title
stringlengths
2
84
link
stringlengths
20
112
poem_text
stringlengths
47
126k
author_name
stringclasses
348 values
Tiếng Em
poem.php?poem=tieng_em__dinh_hung
Từ giã hoàng hôn trong mắt em Tôi di tìm những phố không đèn Gió mùa thu sớm bao dư vị Của chút hương thầm khi mới quen Cùng bóng hàng cây găp. giũa dường Ân cần tôi ngỏ tấm tình thương Bao nhiêu hoài bão bao hy vọng. Nói hết cho lòng nhẹ mối vương Kỷ niệm thơm từng năm ngón tay Trăng lên từng nét gợn đôi mày Bóng hoa huyền ảo nghiêng vừng trán Chưa ngát hương tình, hương dã bay Sông biển nào đâu thấ nỗi niềm? Sóng đâu còn khoé mắt thâm nghiêm? Lòng ơi ! Hoài von.g bao giờ nói Thăm thẳm trùng dương một tiếng em
Đinh Hùng
Tình Lại Mới
poem.php?poem=tinh_lai_moi__dinh_hung
Đã bao mùa xuân xa tôi rồi, Em mới về đây ngồi cạnh tôi. Đôi mắt, đôi môi ngày hạ ấy Có cười vui nữa chẳng là vui! Đâu biết lòng em còn trẻ thơ? Em không hờn giận để tôi ngờ... Cuộc đời đi hết - tôi ngồi lại Ngắm mặt buồn quen, hoa thủa xưa. Chao ôi! Lời nói được bao nhiêu! Em ngủ đi em! Xuân mộng chiều... Tỉnh giấc nhìn nhau, tình lại mới, Mà lòng yêu thế có là yêu?
Đinh Hùng
Tình Tự Dưới Hoa
poem.php?poem=tinh_tu_duoi_hoa__dinh_hung
Chưa gặp em, tôi vẫn nghĩ rằng: Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng, Mắt xanh lả bóng dừa hoang dại, Thăm thẳm nhìn tôi không nói năng. Bài thơ hạnh ngộ đã trao tay, Ôi mộng nào hơn giấc mộng này? Mùi phấn em thơm mùi hạ cũ, Nửa như hoài vọng, nửa như say. Em đến như mây, chẳng đợi kỳ, Hương ngàn gió núi động hàng mi. Tâm tư khép mở đôi tà áo, Hò hẹn lâu rồi – Em nói đi. Em muốn đôi ta mộng chốn nào? Ước nguyền đã có gác trăng sao Truyện tâm tình: dưới hoa thiên lý, Còn lối bâng khuâng: Ngõ trúc đào Em chẳng tìm đâu cũng sẵn thơ, Nắng trong hoa với gió bên hồ Dành riêng em đấy. Khi tình tự, Ta sẽ đi về những cảnh xưa Rồi buổi ưu sầu, em với tôi Nhìn nhau cũng đủ lãng quên đời Vai kề một mái thơ phong nguyệt Hạnh phúc xa xa mỉm miệng cười
Đinh Hùng
Trời Ảo Diệu
poem.php?poem=troi_ao_dieu__dinh_hung
Đi lên em ơi! đường khinh thanh, Nhìn trăng, ta hát điệu vong tình. Bốn mùa chuyển dáng xuân thu động, Mây núi buồn nghiêng mái tóc xanh. Đây hoa cỏ thoát hình hài ảo mộng, Ta ngắm Nàng trút bỏ áo xiêm Thơ. Ta dừng bước, bài thơ Tình in bóng, Cảm hồn trời bao dãy núi trầm tư! - Hỡi non thẳm! trước thời gian xao động, Đá bâng khuâng, màu thạch nhũ phai mờ; Mấy xuân thu ngươi đứng nhìn sao rụng? Ta tìm trên tuyết dấu Người Xưa. Đi vào mộng những Sơn Thần yên ngủ, Em! kìa Em! đừng gọi thức hư không! Hãy quì xuống đọc bài kinh ái mộ: Hồn ta đây, thành tượng giữa Vô Cùng. Mùa ảo diệu chuyển giao đường tinh tú, Em biệt Xuân, còn để lại hoa dung. Ta cười xuống kẻ tình nhân tục phố: - Tay cầm tay, lòng có thấu chăng lòng? Đi vào mộng những Sơn Thần yên ngủ. Đôi hồn người tưởng gặp bóng cô đơn. Rượu trường sinh: ta uống mắt em buồn, Sầu mấy kiếp, giấc ngủ say bừng đỏ? Quên đi em, hãy sống đờicây cây cỏ, Từng linh hồn dang díu với hương hoa. Ta nhớ xưa: đêm thu rụng tiếng gà, Trăng vĩnh viễn khóc thời gian tình tự Mây hay gió động nỗi niềm phong vũ, Bẩy xứ Tình che lấp dáng khinh thanh. Theo lối mộng đi về Ân Ái cũ, Em nghe ta, cùng mê hoặc thân hình. Khuya sớm tìm sang lối tuyết trinh. Lầu Xuân, hoa dựng ngọc liên thành. Lệ in bóng núi, mờ nhân ảnh, Mây đó về đâu, có gặp mình? Thương Nước vô danh, Người mộng ảo, Ta cười một nét, vẽ hư linh. Áo thơ đã ố màu tang hải, Em thoát xiêm đi, hiện dáng Tình.
Đinh Hùng
Truyện Lòng
poem.php?poem=truyen_long__dinh_hung
Em đến thăm tôi, nắng đã chiều Hai lòng nghe rõ ý đìu hiu. Vòng thu sắp sửa làm thương nhớ, Lời nói ai trầm đến tịch liêu? Tôi kết thơ hoa mộng bướm rồi, Bây giờ lòng kể chuyện lòng thôi. Bởi chừng em muốn sầu đôi chút, Tôi mới bâng khuâng ngỏ mấy lời. Em cũng im nghe câu chuyện lòng, mắt buồn qua một thoáng mây trong. Nghe tôi gợi ý vào thương mến, em nghĩ làm sao để má hồng? Tôi kể chuyện vàng êm ái xưa, có lời chân thực, có lời thơ, Ý đem bát ngát hồn non nước, Đặt giưã lòng thương - Em hiểu chưa? Tâm sự mong manh nói ít nhiều, Em nhìn, lơ đãng, biết bao nhiêu! Chiều thu, nắng đọng hàng mi biếc, Tôi nghĩ trong lòng: Em cũng yêu...
Đinh Hùng
Tự Tình Dưới Hoa
poem.php?poem=tu_tinh_duoi_hoa__dinh_hung
Chưa gặp em, tôi vẫn nghĩ rằng: Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng. Mắt xanh là bóng dừa hoang dại, Thăm thẳm nhìn tôi, không nói năng. Bài thơ hạnh ngộ đã trao tay, Ôi mộng nào hơn giấc mộng này? Mùi phấn em thơm mùi hạ cũ, Nửa như hoài vọng, nửa như say. Em đến như mây, chẳng đợi kỳ, Hương ngàn gió núi động hàng mi. Tâm tư khép mở đôi tà áo, Hò hẹn lâu rồi - Em nói đi! Em muốn đôi ta mộng chốn nào? Ước nguyền đã có gác trăng sao. Truyện tâm tình: dưới hoa thiên lý, Còn lối bâng khuâng: Ngõ trúc đào. Em chẳng tìm đâu cũng sẵn thơ. Nắng trong hoa, với gió bên hồ, Dành riêng em đấy. Khi tình tự, Ta sẽ đi về những cảnh xưa. Rồi buổi ưu sầu em với tôi Nhìn nhau cũng đủ lãng quên đời. Vai kề một mái thơ phong nguyệt, Hạnh phúc xa xa mỉm miệng cười.
Đinh Hùng
Xin Hãy Yêu Tôi
poem.php?poem=xin_hay_yeu_toi__dinh_hung
Xin hãy yêu tôi, những lòng thiếu nữ! Tôi chép thơ ca tụng miệng hoa cười. Ôi những nàng như liễu, mắt xa xôi! Yêu tôi nhé, tôi vốn người mê đắm! Xin hãy yêu tôi, những lòng hoa thắm! Xuân đã hồng, thu biếc, tôi làm thơ. Cửa phòng tôi giăng lưới nhện mong chờ, Buồn phơ phất mới trông chiều, ngóng gió. Tôi vẫn ở một phòng sầu bé nhỏ, Riêng một đèn, một gối, một tình yêu. Đời của tôi là giấc mộng ban chiều, Tôi lấy bút vẽ con đường vũ trụ. Em có má hồng dạo lòng qua đó, Bởi vô tình không biết đấy mà thôi: Trời của tôi mà Thu cũng của tôi, Để em tới em làm người khách lạ. Miệng kia xinh sao tình lơ đãng quá! Tôi không yêu sao có má em hồng? Tôi không buồn sao có mắt em trong? Tôi không mộng sao có lòng em đẹp? Nay đến trước xin yêu, hồn khép nép, Tự trời xanh rơi xuống để gần em. Một tờ hoa đính ước gởi thơ kèm, Si tình thế vậy mà hiu quạnh mãi! Yêu tôi với! tôi làm thơ ân ái Để yêu người và cũng để người yêu. Để các em qua từng bước diễm kiều Trong cảnh nước non tình tôi xếp đặt. Ngày hôm nay cánh bướm vàng phơ phất, Các em đi tha thướt, áo màu hoa. Đời đua vui, tôi buồn ở trong nhà, Tình chép mãi, thơ sầu như châu lệ. Các em dịu dàng sao tàn nhẫn thế ? Mà lòng tôi hoài vọng cứ đa tình! Hãy yêu tôi vì tôi biết em xinh, Tôi biết khóc để cho Tình cảm động. Hãy yêu tôi vì tôi làm nên mộng, Hãy yêu tôi vì tôi dệt nên trời. Em đi trong trời mộng đó, em ơi! Theo áo nhẹ, bay cao hồn vũ trụ. Xin hãy yêu tôi, những lòng thiếu nữ! Một hôm nay Tình ghé bến Thu Hồng, Tôi khổ rồi, em có thấy yêu không?
Đinh Hùng
Xuân Ấm Hương Rừng
poem.php?poem=xuan_am_huong_rung__dinh_hung
Thương em, trăng xế nửa vầng, Mùa xuân thở ấm hương rừng trên vai. Giang tay ôm bóng núi dài, Đá thiên sơn có hồn ai tạc hình? Tiếng vang chim lạ gọi mình, Huyền âm chín cõi u minh truyền về. Sao chìm đáy mắt sơn khê, Màu đêm dã thú hôn mê tóc rừng. Lửa sàn linh loạn hoa dung, Núi nghiêng vai áo cẩm nhung đổi màu. Hồn nào ngủ thiếp bông lau, Bạc thời gian, cánh bướm sầu ngàn xưa. Chập chờn khe liếp trăng mưa, Bên Em, mùi phấn giao mùa còn say? Nửa vầng trăng, nét xuân gầy, Ta mơ giấc ngủ còn ngây hồn rừng. Em đi, sầu núi chất từng, Gót chân từ thạch buông trùng sóng hoa. Mây bay ánh mắt trăng tà, Nồng hương cỏ dại, sương pha áo ngàn. Người đi vào giấc mơ tan, Ta soi dòng suối đêm tàn tìm nhau.
Đinh Hùng
Xuôi Dòng Mộng Ảo
poem.php?poem=xuoi_dong_mong_ao__dinh_hung
Chim hồng về khu rừng cũ, Xuân ấy hai lòng mới yêu. Cùng hoa, bướm trắng sang nhiều, Nắng thơm những chiều tình tự. Xin em ngồi trên nhung cỏ, Nghe suối ca vui nhịp nhàng. Anh ru cho hồn em ngủ, Bằng điệu ca sang dịu dàng. Chim xanh về khu rừng cũ, Hè tới, hai lòng còn yêu. Cỏ thơm mọc đã cao nhiều, Cành mộng bao nhiêu hoa đỏ Nếu bước chân ngà có mỏi Xin em dựa xát lòng anh Ta đi vào tận rừng xanh, Vớt cánh rong vàng bên suối. Lá đỏ rơi trong rừng cũ, Thu về, hai lòng còn yêu. Đường tình trải một làn rêu, Ngơ ngẩn hồn chiều tư lự. Em có lên sườn núi biếc, Nhặt cánh hoa mơ gài đầu. Này đôi nai vàng xa nhau, Có tiếng gọi sầu thảm thiết. Chim buồn xa khu rừng cũ, Đồi núi trập trùng cỏ rêu. Hai lòng nay đã thôi yêu, Có tiếng suối chiều nức nở. Em không nghe mùa thu hết? Em không xem nắng thu tàn? Trời ơi! Giọt lệ này tan, Là lúc linh hồn anh chết!
Đinh Hùng
Đêm
poem.php?poem=dem__huu_loan
Những đêm Hà Nội ngày xưa Trằn trọc Không yên Những cửa Từ đầu hôm Như những mắt nhắm nghiền Bóng nhà bóng cây Ôm nhau Run sợ Đêm Hà Nội ngày xưa Như con bệnh hạ xoài Nung mủ Như một nhà thương điên Lên cơn hôn mê Thiết giáp Xe tăng Lính tẩy Phòng Nhì. Tiếng rú của người Tiếng rít của xe Những chiếc jeep điên Đuổi gái Nghiến người Quắc mắt đèn pha Đỏ tia đòng đọc Đêm Hà Nội ngày xưa Đầu người Và tình yêu Treo Trên đầu sợi tóc Và sau từng đêm Mệt nhọc Hốc hác Hồ Gươm Như mắt thâm quầng Hốt hoảng gọi nhau Không kịp vớ áo quần Những đêm Hà Nội ngày xưa Loã lồ Mình đầy ung độc Đã xuống tàu đêm Vào Sài Gòn Tất cả Những đêm Sài Gòn Ngày mai Đêm giang mai Tẩu mã Đang mâng Cấp cứu gấp vạn lần Những đêm xưa Hà Nội “10$ 1 cốc cà phê 100$ con gái…” Quảng cáo đóng đầy Ngực đêm Như áo ngủ Sài Gòn Đêm Hà Nội Ngày nay Như em nhỏ nằm tròn Ru trong nôi chế độ Những đèn dài đại lộ Như những tràng hoa đêm Nở long lanh Trong giấc ngủ Bình yên Ngã Tư Sở, Cống Vọng, Khâm Thiên Nằm ngủ Những đêm Giữa tình cảm lớn Gió đêm về Thơm hoa rừng, lúa ruộng Đặt bàn tay Lên những cửa ô nghèo Khi chúng ta về Ánh sáng Đã về theo Và từng cặp người yêu Đem về trong giấc mơ Hình ảnh hồ Gươm Đẹp như hồ thần thoại In bóng người yêu Chung thuỷ Đợi chờ.
Hữu Loan
Đèo Cả
poem.php?poem=deo_ca__huu_loan
Núi cao vút Mây trời Ai Lao                       sầu                            đại dương Dặm về heo hút Đá bia mù sương Bên quán Hồng Quân                                người                                         ngựa                                                mỏi Nhìn dốc ngồi than                            thương ai                                           lên đường Chầy ngày                lạc                    giữa suối Sau lưng              suối vàng                           xanh                                   tuôn Dưới khe               bên suối độc                                 cheo leo                                             chòi canh                                                           ven rừng hoang Những người                    đi                       Nam Tiến Dừng lại đây                   giữa                          đèo núi quê hương Tóc tai           trùm                  vai rộng Không nhận ra                      người làng Rau khe             cơm vắt                         áo                            pha màu                                        sa trường Ngày thâu                vượn hót Đêm canh                 gặp hùm                              lang thang Gian nan lòng không nhợt Căm hờn trăm năm xa Máu thiêng trôi dào dạt Từ nguồn thiêng ông cha Giặc         từ trong                     tràn tới Giặc          từ Vũng Rô                           bắn qua Đèo Cả            vẫn                 giữ vững Chân đèo                 máu giặc                              mấy lần                                          nắng khô Sau mỗi trận thắng Ngồi bên suối đánh cờ Kẻ hái cam rừng ăn nheo mắt Người vá áo thiếu kim mài sắt Người đập mảnh chai vểnh cằm cạo râu Suối mang                 bóng người Trôi những về đâu….
Hữu Loan
Hoa Lúa
poem.php?poem=hoa_lua__huu_loan
Em là con gái đồng xanh Tóc dài vương hoa lúa Đôi mắt em mang chân trời quê cũ Giếng ngọt, cây đa Anh khát tình quê ta trong mắt em thăm thẳm Nhạc quê hương say đắm Trong lời em từng lời Tiếng quê hương muôn đời và tiếng em là một Em ca giữa đồng xanh bát ngát Anh nghe quê ta sống lại hội mùa Có vật trụi, đánh đu, kéo hẹ, đánh cờ Có dân ca quan họ Trai thôn Thượng, gái thôn Đoài hai bên gặp gỡ Cầm tay trao một miếng trầu Yêu nhau cởi áo cho nhau Về nhà dối mẹ qua cầu gió bay Quê hương ta núi ngất, sông đầy Bát ngát làng tre, ruộng lúa Em gái quê hương mang hình ảnh quê hương Xa em năm nhớ, gần em mười thương Còn bàn tay em còn quê hương mãi Em mang nguồn ân ái Căng ngực trẻ hai mươi Và trong mắt biếc nhìn anh Em gái quê si tình Chưa bao giờ được yêu đương trọn vẹn… Anh yêu em muôn vàn như quê ta bất diệt Quê hương ta ơi từ nay càng đẹp Tình yêu ta ơi từ nay càng sâu Ta đi đầu sát bên đầu Mắt em thăm thẳm đựng màu quê hương. (1955)
Hữu Loan
Màu Tím Hoa Sim
poem.php?poem=mau_tim_hoa_sim__huu_loan
Nàng có ba người anh Đi bộ đội Những em nàng Có em chưa biết nói Khi tóc nàng xanh xanh Tôi người Vệ-Quốc-quân Xa gia đình Yêu nàng Như tình yêu em gái Ngày hợp hôn Nàng không đòi may áo mới Tôi mặc đồ quân nhân Đôi giày đinh bết bùn đất hành quân Nàng cười xinh xinh Bên anh chồng độc đáo Tôi ở đơn vị về Cưới nhau xong là đi. Tự chiến khu xa Nhớ về ái ngại Lấy chồng đời chiến binh Mấy người đi trở lại! Nhỡ khi mình không về Thì thương Người vợ chờ bé bỏng chiều quê Nhưng không chết người trai khói lửa Mà chết người gái nhỏ hậu phương Tôi về Không gặp nàng Má tôi Ngồi bên mộ con Đầy bóng tối Chiếc bình hoa ngày cưới Thành bình hương Tàn lạnh vây quanh Tóc nàng xanh xanh Ngắn chưa đầy búi Em ơi! Giây phút cuối Không được nghe nhau nói Không được trông nhau Một lần... Ngày xưa Nàng yêu hoa sim tím Áo nàng Màu tím hoa sim Ngày xưa Đèn khuya bóng nhỏ Nàng vá cho chồng Tấm áo ngày xưa!... Một chiều rừng mưa Ba người anh Tự chiến trường Ðông Bắc Biết tin em gái mất Trước tin em lấy chồng! Gió thu về rờn rợn nước sông Đứa em nhỏ lớn lên Ngỡ ngàng nhìn ảnh chị Khi gió thu về Cỏ vàng chân mộ chí! Chiều hành quân Qua những đồi hoa sim Những đồi hoa sim Những đồi hoa sim Dài trong chiều không hết. Màu tím hoa sim Tím chiều hoang biền biệt... Có ai ví như từ chiều Ca dao nào xưa xa: "Áo anh sứt chỉ đường tà Vợ anh chưa có mẹ già chưa khâu" Ai hát Vô tình hay ác ý với nhau Chiều hoang tím Có chiều hoang biết Chiều hoang tím Tím thêm màu da diết... Nhìn áo rách vai Tôi hát trong màu hoa: "Áo anh sứt chỉ đường tà Vợ anh mất sớm...!" Màu tím hoa sim tím Tình tang lệ rớm... Ráng vàng ma và sừng rúc Điệu quân hành Vang vọng chập chờn Theo bóng những binh đoàn Biền biệt hành binh Vào thăm thẳm chiều hoang màu tím... Tôi ví vọng về đâu Tôi với vọng về đâu? - Áo anh nát chỉ dù... lâu!
Hữu Loan
Ngày Mai
poem.php?poem=ngay_mai__huu_loan
Khi nắng chiều tắt thở Trên hàng cau úa vàng Bóng từng đoàn nạng gỗ Đi kêu trên đường làng Đàn ai Trong chiều tàn Tiếng âm rơi Tan vỡ Có đem dư hưởng về Xa thẳm Em đến Mồ xưa biếc cỏ vàng Em hiền như chị Mắt ngời xanh lam Em mang trong tóc Nắng thơm hoa ngàn Em là đôi mắt Xưa ngời xanh lam Của chàng lính trẻ Say em hát Ngồi lặng hình dung Mắt một nàng Em là chân mất Là tay mất Của một chàng trai Của một chàng Áo quần loang vết mủ Vết thương nhày Hôi tanh Em đem về giặt giũ Chong đèn Vá thâu canh Mai những người vui Có áo lành Bờ ao vang tiếng cú Một bông hoa Lìa cành Kim chùng Tay rớm máu Long lanh Ngày mai em đi khỏi Ai thương người Thương binh? Rằng: - Em từ đâu lại? Mắt lam màu Xa vời Ngày xưa có Chuyện đẹp Nàng tiên đi Thử người!
Hữu Loan
Tình Thủ Đô
poem.php?poem=tinh_thu_do__huu_loan
Trên những chuyến xe bò Đi về đường Trèm Vẽ Việt Bắc âm u Đường dài Thanh Nghệ Người Thủ đô tản cư Đoàn xe đi Chở nặng tâm tư Một góc nhà Một hè phố Mắt em biếc Một chiều xưa Quan Thánh Cổ Ngư Bạch Mai Bóng liễu Tháp Rùa Một thằng bạn Một thằng con Ở lại Khấp khểnh xe đi Vấp vào đêm tối Thủ đô Ngày mùa thu Thủ đô Cờ bốc lửa Phố dài Cờ bốc lửa Công trường Nhà Hát lớn. Thủ đô Ngày Tổng Khởi Nghĩa Ngày Thủ đô chờ đón Đoàn Giải phóng quân về Qua cầu Long Biên Sông bóng người đi Vai cao rộng Mặc núi rừng Việt Bắc Ai về Thủ đô Khăn thầm nước mắt Quốc ca mình Đoàn lính Việt đầu tiên - Có người làng đi Trong đoàn lính trẻ. Thủ đô Tuần Lễ Vàng Hà Nội dãy dọc toà ngang Quên giai cấp Trong căm thù dân tộc Thủ đô Ngày Tuyên Ngôn Độc Lập Thủ đô Ngày Tổng Tuyển Cử đầu tiên Những ngày Thủ đô Như ộc máu triền miên Máu những người Tây giết Chảy về từ lịch sử Tiếng hát Vùng lên Xích xiềng rơi vỡ. Thủ đô Ngày Tàu trắng Quốc dân đảng Và thực dân Nghênh ngang phố chật Bắt cóc Tống tiền Khiêu khích Bắn người Đám ma đi Cờ đỏ phủ quan tài Phố Ôn Như Hầu Những người bị giết Xác quăng đầy hố Đoàn Giải phóng quân đi Như gại dao trên đường nhựa. Thủ đô Quân lệnh đêm Lựu đạn đen ngòm trong nắm tay Rình sau mái ngói Nắng loé tường vôi Chữ cào xương nhức nhối: THANH NIÊN SỐNG CHẾT VỚI THỦ ĐÔ! Mắt em thiếu nhi Hồ trăng Trung Thu: Các anh hãy giữ non sông Cho chúng em! Bàn tay lớn Nhận lòng tin bé nhỏ. Cụ Hồ hỏi anh em bộ đội: - Các chú liệu giữ được Thủ đô Bảy ngày? Một rừng nắm tay Thét tiếng: - Thề với Bác! * Lửa cháy Thủ đô Chân trời hấp hối Xác thằng bạn Xác thằng con Trên hè phố Thủ đô Giặc khởi hấn rồi! Đường tản cư khuya Lửa toé sắt bánh xe bò Một Quyết tử quân hy sinh Là một đoàn giặc chết Một Quyết tử quân hy sinh Và bắt đầu từ đó Những ngày đêm Thủ đô Tàn sát Khu Đồng Xuân Lính Trung đoàn Thủ Đô Đâm giặc trên bàn thịt Như chọc tiết bò Đuổi giặc Vật lăn trên nóc chợ Hai tháng giết nhau Một đêm thủ đô Có đoàn Quyết tử Cắt máu tay ăn thề Ngõ vắng Thủ đô Những đơn vị rút đi Góc phố Thủ đô Bóng những người ở lại Ánh hoàng hôn lên Liệm tròn huyết thệ Người Quyết tử quân Cuối cùng. * Những người dân Thủ đô Về với giặc ở chung Phải đốt cờ đỏ sao vàng Thức đêm may cờ ba sắc Và những sớm mai Tay xót xa Đem treo cờ giặc trước nhà Ai về Hà Nội Thấy Hà Nội xa hoa Thấy hà-nội hơn Hà Nội trước Nhưng Hà Nội Giặc xây thêm ngục tù Xe Phòng Nhì Chở từ ngoại ô Từng đoàn người xiềng tay Về qua phố tối. Ai về Hà Nội Thấy Hà Nội xa hoa Thấy hà-nội hơn Hà Nội trước Nhưng Hà Nội Ngã-Tư-Sở Hà Nội Khâm-Thiên Đèn khuya chảy vàng Những hộp đêm Mọc theo tiếng giày đinh Của đoàn Tây mũ đỏ Tiếng xe tăng viễn chinh Chiều đi bụi phố Và giữa trưa Hà Nội yên lành Hồi còi rú thất thanh Kêu như người tắc họng Một xác Việt gian Ngã tư Nắng đọng Lũ lượt kéo nhau về Hà Nội Từng đoàn thiêu thân Mang trong mình định mệnh Mủ đờm nhớt lạnh Và uế khí hôi tanh Sợ ánh sáng và gió lành Tôi thành thép Cánh tay người Kháng Chiến Từ vùng tự do Có người vào nội thành Ném chứng thư Việt Minh Trên dòng sông Chào thằng bạn chiến khu Mà phục tấm lòng. Đêm Thủ đô Rét đến Trong chăn bông Nghe lạnh chiến khu Vũ Cơm gia đình Đũa bát nhớ người đi. Và những sớm mai Từng đoàn phi cơ giặc Chở tóc tang đầy trong thân sắt Ra những miền quê xanh Tiếng bom dội về Chuyển Hà Nội mênh mông Tìm người Hà Nội Rung lên như đất chuyển - Những người Thủ đô tản cư - Những đồng bào kháng chiến. Những em mùa thu Đi trong đoàn thiếu nhi Lớn lên Tìm đường chiến khu Việt Bắc. Những người ngày xưa Ghét Việt Minh Bắt đầu chờ đợi Bao giờ Việt Minh Mới đánh vào Hà Nội Cho ánh sáng xa hoa Vỡ rơi thành bóng tối Trên xác người máu me Ngổn ngang gạch ngói? Đến bao giờ Việt Minh Mới đánh vào Hà Nội? Những người bắt sống Le Page Và Charton Những chiến sĩ Cao Bằng – Đông Khê Những binh đoàn biên giới Đang chuyển về Trung Du Như đi từng dãy núi Kẹp vòng quanh ngoại vi Thủ đô. Mắt vời xa Cô gái Hà Nội tản cư Đẹp trong màu áo vải quê mùa Sẽ còn những ai Trong đoàn quân trở lại Ngày thủ đô chiến thắng tưng bừng? Em về Thủ đô Chân phố cũ Ngập ngừng
Hữu Loan
Tòng Quân
poem.php?poem=tong_quan__huu_loan
Nếu anh ra đi Mẹ già anh khóc Trai thời loạn ly Thương con khó nhọc Nếu anh ra đi Người vị hôn thê Những giọt nước mắt Đọng trên hàng mi Nhưng Nếu anh không đi Mẹ già anh khóc Trai thời loạn ly Mà con không đi Mẹ thà thương con tóc trắng Ngày mai cờ về chiến thắng Mà con không về Mẹ thà như lá rụng chiều quê Đến khi con về Cỏ vàng nấm đất Nhưng khi nước mất Vì vị hôn thê Mà con không đi Nếu anh không đi Người vị hôn thê Mặt nghiêng tay che Đêm thương lời thề Thà đợi người đi Già trên lời thề Nhưng khi nước mất Mà anh không đi…
Hữu Loan
Tình Sông Núi
poem.php?poem=tinh_song_nui__tran_mai_ninh
Phú Phong rộng Phù Cát lỳ An Khê cao vun vút Giá lạnh – Rừng buồn Mượn ai kín hộ nước nguồn về đây Gặp sông Cầu khó rời tay! Sông Cầu của đất nước này là duyên Vũng Lấm dăm lá thuyền Nhiều dừa che ít mái tranh Vừa đẹp – vừa lành Hỏi ai tới đó sao đành lòng đi? Tuy Hoà ngang dọc ngõ Dậy sáng – dịu màu tươi Nha Trang đẹp Diên Khánh xanh non …Tôi lim dim cặp mắt Không thấy nơi nào không đẹp Không giàu Lúa xanh như biển rộng Núi vươn cao khắp các sườn đèo Rẫy đè lên rẫy Bắp và khoai tiếp bắp và khoai… Mấy sông là mấy vạn chài Ngựa xe rào rạt đổ người sang ngang… Gầu nước gieo vàng Tiếng thoi nghe dội rộn ràng vách nghiêng Dân tộc mồ hôi thấm đất Bắp căng như đồng Tay ghì cán cuốc Tay ghì tay xe Nhìn quanh là cả bốn bề cần lao… Có mối tình nào hơn thế nữa? Ăn sâu lòng đất thấm lòng người - Đượm lều tranh, thơm dậy ngàn khơi - Khi vui non nước cùng cười Khi căm non nước với người đứng lên! Có mối tình nào hơn thế nữa? Nói bằng súng, bằng gươm sáng rền Có mối tình nào hơn thế nữa? Trộn hoà lao động với giang sơn Có mối tình nào hơn Tổ quốc?
Trần Mai Ninh
Lạy Quê
poem.php?poem=lay_que__la_trung
(Viết sau cơn lụt lớn 1999 tại miền Trung) Cộc lốc Tiếng chửi thề rơi trên bờ ruộng Chân trần dậm nát lời đau! Tai ương rập rình bên bụi lúa Thủy quái đầu nguồn được mùa hí lộng Thi nhau trấn nước quê làng Nửa tỉnh nửa mê… Thần nông cũng đành bó gối Tủi lòng bấn giọng quê hương! Thương quê… Gã say loạng choạng Tiếng chửi thề rơi trên đường vắng Bờ đêm mặt nạ rơi đầy Chị Dậu giật mình tỉnh giấc nghe đau Quái Sao vẫn còn người điên không mất trí!? Lặm tình! Gã quê bái núi Nghe đồng dao vỡ vụn Gọi mục đồng nhắn gởi đôi câu Bụng đói Rì Tắc suôn trâu bức mũi em à! Lạy quê Cơm đùm khăn gói Lừng khừng đứng giữa ngã ba Bói miệng Ở Đi Chữ mô cũng đều ưng bụng Mà sao nước mắt lưng tròng…
La Trung
Núi Mường Hung Dòng Sông Mã
poem.php?poem=nui_muong_hung_dong_song_ma__cam_giang
Sáo cành cây anh thổi vang lanh lảnh Gió lùa qua miệng anh lại mỉm cười Rộn ràng em thuyền độc mộc ngược xuôi Như trăm nỗi băn khoăn khi đến tuổi Nếu trời làm em sóng nổi Anh ngả mình ngăn lại lúc phong ba Em là búp bông trắng Anh là ngọn lúa vàng Thi nhau lớn đẹp nương Toả mùi thơm cùng nghe chim hót Em cứ về nhà trước Đợi anh ở bên sông Anh làm no lòng mường Em làm vui ấm bản Nếu con gấu giẫm gãy cành bông trắng Lá lúa anh sẽ cứa đứt chân Nếu lúa này chuột, khỉ dám đến ăn Sợi bông em sẽ bay mù mắt nó Anh là rừng thẳm Em là suối sâu Cây rừng anh làm cầu Bắc ngang lên dòng suối Hoa sim nở đỏ chói Soi bóng xuống lòng em Nếu hùm về, suối em thành thác Nếu sói về, rừng anh sẽ thành chông Quyết chẳng chịu đau lòng Đời chúng ta rừng núi Suối em phá tan bóng tối Rừng anh chặn lại bão dông Để anh lớn mãi thành núi Mường Hung Em ngoan chảy thành dòng sông Mã.
Cầm Giang
Diêm
poem.php?poem=diem__nguyen_kim_anh
Có người ví tình yêu như vỏ với que diêm Nhưng em không nghĩ thế Bởi que diêm chỉ một lần sáng lóe Còn vỏ bao làm cháy đến trăm lần Em không thể là phần sẫm nơi vỏ kia Để làm sáng Rồi đốt lịm đời những que diêm mỏng mảnh Nơi hết lần này đến lần sau lấp lánh Rất đa tình rồi phụ bạc như không Nhưng em sẵn sàng làm chiếc que Dám đốt cả trái tim diêm sinh bé xíu Cháy đến tận cùng của thân tăm trắng trẻo Dù kiếp tàn nhưng biết: đã được yêu! Dẫu cho anh có tham đến bao nhiêu Và sau những cuộc tình chỉ dăm ba vết xước Không oán hờn đâu vì em tin mình được Chứ yêu nhiều, bạc phếch có gì đâu Nếu muốn suốt đời ở mãi bên nhau Thì câu ví kia xin người rút lại Bởi cái ngắn ngủi khác xa cái còn mãi mãi Mà tình yêu cần đi suốt cuộc đời
Nguyễn Kim Anh
Bằng Lăng
poem.php?poem=bang_lang__bui_kim_anh
Khi xa cách anh, em mới hiểu mình Xin anh hãy quên - đừng nhắc nhở Góc phố nhỏ - hoa bằng lăng đã nở Tím ngát một chiều nắng hạ vấn vương Em và anh đã đi riêng đoạn đường Lo lắng và hân hoan đổi khác. Sắc bằng lăng cuối mùa bàng bạc Tóc chúng mình cũng phai theo thời gian Xin anh đừng trách em vội vàng Buổi chiều ấy lỡ lần gặp gỡ Mỗi mùa hạ lại đẩy mình cách xa hơn nữa Em đã rẽ đường sang ngang. Hoa bằng lăng sao tím lỡ làng Nởû hết cả góc trời nhức nhốị Cái thuở ban đầu bối rối Dại dột vin màu hoa thủy chung Đoạn đường ngắn đi chẳng tới cùng Tình bé bỏng. Bằng lăng hoa mỏng mảnh Day dứt làm chi lúc hè về?...
Bùi Kim Anh
Bán Không Cho Gió
poem.php?poem=ban_khong_cho_gio__bui_kim_anh
Ta làm thơ để tặng mình Có ai mang bán chữ tình đi chơi Thắt lưng con cõn hỏi giời Của vui cho hết còn lời nào đây Bắc thang lên chín tầng mây Chọn bồng bềnh sắc để may áo dài Tìm người người đã của ai Áo dài đành cởi vắt vai mà về Tìm người lối cỏ chân đê Mệt thôi nằm xuống mà ê ẩm mình Câu thơ gỡ rối linh binh Bán không cho gió rập rình thổi đi
Bùi Kim Anh
Cảm Xúc Đi Qua
poem.php?poem=cam_xuc_di_qua__bui_kim_anh
Em yêu anh bằng trái tim trẻ thơ Ngoan ngoãn đến cùng ngơ ngác Em yêu anh bằng trái tim người đàn bà tan nát Mất mát nhiều dè dặt vuốt ve Em tự minh thiêu đốt dưới hè Tự tê tái khi thu se sắt Và khi anh dời xa Và khi anh không còn yêu anh nữa Trái tim em vỡ oà
Bùi Kim Anh
Cho Anh Và Cho Em
poem.php?poem=cho_anh_va_cho_em__bui_kim_anh
Câu thơ em viết cho anh Còn ba chữ nữa mới thành lời yêu Phai sương nhạt nắng đã nhiều Nắm tay vẫn lọt bóng chiều vào đêm Câu thơ em viết cho em Cởi ra xa xót vò thêm nát nhàu Buôn tay qua nhịp cơ cầu Tuột sầu nỗi nhớ một câu không vần
Bùi Kim Anh
Cho Mình
poem.php?poem=cho_minh__bui_kim_anh
Tôi lặng im và xin đừng hỏi Người quanh tôi đã nói quá nhiều Những tiếng chạm nhau ắp cả một chiều Tôi mải ngắm những làn môi biến dạng Nghe trong thanh âm lẫn tiếng vô hồn Thảng thốt oán hờn hay yêu thương Tôi bận lấp khoảng không giả dối Bứt khỏi đầu từng sợi còng queo Trang ngày tính toan Trang đêm thẫm màu Tôi lặng im cho thơ thức dậy Câu chữ vặn mình bứt khỏi cơn mê Gió từ đâu man mát thổi về
Bùi Kim Anh
Dan Díu
poem.php?poem=dan_diu__bui_kim_anh
Ta chỉ có bạn là mình Hằng đêm dan díu chuyện tình với nhau Lời môi trao đã nát nhàu Nuốt trong hơi thở một câu vụng về Chỉ mình như buổi chiều quê Cánh đồng thưa bóng cò về rặng tre Lá đa phe phẩy gió hè Ngả lòng mình với tay tre giấc nồng Với mình phơi cả ước mong Với mình tê mối bòng bong giãi bày Trụi trần ẩn bóng đêm dày Tỉnh say một tấm thân gày chỏng chơ Chỉ mình trao chọn câu thơ Bóc ra trắng nuột cơn mơ một mình
Bùi Kim Anh
Đi Từ Mùa Đông
poem.php?poem=di_tu_mua_dong__bui_kim_anh
Người đàn bà chùm khăn Đi từ mùa đông Đi những ngày dài cây số Chở xuân trên chiếc xe đạp cũ Cho Tết đến gần Người đàn bà cắt tỉa sắc xuân Những vạt vườn cộc cằn gốc lá Đem bán cho thiên hạ Nôn nao từng dãy phố phường Ai cũng muốn mua kiểu xuân riêng mình Một người đàn bà Chở xuân đi trong giá rét
Bùi Kim Anh
Đợi Trăng
poem.php?poem=doi_trang__bui_kim_anh
Biển ở mãi nơi xa Sông đêm ngày mải mốt Con thuyền không buộc chặt Trôi theo dòng mênh mang Mây cứ mãi lang thang Gió một đời theo đuổi Trăng trở giấc mơ màng Chẳng bao giờ biết vội Cái gần ở thật gần Vơ một lòng tay chật Giấc mơ ở xa nhất Đêm thả màn đợi trăng Bùi Kim Anh
Bùi Kim Anh
Duyên Xuân
poem.php?poem=duyen_xuan__bui_kim_anh
Cho em trở lại bên anh Nhẹ nhàng thôi gió len cành đẩy đưa Cho em trở lại ngày xưa Được yêu anh giữa giấc trưa ngọt ngào Bây giờ chỉ nỗi ước ao Để ve vuốt cứ cồn cào tấm thương Bây giờ cách mấy đoạn đường Mưa ngăn lối gió lạc phương ngại ngần Biết là lại thêm mùa xuân Biết là anh lại thêm phần nhớ em Chợ hoa năm họp một một phiên Hai chúng mình chỉ có duyên đợi chờ.
Bùi Kim Anh
Em Và Anh
poem.php?poem=em_va_anh__bui_kim_anh
Em và anh gần với nhau bởi những bất hạnh Tai ương kéo đến suốt cuộc đời Giá ta bỏ nhau lúc trẻ để nạn kiếp xé đôi Những số mệnh bắt cùng gánh chịu Phải trời hay người cứ đoạ đày Cho một chút đổ đầy oan nghiệt Và lịnh trình xui trời xếp đặt Tính vòng năm đặt ác điểm dừng Hạnh phúc ít oi lạc giữa nợ trần Kiếp trước là ai vay mà phải trả Kiếp trước phải ta gây tai hoạ Xiết mãi vòng đời trầm luân Sống bao năm để đến chốn cùng Nạn kiếp hôm nay biết ngày oan giải Phải tại người người giơ tay cởi Phải tại trời trời giáng phúc sinh
Bùi Kim Anh
Khoảng Cách
poem.php?poem=khoang_cach__bui_kim_anh
Sẽ chẳng bao giờ em đến được cùng anh Chỉ một lần thôi êm ả Dẫu đã có bao lần vội vã Anh vẫn là anh xa cách giữa nỗi đời Sẽ chẳng bao giờ có được giữa lòng tay Chút ấm áp hương người thương nhớ Một bông cúc muộn mằn mới nở Dẫu vàng tươi vẫn trơ trọi cuối mùa Một tình yêu tha thiết hẹn hò Anh với em chỉ là trong mộng ước Một giấc mơ rất gần mà không thực Rất mặn nồng mà trống trải đơn côi Sẽ chẳng bao giờ em đến được cùng anh Chỉ một lần thôi là tất cả Để cứ đến rồi đi trên đường cúc nở Không mùi hương vẫn gợi nhớ âm thầm.
Bùi Kim Anh
Khoảng Trống
poem.php?poem=khoang_trong__bui_kim_anh
Khi em hiểu về cuộc đời Khi em hiểu về anh Đầy đủ ngọn ngành Thì tất cả đã là rất muộn Cho dù mặt trời dậy buổi sớm mai Cho dù những bông hoa tình yêu vẫn nở Cho dù những nhịp cầu lao nhanh nối đôi bờ cách nhau Và anh nói rằng - anh vẫn yêu em Điều anh cần em có đáp được đâu Cái em mộng mơ anh thờ ơ không biết Hai ta biền biệt Em nghĩ tới phương nào Anh sống ở nơi đâu Trang ngày trang đêm 24 khoảng thời gian Công việc chung bữa ăn giấc ngủ Chiếm hết khoảng tình yêu cần có Phút nghỉ ngơi nào ta dành cho nhau Đời còn gì để nối anh với em Giữa hai đứa đâu là mơ là thực Một con đò sang ngang chở đầy trách nhiệm Các con là cầu nối chặt đôi ta Cho đến bao giờ ta chỉ biết có nhau Chỉ san sẻ niềm yêu con cái Không vắng xa với đời riêng biệt Không còn thức dậy giữa đêm sâu
Bùi Kim Anh
Ngày Mới Yêu
poem.php?poem=ngay_moi_yeu__bui_kim_anh
Ngày ấy lúa vẫn thì con gái Chỉ biết xanh ngút ngát tận trời Em mới yêu nên chưa biết làm thơ Vụng dại trượt trên nhành cỏ ướt Ngày ấy có con cò trắng muốt Dầm mình trong vạt lúa kiếm ăn Anh mới yêu nên chưa hết ngại ngần Gió cứ thổi quẩn quanh vào với gió Ngày ấy tình yêu còn rất trẻ Anh vin cành em nhặt tím hoa xoan Chỉ biết say mê chẳng biết lỡ làng Đầy ắp lối đi về hò hẹn Ngày ấỵ.. qua bao lâu ngày ấy Em đã quên không buộc chỉ cánh cò Anh đã quên cả lối dẫn tới bờ Con diều tuột tay qua cánh đồng bay mãi.
Bùi Kim Anh
Nước Mắt Tuổi Già
poem.php?poem=nuoc_mat_tuoi_gia__bui_kim_anh
Mắt mẹ đã nhoà khi nhận tấm huân chương Nỗi đau mất con nhúm đôi tay già cả Mẹ lặng im Vì sự đè nặng của chuỗi ngày vất vả Hay chờ niềm tự hào thức dậy Sau những chịu đựng triền miên Nước mắt một đời giờ đã cạn khô Bao lần tiễn con Mẹ chẳng biết ghi lên ngày tháng Vắng con mẹ một mình lụi cụi Chịu âm thầm cùng nước mắt thở than Chút nghĩa tình làng xóm cưu mang Mẹ đón nhận như ơn sâu nghĩa nặng Tiễn con đi Mẹ chịu ngày mưa nắng Bợt mái đầu Còng cõi níu đôi vai Mẹ còn gì cần đâu Tuổi già và căn nhà vắng bóng con trai Mẹ đặt lên bàn thờ tấm huân chương Lẩy bẩy thắp nén nhang Cho người con liệt sĩ Mẹ lặng im Khép sự đơn côi Che cơn lạnh mới về
Bùi Kim Anh
Hạnh Thiên Trường Hành Cung
poem.php?poem=hanh_thien_truong_hanh_cung__tran_nhan_tong
行 天 長 行 宮 景 清 幽 物 亦 清 幽 十 二 仙 州 此 一 州 百 步 生 歌 禽 百 舌 千 行 奴 僕 橘 千 頭 月 無 事 照 人 無 事 水 有 秋 含 天 有 秋 四 海 已 清 塵 已 靖 今 年 遊 勝 昔 年 遊> Hạnh Thiên Trường hành cung3 Cảnh thanh u vật diệc thanh u Thập nhị tiên châu thử nhất châu. Bách bộ sinh ca, cầm bách thiệt, Thiên hàng nô bộc, quất thiên đầu Nguyệt vô sự chiếu nhân vô sự Thủy hữu thu hàm thiên hữu thu. Tứ hải dĩ thanh, trần dĩ tĩnh Kim niên du thắng tích niên du. Dịch thơ: Dạo chơi hành cung Thiên Trường Cảnh thanh u vật cũng thanh u Mười mấy châu tiên ấy một châu. Trăm tiếng đàn chim, dàn nhạc hát Nghìn hàng đám quít, đám quân hầu Trăng vô sự chiếu người vô sự Nước có thu lồng trời có thu. Vừa bốn bể trong, vừa bụi lặng Ðộ xưa so với độ nay thua. (Bản dịch khuyết danh)
Trần Nhân Tông
Lạng Châu Vãn Cảnh
poem.php?poem=lang_chau_van_canh__tran_nhan_tong
諒 州 晚 景 古 寺 淒 涼 秋 靄 外 漁 船 蕭 瑟 暮 鐘 初 水 明 山 靜 白 鷗 過 風 定 雲 閒 紅 樹 疏 Cổ tự thê lương thu ái ngoại, Ngư thuyền tiêu sắc mộ chung sơ. Thuỷ minh sơn tĩnh bạch âu quá, Phong định vân nhàn hồng thụ sơ. Dịch nghĩa: Ngôi chùa cổ lạnh lẽo sau lớp khói mùa thu Thuyền câu hiu quạnh chuông chùa bắt đầu điểm Nước trong núi lặng, chim âu trắng bay qua Gió im mây nhởn nhơ, cây lơ thơ lá đỏ. Dịch thơ: Cảnh chiều Lạng Châu Mây thu lạnh lẽo chùa xưa Thuyền ngư xao xác thoảng đưa chuông chiều Cò bay non nước quạnh hiu Gió yên mây nhẹ liêu xiêu lá hồng. (Bản dịch của Hạt Cát)
Trần Nhân Tông
Nguyệt
poem.php?poem=nguyet__tran_nhan_tong
月 半 窗 燈 影 滿 床 書 露 滴 秋 庭 夜 氣 虛 睡 起 砧 聲 無 覓 處 木 樨 花 上 月 來 初 Bán song đăng ảnh mãn sàng thư, Lộ trích thu đình dạ khí hư. Thụy khởi châm thanh vô mịch xứ Mộc tê hoa thượng nguyệt lai sơ. Dịch nghĩa: Bán song đăng ảnh mãn sàng thư Nửa cửa sổ bóng đèn soi giá đầy sách. Ngủ dậy nghe tiếng chày không biết từ đâu Trên cây hoa quế trăng mới đến. Dịch thơ: Chưa có.
Trần Nhân Tông
Vũ Lâm Thu Vãn
poem.php?poem=vu_lam_thu_van__tran_nhan_tong
武 林 秋 晚 畫 橋 倒 影 蘸 溪 橫 一 抹 斜 陽 水 外 明 寂 寂 千 山 紅 葉 落 濕 雲 和 露 送 鐘 聲 Hoạ kiều đảo ảnh trám khê hoành Nhất mạt tà dương thuỷ ngoại minh Tịch tịch thiên sơn hồng diệp lạc Thấp vân hoà lộ tống chung thanh. Dịch thơ: Chiều thu làng Vũ Lâm Suối khe lồng bóng cầu treo, Long lanh ngấn nước nắng chiều nghiêng soi. Núi non quạnh quẽ lá rơi, Phôi pha sương khói mây trôi chuông rền. (Bản dịch của Hat Cát)
Trần Nhân Tông
Xuân Cảnh
poem.php?poem=xuan_canh__tran_nhan_tong
<春 景 楊 柳 花 深 鳥 語 遲 畫 堂 檐 影 暮 雲 飛 客 來 不 問 人 間 事 共 倚 欄 杆 看 翠 微 Dương liễu hoa thâm điểu ngữ trì Họa đường thiền mẫn mộ vân phi Khách lai bất vấn nhân gian sự Cộng ỷ lan can khán thúy vi Dịch thơ: Cảnh xuân Chim kêu hoa liễu nở đầy Họa đường thềm rợp bóng mây may Khách vào chẳng bàn chuyện thế sự Đứng tựa lan can ngắm cảnh trời (Bản dịch khuyết danh)
Trần Nhân Tông
Xuân Hiểu
poem.php?poem=xuan_hieu__tran_nhan_tong
春 曉 睡 起 啟 囪 扉 不 知 春 已 歸 一 雙 白 葫 蝶 拍 拍 趁 花 飛 Xuân hiểu Thụy khởi khải song phi Bất tri xuân dĩ quy Nhất song bạch hồ điệp Phách phách sấn hoa phi Dịch thơ: 1. Buổi sớm mùa xuân Ngủ dậy ngỏ song mây Xuân về vẫn chửa hay, Song song đôi bướm trắng, Phất phới sấn hoa bay. (Bản dịch của Ngô Tất Tố) 2. Sớm xuân Ngủ dậy mở cửa sổ, A, xuân về rồi đây! Kìa một đôi bướm trắng, Nhằm hoa, phơi phới bay. (Bản dịch của Trần Lê Văn)
Trần Nhân Tông
Acquainted with the Night
poem.php?poem=acquainted_with_the_night__robert_frost
I have been one acquainted with the night. I have walked out in rain -- and back in rain. I have outwalked the furthest city light. I have looked down the saddest city lane. I have passed by the watchman on his beat And dropped my eyes, unwilling to explain. I have stood still and stopped the sound of feet When far away an interrupted cry, Came over houses from another street, But not to call me back or say good-bye; And further still at an unearthly height, A luminary clock against the sky Proclaimed the time was neither wrong nor right. I have been one acquainted with the night.
Robert Frost
Ai Dậy Sớm
poem.php?poem=ai_day_som__vo_quang
Ai dậy sớm Bước ra vườn Hoa ngát hương Đang chờ đón Ai dậy sớm Đi ra đồng Cả vừng đông Đang chờ đón Ai dậy sớm Chạy lên đồi Cả đất trời Đang chờ đón
Võ Quảng
Anh Đom Đóm
poem.php?poem=anh_dom_dom__vo_quang
Mặt trời gác núi Bóng tối lan dần Anh đóm chuyên cần Lên đèn đi gác Theo làn gió mát Anh đi rất êm Đi suốt một đêm Lo cho người ngủ Bờ tre rèm rủ Yên giấc cò con Một bầy chim non Trong cây ngủ ngáy Ao không động đậy Lau lách ngủ yên Một chú chim khuyên Nằm mê ú ớ Tiếng chị cò bợ Ru hỡi ru hời Hỡi bé tôi ơi Ngủ ngon yên giấc Ngoài kia chú vạc Lặng lẽ mò tôm Bên cạnh sao Hôm Long lanh đáy nước Từng bước từng buớc Giương ngọn đèn lồng Anh đóm quay vòng Như sao bừng nở Như sao rực rỡ Rụng dọc bờ xoan Rụng dọc vườn cam Vườn cau, vườn chuối Gà đâu túi bụi Gáy sáng đằng đông Cất ngọn đèn lồng Đóm lui về nghỉ
Võ Quảng
Cô Gái Vót Chông
poem.php?poem=co_gai_vot_chong__mo_lo_y_cla_vi
Tiếng ai hát dưới ánh trăng tròn Cô gái sông Ba búi tóc thon Tay vót chông, miệng hát không nghỉ Như bao cô gái ở trên non Ai nhanh nhanh tay vót bằng tay em Chim hót không hay bằng em hát ru em Mỗi mũi chông em vót cắm sâu xuống đất Lũ giặc Mỹ lao vào chết queo Còn giặc Mỹ cọp beo Lũ làng chưa yên bụng phát nương hát hò Em chưa ngừng tay vót chông rào buôn rẫy Bọn giặc Mỹ chạy rồi, tre rừng ta làm nhà, chòi cao Chân ta đi chưa nghỉ, trời chưa xanh Buôn làng ta nhà chwua dài thêm tranh Em vót nhiều chông làm cạm bãy Đuổi kơ-sóc[1] Mỹ xuống biển xanh Đất nước ta mới liền nhau Em chặt tre làm đinh hót[2], đinh năm[3] Quanh lửa hồng em vui nhảy múa Đón Ama Hồ vô Nam cùng uống rượu cần
Mô Lô Y Cla Vi
Sống Mới Khó Làm Sao
poem.php?poem=song_moi_kho_lam_sao__khuat_quang_thuy
Run trong từng cọng rau Đói nghèo và dung tục Nhận chìm bao thanh cao Hoa nở chẳng vì đâu Khi vàng con mắt đói Bởi xóm làng thương nhau Bếp mỗi chiều vẫn khói Đã trở thành giả dối Những câu thơ ngọt ngào Đã trở thành tội lỗi Nếu chỉ ngồi khen nhau Sống mới khó làm sao Nữa là còn tranh đấu Nữa là còn sáng tạo Nữa là còn yêu nhau.
Khuất Quang Thụy
Bông Hoa Đỏ
poem.php?poem=bdong_hoa_do__tran_mong_tu
"Xuân xưa chưa theo chồng Hồn như vuông lụa nhỏ Anh đến từ phương xa Đặt vào bông hoa đỏ. Em gói hoa vào lòng Sợ hương bay theo gió Ngờ đâu hoa có gai Rạch hồn vuông lụa nhỏ. Như xuân không trở lại Anh đến rồi anh đi Để mặc em ngơ ngẩn Nhìn vết thương dậy thì. Hạ về em nức nở Thu sang gió ngập phòng Gấp hồn như gấp lụa Mùa đông em sang sông. Tháng năm tàn như mộng Chảy một giòng sóng đời Anh trở về đòi lại Bông hoa anh bỏ rơi. Anh ơi hoa đã héo Vết thương xưa đã lành Vuông lụa chồng em giữ Không còn gì cho anh..."
Trần Mộng Tú
Cả Một Giòng Sông Đứng Lại Chờ
poem.php?poem=ca_mot_giong_song_dung_lai_cho__tran_mong_tu
Tôi xa người nắng buồn trên vai Môi tôi còn mùi thuốc thơm mời Người xa tôi một dòng sông trắng Dẫy núi bên kia có ngậm ngùi? Tôi xa người hàng cây bâng khuâng Nước dâng lên chiều xuống muôn trùng Người xa tôi có còn đứng ngóng Một cánh chim bay ở cuối rừng Tôi xa người như xa cơn mưa Mái tóc tôi còn ướt đêm nay Nhớ tôi người còn châm điếu thuốc? Nhớ tôi người có đi trong mưa? Người xa tôi gió cũng lặng thinh Cho tôi rung nỗi nhớ quanh mình Người đi như suối qua rừng vắng Cả một dòng sông đứng lại chờ.
Trần Mộng Tú
Con Mèo Cô Đơn
poem.php?poem=con_meo_co_don__tran_mong_tu
Con mèo nằm ngoài sân Cô đơn đùa với nắng Tôi bên trong cửa kính Cô đơn ngắm con mèo Cỏ màu xanh ngọc thạch Chiếc lưng trắng quay tròn Nắng lung linh từng giọt Mèo xoay quanh nỗi buồn Tôi nhìn tôi trên kính Chiếc bóng mờ vết loang Cửa hôn nhân khép chặt Giam tôi rất nhẹ nhàng Mèo có góc sân nhỏ Tôi có khung kính mờ Hai ta cùng bé nhỏ Niềm cô đơn vô bờ Mèo ơi phơi trong nắng Khô hộ tôi nỗi buồn Quê xưa, người tình cũ Vẫn ướt sũng trong hồn.
Trần Mộng Tú
Đến
poem.php?poem=den__tran_mong_tu
Em đến đó nhưng em không ở lại Em ra về có thêm một trái tim Bàn tay nhỏ cầm trái tim luống tuổi Em ngỡ em đang cầm một mặt trời Mặt trời theo em vào trong giấc ngủ Sưởi ấm cho em suốt cả một đêm Em không đắp chăn mà sao không lạnh Mặt trời nằm ngoan cạnh trái tim em Em đến đó nhưng em không ở lại Anh tặng cho em những mảnh linh hồn Vai em nhỏ mảnh hồn anh sáng qúa Em ngỡ em đang gánh một vầng trăng Vầng trăng sáng đan sợi vàng sợi bạc Em mê đi như ở giữa chiêm bao Trái tim em hoang mang trong lồng ngực Nhưng thân em thì lấp lánh đầy sao Em đến đó nhưng em không ở lại Tình yêu hai ta rất đỗi lạ lùng Những câu thơ tình cho nhân gian đọc Mặt trời mặt trăng có thật hay không?
Trần Mộng Tú
Giấu
poem.php?poem=giau__tran_mong_tu
Tóc bạc anh em giấu vào trong gối Để đêm đêm em không ngủ một mình Trái tim anh em giấu vào trong ngực Để cùng em thức dạy trước bình minh Đôi mắt anh em giấu vào trong mắt Lệ riêng em trong suốt mắt hai ta Môi của anh em giấu vào trong miệng Ngậm hương thơm của một mối tình xa Bàn tay anh em giấu vào trong áo Ngực rất hiền nở vội một đóa hoa Bàn chân anh em giấu vào giày nhỏ Anh sẽ đi cùng em đi thật là xa Khi trở về dẫu tuổi gầy sương tuyết Bốn bàn chân sẽ làm ấm nền nhà Hơi thở anh em giấu vào hơi thở Đời sống chia nhau từng sợi mong manh Mình hà cho nhau một linh hồn mới Chúa sẽ kêu lên... thôi thế cũng đành.
Trần Mộng Tú
Kiếp Sau
poem.php?poem=kiep_sau__tran_mong_tu
Đêm qua em nằm mơ Mẹ đem em gả chồng Cho một chàng thi sĩ Số chàng rất long đong Hai vợ chồng làm thơ Trong một gian lều cỏ Mái dột mái cứ dột Làm thơ vẫn làm thơ Thơ chàng dán trên vách Thơ em che trời mưa Một đàn con tám đứa Lớn lên chỉ mê thơ Ngoài vườn đầy hoa nở Trong lòng ngập mộng mơ Cửa lều thường không khép Nên Xuân đến bốn mùa Mặc người đời mua bán Mặc cuộc đời hơn thua Cả nhà làm thi sĩ Nên nghèo xác nghèo xơ Em cầu cùng thượng đế Kiếp sau có lấy chồng Xin lấy chàng thi sĩ Dầu biết chàng tay không...
Trần Mộng Tú
Lòng Nào Như Suối Cạn
poem.php?poem=long_nao_nhu_suoi_can__tran_mong_tu
Ngày xưa trong quán nhỏ Đời không có mùa đông Trên môi cà phê ngọt Trong mắt giọt tình nồng Hôm nay trong quán lạ Hai đứa ngồi nhìn nhau Trên môi cà phê đắng Trong mắt giọt tình sầu Một năm trời lận đận Đời ngọt những vết thương Một năm trời bôi bác Đời vui những tấn tuồng Anh bây giờ đã khác Trán đà thêm nếp nhăn Em bây giờ đà khác Má đà phai sắc hồng Mắt nào không lệ chảy Môi nào thơm hương hoa Lòng nào như suối cạn Tình nào đã chia xa? Một năm trời xứ lạ Không còn gì cho nhau Giọt tình cuồng trong mắt Cũng tan theo nỗi sầu...
Trần Mộng Tú
Mở
poem.php?poem=mo__tran_mong_tu
Hãy mở cho em những cánh cửa Từng gian im lặng của hai ta Căn nhà nhỏ sao mênh mông qúa Bóng tối mang trái tim đi xa Có một chỗ nào cho em nghỉ Vuốt duỗi thời gian của đợi mong Có một chỗ nào em ngồi xuông Chải lại đường ngôi như nhánh sông Từng gian từng gian im lìm đóng Tuổi xanh em đổi thẫm màu rêu Những cánh cửa mòn theo năm tháng Chìa khoá han dần theo tình yêu Tình hai ta như nhà cửa khép Như tranh tĩnh vật treo trên tường Ngàn năm tranh không lên tiếng nói Mở hộ em từng cánh cửa buồn Khi anh về gõ lên cánh cửa Tường chắc đã nghiêng mái nát rồi Em vẫn chờ anh sau cánh cửa Dọn sẵn cho anh một chỗ ngồi...
Trần Mộng Tú
Mưa Seatle
poem.php?poem=mua_seatle__tran_mong_tu
Đêm qua trở gối nghe mưa Tình như chăn hẹp không vừa ấm tôi Kéo hoài vẫn hụt một nơi Tôi co phận mỏng buông rơi đóa sầu Sáng nay ra phố gội đầu Giọt mưa sợi tóc ôm nhau khóc òa Cong tay hứng hạt mưa sa Mưa đau mắt lưới xóa nhòa chỉ tay Tình ơi không ghé về đây Sầu tôi trăm nhánh tóc gầy rẽ vai Tôi đi dưới mưa nguyên ngày Dỗ hồn lá mục trách cây vô tình.
Trần Mộng Tú
Quà Tặng Trong Chiến Tranh
poem.php?poem=qua_tang_trong_chien_tranh__tran_mong_tu
Em tặng anh hoa hồng Chôn trong lòng huyệt mới Em tặng anh áo cưới Phủ trên nấm mộ xanh Anh tặng em bội tinh Kèm với ngôi sao bạc Chiếc hoa mai màu vàng Chưa đeo còn sáng bóng Em tặng anh tuổi ngọc Của những ngày yêu nhau Đã chết ngay từ lúc Em nhận được tin sầu Anh tặng em mùi máu Trên áo trận sa trường Máu anh và máu địch Xin em cùng xót thương Em tặng anh mây vương Mắt em ngày tháng hạ Em tặng anh đông giá Giữa tuổi xuân cuộc đời Anh tặng môi không cười Anh tặng tay không nắm Anh tặng mắt không nhìn Một hình hài bất động Anh muôn vàn tạ lỗi Xin hẹn em kiếp sau Mảnh đạn này em giữ Làm di vật tìm nhau.
Trần Mộng Tú
Tạ Tình
poem.php?poem=ta_tinh__tran_mong_tu
Hãy tha thứ cho em Không một lời từ tạ Không nụ hôn cuối cùng Trên mộ anh bia đá Hãy tha thứ cho em Không một lời kinh nguyện Không một đóa hoa hồng Không một hàng lệ nến Hãy tha thứ cho em Để rêu phong lối cũ Để mộ chí hoen mờ Để anh sầu trong mộ Hãy tha thứ cho em Một đi không ngoảnh lại Để sỏi đá mỏi mòn Để cho anh ngóng đợi Hãy tha thứ cho em Núi sông ngàn cách trở Tình đã phụ tình rồi Xin đừng mong ngóng nữa.
Trần Mộng Tú
Trái Tim Hồng
poem.php?poem=trai_tim_hong__tran_mong_tu
Có một khoảng không trong hồn em trống lắm. Người đi qua sao không ghé lại thăm Hồn em đó như cây mùa thu đứng Chờ lá vàng về phủ đến trăm năm. Tóc hờn giận nên tóc chia nghìn sợi Người không về đo sợi ngắn sợi dài Tay chung thủy giấu hoài trong đáy túi Ngón cô đơn chờ đan ngón tay người Giày con gái bỏ quên trong góc tủ Người không về nên chân chẳng muốn đi Đôi chân nhỏ tay ai thường ấp ủ Những đêm trăng thơm ngát đóa tường vi Trán ngây thơ tương tư mùi khói thuốc Người không về mắt cũng nhạt màu nâu Môi bớt đỏ và răng cười bớt trắng Em nhớ người, em khóc suốt đêm thâu Em sẽ chết với mảnh hồn trống đó Chúa đứng đón em ở cổng Thiên Đàng Xin trả Chúa trái tim hồng lãng mạn Dưới thế gian con dại dột cho chàng...
Trần Mộng Tú
Gửi Nắng Cho Em
poem.php?poem=gui_nang_cho_em__bui_van_dung
Anh ở trong này chưa thấy mùa đông Nắng vẫn dỏ, mận, hồng, đào cuối vụ Trời Sài Gòn xanh cao như quyến rũ Thật diệu kỳ là mùa đông phương Nam. Muốn gửi cho em một ít nắng vàng Thương cái rét của thợ cày, thợ cấy Nên cứ muốn chia nắng đều cho ngoài ấy Có tình thương tha thiết của trong này Anh hiểu sức vươn của những cành đào Qua giá rét vẫn đỏ hoa ngày Tết Như cây thông vững vàng trong giá rét Em hãy làm cây thông xanh nghe em! Khi hai miền cùng vào một vụ chiêm Hai vựa thóc cũng nặng tình của đất Cùng vào mùa một ngày vui thống nhất Hơn lúc nào anh hiểu thấu lòng em Gửi nắng cho em, gửi nắng cho em Gửi nắng về sưởi ấm những bàn tay
Bùi Văn Dung