_index
stringclasses
1 value
_type
stringclasses
1 value
_id
stringlengths
32
32
_score
int64
1
1
_ignored
sequence
_source
dict
kenhsinhvien
_doc
8166e6db33d2e99891667c91c33e82ca
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "8166e6db33d2e99891667c91c33e82ca", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/vuot-qua-ngan-nam-yeu-chang.13328/page-3", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "28/12/2010", "title": "Vượt qua ngàn năm yêu chàng", "post": "", "replies": [ "Nếu không phải vì Mộ Dung Tuyết chưa đủ mười sáu, theo luật lệ của vương triều Đại Hưng chưa đủ tuổi thành thân thì sợ là y đã sớm sủng hạnh nàng rồi. Lúc đó nếu Mộ Dung Thanh Lương không kiên trì cầu xin, nếu Nhuệ Nhi thực sự đến thỉnh cầu y ban hôn Mộ Dung Tuyết cho mình, sợ là y sẽ không hái được đóa hoa tươi này.\n\nNghĩ đến đây, trước mặt y bỗng hiện ra một gương mặt khác, gương mặt của Mộ Dung Phong. Nghĩ cũng kỳ quái, Mộ Dung Phong khiến y có tâm khiếp ý, không dám có suy nghĩ khác thường nào đối với nàng. Đừng nói hiện tại nàng là Tứ thái tử phi, cho dù chưa gả cho ai, Hoàng thượng cũng hiểu được nếu có ý nghĩ nào với nàng, dù chỉ một chút thì cũng sẽ gặp rắc rối.\n\nMộ Dung Phong cũng thật đúng là một nữ tử tuyệt sắc, cẩn thận so sánh, nàng còn hơn Mộ Dung Tuyết vài phần, nàng không phải người có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, mà là khí chất từ bên trong phát ra, một loại khí chất mà Mộ Dung Tuyết chưa từng đó, nghĩ đến đây, thầm khen đứa con thứ tư bất hảo kia thật có phúc. “Tuyết Nhi, khi đến đây, trẫm đi ngang qua Thúy Long Uyển, thấy nơi đó hoa cúc đang nở rộ. Nếu bây giờ Tuyết Nhi thấy trong người thoải mái, trẫm cùng Tuyết Nhi đi ngắm hoa cúc, Tuyết Nhi thấy sao?” Hoàng thượng vẻ mặt ôn hòa nhìn Mộ Dung Tuyết, nâng nàng đứng lên (E: bộ đóng phim slow motion hay sao mà nãy giờ chưa đứng lên vậy trời 0.o?!), Hoàng thượng vốn không có buông tay, vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Mộ Dung Tuyết, gương mặt tràn đầy sự thương tiếc cùng yêu thương. “Hôm nay bên ngoài gió cũng không lạnh lắm, đi ra ngoài tản bộ, giúp th.ân thể khôi phục hoàn toàn hữu ích đối với Tuyết Nhi.”\n\nMộ Dung Tuyết xấu hổ cúi đầu, trong lòng trống ngực đập liên hồi, đôi tay to lớn kia vẫn gắt gao nắm chặt lấy tay nàng, từ trước đến giờ, ngoại trừ phụ thân, vẫn chưa có ai đứng gần sát nàng như vậy. Mà người đang nắm tay nàng là vua của vương triều Đại hưng, trong lòng nàng cảm giác điều này thật kỳ diệu, cả người lâng lâng như đang bay trên mây, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt mang đầy ý thương xót của tỷ tỷ, nàng cùng Hoàng thượng chậm rãi rời khỏi Noãn Ngọc Các, chỉ để lại Mộ Dung Thiên đứng ngơ ngác trong đó, trong lòng cảm thấy hiu quạnh.\n\nThiên tân vạn khổ, tìm đủ mọi cách tránh được Tứ thái tử “bất hảo”, hy sinh hạnh phúc của Tam muội vì đại cuộc, không ngờ lại gặp phải cảnh này. Có lẽ mọi chuyện đều như Tam muội đã nói, sau mấy ngày nữa có lẽ mỗi khi gặp muội muội mà mình yêu thương nhất, bản thân nàng phải cúi người hành lễ. Nở nụ cười khổ, vương triều Đại Hưng thực đúng là nhượng lại cho nữ nhi của Mộ Dung gia, phụ thân thật đáng thương, dù tính thế nào cuối cùng cũng phải đưa nữ nhi yêu thương nhất của mình vào cung.\n\nMột khi đã như vậy thì lúc đó hy sinh hạnh phúc của tam muội làm gì? Nếu lúc đó cứ gả Mộ Dung Tuyết cho Tư Mã Nhuệ thì sẽ không như bây giờ, thật đúng là tránh hổ lại gặp phải sói!\n\nNhớ lại tay của Mộ Dung Tuyết vẫn nắm tay Hoàng thượng, tâm Mộ Dung Thiên đau như bị dao cắt.\n\nTư Mã Cường đi đến Thúy Long Uyển, nhìn thấy Hoàng thượng đang cùng một nữ tử đang ở độ tuổi thanh xuân ở cùng một chỗ, tay nắm tay, ngọt ngào nhìn hoa cúc nở rộ, lại nghĩ đến mẫu thân phải chịu cảnh tịch mịch, trong lòng nổi lên một ngọn lửa.\n\nKhi đến vấn an mẫu thân, Tư Mã Cường nghe mẫu thân nói Hoàng thượng đem thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Mộ Dung Tuyết của Mộ Dung Gia “giấu” vào Noãn Ngọc Các, nhưng vì Mộ Dung Tuyết chưa đủ mười sáu, không thể ra khỏi khuê phòng, nên trong khoảng thời gian ngắn Hoàng thượng vẫn chưa chiếm được thứ mình muốn.\n\nĐối với việc này, Hoàng hậu cùng Ngô phi chỉ có yên lặng chịu đựng, dù sao Hoàng thượng cũng là vua một nước, y nhất định phải như vậy, ai có khả năng vặn hỏi y được? Nhưng mà Mộ Dung Tuyết vốn là tiểu muội của Đại thái tử phi và Tứ thái tử phi, cũng là em vợ của Ngô Mông, cháu của Ngô phi – sủng phi của Hoàng thượng, chưa kể Hoàng hậu và Ngô phi có quan hệ bà con với nhau, nếu Hoàng thượng thật sự nạp Mộ Dung Tuyết làm phi, sợ khó tránh việc thiên hạ chê cười. Nhưng mà bây giờ Hoàng thượng không nghe lời ai nói, y thậm chí cũng không để ý đến thế lực của Mộ Dung Thanh Lương trong triều cũng như những nguy hiểm có thể đến.\n\nMộ Dung Thanh Lương có bốn nữ nhi, nay mỗi người mỗi nơi, ai ai cũng giành hết những thứ tốt đẹp rồi. (E: câu này ta bó tay, có gì nàng chỉnh lại giùm ta =.= | Juu: theo ta hiểu là như thế này=.=”)", "\nChương 24\n\n\n\n\nTư Mã Cường cười lạnh một tiếng, cao giọng nói, “Nhi thần Tư Mã Cường tham kiến phụ hoàng!”\n\nNhững lời y vừa nói khiến Hoàng thượng cùng Mộ Dung Tuyết có chút kinh ngạc, ngay cả Cao công công đang hầu một bên cũng cảm thấy kinh sợ. Ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt mang đầy tức giận của Tư Mã Cường, Cao công công cúi đầu xuống, sợ hãi không dám lên tiếng.\n\nTrong bốn vị thái tử, Nhị thái tử Tư Mã Cường là người nóng tính nhất, xưa nay vẫn trấn thủ biên quan. Y cùng với Đại thái tử Tư Mã Triết, một văn một võ bổ sung lẫn nhau trở thành cánh tay đắc lực, phụ tá đáng tin cậy của Hoàng thượng. Mẫu thân của Tư Mã Cường là Lưu phi, một trong những vị sủng phi của Hoàng thượng. Cả Lưu phi và Ngô phi đều xuất thân từ tướng gia, nên Tư Mã Cường nhận được chân truyền từ ông ngoại, bản thân không chỉ võ nghệ cao cường, còn là cao thủ trong việc dụng binh bố cục nên Hoàng thượng đem biên quan giao cho y và tướng quân Ngô Mông trấn giữ. Bản thân y và Ngô Mông cũng là sinh tử chi giao.\n\nNhưng vì chuyện trước đây, nên mối quan hệ giữa y cùng với hai vị thái tử do Hoàng hậu sinh ra, cũng là Đại thái tử Tư Mã Triết và Tứ thái tử Tư Mã Nhuệ không được gọi là tốt.\n\n“Là con à Cường Nhi, con về khi nào vậy?” Nhìn thấy con, Hoàng thượng trong lòng thập phần cao hứng, nhờ có đứa con này trấn thủ biên quan giúp y giảm đi không ít phiền toái. Nhân dịp Tư Mã Cường lập chiến công lớn nên y cho phép Tư Mã Cường có thể tự do đi tới đi lui giữa kinh thành và biên quan, nói theo cách khác thì Tư Mã Cường có thể tùy ý đi đến lúc nào cũng được, bản thân y là Hoàng thượng cũng không thể hạn chết.\n\nTư Mã Cường lạnh lùng nhìn thoáng qua Mộ Dung Tuyết, dưới ánh dương mùa thu, phục sức cùng sự phong lưu uyển chuyển toát ra từ người, thật đúng là một mỹ nữ xưa nay hiếm có.\n\nMộ Dung Thanh Lương có bốn nữ nhi, coi như y đã gặp qua hết. Đại tiểu thư Mộ Dung Thiên được gả cho Đại thái tử Mộ Dung Triết, Nhị tiểu thư Mộ Dung Du là thê tử của Ngô Mông, tướng quân dưới trướng của y, còn Tam tiểu thư Mộ Dung Phong vừa gặp hôm nay đã gả cho Tứ thái tử Tư Mã Nhuệ, đó cũng là người để lại cho y ấn tượng sâu đậm nhất. Còn nữ nhân hiện đang cùng Hoàng thượng đứng trước mặt y chính là Tứ tiểu thư Mộ Dung Tuyết. Nha đầu này cũng là người mà phụ thân của y đang có ý định nạp làm phi.\n\nCả bốn, mỗi một người đều là nhân trung chi phụng, hoa chi quan, Mộ Dung Thanh Lương quả thật sinh không lầm.\n\n“Nhi thần hôm nay vừa trở về.” Tư Mã Cường trầm giọng nói, “Tiền Lương quan đại thắng, Ô Mông quốc giao thư hàng, đồng thời cũng đem công chúa Nhã Lệ của Ô Mông quốc đến vương triều Đại Hưng dâng cho phụ hoàng.”\n\n“Tốt,” Hoàng thượng có chút lơ đãng, một bên nghe con báo cáo tình hình chiến đấu, một bên ánh mắt ôn nhu không rời khỏi Mộ Dung Tuyết. “Cường Nhi lại lập công lớn, công chúa Nhã Lệ cứ ban cho con.”\n\nTư Mã Cường kiềm chế lửa giận, trong giọng nói chứa đầy sự lạnh lùng, “Việc này vốn là bổn phận của nhi thần. Nếu phụ hoàng muốn ban thưởng, nhi thần cầu Hoàng thượng ban cho nhi thần một người.”\n\n“Người nào?” Hoàng thượng ngẩng đầu lên nhìn Tư Mã Cường.\n\n“Mộ Dung Tuyết!” Tư Mã Cường căn bản không xem nữ nhân đứng cách mình không xa là Mộ Dung Tuyết, mang theo biểu tình lạnh lùng, từng lời lạnh lùng như sắt, “Nhi thần nghe thiên hạ đồn rằng tể tướng có bốn nữ nhi, trong đó tứ nữ nhi chưa xuất giá Mộ Dung Tuyết là một nữ tử xinh đẹp vô song, hoàn toàn xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nữ của vương triều Đại Hưng ta. Phụ hoàng cũng biết là trừ Hồng Ngọc, nhi thần vẫn không có nạp thiếp. Nhưng bao năm qua Hồng Ngọc vẫn không thể vì nhi thần khai chi tán diệp, nên nhi thần muốn thỉnh phụ hoàng làm chủ, đem Mộ Dung Tuyết ban cho nhi thần, cùng nhi thần đi ra biên quan, vậy nhi thần cảm thấy an tâm. Mong phụ hoàng ân chuẩn để nhi thần có thể tiếp tục vì phụ hoàng trấn giữ biên quan mà không phải lo lắng gì.”", "Mộ Dung Tuyết nhìn thân hình cao lớn, mạnh mẽ của Tư Mã Cường dưới ánh mắt trời, trong lòng không khỏi sợ hãi.\n\nHoàng thượng nhất thời cứng đờ, không biết nói gì mới tốt, trong lời nói của Tư Mã Cường có cương có nhu, nhưng nghe kỹ sẽ thấy trong đó có vài phần uy hiếp. Nếu không đồng ý thì tình hình biên quan có lẽ sẽ không ổn, điều đó nhất định sẽ khiến Hoàng thượng, phải tiêu hao tài lực để bảo vệ biên quan, nhưng nếu đồng ý thì y chắc chắn sẽ ngàn vạn lần luyến tiếc Mộ Dung Tuyết. (E: ~.~)\n\nTrầm ngâm hồi lâu, Hoàng thượng lên tiếng, “Con lui xuống trước đi, để cho phụ hoàng nghĩ lại. Mộ Dung Tuyết vốn là ái nữ của tể tướng, chỉ sợ là tể tướng không nỡ gả nữ nhi đến tận biên quan. Để phụ hoàng thay con tuyển một vị nữ tử dung mạo tuyệt mỹ.”\n\n“Nhi thần không cần ai khác, cầu phụ hoàng cân nhắc, vì nhi thần làm chủ. Về phần tể tướng, nhi thần sẽ đích thân đến phủ cầu hôn, thỉnh tể tướng đồng ý. Mấy ngày nữa nhi thần sẽ phải trở lại biên quan, đến lúc đó hy vọng có thể mang theo Mộ Dung Tuyết đi cùng. Nhi thần còn có việc, không quấy rầy phụ hoàng cùng vị mỹ nhân này thưởng cúc. Nhi thần xin cáo từ trước.” Nói xong Tư Mã Cường khom người hành lễ, rời khỏi đó, và không quay đầu lại.\n\nHoàng thượng nhìn gương mặt có chút bất an của Mộ Dung Tuyết phản chíu dưới ánh mặt trời, trong lòng thầm nghĩ, “Nha đầu này đúng là xinh đẹp khiến người khác động tâm. Đầu tiên là đứa con thứ tư của mình muốn lấy nàng làm vợ, bây giờ là đứa con thứ hai lại muốn mang nàng đi, mà bản thân cũng muốn lập nàng làm phi.”\n\nPhải làm thế nào cho phải đây?\n\n“Hoàng thượng, xin người vì Tuyết Nhi làm chủ.” Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng quỳ trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ nhìn Hoàng thượng. “Tuyết Nhi tuyệt không có tình cảm với Nhị thái tử, cũng không nghĩ đã trêu chọc gì Tứ thái tử. Tuyết Nhi chỉ mong có cuộc sống yên ổn hàng ngày, mong Hoàng thượng vì Tuyết Nhi làm chủ.”\n\nHoàng thượng cúi đầu nhìn mỹ nhân đang quỳ trên mặt đất, đôi mắt to xinh đẹp tràn ngập nước mắt, hàng mi dài hơi hơi rung động, đôi môi anh đào nhỏ bé hơi hé mở để lộ hàm răng trắng tinh đang cắn chặt vào nhau. Nhìn bộ dáng bất lực kia tựa như một cơn gió ấm áp thổi ngang qua tâm của y, thật sự khiến y thập phần khó chịu. Giờ phút này y chỉ muốn lập tức mang nàng đến một nơi không người cùng nhau triền miên, nhưng trong lòng vẫn còn do dự, tay nâng Mộ Dung Tuyết đứng lên, kéo người nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng an ủi, “Tuyết Nhi đừng sợ, có trẫm ở đây sẽ không ai dám bắt ngươi. Huống hồ Nhuệ Nhi cũng đã thành thân với Mộ Dung Phong, còn về phần Cường Nhi, trẫm sẽ không để Tuyết Nhi bôn ba nơi biên quan xa xôi, làm vậy chẳng khác nào hủy hoại mỹ nhân. Ha ha, đừng sợ, đừng sợ, trẫm cùng Tuyết Nhi tiếp tục thưởng cúc.”\n\nMộ Dung Tuyết dựa vào ngực Hoàng thượng, gương mặt đỏ ửng, chân tay mềm nhũn, bản thân muốn tự đứng vững đúng là thật khó khăn, hơn nữa Hoàng thượng ôm nàng rất chặt tựa như muốn đem đến cho nàng một thế giới không gì sánh bằng.\n\n“Hoàng thượng.” Mộ Dung Tuyết thì thào, thanh âm nhỏ đến nỗi ngay cả bản thân nàng cũng không nghe rõ. “Tuyết Nhi tạ Hoàng thượng.”\n\nHoàng thượng nửa ôm nửa đỡ Mộ Dung Tuyết chậm rãi đi đến bụi hoa, Mộ Dung Tuyết căn bản không biết bản thân đang làm gì, chỉ cảm thấy cả người mơ mơ hồ hồ.\n\nCao công công yên lặng đi theo sau hai người, thở cũng không dám thở mạnh, nhưng trong đầu cảm thấy khó chịu vô cùng. Hoàng thượng đang rất cao hứng nên y đi theo cũng không được mà ở lại cũng không xong, vốn là nô tài, nhiệm vụ của y là hầu hạ Hoàng thượng. Mắt thấy Hoàng thượng cùng Mộ Dung Tuyết ngày càng ái muội, y nguyện mắt mình đã có vấn đề rồi, Mộ Dung Tuyết cũng đúng là kẻ chuyên gây chuyện. Chuyện của Tứ thái tử vẫn chưa giải quyết, bây giờ lại trêu vào Nhị thái tử, rồi còn Hoàng thượng bây giờ. Ai! — cuống cuồng nhất vẫn chính là nô tài lâu ngày như y, còn những thái giám, nô tỳ khác vẫn đi theo ở khoảng cách rất xa. (E: xin lỗi nàng ta lại _._)\n\n“Hoàng thượng,” Cao công công nhẹ giọng lên tiếng, “Hình bộ Ngụy đại nhân có chuyện quan trọng cần tấu.”\n\nHoàng thượng quay đầu lại nhìn Cao công công, còn thấy được Hình bộ Ngụy đại nhân đang đứng xa xa hướng về bên này. “Sai người đưa Mộ Dung cô nương trở lại Noãn Ngọc Các. Tuyết Nhi, trẫm còn phải xử lý chính sự, Tuyết Nhi về Noãn Ngọc Các nghỉ ngơi trước đi. Trẫm xử lý chính sự xong sẽ đi tìm Tuyết Nhi.”\n\nMộ Dung Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, rồi theo vài nô tỳ rời khỏi.\n\nHoàng thượng khôi phục lại sự trầm tĩnh lạnh lùng, đến đình lý ngồi xuống, ý bảo Cao công công triệu Ngụy đại nhân đến đây nói chuyện.", "Chương 25\n\n\nMột trận gió thu lạnh lẽo lại âm thầm buông xuống, toàn bộ hoàng cung đắm chìm trong sự tĩnh lặng. Trời mưa không nhanh không vội vã, cứ tinh mịn mà triền miên, cả buổi sáng vẫn là trời mây trong vắt, tự dưng sau giờ ngó lại trở trời, gió nổi lên, mây vần, mưa xuống, không khí thoang thoảng thứ mùi bùn đất ẩm ướt.\n\n\nMộ Dung Phong nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp (cái gi.ường hẹp mà dài =.=”)bên cửa sổ với một mảnh chăn mỏng manh, trên tay cầm cuốn sách lẳng lặng xem, Xuân Liễu cũng lẳng lặng đứng bên cạnh.\n\n\nKhi ăn sáng chỗ Thái hậu, Tư Mã Nhuệ đã bị Tư Mã Triết phái người tới gọi đi rồi, đến giờ còn chưa trở về. Ở lại cung Tường Phúc, Mộ Dung Phong hàn huyên cùng Thái hậu một lúc thì Thái hậu hơi mệt nên nàng một mình trở về phủ Tứ thái tử.\n\n\nNửa cánh cửa sổ còn chưa đóng, gió lạnh mang theo mưa bụi nhè nhẹ lùa vào, thoáng cảm thấy chút cô đơn. Mộ Dung Phong bỗng ngẩn người một chút, cũng là một ngày mưa thu bay thế này, nàng, Bạch Mẫn, nằm trên gi.ường yên ổn ngủ, tỉnh lại một cái đã thấy mình là Mộ Dung Phong, nằm ở trên một cái gi.ường gỗ xa lạ, trở thành tân nương của người ta. Không biết ở thời đại khác kia mọi người nhà mình bây giờ thế nào? Có phải nàng vẫn đang trong giấc ngủ chưa tỉnh mộng, người nhà nàng vẫn đang ngon giấc, cha mẹ vẫn đang vui đùa cùng cháu ngoại đáng yêu bên kia bán cầu? Còn có quá nhiều điều không biết, Mộ Dung Phong bất giác nước mắt rơi xuống hai bên khóe mắt, lặng lẽ nhìn mưa thu bên ngoài rơi đến ngây người.\n\n\n“Tiểu thư, người làm sao vậy? Có gì không thoải mái sao? Có phải cửa sổ mở lớn quá không? Hay để nồ tỳ đưa người vào trong. Bây giờ đã là cuối thu, thời tiết ngày càng lạnh, tiểu thư, người vẫn nên ngồi trên gi.ường nghỉ ngơi thì hơn.” – Xuân Liễu hỏi nhỏ, tuy bây giờ Mộ Dung Phong đã là Tứ thái tử phi, nhưng Xuân Liễu vẫn theo thói quen gọi nàng là tiểu thư, cũng không thay đổi cách xưng hô.\n\n\nMộ Dung Phong lắc lắc đầu, mệt mỏi chậm rãi nói: “Không sao, Xuân Liễu, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, ta muốn ngồi yên tĩnh một mình.”\n\n\nXuân Liễu không dám hỏi vì sao, lặng lẽ lui xuống, tiểu thư không vui, từ khí kết hôn đến giờ cũng đã nửa tháng rồi, thế mà Tứ thái tử chỉ ở lại phủ có mỗi một đêm qua, mà vẫn là ở trong thư phong, Tứ thái tử muốn cưới Tứ tiểu thư của Mộ Dung vương phủ mà, e rằng tiểu thư đáng thương của mình phải chịu ủy khuất rồi.\n\n\nNghe người trong cung đồn rằng Hoàng thượng đang để ý Tứ tiểu thư, còn cho Tứ tiểu thư ở trong Noãn Ngọc Các, nghe Yên Ngọc tỷ tỷ nói, chỗ đó là nơi tránh rét của Hoàng thượng, hoàng hậu và hai vị sủng phi mỗi khi thời tiết chuyển lạnh, những người khác căn bản không có quyền ở lại.\n\n\nTứ tiểu thư bây giờ chính là tiêu điểm của mọi người rồi, hình như cho đến nay vẫn chưa có biến động gì.\n\n\nMộ Dung Phong mặc kệ Xuân Liễu trong lòng đnag lo lắng những gì, nàng chỉ mong mình vẫn như trước ngồi lặng yên một mình trong phòng.\n\n\nCó lẽ ngồi lâu rồi, sách đọc hoài cũng mỏi, Mộ Dung Phong ngồi tựa đầu vào nhuyễn tháp mà ngủ. Cổ tay thả xuống lưng chừng, tay áo lụa bị gió vô tình thốc lên, cái chăn mỏng manh che nửa người, phập phồng theo nhịp thở đều đều. Hai mắt nhắm nghiền, đôi môi đỏ mọng mím nhẹ, trên trán mấy sợi tóc tơ tà tà rủ xuống, gương mặt mơ hồ mang nét u buồn cùng mỏi mệt.\nTư Mã Nhuệ nhẹ nhàng đi vào phòng, gian phòng này từ khi hắn cùng Mộ Dung Phong thành thân đến giờ mới bước vào lần thứ hai, lần đầu tiên là đêm tân hôn say khướt bước vào, còn nói với Mộ Dung Phong rằng hắn tuyết đối sẽ không chấp nhận nàng. Nghĩ tới tình cảnh lúc ấy, Tư Mã Nhuệ nhịn không được nhẹ nhàng mỉm cười.\n\n\nNhìn thấy Mộ Dung Phong nằm trên nhuyễn tháp, hắn nhẹ nhàng bước nhanh tới, cũng không quấy rầy nàng, đi đến cái bàn trước cửa sổ ngồi xuống, lại thấy tờ giấy trên mặt bàn, trên giấy đề hai câu thơ: “Tự cổ phùng thu bi tịch liêu / Ngã ngôn thu nhật thắng xuân triêu.”(*), nét chữ tuấn tú, nhìn vô cùng quen mắt. Tư Mã Nhuệ sửng sốt một chút, nếu nhớ không lầm, những chữ đó cùng những chữ trong thư ngày trước Mộ Dung Thiên giao cho hắn, hoàn toàn cùng xuất phát từ tay một người.\n\n\nNói cách khác, Tư Mã Nhuệ cảm thấy mí mắt giật giật, trong lòng nhất thời hiểu ra, Bạch Mẫn và Mộ Dung Phong quả nhiên chính là cùng một người, Bạch Mẫn mà hắn gặp ở Túy Hoa Lâu và Ẩm Hương Các, kỳ thực chính là Mộ Dung Phong nữ phẫn nam trang, thế mà mình lại bị nàng lừa.\n\n\nTư Mã Nhuệ bỗng dưng vui vẻ nở nụ cười, bản thân quả thật quá may mắn, nữ nhân xinh đẹp lúc nào chẳng gặp được, nhưng nữ nhân thú vị thì đúng là không dễ, Mộ Dung Thanh Lương thế mà lại đổi cho hắn một nữ tử xuất sắc thế này. Mộ Dung Tuyết kia khiến bao người tranh đoạt, nào là phụ hoàng, nào là Lão nhị, từ giờ trở đi, sẽ không liên quan gì tới Tư Mã Nhuệ hắn nữa.\n\n\n(*) Thu tứ – Lưu Vũ Tích (772-842)\n自 古 逢 秋 悲 寂 寥 \n我 言 秋 日 勝 春 朝 \n晴 空 一 鶴 排 雲 上 \n便 引 詩 情 到 碧 霄\n*** \nTự cổ phùng thu bi tịch liêu\nNgã ngôn thu nhật thắng xuân triêu\nTình không nhất hạc bài vân thượng\nTiện dẫn thi tình đáo bất tiêu.\n\n***\n(Người xưa mỗi lần gặp mùa thu đều buồn vì vẻ tịch liêu\nTa nói rằng ngày thu còn hơn cả buổi sáng mùa xuân\nBầu trời quang thạnh, một đàn hạc bay vút tầng mây\nKhiến tâm tư của thi nhân bay cao vào tầng trời vô tận.)\n***​", "Mộ Dung Phong hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi ngồi dậy. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt cười đến sáng lạn của Tư Mã Nhuệ, Mộ Dung Phong hoảng sợ, tức giận nhíu mày – “Tư Mã Nhuệ, ngài thật sự đừng làm vậy lần nữa được không? Ngài tính hù chết ta à?”\n\n\n“Làm gì có,” Tư Mã Nhuệ cười hì hì ngồi trên nhuyễn tháp bên cạnh, ánh mắt không rời Mộ Dung Phong. Ánh mắt đó khiến Mộ Dung Phong nghĩ là trên mặt nàng đang nở hoa, hay cái gì đó đại loại như vậy.\n\n\n“Tư Mã Nhuệ, trên mặt ta nở hoa à? Ngài cứ nhìn chằm chằm như vậy làm ta cảm thấy sợ hãi đó, ngài có thể làm gì đó để ta không thấy sợ nữa được không? Chẳng hạn như ánh mắt hiện giờ của ngài.”\n\n\n“Mộ Dung Phong, ta bây giờ thật sự yêu nàng.” Tư Mã Nhuệ cười tủm tỉm nói. (E: nói rồi, nói rồi (ノ´▽`)ノヽ(´▽`ヽ) *tung hoa*)\n\n\nMộ Dung Phong cảm giác dũng khí ngày thường của nàng bay đi đâu hết, miễn cưỡng nở nụ cười, theo bản năng lùi lại một chút, “Tư Mã Nhuệ, bộ dạng này của ngài đúng là dọa người mà. Nhìn ngài như quỷ hút máu đang nuốt nước miếng chuẩn bị hút máu của ta vậy.” (E: bộ dáng si ngốc bị hiểu lầm thành vampire , tội nghiệp Nhuệ ca )\n\n\n“Quỷ hút máu? Là cái gì? Ta không có hứng thú đối với máu, chỉ có hứng thú với nàng thôi.” Tư Mã Nhuệ kề sát vào người Mộ Dung Phong, vừa nói vừa cười hì hì.\n\n\n“Ngài tiến thêm một bước nữa, ta sẽ la ‘Phi lễ’.” Mộ Dung Phong lại tiếp tục lùi về sau, lưng đã gần đụng đến tay vịn của nhuyễn tháp.\n\n\n“Phi lễ? — Mộ Dung Phong, nàng là phi tử của ta, là phi tử mà Tư Mã Nhuệ ta đã cưới hỏi đàng hoàng.” Kỳ thật trong lòng Tư Mã Nhuệ cũng không có ý định ép buộc nàng, nhưng dáng vẻ khẩn trương của Mộ Dung Phong khiến y nhịn không được muốn hù dọa nàng một chút. “Ta thân cận nàng chính là phúc khí của nàng, nàng phải cảm ơn vì được ta thân cận mới đúng nha. Chẳng lẽ ở Mộ Dung vương phủ không ai dạy cho nàng điều này?”\n\n\n“Cảm ơn cái đầu ngài a, ngài không tin ta sẽ la, có phải không? Vậy ta sẽ la cho ngươi nghe, –” Mộ Dung Phong nửa đùa nửa thật, miệng cười, la lên, “Phi –”\n\n\nÂm thanh thanh thúy vừa la lên một nửa, Tư Mã Nhuệ liền lập tức lấy tay che miệng nàng lại, cười nói, “Ta sợ nàng, nàng không cần cảm ơn ta, ta cảm ơn nàng có được không?” Miệng cười nói, từ từ rút tay lại, lòng bàn tay nhẹ nhàng nương theo nửa trên gương mặt của Mộ Dung Phong, rồi như vô tình, nhẹ nhàng xẹt qua đôi môi mềm mại của Mộ Dung Phong, hoàn toàn không để lại chút dấu vết.\n\n\nGương mặt Mộ Dung Phong đột nhiên đỏ bừng, thầm nghĩ Tư Mã Nhuệ không hổ là cao thủ tình trường, am hiểu mọi chiêu thức tán tỉnh, chỉ một động tác nhỏ đó cũng khiến cho người ta tâm loạn. Nàng cố ý cười trêu chọc Tư Mã Nhuệ, “Tư Mã Nhuệ, ngài là người tình trường từng trải, nhưng lại không thắng được tâm của Mộ Dung Tuyết, thật đúng là phát huy thất thường a.”\n\n\n“Hừ –” Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng nở nụ cười, “Nói thật, Mộ Dung Tuyết đúng là xinh đẹp, dù sao nàng ta cũng vương triều Đại Hưng đệ nhất mỹ nữ, nhìn đúng là đẹp, nhưng vẻ đẹp đó quá mức dịu dàng, tinh xảo, giống như một con búp bê bằng sứ. Đối mặt với Mộ Dung Tuyết, mọi ý chí chiến đấu, tán tỉnh, và thậm chí việc muốn ở cùng nhau trong ta đều biến mất. Chưa kể nàng ta cũng không phải là một người thú vị.”\n\n\n“Ha ha,” Mộ Dung Phong nhịn không được cười lớn, “Yêu cầu của ngài quả thật không thấp. Không biết phải là người như thế nào mới có thể khiến cao thủ tình trường như ngài sôi sục ý chí chiến đấu?”\n\n\n“Nàng!” Tư Mã Nhuệ nhìn Mộ Dung Phong chằm chằm, cố tình truyền tải sự si mê của mình thông qua ánh mắt.\n“Xuân Liễu! –” Mộ Dung Phong cuống quít hô tô, “Tứ thái tử khát nước, mau đem chút trà lại đây.”\n\n\nTư Mã Nhuệ cười lớn, ngồi trên nhuyễn tháp, nhìn một Mộ Dung Phong đang kích động trước mặt y. Đến đây Mộ Dung Phong mới biết bản thân bị lừa, bực mình trừng nhìn mắt Tư Mã Nhuệ, không để ý đến tiếng cười sảng khoái của y.\n\n\nXuân Liễu bên ngoài nghe thấy tiếng của tiểu thư, vội vàng bưng nước tiến vào. Vào phòng lại thấy Tư Mã Nhuệ đang ngồi trên nhuyễn tháp cười sảng khoái, còn tiểu thư của mình thì lại mang vẻ mặt ảo não ngồi ở nhuyễn tháp bên kia.\n\n\nNàng ngạc nhiên tự hỏi không biết khi nào Tứ thái tử trở về mà sao chính bản thân nàng không phát hiện ra.", "Chương 26\n\n\n\n\n“Xuân Liễu, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn nói với thái tử phi của ngươi mấy câu, không được ta cho phép, bất kỳ ai cũng không được vào.” – Tư Mã Nhuệ ngừng cười, nghiêm mặt nói.\n\n\nXuân Liễu có chút chần chừ, nhìn qua Mộ Dung Phong, thấy Mộ Dung Phong gật đầu nàng mới im lặng đi ra khỏi phòng.\n\n\n“Có biết Tư Mã Triết bảo ta qua đó làm gì không?” – Tư Mã Nhuệ nâng chén trà lên uống một ngụm, hắn thật sự có chút khát – “Cái cô muội muội xinh đẹp bảo bối của nàng kia thật đúng là mị lực vô cùng. Hóa ra không chỉ có mình ta để ý tới nàng ấy, ngoài phụ hoàng ra, còn có cả gã ca ca tính tình táo bạo của ta nữa. Tư Mã Cường sáng nay đã tới Mộ Dung vương phủ, trịnh trọng lạ kỳ nói chuyện cầu hôn với phụ thân Mộ Dung Thanh Lương của nàng, nói muốn cưới Mộ Dung Tuyết về cùng hắn ra ngoài cùng hắn ra ngoài biên ải sinh con đẻ cái! Haha, nàng biết cha nàng, mẹ nó, biểu hiện ra sao không? Đại ca nói, bọn họ nhìn qua trông như trúng tà còn là may, cả buổi không nói được chữ nào, cứ toàn ngơ ngác, ngay cả Tư Mã Cường đi lúc nào còn chẳng biết. Mẫu thân nàng tất nhiên là lại chạy tới tìm đại tỷ của nàng thương lượng đối sách, hay thật, nếu không phải có nàng rồi, chuyện Mộ Dung Tuyết này ta cũng muốn nhảy vào góp vui.” (Juu: ca hay thật đấy =.=”)\n\n\nMộ Dung Phong nhíu mày một cái, Tư Mã Cường đến nhà mình cầu hôn, chình là nam tử vóc dáng cao to da ngăm ngăm gặp ở cung Tường Phúc sáng nay sao?! Hắn cũng thích Mộ Dung Tuyết sao? Cảm giác có vẻ không có khả năng, hắn cơ bản còn chưa gặp qua Mộ Dung Tuyết, nhìn tình hình hắn thì chắc hẳn phải là một nam tử có chủ kiến, suy nghĩ chín chắn, sao tự dưng lại vô lý đến mức đi cầu hôn một Mộ Dung Tuyết chưa từng gặp mặt?\n\n\n“Nàng không tin sao?” – Tư Mã Nhuệ thấy Mộ Dung Phong nửa ngày không có phản ứng gì, cười hì hì hỏi.\n\n\n“Không phải không tin, mà cảm thấy kỳ quái” – Mộ Dung Phong khẽ cau mày – “Xem nhị thái tử ngôn hành cử chỉ, chắc hẳn phải là người trưởng thành chín chắn, sao lại có thể làm việc kỳ quái đến thế? Nếu nói hắn vẫn luôn trấn thủ ở biên quan, ngày ngày tiếp xúc với chiến sự, nhất định rất trầm tĩnh, thậm chỉ lãnh khốc, làm sao có khả năng…dù là nhất kiến chung tình cũng phải giống như ngươi chứ, ít nhất cũng phải đến Mộ Dung vương phủ gặp qua Mộ Dung Tuyết mới có thể nhất kiến chung tình được chứ? Bây giờ Mộ Dung Tuyết đang ở Noãn Ngọc Các, ngoài Hoàng thượng ra không nam nhân nào có thể bước vào. Hắn tất nhiên không thể nào gặp được. Thế tại sao lại muốn cưới Mộ Dung Tuyết đây?” – Nói đến đây, nhìn nhìn Tư Mã Nhuệ, tức giận nói – “Nếu chuyện này xảy ra với ngươi, ta hoàn toàn có thể tin được, với Tư Mã Cường thì không thể có độ tin cậy cao như thế đâu.” (Juu: cái “độ tin cậy” này thật khó đỡ ~.~)\n\n\n“Ai, nha đầu này, nàng bắt nạt người ta có biết không?” – Tư Mã Nhuệ không hài lòng nói – “Nàng sáng nay cũng là lần đầu tiên gặp Tư Mã Cường, vì sao có thể khẳng định ngay như thế rằng hắn không phải loại người vì mỹ mạo của Mộ Dung Tuyết mà muốn kết hôn với nàng ta, trái lại còn cảm thấy dường như trong đó có ẩn tình. Có vẻ hiểu rõ hắn ta ghê.”\n\n\nMộ Dung Phong trừng mắt nhìn Tư Mã Nhuệ một cái, thầm nghĩ: “Nói chuyện với ngươi thật đúng là đàn gảy tai trâu”\n“Mộ Dung Phong, tối nay ta ngủ thế nào đây?” – Tư Mã Nhuệ khuôn mặt tươi cười hết cỡ hỏi.\n\n\nMộ Dung Phong cười như không cười liếc nhìn Tư Mã Nhuệ : “Trừ bỏ gian phòng này, ngươi muốn gì cũng được.”\n\n\nTư Mã Nhuệ thở dài, làm như miễn cưỡng nói: “Nếu ta không được ngủ, thế có được đứng trong phòng này không?”\n\n\nMộ Dung Phong lắc đầu quả quyết, mặt không chút thay đổi trả lời: “Ngươi mà đứng ở đây, ta nhất định sẽ gặp ác mộng, không được.”\n\n\nĐang nói, Xuân Liễu từ bên ngoài đi vào, cúi đầu, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu thư, đại thái tử phi vừa phái người tới đây, mời người qua chỗ nàng một chuyến, nàng có việc cần bàn bạc với người.”\n\n\nMộ Dung Phong ngạc nhiên một chút, chuyện này nhất định có liên quan tới Mộ Dung Tuyết.", "Phủ Đại thái tử, chỉ có Mộ Dung Thiên và Mộ Dung Du, Tư Mã Triết đã đi xử lsy chính sự cùng Hoàng thượng, nghe nói kinh thành xảy ra chuyện lớn, liên quan tới rất nhiều quan viên, cho nên cũng không có trong phủ, khi Mộ Dung Phong tới, cũng vừa lúc Mộ Dung Tuyết cùng Thụy Hỷ đi đến.\n\n\nMộ Dung Tuyết mặc một bộ váy màu vàng nhạt, cài trâm trên đầu, tựa như nụ hoa mới nở đón xuân thật khiến người ta yêu thích.\n\n\nMộ Dung Phong nhìn, chợt cảm thấy chẳng hay ho gì, kỳ thật, nữ nhân sống ở thời đại này, có thể được Hoàng thượng sủng hạnh đối với các nàng mà nói là một mộng tưởng cùng vinh quang. Bản thân mình sao không dùng quan điểm đối lập hay khác đi mà nhìn nhận. Mộ Dung Tuyết bất quá là thích một nam nhân hơn mình ba mươi lăm tuổi (Juu: thế còn “bất quá” =.=”), nhưng nam nhân này quả thật có điểm vô cùng xuất sắc, là vua của Đại Hưng vương triều, có quyền thế, hơn nữa lại dịu dàng đa tình, nàng thích hắn dường như cũng là chuyện bình thường.\n\n\nKhuôn mặt Mộ Dung Thiên đượm u sầu, nhìn tiểu muội của mình, kiềm chế vài phần tức giận nói: “Tiểu Tuyết, mẫu thân bị bệnh, ngươi không định xin phép Hoàng thượng cho về nhà thăm mẫu thân chứ? Ngươi cũng thừa biết người chẳng có bệnh gì. Tuy rằng mấy hôm trước cũng có chút chuyện, nhưng ngươi đã sớm hồi phục rồi, huống hồ Tư Mã Nhuệ cũng chẳng làm gì ngươi. Ngươi rốt cuộc muốn lấy lý do gì mà ở lại hoàng cung?”\n\n\n“Đại tỷ” – Mộ Dung Tuyết có vẻ sợ hãi, không biết giải thích ra sao, đành thì thào nói – “Muội, muội nghĩ mẫu thân bệnh cũng không đáng lo lắm đâu (Juu: con cái bất hiếu, mê ông già kia đến mụ mị rồi >”<). Huống hồ, Hoàng thượng cưng chiều Tuyết nhi lắm lắm, làm sao Tuyết nhi có thể đưa ra lời từ biệt?”\n\n\n“Ngươi…!” – Mộ Dung Thiên thiếu chút nữa tức điên. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cả hoàng cung tin đồn đã muốn bay đầy trời, đều nói Mộ Dung Tuyết lấy sắc dụ quân, vẫn cứ nghĩ rằng chỉ là tin vịt, mà không ngờ rằng tiểu muội của mình lại không biết xấu hổ như thế. – “Tiểu Tuyết, ngươi, ngươi thật muốn làm ta tức chết thôi! Noãn Ngọc Các kia là nơi một tiểu cô nương chưa chồng như ngươi có thể ở lại sao? Ngươi có thật là muốn hầu hạ Hoàng thượng không đấy!”\n\n\nMộ Dung Tuyết cúi đầu, không dám hé răng.\n\n\nMộ Dung Du thấy thế vội vàng hòa giải – “Tiểu Tuyết, ngươi thật sự là càng lớn càng không hiểu chuyện. Chẳng lẽ ngươi không biết mục đích Hoàng thượng giữ ngươi lại Noãn Ngọc Các sao? Hôm nay, Nhị thái tử đã đích thân tới Mộ Dung vương phủ hướng cha mẹ cầu hôn, muốn dẫn ngươi ra biên cương. Phụ thân tất nhiên sẽ không để cho ngươi đi, nhưng như vậy không có nghĩa là sẽ gả ngươi cho Hoàng thượng. Ngươi trăm ngàn lần không được hồ đồ đâu đấy!”\n\n\n“Muội nghĩ hai vị tỷ tỷ nhất định đã hiểu lầm rồi” – Mộ Dung Tuyết cũng không ngại nhị tỷ lắm, Mộ Dung Du là người hiền hòa nhất trong bốn chị em, một câu nặng lời cũng chưa nói ra bao giờ – “Hoàng thượng chỉ đối xử với Tuyết nhi như cháu gái bình thường thôi. (Juu: ừ “cháu”, không hiểu con bé này có não không nữa =.=”), hơn nữa hôm nay khi Nhị thái tử nói muốn cưới Tuyết nhi với Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng đồng ý với Tuyết nhi sẽ không cho Nhị thái tử mang Tuyết nhi ra biên quan. Hoàng thượng đối xử với Tuyết nhi thật là tốt lắm, vừa mới bãi triều xong đã tới ngay Noãn Ngọc Các thăm hỏi Tuyết nhi, Đại tỷ, tỷ cũng thấy đấy, Thúy Long Uyển hoa cúc nở thật sự rất đẹp, Hoàng thượng còn đặc biệt đưa Tuyết nhi đi ngắm hoa nữa…”\n\n\n“Bộp…!” – Một âm thanh giòn yếu vang lên, Mộ Dung Thiên tát một cái lên mặt Mộ Dung Tuyết, giận dữ, vô cùng giận dữ trách cứ – “Tiểu Tuyết, ngươi thật sự không biết xấu hổ! Mặt mũi Mộ Dung gia đều bị ngươi làm mất hết rồi!”\n\n\n“Tỷ tỷ” – Mộ Dung Tuyết lập tức ngây dại, ánh mắt ngân ngấn nước nhìn Mộ Dung Thiên, không hiểu vì sao đại tỷ lại đánh nàng, từ nhỏ đến lớn, trong nhà không ai nỡ động đến một đầu ngón tay nàng, thế mà hôm nay lại đánh nàng – “Tỷ tỷ, Tuyết nhi có làm gì đến mặt mũi của Mộ Dung gia đâu?! Tuyết nhi bất quá là vì Hoàng thượng thích Tuyết nhi, cho nên mới ở lại Noãn Ngọc Các, Tuyết nhi nói rồi, Hoàng thượng đối xử với Tuyết nhi như với cháu gái mà thôi, cũng không làm gì thái quá, sao tỷ tỷ lại tức giận?”\n\n\n“Cũng không làm gì thái quá?!” – Mộ Dung Thiên khẽ hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói – “Ngươi mới ở trong cung mấy ngày, làm sao biết được thị phi ở đây? Chuyện rõ như ban ngày đây này, một tiểu cô nương chưa chồng lại đi rúc vào lòng Hoàng thượng, cũng gọi là đối đãi như với cháu gái sao? Một vị Hoàng đế, mỗi ngày trăm công nghìn việc, thế mà bãi triều một cái là lại tới tìm ngươi, không để ý gì đến phi tử của hắn, cũng gọi là đối đãi như với cháu gái sao? Ngươi, ngươi thử giải thích cho ta nghe xem nào!”\n\n\nMộ Dung Tuyết ngây người sững sờ đứng một chỗ: “Đại tỷ, ngươi theo dõi Hoàng thượng và ta!”", "Chương 27\n\n\n\n\n“Hừ!” – Mộ Dung Thiên hừ một tiếng khinh thường – “Ngươi cho rằng hoàng cung này là Mộ Dung vương phủ sao, ngươi cho rằng cả hoàng cung chỉ có mỗi ngươi và Hoàng thượng thôi sao? Ở trong hoàng cung, có biết bao ánh mắt đang quan sát, ngươi làm cái gì, nói cái gì, thậm chí nghĩ cái gì cũng đã có người yên lặng chăm chú để ý và quan tâm. Nếu ngươi cứ nghĩ như thế, ở lại hoàng cung này, chẳng đến một tháng ngươi sẽ không hay không biết chôn vùi sinh mệnh của bản thân. Theo dõi ư? Ngươi quá coi thường tỷ tỷ, quá coi thường hoàng cung này rồi, không cần ta theo dõi, ngươi gây ra chuyện gì trước sau cũng sẽ được “gió” thổi đến tai ta!”\n\n\nMộ Dung Tuyết một câu cũng không nói nên lời.\n\n\n“Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc có trở về nhà hay không?” – Mộ Dung Thiên ép hỏi.\n\n\nMộ Dung Tuyết sắc mặt do dự, hơn nửa ngày mới nói nhỏ gần như không nghe thấy được: “Nếu bây giờ Tuyết nhi trở về, Hoàng thượng nhất định sẽ buồn lắm.”\n\n\n“A!A!” – Mộ Dung Thiên trước mắt tối sầm, cười lạnh hai tiếng, ngã ngồi trên ghế dựa, chỉ cảm thấy trong ngực rất khó chịu, mắt ngân đầy nước mắt kìm không được – “Ta thật sự rất hối hận, lúc ấy đáp ứng phụ thận giúp ngươi quay vần, lúc ấy thực sự chi bằng đáp ứng Tứ thái tử đem ngươi gả quách cho hắn đi (Juu: không được >”< Nhuệ ca là của ta, nhầm, của Phong tỷ >”< ), không chỉ lỡ dở hạnh phúc cả đời của Tam muội, còn rơi vào cảnh Mộ Dung gia mang tiếng xấu lấy sắc dụ chủ.”\n\n\nMộ Dung Du cũng ngơ ngác, Mộ Dung Tuyết này có phải bị ma quỷ bắt mất hồn rồi không (Juu: ma quỷ gì, có mà ông HT già ấy ), sao còn không biết hanh vi của mình bây giờ đã thái quá rồi, đến lúc này rồi còn không lo cho mình thì thôi, lại còn lo Hoàng thượng khổ sở? Thế này thì tình cảm bác cháu cái nỗi gì, có mà tình yêu nam nữ ấy.\n\n\n“Tiểu muội, ngươi sẽ không thật sự thích hoàng thượng chứ?” – Mộ Dung Du ngơ ngác hỏi.\n\n\nMộ Dung Tuyết cúi đầu không nói, chính nàng cũng không biết cảm xúc của mình bây giờ thế nào nữa, không biết bản thân có thực sự thích hoàng thượng hay không, chỉ biết lúc này mình không nên rời bỏ hoàng thượng mà trở về Mộ Dung vương phủ.\n\n\nMộ Dung Phong vẫn không nói gì, ngồi một chỗ nghe ba nàng kia nói chuyện.\n\n\nNói thật, Mộ Dung Phong cũng không cảm thấy bất ngờ trước lựa chọn của Mộ Dung Tuyết, đặt ở thời đại của Bạch Mẫn, đây cứ coi như người giàu có đi, mà trong trường hợp này, đối với một tiểu cô nương mới yêu lần đầu mà nói, Hoàng thượng quả thật là một sự cám dỗ lớn lao không thể chống cự được.\n\n\nMặc dù hoàng thượng tuổi đã ngoại ngũ tuần, nhưng vẫn anh tuấn bất phàm như xưa, hơn nữa lại có khí chất trưởng thành, đối với người vẫn luôn được phụ thân thương yêu như Mộ Dung Tuyết, nảy sinh tình cảm như với cha cũng chuyện bình thường. (Juu: bắt đầu có thể là như thế, nhưng cuối cùng thì chẳng cha con bác cháu gì sất =.=”, ta chán, ta chán, ta chán, bao giờ mới qua đoạn dở hơi này đây >”<). Tuy nói rằng nàng đang trong th.ân thể của Mộ Dung Phong, nhưng vẫn là linh hồn của Bạch Mẫn như trước, Mộ Dung Tuyết đối với nàng mà nói, cũng chỉ là muội muội xưng hô mà thôi, cũng chẳng có quan hệ máu mủ gì, nên nàng cũng chẳng đau buồn.\n\n\nTrong một khoảng thời gian ngắn, mọi người không ai nói gì nữa, thật sự cũng không biết phải nói thế nào.\n\n\n“Tam muội, đại tỷ rất xin lỗi ngươi.” – Mộ Dung Thiên cười khổ, nhìn biểu tình không nói một lời của Mộ Dung Phong, thở dài, nói – “Đáng lẽ ra ngươi có thể được gả cho một tướng công lưỡng tình tương duyệt (Juu: ờ ờ =.=” hai bên cùng yêu nhau ấy =.=”), có cuộc sống hạnh phúc yên bình, nhưng mà… ôi, bây giờ ta hối hận cũng đã muộn rồi.”\n\n\n“Đại tỷ, cuộc đời không thể mọi chuyện đều như ý được, tỷ không cần áy náy.” – Mộ Dung Phong thản nhiên cười, rất bình tĩnh nói – “Đã như vậy rồi, để xem số phận Phong nhi thế nào. Huống chi Tư Mã Nhuệ tuy mang tiếng phản nghịch, con người cũng rất là khoan hậu, tâm địa không xấu, nếu không cũng đã không trả tiểu muội toàn thân trở về. Đại tỷ cũng không cần áy náy vô ích, ta không sao đâu.”\n\n\nMộ Dung Thiên lòng rối như tơ vò, khoát tay áo, mặt không đổi sắc nhìn Mộ Dung Tuyết nói: “Tiểu Tuyết, tùy ngươi thôi, ngươi đã ngỏ ý muốn ở lại Noãn Ngọc Các, làm tỷ tỷ chỉ có thể chấp nhân, hôm nay gọi ngươi một tiếng ‘Tiểu Tuyết’, là một lần coi ngươi là tiểu muội, từ nay về sau, Mộ Dung Thiên sẽ phải cung kính gọi ngài một tiếng ‘Nương nương’, chỉ mong người có thể được hạnh phúc trong hoàng cung này. Bỏ quá cho Mộ Dung Thiên không tiễn được xa, mời người trở lại Noãn Ngọc Các đi. Dù vẫn là một tiểu cô nương chưa chồng, chưa tới tuổi thành hôn, e rằng hoàng thượng chẳng chờ nổi một năm nữa đâu, ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi.”", "“Đại tỷ!…” – Mộ Dung Tuyết lệ tuôn không ngừng.\n\n\n“Tiểu Tuyết” – Mộ Dung Du còn muốn khuyên bảo.\n\n\n“Nhị muội, tùy nàng đi thôi.” – Mộ Dung Thiên mệt mỏi ngồi dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nói – “Mặc kệ nàng thôi. Từ nay nàng đã không còn là tiểu muội của chúng ta nữa rồi, sớm muộn gì, chúng ta đều sẽ phải gọi nàng là ‘Nương nương’, chúng ta nên chúng mừng trước một tiếng thôi.”\n\n\nMộ Dung Tuyết ngây người đứng một chỗ, ngừng lại một chút, rồi thực sự quay đầu bước ra khỏi cửa, Mộ Dung Thiên rốt cuộc cũng không kiềm chế được bản thân, nước mắt như mưa, ào ạt tuôn rơi.\n\n\n“Đại tỷ” – Mộ Dung Du đỡ lấy Mộ Dung Thiên, lòng cũng rối như tơ vò, sao lại thành ra như vậy, cũng chỉ là một bữa tiệc gia đình, chẳng qua có gặp gỡ hoàng thượng, sao tiểu muội có thể quyết tâm như thế?\n\n\nMộ Dung Phong thầm nghĩ trong lòng: Chỉ e từ hôm nay trở đi, Mộ Dung Tuyết sẽ bị cuốn hoàn toàn vào vòng xoáy không tử chủ được. Hoàng thượng có ý muốn nạp nàng làm phi, Nhị thái tử cũng muốn cưới nàng làm phi. Nếu thực biến thành phụ tử đối đầu, đây là tội danh thiên cổ có tẩy thế nào cũng không sạch được. Giống như mỹ nhân Dương Quý Phi, khiến bao văn nhân cảm khái thương tiếc, chẳng qua cũng chỉ là hồng nhan họa thủy, mị hoặc đế vương mà thôi.\n\n\n“Mộ Dung Tuyết, tự mình trân trọng.” – Mộ Dung Phong nhẹ nhàng nói, tựa như gió thu bên ngoài, từng từ lọt qua tai vào lòng, thương tiếc, bất lực, lạnh nhạt…\n\n\nChỉ một câu này, Mộ Dung Tuyết đi đến cửa thân ảnh đột nhiên nhẹ rung rung một chút, nước mắt tràn mi, cơ hồ muốn quay trở lại, nhào vào trong lòng các tỷ khóc rống một hồi, nhưng, nghĩ đến hoàng thượng dịu dàng và nuông chiều, cố gắng nhẫn tâm, dứt khoát rời đi.\n\n\nTrong chốc lát, cả phòng lạnh thấu xương, yên lặng hãi hùng!\n\n\nMộ Dung Thiên khó chịu vô cùng, rất muốn gào khóc một hồi, ngồi trên ghế, kinh ngạc ngẩn ngơ.\n\n\nMộ Dung Phòng trong lòng có chút không nỡ, tiến lên vào bước đỡ lấy bả vai Mộ Dung Thiên, nhẹ nhàng khuyên giải an ủi – “Đại tỷ, việc đã đến nước này, tỷ cũng đừng quá phiền lòng. Mộ Dung Tuyết đã lựa chọn như thế, cũng tùy ý nàng thôi, chỉ là, mặc dù nàng tuổi còn nhỏ, không đủ mười sáu, chỉ e hoàng thượng chẳng chờ nổi một năm, nếu như sủng hạnh, hoàng cung này nguy hiểm vô cùng, còn cần tỷ phải chiếu cố.”\n\n\nMộ Dung Du cũng tiếp lời – “Tam muội nói rất đúng, đại tỷ, tỷ cũng phải nhanh nhạy phản ứng.”\n\n\n“Ôi…” – Mộ Dung Thiên thở dài một tiếng – “Chỉ e đến lúc đó ai cũng không thể giúp nàng, không nói đâu xa, chỉ nói nay nếu thật sự bị hoàng thượng sủng hạnh, mẫu thân của Nhị thái tử là Lưu phi nhất định sẽ không để yên cho nàng, Lưu phi thủ đoạn, tiểu Tuyết nha đầu kia có thể tượng tượng ra.”\n\n\nXuân Liễu từ ngoài tiến vào nói nhỏ – “Tiểu thư, Tứ thái tử phái Vương Bảo tới thỉnh người về phủ dùng bữa.”\n“Biết rồi, ta về ngay đây” – Mộ Dung Phong lớn tiếng.\n\n\n“Ngươi về trước đi” – Mộ Dung Thiên khoát tay áo – “Chớ để Tứ thái tử chờ lâu nóng nảy lại sinh sự.”\n\n\nNhìn thân ảnh Mộ Dung Phong rời đi, Mộ Dung Du nhìn về phía Mộ Dung Thiên, hỏi nhỏ – “Đại tỷ, tỷ có cảm thấy hay không, tam muội tất cả đều thay đổi, người cũng đẹp, nhìn qua cả người đều toát ra sinh khí đáng kể. Hôm qua Ngô Mông nhìn thấy tam muội liền nói với ta, nếu không phải trước kia từng gặp tam muội, hắn thật không tin người xuất sắc nhất Mộ Dung vương phủ là Mộ Dung Tuyết.”\n\n\nMộ Dung Thiên gật gật đầu – “Từ sau khi nàng bị bệnh tỉnh lại, con người liền thay đổi, tính cách kiên cường, xử sự viên mãn, tướng mạo càng thêm hấp dẫn người ta. Kỳ thật, Mộ Dung vương phủ đâu có nữ nhân nào xấu, ai chẳng xinh đẹp động lòng người (Juu: chị đang cố vơ mình vào đây mà ;]]), chỉ là trước kia Tam muội trầm tính quá, mọi người không để ý tới, mà nay, có lẽ mới thực sự là nàng. Kỳ thật nếu so ra, Tam muội không hề thua kém tiểu muội. Không nói đâu xa, bây giờ nàng đã gả cho Tứ thái tử, Tứ thái tử có thể thỉnh nàng về dùng bữa, sẽ không phải là chuyện tiểu muội có thể làm được, nếu đổi lại là muội ấy, không chừng còn đang âm thầm rơi lệ.”\n\n\nMộ Dung Du gật gật đầu – “Đại tỷ nói không sai.”\n\n\n“Ngươi cũng về đi, đừng để Ngô Mông chờ sốt ruột, ta biết tình cảm vợ chồng hai ngươi rất tốt, không thể chia lìa, ta cũng không giữ ngươi nữa, mau mau trở về đi, ta cũng mệt rồi, muốn sớm nghỉ ngơi một chút” – Mộ Dung Thiên mỏi mệt nói – “Tỷ phu ngươi e rằng lát nữa mới về.”\n\n\nMộ Dung Du thở dài, cũng xoay người rời đi, Mộ Dung Tuyết lựa chọn như thế là ngoài dự đoán của mọi người, không biết đại tỷ phải ăn nói sao với cha mẹ đây?", "Chương 28\n\n\n\nTrở lại phủ Tứ thái tử, Mộ Dung Phong nhìn thấy một cảnh ngoài ý muốn, Tư Mã Nhuệ đang ngồi trước bàn chờ nàng về ăn cơm. “Tư Mã Nhuệ, ngài thật sự muốn qua đêm trong phủ sao? Ta còn nghĩ ngài sẽ đi Túy Hương Lâu hay đến nơi nào khác chứ?”\n\nTư Mã Nhuệ cười khổ, “Mộ Dung Phong, trong mắt nàng ta thật sự tệ vậy sao? Chẳng phải ta đã phái Vương Bảo đến phủ Đại thái tử mời nàng về, tại sao nàng còn không tin là hôm nay ta muốn ở lại phủ?”\n\nMộ Dung Phong cười nhẹ, không nói gì.\n\n“Kỳ thật nghe nàng nhắc đến Túy Hương Lâu làm ta nhớ đến một chuyện. Không chỉ có ta, mà Nguyệt Kiều cũng luôn nhớ đến lần trước, nàng ta vẫn luôn nhắc không biết đến khi nào mới có thể gặp lại nàng.” Tư Mã Nhuệ cười hì hì nói.\n\nMộ Dung không nói gì, nụ cười vẫn ở trên môi, chậm rãi ăn cơm.\n\nMột đêm mưa thu không ngừng.\n\nSáng sớm hôm sau, Tiểu Đức Tử đến phủ Tứ thái tử, thỉnh Tứ thái phi đến Tường Phúc Cung dùng tảo thiện (E: ta dùng “tảo thiện” vì cảm giác phù hợp với ngữ cảnh hơn là “ăn sáng” :”>). Mộ Dung Phong được mời, tự nhiên Tư Mã Nhuệ cũng sẽ đi theo.\n\nThái hậu thấy Tư Mã Nhuệ đến Tường Phúc Cung cùng Mộ Dung Phong, tâm tình trở nên rất tốt. Tuy Yên Ngọc đã bẩm lại hai ngày nay Tứ thái tử đều ngủ lại phủ, tuy Tứ thái tử và Tứ thái tử phi không ở chung phòng, nhưng nhìn thấy cả hai hòa thuận ở cùng nhau, Thái hậu đã cảm thấy thập phần cao hứng.\n\n“Phong Nhi đến đây, nhanh ngồi xuống đi. Hôm nay ta đặc biệt bảo ngự trù làm món cháo mới, hương vị không tệ, Phong Nhi mau đến nếm thử.” Thái hậu trìu mến nhìn Mộ Dung Phong, cô nương này quả thật càng nhìn càng làm cho nàng thấy thích.\n\nHôm nay Mộ Dung Phong mặc bộ y phục màu xanh nhạt, ngọc trâm cài nhẹ trên tóc, phần tóc còn lại để xõa trên vai. Mỗi cử động của nàng khiến y phục làm bằng loại tơ lụa thượng đẳng khẽ động, giống như nụ hoa mai vừa hé nở, không xa hoa mà điềm tĩnh. Tư Mã Nhuệ hôm nay cũng mặc y phục thoạt nhìn mộc mạc, nhưng có thấy được sự phong lưu phóng khoáng ẩn chứa, khiến người khác nhìn mà động tâm. Nhìn thế nào cả hai cũng đều giống một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, trong lòng Thái hậu thấy thật vừa lòng, tươi cười đón tôn tử, “Nhuệ Nhi, Phong Nhi đi đâu con theo đó, tổ mẫu có muốn giấu Phong Nhi cũng sợ là không được, vậy con còn lo lắng gì nữa?”\n\nTư Mã Nhuệ sắc mặt không đổi, tâm cũng không lay động, đưa ra khuôn mặt tươi cười nói, “Đúng vậy, con thật sự sợ tổ mẫu sẽ đem Phong nha đầu này giấu đi. Mới sáng sớm đã phái Tiểu Đức Tử đến thỉnh phi tử của con đến Tường Phúc Cung, hại con dù lười cũng không dám ngủ tiếp, phải chạy theo đến đây. Đến đây rồi tổ mẫu chỉ nhớ có Phong nha đầu thôi, quên luôn tôn nhi cũng đang đói bụng này.”\n\nThái hậu cười sảng khoái, đang chuẩn bị mở lời thì nghe Tiểu Đức Tử hô Hoàng thượng đến.\n\n“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Hoàng thượng đưa mắt nhìn Mộ Dung Phong cùng Tư Mã Nhuệ, nhìn thấy cả hai ở Tường Phúc Cung quả thật là điều ngoài ý muốn của y. Y biết Thái hậu là người thích sự thanh tĩnh, trong lòng không hiểu tại sao mới sáng sớm hai người này lại ở đây. Nếu chỉ có Mộ Dung Phong thì y hiểu vì Hoàng hậu đã từng nói qua là Thái hậu rất thích Tứ thái phi Mộ Dung Phong, thường cho gọi nàng đến Tường Phúc Cung trò chuyện, chơi đùa, nhưng lại có thêm Tư Mã Nhuệ thì đúng là kỳ quái. Dù là cùng sống trong hoàng cung, nhưng y khó khăn lắm mới có cơ hội nhìn thấy đứa con này.\n\n“Miễn lễ. Đã dùng qua tảo thiện chưa?” Nhìn thấy con mình, trong lòng Thái hậu cũng cảm thấy vui mừng, bình thường đứa con này luôn bận rộn việc triều chính, mẫu tử khó có thời gian gặp nhau, nhưng hôm nay vừa bãi triều liền đến đây, khó khăn lắm mới thấy được y hiếu thảo như vậy. “Hôm nay việc triều chính không bận rộn sao?”\n\n“Hoàng nhi đến là có việc mong được mẫu hậu ân chuẩn.” Hoàng thượng bình tĩnh, ra vẻ thản nhiên nói.\n\nNhưng Mộ Dung Phong nghe được thanh âm của y không hề bình tĩnh, bàn tay nắm chặt chứng tỏ trong lòng y đang bất an, có lẽ là chuyện khó bàn nên y mới cố gắng duy trì sự bình tĩnh.\n\nKhi vừa bước vào cửa, nhìn thấy Mộ Dung Phong, trong lòng Hoàng thượng đã thầm nghĩ không biết nàng sẽ phản ứng thế nào khi biết chuyện này. Nhưng thấy thần thái đạm bạc, bình tĩnh, tựa như trong lòng đã biết hết mọi chuyện càng khiến y cảm thấy bất an hơn.", "Kỳ thật chuyện đêm qua cũng là ngoài ý muốn. Hôm qua sau khi không kiềm chế được y đã đi đến Noãn Ngọc Các, trong lòng chỉ nghĩ là nhìn qua một cái rồi đi, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh Mộ Dung Tuyết rơi lệ, y thật sự đau lòng, chỉ định tiến lên khuyên nhủ một hai câu, nhưng ai ngờ được Mộ Dung Tuyết khóc thật sự lợi hại, khóc một hồi dẫn đến kết cục hiện giờ, mà ngay cả chính bản thân cũng không biết mọi chuyện phát sinh thế nào. (E: ăn xong định chối á?!) Y chỉ biết khi tỉnh lại thì đã là sáng sớm ngày hôm sau, chưa biết tính thế nào, nhưng dù sao thì y cũng thật tình muốn nạp Mộ Dung Tuyết làm phi.\n\n“Chuyện gì mà khiến cho hoàng nhi khẩn trương như vậy?” Thái hậu ôn hòa hỏi.\n\nHoàng thượng ngồi ở một bên, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng, “Hoàng nhi muốn mẫu hậu ân chuẩn cho hoàng nhi nạp Mộ Dung Tuyết làm phi.”\n\nThái hậu kinh ngạc nhìn con, ở bên cạnh Mộ Dung Phong cùng Tư Mã Nhuệ cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Mộ Dung Phong trong lòng nhịn không được, cười lên một tiếng, thầm nghĩ, “Chẳng lẽ đêm qua Hoàng thượng ngủ lại Noãn Ngọc Các? Nếu không tại sao lại nóng vội như vậy?”\n\nĐúng lúc này lại nghe giọng Tiểu Đức Tử bên ngoài tuyên có Lưu phi cầu kiến.\n\nThái hậu ổn định lại tinh thần, lên tiếng nói, “Cho truyền.”\n\nMộ Dung Phong nhìn ra, thấy một thiếu phụ hồng y thướt tha bước vào, th.ân thể mượt mà đầy đặn, vừa có nét thành thục, quyến rũ, nhưng vẫn giữ được vài phần thẹn thùng. Thiếu phụ này chính là Lưu phi, sủng phi của Hoàng thượng, và cũng chính là mẫu thân của Nhị thái tử Tư Mã Cường.\n\n“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, tham kiến mẫu hậu.” Giọng nói của Lưu phi mềm mỏng, làm say lòng người. Tiếng chưa nghe đã thấy nụ cười, ánh mắt hơi nhướng lên, để lộ ra vài phần phon tình vạn chủng. (E: nguyên văn trong bản cv là “Lưu phi tham kiến Hoàng thượng, mẫu hậu cát tường”, nhưng mấy ngày nay coi phim cung đình cổ trang, ta thấy các phi tần thường xưng là “thần thiếp”, còn chữ “cát tường” hình như là chủ yếu dùng trong thời Thanh, nên suy nghĩ một hồi E quyết định chỉnh lại chứ không để giống trong bản cv ^^)\n\nMộ Dung Phong trong lòng thầm than, “Mộ Dung Tuyết ơi Mộ Dung Tuyết, ngươi đúng là tự tìm cho mình không ít kình địch a.”\n\nNgoài Hoàng hậu đoan trang ổn trọng, còn có Ngô phi thanh lịch trầm tĩnh, rồi Lưu phi quyến rũ phong lưu, không cần đến những cung tần mỹ nữ khác, chỉ cần ba người này thôi cũng khiến Mộ Dung Tuyết ứng phó muốn chết rồi. Bây giờ Mộ Dung Tuyết còn trẻ, Hoàng thượng thích nàng vì sự mới mẻ nhất thời, nhưng thời gian trôi đi, chỉ sợ Mộ Dung Tuyết không thể giữ được Hoàng thượng. Tư Mã Nhuệ tuy không phải là người tốt (E: ách, Nhuệ ca không phải là người tốt a >O<), nhưng những gì y nói cũng có lý, ngoài dung nhan khuynh thành, Mộ Dung Tuyết không có gì khiến người ta có thể quyến luyến dài lâu.\n\nThái hậu nhìn Lưu phi, lên tiếng hỏi, “Có chuyện gì? Cường Nhi đâu?”\n\n“Thần thiếp hôm nay đến cầu mẫu hậu hỗ trợ chuyện có liên quan đến Cường Nhi.” Lưu phi cười nói, “Thần thiếp cầu mẫu hậu toại nguyện một chuyện. Mẫu hậu cũng biết là xưa nay Cường Nhi trấn thủ biên quan, bên người chỉ có Hồng Ngọc hầu hạ. Tuy cả hai tình cảm nồng hậu, nhưng mấy năm nay Hồng Ngọc vẫn không vì Cường Nhi khai chi tán diệp, đây là điều tiếc nuối nhất. Lần này trở về, khi nói chuyện với thần thiếp, Cường Nhi có đề cập đến Tứ tiểu thư Mộ Dung Tuyết của Mộ Dung vương phủ, thiên hạ đồn rằng nàng không những nhân phẩm xuất chúng mà còn tài mạo song toàn, Cường Nhi mong có thể lấy nàng làm phi, cùng Cường Nhi đi ra biên quan. Thần thiếp nghĩ Cường Nhi vất vả trấn thủ biên quan, chưa bao giờ yêu cầu gì, yêu cầu lần này người làm mẫu thân như thần thiếp nên hết sức vì Cường Nhi an bài. Nghĩ tới nghĩ lui thần thiếp cảm thấy thỉnh mẫu hậu toại nguyện vẫn là tốt nhất. Cường Nhi thật sự là đứa nhỏ tốt, Mộ Dung Tuyết cũng là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, cả hai rất xứng với nhau.”\n\nThái hậu trong lòng không được thoải mái, trừng mắt nhìn Hoàng thượng, lại nghĩ đến Mộ Dung Tuyết cũng từng làm cho Tư Mã Nhuệ thần hồn điên đảo, liền quay đầu liếc Tư Mã Nhuệ một cái.\n\n“Đừng, tổ mẫu, chuyện của Mộ Dung Tuyết, Nhuệ Nhi vô can.” Tư Mã Nhuệ lập tức xua tay, cười nói. “Hiện tại có Mộ Dung Phong, tôn nhi đã thấy đủ rồi. Lần hỗn thủy này không liên quan đến tôn nhi.”\n\nThái hậu cười khổ, Mộ Dung Phong có thể làm cho Tư Mã Nhuệ một lòng buông tay với Mộ Dung Tuyết, nhưng đáng tiếc khắp thiên hạ chỉ có một Mộ Dung Phong. Bây giờ lại có đến hai người vì Mộ Dung Tuyết mà đến cầu nàng ân chuẩn, một người là con, một người là cháu, đúng là ông trời khéo đùa.\n\n“Hoàng nhi, ý của con thế nào?” Thái hậu không trả lời, ngược lại quay sang hỏi Hoàng thượng.\n\nHoàng thượng nhíu mày, “Thần nhi đã đem công chúa mà Ô Mông quốc dâng lên ban thưởng cho Cường Nhi. Mộ Dung Tuyết vốn là ái nữ của tể tướng, làm sao có thể chịu được cảnh mưa gió nơi biên quan.”", "Chương 29\n\n\n“Hoàng thượng, Cường Nhi dù sao cũng là con của chúng ta, không chỉ phải chịu cảnh mưa gió nơi biên quan, mà còn phải lo chiến sự, nếu chúng ta có thể để Cường Nhi sống nơi biên quan, thì một người thâm minh đại nghĩa (E: “thâm minh đại nghĩa” có ý nói là hiểu biết đúng sai rõ ràng | Juu: dịch trơn ra là “hiểu rõ nghĩa lớn”, cũng từa tựa thế) như tể tướng đại nhân sẽ không kháng chỉ nếu Hoàng thượng hạ chỉ. Huống hồ tuy nói là cùng Cường Nhi đi ra biên quan, nhưng Cường Nhi sao có thể để mặc cho phi tử của mình chịu cảnh mưa gió nơi biên quan chứ? Chỉ sợ là có người không nỡ.” Lưu phi lại mỉm cười nói tiếp, “Hồng Ngọc dù sao cũng là ái nữ của Ngụy đại nhân, chẳng phải lúc đó Ngụy đại nhân cũng đã để nữ nhi của mình theo Cường Nhi ra biên quan sao?”\n\n\nHoàng thượng cả người cứng lại.\n\n\nThái hậu mỉm cười nói, “Lưu phi nói rất đúng. Hoàng thượng, ta nghĩ truyền tể tướng đại nhân đến Tường Phúc Cung, ta sẽ chu toàn việc này. Cường Nhi vốn là Nhị thái tử của vương triều Đại Hưng, trấn thủ biên quan vì an nguy quốc gia, tâm nguyện này của Lưu phi ta chuẩn. Tiểu Đức Tử, đi thỉnh tể tướng đại nhân đến đây, nói là Thái hậu có chuyện muốn cùng y thương lượng.”\n\n\n“Tuyết Nhi vẫn còn ở tuổi thượng ấu, mẫu hậu muốn ta bắt buộc tể tướng đại nhân?” Hoàng thượng tức giận nói.\n\n\n“Cũng không cần phải lập tức thành thân. Đầu tiên chúng ta hạ thư mời, sau mang đi biên quan, có Hồng Ngọc bên cạnh chỉ dẫn, đến khi nàng đủ tuổi rồi động phòng cũng được.” Lưu phi cười ngọt ngào, “Huống hồ mẫu hậu đã đáp ứng, Hoàng thượng cần gì lo lắng thay cho tể tướng đại nhân. Mong người hãy vì Cường Nhi suy nghĩ.”\n\n\n“Trẫm nói không được là không được!” Hoàng thượng tức giận lớn tiếng, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.\n\n\nMộ Dung Phong khẽ nhíu mày, rồi mỉm cười. Xem ra tối qua Hoàng thượng nhất định đã ngủ lại Noãn Ngọc Các, cũng khó trách, đối với một người đã gần năm mươi tuổi như Hoàng thượng thì Mộ Dung Tuyết đúng là một sự mới mẻ mê người, chỉ có kẻ ngốc mới có thể tha, với lại Mộ Dung Tuyết đối với Hoàng thượng cũng không phải không có hảo cảm. Một người nguyện đánh, một người nguyện yêu, khó nói ai đúng ai sai.\n\n\n“Nàng cười cái gì?” Tư Mã Nhuệ nhẹ giọng hỏi.\n\n\nMộ Dung Phong cười nhẹ, nhẹ giọng, chậm rãi nói, “Cười việc buồn cười.”\n\n\n“Nàng còn có tâm tình chế giễu à,” Tư Mã Nhuệ trêu chọc, trong lòng chẳng những không cảm thấy tức giận, mà ngược lại, thấy thật thú vị, cùng Mộ Dung Phong ở phía sau giương cung bạt kiếm. Y khẳng định tối hôm qua Hoàng thượng đã sủng hạnh Mộ Dung Tuyết, ngày hôm nay Lưu phi lại đến xin ban hôn cho con mình và Mộ Dung Tuyết, trong lòng Thái hậu tự nhiên sẽ ước Mộ Dung Tuyết tránh xa hoàng cung, sự tình bây giờ quả nhiên là thú vị. Tư Mã Nhuệ cũng không nghĩ ngoài bản thân, cũng còn có người bàng quan chế giễu sự tình. Mộ Dung Phong đúng là một nữ tử kỳ quái.\n\n\n“Chuyện này liên quan đến chung thân đại sự của tiểu muội của nàng.”\n\n\n“Ta không phải Mộ Dung Tuyết, cần gì phải lo lắng cho chung thân đại sự của nàng. Đây chính là chuyện của nàng, không có liên quan đến ta.” Mộ Dung Phong không thay đổi sắc mặt nói, “Ngài vẫn nên lo lắng một chút xem phụ thân bảo bối của ngài phải xử lý chuyện trước mắt thế nào đi.”\n\n\n“Ta cũng không phải là phụ thân của ta, cần gì quan tâm đến chuyện mà y quan tâm, đó là chuyện của y, đối với Tư Mã Nhuệ ta không có liên quan.” Tư Mã Nhuệ cũng không thay đổi sắc mắt, trong đáy mắt ẩn giấu đầy ý cười. Y cố tính bắt chước bộ dáng của Mộ Dung Phong, “Chúng ta ngồi đây, im lặng xem mọi chuyện thế nào.” (E: ta bó tay vợ chồng nhà này rồi )\n\n\nMộ Dung Phong nhịn không được, nở nụ cười tươi rói, Tư Mã Nhuệ liếc mắt nhìn nàng một cái, nhưng lại ngây ra, một hồi nhịn không được mới nghiêm túc nói, “Mộ Dung Phong, đúng là làm cho ta không thể không thích nàng được mà.”\n\n\nMộ Dung Phong ngạc nhiên, giả vờ như không nghe thấy, cũng không có nói tiếp.", "“Hoàng thượng, ngài cần gì tức giận.” Lưu phi tựa như chịu nhiều ủy khuất, đôi mắt ngân ngân nước, ngôn từ trở nên cung kính, ngữ khí cũng trở nên nhu nhước, bất lực, còn nghe được loáng thoáng chút nghẹn ngào trong thanh âm của nàng. \n\n“Thần thiếp chỉ vì muốn Cường Nhi vui vẻ, Cường Nhi quanh năm suốt tháng đều trấn thủ biên quan, hiếm khi trở về. Lần này cũng vì Tiền Lương quan đại thắng nên mới có thể hồi cung gặp thần thiếp, bất quá thần thiếp chỉ muốn ngài ban cho Cường Nhi một nữ tử, Hoàng thượng cần gì phải giận dữ như thế.\n\n\nMộ Dung cô nương tuy là thiên kim của tể tướng, nhưng Cường Nhi là con của Hoàng thượng. Được Cường Nhi nguyện ý lấy nàng là phúc khí của nàng, thần thiếp tưởng rằng chuyện này đối với Cường Nhi và Mộ Dung cô nương đều là chuyện tốt, làm sao lại nghĩ có thể khiến cho Hoàng thượng tức giận. Thần thiếp biết Hoàng thượng thích Mộ Dung cô nương, xem Mộ Dung cô nương như tôn nữ (E: “tôn nữ” là cháu gái) của mình nên mới bỏ qua mọi lời nhàn ngôn đưa Mộ Dung cô nương đến Noãn Ngọc Các dưỡng th.ân thể. Cho nên thần thiếp mới nghĩ nếu xin tác hợp cho Mộ Dung cô nương với Cường Nhi thì Hoàng thượng sẽ vui mừng. Hoàng thượng, thần thiếp rốt cuộc làm sai ở chỗ nào để khiến Hoàng thượng tức giận?” (E: chỉ có một ý mà cứ lặp đi lặp lại làm ta chóng mặt quá @.@)\n\nHoàng thượng bất ngờ sửng sốt.\n\nMộ Dung Phong trong lòng cười thầm, âm thầm khen ngợi Lưu phi đúng là một nữ nhân thông minh.\n\nCó lẽ Lưu phi đã sớm biết chuyện đêm qua của Hoàng thượng và Mộ Dung Tuyết, ở hoàng cung vốn không có gì là bí mật, nếu tối qua Hoàng thượng thật sự sủng hạnh Mộ Dung Tuyết thì tự nhiên sẽ ngủ lại Noãn Ngọc Các, sau một đêm thì chắc chắn Lưu phi đã biết. Hôm nay Lưu phi đến Tường Phúc Cung ngoài mặt vì con mình cầu hôn, nhưng thật ra là cố ý làm cho Hoàng thượng mất mặt trước Thái hậu để giải mối hận trong lòng nàng thôi. Nàng biết chắc Hoàng thượng sẽ không chịu ban hôn cho Mộ Dung Tuyết với con của mình, nên cố ý đến trước mặt Thái hậu thỉnh cầu, mục đích cũng là bức Hoàng thượng tự thừa nhận bản thân đã sủng hạnh Mộ Dung Tuyết vì dù sao xét vai vế, thân phận thì Mộ Dung Tuyết chính là muội muội của con dâu mình.\n\nThái hậu lạnh lùng nhìn Hoàng thượng, “Hoàng thượng, ta thấy chuyện này căn bản không có gì là sai. Mộ Dung Tuyết là đệ nhất mỹ nữ của vương triều Đại Hưng, ngài cảm thấy chướng mắt không gả nàng cho ‘bất hảo’ Nhuệ Nhi, ta có thể hiểu. Nhưng Cường Nhi có thể xem là trụ cột vững càng của triều đại này, là nhân trung hào kiệt, cả hai đúng thật là trai tài gái sắc. Huống hồ, hai trong ba người tỷ tỷ của Mộ Dung Tuyết đã gả cho ca ca với đệ đệ của Cường Nhi, còn một người thì gả cho đại tướng quân dưới trướng của Cường Nhi. Chẳng phải tác thành Cường Nhi và Mộ Dung Tuyết là chuyện tốt sao?”\n\nGương mặt Hoàng thượng lộ ra vẻ khó khăn, do dự nửa ngày mới cắn răng, gằn từng tiếng, “Mẫu hậu, xin thứ cho hoàng nhi không thể tuân mệnh. Tuyết Nhi đã là người của hoàng nhi.”\n\nMột tiếng ‘Ba’ vang lên, cái chén trong tay Thái hậu rơi xuống đất, bể nát, còn Lưu phi kinh hô một tiếng rồi ngất đi. Nô tỳ vội vàng tiến lên thu nhập mảnh vỡ của cái chén, cũng vội vàng nâng Lưu phi lại ghế ngồi.\n\nThái hậu lấy tay chỉ vào Hoàng thượng, tức giận nói, “Nghiệt tử, ngươi, ngươi thật muốn ta tức chết sao! Tiểu Đức Tử, ngươi lập tức dẫn người đến Noãn Ngọc Các, đem nha đầu Mộ Dung Tuyết kia đuổi ra khỏi cung. Ngươi, ngươi, ngươi đi làm nhanh lên cho ta!”\n\n“Mẫu hậu, Tuyết Nhi đã là người của hoàng nhi, người có thể tức giận với hoàng nhi, nhưng tuyệt đối không thể động đến một sợi tóc của Tuyết Nhi. Tuyết Nhi bất quá chỉ là một tiểu cô nương chưa tròn mười sáu, những chuyện nam nữ này làm sao nàng có thể biết, tất cả là tại hoàng nhi thấy nàng khả ái, nhất thời rối loạn không kìm lòng được nên mới sủng hạnh nàng. Thỉnh mẫu hậu ân chuẩn hoàng nhi lập nàng làm phi.” Hoàng thượng vội vàng nói tiếp, “Mộ Dung Thanh Lương dù sao cũng là tể tướng đương triều, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì không chỉ Mộ Dung Tuyết không thể tiếp tục làm người, mà ngay cả tể tướng đại nhân cũng sẽ hận hoàng nhi cả đời. Nếu vậy chỉ sợ sẽ làm cho triều cương rối loạn.”\n\n“Ngươi cũng biết việc này không thể xảy ra, vậy tại sao lại làm cho nó xảy ra! Chỉ vì một câu ‘nhất thời rối loạn không kìm lòng được’ liền đem việc này trở nên nhẹ nhàng. Ngươi có nghĩ đến thân là vua một nước, làm ra chuyện này ngươi phải đối mặt với thiên hạ dân chúng thế nào? Ngươi chẳng lẽ không biết Mộ Dung Tuyết là muội muội của con dâu của ngươi sao, ngươi nghĩ ngươi sủng hạnh ai hả?!” Thái hậu tức giận đến run người, “Ngươi muốn ta đối mặt với tể tướng đại nhân, đối mặt với thiên hạ dân chúng như thế nào?” (E: khúc này ta chém >”<)\n\n“Mẫu hậu!” Gương mặt Hoàng thượng thay đổi sắc diện, cúi đầu, trong lòng lại dâng lên hình ảnh ngày hôm qua. Nụ cười của Mộ Dung Tuyết trên gương mặt tràn đầy nước mắt tựa như hoa lê trong mưa, lúc đó y không hề nghĩ đến thân phận của Mộ Dung Tuyết, trong đầu tất cả đều là sự mới mẻ, dung mạo, và th.ân thể của Mộ Dung Tuyết, từ lần đầu gặp nàng, trong đầu y chỉ có duy nhất một ý niệm là nhất định phải có được nữ hài tử này. th.ân thể của y không thể chống lại sự dụ hoặc, đã lâu rồi không có nữ nhân này có thể đem lại cho y cảm giác này. Khi còn trẻ y cũng từng có qua cảm giác này, khi đó Hoàng hậu cũng trẻ tuổi, xinh đẹp như Mộ Dung Tuyết bây giờ, sau này có thêm Lưu phi, Ngô phi, cũng đều trẻ tuổi, rồi y lên ngôi, có con, bận rộn xử lý chính sự, loại cảm giác này đã lâu y không có cho đến khi gặp Mộ Dung Tuyết. Vẻ đẹp của nàng, tuổi trẻ của nàng, nàng sùng bái y, nàng như con chú chim nhỏ nép vào người y… Tất cả đều làm cho nhiệt huyết của y sôi trào. (E: ông hoàng thượng này làm cho ta sợ quá -”-)", "\nChương 30\n\n\nThái hậu thở dài, lắc đầu – “Nếu trong mắt ngươi còn người mẹ này, hãy đem Mộ Dung Tuyết trả về Mộ Dung vương phủ đi.”\n\n\n“Mẫu hậu, Tuyết nhi đã là người của hoàng nhi, làm sao có thể trở về Mộ Dung vương phủ được nữa, nàng chưa làm sai chuyện gì, hoàng nhi dĩ nhiên không thể bỏ rơi nàng.” – Hoàng thượng không chịu nhượng bộ.\n\n\n“Ngươi!…” – Thái hậu giận đến không nói nên lời.\n\n\n“Tổ mẫu.” – Mộ Dung Phong ý bảo thị nữ trong phòng lui ra ngoài, mặc dù toàn là người thân tín, nhưng chuyện như thế này vẫn không nên để người ta chê cười thì hơn, những người này tuy ngoài miệng không dám nói, nhưng không ngăn được trong lòng họ không nói, khi rảnh không truyền đi – “Đừng tức giận mà, chuyện nhỏ nhặt đâu đáng để Tổ mẫu phải tức giận.”\n\n\nThái hậu nhìn Mộ Dung Phong, không hiểu nàng nghĩ gì.\n\n\n“Tổ mẫu” – Mộ Dung Phong nhỏ giọng nhẹ nhàng nói, trên mặt biểu tình bình thản trầm tĩnh, thanh âm nhẹ nhàng, ngữ khí thản nhiên – “Phụ hoàng bây giờ đương cao hứng, Tổ mẫu cứ ngăn trở ngài như thế chỉ khiến ngài trong lòng ngoài miệng đều không vui, chỉ một Mộ Dung Tuyết mà khiến Tổ mẫu và phụ hoàng tức giận với nhau, Tiểu Tuyết thật là bất hiếu. Nay việc đã đến nước này, chi bằng cứ để cho phụ hoàng tự mình xử lý mọi việc, để ngài đi thừa nhận với cha mẹ Phong nhi, để ngài đi an ủi Lưu nương nương và Nhị thái tử, còn người nên ngồi ngoài cuộc, thanh tĩnh hạnh phúc.”\n\n\n“Đúng đó” – Tư Mã Nhuệ ở bên tiếp lời – “Tổ mẫu, người có tức giận đến thế nào cũng chẳng thay đổi được sự đã rồi. Phụ hoàng vẫn chăm cho chính sự, chẳng qua Mộ Dung Tuyết kia quả là một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa, phụ hoàng nhất thời cũng khó kháng cự, nay đã sủng hạnh rồi, coi như cũng là người của Tư Mã gia chúng ta, bây giờ mà đuổi về, e là chỉ có một con đường chết thôi. Tổ mẫu, người mặc kệ đi thôi.”\n\n\nThái hậu thở ra một hơi thật dài, vỗ về tay của Mộ Dung Phong, nói – “Ôi, Tổ mẫu thật sự không có mặt mũi nào đối diện với cha mẹ con.” – Rồi liếc mắt nhìn Hoàng thượng và Lưu phi, mệt mỏi nói – “Ta mệt rồi, các ngươi lui đi. Chuyện Mộ Dung Tuyết ngươi tự mình xử lý đi, còn chuyện ân chuẩn ở cùng phủ, vi nương ta thật sự không thể đáp ứng, ngươi thích phong gì thì phong, chỉ cần đừng để nàng xuất hiện trước mặt ta là được. Còn nữa ta cũng không thừa nhận thân phận nàng là phi của ngươi.”\n\n\n“Tạ ơn mẫu hậu” – Hoàng thượng hớn hở cười trả lời, liếc mắt một cái nhìn Mộ Dung Phong, nhưng thấy bộ dáng Mộ Dung Phong lại lạnh nhạt, cũng chẳng liếc mắt đến mình một cái, đôi mắt lẳng lặng nhìn nơi khác, dường như người vừa mới nói chuyện không phải là nàng, cứ như thể nàng không có mặt ở đây vậy.\n\n\n“Có điều” – Thái hậu chua chát nói – “Tuy nha đầu kia làm ta tức giận, nhưng việc này không có liên quan tới Phong nhi, e rằng ngươi phong nha đầu kia làm phi, Phong nhi sẽ phải quỳ nghênh đón, ta không thích như thế. Bây giờ trong tay Phong nhi có thánh tổ kim bài, ấn tổ huấn ta ban cho, Phong nhi thấy ngươi không phải hành lễ, chỉ bái sơ sơ là đủ. Cho nên nó gặp nha đầu kia cũng không cần phải hành lễ, ngươi có bằng lòng không?”\n\n\nHoàng thượng sửng sốt, làm sao mẫu hậu có thể mang thánh tổ kim bài ban thưởng cho Mộ Dung Phong, nàng sao lại có mị lực lớn đến thế, có thể làm cho mẫu hậu ân sủng nàng đến thế?\n\n\nLiếc mắt nhìn qua, Mộ Dung Phong một thân nguyệt sắc quần áo, tươi mát thoát tục, nhã lệ như tiên, nhìn đã thấy thân, nghĩ đã thấy vui. So sánh với Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết còn có chỗ không bằng (Juu: thói đời, thứ ngoài tầm tay lúc nào chả hơn thứ nắm được rồi =.=” ). Mộ Dung Tuyết đẹp như đồ sứ tinh mĩ, cần cẩn thận che chở, bỉ mỉ bảo vệ; mà Mộ Dung Phong lại tựa như núi rừng trong gió tươi mát, hoa đẹp, suối chảy, làm cho tâm hồn người ta rung động. Mộ Dung Tuyết có thể khiến người ta vì nàng mà bỏ cả sinh mệnh, Mộ Dung Phong lại khiến người ta vì nàng mà quý trọng sinh mệnh, một người làm người ta bi quan, một người làm người ta hạnh phúc.\n\n\n“Phụ hoàng, người nhìn gì mà ngây ra thế?” – Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng đứng bên cạnh Hoàng thượng, nhỏ giọng trêu chọc – “Phong nhi là con dâu của người đó, có phát hiện nàng xuất sắc hơn cả Mộ Dung Tuyết, người cũng nên chỉ dừng lại ở đó thôi. Nếu người cứ dùng loại ánh mắt này nhìn Phong nhi, đừng trách Nhuệ nhi không nói trước. Đã sủng hạnh Mộ Dung Tuyết rồi thì lo mà bảo vệ nàng ta cho tốt đi.” (Juu: yêu Nhuệ ca )\n\n\nHoàng thượng trừng mắt nhìn Tư Mã Nhuệ một cái, không thốt nên lời.\n\n\nTư Mã Nhuệ mỉm cười, lại lăng mình đến bên cạnh Mộ Dung Phong, vui vẻ hớn hở nhìn Mộ Dung Phong, trong lòng rất thỏa mãn.\n\n\n“Tư Mã Nhuệ, ngươi cười cái gì đấy?” – Mộ Dung Phong nhướng mày – “Ngươi cười trông rất xấu xa, chắn chắn không phải chuyện tốt.”\n\n\n“Mộ Dung Phong, ta quyết định sẽ yêu nàng thật thật nhiều” – Tư Mã Nhuệ cười tà tà, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc, như thể thề bồi. (Juu: aaaaa đáng yêu quá )\n\n\nMộ Dung Phong nhẹ nhàng nhíu mày, không thèm để ý tới hắn.", "Tư Mã Cường nhìn mẫu thân nằm trên gi.ường, vẻ mặt cô đơn và buồn bã.\n\n\n“Cường nhi, không cần phải như vậy, vi nương biết, con cũng không thích con bé Mộ Dung Tuyết kia, chỉ lo phụ hoàng sủng hạnh nó mà bỏ bê quốc sự, lạnh nhạt với vi nương.” – Lưu phi gượng cười – “Dù cho Hoàng thượng có nạp con bé kia làm phi thì vi nương vẫn có biện pháp đối phó.”\n\n\n“Nương” – Tư Mã Cường mặt vẫn gượng gạo, nhỏ giọng nói – “Trong lòng con luôn khó chịu, Mộ Dung Tuyết kia rốt cuộc có gì tốt, con thấy nàng so với các tỷ tỷ nàng còn kém xa, chẳng qua có cái vẻ bề ngoài gỡ lại. Con đã gặp Mộ Dung Phong ở chỗ Tổ mẫu, so ra với Mộ Dung Tuyết còn hơn gấp trăm lần, chỉ tiếc là đã gả cho Lão Tứ.”\n\n\nLưu phi mắt sáng lên, nói – “Nghe con nói vi nương cũng thấy vậy, hôm nay ở cung Tường Phúc cũng gặp qua nàng, nếu luận tướng mạo, nàng với Mộ Dung Tuyết cũng sàn sàn như nhau, nhưng nếu luận khí chất cùng nội hàm, Mộ Dung Phong hơn lấy vài lần. Gặp chuyện bình tĩnh, tâm tình bình thản, đạm bạc thong dong. Hôm nay thấy nàng dường như với chuyện của Mộ Dung Tuyết phản ứng cực kỳ bình thản, Mộ Dung Tuyết vinh nhục thế nào với nàng hoàn toàn vô nghĩa, nhưng vẫn dụng tâm bảo vệ. Vi nương cũng chấm nàng ba phần, chỉ đáng tiếc đã gả cho Lão Tứ, bằng không, cưới về cũng tốt.”\nTư Mã Cường lâm vào trầm tư, không nói gì.\n\n\n“Hồng Ngọc thì tốt rồi, hiền lương thục đức, cùng con ở biên quan chịu khổ, đáng tiếc vẫn chưa có con, vi nương trong lòng vẫn luôn có vài phần bất an.” – Lưu phi nói nhỏ – “Trong hoàng cung vẫn chưa có tôn tử tôn nữ nào, thật không ổn.”\n“Để nương phải lo lắng, con thật là bất hiếu” – Tư Mã Cường áy náy nói – “Năm đó vì chuyện của Hồng Ngọc đã khiến nương đắc tội với hoàng hậu, giờ cũng không thể làm cho nương vừa lòng.”\n\n\nLưu phi cười nhẹ – “Hoàng hậu cũng không phải người hay để bụng, sớm đã không so đo với nương. Vả lại Tư Mã Triết cũng đã cưới Mộ Dung Thiên làm phi, chắc đã quên Hồng Ngọc rồi, toàn là chuyện xưa khi còn trẻ, nay hắn là đại thái tử, ngày ngày theo phụ hoàng con xử lý chính sự, làm sao có thời gian mà nhớ những chuyện cũ bao nhiêu năm trước. Chỉ có Lão Tứ, trời sinh phản nghịch, e là vẫn hận con đoạt người yêu của huynh trưởng hắn, con đừng có chọc vào hắn là được, Lão Tứ này, cả hoàng cung chẳng ai làm gì được hắn. Hôm nay thấy hắn xuất hiện bên cạnh Mộ Dung Phong ở cung Tường Phúc, vi nương vẫn còn thấy kỳ quái.”\n\n\nTư Mã Cường mỉm cười, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt Mộ Dung Phong bình tĩnh ôn hòa – “Hai người họ là vợ chồng, xuất hiện cùng nhau là hết sức bình thường, huống chi họ cũng đang tân hôn.”\n\n\n“Con toàn ở ngoài biên quan, làm sao biết được căn nguyên bên trong” – Lưu phi mỉm cười, nhìn con trai, chậm rãi nói – “Ngươi mà Lão Tứ vốn muốn cưới về là Mộ Dung Tuyết kia, chứ không phải Mộ Dung Phong, cái lão Mộ Dung Thanh Lương thì cực kỳ sủng ái Mộ Dung Tuyết, tất nhiên là không nỡ gả Mộ Dung Tuyết cho Lão Tứ bất hảo, cho nên để Mộ Dung Phong thay thế Mộ Dung Tuyết.” – Nói đến đây, Lưu phi ngừng một chút, lạnh lùng cười – “Nhưng không ngờ, tránh được Lão Tứ nhưng không tránh được Hoàng thượng, một đóa hoa tươi tinh khiết như nước ấy mà lại không minh bạch dâng lên cho Hoàng thượng.”", "Cho đến khi con bướm giương cánh bay đi rồi, Mộ Dung Phong mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong vắt nhìn Tư Mã Cường – “Kỳ thật Lưu nương nương thật sự yêu thương huynh nhiều lắm nên mới đau lòng đến vậy, có người mẹ như thế, thật là may mắn.”\n\n\n“Đúng vậy.” – Tư Mã Cường khẽ thở dài một cái, vẻ mặt bỗng trở nên mênh mang u buồn – “Cũng tại ta tùy tiện quá, khiến cho mẫu thân khó xử còn tự chuốc lấy cái nhục này.”\n\n\nMộ Dung Phong nhìn con bướm xinh đẹp bay tới bay lui giữa những đóa hoa, lòng thầm nghĩ: Cổ đại này đến con bướm cũng sạch sẽ và xinh đẹp đến thế, trước kia chỉ biết đến nông thôn có không khí vô cùng tốt, thật sự là sai lầm rồi, vẫn là cổ đại này không khí chưa hề ô nhiễm tốt hơn, hít thở cũng đã thấy thích rồi. Nghe ngữ khí của Tư Mã Cường đột nhiên trở nên bi ai, chớp chớp mắt, đột nhiên mỉm cười nói – “Thật sự kỳ quái, muội còn nghĩ huynh thật sự không thích Mộ Dung Tuyết cơ, chẳng lẽ muội lầm rồi.”\n\n\nTư Mã Cường sửng sốt, nhìn Mộ Dung Phong tươi cười sáng lạn tinh thuần, có chút xấu hổ khó hiểu, chẳng lẽ cô nương này đã nhìn thấu tất cả?! Biết mình không phải thật sự thích Mộ Dung Tuyết mới muốn cưới Mộ Dung Tuyết, mà mẫu thân cũng không phải vì mình muốn cưới Mộ Dung Tuyết mà đi gặp Hoàng thượng?! Hắn có chút bất an nhưng cố gắng che dấu – “Vì sao cô nương nói vậy?”\n\n\nMộ Dung Phong mỉm cười – “Muội đoán, bằng cảm giác thôi. Nhị thái tử vẫn luôn trấn thủ biên quan không thường xuyên về cung, vậy là chưa từng gặp Mộ Dung Tuyết, Nhị thái tử làm sao có thể không biết mặt Mộ Dung Tuyết mà thích được nàng? Kỳ thật, Nhị thái tử không thể cưới Mộ Dung Tuyết, cũng không phải chuyện xấu.”\n\n\n“Chỉ giáo cho? Chẳng lẽ ta không xứng với nàng?” – Tư Mã Cường cười cười hỏi.\n\n\n“Tiểu Tuyết là nữ tử xinh đẹp, nhưng tựa như đồ sứ tinh xảo, nếu như huynh thật sự mang nàng đi biên quan, chỉ e không có thời gian chỉ huy chiến sự, nàng là một nữ tử xinh đẹp cần người ta dồn hết tâm lực, tài lực, tinh lực ra mà bảo vệ, thử hỏi, nơi biên quan thường xuyên xảy ra chiến sự, một người chỉ huy lấy đâu ra thời gian dành cho nữ tử như thế này” – Mộ Dung Phong tinh nghịch cười, nửa thật nửa giả trả lời.\n\n\nTư Mã Cường sửng sốt, nhịn không được cười lên một tiếng – “Thế thì tại sao ta phải cưới nàng?”\n\n\nMộ Dung Phong vẫn đang cười, vẫn nửa thật nửa giả nói – “Muội không phải là huynh, làm sao biết được suy tính của huynh, hỏi câu khó như vậy, thật là không công bằng.”\n\n\n“Haha..” – Tư Mã Cường sang sảng cười, quanh năm ở ngoài biên quan tạo cho hắn tính cách nhiệt tình lúc này không hề che dấu mà thể hiện ra hết cả, trong tiếng cười lộ ra như khí khái nam tử hán khi uống được rượu ngon – “Trả lời thú vị lắm, không sai, ta quả thật không phải vì thích Mộ Dung Tuyết mới xin phụ hoàng cho cưới nàng, ta chỉ nghe nói phụ hoàng đem một nữ tử chưa chồng để ở Noãn Ngọc Các, hơn nữa nữ tử này vang danh thiên hạ là Đại Hưng vương triều đệ nhất mỹ nữ, lo lắng phụ hoàng trầm mê sắc đẹp mà bỏ bê thiên hạ dân chúng, nên mới muốn đem nữ tử này đi.”\n\n\nMộ Dung Phong cười nhẹ – “Nay nàng đã là nữ tử được Hoàng thượng sủng hạnh, dù có lo lắng cũng chỉ biết vậy thôi. Muội không phải vì mình là tỷ tỷ của Tiểu Tuyết mới nói như thế, Tiểu Tuyết thực sự là một nữ tử cực kỳ đơn thuần, nàng thích Hoàng thượng cũng không có gì quá đáng, thử nghĩ mà xem, tiểu Tuyết là nữ tử mới yêu lần đầu, mà Hoàng thượng lại là một người thành thục ổn trọng, tràn ngập mị lực của nam tử trưởng thành, hai người gặp nhau, có lẽ là ý trời, thích nhau cũng là chuyện bình thường, có gì phải lo lắng. Huynh nghĩ Tiểu Tuyết có càn khôn năng lực sao? Hoàng thượng cũng là nam tử đã từng trải qua biết bao nữ nhân rồi, làm sao có thể chỉ vì một nữ tử xinh đẹp mà chôn vùi giang sơn của mình. Có mấy người yêu mỹ nhân không yêu giang sơn?”\n\n\nTư Mã Cường lại sửng sốt, nữ tử này sao có thể thản nhiên như thế?", "Chương 32\n\n\n\n“Nhị thái tử!…” – Một thái giám chầm chậm chạy lại – “Nhị thái tử, ngài mau trở về đi, Nhã lệ công chúa, Nhã Lệ công chúa chạy đi tìm Hoàng thượng rồi, nàng nói nàng đã hiến cho Hoàng thượng, là người của Hoàng thượng, sao có thể tùy tiện theo Nhị thái tử ngài! Nàng, nàng còn muốn chạy tới chỗ Hoàng hậu kia…Chúng ta ngăn đón cũng không được, ngài mau trở về đi…!”\n\n\nMộ Dung Phong bên cạnh, trong lòng ngạc nhiên, Nhã Lệ công chúa này thú vị ghê.\n\n\nChưa tới Chính Dương cung của Hoàng hậu, xa xa đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong vọng lại.\n\n\nTư Mã Cường trong lòng rất ngạc nhiên, tuy nhiên vẫn thẳng bước đi tới, sớm biết Nhã Lệ công chúa này trời sinh tính bát nháo, nhưng không ngờ lại to gan tới mức này, dám một thân một mình xông vào Chính Dương cung, đó là nơi của người đứng đầu hậu cung, ngoại trừ người ở cung Tường Phúc, người ấy nắm quyền lực tối cao.\n\n\nMộ Dung Phong đứng một bên, thân trọng đánh giá Nhã Lệ công chúa một thân trang phục dị tộc, bộ dáng cùng lắm là mười lăm, mười sáu, mày rậm mắt to, rất là anh khí (Juu: khí chất tài giỏi ấy =.=”), ánh mắt không chịu khuất phục, tóc vàng, khăn trùm đầu hoa hoét phức tạp, rủ xuống trước trán, giữa hai lông mày có điểm hồng, lỗ tai đeo rất nhiều vòng vèo trang sức.\n\n\nNếu đặt ở thời đại của Bạch Mẫn, đây là một hỗn huyết mỹ nữ (Juu: mỹ nữ có dòng máu pha tạp, quái, thế chả khác nào bảo con nhà người ta là tạp chủng nhở )tương đối xinh đẹp, như kiểu cô gái di gan. Dáng người nhỏ nhắn nhưng những đường cong rõ rệt, khuôn mặt không hề che dấu vẻ phong tình, có thể dùng một câu ở thời đại của Bạch Mẫn mà hình dung: “Nhiệt tình nóng bỏng”.\n\n\nLúc này, Nhã Lệ công chúa đang nhìn gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoàng thượng và Hoàng hậu đang ngồi trên cao trước mặt mình, bên trong đôi mắt to tràn ngập lửa giận, nói liên tiếp không kịp lựa lời, nghe ý tứ thì dường như là chất vấn Hoàng thượng sao lại hứa gả nàng cho Nhị thái tử, thế mà chẳng đem Hoàng thượng và Hoàng hậu để trong mắt.\n\n\n“Hoàng thượng, sao người lại coi thường lễ vật của Ô Mông quốc chúng ta như thế! Sao người lại đem ta chuyển ban cho Nhị thái tử, ta không thích hắn, hắn là đồ đầu gỗ vớ vẩn, đi theo hắn thì hắn cũng tuyệt đối chẳng yêu thương, trong lòng trong mắt chỉ có mỗi mình Hồng Ngọc phu nhân xinh đẹp hiền thục của hắn thôi, ta không muốn theo hắn đâu.” – Lời nói của Nhã Lệ bốc đồng thẳng thắn – “Huống hồ ta là một con người, không phải đồ vật, sao có thể tùy tiện giao cho người khác. Mà lại còn là con của người, theo đạo lý mà nói, ta còn là trưởng bối của hắn, lại tự dưng biến thành phi tử của hắn, ngươi đừng có mà khinh thường Ô Mông quốc chúng ta.”\n\n\nMộ Dung Phong thiếu chút nữa cười ra thành tiếng, Nhã Lệ công chúa này tuy dung mạo không xinh đẹp bằng Mộ Dung Tuyết, nhưng tính cách nóng bỏng này e là Mộ Dung Tuyết không bì kịp, hoàng cung này bên trong cũng thật là ngọa hổ tàng long, về sau có nhiều náo nhiệt rồi đây, không cần lo tháng ngày nhàm chán nữa!(Juu: rồi thì cả tỷ cũng dính vào “náo nhiệt” luôn, cứ đứng đó mà cười)\n\n\nMột trận hơi lạnh thấu xương đột nhiên truyền đến, Mộ Dung Phong nhẹ nhàng run run một chút, cỗ hàn ý kia theo Tư Mã Nhuệ xuất hiện trước mặt nàng, đôi mắt hoa đào của Tư Mã Nhuệ giờ phút này hoàn toàn không có vẻ hiền hòa, chỉ có hàn ý lạnh lùng, hầm hầm hung hãn tiến tới trước mặt Tư Mã Cường và Mộ Dung Phong đang vừa bước vào Chính Dương cung, loại hàn ý này Mộ Dung Phong cảm thấy có vài phần quen thuộc, khi nàng được gả vào phủ Tứ thái tử, lần đầu tiên gặp Tư Mã Nhuệ, khi hắn đỡ lấy tay nàng cũng lạnh như thế này. (Juu: khác mà ;]] lần này là lạnh vì ăn dấm ;]])", "“Sao nàng lại tới cùng người này?” – Tư Mã Nhuệ hỏi thập phần cứng nhắc, cao giọng nói khiến người ta lạnh buốt cả tim, vẻ mặt tối tăm đáng sợ. Đưa thay ra kéo Mộ Dung Phong tới trước mặt mình, còn dùng một chút lực, khiến Mộ Dung Phong bất ngờ không kịp đề phòng, đụng đầu vào người Tư Mã Nhuệ, cổ tay cảm nhận được rõ ràng phẫn nộ trong lòng Tư Mã Nhuệ, hàn ý xộc thẳng vào tim.\n\n\nMộ Dung Phong cố gắng giữ thăng bằng, Tư Mã Cường theo bản năng đưa tay ra đỡ, ngón tay còn chưa chạm tới vạt áo của Mộ Dung Phong, Tư Mã Nhuệ đã lại nhẹ nhàng kéo lại, Mộ Dung Phong đã vững vàng đứng dán vào thân mình Tư Mã Nhuệ, nghe được tiếng tim đập đầy phẫn nộ của Tư Mã Nhuệ. Mộ Dung Phong thật không hiểu Tư Mã Nhuệ gặp chuyện gì mà tức giận đến vậy. (Juu: Phong tỷ chuyện gì cũng thông minh mà chuyện của mình thì ngố =.=”)\n\n\nKhi nàng bắt bướm rồi tình cờ gặp Tư Mã Cường là lúc vừa tách Tư Mã Nhuệ ra.\n\n\nVì Tư Mã Nhuệ có việc gấp cần xử lý. Vừa rời khỏi cung Tường Phúc, Tư Mã Nhuệ đã bị Hoàng hậu phái người gọi tới Chính Dương cung, trước khi đi, Tư Mã Nhuệ còn bảo: “E là chuyện liên quan tới Mộ Dung Tuyết, thôi nàng cứ một mình đi dạo giải sầu rồi về phủ đi nhé, đừng tới chỗ mẫu hậu cho xấu hổ.”. Khi đó ngữ khí vẫn thân thiết hiền hòa, sao trong thời gian ngắn ngủi vậy mà đã biến thành bộ dáng như thế?!\n\n\nMộ Dung Phong trong lòng bực tức, cổ tay bị Tư Mã Nhuệ nắm chặt đã cảm thấy hơi hơi đau, nàng nhìn chằm chằm Tư Mã Nhuệ, trong mắt tràn ngập uất ức và phẫn nộ, đang định mở miệng nói thì nhận ra Tư Mã Nhuệ và Tư Mã Cường có gì đó không ổn.\n\n\n“Ta đến gặp Nhã Lệ công chúa, nghe thủ hạ của ta nói Nhã Lệ công chúa chạy đến đây tìm phụ hoàng, cho nên ta cũng tới.” – Ngữ khí của Tư Mã Cường cũng không thể coi là hòa hảo, hơn nữa còn ẩn ẩn ý khinh thường, trong mắt cũng ẩn ẩn lửa giận – “Sao phải vì thế mà làm khó Mộ Dung cô nương?”\n\n\nTư Mã Nhuệ chau mày, hừ nhẹ một tiếng – “Ta cũng phải đa tạ Nhị ca đã chiếu cố Phong nhi. Phong nhi là phi tử của Tư Mã Nhuệ ta, tự ta biết chiếu cố cho tốt, chỉ là thấy nàng cùng đi với Nhị ca, khó tránh khỏi lo lắng chuyện cũ tái diễn, ta sợ là ta không có lòng dạ bao dung như Đại ca.”\n\n\n“Ngươi tức giận ta, không cần phải trút giận lên Mộ Dung cô nương, chúng ta cũng chỉ là trùng hợp gặp nhau trên đường, Mộ Dung cô nương nghe chuyện Nhã Lệ công chúa thì lo lắng nên mới đi theo ta.” – Tư Mã Cường nhìn chằm chằm vào Tư Mã Nhuệ trầm giọng nói – “Chỉ sợ người khiến Mộ Dung cô nương tổn thương không phải ta mà chính là ngươi, ngươi còn cứ nắm cổ tay Mộ Dung cô nương không buông, e là Mộ Dung cô nương muốn kêu đau cũng không nổi.”\n\n\nTư Mã Nhuệ trong lòng sửng sốt, lập tức buông tay Mộ Dung Phong ra, Mộ Dung Phong không rõ giữa hai huynh đệ họ rốt cuộc có hận cũ gì, nửa hờn nửa giận nói: “Tư Mã Nhuệ, ngươi ban ngày ban mặt giết người à!”\n\n\nKhi Tư Mã Nhuệ nhìn về phía Mộ Dung Phong, trong mắt chỉ còn có áy náy và thương tiếc. (Juu: yêu Nhuệ ca quá :-x) Thấy Mộ Dung Phong cười giỡn hắn, trong lòng tự nhiên ngoài áy náy còn có vui sướng, bất luận Mộ Dung Phong đối với hắn là vui hay giận, ít ra bây giờ nàng cũng không làm khó hắn.\n\n\nTrong ánh mắt Tư Mã Cường có chút xót xa mà bản thân cũng không rõ, bèn nhìn đi chỗ khác, cất tiếng không lớn nhưng uy nghiêm tự tại: “Nhã Lệ công chúa, đừng quậy phá nữa!” – Rồi đi lên phía trước, giữ lấy Nhã Lệ công chúa đang dậm chân, đối mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu thản nhiên nói – “Con sơ suất, làm phiền phụ hoàng và hoàng hậu nương nương, thật sự không phải cố ý.”\n\n\n“Bỏ đi.” – Vẻ mặt Hoàng hậu có chút mỏi mệt, vừa rồi Hoàng thượng đến, nói muốn lập Mộ Dung Tuyết làm phi, hai đứa con đều có mặt đầy đủ ở đây, bà vẫn còn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa rồi – “Đem nàng dẫn đi đi, Nhã Lệ, nếu Hoàng thượng đã muốn ban ngươi cho Nhị thái tử, ngươi chỉ có thể hầu hạ Nhị thái tử, cãi lộn thế này còn ra thể thống gì.”\n\n\n“Ta không có nói chuyện với ngươi.” – Nhã Lệ công chúa ở Ô Mông quốc ngang ngược đã quen, thế nên hoàn toàn không thèm để ý lời nói của Hoàng hậu, trái lại cứ nhìn Hoàng thượng, không chịu buông tha hỏi – “Hoàng thượng, người rốt cuộc xử lý Nhã Lệ như thế nào? Chính miệng cha ta đã nói với Nhị thái tử của người, đem ta dâng cho Hoàng thượng để chấp nhận ý muốn cầu hòa của Ô Mông quốc, thế mà người không chịu ghi nhận sự chân thành của cha ta, ta mà vô lý đi theo Nhị thái tử, e rằng ngoài biên quan lại xảy ra chiến loạn. Người nghĩ kỹ đi.”\n\n\nHoàng thượng sắc mặt nghiền ngẫm, chậm rãi nói: “Trẫm đây miệng vàng lời ngọc, lời đã nói ra rồi không thể sửa đổi được, trẫm chỉ có thể để như vậy thôi. Phụ thân ngươi đã dâng tặng ngươi cho ta rồi, trẫm có quyền đem ngươi ban cho bất kỳ ai, nay ban ngươi cho Nhị thái tử của trẫm, ngươi còn phải cám ơn chứ phàn nàn chi nhiều vậy!” (Juu: ông già bắt đầu cùn đấy )", "Chương 33\n\n\n\n\nKhuôn mặt Nhã Lệ sửng sốt, miệng thì than thở, “Ta không thích Nhị thái tử, hắn lúc nào cũng nghiêm mặt, cau cau có có, suốt quãng đường đến kinh thành nói chuyện cũng không được mười câu khiến ta sắp buồn chết rồi. Nếu cứ nhất quyết đem ta cho hắn, chi bằng tìm gian phòng nào đó nhốt ta còn tốt hơn!–”\n\nThan thở, nhưng đôi mắt to của Nhã Lệ không ngừng đảo quanh phòng, rồi đột nhiên ánh mắt của nàng dừng lại trên người Tư Mã Nhuệ. Giống như phát hiện ra một lục địa mới, Nhã Lệ lập tức chạy đến trước mặt Tư Mã Nhuệ, nắm chặt tay y, vui mừng nói, “Ta thích người con này, bộ dạng của hắn rất khá, có thể câu hồn của ta. Hoàng thượng, hay là ngươi đem ta ban cho người con này đi.”\n\nPhản ứng đầu tiên của Mộ Dung Phong là ngạc nhiên, nhưng sau đó nàng không nhịn được nở một nụ cười, tiếng cười của nàng nghe thật mềm mại, như tiếng suối chảy róc rách. Nàng nhìn qua Tư Mã Nhuệ, y vẫn đứng yên, không nói gì.\n\nTư Mã Nhuệ không phòng bị gì nên khi bị Nhã Lệ nắm tay, chưa kịp phản ứng thì Nhã Lệ đã vui mừng tựa vào ngực y. Dù kinh nghiệm tình trường dày dặn nhưng trước tình huống này “bất hảo” Tứ thái tử cũng không khỏi đỏ mặt. (E: cái này sao gọi là “kinh nghiệm tình trường dày dặn” được )\n\nTrên môi Tư Mã Cường cũng nở nụ cười, hồi sau y lên tiếng, “Như thế cũng tốt!”\n\nHoàng hậu tuy rằng đang buồn bực, nhưng vẫn bị hành động của Nhã Lệ công chúa làm hoảng sợ, rồi nhịn không được nở nụ cười nhẹ. Trong lòng nghĩ Nhã Lệ công chúa này nói không cần Nhị thái tử uy vũ thiện chiến nhưng lại muốn đứa con không nên thân của nàng, chẳng lẽ bây giờ mỹ nam cũng bị chiếm tiện nghi sao?\n\n“Nhã Lệ công chúa, thứ lỗi ta không làm theo trò đùa của công chúa.” Phục hồi lại tinh thần, Tư Mã Nhuệ chậm rãi nói. Y cũng rút lại tay từ trong tay của Nhã Lệ công chúa, nhẹ nhàng đẩy Nhã Lệ công chúa ra khỏi người.\n\n“Ta đã thành thân, đối với ta một người là đủ, ta cũng không tưởng tượng được cảnh ba người cùng ngồi ăn cơm, công chúa tốt hơn nên đi tìm người khác. Hơn nữa, Tư Mã Nhuệ ta không có hứng thú đối với nữ nhân của huynh đệ!”\n\n“Ta mặc kệ, dù sao ta cũng không muốn đầu gỗ Nhị thái tử làm chồng.” Nhã Lệ vẫn không buông tha, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ nhân xinh đẹp động lòng người bên cạnh Tư Mã Nhuệ. Thân người chậm rãi tiến lên, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào, lên tiếng hỏi, trong giọng nói ẩn chứa sự lạnh lùng tàn nhẫn, “Ngươi là ai?”\n\nTư Mã Nhuệ nhanh chóng dùng thân mình chắn phía trước Mộ Dung Phong, cười hì hì nói, “Nàng là thê tử của Tư Mã Nhuệ ta, công chúa thấy thế nào?”\n\nTư Mã Cường dùng tay kéo Nhã Lệ công chúa sang một bên, gương mặt vẫn trầm tĩnh như nước, giọng nói tuy nhẹ nhưng thập phần nghiêm khắc, “Nhã Lệ công chúa, nếu ngươi dám sinh sự trong cung, đả thương Mộ Dung cô nương, ta lập tức dùng một chưởng chấm dứt sinh mệnh của ngươi. Ta có thể khiến cho Ô Mông quốc quy hàng thì dù các ngươi có gan quay lại khiêu chiến, ta cũng có thể đánh bại Ô Mông quốc!”\n\nNhã Lệ công chúa cong môi lên cãi bướng, “Ta không thích nàng đứng bên cạnh người ta thích!”\n\nTình cảnh trước mặt khiến Mộ Dung Phong sửng sốt, nàng không hiểu Nhã Lệ công chúa định làm gì, nhưng có thể khiến cho Tư Mã Nhuệ cùng Tư Mã Cường khẩn trương như vậy thì không phải chuyện đùa. Bỗng nhiên nàng cảm thấy lo lắng thay cho Mộ Dung Tuyết, những người này, sợ là Mộ Dung Tuyết dù chỉ một người cũng không ứng phó được, xem ra nam nhân tốt cũng như kim cương, chỉ có thể kính nhi viễn chi a. (E: “kính nhi viễn chi” nghĩa là tôn kính mà không thể gần).\n\nHoàng thượng nhíu mày: “Nhã Lệ, ngươi tuy còn nhỏ nhưng lòng dạ lại ác độc như vậy, trong cung không thể lưu giữ ngươi. Cường Nhi, tùy con muốn xử trí thế nào cũng được.”\n\nTư Mã Cường cúi đầu, “Nhi thần đã biết.”\n\nLôi kéo Nhã Lệ công chúa ra khỏi Chính Dương Cung, vừa ra đến cửa cung, Tư Mã Cường lạnh lùng nhìn Nhã Lệ công chúa, đưa tay lên, hung hắng tát vào mặt nàng, “Ngươi cố tình muốn chết phải không! Ai cho phép ngươi mang dược vào cung, đã vậy còn muốn dùng đối phó với Mộ Dung Phong. Chỉ cần dựa điều này thì vương triều Đại Hưng ta đã có thể san bằng Ô Mông quốc các ngươi rồi. Đây là lần đầu nên ta tạm tha cho ngươi, nếu còn có lần sau thì ta sẽ lập tức phế đi hai tay của ngươi. Người đâu, mang Nhã Lệ công chúa hồi phủ, phái người canh giữ cẩn thận!”\n\nNhã Lệ công chúa sững sờ, suốt chặng đường, Tư Mã Cường dù đối với nàng không có hảo cảm nhưng cũng chưa lần nào quát mắng, thậm chí đánh nàng như lần này, vì sao lại có thể vì Tứ thái tử phi kia mà tức giận đến vậy?! Nàng chẳng qua chỉ muốn dùng loại dược vô hại khiến Mộ Dung Phong hôn mê mấy ngày, chỉ cần một ly nước là có thể bỏ đi dược tính thôi. (E: Ách! Hôn mê mấy ngày mà nói là vô hại a 0.o)\n\nNàng thích đôi mắt đẹp câu hồn đoạt phách của Tứ thái tử, nhưng đôi mắt đó chỉ dừng lại trên người của tố y nữ tử bên cạnh y. Bộ dáng tươi cười của tố y nữ tử này như có mị lực khiến người khác quên đi mọi ưu phiền.\n\nTừ nhỏ đến giờ, ở Ô Mông quốc có cái gì mà Nhã Lệ nàng lại không chiếm được? Có ai lại dám cùng nàng đối đầu? Có ai có thể thoát được mị lực của nàng?\n\nNhưng hôm nay, người nàng thích lại không để nàng vào mắt!", "Trong Chính Dương Cung, Mộ Dung Phong cảm thấy vô cùng kỳ quái, bất quá Nhã Lệ chỉ đến gần nàng một chút nhưng tại sao cả Tư Mã Nhuệ và Tư Mã Cường đều tỏ ra khẩn trương như vậy?! Khả năng của Nhã Lệ khiến nàng thật sự nhìn không ra vị công chúa Ô Mông quốc này nguy hiểm thế nào.\n\n“Tư Mã Nhuệ, có gì không đúng sao? Tại sao khi Nhã Lệ công chúa vừa đến gần ta, ngài và Nhị thái tử lại khẩn trương như vậy?”\n\nTư Mã Nhuệ nhìn Mộ Dung Phong mỉm cười, nhưng trong mắt che giấu rất nhiều chuyện.\n\nTư Mã Nhuệ cũng không muốn cho Mộ Dung Phong biết Nhã Lệ có thể đem đến nguy hiểm. Ở Ô Mông quốc dược liệu thừa thãi nên ở đó dùng dược là chuyện rất bình thường, nên Nhã Lệ công chúa trên người mang theo độc dược cũng là bình thường, nhưng chỉ không ngờ nàng định dùng nó ở Chính Dương Cung, mà lại nhắm vào Mộ Dung Phong. Tư Mã Nhuệ trong lòng không ngừng thầm mắng một tiếng đáng giận!\n\n“Không có gì, chỉ là Nhã Lệ công chúa vốn đến từ man hoàng quốc gia, ta lo lắng nàng ta sẽ làm ra cái gì mà nàng không biết được nên — Không cần suy nghĩ nhiều, chỉ nhớ nếu không có gì thì không cần để ý đến Nhã Lệ công chúa, nếu gặp lại nàng ta khi không có ta bên cạnh thì nàng hãy cách xa nàng ta sẽ tốt hơn.” Tư Mã Nhuệ ôn hòa nói.\n\nNhớ đến hình ảnh khẩn trương vừa nãy của Tư Mã Cường, trong lòng Tư Mã Nhuệ càng thêm căng thẳng, không nhịn được liền nhíu mày. Y không phải đứa ngốc, cũng không có bị mù, tất cả hình ảnh Tư Mã Cường khẩn trương, lo lắng cho sự an toàn của Mộ Dung Phong, y đều nhìn thấy, lại thêm chuyện cả hai cùng đi đến Chính Dương Cung càng làm cho y cảm thấy khó chịu.\n\nMộ Dung Phong không muốn nghĩ nhiều, ngẩng đầu nhìn về phía trước.\n\nHoàng thượng vẻ mặt nghiêm túc, nhìn con cái đang đứng phía dưới, rồi nhìn sang Hoàng hậu đang ngồi bên cạnh, “Chuyện trẫm vừa nói các ngươi nghĩ thế nào? Trẫm đã hứa với Tuyết Nhi, sẽ cho nàng danh phận. Hôm nay trẫm sẽ hạ chỉ phong Tuyết Nhi làm phi, các ngươi không cần nghĩ cách làm khó dễ nữa!”\n\nHoàng hậu cười khổ, chậm rãi nói, “Ngài là Hoàng thượng, ngài đã muốn quyết định thì cần gì nghĩ đến ý kiến của chúng thần thiếp. Chỉ là thần thiếp sợ người Hoàng thượng cần phải lo lắng không phải chúng thần thiếp, mà là văn võ bá quan trong triều cũng thần dân thiên hạ. Họ mới là những người mà Hoàng thượng cần giải thích.”\n\n“Đây là chuyện riêng của trẫm, cần gì phải giải thích cho thiên hạ?!” Hoàng thượng bực mình nói, “Trẫm chỉ nạp thêm một ái phi, làm sao lại phiền toái như thế.”\n\nHoàng hậu không nói gì, cúi đầu, làm như không nghe thấy.\n\nHoàng thượng nhìn về phía Tư Mã Triết, gương mặt của y vẫn khôngg chút thay đổi, nhìn không ra là tán thành hay phản đối.\n\nLại nhìn sang Tư Mã Nhuệ, Tư Mã Nhuệ vẫn vẻ mặt tươi cười, nửa đùa nửa thật nói, “Phụ hoàng, chuyện ngài đã quyết, trừ bỏ nghe theo thì chúng nhi thần còn biết làm gì khác. Phải không, Phong Nhi?”\n\nMộ Dung Phong trừng mắt nhìn Tư Mã Nhuệ, y rõ ràng là cố ý.\n\nNgẩng đầu lên, nhìn thấy Hoàng thượng đang nhìn mình, do dự một hồi Mộ Dung Phong mới lên tiếng nói, “Phong Nhi là con dâu của phụ hoàng, bình thường không nên nói nhiều. Nhưng Phong Nhi có một chuyện, không biết xử trí thế nào..”\n\nHoàng thượng hứng thú nhìn Mộ Dung Phong, “Nói ra trẫm nghe thử.”\n\nMộ Dung Phong mỉm cười, bộ dáng bình thản, không nhanh không chậm lên tiếng, “Tiểu Tuyết là muội muội của Phong Nhi, Phong Nhi là phi tử của Tứ thái tử – con của phụ hoàng, theo lý thì tỷ muội Phong Nhi chính là vãn bối của phụ hoàng. Phụ thân của Phong nhi cùng phụ hoàng vốn là thông gia, Đại tỷ của Phong Nhi là phi tử của Đại thái tử, Nhị tỷ là cháu dâu của Ngô phi, luận theo đạo lý tất cả đều là vãn bối của phụ hoàng cùng mẫu hậu và các vị nương nương, Tiểu Tuyết cũng giống Phong Nhi gọi phụ hoàng và các vị nương nương là vãn bối.\n\nNhưng bây giờ phụ hoàng quyết định nạp Tiểu Tuyết làm phi, đây coi như là mệnh số của nàng, tạm thời bất luận đúng sai thị phi. Nay Tiểu Tuyết gả cho phụ hoàng, phụ mẫu của Phong Nhi bỗng nhiên trở thành nhạc phụ nhạc mẫu của phụ hoàng, Tiểu Tuyết cũng giống như mẫu hậu và các vị nương nương, cùng hầu hạ Hoàng thượng. Vậy nếu mọi người cùng xuất hiện, phải xưng hô thế nào mới đúng?”" ] }
kenhsinhvien
_doc
ab36086260b17d184ea4ad7c5dd9ad04
1
null
{ "item_id": "ab36086260b17d184ea4ad7c5dd9ad04", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/do-vui-3-chu.12602/page-45", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "18/12/2010", "title": "Đố vui 3 chữ..!!!", "post": "", "replies": [ "Phải hiểu rõ \n\n\nBKC", "BKC là Biết Không Con.....\n\nVậy DIN là j???", "DIN=>Đừng iu nó\nLXQ", "Láo xược quá tại bí từ hjhj\n\nDNC", "DNC là Đánh Nó Chưa? \ntiếp: HIC", "Hả ỉn con tớ k nghĩ ra từ khác cho chữ I thui thì cứ thế này nha !hj\n\nSNT", "SNT là Sao Nhanh Thế ? \ntiếp: URR", "URR=>Ùa Rớt Rồi \nHVC", "Ui!!! Ra Rồi!!!\nQKK???\n​", "QKK=>Quá Kinh KhủngSSE", "Hãy Viết Chữ!!!​", "SSE =>san sẻ em \nSRY", "SRY=>Sinh Rồi Yêu\nQNT", "QNT là Quạt Nhanh Thế \ntiếp: HGI", "QNT : quân nhà ta.(hi)\nVTN?", "HGI=>Học Giỏi Ik\nVTN=>Vẫn Tới Nhà\nLQA", "LQA là Lấy Quạt À? \ntiếp: DCD", "DCĐ=>Đã Có Được\nVCQ", "Vài cái quần haha\n\nBbd là gì hehe", "Bán bánh dẻo \n\nMAK" ] }
kenhsinhvien
_doc
dda523ffe15062c44951600040dc2eca
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "dda523ffe15062c44951600040dc2eca", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-hoi-that-noi-that.13007/page-16", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "25/12/2010", "title": "Trò chơi hỏi thật nói thật ...", "post": "", "replies": [ "\n\nlove_forever15 nói:\n\n\n\ntrước khi trả lời câu hỏi mình xin nói tí:life gop gà,vit..đủ thứ roiconf cả lạc nữa còn peake loving thi có heo quay nói chung đò nhậu thì có rồi\ncon 3112 thi có nhãn lồng trang miệng \nthế có ai ở bình định thì vào đay cho xin it rươu bầu dá nha.nếu ko thì cho can rươu băc cũng đc\n\nClick để xem tiếp...\n\n\n cậu ham nhậu ghê nhỉ hề hề !! thế tương để làm j hả cậu?\nđể Kho cá hay chấm rau muống .đc đó hề hề .cũng nhắm rượu đc mà hề hề !! \nđi qua HY thấy nhiều Tương thật . bán nhìu ở vỉa hè quá. \nthế cậu nghĩ sao về người xấu và tốt ^^ ?", "love hay ăn hay uống quá đấy! hôm nay bạn có chuyện gì vui?", "nếu làm người xấu mà giàu còn làm người tốt mà nghèo thi ban làm người nào?\n\nhic mình thấy thóc ăn mới nhiêu nhìn mấy trang kia kia", "\n\nPeace Loving nói:\n\n\n\nhì .. theo tớ nghĩ !! k có ai là người xấu cả.. chỉ là do 1 số lý do trong cuộc sống làm người ấy làm những chuyên..mà \ntớ khó giải thích quá .hii nhưng trong đầu tớ thì ko có ai là xấu cả. chỉ do dòng đời đưa đẩy thôi hì\ncòn Bạn nghĩ sao ^^\n\nClick để xem tiếp...\n\ntớ cũng nghĩ như vậy lun :d\nko có ai là ng xấu nhưng cũng ko thể nói 1 ng là tốt hoàn toàn đc\nai cũng có những điểm tốt xấu trong mỗi con ng\nhi vọng sau này khi gặp ng xấu chúng ta cũng ko kì thị họ wa ", "uh,thì thấy mấy món nhậu mà", "Nhân chi sơ tính bổn thiện , ko ai hoàn toàn tốt cũng ko ai hoàn toàn xấu , cuộc sống như 1 bức tranh lego , có những mảng lego móc nối với nhau , có nguyên nhân cái xấu mới xuất hiện và tồn tại...đối với mình mình ko ghét người xấu ....vì có uẩn khúc gì đó họ mới xấu...nhưng cũng ko tha thứ cho kẻ làm tổn hại gia đình , ng mình thân yêu....bản chất của mình cũng tốt xấu lẫn lỗn mà ^^..trả lời 1 hôi chóng mặt quá !\nthôi Bạn nói ý kiến của mình đi !", "ha cùng chung chiến tuyến\n\ný kiến?hic bây giờ mình là người xấu hay tốt nhỉ.\n\ncó mây con sói mò qua đây rồi", "phần ăn uống thì cực xấu. đúng là tham ăn. họ nhà Chư rồi.", "thoc nói jif đấy\n\như,quá đáng tớ họ nhà cáo", "Duyên nói rất đúng !!! nhưng về khái niệm này thì cần phải đưa ra nhiều ý kiến của mọi người ! còn câu hỏi của love_forever15\n\n\n\nnếu làm người xấu mà giàu còn làm người tốt mà nghèo thi ban làm người nào?\n\nClick để xem tiếp...\n\nnếu ko quá đáng quá . có nghĩa là hơi hơi xấu xíu thôi mà nhìu tiền thì tớ chọn. nói chung là tùy theo mức độ và hoàn cảnh . tiền thì ai cũng thích. nhưng cũng tùy hì .vì tiền ko mua đc tất cả \nBạn nghĩ sao?\nBạn đưa ra ý kiến mình xem?", "\n\nPeace Loving nói:\n\n\n\nDuyên nói rất đúng !!! nhưng về khái niệm này thì cần phải đưa ra nhiều ý kiến của mọi người ! còn câu hỏi của love_forever15\n\nnếu ko quá đáng quá . có nghĩa là hơi hơi xấu xíu thôi mà nhìu tiền thì tớ chọn. nói chung là tùy theo mức độ và hoàn cảnh . tiền thì ai cũng thích. nhưng cũng tùy hì .vì tiền ko mua đc tất cả \nBạn nghĩ sao?\nBạn đưa ra ý kiến mình xem?\n\nClick để xem tiếp...\n\ntớ thì tớ sẽ chọn làm ng tốt mà nghèo \ntớ hi vọng mjnh sẽ ko bgio phải làm việc xấu để đc giàu có \nnhưng ko bít có làm đc điều đó ko nữa?\nthực sự đó có lẽ là việ rất khó :\nmọi ng cho thêm ý kiến của mjnh đi ", "mình nghĩ người tốt hay xấu sẽ thể hiện ở đạo đức con người. Tớ thì là người xấu rồi, vì có người bảo là họ nhà cáo mà\n\nbạn nghĩ thế nào về sự ghen tuông trong tình yêu?", "theo mình thì ghen tuông trong tình yêu nếu có chừng mực thì có thể là điều thúc đẩy tình yêu phát triển nhưng nếu ghen quá mức thì sẽ làm tình yêu nhanh chóng tan vỡ \nÝ kiến của bạn thì sao???", "Ghen:?mình chưa nghĩ tới..nhưng có ghen mới có thương mà ...hihi..dĩ nhiên nếu ko thể chập nhận được đành khăn gói ra đi\n\n\ntheo bạn:một bạn gái thế nào là lý tưởng???????????", "Sao bữa nay vui vậy hix, câu này sao mình trả lời được đây???\n\n\n\nlove_forever15 nói:\n\n\n\nKhông thây kim anh nhỉ\n\nClick để xem tiếp...\n\nHì sorry, bữa nay mình lên trễ, hjhjhj, không được nhậu chung với các cậu rồi tiếc ghê, hichic\nmình cũng thích ăn kẹo cudo lắm ah nha, ", "Hix, cài USB 3G của mình bị hư nên 2 hnay ko lên 8 với mấy bạn được, làm bỏ lỡ nhìu cái vui quá hà! \nMột bạn gái lí tưởng hả? mình cũng hok bik lun. Hix! Nhưng mà mình nghĩ người con gái đó phải bik suy nghĩ chu đáo, bik sống và ngĩ cho người khác, giỏi vun vén gđ,.... đại loại vậy ah! Ai bik âu chài! Hỏi câu gì mà khó vậy nek. Hix!\nCâu hỏi khác nha : Có ai từng bị người iu phản bội chưa?! Và bạn đã đối mặt với việc đó ra sao? Câu này hơi khó trả lời hen! Hehe....", "Theo mình thì : lấy em nào nhà mặt phố , bố làm to , xinh hay xấu tính sau ", "1 bạn gái lý tưởng: phải yêu thương mình thật lòng, hiền nương, nhân hậu...( phẩm chất đạo đức tốt), nấu ăn giỏi, biết chăm lo gia đình, vui tính. \nThế 1 người đàn ông lý tưởng thì sao?", "Trả lời thật nhá.việc đầu tiên bạn làm khi thức dậy là đi ị phải ko??????????????", "đấy là bạn yêu tiền chứ yêu người gì?? tư tưởng bạn xấu quá nha\n\n\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\n1 bạn gái lý tưởng: phải yêu thương mình thật lòng, hiền nương, nhân hậu...( phẩm chất đạo đức tốt), nấu ăn giỏi, biết chăm lo gia đình, vui tính. \nThế 1 người đàn ông lý tưởng thì sao?\n\nClick để xem tiếp...\n\nMột bạn trai lí tưởng của mình hả? là 1 người thương mình thật lòng nè, vui tính, dễ thương và biết quan tâm tới mình,hjhjhjhj" ] }
kenhsinhvien
_doc
6b3689c4dd437cb117c1d7c2dab8bb0f
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "6b3689c4dd437cb117c1d7c2dab8bb0f", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/cung-khoe-ve-da-quy-ma-khong-la-da-lat.13490/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "1/1/2011", "title": "Cũng khoe về dã quỳ-mà không là Đà Lạt.", "post": "Mộc Châu\nNgày thường giản dị là thế, nhưng đông về dã quỳ khoác lên mình màu vàng chói chang- màu của ánh sáng- của vầng dương ngày hạ. Giữa ngày đông âm u, khô hạn, sương trắng đục như sữa, bàng bạc, lãng đãng, hư ảo. … Và…những cụm dã quỳ nở vàng, thấp thoáng thôi, nhưng làm rạng rỡ, sáng bừng cả Thảo nguyên đã chìm ngập trong sương. \nNgày không nắng, dã quỳ lóng lánh sương, những chiếc lá mỏng mảnh 3 thùy, 5 thùy chẽ ra như những ngón tay mềm mại. Mỗi làn gió qua, những thân cây mềm yếu lả lướt nghiêng theo, những ngón tay như reo vẫy, mời chào. Có lúc bất chợt, những đám mây xám cao hứng rẽ hết ra, để lộ một khoảng trời với nắng vàng rực rỡ. Đám hoa dã quỳ như tươi tắn hơn, những đóa hoa hướng cả về phía mặt trời như hút từng luồng sáng về cả phía mình. Nhiều người bảo dã quỳ mỏng manh, mau tàn, không hương. Không phải, hương dã quỳ không nồng nàn như hoa sữa, ngày nắng, đứng giữa bụi dã quỳ nở hoa, nhắm mắt lại,hít thật sâu sẽ thấy một làn hương dìu dịu, thoảng qua thôi nhưng nhớ mãi... \n\n{\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nNguồn: Diễn đàn phuot.net, dulichmocchau.net, vinamap.vn​", "replies": [ "E chả nhớ là mùa nào.... nhưng nhiều lần đi qua cây cầu gần trường.... nhìn từ xa nấy đốm hoa trên vách (vách j` nhỉ? ko phải vách núi ) nhìn cũng đc lắm", "ủa, ở đâu vậy ta, lên Mộc Châu rồi mà ko biết chỗ này", "\n\nSunny Day nói:\n\n\n\nủa, ở đâu vậy ta, lên Mộc Châu rồi mà ko biết chỗ này\n\nClick để xem tiếp...\n\nChắc ko trúng mùa của nó", "riêng mình mình thấy hoa dã quỳ ở đà lạt đẹp hơn.sau đây là một hình về hoa dã quỳ mà hình lấy trên mạng được chụp ở đà lạt. hoa quỳ mọc vào tháng 12.mình học trên đà lạt nên nghe người dân trên đó nói thế.trường mình cũng có nữa và mùa hoa dã quỳ là mùa dễ bệnh nhất vì phấn quỳ bay khắp không trung\n\n\n\n", "Đẹp và lãng mạn quá....Thiên nhiên luôn là nguồn cảm hứng vô tận mà", "khí hậu ở Đà Lạt hợp cho cây Dã Quỳ (Cúc Quỳ) hơn Mộc Châu nhiều ==> đẹp hơn !\n\np/s: Nhớ Nhà Quá ", "Hoa Dã quỳ đẹp ghê ", "Mình thích Đà Lạt hơn không những có hoa dã quỳ mà còn rất nhiều loài hoa khác nữa. Mình thích khí hậu ở đó, buổi tối se lạnh được đi dạo với uống sữa đậu nành nóng thật là thích. Sáng sớm thức dậy với khí hậu se lạnh có sương mù bao phủ và tan dần khi nắng lên, khung cảnh lúc đó thật lung linh, từ trong nhà bước ra vườn hoa với cái sân cỏ và cây cối còn đọng sương trông đầy sức sống thật là đẹp. Chỉ những tháng mùa hè và cuối năm thì mưa nhiều quá, lúc nào trời cũng âm u hơi ảm đạm buồn, nhưng không sao, lâu lâu giăng mưa cũng hay hay, đặc biệt là mưa bay bay nhè nhẹ lại càng thích, mà mưa to quá thì ở nhà ngắm mưa cũng được, trời lạnh nên ngủ ngon hơn!" ] }
kenhsinhvien
_doc
814a14e961725ad20cd39d05d14254fb
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "814a14e961725ad20cd39d05d14254fb", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/cung-cap-cac-mau-qua-tet-sang-trong-lich-su-duy-nhat-doc-nhat.13497/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Cộng Đồng", "category_name": "Rao vặt", "datetime": "1/1/2011", "title": "Cung cấp các mẫu quà tết sang trọng lịch sự - duy nhất – độc nhất", "post": "Cung cấp các mẫu quà tết sang trọng lịch sự - duy nhất – độc nhất \nVINACOM không ngừng phát triển từng bước phấn đấu trở thành công ty hàng đầu trong lĩnh vực thương mại – dịch vụ chăm sóc sức khỏe con người. Hiện nay chúng tôi đang khai thác và sử dụng 3 cổng thông tin TMĐT sau:\n+ Quà tết hà nội: www.quatethanoi.net Trưng bày và bán các sản phẩm phục vụ tết – 2011 như: Quà tết, giỏ quà tết, hộp quà tết. \n+ Siêu thị trà số 1 Việt Nam: www.sieuthitra.net cung cấp tất cả các loại trà từ cao cấp đến bình dân.\n+ Kho rượu: www.khoruou.com cung cấp tất cả các loại rượu nhập khẩu, rượu trong nước.\n\nChúng tôi là nhà cung cấp hàng đầu về Quà tết, Giỏ quà tết, Rượu tết, Rượu ngoại, Rượu vang và thế giới Trà các loại với giá RẺ NHẤT – CẠNH TRANH NHẤT.\nMọi chi tiết vui lòng liên hệ: \nCông ty cổ phần Sức khỏe Việt - VINACOM\nĐịa chỉ: Số 12 - Ngõ 282 - Khương Đình - Thanh Xuân - Hà Nội\nVăn phòng giao dịch: Số 55A Ngách 26 Thái Thịnh 2, Đống Đa, Hà Nội\nĐiện thoại: (84 - 4) 6670 6570/ 04 667 48676 - Mobile: 0985 787 063 / 0982 22 11 86\nEmail: [email protected] hoặc [email protected]", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
bac1b34bbf1c18ce7c7e988fd4a2a327
1
null
{ "item_id": "bac1b34bbf1c18ce7c7e988fd4a2a327", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/hai-vui.13502/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Rạp phim", "datetime": "1/1/2011", "title": "Hài vui", "post": "\n\n\n\n", "replies": [ "Hài chụp ảnh để đầu dường " ] }
kenhsinhvien
_doc
c683b27c91f6781381294211c9605ca6
1
null
{ "item_id": "c683b27c91f6781381294211c9605ca6", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/doi-thay.13547/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "2/1/2011", "title": "đổi thay", "post": "\n\n\n\n", "replies": [ "Mình thích bài này .với lại nó cũng là ca khúc HIT top 1 bảng xếp hạng ^^", "Mình cũng rất thích bài đó" ] }
kenhsinhvien
_doc
ded559a047dae926f8f01405bc1bef67
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "ded559a047dae926f8f01405bc1bef67", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/vuot-qua-ngan-nam-yeu-chang.13328/page-4", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "28/12/2010", "title": "Vượt qua ngàn năm yêu chàng", "post": "", "replies": [ "Chương 34\n\n\n\nNhững gì Mộ Dung Phong nói khiến Hoàng thượng sửng sốt.\n\nChuyện đó không phải là đại sự, tựa như không quan hệ đến đại cuộc, nhưng từng câu từng chữ trong đó đều có đạo, hơn nữa lại nhẹ nhàng bâng quơ như một vấn đề khó khiến Hoàng thượng phải suy nghĩ cách giải quyết.\n\nNhững gì Mộ Dung Phong nói đều đúng, Tuyết Nhi vốn là vãn bối, nếu nạp Tuyết Nhi làm phi tự nhiên bản thân sẽ trở nên ngang hàng với các con của mình. Đang làm cha chồng lại biến thành muội phu, đúng là khiến người khác chê cười!\n\nTrong Chính Dương Cung vang lên tiếng cười ha ha của Tư Mã Nhuệ, “Phụ hoàng, ngài đúng là tự chọn cho mình một vấn đề khó a.”\n\nHoàng thượng trừng mắt nhìn Tư Mã Nhuệ, “Ăn nói hàm hồ!” (E: câu này ta không hiểu rõ trong bản cv nói gì nên chỉ biết dựa theo mạch truyện. Có gì nàng chỉnh lại giùm ta nha | Juu: thực tế thì cái câu này ý nó kiểu như là “bớt bắng nhắng đi” nàng ạ =.=”, nhưng ta thấy để như nàng hay hơn nên kệ vậy nhé )\n\n“Không cần phải nổi giận với nhi thần,” thanh âm lười biếng của Tư Mã Nhuệ vang lên. “Ngài là vua của vương triều Đại Hưng, sủng hạnh một nữ tử cũng là chuyện bình thường, việc này cùng với nhi thần không có quan hệ nên thỉnh phụ hoàng không cần biết hỏi ý kiến của nhi thần. Phụ hoàng muốn vui vẻ thế nào thì tùy ngài.”\n\nHoàng thượng nhìn Mộ Dung Phong hỏi, “Theo ý của Phong Nhi thì nên làm sao?”\n\nMộ Dung Phong mỉm cười, lắc đầu, “Phong Nhi cũng không biết làm thế nào. Những gì Phong Nhi vừa nói chỉ vì cảm thấy lời của mẫu hậu chứa đựng đạo lý, người mà phụ hoàng cần phải giải thích không phải chúng thần mà bá quan văn võ, là dân chúng trong thiên hạ. Phong Nhi cho rằng nếu phụ hoàng hạ ý chỉ, chỉ sợ tuy mọi người chấp nhận, nhưng những tin đồn đãi sẽ âm ỉ không dứt.”\n\nHoàng thượng nhíu mày, “Chuyện trẫm đã quyết thì sẽ không bao giờ sửa đổi!”\n\nMộ Dung Phong trong lòng vẫn tươi cười, nhưng tự nói trong lòng, ‘Vậy ngươi vất vả giải thích với mọi người làm gì, bất quá làm vậy chỉ xác định bản thân ngươi chột dạ mà thôi. Cũng may là ngươi còn nhớ đến Mộ Dung Tuyết, không có bội tình bạc nghĩa, còn muốn cho Mộ Dung Tuyết danh phận dù chuyện gì xảy ra.’\n\n“Hoàng hậu, phiền nàng suy nghĩ chuyện ban chiếu chỉ này. Dù sao thì đây cũng là chuyện của hậu cung.” Hoàng thượng quay đầu nhìn về phía Hoàng hậu. Hoàng hậu đến bây giờ vẫn không nói gì.\n\n“Phụ hoàng không cần khiến mẫu hậu khó xử.” Tư Mã Triết trầm giọng lên tiếng, “Hai tỷ tỷ của Mộ Dung Tuyết là phi tử của con và Tứ đệ, nếu người yêu cầu mẫu hậu nhận muội muội của con dâu làm phi tử của phu quân mình, khó tránh mọi người cho rằng người ép buộc mẫu hậi. Nhi thần không có ý làm khó dễ, nhưng phụ hoàng là vua một nước, có quyền quyết định chuyện của chính mình, nếu người đã làm thì nên tự mình gánh lấy kết quả, không thể yêu cầu mẫu hậu cùng người bị người khác chê cười. Cũng như nhi thần, dù trong lòng không thuận theo lựa chọn của phụ hoàng nhưng biết không thể làm gì nên chỉ biết thuận theo, mẫu hậu cũng vì tình thế đã rồi nên không thể làm gì khách. Nếu phụ hoàng muốn phong Mộ Dung, — Mộ Dung cô nương làm phi, xin phụ hoàng tự mình hạ chiếu chỉ.”\n\nLời của Tư Mã Triết làm Mộ Dung Phong có chút ngoài ý muốn. Đưa mắt liếc nhìn Tư Mã Triết, không nghĩ một người xưa nay luôn trầm ổn cũng có thể nói ra những lời nghiêm khắc như thế, quả thật là ngoài dự đoán của nàng!\n\n“Trẫm tự mình phong sắc phong!” Hoàng thượng tức giận la to, “Trẫm còn sợ các ngươi cùng dân chúng không phục nên mới hỏi ý kiến các ngươi. Trẫm thích Tuyết Nhi, sủng hạnh nàng, cho nàng danh phận, các ngươi vui cũng được mà không vui cũng được, muốn la mắng thế nào thì tự trong lòng làm đi. Nhưng thấy Tuyết Nhi thì vẫn phải hành lễ, gọi nàng ‘Nương nương’ theo đúng bối phận, quy củ này dù muốn hay không cũng phải tuân thủ.\n\nCòn Hoàng hậu, trẫm và nàng cũng đã là phụ thê nhiều năm, nàng tất hiểu được tính tình của trẫm, đừng nghĩ vì chúng ta là kết phát phu thê mà nàng không cho trẫm nạp phi!” (E: “kết phát phu thê” ý nói Hoàng hậu là vợ đầu tiên.)\n\nTrong lòng Hoàng hậu nhẹ nhàng hít một hơi, trong mắt muốn nói, nhưng lại không nói được, vẫn tiếp tục cúi đầu trầm mặc.\n\n“Thế nào, còn muốn yếu hiệp trẫm!” (E: “yếu hiệp” có nghĩa là lợi dụng vào điểm yếu để bắt đối phương làm theo ý mình) Thanh âm của Hoàng thượng ngày càng tăng, “Cao công công, lập tức hạ chỉ, trẫm phong cho Mộ Dung Tuyết làm Tuyết phi, ban Noãn Ngọc Các cho Tuyết phi. Còn nữa, tối nay trẫm sẽ đến ngủ lại Noãn Ngọc Các, ta muốn xem các ngươi có thể làm gì!”", "Mộ Dung Phong bỗng nhiên nhớ đến câu nói nổi tiếng “hồng nhan họa thủy”. Kỳ thật chuyện này có liên quan gì đến Mộ Dung Tuyết đâu, chẳng qua là Mộ Dung Tuyết thích Hoàng thượng, Hoàng thượng sủng hạnh nàng, nhất thời mê luyến sự mới mẻ mà nàng mang đến, không biết phải làm sao mới tốt, so với hành động thường ngày có chút bất đồng. Tóm lại, tất cả tội danh đều đổ lên đầu nữ tử bị Hoàng thượng sủng hạnh.\n\nSợ là cuộc sống trong cung của Mộ Dung Tuyết sẽ không có ngày bình yên!\n\nHoàng hậu nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, đừng nói chi đến lời thề thốt, chẳng qua lúc ấy mọi chuyện đều phù hợp với hoàn cảnh, năm đó Hoàng thượng cũng từng che chở nàng, dành cho nàng muôn vàn ân ái nhu tình, cho tới hôm nay tất cả những điều đó đều rơi vào một tiếng cười đáng tiếc. “Chúc mừng Hoàng thượng. Kẻ làm vợ như thần thiếp nguyện Hoàng thượng cùng Tuyết phi nương nương trăm năm hảo hợp, ân ái nhất sinh.”\n\nTư Mã Nhuệ hạ ánh nhìn, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, không hiểu mẫu thân nghĩ gì, qua bao năm tháng vẫn luôn tha thứ cho dù phụ hoàng hết lần này đến lần khác phản bội người? Ngoài Lưu phi, Ngô phi, trong hoàng cung này đã có rất nhiều vô danh nữ tử xinh đẹp, một đêm hoan tình, ân ái ngắn ngủi, không hiểu mẫu thân làm thế nào mới có thể duy trì được vẻ ngoài bình tĩnh này?!\n\nY nhẹ nhàng hít một hơi, rồi đột nhiên nhìn về phía Mộ Dung Phong, lẳng lặng nói, “Phong Nhi, nếu như kiếp này Tư Mã Nhuệ ta có thể cùng nàng lưỡng tình tương duyệt, ta quyết sẽ không nghĩ đến người khác.”\n\nMộ Dung Phong không nói, trong lòng cảm động vài phần. Nàng lại mỉm cười, trêu chọc nói, “Nhưng cổ nhân có nói, ‘Cha nào con nấy’. Năm xưa phụ mẫu ngài cũng từng hoa tiền nguyệt hạ, tình chàng ý thiếp, hận không thể đời đời kiếp kiếp ở cùng một chỗ, làm sao nghĩ đến hôm nay phụ thân này lại ôm ấp thiên hạ đệ nhất mỹ nữ. Khó trách người ta hay nói chỉ thấy tân nhân cười cũng không nghe thấy cựu nhân khóc! Ngài làm sao có thể cam đoan cả đời trong lòng chỉ một mình Mộ Dung Phong ta? Mộ Dung Phong thật sự không thể an tâm.”\n\nTư Mã Nhuệ đột nhiên nắm lấy tay Mộ Dung Phong, lòng bàn tay không hề lạnh, chỉ có hơi ấm bao lấy đôi tay của Mộ Dung Phong, thanh âm nhẹ nhàng, nhưng từng lời trong đó đều ẩn chứa chân thành, “Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân! Tư Mã Nhuệ trước kia dù trong bất kỳ trò chơi giang hồ nào cũng không cảm thấy không ổn, mọi người quanh ta, ngươi tình ta nguyện, không xem trọng được mất, thậm chí còn xem đó như là nhu cầu. Nhưng hôm nay khi ta thấy nàng và Tư Mã Cường ở cùng một chỗ, trong lòng cảm thấy đau đớn, sợ rằng chuyện năm đó của Đại ca sẽ tái diễn đối với ta. Lần đầu tiên trong đời ta nếm được cảm giác vừa lo lắng, lại vừa đau đớn, cho nên ta quyết sẽ không để nàng trở thành giống như mẫu hậu. Ta…” – Tư Mã Nhuệ đột nhiên gia tăng tốc độ, kích động nói – “…Chỉ cầu trong lòng của Phong Nhi nàng chỉ có một mình ta. Ta không dám nghĩ nếu một ngày nàng cũng rời bỏ ta như Hồng Ngọc năm đó rời bỏ Đại ca, ta thật không tưởng tượng được bản thân ta sẽ trở nên thế nào!”\n\nMộ Dung Phong sững sờ, quên cả việc rút tay lại. Tư Mã Nhuệ đối với nàng vốn là một người xa lạ, tuy rằng gả cho y nhưng nàng vẫn hy vọng một ngày nào đó có thể rời đi, đối với một nam nhân có cá tính như y, nàng thật sự không có ý định thay đổi. th.ân thể là Mộ Dung Phong, nhưng linh hồn là Bạch Mẫn, bản thân nàng biết rõ Bạch Mẫn là một người nhạy cảm, bình tĩnh, yêu thích sự tĩnh lặng.\n\n“Tư Mã Nhuệ,” Mộ Dung Phong nhẹ nhàng nói, nhưng trong lòng có chút gian nan, “Lúc bắt đầu không phải chúng ta đã nói ngài vô tình ta vô tình sao? Người mà ngài muốn lấy là Mộ Dung Tuyết, nhưng tình hình đã rồi ngài không thể không lấy ta. Mộ Dung Phong hiện tại đối với Mộ Dung Phong trong ấn tượng của ngài có chút bất đồng, nên ngài cảm thấy tò mò, chứ không có gì hơn. Ngài là nam nhân thích vui thú trong thiên hạ, ngài không có khả năng suốt đời chỉ có một mình Mộ Dung Phong ta, nên không cần phải dùng loại lời thề thốt này để ta cảm thấy thất thố.”\n\nNhững gì Mộ Dung Phong nói khiến Tư Mã Nhuệ sững sờ, trong mắt chỉ có sự đau đớn, tự hỏi nữ tử này là người như thế nào? Như thế nào lại không nhìn thấy tình cảm của y đối với nàng, không nhìn thấy y đang trả giá sao?! Chẳng lẽ nàng không biết đây là lần đầu tiên trong đời y dụng tâm đối với một nữ tử sao? Có phải vì trước đây y quá phong lưu nên bây giờ Mộ Dung Phong mới không chịu tin y?\n\nMộ Dung Phong nhẹ nhàng rút tay ta, im lặng đứng một hồi. “Tư Mã Nhuệ, ta không đảm đương nổi tình yêu của ngài, ngài thật sự yêu ta sao? Ta đang nói yêu chứ không phải thích. Cả hai chúng ta bất quá chỉ là hai người trong một cuộc hôn nhân bất đắc dĩ mà thôi, ta vẫn như trước hy vọng chúng ta nước sống không phạm nước giống, bởi vì Mộ Dung Phong không yêu ngài. Chuyện trước đây của ngài chỉ làm Mộ Dung Phong cảm thấy thú vị chứ không có đau lòng. Mong ngài tha thứ cho những gì Phong Nhi nói, vì ta không mong ngài sẽ lãng phí tình cảm của bản thân trên người ta.”\n\nTư Mã Nhuệ cười khổ, y bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thật nhàm chán. (E: tội Nhuệ ca quá (;_・))", "Chương 35\n\n\n\n\nMộ Dung Phong cũng chẳng để ý mấy tới thái độ Tư Mã Nhuệ đang thay đổi, đối với nàng, thật sự không chấp nhận được chuyện vì bị mình từ chối mà Tư Mã Nhuệ đau khổ ra sao, Tư Mã Nhuệ là người ham vui thú trong giang hồ, có loại nữ nhân nào chưa gặp qua, có loại nữ nhân nào chưa nếm trải, nàng chỉ là một nữ tử bình thường, cũng không phải cam tâm tình nguyện gả vào cửa nhà hắn, sao có thể thật sự để ý được? Chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ mà thôi. Cũng như Hoàng thượng đối với Mộ Dung Tuyết, cũng chỉ là tham luyến cái dung nhan tuổi trẻ, th.ân thể tươi mới mà thôi, nếu có người khác trẻ trung mới mẻ hơn, sẽ bị thay thế rất mau.\n\n\nHuống hồ, đối với Mộ Dung Phong cũng được, Bạch Mẫn cũng thế, Tư Mã Nhuệ lãng tử như vậy, cũng không phải người thích hợp với các nàng, th.ân thể và linh hồn đều bài xích nam tử như hắn, bản thân còn vô tình không tuân theo nội tâm của mình, đau khổ lúc này còn hơn về sau đau khổ dài lâu, Tư Mã Nhuệ mà thực sự yêu nàng thì khá là phiền toái, kỳ thật nàng chỉ mong Tư Mã Nhuệ mau mau nạp một người thiếp, ngày ngày quấn quýt để cho nàng được thanh tĩnh bên tai, quang đãng tầm mắt. (Juu: chịu luôn =.=”)\n\n\nTrong lòng Tư Mã Nhuệ cũng cực kỳ khó chịu, thật không biết làm sao cho khuây khỏa, lần đầu tiên trong đời muốn thực lòng đối tốt với một nữ nhân, người ta lại không cảm động. Loại mất mát này thật sự rất khó chịu, chưa bao giờ bị người ta mặc kệ không thèm để ý như thế, hắn cảm thấy trong lòng nặng như đá tảng. Bông dưng có vẻ trầm mặc, lẳng lặng đứng, yên ắng đến ngẩn ngơ.\n\n\nHoàng thượng trong lòng mâu thuẫn, lời tuy nói ra rồi, thấy Hoàng hậu rưng rưng chúc phúc cùng đôi mắt u buồn chết lặng, có chút không đành lòng, năm ấy khi Hoàng hậu còn trẻ, cũng là một nữ tử xinh đẹp mềm mại như hoa, mà nay, tuy tuổi đã lớn, nhưng phong vận vẫn còn, thành thục quyến rũ, muốn bước tới an ủi, nhưng lại muốn tới Noãn Ngọc Các thăm Mộ Dung Tuyết hơn, dung nhan vô cùng xinh đẹp kia, th.ân thể trẻ trung tươi mới, những ý nghĩ áy náy và hổ thẹn tan biến hết cả, chỉ muốn ôm ấp mỹ nhân. (Juu: h.ãm >”< ghét >”< lão zà zê >”<)\n\n\n“Cao công công, bãi giá Noãn Ngọc Các.” – Hoàng thượng bước xuống không muốn ở chỗ này thêm nữa, không nhịn nổi dục vọng trong lòng, không chịu nổi áp lực nơi đây, dù trong lòng có chút áy náy, vẫn mong sao mau chóng rời đi.\n\n\nHoàng hậu trong lòng chua xót, kìm nén lại, vẫn cố gắng duy trì nụ cười, đoan trang khom mình thi lễ.\n\n\nTư Mã Triết liếc nhìn mẫu hậu một cái, lại ngẩng đầu, phụ hoàng đã đi tới cửa, bóng dáng lãnh khốc mà vô tình, trong lòng tràn đầy oán giận, Mộ Dung Tuyết thật là đáng hận! Thật sự rất hối hận, lúc ấy sắp xếp, vừa hại Mộ Dung Phong vô tội, vừa làm tổn thương mẫu hậu của mình.\n\n\n“Phụ hoàng.” – Mộ Dung Phong đột nhiên mở miệng, thanh âm không lớn, nhưng rõ ràng bình tĩnh – “Phong nhi cầu phụ hoàng hứa với Phong nhi một chuyện…Mộ Dung Tuyết nay đã là Tuyết phi. Có lẽ phụ hoàng chỉ nhất thời tham luyến Mộ Dung Tuyết trẻ trung tươi mới, cũng có thể là duyên phận trời định, nay dù bất luận là nguyên nhân gì đi nữa, chỉ xin phụ hoàng đừng để Mộ Dung Tuyết gánh lấy tội danh “hồng nhan họa thủy”, người nhà Phong nhi sẽ cảm kích vô cùng.”\n\n\nHoàng thượng sững sờ, không dám nhìn nàng, nữ tử này lãnh đạm thông minh, cơ trí khoáng đạt, trước mặt nàng, không thể che dấu.\n\n\nRời khỏi Chính Dương cung, Mộ Dung Phong mới chợt nhận ra biểu hiện Tư Mã Nhuệ có gì đó không ổn, chẳng lẽ vẫn canh cánh trong lòng chuyện Mộ Dung Tuyết bị phụ hoàng nạp làm Tuyết phi ư? (Juu: tỷ vô tâm quá đáng =.=”) Hay là tận đáy lòng hắn vẫn còn nhớ tới Mộ Dung Tuyết?\n\n\n“Tư Mã Nhuệ, cái biểu hiện này của ngài, đừng nói với ta là bị thất tình đấy.” – Mộ Dung Phong mỉm cười trêu chọc, trong lòng chẳng có ý gì khác, chẳng biết trong đầu Tư Mã Nhuệ lúc này như ấm nước đang sôi – “Sớm biết như vậy, chi bằng chẳng ‘cứu’ Mộ Dung Tuyết từ tay ngài về Mộ Dung vương phủ, với mị lực của ngài có khi giờ nàng đã nằm trong bàn tay ngài rồi.”", "Tư Mã Nhuệ thở dài, phải nói cái gì mới được đây? Người ta căn bản không thèm để ý đến mình, nói rằng nàng không thích mình, còn nhờ mình đừng có trêu chọc nàng, sớm biết như vậy…nếu sớm biết như vậy, hắn đã chẳng gây chuyện với Mộ Dung Tuyết, giờ thì tốt rồi, sự tình thành ra thế này, hối hận cũng đã muộn. Nếu sớm biết như vậy, từ đầu hắn đã cưới Mộ Dung Phong, bây giờ không khéo đã rất mặn nồng, tiêu dao ngày tháng, Mộ Dung Tuyết kia cũng sẽ chẳng xuất hiện trước mắt phụ hoàng, cũng sẽ không trở thành Tuyết phi của phụ hoàng!\n\n\n“Không phải chứ?” – Mộ Dung Phong hỏi có phần hoài nghi – “Ta xem ngài như đặc biệt để ý đến chuyện Mộ Dung Tuyết bị nạp thành Tuyết phi rồi, sao lại buồn bực ưu sầu thế này?”\n\n\nTư Mã Nhuệ cười khổ một chút – “Mộ Dung Phong, ta trông đáng thương đến thế sao? Vừa mới bắt đầu thích một người, đã bị từ chối, hai chữ ‘thất tình’ còn chưa với tới, ta cũng chỉ mong được thất tình một chút, ít ra như vậy còn có một khoảng yêu. (Juu: yêu quá Nhuệ ca ơi >”<)\n\n\nMộ Dung Phong trong lòng hơi có một chút cảm giác kỳ quái, bản thân cũng không hiểu rõ, mà cảm giác ấy rất phức tạp, không hẳn là vui sướng, cũng không hẳn là bi ai, dường như chỉ có hai người họ trong đó.\n\n\n“Bất quá, nàng cũng có thể yên tâm, Tư Mã Nhuệ ta không phải loại người tử triền lạn đả, miễn là nàng nói nàng không thích ta, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì dùng dằng vô ích, nhất định sẽ im lặng an tĩnh để nàng không chán ghét.” – Ngữ khí Tư Mã Nhuệ có một loại bi ai khó tả, tựa hồ như thực sự chấp nhận, kỳ thực hắn không phải người dễ dàng nhận thua, chỉ là đối mặt với Mộ Dung Phong, hắn cũng không biết bắt đầu thế nào cho phải. Nàng nói nàng không thích hắn, thẳng thừng như thế, bản thân còn có thể như thế nào?\n\n\nMộ Dung Phong nhìn Tư Mã Nhuệ, đáy mắt hắn làm cho nàng có chút không đành lòng, nhưng là, nếu nàng chấp nhận nam nhân khó nắm bắt này, nàng thực không muốn mạo hiểm, tình yêu cứ mong manh như thế, một khi yêu, sợ là khó mà giữ được bình tĩnh.\n\n\nHai người lẳng lặng không nói năng gì, cứ đứng như vậy.\n\n\nTư Mã Nhuệ quả thật là một người thủ tín, thủ tín đến nỗi khiến Mộ Dung Phong bất ngờ.\n\n\nHai người trở lại phủ Tứ thái tử, hầu như không nói gì dùng bữa trưa, không biết phải nói thế nào về chuyện của hai người, cứ máy móc ăn, Mộ Dung Phong cảm thấy rất khó chịu, nhưng Tư Mã Nhuệ lại không mở miệng, làm cho Mộ Dung Phong không biết mở lời ra sao, đối mặt với nam nhân mình vừa cự tuyệt, có nói gì cũng có vẻ giả dối, thôi quên đi vậy.\n\n\nNếu an ủi, đó mới thực là coi thường Tư Mã Nhuệ, dù sao cũng vừa có chút hảo cảm, vừa nói xong đã lại khuyên giải an ủi, ngẫm lại, bản thân cũng thấy vô vị.\n\n\nMà tới bữa chiều, Tư Mã Nhuệ không có xuất hiện.\n\n\nĐối mặt với một bàn tràn đầy đồ ăn phong phú, Mộ Dung Phong trái lại một cũng ngon miệng cũng không có, hai ngày nay mỗi lúc ăn cơm, Tư Mã Nhuệ cứ “nói hươu nói vượn” phía đối diện làm nàng vui, tuy rằng lúc ấy cảm thấy đáng ghét, nhưng hôm nay trước mặt không có ai, lại thấy lạnh lẽo đến khó chịu. Hắn đi đâu rồi?\n\n\nTúy Hoa lâu? Ẩm hương lâu?\n\n\n“Tiểu thư, người sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị ư? Hay là…” – Xuân Liễu thấy Mộ Dung Phong nửa ngày cầm chiếc đũa trong tay không động đậy, cảm thấy thật kỳ quái – “Đây là thức ăn Tứ thái tử trước khi đi đã phân phó một đại sư phụ ở Ẩm hương lâu làm, toàn là những món tốt cho người.”\n\n\nMộ Dung Phong giả vờ như vô tình hỏi – “Tứ thái tử đâu rồi?”\n\n\n“Nô tỳ không biết, buổi trưa khi người đang nghỉ ngơi, Hoàng hậu nương nương phái người mời Tứ thái tử qua đó, trước bữa tối, Vương Bảo trở về, nói là Tứ thái tử đang dở việc không về được, bảo người ăn trước đi, không cần chờ hắn.”\n\n\nMộ Dung Phong mỉm cười, ra là bản thân đa nghi, Tư Mã Nhuệ đâu phải người bụng dạ hẹp hòi chứ, sẽ chẳng vì bị mình cự tuyệt mà không lộ diện, hoàng hậu cho người tới gọi hắn đi rồi, không biết là chuyện gì, ngay cả cơm chiều cũng không về phủ ăn?\n\n\n“Thôi dọn đi, đã có việc, kiểu gì cũng sẽ trở về, hay là đợi lát nữa đi, dù sao ta cũng không đói” – Mộ Dung Phong thản nhiên nói.\n\n\nXuân Liễu do dự một chút, không nói gì, mang các thứ dọn đi.", "Chương 36\n\n\n\n\nMột lát sau, Yên Ngọc đi tới, thấy Mộ Dung Phong đang xem sách, vẻ mặt thản nhiên – “Tứ thái tử phi, Xuân Liễu nói người muốn đợi Tứ thái tử về dùng bữa tối, Yên Ngọc nghĩ người vẫn nên dùng trước đi, Vân Tuệ quận chúa đến đây, e rằng Tứ thái tử còn bận lâu mới về được.”\n\n\nMộ Dung Phong hơi hơi nhíu mày một chút – “Vân Tuệ quận chúa?”\n\n\n“Dạ đúng.” – Yên Ngọc cười nói – “Vân Tuệ quận chúa là cháu bên ngoại của Hoàng hậu nương nương, là chị em ruột với Nhị thái tử phi, sống ở bên ngoài, một năm ước chừng có một đôi lần vào cung vấn an Hoàng hậu nương nương.”\n\n\nMộ Dung Phong gật đầu – “Ngươi lui xuống đi, ta đói bụng sẽ tự biết ăn. Hôm nay xem quyển sách này thật thú vị, thích quá đi mất, muốn thêm thời gian để đọc.”\n\n\nYên Ngọc lui ra ngoài. Mộ Dung Phong buông cuốn sách trên tay, ngoài cửa sổ đêm thu trong trẻo nhưng lạnh lùng mà tịch mịch, hoa lá lặng yên không nói năng, trăng như nước, trời đen như mực.\n\n\nĐột nhiên có chút nhung nhớ tới Tư Mã Nhuệ, hắn bây giờ thế nào?…nghĩ vậy một cái, sách cũng không đọc nổi nữa, người tự nhiên có chút trống rỗng.\n\n\nTư Mã Nhuệ tận khuya mới từ Chính Dương cung trở về, Vân Tuệ biểu muội mang tới mấy hũ rượu ngon, hai huynh đệ Tư Mã Nhuệ, Tư Mã Triết cộng thêm Vân Tuệ biểu muội, cùng Hoàng hậu nương nương, cùng nhau uống cạn mấy hũ rượu ấy.\nCũng say một chút, trở về phủ đệ, ánh nến đều đã tắt, sự im lặng khiến người ta mơ hồ.\n\n\nXuân Liễu chưa ngủ, còn đang sửa sang này nọ, thấy Tứ thái tử trở về bèn thi lễ – “Tứ thái tử, ngài đã trở về, ngài có muốn dùng bữa không?”\n\n\nTư Mã Nhuệ lắc đầu –“Mộ Dung Phong đâu?”\n\n\n“Vừa mới ngủ rồi, vốn định chờ ngài về dùng bữa.” – Xuân Liễu thành thật nói.\n\n\nTư Mã Nhuệ nhướng mày – “Vương Bảo không về nói cho các ngươi sao, không phải đã nói không cần chờ ta trở về sao? Nàng đã ăn gì chưa?”\n\n\nXuân Liễu lắc đầu, thấp giọng nói – “Không có, nói rằng không đói. Ban đầu nói chờ ngài về cùng ăn, sau lại đọc sách, dường như mệt mỏi nên tựa vào nhuyễn tháp mà ngủ. Lúc sau tỉnh lại, muộn quá rồi, tiểu thư nói không ăn nữa, rồi rửa mặt chải đầu đi ngủ.”\n\n\nTư Mã Nhuệ ngây ngốc sững sờ một chỗ, nửa ngày không nói nên lời.\n\n\nĐi tới phòng nghỉ của Mộ Dung Phong, ánh trăng như nước tràn ngập phòng, sáng như ban ngày, Mộ Dung Phong nằm trên gi.ường trải chăn phù phù dung (Juu: 床芙蓉被 ~ chịu luôn, chắc chăn thêu hình hoa phù dung =.=”), im lặng ngủ, mái tóc dài đen mượt rải rác trên gối, đầu hơi hơi nghiêng, như đứa trẻ con đáng yêu động lòng người, có điều hai hàng lông mày cứ nhíu lại, dường như có chuyện gì không vui.\n\n\nTư Mã Nhuệ nhịn không được vuốt nhẹ một chút hai hàng lông mày của Mộ Dung Phong, như thể muốn xua đi u buồn trên lông mày nàng.\n\n\n“Có cần đánh thức tiểu thư không ạ?” – Xuân Liễu hỏi rất nhỏ.\n\n\nTư Mã Nhuệ lắc đầu – “Thôi bỏ đi, để nàng ngủ cho ngon. Hầu hạ chu đáo.”\n\n\nNgồi trước gi.ường một hồi, nhìn bộ dáng ngủ yên của Mộ Dung Phong, có chút ngây ngô si ngốc, nàng thế mà lại chờ hắn về ăn cơm, chẳng lẽ nàng không như lời nàng nói, không muốn yêu hắn? Từ trong phòng nhẹ nhàng đi ra, cả người có chút hoảng hốt.", "Bình minh, nắng sớm, sương mù. Noãn Ngọc Các, cảnh xuân tràn ngập.\n\n\nMộ Dung Tuyết tóc dài hơi rối, trên trán lấm chấm mồ hôi, tựa mình vào lòng Hoàng thượng, vẻ mặt hạnh phúc thẹn thùng, vẫn đang thở gấp, sắc mặt ửng hồng.\n\n\nHoàng thượng tự tay bứt một trái nho đặt vào miệng nàng.\n\n\nThụy Hỉ vội vàng xông vào, thấy cảnh tương đó, mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám ngẩng lên, sốt ruột mà sợ hãi nói – “Tuyết phi nương nương, phu nhân, phu nhân bà, bà treo cổ tự sát rồi!”\n\n\nMộ Dung Tuyết mở to hai mắt, đông cứng sững sờ, run run hỏi – “Ngươi, ngươi nói cái gì?”\n\n\n“Có người trong phủ tới tìm Đại thái tử phi, tình cờ nô tỳ gặp phải, thấy hắn có vẻ rất kích động, nô tỳ nhiều chuyện hỏi một câu, mới biết tối qua lão gia bị bệnh, phu nhân vẫn hầu hạ, ai ngờ sáng nay khi người trong phủ thức dậy, đã phát hiện phu nhân treo cổ tự tử ở thu phòng của lão gia rồi” – Thụy Hỉ thanh âm run rẩy, nói không liền mạch – “Người trong phủ tới gọi Đại thái tử phi và Tam thái tử phi qua đó, có lẽ giờ này đã về hết rồi.”\n\n\n“Hoàng thượng, thiếp muốn về thăm mẫu thân, mẫu thân nhất định đã bị thiếp làm cho tức giận.” – Mộ Dung Tuyết bối rối rúc vào lòng Hoàng thượng, muốn khóc cũng không được, trong đầu hoảng loạn không thể nào bình tĩnh, mẫu thân hiểu rõ nàng nhất, vốn biết theo Hoàng thượng, mẫu thân nhất định sẽ đau lòng, nhưng không ngờ rằng mẫu thân thế mà lại dùng cách treo cổ tự sát để trừng phạt nàng!\n\n\n“Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, có trẫm ở đây, không vấn đề gì.” – Hoàng thượng cau mày, an ủi Mộ Dung Tuyết trong lòng, nhưng trong bụng lại thầm mắng Mộ Dung phu nhân, dám lấy cái chết ra dọa, không phải nữ nhi được sủng hạnh sao, đây vốn là thiên đại ân trạch, thế mà nàng ta còn không biết ơn, mới sáng sớm đã phá đám. – “Thụy Hỉ, bây giờ phu nhân nhà ngươi thế nào rồi?” (Juu: muốn băm vằm lão già này quá >”<)\n\n\n“Nô tỳ không biết.” – Thụy Hỉ sợ hãi trả lời – “Nhưng xem bộ dạng kích động của người trong phủ, nô tỳ đoán tình hình phu nhân e là không được tốt lắm.”\n\n\n“Hoàng thượng, Tuyết nhi nhất định phải trở về xem sao.” – Mộ Dung Tuyết khóc nói.\n\n\n“Trẫm sẽ sắp xếp cho nàng đi.” – Hoàng thượng vỗ vỗ vai Mộ Dung Tuyết, lại nói với Thụy Hỉ – “Lập tức thay quần áo giúp Tuyết phi, kêu Cao công công vào hầu hạ ta.”\n\n\nThụy Hỉ vẫn không dám ngẩng đầu lên, vội vàng tiến lên giúp Mộ Dung Tuyết mặc quần áo, bàn tay khẩn trương run run, sau đó lui ra ngoài kêu Cao công công vào hầu Hoàng thượng rửa mặt chải đầu.\n\n\nMộ Dung Tuyết kia vẫn nước mắt đầm đìa, Hoàng thượng có vẻ trong lòng rất thương xót, cứ luôn miệng an ủi. Chỉ hận không thay nàng chịu khổ sở được.\n\n\nPhủ Tứ thái tử, Mộ Dung Phong vừa mới thức dậy, đang rửa mặt chải đầu thì thía giám ở phủ Mộ Dung Thiên đến báo cho nàng biết tin Mộ Dung phu nhân tự sát.\n\n\nNghe tin này, Mộ Dung Phong cả người giật mình chết lặng, tuy rằng nói người treo cổ tự sát là mẫu thân của th.ân thể này, không có quan hệ gì với Bạch Mẫn nàng, nhưng vừa nghe tin này, Bạch Mẫn vẫn thấy lòng đau như cắt, dù sao hiện tai nàng cũng không chỉ là Bạch Mẫn, mà còn là Mộ Dung Phong, Mộ Dung phu nhân chính là người thân duy nhất của th.ân thể Mộ Dung Phong này. (Juu: ý tỷ ấy là chỉ có bà này còn có tí tình máu mủ vs tỷ ấy, nhưng người khác thì cũng như nước lã thôi, k tính =.=”)\n\n\nNước mắt tuôn ra như suối, không dừng lại được, người cứ ngơ ngác, im lặng làm cho Xuân Liễu và Yên Ngọc hoảng hốt, tựa như thủy tinh, có thể vỡ tan ngay được.\n\n\n“Tiểu thư…” – Xuân Liễu run giọng thốt lên – “Người đừng dọa nô tì, người muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng nín nhịn mà hại đến thân mình. Phu nhân cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì đâu.”\n\n\nMộ Dung Phong vẫn không hé răng, chỉ ngơ ngác đứng, từng giọt nước mặt nối tiếp nhau rơi xuống chậu nước trước mặt, tạo thành những gợn sóng, th.ân thể run nhè nhẹ.\n\n\nNàng không chỉ là Bạch Mẫn, mà cũng là Mộ Dung Phong, giờ đây, các nàng vốn là cùng một người. Mộ Dung phu nhân qua đời bao nhiêu đau đớn từ tim tràn ra.\n\n\n“Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn lập tức trở về. Tư Mã Nhuệ đâu?” – Giọng nói của Mộ Dung Phong nghe trống rỗng – “Bảo hắn cùng ta trở về, nếu đúng như lời ngươi nói, mẫu thân không sao, nếu thấy chúng ta hai người cùng về đó, trong lòng sẽ được an ủi một chút.”\n\n\nXuân Liễu dừng một chút, có phần khó xử nói – “Tối hôm qua sau khi Tứ thái tử trở về, chỉ ở lại một lát rồi lại đi, chúng nô tỳ cũng không biết hắn đi đâu.’\n\n\n“Vương Bảo đâu?” – Mộ Dung Phong bất động, hỏi đơn giản, trong lòng nhói đau, đau không thể diễn tả bằng lời. lạnh lẽo, khiến nàng cảm thấy xương cốt nứt rạn ra.\n\n\nYên Ngọc lập tức chạy ra ngoài tìm Vương Bảo, trên đường nàng nhịn không được hỏi một câu, nghe được đáp án, chỉ cảm thấy tim run rẩy, lát nữa, trời ơi, không biết Tứ thái tử phi sẽ bị tổn thương đến mức nào đây.\n\n\nVương Bảo thấy Mộ Dung Phong, cả người im lặng đứng bên cửa sổ, ánh mặt trời buổi sớm lạnh lùng chiếu rọi trên người nàng, ánh mặt trời mà lại có vẻ tái nhợt cùng lạnh lẽo, lộ ra một nỗi cô đơn không thể nói nên lời, nghe thấy tiếng bước chân Vương Bảo vào, giọng nàng mỏi mệt hờ hừng – “Tứ thái tử có phải lại đến Nguyệt Kiều Các rồi không?”\n\n\nTrong lời nói ấy lộ ra sự bi ai khiến Vương Bảo nhất thời run rẩy, cố gắng kiềm chế bản thân, làm giọng mình thốt ra vững vàng – “Tối hôm qua, Nguyệt Kiều cô nương bị bệnh, sai người đến báo tin cho thái tử gia, thái tử gia mang theo ngự y trong cung tới đó, bận rộn tới hơn nửa đêm, nói không chừng bây giờ ngài đang trên đường trở về. Có cần để nô tài đi tới nghênh đón?”", "Chương 37\n\n\n\n\nMộ Dung Phong nhắm mắt lại, “Không cần, đi chuẩn bị xe ngựa. Xuân Liễu, giúp ta thay quần áo rồi theo ta hồi Mộ Dung vương phủ. Còn Yên Ngọc, ngươi đi nói với Thái Hậu nương nương một tiếng là hôm nay Phong Nhi không thể đến trò chuyện cùng người, nói với người khi chuyện nhà đã xử lý xong Phong Nhi sẽ đến quấy rầy người.”\n\nXe ngựa chạy nhanh trên đường, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe đang quay. Mộ Dung Phong khẽ thở dài, màn xe tung bay trong cơn gió sớm. Nhìn từ xa đã thấy ba chữ “Túy Xuân Lâu”, Mộ Dung Phong chuyển ánh mắt sang hướng khác, tựa về phía sau, lẳng lặng nhắm mắt lại, không nói gì.\n\n“Tiểu thư không cần tức giận.” Xuân Liễu nhẹ nhàng lên tiếng, “Kỳ thật tối hôm sau khi trở về, việc đầu tiên Tứ thái tử làm là đi nhìn tiểu thư, thấy tiểu thư đã ngủ nên không đánh thức tiểu thư. Còn về — Nguyệt Kiều cô nương, Xuân Liễu cũng có nghe Yên Ngọc tỷ tỷ nhắc đến, tối hôm có thể cô nương ấy bị bệnh rất nghiêm trọng nên mới cho người đến làm phiền Tứ thái tử. Nói không chừng có lẽ Tứ thái tử đã hồi phủ, một hồi nữa sẽ đến Mộ Dung vương phủ.”\n\nMộ Dung Phong thản nhiên nói, “Ta mệt mỏi, muốn nghỉ một lát. Khi nào đến vương phủ gọi ta dậy.”\n\nXuân Liễu cũng không nói gì, nơi lòng ngực chỉ cảm thấy nhói đau. Chuyện của phu nhân chưa xong, lại thêm hành vi của Tứ thái tử, nhất định khiến tiểu thư rất đau lòng.\n\nVừa đến cổng Mộ Dung vương phủ đã nghe thấy một trận ồn ào. Mộ Dung Phong từ trên xe bước xuống, đưa mắt nhìn đã thấy Mộ Dung Tuyết. Hôm nay Mộ Dung Tuyết mặc một bộ y phục màu trắng, không ngờ chỉ qua hai đêm hoan tình ngắn ngủi đã khiến thiếu nữ hồn nhiên ngày nào trở thành một thiếu phụ quyến rũ phong vận.\n\n“Tam tỷ.” Mộ Dung Tuyết nhìn thấy Mộ Dung Phong như thấy cứu tinh, lập tức chạy đến, đôi mắt đầy lệ. “Tam tỷ, tỷ mau giúp muội, phụ thân sai người chặn không cho muội bước vào Mộ Dung vương phủ nửa bước. Muội muốn vào xem mẫu thân nhưng bọn họ không cho muội vào.”\n\nNhững hộ vệ ngoài cửa nhìn thấy Mộ Dung Phong lập tức nói, “Tam tiểu thư, xin tiểu thư nhanh chóng vào trong. Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư đang chờ tiểu thư trong đó.”\n\nMộ Dung Phong chỉ có thể nói với Mộ Dung Tuyết, “Ta vào trong xem mẫu thân trước, muội tạm thời lánh mặt một hồi. Phụ thân hiện tại đang sinh khí, để tránh cho người lại càng sinh khí, muội vẫn tránh đi là tốt hơn.”\n\nVừa nói xong liền lập tức đi vào trong, Mộ Dung Tuyết cũng nhanh chóng chạy theo nhưng bị những hộ vệ bên ngoài lập tức chặn lại. “Xin lỗi Tứ tiểu thư, nhưng đây là lệnh của lão gia. Nếu chúng nô tài để tiểu thư vào, chắc chắn lão gia sẽ đánh gãy chân chúng nô tài.”\n\nMộ Dung Tuyết lao vào người Thụy Hỉ, không ngừng khóc lớn.\n\nThụy Hỉ cũng bất lực không giúp được Mộ Dung Tuyết, có ai nghĩ mỹ nhân sáng nay vẫn còn thẹn thùng, ê ấp nằm trong lòng Hoàng thượng bây giờ lại khóc đến gần sưng cả mắt như vậy chứ. Hoàng thượng tuy là người trên vạn người nhưng cũng chỉ là một lão gia đã lớn tuổi, đã vậy lại đã có chính thất. Khắp thiên hạ không thiếu gì người, nhưng tiểu thư gả cho ai không gả, lại gả cho Hoàng thượng, vậy làm sao mà phu nhân không đau lòng cho được. Vì che chở, không để tiểu thư gả cho Tứ thái tử “bất hảo”, hy sinh hạnh phúc của Tam tiểu thư, đem nàng thay tiểu thư đem gả cho Tứ thái tử, nhưng không ngờ cuối cùng tiểu thư lại trở thành phi tử của Hoàng thượng. Nếu biết trước mọi chuyện như vậy thì chi bằng như lời Đại tiểu thư đã nói, không bằng lúc đó đem tiểu thư gả cho Tứ thái tử, để bản thân khỏi hao tâm tổn sức để rồi cuối cùng mọi chuyện lại như vậy.", "Tiến vào sảnh chính, Mộ Dung Phong cảm thấy không tốt, mọi người ai cũng mang sắc mặt nghiêm trọng. Vừa lúc này Tào thái y trong cung do Mộ Dung Thiên đưa đến từ bên trong đi ra, sắc mặt cũng trầm trọng, lắc lắc đầu nói, “Đại thái tử phi, xin thứ cho vi thần y thuật không tinh thông, lệnh đường đã hồi thiên vô vọng, thỉnh Đại thái tử phi chuẩn bị hậu sự.” (E: “hồi thiên vô vọng” nghĩa là không còn cứu chữa được)\n\nMộ Dung Thiên trước mắt trở nên tối sầm, té xỉu trên mặt đất.\n\nMọi người luống cuống đem nàng ngồi trên ghế, Tào thái y vội vàng tiến đến thi cứu, hơn nửa ngày Mộ Dung Thiên mới từ từ tỉnh dậy. Nhìn Tào thái y, trên miệng hiện lên một nụ cười khổ, Mộ Dung Thiên hỏi, trong giọng nói có chút suy yếu, “Tào thái y, mẫu thân của ta có gì căn dặn?”\n\nTào thái y gật đầu, “Lệnh đường chỉ nói là muốn gặp Tam tiểu thư.”\n\nMộ Dung Phong lập tức lên tiếng, “Ta đi vào trong.”\n\nTào thái y thở dài, “Các vị có thể đi vào, nhưng bây giờ Mộ Dung phu nhân đang trong tình trạng hồi quang phản chiếu, chống đỡ không được bao lâu. Các vị đi vào đừng nói gì cả, chỉ nghe phu nhân nói là được. Trong lòng phu nhân vẫn còn sinh khí, để cho phu nhân nói những gì muốn nói để an tâm ra đi.”\n\nMộ Dung Phong gật đầu, đi vào phòng mẫu thân. Phụ thân của nàng, đương kim tể tướng Mộ Dung Thanh Lương, đã ngồi sẵn trong đó.\n\nThoạt nhìn Mộ Dung Thanh Lương, trông y giống như già thêm mười tuổi chỉ trong một đêm. Mái tóc hai màu xám trắng lẫn lộn, nhưng có thể thấy là trắng nhiều hơn xám, trên mặt có thêm nhiều nếp nhăn, chòm râu rối tung, tiều tụy đến nỗi không nhận ra được. Ánh mắt của y chỉ chuyên chú nhìn phu nhân của mình đang nằm trên gi.ường với sắc mặt tái nhợt.\n\nMộ Dung phu nhân cơ thể suy yếu nằm trên gi.ường, sắc mặt trắng bệch không chút máu, trên cổ xuất hiện một đường màu xanh khiến người nhìn thấy ghê sợ, trong mắt nhìn thấy không có tức giận. (E: chỗ này ta chém ~.~)\n\nNhìn thấy Mộ Dung Phong, lệ trong mắt Mộ Dung phu nhân không ngừng tuôn trào, chảy xuống hai má, Mộ Dung phu nhân hô một tiếng, “Phong Nhi.”\n\n“Mẫu thân.” Mộ Dung Phong quỳ trước gi.ường, nắm lấy đôi tay đang hướng về nàng của Mộ Dung phu nhân. Đôi tay của Mộ Dung phu nhân lạnh như băng, không ngừng run rẩy.\n\n“Phong Nhi,” Mộ Dung phu nhân thở hổn hển, khó nhọc nói, “Nương xin lỗi con, người nương thật sự không yên lòng nhất là Phong Nhi. Nha đầu Tuyết Nhi tự làm bậy, tự gánh chịu hậu quả là đáng, nhưng đáng thương chính là Phong Nhi con. Nương đã hại cả đời con, Phong Nhi, nương thật ân hận!”\n\nNước mắt của Mộ Dung Phong không ngừng rơi, nắm lấy tay Mộ Dung phu nhân, nàng nghẹn ngào không nói nên lời.\n\n“Tứ thái tử có đến đây không?” Mộ Dung phu nhân cố gắng nở một nụ cười, vỗ nhẹ mái tóc của nữ nhi, run giọng hỏi.\n\nMộ Dung Phong không nói gì, không ngừng rơi lệ.\n\nMộ Dung phu nhân trong lòng đau đớn, đáng thương cho tấm lòng của bậc làm cha làm mẹ. Mộ Dung Phong, Mộ Dung Tuyết đều là máu thịt của nàng, có ai lại không đau, có lẽ vì tiểu nữ nhi được cưng chiều nhiều hơn một chút, dù sao Mộ Dung Tuyết cũng là một tiểu cô nương ai gặp cũng yêu, là một tiểu cô nương vẫn đang được phụ mẫu bảo bọc.\n\nBây giờ bà thật sự hối hận, nếu có thể chọn lại, bà nhất định sẽ không lựa chọn để tránh kết cục ngày hôm nay, bất chấp thế nào cũng không gả, với địa vị của Mộ Dung vương phủ, Hoàng thượng cũng phải nhịn ba phần, nếu nhất định không gả cho ai, có lẽ hôm nay sẽ không gặp phải tình trạng này. Tuyết Nhi thì làm hoàng phi không minh bạch, còn Phong Nhi lại gả cho thái tử không nên thân, như vậy làm sao bà có thể nhắm mắt?!\n\n“Phong Nhi, nương, thật sự rất hối hận!” Hy vọng cuối cùng của Mộ Dung phu nhân hoàn toàn biến mất, tất cả là do bà ảo tưởng, mong rằng có lẽ Tứ thái tử sẽ đến. Đại nữ nhi Mộ Dung Thiên có nói với bà Phong Nhi ở trong cung rất được Thái hậu thương yêu, Tư Mã Nhuệ cũng bắt đầu ngủ lại phủ, nguyên lai tất cả đều là dối gạt, chỉ là mong nàng có thể yên tâm.\n\n“Nương, nương –” Mộ Dung Phong không nói nên lời, chỉ có thể liên tục hô một tiếng này. Những người trong phòng, ai cũng rơi lệ không ngừng.\n\nNước mắt từ khóe mắt Mộ Dung phu nhân từng giọt, từng giọt chảy xuống, ánh mắt chậm rãi khép lại, đến phút cuối vẫn không gặp tiểu nữ nhi vừa thương vừa hận của mình. Đứa con này làm bậy như vậy, muốn phu quân bà sau này làm sao đối mặt với đồng liêu trong triều, thôi thì cứ để cho nó ân hận suốt đời.\n\n“Thanh Lương, kẻ làm vợ xin đi trước.” Vừa dứt lời hô hấp cũng không còn.\n\n“Mẫu thân!–” Đôi tay trong tay Mộ Dung Phong rơi xuống, tim nàng gần như ngừng đập, trên mặt chỉ còn nước mắt, một tiếng gọi lớn, tê tâm liệt phế, “Phong Nhi không trách người, thật sự không trách người! Mẫu thân, mẫu thân đi rồi, Phong Nhi biết làm sao?”\n\nNhững người trong phòng đồng loạt quỳ xuống, tiếng khóc vang lên hòa thành một.\n\nMộ Dung Thanh Lương nhắm mắt lại, giọt nước mắt mặn chát từ khóe mắt chảy xuống miệng, kết phát thê, bên cạnh y bao nhiêu năm qua, vì y sinh nhi dục nữ, nhưng cuối cùng lại ra đi như vậy, y làm sao có thể vượt qua! Cắn chặt môi đến bật máu, tiếng khóc bị nén lại ở cổ họng, móng tay cắm chặt vào d.a thịt đến nỗi sắp chảy máu, nhưng y không hề cảm thấy đau đớn.\n\nQuân tử báo thù mười năm chưa muộn, Mộ Dung Thanh Lương không ngừng nhắc nhở bản thân, nhất định phải để cho vị quân vương cao cao tại thượng kia trả lại món nợ đoạt nữ hại thê này!", "Chương 38\n\n\n\n“Tứ tiểu thư quỳ gối bên ngoài, cầu lão gia cho tiểu thư vào gặp phu nhân.” Một hộ vệ ngoài cửa quỳ xuống, thanh âm nhẹ nhàng. Tứ tiểu thư ngày nào của Mộ Dung vương phủ bây giờ đã là hoàng phi của vương triều Đại Hưng, nay lại quỳ gối trước cửa, những hộ vệ nhỏ nhoi như họ làm sao có thể nhận nổi quỳ này nên chỉ còn cách cử một người đến gặp lão gia, cầu y xử trí.\n\nThanh âm lạnh như băng của Mộ Dung Thanh Lương vang lên, “Nói Mộ Dung Thanh Lương ta không dám nhận Tuyết phi nương nương làm nữ nhi của mình, thỉnh Tuyết phi trở về Noãn Ngọc Các đi! Còn nữa, nói là từ nay về sau Mộ Dung Thanh Lương ta và Tuyết phi nương nương không còn tình nghĩa phụ tử. Đi nói đi! Nhanh!” Mộ Dung Thanh Lương vừa dứt lời liền phun ra một ngụm máu tươi, rồi ngất xỉu bên cạnh thi thể của Mộ Dung phu nhân.\n\nCảnh tượng đó khiến mọi người kinh hô, chạy đến vây lấy Mộ Dung Thanh Lương, tay chân luống cuống đỡ y. Cảnh đó càng khiến lòng Mộ Dung Thiên thêm hận, hận không thể tự tay lập tức kết thúc sinh mạng của Mộ Dung Tuyết, hận bản thân đã quá coi trọng tiểu muội này, nếu không sẽ không có cục diện ngày hôm nay, vừa hại Tạm muội, hại mẫu thân, hại toàn bộ Mộ Dung vương phủ.\n\nNghe tiếng khóc từ trong phủ truyền ra, trước mắt Mộ Dung Tuyết chỉ còn một màu đen, ngã xuống hôn mê bất tỉnh. Thụy Hỉ vội gọi người đến hỗ trợ, mắt nhìn đại môn của Mộ Dung vương phủ, trong lòng tràn đầy chua xót.\n\nMộ Dung Thanh Lương tỉnh lại, nhìn con cái trước gi.ường, mắt ai cũng đẫm lệ, gương mặt cũng đầy bi thống.\n\n“Khóc cái gì.” Mộ Dung Thanh Lương cố gắng cao giọng, uy nghiêm không hề giảm. “Đừng để mẫu thân của mấy đứa ra đi cũng không được thanh thản. Thiên Nhi, Phong Nhi, hai đứa về cung trước đi, chuyện hậu sự ở đây cứ để cho huynh đệ của hai đứa lo. Còn Du Nhi cũng về đi, mấy ngày nữa Ngô Mông sẽ hồi biên quan, về tranh thủ thời gian bên cạnh Ngô Mông đi.”\n\n“Phụ thân.” Mộ Dung Thiên hai mắt đẫm lệ nhìn Mộ Dung Thanh Lương, nghẹn ngào không nói nên lời. “Con muốn ở lại với mẫu thân.”\n\n“Không cần.” Mộ Dung Thanh Lương thở dài. “Trở về đi. Tiểu muội của con tạo ra bao nhiêu điều gièm pha này khiến mẫu thân của con không thể ra đi một cách minh bạch, vi phụ không nghĩ tổ chức tang sự, chỉ mong mẫu thân của các con có thể ra đi trong im lặng. Nếu có người tới thì từ chối tiếp khách, cũng không phát tang ngôn, chỉ cầu mẫu thân của các con có thể bình lặng một đường xuống cửu tuyền. Tất cả đều trở về đi.”\n\nMộ Dung Phong nhìn thấy trong mắt Mộ Dung Thanh Lương chỉ có phẫn nộ cùng cừu hận, trong đầu hoảng sợ, sợ rằng cuối cùng y sẽ đòi lại công đạo, cộng với quyền thế của y, triều đình sắp tới khó tránh một trận bão táp.\n\nCũng khó trách Mộ Dung Thanh Lương, vừa mất ái nữ, bây giờ lại mất đi kết phát thê tử, làm sao có thể dễ dàng nuốt trôi cơn hận này.\n\nMộ Dung Thiên cùng Mộ Dung Phong bước ra khỏi đại môn của Mộ Dung vương phủ, nhìn thấy mọi người đang vây quanh Mộ Dung Tuyết, bọn thái giám trong cung tràn đầy rối ren.\n\n“Tự làm tự chịu!” Mộ Dung Thiên không thèm nhìn, lạnh lùng bước qua.\n\nMộ Dung Phong hít nhẹ một hơi, kỳ thật Mộ Dung Tuyết không đáng bị trách nặng như thế, nếu có trách thì trách Mộ Dung Tuyết đã yêu người không nên yêu, một người mà không ai chấp nhận được. Chuyện đến nước này, trải qua những đau khổ này, chỉ hy vọng Hoàng thượng sẽ không cô phụ nàng.", "Trở lại phủ Tứ thái tử, Mộ Dung Phong cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tuy rằng Mộ Dung phu nhân và nàng không có quan hệ huyết thống, nhưng bà chính là mẫu thân của th.ân thể này, nên trong lòng nàng vẫn cảm thấy đau. Có lẽ th.ân thể và linh hồn khi ở cùng một chỗ thì sẽ có mối quan hệ dây dưa này.\n\nCũng như có rất nhiều tài năng mà Bạch Mẫn không biết, nhưng Mộ Dung Phong biết nên Bạch Mẫn vì thế cũng sẽ biết. Rồi cũng có một số thái độ không phải Mộ Dung Phong có thể biểu hiện, nhưng Bạch Mẫn có thể, nên Mộ Dung Phong cũng sẽ tự nhiên mà biểu hiện ra.\n\n“Tiểu thư nghỉ ngơi đi.” Xuân Liễu giúp Mộ Dung Phong ngồi xuống, gương mặt tái nhợt của tiểu thư làm nàng khó chịu trong lòng. Chịu tang mẫu thân, trượng phu lại ở thanh lâu cùng nữ tử khác, tiểu thư nhà nàng làm sao tiếp nhận được?\n\nYên Ngọc đi đến, nhìn thấy bộ dáng của Mộ Dung Phong, trong lòng lo lắng nên lặng lẽ tìm Vương Bảo, dặn y lập tức đi Túy Hoa Lâu thỉnh Tứ thái tử trở về. Cho dù không có tình nghĩa, nhưng nhạc mẫu qua đời, Tư Mã Nhuệ cũng nên xuất hiện mới đúng, như vậy mới làm cho người khác không chê cười Mộ Dung Phong không ai quan tâm.\n\nMộ Dung Phong nằm trên gi.ường, mơ mơ màng màng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tâm tình có chút ủ rũ, chỉ muốn nhanh chóng chợp mắt nghỉ ngơi, trong mơ hồ nghe thấy có tiếng người nói chuyện.\n\n“Yên Ngọc cô nương, không phải ta không tận tâm, mà là Tứ thái tử căn bản không để ý đến ta.” Là thanh âm của Vương Bảo, nghe như y đang sốt ruột giải thích cái gì đó. “Ta đến Túy Hoa Lâu, theo phân phó của cô nương thỉnh Tứ thái tử trở về, nhưng Tứ thái tử một lòng để ý đến Nguyệt Kiều cô nương, căn bản không để đến ta. Người chỉ lệnh cho ta lập tức hồi phủ để tránh trong phủ xảy ra chuyện, ngay cả thời gian mở miệng ta cũng không có, chỉ có thể chạy về.”\n\nThanh âm của Yên Ngọc có vẻ rất tức giận, “Chỉ có chuyện như vậy cũng làm không xong, uổng công thường ngày chủ tử đối xử tốt với ngươi, ngươi có nói cho thái tử biết trong nhà thái tử phi xảy ra chuyện không? Thái tử phi bây giờ ở đây chỉ có một mình, không nói chuyện với ai, cũng không thể khóc với kẻ làm nô tài chúng ta, tuy đau khổ nhưng chỉ biết một mình chịu đựng, nếu thái tử trở về thì cũng có thể an ủi người, giúp người đưa ra chủ ý. Ngươi thật sự không ra gì, Tứ thái tử không cho nói ngươi cũng không nói, nếu thái tử phi xảy ra chuyện gì, ngươi tự mình gánh lấy hậu quả đi.\n\nXem tình hình trước mắt, chỉ sợ ngay cả th.ân thể của thái tử phi cũng không ổn. Đáng giận là thái y trong phủ đã theo thái tử đi Túy Hoa Lâu, làm sao lại đem một thanh lâu nữ tử coi như trân bảo trân quý, thái tử phi của chúng ta có điểm gì thua?! Thật thật đúng là bực mà!”\n\nLệ từ khóe mắt của Mộ Dung Phong từ từ chảy ra, ở đây người hầu đối với nàng còn tốt hơn Tư Mã Nhuệ đối với nàng, thử hỏi làm sao nàng có thể đem trái tim của mình trao cho một người lãnh khốc như vậy. Tựa đầu lên gối, đây là lần đầu tiên kể từ khi đến cổ đại nàng khóc thầm, lần đầu tiên nàng thương tâm rơi lệ.\n\nNhư những lời Yên Ngọc nói, nàng hiện tại hy vọng có người bên cạnh, nghe nàng trò chuyện để nỗi khổ trong lòng có thể giảm bớt một chút, nhưng mà thật sự bây giờ nàng chỉ có thể tâm sự với người hầu thôi sao? Nàng không thể, tuy nàng không phải là Mộ Dung Phong, nhưng mọi người đều cho rằng nàng là Mộ Dung Phong, làm sao lại dám có hành động xúc phạm đến người của Mộ Dung vương phủ? Nghĩ đến chuyện Mộ Dung phu nhân treo cổ tự sát, Mộ Dung Phong cảm thấy không đành lòng.\n\nBuổi tối Mộ Dung Phong ngủ đến bất tỉnh, tối hôm qua vốn không ăn gì, sáng nay lại vội vàng quay về Mộ Dung vương phủ, cả buổi sáng ở đó vì chuyện của Mộ Dung phu nhân, ngay cả một giọt nước nàng cũng chưa uống, đến khi trở về phủ Tứ thái tử cũng không ăn uống gì.\n\nTối hôm đó Yên Ngọc đến phòng bếp chuẩn bị một ít cháo, đưa đến chuẩn bị cho Mộ Dung Phong ăn một chút mới phát hiện hô hấp của nàng có chút không ổn, gương mặt lại ửng hồ, trán đầy mồ hôi, sờ lên trán phát hiện trán Mộ Dung Phong rất nóng, thanh âm lập tức thay đổi, sốt ruột gọi to, “Xuân Liễu! Mau vào đây! Trán thái tử phi rất nóng!”\n\nXuân Liễu vội vàng chạy vào, sờ trán Mộ Dung Phong, quả nhiên rất nóng, nhưng nhìn Mộ Dung Phong có vẻ đang lạnh, cả người gắt gao ôm lấy chăn, có chút run rung, tay chân nàng cũng rất nóng, người như đang tỏa nhiệt.\n\n“Yên Ngọc tỷ tỷ, bây giờ phải làm thế nào?” Xuân Liễu sợ hãi hỏi. Lần trước khi tiểu thư hôn mê hết ba ngày ba đêm đã làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, “Lục thái y trong phủ đã đi Túy Hoa Lâu, đã trễ như vậy phải thế nào mới tốt?”\n\nYên Ngọc nhíu mày, “Đã trễ như vậy, chỉ sợ là bên Đại thái tử phi tình hình cũng không tốt, Mộ Dung phu nhân qua đời, khó tránh Đại thái tử phi cũng thương tâm, nay — Xuân Liễu, muội ở lại trông chừng chủ tử, ta đi đến chỗ Thái hậu nương nương thỉnh thái y đến đây.”\n\nTường Phúc Cung lúc này cũng không còn nhiều ánh nến, Thái hậu cũng đã muốn nghỉ ngơi. Yên Ngọc cũng đành nhờ tỷ muội quen biết ở đây, năn nỉ nhờ thông báo. Một phần là nhờ quen biết, một phần mọi người cũng hiểu Thái hậu nương nương rất yêu thương Tứ thái tử phi, huống hồ tiểu muội của Tứ thái tử phi bây giờ đã là ái phi của Hoàng thượng, và cũng không ai muốn đắc tội với người của phủ Tứ thái tử nên việc Yên Ngọc xin cầu kiến cũng diễn ra nhanh chóng, thuận lợi.\n\nThái hậu đã lớn tuổi, sớm đã muốn đi nghỉ ngơi, nhưng khi nghe nói Yên Ngọc xin cầu kiến, lại khóc lóc rất thương tâm liền ra lệnh cho nàng trực tiếp đi vào tẩm phòng.", "Chương 39\n\n\n\nYên Ngọc quỳ trên mặt đất, khóc nói – “Yên Ngọc bất kính, muộn như thế còn đánh thức Thái hậu nương nương, thỉnh Thái hậu nương thứ tội, chỉ là thái tử phi nhà nô tỳ đột nhiên sốt cao, mà Thái y trong phủ đã theo Tứ thái tử đến Túy Hoa Lâu rồi, cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, chỉ cầu Thái hậu nương nương cho Thái y của cung Tường Phúc qua thăm bệnh giúp. Cầu Thái hậu nương ân chuẩn, càng sớm càng tốt.”\n\n\nThái hậu vừa nghe liền thốt lên giận dữ – “Nghiệt tử này, thật đáng giận. Mau đi gọi Thái y của ta tới phủ tứ thái tử, chuẩn bị kiệu, ta muốn qua thăm một cái, Phong nhi đáng thương, trong nhà còn đang có chuyện đau buồn, vậy mà nghiệt tử Nhuệ nhi này còn đi Túy Hoa Lâu, thật…thật tức chết đi được!”\n\n\nNhìn thấy bộ dạng đáng thương của Mộ Dung Phong, Thái hậu rất đau lòn, còn la hét bắt người lập tức phá hủy Túy Hoa Lâu, Tiểu Đức Tử sợ tới mức cứ liên tục khuyên can – “Thái hậu nương nương, tạm tha cho họ đi, nay thái tử phi đã ra nông nỗi này, người vẫn là quan trọng hơn cả.”\n\n\nThái y tất bận hơn nửa đêm, tới tận sáng sớm, Mộ Dung Phong cuối cùng mới tỉnh lại, người bớt nóng hơn, nhưng thần sắc thoạt nhìn vẫn tái nhợt như trước.\n\n\nMộ Dung Phong nhìn thấy Thái hậu, gượng cười nói – “Tổ mẫu, sao người lại tới đây?”\n\n\n“Phong nhi à, tổ mẫu thật sự rất xin lỗi con, nghiệt tử Nhuệ nhi này thật đáng giận, chờ tới sáng, ta lập tức sẽ cho người đi san bằng Túy Hoa Lâu thành bình địa, đòi lại công bằng cho con.” – Thái hậu cũng một đêm không ngủ, vẫn thức, xem Thái y bận rộn – “Phong nhi à, con phải nghỉ ngơi cho tốt vào, đừng ngại gì, trong hoàng cung này không thiếu cái gì, nghỉ dưỡng thật tốt mấy hôm này, đợi khỏi bệnh rồi, Thái hậu nhất định bắt nghiệt tử Nhuệ nhi kia tạ tội với con.”\n\n\n“Tổ mẫu, đừng làm như vậy có được không, chuyện bực mình này, nếu lộ ra ngoài, e là Phong nhi chẳng còn mặt mũi nào nữa.” – Mộ Dung Phong yếu ớt gắng gượng cười, nụ cười trong vắt mà khiến người ta đau lòng, yếu ớt, thản nhiên, ẩn chứa chút không đành lòng và bi ai. – “Đừng trách cứ người khác, Nguyệt Kiều cô nương kia tuy là thanh lâu nữ tử, nhưng cũng chỉ bất đắc dĩ, bằng không, con gái nhà người ta đang yên đang lành ai muốn dấn thân vào nơi hố lửa ấy? Huống hồ nàng cũng chỉ bán nghệ không bán thân, vì vẻ ngoài xinh đẹp, lại ca múa giỏi, Tứ thái tử thích nàng cũng không có gì không phải. Tổ mẫu, người mặc kệ chàng đi.”\n\n\nThái hậu thở dài thật sâu, không biết nói gì mới phải.\n\n\n“Tổ mẫu, thôi người nghỉ ngơi đi, Phong nhi không việc gì nữa rồi, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn thôi.” – Mộ Dung Phong thực ra trong lòng rất buồn, nhưng không hề biểu lộ ra ngoài, trách làm sao được? Chẳng lẽ bắt ép Tư Mã Nhuệ về sao? Về rôi thì biết làm sao đây?\n\n\n“Hay là ta cho người kêu Nhuệ nhi về?” – Thái hậu thử hỏi.\n\n\n“Dạ thôi.” – Mộ Dung Phong nhẹ nhàng lắc đầu – “Cứ kệ chàng đi thôi. Phong nhi giờ cảm thấy không thoải mái, cũng chỉ muốn ở một mình yên ổn nghỉ ngơi, bây giờ, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là ổn thôi, cũng không cần bắt ép Tứ thái tử trở về, có lẽ, Nguyệt Kiều cô nương cũng bệnh thực sự nặng, nhất thời không thể rời đi, dù có gọi chàng về, trong lòng còn vướng bận, chỉ càng thêm phiền não.”\n\n\nThái hậu không nói gì, nha đầu này, sao cứ buồn bã như thế, cứ buồn bã khiến trong lòng Thái hậu cũng buồn theo, kỳ thật, thân là nữ nhân, gả cho nam nhân cả đời, cũng có những lúc bất đắc dĩ, làm sao có nhiều chuyện thần tiên quyến lữ như thế được.\n\n\nTất cả chẳng phải tại đứa con thân làm Hoàng thượng của mình nhất thời giở chứng, nạp Mộ Dung Tuyết làm phi, khiến cho Mộ Dung phu nhân trong lòng đau khổ, trong đầu mới nảy ra ý định tự sát sao?\n\n\nKhi Tư Mã Nhuệ trở về đã là buổi sáng ba hôm sau.\n\n\nBước vào phủ đệ của mình liền cảm thấy có gì không ổn, rất yên ắng, yên ắng khiến lòng người hốt hoảng, gọi một tiếng – “Vương Bảo!”\n\n\n“Gia!” – Vương Bảo lập tức từ bên trong chạy ra, vừa thấy Tư Mã Nhuệ, vui sướng vô cùng nói – “Gia, thế là ngài đã trở về, thật khiến nô tài sốt ruột muốn chết, ngài mà không về sớm, e là nô tài bị trách phạt đến chết mất.”\n\n\nTư Mã Nhuệ nhíu mày một cái, cười cười – “Vương Bảo, ai dám trách ngươi?”\n\n\n“Gia, trước mắt ngài đừng chuyện phiếm với nô tài nữa, mau đi thăm thái tử phi một chút đi.” – Vương Bảo ngừng cười, nói nhỏ – “Đã bệnh mấy ngày nay, vẫn chưa thuyên giảm.”\n\n\nTư Mã Nhuệ nửa ngày không phản ứng gì, cứ nhìn Vương Bảo.\n\n\n“Gia, ngài mau vào đi.” – Vương Bảo nhỏ nhẹ thúc giục.", "Tư Mã Nhuệ nhìn Vương Bảo nửa ngày, xác nhận hắn không có nói giỡn, mới vội vàng chạy tới phòng của Mộ Dung Phong (Juu: máu lên não chậm quá =.=”), vừa mới bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc Đông y rất nồng, rồi lại thấy Mộ Dung Phong nằm trên gi.ường, vừa mới thấy vậy, Tư Mã Nhuệ cảm thấy tim mình như bị dao khía.\n\n\nMộ Dung Phong lẳng lặng ngủ, sắc mặt tái nhợt dọa người, tóc lòa xòa trên gối, nằm như thể một cơn gió thổi qua là biến mất.\n“Yên Ngọc!” - Giọng Tư Mã Nhuệ tựa như thốt ra từ trong tim, mang nặng phẫn nộ và đau lòng – “Chuyện gì đã xảy ra thế này?”\n\n\nYên Ngọc bị giọng nói của hắn dọa cho giật mình, run run nói – “Thái tử phi bị bệnh.”\n\n\n“Ta biết, ta hỏi ngươi, chuyện gì đã xảy ra?” – Tư Mã Nhuệ tức tối hỏi.\n\n\n“Hôm ngài đi…chính là buổi sáng hôm đi Túy Hoa Lâu…mẫu thân của thái tử phi, chính là Mộ Dung phu nhân treo cổ tự sát ở nhà, thái tử phi trở về chỉ kịp gặp mặt lần cuối, khi trở về chưa cơm nước gì hết, chiều tối đã sốt cao, Thái y trong phủ theo ngài ra ngoài, nô tỳ phải đi tìm Thái hậu nương nương mời một vị Thái y tới đây, Thái y bận rộn hơn nửa đêm mới có thể làm cho thái tử phi tỉnh lại. Nhưng mấy hôm nay, tình hình chủ nhân không có gì tiến triển, thường thường chỉ nửa tỉnh nửa mê, Thái y nói là do trong lòng buồn bực gây nên, nhưng, chúng nô tài lại không biết phải làm sao cho thái tử phi vui vẻ, chỉ biết đều đặn sắc thuốc hàng ngày.” – Yên Ngọc trong lòng tức giận, thầm nghĩ: Ngài nói chuyện xảy ra thế nào sao, bây giờ tức giận, sớm biết thì đi làm gì?\n\n\n“Sao hôm ấy không báo ngay cho ta?” – Tư Mã Nhuệ ngồi bên gi.ường, đưa tay ra mà không dám chạm vào, làn da Mộ Dung Phong tái nhợt đến nỗi cảm giác như chỉ cần chạm vào là vỡ tan.\n\n\n“Vương Bảo đã tới tìm ngài, nhưng ngài không hề để ý đến hắn.” – Yên Ngọc cúi đầu nói.\n\n\nTư Mã Nhuệ sững người, nửa ngày không nói năng, Vương Bảo quả thật có đến tìm hắn, nhưng lúc ấy hắn mải lo chuyện của Nguyệt Kiều, cho nên không hề để ý, cứ nghĩ Vương Bảo chỉ qua hầu hạ hắn. – “Mấy ngày nay xử lý thế nào?”\n\n\n“Thái y bên chỗ Thái hậu nương nương vẫn qua đây xem bệnh, uống thuốc. Thái y nói, chỉ có thể từ từ điều trị. Đại thái tử phi đã tới vài lần, Tuyết phi cũng đã tới, Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương mỗi ngày đều ghé qua thăm.” – Yên Ngọc nhủ thầm: Chỉ có mỗi mình ngài chẳng thấy mặt đâu.\n\n\nTư Mã Nhuệ không thốt nên lời, tự biết đuối lý.\n\n\nTrên gi.ường Mộ Dung Phong hơi hơi giật mình, Tư Mã Nhuệ cúi đầu, nhỏ nhẹ hỏi – “Phong nhi, ổn không?”\n\n\nMộ Dung Phong mở mắt ra thấy Tư Mã Nhuệ, lập tức cắn răng oán hận nói – “Không ổn. Hơn nữa thấy ngươi các không ổn.” – Nói xong, sửng sốt một chút, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu, vốn là không để ý tới người này, sao còn nói chuyện với hắn?!\n\n\nTư Mã Nhuệ trong lòng giật thót, nhưng lại có chút mơ hồ vui sướng, mỉm cười nhìn Mộ Dung Phong – “Thực xin lỗi, Phong nhi, ta không nhờ mấy ngày qua xảy ra nhiều biến cố như vậy. Chỉ là…” – Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng dừng một chút rồi nói tiếp – “Nguyệt Kiều, hôm ấy khi múa ngã bị thương ở chân, ta không ngờ…”\n\n\nMộ Dung Phong nhắm mắt, thản nhiên nói – “Ta mệt. Ngươi đừng có làm phiền ta.”\n\n\n“Được.” - Tư Mã Nhuệ kỳ thực rất vui vẻ, chỉ cần Mộ Dung Phong còn nói chuyện với hắn là được, dù có ghét hắn giận hắn thế nào, chỉ cần còn để ý tới hắn là được – “Ta muốn ngồi lại đây không nói gì có được không?”\n\n\nMộ Dung không hé răng nửa lời, coi như trước mắt không có ai.\n\n\nTư Mã Nhuệ lẳng lặng ngồi, không dám mở miệng nữa, nhiều ngày nay, người tuy ở Nguyệt Kiều Các, nhưng lòng thì trống trải, toàn mơ hồ tưởng tượng như thế, cứ nghĩ bước một bước vào phủ Tứ thái tử, nhìn thấy Mộ Dung Phong, lòng liền tràn đầy hạnh phúc, nay thực sự thấy được Mộ Dung Phong, đột nhiên, cảm thấy mọi thứ đều chân thực và bình an đến thế.", "Chương 40\n\n\n\n\nYên Ngọc từ bên ngoài vào, nói nhỏ với Tư Mã Nhuệ đang ngồi bên gi.ường – “Tứ thái tử, Ô Mông Quốc Nhã Lệ công chúa tới đây,nàng nói có việc muốn tìm ngài.”\n\n\nTư Mã Nhuệ cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói – “Ta không có thời gian để ý tới nha đầu ấy, mời nàng lập tức rời phủ đi.”\n\n\n“Nếu ta có thể chữa khỏi bệnh của ái phi ngài thì sao?” – Giọng Nhã Lệ công chúa từ ngoài cửa truyền vào.\n\n\nTư Mã Nhuệ ngẩng đầu lên, thấy Nhã Lệ đã đứng ở cửa, đang cười hì hì nhìn hắn.\n\n\nBộ dáng Nhã Lệ thoạt nhìn có chút chật vật, quần áo không chỉnh tề, trên mặt còn có chút tro bụi. Trông cái bộ dạng này của nàng, xem ra nàng cũng không dễ dàng mới thoát ra trước mũi Tư Mã Cường.\n\n\n“Ngươi phải đào thành khoét vách mới ra được à? Sao lại thành ra thế kia?” – Tư Mã Nhuệ không chần chừ hỏi – “Chạy đến chỗ ta đây làm gì?”\n\n\nCông chúa Nhã Lệ nhíu mày, cũng không để ý, hỏi – “Ngươi không biết ca ca ngươi khó chơi thế nào đâu, quản ta cực kỳ chặt chẽ, cứ như sợ ta giống chó điên ra ngoài cắn người ấy! Nếu không phải bởi vì hôm nay hắn ra ngoài thành đón phiu nhân bảo bối Hồng Ngọc của hắn, ta cũng chẳng có cơ hội chạy tới đâu. Thật là đáng ghét, ca ca của ngươi là cái loại cứng mềm đều không chịu, chiêu gì ta cũng dùng rồi, hù dọa hắn không được, dỗ dành hắn không được, thật chẳng vui gì cả. Thế mà phụ thân bảo bối của ngươi còn đem ta hứa gả cho hắn, trời, không bằng một đao chém chết ta đi.” (Juu: ta thích chị này :”>)\nTư Mã Nhuệ cười, trong lòng nghĩ ngợi: Hồng Ngọc đã trở về, không biết đại ca có biết hay không, đã nhiều năm như thế, đã quên được những chuyện thi phi xưa?\n\n\n“Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện được không, phòng này toàn mùi thuốc gì gì đó? Thái y cũng to gan thật đấy, loại thuốc gì cũng dám dùng, người khỏe uống cũng chết được.” – Nhã Lệ bĩu môi một cái – “Nếu là ta, chỉ cần chút thuốc vặt là có thể cam đoan, Mộ Dung Phong ấy à…cam đoan nàng không những không chết mà còn cực kỳ khỏe mạnh. Nhưng mà, ta còn có điều kiện…”\n\n\nTư Mã Nhuệ cùng nàng rời khỏi phòng của Mộ Dung Phong, thứ nhất vì biết Nhã Lệ là người khó đối phó, thứ hai cũng là sợ tiếng nói chuyện sẽ đánh thức Mộ Dung Phong.\n\n\nHai người đứng ở trong viện, gió thu lặng lẽ thổi qua, cảm thấy một chút mát mẻ. Tư Mã Nhuệ cũng không hoài nghi lời nói của Nhã Lệ, cơ bản Ô Mông Quốc vốn là một quốc gia thừa thãi dược liệu, nếu nàng nói mấy thuốc vặt của nàng có thể chữa khỏi bệnh cho Mộ Dung Phong, tất nhiên là thật, nàng ắt hẳn nắm chắc.\n\n\n“Được rồi, nói cho ta nghe điều kiện của ngươi, xem có đáng giá cho Tư Mã Nhuệ ta thử một lần không.” – Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng cười, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lơ đãng như thể say rượu.\n\n\nNhã Lệ công chúa cười hì hì bước tới, vóc dáng của nàng không cao, khi nói chuyện cùng Tư Mã Nhuệ vẫn phải ngước ngước đầu lên, tới gần một cái, cơ hồ như dán vào người Tư Mã Nhuệ, Tư Mã Nhuệ cũng chẳng động đậy gì, cứ kệ như vậy, công chúa Nhã Lệ này hành động hoàn toàn chẳng giống với nữ tử của vương triều Đại Hưng, nếu tránh ra, chỉ e nàng lại càng không buông tha. (Juu: anh cũng thông minh đấy ;]])\n\n\nNhã Lệ mắt như tơ, giọng nói tựa như tiếng côn trùng, dụ hoặc cùng quyến rũ nói không nên lời – “Ngươi cùng với ta một đêm, ta cứu nàng một mạng.” (Juu: tống tình sao =.=”)\n\n\nTư Mã Nhuệ cười – “Giao dịch kiểu này chỉ có ngươi thiệt thôi.”\n\n\n“Với ta mà nói là lời mà.” – Nhã Lệ cũng cười – “Nữ tử Ô Mông Quốc chúng ta không có giả tạo như nữ tử Đại Hưng vương triều của các ngươi, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Ta không thích cái đồ đầu gỗ Tư Mã Cường kia, ta thích ánh mắt ngươi, nhìn thấu cả trái tim ta, phụ vương ta vốn muốn gả ta cho Hoàng thượng của vương triều Đại Hưng các ngươi, đổi lấy bình an cho Ô Mông Quốc chúng ta, không gây chiến tranh nữa, nhưng nay Hoàng thượng các ngươi không thích ta, chỉ thích nữ nhân mê người kia, gọi là Mộ Dung Tuyết thì phải. Tư Mã Cường cũng sẽ không thích ta, trong mắt hắn chỉ có Hồng Ngọc kia thôi, với ta ngoài việc lên gi.ường với Hoàng thượng, ta còn muốn ở bên ngươi.” (Juu: chị này ăn nói phô quá =.=”)", "Haha” – Tư Mã Nhuệ cười, cười đến nỗi khiến người ta rởn cả lông tóc, thoạt nhìn lại mê hoặc chết người không đền mạng – “Nếu ngươi muốn lên gi.ường với Hoàng thượng, vẫn nên đừng có trêu chọc ta, hơn nữa ta đối với nữ nhân của Tư Mã Cường một chút hứng thú cũng không có. Ngươi muốn cứu thì cứu, không muốn cứu thì thôi, tự ta sẽ có cách, Ô Mông Quốc không phải chỉ có mình Nhã Lệ ngươi là người biết dùng thuốc.”\n\n\n“Ngươi vì sao không thích ta?” – Nhã Lệ không hiểu – “Nếu luận tướng mạo, ta mặc dù không bằng Mộ Dung Phong, nhưng nếu luận mị lực, ta e là chưa chắc. Mộ Dung Phong kia đối với ngươi trước sau vẫn thản nhiên, thể hiện ngươi ta chẳng cần ngươi, mà ta đưa tới tận cửa, sao mắt ngươi chẳng hé ra một chút, huống hồ chuyện này ngươi cũng chẳng thiệt thòi gì, tại sao không làm?”\n\n\nNói xong, thân mình lại đưa lên phía trước, êm ái dựa vào người Tư Mã Nhuệ.\n\n\nTư Mã Nhuệ vẫn bất động như cũ, thản nhiên nói – “Được rồi, Nhã Lệ công chúa, nhưng mà ta không có tâm tình chơi cùng ngươi trò này, cuồng ngôn loạn ngữ, hiểu biết về nữ nhân của ngươi e chẳng bằng ta đã nếm trải đủ loại người, cái loại kỹ xảo này của ngươi đối với ta cũng vô dụng thôi.”\n\n\nNhã Lệ chu miệng, rời khỏi người Tư Mã Nhuệ, nói – “Ta cho ngươi thời gian một ngày để suy nghĩ lại, nếu đồng ý, hãy báo cho ta biết. Mộ Dung Phong bây giờ th.ân thể thực sự rất không ổn, nếu cứ để vậy, chỉ sợ…thôi quên đi, ngươi cứ tự mình suy nghĩ kỹ đi, kẻo ngươi sau này lại bảo ta ép buộc ngươi. Về phần ta. Ta xem ngươi bây giờ cũng chẳn có lòng dạ nào mà để ý đến ta, ta sẽ ra ngoài dạo chơi, xem xem có nơi nào thú vị không, hay xem có thể nào quyến rũ một chút Hoàng thượng đại nhân của Đại Hưng vương triều các ngươi không, Mộ Dung Tuyết kia, ta không thèm để trong mắt.”\n\n\nTư Mã Nhuệ cười.\n\n\n“Đừng có cười.” – Nhã Lệ ngửa đầu, rất tự tin nói – “Ta nói được là làm được, bây giờ Hoàng thượng vương triều Đại Hưng các ngươi đang cao hứng, chờ cảm giác mới mẻ trôi qua rồi, Nhã Lệ công chúa ta còn có cơ hội thay vào đó, tin hay không, trong vòng một tháng, nếu ta chưa rời khỏi hoàng cung, ra vào Noãn Ngọc Các sẽ là Nhã Lệ công chúa ta chứ không phải Mộ Dung Tuyết kia.”\n\n\n“Nếu như sự mới mẻ của ngươi cũng trôi qua thì sao?” – Tư Mã Nhuệ lười biếng nói – “Nhã Lệ, ngươi nói quá đơn giản, Mộ Dung Tuyết kia đúng là quá non nớt, nhưng nàng so với ngươi xinh đẹp hơn, trẻ trung hơn, chân thành hơn, ngay cả khi ngươi quyến rũ được Hoàng thượng, cũng chẳng lâu hơn nàng được đâu. Trong cung này cũng không chỉ có mỗi mình nàng là nữ nhân được sủng hạnh, còn có mẫu hậu ta, Lưu phi, Ngô phi, có thể được Hoàng thượng sủng ái đến giờ, đều không phải người tầm thường, ngươi nếu thật chỉ nghĩ dựa vào mị lực của mình mà có thể ngồi vững trong hậu cung này, e là mơ mộng hão huyền. Huống chi, ngươi là công chúa của Ô Mông Quốc, thân phận của ngươi nhất định không thể khiến Hoàng thượng sủng ái mà đưa ngươi vào ở trong Noãn Ngọc Các.”\n\n\nNhã Lệ sửng sốt, không nói gì.\n\n\n“Tứ thái tử.” – Vương Bảo đi tới – “Nhị thái tử phi tới đây.”\n\n\nTư Mã Nhuệ sửng sốt một chút, Hồng Ngọc tới nơi này làm gì? – “Mời nàng vào.” – Nói xong, nhìn về phía Nhã Lệ – “Nếu ta là nơi, bây giờ ta sẽ về chỗ của Nhị thái tử, ngươi so với ta hẳn biết Nhị thái tử là người thế nào, chỉ e ngươi chọc giận hắn, chắc chẳng nhận được gì hay ho đâu, chỉ e lại càng kiểm soát nghiêm hơn, muốn đi quyến rũ Hoàng thượng cũng không có cơ hội.”\n\n\nNhã Lệ thở phì phì xoay người bước đi – “Ta cũng không tim ngươi không cầu ta, rốt cuộc là mặt mũi ngươi quan trong hay sinh mạng thái tử phi quan trọng, ngươi tự mình xem xét đi.”", "Chương 41\n\n\n\n\nTư Mã Nhuệ đứng một góc, gương mặt không chút thay đổi. Nghe thấy có tiếng người đi đến, y cũng không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng nói. “Ngươi đã trở lại.”\n\nMột nữ tử xinh đẹp đoan trang, ước chừng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đứng trong đình lý. Nữ tử mặc một bộ y phục màu vàng, sắc mặt vẫn bình thản, nhưng cũng đầy ôn nhu, “Tứ đệ, đệ vẫn khỏe chứ?”\n\nTư Mã Nhuệ nhẹ nhàng xoay người lại, mỉm cười, “Đã lâu không gặp, Nhị tẩu. Làm thế nào mà tỷ lại có thời gian hồi cung vậy?”\n\nHồng Ngọc ôn nhu cười, “Là Nhị ca của đệ bảo ta tới, nói là phi tử của Tứ đệ bị bệnh, thái y trong cung không có cách nên phu quân bảo ta mang thuốc của Ô Mông Quốc đến cho đệ, hy vong có thể giúp cho bệnh tình của Mộ Dung cô nương thuyên giảm.”\n\nTư Mã Nhuệ sắc mặt hơi thay đổi, “Nhị ca đúng là cẩn thận.”\n\nGương mặt Hồng Ngọc có chút xấu hổ, nhưng chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Có một số việc được cố tình nhắc đến, dù với ý định nào đó hay không, thì hôm nay cũng không thể nói việc đó là đúng hay sai.\n\nTư Mã Nhuệ cầm dược đưa cho Yên Ngọc, còn Hồng Ngọc chỉ lẳng lặng nhìn Mộ Dung Phong đang nằm trên gi.ường. Có thể bản thân quá mẫn cảm, nhưng năm đó khi Tư Mã Cường thích nàng, lúc đó nàng cùng Tư Mã Triết đang trong lúc lưỡng tình tương duyệt, thậm chí Hoàng thượng cũng đã chuẩn việc mấy tháng sau gả nàng vào phủ Đại thái tử. Nhưng vào lúc đó, nàng gặp được Tư Mã Cường vừa mới từ biên quan trở về. Sau một hồi sóng to gió lớn, nàng gả cho Tư Mã Cường rồi cùng y đi ra biên quan, rất ít khi trở lại kinh thành. Tuy nhiên hai ngày trước Tư Mã Cường lệnh cho thủ hạ phi ngựa báo về biên quan, dặn nàng lập tức đưa dược đến. Y có thể vì Tứ thái tử phi làm vậy, làm sao nàng lại không nghi ngờ.\n\nKhông phải bản thân năm đó là ví dụ rõ ràng nhất sao?\n\n“Đang nhìn cái gì?” Tư Mã Nhuệ thản nhiên hỏi, “Có phải cảm thấy kỳ quái vì không biết nàng đã làm gì đến nỗi Tư Mã Cường phải phái ngươi đưa dược đến đây?”\n\nHồng Ngọc khẽ thở dài. “Tứ đệ, ta biết đệ vẫn oán hận ta năm đó làm cho Đại ca của đệ đau khổ, nhưng thật sự có những chuyện không thể nói rõ. Hôm nay nhìn thấy nàng, ta như thấy được hình ảnh của mình năm đó. Ta thật sự không hy vọng nàng sẽ dẫm vào vết xe đổ của ta.”\n\nHồng Ngọc không nói, những chuyện xưa nói ra chỉ làm tổn hại hòa khí, cần chi phải nhắc đến. Cuộc sống vững vàng ở biên quan nhiều năm qua đã khiến nàng thấy đủ, nhưng không hiểu sao nàng có cảm giác cuộc sống này sẽ dần đi xuống khi biết đến sự xuất hiện đột ngột của Mộ Dung Phong. Không biết vì sao nhưng hôm nay khi tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Phong nằm suy yếu trên gi.ường, cảm giác đó của nàng lại chuyển sang sợ hãi.\n\nNàng biết cho dù thật sự thích Mộ Dung Phong thì Tư Mã Cường cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, y sẽ chôn sâu tình cảm đó tận đáy lòng. Nhưng khi nghĩ đến trong lòng của y có hình bóng người khác, nàng vẫn cảm thấy bi ai. Năm đó trước khi xuất giá, mẫu thân có nói với nàng, “Hồng Ngọc, hôm nay con phản bội Triết Nhi, mẫu thân chỉ sợ một ngày nào đó con sẽ bị tâm ma luôn sợ hãi mất đi Cường Nhi khống chế mà sống cuộc sống thống khổ không gì bằng.”\n\nChẳng lẽ thật như vậy sao?\n\nNhiều năm sống chung, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy Tư Mã Cường quan tâm đến nữ nhân khác. Y chưa bao giờ quan tâm đến ai khác ngoài nàng, thậm chí vì nàng, y cũng chưa từng nghĩ đến chuyện nạp thiếp. Nghe các tùy tùng nói, mặc dù suốt dọc đường từ biên quan về kinh thành, Nhã Lệ công chúa luôn tìm cách câu dẫn y nhưng Tư Mã Cường đều không động tâm.", "Dược của Hồng Ngọc đưa đến quả thật kỳ diệu, uống xong hai chén dược, cả người Mộ Dung Phong đều toát mồ hôi, ngay cả chăn đệm đều ướt đẫm. Đến sáng sớm hôm sau cũng không còn sót, cả tinh thần lẫn sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều. Mộ Dung Phong cũng có thể ăn một chút cơm và cháo.\n\nThái hậu khi đến thăm rất cao hứng. Bà nhìn Mộ Dung Phong rồi nhẹ nhõm thở, “Cuối cùng cũng có khởi sắc, làm tổ mẫu lo lắng muốn chết. Con đã uống dược gì? Nếu sớm biết có loại dược có hiệu quả tốt như vậy thì mấy ngày trước chúng ta cũng mau chóng dùng, không để con mệt mỏi lâu như vậy, mà chúng ta cũng sợ chết khiếp.”\n\nYên Ngọc đứng một bên trả lời, “Là dược do Nhị thái tử đem từ Ô Mông Quốc về. Ngày hôm qua thái tử phi uống hai chén, đến sáng nay mới có chút khởi sắc, cũng có thể ăn một chút. Thái y vừa rồi vừa đến xem, cũng khen là hảo dược. Nhưng thái y cũng nói do thái tử phi bị bệnh đã nhiều ngày, th.ân thể không tốt nên phải hảo hảo tĩnh dưỡng mới có thể mau chóng khỏi bệnh.”\n\nThái hậu hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Tư Mã Nhuệ, lơ đãng hỏi, “Hồng Ngọc đã trở lại, là chính Hồng Ngọc tự đưa dược đến sao? Ta không có nghe Cường Nhi nhắc đến, nha đầu kia cũng thật là, nếu đã trở lại thì cũng nên đi gặp ta. Quan hệ của Hồng Ngọc và Vân Tuệ rất tốt, biết Hồng Ngọc trở lại, Vân Tuệ nhất định rất vui mừng. Vân Tuệ vào cung chơi cũng nhiều ngày, nhưng huynh đệ mấy đứa cũng không có thời gian gặp nó, bản thân Vân Tuệ chắc cũng cảm thấy khó chịu.”\n\nTư Mã Nhuệ cười cười nói, “Đúng vậy, là Nhị tẩu tự mình đưa dược đến. Chắc là tò mò muốn xem phi tử của Nhuệ Nhi bản lĩnh thế nào để có thể khiến cho Nhị thái tử phái người bảo Nhị tẩu đưa dược đến đây.”\n\n“Nhuệ Nhi!” Thái hậu có chút bất an la một tiếng. “Đó đã là chuyện xưa, không cần nói đến nữa. Bây giờ ai cũng đã cưới gả đầy đủ rồi, con lo làm tốt bổn phận của mình đi.”\n\nTư Mã Nhuệ chỉ cười, cũng không nói thêm gì.\n\n“Phong Nhi, con nghỉ ngơi cho khỏe đi, tổ mẫu trở về đây.” Thái hậu từ ái nhìn Mộ Dung Phong. Chuyện của Tư Mã Nhuệ, Mộ Dung Phong không có gì bất mãn trong lời nói, nhưng chính biểu tình thản nhiên kia làm cho Thái hậu càng thêm yêu thích, nhưng cũng thương tiếc cho nàng. Thái hậu biết rõ tôn tử của mình “bất hảo” thế nào, gả cũng chỉ cho có gả, đây là mệnh. Nhưng Mộ Dung Phong luôn bình tĩnh lạnh nhạt, không tranh, cũng không nóng nảy.\n\nTiễn Thái hậu xong, Tư Mã Nhuệ trở lại phòng của Mộ Dung Phong. Vừa bước vào y phát hiện Mộ Dung Phong đang ngồi trên gi.ường, trên người khoác chiếc áo choàng màu xanh ngọc trong suốt như giọt nước, mắt nàng nhìn vào cuốn sách trong tay.\n\n“Nàng mới khỏe đã ngồi dậy rồi, nàng không nghe thái y nói sao, nàng phải hảo hảo tĩnh dưỡng mấy ngày thì mới hoàn toàn khôi phục.” Tư Mã Nhuệ miệng vừa ép buộc, vừa năn nỉ, tay thì đỡ Mộ Dung Phong đang ngồi trên gi.ường nằm xuống, kéo chăn đắp lại cho nàng. “Hôm nay bên ngoài gió lớn, có lẽ thời tiết thay đổi, nàng cũng không thể nhiễm phong hàn trở lại, muốn làm gì thì cứ để Yên Ngọc làm thay nàng, còn nếu muốn đọc sách thì để ta đọc cho nàng nghe.”\n\n“Nguyệt Kiều cô nương mấy ngày nay sao rồi?” Mộ Dung Phong nằm xuống, lơ đãng hỏi, “Hôm đó nghe ngài nói thì đó như là tai nạn ngoài ý muốn khi đang khiên vũ. Chân của cô nương ấy đã tốt hơn chưa?”\n\nTư Mã Nhuệ thở dài, “Bị gãy xương chân, sợ là phải nghỉ ngơi mấy ngày thì mới có thể khiêu vũ lại được. Ta đã cho Lục thái y đến chẩn trị cho Kiều Nguyệt, ngoại trừ việc nằm yên một chỗ thì cũng không còn phương pháp gì.”\n\n“Ngài đi xem cô nương ấy đó.” Mộ Dung Phong thản nhiên nói, “Phiền ngài chiếu cố, ta không có cách gì cảm tạ, chỉ còn để ngài một ngày đi xem Nguyệt Kiều, xem xem thương thế của cô nương ấy khôi phục thế nào. Nguyệt Kiều cô nương là người thích khiêu vũ, bị thương ở chỗ đối với cô nương ấy còn khổ sở hơn là lấy mạng. Cô nương ấy theo ngài nhiều năm như vậy, giờ phút này sợ là Nguyệt Kiều đang trông ngóng ngài có thể ở bên cạnh, dù chỉ một chút cũng tốt.”", "Chương 42\n\n\nTư Mã Nhuệ không nói gì, đôi mắt y nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai như mơ hồ nghe thấy tiếng gió bên ngoài, thu ý mỗi ngày ngày càng thâm, thời tiết càng ngày càng lạnh.\n\n“Ta không phải là kẻ đa tình, chưa bao giờ nhớ bất kỳ ai. Tình nghĩa giữa Nguyệt Kiều và ta cũng không phải nhất thời, còn nguyên nhân mấy ngày trước ta ở bên cạnh nàng là vì ta biết nàng ấy luôn quý trọng đôi chân hơn cả sinh mệnh. Nếu bây giờ đi đến đó, hai người bọn ta cũng chỉ ngơ ngác nhìn nhau mà không nói gì. Đi cũng chỉ làm cho Nguyệt Kiều đau lòng hơn, thôi thì không đi vẫn là tốt nhất.”\n\nMộ Dung Phong cảm thấy rất kỳ quái. “Ngài tuy còn trẻ tuổi, nhưng nếu dựa vào luật pháp của vương triều Đại Hưng mà nói thì ngài cũng đã lớn, vậy thì làm sao lại không có trải qua tình yêu? Nếu không có tình yêu thì làm sao ngài lại có thể ở cùng Nguyệt Kiều cô nương nhiều năm như vậy?”\n\nTư Mã Nhuệ cười, “Ta là người vô tình, cũng không phải kẻ sống vì tình (E: nói trước bước không qua đó Nhuệ ca ;]]), Nguyệt Kiều là nữ nhân duy nhất mà ta nhận thức, cũng là người duy nhất là nàng đã gặp. Tình yêu? Đối với người trong hoàng cung này mà nói thì đó thật sự là thứ rất hiếm lạ, không phải cầu là có thể được.\n\nHôm nay nàng cũng nghe ta và tổ mẫu nhắc đến Hồng Ngọc, phi tử của Tư Mã Cường rồi phải không. Nhiều năm trước, Hồng Ngọc và Đại ca của ta Tư Mã Triết cũng có thể nói là tình đầu ý cùng, nhưng lại sau một cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhân liền bỏ rơi Đại ca của ta, đồng ý gả cho người khác, để như hôm nay nàng thấy, Hồng Ngọc trở thành ái phi của Tư Mã Cường. Bây giờ nhìn thấy Đại tỷ của nàng với Tư Mã Triết luôn tương kính như tân, ra vẻ ân ái, nhưng thật ra trong đó chỉ là sự lạnh giá, thậm chí còn không bằng bằng hữu với nhau. Đối với ta điều đó quả thật không thú vị.”\n\nMộ Dung Phong im lặng không nói gì, Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng thay nàng kéo chăn lại cho nàng, nhẹ giọng nói, “Được rồi, chúng ta không nói về vấn đề này nữa. Hay là ta chọn một cuốn sách hay đọc cho nàng nghe?”\n\nMộ Dung Phong không nói nhiều, nàng vừa mới khỏe một chút sau một thời gian bị bệnh, thể lực vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, có thể nói chuyện nhưng nói lâu sẽ thở dốc, nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhắm mắt lại, để mặc cho Tư Mã Nhuệ làm chủ.\n\nPhủ Nhị thái tử ngày thường luôn vắng lặng, chỉ có vài thái giám với nô tỳ đảm nhiệm chuyện quét dọn, Tư Mã Cường cũng không thường xuyên hồi kinh. Nhưng cho dù sau khi y hồi kinh, phủ Nhị thái tử cho dù sạch sẽ nhưng nhìn vẫn như lúc không có chủ.\n\nTrong phủ nhiều cây nhưng ít hoa, điều này càng làm cho phủ Nhị thái tử càng thêm âm lãnh.\n\nThời tiết dần chuyển lạnh, Noãn Ngọc Các đã ban cho Mộ Dung Tuyết, bây giờ cho dù chịu lạnh không được thì Lưu phi cũng chỉ có thể ở trong phòng, cố gắng tìm cách sưởi ấm, điều này làm cho Tư Mã Cường cảm thấy tức giận trong lòng. Ngồi đọc sách nhưng một chữ cũng không thể đi vào đầu.\n\nKhông biết bây giờ “cống vật” của Ô Mông Quốc Nhã Lệ công chúa đang ở đâu. Lo rằng vị công chúa dị tộc này sẽ ra ngoài làm loạn nên y đã nhốt nàng, nhưng y lại lo đi đón Hồng Ngọc nên mới xảy ra khinh suất này, làm cho Nhã Lệ công chúa bỏ trốn. Nhưng dù sao Tư Mã Cường cũng đã lường trước chuyện này, dù trốn ở đâu thì Nhã Lệ công chúa vẫn còn đang ở trong cung, thủ hạ của y sẽ nhanh chóng tìm được. Với lại cho dù trước đây ở Ô Mông Quốc được nuông chiều thế nào thì Nhã Lệ cũng sẽ không quên lợi ích của Ô Mông Quốc, không quên mục đích ở vương triều Đại Hưng của bản thân.\n\nHồng Ngọc nhẹ nhàng bước đến, ngày hôm qua đến phủ Tứ thái tử tặng dược, sáng nay đi đến Tường Phúc Cung thỉnh an Thái hậu. Thái hậu có cảm ơn nàng, nhờ vậy nàng biết bệnh tình của Mộ Dung Phong đã tốt lên rất nhiều, ước chừng nghỉ ngơi khoảng một hai ngày là có thể khỏi hẳn.\n\nTrong lòng Hồng Ngọc thầm thấy kỳ quái, không biết Mộ Dung Phong làm thế nào lại có thể được Thái hậu sủng ái. Nàng nhớ mang máng Mộ Dung gia có bốn tỷ muội nhưng nàng không có ấn tượng lắm với Mộ Dung Phong, chỉ nhớ đến Mộ Dung Tuyết. So với ba vị tỷ tỷ thì Mộ Dung Tuyết lại nổi trội hơn, nên khi nghe Hoàng thượng lập Mộ Dung Tuyết làm Tuyết phi nàng cũng thấy bình thường, ngược lại việc Mộ Dung Phong được sủng ái lại làm cho nàng thấy khó hiểu.", "“Phu quân.” Hồng Ngọc ngồi xuống bên cạnh Tư Mã Cường, nhìn gương mặt đang suy nghĩ sâu xa của trượng phu, nàng nhỏ nhẹ hỏi, “Có chuyện gì lại khiến chàng ưu phiền vậy?”\n\n“Nàng đã gặp tổ mẫu rồi sao,” Tư Mã Cường hồi phục tinh thần, nhìn thê tử, mỉm cười hỏi.\n\n“Phải.” Hồng Ngọc mỉm cười nói, “Thiếp còn nghe tổ mẫu nhắc đến phi tử của Tứ đệ, xem ra tổ mẫu rất thương người cháu dâu này. À, tổ mẫu có nói cho thiếp biết là Mộ Dung cô nương đã khỏe lại rất nhiều, thiếp nghĩ chỉ cần nghỉ ngơi thêm một hai ngày nữa sẽ không sao.”\n\nTư Mã Cường gật gật đầu, “Dược liệu của Ô Mông Quốc so với của vương triều Đại Hưng chúng ta thì tốt hơn rất nhiều, về sau chúng ta có thể yêu cầu Ô Mông Quốc hàng năm tiến cống dược liệu cho hoàng cung. Điều duy nhất làm ta thất vọng là Hoàng thượng không chịu tiếp nhận Nhã Lệ công chúa, nếu có Nhã Lệ công chúa trong cung thì về sau Ô Mông Quốc sẽ càng yên ổn hơn.”\n\n“Vậy chàng tính xử trí Nhã Lệ công chúa thế nào?” Hồng Ngọc thấy trượng phu không đề cập đến Mộ Dung Phong, cũng thông minh không nhắc đến. Nếu Tư Mã Cường thật sự thích Mộ Dung Phong thì tốt nhất là không thường xuyên đề cập đến người này, nếu không chỉ càng làm cho y nhớ nàng nhiều hơn.\n\nHồng Ngọc mỉm cười, nói đùa với Tư Mã Cường. “Nếu phụ hoàng đã ban cho chàng, thì chi bằng chàng hãy thu nhận đi. Hồng Ngọc gả cho phu quân nhiều năm nhưng vẫn không có con, Nhã Lệ công chúa kia có lẽ có thể sinh cho chàng nhất nam bán nữ.”\n\n“Loại nữ tử đó dù tặng không ta cũng không muốn. Nếu muốn nạp thiếp thì cũng phải nạp loại nữ tử nhàn tĩnh thục tuệ như ái thê, vậy thì tỷ muội các nàng cũng sẽ hòa thuận.” Tư Mã Cường mỉm cười, “Huống hồ Nhã Lệ công chúa kia cũng không phải bình thường tình nguyện như nữ tử khác. Hoàng thượng càng không cần nàng thì nàng càng không bỏ qua. — À, ta đột nhiên nhớ tới chỗ mà Nhã Lệ công chúa có khả năng đến! Nàng có hứng thú với Tư Mã Nhuệ, nếu ta đoán không sai thì nơi đầu tiên nàng đến sau khi rời khỏi phủ Nhị thái tử chính là phủ Tứ thái tử, còn nếu lúc này nàng không có ở phủ Tứ thái tử thì chỉ có thể ở chỗ của Mộ Dung Tuyết, — nói cách khác, lúc này nàng nhất định đang trốn trong Noãn Ngọc Các.”\n\nMột nụ cười hiện ra ở khóe môi của Tư Mã Cường, trong lòng y cảm thấy cao hứng, nếu y đoán không sai thì cứ mặc cho nàng hồ nháo. Cho dù nàng có chọc giận Hoàng thượng, nhưng với thân phận công chúa Ô Mông Quốc thì Hoàng thượng cũng có khả năng nể mặt nàng ba phần để tránh chiến sự lại xảy ra, nói không chừng lần này có thể làm cho Hoàng thượng khiển trách Mộ Dung Tuyết một chút.\n\nHồng Ngọc nhìn trượng phu đột nhiên tươi cười, cảm thấy có chút khó hiểu, “Phu quân, có chuyện làm chàng cao hứng vậy?”\n\n“Ta suy nghĩ — mà không có gì, nàng đã gặp mẫu thân chưa?” Tư Mã Cường chuyển đề tài, “Thời tiết ngày càng lạnh, mẫu thân lại không chịu lạnh được, mà bây giờ Noãn Ngọc Các đã ban cho Mộ Dung Tuyết, không biết mẫu thân phải làm thế nào để vượt qua hàn đêm?”\n\nHồng Ngọc u buồn nói, “Hôm qua thiếp đã đi gặp, khí sắc của mẫu thân vẫn hoàn hảo, chăn đệm cũng đã đổi. Nhưng thiếp nghĩ nếu không vì mẫu thân là ái phi của Hoàng thượng thì chúng ta có thể đưa người đi biên quan cùng chúng ta, chỗ đó tuy xa hoàng cung nhưng vào đông có hỏa lò, cũng ấm áp như mùa xuân.”\n\nTư Mã Cường gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, ‘Mẫu thân không phải là người yếu đuối, nếu không sẽ không có khả năng vẫn trụ vững trong hoàng cung nay. Người nhất định không chịu tha cho Mộ Dung Tuyết, lấy mưu kế của mẫu thân, Mộ Dung Tuyết kia tuyệt không phải đối thủ của người!’\n\nHậu sự của Mộ Dung phu nhận được xử lý vô cùng đơn giản, thậm chí cũng không kinh động đến bất kỳ ai. Mộ Dung Thanh Lương xin không vào triều mấy ngày, đóng đại môn của Mộ Dung vương phủ, treo bài tử từ chối tiếp khách, không gặp bất kỳ ai, thậm chí cả nữ nhi cũa mình cũng không có kinh động. Mộ Dung Thanh Lương mang theo lão nô, lặng lẽ tự tay mai táng cho thê tử, y thật sự không đành lòng để thê tử phải đối mặt với những lời nghị luận của thế nhân, chỉ hy vọng thê tử của mình có thể im lặng rời đi.\n\nQuỳ gối trước mả, Mộ Dung Thanh Lương không ngừng rơi lệ, khóc không thành tiếng. Ai nói nam nhi không rơi lệ, chỉ là chưa đến lúc thật sự thương tâm sẽ không rơi, còn bây giờ với Mộ Dung Thanh Lương thì đã là quá thương tâm rồi. Hy sinh hạnh phúc của nữ nhi khác để bảo vệ cho tiểu nữ nhi mà mình yêu thương nhất, không ngờ tiểu nữ nhi lại trở thành Tuyết phi của Hoàng thượng, còn thê tử của mình vì thẹn cho Mộ Dung gia nên treo cổ tự sát.\n\nTự sát, là chính mình chấm dứt sinh mệnh của mình, cần rất nhiều dũng khí.\n\nMộ Dung Tuyết! Mộ Dung Tuyết! Sớm biết như vậy thì lúc đó sẽ không đưa Mộ Dung Phong ra làm vật thế thân cho nàng. Nếu Mộ Dung Tuyết thật sự gả cho Tư Mã Nhuệ thì với vẻ đẹp và trí tuệ của nàng, hoàn toàn có thể dễ dàng lưu được tâm của Tư Mã Nhuệ.(Juu: hoang đường, MDT mà có “trí tuệ” sao ~.~) Lúc đó cho dù có hấp dẫn Hoàng thượng đi chăng nữa thì Tư Mã Nhuệ nhất định sẽ không đồng ý. Nhưng –, nhân sinh chỉ biết hối hận sau khi mọi chuyện đã xảy ra!", "Chương 43\n\n\n\n\nNhìn mô đất mới đắp, nhìn không xa hoa thậm chí ngôi mộ còn có vẻ sơ sài, nghĩ tới khuôn mặt đoan trang tao nhã của thê tử nằm trong quan tài dưới lớp đất kia, Mộ Dung Thanh Lương lòng như dao cắt, miệng nói lẩm bẩm – “Thê à, không phải vi phu hờn giận, mà vội vàng chôn nàng như vậy, chỉ là, chỉ là vi phu không đành lòng để cho nàng đi rồi mà cũng không được yên, phải đối mặt với miệng lưỡi nhân gian. Vi phu không có kinh động người thân, chính là vì sợ nàng nghe phải tiếng con gái khóc lóc mà khổ sở trong lòng. \n\nNha đầu Tuyết nhi kia, tự mình làm bậy không thể cứu vãn được, đã lâu không thèm quan tâm đến, phu quân của nha đầu Thiên nhi là người phúc hậu, đối đãi với Thiên nhi không tệ, Du nhi với Ngô Mông vẫn mặn nồng, không cần lo lắng, chỉ đáng thương mỗi Phong nhi, hay Tuyết nhi gả cho Tư Mã Nhuệ bất hảo kia, vi phu biết nàng không yên tâm nhất là con bé, vi phu hứa với nàng, sẽ quan tâm chăm sóc con bé thật tốt, không để cho con bé chịu nửa điểm ủy khuất. Có lẽ là chúng ta cũng đã đánh giá thấp Phong nhi, nghe Thiên nhi nói, con bé được Thái hậu và Hoàng hậu rất mực yêu thương, xem nó thông minh linh hoạt như thế, chắc sau này cũng không phải lo. Vi phu bây giờ chưa thể ra đi theo nàng, nàng nhớ phải tìm nhà tử tế mà đầu thai, nếu như kiếp sau có duyên, ta nhất định lại cưới nàng làm vợ, nhất là không bao giờ làm quan viên trong triều như thế này nữa, chỉ cần vài mẫu đất cằn, mỗi ngày nhìn mặt trời mọc rồi lặn, như dân chúng bình thường, có lẽ còn hạnh phúc hơn.\n\nNgười chết việc còn, nàng đi rồi, còn lại vi phu một mình khổ sở, vi phu không đi theo nàng, không phải vì vi phu không thương tiếc nàng, chúng ta là vợ chồng kết tóc, làm sao có thể bỏ mặc nàng một mình cô độc ở nơi ấy, chỉ là, vi phu nuốt không trôi mối hận đoạt nữ hại thê này(Juu: cướp con hại vợ =.=”), vi phu nhất định phải trả thù, nha đầu Mộ Dung Tuyết không tự dưng mà yêu, chỉ tại lão Hoàng đế kia rất đáng hận, ta sẽ phù tá Triết nhi lê ngôi hoàng đế, làm cho Phong nhi không bị coi thường, nếu như Thiên nhi là hoàng hậu của Đại Hưng vương triều, Tư Mã Nhuệ cũng không thể tùy tiện gây khó dễ cho Phong nhi…” (Juu: đoạn này nẫu thật, nhưng cũng cảm động chân tình của ông già =.=”)\n\n\nLão nô đứng bên cạnh, thấy Mộ Dung Thanh Lương lẩm bẩm nói, lòng cũng khó chịu, nước mắt đầm đìa, nghĩ phu nhân bình sinh là người hiền lành, quản lý Mộ Dung vương phủ, người người kính ngưỡng, chỉ tiếc tứ tiểu thư vậy mà gây ra chuyện phiền lòng như thế, khiến cho phu nhân treo cổ tự sát, ôi, đáng thương lão gia thế là đã góa bụa, làm sao chịu được? Tuy rằng cũng có thiếp khác, nhưng lão gia với phu nhân tình cảm rất mặn nồng, e là chẳng ai có thể thay thế vị trí của phu nhân trong lòng lão gia.\n\n\nMới khóc vậy mà đã mấy canh giờ trôi qua, Mộ Dung Thanh Lương đã khóc đến nỗi mắt chẳng còn lệ để chảy ra nữa, cổ họng cũng nghẹn lại, tóc rối bời, quần áo bám đầy đất, rốt cuộc mới chịu ra về.\n\n\nĐêm qua cả đêm gió chẳng ngừng, sớm nay tỉnh giấc, trời lại xanh trong vắt, tràn ngập không khí thanh tân, khiến cho người ta tâm tình khoan khoái.\n\n\nThuốc mà Hồng Ngọc mang đến hiệu quả rất là tốt, hôm qua trải qua một đêm nghỉ ngơi, buổi sáng khi tỉnh dậy, Mộ Dung Phong đã cảm thấy thần thanh khí sảng, khá hơn rất nhiều.\n\n\nTư Mã Nhuệ thấy vậy cao hứng, bèn mang nàng tới Long Thúy Uyển đi dạo, lúc này đang là cuối thu, Long Thúy Uyển có rất nhiều loại hoa cúc, giờ vừa lúc đang nở rộ, cả biển hoa tỏa ánh vàng rực rỡ. Đã nhiều ngày như vậy cứ phải ở trong phòng, không uống thuốc cũng là ngủ, người khỏe cũng sẽ buồn chán phát ốm, Mộ Dung Phong đã sớm mong được ra ngoài một chút, đề nghị này của Tư Mã Nhuệ làm cho nàng rất vui vẻ, cao hứng theo hắn đi ra.\n\n\nTừ rất xa đã thấy Hoàng thượng và Mộ Dung Tuyết đứng ở trong Uyển. Mộ Dung Tuyết mặc quần lụa màu đỏ sẫm, quấn một chiếc áo choàng cùng màu, cộng thêm áo trong ôm lấy d.a thịt mềm mại, mặt đẹp như tranh. Tóc đen vấn cao, trâm phượng rủ xuống, rung rinh theo mỗi cử động, phong tình vạn chủng không sao tả xiết, quyến rũ động lòng người. Trong ánh mắt nhìn Hoàng thượng tất cả là hạnh phúc cùng sùng bái, tựa như y là chú chim non, là đóa mẫu đơn đương khoe sắc.(Juu: tởm nhở ~.~)", "Mộ Dung Phong nhẹ nhàng cười, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ Mộ Dung Tuyết yêu vào lại càng trở nên động lòng người như vậy, tình yêu ấy, chẳng thể nói được là đúng hay sai, nàng cũng thật dũng cảm, vì yêu mà chấp nhận lưng gánh tiếng nhơ. Kỳ thực xét tính cách Mộ Dung Tuyết, khó tránh khỏi được cha mẹ yêu thương mà thành tính bốc đồng, có lẽ nàng chưa từng nghĩ lại hay suy xét vấn đề, chỉ thích là thích mà thôi, ngẫm lại, thật không phải điều người bình thường có thể làm được.\n\n\n“Nếu không được tự nhiên, hay là chúng ta tránh đi vậy.” – Tư Mã Nhuệ nhìn thấy phụ thân cùng với Mộ Dung Tuyết, nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Phong, thử hỏi, dù sao Mộ Dung Tuyết và Mộ Dung Phong cũng vốn là chị em ruột, mà nay, một người là Tuyết phi của Hoàng thượng, một người là con dâu của Hoàng thượng, gặp nhau tất sẽ ái ngại, chi bằng tránh đi cho khỏi cảm thấy mất tự nhiên.\n\n\nMộ Dung Phong nhìn Tư Mã Nhuệ, cười nhẹ, nói – “Sao phải thế? Nơi này là Long Thúy Uyển, cũng không phải Noãn Ngọc Các, sao nàng tới được mà ta lại không, người có lỗi cũng chẳng phải ta, sao ta phải ngại nàng, nàng còn phải ngại ta mới đúng.” (Juu: tỷ nói chỉ có đúng \\:m/)\n\n\nTư Mã Nhuệ cười, hắn chính là thích kiểu tính cách trong sáng này của Mộ Dung Phong, như thể cổ ngọc thượng hảo, trong trẻo rõ ràng không xác định, thanh lịch và tao nhã khó tả, hòa lẫn với thanh lệ thoát tục, khiến người ta nhìn thấy mà khó thốt nên lời.\n\n\n“Chỉ là…” – Mộ Dung Phong đột nhiên bướng bỉnh cười, nụ cười này, tựa như ánh mặt trời, Tư Mã Nhuệ cảm thấy từ ánh mắt đến tận đáy lòng đều sáng lạn không có lấy một chỗ ảm đạm – “Ta phải xưng hô thế nào với Hoàng thượng đây? Ngẫm lại thật sự là khó xử.”\n\n\n“Khó xử thế nào?” – Tư Mã Nhuệ có chút khó hiểu – “Nàng không phải vẫn gọi y là phụ hoàng sao? Chúng ta cứ xưng hô giống nhau là được.”\n\n\n“Thật sao?” – Mộ Dung Phong cười cười – “Theo đạo lý là như thế này, ta là tứ nhi tức của Hoàng thượng (Juu: “nhi tức” là “con dâu” =.=”), vốn phải gọi y là phụ hoàng, nhưng mà, Mộ Dung Tuyết, cũng chính là Tuyết phi của Hoàng thượng là tiểu muội của ta, vị hôn phu của tiểu muội thì phải gọi ta là Tam tỷ, ha ha, ngươi cũng là Tam tỷ phu của Tiểu Tuyết. Ngươi nói xem Hoàng thượng gặp ta phải xưng hô với ta thế nào? Ta gặp Hoàng thượng phải hành lễ thế nào? Tổ mẫu cho phép ta không cần hành lễ với Mộ Dung Tuyết, nhưng còn có Hoàng thượng đứng một bên, ta phải làm sao đây?”\n\n\nTư Mã Nhuệ sửng sốt, liền đó bật cười, thật vậy, chuyện xưng hô này thật đau đầu, không thể bắt Hoàng thượng gọi con dâu của mình là tỷ tỷ nhỉ? Nhưng, trên thực tế, nàng chính là tỷ tỷ sủng phi của Hoàng thượng. – “Vậy nàng tính làm thế nào?”\n\n\nMộ Dung Phong nhìn Tư Mã Nhuệ, nụ cười hồn nhiên, thế mà bất hảo này lại có được, thật sự rất kỳ quái, nụ cười dịu dàng, nhàn nhạt, vốn nên thuộc về người lòng dạ phóng khoáng, nhưng mà hắn là loại chẳng tốt đẹp gì, sao lại có thể có nụ cười tinh thuần như thế – “Tư Mã Nhuệ, ngươi cũng như nụ cười trong trẻo này, thật khiến ta bất ngờ.”\n\n\nTư Mã Nhuệ khẽ nhíu mày, mỉm cười – “Nàng nói như vậy, là khen hay chê ta đây?”(Juu: yêu quá là yêu :”>)\n\n\nHai người đang định bước lên trước, Tư Mã Nhuệ đột nhiên nhẹ nhàng túm lấy, kéo Mộ Dung Phong tới nấp sau bồn hoa cúc, bồn hoa cúc này nằm trên mặt của lan can, hoa nở rộ, vừa vặn che khuất thân hình hai người họ, mơ hồ nghe thấy được tiếng trái tim Tư Mã Nhuệ đập vững vàng, cảm giác được hơi thở ấm áp phả lên trên tóc.\n\n\nMộ Dung Phong sửng sốt, đang định mở miệng nói thì Tư Mã Nhuệ nói nhỏ – “Là Lưu phi, bà ta tìm đến tận đây, nhất định không có chuyện tốt.”" ] }
kenhsinhvien
_doc
4b3382df19c021d447ee536a833991d6
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "4b3382df19c021d447ee536a833991d6", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/thong-minh-manh-me-ngu-ngoc-va-may-man.13545/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Suy ngẫm", "datetime": "2/1/2011", "title": "Thông minh, mạnh mẽ, ngu ngốc và may mắn", "post": "Chuyện kể rằng có ba chú sâu cùng sống trên một cái cây. Một ngày kia người làm vườn thấy chúng và ông đã cắt những cành cây sâu bỏ xuống một cái hố. Lá cây vẫn còn đủ cho chúng trong một thời gian nhưng chúng cần làm gì đó để ra khỏi hố nếu không muốn chết. Chú sâu khỏe nhất mới nói: \n\n“Tôi đủ sức mạnh để có thể thoát khỏi đây. Tạm biệt hai anh!” \n\nNói là làm, chú sâu ngốn một lượng lớn lá cây và bắt đầu bò chậm rãi lên thành hố, hết một ngày nó lại khoét một lỗ vào thành hố và chui vào nghỉ ngơi. \n\nĐến ngày thứ hai thì chú sâu thông minh bắt đầu thử bò lên như chú sâu kia nhưng nó thấy không ổn nên đã quay lại. Có vẻ như nó bỏ cuộc và chú sâu khỏe mạnh vẫn thường nói vọng xuống để trêu đùa hai sâu bạn. \n\nTrong khi đó, chú sâu khù khờ nhất trong nhóm chẳng biết làm gì ăn lá cây và chờ chết. \n\nNgười làm vườn thấy chú sâu đang bò trên thành hố thì cười. Ông đào cái hố khá sâu nên ông biết chắc là không chú sâu nào có thể sống mà bò lên được. \n\nChú sâu thông minh giành hết thời gian trong ngày để ăn lá. Nó cẩn thận đưa số lá còn lại vào một góc làm thành một chỗ cao ráo để mưa xuống không làm hư thức ăn. \n\nChú sâu khù khờ giúp chú sâu thông minh xếp thức ăn và cũng bắt chước chú sâu thông minh ăn thật no nê dù nó không hi vọng điều gì cả. \n\nThời gian trôi: một ngày, hai ngày, … cho đến ngày thứ bảy. \n\nChú sâu khỏe mạnh trở nên gầy gò và kiệt sức, nó vẫn cố gắng hết sức vì nó chỉ còn cách miệng hố một ngày bò nữa. \n\nTrong khi đó, hai chú sâu dưới hố đã hóa nhộng và hôm nay là ngày chúng ra khỏi kén. \n\nChú sâu khỏe mạnh bị một cơn đột quỵ và rơi xuống … \n\nChú bướm thông minh nói:”Thật đáng đời, hắn ta sẽ chết.” \n\nChú bướm khù khờ nhỏ nhẹ:”Cứu cậu ta thôi.” \n\nVậy là chú bướm khù khờ kéo chú sâu tội nghiệp bay lên khỏi miệng hố. \n\nThời gian lại trôi, ba chúsâu ngày nào giờ đã thành ba chàng bướm xinh đẹp dạo chơi trong khu vườn. \n\nNgười làm vườn đã nhìn thấy ba chú bướm và ông vào nhà để tìm vợt. Ông nghĩ đứa cháu của ông sẽ thích món quà này. \n\nNhững chú bướm vẫn tung tăng vui đùa, không biết mối nguy hiểm đang gần kề. \n\n“Vút!”- Chú bướm khỏe mạnh đã nhanh chóng đẩy bướm khù khờ né sang một bên, chỉ mỗi chú bướm thông minh bị dính vào lưới. \n\n“Cứu! Cứu với!” \n\nChú bướm khỏe mạnh cười khẩy: “Thật đáng đời, hắn ta sẽ bị nhốt.” \n\nChú bướm khù khờ nhỏ nhẹ:”Cứu cậu ta thôi.” \n\nVậy là chú bướm khỏe mạnh giúp chú bướm khù khờ cắn lưới của người làm vườn nhưng không được. Chú ta liền tấn công người làm vườn và làm ông ta đánh rơi chiếc vợt. \n\nChú bướm khù khờ lao xuống và cắn đứt một lỗ nhỏ trên lưới. Nó nhanh chóng chui vào lưới và gọi chú bướm thông minh: \n\n“Cậu cứ ra ngoài đi. Nếu ông ấy không bắt được con bướm nào thì chúng ta không được yên đâu, cậu thì thông minh hơn tớ nên nếu bị nhốt thì phí lắm với lại cháu ông ấy sẽ buồn vì không có gì chơi.” \n\nChú bướm thông minh không còn đủ thông minh để nghĩ đến mối nguy hiểm xảy ra cho kẻ ở lại, nó lao ngay ra khỏi lưới và mất hút vào khoảng không. \n\nCon bướm khỏe mạnh biến mất trong bụi cây trước sự bất lực của người làm vườn. Người đàn ông già thất vọng quay ra nhặt vợt bỗng mặt ông trở nên tươi hẳn lên khi thấy chú bướm nằm trong lưới. \n\nÔng đưa con bướm vào nhà và dùng một cây ghim gút và ghim vào một bên cánh của con bướm. Ông định sẽ phơi khô và ép con bướm vào một tấm thiệp để tặng cháu gái. \n\nVừa lúc đó thì cháu gái của ông đi chơi về. \n\n“Lisa, ông có cái này cho cháu đây!” \nTay người làm vườn vừa nới lỏng thì chú bướm liền vỗ cánh. Nhưng vì cánh bướm bị ghim nên nó rách toạc và chú bướm rơi xuống trên bàn.\n\nNgười làm vườn quay đầu lại và tỏ ra buồn rầu. \n\n“Là lỗi của ông, con bướm này đã bị rách cánh nên không còn đẹp và cũng không con bay được nữa, nó sẽ chết một cách tội nghiệp, cháu hãy đem nó ra vườn chôn đi.” \n\nCô bé con cầm lấy chú bướm và đem nó ra gốc cây thì bất ngờ có hai con bướm lao xuống tấn công cô và đưa chú bướm kia đi. \n\nChú bướm ấy không chết và ngày ngày hai người bạn của nó lại đem thức ăn về cho nó. Nó không hoạt động được, không tìm bạn gái được nhưng vì nó là một con bướm khù khờ nên nó chẳng bao giờ buồn những điều đó. \n\nCuộc sống lại trôi, hạnh phúc là điều … \n\nKết: \n\nAi là kẻ thông minh? Ai là kẻ mạnh mẽ? Ai là kẻ ngu ngốc? Và ai là kẻ may mắn? \n\n* Kẻ thông minh là kẻ biết không phải lúc nào mình cũng thông minh và mạnh mẽ. \n\n* Kẻ mạnh mẽ là kẻ dám chiến đấu với những sai lầm của chính bản thân mình để thay đổi. \n\n* Kẻ ngu ngốc là kẻ bỏ bạn bè trong cơn hoạn nạn. \n\n* Ai cũng đã từng là kẻ may mắn và cũng từng là kẻ xui xẻo. \n\n* Không có kẻ thông minh nhất, cũng không có kẻ mạnh mẽ nhất. \n\n* Kẻ ngu ngốc nhất là kẻ mất đi niềm tin ở chính bản thân mình vì nghĩ rằng mình không thể trở thành một kẻ thông minh và mạnh mẽ. \n\n* Kẻ may mắn nhất trong cuộc đời là kẻ được sống giữa vòng tay bè bạn. \n\n* Hạnh phúc là điều không phải ai cũng cảm nhận được. \n\nnguồn forum.hgth.net", "replies": [ "Cảm ơn nha , bài viết hay lắm cho mình mượn bài này nha !\n\nCảm ơn đã đăng bài này", "ồ...cảm ơn bạn nhiều...câu chuyện hay quá !", "Mình lại thix câu chuyện nì nữa roy! tsk U nhìu...nhé! ", "Kẻ thông minh là kẻ biết không phải lúc nào mình cũng thông minh và mạnh mẽ. \n" ] }
kenhsinhvien
_doc
8163a78bed2d269d5e78654961cee038
1
null
{ "item_id": "8163a78bed2d269d5e78654961cee038", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/doi-hoa-mat-troi.13549/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "2/1/2011", "title": "đồi hoa mặt trời", "post": "FaVEJMj_Lt8[/MEDIA]", "replies": [ "I like it\nbạn nì chịu khó post nhạc ghê hen\n\nước j được sống ở một nơi như thế này..\nhè này lại về trồng hướng dương vậy .........", "ừ, tất nhiên rồi. Post nhạc vừa nhanh, lại vừa vui\n\nnhìn cảnh trông đẹp quá. ước gì mình được ở một nơi như thế" ] }
kenhsinhvien
_doc
53c02ee88c856d39ebbdf2c8ac99df00
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "53c02ee88c856d39ebbdf2c8ac99df00", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/conan-chap-760-tieng-viet.13523/page-2", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "1/1/2011", "title": "CONAN chap 760 [Tiếng Việt]", "post": "", "replies": [ "Mà hình như haibara suy luận giỏi hơn ran thì phải , ( sorry Fan Ran trước ) ", "năm mới đc xem cái này thích thật,mong chap sau sẽ hay và nhanh hơn", "hay tuyệt ! nhưng phải đợi lâu quá. huhu cảm ơn. các bác vất vả quá! sớm cho sản phẩm mới cho bà con thán phục nha! hihi", "Cảm ơn bạn đã dịch,đợi mãi hồi hộp quá.thanks!!!!!!!!!!!!!!", "Hay quá ta, quà đầu năm thế này thì nhất rồi mong tới chap sau quá ", "Thanks bạn nha", "37,8 độ C ! Conan sốt cao ghê 0.o", "\n\n5117193 nói:\n\n\n\nMà hình như haibara suy luận giỏi hơn ran thì phải , ( sorry Fan Ran trước ) \n\nClick để xem tiếp...\n\n\nAi H từng là 1 nhà khoa học trong tổ chức mà ! tổ chức chọn người phải có gì đó hơn người bt chứ ! khả năng suy luận khá hơn mọi người trong đội thám tử nhiều chỉ sau Conan\np/s: mòn mỏi đợi chờ chap sau ! thank Niu Sơn nhìu ", "Hay tuyệt! cảm ơn vì món quà đầu năm mới !", "Cố lên nhé các bạn.", "đánh dấu đã hề hề cám ơn Trang mềnh cũng là 1 fan của Conan đó hờ hờ ! ", "Hehe, chúc đội làm truyện sức khỏe nhé. Thanks!", "Hjchjc,chắc phải qua tết moi' có tập tiếp theo nua~ \n.", "Tks bạn nhiều\nVừa tìm lúc nãy k thấy mà h đã có :U", "tks bạn nhá.Năm mới đc lì xì rồi", "Happy New Year 2011 to all members of Trans teams :X \nChúc các bạn 1 năm mới thật nhiều sức khỏe để có thể nhanh chóng đem các bản dịch tiếng Việt cho các fan Conan ", "Thanks!!! hay qua! nhưng ngắn quá ah!!!đợi lâu hồi hộp wa! hihi", "Hihi.thanks", "Thks b nhiều :X :X.mong chap tiếp theo mau mau ra :X", "Cám ơn bạn nhiều nhé!\nhic , mình muốn đọc tiếp..... khi nào mới được thỏa mãn đây........ huhuhuhu" ] }
kenhsinhvien
_doc
a8cd7f1a18c3715162c0e821cba3b9e9
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "a8cd7f1a18c3715162c0e821cba3b9e9", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/cach-chon-giay-tiet-lo-tinh-cach-dan-ong.13503/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Bói vui", "datetime": "1/1/2011", "title": "Cách chọn giày tiết lộ tính cách đàn ông", "post": "Nếu phụ nữ được nhận biết qua mùi hương thì điểm có thể giúp bạn đánh giá đàn ông chính là đôi giày. Theo chuyên gia ngôn ngữ cơ thể người Anh, Straight Root, có thể chia làm 5 kiểu chọn giày của đàn ông ứng với 5 tính cách:\n\n\n{\n\n\n\n\n\n​ 1. Cố định một mẫu giày: Người hoài cổ\n\nKiểu đàn ông đối với những người xung quanh, công việc hay bất kỳ chuyện gì đều ghi nhớ sâu sắc. Người yêu họ dù cho có nóng nảy trẻ con, họ vẫn rất bao dung và kiên nhẫn chờ đợi nhìn thấy sự trưởng thành. Đối với bạn bè họ rất nhiệt tình và nghĩa khí, luôn sẵn sàng giúp đỡ khi cần bởi vậy họ có rất nhiều bạn bè tốt.\n\n2. Tiết kiệm trong chi tiêu mua giày: Người bảo thủ\n\nNgười này rất quý trọng đôi giày đã mua, hy vọng có thể dùng lâu hơn, tiết kiệm được một khoản trong chi tiêu. Mẫu người này thận trọng, vô cùng bảo thủ. Trong quan hệ với những người xung quanh họ thường quá nguyên tắc nên dễ đắc tội với mọi người mà tự mình không biết. Trong sự nghiệp, nhờ vào nỗ lực của bản thân nên cũng có cơ hội thành công.\n\n3. Tùy ý trong việc chọn giày: Người nhu nhược\n\nMẫu đàn ông này thường không chú ý xem họ đi loại giày gì, có phù hợp với quần áo hay không. Dù giày có rách, kiểu đã cũ họ cũng không bận tâm. Người này thường nhu nhược, mơ mộng, không thực tế, luôn tự cho rằng nhất định mình sẽ thành công, dễ rơi vào tình trạng ảo tưởng về bản thân.\n\n4. Thích đi giày da đen truyền thống: Người gia trưởng\n\nMẫu đàn ông chọn giày da đen truyền thống lúc nào cũng bóng lộn, không bao giờ đi giày cũ hoặc bẩn ra ngoài là người gia trưởng. Nếu trong ngày nghỉ hoặc đi hẹn hò mà anh ta vẫn chọn giày da đen thì bạn nên cẩn thận, cực kỳ gia trưởng đấy!\n\nVới người này, ý kiến của mẹ vô cùng quan trọng. Đừng tìm cách thay đổi họ, họ luôn tuân theo nguyên tắc của bản thân, sẽ không vì bạn mà thay đổi đâu. \n\n5.Thích đi giày thể thao: Người cầu toàn\n\nMẫu đàn ông này thường rất chú trọng việc lựa chọn phong cách sống. Đối với giày dép họ thường yêu cầu rất cao, giày không những đi thoải mái mà phải có kiểu dáng đẹp, phải hợp với trang phục. Họ thường là những người thích giữ thế chủ động, tư tưởng chủ quan lớn. Họ rất nghiêm khắc với bản thân, bởi vậy khó tính trong việc chọn bạn đời. \n\nKhi hẹn hò với mẫu đàn ông này bạn sẽ cảm nhận được anh ta là người đàn ông biết quan tâm, thái độ luôn nhã nhặn lịch sự, cách nói chuyện dí dỏm lôi cuốn. Họ luôn tự biết mình thích mẫu người con gái như thế nào. Nếu bạn không thuộc mẫu người anh ta thích thì anh ta vẫn luôn tỏ ra thân thiết, nhiệt tình. Nhưng đó chỉ là vì ga lăng. \nTheo Chinanews​", "replies": [ "Ặc. Kiểu gì cũng chê được\nĐã thế không bói nữa !", "\n\nukthilamsao nói:\n\n\n\nẶc. Kiểu gì cũng chê được\nĐã thế không bói nữa !\n\nClick để xem tiếp...\n\nchính xác đó bạn. Tiết kiệm mà cũng chê là tui thua luôn" ] }
kenhsinhvien
_doc
6dd87320cb12b35877650947ca4989da
1
null
{ "item_id": "6dd87320cb12b35877650947ca4989da", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/ky-uc.13548/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "2/1/2011", "title": "Ký ức", "post": "Trình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe.", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
1b5d6a635215069eaa39cbed4087e982
1
null
{ "item_id": "1b5d6a635215069eaa39cbed4087e982", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-hoi-that-noi-that.13007/page-17", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "25/12/2010", "title": "Trò chơi hỏi thật nói thật ...", "post": "", "replies": [ "đúng đó, mình giống kimanh. Chúng mình cùng là số 3 may mắn nhỉ? Vừa nãy thi về, đề của mình cũng là đề số 3 luôn. hihi", "Mình đề số 8.............kakaka thế hỏi nè...các bạn có tin vào số phận không", "Mình không tin lắm, nhưng nhiều lúc mình nghĩ mỗi người sinh ra đều có 1 số phận riêng và họ có thể thay đổi số phận mình,ui đối nghịch quá, Bạn thì sao?", "Mình nghĩ tất cả mọi việc là do mình làm. Không phải do số phận. Chính bản thân mình tạo ra số phận", "Ukm. Mình cũng nghĩ zậy - số phận of mình do mình quyết định lấy Nhưng mà lâu lâu...thỉnh thoảng...đôi khi...vẫn mún đy xem BÓI (xem bói và tin vào bói toán hay k là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau nha mấy pồ.hehe)", "ừ, mình cũng đi xem bói 3 lần rồi. Nhưng tất nhiên là không tin 100% được. Nói chung cược đời mình sướng hay khổ là chính mình tạo nên, Không trách ai được", "Hehe. K tin 100% đc nhưng mà thấy có 1 vài kai' đúng nên...thix xem. Nhỉ? hyhy", "Không tin vào số phận và cũng chả xem bói bao giờ mình là con trai nên chả thik coi bói chắc bạn trai nào cũng thế nhỉ.........nếu bị tăng ca bạn sẽ cảm thấy ntn??????", "nếu bị tăng cân thì cảm thấy sung sướng", "\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\nnếu bị tăng cân thì cảm thấy sung sướng\n\nClick để xem tiếp...\n\ntăng ca là bị đúp học đó thóc oi", "Ac ac ac ???????????????????????????/ số phận ư ??", "Học lại ah. nếu bị chắc mình chết mất.hixhixhix", "Chết là chết thế nào...lê nin nói học học nữa học mãi cơ mà kekekkee", "Học riết là mình k lớn nổi lun ah", "Nhỏ càng nhỏ càng xinh...mềnh nhớ có top píc nói khi ta trẻ con..thấy ai cũng tik làm chỏ hơn là ng lớn cơ mà hê", "Mình là sinh viên ngoan ngoãn of trường mà Kim Anh. Mình sẽ k pỏ wa bất kì 1 kì thi hay kì giảng dạy nào of trường. Kể kả kì...tăng ca ", "Không nói chuyện ngoài vấn đề nữa nha : giờ mình hỏi (Thật) bạn nào trả lời (Thật) nhé :\nlúc mình tỏ tình với một người mà người ta trả lời mỗi từ \"KHÔNG\" có nghĩa là như thế nào ? còn có hy vọng nữa không ?", "Nếu bạn là người đàn ông mạnh mẽ thì đừng vì từ không đó mà từ bỏ. Chiến đấu đến cùng với sự chân thành. Nhưng nếu người đó vẫn cương quyết thì lúc đó hãy dừng lại.", "Không có nghĩa là ng ta không chỉ iu cậu mà còn mún làm vợ cậu nữa có khớ khớ", "dombo khuyên bạn vậy hả? Không đúng tẹo nào" ] }
kenhsinhvien
_doc
edcb398e4547009961bb848f7684e1c2
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "edcb398e4547009961bb848f7684e1c2", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/chu-nhat-cua-ban-2-1-2011.13535/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Bói vui", "datetime": "2/1/2011", "title": "Chủ Nhật của bạn (2/1/2011)", "post": "\n{\n\n\n\n \nSong Ngư hoàn toàn có thể làm tốt hơn công việc hiện tại nếu như có sự chuẩn bị chu đáo. \nBạch Dương (21/3 - 19/4)\nBạch Dương nên vững tin vào định hướng cá nhân trong công việc và học tập, quan trọng là phải luôn theo đuổi đến cùng mục tiêu đã đề ra. Đôi khi, bạn cảm thấy áp lực về mặt thời gian, nhưng nếu biết cách sắp xếp thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn. Tuy vậy, điều đó không có nghĩa là Bạch Dương phải gác lại tất cả những công việc cá nhân đâu nhé. \nKim Ngưu (20/4 - 20/5)\nNhững khởi đầu thuận lợi trong công việc chưa thực sự phản ảnh trung thực một ngày thành công, Kim Ngưu không nên có thái độ chủ quan và tự tin quá mức vào khả năng của bản thân. Trước một vấn đề quan trọng, bạn rất cần phải xem xét nghiêm túc và có kế hoạch thật phù hợp. Nhưng gia đình và bạn bè sẽ luôn ủng hộ hết mình. \nSong Tử (21/5 - 21/6)\nSong Tử thể hiện rất tốt vai trò của mình trong công việc, điều này tạo những tiền đề tốt cho sự thăng tiến sau này. Nhưng, bạn sẽ phải tranh luận rất gay gắt để bảo vệ quan điểm của mình đó. Thay vì đối đầu một cách trực diện thì hãy nên khéo léo thuyết phục bằng lý lẽ. Bạn bè không chỉ tâm phục khẩu phục, mà còn giúp Song Tử ngày một tiến bộ. \nCự Giải (22/6 - 22/7)\nKinh nghiệm từ cuộc sống giúp bạn giải quyết tốt những khó khăn cá nhân, nhưng Cự Giải cần phải mềm mỏng hơn nữa, nếu không thì mọi người sẽ cảm thấy bị tổn thương với thái độ tiêu cực đó. Ngoài ra, tình hình tài chính trong ngày có thể được cải thiện một cách đáng kể khi biết chi tiêu hợp lý và có sự hỗ trợ từ gia đình. \nSư Tử (23/7 - 22/8)\nSư Tử có một ngày bận rộn với nhiều dự định cá nhân. Tuy vậy, bạn cũng nên ưu tiên dành nhiều thời gian nghỉ ngơi và chăm sóc sức khỏe bản thân. Vào buổi sáng, bạn sẽ nhận được vài tin tốt lành làm cho tâm trạng của bạn thêm phấn khởi hơn. Buổi tối hãy ở nhà và sinh hoạt gia đình cuối tuần. \nXử Nữ (23/8 - 22/9)\nHãy quyết đoán hơn nữa trong công việc, nếu không thì Xử Nữ chẳng thể nào tạo được những bứt phá ngoạn mục. Bạn sẽ học hỏi và tích lũy được khá nhiều kinh nghiệm quý báu từ cuộc sống. Nhưng không phải lúc nào may mắn cũng mỉm cười đâu đó. Vào buổi tối, Xử Nự nên dành nhiều thời gian quan tâm đến gia đình nữa nhé. \nThiên Bình (23/9 - 22/10)\nThiên Bình nhận được rất nhiều lời khen ngợi dành cho bản thân vì kết quả tốt trong học tập. Bên cạnh đó, hôm nay là một ngày thích hợp để nghỉ ngơi và quan tâm nhiều hơn đến gia đình. Bạn hãy thể hiện những hành động và cử chỉ thiết thực dành cho từng thành viên trong gia đình của mình. Bất kỳ ai cũng vậy, gia đình luôn là nơi quan trọng nhất và cần luôn được chăm sóc. \nHổ Cáp (23/10 - 21/11)\nBạn có nhiều cơ hội phát triển bản thân khi tham gia vào những hoạt động ngoại khóa cùng mọi người, đây là dịp tốt để kết thân với những người bạn mới. Tuy nhiên, sức khỏe bản thân đang giảm sút, tốt hơn là Hổ Cáp nên dành nhiều thời gian nghỉ ngơi. Tình cảm đang ngày một tiến triển tốt, hai bạn đang cực kỳ hạnh phúc bên nhau. \nNhân Mã (22/11 - 21/12)\nNhân Mã cần có sự chuẩn bị tốt khi tham gia vào bất cứ kế hoạch nào, có như vậy thì vai trò cá nhân mới được phát huy một cách tốt nhất. Tuy vậy, thời gian trong ngày không cho phép bạn theo đuổi quá nhiều dự định khác nhau. Ngoài ra, khả năng tài chính eo hẹp đang là trở ngại lớn nhất, hãy thuyết phục ba mẹ hỗ trợ đi nhé. \nMa Kết (22/12 - 19/1)\nTrong ngày Chủ Nhật này, Ma Kết đón nhận nhiều tin vui, điều này không chỉ mang đến sự hưng phấn, mà còn là phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực cá nhân. Tuy nhiên, xích mích trong quan hệ bạn bè có thể là nguyên nhân dẫn đến nhiều thay đổi tiêu cực. Vì thế, Ma Kết cần phải thật bình tĩnh và khéo léo. \nBảo Bình (20/1 - 18/2)\nNăng lực của Bảo Bình luôn được đánh giá rất cao, nhưng bạn có thể không phải là lựa chọn tốt nhất vì tính bảo thủ của mình đâu đó. Hãy luôn lắng nghe và chia sẻ, mọi người sẽ có cái nhìn tích cực về bạn. Ngoài ra, khó khăn về tài chính đang làm cho bạn gặp khó khăn trong việc theo đuổi mục tiêu, vậy thì đừng ngần ngại nhờ sự hỗ trợ của phụ huynh. Tuy nhiên, bạn cần phải xem xét lại việc chi tiêu của mình đi nha, \nSong Ngư (19/2 - 20/3)\nSong Ngư hoàn toàn có thể làm tốt hơn công việc hiện tại nếu như có sự chuẩn bị chu đáo. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng đến nỗi bạn không thể kiểm soát tốt công việc của mình. Mặc dù thế, vẫn còn một giải pháp tích cực khác là kêu gọi bạn bè giúp đỡ. họ sẽ luôn sẵn sàng. Song Ngư cũng nên quan tâm nhiều hơn đến sức khỏe hiện tại của bản thân nữa nhé.", "replies": [ "Sư Tử (23/7 - 22/8)\nSư Tử có một ngày bận rộn với nhiều dự định cá nhân. Tuy vậy, bạn cũng nên ưu tiên dành nhiều thời gian nghỉ ngơi và chăm sóc sức khỏe bản thân. Vào buổi sáng, bạn sẽ nhận được vài tin tốt lành làm cho tâm trạng của bạn thêm phấn khởi hơn. Buổi tối hãy ở nhà và sinh hoạt gia đình cuối tuần.\nthanks sarah nhìu nhìu." ] }
kenhsinhvien
_doc
aa8a6f3df4105f538c1f0b1546033090
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "aa8a6f3df4105f538c1f0b1546033090", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/mat-troi-be-con.13508/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "1/1/2011", "title": "Mặt trời bé con", "post": "\n\nTôi gặp cậu bé Nguyên lần đầu tiên ở nhà một người bạn. Tối hôm ấy đến chơi nhà Hà - đứa bạn thân nhất hồi tôi còn là sinh viên - thấy Hà đang ngồi chơi với một cậu thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi mặc bộ quần áo bộ đội rộng thùng thình. Chẳng hiểu sao tôi bị chú bé ấy thu hút suốt buổi nói chuyện. Có lẽ tại đôi mắt! Ðôi mắt như mượn của người lớn lắp vào khuôn mặt còn đầy lông tơ, trông dè dặt và buồn mênh mang. Khi nó cười, thì khuôn mặt bị biến dạng đi, còn vẫn không xua được ánh buồn. Lúc nó về, tôi hỏi Hà được biết, năm Nguyên lên tám tuổi thì bố mẹ bỏ nhau. Thằng anh 16 tuổi ở với bố, Nguyên ở với mẹ. Ðược nửa tháng, thằng anh nhớ em quá nên đến xin bố cho hai anh em cùng về ở với mẹ. Vài tháng sau, mẹ đi lấy chồng. Theo yêu cầu của người chồng mới, người mẹ bỏ hai đứa con để theo ông ta. Không chịu theo mẹ về với bố dượng, hai anh em tự kiếm sống ở với nhau. Năm Nguyên mười ba tuổi, anh cậu bị bắt đi tù vì tham gia mấy vụ ăn cắp trong nhà máy. Từ đó Nguyên sống một mình.\nHà kể đến đấy thì có khách. Khi về suốt dọc đường tôi cứ nghĩ về cậu bé đáng thương kia. Nhưng tình thương ấy cũng chỉ là cơn gió lạ tràn qua, khiến tôi có cảm giác se lạnh trong chốc lát nếu không có một buổi chiều...\nGần hết giờ làm, tôi xin phép trưởng phòng để đong gạo. Ðầu tháng, lại sắp tết nên cửa hàng gạo khá đông. Trước tôi có khoảng bốn chục chỗ xếp lằng nhằng đủ thứ: bao tải, nón rách, gạch, làn... tôi ngao ngán xếp bao tải vào cuối hàng rồi lên trên đứng. Trước ô cửa bán người ta đứng túm tụm chẳng ra hàng lối. Ai ghi sổ xong phải lách mãi mới ra được chỗ lấy gạo. Tiếng cô bán hàng đang nói với người mua:\n- Ðong hết nhé, một cân gạo nếp, bảy cân gạo, năm cân mỳ, năm đồng tám.\n- Chị cho em đong một nửa thôi - người mua là một chú bé.\n- Hôm nay không có bao lẻ - Cô ta gắt gỏng.\n- Dạ... nhưng... em không đủ tiền.\nHai bên đôi co, những người đứng phía sau nhao nhao:\n- Ði đong gạo không mang đủ tiền thì làm sao?\n- Thôi tránh ra cho người khác lên mua. Mấy ông bà phía trên xích lên cho, đừng để ai chen vào.\nChú bé không mua được gạo lách đám đông chui ra. Hóa ra là Nguyên. Mặt nó đỏ bừng, tay cầm cái bao tải bị rách mấy chỗ được buộc túm lại, giận dữ nhìn những người đứng sau vừa phản đối, nó lẩm bẩm câu gì đó rồi bỏ đi. Sau giây phút ngỡ ngàng, tôi chạy theo gọi giật lại:\n- Nguyên, quay lại chị bảo.\nNhận ra tôi, đôi mắt dịu đi nó khẽ cười:\n- Chị cũng đi đong gạo à!\n- Em không mang đủ tiền hả? Chị có đây này, quay lại đong đi.\nNguyên lắc đầu, tôi nắm cánh tay nó lắc nhẹ:\n- Tết đến nơi rồi, em còn định để đến hôm nào nữa?\n- Dạ... - Nó ngập ngừng - Em hết tiền rồi... Vay chị lấy đâu mà trả. Em chẳng đong nữa đâu - Nó hất nhẹ tay tôi như giận dỗi, bỏ đi. Tôi đứng nhìn theo cái dáng lòng khòng trong bộ áo quần bộ đội rộng thùng thình ấy, cái đầu ngẩng cao vẻ bất cần, tôi chợt hiểu: Nguyên đã khước từ sự thương hại của tôi.\n\n*\n\n\n* *​ \nVới hoàn cảnh riêng của mình tôi không mặn mà lắm trong việc đón năm mới. Sáng ba mươi tôi dậy sớm đi chợ, nấu nướng. Cả mấy ngày tết, tôi chỉ làm cơm có ngày này, trước là để cúng tổ tiên, ông bà, bố mẹ, sau là để ăn lai rai cả tuần lễ, khỏi phải lịch kịch. \nLàm xong, ngồi ăn một mình thấy chán ngắt. Mời mấy đứa bạn nhưng chúng đều từ chối. Cũng phải, tết nhất nhà nào chẳng muốn sum họp đầy đủ, người nào không được may mắn ấy phải chịu. ?n xong, tôi lấy đĩa thịt gà, đĩa xôi, một khoanh giò, hai cái bánh chưng, gói riêng từng thứ vào tờ báo để đem xuống nhà Nguyên. Sau buổi gặp nó ở cửa hàng đong gạo, tôi nảy ra ý định sẽ tìm đến nhà nó. Mục đích để làm gì tôi không nghĩ đến, chỉ biết Nguyên là đứa trẻ rất đáng thương. Thêm người bạn nhỏ tuổi ấy cũng tốt chứ sao! \nQua ngã tư Cửa Nam, tôi mua một bó hoa hồng trắng. Nhà Nguyên ở gần nhà Hà, nhưng tôi không qua rủ Hà vì sợ mối quan hệ láng giềng sẽ làm Nguyên ngại ngùng. Phòng bốn mươi nhăm, bốn mươi sáu, bốn mươi bảy - đây rồi! Tôi ngập ngừng gõ cửa. Liệu có bị chú bé đuổi ra với túi đồ này không nhỉ? Thái độ của nó hôm đong gạo làm tôi chờn chờn. \n- Chị! Sao chị biết nhà em? - Nguyên mở cửa, cười rất tươi chào tôi. Chiếc áo bộ đội mặc vội vẫn chưa cài hết cúc. \nTôi bước vào giữa phòng và chưa biết phải làm gì. Căn phòng ngoài rộng chừng mười hai mét vuông giữa nhà sát tường kê chiếc bàn nhỏ và bốn chiếc ghế, trong góc nhà có một cái tủ con, cánh đã bị mọt thủng lỗ chỗ. Có thể đó là gia sản duy nhất của bố mẹ nó để lại. Nguyên vào buồng trong, lúc sau đi ra, thấy tôi vẫn đứng như trời trồng giữa nhà, nó kêu lên: \n- Chết, chị ngồi xuống ghế đi. Ðun bằng \"tàu ngầm\" đấy chị ạ, nhanh không? - Nó giơ ấm tích nước còn nghi ngút khói lên, rót ra hai chiếc chén để chỏng chơ trên bàn - Em chẳng có chè đâu, chị uống tạm nước trắng nhé! \n- Chị đến chơi, mặc dù chưa được chủ nhân đồng ý. Ðứng ngoài cửa lo bị lót lá dắt tay ra ngoài đường, ai dè được chiêu đãi món thanh thủy. \nNghe tôi nói nó cười, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất. Tôi trách mình đã đùa quá sớm. Nguyên ngồi xuống ghế ỉu xìu: \n- Cái hôm đi đong gạo em dở hơi quá phải không chị? \n- Chuyện vặt ấy mà - Tôi gạt đi - Thế đã đong gạo được chưa? \n- Hôm trước nhờ các cô bác xung quanh góp cho em hơn trăm bạc ăn tết. Em đã đong và vẫn còn nguyên đây - Nó móc túi lôi ra hai tờ năm mươi đồng, một tờ hai mươi đồng và mấy đồng bạc lẻ. \n- Chiều nay chị làm cơm cúng ngồi ăn một mình buồn quá, định gọi em xuống nhà chơi luôn, nhưng ngại em... - Tôi hất hàm cười với nó. \n- Chị ở một mình thôi à? \n- ừ - Tôi kể cho Nguyên nghe qua hoàn cảnh của tôi. Từ lúc đó câu chuyện giữa chúng tôi trở nên thoải mái hơn. Tôi bỗng thấy một chú bé Nguyên khác hẳn, hoạt bát, vui vẻ. Cũng phải thôi, cuộc sống có những nét giống nhau thì dễ đồng cảm và hòa hợp với nhau. Tôi thiếu thốn tình cảm của người mẹ từ bé nên rất hiểu sự mất mát ấy trong Nguyên. Nhưng Nguyên khổ hơn tôi gấp vạn lần vì có mẹ mà như không. \nTôi lấy các thứ mang theo từ nhà để lên bàn. Nguyên hấp tấp chạy vào buồng lôi ra hai chiếc bát con, một chiếc đĩa và một cái bát ô tô. Nó phân bua: \n- Rổ bát nhà em chỉ vậy thôi! \nHà kể cho tôi nghe: một lần bà hàng xóm cho nó mấy miếng thịt kho nó bày lên mâm nhưng để đấy và chỉ ăn muối ớt, ngày hôm sau cũng thế, đến ngày thứ ba mới ăn. Thấy tôi trầm ngâm nó hỏi: \n- Chị làm sao thế? \n- à... không! \n- Chị xem, em ăn tết cũng đầy đủ các thứ đây này - Nó đứng dậy đi về phía buồng, vén tấm ni lông, bên trong là chiếc bảng hình chữ nhật. Nguyên kéo chiếc bảng ra giữa nhà, lấy cái ghế chặn phía sau. Trên bảng vẽ lọ hoa đào, mứt tết, bánh chưng, con gà ngậm bông hồng đỏ nằm trên đĩa... Toàn hương vị ngày tết, Nguyên cười: \n- Em vẽ đấy, đẹp chứ chị? Giao thừa xong em sẽ kê ở chỗ kia, ai vào cũng thấy ngay. \nTôi không cười được. Sống mũi tôi cay xè như hít phải ớt bột. Tôi sực nhớ bó hoa mua từ lúc nãy vẫn còn để trong túi. Thấy hoa Nguyên chạy lại mừng rỡ: \n- Loại hoa này em thích đấy. Ðể em kiếm cái cắm. Chà, tết năm nay em xôm thật! \nNguyên chạy ra ngoài sân, lúc quay vào mang theo ống bơ sữa bò đã gỉ. Nó đổ nước vào đấy rồi đưa cho tôi. Tôi giơ chiếc ống bơ lên ngắm nghía, còn đang ngần ngại thì Nguyên giục: \n- Chị sợ nó xấu chứ gì? Không lo, em đã có cách, chị cứ cắm vào. \nNguyên lấy hai tờ giấy xanh mầu cẩm thạch dán liền lại. Loáng một cái nó đã gấp xong hình chiếc lọ, chụp ra bên ngoài ống bơ. Tôi và nó cũng lùi ra xa ngắm nghía. Tôi trầm trồ: \n- Ðẹp thật! Hoa trắng nền xanh trông rất nổi lại nhã. \nÐược khen, Nguyên cười gật gù có vẻ khoái chí. Nó kể cho tôi nghe chuyện lớp học, bạn bè như chưa bao giờ có người để nói chuyện. Tôi sống lại thời học sinh với đủ trò nghịch ngợm, khiến nhiều khi bố mẹ, thầy cô phải bực mình. Nỗi buồn man mác ám ảnh tôi suốt cả ngày hôm qua biến đâu mất. Ðang kể, chợt nhớ ra điều gì, Nguyên chạy vào buồng, chui tuột xuống gầm gi.ường lôi ra một khúc gỗ dài, một đầu gắn chiếc ống bơ sữa bò trắng tinh, phía trên có thanh sắt dài cong cong. Nguyên lấy tay phủi bụi trên đó như sợ bị đau. Nó khoe: \n- Em có cái này nữa cơ. Ðàn bầu em tự làm lấy đấy. \nTôi tưởng mình mang đến niềm vui cho Nguyên, không ngờ bị cuốn hút vào thế giới của riêng nó. Hết cái lạ này đến cái lạ khác, vui có, cười ra nước mắt có. \n- Bây giờ em đàn cho chị nghe nhé - Nó ghếch một đầu chiếc đàn lên bàn, còn đầu kia để xuống đùi, tay mân mê cái cần cong cong nhìn tôi lưỡng lự - chơi bài gì bây giờ... à, phải rồi! \nTiếng đàn rè đục. Tôi chẳng hiểu Nguyên đang chơi bài gì nữa. Một mớ âm thanh lùng bùng bên tai. Một hồi Nguyên ngẩng lên nhìn tôi: \n- Chị có biết bài gì không? \n- Chịu, em đánh đàn mà cứ như đánh đố ấy. \nNó nhe răng cười đổ lỗi tại cái đàn tự tạo để lâu ngày không đánh nên dây bị gỉ. \n- Bài hát này em thích lắm mà không biết đầu đề. Như thế này... - Nó e hèm một cái rồi cất tiếng hát bằng cái giọng đang vỡ - Cầm lá thiếp này lòng hướng vô Nam. Dù xa muôn trùng nhưng tình em vẫn ngàn năm không mờ... Thôi em chẳng hát nữa kẻo chị lại cười. Chị nghe đoạn này nhé, nghe này... Tình tình tình gió bay. Nghe ra chưa? \n\nTôi rũ ra cười vì kiểu đánh đàn của nó. Mặc tôi cười, Nguyên vừa đánh vừa minh họa bằng lời hát. Hết bài nó hất hàm nhìn tôi: \n- Nghe êm chứ chị? \nTôi cũng bắt chước điệu bộ của nó hai tay xoa xoa vào nhau, gật gật đầu ra chiều tán thưởng, nhưng rồi không nín được, tôi cười phá lên, Nguyên ngất ngư cười theo. \nÐang vui, Nguyên chậm chạp đứng dậy, dựng đàn vào góc nhà. Nhìn dáng điệu thẫn thờ, buồn bã của nó, tôi hỏi khẽ: \n- Em làm sao thế ? \n- Chị có phải về trước giao thừa không? - Nguyên vẫn đứng góc nhà hỏi chẳng buồn quay mặt ra. \n- Không, chị ở lại đón giao thừa với em. Chị mang theo cả bánh pháo đây này. \n- Thật không ? Chị ở lại nhá? - Nó quay ngoắt lại, mắt sáng bừng, khiến tôi không dám nhìn thẳng vào đấy - Thế mà em cứ tưởng... \nHóa ra nó buồn vì tưởng tôi phải về. Nếu Nguyên bé lại một chút hoặc tôi già thêm chục tuổi thì tôi sẽ ôm riết lấy nó vào lòng. Nguyên mấp máy môi định nói câu gì đó nhưng lại thôi, rồi bước nhanh đến bên tôi cuống quýt: \n- Chị em mình phải dọn dẹp qua nhà cửa để tý nữa còn đón giao thừa chứ. Chị quét nhà và bày biện lại cho em, em ra đây một tý. \nKhông đợi tôi trả lời Nguyên chạy vù ra cửa. Lúc quay về cầm theo túi kẹo. Nguyên lấy tờ giấy trắng cắt thành hình hoa và để túi kẹo lên đó. \n- Hôm nay được phép chi vào \"ngân quỹ\". Phải có gì khao chị chứ! Giao thừa xong chị em mình sẽ phá cỗ. \nCỗ của Nguyên là mấy thứ tôi mang đến, thêm túi kẹo nó vừa mua. Tôi bày tất cả lên bàn, cạnh lọ hoa hồng. \nChỉ còn nửa tiếng nữa là giao thừa. Nguyên tìm chiếc que để treo bánh pháo khi đốt. Nó làm rất cẩn thận như chuẩn bị cho một việc trọng đại sắp sửa diễn ra tại đây. Vừa làm, nó vừa nói chuyện với tôi: \n- Có mấy thằng bạn rủ em đến nhà tụi nó đón giao thừa. Em chả thích thế, dù sao mình cũng là người lạ. \n\"Thằng bé nghĩ gớm thật!\" - Tôi thầm nghĩ - những đứa trẻ như nó thường khôn hơn lũ trẻ cùng tuổi, bởi sớm phải tự quyết định mọi việc của bản thân. Tôi dù sao vẫn còn sự chăm sóc của người cha. Tôi không biết mình sẽ ra sao nếu ba tôi mất sớm hơn? \nLúc này tôi mới có dịp nhìn kỹ khuôn mặt Nguyên. Phải nói là Nguyên đẹp trai, khuôn mặt thon thả đôi mắt đen mở to được che bởi hàng mi dài cong vút - một đôi mắt đặc con gái. Nhìn hàng ria mờ đen phía trên môi cu cậu tôi bật cười. Nguyên nhìn tôi ngạc nhiên: \n- Chị cười gì thế ? \n- à... Em làm khéo tay như con gái ấy - Tôi nói lảng. \n- Phải làm cho nó quen tay chứ. Em còn biết khâu nữa cơ. Chị xem này - Nó giơ lưng về phía tôi. Miếng vá bằng bàn tay ở giữa lưng lộ rõ cả đường chỉ. \nTiếng chuông đồng hồ từ vô tuyến ở các nhà xung quanh thong thả gõ từng tiếng. Ðó đây đã râm ran tiếng hơi pháo. Nguyên nhìn tôi, hiểu ý, tôi gật đầu. \n- Em tắt đèn chị nhé. Ðể xem ánh lửa từ những quả nổ trông đẹp hơn. \nNguyên xòe diêm châm lửa đốt. Quả pháo cối đầu tiên nổ rất giòn. Mặc dù đã chuẩn bị trước, tôi vẫn hơi bị giật mình theo phản xạ tự nhiên. Ðợi quả pháo cuối cùng nổ xong, tôi bảo Nguyên:\n\n- Năm nay chị em mình sẽ gặp nhiều cái may, vì pháo nổ rất tốt. \nKhông thấy Nguyên trả lời, tôi nhìn sang. Hai tay vịn vào song cửa sổ, mắt nhìn xa vời vợi. Qua ánh đèn từ ngoài đường hắt vào tôi thấy ở khóe mắt nó hai giọt lệ lớn sắp sửa lăn xuống má. Tự nhiên nước mắt tôi trào ra. Cũng giờ này năm ngoái tôi còn đón giao thừa với ba ở bệnh viện. Năm nay ba bỏ con một mình. Ba ơi... \n- Chị! Nguyên quay sang tôi giọng nghẹn ngào: - Chị... Chị là chị gái của em nhé ! \nTôi nhìn nó cười trong khi hai hàng nước mắt kéo vệt trên hai má. \n- Nguyên! Chị sẽ là chị của em mãi mãi. Nếu ba còn sống chắc ba sẽ rất thích vì có thêm một cậu con trai đấy! \nNguyên cười rồi đưa tay lên quệt má. Tôi chẳng buồn lau mặt nữa. Chúng tôi đứng như vậy nhìn ra phía xa rực ánh đèn các mầu. Xung quanh là tiếng pháo nổ khi xa khi gần, liên tục. Một năm mới bắt đầu... \nMẹ tôi mất năm tôi lên tám tuổi - cái tuổi bắt đầu cảm nhận được tình yêu của người mẹ đối với mình một cách có suy nghĩ. Tôi vẫn còn nhớ mấy hôm sau khi mẹ mất, ba không khóc nhưng thường nhìn tôi thở dài. Lúc ấy trong ba có vẻ suy nghĩ ghê lắm. Một lần đi học về tôi khoe với ba là cái Thụy được mẹ nó may cho một cái váy rất đẹp. Mấy hôm sau, thấy ba sưu tầm ở đâu rất nhiều tranh ảnh những đứa bé mặc váy hỏi tôi thích kiểu nào, rồi ba mang vải đến nhà người quen nhờ họ hướng dẫn cắt và tự tay ba khâu cho tôi. Từ đó đến khi tôi học hết cấp ba, quần áo của tôi đều do ba may cho. Tốt nghiệp Ðại học, ba giục tôi lấy chồng, nhưng tôi bảo chưa tìm được người tâm đầu ý hợp, ba đùa yêu: thế tâm với ý của con thế nào để ba chọn giùm. Thực ra trong thâm tâm, tôi rất sợ lấy chồng mà phải về nhà chồng, để ba không ai chăm sóc. Hơn nữa chẳng may phải người không tốt, họ đối xử tệ bạc với ba thì tôi sẽ ân hận suốt đời. Năm ngoái ba mất vì bệnh ung thư phổi, tôi đã phải trải qua giờ phút kinh hoàng khi nghĩ rằng chỉ có một mình ở trên đời. \nTrước đây và bây giờ tôi rất nhiều bạn bè, chúng thường xuyên đến chơi với tôi, an ủi tôi làm tôi đỡ đi phần nào cảnh cô đơn. Bọn tôi thường tổ chức các buổi nói chuyện, vui chơi, ăn uống ngay tại nhà tôi. Lúc ấy, tôi thấy rất vui vẻ. Khi mọi người ra về, mình tôi đối diện với bốn bức tường của căn phòng thì sự trống trải lại xâm chiếm tôi. \nCuộc sống của tôi từ ngày có Nguyên khác hẳn. Chúng tôi đến với nhau tự nhiên như sinh ra trên đời này là để có nhau. Tôi cảm thấy thời gian nhàn rỗi của mình có ích hơn khi phải bận rộn, lo toan cho cả người khác. Mặc dù tôi nói bã bọt mép, Nguyên vẫn không chịu rời bỏ nếp sống cũ: sáng đi học, chiều đi học, tối gánh nước thuê cho mấy hàng phở ở đầu phố để kiếm sống. Quen Nguyên một thời gian tôi mới biết, hơn hai năm nay nó không hề nhận một đồng nào của bố mẹ nó gửi về cho. Nếu họ đến thăm thì nó tìm cách lẩn trốn. Hàng xóm láng giềng khuyên nó không nên như thế Nguyên chẳng nói gì nhưng lần sau vẫn lặp lại như cũ. Người ta đã bắt gặp có lần Nguyên đứng ở cửa sổ nhìn theo bóng mẹ nó đi chiếc Diaman cho đến khi khuất hẳn. Ðôi mắt vốn đã buồn lại buồn hơn. Tiếp xúc với Nguyên tôi thấy rằng thằng bé có một nghị lực ghê gớm mà tôi không có được. Sống trong môi trường như vậy mà Nguyên vẫn giữ được mình thật là hiếm! \nHọc hết lớp chín, Nguyên nói với tôi là xin đi làm. Tôi khuyên thế nào nó vẫn một mực: em không thể sống dựa vào lòng tốt của người khác mãi được. Có điều kiện em sẽ học sau, em hứa với chị như vậy! \nSau khi cân nhắc khá lâu, tôi vẫn kiếm được việc làm cho Nguyên theo nguyện vọng của nó. Công việc chủ yếu là phụ việc cho các họa sĩ trong một xưởng họa. Chỗ đó tuy lương ít hơn mấy nơi khác mà tôi đã hỏi, nhưng yên tâm hơn vì Nguyên học hỏi được nhiều điều ở bậc đàn anh cho cái nghề nghiệp mà nó mơ ước đã chớm bước vào. Hôm lĩnh tháng lương đầu tiên, Nguyên phóng xe thẳng một mạch về nhà tôi, mồ hôi nhễ nhại, một tay thu ra phía sau, khuôn mặt sáng bừng. Chưa khi nào tôi thấy nó tươi tỉnh như thế: \n- Hôm nay em được lĩnh lương. Thế là em đã làm ra tiền rồi nhé. Em mua cho chị cái này, đoán xem, cái mà chị vẫn thích ấy. \nThấy tôi đoán sai, nó sốt ruột giơ bắp ngô nướng ra, dứ dứ rồi rụt nhanh về. \n- Có thế mà không đoán ra. \n- Ôi! Ðưa cho chị đi Nguyên, chị thèm chảy nước miếng ra đây này - Tôi kêu toáng lên. \nNguyên rối rít kể chuyện các anh chị ở cơ quan đã chúc mừng nó ra sao, có anh còn tặng nó một chiếc túi để đựng đồ đi làm. Với nó, đó là một sự kiện trọng đại trong đời. \n- Em mới đi làm một tháng mà thấy khỏe hẳn ra. Chị xem này - Nó đứng dậy vươn vai, hít căng lồng ngực hãy còn phẳng lỳ của đứa trẻ đang lớn. Trong thâm tâm, tôi luôn mơ ước Nguyên sẽ trở thành một họa sĩ nổi tiếng. Sự mong mỏi ấy nhiều khi trở thành niềm tin chắc chắn trong tôi, bởi Nguyên rất có năng khiếu hội họa và giàu nghị lực. \nChị em quý nhau như vậy nhưng bất cứ sự giúp đỡ nào của tôi hơi thiếu tế nhị một chút thì Nguyên khéo léo từ chối ngay. Tôi gọi đùa nó là \"mẹ chồng\" bởi cái tính khe khắt ấy. Nó cười rồi nói với giọng buồn buồn: \" ở hoàn cảnh em dễ bị người ta nghĩ xấu. Anh em đã vậy, có người tưởng em rồi cũng thế\". Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu hết lòng tự trọng của những đứa trẻ như Nguyên lớn đến mức nào? \nMột lần, tôi và Nguyên đi chợ, nó xách làn lẽo đẽo đi sau. Gặp một thanh niên mù ăn xin, tôi để vào mê nón của anh ta đồng bạc. Lúc ngẩng lên bắt gặp ánh mắt khinh bỉ và cười mỉa mai của Nguyên. Ra khỏi cổng chợ, nó bảo: \n- Sao chị lại cho anh ta? Anh ta vẫn còn khỏe mạnh kia mà! \n- Ai muốn vậy đâu em. Em không thấy anh ta mù sao? \n- Anh ta mù thì còn chân tay. Thiếu gì việc dành cho người mù, việc phải đem khuyết tật của mình để cầu xin của bố thí của người ta. Thà chết đói còn hơn! \nNguyên nói cũng có lý, nhưng nghe cái giọng lạnh lùng ấy tôi không thể chịu được. Tôi bực bội bảo: \n- Em đừng tàn nhẫn như thế. Các cụ đã bảo \"giàu hai con mắt khó đôi bàn tay\" đó sao? Nghiêm khắc với mình nhưng phải rộng lượng với người khác chứ! \nSuốt dọc đường về, tôi và Nguyên không tranh luận gì thêm. Có lẽ nào nó lạnh lùng với đau khổ của người khác đến thế được chăng? Hay nó bị mất mát nhiều trong tình cảm đến mức chai sạn nên khó rung động đến nỗi đau của người khác? Nguyên lặng lẽ đi bên tôi, có thể nó liên tưởng đến chuyện của nó. Ðược, càng hay! \nCuộc sống của chị em tôi êm ả trôi đi. Từ ngày Nguyên đi làm, tôi bắt nó mỗi tháng phải dành mười đồng gửi tiết kiệm, nói đùa là để cưới vợ. Nó xấu hổ nói lảng: \"Nếu thế em chẳng để dành nữa\". ở một mình, nó lôi bạn bè về nhà bày bừa khiếp lên được. Tranh vẽ treo lộn xộn khắp tường, bột mầu rơi loang lổ trên nền nhà, chỗ cái ấm, chỗ cái chén. Tuần nào tôi cũng phải lên dọn dẹp hộ nó nhưng chỉ ngày hôm sau lại đâu vào đấy. Tôi, Nguyên và bạn bè của nó thường tổ chức những chuyến chơi xa vào ngày thứ bảy, chủ nhật. Tụi nó mang theo đồ nghề, tới nơi nào có phong cảnh đẹp là mải mê ngồi vẽ và phân công tôi lo bữa ăn. Biết công việc của tôi hay cần đến sách vở, Nguyên rất chịu khó đi lùng các hiệu sách tìm mua cho tôi những cuốn truyện, sách nghiên cứu vừa in. Không hiểu học được ở đâu, nó viết một câu to tướng vào tủ sách của tôi: \"Kẻ nào cho mượn sách là kẻ ngu. Kẻ nào giả sách lại còn ngu hơn\". Tôi thuyết phục mãi nó mới chịu bỏ đi... \nThứ bảy, tôi về sớm hơn một chút, đi mua mấy lạng thịt làm bún chả và gọi dây nói báo cho Nguyên về ăn cơm. Ðợi đến bảy giờ tối, vẫn chưa thấy nó đâu, tôi sốt ruột đi ra, đi vào. Gần tám giờ, Nguyên mới lò dò về đến cửa đã liến thoắng không kịp để tôi hỏi han câu nào: \n- Chị chờ em lâu lắm phải không? Em có chút việc ở cơ quan. Em đói điên lên đây này. Hôm nay em sẽ ăn hết những thứ chị làm cho mà xem. \n- Thì rửa mặt đi đã nào! \nNgồi ăn, Nguyên kể cho tôi nghe hôm qua ở cơ quan nó có đợt khám nghĩa vụ quân sự, trúng tuyển năm người, xưởng họa của nó cũng có một anh đi đợt này. \n- à quên mất, em được cơ quan cho đi học đấy. \nNó móc túi lấy tờ giấy đưa tôi xem. Ðó là công văn quyết định của Nguyên nghỉ công tác từ tháng chín để ôn thi vào trường Cao đẳng mỹ thuật. Nguyên đã có bằng cấp III bổ túc văn hóa. Gần cuối bữa ăn, Nguyên bảo tôi: \n- Chị ơi, em... em... - Nó bỏ lửng không nói tiếp. Tôi bỏ bát bún đang ăn dở nhìn nó khó hiểu. Thảo nào đang lúc nói chuyện, tôi có cảm giác như nó định nói chuyện gì đó nhưng còn ngần ngại. \n- Chị tính xem em nên đi học hay đi bộ đội? - Nó nhìn tôi không chớp mắt. \nThật khó trả lời. Lâu nay tôi vẫn là người chị khuyên bảo lời hay lẽ phải. Bây giờ sẽ phải nói với nó ra sao? Ði bộ đội hay đi học? Nếu suy bì hơn thiệt thì đi học sẽ tốt hơn nhiều. Nguyên sẽ có cả một tương lai mà tôi hằng mong mỏi cho nó. Nhưng khi nó đã cân nhắc giữa việc đi học và đi bộ đội thì có nghĩa nó nhận thức được vai trò của người thanh niên và sẵn sàng chấp nhận những khó khăn, vất vả của người lính. Tôi nhìn Nguyên và bỗng thấy nó già dặn hẳn lên. ừ, nó mười tám tuổi rồi còn gì! Tôi biết, Nguyên đã quyết định, chỉ vì tôn trọng tôi nên mới hỏi như vậy. \n- Cái đó tùy em - Tôi nói chậm rãi, mắt không rời vầng trán thông minh được phủ bởi lọn tóc đen phía trước của Nguyên - Em đã lớn, chị tin em sẽ có quyết định đúng đắn. Nhớ báo sớm cho chị biết ngày đi. \n- Ðấy em biết mà, chị bao giờ cũng nói điều phải... - Nó ngập ngừng rồi nói rất nhanh: - Hơn nữa em ra đi để bù lại phần nào lỗi lầm của anh em, để người ta hiểu những đứa như em hơn. \nNguyên cầm đĩa lên và trút hết chả còn lại vào bát của tôi: \n- Chị ăn đi, em gắp cho chị chẳng được bao lâu nữa. Hôm nay em đã khám sức khỏe, loại A1 nhá. Chị cứ chê em còm nữa đi. \n?n xong, Nguyên dành việc rửa bát. Trước khi bê mâm đi, nó còn lấy khăn mặt ướt và cốc nước đưa cho tôi. \nThế là Nguyên đi bộ đội đã được sáu tháng. Vắng Nguyên tôi thấy cửa nhà vắng vẻ hẳn. Mỗi tháng Nguyên thường viết cho tôi ba bốn lá thư. Chẳng có chuyện gì xảy ra mà nó không kể, nào là bà chủ nhà rất thương hay để dành cho củ khoai, củ sắn mỗi khi đi tập về; nào là các trò nghịch ngợm của các cậu lính trẻ... Nó viết: \"... Ngoài giờ luyện tập em vẫn tranh thủ vẽ thêm, nghỉ lâu sợ cứng tay mất. Ðược nhiều nhiều em sẽ gửi về cho chị xem, góp ý và giữ hộ em. Em rất khỏe. Tăng ki-lô so với hồi ở nhà, da đen hơn trông như anh nông dân ấy, chắc chị không nhận ra mất\". Thư tôi nhận được cách đây hai tuần Nguyên báo đã đi lên biên giới. Trước đây, tôi chưa khi nào hỏi mà cũng chẳng nghe thấy Nguyên nhắc đến bố mẹ. Ðột nhiên hai hôm trước ngày lên đường, Nguyên hỏi tôi: \n- Chị thấy em có nên đến chào bố mẹ em không? \nHóa ra trong tâm hồn Nguyên vẫn còn một góc không nhỏ dành cho những người đã sinh ra rồi bỏ rơi mà tôi cứ tưởng không bao giờ Nguyên tha thứ cho họ. Hồi còn bé chỉ là sự giận dỗi, tức tối của con trẻ không được người lớn vuốt ve âu yếm. Nhưng khi lớn lên hiểu hết mọi việc diễn ra xung quanh, một mặt nó phán xét, một mặt thèm khát tình yêu của bố mẹ. Bằng cách có thể xa, nhưng ranh giới giữa tình yêu và sự căm thù thực là mỏng manh, Nguyên không căm thù bố mẹ nó, nhưng tình yêu ngày một cạn đi khiến người nó khô cằn. Chính cái đó mới là điều đáng sợ. Tôi rất mừng khi nghe Nguyên nói. \nTối hôm ấy, tôi chuẩn bị cho nó quần áo đẹp nhất và giục đi. Khi Nguyên về, tôi không hỏi chuyện nhưng nhìn đôi mắt nó tôi đoán chuyện gì đã xảy ra. Ðôi mắt đẹp ấy buồn hơn nhưng bớt sự lạnh lùng, chua chát. Bây giờ tôi mới chợt hiểu sức mạnh ghê gớm của tình yêu mà tạo hóa đã ban cho con người! \nMột năm nữa lại trôi qua. Một năm Nguyên làm anh bộ đội. \nTối nay cũng như mọi tối khác. Viết xong bài báo để ngày mai nộp cho phòng, tôi lôi len ra đan. Ðứa bạn đi công tác ở Ðức về cho nửa cân len mầu xám, tôi dành để đan cho Nguyên. Mầu này rất hợp với đàn ông, hơn nữa ở biên giới mùa đông rất lạnh. Nguyên thường viết thư kể cho tôi nghe về bông tuyết đầu mùa phủ long lanh trên tán lá rừng... Ðan thì đan chứ biết làm thế nào gửi lên cho Nguyên được. Khoảng mười giờ đang định dọn dẹp gi.ường đi ngủ thì có tiếng gõ cửa. Ai đến chơi khuya thế nhỉ? Hay là Nguyên về? Tôi mừng rỡ đứng dậy, thì cánh cửa hé mở. Trước mắt tôi là anh bộ đội trạc ba mươi tuổi, quần áo bám đầy bụi đất. Chắc anh ta vừa đi qua chặng đường dài khá vất vả. Thấy vẻ ngạc nhiên, bối rối của tôi, anh ta nói luôn: \n- Tôi là Trung, cùng đơn vị với Nguyên. \n- Thế ạ! Mời anh vào chơi. Anh vừa trên đó về? \nTôi hấp tấp đi pha nước, hỏi chuyện rối rít khiến khách không nói được câu nào. Bất giác, tôi quay lại nhìn Trung. Anh ta quay mặt đi khi bắt gặp cái nhìn của tôi. Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành. Trung vẫn ngồi mân mê cái mũ mềm trong tay. Không chịu được không khí căng thẳng ấy, tôi run run hỏi: \n- Có chuyện gì xảy ra với Nguyên phải không anh? \n- Vâng... Nguyên... hy sinh. \nAnh ấy nói gì thế nhỉ? Tôi thấy mình đang ngồi trên con thuyền trôi bồng bềnh, các bức tường nhà chao đi, chao lại. Tiếng Trung rơi lõm bõm vào tai tôi như tiếng người thở đứt quãng... Chúng tôi đi trinh sát thì lọt vào ổ phục kích của địch... Gần hết đạn mà địch vẫn tràn lên rất đông... Anh Trung phải quay lại báo cho đơn vị biết thôi... Không!... Nghe em, anh còn bé Sơn, đừng để bé Sơn phải mất bố... Tôi, hạ sỹ Nguyễn Thành Nguyên ra lệnh cho binh nhất Nguyễn Văn Trung phải chấp hành mệnh lệnh... Khi đơn vị tôi diệt xong ổ phục kích của địch, đến nơi thì Nguyên đã tắt thở, trên người có chín vết đạn bắn vào... Bóng đèn giữa nhà tỏa ra quầng xanh, đỏ, vàng giống như ánh đèn các mầu rọi vào chỗ chị em mình đứng đón giao thừa hôm nào, đúng không Nguyên?... Có phải Nguyên đấy không?... Ðừng buồn chị nhé, đi bộ đội về em sẽ học ra trò cho mà xem... Em sẽ vẽ tặng chị bức tranh to đúng bằng người chị hôm cưới... Mặc thử áo len này đi, chị đan cho em đấy... Ôi, em không giơ tay lên được; đau quá, chúng nó bắn em. Chúng tưởng thế là chia rẽ được chị em mình chắc... \nAi để hòn than lên ngực tôi thế này? Trời ơi, bức bối quá! Cả chiếc khăn quàng cổ này nữa, vứt đi! Ðột nhiên người tôi run bắn lên như chạm phải lửa, nước mắt cứ thế chảy ra không sao ngăn được. Hãy chỉ đứa nào bắn em, Nguyên, chị sẽ trả thù cho em. Ðừng bỏ chị, em ơi...! \nKhông biết tôi sẽ ngồi khóc bao lâu nếu anh Trung không kéo tôi trở về với thực tại. \n- Chị hãy bình tĩnh lại. Nguyên dặn tôi đồ đạc của cậu ấy đưa về cho chị. Ðây... \nTrung đưa cho tôi chiếc ba lô đã bạc mầu đang để dưới chân bàn. Anh xin phép ra về vì đã khuya, trước khi ra cửa anh còn quay lại bảo tôi: \n- Chị đừng tỏ ra mềm yếu, Nguyên không thích thế đâu. \nCâu nói ấy như một liều thuốc làm ngưng đọng mọi cảm xúc, mọi suy nghĩ trong tôi: ngưng đọng cơn hoảng loạn đang xâm chiếm tôi. Tôi ngồi lần giở ba lô của Nguyên. Có hai bộ áo quần bộ đội bạc mầu. Còn một chiếc áo bộ đội nữ - có lẽ là chiếc áo mà Nguyên đã viết thư kể cho tôi: \"Em lấy chiếc áo mới phát nhờ cô cấp dưỡng cắt và tự tay khây lấy cho chị. Chẳng hiểu có vừa với người chị không?\". Một tập tranh vẽ cuộn tròn rất kỹ, xếp giữa mấy bộ áo quần. Và cuối cùng là chiếc hộp sắt nhỏ, dẹt, hình chữ nhật. Tôi mở ra, bên trong có ba bức ảnh đã ngả màu vàng. Một bức ảnh người đàn ông, một bức ảnh người phụ nữ, đằng sau là chữ Nguyên viết hồi còn bé \"Ðây là bố\", \"Ðây là mẹ\". Còn bức ảnh thứ ba, đứa bé đang lẫy đằng sau có ghi dòng chữ: \"... Mặt trời bé con của mẹ\". \nLần giở được những thứ ấy ra, chân tay tôi mỏi rã rời như vừa phải làm một việc quá nặng. Không buồn mắc màn, tôi với tay tắt đèn rồi nằm vật ra gi.ường, với chiếc áo len đan giở úp lên mặt... \n\n *​\n\n* *​\nBạn bè, người quen hỏi thăm tôi về Nguyên, thì hoặc là tôi né tránh câu trả lời, hoặc là tôi nói thật điềm tĩnh: \"Nguyên hy sinh rồi!\". Ðó là điều không thể có trong tôi trước đây, một người không biết kiềm giữ niềm vui hay nỗi buồn đau. Sao lại thế? - Tôi không trả lời rành rẽ được, chỉ biết đó là ảnh hưởng của Nguyên đối với tôi. Em kiên quyết và bình tĩnh trong khó khăn, vui buồn của cuộc sống ngay từ những ngày em chưa làm người lớn. Và , chính vì vậy em sống có trách nhiệm biết bao! \nTôi đã tìm đưa cho bố mẹ Nguyên ảnh chân dung họ thời trẻ. Họ đã khóc. Người đàn ông gục mặt vào song cửa, lặng lẽ lau mắt, còn người phụ nữ thì òa lên. Cả hai nơi tôi không ngồi lại lâu, chẳng phải vì tôi ghét bỏ họ, trái lại tôi còn thương họ nữa, nhưng quả thật tôi không thể nói chuyện với họ được. Còn bức ảnh đứa trẻ đang tập lẫy thì tôi giữ, tôi thấy mình có quyền làm việc ấy. Giữ bức ảnh đó, là giữ mãi hình ảnh của Nguyên khi buồn bã, khi cười đùa... là giữ mãi một cuộc đời cho cuộc đời mình. Con người đi qua, ánh sáng còn để lại mãi, phải vậy không? Và, em là mặt trời bé con của chị, phải vậy không, Nguyên? \n", "replies": [ "cảm động quá, cảm ơn bạn nhé!" ] }
kenhsinhvien
_doc
cc798213df3b30b7e9cf383214842892
1
null
{ "item_id": "cc798213df3b30b7e9cf383214842892", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/de-thuong-qua.13505/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Rạp phim", "datetime": "1/1/2011", "title": "Dễ thương quá", "post": "\n\n\n\n", "replies": [ "Khùng điên zi đâu", "Nhỏ ơi " ] }
kenhsinhvien
_doc
352e9c7b4820ffe0505decdf5e48c195
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "352e9c7b4820ffe0505decdf5e48c195", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/10-cach-thay-doi-cuoc-doi.13496/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Suy ngẫm", "datetime": "1/1/2011", "title": "10 cách thay đổi cuộc đời", "post": "Nghe có vẻ ngớ ngẩn khi nghĩ rằng một hiệu ứng nhỏ nhất cũng có thể tạo ra tác động tích cực nhưng chúng ta cần bắt đầu từ đâu đó chứ. Hãy xem 10 đề xuất dưới đây để đổi thay cuộc sống của mình theo hướng tích cực nhé!\n\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n​ Nhớ, cần 21 ngày để hình thành một thói quen!​ \n1. Lấy một chai nước\n\nTiêu chuẩn này là 8-10 ly nước mỗi ngày; sẽ nhiều hơn,nếu bạn là một nữ vận động viên.\n\n2. Chậm lại!\n\nHầu hết chúng ta dường như luôn vội vàng. Và thật không may, lịch sinh hoạt trong gia đình, những cuộc họp và giờ làm việc cố định mỗi ngày đã tạo ra sự vội vàng này. Bạn sẽ ngạc nhiên khi những yếu tố gây căng thẳng sẽ gậm nhấm nhiều năm sống của bạn. Nhưng bạn có thể ngăn chặn điều này bằng cách hãy tự tạo cho mình những thư giãn nho nhỏ. \n\nHãy ngồi tihền với chiếc iPod nếu muốn tránh những cơn thịnh nộ từ xa. Hãy biết nói “không”. Và khi lái xe, hãy tập hít thở thật sâu và chậm.\n\n 3. Tránh xa các loại điện thoại thông minh\n\nTrong thế giới siêu kết nối, thật dễ đề ngồi online hàng giờ mà không cần phải ngồi bên máy tính. Và nó nuốt chửng cuộc sống xung quanh bạn, từ âm thanh, hình ảnh và quan trọng là cả những người mà bạn yêu thương. \n\nVậy nên, hãy tắt nó trong vài giờ, ngừng kiểm tra email. Mọi thứ sẽ ở đó ngay khi bạn đăng nhập mà.\n\n4. Ngừng dùng thẻ tín dụng\n\nHãy bắt đầu mua sắm bằng tiền mặt để tránh sự phụ thuộc và lạm dụng thẻ tín dụng.\n\nKhông bao giờ là quá muộn cho một kế hoạch tài chính mới để thoát khỏi cảnh nợ nần.\n\n5. Ôm ấp 30 phút mỗi ngày\n\nPhụ nữ thật sự có nhu cầu ôm ấp. Cho dù với một vật nuôi hay đứa trẻ hay đơn giản là chiếc gối ôm. 30 phút ôm ấp sẽ mang lại những tác dụng đáng ngạc nhiên cho sức khỏe thể chát và tinh thần. Cái ôm chặt, vuốt ve thậm chí là mát-xa đều sẽ làm tăng tiết một hooc-môn giúp làm dịu tâm trạng, giảm căng thẳng và lo lắng, làm tăng lòng tự trọng và cải thiện sức khỏe nói chung. Vậy là bạn đã biết sử dụng thời gian rảnh rỗi một cách khôn ngoan rồi chứ.\n\n6. Khởi động một kế hoạch tập thể dục\n\nTập thể dục rất cần thiết. Điều này không hề mới đối với chúng ta nhưng rất nhiều phụ nữ không thể tìm cho mình 1 khoảng thời gian nào đó dành cho việc này.\n\nHãy bắt đầu 1 kế hoạch mới, đặc biệt nếu 6 tháng vừa qua không có sự tập luyện nào. Chỉ cần bạn bớt nửa tiếng hý hoáy với chiếc điện thoại là đủ. Bạn có thể tập yoga hay một bài tập mới nếu thấy chán.\n\n7. Đọc nhãn thực phẩm\n\nQui tắc số 1 của tôi là nếu không thể phát âm được thành phần ghi trên nhãn hàng thì không mua sản phẩm đó và chắc chắn là không ăn nó. \n\nTuy nhiên, có những chất bạn đọc tốt nhưng số lượng lại khủng khiếp, thường đó là muối và chất béo. Rồi một số thành phần khác tuy ít nhưng lại gây hại như các chất phụ gia. Vì vậy hãy tránh xa các sản phẩm này, chuyên tâm cho trái cây và rau tươi.\n\n8. SPF\n\nGương mặt, gót chân, đầu gối và cả khuỷu tay và rồi cả da đầu và tai. Khi bạn bắt đầu thấy chúng trắng bệch thì hãy mua 1 lọ dưỡng da có chứa chất chống nắng. \n\nVà ngay cả mùa đông, trời thường u ám hơn là nắng đẹp thì bạn vẫn cần kem chống nắng.\n\nNếu bạn bắt đầu bây giờ, bạn sẽ giảm nguy cơ ung thư da sau này.\n\n9. Kiểm tra tủ quần áo\n\nCó bao nhiêu người trong chúng ta không có cái gì đó trong tủ quần áo vẫn còn nguyên nhãn mác?\n\nHãy kiểm tra ngay. Nếu dùng được thì đừng chần chừ còn nếu không hãy mang đi làm từ thiện hay cho ai đó.\n\n10. Tạo “kho” hạnh phúc\n\nBạn có một ước mơ chưa thực hiện được? Bạn sợ đi làm mỗi ngày? Các mối quan hệ của bạn đều trong tình trạng tốt đẹp? Bạn hạnh phúc khi gặp ai đó? Hãy lên danh sách những công việc, con người hay kỳ nghỉ mang lại cho bạn hạnh phúc. Sau đó, phân loại và hiện thực hóa những mong muốn đó.\n\nHãy nhớ rằng: cần bắt đầu từ những điều nho nhỏ. Thấm nhuần những thói quen mới. Sau đó tiếp cận cho các mục tiêu còn lớn hơn.\nBạn còn những thay đổi nhỏ nào muốn thêm vào danh sách này?\n\nTheo MT ​", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
16c88fe27e6630cf882d0696a4484015
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "16c88fe27e6630cf882d0696a4484015", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/games-doi-khang-hay-ne-hinokakera-fragment-eclipse-ver3-0-ban-full-download-mf.13529/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Kho game", "datetime": "2/1/2011", "title": "Games Đối Kháng Hay Nè Hinokakera: Fragment Eclipse ver3.0 bản FULL download (MF)", "post": " Hinokakera: Fragment Eclipse ver3.0 bản FULL download (MF)\n\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\n\n\n​ Hinokakera (ヒノカケラ, Hinokakera?) là series game Japanese doujin 2.5D fighting \nđược phát triển bởi Akaishi Ryuuka dưới cái tên \"Reddish Region\"\n\nhiện nay game có 3 Version\n\n* v1.00-1.11c - Hinokakera the Fragments of Innocent Sinner. có 10 characters.\n* v2.00-2.02 - Hinokakera the Fragments of Innocent Sinner Reinforced Edition. \n* v3.00-3.01a - Hinokakera fragment:Eclipse. thêm 3 nhân vật và phần Story\n\nlà một game 2.5D với môi trường và nhân vật 3D nhưng các chiêu thức hoàn toàn dựa trên nền 2D nên việc ra chiêu khá đơn giản và việc tạo hit combo lên vài chục tới 100 là điều hiển nhiên với Hinokakera\n\nCác chú ý cơ bản:\nLife Gauge\ncái này ai cũng phải biết nhất là môn đệ của Fighting \nThe Guard gauge ( màu xanh bên phải LG)\nthe Energy gauge ( phía dưới) \nBrake gauge ( xuất hiện ở thanh TEG khi thanh này full)\n\nButton\n------\nHinokakera là dạng 4 button fighting game. A(Light), B(Medium), C(Heavy), and D(Brake).\n\nBlock\n-----\nNOTE:Với game này thì mọi cú đỡ sẽ giảm thanh GG \n\nCó 3 cách thức Block\n1. Normal Block - đơn giản bằng nhấn nút lùi\n2. Guard Cancel -đỡ được và phản dòn \n3. Brake Guard nhấn nút D không giảm GG nhưng giảm EG\nCấu hình\nMinimum Requirements:\n\nWindows® 98/Me/2000/XP operating system\nATI® Radeon™ or equivalent DirectX® 9.0c-compliant 32 MB 3D video card with hardware T&L and pixel shader support\n500 Mhz Intel® Pentium® 4 or AMD® Athlon™ processor or equivalent\n256 MB RAM\n915MB of uncompressed hard disk space for game files\nDirectX® 9.0c (included), DirectX®-compatible sound card and speakers or headphones, Microsoft® compatible mouse \n \nCấu hình thử nghiệm của tớ nè\nLaptop\nCPU: AMD Turion x2 2,2GHZ\nRAM: 3GB DDR2 bus 667\nVGA: ATI Radeon HD 3200 onboard\nHDD: 250 GB\nlink download bản FULL Hinokakera Fragment Eclipse ver 3.0\nhttp://www.mediafire.com/?9web35m439m\nhttp://www.mediafire.com/?ahoge9wdjjw\nhttp://www.mediafire.com/?22dddvjl00b\nhttp://www.mediafire.com/?62vdhz0en2x\nhttp://www.mediafire.com/?3jus1dfvmd4\nhttp://www.mediafire.com/?e1etyod6z1x\nhttp://www.mediafire.com/?8ccv9jfjgks\nhttp://www.mediafire.com/?0scjxtnmtbw\nhttp://www.mediafire.com/?8sljnddhk4j ​ Hướng dẫn cài đặt:\nDownload các file về, dùng winrar để giải nén thành một thư mục\nvà play không cần cài đặt. Chúc vui!\nDownload Ultra ISO portable ở đây\n \n\ngame này hay lắm", "replies": [ "ủa sao ko có ai ý kiến gi vậy ta", "bạn post gì ma không có hình hay clip gi hết zay.\n\n\n\n\n\n\n\n\nnè\n\n\n\n\n\n\n\n\nnhưng mà mình nói thật nha. game này chơi mỏi tay quá ah", "ừm nhưng mà hay đồ họa đẹp mà bạn", "aj cho mjnh` link download nintendo ds vs!!!! Bày mjnh` cách caj` nữa nka !!!! @@@@ Tks nhju` ", "Upppppppppp top kiếm tks ^^", "linh die het ca roi :'( hic", "GAME HAY CHO DI ĐỘNG đây các mem vào ủng hộ nha ( tải free ) các game đều có thể chơi trên điện thoại thường và Smartphone . Có rất nhiều game và đa dạng về thể loại , các bạn hãy tải về và cảm nhận nhé ! Thanks m.ng", "Dịch vụ chep phim HD - chep phim hd gia re -bán HDD và dau phat HD \n\nmời ghé thăm website nào \n\nMọi Thông Tin Thắc Mắc Xin Liên Hệ \nMr .Sang : 090.900.2107 - 090.300.2107 \nAdd: 358/4 Cách Mạng Tháng Tám, P.10, Q.3, Tp.HCM \n\n\n​" ] }
kenhsinhvien
_doc
29b6af07ec2f461b74d06cb87d13d693
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "29b6af07ec2f461b74d06cb87d13d693", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/haibara-tho-lo-tinh-cam.13534/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "2/1/2011", "title": "Haibara thổ lộ tình cảm", "post": "Nguồn:conankun.yourme.net\nVào một ngày đẹp trời, Ai-chan quyết định tìm gặp Conan để thổ lộ lòng mình...\n\n\n{\n\n\n\n\ntớ có ghi nguồn rồi đó", "replies": [ "Hahaha.hay thật đấy. trái tim tôi cũng tan vỡ..rắc..rắc...", "Bạn lại ko ghi tên người edit aaa Với lại, từ nay về sao bạn nào lấy bất cứ tác phẩm nào của mình ( Wings89), vui lòng ghi nguồn là shihofc.forumvi.net nha, mình sẽ ko chấp nhận bất cứ nguồn nào khác nữa. Mong các bạn hiểu giùm, công sức sáng chế rất là vất vả aaa", "\n\nwings89 nói:\n\n\n\nBạn lại ko ghi tên người edit aaa Với lại, từ nay về sao bạn nào lấy bất cứ tác phẩm nào của mình ( Wings89), vui lòng ghi nguồn là shihofc.forumvi.net nha, mình sẽ ko chấp nhận bất cứ nguồn nào khác nữa. Mong các bạn hiểu giùm, công sức sáng chế rất là vất vả aaa\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nsorry bạn tại mình tìm dc bên conankun.yourme.net nên fải ghi source bên đó.mình hiểu công sức của bạn.công sớc bỏ ra mà bị copy ko ghi nguồn hay tác giả thì rất tức.thành thật xin lỗi bạn.\nNhưng sao bài của bác newsun về akai cũng bị copy mà sao ko thấy bác ấy làm jì hết zậy nhỉ\n\nMà lúc copy có thấy tên tác giả đâu.zơí lại mình thấy tên trang web khó nhớ wá à bạn wing nên đổi thành haibarafc.com hay aifan.com aifc.com thì dễ nhớ hơn", "Cái truyện này làm em bị hố... ", "\n\nnhox_tam nói:\n\n\n\nsorry bạn tại mình tìm dc bên conankun.yourme.net nên fải ghi source bên đó.mình hiểu công sức của bạn.công sớc bỏ ra mà bị copy ko ghi nguồn hay tác giả thì rất tức.thành thật xin lỗi bạn.\nNhưng sao bài của bác newsun về akai cũng bị copy mà sao ko thấy bác ấy làm jì hết zậy nhỉ\n\nMà lúc copy có thấy tên tác giả đâu.zơí lại mình thấy tên trang web khó nhớ wá à bạn wing nên đổi thành haibarafc.com hay aifan.com aifc.com thì dễ nhớ hơn\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nYeah mình cũng biết tên hơi dài. Thực ra bọn mình đã mua domain là shihomiyano-fc.net, nhưng do chưa mua host nên domain này ko xài được. Mình biết khá bất tiện, nên mình sẽ cố gắng hoàn thành vụ host và domain sớm, mong các bạn cố gắng thông cảm. Chắc chắn tên miền mới sẽ hoạt động trong thời gian sớm nhất ( trễ nhất là tết nguyên đán thôi)", "Ôi con tim nhỏ bé, khổ cho conan, đang tưởng bở.hihi", "hay thật đó ", "Tớ có 1 cái cực kì độc địa=.=\nnhưng khổ 1 nỗi nó tiếng trung\ncậu nh0c _tam có bít ai bít tiếng trung ko? bảo tớ với, tớ nhờ trans hộ rồi post cho\ntớ nhờ cậu xinyi nhưng chưa thấy cậu ấy trả lời =.=\nhic\nđó là cái kết bằng tranh thật sự mà fan nhà ta vẫn đọc fic và tưởng tượng bấy lâu nay\ntrùi ui", "Nhờ anh newsun đó hay nhờ ghostrider nè hay nhờ chị trangpham1990 đó họ là nhóm rocket team mà,nhờ họ cho nhanh", "Chỉ sợ truyện chế í họ ko nhận=.=", "Nhận mà sao ko nhận nhờ anh newsun hay trangpham1990 đó chưa gửi sao biết hok nhận,hoặc thử wa conakun.yourme.net nhờ admin hay MOD bên đó xem họ làm dc ko", "Truyện vui quá đó!\nLàm mình cứ tưởng hí hí\nHai mà cũng biết đùa nửa cơ ", "Hay là mình cứ đưa link lên đây nha\nmình nhờ team ksv rồi, cậu xinyi ko nhận đành chịu, mình đang nhờ mấy bạn bên dctp , rồi trans lại từ tiếng anh=.=\n\nhttp://www.mediafire.com/?du221z9195uzxv8\n\nmọi ngừi chịu khó down về nha\nkhi nào bên dctp pm lại, tớ sẽ post riêng ra 1 topic(có scan lại đàng hoàng)\nthế đã\nđau lòng với cái kết này, đừng share lung tung nhớ", "Bạn có thể nhờ trangpham1990 , chứ ko phải mình tớ biết tiếng Trung. Nếu bạn có những mẩu truyện ngắn cái kết khác với cái kết này thì có thể mình nhận trans, còn cái này thì ..... ko thích , có khi lại ghét luôn ấy chứ ", "Dùng google dịch lời nếy truyện đó là tiếng anh,sau đó dùng photoshop chỉnh sửa tí là ok\nmà lạ wá Aoyama Gosho là người nhật nếu vậy thì truyện ông ta vẽ ra lời fải viết theo tiếng nhật chứ.thường ở nhật phổ biến là kiểu chữ kanji và higanara.tại sao aoyama fải dùng tiếng trung quốc nhỉ", "Trời ui, cái đấy đâu phải bác Gosho vẽ hả trời\ncái đấy là fan nó ghép hình và lời vào, có mấy chỗ nó tự vẽ, fan ở bên Tàu, chả dùng tiếng Trung lại ko? Chứ nếu tiếng nhật, mình biết bập bõm chả đã tốt \nmà hình làm sao dùng google, hài ghê, có phải có disscussion đâu", "Nếu tranh có tiếng anh thì dùng chức năng dịch rồi chịu khó viết lại lên khung dịch là xong\nko fải mình nói truyện tự sáng tác.mà là truyện do Aoyama Gosho sáng tác cơ.bạn ko hiểu ý mình nói rồi", "ơ, mình là translator mà\nvới lại cái truyện ở link trên kia tiếng trung, ko có oánh đc\nhi hí, bên dctp hôm qua gửi mail bản trans tiếng anh sang cho mình rồi dạo này mình hơi bận, rảnh mình sẽ post", "Cậu tưởng thuốc chùa à =]]\n\nchết vì cười , bó tay" ] }
kenhsinhvien
_doc
07c72a916b1a7e544119b6677f756b7c
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "07c72a916b1a7e544119b6677f756b7c", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/conan-chap-760-tieng-viet.13523/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "1/1/2011", "title": "CONAN chap 760 [Tiếng Việt]", "post": "Conan Chap 760: CUA LÔNG Ở HỒ SUWA \n\nĐọc truyện tranh Conan Chap 760 tiếng Việt - Truyện tranh Conan Tập 72 tiếng Việt\nTruyện Detective Conan - Thám Tử Lừng Danh Conan - File 760 - Vol 72\n\nXem chap đầu tiên của năm 2011 nào các bạn yêu dấu ^^!\n\n\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nBản dịch Conan Chap 760 tiếng Việt được thực hiện bởi ROCKETEAM\nĐọc truyện trên Kênh Sinh Viên chính là ủng hộ ROCKETEAM. \n\nChúc Bạn đọc truyện vui vẻ!\nNếu có điều kiện hãy mua bản gốc để ủng hộ tác giả và chia sẻ với bạn bè nếu truyện thú vị nha!\n\nVà nhớ nếu có cảm nhận gì thú vị chia sẻ cùng bọn tớ nhé! \n1 câu bất hủ: Mỗi comment của các bạn là niềm vui của bọn tớ, là động lực để tiếp tục thực hiện các chap sau tốt hơn nữa! Cảm ơn các bạn ​", "replies": [ "Hay lắm, cảm ơn các bạn. một món quà năm mới tuyệt vời ", "Tiêp đi bạn oy......híc đợi thê này đau tim wa", "Hmm... Mấy lần thế này rồi. Cứ tưởng đc bóc tem hóa ra còn có ng nhanh hơn.", "May thế nào lại chưa đi ngủ. Niềm vui cho năm mới.Cảm ơn nhiều nha!\n", "\n\nchenanna0210 nói:\n\n\n\nHay lắm, cảm ơn các bạn. một món quà năm mới tuyệt vời \n\nClick để xem tiếp...\n\ntruyện hay wa, cố lên nha, năm mới zui zẻ nhá cả nhà !!", "Đọc cái này là như ăn tết sớm lun \nThanks bác trangpham1990 nhiều nha ", "Canh nguyên đêm mà lại ngủ quên không bóc ten tức ghê à. hjchjc. cảm ơn bạn nha. hjhjh", "Wá tuyệt vời! thanks các pác nhiều.", "Hay lắm, cảm ơn bạn nhiều", "Hay thật đấy.k biết haibara đã phát hiện ra điều j nhỉ???\nHồi hộp quá!khi nào mới có chap sau mà đọc đây???", "Hay ghê!!hấp dẫn quá,nôn đọc chap sau nữa rùi,hjx", "chúc các bạn năm mới vui vẻ", "Wow...niềm vui đầu năm...cảm ơn RK team ! ^^", "Đang hay thì hết, dã man thật, lại phải chờ...", "Cảm ơn bạn, truyện hay lắm ", "Thank nhiều nha!!!! Hay lắm!!!! Vất vả cho c rồi!!!!!!!^^", "Khong bik sao conan moi nhin da biet gia nhi?hay hay", "hay quá,hi vọng sẽ nhanh có chap mới", "Đầu năm có chap mới rồi, hay quá" ] }
kenhsinhvien
_doc
d198135beba0255c3b3fab7d1533f45a
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "d198135beba0255c3b3fab7d1533f45a", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-hoi-that-noi-that.13007/page-19", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "25/12/2010", "title": "Trò chơi hỏi thật nói thật ...", "post": "", "replies": [ "\n\nhoangtuan_cntt nói:\n\n\n\n2 năm nữa ra trường, rồi đi làm , bố mẹ bảo phải có vợ nhanh \n\nClick để xem tiếp...\n\nbố mẹ mong có cháu nội bế lắm à ku ơi", "trai cntt thông tin ra trường là bao nhiêu cô theo. Không phải lo. Khi nào ra trường rồi tính. Đó vẫn là chuyện của tương lai mà. Hơn nữa, yêu nhau chưa chắc đã cưới.", "\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\ntrai cntt thông tin ra trường là bao nhiêu cô theo. Không phải lo. Khi nào ra trường rồi tính. Đó vẫn là chuyện của tương lai mà. Hơn nữa, yêu nhau chưa chắc đã cưới.\n\nClick để xem tiếp...\n\nyêu chưa chắc đã cưới uh nhĩ ", "Cứoi chưa chắc vì iu...chính vì thế nên nhìu cặp gd li dị hohohoh", "mình nói chuẩn chưa? hehe, bạn cũng đừng lo lắng quá về chuyện đó. Một số bạn học ngành y đến 6-7 năm thì sao. Cứ yên tâm đi. ", "\"YÊN TÂM\" Từ này nghe hay nhĩ . Mùa đông lạnh lẽo lại phải ôm chăn rồi ", "thế yêu nhau mà cưới thì không li dị sao? dumbo nói chưa chuẩn lắm. Li dị bây giờ do rất nhiều yếu tố quyết đinh. Có nhiều cặp vợ chồng yêu nhau nhưng khi chung sống có nhiều mâu thuẫn xảy ra rồi li dị. Nói chung không nói trước được điều gì\n\nhầu như ai mà chẳng ôm chăn, ôm chiếu chứ. bạn hãy nghĩ về những điều tốt đẹp phía trước thì sẽ cảm thấy lònh ấm áp hơn đấy. ", "Thế tuan_cntt tìm ng iu để khỏi ôm chăn thui à...hay đó", "Mình nghĩ sắp được ăn tết là ấm áp nhất . quên đi những chuyện không vui .OK", "bây giờ mục này sắp trờ thành nơi tư vấn tình yêu rùi haizzzzzzzzzzzz \nđể mình hỏi tiếp nha: trong KSV bạn quý ai nhất vậy???? ", "\n\ndumbo nói:\n\n\n\nThế tuan_cntt tìm ng iu để khỏi ôm chăn thui à...hay đó\n\nClick để xem tiếp...\n\nĐâu có . Một trong số ít ích lợi khi có người yêu thôi mà ", "Cksv tớ quý nhứt ai mà thank bài tớ nhìu nhứt hahahahahah", "mình cũng mới tham gia ksv thôi, nên chưa quen biết được nhiều. Những người mình qý là: kimanh27, peace loving, dumbo, vittay, kenzizi, hohahai, mrtai. Hôm nay có thêm hoangtuan, ko có", "Tôi tự thank mình sao không được nhĩ admin làm ăn thế này là lỗi hệ thống rồi ", "mà bạn tuấn nghĩ là khi có ngườ yêu thì sẽ được ôm sao. con gái cũng khôn lắm nha. Đừng tưởng bở. nhiều khi có người yêu còn bị chết cóng nữa cơ", "\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\nmình cũng mới tham gia ksv thôi, nên chưa quen biết được nhiều. Những người mình qý là: kimanh27, peace loving, dumbo, vittay, kenzizi, hohahai, mrtai. Hôm nay có thêm hoangtuan, ko có\n\nClick để xem tiếp...\n\nQuý thì nhiều Quan trọng là có thêm từ NHẤT . Bạn quý tớ nhất phải Không ", "\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\nmà bạn tuấn nghĩ là khi có ngườ yêu thì sẽ được ôm sao. con gái cũng khôn lắm nha. Đừng tưởng bở. nhiều khi có người yêu còn bị chết cóng nữa cơ\n\nClick để xem tiếp...\n\nepf thế bạn gái đó hỏng có thương người iu chúc nào cả...mùa đông có người iu dẫn ng iu đi ăn ngô nướng ..có ng đan khăn len..có ng gọi dậy sớm thik quá..đi tìm ng iu thui", "\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\nmà bạn tuấn nghĩ là khi có ngườ yêu thì sẽ được ôm sao. con gái cũng khôn lắm nha. Đừng tưởng bở. nhiều khi có người yêu còn bị chết cóng nữa cơ\n\nClick để xem tiếp...\n\nƠ con gái thick được ôm mà , vừa ấm lại vừa thân mật ", "Không phải con gái nào cũng thích đc ôm đâu.", "\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\nmà bạn tuấn nghĩ là khi có ngườ yêu thì sẽ được ôm sao. con gái cũng khôn lắm nha. Đừng tưởng bở. nhiều khi có người yêu còn bị chết cóng nữa cơ\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nchuẩn ai nói có ng iu là đc ôm " ] }
kenhsinhvien
_doc
c604b5ae03d748b9469ae24cfffa4341
1
null
{ "item_id": "c604b5ae03d748b9469ae24cfffa4341", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/haibara-tho-lo-tinh-cam.13534/page-2", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "2/1/2011", "title": "Haibara thổ lộ tình cảm", "post": "", "replies": [ "Kiểu này anh Shin nhà ta vỡ nợchứ không phải vỡ tim đâu ", "Dễ thương quá.", "chẳng thấy gì hết", "Bão nổi lên rồi đồng bào ơi! Chém gió siêu đẳng đúng là fan Ai", "Ai lúc nào cũng ảo vô đối ", "Thú vị đấy...mình cũng bị mắc lừa...hihihi...", "sau kì này Conan hết bệnh \"tưởng\" ", "ôi conan", "hahahahahhahahahhahahahhaha", "hay quá cười vỡ bụng chị ơi lần sau viết tiếp nhé" ] }
kenhsinhvien
_doc
e29c1102a7eee7c763b62e21f8d08949
1
null
{ "item_id": "e29c1102a7eee7c763b62e21f8d08949", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/nguoi-tinh-mua-dong.13554/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "2/1/2011", "title": "Người tình mùa đông", "post": "Trình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe.", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
fed0f6984b77995fb9196be2f47037d7
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "fed0f6984b77995fb9196be2f47037d7", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/conan-chap-760-tieng-viet.13523/page-3", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "1/1/2011", "title": "CONAN chap 760 [Tiếng Việt]", "post": "", "replies": [ "Hay lắm cảm ơn bạn nhiều nha!!", "Cám ơn bạn nha! chúc bạn lun khỏe mạnh,hii\n", "hok biet khi nao moi co chap 9 huc huc", "hay quá, hoan hô :X", "Hay lắm cảm ơn kênh sinh viên nhiều nhé. Mong kênh sinh viên sẽ tiếp tục cho ra những tập truyện hay", "trangpham oi up len MF đi mình ko dowload dc", "oh yeah\n\n\n\ntrangpham1990 nói:\n\n\n\nDownload link Vol 73\n \nDetective Conan - Vol 73 - Chap 08 - File 760: Cua lông hồ Suwa\n\nXem chap đầu tiên của năm 2011 nào các bạn yêu dấu ^^!\n\n\n{\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nVà nhớ nếu có cảm nhận gì thú vị chia sẻ cùng bọn tớ nhé ! \n1 câu bất hủ: Mỗi comment của các bạn là niềm vui của bọn tớ, là động lực để tiếp tục thực hiện các chap sau tốt hơn nữa ! Cảm ơn các bạn ​\n\nClick để xem tiếp...\n\nmừng quá đọc được tới đây, nói chung mấy chap này cho con nít, nên tình tiết cũng ko mấy phức tạp nhỉ", "thank for all!", "o KSV voi o truyenmoi thi o dau trans conan nhanh hon ?????????", "Good good thank nhóm dịch các bạn nhiều hehe", "chúc các bạn một năm mới tràn đầy hạnh phúc và học hành tấn tới . Niềm vui hạnh phúc tràn ngập tiếng cười . Sức khỏe dồi dào , ai ai cũng có đôi có cặp . \nah bạn newsun ơi làm sao mà mỗi lần mình sửa máy tính là y như rằng về không đăng nhập được lại phải đăng kí tên khác may mà mình có nhiều email chứ không thì .....................\nHappy New Year 2011", "thank so much. nhanh tí nữa nhá.chờ mệt quá", "Rất tuyệt!\nmong chờ chap tiếp theo của bạn!", "Hay lắm...", "Truyện hay wa'!!! thanks nhiều!!! mong chap sau sẽ ra mau chóng!!!", "sao mình không thấy phần dịch í nghĩa của mí cái lá bài Masao bắt đc nhỉ? \nhix hix đọc tới đây mà mún học tiếng Nhật ghê cơ \n", "\n\nchenanna0210 nói:\n\n\n\nHay lắm, cảm ơn các bạn. một món quà năm mới tuyệt vời \n\nClick để xem tiếp...\n\nthank và yêu bạn nhiều nhiều nha!!!", "Tk so muz....", "Vẫn chưa có part mới ak híc lâu thế", "Óe mới đó đã hết chap để đọc rùi sao.Mong ra chap mới nhanh nhanh" ] }
kenhsinhvien
_doc
f507e43af1454a5fcf2d7af1f8185952
1
null
{ "item_id": "f507e43af1454a5fcf2d7af1f8185952", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/mai-khong-quen.13544/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "2/1/2011", "title": "Mãi không quên", "post": "Trình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe.\nNghe bài hát này thật cảm động. Thầy cô, mái trường, bè bạn ... những kỷ niện ta không thể nào quên", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
740b8e3b09eb669565472577d2a9d084
1
null
{ "item_id": "740b8e3b09eb669565472577d2a9d084", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/yeu-khong-dam-noi.13552/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "2/1/2011", "title": "Yêu không dám nói", "post": "Trình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe.", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
d3e31e822c8fb353235633ba80cf5920
1
null
{ "item_id": "d3e31e822c8fb353235633ba80cf5920", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/do-vui-3-chu.12602/page-48", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "18/12/2010", "title": "Đố vui 3 chữ..!!!", "post": "", "replies": [ "Siêu Sao Sún\nTHH", "Tao hồi hận hahahahahaha\nđây là gì DHR\nsss là sủa sủa sủa hehehehehe", "DHR là Đi Học Rồi\ntiếp: TNN", "QSH->Quân Sẽ Học!!!\nSSS->Sơn Sẽ Sơn[nhà]!!!\nKKK???​", "Trọng nghĩa nhảm hả ?nhảm chết ai hohohohoho :ksv@05::ksv@05::ksv@05:\nCuộc đời này nhảm mới có cái để cười hahaha:ksv@14:\n\nKhông không không\ncái này là gì egr/", "Không phải nhảm, mà là Never Give Up, nhảm cũng chẳng có gì đáng cười ", "Cái này là gì yjc", "Yến ju Cường\nwhat does RLD mean?", "Rain lady_ chẳng bít có đúng k nữa mình dốt anh\nTNK", "Thích nhiều kẹo \n\nCCK", "Con chim khách\nTHL", "Tìm hành lí \n\nNKQ", "Nhắc không quên\nUKI", "UKI:Ứ...Không Ỉa !Bí từ quá\nIAU", "Im ăn uống \n\nNNN", "NNN:Ngu Ngốc Ngố !Sorry nhé:\nNLA", "Người làm ăn\nIOE", "\"iu\" ông em! hi hi\nNVT", "Nàng và tôi\nCLN", "Nga Vẫn Thế!!!\nKKN???​" ] }
kenhsinhvien
_doc
0be12ef36f4faa88c4f698e0a1a97b97
1
null
{ "item_id": "0be12ef36f4faa88c4f698e0a1a97b97", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tinh-ngo-la-mo.13556/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "2/1/2011", "title": "Tình ngỡ là mơ", "post": "\n\n\n\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
ded008e31b58a63de755be9b54d1184a
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "ded008e31b58a63de755be9b54d1184a", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/ai-gioi-ngu-phap-tieng-anh-sua-ho-to-bai-nay-voi-thanks-nhiu.13489/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Ngoại Ngữ", "category_name": "Luyện tiếng Anh", "datetime": "1/1/2011", "title": "Ai giỏi ngữ pháp tiếng anh sửa hộ tớ bài này với:( thanks nhìu", "post": "đây là topic nói của tớ\nMy mother is forty five years old. she is a teacher. she looks like my grandmother with a high nose, oval face anh white skin. the difference is that my mother was thin, very thin while my grandmother is overweight. I think that's the only difference between the two people. my mother wears very simple. she likes black so she always wears black. she usually wears dark suit for work and she looks very polite. my mother made curly hair last week. i don't like it because i like her straight hair. In general my mother is a great mother. she always give me smiles. I love my mother so much ", "replies": [ "she looks like --> She's like : giống như\nthe difference is that my mother was thin, very thin while my grandmother is overweight --> The diffrence is my mother is thin, very thin but my grandnother is overweight. Dùng but hay hơn\nWhile thường dùng chỉ trong cấu trúc câu hành động khác diễn ra thì hành động khác xen vào \nI think that's the only difference between the two people --> between them\nTheo tớ là vậy!!!", "Sorry bạn nha nhưng mình thấy cách viết văn của bạn ko hay..còn vụng lắm..nên chau chuốt chút\nVd nha :\nshe looks like my grandmother with a high nose, oval face anh white skin. the difference is that my mother was thin, very thin while my grandmother is overweight. I think that's the only difference between the two people\nShe takes after ( Take after : giống ) my grandmother with a high bridge nose ( sống mũi ) , oval face and bright skin ( thay vì white skin : vì da người châu á ko phải là trắng nên dùng bright sẽ tốt hơn ) . The little difference from my mother and my grandmother is my mother is very skinny and my grandmother is fatter , As you know , the time ruins my grandmother figure ( khác biệt nhỏ giữa họ là mẹ tôi thì nhỏ con còn bà tôi thì mập hơn ..ko nên dùng overweight nó là lời văn nặng nề hơn , difference thì nên dùng giới từ from ) \nmy mother made curly hair last week : bạn có thể dùng như sau :\nmy mother was curly her hair last week \nhoặc : my mother made her hair curly last week\nshe always give me smiles : bạn nên dùng ; she always smiles with me ..(i love her smiles...it's so beautifful...: bạn nên chêm vô những câu cảm xúc vào phần tả..làm bài văn mượt hơn )\nHi vọng bạn làm tốt topic của mình ^^", "Thay vì là \"forty five\" thì nên là \"forty-five\" và \"the difference is that my mother was thin, very thin while my grandmother is overweight\" thì câu của bạn chưa thông nhất về tenses còn lại ngữ pháp của bạn ko có gì sai hết chỉ là cách viết chưa mượt mà như Grace nói. Do vậy mình có một số lời khuyên cho bạn:\n\n1/\"My mother is forty five years old. she is a teacher.\" thay vì hai câu ngắn bạn nên chuyển nó thành 1 câu dài \" My mother is forty-five years old, a teacher at abc (trường mà mẹ bạn dạy) \" làm vậy câu văn của bạn sẽ hay hơn mà con cho người đọc biết thêm về mẹ bạn.\n\n2/\"she looks like my grandmother with a high nose, oval face anh white skin. the difference is that my mother was thin, very thin while my grandmother is overweight. I think that's the only difference between the two people.\" ba câu này mình nghĩ bạn nên thêm các từ nối làm cho câu mạch lạc hơn và cũng như câu trên bạn nên kết hợp các câu ngắn thành một câu dài \" My mom and my grandmother look really like each other with the same high bridge nose, oval face,and bright skin. However, there is still a little difference between them which is my mother is very slim whereas my grandmother is a bit fatter.\" \n\n3/ \"my mother wears very simple. she likes black so she always wears black. she usually wears dark suit for work and she looks very polite.\" ba câu này bạn viết chưa được hợp lý lắm \"she likes black so she always wears black. she usually wears dark suit for work and she looks very polite.\" bạn vừa nói \"always\" rồi lại \"usually\" theo mình bạn nên kết hợp hai câu này lại \"Her favorite color is black, therefore, she usually wears dark suit for work and she looks very polite\" và bạn nên bỏ câu \"my mother wears very simple.\" vì hai câu sau và câu này ko hề hỗ trợ lẫn nhau (hoặc bạn có thể thêm luận cứ để tả thêm về mẹ bạn ăn mặt đơn giản ra sao và làm bài văn hay hơn)\n\nĐó là ý kiến của mình, hy vọng bạn sẽ gặp nhiều may mắn với topic của mình.\n", "những cái khác thì mấy ac kia sửa hết r, e chi bor sung thêm, ko biết có đúng hay ko.\nmy mother wears very simple->simply\nIn general my mother is a great mother-> e nghĩ woman sẽ hay hơn", "\n\n\n\nMy mother is forty five years old. she is a teacher. she looks like my grandmother with a high nose, oval face anh white skin. the difference is that my mother was thin, very thin while my grandmother is overweight. I think that's the only difference between the two people. my mother wears very simple. she likes black so she always wears black. she usually wears dark suit for work and she looks very polite. my mother made curly hair last week. i don't like it because i like her straight hair. In general my mother is a great mother. she always give me smiles. I love my mother so much \n\nClick để xem tiếp...\n\nMy mother, who is forty five-years old is a teacher. She has a high nose with oval face and white skin just like my grandmother. But the biggest difference between my mom and my grandmother is my mom very thin while my grandmother is overweight! I think that's the feature to recognize them. \nMy mother is fond of back, that's why she always wears black clothes. At work, she look very polite in dark suit. Last week, my mother made curly hair. I really don't like the new hair. I perfer straight hair to curly hair!\nShe always smiles with me (and cheers me up whenever i feel sad). I love my mother, so much!\n\ný em là zậy thoy chứ ngữ pháp em còn luộm thuộm lắm. bài này ý thì đc nhưng mà hơi thiếu biểu cảm 1 tí. cố lên nhá \n\n", "you shouldn't use \" in general\" in sentence \"In general my mother is a great mother\", maybe it is not suitable. you can use \" with me\". your writting is rather simple, you write about your mother, so you should express your feelings. \n" ] }
kenhsinhvien
_doc
496340fd191d6ebc8968cb171e3837a8
1
null
{ "item_id": "496340fd191d6ebc8968cb171e3837a8", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/ai-den-moc-chau.13491/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "1/1/2011", "title": "Ai đến Mộc Châu...", "post": "Thông cảm vì mình khoe quê hương. \n\n\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nBONUS THÊM ẢNH CỦA MÌNH LUÔN\n(Vẫn là Mộc Châu)\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nHết rồi đấy ạ.\n​", "replies": [ "Quê bạn đẹp ghê ", "Tuyệt...... Mình cũng đã từnh sống ở đó một thời. Nên cảm nhận được !!!!", "Tks mọi người.", "\n\ndpq nói:\n\n\n\nQuê bạn đẹp ghê \n\nClick để xem tiếp...\n\nKhông chỉ quê bạn đẹp ^^!" ] }
kenhsinhvien
_doc
352e11cc3b87d9e61e126f3a49022ee4
1
null
{ "item_id": "352e11cc3b87d9e61e126f3a49022ee4", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/shock-hay.13481/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "1/1/2011", "title": "Shock hay", "post": "\n\n\n\n", "replies": [ "Bài này có lâu rùi mà" ] }
kenhsinhvien
_doc
e259d5a8270b3fd438b9a1bb732c7def
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "e259d5a8270b3fd438b9a1bb732c7def", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/kham-benh-cho-mong-tay.13499/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khỏe đẹp", "datetime": "1/1/2011", "title": "Khám bệnh cho móng tay", "post": "Đừng coi thường sức khỏe của móng tay, bởi móng tay khỏe mạnh không chỉ mang lại vẻ đẹp mà nó còn thể hiện tình trạng dinh dưỡng cơ thể của bạn. Hãy lưu tâm khi móng tay của bạn có những biểu hiện dưới đây...\n\n{\n\n\n\n​ Thiếu ẩm\n\nCũng giống như da, móng tay, móng chân cũng cần được hydrat hóa (dưỡng ẩm, giảm sự mất nước) đầy đủ. Khi không được dưỡng ẩm đầy đủ, móng tay trở nên khô và dễ gãy, phần da quanh móng bong tróc... Đó cũng là những biểu hiện thường thấy khi cơ thể mất nước. Giữ cho cơ thể luôn được cung cấp đủ nước chính là chìa khóa để có những móng tay đẹp và khỏe mạnh.\n\nThiếu protein\n\nMóng tay được hình thành từ protein, hay còn gọi là chất sừng. Khi cơ thể thiếu protein, trên móng tay sẽ xuất hiện những dải màu trắng mờ, rất giòn và dễ gãy. Bạn cần bổ sung thêm các thực phẩm giàu protein vào chế độ ăn hằng ngày để cải thiện tình trạng này.\n\nThiếu vitamin A\n\nVitamin A tham gia vào sự toàn vẹn về cấu trúc của móng. Vì thế, thiếu Vitamin A, móng tay trở nên mềm, mỏng manh và dễ bị xước. Tình trạng này cũng thường gặp khi cơ thể bị thiếu hụt biotin. Các thực phẩm sữa và chế biến từ sữa, rau và trái cây có màu vàng cam, các loại quả có hạt và đậu... là những món ăn sẽ bù đắp cho bạn lượng vitamin A thiếu hụt này.\n\nThiếu Vitamin B12\n\nThiếu Vitamin B12 có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến móng tay, làm cho móng trở nên khô, cong lại ở phần đầu móng và móng sẫm màu hơn bình thường.\n\nThiếu vitamin C và folate\n\nThiếu Vitamin C có thể gây ra những đốm nâu và xước măng rô trên móng tay. Các loại trái cây có múi như cam, quýt, bưởi và các loại rau như bắp cải, ớt xanh, rau lá xanh... giúp bổ sung vitamin C và folate (acid folic).\n\nThiếu khoáng chất\n\nCan-xi, phốt pho, magiê, silic, lưu huỳnh và selen là những khoáng chất vô cùng quan trọng đối với sức khỏe nói chung và móng tay nói riêng. Bổ sung đầy đủ các khoáng chất trên, bạn sẽ sở hữu những móng tay khỏe mạnh. Ngược lại, thiếu các khoáng chất này sẽ gây khô móng, gãy móng... do biến dạng cấu trúc protein như keratin, collagen.\n\nThiếu sắt\n\nCơ thể thiếu sắt sẽ khiến móng tay có màu nhợt nhạt, giòn và trong chế độ ăn uống được thể hiện như móng tay nhợt nhạt, giòn. Đây là hai trong số các dấu hiệu lâm sàng của tình trạng thiếu sắt và thiếu máu.\n\nThiếu kẽm\n\nMàu sắc móng tay thay đổi, có đốm trắng, nhợt nhạt, phát triển không đều... có thể là do thiếu hụt kẽm. Ở mức độ trầm trọng, rối loạn do thiếu hụt kẽm có thể dẫn đến căn bệnh viêm da đầu chi ruột. Các loại ngũ cốc nguyên cám và các loại hạt có thể bổ sung nhu cầu về kẽm cho cơ thể.\nTheo Health Central​", "replies": [ "Chắc mình bị thiếu vitamin A rùi,hjx" ] }
kenhsinhvien
_doc
dbd0d166e76b8ac76a61702fea2de161
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "dbd0d166e76b8ac76a61702fea2de161", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/co-x-nao-nghe-pai-hat-ni-c-casablanca.13487/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "1/1/2011", "title": "Có X nào nghe pài hát nì c?...\"Casablanca\" ^^", "post": "\n\nCASABLANCA \nBertie Higgins \n\nI fell in love with you watching Casablanca \nBack row of the drive-in show in the flickering light \nPopcorn and cokes beneath the stars \nBecame champagne and caviar \nMaking love on a long hot summer's night \n\nI thought you fell in love with me watching Casablanca \nHolding hands 'neath the paddle fans \nIn Rick's candle lit cafe \nHiding in the shadows from the spies \nMoroccan moonlight in your eyes \nMaking magic at the movies in my old Chevrolet \n\nOh a kiss is still a kiss in Casablanca \nBut a kiss is not a kiss without your sigh \nPlease come back to me in Casablanca \nI love you more and more each day as time goes by \n\nI guess there're many broken hearts in Casablanca \nYou know I've never really been there so I don't know \nI guess our love story will never be seen \nOn the big wide silver screen \nBut it hurt just as bad when I had to watch you go​", "replies": [ "Uhm,bài này lâu rùi,but rất hay" ] }
kenhsinhvien
_doc
d16d6840defae29a5b2925bb59eeaf4b
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "d16d6840defae29a5b2925bb59eeaf4b", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/xin-gop-y-ve-viec-mo-chatbox.13492/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "Hỗ trợ thành viên", "datetime": "1/1/2011", "title": "Xin góp ý về việc mở chatbox", "post": "Mình mong KSV sẽ có một khoảng riêng để các bạn cùng chat box đc không\nNếu có thì hay biết mấy lúc đó diễn đàn KSV sẽ rất vui và tình cảm anh em trong KSV sẽ được nhân rộng vì mọi người có cơ hội cùng nói chuyện với nhau", "replies": [ "Nghe thì cũng vui nhỉ!", "Cái này chắc Admin phải suy nghĩ nhiều đây. Mình thấy KSV có một vấn đề thế này: Bấm vào đây để biết chi tiết.\n\n\nHok biết giải quyết được thật ổn thỏa chưa. Chat Box nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng lại chiếm một phần lớn vào việc tiêu tốn băng thông. Vậy nên phần lớn các diễn đàn thường phải hy sinh Chat Box để việc truy cập của các thành viên được ổn định. Nhưng dù sao thì nếu gói KSV đang dùng có thể đáp ứng được, mình cũng sẽ ủng hộ Chat Box. Nếu hok được thì cũng nên thông cảm cho BQT.^^!", "Vấn đề này cũng đã đc đề cập rùi, nhưng vs tình hình hiện nay thì KSV ko thể đáp ứng đc\nhttp://kenhsinhvien.vn/topic/tinh-hinh-la-em-co-y-kien-ve-chatbox-a.12753/" ] }
kenhsinhvien
_doc
d96fc3fd67b8d6e6ffb8094711e4a2cf
1
null
{ "item_id": "d96fc3fd67b8d6e6ffb8094711e4a2cf", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/vui-nhi.13498/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Rạp phim", "datetime": "1/1/2011", "title": "Vui nhỉ", "post": "\n\n\n\n", "replies": [ "girl xinh nhỉ?", "đây không phải lớp của thóc. Lớp thóc là tk8.2", "Hì tưởng lớp thóc chứ ", "Thế thóc post ảnh or clip lớp thóc đi Hào hứng chờ đợi ", "rất tiếc là chưa có. hic Khi nào có thóc sẽ post. Mà lớp thóc không ít boy như vậy đâu. Khoa tin mà! ", "Có ai đẹp như ta ...", "trời tất nhiên đẹp nhất rồi", "Có mình thóc khen thui ak....", "thì người ta giấu đó, chưa nói ra. ", "\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\nthì người ta giấu đó, chưa nói ra. \n\nClick để xem tiếp...\n\nhì hì có dzụ đ1o nữa hở", "Các Mem nữa đâu. vào nhanh lên", "Vào đây rùi, \ncó gì vui ko ", "\n\nko có nói:\n\n\n\nVào đây rùi, \ncó gì vui ko \n\nClick để xem tiếp...\n\ncó...1 cô bé và 1 ng tò mò chúc cả 2 ngủ ngon ", "Thiên đẹp trai nhỉ? Ko có thấy đúng không?\nMà hôm nay không có sao vậy?", "\n\nkethjchdua nói:\n\n\n\ncó...1 cô bé và 1 ng tò mò chúc cả 2 ngủ ngon \n\nClick để xem tiếp...\n\nchúc thế này nguy hiểm đó nha ", "quá nguy hiểm! ", "\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\nThiên đẹp trai nhỉ? Ko có thấy đúng không?\nMà hôm nay không có sao vậy?\n\nClick để xem tiếp...\n\nko có nghĩa là ko có sao,\nlúc nào cũng là vậy ", "Chết với cái từ ko có ", "Tên phải ý nghĩa chớ \nvui hơn rùi đó " ] }
kenhsinhvien
_doc
23929fcfbaef659d0f82423ef5cab8eb
1
null
{ "item_id": "23929fcfbaef659d0f82423ef5cab8eb", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/chi-em-sinh-doi-vua-xinh-vua-hat-hay.13500/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Rạp phim", "datetime": "1/1/2011", "title": "Chị em sinh đôi vừa xinh, vừa hát hay", "post": "\n\n\n\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
7b06e4e6e2a8fc073c821e10f47a6e19
1
null
{ "item_id": "7b06e4e6e2a8fc073c821e10f47a6e19", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tai-nan-trong-hon-le.13504/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Rạp phim", "datetime": "1/1/2011", "title": "Tai nạn trong hôn lễ ;))", "post": "\n\n\n\n", "replies": [ "Ko bit thằng rể phụ sẽ ra sao nhỉ ", "Hehe, sao lại để linh mục nhảy xuống thế kia, \nđáng lẽ chú rể phải bay xuống cùng chứ, ", "thật là...." ] }
kenhsinhvien
_doc
1f89f43db863511de9e003591d495f7e
1
null
{ "item_id": "1f89f43db863511de9e003591d495f7e", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-tra-loi-cau-hoi-bang-ten-bai-hat.12972/page-21", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "24/12/2010", "title": "Trò chơi: Trả lời câu hỏi bằng tên bài hát!", "post": "", "replies": [ "Chính là anh!!!\nCậu là ai????\n", "Tôi là tôi \nHạnh phúc ở đâu ^^", "Hạnh phúc là nơi có em- Lil One\n\nKhi khóc, bạn thấy nước mắt như thế nào ?", "Như \" Giọt sương vô hình \"!!!\nThế nào là Yêu Đơn Phương???\n\n", "\"trái tim bên lề\"\nbạn tự thấy mình là người như thế nào?", "Người hạnh phúc!!!\nYêu làm chi???​", "\"Yêu Để Rồi Đau!!!\" \nMùa mưa bạn thích làm gì?", "Con đường mưa\nkhi thích điều ji đó bạn cần phải làm ji để đạt được điều đó", "Sẽ luôn đợi nhau!!!\nCó ai ngốc hơn bạn???\n", "Nhỏ lớp trưởng\nbạn sẽ tặng gì cho ba của bạn vào ngày father's day(19/6)?", "Ngôi sao pha lê\nkhi tức thì bạn nói gì ?", "What the hell!\nnếu mún tự tử, bạn sẽ thực hiện như thế nào?", "Lột xác ( eo ! ~.~ )\nloài hoa mà bạn thic ?", "Đồi hoa mặt trời!!!\nCái gì quan trọng nhất của bạn???\n​", "Ngôi nhà hạnh phúc\nbạn ghét gì ?", "Giả vờ yêu\nbạn thích ai nhất", "Cô gái Trung Hoa(hơi miễn cường vì ghét đặc bọn TQ)\nSinh nhật người iu bạn sẽ tặng gì?", "Chocolate\nNếu bạn đi xe bus mà quên mang theo tiền(ko có vé tháng đâu nhé)", "Only love is real\nCòn bạn ^^", "\" No money no love \" xuống xe!!!\nTruyện tranh nào bạn thích???\n" ] }
kenhsinhvien
_doc
a087e06b613069b023bf916e957b1f95
1
null
{ "item_id": "a087e06b613069b023bf916e957b1f95", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/mot-vong-trai-bap.13495/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Rạp phim", "datetime": "1/1/2011", "title": "Một vòng trái bắp", "post": "\n\n\n\n", "replies": [ "Trong phòng có cờ Mỹ hay vậy @@" ] }
kenhsinhvien
_doc
976a0e8889cae463555278ec406861f0
1
null
{ "item_id": "976a0e8889cae463555278ec406861f0", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/do-vui-3-chu.12602/page-46", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "18/12/2010", "title": "Đố vui 3 chữ..!!!", "post": "", "replies": [ "Báo bóng đá \nmai ăn không chứ gì\ncái này là gì TFY", "TFY=>Tại Fan Yêu (đc fan hâm mộ quá)\nQLX", "Thằng fudo yusei\nquá lao xao\ncái này là gì rad", "thằng đó là ai vậy bạn\nRAD=>Rồi Anh Đi\nTPX", "TPX là Thành Phần Xấu \ntiếp: HEL", "Họ ép lấy \n\nKDY", "Kill dùm you \ncái này là gì\nKAT", "Kiểu áo thụng \n\nBTK", "Kênh ăn trộm hahaahahhhhhhhhhhhhhhhhaaaa\n\nBỏ tao không hahahaha\n\nCái này là gì dcv", "Đánh Chết Vân Khổ thân bạn nào tên Vân quá mình ko có ý này đâu nhưng vì bí quá\n\nLTL", "DCV : đồ con vịt \n\nLTL : làm theo luôn \n\nCLN", "đúc cu vào\ncqm là gì hahaahaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa\n\nCái lon nước", "Chim quyên múa \n\nCCL", "Cái quạt máy hahaahahhhhhhhhhhhhhhhhhhhaaaaaaaaaaaaaaa\n\nCon cu lồi hahahahahahahahaha", "\n\nt.nghia21 nói:\n\n\n\nCái quạt máy hahaahahhhhhhhhhhhhhhhhhhhaaaaaaaaaaaaaaa\n\nCon cu lồi hahahahahahahahaha\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nẹc! hỏi đi chứ k hỏi lại à ", "Tiếp: VTC", "Vì trẻ con\nRGY", "Rên gỉ yếu nghĩ mãi mới ra hjc\n\nTAK", "TAK=> Thầy Anh Kìa \nTHK", "Tặng hàng kí \n\nKQT" ] }
kenhsinhvien
_doc
a098f700729281b79a3866771da36d9a
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "a098f700729281b79a3866771da36d9a", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/cam-nang-chuc-tet.13501/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Suy ngẫm", "datetime": "1/1/2011", "title": "Cẩm nang chúc tết", "post": "Chúc Tết tưởng như là chuyện quá quen thuộc với mỗi người, tuy nhiên vẫn có chuyện phải bàn. Ví dụ, bạn chúc ai đó \"sống lâu trăm tuổi\" chưa chắc người ta đã vui. Tại sao vậy? \n\n- Trước khi xoa tay chúc cả nhà người ta “sống lâu trăm tuổi” bạn nên kiểm tra trước xem trong nhà có ai đã... 99 tuổi không! \n\n- Đến nhà ai ở chung cư, không nên chúc người ta “Tiền vào như nước”. Vì có thể khu đó nước máy thường xuyên chảy như... nhện tè! \n\n- Đến nhà sếp, nếu thấy vợ chồng cô thư ký đang ở đó thì không nên chúc sếp sang năm “sung sức”, câu nói đó có thể làm cho chồng cô thư ký bực mình và sếp... “giật mình”! \n\n- Đến nhà bác sĩ hay người bán... quan tài mà chúc người ta sang năm đắt khách thì khác gì chúc xã hội nhiều ốm đau chết chóc? Tốt nhất là nói: “Chúc anh (chị) rất đắt hàng với bọn tham nhũng, bọn lừa đảo, bất chính... Và luôn ế hàng với người lương thiện”! \n\n- Đừng chúc ai “dồi dào sức khoẻ” vì “dồi” nhiều nhà hàng làm không được vệ sinh cho lắm! \n\n- Bạn là sinh viên ở lại nhà trọ ăn Tết? Đừng chúc chủ nhà câu nào liên quan đến tiền nhé, kẻo người ta nhớ ra bạn đang khất tiền nhà tháng cuối năm đấy!\nTheo:vatgia.com", "replies": [ "cái này hay nhỉ " ] }
kenhsinhvien
_doc
763e580fa602b75795ba2715b27eab0f
1
null
{ "item_id": "763e580fa602b75795ba2715b27eab0f", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/cung-xem-nhe.13493/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Rạp phim", "datetime": "1/1/2011", "title": "Cùng xem nhé", "post": "\n\n\n\n", "replies": [ "Clip giới thiệu nhóm hả ", "ừ. giới thiệu nhóm", "Pà này rãnh gê chứ" ] }
kenhsinhvien
_doc
e08a1826fc5abd0ff229bbefeaeac120
1
null
{ "item_id": "e08a1826fc5abd0ff229bbefeaeac120", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/do-vui-3-chu.12602/page-44", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "18/12/2010", "title": "Đố vui 3 chữ..!!!", "post": "", "replies": [ "Văn tự sự\nmcq", "MCQ=>Muốn Có Quà\nKHV", "Khóa học văn\nSLT>????", "SLT=>Sình,Lầy=>Té\nUAS", "ứ ăn sáng \n\nBAC", "Bác ăn cháo\nSLG???", "Sống làm gì?\nAcc", "ăn cơm canh\nvvh", "SLG=>Sang Làm Gì?\nTTN=>Tốt Thế Này\nVVH=>Vì Vậy Hả\nACC=>Ăn Cơm Chưa?\nVAQ(chậm quá nên phải trả lời hết)", "Vậy anh qua \n\nEDN", "Thôi \" Em đến nhé\" \nTCD????", "Ối lại chậm mất rồi\nEDN=>Em Đừng Nói\nTDC=>Tát Chưa Đã\nXYI", "Xin yêu ỉn bất đắ dĩ \nKHT???", "KHT=>Kêu Học Trò\nAXP", "ăn xà phòng \n\nCCL", "Có con Lươn \nPTD", "Phải tiêu diệt \n\nCDC", "Con Dế̀ Con\nKUD", "Không iu đâu\nSLT???", "Sống là Tội \nPHR" ] }
kenhsinhvien
_doc
9976b9493b7fbf39d9eb0b7bce4bb512
1
null
{ "item_id": "9976b9493b7fbf39d9eb0b7bce4bb512", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/khong-xem-hoi-phi.13494/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Rạp phim", "datetime": "1/1/2011", "title": "Không xem hơi phí", "post": "\n\n\n\n", "replies": [ "Bài hát hay quá.đây là bài gì đó bạn.Trông cậu ca sĩ cũng dễ thương nữa", "đây là bài tell me why. Cậu bé dễ thương thật. Bài hát thật là hay", "Bài này mình nghe không thấy chán", "bài này chán quá ....", "chán mà hay [TEXTAREA][/TEXTAREA]" ] }
kenhsinhvien
_doc
e20c508e345f7d4897ac48c3ff8115f6
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "e20c508e345f7d4897ac48c3ff8115f6", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/phao-hoa-ruc-ro-chao-don-nam-moi-2011.13477/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "1/1/2011", "title": "Pháo hoa rực rỡ chào đón năm mới 2011", "post": "Bầu trời rực sáng với những bông pháo hoa nở tung như một lời chúc đẹp nhất đến tất cả công dân trên thế giới. Một năm mới thịnh vượng, thành công và hạnh phúc đang chờ đón mỗi người.\n\n\n\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\nAuckland là một trong những nơi đầu tiên đón chào năm mới.\n\nNhững nước ở nam Thái Bình Dưỡng đã trở thành những nước đầu tiên đón chào năm 2010, trong khi phần còn lại của thế giới vẫn đang náo nức chuẩn bị cho sự kiện trọng đại này.\n\nQuốc đảo nhỏ bé Kiribati trở thành nơi đầu tiên đón chào năm 2011 vào 10h GMT ngày thứ bảy. Cộng đồng sùng đạo với khoảng 6.000 dân này đã đón chào sự kiện bằng những buổi lễ nhà thờ.\n\nNew Zealand, vào 11h GMT, và chỉ 2 giờ sau là Australia đã khai màn cho lễ đón giao thừa với những màn trình diễn pháo hoa tuyệt đẹp.\n\nKhi đồng hồ chỉ đúng nửa đêm tại Auckland, thành phố lớn nhất New Zealand, pháo hoa đã được bắn lên từ trên đỉnh tòa tháp Sky cao 328m, tòa nhà cao thứ 15 của thế giới. Hàng chục ngàn người đã quy tụ quanh Vịnh Auckland để chiêm ngưỡng màn pháo hoa tuyệt đẹp có thể thấy ở khắp mọi nơi trong thành phố này.\n\nMàn bắn pháo hoa tại Tháp Sky, Auckland, New Zealand\n\n\n\n\n\n\n\n​\n\nTại Sydney, Australia, người dân đón năm mới với màn trình diễn pháo hoa được coi là lớn nhất và hiện đại nhất thế giới.\n\nKhoảng 1,5 triệu người đã mang chăn mềm, lều bạt cắm trại dọc Vịnh Sydney từ trước đó hơn 12 tiếng để được chiêm ngưỡng màn bắn pháo hoa \"ngốn\" mất 7 tấn pháo.\n\nTại Cầu Vịnh Sydney, Australia\n\n\n\n\n\n\n\n​ \nPháo hoa cũng được dự định bắn ở châu Âu, trong khi dự kiến 1 triệu người chen chân ở New York để tham gia lễ thả bóng ở Quảng trường Thời đại vào giữa đêm.\n\nTrong khi đó, năm nay là năm đầu tiên thủ đô Hà Nội, Việt Nam chính thức tổ chức lễ đón năm mới. Trong những năm trước, giới chức trách chủ yếu tập trung vào Tết âm lịch truyền thống. \n\n\n\n\n\n\nNgười dân trên khắp thế giới bắt đầu tổ chức lễ đón giao thừa.​ \n\n\n​ Người New Zealand được chiêm ngưỡng màn pháo hoa tuyệt đẹp \nđược bắn từ Tháp Sky cao 328m tại Auckland, \nmột trong những thành phố lớn đầu tiên được đón giao thừa.​ \n\n\n \n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nThành phố Sdyney, Australia đánh dấu thời khắc năm 2010 đi qua \nbằng màn bắn pháo hoa truyền thống trên những địa điểm nổi tiếng, \ntrong đó có nhà hát Con sò, Cầu Vịnh Sydney.\n​ \n\n\n\nMàn bắn pháo ở Trung tâm nghệ thuật tại Melbourne, Australia.\n​ \n\n\n​ Tại Nhật Bản, các thầy tu dòng Shino tới ngôi đền Meiji tại Tokyo để thực hiện những nghi lễ năm mới.\n​ \n\n\n\nNgười Hàn Quốc đổ về trung tâm Seoul trong thời khắc năm mới.​ \n\n\n Thả bóng chào năm mới ở chùa Zojo-ji, Tokyo, Nhật Bản.​ \n\n\n​ Đón năm mới trên Quảng trường Thời đại của Hồng Kông.​ \n\n\n\n\nMàn trình diễn ánh sáng thắp sáng bầu trời đêm Hồng Kông.​ \n\n\n\n​ Pháo hoa thắp sáng bầu trời Kuala Lumpur, Malaysia.\n​ \n\n\n​ Ánh sáng cầu vòng rực rỡ trên Vịnh Marina, trước màn trình diễn ánh sáng đón chào năm mới tại Singapore.\n​ \n\n\n​ Pháo hoa thắp sáng bầu trời Vịnh Marina trước casino và khu nghỉ dưỡng nổi tiếng Marina Bay Sands khi màn trình diễn ánh sáng đón năm mới bắt đầu tại Singapore.\n​ \n\n\n​ Pháo hoa bắn từ tháp cao nhất Đài Loan, Taipei 101.​\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nPháo hoa rực rỡ ở Sydney, Australia\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nCác màn biểu diễn chào mừng năm mới của trẻ em Trung Quốc\n\n\n\n\nPháo hoa rực sáng Hong Kong\n\n\n\n \nHồ Gươm lung linh đêm cuối năm 2010, \nnăm đánh dấu nhiều sự kiện trọng đại của thủ đô và đất nước.\n\n\n\n \nHàng trăm nghìn người đổ về trước chiếc đồng hồ đếm ngược\n(đường Nguyễn Huệ, quận 1) chờ đợi khoảng khắc giao thừa.\n\n\n\n\n\n\n​Theo BĐVN​", "replies": [ "Happy new year ! ^^", "Chúc mừng năm mới. Chúc tất cả mọi thành viên KSV một năm mới nhiều may mắn, hạnh phúc, thành công. Chúc KSV ngày càng phát triển và luôn là sân chơi bổ ích cho các thành viên.", "Chúc ACE năm mới vui vẻ, mạnh khỏe, gặp nhiều may mắn" ] }
kenhsinhvien
_doc
3242fd127a3317706caa4f49e9626a78
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "3242fd127a3317706caa4f49e9626a78", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/nguon-goc-tet-duong-lich.13485/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "1/1/2011", "title": "Nguồn gốc Tết dương lịch", "post": "- Ngày tết đầu năm dương lịch còn gọi là ngày tết Tây, được bắt đầu vào ngày 1-1 mỗi năm. Tuy nhiên, ngược dòng thờii gian chúng ta sữ thấy ở Pháp, kể từ khi vua Charles IX trở về trước, ngày đầu năm bao giờ cũng là lễ Phục Sinh.\n- Năm 1564, cua Charles IX, sau mấy năm trị vì dưới quyền nhiếp chính của Hoàng thái hậu, đã mở đầu triều đại chính thức triều đại của mình bằng 1 sắc lệnh vào ngày 1 tháng Janvier(Tháng 1).\n- 228 năm sau , tức là năm 1792 lịch sử,ngày đầu năm lại 1 lần nữa bị xáo trộn bởi cuộc cách mạng Pháp. năm 1792, Chính quyền cách mạng ban hành lịch Cộng hòa, lấy Mây, Mưa, Sương, Gió đặt tên cho tháng và ngày đầu của mỗi năm, lại tính từ 21 tháng 9 vào tiết thu phân.Thế rồi, mãi đến năm 1806, vào triều đại Napoléon đệ Nhất, sau bản tường trình hợp lý của vị Nguyên lão nghị viện Laplace, thờii gian đầu năm của dân tộc Pháp lại bắt đầu từ ngày mồng 1 tháng Janvier(Tháng 1) cho tới ngày nay.\n- Thật ra, Janvier cũng không có nghĩa là tháng thứ Nhất.Janvier có nguồn gốc từ \"Januaris\" nghĩa là tháng của Janus theo tiếng Latinh. Thời thượng cổ trên vùng đất Ý ngày nay, có 1 vương quốc tên là Latium, ông vua lâu nhất của vương quốc này tên là vua Janus.\n- Thời ấy, thần Saturne là con của Trời Đất. Thần Saturne lấy nữ thần Rhea, hạ sinh thần vương Jupiter và nữ thần Junon. Jupiter có nhiều sức mạnh, cướp ngôi Trời, đẩy cha là Saturne xuống hạ giới. Saturne xuống trần, đến ở nhà nước của vua Janus, từ đó xứ đó gọi là xứ Latium có nghĩa là \"nơi ẩn trú\". Mang ơn Janus đã hậu đãi và cho ở nhờ, Saturne ban cho ông quyền phép thiêng liêng, biết suốt quá khứ và tương lai, rồi dạy dân nước Latium cày cấy sung túc, tạo ra thành 1 thời đại hoàng kim. Đó là nguồn gốc của dân tộc La Mã cổ đại.\n- Để hình dung 1 người biết trước quá khứ và tương lai, dân La Mã đắp 1 bức tượng thần Janus có 2 mặt trước, sau và dựng 1 ngôi đền thờ. Cũng từ đó, cái tên Janus sau này là Janvier đặt cho 1 tháng, mang ý nghĩa nửa quá khứ, nửa tương lai, trở thành tháng đầu năm, biểu hiện cho mới cũ giao nhau. Cũng như vào ngày tết âm lịch của chúng ta có đêm giao thừa, là thời khắc giao nhau giữa năm cũ và năm mới.\n(ST)", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
ed27ea2fef191b73dbb43ad6d6b958a5
1
null
{ "item_id": "ed27ea2fef191b73dbb43ad6d6b958a5", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-hoi-that-noi-that.13007/page-14", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "25/12/2010", "title": "Trò chơi hỏi thật nói thật ...", "post": "", "replies": [ "Không thây kim anh nhỉ", "\n\n\nmình không biết bánh đó. Trông như thế nào vậy? Post hình lên được không?\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nđặc sản HÀ TĨNH đó thóc", "An nhiều quá + ăn lung tung nữa là mang bệnh đó", "Vậy thì làm sao được ăn. Mình muốn ăn thì làm thế nào nhỉ?", "Thoc ko bít a", "Này trao đổi không love?\n\nTrao đổi đi mà. Thế bánh đó có để được lâu không?", "đạu xanh thì mềm ma ngọt còn cudo thì béo mà dai,umhuhm lâu rồi ko dc an nhắc tới lại thèm", "Thế ai thik ăn nem chua hong", "ứ đổi đâu,đậu xanh thì mua ở đau củng dc nhưng cu do thi chi vè quê love mới có thôi,đúng ko dumbo", "Này quê dumbo nổi tiếng cái gì? Này mình sẽ tặng dumbo nha!", "Chả bik cudo nó giống như kẹo lạc í mà..hình như tại hồi nhỏ ăn cudo bây giờ bị sâu răng nè", "Ui nem à món này mà nhậu thì hết chê", "\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\nNày quê dumbo nổi tiếng cái gì? Này mình sẽ tặng dumbo nha!\n\nClick để xem tiếp...\n\nquê tớ nem chua đó..ngon tuyệt cú mèo luôn", "Kẹo lạc đau mà kẹo lac,ngon hơn nhiều ,mà chăc do dum it đánh rãng", "ai chả biết, nhưng hàng nhái nhiều lắm. Phải chính quê hương của nó sản xuất ra thì mới chuẩn. Không biết à?", "Quê dum ở mô", "Mình và dumbo đổi nha!", "đỏi nem chua hay là cudo....tớ chỉ có nem chua còn cudo khong bik có phải hàng chính hãng hong nữa..nói nem chua mà chưa bik tớ ở mô à..bùn", "Nem chua? ", "Chà hạt thóc có máu nhậu ghê..hehe nem chua ngon lắm á.tết về mềnh sẽ mang nem ra đây nhậu hihih..hat thóc có muốn quà hong..love có mún quà hong" ] }
kenhsinhvien
_doc
c34a7dd3c388ef852734ffe425aaf6ff
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "c34a7dd3c388ef852734ffe425aaf6ff", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/don-gian-chi-the-thoi.13442/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Suy ngẫm", "datetime": "30/12/2010", "title": "Đơn giản chỉ thế thôi...", "post": "\"...Tôi nghĩ về cuộc đời mình, nghĩ về thời gian đã qua, nghĩ về tương lai trước mắt... Chỉ để nghĩ và miên man... Có những lúc bình yên, có những lúc giông bão trước cuộc đời...Tôi chỉ nghĩ đôi bàn tay tôi có lúc rất ấm có thể mang lại sự ấm áp cho người khác, cũng như đôi vai tôi có thể rất rộng cho người khác dựa lúc yếu mềm, trái tim tôi có thể bao dung mang lại bình yên cho người khác... Nhưng bàn tay ấm lại không bao giờ tự sưởi ấm cho mình, đôi vai mình rộng cũng không thể cho mình tựa, trái tim mình không thể tự mang lại cho mình sự bình yên... ai cũng sẽ có một bí mật riêng của cuộc đời mình, ai cũng có một nỗi buồn riêng, và ai một nỗi đau riêng không ai giống ai, nhưng con người ta cũng đành tự mình cất nỗi niềm đó vào một nơi thật sâu, vào một nơi thật kín để không bao giờ phải lấy ra gặm nhấm nó... \n\nChỉ còn lại tôi ngồi nhâm nhi ly cà phê đã nguội còn sót lại chút sữa dưới đáy...Chút cafe cuối bao giờ cũng đặc hơn, bao giờ cũng đậm hơn và ngon hơn rất nhiều... Sau cơn mưa tất cả như bừng trở lại, tất cả như đang nâng niu cảm giác sẵn có bấy lâu nay trong người... Sau cơn mưa sẽ cho tôi thấy yêu đời hơn, yêu con người hơn, yêu cảnh vật hơn... Tất cả hiện hữu bởi sự nồng nhiệt, chân thành như những gì tôi có, vì đó là bản sắc của riêng tôi, là tất cả những gì tôi đang có...\n\nTôi yêu đời, tôi yêu người....\n\nĐơn giản chỉ thế thôi...\n\nĐơn giản tôi không bao giờ chết bởi cơn bão nào trong đời...\n\nTôi sẽ sống và sống đúng như những gì tôi hi vọng... \n\nĐơn giản tôi yêu cuộc đời này biết bao nhiêu!\"", "replies": [ "Lúc xúc cảm dân trào thì thế thôi. chứ thời gian trôi qua không thế nữa đâu yêu đời là phải không yêu chết quách cho rồi." ] }
kenhsinhvien
_doc
2c10c0387977db3b9ce21c6e884ca38f
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "2c10c0387977db3b9ce21c6e884ca38f", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/doi-nay-ta-con-duoc-gap-bo-me-bao-nhieu-lan.13543/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Suy ngẫm", "datetime": "2/1/2011", "title": "Đời này ta còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần", "post": "Đêm qua, tắt TV xong lên gi.ường nằm đọc sách nhưng chẳng vào. Bật điện thoại nghe FM, tình cờ nghe được một câu chuyện khiến ta giật mình tự hỏi: Đời này ta sẽ còn gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần nữa?\n\nCó người mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa; chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!\n\nChủ đề mà chương trình phát thanh đưa ra trò chuyện cùng thính giả xoay quanh câu chuyện của một chàng trai từ miền quê tới thành phố xa xôi lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Rồi thời gian trôi đi; 5 năm liền anh không về quê thăm bố mẹ được một lần.\n\nMới đây, anh đón được bố mẹ mình đến sống cùng mình ở thành phố thì không lâu sau, người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đoạn cuối. Theo lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ còn khoảng 1 năm, và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi qua...\n\nGiờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để ở bên mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mà bố mẹ đã dành cho anh từ thuở ấu thơ và nhận ra rằng mình thật có lỗi với bố mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc được ở bên bố mẹ mình.\n\nTrên đất bạn (Trung Quốc) mà sao nghe câu chuyện lại thấy giống với cuộc sống đang diễn ra trên quê hương mình đến vậy! Đời này ta sẽ còn được gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần? Chàng trai kia cũng sẽ giống như đa số chúng ta. Nếu như mẹ anh không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua thì anh cũng chẳng thể nào nhận ra được những gì quý giá đang dần rời bỏ mình.\n\nXã hội không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng nhiều áp lực. Mỗi người đều mải lo cho sự nghiệp và cuộc sống bề bộn của mình: Bàn chuyện làm ăn, tìm kiếm cơ hội, quan hệ xã hội, thù tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm cái này cái kia... Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài lần. Nhưng cũng có người sống gần bố mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng chẳng có thời gian tới thăm bố mẹ được vài lần trong năm.\n\nChúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời gian để giành cho bố mẹ mình không? Có phải như thế thật không nhỉ?\n\nNhớ có lần bạn tôi cũng đã hỏi: \"Mỗi năm anh về thăm bố mẹ được mấy lần?\". Nhưng lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời là \"hai, ba lần gì đó\" rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Mới đây thôi, ngồi trò chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo \"các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà mình để khi muốn là gặp được ngay mới thoả\". Tôi nghe xong cũng cười đồng ý rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa.\n\nLúc trước tôi chẳng hiểu sao cứ mỗi dịp có một trong 3 anh em về thăm nhà là y như rằng, mẹ tôi lại hỏi sao cả mấy đứa không cùng về, hay là \"chúng nó bận việc không về được à?\". Tôi chỉ cười mẹ tôi sao hay \"thắc mắc\" vậy, rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa...\n\nCòn bây giờ thì tôi cũng đang nghĩ: Đời này mình còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần? \n\nnguồn forum.hgth.net", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
8a04d2e810036ef9cc9e4faa6ab1f645
1
null
{ "item_id": "8a04d2e810036ef9cc9e4faa6ab1f645", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/rat-gan-rat-xa.13550/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "2/1/2011", "title": "Rất gần rất xa", "post": "Trình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe.", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
260e22c4e3bea4560abbdce99bb42c15
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "260e22c4e3bea4560abbdce99bb42c15", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/le-hoi-truyen-thong-nhat-ban.13506/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "1/1/2011", "title": "Lễ hội truyền thống Nhật Bản", "post": "Nhật Bản có hai tôn giáo tôn giáo chính đạo là thần Shinto và đạo Phật .Mặc dù ngày nay nhiều người nói là không theo hẳn một tín ngưỡng nào .Những hầu như tất cả mọi người đều tham gia cac phong tục và nghi thức của cả đạo Thần và đạo Phật .Ví dụ như đám cưới người Nhật đều chuộng thể hiện theo nghi lễ của đạo Shinto còn về tang lễ lại thực hiện theo nghi lê của đạo Phật .Thiên chúa giáo do các giáo sĩ người Bồ Đào Nha truyền bá vào Nhật Bản vào giữa thế kỉ 16 nhưng chỉ có một phần nhỏ người dân Nhật Bản theo đạo này.Ngoài ra hiện này cũng có thêm một số giáo phái mới ,nhưng họ cũng chịu ảnh hưởng một hay nhiều tôn giáo cũ.Shinto là tôn giáo vôn có của Nhật Bản .Nó bắt đầu từ lịch sử xa xưa và huyền bí .Con người tin tưởng là có thế lực thần linh kami tồn tại trong tự nhiên -- ở trong cây cối ,núi non ,trong biển cả hay trong những cơn gió .Người xưa tôn thờ thế lực này và sống hài hòa với tự nhiên .Khi đạo Shintophát triển ,thế lực thần linh kami còn bao gồm cả tổ tiên ,những người anh hùng và tất cả những ai được kính trọng khác nữa.Trước đây ,nhân dân thường đến những nơi nhất định trong thiên nhiên để tỏ lòng kính trọng kami tiêu biểu là lễ hội Daisairei ở Izumo.]\n\nLễ hội Daisairei (Izumo)\n\n\n{\n\n\n\n​ \nSau này,những điện thờ được xây dựng để lầm nơi thờ cúng.Nhiều nhà còn lập cả một giá nhỏ để thờ thần và người ta thường đặt thức ăn,hoa quả ở đó để cúng.Đạo Phật bắt nguồn từ Ấn Độ ,qua Trung Quốc và Triều Tiên đến Nhật Bản vào khoảng giữa thế kỉ thứ 6.Phật giáo ở Nhật Bản có nhiều môn phái khác nhau.Trong các ngôi chùa đều có tượng Phật butsuzo và du khách đến chùa đều thắp hương trước Phật và cũng là nơi họ thờ tổ tiên.\n\nLễ hội lớn nhất ở Nhật Bản là Năm mới O-shogatsu (Lễ hội năm mới)\n\nToàn bộ công việc linh doanh và công sở ngừng hoạt động từ ngày 1 đến 3 tháng giêng.Đây là thời gian để họ hàng đến thăm nhau,vì vậy nhiều gia đình đã về nhà ông bà để đón năm mới .Lễ tết bắt đầu từ đêm giao thừa .Vào nửa đêm của ngày 31 tháng 12 toàn thể gia đình ngồi ăn mì vì đó là biểu hiện của sự sống lâu sau đó mọi người đi đến điện thờ hoặc đền của địa phương để cầu những điều may mắn cho năm tới .Vào ngày mùng 1 tháng giêng,một bữa ăn sáng đặc biệt cho mọi người ,trẻ em được mừng tuổi ,và mọi người chờ đợi thiếp chúc mừng năm mới được phân phát vào buổi sáng của năm mới. Năm mới ở Nhật thật đẹp và không hề mất đi nét cổ truyền mặc dù ngùơi Nhật ăn tết và mừng năm mới theo lịch tây , chứ không theo lịch âm như các nứơc ở Đông Nam Á . Năm mới ở Nhật bắt đầu bằng 108 tiếng chuông được đánh báo hiệu phút giao thừa . Ngừơi NHật còn có phong tục ngắm mặt trời mọc vào ngày đầu tiên của năm mới , ai nhìn thấy ánh sáng đầu tiên của mặt trời sẽ gặp may mắn trong năm , họ cũng ứơc mong những điều mà họ múôn trong năm mới . \n\nNhật Bản có nhiều ngày lễ và lễ hội được tổ chức quanh năm. Hầu hết các lễ bây giờ được tính theo Dương lịch, nhưng cũng có những lễ hội được tính theo âm lịch. Hầu hết xuất xứ của các lễ hội ở Nhật Bản đều gắn với sự chuyển mùa, với các hoạt động nông nghiệp, hoặc những mong muốn về sự bình an, khoẻ mạnh cho mọi người.\n\n* Các lễ hội trong năm\n\n- Năm mới (shogatsu): Cũng như nhiều nước trên thế giới, Năm mới là lễ hội quan trọng nhất trong năm. Trước kia, Nhật Bản đón năm mới theo âm lịch giống Việt nam và Trung quốc, nhưng từ hàng trăm năm nay, người Nhật đón năm mới theo Dương lịch. Trong đêm giao thừa, người Nhật ăn món mì trường thọ (toshicoshi soba), vào ngày mùng 1 tháng Giêng, các gia đình sum họp, uống sake, thứ rượu được coi là trường thọ, món ăn osechi cổ truyền và không thể thiếu món bánh dầy ăn cùng với món súp đặc biệt của ngày tết là ozoni (súp). Những ngày trước và sau tết ngưởi ta thường gửi thiếp chúc tết đến bạn bè, người thân, đồng nghiệp. Người ta cũng hay đi hái lộc ở các đền chùa để cầu an. Ngừơi Nhật cũng có phong tục chọn phương hướng tốt để xuất hành đầu năm (hatsu moode), phong tục khai bút (kakizome) và phong tục mừng tuổi tiền (o toshi dama) cho trẻ con. Trong những ngay tết, họ trang trí cổng hoặc cửa ra vào bằn tre và cành thông và cái cổng chào này được gọi là kadomatsu.\n\n\n​ \n-Tiết phân (setsubun): Trước đây, từ Setsubun được dùng để chỉ bất cứ sự thay đổi mùa nào theo lịch cũ, nhưng ngày nay nó được dùng riêng cho ngày lập xuân, tức là ngày mùng 3 hoặc ngày mùng 4 tháng 2. Vào ngày này trong những gia đình, người ta tung những hạt đậu (đã được rang khô) ra trước sân hoặc quanh nhà để đuổi ma quỉ và rước phúc lộc vào nhà, vừa tung vừa hát \"ma quỉ đi ra, phúc lộc vào nhà\".\n\n\n\n​ \n- Hội Hina (Lễ hội của bé gái hay còn gọi là ngày hội búp bê): Hội này được tổ chức vào mùng 3 tháng 3. Trong ngày này, các gia đình có con gái bày một bộ búp bê (Hinaningyo) tượng trưng cho cung đình xưa và uống một thứ sake trắng ngọt đăc biệt để mừng ngày hội và cầu chúc. Tại các trường học, các bé gái được tập làm những con búp bê Hina bằng giấy. Do ngày hội đúng vào mùa hoa đào nở, nên người ta còn gọi là Momo no tseku( lễ hội hoa đào).\n\n\n\n​ \n* Lễ tảo mộ (Higan)\nCũng như người Việt nam, người Nhật rất coi trọng mồ mả tổ tiên. Lễ tảo mộ ở Nhật kéo dài suốt một tuần lễ quanh ngày Xuân phân (khoảng 21/3) và Thu phân (khoảng 23/9). Vào dịp này người ta đi tảo mộ và coi đây là những ngày thờ phụng tổ tiên\n\n\n\n​ \n* Ngày trẻ em (Kodomo no hi) mình thích lễ hội này nà \n\n\n​ \nXuất xứ của ngày hội này là lễ hội của các bé trai, nhưng ngày nay người ta gọi là ngày trẻ em. Lễ hội này được tổ chức vào ngày mùng 5/5 và từ các năm 1948 trở thành ngày nghỉ của cả nước. Vào ngày này, các gia đình có con trai thường treo trước nhà những dải cờ hình cá chép nhiều màu sắc sặc sỡ, gọi là konobori. Theo người Nhật, cá chép tượng trưng cho sức mạnh. Trong ngày hội này người ta ăn một thứ bánh đặc biệt làm từ gạo.\n\n\n\n\n\nWagashi: Suetomi Kodomo-no-hi Mochi​ \n*Lễ hội Tanabata\nXuất xứ của ngày hội này là dựa vào truyền thuyết về tình yêu giữa hai ngôi sao trong giải ngân hà là Ngưu Lang (Altair) và Chức Nữ (Vega), có nguồn gốc từ trung quốc. theo truyền thuyết này vào ngày 7/7 hai ngôi sao này sẽ gặp nhau nên người ta tổ chức lễ hội vào ngày này. Trong lễ hội này, người ta nhặt nhũng cành tre, trang trí lên đó những mẩu giấy màu sặc sỡ và viết lên những ước mong của mình lên nhũng băng giấy mầu đó và treo lên cành tre.\n\n\n\n​ \n* Lễ hội Vu lan(Obon)\n\n\n\n​ \nTrước đây ngày lễ này được tổ chức vào ngày 15 tháng 7 âm lịch, nhưng hiện nay nó được tổ chức vào ngày 17/7 hoặc tháng 8 dương lịch, tuỳ theo từng địa phương. Ngày lễ này gần giống với ngày xá tội vong nhân ở Việt nam, là ngày mà theo người Nhật là rước linh hồn tổ tiên về cúng giỗ. Nhiều nơi tổ chức vũ hội, múa các điệu múa cổ truyền (Bonodori). Vào thời gian lễ hội người ta treo cao những chiếc đèn lồng với mục đích là để hướng dẫn linh hồn người đã khuất trở về. Tại nhiều vùng, các đèn lồng được thả trôi trên sông. Vào dịp này, nhiều người Nhật làm việc ở xa quê hương về thăm quê hương, đi thăm mộ người thân.\nAwa Odori (Shikoku) những doàn người mặc trang phục cổ truyền múa điệu múa đặc trưng đi diễu hành khắp các phố, họ là những người dân được chọn để biểu diễn bài múa, bài múa thường là những động tác nhanh và dứt khoát nhìn rất dẹp mắt vì những người múa rất đều nhau, họ dã phải tập luyên rất nhiều để có thể múa đẹp như thế.\n\n\n\n​ \nCũng có vô vàn những ngày lễ hội địa phương được tổ chức quanh năm. Một số có sức thu hút hàng nghìn người tham gia. Lễ hội Kamakura và lễ hội tuyết dã nói ở trên là hai lễ hội địa phương nổi tiếng nhất ở Nhật Bản.\n\nKamakura có nhiều lễ hội, nối tiếng nhất là lễ hội đền Tsurugaoka Hachiman. Trong ngày hội này, người ta diễn lại cảnh các võ sĩ xưa mặc áo giáp, cưỡi ngựa và bắn cung.\n\n\n\n​ \nMột số lễ hội như Daisairei ở Izumo, lễ hội Bon ở Shikoku, lễ hội Aoi ở Kyoto dù chỉ mang tính chất địa phương nhưng là nơi thu hút sự quan tâm của rất nhiều du khách. Lễ hội Aoi ở Kyoto bao gồm cả một cuộc diễu hành của những người mặc trang phục trong một buổi thiết triều cổ xưa.\n\nLễ hội Aoi (Kyoto) đó là một buổi diễu hành của những thiều nữ xinh đẹp , mặc những bộ kimono của hoàng tộc , đó là 1 lễ hội cung dình như ở Huế ấy ^^, nhưng cầu kì hơn rất nhiều .\n\n\n\n​ \n* Lễ hội nông nghiệp\nTừ ngày xưa, các lễ hội nông nghiệp ở Nhật thường được tổ chức ở các vùng, với mục đích là cầu khấn cho một vụ mùa bội thu, hoặc để cảm ơn thần linh đã cho một mùa màng thắng lợi và đồng thời cầu khấn một vụ bội thu trong năm tới. Vào mùa thu, lễ hội mùa gặt được tổ chức và người ta dâng lên cúng thần thành quả đầu tiên của đồng ruộng. Khi có lễ hội, cả làng tham gia và ở nhiều nơi người ta tổ chức các xe diễu hành mang hình tượng của các vị thần đi qua các phố xá. Tại cung điện của Thiên Hoàng, đích thân nhà vua đóng vai người dâng những nông sản mới thu hoạch cho thần linh.\n\n* Lễ Hội mùa hạ (Domatsuri)\nLễ hội mùa hạ được tổ chức với mục đích ngăn ngừa bệnh tật. Loại lễ hội này hiện nay vẫn được tổ chức đều đặn, và trong lễ hội, người ta tổ chức các thuyền diễu hành trang hoàng rực rỡ đi dọc theo các con sông, tiếp sau là những đoàn thuyền hộ tống. Một trong những lễ hội mùa hạ lớn nhất ở Nhật và hấp dẫn khách du lịch hàng năm là lễ hội Nebuta được tổ chức vào tháng 8 ở Aomori.\n\nCác lễ hội tiêu biểu\n\nNgày của biển - Umi no Hi\n\n\n\n​ \nNgày của Biển - (Umi no Hi), đã được chọn làm ngày quốc lễ của Nhật kể từ năm 1996. Trong ngày này tất cả các công sở đều nghỉ làm việc, ở các công viên nước quốc gia sẽ tổ chức nhiều sự kiện đặc biệt, tất cả các hoạt động kinh tế và văn hóa liên quan đến biển đều được tập trung chú ý và nhiều cuộc trình diễn thể thao dưới nước sẽ được diễn ra.\n\nMục đích của ngày lễ này là nhằm nâng cao nhận thức của người dân Nhật về tầm quan trọng của biển đối với sự tồn tại và phát triển của đảo quốc này. Nhật Bản có chiều dài bờ biển khoảng hơn 29 nghìn km, diện tích thềm lục địa khoảng 304 nghìn km2, diện tích vùng đặc quyền kinh tế trên biển khoảng 3,7 triệu km2 và trong khoảng cách 100km dọc theo bờ biển tập trung đến 93,6% dân số.\n\nVề mặt lịch sử, ngày 20 tháng bảy là ngày kỷ niệm sự kiện Nhật Hoàng Minh Trị trở về cảng Yokohama sau chuyến hải hành lên phía bắc đến Hokkaido vào năm 1876. Việc tổ chức kỷ nệm sự kiện này đã được bắt đầu từ năm 1941 với tên gọi là “Ngày Tưởng niệm Biển” (Umi-no-kinenbi). \n\n\"Vào năm 1874, Triều đình Minh Trị đã đặt Hãng đóng tàu Robert Napier & Son của Scotland đóng một chiếc tàu tên là Meiji-Maru, loại tàu 2 cột buồm chạy bằng hơi nước. Bằng con tàu này, nhà vua đã thực hiện chuyến hải trình để thị sát vùng phía Bắc nước Nhật năm 1876, xuất phát từ Aomori đến Hakodate và trở về Yokohama an toàn vào ngày 20/7. Tàu Meiji-Maru được cải tạo vào năm 1898 và được sử dụng tiếp trong hơn 50 năm như mô hình để dạy hàng hải tại Trường Hàng hải Tokyo. Năm 1978, con tàu được công nhận là “Di sản văn hóa quan trọng” của Nhật. Ngày nay, con tàu được gìn giữ như là biểu tượng của công nghệ đóng tàu và nghề đi biển Nhật vào thời kỳ cải cách Minh Trị. Ngày 20 tháng 7 còn là ngày bắt đầu kỳ nghỉ hè của học sinh Nhật.\n\nTừ năm 1996, ngày Tưởng niệm Biển đã được đổi tên là Ngày của Biển. Sau đó, theo Tu chính án của Luật về Quốc lễ, Ngày của Biển được quy định lại là ngày thứ Hai của tuần thứ ba tháng bảy, áp dụng kể từ năm 2003. Năm nay, 2004, Ngày của Biển là ngày 19/7.\n\nLễ hội bắn pháo hoa ven sông Sumida \n\n\n\n​ \nCứ vào dịp hè, khắp nơi trên đất nước hoa anh đào đều tổ chức các lễ hội bắn pháo hoa. Lễ hội bắn pháo hoa ở ven sông Sumida, dòng sông chảy về phía đông qua khu vực dân cư đông đúc của Tokyo thường được tổ chức vào cuối tháng 7 hàng năm, và mỗi lần có khoảng 2 vạn quả pháo hoa được bắn trong lễ hội này, thu hút hơn 900 ngàn người đến xem.\n\nCác cuộc thi bắn pháo hoa của các công ty sản xuất pháo, cả gồm những loại pháo hoa mua từ nước ngoài, hoặc những loại pháo dùng trong các cuộc thi ảnh, đều được trình diễn trong lễ hội này. \n\nTrong khi ngắm những bông pháo nở tung rực rỡ trên bầu trời đêm mùa hạ lấp lánh ánh sao, mọi người tổ chức ăn uống cùng gia đình và bạn bè. Nhiều người đến sớm để có được vị trí thuận lợi ngắm pháo hoa. Người thì trải các tấm chiếu lên chỗ của mình dọc theo bờ sông, người thì lái thuyền dọc theo con sông. Những ngày như vậy đều chật ních người đến ngắm pháo hoa. Nhiều người còn đặt chỗ sẵn trong nhà hàng hoặc khách sạn, nơi có thể ngắm được khung cảnh một cách dễ dàng. \n\nLễ hội bắn pháo hoa dọc sông Sumida tổ chức lần đầu tiên vào năm 1733. Vào năm trước đó, toàn nước Nhật đã bị chịu một nạn đói khủng khiếp làm đến 900,000 người chết đói. Vào thời gian đó ở Edo (Tokyo ngày nay), có rất nhiều người bị chết vì bệnh tả và xác chết bị cấm đặt ở trên phố. Chính phủ đã quyết đinh tổ chức lễ hội bắn pháo hoa với mong ước những linh hồn xấu số được khuây khỏa, cũng như để xua đi bệnh dịch hạch cũng đang xuất hiện. \n\nTrong lễ hội, trước đây có hai công ty pháo hoa là Kagiya và Tamaya hỗ trợ cho lễ hội, thường tổ chức các cuộc thi bắn pháo hoa rất quyết liệt. Vào khoảng năm 1879, khi Nhật bản mở rộng thương mại buôn bán với nhiều nước, và nhập nhiều loại hóa chất mới từ nước ngoài vào. Từ đó pháo hoa đã có nhiều màu như đỏ, xanh da trời, xanh lá cây và càng trở nên cuốn hút người xem hơn. \n\nLịch sử của lễ hội bắn pháo hoa ven sông Sumida được trình bày rất chi tiết tại Viện bảo tàng pháo hoa Ryogoku. \n\nLễ hội Hakata Gion Yamakasa\n\n\n\n​ đẹp quá \n\n\nFukuoka là một trong những thành phố lớn của Nhật bản. Tuy nhiên, Fukuoka còn nổi tiếng với nhiều nét đẹp văn hóa lâu đời. Hakata Gion Yamakasa là một lễ hội mùa hè, hàng năm được tổ chức từ 1-15 tháng 7 tại ngôi đền Kushida tại thành phố Fukuoka, Kyushu. Lễ hội này có lịch sử dài hơn 750 năm, và từ năm 1979 trở đi lễ hội Hakata Gion Yamakasa được công nhận là một tài sản văn hóa dân gian quan trọng của Nhật bản. \n\nVào năm 1241, một nhà sư có vị trí cao đã được người dân trong vùng khiêng đi để rẩy nước thần dọc theo đường, nhằm trừ một cơn dịch hoành hành tại Hakata. Lễ hội Hakaga Gion Yamakasa ngày nay đã có nguồn gốc từ sự kiện này.\n\nYamakasa là một ngôi chùa tượng trưng là nơi ở của thần, có thể khiêng đi được dùng trong lễ hội. Có tất cả hai loại, Kazariyamakasa (loại xe rước có trang trí) và Kakiyamakasa (loại xe rước để khiêng). Kazariyamakasa rất đẹp, có chiều cao khoảng 16 m và được trang trí với nhiều loại búp bê lộng lẫy, diễn tả các câu chuyện lịch sử và thần thoại. Ngược lại, Kakiyamakasa thì có chiều cao khoảng 5-6 m, nhưng nặng khoảng 1 tấn. Có khoảng 7 chiếc xe rước được làm trong lễ hội, và ngày cuối cùng sẽ có cuộc đua xe rước được gọi là Oiyama.\n\nVào ngày cuối của lễ hội, những đội của các địa phương khác nhau sẽ khiêng Kakiyamakasa và chạy đua trên một quãng được khoảng 5km. Từ lúc 4.59 sáng, cùng với tiếng trống đánh, đội đua đầu tiên sẽ khiêng Kakiyamakasa bắt đầu xuất phát từ đền Kushida, và các đội khác sẽ tiếp nối lần lượt sau mỗi 5 phút. Đội nào vượt qua quãng đường trên trong thời gian nhanh nhất sẽ là đội chiễn thắng. Mặc dù thời gian của cuộc đua vào buổi sáng sớm như vậy, nhưng hàng năm đã có đến khoảng 850,000 khách du lịch từ khắp nơi ở Nhật bản đã đến xem cuộc đua từ sáng sớm. Các đội vừa đua vừa kêu lên phấn khích \"Oissa, Oissa\". Có hàng trăm người thay nhau khiêng xe rước, và theo qui định trên mỗi xe chỉ được có 32 người khiêng cùng một lúc. Lễ hội Hakata Gion Yamakasa là một nét đẹp văn hóa truyền thống của Fukuoka và Kyushu.\n\nShichi-Go-San\n\nLễ hội 7-5-3\n\n\n​ \nCó lẽ từ dùng để chỉ lễ hội shichi-go-san của Nhật Bản chính xác nhất là 'cuốn hút' và 'tươi đẹp'. Lễ hội này được tổ chức vào ngày 15 tháng 11 hàng năm. Các khách du lịch thường nói rằng họ say mê với cảnh hàng nghìn trẻ nhỏ, các em gái mặc kimono sặc sỡ và các em trai mặc váy xếp nếp tối màu (hakama), đi trên các con đường đá dẫn vào các đền Shinto. Shichi-go-san là lễ hội đánh dấu những thời tuổi mà người Nhật Bản coi là quan trọng tới sự phát triển của trẻ. Vì vậy, các ông bố bà mẹ dẫn những đứa con 7, 5 hay 3 tuổi đến các ngôi chùa, đền cổ để cảm ơn và xin được chúc phúc.\nTuy nguồn gốc của sự kiện này không rõ ràng, nhưng những ghi chép cổ cho biết những lễ hội tương tự đã được tổ chức ở nhiều nơi trên đất Nhật hơn 400 năm trước. Đối với người Nhật, trẻ nhỏ được coi là quà tặng của Chúa Trời cho đến khi chúng được 7 tuổi, lúc đó, chúng đã trở thành con người bình thường. Đối với con gái, tuổi thứ 3 là thời điểm đầu tiên mà tóc có thể được quấn theo cách người lớn. Khi 7 tuổi, người ta tặng các bé gái obi, khăn quàng tay luạc mặc cùng kimono. Và những bé trai 5 tuổi được tặng hakama, một loại kimono truyền thống, trang trọng vẫn được mặc trong các dịp đặc biệt. \n\nLễ hội shichi-go-san hiện đại được hình thành trong thời kì Edo. Tuy nhiên, lễ hội này vẫn còn bị hạn chế trong vùng Kanto mãi cho tới thời gian gần đây. Bây giờ, các cửa hàng tổng hợp, các hãng sản xuất quần áo trẻ em cố gắng hết sức để biến ngày lễ này thành lễ hội trong cả nước. Dù shichi-go-san không phải là ngày lễ chính thức ở Nhật, nó vẫn rất quan trọng với nhiều người, đặc biệt là trẻ nhỏ.\nNgày nay, người ta thường thấy trẻ em tới chùa trong trang phục Tây Âu thay vì kimono. Điều này rất đúng với các bé trai, vì các bậc cha mẹ nghĩ rằng hakama (rất đắt) có ít giá trị thực tế. Nhưng việc chúng mặc gì không quan trọng. Đa số sẽ được mặc quần áo, giày hoặc zori (giống như dép sandal) mới và được tặng kẹo chitose ame, các loại kẹo khác cũng như là bùa may mắn tại đền chùa. Nhiều gia đình tặng con cái quà như là đồ chơi, quần áo để đánh dấu ngày đặc biệt này.\n\n\n\n​ \nHina Matsuri - Lễ hội búp bê\n\n\n\n​ \nHội búp bê, hay Hina matsuri, vào ngày mùng 3 tháng Ba, khi các gia đình có con gái bày một bộ búp bê tượng trưng cung đìng xưa và uống một thứ sake trắng ngọt đặc biẹt để mừng ngày hội .\n\nRất nhiều người Nhật cũng như người nước ngoài có thể khá ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng câu chuyện của lễ hội Hina, lễ hội chính của Nhật Bản dành cho con gái, diễn ra cách đây không lâu. Tên của lễ hội có lẽ bắt nguồn từ chữ hiina, một trò chơi thời kì Heian có dùng búp bê, nhà búp bê và các mẫu vật phỏng theo cuộc sống cung đình. Dù trò chơi này không có quan hệ trực tiếp gì đến hina matsuri ngày nay, thì từ hina đã được dùng để miêu tả các búp bê giấy và sau này có liên quan đến lễ hội búp bê, được cho trong thời kì Edo. Lễ hội này có lẽ bắt đầu vào giữa thế kỉ 17. Hai, ba búp bê giấy được đặt trên tokonoma cùng với bánh gạo và các loại thức ăn đặc biệt khác. Trong thời kì Edo, các bộ sưu tầm búp bê ngày càng kĩ lưỡng, tỉ mỉ hơn, phát triển thành các bộ trưng bày gồm 3,5, và cuối cùng là 7 bậc, cao hơn 1 mét. Búp bê đứng nhường chỗ cho búp bê ngồi được đặt trên nền gỗ, và búp bê giấy bị thay thế bởi những búp bê có quần áo trau chuốt, đàu và tay bằng gốm. Trong thời kì Meiji, số lượng búp bê tiếp tục tăng, dù rất nhiều kiểu búp bê mới không có ít quan hệ tới lễ hội Hina.\n\nVào những năm 20 của thế kỉ 20, các cửa hiệu bách hóa bắt đầu bán búp bê theo cả bộ hoàn chỉnh. Ngày nay giá của những bộ này thay đổi từ $500 đến $5000 và thậm chí hơn. Giá được quyết định bởi kích thước búp bê, chất lượng quần áo, búp bê bằng nhựa hay gốm, và tên tuổi của người làm búp bê. Các bộ búp bê được truyền từ mẹ sang con hoặc được bố mẹ tặng cho cac bé gái mới sinh. Sau chiến tranh TG 2, các bộ có 2 búp bê trong kính trở nên phổ biến, có lẽ vì bị hạn chế không gian.\n\nTrong một bộ 7 bậc được che bằng vải đỏ, người ta sắp xếp thứ tự như sau: ở bậc trên cùng có thể là nhà búp bê tượng trưng cho cung điện, nhưng thường là mành vàng có thể gập được, trang trí bằng các bức vẽ thông, mận hoặc tre. Trước mành có búp bê ngồi tượng trưng cho hoàng đế, mặc đồ tối màu, và hoàng hậu, mặc kimono đỏ 12 lớp. Ở bậc thứ 2 có 3 phu nhân triều đình. Dưới nữa là ban nhạc năm người gồm người hát, 3 người chơi trống và 1 người thổi sáo. Ở bậc thứ tư có 2 vệ sĩ cùng bánh gạo với các lớp màu : hồng, trắng và xanh; ở bậc thứ năm, người dân thường đi dép trong nhà và cầm ô; ở bậc thứ sáu là các loại đồ nội thất. Ở cuối cùng có thể có các bức tiểu họa vẽ hoa anh đào hay cây cam. Cảnh tượng này gợi đến một lễ cưới hay tiệc lớn.\n\nCác bộ trưng bày búp bê được bày ra khoảng một tuần trước ngày mông 3 tháng 3, những đứa trẻ rất thích được lắp ráp các con búp bê, lắp đầu vào hay đặt nhạc cụ vào trong tay chúng.Khi đứa trẻ còn quá nhỏ thì người mẹ sẽ phải bày bộ sưu tầm và có thể còn phải giữ không cho đứa trẻ nghịch phá những con búp bê. Những con búp bê này là để chiêm ngưỡng chứ không là đồ chơi. Sau lễ hội, búp bê lại được cất đi, vì người ta nói rằng bày búp bê ra quá lâu sẽ ảnh hưởng tới việc cưới xin của bé gái sau này.\n\n\n\n​ \nYuki Matsuri (Lễ hội tuyết ở Xứ hoa anh đào)\n\n\n\n\n\n\n​ \nNhững ngày đầu tháng 2 hàng năm, là thời kỳ lạnh nhất của Nhật bản. Thậm chí những vùng phía Nam, nơi ấm áp nhất của Nhật bản như Kagoshima và Miyazaki, tuyết cũng bắt đầu rơi. Tại Hokkaido, tuyết đã rơi từ cuối mùa thu năm trước, nhưng những ngày đầu tháng 2 này, tại Saporo - thành phố lớn nhất tại đảo Hokkaido - lễ hội tuyết được tổ chức tại đây, thu hút khoảng hai triệu khách du lịch đến với Saporo.\n\nDưới đây là những lâu đài nguy nga bằng tuyết:\n\n\n​ \n\nKhoảng một tuần giữa tháng 2 hàng năm, hàng trăm bức tượng được làm từ tuyết và băng giá được trưng bày tại thành phố Saporo, Hokkaido. Hàng trăm bức tượng mô phỏng theo các tác phẩm của các nhà điêu khắc nổi tiếng trong và ngoài Nhật bản, đã tạo nên một không khí hết sức tuyệt vời trong mùa đông băng giá. Lễ hội này được bắt đầu từ năm 1950, khi các học sinh cấp III tại Saporo tạo ra sáu bức tượng bằng tuyết và trưng bày tại công viên Odori của thành phố. Ngoài dự tính, đã có quá nhiều người tìm đến chiêm ngưỡng các tác phẩm bằng tuyết. Ngày nay, lễ hội mùa đông đã trở thành một phần không thể thiếu được trong cuộc sống của người dân tại Saporo và là lễ hội mùa đông lớn nhất tại đây.\n\nNăm 1972, lễ hội mùa đông của Saporo được người dân thế giới biết đến, khi Thế vận hội mùa đông lần thứ 11 cũng được tổ chức tại đây. Cuộc thi chế tạo tượng bằng tuyết đã được tổ chức bắt đầu từ năm 1974, và cho đến năm 1997, cuộc tranh tài lần thứ 24 này đã thu hút 21 đội đến từ 19 nước khác nhau, trong đó có những đội đến từ Hawaii và Đông Nam Á, những nơi không hề có tuyết rơi. \n\nƯớc tính có khoảng 150 nhóm xây dựng nên các bức tượng tuyết với nhiều chủ đề khác nhau, thậm chí cả lực lượng phòng vệ Nhật bản đóng tại Hokkaido cũng tham gia chế tạo những bức tượng lớn cùng với người dân Saporo. Những người dân tại đây còn là tình nguyện viên cung cấp các thông tin cho khách du lịch, giúp đỡ khách du lịch tàn tật tham quan dọc theo các con phố đầy tuyết, và giúp đỡ và phiên dịch giúp cho khách nước ngoài\n\nLễ hội mùa xuân ở Kyoto\n\nTại cố đô Kyoto của Nhật, có hai lễ hội mùa xuân rất đáng chú ý. Trong đó, lễ hội Aoi (hay còn gọi là lễ hội cây thục quì), diễn ra vào ngày 15-5 hàng năm. Lễ hội Aoi được cho là một trong những lễ hội xưa nhất thế giới, có từ khoảng giai đoạn Heian, thế kỷ thứ 6 sau Công nguyên. Tên của lễ hội được gọi theo những chiếc lá sẫm màu láng bóng của Aoi (cây thục quì), loại cây dùng trang trí trong thời gian lễ hội. Lá cây thục quì được cho là để bảo vệ chống lại thiên tai.\n\n\n\n​ \nLễ hội Aoi gồm hai phần: quá trình cử hành và nghi lễ linh thiêng. Phần lớn lễ hội là cuộc diễu hành chậm rãi và trịnh trọng của 2 xe bò, 4 con bò cái, 36 con ngựa và 600 người trong trang phục truyền thống nhiều màu sắc của hoàng gia. Nhiều nhân vật sử thi như Saio-Dai, công chúa thời Heian, được thể hiện trong suốt buổi lễ. Cũng có những sứ giả của triều đình và những người đi theo họ, cùng với binh lính, cận vệ, chiến sĩ, cận thần và furyu-gasa ( là những chiếc dù to lớn được trang trí bằng hoa giả). \n\nPhần đầu của lễ hội gọi là roto-no-gi, là một cuộc diễu hành hướng về hai địa điểm linh thiêng: điện thờ Shimmogamo và Kamigamo. Ở mỗi điện thờ, người ta đều cử hành nghi lễ shato-no-gi (sa-tô nô-gi). Đoàn diễu hành bắt đầu khoảng 10 giờ 30 sáng, từ cung điện hoàng gia và hướng về điện thờ Shimogamo, nơi những nghi thức lễ khai mạc được cử hành. Sau đó, họ tiếp tục chuyến hành trình vào giữa trưa để thực hiện phần nghi lễ cuối cùng. Đoàn diễu hành thu hút hàng ngàn người xem khi họ đi qua thành phố.\n\n\n\n​ \nLễ hội thứ hai là Mifune (hay là lễ hội 3 thuyền). Lễ hội này diễn ra vào ngày chủ nhật của tuần thứ 3 trong tháng Năm, địa điểm tại Arashiyama, gần Kyoto. Lễ hội này nhằm kỷ niệm thời kỳ Nhật còn trị vì. Người ta dùng đến khoảng 30 chiếc thuyền rồng cho buổi lễ. Những đội tàu nhỏ làm lễ chèo ngược dòng, chở những người trong trang phục thời Heian, có thuyền hoàng gia dẫn đầu. Những chiếc thuyền khác tập trung vào những hoạt động như múa, nhạc, trà đạo và làm thơ. Có thuyền chở những nhạc công, nghệ sĩ múa diễn những trích đoạn kịch Noh (rất nổi tiếng của Nhật) và đọc thơ Nhật hay Trung Quốc. Gagaku, một loại nhạc truyền thống chuẩn, trau chuốt và thanh nhã của Nhật, được biểu diễn trên thuyền rồng. Người xem có thể thuê những chiếc thuyền có bàn đạp hay máy chèo để đến gần xem. Có hàng ngàn người đứng dọc hai bên bờ sông xem lễ. Cũng giống như những lễ hội khác, lễ hội “3 thuyền” nhằm thể hiện sự trân trọng của người Nhật đối với di sản đất nước, đồng thời khẳng định tính kế thừa liên tục và nề nếp cuộc sống.\n\nLễ hội \"rước cây\" ở Nhật Bản \n\nNgồi trên một khúc gỗ lớn, những người đàn ông mặc y phục truyền thống chuẩn bị tư thế sẵn sàng trượt dốc. Khi cờ hiệu phất lên, họ cùng bám chặt lấy khúc gỗ và lao xuống con dốc dài. Họ vừa trượt vừa hát những bài dân ca Nhật Bản. Đây là lễ rước cây về làng. Gần đến ngày hội, người dân sẽ đi vào núi gần nhất, đốn những cây cổ thụ và chuẩn bị làm lễ mang cây về đặt ở đền thờ của làng. Theo truyền thống của người Nhật, các vị thần thường trú ngụ trong thân cây và sẽ giúp tái sinh tâm hồn cho ngôi đền thờ.\n\nĐây là lễ hội đã có từ 1.200 năm ở Nhật Bản, được tổ chức 6 năm 1 lần ở các địa phương dọc theo hồ Suwa, miền Trung Nhật Bản. Lễ hội nhằm kết hợp giữa sự thiêng liêng của đất trời với lòng dũng cảm của con người\n\nLễ hội Nagoya \n\n\n\n​ \nNhât Bản là một đất nước rất tự hào về những giá trị truyền thống lịch sử.Một trong những lễ hội đầy màu sắc mà dân Nhật trông ngóng hằng năm là lễ hội Nagoya được tổ chức vào tuần thứ 3 của tháng 10. Lễ hội bắt đầu bằng cuộc diễu hành của những toán thanh thiếu niên mặc trang phục của các chiến binh Nhật thời cổ; những chiếc thuyền hoa trang trí các hình chạm khắc và thêu tay đặc sắc.\n\nRồi đến những chiếc xe kết hoa tươi ,những tốp vũ công và các thanh niên cáng Mikoshi-ngai vàng di động của thần Shinto.Ngự trên một trong những Mikoshi là con voi vàng Shachihoko-tượng trưng cho thành trì Nagoya.700 nam nữ hóa thân thành những nhân vật lịch sử,với sự góp sức từ các câu lạc bộ địa phương, trường học, ủy ban và các tổ chức Xã hội. Cuộc trình diễn vĩ đại nhất trong lễ hội là sự tái hiện hình ảnh những vị anh hùng dân tộc lịch sử. Hideyoshi,Nobunaga và Ieyasu là những danh nhân có công đưa những vị lãnh chúa phong kiến hiếu chiến vào tổ chức hợp nhất dưới tinh thần võ sĩ đạo Tokugawa Shogunate vào cuối thế kỷ XVI. Hơn 2 triệu du khách,chủ yếu đến từ các vùng phụ cận Nagoya tham dự lễ hội này,tạo thành một cuộc biểu dương văn hóa dài 6 km.\n\nLễ hội Doojin\n\n\n\n​ \nMỗi một nền văn hóa có một số tập tục khác nhau để xua đuổi những điều không may.. Ở Mỹ, người ta ném một nhúm muối qua vai của mình hoặc là xoa lên một cái chân thỏ để xua đi những điều xui xẻo. Nhưng tại một thành phố ở nước Nhật, việc xua đuổi những linh hồn quỷ dữ lại bao gồm nhiều nghi thức phức tạp có từ thời xưa với những trận hỗn chiến và các ngọn đuốc cháy sáng. Họ đánh nhau như những chiến binh thực sự trong các trận chiến thời xưa. Những người tấn công vung các ngọn đuốc đang cháy sáng lên và đánh vào một ngôi đền được coi là linh thiêng. Nó được canh giữ bởi những người giữ đền với vũ khí tự vệ chỉ là các cành cây phong. Ðây là một phần trong một lễ hội diễn ra hằng năm ở làng Zonawa, trên một vùng cao nguyên của nước Nhật, lễ hội Dosojin. Bắt đầu từ thế kỷ thứ 8 sau công nguyên, lễ hội kỳ lạ này đã được tổ chức để bày tỏ lòng tôn kính vời các thần Dosojin, vốn được tin là có khả năng bảo vệ dân làng khỏi các thế lực quỷ dữ như thiên tai và bệnh dịch.\n\nOmisoka\n\nNhật Bản từ thời Minh Trị, cách đây khoảng hơn 100 năm, cùng với phong trào đuổi theo và học tập phương Tây, bắt đầu chuyển sang ăn tết dương lịch giống như ở các nước châu Âu và Mỹ. Đêm giao thừa (tiếng Nhật gọi là OMISOKA) ở Nhật, người Nhật có thói quen đến các chùa đón năm mới và cầu chúc may mắn, hạnh phúc cho bạn bè cùng tất cả những người thân trong gia đình.\nTại Tokyo, một trong những chùa được mọi người hay đến vào đêm giao thừa nhất là chùa Meiji Jingu. Chùa tọa lạc gần ngay trung tâm thủ đô Tokyo. Vào đêm giao thừa, gần tới nửa đêm, hàng ngàn người mà đa số là thanh niên nam nữ kéo tới tụ tập quanh khu vực cổng chùa. Tất cả đều chờ để đợi đến giây phút chuyển mình của năm mới, được vào trong chùa, tung những đồng xu và cầu chúc một năm mới với nhiều may mắn, hạnh phúc cho mình, cho bạn bè cùng tất cả những người thân. \n\nTất cả các tuyến tàu điện cũng đều chạy suốt cả đêm để có thể phục vụ được cho việc đi lại. Quãng đường ngắn từ cổng đến điện chính của chùa lúc này thực sự là một quãng thử thách lòng kiên nhẫn. Cả một biển người nối đuôi nhau dài vô tận, tiến vào chùa với một tốc độ vô cùng chậm. Thế nhưng tuy rất đông, mọi người vẫn vô cùng trật tự và tuyệt nhiên không hề có một sự chen lấn, xô đẩy. \n\nCái cảm giác được hòa mình cùng bạn bè trong cái không khí phấn khởi, háo hức; thấm mình trong cái se se lạnh để đón chào những giờ phút đầu tiên của năm mới thật tuyệt vời, chẳng thể nào diễn tả được. Giây phút giao thừa có lẽ vì thế mà cũng thiêng liêng hơn. Lưu học sinh Việt nam, để giảm bớt đi nhưng căng thẳng, mệt mỏi sau những ngày miệt mài vùi đầu vào sách vở cùng nỗi cô đơn, nhớ nhà luôn quặn thắt, cũng thường rủ cùng nhau đến chùa Meiji Jingu đón tết. Thỉnh thoảng giữa đường từng tốp bất chợt bắt gặp nhau, ai cũng tay bắt mặt mừng tíu ta tíu tít hỏi thăm chuyện. Lúc ấy nhìn, sao ai cũng thấy thêm thân thương.\n\nSau khi đã vào tới được điện chính để cầu chúc cho năm mới may mắn, hạnh phúc, sang bên khu bán hàng sẽ có rất nhiều những món quà nhỏ được bày bán để bày và để tặng nhau trong ngày tết. Một trong những thứ mà người Nhật hay mua nhất là những tấm bảng gỗ nhỏ. Họ ghi lên đó những điều họ mong ước trong năm mới: đỗ đại học, được lên chức, thuận lợi trong tình yêu...và treo nhưng tấm bảng gỗ đó lên tấm bảng của nhà chùa. \n\nTượng ông thần một mắt cũng không kém phần được ưa chuộng. Mỗi ông thần đều chỉ được vẽ có một mắt và đều được gửi gắm những điều mong ước trong năm mới. Chỉ khi nào điều mong ước đó thành hiện thưc, ông thần đó mới được vẽ tiếp con mắt thứ hai. Ngoài ra còn có những gian bán những hàng trang trí trong ngày tết, gian rút quẻ bói xuân. Nếu chẳng may bạn rút được những quẻ bói có những điều bạn không thích. Bạn buộc nó lên cành cây trong chùa, năm mới điều xấu đó sẽ không đến với bạn. Nhưng theo tôi, những chiếc túi hộ mệnh, tiếng Nhật gọi là OMAMORI , được tết nhỏ nhỏ, xinh xinh rất đẹp sẽ là món quà để tặng bạn bè, người thân và nhất là để tặng cho người yêu thì không có gì tuyệt vời hơn. Mỗi chiếc đều có màu sắc riêng và được trang trí khác nhau, mang những ý nghĩa khác nhau: sức khoẻ, may mắn, hạnh phúc, sự bền vững trong tình yêu...Sẽ thật ấm áp, hạnh phúc khi người nhận được nhận những món quà đó của bạn.\n\nGion Matsuri\n\n\n\n​ \nLễ hội Gion (trong tiếng Nhật là Gion-Matsuri) là một trong 3 lễ hội truyền thống hàng năm lớn nhất của Nhật Bản. So với 2 lễ hội lớn khác là lễ hội Kanda (ở Tokyo), lễ hội Tenjin (ở Osaka), lễ hội Gion ở Kyoto có phần trang trọng, rực rỡ hơn nên cũng có thể nói Gion là lễ hội lớn nhất trên xứ sở Hoa anh đào.\n\nCác nghi lễ được tổ chức liên tục từ 1/7 đến 29/7 hàng năm tại ngôi đền thiêng Yasaka ở khu vực Gion- Kyoto. Tâm điểm của lễ hội diễn ra từ 9h sáng đến 1h chiều ngày 17/7 hàng năm, khi mà khoảng hơn chiếc xe lớn trang trí vô cùng rực rỡ, thể hiện đậm nét văn hóa truyền thống của Nhật Bản diễu qua nhiều đường phố chính của cố đô Kyoto. Thời gian này thành phố Kyoto cổ kính, hiền hòa như được hâm nóng bởi bầu không khí lễ hội. \n\nLễ hội Gion có lịch sử khỏang 1100 năm và được duy trì đều đặn, thể hiện nét văn hóa truyền thống và cả sự phồn thịnh của Kyoto. Vào năm 869, trên khắp đất nước dịch bệnh lây lan nguy cấp, Nhật Hoàng đã ra tới ngôi đền Yasaka để cầu cho bệnh dịch nguy hiểm sẽ được dập tắt ngay, sự bình yên trở lại với dân lành. Vào thời điểm đó Nhật Hoàng đã cho làm 66 cỗ xe trang trọng tượng trưng cho 66 tỉnh (đơn vị hành chính của Nhật lúc bấy giờ) để cùng tham gia vào lễ cầu nguyện. Dịch bệnh được dập tắt nhưng lễ hội này phải đến năm 970 mới được khôi phục lại tổ chức đều đặn hàng năm vào ngày 14 tháng 6. Sau đó lại có nhiều biến cố lích sử và lễ hội không ít lần bị gián đoạn, cho đến tháng 6 năm 1500, lễ hội được tổ chức trở lại với đúng dáng vẻ rực rỡ, không khí tưng bừng của nó. Cũng từ đó việc trang trí các cỗ xe diễu hành trang lễ hội được giao cho nhân dân trong kinh đô thực hiện. Chính nhờ vậy mà mỗi cỗ xe (Hoko) cả về nội dung và hình thức đều rất phong phú, rực rỡ, đặc biệt là từ thời Momoyama đến thời Edo khi mà hoạt động buôn bán ngoại thương phát đạt và các làng nghề dệt, thêu ở Kyoto phát triển phồn thịnh thì việc trang trí cho các cỗ xe Hoko vào mỗi dịp lễ hội Gion cũng là một cách người dân Kyoto thể hiện sự lớn mạnh về kinh tế, văn hóa của kinh đô. \n\nNgày nay, tham gia vào đoàn diễu hành trong lễ hội Gion có hơn 30 cỗ xe nhiều loại (Yama, Hoko, Fune ...) được trang trí rực rỡ với đồ lụa, thêu tinh xảo của nhật và tặng vật từ nhiều nước trên thế giới cùng nhiều đồ vật mang đậm nét văn hoá truyền thống của Nhật. Cỗ xe lớn nhất nặng khỏang 12 tấn, cao khỏang 26 mét, đường kính bánh xe là 2 mét và để kéo cỗ xe này cần khỏang 40 thanh niên khỏe mạnh. Mỗi cỗ xe này hàng năm sau khi sử dụng xong được tháo dỡ, bảo quản cất giữ cẩn thận ở đền Yasaka - higashiyama. Cũng có quận có đền thờ và kho cất giữ của mình thì không phải đem đến tập trung ở đền Yasaka nữa. Từ ngày mùng 10 tháng 7 người ta bắt tay vào công việc lắp ráp các bộ phận thành cỗ xe hoàn chỉnh, theo phương pháp truyền thống công việc này thường mất khỏang 3 ngày. \n\nNgày 17 tháng 7, từ 9h sáng hơn 30 cỗ xe rực rỡ cùng với điệu nhạc đặc trưng của riêng mình bắt đầu diễu hành qua các đường phố chính như Shijo, Kawaramachi, Oike dori. Vẻ rực rỡ của những cỗ xe như càng thêm lộng lẫy hơn dưới nắng rạng ngày hè tháng 7. Bạn có thể bắt gặp bóng những cô gái trẻ mặc Yukata truyền thống đầy vẻ duyên dáng trên các ngả đường Kyoto những ngày này. Đang những ngày giữa tháng 7 rồi, hãy cùng khám phá lễ hội với nhiều thăng trầm, thấm đẫm lịch sử của cố đô văn hiến.\n\nKanamara Matsuri \n\nTháng 11 hàng năm, người dân thành phố Kawasaki (tiếp giáp Tokyo, Nhật Bản) đều tưng bừng tổ chức Lễ hội Kanamara Matsuri - một dịp hiếm hoi để tôn vinh giá trị của... d.ương v.ật.\n\nCuộc diễu hành từ trung tâm thành phố đến ngôi đền thờ phụng các... biểu tượng sinh sản diễn ra rầm rộ với sự tham gia của hàng nghìn dân địa phương và du khách. Những người đàn ông mặc giả gái được trao nhiệm vụ thiêng liêng nhất: khiêng bức tượng linga phồn thực tới đền thờ.\n\nBức tượng khổng lồ chạm khắc từ gỗ, phải huy động đến hơn chục “cô nàng” vạm vỡ mới khiêng nổi. Hai bên đường đoàn rước kiệu đi qua, vô số các loại đồ chơi, đồ lưu niệm hình “của quý” được bày bán thả phanh.\n\nKanamara Matsuri được bình bầu là lễ hội kỳ quái nhất Nhật Bản.\n\nNhững ngày nghỉ quốc gia của Nhật Bản\n\nNgày mùng 1 tháng Giêng : Ngày lễ Năm mới\nNgày 15 tháng Giêng : Ngày lễ đến Tuổi trưởng thành\nNgày 11 tháng Hai : Lễ kỷ niệm Ngày lập quốc\nNgày 29 tháng Tư : Ngày lễ Trồng cây xanh\nNgày 3 tháng Năm : Ngày Hiến pháp\nNgày 5 tháng Năm : Ngày Trẻ em\nNgày 15 tháng Chín : Ngày Kính trọng Người già \nNgày 10 tháng Mười : Ngày hội Thể thao- Sức khỏe (chính là ngày hội Văn hóa hay Lễ hội mùa thu trong các Manga & Anime )\nNgày 3 tháng Mười một : Ngày Văn hóa\nNgày 23 tháng Mười một : Ngày tạ ơn Lao động\nNgày 23 tháng Mưòi hai : Ngày sinh của Vua\n\nKhi các ngày mùng 3 và mùng 5 tháng Năm rơi vào các ngày nghỉ hàng tuần thì ngày ở giữa , tức là ngày mùng 4 tháng Năm , cũng là ngày nghỉ .\n\nOhanami (Lễ hội ngắm hoa anh đào)\n\n\n\n​ \nHoa anh đào từ lâu đã trở thành quốc hoa của Nhật bản (xứ sở Hoa anh đào) và được gọi là Sakura. Đối với người Nhật Bản, Hoa anh đào không chỉ tượng trưng cho vẻ đẹp thanh cao mà còn là nỗi buồn về sự ngắn ngủi, phù dung và tính khiêm nhường, nhẫn nhịn. Hoa anh đào cũng tượng trưng cho tinh thần võ sĩ đạo - Samurai - biết chết một cách cao đẹp. \nVào những ngày này, người dân Nhật cũng như người nước ngoài ở Nhật nô nức hứng khởi chào đón mùa hoa bắt đầu. \nCông viên vào những ngày nghỉ thật đông người.\n\n\n\n​ \nAi cũng muốn tìm cho mình một chỗ \"đẹp\" để ngắm hoa, thường là dưới những gốc cây mà hoa đang nở rộ.\nTổ chức những bữa tiệc ngắm Hoa anh đào là truyền thống lâu đời của người Nhật. Đây cũng là dịp Gia đình, bạn bè, những người thân, ... ngồi lại bên nhau. \nVà cùng chúc cho nhau một cuộc sống tràn ngập Niềm vui và Hạnh phúc \nSakura thường rụng sạch lá vào mùa đông. Khi mùa xuân đến, thời tiết trở nên ấm áp, hoa bừng nở. Cây chỉ toàn là hoa. \nMùa Hoa anh đào nở diễn ra không lâu, vì hoa sẽ lìa cành bay theo gió khi đang độ tươi thắm nhất.\nNên ai cũng mong muốn ghi lại cho mình những thời khắc tuyệt vời của mùa hoa. \n\nYosakoi\n\n\n\n​ \n*Lược sử của Yosakoi Festival:\nYosakoi là một loại hình nghệ thuật hiện đại đặc trưng của Nhật Bản. Nó là một biến thể của điệu múa mùa hè truyền thống Awa Odori, được khai sinh từ tỉnh Kochi vào năm 1954. ‘Yosakoi’ là phương ngữ của Kochi, nghĩa là “Đêm nay mời bạn đến”. Câu nói này đã trở thành tên gọi của điệu múa trong dịp lễ hội của tỉnh Kochi, và từ đó Yosakoi cũng trở thành tên của lễ hội này. \nLễ hội Yosakoi được bắt đầu từ năm Showa thứ 29 tại một phố buôn bán của thành phố Kochi với mong mỏi làm ăn phát đạt. Người dân ở đây đã quyết tâm làm cho nó không thua kém so với lễ hội Awa Odori của tỉnh Tokushima bên cạnh. Lễ hội Yosakoi là Là sự kết hợp giữa các động tác múa truyền thống Nhật Bản và âm nhạc hiện đại nên Yosakoi rất sôi động và mạnh mẽ. Các điệu múa thường được dàn dựng cho những đội múa đông người. Ai cũng có thể tham gia múa Yosakoi, bất kể tuổi tác hay giới tính. Đây cũng là sự kiện nổi bật trong các kỳ lễ hội thể thao thường được các trường cấp một, cấp hai và cấp ba ở Nhật tổ chức. Điệu múa đi kèm với các bài dân ca của Kochi với cái tên Yosakoi-Buchi, tức giai điệu Yosakoi.\n\n\n\n​ \nĐiệu muá truyền thống awa odori\n\n*Quy định của lễ hội Yosakoi: \n-1 đội nhảy múa không quá 150 người \n-Sử dụng naruko, vừa nhảy vừa tiến về phía trước \n-Mỗi đội đều phải chuẩn bị xe chở dụng cụ \n-Đưa nhịp điệu của yokoisa-buri vào bản nhạc lựa chọn\nTrên đây là một số quy định cơ bản của Yosakoi. Tuy nhiên, so với các lễ hội khác trên toàn nước Nhật, lễ hội này có phần tự do, linh hoạt hơn, do đó phản ánh được bộ mặt của các thời đại, và nam nữ già trẻ đều có thể vui đùa nhảy múa trong ngày hội. \n\n* Lễ hội Yosakoi mang lửa ra thế giới: \nNăm 1991 , lễ hội Yosakoi Solan Matsuri được tổ chức lần đầu tiên tại thành phố Sapporo (Hokkaido); từ đó lan rộng ra khắp các tỉnh thành trong toàn quốc. Xuất phát từ tín ngưỡng về tự do buôn bán, lễ hội đã được lớp trẻ địa phương hồ hởi tiếp nhận và kế tục. Ngày nay, ngoại trừ tỉnh Tokushima, lễ hội này tại tất cả các địa phương khác đều được đặt tên là \"Yosakoi Matsuri\". Và không chỉ dừng lại ở Nhật Bản, lễ hội này còn được tổ chức định kỳ tại Hawaii và một số nước Đông Nam Á.\n\n* Trang phục và naruko\nTrang phục sử dụng trong múa yosakoi khá đa dạng. Áo Happi và trang phục Yutaka thường hay được dùng nhất. Có thể lựa chọn nhiều màu sắc nhưng nhất thiết các thành viên trong một đội phải mặc giống nhau.\n\n\n\n​ \nMột trong những điểm đặc biệt của múa yosakoi là sử dụng naruko (là cái miếng gỗ nhỏ tạo tiếng gõ mà người múa cầm trong tay). Màu sắc truyền thống của naruko là đen và vàng nhưng những đội múa yosakoi thường sáng tạo những naruko của riêng mình, lựa chọn màu sắc và chất liệu tuỳ thuộc trang phục của họ. Việc sử dụng naruko là không thể thiếu trong múa yosakoi nhưng có nhiều nhóm lại chọn nhạc cụ cầm tay khác như trống, những dụng cụ có thể tạo tiếng gõ, hay cầm cờ, gậy.\n\n* Âm nhạc của Yosakoi\nNhạc chính thức của yosakoi dựa trên bài hát gốc có tên gọi là “Yosakoi Naruko Dancing”, tác giả là Takemasa Eisaku. Bài hát này sáng tác dựa trên 3 bài hát khác là “Yosakoi-bushi\" (\"giai điệu yosakoi\"), \"Yocchore\" (một bài hát của trẻ con), và \"Jinma-mo\" (một bài dân ca vùng Kochi ). Những cuộc thi ban đầu diễn ra ở Kochi yêu cầu bản nhạc của mỗi đội múa phải mang phần nào đó của bài hát gốc. Còn những cuộc thi đấu và lễ hội ở các vùng khác thì không bắt buộc như vậy, thậm chí cho phép các đội tự sáng tác nhạc cho riêng đội mình, hoặc mang giai điệu của những bài dân ca các vùng khác tuỳ theo thói quen của đội múa.\n\nÁc Nhân Cốc​", "replies": [ "a..a!mình thik mặc áo kimono lắm nè!nhiều lễ hội vậy ta!k có lễ hội ăn sushi nhi?", "việt nam ta còn phải học người nhật nhiều lắm", "Những lễ hội rất tuyệt!!! Ước gì mình được tham gia!", "Nhật Bản thật tuyệt\nyosakoi cũng thật tuyệt\nmình ước được đến Nhật Bản", "* Ngày trẻ em (Kodomo no hi) \n\n \n\n \n\n \n\n \n\n \n\n mình thích lễ hội này nà \n\n \n. hihi. cái này coi trong truyện tranh nên rất thjx. và thjx dc mặc kimono nữa dễ xương gê. có lễ hội đấu vật giữa các samurai ko nhỡ\n", "Nhiều thông tin hay quá, cám ơn tác giả\n\n----------\n\nhi thật thú vị\n\n----------\n\ntks...................................", "thế còn cái lễ hội genki thì sao.???", "\n\nHellConan nói:\n\n\n\nthế còn cái lễ hội genki thì sao.???\n\nClick để xem tiếp...\n\nNhật Bản nhiều lễ nhiều hội quá, thiếu cái nào các bạn cập nhật thêm nha ", "Tiếc là ko đi đc dù đã có kế hoạch", "nhìu lễ hội ghê. sướng thiệt" ] }
kenhsinhvien
_doc
b0073afa4a91ed674609133bdb5aa8cb
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "b0073afa4a91ed674609133bdb5aa8cb", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/longfic-khach-san-anh-trang-moonlight-hotel.13438/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "30/12/2010", "title": "[Longfic] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)", "post": "Đây là một fic do tớ dịch (từ chap 7-24 thôi), copy từ bên conan.forum-viet.net sang (bên đó nick tớ là anita_hailey). Fic trước bạn Conan_5897 đã post rồi đó. Hi vọng mọi người sẽ thích\nAuthor: CocoCatz - fanfiction.net\nSource: conan.forum-viet.net \nRate: K+\nGenre: Humor/Adventure\n\nTranslators:\n\nChap 1-12: Nyu Hato - fixi.acc.vn\nChap 13-28: anita_hailey - conan.forum-viet.net\nDisclaimer: tất nhiên nhân vật không thuộc về tớ, họ thuộc về những người mà họ thuộc về \nSummary: Sau sự kiện kì nghỉ hè, một cuộc phiêu lưu mới lại mời chào các chàng trai trẻ của chúng ta.\n\nChapter 1: Bắt đầu\n\nMột cậu trai bước dọc theo bãi biển. Nhìn lên bầu trời về đêm với hàng vạn vì sao, anh thở dài nặng nề. Anh đứng chỗ nước cạn để những cơn sóng lạnh buốt hờ hững kéo tới chân mình. Ở đây rất lạnh và vắng vẻ cũng giống như tâm trạng cậu lúc bây giờ.\nCậu rùng mình, biển nước Anh thật lạnh dẫu giờ là mùa hè.\nCậu đứng đó một lúc lâu nhìn bóng trăng tỏa sáng dưới nước và lắng nghe tiếng gió thổi. Cuối cùng anh quyết định trở về nhà dù cho anh ghét cay ghét đắng khi phải gọi nơi đó là nhà.\nAnh quay lưng, hướng về tòa lâu đài cách đó không xa. Ánh sáng từ trong tòa lâu đài phát ra càng làm nó thêm lộng lẫy, tráng lệ hơn bình thường nhưng đối với anh nó chẳng có nghĩa lý gì, chẳng có gì đẹp đẽ để gọi là hồi ức ở đây.\nAnh bước thêm vài bước nhưng rồi đột ngột dừng lại, hình như có một cái gì đó đằng sau. Anh quay lưng lại...\nTrong đêm tối đen, một cái gì đó đang trôi bồng bềnh, đẩy đưa theo những con sóng rồi trôi dạt lên bãi cát. Đó là.....một người đàn ông....\nÍt giây sau, người anh như đông cứng lại.\n“CHAA!!!!” Anh hét lên, chạy quàng đến trong hai hàng nước mắt.\n“CHA!!!” Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng người đàn ông này không thể trả lời đứa con trai đang chìm trong nỗi kinh hoàng.\n\n~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~\n\n“Hey! Hattori! Cậu đi đâu đó?” Kazuha hỏi khi thấy Heiji lén lút rời khỏi nhà bằng cửa sau với một cái túi to. Giọng cô làm anh chàng giật bắn mình như là tên vụn trộm bị phát hiện vậy.\nHôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè. Như thường lệ, Kazuha đến nhà Heiji bằng cửa sau vì cô nàng không đủ kiên nhẫn ấn chuông cửa và đợi gần 10 phút sau cậu ta mới chạy ra mở cửa.\n“Shhhhh!!! Toyama! Khẽ nào!” Heiji nói bực dọc “Tớ chỉ đi ra ngòai một chút thôi! Đừng có gào lên như thế----“\n“Oh----Vậy à” Kazuha buột miêng rồi gật đầu “Vậy tớ sẽ đi với cậu”\n\n“GÌ??? Không được!” Hattori hét lên, nhanh chóng với lấy cái nón bảo hiểm rồi chạy về phía xe moto của mình.\n“Hattori!” Kazuha la réo, đuổi theo Heiji và nhìn cậu ta nhảy phóc lên xe, nổ máy. “Cậu không nói cho cha mẹ cậu biết mình đi đâu à?”\n“Gặp cậu sau nhé, Toyama!” Heiji nói vọng “Tớ sẽ về thôi!” rồi biến mất ở cuối đường.\n“Baka!!” Kazuha gầm lên “Cậu nghĩ cậu là ai chứ???”\n\n~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~\n\n“Heiji! Tới rồi à!” Kudou cười toe tóet khi mở cửa trước.\n“Yeah! Đường xa quá! Cậu có gì ăn không??? Tớ đói quá!” Hattori phàn nàn, rồi nhìn Kudou vẫn đang giữ cửa “Cậu làm gì thế?”\n“Đợi Kazuha vào, tất nhiên!” Kudou châm chọc.\n\n“Này! Tớ đã trốn cô ấy đi trong gang tấc đó! Tớ không nói cho cô ấy biết mình đi đâu nên cô ta sẽ không biết đường đến đây đâu!” Heiji hét.\n“Đừng có chắc chắn như thế!” Kudou lầm bầm, đóng cửa.\nHeiji ngồi xuống sofa, nhìn xung quanh “Ran đâu?” Shinichi nhún vai “Cô ấy cũng không đến vì tớ không nói gì!”\nNói rồi hai anh chàng nhìn nhau, cùng thở dài.\n“Đừng có chắc chắn như thế!” Heiji lập lại.\nVừa lúc Shinichi lấy vài gói khoai tây chiên cùng coca ra thì tiếng chuông cửa lại vang lên. Cả hai giật bắn mình. “Ai thế?” Heiji tự hỏi *toát mồ hôi*, ngó ra cửa sổ. Trước cửa có một ‘anh chàng’ đang đứng nhấn chuông liên tục.\n“Ít ra thì không phải là Kazuha hay Ran----“\nShinichi ra mở cửa, hai giây sau cậu cùng vị khách kia bước vào nhà. “Hey! Nhà cậu đẹp thật đấy!” Cậu ta nói khi đặt cái balo xuống sàn.\n\"Kaito!Khỏe không?” Hattori mỉm cười “Lâu quá không gặp!”\nKaito nhìn Heiji cười toe tóet “Mấy cậu không thể tin được nỗi gian nan của tớ để thóat khỏi Aoko!” Ngay khi Kaito nói xong, cậu ta nhìn hai người kia đang mang sự biểu lộ khác lạ trên mặt. “Gì thế?”\n\n“Dù sao đi nữa” Shinichi nói, đặt ba tấm vé lên bàn. “Đây là ba vé máy bay, trưa nay ta sẽ xuất phát và có lẽ sẽ đến đó vào tối mai.”\n“Được lắm! Giờ cậu nên nói mục đích chính ta đến Anh làm gì?” HEiji nói, cầm gói khoai tây chiên lên. Kaito cũng ngồi xuống nhưng con mắt thì đảo khắp nhà. Shinichi nhìn anh với ánh mắt ‘Đừng có đụng vô bất cứ cái gì’ nhưng anh chàng chỉ cười khóai trá tại Kudou.\n“Tớ chỉ biết Hakuba đã gọi điện và rủ tớ sang Anh thăm cậu ta cùng với các cậu, đồng thời giúp cậu ấy giải quyết một vụ án” Shinichinois rồi thêm vào phấn khởi “Cậu ta hứa sẽ dẫn tớ đi tham quan nơi ở trước kia của Sherlock Homes”\n\n“Đây là lần đầu tiên tên đó cần sự giúp đỡ của người khác---“ Kaito lầm bầm, không quan tâm đến việc Shinichi nói về Sherlock Homes.\n“Vậy ra đó là nguyên nhân cậu muốn đi! Có phải cậu đã nghe chuyện gì về viên kim cương trên điện thoại?\" Heiji cười.\n“Pandora. Kim cương Pandora.” Kudou trả lời, nhìn Kaito. Ánh mắt cậu ta biến chuyển khi nghe tên viên kim cương đó. Nó rất lạnh và sắc bén. Kaito nhìn Kudou đăm chiêu nhưng không nói gì.\n“Tớ không biết rõ nội dung nhưng hình như vụ án có liên quan đến viên kim cương đó” Kudou nói.\n\n“Pandora---“ Hattori lẩm bẩm, một tay chống cằm. “Gã---tên gì nhỉ....à Gin đúng không? Có phải hắn đã nhắc đến viên kim cương đó trước khi rơi xuống vực---\" Heiji dừng lại khi chú ý sự yên lặng ngượng ngùng đang diễn ra giữa họ. Không ai trong họ muốn nhắc đến Gin...\nShinichi nhìn xuống bàn tay mình. Vết thương của vụ việc đó, mặc dầu đã qua một thời gian nhưng giờ đây khi nhắc lại Kudou vẫn còn cảm nhận được sự đau đớn khi mũi dao đâm vào cậu.\n\n“Ai đâu?” Kaito đột nhiên hỏi “Cô ấy biết chuyện này chứ?\"\n“Không, cô ấy---“Shinichi dừng “Nghe này, nếu cô ấy biết chuyện nhất định sẽ đòi đi. Cả tớ và Hakuba đều nghi ngờ vụ này có liên quan đến tổ chức áo đen nên tớ phải đi”\n“Vậy sao cậu lại đến ?” Heiji hỏi Kaito\n“Tớ có lý do riêng của mình\"\n“Eh???” Hattori chớp mắt.\nKudou và Kaito nhìn lẫn nhau rồi mỉm cười.\n\n“Thôi! Ta hãy chuẩn bị để đi cho kịp chuyến bay\" Shinichi nói, nhìn Heiji \n“Hey! Hattori! Sao cậu ăn hết đống khoai tây chiên đó??? Tớ đem ra cho tớ mà!\"\n“Eh---Tớ đã nói là tớ đói bụng mà---“Heiji trả lời khi miệng còn đầy thức ăn.\n“Nhưng-----Cậu chén sạch chúng chỉ trong vòng NĂM PHÚT????” Shinichi hét lên.\n“Không thể tin được kỳ nghỉ của mình lại phải tham gia với 2 tên này---\" Kaito làu bàu khi bước ra khỏi căn nhà.\n\nTo be continued...", "replies": [ "Theo yêu cầu của anita...ủa quên anhphuonga6 mình xin post típ chap 2\n\nChương 2: Chào mừng đến với khách sạn chúng tôi \n~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~\n\n\"Cuối cùng thì cũng tới!\" Shinichi nói, đặt cái balô xuống rồi nhìn xung quanh sân bay. Anh quay sang Kaito và Heiji- hai anh chàng vẫn đang ngấu nghiến ăn bánh lấy từ trên máy bay.\n\n\"Giờ việc ta cần làm là tìm taxi\"\n\"Hay...\" Kaito nhìn tại đám đông trên sân bay \" Hakuba có thể cho chúng ta quá giang\" Anh gật đầu hướng mắt về một phương.\n\nShinichi phải ngạc nhiên trước sự tinh mắt của Kaito. Anh không thể nào thấy được Hakuba cho đến khi cậu ta chỉ còn cách họ khoảng 10 mét. Hakuba mỉm cười vẫy cao tay ý 'tới đây nào!'\n\nBa người họ đi theo Hakuba ra khỏi sân bay, và thấy cậu ta bước vào một cái BMW to, đen nhánh.\n\nNgười lái xe đứng sẵn kế bên, mở cửa cho họ.\n\"Mừng khi gặp các cậu!\" Hakuba nói phần khởi \"Vào trong đi!Sẽ dễ nói chuyện hơn!\"\n\"Hay là một cuộc đấu khẩu hấp dẫn cũ mèm!\" Kaito làu bàu khi ngồi vào ghế.\n\n\"Xe của cậu à?\" Heiji hỏi Hakuba.\n\n\"Eh? Không, xe này của bố tớ. Ông ấy cho tớ mượn bất cứ khi nào tớ muốn. Tất nhiên là cộng luôn vị tài xế\" Hakuba trả lời rồi bắt gặp nụ cười toe toét trên mặt Kudou.\n\"Ít ra thì cậu không dùng xe cảnh sát đến đón bọn tớ!\" Kudou nói, nhận được một cái lườm cay cú của Heiji.\n\n\"Tớ đã tính như thế nhưng rồi nghĩ lại thấy chuyến hành trình khá dài mà đi bằng xe cảnh sát thì không thoải mái chút nào!\" Hakuba phá lên cười.\n\n\"Phải, phải rồi, nên cậu được một chiếc xe sang trọng từ một ông bố nhiệt tình chứ gì! Giờ vào vấn đề chính chưa? Viên kim cương Pandora ấy?\" Kaito hỏi mất kiên nhẫn, trông có vẻ khá khó chịu.\n\n\"Cậu vẫn không thay đổi chút nào, Kaito.\" Hakuba nhận xét \"Aoko thế nào rồi? Tớ mong là cô ấy sẽ tìm được một người khác xứng đang shơn cậu trong danh phận bạn trai Aoko!\"\n\"Hey!!Cậu----\"\n\nKudou chen ngang bàn tay của mình để ngưng cuộc cãi vã này. \"CHÚNG TA NGHE nội dung chính đi, Hakuba\"\n\nHakuba lườm Kaito và được anh chàng đáp trả bằng cái liếc sắc bén.\n'Hai tên này sẽ chẳng bao giờ chính chắn lên được' Heiji nghĩ.\n\n\"Chúng ta sẽ đi đến một thị trấn gần bờ biển-Bournemouth\" Hakuba nói. \"Khách sạn chúng ta ở là Moonlight Hotel. Đó là một lâu đài thuộc quyến sở hữu của một gia đình quý tộc hoàng gia.Thật ra thì cuộc sông squý tộc của họ chấm dứt từ 10 năm trước. Đó là nguyên nhân họ lấy ra một số phòng trống để làm khách sạn\"\n\n\"Chủ nhân của cái khách sạn là ông Norferk, ông ta cso 3 người con trai cùng hai đứa con gái. Hai người chị của ông cùng chồng họ cùng sống chung trong toà lâu đài này. Có vài người hầu, mấy quản gia, người làm vườn---nhiều lắm\"\n\n\"Vậy còn bà Norferk thì sao?\" Heiji hỏi trong khi đang cố nhớ hết những cái tên lạ lùng đó.\n\"Không, Heiji, phỉa gọi là QUÝ BÀ Norferk. bà ấy đã qua đời 7 năm về trước khi Richard 11 tuổi\" Hakuba trả lời buồn rầu.\n\n\"Richard là người con út của ông Norferk và cậu ấy là bạn tốt nhất của tớ\"\n\"Vậy ai bị ám sát trong gia tộc này? Vụ việc chính là sao?\" Shinichi hỏi.\n\"Quý bà Norferk\" Hakuba nói chậm rãi.\n\n\"CÁI GÌ???\" Shinichi và Heiji hét lên \"Bà ấy đã chết 7 năm trước rồi mà?\"\n\"Tớ biết, tớ biết\" Hakuba mỉm cười \"Nhưng bình tĩnh nào, gia đình họ tin rằng quý bà Norferk bị một người trong gia tộc giết hại và hồn bà ấy trở về để trả thù\"\n\nHakuba bất chợt thấy nét mặt của những anh chàng chuyển đổi liên tục từ muốn phá lên cười và tức điên lên.\n\n\"Đây đúng là một việc nhảm nhí nhất mà tớ từng nghe\" Kaito gào lên \"Làm gì có ma trên đời này?\"\n\"Làm sao cậu biết chắc được?\" Hakuba cãi lại \"Richard không bao giwò nói dối tớ, cậu ấy đã nhờ tớ giúp đỡ và đó là việc tớ đang làm!\"\n\n\"Vậy còn về Tổ Chức Áo Đen thì sao?\" Heiji hỏi\n\"Rồi viên Pardona nữa?\"\n\n\"Cậu và viên kim cương ấy cso liên quan gfi chứ?\" Hakuba nói khó chịu nhưng anh quyết định tiếp tục câu chuyện.\n\n\"Thì---- vật gia bảo của dòng họ này chính là viên kim cương Pardona. Nó đã xuất hiện trong ngôi nhà này từ hàng trăm năm trước\" Hakuba trả lời rồi quay nhìn Kaito đang có gương mặt đầy vẻ tò mò.\n\n\"Richard nói với tớ rằng viên kim cương ấy đã được giấu trong toà lâu đài này nhưng đến giờ vẫn không ai có thể tìm hấy. Họ nghĩ rằng ông Norferk biết chỗ giấu viên kim cương đó nhưng ông ấy không nói gì. Tớ nghĩ là ông ấy đang cố bảo vệ nó. Tuần trước có 2 tên trộm đột nhập vào lầu đài và chúng mặc đồ đen theo sự nhận biết của Richard.Chúng đã trốn thoát, gia tộc nghĩ rằng bọn trộm đang tìm kiếm viên kim cương\"\n\n\"Thì sao?\" Heiji trả lời \"Bọn trộm thường mặc đồ đen để dẽ hành động và không bị phát hiện\"\nDứt câu nói Heiji nhận được từ Shinichi và Kaitto những tiếng xôn xao không đồng tình với lời phát ngôn của cậu.\n\n\"Gì chứ?\" Heiji hỏi gặng lại.\n\n\"Phải nhưng 2 tên đó lại mặc đồ đen giữa ban ngày mà thiết kế của lâu đài hầu hết là trắng và đỏ. Dù họ có ngốc lắm thì cũng phải nhận ra điều đó chứ hay chúng có lý do đặc biệt để mặc đồ đen\" Hakuba nói.\n\n\"Có lẽ chúng chỉ giống---\" Heiji nói với vẻ không nghĩ rằng 2 tên trộm này có liên hệ gì tới bọn Áo Đen.\n\nCuộc trò chuyện của họ bọ cắt ngang khi chiếc xe đột ngột dừng lại. Vị tài xế mở cửa xe cho họ, lấy hành lí ra rồi chào tạm biệt.\n\nTrước mặt họ là toà lâu đài đồ sộ Ánh Trăng. Nó thật to lớn với gần 100 phòng, cả ngàn cửa sổ, một khu vườn lớn cùng vô số những bậc thang. Nhưng nó không phải là điều đập vào mắt những người khách lạ đến viến thăm, mà chính là sự cổ kính của nó. Những dây thường xuân quấn quanh lâu đài tạo một cảm giác cổ kính.\n\n\"Wow--\" Heiji thốt lên \"Eh---- Đẹp\"\n\n\"Thật sao?\" Kaito nhíu mày \"Tó lại thấy nó theo kiểu :ma ám, bí ẩn hay---\"\n\nHakuba gật đầu \"Yeah, đó là phong cách của dạng nhà nước Anh khi xưa đó. Tớ rất thích nó\" Anh nhấc bổng cái balô của mình lên.\n\n\"Coi nào, ta vào trong gặp gia tộc này đi\"\n\nBất chợt họ nhìn thấy một cô bé gái với mái tóc vàng hoe cùng bộ váy đen, vừa nhún nhảy trên những bậc thang vừa hát, phẩy nhẹ những cành hoa trên tay. Phỉa nói rằng khuôn mặt xinh xắn cùng đôi mắt xanh ấy khiến ai cũng phải thốt lên :\n\n\"Awwwww!---Thật là dễ thương!\"\n\nRồi những chàng trai nghe lời bài hát:\n\n*Chào mừng đến với khác sạn Ánh Trăng\nMỗi nơi đều có lời nguyền riếng của nó\nTrông rất giống thiên đàn nhưng nó có thể là địa ngục\nMỗi đêm khi ma quỷ cất tiếng gọi\nChính là lúc bạn trao linh hồn hấp hối của chính mình\nTrong một góc tối của căn phòng\nLà sự đợi chờ cái chết kinh tởm nhất đến với bạn\nSẽ không có lỗi thoát\nBạn sẽ biến mất không một dấu tích\nÍt nhất đây là lần bạn không thể biết được\nNó là một cơn ác mộng hay là sự thật*\n\n\nCác cậu trai nhìn cô bé hát vang đến khi biến mất vào toà lâu đài. Họ vẫn còn nghe giọng hát trong trẻo của cô bé gái còn âm vang. 4 chàng trai trẻ nhìn lẫn nhau...\n\nTrời bắt đầu trút cơn mưa nặng hạt.\n\n\nTặng mấy bạn chap 3 lun\nChương 3: BỨC HOẠ RƯỚM MÁU\n\n\"Emm...cái bài hát đó nghe ghê quá!\" Hakuba nói khi anh bắt đầu nhấn chuông cửa.\n\"Cậu biết cô bé đó chứ?\" Heiji hỏi\n\"Không. Chưa bao giờ gặp trước kia\"\n\nCánh cửa hé mở. Thường thì những dạng mở cửa như thế này người ra đón sẽ là một người đàn ông lớn tuổi nhưng lần này thay vào đó là một chàng trai.\n\"Hakuba! Cuối cùng thì cậu đã đến!\" Cậu ta reo lên mừng rỡ. Cậu có đôi mắt màu xanh lục cùng mái tóc nâu nhạt.\n\n\"Yeah, rất mừng khi cậu lại cậu, Richard\" Hakuba trả lời theo phong cách lịch sự RẤT 'người Anh' của mình. \"Và đây là những người bạn mà tớ đã kể cho cậu nghe: Shinichi Kudou, Heiji Hattori, và---em Kuroba Kaito\"\nMắt Richard sáng lên rạng rỡ và anh mỉm cười \" Thật là những cái tên thú vị. Tôi rất vui khi quen biết các bạn. Tôi là Richard Norferk\" Nói rồi cậu bắt tay với họ. \n\"Xin mời vào\" Richard đẩy cánh cửa mở rộng, qươ tay theo cách đón khách của khách sạn. \n\nKhi các chàng trai trẻ bước vào tòa lâu đài họ để ý thấy cách thiết kế bên trong là một sự kết hợp giữa phong cách khách sạn, lâu đài và phòng tranh. Có rất nhiều bức tranh chân dung lớn ở đây. Và nó tạo cho các chàng trai chúng ta cảm giác như đang bị ai đó theo dõi.\nThảm đỏ, những tấm rèm cửa dài và cũ, vật dụng vỏ cây sồi cùng những chiếc gương nặng nề. Tất cả tạo nên một không gian trang trọng và cổ kính cho tòa lâu đài. Họ nhìn quanh đại sảnh và ngạc nhiên trước sự đồ sộ của tòa lâu đài.\n\nTòa nhà không hoàn toàn tối như mực. Khắp nới đều thấp thoáng ánh sáng của những ngọn đèn huyền ảo. Ít ra thì nó che lấp được cho các chàng trai cảm giác âm u ma quỷ bởi những bức chân dung. Dù sao thì nó cũng làm họ thấy thoải mái.\n\n\"Thức ăn!!\" Heiji hét toáng lên vừa lúc họ đi ngang qua nhà bếp. Anh chàng quay đầu hỏi với vẻ khá là buồn cười \"Bữa tối có những món gì thế?\"\nRichard mỉm cười. Anh đang dẫn nhóm người đến phòng nghỉ của họ phía trên cầu thang. Anh quay đầu lại, nhìn Heiji \"Chúng tôi có yorkshire putdinh hay bánh putdinh đen, khoai tây nghiền, thịt lợn, thịt bò, thịt gà. Chúng tôi còn có bánh nướng nhân ngọt hay bánh kem\"\n\n\"Nghe hấp dẫn quá!\" Kaito thốt lên, ra vẻ như sành sỏi tiếng Anh. \"Nhưng bánh putdinh đen là cái gì?\"\nHakuba cười toe toét \"Đó là bánh putdinh máu. Nó được làm từ máu đấy!\", nhìn khuôn mặt Kaito chuyển đủ màu sắc.\n\n\"Ở đay còn có cá, đỡ hơn chứ?\" Richard hỏi, nhưng anh bắt gặp khuôn mặt Kaito chuyển từ kinh tởm vì món bánh putdinh thành nét mặt lộ rõ sự khiếp sợ.\n\n*******************************\n\nBốn chàng trai chỉ có 2 phòng để CHIA NHAU. Mỗi phòng có 2 chiếc gi.ường đơn, và điều đó thật đơn giản để biết 2 người nào KHÔNG NÊN ở chung phòng với nhau.\n\"Tớ sẽ không chung phòng với Kaito! Tớ đoán là cậu ta sẽ NGÁY như sấm!” Hakuba nói, đứng trước cửa phòng.\n\n\"GÌ chứ? Còn tớ thì biết cậu sẽ đánh rắm vào buổi tối đó!\" Kaito cãi lại.\nTrong khi đó thì Richard cứ liên tục chớp mắt tò mò vì các chàng trai kia đang CÃI nhau bằng tiếng NHẬT.\n\n\"Được rồi! Thôi thì thế này nhé!\" Shinchi hòa giải \"Tớ sẽ ngủ chung phòng với Kaito, còn Heijji thì với Hakuba, được chứ?\"\nHeiji nhún vai \"Tớ thì không sao. Ít ra tớ không giống như những ai kia cứ như 2 dứa con nít!\"\n\n******************************\n\nSau khi phòng nghỉ được sắp xếp, bốn chàng ttrai đi theo Richard làm một cuộc tham quan nhỏ. Và Kudou bất chợt để ý. Mọi người trong nhà này đều mặc đồ đen : nhũng người hầu, quản gia, cả những người đầu bếp. Heiji thì thấy họ nhìn cả nhóm với con mắt tò mò.\n\n\"Nhìn gì? Bộ chưa bao giờ thấy người Nhật hả??\" Heiji cáu gắt.\n\"Có chuyện gì xảy ra thế?\" Kudou hỏi Richard \"Sao tất cả mọi người đều mắc đồ đen?\"\n\nSau câu hỏi của Shinichi, mắt Richard biến chuyển khác thường, nó bị vây lấy bởi một nỗi buồn khôn thấu. \"Lễ tang. Chúng tôi vừa chôn cất cha tôi sáng nay\"\n\"CÁI GÌ?\" Hakuba hét lên bàng hoàng \"Ngài Norferk đã chết?\"\n\n\"Phải chuyện xảy ra cách đây 2 hôm. Tớ-tớ đã tìm thấy xác ông ấy ở bãi biển---\" Richard nói với cặp mắt đỏ hoe, anh nhìn trông thật xanh xao và suy sụp. \"Tớ ti-tin rằng có người đã h.ãm hại ông ấy---nhưng tớ lại không có bằng chứng---Hakuba---Tớ không biết phải làm gì nữa---\"\nHakuba nhẹ nhàng đặt tay lên vai Richard \"Cậu có muốn trút tâm sự không? Ta tìm một nơi nào đó nhé\"\n\n\"HAKUBA! THẬT LÀ BẤT NGỜ!\" Một người phụ nữ reo lên khi bà ta đang bước xuống cầu thang. Rồi bà chạy đến ôm chầm lấy cậu ta cùng nụ hôn chào hỏi 2 bên má. Tất nhiên theo phép chào, Hakuba 'chào' lại.\n\"Tớ sẽ không BAO GIỜ dùng cái kiểu chào hỏi dạng Anh này\" Heiji lầm bầm gần như muốn hét lên, anh chàng bước thụt lại cách xa Hakuba ra, đề phòng trường hợp người phụ nữ chú ý cậu và lại 'chào' kiểu đó.\n\n\"Richard! Sao con không nói cho cô biết rằng Hakuba sẽ tới?\" Người phụ nữ nói với nụ cười thân thiện hiện trên khuôn mặt. Bà khoảng độ tuổi tứ tuần có mái tóc cùng cặp mắt màu nâu nhạt.\n\"Và những cậu bé bảnh trai này là ai đây?\"\n\"Để tôi giới thiệu với các bạn, đây là cô ruột tôi: Louise. Đừng có hoảng lên như thế, cô ấy sẽ chẳng làm thịt mấy cậu đâu. CHỈ là thỉnh thoảng cô ấy quá thân thiện thôi!\"\n\"Bữa cơm tối đã chuẩn bị đâu vào đấy, rất mong các cậu sẽ cùng dùng bữa tối với chúng tôi!\" Bà Louise nói rồi rời khỏi nhóm các cậu trai để tìm một người giúp việc về việc mấy cái cửa sổ chưa được lau chùi sạch sẽ.\n\n\"Mấy cậu sẽ được gặp cả gia đình tớ tại bữa ăn tối thôi!\" Richard nói.\n\"Em-Richard--- Chúng tớ đã thấy một cô bé gái.\" Heiji đột nhiên chuyển đề tài \"Cô bé ấy có phải là con của một trong mấy cô ruột của bạn?\"\n\"Có bé nào?\" richard hỏi, chớp mắt ngạc nhiên. \"trong khách sạn của chúng tôi không có trẻ em, hơn nữa khách sạn đã đóng cửa từ hôm qua để chuẩn bị cho lễ tang\"\n\"Nhưng--- Rõ ràng là tụi tớ thấy một cô bé tóc vàng mắt xanh độ khoảng 6-7 tuổi gì đó.\"\n\nHọ vừa đi vừa trò chuyện nên chẳng mấy chốc đã đến cuối hành lang. Ở đó chỉ có một lối rẽ phải và hình dạng của nó thì giống như chữ 'L' vậy.\nKaito thì từ nãy đến giờ vẫn làm thinh không nói gì, chỉ dáo dát nhìn khắp nơi. Rồi đột nhiên cậu ta thấy cái gì đó trên tường\n\"Em, các cậu\" Kaito gọi, giọng anh chàng có vẻ như muốn gào lên và lẫn chút ngạc nhiên.\n\"Richard, CHÍNH là cô bé ĐÓ\" Kaito lấy tay chỉ về hướng một trong những bức chân dung ở góc cuối của hành lang. Nó là một bức tranh vẽ một cô bé gái mặc chiếc váy đen huyền, trên tay là những cành hoa trắng. Còn đôi mắt xanh cuốn hút ấy thì đang nhìn thẳng vào các chàng trai chúng ta.\n\nRichard bất thình lình phá lên cười \"Trời ạ, đó là bức chân dung của mẹ tôi, phu nhân Norferk, nó được vẽ khi bà lên 6 tuổi. Mẹ tôi đã mất cách đây 7 năm.\"\nHeiji định buột miệng nói nhưng Hakuba giơ tay ngăng lại \"yeah, tớ nghĩ có lẽ tại vì chuyến bay nên đâm ra quáng gà. Có lẽ lúc đó bọn tớ chẳng thấy gì cả\" Hakuba miệng thì nói thế còn mắt thì cứ đăm đăm nhìn bức chân dung. Giờ đây một cảm giác bất an bắt đầu đeo bám lấy họ.\n\nKhi các cậu trai bước xuống tầng trệt, họ nhìn nhau bằng ánh mắt ngờ vực. Họ RÕ RÀNG là ĐÃ thấy cố bé đó bước xuống lầu. Và cô bé giống hệt bà Norferk.\n\nShinichi nhăn mặt. Anh đã có một cảm giác không hay về nơi này ngay từ đầu, nhưng sự tò mò về những điều kỳ bí bao quanh ngôi nhà này đã thúc đẩy anh đi tiếp. Có vẻ như cái 'giác quan thám tử' của anh đã làm việc ngay từ khi anh bước châ vào cái khách sạn Ánh Trăng này. Bất chợt....\n\n\"AHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!\"\n\nCác chàng trai giật bắn mình khi nhận ra tiếng hét ấy xuất phát từ phía sau lưng họ. Họ quay lại chỗ cũ thì thấy một cô gái trẻ ngã quỵ xuống sàn, cô há hốc mồm, gương mặt thì trằng bệt ra, người thì run lên.\n\n\"Anne!\" Richard hét lớn, chạy về hướng chị mình \"Chuyện gì thế?\"Các chàng trai chạy phía sau Richard thấy tay cô ta chỉ về hướng bức chân dung.\n\"Mẹ...mẹ...đôi mắt...\" Anne cố gắng thốt lên trong sự kinh hoàng tột độ.\nKaito, Shinichi, Heijji cùng nhìn lên một lượt về hướng bức tranh đó. Họ nhận ra điều gì đã làm cho cô ấy kinh hoàng.\n\nĐó là bức tranh họ thấy lúc nãy. Bức tranh của quý bà Norferk khi còn nhỏ. Nếu đôi mắt phải có màu xanh lục như lúc nãy thì giờ đây nó nhuộm thắm màu đỏ. Màu của máu. Đôi mắt xanh quyến rũ của bà đã không còn mà giờ đây...trên bức tranh ấy xuất hiện hai hàng máu chảy dài từ đôi mắt xuống khuôn mặt đáng yêu xanh xao của bà.\nHai tròng mắt đen láy rỗng tuếch của bà nhìn thẳng vào các cậu trai. Nhìn cứ như bà đang khóc bằng chính máu của mình khi không còn một giọt nước mắt nào trong người.\n\nBất chợt, một phần của bài hát mà họ đã nghe từ cô bé đó hiện rõ mồn một trong đầu Heiji, cũng với giọng hát ngọt ngào đáng yêu đó....\n\n\"Trong một góc tối căn phòng\nLà sự đợi chờ cái chết kinh tởm nhất đén với bạn...\n..Ít nhất đây là lần bạn không thể biết được\nNó là một cơn ác mộng hay là sự thật\"\n\nCòn nguyên văn tiếng Anh là đây:\n\"Welcome to the Moonlight Hotel\nEvery room cast its own spell\nLooks like heaven but it could be hell\nEvery night when the demon calls\nIts time to give your dying soul\nIn the corner of the darkest room\nAwaits your most horrid doom\nThere is no way out of this place\nYou will vanish with out a trace\nFor once you can never tell\nIf this is a nightmare or its real\"", "nghe cái tên moonlight hotel là thấy lãng mạn rồi\nShinichi và Ran nếu lấy nhau tới đây hưởng honey moon xong là bảo đảm Ran có baby lun", "Chap 4 nèz mọi người\n\nChương 4: Tôi muốn nghe kể về Ninja\n\n\"Cái quái gì đang---\" Richard nguyền rủa trong khuôn mặt trắng bệch vì sốc.\n\"Là mẹ đấy! Bà ấy trở về để trả thù!\" Anne-chị Richard gào lên. Cô ấy lớn hơn Richard 3 tuổi với đôi mắt xanh quyến rũ cùng mái tóc nâu, vậy mà giờ đây cặp mắt ấy đang chìm trong sợ hãi.\n\n\"Làm ơn cho tôi mượn cái thang\" Hakuba nhờ mấy người hầu khi họ nghe tiếng hét trên lầu và tức tốc chạy lên.\n\"Cậu có thể cho phép tớ kiểm tra bức tranh, Richard?\" Hakuba hỏi, ngước nhìn bức chân dung phía trên. Richard gật đầu \"Nhất định đây là trò đùa ngu ngốc.”\n\"Sao cậu không lấy nguyên bức tranh xuống, thế có hay hơn không?\" Kaito hỏi, cậu bị cuốn hút bởi cái dòng nước mắt máu ấy.\n\n\"Làm thế thì nhất định sẽ mất đi tang chứng.\" Heiji nói \"Tớ đoán nhất định phải có một mánh khóe nào đó--\"\n\"Mánh khóe??\" Kaito cười toe \"Vụ này tớ rành đấy, để cho tớ nào---\"\n\"Này, bỏ tay ra khỏi bức tranh đi\" Hakuba hét \"Đừng có đụng vào bất cứ cái gì hết!\"\n\"Tại sao không? Bức vẽ này đâu phải của cậu! Đừng có ra lệnh cho tớ kiểu đó!\" Kaito cãi lại và cuộc chiến lại bắt đầu.\n\n\"Chẳng có gì đằng sau bức tranh cả--\" Kudou dò xét, nói. Trong khi đó thì Kaito và Hakuba vẫn đang mãi tranh cãi 'như thường lệ' nên chẳng biết rằng cái thang đã được đem đến. \"Tuy vậy vẫn có một ít máu vẩy quanh bức tranh--\"\n\n\"Tớ nghĩ đáng lẽ phải có cái ống dẫn nước pha đỏ hay đại loại như thế, không có thật sao--chẳng lẽ đó là máu thật?\" Heiji hỏi nghi ngờ, khẽ chạm vào dòng máu đỏ trên khuôn mặt của người phụ nữ cao quý này rồi đưa lên mũi để kiểm tra nó có phải là 'máu thật' hay không.\n\n\"Ở trên tường cũng không có gì\" Hkauba thêm vào, giờ thì cậu đã đeo găng tay vào và cẩn trọng chạm vào bức tường quanh đó. Nhưng rồi anh bắt gặp nét mặt Richard..sợ hãi..kinh hoàng.. tất cả hiện rõ mồn một trên mặt cậu ta. Không còn nghi ngờ gì nữa...\n\n\"Hakuba, chuyện--chuyện này đã từng xay ra\" Richard nói một cách vô hồn.\n\"Nơi này đã bị nguyền rủa\" Anne nói trong kinh hoàng\n\"Đã từng!? Cũng chính bức này? Nó nó xảy ra khi nào? Nói cho tớ biết đi!\" Hakuba hỏi dồn dập.\n\n\"Lúc ấy tớ không có nhà! Nó xảy ra trên một bức tranh khác của mẹ tớ. Một người giúp việc đã lau sạch và chuyện đó đã không tiếp diễn cho đến hôm nay!--\"\n\"Nghe này, nó phải có một lời giải đáp hợp lý cho chuyện này, đừng có vội tin vào những chuyện ma quỷ nhảm nhí ấy, được chứ? Nhất định là có người đã bằng cách nào đó làm cho bức tranh rơi lệ máu, chúng ta sẽ tìm ra nó.\"\n\n\"Này mọi người---- không có một hốc nhỏ nào trong đôi mắt của bức vẽ\" Shinichi nói, rồi quay sang nhìn Kaito \"Vậy cậu có thể cho tớ biết tên hung thủ đã dùng mánh khóe gì chỉ trong một thời gian ngắn như thế, hả Kaito?\"\n\nKaito trầm ngâm một hồi, ngước nhìn bức chân dung đã được lau sạch, giờ đây đôi mắt xanh của người phụ nữ đã trở lại. Cậu nhún vai \"tớ không chắc nhưng có một cách\" Rồi cậu ta cười toe toét với 3 chàng thám tử \"Tớ sẽ để mấy cậu tự tìm ra lời giả đáp\"\nAnh nhìn Anne suy tư và chợt một nụ cười lạ ở Kaito xuất hiện , không ai thấy nó trừ chính cô-Anne.\n\n\"Này---chúng ta có thể đi bây giờ không?\" Richard hỏi \"Tôi-tôi không muốn ở nơi này một giấy nào nữa\"\n\"Nhưng anh sống ở đây mà\" Heiji nói không suy nghĩ và nhận dược một cái lườm cảnh cáo của Hakuba.\n\n\"Ta hãy đến phòng ăn nào!\"Anne gợi ý, cô đã bình tĩnh hơn dù trông vẫn còn hoang mang. \"Tôi phải nói lời xin lỗi đến quý khách vì thái độ hoang mang của tôi. Tôi rất hối hận khi đã lôi kéo quý vị vào việc này\" Cô cúi đầu trước cả nhóm, sau đó cô thở thật sâu \"Thật vinh hạnh khi quý khách dùng bữa với gia đình chúng tôi. Tôi thành thật xin lỗi. Xin mời đi theo tôi\"\n\nRichard mỉm cười tự hào với bà chị mình, khi quay sang nhóm Hakuba cậu thấy một sự bối rối hiện rõ trên mặt họ\n\"Đó là cách chị ấy giao thiệp như một *quý cô* vậy, cái tính đó đã theo chị ấy lúc mới sinh rồi\"\n\"Oh, vậy mà tớ cứ nghĩ cái lỗ tai mình hình như có vấn đề\" Heiji nói đùa cợt.\n\n**************************\n\nTại bàn ăn, cả nhóm gặp hết tất cả thành viên trong dòng họ nhà Richard. Richard có 2 người anh và 2 người chị. Người lớn nhất là William-22 tuổi, Anne-21 tuổi, Tracey-20 tuổi và Hanry-19 tuổi.\nNgài Norferk có hai người chị: Alice người đã kết hôn với John và Louise kết hôn với Mike.\n\nCả nhóm ngồi vào bàn và đang cố gắng 'một cách khó khăn' để có thể nhớ hết những cái tên đó vào trong đầu. Sau một vài nụ cười chào hỏi lịch sự, thức ăn được đem ra. Bữa ăn rất hấp dẫn đối với các chàng trai cho đến khi người hầu đem lên một đĩa cá tuyết.\n\"Em...Xin lỗi nhưng....tôi...không biết ăn cá...\" Kaito nói, mắt mở to đầy sợ hãi.\n\"Tại sao thế? Có thể cho phép tôi hỏi nguyên nhân không?\" Tracey hỏi \"Nó không vừa miệng em à?\" Cô mỉm cười dịu dàng với Kaito.\n\n\"Không, không phải thế\" Kaito chối băng nhưng rồi cậu ta để ý thấy Hakuba tính nói cái gì đó liên quan đến vụ này. Nhanh như cắt, anh chàng đá chân Hakuba dưới bàn khiến cậu ta đau điến. Hakuba lườm Kaito cay cú.\n\n\"Các em có thể kể cho chúng tôi nghe về nước Nhật được không?\" William nói \"Tôi luôn ước ao một lần được đến đó, những tập tục của nước các em rất lạ đối với chúng tôi\" Anh ta nói từ tốn với nụ cười của một người đã trưởng thành.\n\"Vậy...các anh chị muốn tìm hiểu về gì?\" Shinichi hỏi dù trong lòng rất muốn hỏi ngược lại về chuyện của ngài Norferk, nhưng hình như không ai ngồi trong cái bàn này muốn đề cập về những chuyện có liên quan đến cha họ.\n\n\"Hãy kể cho tôi nghe về Ninja!\" Henry nói háo hức \"Họ có thể bay được à? Có thể tàng hình như lời đồn không?\"\n\"Đừng có ngốc như thế, Henry!\" Tracey cười \"Thật không tế nhị chút nào khi em lại làm phiền các vị khách đây bằng câu hỏi ngớ ngẩn đó!\"\n\"Đây, Hakuba! Ăn thêm chút thịt nhé!\" Cô Louise vừa nói vừa gắp thức ăn vào đĩa nhóm Hakuba mà họ không kịp đưa ra một lời từ chối. Cô ấy chẳng tỏ ra giống một thành viên của một gia đình hoàng tộc cả.\n\nKudou nhìn quanh bàn ăn rồi quyết định bắt chuyện với Alice và John\n\"Để có thể giữ nội thất của khách sạn sang trọng thế này chắc các bác rất vất vả?\"\nJohn mỉm cười, gật đầu \"Nhưng chúng tôi đã thực hiện công việc và chuẩn bị mọi thứ một cách trôi chảy. Nếu cháu muốn, tôi có thể dẫn cháu đi tham quan khu vườn của tòa nhà\"\nBà Alice thì nhìn Shinichi một cách vô hồn, nét mặt thì lạnh nhạt chẳng có gì tươi tắn.\n\"Không thân thiện cho lắm\" Shinichi nghĩ thầm.\n\n\"Vậy...các em dự định ở đây bao lâu?\" Tracey hỏi với khuôn mặt tươi tắn, xinh xắn giống hệt như quý bà Norferk ở bức chân dung. Hễ cứ nhìn thấy nụ cười của Tracey thì Kaito lại đỏ mặt lên.\n\n\"Àh, họ sẽ ở lại cho đến khi biết được họ muốn cái gì và giúp Richard tìm ra được chuyện gì đang diễn ra ở cái nơi khó hiểu này\" Kaito trả lời.\n\nMọi người trở nên im lặng. Kaito biết rằng mình đã nói điều gì đó 'không nên nói'.\n\"Chúng tôi rất vui mừng khi có được sự giúp đỡ từ Hakuba và các bạn của cậu ấy.\" William nói nhã nhặn.\n\"Phải, anh William nói đúng. Hãy cho chúng tôi biết khi các em cần bất cứ sự trợ giúp nào.\" Anne thêm vào.\n\"ĐEM THÊM THỊT RA NÀO!\" Cuộc đối thoại bất thình lình bị chen vào bởi lời sai bảo mấy người hầu của bác Mike-một người đàn ông mập mạp, miệng lúc nào cũng đầy thức ăn.\n\n\"Mike! Lịch sự chút đi nào! Chúng ta đang có khách đấy!\" Cô Louise nói, đánh nhẹ vào tay chồng mình.\n\n\"Oh! Tôi rất mong có được sự tha lỗi của các cháu! Xin hãy tha thứ cho thía độ không phải của tôi!\" Bác Mike cười toe với các cậu trai với hàm răng còn đầy thịt. Hakuba thấy Richard lắc đầu 'thật hết biết'.\n\n\"Cháu có thể xin thêm chút thịt bò chứ?\" Heiji hỏi lịch sự, nhìn cô Louise một cách chờ đợi. \"Chúng rất hấp dẫn! Ở Nhật Bản không có cơ hội ăn món này!\" Co Louise cười khúc khích, ôm lấy Heiji \"Oh! Ta thích cậu trai trẻ này đây!\"\nHeiji nghẹt thở trong ngạc nhiên bởi cái ôm chặt đó và cậu nhìn bối rối khi mọi người trong bàn đang cười khúc khích.\n\n**********************\n\nBữa ăn tối nhanh chóng kết thúc và mấy anh chàng thì no căng bụng. Họ trở về phòng nghỉ nhưng Shinichi và Heiji thì cảm thấy rất bực bội.\n\"Họ chẳng chịu kể cho chúng ta nghe bất cứ cái gì cả!\" Heiji gần như muốn hét lên \"Làm sao chúng ta có thể điều tra khi không ai trong số họ muốn nói chuyện cả. À mà bữa tối ngon thật đấy!\"\n\n\"Huhm---\" Shinichi thở dài \"Chúng ta đành phải tự mình đi điều tra lấy vậy! Tớ thích cái anh chàng William ấy, anh ta trông có vẻ là người chín chắn và biét điều. Cái gia đình này thú vị thật\" Chợt Kudou dừng lại, nhìn xung quanh \"Richard và Hakuba---đâu rồi?\"\nKaito chen vào \"Tớ thấy họ đi ra bãi biển. Chắc Richard muốn kể cho hakuba nghe điều gì đó!\"\n\n\"Vậy còn chờ gì nữa!\" Heiji sốt ruột \"Ta đi tìm họ đi!\" Rồi Heiji chạy trước để Shinichi cùng Kaito bước theo phía sau.\n\"Sao tớ cứ có cảm giác là mấy cậu là những tên nhiều chuyện vậy nhỉ?\" Kaito hỏi Hattori.\n\"Đó là điều đầu tiên cần có để cậu trở thành một thám tử!\" Shinichi phì cười \"Nhưng thường nó được gọi là tính tò mò!\"", "Truyện rất hay,vừa li kì vừa hấp dẫn, khúc dạo đầu trông giống như một vụ án của Gosho vậy, tiếp đi bạn", "@Oh : đáp ứng yêu cầu của bạn liền\n\nChapter 5: \"Chúng tôi sẽ xem xét điều đó!\"\n\n“Bây giờ cậu đã sẵn sàng kể cho chúng tôi mọi việc chưa?” Hakuba hỏi người bạn mình. Cả hai đang đứng trên bãi biển nhìn về những cơn sóng xa tít tắp với sắc đen ngòm của đại dương. Những cơn gió thốc qua mái tóc vàng và những lọn tóc nâu của hai chàng trai trẻ. Đứng đấy một hồi lâu, Richard thở dài nặng nề.\n\n“Căn nhà này đã bị ma ám Hakuba à. Tôi biết cậu đang nghĩ tôi bị hoang tưởng nhưng đã có quá nhiều điều kỳ lạ diễn ra. Tôi chỉ mong cậu nhanh chóng tìm ra kẻ chủ mưu và mục đích của người đó”.\n\nHakuba lẳng lặng lắng nghe, anh không nói bất cứ lời nào, kiên nhẫn đợi Richard tiếp tục.\n“Cậu đã biết mẹ tôi qua đời khi tôi tròn mười một tuổi”\n\n“Cái gì? Tôi nghĩ rằng bà đã mất cách đây mười năm? Vậy thật ra chỉ có bảy năm thôi sao?” Hakuba bất ngờ.\n\n“Phải--- tôi không nói lại cho cậu biết sao? Dù sao đi nữa, mọi chuyện khác thưởng bắt đầu xảy ra từ tháng trước. Tất cả những người hầu trong nhà đều nghe thấy tiếng người khóc hằng đêm. Các chị và anh tôi lại nghe thấy tiếng bước chân và thậm chí là tiếng người hát nửa đêm.”\n\nHakuba nhíu mày “Đối với tôi nó có vẻ như một câu chuyện ma đơn giản nhất !”\nRichard nhìn thẳng cậu bạn “Nhưng rõ ràng là chính cậu tận mắt thấy điều đó! Bức ảnh đó đột nhiên chảy máu. Làm sao cậu giải thích điều này?”.\n\"Richard, bình tĩnh lại nào. Hãy để tôi hỏi cậu vài điều trước rồi cậu muốn hỏi gì cũng được.\" Nói rôi Hakuba lấy ra quyển sổ nhỏ cùng một cây bút.\n\n\"Trước hết, nguyên nhân dẫn đến cái chết của mẹ cậu?\"\n\"Tôi không biết. Không ai hiểu lý do cả. Bà mất quá đột ngột. Mẹ tôi đã nhập viện suốt năm tháng trước khi qua đời \" Richard trả lời buồn bã. \"Và chẳng ai buồn nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra cho bà cả. Điều duy nhất tôi biết chính là mẹ đã không còn trên đời này nữa.\"\n\n\"Thứ hai, cậu hãy kể cụ thể những việc lạ lùng đã xảy ra?\"\n\"Tiếng bước chân, những bức tranh rướm đầy máu, giọng ai đó khóc và ehm...Tôi cũng đã từng nghe thấy một lần khi ở trong phòng mình lúc đêm xuống. Nghe cứ như là một cô bé gái đang hát vậy. Thật kỳ lạ!”\n\"Bài hát nói về gì?\"\n\n\"Một cái gì đó liên quan đến cái khách sạn này. Tôi chỉ nhớ duy nhất hai câu: Mỗi đêm khi ma quỷ cất tiếng gọi. Chính là lúc bạn trao linh hồn hấp hối của chính mình. Nghe thật đáng sợ.\" Mắt Richard long lên nỗi sợ hãi.\n\"Cậu đã làm gì?\" Hakuba hỏi, anh bắt đầu thấy rùng mình vì cơn gió lạnh của biển.\n\"Tôi bật dậy khỏi gi.ường và tìm nơi giọng hát vang lên. Nhưng nó dừng hẳn ngay khi tôi mở cửa phòng.\"\n\n\"Khách sạn này có từ bao lâu rồi ?\"\n“Nó được 258 tuổi\"\n\n\"Hãy nói tôi nghe về gia đình cậu. Họ có gắn bó với nhau không? \"\n\"Tất nhiên, chúng tôi rất thân thiết. Nhất là các anh trai và tôi. Chỉ duy mỗi hai người tôi nghĩ rằng họ không mấy thân thiện với nhau cho lắm...”\n\"Là...?\"\n\"Cô Alice và chú John.\"\n\"Được...rồi...ehm, họ là vợ chồng mà đúng không?\"\n\"Phải, nhưng phải thực trạng trước mắt tôi sợ rằng họ không còn tình cảm dành cho nhau nữa.\"\nHakuba nhún vai và đánh dấu sao sự việc này như thể nó là điều cần lưu tâm.\n\n\"Vậy cha cậu đã chết như thế nào?\" Hakuba hỏi dè dặt.\n\"....Uhm....Tôi tìm thấy ông ấy khi đang dạo dọc bờ biển. Ông ấy bị chết đuối. Ông đã trượt chân ngã từ vách đá và rơi xuống vực. Sóng biển đánh dạt xác ông trôi vào bờ....\"\n\"Và?\"\n\"Cảnh sát cho rằng đó là vụ tự tử\"\n\"TẠI SAO?!\"\n\"Sự thật là cha tôi không có kẻ thù. Không thể đặt ra giả thiết có người muốn giết cha tôi được!\" Richard hét lên, anh đang mất bình tĩnh vầ đầy căm phẫn, những giọt nước bắt đầu tràn ra khỏi khóe mắt.\n\n\"Phải có một lý do cho việc tự tử chứ?\"\nRichard lặng lẽ lắc đầu rồi nhìn Hakuba “Cha tôi vô cùng đau khổ trước cái chết của mẹ. Tôi nghĩ ông ấy muốn gặp lại bà – đó là lý do”\nHakuba thở dài “Tôi rất tiếc.”\n\n\"Ông ấy không để lại mảnh giấy nào sao? \" Hakuba hỏi lần nữa sau một khoảng thời gian im lặng giữa hai người .\n\"Có...ông ấy để lại một tờ giấy trên bàn làm việc, William đã nhặt được nó. Tôi có thể đưa cậu xem nếu cậu muốn.\"\n\n\"Bây giờ cha cậu đã mất, vậy ai sẽ thửa hưởng toàn bộ tài sản kế nghiệp? “.\n\"Là William, anh ấy phải đảm nhận công việc quản lí chính, hai nguười cô của tôi lo phần nấu nướng và những thứ lặt vặt khác. William không giỏi về những việc này. Còn về gia sản của cha, anh ấy chia đều cho mỗi người trong gia đình”\n\n\"Vậy mấy chú của cậu thì sao?\"\n\"Họ đảm nhiệm công việc chính ở khách sạn. Họ giúp William rất nhiều.\"\n\n\"Điều gì khiến cậu nghĩ rằng...oan hồn mẹ cậu trở về để trả thù? \" Hakuba hỏi thêm, chăm chú ghi lại mọi sự kiện .\n\"Bức chân dung của bà, một trong số đó xuất hiện chữ viết bằng máu: Các người sẽ phải trả giá bằng mạng sống...Giờ đây cha tôi đã mất...”\n\"Đã bao lâu?\" Hakuba cắt ngang câu nói của Richard. Anh cho rằng đây là cách tốt nhất.\n\"Khoảng hai tuần trước.\"\n\"Tại sao gia đình cậu không tìm người điều tra rõ ràng sự việc? “\nRichard nhìn chằm chằm Hakuba khó hiểu \"Chẳng phải tôi đã gọi nhờ cậu giúp sao? Cậu là thám tứ mà!”\n\"À há....\" Hakuba đỏ mặt. \"Vậy thì cậu nhờ đúng người rồi! \"\n\n\"....Tôi thấy Anne thật sự sợ hã .\" Hakuba suy nghĩ. \"Còn ai có thái độ như thế nữa không?\"\n\n\"Phải, cô ấy là người nghe thấy tất cả những tiếng động lạ về đêm. Cô đã bị ám ảnh bởi chúng. Thế nên tôi cũng hiểu vì sao Anne mất bình tình và hét toáng lên như thế....có điều cũng hơi xấu hổ trước các bạn....Gia đình tôi đang rất căng thẳng với tình trạng này, dẫu thế mọi người đều dồn sức cho việc làm ăn của khách sạn. Và điều đó khiến tôi rất tự hào về gia đình mình.”\n\n\"Viên kim cương Pandora, gia đình cậu có biết nó ở đâu không?\"\n\"Không, cha chúng tôi chẳng để lại bất cứ lời chỉ dẫn nào tới nơi giấu kim cương. Tôi sợ rằng việc đi tìm nó là hoài công vô ích với cái khách sạn rộng như thế này...hơn nữa ngoài cha mẹ tôi chưa ai trong gia đình tận mắt thầy viên kim cương đó.”\n\n\"Nhưng chúng tôi thì sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng nó...\" Tiếng Kaito đột ngột xuất hiện đằng sau họ. Anh cười đầy tự tin với Richard. Và cũng chẳng khó khăn gì để tìm Shinichi và Heiji, họ ngay sát bên cạnh Kaito.\nShinichi nhìn Kaito tỏ vẻ không đồng ý với những gì cậu vừa nói.\n\n\"Các cậu ở đây từ khi nào vậy?!\" Hakuba nhảy dựng lên.\n\"Khá lâu, vậy Richard khi nào chúng tôi có thể đọc tờ giấy cha anh để lại?\" Heiji vào ngay vấn đề.\n\"Không thể là hôm nay. Trễ quá rồi. William đã rất mệt sau lễ tang” Richard từ tốn trả lời . \"Thành thật xin lỗi nếu các bạn cảm thấy tôi là kẻ khó chịu, nhưng....\"\n\n\"Không sao cả.\" Hakuba trấn an. \"dù sao chúng ta cũng phải quay về thôi. Trời bắt đầu tối rồi”\n\n**********************************\n\n\"Đưa cho tớ mấy cái ghi chú nào! Cậu nhờ vả bọn này thì phải cho bọn tớ biết mọi thứ chứ!\" Heiji chìa tay vòi quyển sổ khi vừa bước vào phòng.\n\"Được thôi, đây này.\" Hakuba bình thản trả lời với nụ cười toe toét đầy ẩn ý.\n\"Cái quái...!?!\" Heiji trợn mắt, hét lên, vì mọi thức đều được viết tắt bằng tiếng Anh bản xứ!\n\"Rồi rồi, tớ sẽ kể lại cho cậu nghe Richard đã nói gì.\" Hakuba phá lên cười.\n\n\"Nào, chàng thám tử, có phát hiện gì mới không? \" Kaito hỏi Kudou, mắt nhìn chăm chú lên trần nhà với tư thế thoải mái nhất khi nằm. Kudou không nói gì vẫn ngồi trên gi.ường nguệch ngoạc mấy dòng chữ viết. Khách sạn trở nên im ắng hẳn, mọi người hầu như đã say ngủ.\n\n\"Uh, cậu thì sao? Có manh mối nào về nơi cất giữ viên kim cương không? KID?\" Shinichi đáp trả.\n\"Tớ sẽ thành thật với cậu và câu trời lời là: Không, chẳng có manh mối nào hết.\" Kaito cười toe toét.\n\"Biết ngay là thế mà, không thể tin cậu chút nào. Vậy theo cậu ai đã làm cho bức tranh chảy máu?\" Shinichi vừa hỏi tay vừa cầm chiếc di độn . Nhưng cậu chỉ được đáp trả bằng nụ cười bí ẩn của Kaito .\n\n\"Lạ một điều là cái gia đinh này tỏ vẻ như không có gì xảy ra vậy, nhất là cha họ chỉ chết cách đây không lâu. Ai cũng có vẻ vui đùa, không lo sợ gì.\" Kaito chuyển đề tài .\n\"Có một điều gì đó không ổn \" Kudou. đồng ý với lời nhận xét của Kaito.\n\"Ý tớ là Richard và cả William đều tỏ ra bình thản. À mà tớ khá thích cái anh chàng ấy. Mong là anh ta không nổi điên lên khi viên Pandora bị lấy mất.\"\n\nShinichi dừng bấm số di động lại, nhìn thẳng vào Kaito \"Cậu sẽ giải nghệ cái nghề đạo chích khi tìm ra viên kim cương chứ?\"\n\"Tất nhiên rồi, nếu không tớ không biết CẬU lại bày trò gì nữa ?!\" Kaito nhăn mặt nhớ lại những lần đối đầu với Kudou.\n\nShinichi cười toe toét và rồi ngáp ngắn ngáp dài. Cậu ấn nút ‘Gửi đi’ trên chiếc di động .\n\n\"Nghỉ thôi , có lẽ sẽ kiếm được nhiều thông tin hơn vào ngày mai !\" Nói rồi cậu với tay tắt đèn. Các chàng trai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong tiếng sóng rì rầm vỗ vào bờ biển và cơn gió rít qua khung cửa sổ mở toang.\n\n********************************\n\n\"Hakuba! Tỉnh dậy!\" Heiji lay Hakuba, khe khẽ nói trong bóng tối. \"Dậy nào! Con heo lười!!\"\n\"Uh? Gì thế?\" Hakuba ngáy ngủ, dụi mắt. Heiji ra hiệu im lặng.\n\"Shhhh, nghe đi.\"\n\nHakuba bừng tỉnh, chăm chú lắng nghe. Chẳng một chút ánh sáng nào trong căn phòng tối đen như mực, ánh trăng chiếu xuyên qua tấm rèm cửa tạo thành những vệt sáng yếu ớt trong đêm. Gió rít qua cửa sổ, thổi tung tấm rèm lên không trung.\n\nBóng đồ vật trong phòng ngả dài theo mặt đất, nhìn thoáng qua trông cứ như những vật lạ đang nhảy múa câm lặng theo nhịp điệu của tấm màn.\n\nTiếng sóng vỗ xa bờ có thể nghe rõ mồn một trong cái đêm yên tĩnh như thế này. Vầng trăng chiều những tia sáng xanh nhợt nhạt yếu ớt nhưng cũng đủ cho hai cậu thấy rõ mặt nhau.\n\nĐêm tối tĩnh mịch, bóng đen, sự câm lặng và những cảm xúc mơ hồ bao phủ lấy tòa nhà này.\n\nTiếng hát cất lên.\n\nTiếng hát ngọt ngào của môt cô bé nhỏ vang vọng khắp mọi nơi. Hakuba rùng mình, nhận ra rằng Heiji đang nhìn cậu với cùng tâm trạng.\nTrong đêm đen, anh chỉ có thể thấy đôi mắt xanh của Heiji - đôi mắt chứa đầy sự nghi vấn, hoang mang, và chỉ trong một khoảnh tích tắc, Hakuba cũng nhận ra một cảm xúc cùng lúc với Heiji hiện tại...", "Chapter 6: Cơn ác mộng\n“Đưa tớ tờ giấy với cây bút của cậu nào.” Shinichi thì thầm với Kaito sau một khoảng lâu lắng nghe bài hát trong đêm tối.\n“Không, để tớ viết cho.” Kaito cãi lại dù tóc tai thì dựng đứng cả lên khi tiếng nói đó phả âm thanh vào tai hai người.\n\nKaito cặm cụi viết lại trên giấy. Cậu cũng không chắc rằng làm thế nào mà mình có thể viết trong đêm tối như mực này nhưng nếu bật đèn thì người hát kia sẽ biết họ đã thức giấc. Cậu lắng nghe chăm chú lời hát và tức tốc ghi chú lại từng câu từng chữ. Càng viết Kaito càng thấy rợn người.\n\nTrong căn phòng khác, thái độ Heiji chuyển từ bất ngờ sang khó chịu. “Đủ lắm rồi, tớ phải tìm ra nơi tiếng hát này cất lên.” Heiji lầm bầm. Cậu nhảy xuống gi.ường, mở cánh cửa trước khi Hakuba kịp ngăn lại\n\nTiếng hát dừng hẳn.\n\nVừa lúc đó...\n\n\"AHHHHHH!!!!\" Heiji hét toáng lên sợ hãi\n\"AHHHHHH!!!!\" Kaito nhảy dựng lên, giật bắn mình.\n\n\"Cậu đang làm cái quái gì vậy? Bất thình lình mở cửa rồi hét vào mặt tớ!! Điên à??!!!”\n\"Gì chứ! Còn cậu thì sao? Làm gì ngoài cửa phòng tớ đêm hôm thế này. Trông cậu chẳng khác gì một con ma...đầu...đầu tóc bù xù!!\" Heiji cãi lại.\n\n\n\"Hai cậu gây ồn đủ chưa??!\" Shinichi cằn nhằn , bước lên từ phía sau Kaito, dụi mắt “Vậy là hai cậu cũng nghe tiếng nói đúng không?”\n\"Uh\" Hakuba gật đầu. \"Cậu có tìm được nơi giọng nói phát ra không?\"\n\"Không, ngay khi Heiji vừa mở cửa thì tiếng hát dừng rồi.\" Shinichi lườm Heiji.\n\"Đó là lỗi của Kaito chứ! Cậu ta làm tớ giật bắn cả mình!\" Heiji chống chế.\n\"Giật mình thôi à?\" Kudou nhe răng cười mỉa mai.\n\"Tớ định sáng đánh thức hai cậu dậy.\" Kaito giải thích cho ‘tội lỗi’ của mình.\n\nĐột nhiên cả một dãy hành lang sáng trưng, đẩy lùi hoàn toàn màn đêm tối. Cả bọn ngừng cuộc nói chuyện, ngoảnh nhìn lại.\n\nRichard đứng đó, nhìn bốn chàng trai với ánh mắt dò hỏi, một tay đang nằm trên công tắc đèn. Phòng của anh ta chỉ cách phòng Kudou hai cánh cửa.\n\n\"Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?!?\" Anne hỏi vội vã, cô chạy ù xuống từ tầng ba cùng với Tracey.\nTrừ Richard, các thành viên còn lại của gia đình đều đang ngủ ở tầng trên.\n\n\"Emmm...không có gì cả, Heiji nghĩ rằng cậu ấy vô tình thấy một con chuột nhắt.\" Kaito giải thích với cái cười toe toét. Heiji lườm Kaito và có chút xấu hổ với người nhà Richard.\n\"Đúng vậy và cả Kaito cũng ngủ mơ thấy một con cá.\" Hakuba thản nhiên châm dầu vào lửa.\n\n\"Chuột nhắt?! Điều đó không thể nào chấp nhận được! Tôi sẽ nhờ các chú của mình bắt hết cái giống sinh vật đáng ghét đó!\" Anne nói trong khi thấy Tracey đang nháy mắt khiến cho khuôn mặt của Kaito đỏ lừ.\n\n\"Tôi thành thật xin lỗi cậu, Heiji. Nếu cậu muốn chuyển phòng....”\n\"Hả? Ồ không không, không sao cả\" Heiji phủi tay, cười trừ.\n\"Cậu thật là tốt bụng, Heiji.\" Anne mỉm cười. \"Chúc ngủ ngon, các quí ông.\"\nRồi cô kéo Tracey trở lại phòng.\n\n\"Tớ nghĩ cô ta thích cậu.\" Shinichi cười khì với Kaito.\nKaito nhún vai \"Ai biết!\"\n\"Richard?\" Hakuba hỏi. \"Chuyện gì thế?\" Anh để ý thấy Richard có vẻ không được khỏe, một bộ dạng “Tôi-nghĩ-rằng-tôi-sắp-xỉu”.\n\n\"Tôi cũng nghe thấy nó, Hakuba à.\" Richard nói trong hoảng loạn. \"Tôi đã nghe thấy.\"\nCả bốn người trở nên im lặng.\n\"Đừng nghĩ nhiều quá, Richard. Sẽ không có gì xảy ra đâu, OK?\" Hakuba an ủi người bạn mình. \"Đi ngủ đi, chúng ta sẽ nói chuyện vào sáng mai. \"\nRichard gật đầu mệt mỏi và trở về phòng.\n\n\"Đấy là cách mẹ cậu từng dỗ dành cậu à?\" Kaito châm chích Hakuba.\n\"Cậu chết đi!\" Hakuba gầm gừ..\n\n\"Geez, cái nơi này thật là kì quái!\" Heiji rên rỉ nhưng rồi nhanh chóng chêm vào thêm \"...ý tớ không có nghĩa là tớ sợ cái gì đó.\"\n\"Chậc, tớ chỉ muốn một giấc ngủ ngon thôi. Hẹn sáng mai gặp.\" Shinichi ngáp dài \"Chúng ta sẽ giải quyết việc này vào ngày mai\"\nCả đám gật gù rồi ai về phòng nấy. Nhưng chắng một ai có thể chợp mắt cả.\n\n****************************\n\nSáng sớm hôm sau, sương mù phủ khắp nơi, từng giọt sương nhỏ dài trên từng phiến là, nhánh hoa.\nKhách sạn Ánh trăng đứng lặng lẽ bên mép vách đá, ngắm nhìn đại đương ở vị thế cao. Bầu trời hòa huyện giữa màu xanh và tím tạo nên không gian cho một ngày mới.\n\nNhững con mòng biển sải dài cánh trên không, kêu từng đợt trong cái hơi lạnh của đất trời. Khí hậu ở nước Anh rất lạnh. Ngay cả khi mặt trời đã mọc cũng không có nghĩa là sẽ đón được một ngày ấm áp.\n\nMột chiếc BMW đen di chuyển âm thầm giữa màn sương dày đặc và dừng trước cửa khách sạn.\nBốn người bước khỏi xe và ngước nhìn nơi mình đang đến. Tiếng chuông cửa vang lên, người hầu trong nhà ra đón khách với sự bất ngờ thú vị.\n\nShinichi vẫn còn vùi trong chăn ấm . Chỉ mới có sáu giờ sáng mà cậu thì chỉ vừa chợp mắt cách đây một tiếng\n\nKaito cũng chịu chung tình trạng. Cậu ngáy nhẹ với cái miệng há to. Một cảnh tượng quen thuộc khi còn trong tiết học. Cả khách sạn vẫn chưa tỉnh giấc để đón ngày mới. Lặng im, bình yên, uể oải.\n\nBất thình lình cánh của phòng ngủ bật mở tung\n\nRẦMMMMMMM!!!!!!!!!!!!!!!!\n\nNó đập vào bức tường một cách thô bạo, hai chàng trai ngã nhào xuống sàn, va đầu vào đất.\nHai dáng người bước thẳng tới họ. Kudou ngước nhìn, nhăn nhó xoa cái đầu và lờ mờ thấy gương mặt người đôi diện.\n\n\"KUDOU SHINICHI!\" Ran hét lên.\n\n\"RAN???!!!\" Shinichi há hốc mồm. \"Cậu...cậu...cậu làm gì ở đây vậy?!?! Làm thế nào....khi nào mà....&$*\"^%!?!\"\n\n\"KAITO KUROBA!\" Aoko gầm lên cùng lúc đó. \"Cậu sẽ phải giải thích cho tớ nhiều điều đó!!!\"\n\"Cái gì vậy?\" Kaito chớp mắt lia lịa. \"Đây chỉ là cơn ác mộng thôi! Nhất định là thế!!\" Cậu lẩm bẩm.\nAoko nhéo vào vành tai anh chàng.\n\"Ahhh!!!!!!!!!!!\"\n\"Cái này có giống như đang mơ không hả?!?\"\n\nShinichi gãi gãi đầu khi nghe thấy tiếng cãi vã nổ ra phòng bên cạnh .\n\"Kazuha?! Cậu làm cái quái gì ở đây vậy!?! Làm thế nào mà cậu....AH CÁI LỖ TAI TỚ!! ĐAUUUUUUUUUU!!!\"\n\n\"Ai... àh, ý tớ là Shiho?!\" Hakuba há hốc miệng, cậu nuốt nước bọt.\n\"Cậu sẽ không làm thế với tớ chứ???\"\n\nchap này có vẻ vui nhỉ", "Típ lìn\n\nChap 7: Khoảnh khắc ngọt ngào\n\nBốn anh chàng ngồi ‘ngoan ngoãn’ vào bàn ăn sáng, mắt không rời khỏi mấy cô bạn gái dù chỉ một giây. Thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn, nhưng trông có vẻ chẳng ai buồn đụng đến chúng.\nTám cặp mắt nhìn trân trân nhau như kéo dài cả thế kỷ. Một sự yên lặng phủ kín lấy không gian. Cả gian phòng trùm lấy sự ngột ngạt hồi hộp như thể một loạt các fan bóng đá đang đợi chờ một cú sút penalty vào lưới thành.\n\nRichard và gia đình không xuất hiện trong phòng ăn nhưng chỉ đứng cách các cậu trai trẻ một bức tường ngăn và tất cả đang dúi mặt vào cánh cửa để hồi hộp chờ đợi một bi kịch bắt đầu diễn ra.\n\"Hãy nhìn mấy cô gái người Nhật này xem! Họ thật là xinh xắn, dễ thương!\" Henry thì thầm. Ngay lập tức anh lãnh trọn một cái bạt tay vào đầu từ Tracey. \"Ow!\"\n\"Cẩn thận cái miệng đi, có vẻ các cô ấy đã có chỗ hết rồi.\" Tracey gườm Henry rồi thở dài nuối tiếc. \"Tiếc thật, chị rất thích cái anh chàng tóc bù xù kia. \" Henry méo mặt khi nghe lời thổ lộ của bà chị mình.\n\nCuối cùng không thể nào chịu nổi, Shinichi can đảm mở miệng.\n\"Làm sao mấy cậu tìm ra bọn mình? Chúng tớ chỉ mới tới đây ngày hôm qua !\"\n\"Điều đó chẳng có gì là khó cả, cậu phải thừa hiểu chứ\" Shiho cau mặt nói, môi cô chắc sẽ dính chặt vào nhau nếu không thốt lời nào ngày lúc này. \"Bọn tớ lần theo số nhắn tin cậu gửi cho Ran.\"\n\nHeiji trừng mắt nhìn Shinichi . \"CẬU ---?\"\n\"Hey--- Dù gì tớ cũng phải giữ liên lạc với bạn gái của tớ chứ!\" Shinichi lắp bắp, đưa hai tay chống đỡ cơn giận dữ của Heiji.\nRan mỉm cười nhưng rồi cô sực nhớ rằng nhiệm vụ mình đến đây là để ‘hỏi tội’ Shinichi. Thế là ngay lập tức cô thay đổi thành nét mặt “Tớ-đang-cực-kỳ-nổi-giận-với-cậu-ngay-bây-giờ, Shinichi\".\n\n\"Cậu đã nói cho cô ấy cái quái gì ốcng tin nhắn vậy hả?!? \"Ran yêu dấu; bọn tớ đang ở Anh. Cậu hãy đến và ĐÁNH THỨC tớ DẬY lúc SÁU GIỜ SÁNG, nếu không bọn tớ sẽ trễ mất bữa sáng???” Kaito cay cú đay nghiến\n\n\"Tớ đã hỏi cha lần theo cái tin nhắn dùm bọn này. Chúng tớ đã liên lạc với nhau và phát hiện ra mấy cậu mất tích CÙNG MỘT LÚC.\" Aoko giải thích.\n\"Cậu thật là...là đứa con gái ồn ào!!!\" Kaito quát lại.\n\"Cậu nói gì hả? Tên ngốc kia!!!\"\n\n\n\"Mấy cậu thật phiền phức. Không thể tin được mấy cô nàng đích thân tệ xá tới đây từ Nhật...\" Hakuba ngao ngán thở dài\n\"Anh đã không gửi mail cho tôi hơn ba tuần rồi, Hakuba.\" Shiho đột ngột nói.\n\"Tôi...thật ra thì...ah...cô đang lo lắng cho tôi à?!\" Hakuba ngạc nhiên lẫn chút hi vọng.\n\"Cái đó...không...không hẳn thế...\" Shiho ấp úng. Hakuba cười toe toét nhìn cô.\n\n\"Tôi đã gọi điện cho cha anh từ Nhật. Ông ấy bảo rằng anh đã đi thăm một người bạn với mấy người khác bên Nhật khoảng vài tuần. Bọn tôi biết ngay ý của ông là mấy cậu.” Shiho từ tốn nói, vẫn giữ nét lãnh đạm trên mặt.\n\"Cha anh đã cho một chiếc taxi chở bọn tôi đến sân bay và có sẵn một tài xế đưa đến đây.\"\n\"Nhưng...có cần nhất thiết là sáu giờ sáng không?!\"\n\"Đúng.\"\n\"NÓ LÀ SÁU GIỜ SÁNG ĐÓ!!?? Hakuba gần như hét lên tuyệt vọng. \"Tớ thề là sẽ giết chết ông ấy ngay lập tức!\" Cậu nguyền rủa lấy cái người đã trung gian ‘hộ tống’ mấy cô nàng tới.\n\n\"Wow...Có vẻ mấy cậu đủ trình độ để làm thám tử rồi đó...\" Heiji làu bàu.\n\"Cậu làm gì ở đây thế? Thậm chí còn không cho tớ biết!! Cậu có biết mẹ cậu giận dữ thế nào không hả?” Kazuha gầm, cô đang thực sự rất khó chịu, cứ như chị hai Heiji vậy.\n“Mấy cậu đi nghỉ mà không cho bọn tớ biết ? Thật là ÍCH KỶ!”\n\n\"Mấy người họ cứ nghĩ rằng mấy cậu có bạn gái mới ở đây.” Shiho chêm vào, cười ẩn ý.\n“Eh???” Đám con trai chớp mắt lia lịa. Mấy cô nàng nghe đến đấy thì đỏ mặt tía tai, cúi gầm mặt xuống bàn.\n\n\"Thành thật mà nói\" Shinichi ngắt quãng. \"...mấy cậu sẽ CHẲNG DÁM nghe bọn tớ làm gì ở đây đâu”\n“Nói cho tớ đi, Shinichi” Ran thỏ thẻ, với ra nhẹ nhàng nắm lấy tay Shinichi trên bàn\n“Không thì cậu biết chuyện-gì-sẽ-xảy-ra rồi đấy!!!” Cô nhướng mày, siết chặt tay đang nắm Shinichi lại. Anh chàng nuốt nước bọt , toát mồ hôi.\n\n\"Nơi này bị ma ám.\" Kaito trình bày. Và không cần đến câu thứ hai thì gương mặt của mấy cô nàng đã tái mét, mắt trợn tròn. Duy chỉ Shiho lẳng lặng ngồi đó nhíu mày khi nghe câu chuyện.\n\"Bọn tớ có nhiệm vụ là săn con ma đó.\" Heiji gật gù với cái cười độc địa mỉa mai dành cho mấy cô nàng chết nhát này.\n“Thật à?” Kazuha không chắc lắm vào lời nói của cậu bạn “Mấy cậu thành thầy trừ tà khi nào vậy?”\n\n\"Vấn đề ở đây là : mấy cô thật thiếu tế nhị khi xông vào khách sạn như thế này mà chưa được sự cho phép” Hakuba khoanh tay lên lớp “Giờ thì tôi phải đi xin lỗi gia đình Richard vì thái độ của mấy cậu!”\nShiho trừng mắt nhìn Hakuba “Anh bị cái gì vậy?”\nShinichi phì cười “Cái kiểu nói chuyện trich thượng chứ gì nữa!”\n\n************************\n\n\"Cậu làm tớ lo quá, Shinichi. Tớ cứ nghĩ là có chuyện gì không hay đã xảy ra hoặc giả...hoặc giả cậu lại trở thành Conan lần nữa...” Ran nắm tay Shinichi rảo bước trong khu vườn ngắm cảnh. Hàng trăm sắc màu khác nhau khoe thắm tạo nên một không gian “riêng tư” cho họ.\n\nTất cả đều đã dùng bữa sáng. Và thật không may cho mấy anh chàng, gia đình Norferk vui vẻ mời mấy cô gái ở lại khách sạn để ‘giám sát’ bạn-trai của họ (Chẳng ai chịu nhận đám con trai là ‘bạn đặc biệt’ của mình chỉ trừ Ran).\nHọ sẽ ở trên tầng ba cùng với gia đình.\n\n\n\"Đừng có ngốc nghếch thế. Chẳng phải tớ đã nhắn với cậu rằng mọi thứ đều ổn cả sao?” Shinichi chặc lưỡi.\n“Làm sao mà tớ an tâm được? Chẳng phải cậu đã từng nói như vậy khi là Conan sao” Ran nhăn mặt.\n\n“Tớ sẽ không nói dối cậu nữa, chẳng phải tớ đã hứa rồi sao?”\n“Tớ biết nhưng...” Ran đỏ mặt, nhìn Kudou.\n“Tớ rất nhớ cậu đấy” Shinichi thì thầm. Cậu dừng hẳn lại, hôn nhẹ lên đôi má ửng hồng của Ran.\n“Thật ra tớ rất mừng khi cậu tới đây...” Shinichi đưa tay vuốt nhẹ gương mặt xinh xắn của Ran.\n\n\"HEY! ĐÔI CHIM SẺ KIA ! Ở ĐÀNG NÀY NÀY !!!!!!!!!!\"\n\n\"Lại nữa!\" Shinichi gầm gừ dưới kẽ răng, quắc mắc quay sang nhìn cái miệng cười toe toét của Hattori. Kazuha đứng cạnh bên, lụp chụp bịt miệng anh chàng lại nhưng có vẻ đã quá muộn.\n\n\"CÁI GÌ!!!??\" Shinichi quát khó chịu, một tay vẫn giữ lấy Ran.\n\"Có muốn đi dạo biển không?\"\nShinichi nghiến răng. *Cậu ta gọi mình chỉ vì việc này thôi á?! Và giờ lại có có biệt danh Đôi chim sẻ??!*\n\n\"Thôi nào, Shinichi. Ta đi với họ đi\" Ran khúc khích cười, trông không có vẻ gì là khó chịu.\nShinichi thở dài, bước đến kẻ đã phá hoại khoảnh khắc ‘lãng mạn’ của mình\n\n“Đúng đó, Shinichi yêu dấu, nhanh lên nào” Heiji châm chọc.\n“ĐỦ RỒI ĐÓ !!! ĐỒ NGỐCCCCCCCCCC!!” Shinichi quát to, tăng tốc rượt Heiji.\nHeiji cười ngặt nghẽo, ôm bụng chạy vòng vòng không để Shinichi với tới.\n\n****************************\n\nBốn cô cậu thiếu niên leo đến đỉnh của vách đá, cúi nhìn xuống, ít nhất phải là 150 mét độ sâu. Vách đá này hoàn toàn không có dộ nghiêng, nó thẳng đứng một hàng, dưới đáy là bãi cát dài kéo mãi đến tận đại dương sâu thẳm.\nHôm nay khí trời lại rất ấm áp, nắng soi rọi khắp nơi - một kiểu thời tiết rất hiếm xảy ra ở Anh.\n\n\"Vậy...tự tử hay không? \" Heiji hỏi Kudou, cả hai người đứng đấy, đút hai tay vào túi áo nhìn chăm chú xuống dưới đáy vách đá. Ran và Kazuha thì mải mê hái những bông hoa dại với dự định đem về Nhật, chìm trong những cuộc ‘đối thoại của bọn con gái’.\n\n\"Tớ đã lấy được thông tin từ phía cảnh sát về cái chết của ông Norferk từ Hakuba, nó vừa được gửi đến đây bằng fax\" Shinichi nói.\n\"Tờ giấy nói rằng ông ta đã nhảy xuống từ vách đá này và còim mất xác dưới biển. Thời gian chết khoảng từ 7 giờ chiều tới 10 giờ đêm. Với tình trạng thi thể như vậy, không thể phán đoán chính xác được.\"\n\"Cậu có nghi vấn nào à?\"\n\"Ừ.\"\n\"Làm thế nào mà cái xác có thể rớt xuống biến được? \"\" Shinichi và Heiji cùng lúc tự hỏi nhau về điểm này.\n\n\"Sát đáy vách đá là bãi cát, làm sao thi thể có thể chìm xuống biển được? \"\n\"Tất nhiên là có thể nếu như lúc đó...\"\n\"...thủy triều dâng lên\" Cả hai đồng loạt nhìn nhau.\n\n\"Có thể đó là lúc thủy triều đang lên. Một vài khúc của bãi cát rất sát với biển, và nếu như thế thì rất có thể...\"\n\"Cảnh sát chỉ xét qua loa và quyết rằng đó là một vụ tự tử chỉ vì ngại phải đi sâu hơn nữa vào vụ án...Nực cười làm sao?!” Heiji nhíu mày khinh bỉ.\n\"Dù sao đi nữa, tớ đã xem kĩ đây rồi...tớ có linh cảm rằng ông Norferk bị sát hại.\" Kudou nghiền ngẫm.\n\"Hakuba nghĩ thế nào?\" Heiji nhướng mày hỏi.\n\"Cậu ta sẽ chẳng nói gì nhiều đâu. Tớ cá chắc là cu cậu vẫn đang bận bịu với Shiho \" Shinichi cười ranh mãnh.\n\n\n*******************************\n\n\n\"Em...vậy...cô thế nào rồi?\" Hakuba lúng túng bắt chuyện. Hai người cùng Tracey cho lũ chim ăn trong vườn.\nTrong lòng bàn tay Shiho là chú chim Robin bé xinh - loài thân thiện nhất ở Anh. Mấy chú sóc nhỏ đang nhâm nhi thức ăn bỗng vụt chạy núp sau thân cây khi tiếng bước chân Hakuba tiến gần đến hai người con gái. Ngược lại thì những cô cậu chim sẻ trông không có gì là sợ hãi vẫn tiếp tục vây quanh đó đợi chờ được cho ăn.\n\n\"Oh, nhờ hai đứa cho chúng ăn hộ chị nhé.\" Tracey khúc khích cười, đặt thức ăn xuống rồi nháy mắt với Shiho.\nShiho chỉ mỉm cười rồi lại ngắm nghía con Robin trên tay đang mải mê ăn\n\nHakuba đợi đến khi Tracey mất dạng sau lùm cây anh mới yên tâm ngồi xuống.\n\n\"Tôi vẫn ổn, anh thì sao?\" Shiho trả lời nhát gừng, ngước nhìn cậu Robin bay đi với cái bụng căng tròn\n\"Cô chẳng thay đổi tí nào .\" Hakuba nhoẻn cười.\n\"Ý anh là sao?\"\n\"Vẫn rất lạnh lùng và không thân thiện.\"\n\"Cám ơn.\"\n\"Đó không phải là lời nhận xét.\"\n\"Tôi biết.\"\n\n\"....Rất mừng được gặp cô.\" Hakuba lặng lẽ nói , nhìn gương mặt không chút cảm xúc của cô nàng.\nShiho chớp mắt rồi cô nhăn mặt \"Những người đó là ai vậy?\"\n\"Ai?\"\n\"Mấy cô gái , họ cũng là bạn anh à?\"\n\"Ý cô là Tracey và Anne?\"\n\"Còn ai vào đây? Tôi đâu có ý chỉ về hai người phụ nữ có tuổi kia?!\" Shiho đáp khó chịu\n\"Tracy là bạn gái tôi.\"\n\n\nNgay sau câu nói Hakuba chú ý đến nét mặt Shiho. Nó chuyển sau một sắc màu khá là buồn cười. Bất thình lình cô đứng bật dậy, nhìn trân trân anh như thể không tin vào tai mình rồi quay phắt người bước đi.\n\n\"Eh này! Tôi chỉ đùa thôi mà!\" Hakuba hấp tấp nói với theo, nhảy dựng lên chụp lấy tay Shiho.\nCô ngoảnh lại và thấy anh chàng phá lên cười sảng khoái.\n\n\"Chỉ là lời nói đùa thôi vậy mà mặt cô tái mét cả!\"\n\"Mặt ai tái nào!?\" Shiho quát giận dữ. Tất nhiên bị nói thế không hét mới lạ.\n\"Cô chứ ai! Nhưng tôi rất mừng khi thấy điều đó, bởi vì...\" Hakuba thì thầm, cúi sát gần mặt cô.\n\"Nó có nghĩa là cô-đang-ghen!\"\n\nShiho chớp mắt liên tục, cô cứng họng không biết nói sao. Ngay lúc đó Shinichi lấp ló đằng xa.\n“Hakuba, chúng ta cần nói chuyện!!!” Cậu hét to.\n\n\n\"O-K!\" Hakuba đáp trả rồi quay lại cười hí hửng với Shiho.\n“Như vừa nãy tôi đã nói, thật may mắn khi gặp lại cô” Và tức thời anh cúi sát hơn, hôn nhẹ vào đôi má ửng hồng của cô.\n\nShiho đứng chôn chân ở đáy, tròn mắt nhìn Hakuba. Anh chỉ cười, nháy mắt tinh nghịch rồi bước về phía Shinichi.\n\nShiho đứng lặng nhìn dáng Hakuba khuất sau bụi cây cùng Kudou.\nĐến lúc này, cô mới khẽ khàng đặt tay lên má, ngay nơi Hakuba vừa chạm vào. Cô chợt nhận ra rằng mình đang đỏ chín cả mặt.\nRobin và mấy chú sóc nhỏ lò dò về phía cô, chạy quanh chân Shiho mong sẽ được cho ăn nữa.\n\n....Cô gái tóc hung đỏ chợt nhoẻn miệng cười.\n\nchap này lãng mạn quá", "Tiếp đi bồ\nThú vị hơn mấy chap quá tình cảm mang phong cách Quỳnh Dao bên trên \nDưng mà từ khi mấy cô nàng xuất hiện thì tính cách và phong cách của mấy anh chàng ko được rõ ràng như trước và có vẻ đang đc đồng hóa thành 1 anh chàng nhí nhảnh, dễ thương, ngọt ngào biết suy luận. \nSẽ đáng tiếc nếu các chap sau vẫn đi theo chiều hướng đó, nếu vậy sẽ làm mất đi sự thú vị và ý nghĩa về sự có mặt của 4 anh chàng thám tử thiếu niên này từ mấy chap đầu.", "Truyện của mình \"quá tình cảm mang phong cách Quỳnh Dao\" sao? Xin nhắc lại là tình cảm nhẹ nhàng mà thôi và tớ không có theo kiểu QD nhá, nếu theo kiểu đso thì chỉ cần 1 nhân vật trung tâm và trên đg đi gặp nhiều vận may gia tăng võ công là được, đâu phải tạo ra một lớp sương mù vào cả mấy nhân vật như vậy.\nỜh mà nếu thik cảnh bạo lực thì fic này có mấy cảnh bạo lực thật sự đấy. (các chap tip)", "mình pót chap 8 dùm cho\nĐây là lá thư cha tôi đã để lại trên bàn trước khi chết. Tôi không biết nó có liên qua gì đến vụ án hay không..” William nói, đưa tờ giấy cho Hakuba .\nTrông anh ta không được ổn lắm. Gương mặt điển trai giờ đây trở nên xanh xao và nhễu nhãi mồ hôi.\nRichard khẽ liếc nhìn anh mình nhưng chẳng nói lời nào. Tát cả các cậu trai (trừ Kaito) đều tập trung ở phòng làm việc của William với một mục đích duy nhất là biết thêm thông tin về gia đình này.\n\n\"Mấy cậu chắc cũng đã để ý : tất cả những người giúp việc và đầu bếp đều đã bỏ đi . Họ đã nghe thấy tiếng hát về đêm và bị ám ảnh bởi nó. Tôi không thể giữ họ lại . Họ một mực từ chối” William thở dài tuyệt vọng “Tôi hi vọng các cậu có thể giúp chúng tôi chấm dứt ngay tình trạng tồi tệ này”\n“Chắc chắn là thế” Hakuba gật đầu\nHeiji và Shinichi đứng sát gần Hakuba nhìn kĩ lá thư\n\nL.M1.M2.E1\nM1 *6**7*\nL *2* *4-F---*\nM2 *1* *5*\nE1\n---Wife (Vợ)\n\n\n\n\"Aha, có vẻ thú vị đây \" Hakuba nhận xét.\nShinichi cùng Heiji lại có cái cười hớn hở trên mặt\n\"Tôi có thể photo một bản được không? \" Hakuba hỏi lịch sự.\nWilliam gật đầu đồng ý.\n\"Anh ổn chứ?\" Richard hỏi William.\n\"Hở? À, uh không sao, đừng lo -----\" William thì thầm.\n\"Hakuba--- cha cậu là cảnh sát đúng không?\n“Yeah, có thể cho là thế? Để làm gì?”\n“Cậu có thể đưa tôi số điện thoại liên lạc với ông ấy được không?”\n“Chẳng lẽ có việc anh cần gặp cha tôi sao?” Hakuba nhăn mặt. Anh không thích cách William đang xử sự. Có cái gì đó không ổn.\n\n\"Thật ra thì-----\" William nhíu mày, anh ta có vẻ đang rất căng thẳng dường như đang cố quyết định một việc gì đó. Cuối cùng anh cũng đưa ra giải pháp.\n“Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi kể cho các bạn về việc này. Dù sao cậu và các bạn đến đây để giúp chúng tôi. Lẽ ra tôi nên nói sớm hơn. Các bạn phải hiểu rằng việc tôi sắp kể đến là một điều hết sức tế nhị. Nó có liên quan đến một câu chuyện bí mật của gia đình tôi. Tôi có thể tin tưởng các bạn sẽ giữ kín nó được chứ?”\n\nCác chàng trai gật đầu, Richard trông có vẻ ngạc nhiên .\nWilliam tiếp tục “Các bạn thấy đấy, mẹ tôi ------“\nAnh dừng đột ngột khi nghe có tiếng người bước vào phòng.\n\nLà cô Alice .\n\nBà đưa mắt nhìn mọi người trong phòng “Tôi vào không đúng lúc sao?”\nMọi người nhìn chằm chằm tại William, mặt anh chuyển sang màu tím ngắt. “Không! Có chuyện gì thế?”\n“Có thể cảm phiền các cậu trai trẻ ra ngoài một lúc được không? Tôi có chuyện cần bàn với William đáng mến của mình.\" Alice nói lạnh lùng. . Richard lạnh sống lưng khi nghe người cô nhấn mạnh chữ “đáng mến” .\n\n\nMấy anh chàng thế là bị “tống “ ra ngoài một cách nhã nhặn nhất, cánh cửa đóng ngay sau họ.\n“Tớ chịu đựng đủ với cái vẻ lịch thiệp của người Anh rồi” Heiji than vãn.\n\"Cứ như là sống ở thế kỷ 18 vậy! Sao mà cậu chịu được hay vậy Hakuba?”\nHakuba chỉ nhún vai “Dần dần rồi sẽ quen thôi. Các cậu đoán xem anh ấy muốn nói về điều gì? Richard?\"\n\n\nRichard lắc đầu”Tôi không biết”\n“Đây này” Hakuba chuyền tờ giấy sang cho Shinichi.\n“Chúng ta đua xem ai giải mã được những kí tự này trước!” Heiji nói hào hứng. Shinichi toe toét cười. Những chàng trai của chúng ta vẫn còn rất là “háu đá” , “chú ngựa” nào cũng muốn “hăm he” nhau cả.\n\n\"Có ai thấy Kaito không?\" Aoko hỏi, tiến gần về phía lũ con trai cùng Ran, Kazuha và Ai.Họ vừa trở về từ bãi biển.\n“Tớ chẳng tìm thấy tên ngốc ấy ở đâu cả”\n\n\"Cậu bảo ai ngốc hả??\" Kaito làu bàu, xuất hiện từ cuối dãy hành lang, tay cầm một tờ giấy. Mặt lại đăm chiêu nghĩ gì đó \"L---L---L----Chỉ toàn là L.\"\nHakuba nhướng mày . \"L?\"\n\"L\" Kaito khẳng định lại.\n\"Nó thì sao? \"\n\"Chỉ toàn là L\"\n\"Cái gì chỉ toàn là L?\"\n\"L, nó là lá thư\"\n\"Duy mình tớ hay mọi người ở đây đều có vấn đề về ngôn ngữ giao tiếp với cậu?” Hakuba hỏi\n“Nếu là bình thường thì tớ sẽ nói là duy mình cậu nhưng trong trường hợp này thậm chí tớ còn chẳng hiểu cậu ta đang lầm bầm cái quái gì nữa” Kudou nhăn răng cười\n“Không tin thì nhìn đi này, mấy tên thám tử” Kaito quạu lên, chìa phắt tờ giấy trước mặt họ.\n\n\n\"-------------------------------------- lời nguyền\nTrông như thiên đàn nhưng --- địa ngục\nMỗi đêm khi ma quỷ----\nChính là thời khắc ---- linh hồn hấp hối\nTrong một góc---\n---- sự kinh tởm nhất-----\nSẽ không có lối thoát--\nNgười sẽ tan biến ---\nKhông ai có thể nói trước được\nĐây chỉ là cơn ác mộng hay là sự thật”\n\n\n\"Đó là bài hát chúng ta nghe tối qua. Tớ đã viết lại nhưng thật sự không nghe được rõ nên không thể chắc mọi từ có chính xác hay không” Kaito thở dài\n“Hey, cô bé đó cũng hát bài này” Heiji la lên\n“Cô bé nào?” Richard thắc mắc\n\"Khúc này là ‘Chính là thời khắc dâng lên linh hồn hấp hối của ngươi’ “ Hakuba thêm\n\" Vậy câu kia là ‘không có lối thoát nơi đây’. Nhưng tớ không chắc câu dưới”\n“Nhất định đằng sau bài hát này phải ám chỉ điều gì đó. Tiếc rằng bây giờ chúng ta không đủ luận điểm để xét điều gì”\n“Có ai biết chính xác thời gian bài hát bắt đầu không?”\n\"Richard, anh có nghe bài hát này trước đó không?\"\n\"Tại sao chúng ta không tách nó ra và ---- “\n\"Cậu đúng đó, Kaito, tất cả đều có chữ L------\"\n\n\nMấy anh chàng chúng ta vẫn mải mê với đề tài của mình, chẳng thèm để mắt đến ‘mấy nàng’ đang thở dài ngán ngẩm .\n\n\"Chúng ta chia nhau ra nào!\" Kudou chợt kêu lên. Và trước khi mấy cô nàng có cơ hội mở miệng vòi đi theo thì cái liếc nhìn Kaito của đám con trai như thể anh chang tự hiểu mình phải làm gì rồi .\nNgay lập tức, Kaito lấy ra một quả cầu nhỏ ném mạnh xuống sàn gây tiếng nổ lớn, khói bụi mịt mù che ngập lối hành lang.\n\n\nBọn con gái ho sặc sụa, không ngừng la lối nhưng tất nhiên có gào giận dữ cách mấy thì ‘mấy chàng’ cũng đã biến mất dạng trước khi khói mờ tan đi.\nĐã quá rõ ràng ý định không muốn có mấy cô bạn gái kè kè kế bên của họ.\n\n\nKazuha nhún vai. \"Có ai thích đi dạo phố không? Ai mà cần đám ngốc đó chứ!”\n“Uh đúng đó, chúng ta đi sắm vài bộ quần áo nào” Aoko đồng tình\nSự thật thì các cô gái đã lường trước sự việc. Không thể nào cản được máu thám tử trong người bọn họ cả.\n\nNgay vừa khi họ chuẩn bị ra ngoài, cánh cửa phòng William bật mở kèm theo một tiếng hét giận dữ\n“RA NGOÀI !!” Không ai khác ngoài giọng William.\n\nNgười cô Alice bước ra với cơn thịnh nộ . \"CẬU KHÔNG THẺ NÀO CẢN TÔI !!! \" . Bà ta hét lớn, hậm hực bước về một dãy hành lang khác, không chú ý đến sự hiện diện của các cô.\n\nHọ nhìn lẫn nhau sửng sốt. Ran quyết định vào thăm William thế nào.\nTrước mặt các cô, William đứng chống tay lên bàn, mặt cùi gầm xuống thở nặng nhọc. Chợt anh ngẩng lên và bắt gặp mấy cặp mắt đang ngó anh trân trân. .\n\n\"Tôi có thể giúp gì cho các quý cô?\" Anh hỏi nhã nhặn nhất có thể sau khi hít một hơi thật sau để tĩnh tâm lại.\n“Anh---anh--có-- sao không?” Kazuha cố gắng phát âm chuẩn nhất có thể.\n“Chúng tôi--nghe-- thấy tiếng hét” Aoko chêm vào.\nWilliam chớp mắt ngạc nhiên rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười. Và cái cười đó khiến mấy cô nàng đỏ bừng cả mặt. Vì dù sao không ai nói rằng anh -ta-không -đẹp-trai.\n“Chúng tôi có thể giúp gì cho anh không?” Shiho hỏi - người duy nhất nói chuyện lưu loát.\n\nWilliam lắc đầu “Tôi thành thật xin lỗi về sự việc không hay khi nãy. Nhưng tôi rất cảm kích sự quan tâm của các bạn”\nNgay lúc đó, Henry và Richard bước vào.\n\"Hakuba ra lệnh cho tôi phải chăm sóc các quý cô đây thật chu đáo” Richard cười hớn hở.\n\"Xin chào các cô!\" Henry tít mắt cười. \"Có muốn xuống phố với chúng tôi không? Chúng tôi có thể dẫn các cô đến một số cửa hiệu bán quần áo nổi tiếng! Sau đó chúng ta sẽ có trà chiều cùng vài phần bánh xốp làm tay và bánh nướng !\"\n\n\nShiho dịch những lời vửa rồi của Henry sang tiếng Nhật.\n\nKhông cần nói cũng biết các cô đồng ý cả hai tay\n\n\"Anh đi chứ Wlliam?\" Richard ngoảnh lại hỏi anh trai mình.\nWilliam gật đầu nhẹ nhàng \"Anh cần một chút không khí trong lành.\" Rồi nhìn Henry.\n\n\"Anh có bị gì không? Thường ngày anh ghét dạo phố lắm mà”\nRichard nhăn răng cười \"Em cá là anh để ý mấy cô nàng xinh xắn này rồi. Em thừa biết tính anh mà.\"\nWilliam mỉm cười. \"Biết làm sao được, đó là sự thật mà, ‘đáng yêu’ tiếng Nhật đọc là gì ấy nhỉ ----kawani?\"\n\"Em chỉ mong Henry chóng nhận ra anh ấy chẳng có tý hi vọng nào cả đâu. À với lại từ đó là kawai.\" Richard trả lời.\n\n\n**************************************************\n\nKhi tiếng chuông đồng hồ điểm sáu giờ chiều, mấy cô gái bước vào trong khách sạn vẫn tíu tít nói cười cùng một lô túi quần áo.\nHenry, Richard và William nói chuyện vui vẻ với các cô. Tay thì cầm tất cả những gì mấy nàng vơ vét trên đường dạo phố, dù sao các anh cũng là “những người đàn ông lịch thiệp” mà. Có vẻ họ “rất” tâm đầu ý hợp với nhau.\n\nTrong lúc đi shopping, nhiều lần Henry cố tình khoác vai Ran nhưng cái liếc “tử thần” của cô cảnh báo cho anh cái chết sẽ gần kề nếu anh dám đụng tới.\nThế là Henry chuyển hướng sang Aoko.\n\"Vậy-- Aoko, cô có bạn trai chưa?” Henry vừa hỏi vừa mang mấy túi xách vào phòng các cô.\n“Bạn trai?”\n“À dạng như một người gần gũi, người cô yêu, đang hẹn hò “\n“Oh, tôi thường đi chơi với Kaito”\n“Kaito là bạn trai cô à?”\n“Không”\n“Nhưng cô đang hẹn hò với cậu ấy mà?”\n“Có thể coi là thế”\n“Cô có thích cậu ấy không?”\n“Không!!!” Aoko đỏ bừng mặt.\n“-----------“ Henry đứng tần ngần một lúc lâu, nhìn Aoko tỏ vẻ khó hiểu . “Hai người là bạn thân?”\n“Bạn thân? Không hẳn thế -- cậu ấy rất phiền phức”\n\n\n\"-------\"\nCuối cùng sau một khoảng dài im hơi lặng tiếng ... “Cô có thích đi xem phim không?”\n\n\n****************************************************\n\n\"Đây là cuốn sách tôi vừa nói, tôi tin rằng cô sẽ rất thích nó. Cô nghĩ sao về đất nước chúng tôi, cô Shiho?” William hỏi Shiho trong phòng đọc sách của mình. Họ đã có một cuộc trao đổi thú vị về động vật khi đi dạo phố.\nWilliam đưa cô quyển sách .\n\n\"Nó rất xinh đẹp nhưng tôi vẫn thích Nhật Bản hơn” Cô trả lời. “Anh đã nói là anh có thể đưa chúng tôi đi cưỡi ngựa?”\n“Vâng, ngày mai thì sao nhỉ?”\nShiho gật đầu.\n“Tôi có thể hỏi cô một câu hỏi tế nhị không?” William mỉm cười “Cô đã hẹn hò với Hakuba bao lâu rồi?”\n“Chúng tôi không hẹn hò”\nNgay lập tức nụ cười trên môi William nở rộng hơn.\n“Thật thú vị, vậy cô sẽ không phiền nếu tôi mời cô đến một nhà hàng Ý cùng tôi vào ngày mai chứ?”\nShiho chớp mắt sững sờ nhưng rồi cô cười lịch sự “ Cám ơn anh nhưng tôi thích ở cùng các bạn của mình hơn.”\n\nWilliam khẽ gật đầu nhã nhặn “Ô điều đó là tất nhiên, tôi thành thật xin lỗi vì đã hỏi sỗ sàng như thế. Điều đó có thể hiểu được!”\n“Hẹn gặp cô vào ngày mai, cô Shiho. Chúc cô ngủ ngon và có những giấc mơ đẹp” Rồi anh bước ra mở cửa cho Shiho. Thậm chí anh còn cúi đầu hờ khi Shiho đi ngang qua.\n\nKhi cánh cửa đóng lại sau lưng cô , cô lầm bầm tự hỏi mình “Tại sao mình lại từ chối nhỉ?” Cảm thấy một ‘chút’ tiên tiếc.\n***************************************************\n\nKazuha và Ran đang tán gẫu với Richard ở phòng khách lớn..\n\"Người Nhật các bạn có bàn tay nhỏ thật”\n“Thật sao?” Kazuha bật cười. “Tôi lại thấy người Anh các anh có bàn tay lớn đấy”\n“Đây này, tôi sẽ cho cô thấy” Richard nói rồi nắm lấy tay Kazuha đặt xòe trùng với những ngón tay mình.\n“Thấy chưa?” Richard mỉm cười.\nKazuha đỏ mặt.\n“Cô có đôi mắt rất đẹp” Anh nhận xét khi nhỉn thẳng vào cô.\n\n“Êee !!!!”\n\nMột tiếng hét vọng lớn xuyên qua phòng. Heiji đứng ngang nhiên ở đấy với cặp mắt ‘cực kì giận dữ’, cậu nghiến răng. Shinichi bước ngay sau cậu, buồn cười vì thái độ của Hattori.\n\n“Cậu đã ở đâu vậy hả?” Heiji hỏi Kazuha bực tức.\n“Chúng tớ tìm khắp nơi để kiếm mấy cậu !” Nói rồi anh lườm Richard một phát. Ngay lập tức anh biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu không buông tay Kazuha ra.\nHeiji bước thẳng một mạch tới họ, ngồi phịch xuống chen giữa Richard và Kazuha.\n\n\n\"Bọn tớ đi dạo phố cùng nhau, việc đó thì có liên quan gì đến cậu? Cậu đâu có đi cùng bọn này!“ Kazuha làu bàu trả lời.\n“-- Thế à? Nhưng-- tớ vẫn có quyền phải biết!”\n\"Chẳng phải cậu bận rộn với ‘việc trinh thám’ của mình sao? Sao không dung khả năng ‘truy tìm dấu vết’ để kiếm tớ . Mấy cậu chẳng tự hào mình là thám tử à? Và-“\n\n\"Shinichi!\" Ran đứng dậy ngăn một trận chiến đấu khẩu lại sắp diễn ra giữa cặp ‘chó mèo này’.\nShinichi ôm chầm lấy Ran rồi mỉm cười nhìn cô “Em đi dạo phố à?”\n“Uh. À em có mua cho anh bánh bơ giòn Scotlen, anh sẽ rất thích chúng! Việc điều tra thế nào rồi?”\n“Khá tốt, bọn anh có thêm một vài chứng cứ..”\n\n\"Nhìn hai người đi , cứ như là vợ chồng son vậy. Đám cười khi nào vậy huh?” Kaito bước vào phòng cùng Hakuba.\n“Shiho với Aoko đâu?” Hakuba buột miệng hỏi\n“Tớ nghĩ họ ở cùng với Henry và William.\" Ran trả lời.\nKaito lẫn Hakuba nhìn nhau chằm chầm . Không cần nói thêm lời nào, cả hai phóng thẳng lên lầu .\n“Sao họ đi vội thế nhỉ!” Kazuha nhận xét\n“Chứ sao nữa” Heiji lầm bầm “Hai tên đó đâu dễ gì chịu bị phổng tay trên”\n\n\n**************************************************\n\n\n\"Aoko, Henry làm gì trong phòng cậu vậy?\" Kaito hỏi nhăn nhó khi thấy Aoko đang soạn mớ đồ vừa sắm.\n“Anh ấy ngỏ ý mới tớ đi xem phim - Tớ nghĩ thế”\n“CÁI GÌ?” Anh chàng nhảy cẫng lên , rồi nhận ra âm thanh phát ra không được nhỏ cho lắm “Cậu trả lời sao?”\n“’Đồng ý’ , tất nhiên!”\n“Hiển nhiên là cậu từ chối rồi ---Khoan đã--- ‘Đồng ý?’?? GÌ CHỨ ???????????”\n“Sao không?”\nKaito trông cực kỳ khó chịu “Hắn ta --- đồ ngốc --- tớ -- tớ sẽ đi chung với cậu!!!!”\nAokos tròn mắt ngạc nhiên “Làm gì có chuyện đó! Thế nào cậu cũng sẽ gây ồn ào rồi làm đủ thứ trò ảo thuật ngu ngôc của cậu!”\n“Không-tớ--sẽ-không-như-thế” Kaito trả lời, nổi đóa *Tớ chỉ đẩy hắn xuống cầu thang và chắc rằng cú đáp đầu tiên xuống đất là bằng mặt*\n\nAoko nghĩ ngợi một lúc.\n“Thật ra -- nếu--- nếu câu chịu đi xem phim với tớ khi về Nhật thì --- thì tớ sẽ từ chối lời mời đó. Tớ thích đi với cậu hơn --- bởi vì-- cậu biết đấy--- cậu là --- ehm--“ Cô đỏ bừng mặt ấp úng, cúi lầm lầm xuống đất.\n\n\nThấy nét mặt Aoko như thế, bất giác Kaito cũng chín lừ cả người.\n“Uh-- được thôi -- tớ sẽ đi với cậu --- bởi vì-- cậu biết đấy --- tớ không thích gã đó-- thế nhé đây là cuộc trao đổi” Anh mỉm cười.\nAoko ngước nhìn cậu bạn, một nụ cười rạng ngời hạnh phúc hiện rõ trên mặt cô. Cô gật ngay cái đầu.\n\nRồi Kaito bước khỏi phòng “Ngủ ngon, Aoko” Tất nhiên chàng ta rất hí hửng.\n“Ngủ ngon” Aoko đáp lại vẫn còn cười tươi rói “Hẹn gặp cậu sáng mai!”\n\n**********************************************************\n\nBây giờ đã là mười một giờ đêm, mọi người đều đã ngủ. Đặc biệt là các cô gái thì ngủ cực say .\n\nHeiji, Hakuba ngồi trong phòng. Hattori nhà ta đang trong một tâm trạng tồi tệ vô cùng vì cuộc ‘cãi vã nho nhỏ’ vừa rồi với Kazuha.\n\n“Kazuha thật là ngốc hết biết - Cô ấy đinh ninh rằng tớ sẽ biết cô ta ở đâu. Con nhỏ ồn ào đó -- lại còn nắm tay tên người Anh chết dẫm nữa chứ. Gì mà ‘cô có đôi mắt rất đẹp’. Hứ !Mắt cô ấy thế nào liên can gì tới hắn chứ . Tại sao phụ nữ cứ phải cần cả lô quần áo làm gì? Shopping thì có gì vui chứ!! Cô ta chẳng biết lấy một tí về công việc của thám tử. Tớ sẽ không dắt cô nàng phiền phức đó đi dự đám cưới của cậu đâu Kudou ---“\n“Heiji!!” Hakuba thở dài, rút tay ra khỏi hai bên lỗ tai.\n“Gì?”\n“Lập tức câm miệng lại không thì tớ sẽ làm giúp cậu”\n“Oh”\n“Cậu đang ghen chứ gì?! Từ nãy tới giờ cứ ngồi đó mà ca cẩm mãi”\n“AI ghen chứ - Việc gì tới phải ghen - ĐÓ là chuyện riêng của họ - Tớ chả ---“\n\"HEIJI!! IM NGAYYYYYYYYYYY !!!!!!!!!!!!!!!!\"\n\n***********************************\n\nKhi chiếc đồng hồ cổ chạy trùng đến 11 giờ 30 ở hành lang, mấy chàng trai tắt hết đèn, chờ đợi kiên nhẫn giọng hát đó.\n\nNhưng thay vào đó, họ lại được một thứ khác.\n\n\n\nBóng tối và sự câm lặng phủ lấy toàn khách sạn. Dãy hành lang như dẫn ra vô tận.\nMột bóng người bất thình lình xuất hiện, từng bước từng bước tiếng vào một trong các phòng, khẽ khàng đóng cánh cửa lại phía sau mình.\n\nRan và Kazuha đang ngủ say như những đứa trẻ, thoải mái trong chiếc gi.ường ấm cúm.\nPhòng tối đen, chỉ có ánh trăng chen chúc qua cửa sổ , phớt sáng đồ dùng trong phòng.\nVà, bất chợt, cánh cửa bật mở đập vào thành tường thô bạo.\n\nRan mở trừng mắt , ngồi phắt dậy nhìn quanh. Kazuha cũng tỉnh giấc, cô nghe khe khẽ đâu đó tiếng động.\n\nTiếng rên rỉ, hơi thở hổn hển, bước chân lê trên nền nhà.\nMột dáng người tiếng gần đến gi.ường Kazuha. Nó với lấy cô.\nKazuha há hốc mồm khi cái bóng đen ngã nhào lên cô.\nCô có thể cảm nhận được sức nặng đè lên chân mình. Cả hai hoảng sợ nhìn nhau.\n\n\"AAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!\"\"\n\nHọ hét , hét và hét khi máu bắt đầu loan ra tấm ra gi.ường. Một vật gì đó phát sáng phía sau lưng thi thể.\n\nKazuha khựng lại ngay khi cô nhận ra gương mặt đầy máu của thi thể. Sợ hãi và sốc hiện rõ trên nét mặt cô.\n\nÁnh trăng bàn bạc để lọ rõ khuôn mặt điển trai đang nhăn nhó, mái tóc màu tối rũ rượi với biểu trạng bất lực. Miệng há to đầy những máu của thi thể\nChiếc ra trắng giờ đã nhuốm đỏ sẫm .\n\nKazuha không thể ngừng hét, cũng không thể chuyển động. Không nghĩ được bất cứ điều gì.\nNhững gì đập vào mắt cô bây giờ là nước mắt chảy dài của Ran vào đôi mắt chết của William.\n\n\n*************************************\nTo Be Continue----------------------\n\n\nDịch tới đây mà cười muốn vỡ bụng ^^. Hix hg biết trình độ dịch của mình có đủ .. effect ko ^”^ !!! Nhưng quả thật thì.. đọc bản gốc cũng chẳng thấy gì ^^” .\n\nCái khúc là thư vì đã dịch nên hg thấy nhiều chữ L\nNó đây này\n\n\"-------------------------------------- spell\nLooks like heaven but it could ---hell\nEvery night when the demon ---\nIts time to give ----- dying soul\nIn the corner --------------------\n------- your most horrid ---------\nThere is no way out of this (place?)\nYou will vanish--------------------\nFor once you can never tell\nIf this is a nightmare or its real\" \nnếu vi phạm bản quyền thì MOD del\nChapter 9\nTrò chơi bắt đầu.\n\n\n\nShinichi nằm dài trên gi.ường, nghĩ ngợi về thái độ lạ lùng của gia đình Norferk. Bỗng dưng anh cảm thấy khó chịu trong người, anh nhăn mặt ngồi dậy theo phản xạ.\nAnh lắng nghe.. RÁNG mà nghe vì Kaito luôn mồm lầm nhẩm “Ayaaaa~~~ Mình sẽ chọnnnn phim gì để đi xem với cô ấy đây ~~ la la ~~~”\n\nKudou nhíu mày ra hiệu cho cậu bạn im lặng.\nKaito nhún vai rồi thôi. Ngay sau khi không gian trở lại sự yên tĩnh, anh nghe thấy một âm thanh yếu ớt . Tiếng thét. Từ rất xa. Ở trên lầu.\n\"RAN!\"\nKudou bật khỏi gi.ường như cái lò xo, chạy vụt ra cửa phóng thẳng lên tầng trên. Sau khi cánh cửa hé mở, tiếng hét trở nên rõ mồng một.\n\n\"Cái quái gì vậy---?!\" Kaito nhảy ra khỏi gi.ường và chạy theo Shinichi. Chỉ vài giây sau, cả hai va vào Heiji và Hakuba\n\"Á!!\"\n\"Mấy cậu có mắt không hả?!!\" Heiji hét bực bội.\n\"Nó ở hướng kia kìa đồ ngốc!!!\" Kudou quát, chỉ về phòng mấy cô gái.\n\"Oh.\"\n\n\nRồi họ lại nghe thêm một giọng hét kinh hoàng khác —\n\"AOKO!!\" Kaito hốt hoảng. Cả bốn người chạy hết tốc lực vào khu hành lang tối. Sự lo lắng cho mấy cô bạn gái khiến họ không để ý đến những cặp mắt đáng sợ của mấy bức họa lớn đang nhìn họ lạnh lùng.\n\nAoko đứng ngoài cửa phòng Ran, nhìn trân trân tại người William há hốc miệng. Tay cô cứng đờ để trên chiếc công tắc đèn.\nCô đang chợp mắt thì nghe tiếng hét ở phòng bên cạnh. Lập tức cô và Shiho sang ngay phòng Ran.\n\nShiho ngay sau lưng Aoko, mặt cô trắng bệt khi thấy cảnh tượng trước mặt . Vẻ lãnh đạm thường ngày đã không còn, cô chạy ngay đến bên William. Một con dao cắm ngay lưng anh ta.\n\"William!!\" Cô hét to. \"Gọi xe cấp cứu ngay! Cảnh sát nữa! Aoko đứng hét nữa! Cả cậu nữa Kazuha!!!!!\"\n\n\nÁnh đèn từ các dãy trong khách sạn lần lượt được bật sáng. Nhờ thế bốn chàng trai mới thấy rõ đường đi.\nCuối cùng, cánh cửa phòng Ran cũng hiện rõ. Những tiếng kêu yếu ớt tạt đến tai họ.\n“Chết tiệt ---“ Kaito rủa thầm khi cả đám bước chân vào phòng ngủ. Anh vịnh lấy vai Aoko khi nhận ra cô ấy đang run bần bật. Cô chưa bao giờ phải chứng kiến những cảnh thế này trước đó. Chính vì thế điều này khó tránh khỏi khiến Aoko kinh hoàng.\n“Không sao đâu Aoko. Có tớ ở đây rồi --“ Kaito trấn an cô. Vừa nghe giọng cậu, Aoko đã òa lên khóc nức nở.\n\n\n\"Ahh—ahh—ahh—\" Kazuha khóc cũng không như khóc, hét cũng không thể hét rõ thành tiếng. Mọi thứ cứ tắt nghẹn ở cổ họng, miệng há hốc với cặp mắt bấn loạn. Cô cứ ngồi đó cứng đờ người, làm sao có thể định thần được khi bạn đang chìm vào giấc ngủ say thì đột nhiên có một thân người đầy máu đè chồng lên người bạn?\n\nHeiji xông vào trong, với tay kéo mạnh Kazuha ra khỏi chiếc giương máu me kia. Anh ôm chặt cô vào lòng\n\"Shh---shh--- ổn rồi, Kazuha, ổn rồi-----bình tĩnh nào----Tớ đây.\" Heiji vỗ về.\nKazuha bấu chầm lấy Heiji, khóc như thể không còn gì đáng khóc hơn ngoài việc này.\n\n\nShinichi nhìn Ran, mặt cô trắng bệt, mắt ngấn đầy lệ. Nhưng trước khi Kudou kịp mở miệng nói , Ran đã định thần lại “Em ổn mà Shinichi, đừng lo”\nShinichi gật đầu, anh bước đến bênh cạnh cô, hôn nhẹ lên má như thể lời xoa dịu “Có anh đây rồi, sẽ không có gì đâu”\n\n\n\"WILLIAM!!!\" Tracey gào lên. Cả gia đình đều đã tập trung trước cửa. Ngay lập tức, không cần thêm bất cứ tiếng hét nào, Anne ngất ngay vào lòng Henry.\n\"Chuyện gì thế này? Cái --Ohhhhhhhhhhhh\" Cô Alice run khắp người khi chứng kiến xác William.\nCứ như trò domino, phụ nữ trong nhà lần lượt ngã nhào xuống. Không lâu sau thì chú John cùng quyết định tham gia trò chơi đó cùng họ. Thế nên ông chú Mike phải chụp nhanh lấy ông ta. Phần còn lại đều một tay Richard và Henry lo liệu.\n\nKaito nhìn họ rồi quay sang nhìn Aoko. \"Ít nhất thì cậu không đến nỗi như họ!.\"\n\n\n\n*****************************************************************\n\n\n\"Anh ấy thể nào?\" Shiho hỏi lo lắng trong điện thoại.\n\"Tôi không biết, bác sĩ nói anh ấy--- khó lòng ---- qua khỏi” Henry trả lời với âm giọng run sợ.\n“Tôi sẽ giữ liên lạc” Shiho nói trong cuống họng, cô đặt chiếc điện thoại xuống.\n\nXe cứu thương đến, đưa William đi cùng với Henry và Anne.\nTừ lúc sự việc đó xảy ra đến nay đã hai giờ đồng hồ. Khách sạn ngập đầy cảnh sát. Ngoài khuôn viên, hàng tá xe cảnh sát và trực thăng đáp đậu.\n\nMọi người ngồi trong phòng khách. Chiếc Sofa đen lớn được xếp xoay tròn để mọi người đối mặt nhau. Trước mặt họ , một lò sưởi lớn được đốt lên.\nNhưng dù nó có nóng thế nào chăng nữa vẫn không đủ sức sưởi ấm cái cảm giác lạnh ớn nơi họ.\n\nVài bức họa lớn treo trên tường màu đỏ sẫm. Góc kia là hàng lô kệ sách, chỉ cần đọc vài trang thôi cũng đủ giúp bạn ngủ ngon lành. Đỏ và màu vàng sáng là hai màu chính cho thiết kế của khách sạn. Nhưng ngay bây giờ, không ai muốn nhắc đến cái sắc đỏ chết người đó nữa .\nChiếc đồng hồ cổ cuối phòng vẫn đều đặn đung đưa quả lắc như thể nhắc nhở họ đã ở trong tình trạng câm lặng này nhiều giờ rồi.\n\n\nShinichi, Heiji and Hakuba đi qua đi lại quanh phòng với vẻ mặt hết sức nghiêm trọng. Mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng của chính mình.\nKaito ngồi khoanh tay lặng lẽ với cặp mắt nhắm nghiền. Aoko chưa bao giờ thấy cậu nghiêm túc đến thế.\n\nRan, Kazuha, Aoko và Shiho ngồi sát cạnh nhau, nhìn những thành viên còn lại trong gia đình. Tracey vẫn đang khóc thút thít dẫu Richard choàng tay qua vai chị an ủi nhưng vẫn không khiến không gian bớt đi căng thẳng.\nCô Louise lại gây ra tiếng động nhiều nhất .\n\"*nức nở* Ai lại —có thể *nức nở* làm việc này *nức nở* với William đáng thương của chúng ta?! \"\nMike vỗ về an ủi vợ mình nhưng không có tác dụng.\n\n\nCô Alice ngồi thừ đó, Hakuba nhìn nhiều lần tại bà và mỗi lần như thế, bà lại lẩn đi chỗ khác tránh đối mặt với cậu.\nJohn ngồi cách vợ ông một khoảng, đôi mắt thấm đầy nỗi đau đớn và giận dữ. Gân mặt ông lộ rõ sau cái cau mày vì một nguyên nhân nào đó. Tay thì siết chặt từ lúc đầu đến giờ.\n\n\nTất cả mọi người không hé môi lời nào. Cùng một lúc, trong ý nghĩ họ có chung một quan điểm : một trong số họ là kẻ đã giết William.\nCuối cùng, cánh cửa bật mở, theo sau là những tiếng bước chân nặng nề trên nền sàn. Một người đàn ông to béo nhưng nét mặt nghiêm lạnh bước vào với ba cảnh sát khác. Ông ấy khoác một chiếc áo đen, dáng người cao trạc trung niên. Trông có vẻ ông ta vừa bị đánh thức , lôi dậy khỏi chiếc gi.ường khi đang say giấc nồng.\n\nÔng nhìn họ với đôi mắt sắc lạnh, nó khiến mọi người cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi --- thậm chí là xấu hổ về một việc không phải do bản thân gây nên.\n\n\n\"Chúng tôi cần biết các vị đã ở đâu và làm gì khi William bị ám sát” Ông ta cất giọng.\n“Chúng tôi đang ngủ!!” Tracey gào lên “Ông còn muốn gì nữa?!”\n“Phòng William bị lục tung cả lên, nhiều đồ vật bị mất. Không phải là trộm sao?” Mike hỏi.\n“Những bằng cớ đó thì không đủ để kết luận. Chúng tôi đang cố gắng tìm ra dấu vân tay lúc này”\n\n\n\"Không có dấu vân tay nào cả.\" Kudou bất thình lình nói. \"Vụ này đã được lên kế hoạch nên tên sát thủ không ngu dại gì để lại dấu vân tay cho chúng ta tìm kiếm. Cũng chẳng có dấu vết nào trên cán dao.”\n“Một ai đó trong ngôi nhà này muốn cố sát William” Heiji thêm vào “Kẻ đó chỉ dựng cảnh như bị trộm. Những đồ vật mất không có giá trị gì cả”\n\n\"Còn nữa, tại sao tên trộm đó đến đây mà chỉ lấy đi một cái bút Mont Blanc trị giá £200?\" Hakuba tự hỏi. Anh trông rất bực tức “William đã gắng sức từ phòng của anh ta đến phòng Kazuha -- vẫn còn những vệt máu kéo dài từ vị trí hai phòng này--- anh ấy thậm chí không bước vào phòng đọc sách, điều đó có nghĩa là -- tên sát nhân cố tình xáo trộn phòng đọc sách rồi bước sang phòng ngủ và ra tay với William. Những vật bị mất tôi cá là vẫn còn đâu đây trong ngôi nhà này”\n\"Thử tìm ngoài cái ao ở khu vườn” Kaito bất thình lình lên tiếng\nNgười đàn ông to lớn gật đầu và ra lệnh một người trong số nhóm cảnh sát vòng ra sau vườn.\n\n\"Nhưng— tại sao hung thủ không-- giết chết anh ấy đi?\" Richard hỏi.\n\"Bởi vì tên đó đinh ninh rằng William đã tắt thở.\" Kudou trả lời.\n\"Hoặc vì một lý do gì đó mà hung thủ phải dừng lại và bỏ đi”Heiji nhận xét.\n\"Không có chứng cứ ngoại phạm nào.\" Người đàn ông thêm vào. \"Trừ cô Toyama và cô Mouri, tất cả những nguơời còn lại đều có thể là nghi can cho vụ án. Hakuba?\"\nHakuba ngước nhìn ông. \"Yeah?\"\n\"Kể cả con nữa, ta phải nói điều đó.\"\nHakuba gật gù \"Vâng, cha, con biết mà.\"\n\n\n\"CHA??!!!\" Ai cũng hét lớn, trừ Kaito chỉ nhún nhường vai. .\nCha Hakuba lờ đi thái độ ngạc nhiên của họ “Cha sẽ cho thêm người của mình quanh khách sạn. Mọi người sẽ phải ở dưới tầm kiểm soát của cảnh sát. Chẳng có đủ phòng trong ngục cho các vị đâu “\n\"CHA!\" Hakuba gầm. \"Cha không thể tế nhị hơn một chút được sao!!\"\n\n\n\n*****************************************************************************\n\n\n\nMọi người trở lại về phòng nhưng không ai còn muốn chợp mắt. Shinichi, Heiji và Kaito đã suy đoán đúng. Những món đồ bị mất đều tìm thấy ngoài cái ao sau vườn. Nó chứng minh một điều duy nhất. Đây là một vụ mưu sát. Không có tên cướp nào cả.\n\n\nHakuba quyết định nói chuyện với Richard khi cha gọi anh. Cậu bước đến gần ông \"Vâng?\"\n\"Hakuba, ta chỉ muốn biết một việc. Con có thể tự giả quyết vụ này không?\" \"Con không sao chứ?\"\nHakuba gật đầu chắc chắn “Chắc ạ”\n“Con sẽ tìm ra tên sát nhân, nhất định là thế. Hơn nữa tất cả mấy người bạn đều ở đây cùng con. Chúng con có thể tự xử lí vụ này”\n“Cha về sao?”\n“Uh, mẹ con sẽ không để yên khi biết cha lại lờ đi cho phép con tự do hành động phá án---“\nHakuba cười hí hửng.\n\nKhi ông bước ra ngưỡng cửa khách sạn, Hakuba gọi giật ngược “CHA!!!”\nDáng người mập mạp quay lại\n“Cám ơn---- vì cha đã đến. Con biết vùng này không thuộc trách nhiệm của cha. Lẽ ra cha phải ở London”\n“Cẩn thận đấy” Ông dặn dò “Ta không muốn lúc trở về con mang theo trong mình hàng tá viên đạn hơn là khẩu súng máy. Hoặc giả lại teo nhỏ như lần trước”\nHakuba mỉm cười\n“À quên nữa, vậy ra cô gái xinh xắn tóc hung đỏ đó là bạn gái con à? Con có khẩu vị tốt đấy, chẳng khác gì ta!”\nHakuba tắt ngay nụ cười thay vào đỏ là gương mặt lúng túng xấu hổ\n\"Tạm biệt cha. Đừng gọi, con sẽ gọi về”\n\n\nÔng bật cười ha hả , vỗ mạnh vào lưng cậu con trai “Đứa con trai bé bòng của ta cũng biết thẹn sao?”\n“CHA VỀ VUI VẺ” Hakuba hét lớn cố tình đẩy ông đi.\n\n\nHakuba âm thầm nhìn cha mình bước vào trong chiếc trực thăng. Anh đóng cửa lớn lại, thở dài nặng nề.\n\n” Ba giờ sáng ----“ Anh lầm rầm khi lật chiếc đống hồ bỏ túi ra. Thật sự anh không còn hơi sức để bước thêm bước nào. Hakuba dụi mắt. Bất thình lình, một bàn tay chụp lấy vai cậu. Hakuba nhìn lại , không ai khác ngoài Richard.\n\n\"Ai??\" Richard hỏi cộc cằn. \"Kẻ nào đã giết cha tôi và mưu sát William?”\n“Richard --- Tôi không biết... vẫn chưa..”\n“Trách nhiệm của anh là giúp tôi mà !!!” Richard hét lên mất bình tĩnh “Tôi cứ nghĩ tôi có thể tin anh. Bây giờ thì sao?? Anh tôi đang hấp hối, anh đã làm ----“\n“Richard, thôi đi !” Tracey mắng, bước xuống bậc thang. “Đây không phải là lỗi của cậu ấy. Em không có lý do gì mà trách cậu ấy cả! Cậu ấy đến đây để giúp chúng ta”\n“Phải-- đến giúp. Nhưng cậu ta đã giúp gì? KHÔNG CÓ GÌ CẢ!!!”\n“Đừng có trẻ con như thế, chỉ biết nghĩ cho mình! Đây là vấn đề của gia đinh chúng ta không phải của Hakuba!”\n“Hừ! Xéo đi, Tracey!” Richard gầm.\nTracey nhìn đứa em trai ngỡ ngàng “Em -- em vừa nói gì??”\n\n\nRichard nghiến răng, mặt đỏ lừ lừ, chạy xộc lên lầu. Hakuba nghe rõ tiếng cánh cửa sập vào tường vang cả căn phòng lớn.\nHakuba đừng thừ người không nhúc nhích. Tracey thờ dài, quệt đi những giọt nước mắt còn đọng trên mi.\n“Tôi thành thật xin lỗi Hakuba. Richard là đứa nhỏ nhất trong nhà, đôi lúc nó hành động thiếu suy nghĩ. Cha tôi qua đời đã là một mất mát lớn đối với nó. Bay giờ lại biết một trong số chúng tôi làm việc đó càng khiến thằng bé thêm suy sụp.”\n“Tôi hiểu. Tôi không trách cậu ấy. Cậu ấy nói đúng, tôi đến đây là để giúp các bạn”\nTracey gật đầu “Cậu có thể ở đây cùng với các bạn cậu bao lâu cũng được. Nhưng chỉ xin cậu hãy tìm ra kẻ đã làm việc này với gia đình tôi và tại sao lại như thế”\n\n*****************************************************************************\n\n\n\n\"Tất cả bắt đầu từ phu nhân Norferk.\" Kudou nói với Heiji và Kaito.\nMấy anh chàng tập trung toàn bộ tại phòng Heiji. Mấy cô gái thì ở ngay phòng bên cạnh, nỗi sợ hãi khiến họ không dám ở quá xa những cậu bạn của mình. Tất nhiên, Tracey ở cùng họ. Richard ngồi một mình trong phòng với tâm trạng cực kì tồi tệ.\nSáu người cảnh sát đã được cử tới bảo vệ những thành viên còn lại của gia đình. Họ cứ luôn mồm ngáp và có vẻ hãi hùng vì mấy bức tranh quá khổ.\n\n\nHakuba đá tung cửa phòng bước vào. Kudou, Heiji, Kaito nhìn trân trân tại cậu. \"Hey-- cậu không sao chứ---\"\nHakuba đấm mạnh nắm tay vào tường giận dữ.\n“Hình như là không” Kaito lẩm nhẩm trả lời dùm.\n“Này này này, cứ như thế cậu sẽ gãy tay mâ---“ Heiji nói hốt hoảng. Máu bắt đầu chảy dài trên cánh tay Hakuba.\n\n“Tớ không quan tâm” Hakuba nhún vai “Tớ đáng bị như thế”\n“Không có lí do gì mà anh đáng bị như thế ! Giờ thì đưa tay tôi xem” Tiếng Shiho cất lên ngay sau lưng cậu. Cô đã bước qua phòng bọn con trai xem việc gì xảy ra khi Hakuba hầm hầm bước vào.\n\nKhông nói thêm bất kì lời nào, cô nắm chặt lấy cánh tay chảy máu của cậu rồi rút ra một chiếc khăn tay. Một cách cẩn thận, cô quấn nó quanh vết thương. Hakuba chăm chú nhìn cô với gương mặt hỗn độn cảm xúc. Anh chẳng nói gì.\n“Làm thêm một lần nữa đi thì CHẲNG CÓ cái xương nào nó chịu nổi anh đâu!” Shiho gằn giọng.\n“Phần còn lại tôi giao cho mấy cậu. Mấy cậu có thế coi chừng đừng cho Hakuba làm việc gì ngốc nghếch lần nữa được không?” Shiho nói khi đóng cánh cửa phòng lại.\n\n\n\nHakuba quay sang bọn con trai và thấy những cái miệng toe toét cười của họ “Gì thế?’\n“Chừng nào mới chịu công khai?” Ba anh chàng hỏi cùng một lúc\n“----- chết hết đi !!!”\n\n\n\n\"Có cái gì đó không hợp lý!” Heiji nhíu mày “Tên sát thủ muốn giết William trong phòng ngủ -- trước khi -- hắn --- cứ gọi tên đó là hắn đi : trước khi hắn xới tung phòng đọc sách. Vậy thì làm sao hắn có thể làm chúng ta tin rằng có một kẻ cướp khi William bị giết --- nếu bị giết trong phòng ngủ??”\n\n\"Có thể hắn đã có ý định muốn giết và sẽ đưa xác cậu ta đến phòng đọc sách và làm cho hiện trường như là trước đó có xô xát xảy ra. Sau đó khi chúng ta vào thấy cảnh ấy, ta sẽ đinh ninh William bị giết trong phòng sách.” Kudou suy luận.\n\n\"Lý do?” Kaito hỏi “Chúng ta cần là cần lý do”\n“Sao cậu cứ thích nhảy cóc vậy?” Kudou lằng nhằng.\n\n\"Giống như Kudou đã nói, mọi thứ đều bắt đầu từ phu nhân Norferk. Tất cả những dữ kiện đều đã có, việc cần bây giờ là sắp xếp nó lại.” Hakuba nói.\n“Để xem nào : ở đây xuất hiện một cô bé gái ngoài khách sạn, trông rất giống phu nhân Norferk” Kaito nhớ lại\n“Bức chân dung chảy máu, cái chết của phu nhân và ngài Norferk\" Heiji lầm nhẩm.\n\"Tiếng hát vào nửa đêm, ý nghĩa của bài hát, tờ giấy mật mã” Hakuba thêm vào\n“Và William khi đó đã muốn nói cho chúng ta điều gì đó về mẹ anh” Tới phiên Kudou “Nhưng... quan trọng nhất là---“\n\n“Tại sao là William?” Cả bốn người nói cùng một lúc rồi lại vò đầu bứt tai “AAAHHHHH~~~~ QUÁ NHIỀU NGHI VẤN!!\"\n\n\nKaito nhướng mày gợi ý “Có lẽ chúng đều có liên quan tới -- cậu biết đấy --- Pandora?\"\n\n\"Cậu nghĩ thề à?!\" Kudou nhăn mặt.\n\"Uh, nhớ việc đã từng có hai tên trộm không? Richard đã thấy chúng --- Cậu đã nói thế mà Hakuba”\n“Vậy ý cậu là một kẻ nào đó muốn giết ngìa Norferk và William ---“ Heiji ngập ngừng.\n“Cậu ta vẫn chưa chết” Hakuba chen vào bực bội.\n“Xin lỗi --- vậy là kẻ nào đó trong ngôi nhà này đã tìm kiếm viên kim cương đó?”\n\n“Uh, việc chúng ta phải làm bây giờ là tìm nó và dùng làm mồi nhử tên thủ phạm” Kaito gợi ý.\n“Và đâu còn ai thích hợp để tim Pandora hơn tớ!!!” Cậu ưỡn ngực tự hào.\n\n“Bất cứ ai trừ cậu” Shinichi thì thầm.\n“Tớ không thấy đó là ý hay!” Hakuba nói .\n“Tớ không có ý kiến!” Heiji nhún vai\n\nKaito nhìn Shinichi. \"Cậu thừa biết tớ có lí do THÍCH ĐÁNG để tìm viên kim cương đó mà!”\nShinichi lưỡng lữ. Anh biết rõ thực chất Kaito là ai. Và anh cũng biết vì sao cậu ta tìm viên kim cương : đó là vì lời hứa giữa KID và anh về việc giải nghệ “công việc làm thêm” nếu tìm ra Pandora -----\n“Uh, giao việc này cho Kaito đi. Cậu sẽ tìm ra nơi cất giữ Pandora” Kudou quyết định nhưng rồi lại lắc đầu thờ dài “Mình sẽ hối hận về việc này!”\n\n\n\"Được rồi được rồi, đội trưởng!\" Hakuba nói khó chịu. \"Và tớ sẽ tìm hung thủ”\n“Tớ thì xí lấy con ma” Heiji nhăn răng cười.\n“Còn tớ thì sẽ tìm ---- THẦN MAY MẮN!!” Kaito nói hớn hở nhưng hình như anh chỉ nhận được những cái liếc cảnh cáo từ mấy cậu bạn.\n\n\n\n\"Đừng có lạnh thế chứ --- mấy cậu không thể hóm hỉnh một tí sao?\" Kaito lầm bầm.\n\n\n\n*******************************************************\nTo be Continue-------\n\nconan_5897 ơi mình post dùm bạn rồi(search google là ra) đó\nnếu bạn ko thích thì có thể nhờ anh newsun del bài của mình\nnếu vi phạm bản quyền thì đó là do ngoài ý muốn", "No no no nhox_tam xin đừng nghĩ xấu mình vậy chứmình đâu có nhỏ mọn như vậy mình còn phải cảm ơn bạn vì chap này thật sự dài quá mình cũng làm biếng post lên hay quá sau này có gì mình nhờ bạn post lên típ\n@ tqxinh: đừng lo bạn àh fic này rất gay cấn đặc biệt là những chap sau tuy cũng có xen lẫn 1 chút tình cảm vào nhưng thật sự rất ít sau này bạn cứ đọc típ ùi sẽ hỉu", "cnnkty02: Trời, tiểu thuyết Quỳnh Dao đâu phải võ hiệp Kim Dung đâu \nHình như bồ chưa đọc tác phẩm nào của Quỳnh Dao đó là tác giả mà các tiểu thuyết tình cảm của bà là các tác phẩm gối đầu gi.ường không thể thiếu của các thiếu nữ tuổi Teen đó \nDC là loạt truyện trinh thám, logic và thực tế là không khí chủ đạo của truyện, mình chỉ hy vọng nội dung của các fan fiction sẽ đi theo đúng dòng truyện này. Điều đó khiến cho các nhân vật yêu quý của chúng ta không bị nhầm lẫn với các nhân vật của dòng truyện khác, như \"Cô chủ nhỏ\" hay \"con nhà giàu\" v.v... Thực sự có đôi chút thất vọng khi thấy cùng cái tên ấy, nhưng mình không thể nhận ra dc nhân vật yêu thích, và cảm nghĩ rằng cái \"tên\" của nhân vật yêu thích bị lợi dụng.\nĐó là cảm nghĩ của người đọc đối với 1 tác phẩm, hy vọng tác giả tiếp nhận. \n\nnhox_tam và conan_5897: hi hi, mình vẫn đang chờ đọc các post của bạn hàng ngày", "@tqxinh: chẹp, không thể lái sang trinh thám đc, thực ra là đang cố gắng giữ đúng tính cách nhân vật trong bối cảnh này. Nếu mà bối cảnh cổ trang trinh thám thì phải đi theo Lưu Dung, Bao Công, bên mình có Nguyễn Trãi, Nguyễn Bỉnh Khiêm ... (ít nhất thì cũng phải là quan phủ thanh liêm), còn không thì trinh thám hiện đại. Làm vậy thì chuyện nhỏ thôi ... \nnhưng nói thật là tớ chả biết Quỳnh Dao là ai, nghe quen quen thôi, biết QD với KD khác nhau chỗ nào đâu. Bạn hỏi tớ về lịch sử 1000 năm bắc thuộc khéo mình còn trả lời đc. Còn muốn đọc theo đúng kiểu trinh thám thì ... (chưa biết bao giờ mới viết được Hội Thám Tử nữa, dạo này rất bận)", "@tpxinh và cnnkty02 : này này 2 bạn, 2 bạn tính đọc truyện hay là vào để bàn về Quỳnh Dao và Kim Dung thế hả???\n\nchap 10 đê\n\nChương 10: \"Chúng ta có thể đi đâu?\" \n\nTrời ửng sáng, cái khí hậu khó chịu quen thuộc của nước Anh lại trở về với Bournemouth. \n\nNhững đám mây đen nặng nề lũ lượt kéo về rợp cả trời, gió thốc mạnh báo hiệu một cơn bão sắp tràn đến.\n\nMặt biển chuyển sang màu xanh sẫm gần như là đen hoàn toàn. Từng đợt sóng cao hung dữ ập vào vách đá nơi khách sạn Ánh Trăng đang ở đó.\n\nRichard thở dài mệt mỏi, ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu biết chắc mình không thể bước ra ngoài lúc này. Tình trạng thời tiết quá tệ. Cậu muốn biết anh mình bây giờ ra sao. Phải chăng vẫn còn đang cố đấu tranh với tử thần để giành lại sự sống? Giữ chặt chiếc điện thoại trong tay, cậu do dự. Cả gia đình vốn dĩ cứ cách 15 phút lại gọi một lần đến bệnh viện, điều đó khiến mấy người y tá rất khó chịu. Nhưng làm sao cậu có thể ngồi yên được. Nhất là khi cậu biết rõ một trong những thành viên nhà này là hung thủ.\n\nKudou cũng gọi đến bệnh viện nhưng là vì mục đích khác.\n\"Huh uh, thì ra là thế.\" Shinichi gật gù trong điện thoại . \"Tôi hiểu vấn đề này hết sức cá nhân nhưng tôi đang thay mặt cho cá gia đình Norferk. Không, tôi không phải là bác sĩ. Tôi là thám tử...đợi đã...đừng gác máy !!!\"\n\nShinichi nhăn mặt, phang thẳng cái ống nghe xuống bàn “Đám trực bàn chiết tiệt!!”\nCậu trông rất bực bội, cáu gắt. Vừa lúc ấy Hakuba bước ngang qua mặt.\n\n“Hakuba, chờ đã!” Kudou hét.\nAnh chàng liền dừng lại “Eh?”\n“Cậu...ehm...cũng có tên tuổi ở Anh đúng không?”\nHakuba nhướng mày “Cậu hỏi gì vậy? Nhưng...ừ thì...tớ cũng khá nổi tiếng”\nShinichi cười đắc chí, chĩa thẳng cái ống nghe trước mặt Saguru “Coi nào, nhờ vả tí!!!”\n\n10 phút sau, Shinichi nghiễm nhiên nói chuyện thoải mái với bệnh viện và có được mọi thông tin anh cần.\nHakuba đứng bên cạnh tỏ vẻ khá hãnh diện khi cuộc trao đổi là một tấm hình của anh cho cô gái ở quầy tiếp khách bệnh viện.\n\n\"Vậy phu nhân đã ở trong bệnh viện năm tháng trước khi mất...Bà không phải là một người có sức khỏe tốt...và gia đình thì hiếm khi nào đến thăm...uh huh....nguyên nhân cái chết của bà?” Dường như câu trả lời đã khiến Shinichi khựng đứng lại, muốn nín thở.\n\nHakuba nhìn ngạc nhiên “Gì vậy? Có chuyện gì?”\nShinichi đưa tay lên miệng ra hiệu cho cậu bạn im lặng.\n\n“Thì ra là thế...thật không? Ngài Norferk nói thế? Vậy...những người còn lại trong gia đinh không biết?...nhưng...tôi hiểu rồi...”\n\nCuối cùng, Shinichi thở dài “Cám ơn vì sự giúp đỡ của cô...vâng Hakuba sẽ gửi nó vào ngày mai....Không, rất tiếc anh ấy đang bận không thể tiếp chuyện cô được....Tạm biệt!”\n\n\"Thế nào?!\" Hakuba hỏi mất kiên nhẫn. \"Lý do bà ấy mất?\"\nShinichi trầm ngâm nghĩ ngợi. Câu trả lời của cậu khiến Hakuba sửng sốt.\n\n\"Bà ấy đã mang thai\"\n\n***************************\n\nHeiji bước dọc theo hành lang dẫn đến bức tranh chảy máu trước đó. Bức chân dung về phu nhân Norferk khi còn trẻ vẫn ở đó, nhìn Heiji với đôi mắt xanh của mình.\n\nHeiji thừ người nghĩ ngợi.\n\"Làm thế nào...máu chảy ra từ đôi mắt được? Trên đời này không có ma và mình tin chắc đó là máu giả. Có một người nào đó đã đặt nó vào tranh chừng....không quá 30 giây. Làm sao chuyện đó xảy ra?”\n\nBất thình lình một tiếng nói phát ra từ sau lưng khiến cậu giận bắn mình.\n\n“Cậu đang làm gì vậy?” Thì ra là ông chú Mike.\n\"Er...chỉ đang suy nghĩ thôi.\" Heiji trả lời.\n\"Có muốn ăn chút gì không?\"\n\"Yeah!...Ý cháu là không ạ, không phải bây giờ.\"\n\nÔng chú Mike gật đầu \"Cơn bão sắp tới rồi, chú khuyên mấy đứa đừng đi đâu cả\"\n\"Không đâu ạ. Cám ơn chú....oh ! Nhân tiện...” Heiji hỏi đột ngột, giơ tay ra hiệu ngăn Mike lại.\n“Sao?”\n“Chị Anne ấy...sở thích của Anne là gì?\"\nChú Mike có vẻ ngạc nhiên nhưng rồi cũng trả lời.\n\n“Con bé đã tốt nghiệp. Bây giờ nó đang là giáo viên cho một câu lạc bộ diễn kịch như là công việc nhàn rỗi. Tháng này nó được nghỉ nên đến ở khách sạn này và giúp anh em ở đây. Con bé là một diễn viên rất khá đấy!!”\n\nHeiji mỉm cười “Cô ấy có thể đóng kịch ạ?”\n“Phải rồi, nó mà diễn thì nhập tâm lắm. Khi còn bé, nó đóng vai cô gái cao bồi và đã giành được giải diễn viên trẻ xuất sắc nhất của cuộc thi”\n“Cô gái cao bồi? Cô ấy có thể bắn súng à?”\n\n“Bắn? Nó có thể bắn trúng lon rỗng cách xa 15 mét đấy! Tôi tự hào về điều đó. Tôi là thầy con bé mà!\" Mike cười khanh khách như một người cha đầy kiêu hãnh “Tôi xem nó như con ruột vậy.”\n\n\"Ah, cám ơn thông tin của chú! Gặp lại sau ở bữa ăn chiều!” Heiji cười hớn hở. Cậu lẳng lặng nhìn ông chú Mike bỏ đi rồi lầm bầm tự mình. Cuối cùng cậu quay lại bức tranh. “Chỉ cần nhắm chính xác thì một khẩu súng nước với máu giả...” Heiji chìa tay thành khẩu súng chĩa về phía gương mặt trong tranh rồi bóp cò. “...bức tranh sẽ đổ máu tùy theo ý thích của bạn!”\n\n\"Cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy? Cứ như là một tên ngốc đang tự pha trò vậy!” Kazuha khoanh tay nhận xét.\n\n\"Toyama...Cậu...đừng có đột ngột làm tớ giật mình như thế! Nhiều chuyện!”\n\n“Tớ không có nhiều chuyện!! Mà thôi, Ran, Shiho, Aoko và tớ vừa làm bánh, tớ nghĩ cậu muốn nếm thử” Kazuha chìa cái đĩa trước mặt Hattori.\n\"Er...cám ơn” Heiji nói rồi lấy đại một cái nhét thẳng vào miệng.\n\n\"Thế...thế nào? Ngon không? Tớ biết cậu thích socola nên tớ đã cho hơi nhiều...” Kazuha rụt rè hỏi, đỏ mặt. Heiji gồng mình nuốt trọng, gật đầu\n“Nó...rất...(Mắt cậu trợn ngược) *Ho sù sụ* Nước.... nước !!!!” Hattori sặc sụa, có thể nói màu socola còn sáng hơn cái mặt cậu lúc bây giờ. Kazuha luýnh quýnh vỗ lưng anh.\n\n“Cậu thật đúng là...” Kazuha bật cười “Thỉnh thoảng cậu ngốc hết biết, Hattori ạ!”\n\n****************************\n\nGiữa những hành lang tối, Kaito bước chầm chậm trên tấm thảm đỏ dày. Hai tay cậu cầm hai tờ giấy. Một là những từ viết lạ, cái còn lại là lời bài hát.\n\nCậu nhìn ra cửa sổ, nó không đủ lớn để đưa ánh sáng vào toà lâu đài này.\n\n“Có vẻ như bão sắp đến...” Kaito lẩm bẩm, tiến sát lại khung cửa. Bất thình lình, một ánh sét dài rạch ngang bầu trời đầy mây dày đặc kèm theo tiếng sấm dữ dội. Kaito thậm chí không chớp mắt khi tiếng sét đập vào khu nhà. Ánh sáng chói lòa của nó chia gương mặt cậu ra làm hai. Một bên là Kaito Kuroba bình thường, và một bên là ánh nhìn nghiêm nghị của KID.\n\nĐôi mắt xanh pha lê chìm trong nghĩ ngợi, suy tư. Cậu nhăn mặt. Có một cái gì đó sắp xảy ra. Một cái gì đó rất xấu.\nCậu nhìn lại tờ giấy lần nữa, bước thẳng vào căn phòng tối phía bên phải . Thư viện.\n\nKaito lặng lẽ nói với chính mình\n\"Trong góc tối nhất của căn phòng, là cái chết kinh hoàng đang đợi chờ bạn...”\n\n*******************************\n\n\"Đi với Kudou đi, Kazuha, đừng làm phiền tớ!\" Heiji cằn nhằn, yêu cầu cô bạn gái rời khỏi nơi cậu đang tập trung suy nghĩ.\n“Tớ cần phải làm việc! Cậu đúng là “cục nợ”! ĐI - CHỖ - KHÁC!”\n\nKazuha nhăn mặt. Cô đã tò tò theo Heiji từ này đến giờ y như con ong vò vẽ lượn lờ mãi bên mấy chậu hoa, đập cánh ồn ào.\n\"ĐƯỢC THÔI! Tớ sẽ biến đi nếu cậu muốn” Kazuha lườm Hattori với cặp mắt hừng hực lửa.\n\n“Cám ơn! Chẳng phải tớ đã nói điều đó hàng trăm lần từ nửa tiếng trước rồi sao?! Đừng làm phiền tớ!” Heiji hét.\n“Đừng nói với tớ cậu lại sợ sấm nhé!” Cầm tờ giấy trên tay, cậu hí hoáy viết rồi ngước nhìn Kazuha với vẻ mặt mất hết kiên nhẫn.\n\nKazuha giận dữ nhìn Hattori nhưng cô thừa biết tính cách cậu khi đang cần tập trung vào công việc. Và cô cũng biết thực chất chính xác thì cô đang phá đám Heiji.\n“Nhưng, tớ sẽ đi với điều kiện...cậu phải hứa đi với tớ...er...*đi đâu giờ? Cái gì mình thích mà cậu ấy không nhỉ?*...đi...mua sắm! Đi mua vài thứ với tớ... nếu không TỚ KHÔNG đi đâu cả!” Kazuha uy hiếp rồi im lặng chờ câu trả lời của cậu bạn.\n\n“Được rồi...cái gì cũng được...giờ thì tránh ra chỗ khác nào.” Heiji lầm bầm cho qua chuyện mà không biết mình đã mắc bẫy. Cậu thậm chí còn chẳng nghe Kazuha hỏi gì.\n\nMột nụ cười chiến thắng nở rạng rỡ trên mặt cô, lần này thì cậu ta chẳng trốn đi đâu được. Cô tung tăng bỏ đi.\nHeiji ngước nhìn cô bạn gái khuất dần sau hành lang.\n“Cô ấy vừa nói gì vậy??”\n\n*****************************\n\n\"Ăn vài cái bánh nhé, Shinichi?\" Ran hỏi đức cậu bạn trai của mình, tay cầm đĩa bánh. Họ đang đứng trong phòng sách của William, Shinichi ngồi im lìm trên ghế nghiền ngẫm một vài cuốn sách. \n\n\"Không, cám ơn\"\n\"Trà nhé?”\n\"Không\"\n\"Thế bánh kem rong biển thì sao? Tớ và Aoko làm đấy\"\n\"Để sau đi\"\n\"...Vậy ít nhất ăn thử mấy cái bánh pudding và dâu tây từ vườn đi! Chú John mới tặng tớ đấy.”\n“Không phải bây giờ Ran. Tớ phải làm việc” Shinichi làu bàu.\n\nRan nhăn mặt, mím chặt môi “Cậu đã không nói chuyện với em gần hơn hai tiếng rồi, Shinichi.”\n“Bởi vì tớ đang suy nghĩ, được chưa?”\n“Cậu lờ tớ!”\n\nNgay sau đó không cần một dấu hiệu cảnh báo, một tiếng sấm vang trời nổ lớn ngoài cửa sổ, xé toạc một đường dài trên bầu trời. Cả căn phòng bừng sáng trong tích tắc, nền nhà khẽ rung lên.\n\nChỉ như thế thôi cũng đã đủ để Ran hét toáng lên, chạy ùa về phía Shinichi\n\"Ran! Đừng...!\" Kudou bật cười nhưng quá muộn, cô nàng nhảy vào người Shinichi, với tốc độ như tên bắn của cô đã khiến chiếc ghế Shinichi đang an tọa bật ngửa ra sau. Sức nặng của hai người trưởng thành đè lên sàn. Shinichi lãnh trọn hậu quả.\n\n\"OWWW!\"\n\nRan nằm trọn trong tay Shinichi. Mùi tóc Ran thật dễ chịu. Nhưng nó cũng chẳng đủ xoa dịu cái đầu “u to tròn” của cậu.\nRan đỏ mặt, đẩy Shinichi ra. Cô đứng dậy nhìn cậu lo lắng.\n“Tớ xin lỗi...Shinichi...cậu có sao không?”\n\n“Có! Nhưng chắc vẫn còn sống.” Kudou rên rỉ. Cậu lồm cồm ngồi dậy trong tiếng cười của Ran.\n“Không được cười!”\n“Tớ xin lỗi! Đền bù cho cậu đây.”\nRan liền kiễng chân lên và hôn nhẹ vào má Shinichi. Cậu đỏ mặt.\n“Sao không phải môi?” Shinichi nghĩ thầm.\n\n“Cậu đang làm gì thế?” Ran hỏi, trỏ tay vào trán cậu.\n“Quan sát nền nhà của biệt thự này” Shinichi trả lời, tay vẫn xoa xoa cái đầu.\n“Tại sao?”\n\n“Tớ nghĩ nhất định phải có hầm bí mật ở đây. Dù sao cái khách sạn này đã rất cũ. Làm thế nào mà tên sát nhân có thể thoát khỏi đây? Đó là một trong những câu hỏi đang làm tớ đau đầu...”\n\n“Cậu muốn đi đâu sau khi giải quyết xong vụ này?” Ran hỏi, đổi đề tài.\n\"Hả?\"\n\"Chúng ta có thể đi đâu nhỉ? Cậu lại không thích đi mua sắm...London thế nào? Phải rồi, một chuyến du lịch London!”\n\"Er...\"\n\"Hay ta đặt vé ba ngày đến Scotland, đó là một đất nước đẹp. Còn Ireland thì sao??\"\n\"Ran này...\"\n“Tớ biết rồi! Tớ sẽ hỏi cả Kazuha và Shiho, tất cả chúng ta sẽ cùng đi! Cậu sẽ mặc gì nhỉ...chỗ đó cũng khá lạnh...Vali của cậu đâu rồi Shinichi? Để tớ sắp xếp đồ cho, khi lên đó tớ sẽ mua thêm cho cậu”\n\n\"RAN!!!!!\" Shinichi hét mất kiên nhẫn\nRan nhìn Shinichi dò hỏi, không ngạc nhiên cũng chẳng giận dữ. Kudou nhận ra cô ấy cố tình làm thế.\n\n“Tớ...cậu...tìm và nói với Heiji...hay Kazuha, hay Shiho...hay...BẤT CỨ AI cũng được!” Shinichi nài nỉ cầu xin.\n“Được thôi, nếu cậu muốn.” Ran khúc khích cười, nháy mắt với Shinichi rồi bước ra ngoài.\nKudou thở phào như thể vừa thoát nạn, cậu lắc đầu bất lực với cái cười hoảng sợ “Có vẻ cuộc hôn nhân của mình là...kiếp sau của hai gia đình...” Cậu chợt khựng lại “ÔI KHÔNG ~~~~~~~~”\n\n*****************************\n\nRan bước nhanh xuống cầu thang. Cô ghét vô cùng mấy cái bức chân dung trên tường. Chúng là kết tinh nghệ thuật nhưng có vẻ đằng sau đó là cả hàng trăm câu chuyện cần được sáng tỏ. Mỗi người nhất định khi còn sống đã có một tình yêu mãnh liệt hay những cuộc phiêu lưu thú vị, thậm chí là những bí mật li kỳ.\n\nTuy nhiên hay thì có hay nhưng mấy cặp mắt đó thật đáng sợ và ớn lạnh. Cả gương mặt của họ nữa...thế nào nhỉ...cứ như là tuyệt vọng và chết chóc vậy. Không một cảm xúc nào trên nét mặt.\n\nRan không thích nó. Cô đã từng nghĩ có ma trong nhà này và phu nhân Norferk đang trở về để trả thù.\nCô lắc đầu lia lịa cố gắng tống hết đống suy nghĩ vớ vẩn đi\nCô đến gần cuối hành lang và ngoảnh lại. Một bóng người xuất hiện trước mắt cô. Ran hét. Và cái bóng cũng thế.\n\n\"AAAAAAAAAAAHHHHH!!!...Ah, Kazuha! Đừng hù tớ như thế!\"\n\"Tớ hù cậu?! Cậu nhát tớ thì có!\" Kazuha mếu máo, tay để trên ngực thở hổn hển cố trấn an nhịp tim đang tăng vọt bất thường của mình.\n“Vậy...cậu đang đi đâu đây?”\n“Kiếm cậu. Còn cậu?”\n“Tớ cũng thế. Shinichi xua tớ đi rồi”\n“Thật sao!! Tên Hattori cũng thế, đuổi tớ đi thẳng thừng”\n\nHai cô gái cười nắc nẻ “Giờ tụi mình làm gì?”\n“Về phòng thôi” Kazuha gợi ý “Phải thử cái đống đồ vừa sắm chứ. Tớ không muốn ra ngoài, bão sắp tới rồi”\nHai người bước lên lầu, trò chuyện vui vẻ. Họ không biết rằng một bóng đen đang lẳng lặng bám theo sau...cùng một khúc gỗ...\n\nKazuha khép cánh cửa sau mình, lướt nhìn Ran mở tủ lôi tất cả đống quần áo ra. Kazuha ngồi thừ người, lẩm nhẩm tự hỏi giờ này Heiji đang làm gì.\n\"Ran, cậu lấy hộ tớ cái túi tím nhé?\" Kazuha hỏi. \"Túi có cái áo tớ mua cho Hattori ấy?”\n\n“Gì cơ?” Ran hỏi lại, cả đống túi xách đang đè lên cô nên Ran chẳng nghe rõ.\nCánh cửa bất chợt mở ra...một cách nhẹ nhàng. Một cánh tay với vật cứng chầm chậm ló ra khỏi cánh của.\n\nKazuha quay lại. Cô cảm thấy có gì đó đang thập thò sau lưng mình. Nhưng không có cơ hội cho cô biết việc gì đang xảy ra...\nTiếng ngã khụy nặng nề...Kazuha nằm dài trên đất.\n\n“Kazuha?” Ran hỏi, quay đầu lại. Cô ấy không còn trong phòng. Cánh cửa mở lớn che đi một phần tường trong phòng.\nKazuha đâu?\n“Kazuha? Cậu ở đâu?” Ran nhăn mặt, buông hết mấy cái túi, bước vòng qua gi.ường rồi tiến đến gần cánh cửa.\nCô khựng lại.\n\nKazuha nằm lăn dưới sàn, mắt nhắm nghiền. Ran hốt hoảng chạy lại.\n\"Kazuha! Cái...sao cậu lại chảy máu thế này...?”\nCánh cửa sau lưng Ran đẩy ra. Một bóng người trốn sau nó. Ran quay phắt lại ngẩng lên. Một thanh gậy tiến đến.\nNếu như Ran không mải lo lắng cho cô bạn thân với tâm trạng hoảng loạn thì cô đã có thể chụp lấy thanh gậy cứng đó và tặng cho tên tấn công một đòn ra mặt.\nĐầu cô đau nhói. Và trước mắt cô là một màu đen kịt.\n\nRan ngã đè lên Kazuha.\n\nTo be continued....", "Chapter 11\nTất cả chỉ là mới bắt đầu\n“Cậu đang nói cái quái gì vậy? Phu nhân Norferk mang thai? Nhưng --- Richard là người con trẻ nhất trong gia đình !!” Hakuba chấp vấn trong sự nghi ngờ “Đứa trẻ mang thai đó là ai? “\n“Làm sao tớ biết được! Nhưng là một cô bé gái. Đừng bảo tớ Richard là nữ nhé!” Kudou phàn nàn. “Bà ấy mất đã bảy năm vậy thì đứa bé đó ít nhất phải lên bảy rồi. Có lẽ phu nhât Norferk qua đời vì sẩy thai?”\n“Khoan khoan, đời đã ---- không ai trong gia đình nói cho tớ biết về vụ này. Đừng nói với tớ rằng họ không hề biết và duy chỉ có ngài Norferk là rõ nhất?”\n“Vậy thì tại sao ông ta lại giữ bí mật?” Shinichi đưa tay vuốt cằm “Trừ khi ---“ Cậu ngước nhìn Hakuba nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu buồn bã .\nHakuba bước đến cạnh cửa sổ, lặng lẽ nhìn cơn mưa trút xuống thành phố sương này. Từng đợt mây đen kéo đến phủ lấy toà lâu đài. Chúng mang những hình thù kỳ dị do đợt gió mạnh biến dạng. .\nShinichi nhìn Hakuba với sự chờ đợi. Một khoảng không chết lặng vây lấy họ, cuối cùng cậu lên tiếng “Việc này tuỳ cậu quyết định”\nHakuba quay lại “Chúng ta hãy im lặng. Vẫn chưa phải lúc để nói nó ra !”\nShinichi gật đầu.\n******************************************************\n\nNhưng điều họ không ngờ tới rằng đã có người nghe trộm câu chuyện này. Trong bóng tối , cô ta liếc nhìn qua khe cửa một cách cẩn thận. Đôi mắt nâu mở to với sự tò mò . Cô ta chăm chú lắng nghe, không để sót một từ. Sau khi nghe Kudou nói, cô ta đứng chết đứng ở đó với cái miệng há hốc. *Mình phải kể cho ai đó* Cô ta nghĩ khi quay về thực tại\nCô ta đợi đến khi Kudou và Hakuba bước đi , nhanh chóng lách người ra khỏi phòng kho với đến cái bàn điện thoại. Cô ta đứng cạnh chiếc điện thoại, cẩn thận quan sát để chắc rằng không ai biết sự có mặt của mình. Vẫn cầm hộp thức ăn trong tay, cô ta nhanh chóng chạy bổ lên cầu thang, mắt tìm về căn phòng cuối hành lang.\n\n\"Không thể tin được! \" Cô ta dường như muốn hét toáng lên, vửa thở dốc vửa đẩy cửa bước vào \"Dora có một—\"\n\n\nBất thình lình, cô bị bưng kín miệng từ đằng sau. Không kịp một giây nào cho một tiếng kêu cứu, hai bàn tay nắm lấy cô thô bạo và xô mạnh xuống sàn. Đầu cô đập vào cạnh bàn gây bất tỉnh. Rên rỉ, cô ta gắng gượng mở mắt và ngồi dậy. Cô nhìn xung quanh. Hình như có vài người khác nằm sóng soài trên sàn ngoài cô. Là Ran và Kazuha với đôi mắt nhắm nghiền\n\n\"----!!!!??!\"\n\n\"Người đang làm cái quái gì vậy?!!\" Cô ta hét lên. Không một câu trả lời. Cô khó nhọc đứng dậy, ngước nhìn người đó khoá cánh cửa, nhẹ nhàng bỏ tọt chìa khoá vào túi.\n“Có điên không vậy? Hai cô gái này bị gì vậy?” Vẫn không một tiếng trả lời.\nBất chợt cô cảm nhận một sự sợ hãi tột độ, chầm chậm cô bước lùi lại sát tường phía sau “Ngươi – ngươi giết họ??” Một gương mặt điên loạn với cái nhìn của quỉ hiện rõ trong góc tối. Đôi mắt sắc lạnh không chút cảm xúc\n\nNgười phụ nữ ấy cảm thấy khó thở. Cô ta bắt đầu thở dốc, không vì sự mệt mỏi mà là vì sự kinh hoàng. Hai tay siết chặt chiếc váy, cô lùi sát góc tường. Cảnh tượng trông như thể một con vật nhỏ bé bị dồn đến đường cùng, sẵn sàng làm bữa trưa cho loài mãnh thú. Kẻ đó bước dần đến sát cô, tiếng thở nghe rõ mồng một. Đôi mắt giáng chặt vào gương mặt khiếp sợ đối diện\nTrực giác cho cô biết rằng : Cô phải chạy, bỏ chạy thật nhanh nếu còn muốn toàn mạng. Tiếng tim đập nghe ngày một lớn dần\n\"AHHHH!!!\" Với tiếng thét thảm thiết, cô liều mạng đâm xổng ra cửa, hai tay bấu lấy chốt cửa nhưng vô ích. Nó không mở. Người phụ nữ kêu gào trong tuyệt vọng. Tiếng đập cửa liên hoàn , đôi bàn tay mảnh dẻ cào lấy thân cửa, giật lấy chốt, gào thét . Mọi thứ đều vô dụng\n“ Cứu! Có ai đó cứu tôi !! CỨUUUUU!! Làm ơn mở cửa ra ! CHO TÔI RA NGOÀI!!!”\n\nCô quay người lại đối diện với kẻ máu lạnh . Ánh sáng từ con dao sắc loé lên.\nTiếng thét kinh hoàng vụt tắt khi con dao cắm phụt vào bụng người phụ nữ xấu số. Cô không thể gào cứu được nữa , bàn tay kẻ sát nhân đã bịt chặt lấy miệng trong khi con dao thọc sâu hơn nữa. Tiếng cô tắt lịm dần.\nMáu bắn toé ra --- người phụ nữ hãi hùng nhìn thấy máu của chính mình nhuốm đỏ cả góc sàn. Tên giết người rút con dao ra . Giơ cao. Đâm thẳng xuống.\nCả thân người cô ngã nhào xuống sàn------------Tên sát nhân buông tay ra khi đôi mắt nạn nhân chỉ còn nỗi khiếp sợ và rỗng tuếch.\nBên ngoài hiên, gió bạt mạnh cùng tiếng mưa đập vào cửa sổ điên cuồng, thảm thiết. Cánh cửa kính run lên bần bật như thể muốn vỡ tung thành trăm mảnh. Nhưng bên trong căn phòng, chỉ có sự chết lặng. Chỉ còn tiếng thở nặng nề của tên giết người và một sàn nhà đầy máu.\nTừng giọt, từng giọt. Nhỏ. Nhỏ. Nhỏ dài. Ướt đẫm, đỏ rực, chết chóc.\n\n\n\n**************************************************\n\n\"Tình yêu này là sự si mê quay cuồng~~~\"\nAoko thỏ thẻ hát khi đang dọn bếp cùng Shiho.\n\"Cơn bão này có vẻ lớn đây.\" Shiho nhận xét khi nhìn ra ngoài cửa kính.\n“Ừ-- ta lại chẳng được đi đâu đến khi mấy ông tướng đó tìm ra được thủ phạm” Aoko than vãn dù thật chất thì vẫn rất hồ hởi.\n“Kaito, thêm một cái bánh nữa nhé”\nKaito chớp mắt lia lịa. Anh đang đứng cạnh tủ lạnh, uống ừng ực chai nước để “tống” hết cái đám tạm gọi là “đồ ăn” trong miệng xuống cuống họng.\n\"Aoko này, mặc dù là tớ rất ‘yêu thích’ thức ăn do cậu làm *Nuốt trọng* nhưng tớ không muốn *Nất cục* nôn toàn bộ những gì tớ ăn trong ngày hôm nay ra đâu!”\nAoko nhướng mày ---- giọng phát ra theo chiều hướng “to rõ”\n“Ý CỦA CẬU là SAOO?”\n“Ý tớ là --- tớ ĐÃ ăn gần MƯỜI cái bánh rồi”\n\n\"Oh—thế àl---\" Aoko tạm chấp nhận câu trả lời đó. Cô quay sang Shiho “Tớ có nên lấy vài cái cho nhóm cảnh sát ngoài kia không? Dù gì họ đứng canh phòng cho chúng ta cả đêm rồi!”\nShiho bật cười. Kaito thì chỉ biết lắc đầu, chặc lưỡi.\n“Có gì buồn cười thế!” Aoko nhăn nhó\n“Chúng ta cũng bị coi là nghi phạm. Mấy tên đó đang canh chừng nhóm mình. Cậu ra đó và mời họ ăn bánh? Tớ không cho rằng họ sẽ vui vẻ ăn đâu” Kaito phá lên cười. Aoko ngượng chín mặt “Tớ chỉ muốn --- một chút -- tử tế ---“\nKaito mỉm cười dịu dàng - một điều hiếm hoi “Tớ biết cậu mà”\nNgay lúc đó Aoko không thể thốt nên lời nào . Cô nhìn chằm chằm ở cậu bạn nhưng Kaito đã quay đi . Cậu ta sao khác thường ngày quá! Bỗng dưng lại-- tốt đột xuất. Một kỉ lục mới cô vừa phát hiện ra : hơn ba mươi phút rồi mà cô và Kaito chưa cãi nhau một lần nào.\n\n\"Chúng ta đi tìm Ran với Kudou đi.\" Shiho gợi ý. \"Tớ muốn biết việc điều tra đi tới đâu rồi.\"\nKaito cùng Aoko nhìn nhìn Shiho.\n\"Tớ nghĩ hình như cậu thiếu mất ai đó .\" Kaito cười nhăn nhở.\nShiho thở dài \"Kazuha,Heiji?\"\n\"Không phải họ, thử lần nữa đi.\" Đến lượt Aoko cười ẩn ý.\n\nCuối cùng như ngợ ra điều gì đó, Shiho trả lời một cách khó chịu \"Hakuba.\"\n\"Chính xác!\" Aoko phá lên cười \"Chúng ta đi kiếm bạn trai cậu nào\"\n\"Anh ta KHÔNG PHẢI là bạn trai tôi\"\n\n\n********************************************\n\n\"Ran đâu?\" Shinichi hỏi, nhìn quanh khi Heiji vừa bước vào phòng làm việc của William\n“Cô ấy --- không ở cùng cậu à? Tớ đã bảo Kazuha đến chung với Ran mà” Heiji ngạc nhiên\n“Cái gì? Nhưng tớ lại bảo cô ấy đi sang bên cậu mà! Tớ cũng bảo Kazuha thế!”\n“Cái gì?”\n“Cậu không thấy họ à?”\n“KHÔNG!”\n“Vậy họ đâu trời!”\n“Tớ không biết ----“ Một linh cảm tồi tệ ập tới với hai cậu trai. Shinichi có thể nhận ra nỗi lo lắng trong lòng mình. Và càng ngày nó càng mạnh. Họ nhìn lẫn nhau.\n\nHakuba chạy bổ vào trong phòng “Richard và số thành viên còn lại đã ở trong phòng khách nhưng tớ không thể tìm thấy --- Chuyện gì thế?”\n“Có thấy Ran với Kazuha đâu không?” Heiji hỏi , gương mặt bắt đầu tái đi\n“Không, sao thế?”\n“Chết tiệt!!” Heiji rủa “Tớ đi tìm họ đây”\n\n\"— Đám cảnh sát đâu?\" Kaito hỏi khi bước vào phòng cùng Aoko, cả hai vừa đi vửa nhóp nhép miệng. Shiho ngày phía sau lộ rõ nét lo lắng “Họ mất tích sao? Tôi không nghĩ tất cả họ lại đi vào nhà vệ sinh cùng một lúc đấy chứ!!?”\n“Mấy cậu thấy Ran với Kazuha đâu không?” Shinichi hỏi\n“Không”\nShiho nhận ra nét mặt khác lạ của mấy cậu bạn\n\n\"Có cái gì đó không ổn.\" Kudou nhíu mày. \"Tất cả ở cùng nhau. Gọi mấy thành viên kia lại . Chúng ta phải tìm mấy cô gái đã---“ \"AAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!\"\nMột tiếng thét thất thanh, kinh hoàng cắt ngang lời nói của Shinichi.\n\nHọ nhìn nhau vài giây. Lại có việc không hay xảy ra. Cả nhóm chạy thục đên phòng kho dự trữ.\n“Làm ơn --- đừng nói đó là Kazuha!” Heiji nghiến răng cầu khẩn.\nShinichi nhìn xuống sàn. Motọ vài chấm đỏ in trên tấm thảm và chúng trải dài đến căn phòng nơi vừa có tiếng hét\n\nKhi họ vừa đến, một cảnh tượng thảm khốc hiện ra trước mắt. Cô Louise, tắm trong bể máu. Con dao vẫn còn cằm vào bụng cô. Gương mặt nhợt nhạt đầy máu. Cạnh bên lên hộp thức ăn. Đôi mắt nạn nhân trợn ngược trong kinh hoàng, miệng há to như thể đã kêu gào thảm thiết.\nTracey khóc thét , cô bám lấy Hakuba để khỏi ngã khuỵ xuống. Mike và Richard đến ngay sau đó. Cuối cùng là John và Alice.\nMike gào lên , quỳ sấp xuống bên cạnh vợ mình \"Louise! Louise---ôi chúa ơi không----Nói với anh đi ! Louise!\" Mike ôm chầm lấy thi thể đẫm máu của vợ, khóc nức nở.\n\n\"AI đã làm việc này!!\" Richard gầm lên như muốn phát điên. Anh trừng mắt nhìn từng người một “Ai trong các người đã làm điều này? Ai đã giết cô tôi???” Anh hét lớn mất bình tĩnh, giơ nắm đấm quờ quạng trước mọi người. John nhảy ra kìm cậu ta lại \"Richard! Richard!! Bình tĩnh lại đi!!\"\n\"Buông tôi ra!!\"\n\n\"Cô ấy chết chừng hai mươi đến ba mươi phút trước, máu vẫn còn ướt---- có những vệt máu ngoài hành lang. Cô ấy bị kéo đến đây sau khi bị giết” Shinichi nói khi kiểm tra thi thể chỉ bằng quan sát. Mike cứ ôm mãi thi thể vợ mình không buông.\n\n\"Tôi rất tiếc----\" Hakuba bước lại gần Mike, đặt tay lên vai anh an ủi. Nhưng Mike hất ra ngay lập tức “Ngươi-- mấy người--- chỉ là – đám vô dụng!!!”\nHakuba đứng lặng không nói gì . Kaito và Heiji cố không gằng giọng vì bị xúc phạm. “Từ lúc cậu và đám bạn người Nhật cậu tới đây, những điều tồi tệ nhất liên tiếp xảy ra! Tất cả là tại các người!” Mike hét .\n“Hey! Điều đó không công bằng!!” Hattori quát lại “Điều xấu? Ông vẫn chưa thấy thật sự thế nào là điều kinh khùng cẢ ! Nếu thích tôi sẽ đưa ông về Nhật rồi ông sẽ biết tồi tệ là như thế nào. Đừng nghĩ rằng Hakuba là điềm gở, tôi nói ---“\nShinichi hất tay Heiji “Cậu im đi được không?”\n\n\"ĐỦ RỒI!\" Một giọng nói từ sau nhóm. Tracey đứng đấy giận dữ, nước mắt vẫn cứ tràn ra nhưng giọng nói thì chắc và mạnh. “Hakuba đang cố hết sức để giúp! Tôi không muốn nghe bất cứ một lời trách cứ nào khác , nghe chứ !!”\nHakuba siết chặt nắm tay. Cậu đang rất giận, giận chính bản thân mình\n\n******************************************************\n\n\"Một trong số họ là hung thủ” Heiji lẳng lặng lên tiếng “Nhưng là ai ?”\n“Nếu là tôi, tôi chỉ cần siết cổ họ cho đến khi thú nhận thì thôi!” Kaito lầm bầm\n“Tớ phản đối cách làm đó!” Shinichi lắc đầu “Thám tử không bao giờ làm thế cả”\n“Vậy thì sao? Đó là lý do đám thám tử các cậu lúc nào cũng chậm chân hơn tên sát nhân!”\n\nTất cả mọi người ngồi câm lặng ở phòng khách chờ đợi. Gia tộc Norferk ngồi một bên, đấm bạn người Nhật một bên. Họ lặng nghe tiếng gió hú, tiếng mưa đập vào của kính. Không ai mở miệng nói một lời.\nHọ cô gắng liên lạc với cảnh sát nhưng điện thoại đã bị cắt. Di động thì vô dụng trong cơn bão thế này, và tệ hơn nữa, họ biết rằng dây điện thoại bị cắt một cách có chủ đích.\n\n\n\"Ran và Kazuha ở đâu?\" Aoko hỏi lo lắng.\nHeiji đứng dậy “Tớ sẽ đi tìm, mấy cậu ở ddây”\n“Tớ đi với caaụ” Shinichi ngồi bật dậy, cậu thật sự không muốn ngồi lại trong phòng tí nào. Mấy thành viên kia cứ săm soi nhóm cậu mãi.\n“Tớ đi với!” Aoko vòi theo, cô ghét ở lại . Shiho vửa định nói điều gì đó thì bỗng dưng mọi thứ bị bóng tối bao phủ.\n\n\nMột tiếng sét nổ vang trời, ánh sáng cũng theo đó vụt tắt. Chỉ còn lại bóng tối. Aoko bấu chặt tay Kaito theo phản xạ.\nĐường sét đánh một lần nữa hiện rõ những khuôn mặt tái nhợt. Họ nhìn lẫn nhau không nói lời nào. Cả bầu không gian chìm trong sự sợ hãi và hoang mang.\n“Cúp điện à? “ Tracey hỏi với chất giọng run sợ “Điều này chưa bao giờ xảy ra!”\n“Chúng tôi đi lấy đuốc!” Jọhn và Mike lên tiếng. “Tôi đi với!” Alive gọi theo.\nMọi người ngồi lặng đi. Shinichi và Heiji nhìn nhau một cách bực dọc . Một cảm giác lạ bám lấy Aoko . Cô có linh cảm sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra. Và nó liên quan đến người nào đó cô quan tâm . Kaito chẳng bao giờ tin vào những thứ như linh cảm cả. Không có ích gì nếu nói với cậu ấy. Cổ họng cô bắt đầu khô lại khi quyết định che đậy điều đó cho riêng mình. Đâu thể nào làm phiền mọi người vì cái cảm giác ngu ngốc của mình được !\n\n\nHakuba chìm trong suy nghĩ. Cậu là người im lặng nhất nãy giờ. Cậu nhìn quanh khi nhận ra mình bị theo dõi. Đôi mắt xanh của Kaito đang nhìn cậu trong bóng tối đầy ẩn ý. Hakuba hơi chếch cằm về phía hướng ba người kia vừa ròi khỏi. Không ai để ý hành động này trừ Hakuba. Hakuba lắc đầu, đứng dậy\nKaito gật đầu tại cậu bạn, nhìn một cách điềm tĩnh ra ngoài khung cửa. Aoko bám chặt lấy Kaito. Cô nghe thấy Kaito nói cái gì đó và điều đó làm cô thật sự hoảng sợ “Chúng ta mắc bẫy rồi!” Kaito lặng lẽ đáp “Chỉ là mới bắt đầu thôi !”\n\n***********************************\nTo be continue-------\n\nChapter 12\nLời đe doạ\n\n\n\nBốp!.\nAoko phan vào phía sau đầu Kaito ngay sau khi anh chàng vừa dứt lờ.\n\"OW!\"\n\n\"Cậu đang nói cái quái gì vậy? Mắc bẫy? Đừng có quá đáng như vậy! Cậu không thể nói cái gì may mắn hơn sao hả?”Aoko quát. Kaito lườm cô nàng “Cậu sợ thì liên can gì đến tớ sao lại trút lên tớ !!!”\n“Tớ không có sợ”\n“Hừ, hiện rõ trên mặt rồi còn chối à”\n“Hai người--- có thể im lặng được một lúc không?” Hakuba phàn nàn, anh đang tập trung suy nghĩ nên không muốn bị phiền hà vì một cuộc cãi vã ngu ngốc của cặp này.\nTất cả mọi người vẫn còn ngồi im thin thít trong căn phòng tối tăm. Ánh sáng duy nhất mà họ thấy được là những tia chớp liên hồi ngoài trời. Gió cứ lồng lộng thổi cùng những cơn mưa bạt mạng vào cửa. Cả bầu không gian bao trùm một sự lo âu sợ hãi, có thể nghe thấy rõ tiếng thở gấp của từng người.\n\nCòn lại tám người trong phòng, nhìn nhau với ánh mắt nghi hoặc. Shinichi,Heiji và Kaito, Hakuba chỉ im lặng không nói gì. Shiho thì thỏ thẻ với Aoko. Richard cùng chị Tracey ngồi trong chờ đợi. Tất cả đều đợi Alice, John và Mike trở về với đuốc và đèn cầy. Đó là cách duy nhất để họ bắt đầu tìm kiếm Ran và Kazuha. Hai cô bé đã mất tích gần một giờ hơn. Hai cậu bạn trai ngày càng lo lắng .\n“Ran nhát tối lắm”Shinichi thầm thì.\n“Kazuha còn tệ hơn hơn thế!” Heiji thở dài “Cô ấy đang ở đâu vậy?”\nBỗng nhiên Hakuba ngẩng nhìn mọi người.\n“Shiho---“\n“Huh?”\n“Kể cho tớ vài việc--- khoan, để tớ ngồi cạnh cậu đã”\n“--được thôi”\n\nAoko ngồi nhích sang một bên, nhướng mày nhìn Kaito như thể bảo anh chàng nhường chỗ lại cho cô\nKaito đành phải ngồi sát vào góc sofa “Không còn chỗ đâu ! Này hình như mông cậu to ra hay sao vậy?”\n“Vớ vẩn!” Aoko gằng “Câm ngay nhé, Kaito”\nKaito cười toe toét “Nếu muốn ngồi cạnh tớ thì nói đại đi ! Cần ngồi vào lòng không?”\n\nBỐP\n\nMột cái cú sau gáy đau điến...\n\n“Tớ muốn hỏi cậu vài điều nhưng không muốn Richard và Tracey nghe”\n“Ừ tớ hiểu”\nHakuba ghé sát vào tai Shiho , thỏ thẻ “Cậu có thấy ai trong khách sạn này tỏ ra kỳ lạ không?”\nShiho cười “Tờ thấy ai cũng kỳ hoặc cả”\n“Tớ biết nhưng.. ý tớ là những thứ như.. gây gổ hay có thái độ kỳ lạ chẳng hạn?”\nShiho ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi khẽ gật đầu trả lời cậu bạn. “William với Alice hình như có mâu thuẫn gì đó. Bọn tớ thấy họ cãi vã” Rồi Shiho thuật lại tưởng tận cho Hakuba lúc đó.\n\n\n\nHakuba bất ngờ trước lời kể của Shiho. Cậu khẽ gật đầu rồi ngồi lặng đi gần hơn năm phút. Shinichi và Heiji thấy khó hiểu, nhìn chằm chằm cậu bạn với ánh mắt tò mò . Hiện tại, tâm trí họ không thể nghĩ thêm bất cứ điều gì ngoài nỗi lo lắng cho Kazuha và Ran. Về phần gia đình nạn nhân, Richard vẫn giữ khuôn mặt khó chịu cộc cằn. Tracey thì ngày càng xanh xao hơn.\nBất thình lình, Hakuba đứng bật dậy cứ như bị kim châm.\n“Sao thế?” Aoko giật mình.\n“Không thể tin được ---“ Hakuba hét lên “Mike đang gặp nguy hiểm!”\n“Cái gì?” Richard và Tracey há hốc mồm. Nhiều cặp mắt chờ đợi câu trả lời từ Hakuba nhưng cậu có vẻ không bận tâm điều đó. Hakuba phóng ngay ra ngoài nhanh như chớp, vô tình va phải chiếc bình hoa cạnh cửa trong bóng tối. Hakuba không buồn quay lại có một lời xin lỗi, tiếng bước chân của cậu cứ tắt dần vào dãy hành lang tối.\n“Bình hoa của tôi “ Tracey mếu “Oh-- ít ra thì không phải là cái đắt tiền”\n“Một cuộc tẩu thoát hoành tráng” Kaito làu bàu “Lúc nào cũng chọn nơi rộng rãi cả!”\n“Phải rồi, chẳng khác nào một kẻ mà tớ quen “ Shinichi gật gù, mắt thì nhìn nhìn Kaito.\n“Ai chứ?” Kaito tỏ vẻ không hiểu Shinichi nói gì.\n“Tớ sẽ đuổi theo cậu ta” Shinichi nói rồi lao mình vào khu hành lang tối theo hướng Hakuba.\nHeiji nhìn đầy ẩn ý với Kaito rồi cười mỉa “Coi nào mọi người! Chúng ta hãy chơi trò trốn tìm trong cái khách sạn tối này. Nếu ai không bắt kịp hãy bị thương thì ... trò chơi kết thúc”\n“Hahaha, buồn cười nhỉ” Shiho cười gằng. Tất cả cùng lúc chạy đuổi theo hai người kia.\n\n******************************************************\n\n\nAoko và Tracey hơn hai lần suýt bị bỏ lại phía sau. Cả hai luôn được Richard và Kaito dừng lại chờ, thậm chí là đỡ họ chạy tiếp. Cách duy nhất họ tìm thấy hướng đi là nhờ vào những đợt sấm chớp liên hồi đánh xuống. Nhưng cũng kèm theo đó là những bước chân dung lạnh lùng và đầy u ám hiện rõ trong đêm tối. Nó khiến Aoko rùng mình. Nếu có thể, cô thà nhắm mắt mà chạy.\n“Mình không thể bỏ cuộc!” Aoko trấn an bản thân , cố gắng tự mình vượt quá cơn sợ hãi.\n\n\n\n\"Mike!! Hakuba!!\" Shinichi hét to. Heiji bắt kịp cậu bạn, thở dốc nặng nề.\n“Shrrr, cái nơi chết tiệt này trong đêm tối còn rộng hơn mình nghĩ ---Hakuba! Trả lời đi - đồ que đo mực dầu!”\nShinichi nhìn chưng hửng tại Heiji “Que đo mực dầu? !!”\n“Aya.. cái đó ... tớ học từ Anne---“\n‘Aya?”\n“Đó là tiếng Scotland ý chỉ “Vâng”. Cậu chẳng học được gì từ khi đến đây à?”\n“---- Quên vấn đề này đi . HAKUBA !!!!” Shinichi tiếp tục quát tháo ầm ĩ.\nShiho cuối cùng cũng bắt kịp họ. Cô thở dốc nhìn dãy hành lang nối dài đến vô tận. “Hai người ngốc chưa từng thấy! Thường thì đuốc vào đèn cầy để nơi đâu?” Cô nói mất hết kiên nhẫn.\n“Có lẽ Mike đã đến đó rồi, tại sao không nghĩ đến nơi đó mà phải chạy như một lũ ngốc như vậy !!”\n“Aha, ý kiến hay đấy Shiho. Cuối cùng thì cậu là người thông minh nhất” Shinichi cười trừ. Cô thở dài lắc đầu.\n\n\n\n\n\"Hey Tracey, đuốc và đèn cầy để ở đâu?” Heiji hét vọng lại phía sau.\nTracey chớp mắt, cô có vẻ lúng túng trước mọi việc đang xảy ra.\n\"Er---er--- ở dưới lầu-- không, đợi đã -- chúng tôi có một phòng kho nhỏ ở cuối hành lang này --- Theo tôi nào”\nRichard tiến gần đến Shinichi và rít lên “Cái quái gì đang diễn ra vậy? Ý Hakuba là sao?”\nShinichi chẳng buồn trả lời và Richard cũng biết trước điều đó. Anh không bận tâm nữa mà đuổi theo bắt kịp Tracey.\n“Shiho, cậu kể gì cho Hakuba nghe vậy?” Shinichi hỏi.\n“Tớ chỉ nói về việc có một cuộc cãi vã giữa Alice và William ngày mà anh ấy bị -- tấn công”\n“Chỉ có thế?”\n“Như thế là quá nhiều rồi”\n\n\nCả nhóm đến được phòng kho nhỏ cuối góc hành lang. Trong vô thức, Tracey nén tiếng thở khi cầm lấy tay cửa , cô có thể nghe rõ tiếng đập của tim mình cùng hai bàn tay đang run lên.\nTất cả mọi người đều im lặng. Không một tiếng ồn. Bảy cặp mắt đổ dồn vào cánh cửa, chờ đợi cho một sự thật.\nAoko nuốt bọt sợ hãi.\n“Mở đi” Richard thì thầm. Tracey thở thật mạnh lấy thêm dũng khí rồi hé cánh cửa ra.\n\nTiếng cửa kêu vang rồi mở rộng từ từ. Một vài giây đầu tiên, không ai thấy gì trong căn phòng tối và ngột ngạt này. Cũng chẳng ai dám bước thêm một bước nào nữa.\n\n\"Hakuba? Mike?\" Shinichi nói, bước một bước vào căn phòng..\n\nSấm chớp đánh mạnh một lần nữa, sáng bừng cả dãy hành lang, lan vào cả căn phòng tối này. Thứ đập vào mắt họ đầu tiên là sự kinh hoàng tột độ.\nAoko há hốc mồm , Tracey hét toáng lên xé toạc không gian tĩnh mịch. Shiho nhắm nghiền mắt , lấy tay siết chặt lấy ngực.\nMáu tràn khắp sàn. Đỏ. Một màu đỏ tươi. Shinichi cuối nhìn và nhăn mặt khi biết mình đang đứng giữa một bể máu.\nMáu khắp nơi, bắn cả lên tường, lên khay thức ăn, trên góc tủ và cả cánh cửa sổ nhỏ. Xác một người đàn ông nằm dài trên sàn với đôi mắt mở trừng . Miệng đầy máu. Nét kinh hoàng trên gương mặt nạn nhân chẳng khác nào cái chết của người vợ ông ấy .\nNhiều vết thương tấn công hiện khắp cơ thể, dính đẫm máu ướt. Căn phòng là một sự hỗn độn, đồ vật văng lung tung. Có lẽ chú Mike đã chống trả quyết liệt khi bị tấn công.\n\n\n\"Mike-----\" Tracey khóc thét, cô ngồi sụp xuống sàn “Tại sao---?”\nShinichi thở dài. Anh muốn xem xét kí hơn xác nạn nhân như căn phòng quá tối. Bất chợt một ánh lửa nhỏ bùng lên trước mặt anh. Shinichi thấy rõ mắt Kaito đang cầm cái quẹt lửa.\n“Cái này có thể giúp ít nhiều” Kaito nhún vai, anh quay nhìn lại phía sau thì thấy gương mặt của Aoko “Này, cậu thừa biết là tớ không hút thuốc mà”\n“Nhìn kìa” Shiho lên tiếng, giọng cô rõ ràng và lạnh lùng. Như một linh cảm qua thái độ của Shiho, Shinichi biết rằng cái mình sắp xem sẽ không làm anh hứng thú một chút nào.\n“---Lạy chúa làm ơn ..không phải thế ...” Heiji rủa.\nTrên mặt tường trái có những dòng chữ viết. Bằng máu. Những giọt máu còn đọng lại kéo dài xuống sàn. Tracey chỉ muốn nôn mửa ngay lúc này. Richard còn tệ hơn khi phải lấy tay che miệng . Mặt anh tái đi cư như thể muốn ngất ngay tại chỗ.\nChầm chậm, Kaito đọc những dòng chữ máu đó.\nNẾU CÁC NGƯỜI MUỐN CÁC CÔ GÁI CÒN SỐNG SÓT\nTHÌ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP RỜI KHỎI KHÁCH SẠN NÀY\nKHÔNG ĐƯỢC LIÊN LẠC VỚI BẤT CỨ AI\nĐI TÌM PANDORA\n\nShinichi không thể tin được vào những gì mình đang đọc\nHeiji rủa thầm , siết chặt tay\n“Điều này có nghĩa là ---“ Aoko run rẩy nắm lấy tay Kaito. Mặt Kaito đanh lại, anh nhìn thẳng vào hai cậu bạn. Chờ đợi.\n“Chúng đã bắt Ran và Kazuha” Giọng Shinichi trầm xuống, đầy giận dữ “Chúng đang giữ họ trong tay”\n\n\n**************************************\n\n\nRan cố gắng cử động nhưng hoàn toàn không thể. Cô cũng gắng mở miệng nhưng có cái gì đó nhét chặt vào khiến cô không thể mở lời. Quanh cô phủ đầy bóng tối, hơi lạnh kéo đến quấn chặt lấy cơ thể đang run lên . Không tiếng động. Không chút ánh sáng. Chỉ có sự cảm nhận thời gian đang trôi qua. Mạng sống của cô đếm từng giây.\n“Mình đang ở đâu đây? Chuyện gì đã xảy ra?” Ran nghĩ thầm. Cô gắng không để nước mắt tràn ra. Đầu cô vẫn còn đau nhức kinh khủng. Một cảm giác vô vọng xâm chiếm lấy cô.\n“Uhm--uhm” Một giọng nói bất thình lình rên rỉ trong bóng tối. Ran thấy như cả người cô đang đông cứng lại. Giọng nói đó rất gần. Rất gần. Sát cạnh cô.\nCô nén tiếng thở khi để ý tiếng rên rỉ trở thành tiếng khóc thút thít. Là tiếng một cô gái.\n“Ehm--“ Ran tạo vài tiếng động để kéo sự chú ý của cô gái. Tiếng thút thít tắt hẳn.\nSau một vài phút im lặng, Ran quyết định thử một lần nữa. Cô gắng hướng mình đến nơi giọng nói xuất phát. Cô quay người và chạm vào cái gì đó.\n\"UHM!\" Một tiếng la khẽ. Hình như bàn tay cô đang chạm vào -- mặt ai đó\n“UHM?:” Bây giờ cô thật sự rất sợ. Cô chạm phải cái gì vậy? Ai? “Xác chết sao?” Ran nghĩ ngợi ‘Không thể nào--- người chết sao mà tạo ra tiếng động được’\nNhưng hình như cơ thể này rất ấm, lại còn đang cố dịch ra xa nữa. Ran nắm chặt lấy người đó. Cô không có ý thô bạo nhưng không còn cách nào khác. Hai tay cô bị khoá chặt hoàn toàn không thể cử động tự do được.\nTóc. Tóc dài.\n“EMMM??” Ran cố gắng tạo tiếng mừng rỡ khi miệng bị khoá chặt bởi thứ gì đó.\n“EM?” Người đó đáp lại . Ran hầu như có thể hiểu cô gái này đang muốn nói gì.\n\"em! Em!!\" Ran trả lời.\n\n\nSau vài giây , cả hai cô gái bật cười . Trông thật ngốc nhưng ít ra họ biết rằng họ ở cùng nhau. Là Kazuha. Cô đang bị nhốt cùng cô bạn của mình.\n\nChapter 13: Không thể tin được! \n\"Mình ghét nơi này!!\" Aoko lẩm bẩm, đôi mắt xanh đẫm lệ, cô cảm thấy thật mệt mỏi.\nShiho đứng ngay cạnh đó, mặt nghiêm nghị và tái nhợt đi.\n\"Hakuba đang ở đâu vậy?\" Cô thì thầm với chính mình.\n\"Ông ấy bị đâm cho đến chết, nhưng đã chống cự quyết liệt trước khi chết.\" Kaito nói, rồi cậu bắt gặp cái nhìn của Shiho. \"Tất nhiên tớ không nói về Hakuba....\"\nShiho đảo mắt.\n\"Cơ thể vẫn còn ấm, nên chắc ông chỉ mới chết từ 5 đến 10 phút trước....thật khủng khiếp.\" Kaito nói, nhìn thi thể chú Mike, sau khi khám nghiệm, cậu đứng dậy và nhìn những nghười còn lại. Mắt cậu chuyển từ gương mặt của Tracey và Richard đến Kudo và Heiji. Hai chàng thám tử đứng trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên tường.\nÁnh chớp lóe lên trên bức tường xám, chiếu sáng dòng chữ bằng máu.\nHoàn toàn im lặng. Không một ai chuyển động. Không khí tràn ngập sự căng thẳng và khiếp sợ.\nAoko có thể nghe thấy tim mình đập thình thịch. Rất nhanh. Cô nuốt nước bọt, mắt nhìn xuống sàn nhà. Những ý nghĩ đáng sợ không ngừng tuôn trào trong đầu cô.\nĐột nhiên, một bàn tay đặt lên vai Aoko. Cô giật mình, từ từ quay đầu lại. Qua ánh sáng yếu ớt, cô nhìn thấy một bàn tay đầy máu đang đặt lên vai mình. Người cô cứng đờ.\nSau vài giây cố gắng hết sức để mở miệng, Aoko hét lên.\n\"AAAAAAHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!\"\nAoko quay người lại trong hơi thở gấp gáp và đôi mắt đẫm lệ, tiếng thét của cô lạc đi vì khiếp sợ.\n\n\"Aoko! Tớ đây mà!\" Hakuba dường như hơi hoảng hốt khi nghe tiếng hét của Aoko. Những người còn lại cũng vậy.\n\n\"Hakuba! Anh đã...anh có bị thương không?\" Shiho bước đến chỗ Hakuba.\n\"Không.\" Hakuba đáp, anh quay sang nhìn Richard và Tracey.\n\"Tôi đã cố cản họ, nhưng khi vừa đến thì chú Mike đã chết. Tôi hét gọi các cậu và đuổi theo họ, nhưng họ đã biến mất vào một căn phòng nào đó...Tôi không tìm thấy nên quay trở lại phòng khách nhưng chẳng thấy ai nên tôi đến đây.\"\n\n\"Huhm, khoan, dừng ở đây.\" Kaito ngắt lời. \"Cậu vừa nói gì? Họ là ai cơ?\"\n\"Alice và John.\" Hakuba đáp. \"Họ chính là thủ phạm.\"\n\n ********************************\n\n\"KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC!!!\" Richard gào lên như điên. \"Cậu...cậu nói cô Alice và chú John chính là kẻ sát nhân?\"\n\"ĐÚNG.\" Hakuba nói.\n\"Họ bắt chúng ta phải tìm viên kim cương, trong khi theo dõi từng cử chỉ nhỏ nhất của mọi người.\"\n\nCả nhóm quay lại phòng khách, họ quyết định để xác của chú Mike trong nhà kho.\nĐiện thoại cố định vẫn không liên lạc được, còn di động thì không bắt được sóng.\nTrong căn phòng khách tối lờ mờ, người đứng, người ngồi, nhưng hầu hết bọn họ đều chưa hết bàng hoàng.\n\nShinichi và Heiji không nói một câu nào, dường như có gì đó không ổn. Aoko đang lo lắng tột độ. Cho sự an toàn của Ran và Kazuha.\n\"Vậy\" Shiho cất lời. \"Ta làm gì bây giờ?\" cô nhìn Hakuba, mắt tìm kiếm một câu trả lời, nhưng Hakuba chỉ chầm chậm lau đi vết máu trên tay với vẻ buồn bã và nghĩ ngợi. Máu của chú Mike. Anh đã cố hết sức để cứu ông, nhưng đã quá trễ.\n\nHeiji im lặng. Cậu nhìn Kudo giận dữ. Cậu ta cũng đang nhìn Heiji trừng trừng.\n\n\"Lẽ ra cậu không nên bảo họ đi.\" Kudo lên tiếng.\n\"Gì cơ?\" Heiji cãi lại. “Cậu thì sao? Nếu cậu giữ họ ở lại, họ sẽ không bị bắt! Đồ ngốc!\"\n\"CẬU VỪA NÓI GÌ?!\" Shinichi bắt đầu to tiếng. \"Ran đang gặp nguy hiểm, và cậu đổ lỗi cho tớ?\"\n“CÒN AI NỮA?\" Heiji đáp lại \"Cậu đuổi cô ấy đi, đây đều là lỗi của cậu... ĐỒ NGỚ NGẨN!\"\n\"ĐỦ RỒI ĐẤY!\" Shinichi gầm lên, \"HEIJI, CẬU LÀ KẺ THẤT BẠI THẢM HẠI NHẤT MÀ TÔI TỪNG THẤY! CỐ MÀ GIỮ LẤY CÁI MẠNG MÌNH ĐI ĐỒ NGU NGỐC!\"\nHeiji bàng hoàng. Cậu đang lo lắng cho Kazuha, cậu tự giận chính mình vì không thể ngăn chặn những vụ giết người sớm hơn, và nỗi thất vọng cùng giận dữ đã lên đến đỉnh điểm. Vậy mà giờ người bạn thân thiết nhất gọi cậu là một kẻ thất bại thảm hại.\nMột điều về Heiji mà tất cả chúng ta đều biết rõ đó là cậu không được kiên nhẫn cho lắm và thường hành động trước khi suy nghĩ.\n\nTrước khi Kaito và Hakuba kịp xông vào để ngăn cuộc cãi vã giữa họ, Heiji đã tung một cú đấm vào mặt Shinichi. Shinichi không lường trước được, cậu cảm thấy một lực đấm mạnh giáng ngay vào má mình khiến cậu lảo đảo lùi lại, vịn vào chiếc ghế sofa để không ngã xuống.\nShiho phải tránh sang bên phải. Aoko há hốc miệng kinh ngạc.\n\nShinichi chớp mắt, nhìn Heiji với vẻ “không thể tin nổi”. Một cơn thịnh nộ dữ dội đột ngột bùng nổ trong cậu. Shinichi bật người lên và đấm trả thẳng vào Heiji. Quá mạnh. Heiji ngã phịch xuống ghế sofa, máu chảy ra từ khoé miệng.\nHai người họ gầm lên và lao vào nhau đánh đấm như điên.\n\n\"NÀY NÀY!\" Hakuba và Kaito cùng kêu lên, cố giữ Kudo và Heiji lại.\n\"DỪNG LẠI ĐI!\" Kaito hét. \"ĐỪNG BẮT TÔI PHẢI RA TAY!\" nhưng ngay khi cậu vừa nói hết câu, Heiji đã đấm ngay một cú vào Shinichi, không để ý đến lời cảnh báo của Kaito.\nKaito lầm bầm \"Đây không phải sàn đấu boxing.\" rồi cậu đấm vào mặt Heiji.\nHakuba cũng làm như vậy với Shinichi.\n\nAoko và Shiho nhìn bốn người họ trong kinh ngạc và khiếp sợ.\nShinichi và Heiji bị đẩy mạnh xuống ghế sofa, thở hồng hộc một cách nặng nề và lấy tay lau máu trên gương mặt.\n\"ĐÂY LÀ LỖI CỦA TẤT CẢ MỌI NGƯỜI, ĐƯỢC CHỨ?\" Hakuba nói to, gần như điên lên với hai người đang nằm trên sofa. \"Không có thời gian dành cho hai cậu đánh nhau đâu, hãy cư xử như người lớn đi, không quá khó chứ hả?\"\n\nShinichi im lặng. Khuông mặt, ngực và hai cánh tay cậu đau kinh khủng. Heiji đấm vào má cậu, và nó đang sưng lên. Shinichi cảm thấy ngọn lửa giận dữ vẫn cháy bừng lên trong cậu.\nHeiji cắn môi. Máu. Cậu rất muốn đáp trả lại cú đấm đó, nhưng cậu biết rằng chắc chắn mình đã đấm rất mạnh vì bàn tay cậu cũng đang nhức nhối chẳng kém.\n\n\"Thật buồn là bây giờ chỉ có mình tôi còn đủ nghiêm túc và bình tĩnh, nào, mọi người nghe đây.\" Kaito nói.\nCái thái độ châm chọc và thoải mái thường ngay của cậu đã thay thế bằng ánh nhìn nghiêm nghị và uy quyền. Kaito nhìn mọi người trong phòng, từng người một, rồi, với giọng nói trầm và đầy nghĩ ngợi, cậu tiếp tục.\n\"Hiện giờ là, Alice và John đã bắt Ran và Kazuha. Chúng ta không thể rời khỏi khách sạn vì họ đang theo dõi ta, nếu có bất cứ hành động nào bất thường, họ sẽ làm hại Ran và Kazuha. Bức tường đó ghi là chúng ta phải tìm kim cương Pandora. Vậy đây là những gì ta phải làm. Tìm viên kim cương và đưa cho họ. Ưu tiên hàng đầu là cứu Ran và Kazuha. An toàn. Sau đó biến ngay ra khỏi đây.\"\n\nRồi Kaito ngẩng đầu lên. \"Có ai có ý kiến gì không?\"\nIm lặng.\n\"Tốt. Chúng ta sẽ đi cùng nhau, không ai, tôi nói lại, KHÔNG MỘT AI được phép tách ra, được chưa?\"\nMọi người gật đầu.\n\nKaito quay sang Heiji và Shinichi, giờ đã trấn tĩnh hơn nhưng vẫn nhìn nhau trừng trừng.\nKaito thở dài ngao ngán và lắc đầu. Rồi cậu lại nở một nụ cười châm chọc trên gương mặt.\n\"Đi theo tôi.\" Kaito nói rồi nhìn hai người đang tức tối và lo lắng một cách đầy thương hại.\nKaito bước ra khỏi phòng khách, tất cả mọi người đi theo cậu.\n\nAoko há gốc miệng. Cô CHƯA BAO GIỜ thấy Kaito như thế này, tỏ ra nghiêm túc, chín chắn, điềm đạm và....không phải Kaito.\nShiho cũng rất ngạc nhiên. Cô CHƯA BAO GIỜ thấy Shinichi cư xử như vậy trước đây. Ran đang gặp nguy hiểm, và cậu ta lo lắng và thất vọng đến nỗi đánh nhau ngay trước mặt mọi người. Không giống Shinichi chút nào.\n\n“Cậu ổn chứ?\" Richard hỏi Heiji. Heiji nhún vai. \"Không sao, cậu ta yếu như sên vậy.\"\nShinichi nhướng mày, nắm chặt tay, và sắp sửa bắt đầu lại trận đánh lúc nãy.\n“Eh này, dừng lại.\" Hakuba yêu cầu Shinichi VÀ Heiji. Rồi anh bước vào giữa hai người họ. \"Các cậu có thể tiếp tục trận đấu tay đôi của mình sau khi chúng ta thoát ra khỏi đây, và các cô gái đã được an toàn, OK?\"\n\n ******************************\n\nBANG!\nRan đập vào tường mạnh nhất có thể, nhưng nó chẳng hề suy suyển.\nCô đứng dậy và cảm thấy ngay bên trái mình là một bề mặt bằng gỗ trên tường, Ran nghĩ rằng đó có thể là một cánh cửa, và cô đang cố mở nó ra.\n\n\"Emmm...RAN!\" Kazuha gọi. \"Tớ bỏ được cái đó ra khỏi miệng rồi, nó không chặt lắm....cậu ở đâu?\"\n\"Em!\" Ran kêu lên đáp lại, cô đang dựa vào cái mà cô nghĩ đó là cửa ra.\n\"Tớ có thể....er....kéo miếng vải trong miệng cậu ra...sau đó chúng ta sẽ nói chuyện và gây tiếng động, được chứ? Nhưng tớ không thấy cậu đâu cả...\"\n\"Emmmmmm\" Ran đáp lại.\n\n“Uhm...cậu đây rồi...oops...xin lỗi...đây là cổ này...và...đây rồi...\" Kazuha lầm bầm khi đang tìm cách lấy miếng vải ra khỏi miệng Ran. Ran cười rúc rích, vì hơi thở của Kazuha đang phả vào mắt cô, nhưng, may là trong bóng tối nên họ không thể nhìn rõ mặt nhau.\nRồi Kazuha cắn mạnh và kéo ra.\n\n\"AHHH!\" Ran kêu lên. \"Kazuha!\"\n\"Ran!\"\nThen both of them said at the same time. \"Dont EVER tell anyone we did this, ok?\"\n\"Đây là đâu vậy?\" Kazuha hỏi.\n\"Tớ không bi...OW!\"\n\"Bi...ow?\"\n\"Cậu dẫm vào chân tớ rồi!\"\n\"Oh xin lỗi!\"\n\"Chúng ta phải ra ngoài. Có thấy cửa ở đâu không?”\n“Xem nào...khoan.\"\n\"Gì vậy?\"\n\"Cậu...erm...cởi dây trói cho tớ trước đi.\"\n\"Sao làm được? Tay tớ cũng bị trói...chỉ còn...oh.\"\n\"Đi mà, tớ hứa sẽ đưa cậu đi mua sắm đã đời, tớ sẽ đãi cậu bữa trưa nữa.\"\n\"Được rồi... đừng hét lên nếu tớ cắn phải tay cậu đấy.\"\n\"Không đâu mà.\"\n\"...Nhớ mua thêm cho tớ bàn chải đánh răng nữa đấy.\"\n\nRan thận trọng dịch lại gần Kazuha và bắt đầu cắn sợi dây đang trói cổ tay Kazuha để kéo ra.\n\"Đừng Ran ơi...đừng cắn tay tớ...Ran ơi...\" Kazuha lẩm bẩm.\n“Ra rồi! Nào, cởi trói cho tớ đi!\" Ran reo lên, cô nhả sợi dây thừng ngậm trong miệng ra.\n\nKazuha xoa xoa cái cổ tay tím bầm của mình. \"Cậu ở đâu...quay lại đi, Ran\"\nRan thở phào \"Tớ muốn ra khỏi đây...không biết chúng ta ngất đi được bao lâu rồi?\"\nKazuha cởi trói cho Ran. \"Không biết...có thể 2 tiếng hoặc hơn... Đây là chỗ nào?\"\n\nĐúng lúc đó, họ nghe thấy một tiếng cười trong trẻo vang lên đằng sau.\nMột giọng cười rất nhẹ, đi xuyên qua bầu không khí tối tăm, lạnh lẽo và trống trải đang bao trùm quanh họ.\n\nTim Ran và Kazuha dường như ngừng đập ngay lúc đó. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống.\nMột nỗi khiếp sợ không tên bao trùm lấy toàn bộ người họ. Không thể chuyển động, cũng không thể kêu cứu, cả Ran và Kazuha cứng đờ.\nTiếng cười vẫn văng vẳng trong không gian.\n\nChapter 14: \"Nói tiếp đi!\" \n\"Tại...tại sao lại là Alice? Cô ấy là thành viên trong gia đình cơ mà!\" Tracey nói với giọng run run. \"Chuyện gì thế này? Tôi không thể chịu được nữa...” cô bật khóc. \"Tất cả đều do lời nguyền đó!”\n\"Chẳng có lời nguyền rủa nào ở đây cả.\" Hakuba nói. \"Đó là một câu chuyện dài...\" Anh bắt gặp Richard đang nhìn trân trân xuống sàn nhà, như thể tất cả sức lực trong người cậu đã bị rút cạn.\n\nHakuba hít một hơi thật sâu và nói \"Richard, tôi có chuyện cần nói với cậu. Về mẹ cậu.\"\n\nRichard ngước nhìn Hakuba, mặt đờ đẫn. \"Eh? Gì cơ?\" cậu chớp mắt chầm chậm, \"...nhiều quá...giết người...nhiều quá...\" cậu ta tự lẩm bẩm với chính mình. \"Chúng ta sẽ chết hết phải không?\"\nMọi người nhìn cậu ta, Shiho cau mày. Aoko nuốt nước bọt.\nRichard quay mặt hướng về phái hành lang tối tăm và trống trải, một nỗi sợ hãi phủ lên đôi mắt cậu.\n\"...nhưng...ai?\" cậu nói với giọng sợ hãi. Gần như thì thầm. \"Ai sẽ là người tiếp theo phải chết?\"\n\nTất cả sững lại. Họ nhìn lẫn nhau, nghĩ đến câu trả lời cho câu hỏi đó.\nAoko bất giác rùng mình.\n\n\"KHÔNG-AI-CẢ!\" Heiji gằn từng tiếng.\n\"Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Vứt ngay cái ý nghĩ vớ vẩn ấy ra khỏi đầu đi! Đây chẳng phải là lời nguyền gì hết! Tất cả các người đều là...\"\nAoko bước đến chỗ Heiji và đặt tay lên vai cậu. Cô không biết phải nói gì, nhưng cô hiểu tâm trạng của Heiji lúc này. \"Cô ấy sẽ ổn thôi, tớ hứa đấy, Hattori...tớ...tớ biết cậu ấy sẽ không sao đâu.\"\nAoko nói khẽ, mặc dù cô không biết nó có tác động gì tới Heiji không.\n\nHeiji im lặng, cậu nhìn Aoko. Sự giận dữ và nỗi thất vọng dần dần lắng xuống khi Heiji nhận thấy cái nhìn của Aoko. Lo lắng, sợ hãi, buồn bã. Và cậu chỉ đang làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn.\n\n\"Aoko...cảm ơn cậu.\" Cậu mỉm cười với Aoko, và đi về phía trước. \"Phải đi tìm cái viên kim cương chết tiệt đó và cứu họ ra.” Heiji bước qua Shinichi, người vẫn đang nhìn chằm chằm cậu nãy giờ.\n“Tránh ra.\" Heiji gầm gừ.\nShinichi nắm chặt tay, nhưng cậu kìm sự tức giận lại và lặng lẽ bước theo Heiji.\nCả nhóm bắt đầu đi lên tầng ba. Trong khi mọi người lên cầu thang, Hakuba bắt kịp Richard.\n\n\"Richard.\" Hakuba tiếp tục. \"Tôi đã tìm ra lí do mẹ cậu qua đời.\"\n\"...?\" Richard ngạc nhiên. \"Gì cơ?...Lí do nào?\"\n\"Bà ấy chết vì sẩy thai.\"\nTracey nhìn Hakuba kinh ngạc. Richard gần như vấp phải bậc cầu thang.\n\"Cái gì? Không thể thế được...Richard là con út cơ mà...CHUYỆN GÌ THẾ NÀY...!\" Tracey gào lên.\n\nHakuba nhìn mọi người “Có lẽ chúng ta cần ngồi xuống để nói chuyện.\"\n\"Ngồi xuống? Ran và Kazuha đang gặp nguy hiểm, và bây giờ cậu bắt chúng tôi phải ngồi xuống để nói chuyện?\" Shinichi và Heiji phản đối quyết liệt.\n“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, hơn nữa, Alice và John vẫn cần chúng ta tìm viên kim cương cho họ. Họ sẽ không hại hai cô ấy đâu.\" Kaito phân trần.\n\"Đi nào, chúng ta hãy vào phòng cho khách và nghỉ ngơi một chút. Tớ mệt lắm rồi đây.\" Aoko nói, gần như nài nỉ.\n\"Với lại ở đây đang RẤT tối, và tớ không thích đi trong bóng tối.\"\n\"Vậy sao?\" Kaito cười toe toét \"Tớ thì lại thích đấy.\"\n\"Cậu là một tên kì quái mà.\" Aoko đáp.\n\n5 phút sau, họ đặt tất cả nến trong nhà lên chiếc bàn trong phòng khách. Mọi người ngồi xuống ghế sofa, ngắm nhìn những đốm lửa chập chờn trong bóng tối tạo ra những cái bóng dài chuyển động trên tường. Tựa như những con quỷ kì dị đang nhảy múa trong im lặng.\nThỉnh thoảng sấm và ánh chớp loé lên làm tan biến những hình bóng ghê rợn đó bằng những tia sáng sắc nhọn, nhưng nó chỉ càng khắc sâu thêm nỗi khiếp sợ ẩn trong mỗi người.\nAoko và Shiho không nhận ra chính mình đang ngồi sát vào Kaito và Hakuba. Aoko còn gần như thu mình lại với Kaito.\nKaito chỉ mỉm cười và im lặng.\n\nHeiji và Kudou ngồi cách xa nhau, cùng khoanh tay, môi mím chặt và trầm ngâm suy nghĩ. Shinichi nhìn trân trân vào ánh nến lập loè, chìm đắm trong dòng suy tưởng. Đôi mắt xanh lục của Heiji như gắn chặt xuống mặt sàn. Nỗi thất vọng hiện rõ trên gương mặt họ.\n\n\"Phu nhân Norferk đã mang thai 7 năm về trước. Mặc dù không chắc chắn lắm, nhưng tôi nghĩ rằng bà ấy mang thai với người khác.\" Hakuba mở lời với giọng nói trầm ấm. Anh nhìn Richard. Gương mặt cậu tái xanh và tối sầm lại. Hakuba chuyển ánh nhìn sang một ngọn nến khi đốm lửa nhỏ nhoi của nó tắt phụt.\n\"Vậy tức là....\" Shiho nhướng mày.\n\"Bà ấy đã ngoại tình.\" Hakuba đáp, thắp lại ngọn nến vừa tắt và quay sang Richard.\n\n\"KHÔNG!\" Richard nhảy dựng. \"Không...không thể nào! Bố...bố tôi chẳng nói gì cả!\"\n\"Đúng ra là ông ấy không thể nói được. Chuyện đó làm ông vô cùng đau khổ.\" Hakuba nói khẽ. \"Ông rất yêu phu nhân Norferk. Ông không muốn làm cho gia đình tan vỡ. Phu nhân Norferk đã vô cùng hối hận. Bà cầu xin ông tha thứ và xin được giữ lại đứa bé.\"\n\"Và?\" Kaito hỏi, cậu bắt đầu cảm thấy câu chuyện khá là thú vị và kịch tính. (trong khi đang cố khoác tay qua vai Aoko.)\n\"Uhm, phu nhân Norferk chết vì sẩy thai, nhưng đứa bé được cứu sống.\" Hakuba tiếp.\n\n\"Mẹ...làm sao bà có thể...?\" Tracey nức nở. Aoko vòng tay qua vai Tracey để an ủi cô, khi đã ngồi ra xa Kaito mà không để ý đến vẻ thất vọng trên khuôn mặt cậu ta.\n\n\"Vậy...mẹ tôi đã ngoại...ngoại tình với ai? Đứa bé đó giờ ở đâu?\" Tracey lau nước mắt, hỏi với giọng yếu ớt.\n\nHakuba thở dài. \"Tôi không muốn nói ra điều này, nhưng có vẻ như không còn lựa chọn nào khác.\"\n\"Đó là chú John.\" Heiji ngước lên và nhìn Hakuba. \"Họ đã lén lút ngoại tình với nhau.\"\nBầu không khí lại bao trùm một sự im lặng nặng nề. Tất cả dường như đều choáng váng và kinh ngạc khi nghe tin này.\n\nCuối cùng, Richard ngồi phịch xuống ghế sofa. \"Cái gì...không...không thể nào...”\n\"Whoa...\" Aoko dường như không thốt lên được. \"...whao\"\n\n\"Cô Alice đã phát hiện ra vài tháng trước đây, hoặc trước đó nữa.\" Hakuba tiếp tục. \"Bà ta như điên lên vì ghen tuông, bà căm thù chú John và Ngài Norferk đã giấu giếm chuyện đó.\"\n\n\"Tôi nghĩ bà ta đã hẹn gặp Ngài Norferk vào cái ngày ông qua đời. Ngay khi tôi đến và biết tin Ngài Norferk đã chết, tôi hỏi một người hầu giá xem mọi người đã đi đâu vào tối hôm đó. Cô Alice, chú John, Henry và Anne không có mặt ở nhà, nên tôi đặt nghi vấn vào họ. Nhưng phải một thời gian sau tôi mới phát hiện ra chính cô Alice đã giết Ngài Norferk. Bà ta đẩy ông xuống vách đá.\"\n\n“Ngài Norferk tuổi đã cao, lại đang rất đau khổ và buồn phiền, ông không thể tự bảo vệ được cho mình.\" Shinichi thêm vào cuộc đối thoại.\n\"Alice đã kéo xác ông thả xuống biển để cánh sát không tìm được chính xác thời gian tử vong nếu cái xác được phát hiện. Bà ta biết rằng cái xác để càng lâu trong nước biển thì việc xác định thời gian tử vong càng khó khăn. Dựa vào đó bà ta có thể tạo bằng chứng ngoại phạm cho mình.\"\n\nHeiji tiếp lời Shinichi. \"Tối đó thuỷ triều lên khá cao, sóng và nước đã xoá đi những vết máu trên bãi biển, đồng thời đưa cái xác lại gần bờ hơn.\" Cậu nhún vai. \"Không phải một kế hoạch hoàn hảo, nhưng đủ kín kẽ để không ai phát hiện được.\"\n\n\"Nhưng....chỉ vì bố tôi đã giấu kín chuyện của mẹ và chú John mà cô Alice đã giết ông?\" Tracey hỏi.\n\"Không, không chỉ như vậy.\" Hakuba đáp. \"Ngài Norferk đã giữ đứa bé, con của phu nhân Norferk và chú John. Ông coi đứa bé đó như con ruột, nhưng không biết phải làm thế nào để gia đình chấp nhận đứa bé. Bà Alice thì căm ghét đứa trẻ ấy. Bà ta căm thù nó đến mức bà ta muốn nó phải biến mất khỏi cõi đời này.\"\n\n\"Bà ta đúng là đồ điên cuồng, bệnh hoạn, một con...à, ý tớ là một mụ phù thuỷ!\" Kaito chợt khựng lại khi Aoko nhìn anh chàng cảnh cáo: cẩn thận cái miệng cậu đấy!\n\"Đúng vậy, bà ta là một mụ phù thuỷ độc ác.\" Kaito kết luận.\n\nRichard đưa hai tay ôm lấy mặt, gần như rên rỉ \"Rồi...rồi sao? Chuyện gì xảy ra tiếp theo?\"\n\"Cô...cô ấy cũng muốn giết cả Williams nữa đúng không?\" Tracey hỏi.\n\n\"Ừhm, bởi vì William đã phát hiện ra đứa bé.\" Hakuba đáp. \"Bà Alice đã nói chuyện với William, rồi hai người họ cãi nhau. Shiho và các cô gái đã nhìn thấy chuyện đó.\" Hakuba quay sang Shiho.\n\"Cậu hãy kể lại chuyện đã xảy ra, một lần nữa.\"\nRồi Shiho tường thuật lại mọi chuyện chiều hôm đó khi họ nhìn thấy Alice vào phòng William.\n\n\"Vậy nên,\" Hakuba tiếp tục, khi Shiho đã nói xong. \"tôi đã nghĩ rằng, tại sao lại là William? Tại sao anh ta bị mưu sát? Lí do rõ ràng nhất đó là anh ta biết được điều gì đó sẽ làm lộ diện hoặc đe doạ đến kẻ đã sát hại Ngài Norferk.\"\n\"Vào cái ngày William tranh cãi với Alice, anh ta bị kẻ nào đó ám sát. NHƯNG, đó không phải đầu mối duy nhất. Các cậu hãy nhớ lại khi chúng ta xem lá thư Ngài Norferk để lại, William đã muốn nói điều gì đó. Nhưng ngay khi Alice bước vào, anh ta lập tức im bặt và không nói thêm gì nữa.\"\n\n\"Đúng như vậy! William biết điều gì đó!\" Tracey bật khóc. \"Đó là cái gì? Anh ấy đã phát hiện ra điều gì?\"\n\"Uhm...\" Hakuba nhìn Tracey, và sau vài giây im lặng, Kaito đã mất hết bình tĩnh.\n\"Uhm? Cái gì? Cậu nói tiếp đi chứ?\"\n\"HAKUBA!\" Shinichi và Heiji gào lên cùng một lúc. \"NÓI TIẾP ĐI!\"\n\n\"Rồi rồi!\" Hakuba lầm bầm.\n\"William biết được chỗ của đứa bé đó. Anh ta phát hiện ra chuyện của phu nhân Norferk và John\" Hakuba nói. Đôi mắt anh sáng rực lên trong bóng tối.\n\"Anh ta cố gắng bảo vệ cô bé gái chúng ta đã nhìn thấy ngày đầu tiên khi đến đây.\"\n\nChapter 15: \"Đừng phí thời gian nữa!\" \n\"Một cô bé? Cô bé nào?\" Tracey ngập ngừng, có vẻ khó chịu và gần như suy sụp.\n\"Chúng tôi đã nhìn thấy một cô bé gái vào ngày đầu tiên đến đây, cô bé đó trông giống hệt mẹ các cậu khi bà còn nhỏ!\" Shinichi nhìn Hakuba. Một cái nhìn thể hiện sự ấn tượng và đồng tình.\n\n\"Hakuba giỏi thật!\" Shiho nghĩ thầm. Nhưng rõ ràng Hakuba không vui chút nào. Nụ cười tự tin và đầy kiêu hãnh trước đây đã lâu không hiện hữu trên khuôn mặt anh.\n\"Có lẽ cậu ấy cho rằng cái chết của cô Louise và chú Mike là lỗi của mình, nhưng thực sự không phải vậy!\" Shiho không nhận ra rằng khuôn mặt mình bây giờ cũng trầm tư y hệt như Hakuba.\n\n\"Đây là những suy luận của tôi về những việc đã xảy ra ở đây. Từ đầu đến cuối.\" Hakuba kết luận.\n“Phu nhân Norferk và chú John ngoại tình với nhau. Phu nhân Norferk qua đời khi sinh đứa bé, nhưng đứa trẻ đó được cứu sống. Ngài Norferk dù biết rằng đứa bé đó không phải con mình, nhưng ông luôn muốn được nuôi nó. Ngài Norferk và chú John đã giấu cô bé gái đó trong lâu đài này...\"\n\n\"Khoan, cậu nói rằng cô bé đó đã sống trong lâu đài với chúng tôi trong 7 năm, và không ai biết điều đó ngoại trừ bố tôi và chú John?\" Richard ngắt lời.\n\"Đúng vậy, toà lâu đài này rất rộng lớn, việc giấu một cô bé gái 7 tuổi không phải là khó khăn lắm, đúng không?\"\n\"...Tội nghiệp quá!\" Tracey thốt lên. \"7 năm? Thật tàn nhẫn! Tại sao bố tôi lại làm như vậy?\"\n\n\"Có lẽ vì nó quá giống phu nhân Norferk chăng?\" Kaito lẩm bẩm.\n\"Mặc dù mỗi khi nhìn nó ông ấy rất đau lòng nhưng vẫn luôn muốn được nhìn thấy cô bé mỗi ngày.\"\n\n\"Sao cũng được!\" Hakuba tỏ ra khó chịu vì quá nhiều câu hỏi.\n\"Cô Alice không hề biết gì cho đến vài tháng trước đây, có lẽ vậy. Cay đắng khi nhận ra sự thật, bà ta như điên lên và luôn muốn giết đứa trẻ. Ngài Norferk vì cố bảo vệ cô bé nên đã bị bà ta đẩy xuống vực. Sau đó, bằng cách nào đó William cũng phát hiện ra đứa trẻ. Anh ấy và Alice đã tranh cãi, nguyên nhân có thể là do anh cố ngăn cản bà ta hoặc anh ấy biết được bà ta đã giết Ngài Norferk. Alice đã đến phòng William tối hôm đó với hi vọng sẽ giết anh ta để bịt đầu mối.\"\n\n\"Vậy ông chú John đó biết rằng vợ mình bị mất trí nhưng không ngăn cản bà ta?\" Kaito chen vào.\n\"Uhm...ông ấy không biết. Chính vì thế. Cho đến bây giờ tôi mới khẳng định được, ông không còn lựa chọn nào khác là phải làm theo vợ mình.\" Hakuba giải thích. \"Còn về cô Louise, tôi nghĩ bằng cách nào đó cô ấy biết được bí mật giữa chú John và phu nhân Norferk. Hoặc là cô Louise biết rằng trong lâu đài này có giấu một đứa trẻ. Do đó Alice đã giết cô ấy.\"\n\n\"Thật ra...Hakuba...\" Shinichi cất lời. \"Tớ biết tại sao cô ấy lại phát hiện ra.\"\n\"Cậu biết sao?\" Hakuba ngạc nhiên. Tất cả mọi người trong phòng cúng hướng về phía Kudou.\nShinichi lưỡng lự một lúc, cậu nhìn Kaito đang đứng đằng sau Hakuba. Cậu ta lắc đầu quầy quậy, mồm ra hiệu. \"Đừng!\"\n\"Ehm...thôi quên đi, chẳng có gì đâu, tớ cũng không chắc lắm. Để tớ nghĩ lại đã.\" Shinichi xua tay.\n\nHakuba cau mày, nhưng anh nhanh chóng quay sang Richard và Tracey.\n\"Tôi không biết tại sao Alice, hay cả cô ấy và chú John sát hại chú Mike. Nhưng tôi hứa nhất định chúng ta sẽ tìm ra.\"\n\"Họ đã bắt Ran và Kazuha để buộc chúng ta đi tìm Pandora. Cô Alice và chú John rõ ràng là cần tiền để trốn ra khỏi chỗ này. Chẳng biết giờ này mấy ông nhân viên cảnh sát của bố tôi ở đâu nữa, chắc đã bị giết hay đánh thuốc mê rồi....” *Mấy tên vô dụng...đã nói với bố bao nhiêu lần rồi...họ không có đủ trình độ để làm cảnh sát đâu mà...rõ chán...*\nMọi người tròn mắt nhìn Hakuba lầm bầm về chất lượng cảnh sát tồi tàn ở Anh.\n\nHeiji cười toe và gật đầu với Hakuba. \"Đúng như vậy đấy, tớ cũng đã bảo bố bao nhiêu lần rồi!\"\n\"THÔI ĐƯỢC RỒI!\" Kaito ngắt lời.\n\"Chúng ta hãy tách ra, để dễ dàng hơn cho việc tìm hai cô gái và viên kim cương, đi cùng nhau thì mất nhiều thời gian lắm. Mà hiện giờ thì thời gian là thứ đang cần nhất.\"\n\"Cậu nói đúng, nhưng nếu tách ra thì quá nguy hiểm!\" Shiho nói. \"Alice và John là những kẻ sát nhân điên cuồng và khát máu. Có thể họ còn mang theo súng! Trời đang rất tối, và chẳng biết cơn bão chừng nào mới kết thúc? Chúng ta thậm chí còn không liên lạc được với bên ngoài.\nTất cả mọi người lại im lặng.\n\nSau một lúc, Aoko cất tiếng ngập ngừng. \"Huhm...tớ...không muốn phải tách ra, nhưng tớ muốn đi cứu Ran và Kazuha.\", cả nhóm quay lại nhìn cô.\nTrong bóng tối, Aoko dường như trông càng mỏng manh và yếu ớt. Kaito tiến lại gần Aoko.\nThật kì lạ, bỗng nhiên cậu cảm thấy như muốn ôm chặt Aoko vào lòng và nói với cô ấy rằng mọi chuyện sẽ ổn cả.\n\nAoko hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục, \"Tớ...tớ đồng ý với việc tách nhóm, nếu điều đó là cần thiết để cứu được Ran và Kazuha, như Kaito đã nói.\"\nKaito mỉm cười với Aoko và nói với giọng bông đùa \"Cuối cùng thì cậu cũng đồng ý với tớ, Aoko! Cậu biết tớ luôn đúng mà!\"\nAoko lườm Kaito khó chịu. \"Kaito, im đi nào!\"\n\"Nhưng cậu vừa nói tớ đúng mà!\"\n\n\"Uhm...nếu Aoko đã muốn chúng ta chia ra, thì tôi cũng vậy.\" Shiho ngắt lời.\n\"Ehm...tôi cũng không biết, nhưng...tôi sẽ đi với Richard.\" Tracey nói. “Tôi cũng muốn cứu các em ấy.\"\n\n\"Được rồi, xem nào, tất cả lại gần đây.\" Kaito bắt đầu.\n\"Aoko và tôi sẽ là một nhóm. Tracey đi với Richard. Hakuba...với Shiho, tất nhiên rồi.\" Kaito thêm cụm từ cuối cùng vào và khoái trá nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Hakuba và Shiho.\n\"Và còn...\" Kaito quay sang nhìn Shinichi và Heiji.\n“Hai cậu đã sẵn sàng hợp tác với nhau chưa?\"\n\n\"KHÔNG ĐỜI NÀO!\" Shinichi và Heiji hét lên cùng một lúc.\n\"Đúng như tôi nghĩ. Huhm...thế này thì sao, Shiho đi với Kudou, và Heiji với Hakuba. Rất tiếc vì phải tách hai người ra, Hakuba và Shiho, nhưng chắc các cậu vẫn sẽ sống được nếu không nhìn thấy mặt nhau một lúc chứ nhỉ?\" Kaito cười khoái trí.\n\n\"Kuroba, tôi sẽ cho cậu một trận ngay lập tức nếu cậu không bỏ cái thái độ đùa cợt ấy đi!\" Hakuba gầm lên.\nKaito phá lên cười và kéo cổ tay Aoko.\n\"Đừng phí thời gian nữa! Đi nào mọi người! Sau một tiếng nữa ta sẽ hẹn gặp nhau ở đây!\"\n\"Nhưng...này Kaito....!\" Aoko vừa kịp kêu lên khi cô bị Kaito kéo đi. Hai người họ chạy khuất vào dãy hành lang tối và sâu hun hút.\n\nHakuba lắc đầu ngao ngán. \"Uhm, như cậu ta đã nói, đừng phí thời gian nữa. Ta phải đi tìm Ran và Kazuha thôi.\"\nTừng đôi một, cả nhóm tách ra và đi theo các hướng khác nhau. Từng người với những nỗi lo lắng và sợ hãi riêng, bắt đầu cuộc tìm kiếm vô tận xuyên qua màn đêm tối tăm và lạnh lẽo.\n\nKaito và Aoko xuống tầng trệt của toà lâu đài, với chiếc đèn pin và khả năng quan sát hơn người, Kaito bắt đầu lục xét từng phòng một. Aoko đứng ngay bên cạnh, cô nhìn xung quanh một lượt và tự bắt mình nhìn xuyên qua từng bức tranh mặc cho nỗi sợ hãi bao trùm cả người cô.\n\n\"Sao vậy, Kaito? Sao cậu bắt tớ nhìn hết mấy bức tranh này?\" Aoko hỏi.\n\"Tớ nghĩ có lẽ có một cánh cửa hay một căn phòng bí mật nào đấy trong toà lâu đài cổ xưa này. Ta phải tìm ra lối dẫn vào đó. Đó có thể là nơi Ran và Kazuha đang bị nhốt.\" Kaito đáp trong khi đẩy một chiếc ghế sofa lớn sang bên cạnh và lật tấm thảm dưới đó lên để kiểm tra cái sàn gỗ.\nĐộng tác của cậu rất nhanh nhẹn và thành thạo.\n\n\"Kaito?\" Aoko nhìn cậu nghi ngờ.\n\"Huh? Gì thế?\"\n\"Cậu là một tên trộm hay sao thế? Cậu có vẻ...khá quen thuộc với việc lục lọi mấy thứ đồ vật này nhỉ?\"\nKaito cứng đơ người và cố nặn ra một nụ cười méo xệch.\n\"Tất nhiên là không!...Ha ha ha *cười gượng* sao cậu lại nghĩ như thế? Ha...ha...”\nAoko nhún vai. \"Tớ chỉ hơi thắc mắc chút thôi. Ít nhất...\"\nKaito nhìn lại cô. \"Ít nhất cái gì?\"\n\"Ít ra cậu không giống như cái tên KID đó.\" Cô mỉm cười.\n\nKaito bỗng lặng đi, mặt tối sầm lại. Cậu quay mặt lại với Aoko, vì không muốn cô nhìn thấy biểu hiện của mình. \"Yeah...Tất nhiên tớ không giống hắn ta\" Kaito đáp khẽ, nụ cười trên mặt cậu biến mất và chưa bao giờ trái tim cậu cảm thấy nặng nề đến thế.\n\n\"Có một nhà kho ở bên cạnh phòng ở cho khách. Đi đến đó thôi.\" Kaito nói. “Ở đây chẳng có gì cả.\" Nhưng Aoko không nghe thấy cậu nói.\nKaito bước nhanh ra khỏi căn phòng với cảm giác tội lỗi. Tâm trí cậu tập trung vào những việc khác mà không để ý rằng Aoko không đi theo mình. Cô đang mải ngắm nhìn bức chân dung phu nhân Norferk.\n\nNgười phụ nữ trong tranh thật xinh đẹp. Đôi mắt xanh lục của bà chất chứa nhiều nỗi niềm nhưng đôi môi lại đang mỉm cười. Người phụ nữ ấy nhìn Aoko với vẻ lạnh lùng nhưng cũng rất đỗi dịu dàng và nhân hậu. Mái tóc nâu dài mềm mại gợn sóng buông nhẹ xuống thắt lưng. Như một đoá hoa ly trắng sang trọng, người phụ nữ trong tranh trông rất thanh khiết và mỏng manh nhưng cũng không kém phần cương nghị và cứng rắn.\n\nAoko không thể rời mắt ra khỏi gương mặt thanh tú của vị phu nhân. Y như bị bỏ bùa mê vậy, cô chợt nhận ra vì sao Ngài Norferk lại yêu bà đến thế. Dù vậy cô cũng cảm nhận được nỗi đau buồn hiện lên trong bức tranh.\n\"Mình...nhất định phải tìm được con gái của bà ấy. Cô bé ấy cũng chỉ là một đứa trẻ bị liên luỵ trong việc này.\" Aoko nghĩ thầm. Cô thở dài. \"Kaito! Nhìn bức chân dung này đi! Nó...\"\nAoko sững lại. \"Kaito?\" cô quay lại và nhận ra chỉ còn mình mình trong căn phòng lạnh lẽo và trống trải.\nMọi thứ đều tĩnh mịch. Chỉ có bóng tối và im lặng. Aoko chợt thấy tim mình đập mạnh.\n\nNgay lúc ấy, một tia chớp loé lên và làm bừng sáng cả căn phòng.\nNhững cái bóng kì quái và đáng sợ, như những con quỷ và quái vật nhảy ra khỏi bức tường và vây quanh Aoko.\nTiếng sấm inh tai như muốn chọc thủng màng nhĩ của cô. Aoko bịt tai lại và nhắm chặt mắt.\n\nThế nhưng, không hiểu vì sao, Aoko bỗng cảm thấy có một thế lực vô hình nào đó buộc cô phải nhìn ra phía sau.\nCô run run quay lại phía bức tường.\nTrước mắt Aoko là bức chân dung phu nhân Norferk.\n\nNgười phụ nữ trong tranh bỗng mở miệng và cất lên một tràng cười ghê rợn. Bức chân dung trên tường đang cười như điên dại! Mái tóc dài xoã tung ra bay trong gió, bà từ từ quay mặt sang Aoko.\n\nĐôi mắt xanh của phu nhân Norferk nhìn chằm chằm Aoko và cô cảm thấy dường như bức tranh đang sống dậy. Bàn tay xanh xao của người phụ nữ đưa ra ngoài với đến chỗ Aoko. Cô kinh hoàng nghe thấy tiếng lẩm bẩm của phu nhân Norferk.\n\"Nguy hiểm đấy...con ơi, nguy hiểm!\" Aoko mở to mắt, nhận thấy sự tuyệt vọng trên khuôn mặt phu nhân Norferk.\n\"ĐI MAU!\" tiếng hét của bức chân dung vang vọng trong đầu Aoko. Những cái bóng trên tường nhảy múa điên cuồng, ánh sáng , tất cả mọi thứ trong phòng everything was alive in the room.\n\n\"KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNGGGGGGGGGGG!\"\nAoko hét lên kinh hoàng, cô khóc ngất đi và ngã gục xuống sàn nhà. Mọi thứ trở lại yên lặng.\nIm lặng và tĩnh mịch như thể chưa có gì xảy ra.\nAoko nức nở, ngước nhìn lên tấm chân dung. Chẳng có gì cả. Vẫn là phu nhân Norferk đang nhìn cô, cũng nụ cười lạnh lùng ấy. Bao trùm xung quanh là bầu không khí tăm tối, trống rỗng và không có sự sống.\n\n\"Gì thế này...mình điên rồi sao...cái gì vừa diễn ra vậy?\" Aoko nấc lên từng tiếng, cô cố gắng đứng dậy một cách khó khăn. \"Chỉ là ảo giác do thiếu ngủ và mấy cái bánh cookies mình ăn ngày hôm nay thôi.\" Aoko lẩm bẩm.\nĐột nhiên, trong cô có một linh cảm xấu, một chuyện gì đó vô cùng tồi tệ sắp xảy ra.\n\n\"KAITO!\" Aoko hét to và quên hết những nỗi sợ hãi và lo lắng, cô hoảng hốt lao ra khỏi phòng.\n\n ***************************\n\nTrong căn nhà kho, Kaito vẫn đang tìm kiếm dù là dấu hiệu nhỏ nhất dẫn đến chỗ hai cô gái đang bị nhốt.\nCậu chiếu đèn pin khắp mọi hướng với sự lo lắng càng lúc càng tăng lên cho Ran và Kazuha.\n\"Chết tiệt thật...họ đang ở cái chỗ nào đây?\" Kaito rủa thầm khi nhìn quanh cả nhà kho với những chai lọ, thùng gỗ, bao túi và tất cả những gì một cái nhà kho có thể có.\n\n“Trong góc tối nhất của căn phòng...\" Kaito lẩm bẩm nhớ lại lời bài hát. \"Huhm, có lẽ tốt nhất mình nên đi tìm viên kim cương thôi.”\nThế rồi, Kaito bỗng nhận ra có gì đó khác lạ trong cái phòng chứa đồ này. Cách sắp xếp đồ đạc.\nVẫn còn vài khoảng trống trên cái kệ kim loại nhưng lại có mấy bao bột nằm trên sàn nhà. Hay nói một cách đơn giản là, các ngăn trên kệ đều trống rỗng.\nKaito bước lại gần mấy cái bao và nhận ra trên đó không hề có chút bụi nào, mặc dù để đây đã khá lâu.\n\n\"Mmmm...có vẻ hay đây...\" Kaito mỉm cười, cậu cúi thấp xuống và quan sát kĩ hơn sàn nhà.\n\"Ah ha!\" nụ cười trên mặt cậu nở rộng hơn.\nKaito nắm lấy cái kệ và bắt đầu đẩy nó.\n\"Nào nào...dịch chuyển đi chứ...?\"\nBất chợt Kaito cảm thấy một cái gì đó ở phía sau, đầy căm thù và chết chóc, cậu dừng lại.\n\n“Cái gì....\" ngay khi Kaito vừa quay lại, hiện lên ngay trước mắt cậu là một ánh kim loại sáng loá.\nChỉ trong tích tắc ấy, Kaito lập tức nhảy lùi lại, khả năng phản xạ nhanh nhạy đã cứu mạng cậu.\nNhưng lưỡi dao sắc nhọn ấy vẫn kịp lướt qua mặt cậu và để lại một vết thương bên má trái.\n\"Ah!\"\nKaito đưa tay lên chạm vào vết thương trên mặt. Máu. Cậu ngước nhìn lên và chợt bắt gặp tia sáng yếu ớt từ con dao. Nhằm thẳng vào tim cậu.\n\nKaito vung tay trái ra trước để ngăn con dao nhưng không kịp.\nPHẬPPPPP!!!!!\nLưỡi dao thép sắc nhọn lạnh lùng đâm xuyên qua d.a thịt cậu tạo ra một cảm giác khủng khiếp, vừa đau đớn vừa hoảng sợ. Kaito cắn chặt môi, đưa tay lên giữ vết thương để ngăn kẻ thủ ác đâm sâu thêm, nhưng mọi sức lực trong người cậu như tan biến hết, Kaito khuỵu xuống.\nMáu bắt đầu loang ra ướt đẫm áo. Đau. Đau quá. Cậu không thể cử động được.\n\nKaito cố nén tiếng khóc đau đớn và sự giận dữ tột đỉnh đang bùng lên trong người.\n\"Đủ rồi đấy đồ khốn!\" Kaito gầm lên, cậu túm lấy tay kẻ đó và tung cú đấm vào vị trí mà cậu nghĩ rằng đó là mặt.\nOUCH!!!!!!!!!\nKẻ sát nhân kêu lên một tiếng, và ngã phịch xuống sàn.\n\n\"KAITO!\"\nKaito chớp mắt, là Aoko, cô ấy đang gọi cậu. Giọng cô đầy hoảng hốt và sợ hãi.\n\"Kaito, cậu ở đâu thế? Ra đây đi đồ ngốc!\"\n\nKaito vừa định vươn tay ra để túm lấy tên hung thủ thì đầu cậu bỗng nhiên nhức nhối và choáng váng. Kaito gục xuống.\n\"Chết tiệt...!\" cậu rên rỉ, mặt như sắp bốc lửa. Máu không ngừng chảy ra từ vết thương trên bụng. Kaito ngước nhìn lên và thấy một bóng đen lảo đảo bước ra khỏi phòng. Dựa vào cách bước đi cậu nhận ra đó là một người phụ nữ.\n*Aoko! Bà ta sẽ đâm Aoko mất!* Kaito nghĩ, cậu cố hết sức để đứng dậy và chợt nghe thấy tiếng hét. Của Aoko.\nTim Kaito như ngừng đập khi trước mắt cậu hiện lên hình ảnh tên hung thủ đâm Aoko với con dao sắc nhọn của bà ta.\n\n\"AOKO!\" Kaito hét lên, nhưng giọng cậu quá yếu.\nKaito cố gắng đứng lên lần nữa, tay giữ chặt vết thương trên bụng, nhưng rồi mọi sức lực trong người cậu tan biến. Cậu không còn cảm nhận được gì nữa và ngã gục xuống sàn.\n\nconan_5897 post chap 16 đi", "thôi để mình làm lun cho\nChapter 16: Ngươi là người tiếp theo \n\"Ai...ai đấy?\" Ran hỏi, giọng run run. \"Ai đang cười vậy?\"\n\nBóng tối bao trùm cả không gian, Ran và Kazuha ôm chặt nhau, run lên bần bật với bao ý nghĩ sợ hãi trong đầu. Tiếng cười đã dừng lại, nhưng họ không thể đoán được đó là ai hay nó đến từ đâu.\n\nTất cả những gì hai cô nhớ được đó là họ bất ngờ bị tấn công và ngất đi, cho đến khi tỉnh dậy th.ì Ran và Kazuha đã ở trong một căn phòng tối om, lạnh lẽo và khủng khiếp, hay nói cách khác, họ không biết mình đang ở đâu.\n\nSau đó, một giọng cười trong trẻo cất lên khi Ran và Kazuha đang cố thoát ra, khiến họ rùng mình. THẬT ghê rợn.\n\n\"Ran...hình như là...một con ma?\" Kazuha thì thầm, rồi hai cô hét to hơn và túm chặt nhau, mặt tái xanh.\nThế rồi, tiếng nói rất nhẹ ấy một lần nữa lại cất lên trong bóng tối, nhưng lần này, nó thì thầm.\n\n\"Sao các chị lại hét lên?\" nó nói. \"Các chị sợ à?\"\nKazuha ôm chặt Ran hơn, “Nó nói gì thế, Ran?\" cô thì thầm.\n\"Tớ...tớ nghĩ là nó hỏi tại sao chúng ta lại hét lên.\" Ran đáp.\n\"Sao lại hét ư? Nó nghĩ gì thế không biết? Đương nhiên là vì sợ chứ gì nữa!\" Kazuha thì thầm qua kẽ răng.\n\n\"Đây là đâu? Cô là ai?\" Ran cất tiếng. \"Cô đang ở đâu thế?\"\nIm lặng, rồi tiếng nói lại vang lên. \"Các chị đang ở trong một phòng của em. Em là Rosey, các chị tên là gì?\"\nRan chớp mắt. \"Er...Kazuha này, có lẽ đây hoặc là một con ma rất thân thiện hoặc là một cô bé gái.\"\n\nKazuha gật đầu. \"Ừhm...có vẻ là vậy!\" Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.\n\"Chị có thể nhìn thấy em không? Em ra đây được chứ?\"\nRồi Ran và Kazuha nghe thấy tiếng bước chân, càng lúc càng gần. Một vầng sáng đột ngột hiện lên trong bóng tối, chiếu thẳng vào họ khiến cho hai cô gái phải nhíu mắt và đưa tay lên che bớt ánh sáng chói loá.\n\nSau vài giây định thần lại, Kazuha mở mắt và nhận ra đó là ánh sáng từ một chiếc đèn pin. Ai đó đang cầm đèn đứng ngay phía trước họ.\nNhưng họ không thể nhìn rõ mặt của người đó.\n\n\"Erm...chị không thấy gì cả, em bước ra được không?\" Ran hỏi thận trọng.\nNgười đó liền chiếu đèn pin đi hướng khác để Ran và Kazuha nhìn thấy.\n\nMột cô bé.\n\nCô bé mặc một chiếc váy đầm ren màu đen, đôi mắt xanh lục mở to ngơ ngác, mái tóc vàng gợn sóng buông xoã ngang lưng. Gương mặt có vẻ tái xanh, nhưng đôi má của cô bé lại hồng hào và một nụ cười thân thiện nở trên khuôn mặt hết sức đáng yêu ấy.\nRan và Kazuha cùng nhoẻn cười.\n“Oh...chào em!\" Ran bước đến chỗ cô bé. \"Em tên gì nhỉ?\"\n\nCô bé khẽ đáp lại. \"Rosey.\"\n\"Bố và mẹ của em đâu?\" Kazuha hỏi.\nRosey chớp đôi mắt to tròn \"Em không có bố mẹ.\"\n\"Oh...ehm, em có biết ta đang ở đâu không?\" Ran hỏi. Lần nữa.\n\n“Các chị đang ở trong khách sạn Ánh Trăng, đây là một trong số các phòng của em. Em đã nói rồi mà!\" Rosey cười khúc khích, nhưng rồi đôi mắt xanh của cô bé mở to đầy lo sợ. \"Chú John sẽ đến đây ngay, các chị hãy trốn đi nếu không chú ấy sẽ mắng em mất! Em đợi mãi mà chẳng thấy bác Norferk đâu cả, lâu lắm rồi em chưa gặp bác ấy, các chị có thấy bác Norferk ở đâu không?\"\n\nRan và Kazuha nhìn nhau, đột nhiên họ cảm thấy lạnh xương sống.\n\"Bác Norferk...bác ấy...uhm...bác ấy không còn ở đây nữa...Chị rất tiếc...\" Ran ngập ngừng, cô không biết phải nói gì.\nGương mặt cô bé hiện lên vẻ khó hiểu.\nKazuha nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Rosey.\n\"Em dẫn các chị ra được chứ? Chị muốn gặp lại bạn mình, có lẽ họ đang ở đâu đó trong khách sạn.\" Kazuha hỏi. \"Đừng lo, bọn chị sẽ chăm sóc cho em.\"\n\nRan cố không bật lên tiếng cười. \"Kazuha, vài phút trước đây mình còn sợ cô bé này như sợ ma quỷ vậy, và giờ cậu nói chúng ta có thể bảo vệ cô bé? Nghe rất thuyết phục đấy.\"\n\"Ran à...chúng ta không thể để nó lại đây được...ta cần sự giúp đỡ của cô bé, đúng không?\"\nKazuha quay sang nhìn Rosey. \"Em sẽ giúp các chị chứ?\"\nRosey gật đầu. \"Em sẽ dẫn các chị ra, nhưng các chị phải đưa em đi tìm bác Norferk!\"\n\nRan và Kazuha nhíu mày, họ không biết cô bé này là ai cả, và làm sao họ nói với một cô bé ngây thơ rằng Ngài Norferk đã chết?\n\"Rosey này...em có biết ai khác ngoài chú John và bác Norferk không?\" Ran hỏi.\nRosey nghĩ ngợi một lúc và chợt nhớ ra. \"Em đã gặp một anh tên là William, anh ấy tốt lắm. Anh ấy cho em kẹo nữa.\"\n\n\"Vậy được rồi!\" Ran mỉm cười. \"Chị sẽ đưa em đến gặp William, sau khi em đưa các chị ra ngoài, đồng ý chứ?\"\nKhuôn mặt Rosey bừng sáng khi nghe lời đề nghị của Ran, cô bé mỉm cười và gật đầu. \"Vâng ạ.\"\n\n ****************************\n\n\"Cậu có nghe thấy gì không, Shiho?\" Shinichi hỏi.\n\n\"Nghe cái gì cơ?\" cô đáp.\n\nHai người họ đang trên đường trở về phòng khách sau khi đã tìm kiếm trong 1 giờ như dự định.\n\n\"Tớ không biết...không rõ lắm...nghe như tiếng ai đó đang hét.\" Kudou nhìn quanh hành lang và nhíu mày.\n\"Vậy sao? Cậu biết không, ở những chỗ như thế này thì cứ khoảng 10 giây ta lại nghe thấy tiếng hét, và đó thường là tiếng của chúng ta.\" Shiho lẩm bẩm.\n\"Như thế này cũng không ổn, phải nhanh tập trung lại thôi.\" Kudo nói, không hề đùa cợt chút nào. Họ rẽ vào góc hành lang và đâm sầm vào hai bóng đen vừa ló ra.\n\n\"AHHHHHHH~~~~~~~~~~!\"\n\n\"Kudo! Cậu làm tôi sợ hết hồn!\" Richard nói, hai tay dìu chị mình. Tracey rõ ràng đang vô cùng mệt mỏi và suy nhược sau những chuyện đã xảy ra. Dây thần kinh của tất cả mọi người luôn ở trong trạng thái căng lên như dây đàn và có thể đứt phựt bất cứ lúc nào.\n\n\"Tớ đã nói rồi mà. Chúng ta mới là những người đang hét!\" Shiho thở dài.\nKudou lắc đầu. \"Cậu có thấy Hakuba không?\" cậu hỏi Richard.\n“Có, họ cũng đang ở trong dãy phòng này, chúng tôi qua đây để tìm cậu và Shiho.\"\n\n\"Êh, có thu hoạch gì không?\" Hakuba nói khi chạy đến cùng Heiji.\n\"Không, chẳng có gì cả, ở đây tối quá. Bọn tớ đã khám xét sau từng bức tranh, dưới những tấm thảm và lục tung mọi đồ vật lên rồi, vẫn chẳng có gì cả.\" Kudou đáp, bực bội và lo lắng. Thời gian không còn nhiều, nhưng vẫn chưa có dấu vết gì của Ran và Kazuha.\n\n\"Cậu...cậu có sắp xếp lại đồ vật không?\" Tracey hỏi. \"Dù sao chúng cũng khá đắt. Các bạn đừng làm xước bức tranh nào nhé.\"\n\nShiho chợt nhận thấy nét mặt Shinichi bỗng chuyển biến khác lạ, tối sầm lại và cậu siết chặt nắm tay.\nCô liền nắm lấy tay Kudou trước khi cậu nổ tung. \"Tất nhiên rồi, đừng lo, chúng tôi rất cẩn thận.\"\n\nShiho đã nói dối. Cô không muốn nói ra rằng trong lúc thất vọng Shinichi đã ném một bức tranh ra ngoài cửa sổ. (và họ tất nhiên không hề sắp xếp lại đồ đạc)\n\n\"Shhhh...im lặng nào, nghe thấy gì không?\" Heiji ngắt lời, cậu chuyển ánh nhìn hướng về phía cuối hành lang.\nCả nhóm im lặng và chăm chú lắng nghe. Xuyên qua bầu không gian lạnh lẽo và trống trải đến ghê rợn, họ nghe thấy tiếng khóc của ai đó. Rất nhỏ.\n\n\"Kaito~~Kaito!\"\n\nTất cả sững người. Richard và Tracey chớp mắt chầm chậm.\n\"Aoko!\" Shiho thốt lên.\n\n\"Chết tiệt!\" Hakuba rủa thầm, anh vội lao xuống hành lang.\nTheo sau đó là Kudou và Heiji.\n\n\"Lại phải chạy nữa sao?\" Tracey nghĩ thầm, chán nản và khó chịu.\n\n ***************************\n\nAoko đang loanh quanh trong lâu đài để tìm Kaito thì vài tiếng động từ phòng chứa đồ khiến cô chú ý.\nCô bước về phía căn phòng, không ngừng gọi tên Kaito.\n\n\"Kaito, ra đây ngay đi! Tớ không đùa đâu!\"\n\nBất thình lình, cánh cửa bật mở và một bóng đen lao vội ra ngoài. Aoko cứng người. Hai bàn tay của người đó đầy máu. Kẻ đó mặc một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu nên Aoko không thể nhìn thấy mặt.\n\nAoko hét lên khi người đó lao thẳng vào cô.\nNhưng tất cả chỉ có vậy. Kẻ đó đẩy mạnh cô sang một bên và chạy mất.\n\nAoko ngã xuống sàn.\n\"Cái...ai...chết tiệt!\" Aoko rủa thầm, cô ghét phải chửi bới, nhưng trong hoàn cảnh này thì không còn từ gì để diễn tả tâm trạng của cô.\n\n\"Kaito... ôi không!\" Aoko hãi hùng khi nghĩ đến đó.\nCô lồm cồm bò dậy và vội vã chạy vào phòng chứa đồ.\n\nNhưng cảnh tượng hiện ra dưới ánh đèn pin của Aoko quả thực giống như một cơn ác mộng khủng khiếp nhất đối với cô.\n\nTrong căn nhà kho tối tăm và bụi bặm, Kaito nằm thoi thóp trên sàn nhà.\nMáu. Máu đọng thành vũng ở nơi cậu đang nằm, chiếc áo khoác đang mặc cũng nhuốm đỏ máu.\nĐôi mắt cậu nhắm nghiền, mặt tái nhợt.\nKế bên đó là một con dao sắc nhọn vẫn còn dính máu.\n\n\"KAITO!\" Aoko khóc thét lên, KHÔNG THỂ tin được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình, mặc dù trước đây Kaito vẫn hay doạ cô bằng máu giả và mấy trò ảo thuật cô nghĩ rằng thật vớ vẩn.\n\n\"Kaito... ĐỪNG doạ tớ nữa!\" Aoko bước đến chỗ cậu. Rồi cô chợt nhận ra rằng đây KHÔNG phải một trò đùa. Kaito không hề chuyển động.\n\n\"Dậy đi nào...Kaito! Xin cậu đấy...\" cô khóc nấc lên.\nAoko quỳ xuống bên cạnh Kaito và nâng đầu cậu dậy.\n\"Katio, nói gì đi! Tớ van cậu! Kaito, dậy đi! Đừng chết...Kaito!\"\n\nAoko đặt tay lên mặt Kaito và cúi sát hơn để nghe nhịp tim của cậu.\nKhuôn mặt đã lạnh ngắt, nhưng cô không thể nghe được nhịp tim.\n\nAoko bật khóc, nước mắt chảy dài trên mặt. Cô không hề biết rằng máu đã dính đầy lên quần áo mình, cũng không để ý là Kaito đang nằm trong lòng cô, bây giờ trong đầu cô chỉ hiện hữu một ý nghĩ duy nhất, đó là niềm hi vọng Kaito sẽ mở mắt ra, sẽ lại cười với cô và nói rằng mọi thứ sẽ ổn cả.\nAoko đang vô cùng bấn loạn, cô không thể tin được đây lại là sự thật. Một sự thật đau đớn.\n\nAoko nức nở một hồi lâu, cô không nhận ra Hakuba đã ở ngay trước cửa.\n\"Aoko! Cậu không sao chứ...cái quái...Kaito!”\n\nHakuba chạy vội đến chỗ Aoko và Kaito.\n\"Chuyện gì vậy? Cậu ấy...\" Hakuba hỏi, Aoko quay lại run run.\n\"Hakuba, hãy cứu cậu ấy đi!\" Aoko nài nỉ. \"Cậu ấy sắp chết!\"\n\nHakuba nhìn nghĩ ngợi một lúc, rồi thì những người còn lại cũng chạy đến trước cửa nhà kho.\nSau khi thốt lên những câu nguyền rủa, Shinichi và Heiji quỳ xuống bên cạnh Aoko.\n\n\"Cậu ấy...bị đâm à?\"\nAoko nấc lên, \"Uhm...có lẽ cậu ấy bị đâm vào tay và bụng...Nhưng tại sao?\"\n\nVừa lúc đó, Kaito bật lên tiếng rên.\n\"Kaito!\" Aoko reo lên vui mừng.\nCâu đầu tiên của Kaito đó là nguyền rủa về cái gì đó.\nRồi cậu từ từ mở mắt.\n\n\"Aoko...cậu...cậu không sao chứ?\" Kaito thều thào, việc đầu tiên cậu nghĩ đến đó là Aoko.\nAoko mỉm cười và gật đầu. Nước mắt vẫn chưa ngừng rơi trên khuôn mặt cô, và người cô vẫn run lên nhè nhẹ.\nKaito khẽ mỉm cười, cậu đưa bàn tay còn dính máu ra lau những giọt nước mắt trên mặt Aoko.\n\n\"Tớ không...con dao...\" cậu lại rên rỉ. \"...viên kim cương...bài hát...nó đang ở đây...lấy nó...và...cứu...Ran...Kazuha...\" Kaito hít thật sâu và thấy vết thương ở bụng lại nhói lên. Cậu thì thầm \"Aoko?\"\n\"Huh?\"\n\"Tớ...mệt quá...tớ...muốn ngủ...một lúc...” Rồi Kaito nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng.\n\"KAITO! KAITO!\" Aoko gào lên. \"Đừng ngủ mà! DẬY ĐI!\" (trong khoảnh khắc ấy Shiho đã tưởng rằng Aoko sẽ cho cậu ta một cái bạt tai)\n\nHakuba nắm lấy cổ tay Kaito và bắt mạch.\n\"Chỉ là ngất đi thôi, Aoko.\"\n\"Cậu có thấy hung thủ không?\" Heiji hỏi.\nAoko gật đầu. \"Tớ không thấy rõ mặt...vì tối quá...nhưng...có lẽ đó là một người phụ nữ...\"\n\n\"Cần phải cầm máu lại ngay.\" Shinichi sốt sắng. \"Hộp cứu thương ở đâu?\"\nShiho quỳ xuống cạnh Kaito và nhìn Richard lục tung cả căn phòng.\n“Rõ ràng hộp cứu thương ở đây mà...đâu mất rồi?!\" Richard lẩm bẩm chửi rủa. Rồi, cậu reo lên mừng rỡ.\n\"Đây rồi!\"\nCậu nhanh chóng chuyển nó cho Shiho. Cô không để phí thêm một giây nào nữa, lập tức băng bó cho Kaito cùng với Aoko.\n“Suýt nữa thì trúng dạ dày...May cho cậu đấy.” Shiho lẩm bẩm khi đang tháo cuộn băng.\n\n\"Tại sao bà ta lại đâm Kaito?\" said Hakuba.\n\"Kaito đã phát hiện ra chỗ của Ran và Kazuha! Cậu ấy đã cố nói với Aoko điều này.\" Heiji nói.\n\"Bài hát ư...?\" Shinichi ngẫm nghĩ. \"bài hát...\"\nRồi cậu nhìn Heiji và Hakuba. Ba chàng thám tử hét lên cùng một lúc.\n\"BÀI HÁT!\"\n\n\"ÔI TRỜI ƠI!\" Tracey đột ngột thét lên, tiếng hét của cô khiến cho mọi người giật bắn mình.\nMắt Tracey mở to, miệng há hốc, nhưng cứ nghẹn lại không kêu thêm được nữa.\n“Cái gì vậy? Tracey?\" Richard lo lắng hỏi. Tracey đang đứng ngoài phòng, chiếu đèn pin vào dãy hành lang tối om đề phòng trường hợp ai đó bất ngờ nhảy ra và chĩa con dao vào cô.\n\nNhưng rồi cô chợt nhìn thấy dòng chữ viết trên tường. Dòng chữ viết tay bằng máu đỏ thẫm.\n\n\"NGƯƠI LÀ NGƯỜI TIẾP THEO PHẢI CHẾT\"\n\nTất cả mọi người nhìn trân trân vào bức tường, nỗi khiếp sợ bao trùm cả căn phòng. Aoko nhắm chặt mắt lại và ước gì đây chỉ là một cơn ác mộng, để rồi sắng hôm sau có thể cuống cuống choàng dậy và vội vã chạy đến trường.\n\n“KHÔNG THỂ CHỊU ĐƯỢC NỮA!\" Tracey gào lên, gần như mất kiểm soát. “Tôi sẽ đi khỏi đây, tôi không muốn ở lại ngôi nhà ma ám chết tiệt này một giây nào nữa!\", cô bật khóc và chạy về hướng cửa chính của toà nhà, \"Tôi phải ra khỏi đây!\"\nHakuba nhảy bổ ra và đuổi theo cô. (tất nhiên, tất cả mọi người chạy theo)\n\"Tracey! ĐỪNG!\" Richard gào lên khi nhìn chị gái điên cuồng chạy ra cửa trước.\n\n\"Tracey!\" Hakuba hét gọi khi đuổi theo Tracey. Cô vấp ngã, nhưng rồi lập cập bò dậy và tiếp tục chạy. Tracey đã quyết định phải rời chỗ này bằng mọi giá, mặc cho cơn bão đang gào rú bên ngoài.\n\nĐưa tay cầm lấy tay nắm cửa, cô đẩy cửa ra và bật lên tiếng kêu tự do.\nMột luồng gió lạnh thốc qua toà lâu đài, những giọt mưa đập vào gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt của Tracey, mấy lọn tóc đen ướt đẫm nước bết vào má cô.\n\nCô nhìn quanh và mỉm cười. Cuối cùng cô cũng thoát ra khỏi đây!\nTracey bước thêm vài bước và bỗng nhiên vấp ngã, đầu gối đập xuống đất, cô nhìn xuống thì thấy quanh cổ chân mình là một búi dây rối tung đang buộc chặt vào mắt cá.\n\nCô bàng hoàng. Đó không chỉ là một sợi dây, đó là một loại bẫy được buộc vào thùng thư trước nhà, và giờ đây, như ai đó đã yểm vào một lời nguyền, sợi dây càng lúc càng siết chặt cổ chân cô, máu bắt đầu ứa ra.\nMưa rơi xuống nhỏ giọt trên khuôn mặt của Tracey, hai bàn tay cô ướt đẫm và trơn tuột, xung quanh chỉ có tiếng gió gào thét và sấm chớp liên hồi.\n\nKinh hoàng và sợ hãi, Tracey cố sức tháo sợi dây để thoát ra. Nhưng rồi có thứ gì đó khiến cho cô ngẩng đầu lên. Cô chớp mắt liên tục khi những giọt mưa và gió mạnh đập vào đôi mắt xanh lục.\n\nBất thình lình, một tia chớp loé sáng làm hiện lên khuôn mặt méo mó xấu xí của một con quỷ khổng lồ. Đó là một trong những bức tượng trang trí được đặt trên mái của toà nhà. Giờ đây nó đang ở ngay phía trên Tracey.\n\nHai tròng mắt lớn rỗng tuếch của con quỷ nhìn trừng trừng vào Tracey. Cái miệng mở to với những chiếc răng nanh sắc nhọn như đang cười nhạo cô.\n\nTracey không thể thở được, cô nhìn trân trân vào con quỷ, ngạc nhiên và sợ hãi. Như thể nó đang chế giễu cô một cách đầy thích thú.\n\"Để tôi yên!\" Tracey gào. “Thả tôi ra!\"\nNhư đáp lại lời cầu xin của Tracey, con quỷ bắt đầu chuyển động. Từng chút một.\n\nRồi nó rơi xuống.\n\n\"!!!!!!!!!!!!\"\n\nTracey gào thét kêu cứu, cô không thể di chuyển được, sợi dây vẫn buộc chặt vào cổ chân mặc cho cô cố sức kéo ra.\nRichard trợn mắt kinh hoàng khi bức tượng đá hình quỷ rơi xuống đè lên chị gái cậu.\nTiếng thét của Tracey đột ngột tắt lịm và thay vào đó là tiếng “ầm” khi bức tượng rơi xuống cơ thể cô, cùng với tiếng gẫy rắc ghê tởm của xương sọ.\n\nMáu.\n\nBắn tung toé. Khắp mọi nơi.\n\"KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔNGGGG!\" Richard gào khóc, khuỵu xuống. Tiếng hét thảm thiết như một lời rền rĩ, một tiếng kêu kinh hoàng và đau đớn.\n\nAoko vẫn hét. Shiho há hốc miệng, sững người.\nHakuba chỉ cách Tracey vài mét khi bức tượng đổ xuống gương mặt xinh đẹp của cô.\nMáu bắn khắp đôi chân của anh. Anh đứng đó, không thể chuyển động.\nChoáng váng. Bàng hoàng. Trống rỗng.\n\nHakuba cứ để cho những cơn gió cuồn cuộn và từng đợt mưa quất mạnh vào khuôn mặt. Anh không thể rời mắt khỏi thi thể của Tracey. Bức tượng quá lớn và nặng. Nó đè lên cơ thể mảnh mai của Tracey. Tay, chân, ngực.\n\nMáu. Mưa rơi xuống khiến cho máu lan dần ra những bậc tam cấp trước nhà. Dòng suối đỏ rực ấy nhuốm lên màu trắng của sàn đá hoa với cái sắc đỏ rợn người của nó.\nKhông thể nhận diện được khuôn mặt của Tracey khi bị vùi xuống dưới bức tượng quỷ khổng lồ.\nShinichi không thể cử động. *Chuyện này không xảy ra...không xảy ra...* cậu nghĩ.\nHeiji cứng đơ người, không thể chớp mắt.\n\nIm lặng.\n\nChỉ còn nghe thấy tiếng khóc của Richard và Aoko.\nBầu trời u ám, xám xịt, mây đen vần vũ.\nNguồn sáng duy nhất là những ánh chớp thỉnh thoảng lại loé lên cùng tiếng sấm dữ dội. Cảnh tượng khủng khiếp trước mắt như một cơn ác mộng kinh hoành đã khắc sâu vào trong tâm trí mỗi người, trở thành mảng kí ức đen tối nhất.\n\nGió vẫn gào thét, phát ra những tiếng kêu đau đớn như đang khóc thương cho số phận bi thảm của con người...\nChapter 17: \"Quên uống thuốc à?\" \nShinichi từ từ bước đến phía cửa chính và đóng lại.\nTất cả mọi người như ngây ra. Tái nhợt. Kinh hoàng. Họ vẫn nhìn trân trân vào cánh cửa đã đóng lại, không ai cử động được.\nRichard vẫn khóc, Aoko nức nở.\n\nHeiji bước về phía Hakuba và đặt tay lên vai anh.\n\"Không phải lỗi của cậu\" Heiji nói khẽ. \"Cô ấy không tự chủ được và chúng ta không ai biết rằng có bẫy. Không phải lỗi của cậu, Hakuba.\"\nHakuba không đáp. Khuôn mặt anh chìm trong sự đau buồn.\n\n\"....Chúng ta phải tìm được Ran và Kazuha trước khi hai tên sát nhân điên cuồng đó giết hết những người ở đây.\" Shinichi lẩm bẩm.\n\"Chúng ta hãy quay lại nhà kho. Giờ thì chúng ta không thể làm được gì nữa.\"\n\n\"Ý cậu là cậu để chị tôi nằm ngoài đó sao?\" Richard gào lên giận dữ. \"Làm sao cậu....!?\"\n\"Vậy thì cậu bảo tôi phải làm gì? Chúng ta không thể nhấc được bức tượng đó ra, và ai biết được còn bao nhiêu bẫy ngoài kia nữa?\" Shinichi nói khẽ. \"Tôi rất tiếc, Richard, nhưng lúc này chúng ta không thể làm được gì cho cô ấy.\"\n\n\n **************************\n\nCả nhóm quay trở lại nhà kho nơi Kaito đang nằm, cậu đang thở nhẹ, mặt trắng bệch. Nhưng vẫn còn sống.\nAoko quỳ xuống cạnh Kaito và nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu.\n\"....cậu ấy sẽ không chết, phải không?\" Cô hỏi khẽ trong lo sợ.\n\"Không đâu, Aoko.\" Shiho cam đoan một lần nữa, mặc dù cô cũng không chắc chắn với chính mình. \"....Cậu ấy sẽ không chết đâu.\"\nLần đầu tiên, Shiho hối tiếc sao mình không mang theo vài viên APTX.\n\nHeiji lấy ra một tờ giấy từ túi của Kaito, và đó là hai mảnh giấy nhỏ. Một ghi bài hát, tờ kia là những dòng chữ kì lạ trong di chúc của Ngài Norferk.\n\"....chúng ta hãy cùng xem xét cái này.\" Heiji nói, cậu đặt giấy lên một cái hộp các tông lớn vì không có bàn, và tất cả mọi người túm lại xung quanh để nhìn rõ hơn.\nHakuba chiếu đèn pin vào hai tờ giấy. Mọi người như nín thở cùng lúc đó.\n\n\"................................................lời nguyền\nTrông như thiên đàn nhưng.....địa ngục\nMỗi đêm khi ma quỷ..............................\nChính là thời khắc.............linh hồn hấp hối\nTrong một góc...........căn phòng tối nhất\n................cái chết kinh tởm nhất\nSẽ không có lối thoát\nBạn sẽ biến mất.........................................\nÍt nhất đây là lần bạn không thể biết trước được\nĐây chỉ là cơn ác mộng hay là sự thật”\n\nTiếng Anh:\n\"-------------------------------------- spell\nLooks like heaven but it could ---hell\nEvery night when the demon call\nIts time to give ----- dying soul\nIn the corner -------darkest room\n------- your most horrid ---doom\nThere is no way out of this (place?)\nYou will vanish--------------------\nFor once you can never tell\nIf this is a nightmare or its real\"\n\nL.M1.M2.E1\nM1 *6**7*\nL *2* *4-F---*\nM2 *1* *5*\nE1\n---Wife\n\n\"Được rồi....giờ chúng ta phải ghép những cái này lại, và nó sẽ mang một nghĩa nào đó. \" Hakuba nói.\n\"Đầu tiên, hầu hết các câu đều kết thúc với chữ L, trừ M và E ở các từ “room”(căn phòng), “doom”(cái chết), “place”(địa điểm) và “trace”(dấu tích).\"\n\n\"Có vẻ như dòng L.M1.M2.E1 khớp với bài hát, vì chúng là những chữ cái cuối cùng trong các câu của bài hát....Ah, đúng rồi!\" Shinichi kêu lên, cậu thọc tay vào túi tìm kiếm thứ gì đó.\n\"Quên uống thuốc à?\" Heiji nhún vai, nhưng Aoko liền đá vào chân cậu và ném cho Heiji một ánh nhìn giận dữ.\n\nShinichi lấy ra một cây bút và bắt đầu viết lên giấy:\n\nL- Its time to give ----- dying soul (Chính là thời khắc.............linh hồn hấp hối)\nM1- In the corner -------darkest room (Trong một góc...........căn phòng tối nhất)\nM2 - ------ your most horrid ---doom (..............................cái chết kinh tởm nhất)\nE1- There is no way out of this (place?) (Sẽ không có lối thoát)\n\n\"Cậu lấy cái đó ở đâu vậy?\" Richard hỏi, nhìn tờ giấy với vẻ tư lự.\n\n\"Uhm, vì chỉ có 4 câu kết thúc bằng M và E, nên có thể đó là những câu quan trọng nhất trong bài hát. Kết hợp với mật mã này, chúng ta thấy rằng chữ L được đặt trước M1.M2, nên L có nghĩa là câu đứng ngay trước M1, tức là câu \"Its time to give ----- dying soul\" (Chính là thời khắc.............linh hồn hấp hối)\" Kudo giải thích với nụ cười trên môi.\n\n\"Vậy thì.... M1 *6**7* nghĩa là gì?\" Aoko hỏi.\nLần này, Hakuba mỉm cười. \"Có vẻ không khó như chúng ta nghĩ. Nó có nghĩa là từ thứ 6 và thứ 7 trong câu M1, đó là...Darkest Room (Căn phòng tối nhất).\"\n\"CĂN PHÒNG TỐI NHẤT!\" Richard bất ngờ hét lên, \"Tôi biết nó ở đâu rồi!\" Tất cả mọi người như nhảy dựng lên vì tiếng hét đột ngột.\n\n\n\n\n\"Cậu biết sao?\" Heiji hỏi, nhìn Richard chằm chằm.\n“Phòng đọc sách, cha tôi đã từng gọi nó là “Căn phòng tối” vì nó nằm ở chính giữa lâu đài và là căn phòng duy nhất không có cửa sổ.\"\n\"Chính là nó!\" Shinichi kêu lên. \"Nhanh lên nào, hãy đưa chúng tôi đến đó đi Richard!\"\n\n\"Mọi người đã ngừng hét lên được chưa? Tôi sắp sửa vỡ tung ra vì lo lắng đây!\" Aoko phàn nàn.\n\"Tôi sẽ KHÔNG đi đâu cả, tôi sẽ ở lại đây với Kaito.\" Cô nói.\n\nTất cả mọi người nhìn cô chằm chằm, như thể có một con quỷ nhỏ màu xanh đang ngồi trên vai Aoko.\n\"Cậu không đi sao?\" Hakuba hỏi.\n\"Không. Sao mọi người lại nhìn tớ như vậy?”\n\"Ehm....bởi vì tớ nghĩ rằng cậu sẽ sợ hãi khi ở lại đây. Phòng này có một cái khoá. Tớ cầm theo chìa khoá, chúng ta sẽ khoá Kaito lại trong phòng và không ai có thể vào được. Cậu ấy sẽ được an toàn, Aoko.\"\n\"Tớ sẽ ở lại.\" Aoko đáp cương quyết.\n\n\"Nếu vậy, tớ sẽ ở lại với cậu.\" Shiho nói.\n\"Thật sao? Cảm ơn...Shiho...\" Aoko mừng rỡ. \"Tớ sẽ không sợ gì nữa nếu cậu ở lại đây với tớ.\"\n\nCác chàng trai nhìn lẫn nhau, rồi Hakuba nói với hai cô gái: \"Hãy ở lại đây cho đến khi chúng tôi quay trở lại. Đây, cầm lấy chìa khoá đi Shiho. Cậu hãy khoá các cậu lại bên trong. Đừng mở cửa cho đến khi cậu chắc rằng chúng tôi ở ngoài cửa, được chứ? Chúng tôi sẽ quay trở lại sớm nhất có thể.\"\n\nShiho gật đầu. Cô lấy chiếc chìa khoá từ Hakuba và nhìn các chàng trai đóng cửa lại.\n\"....Hakuba!\" Shiho kêu lên ngay khi Hakuba chuẩn bị đóng cửa lại.\n\"Yeah?\"\n\"....hãy cẩn thận.\"\nHakuba mỉm cười. “Tất nhiên\"\n\nCuối cùng cánh cửa cũng khép lại.\n\n\"Được rồi, giờ thì khoá vào, không mở cửa cho đến khi chúng ta quay về!\" Hakuba nhắc lại, và các chàng trai đi theo Richard xuống cái hành lang dài và rối rắm như mê cung.\nShiho nhanh chóng khoá cửa lại. Cô dựa sát tai vào cửa cho đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của hội con trai nữa.\nCô quay lại và thấy Aoko ngồi trên sàn nhà, đặt đầu Kaito lên vạt áo và nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.\nTừng cử chỉ của cô thật dịu dàng và trìu mến, những cảm xúc Aoko từng giữ kín dành cho Kaito đã thể hiện hết ra ngoài mà chính cô cũng không nhận ra.\n\n\"Cậu biết không Aoko?\" Shiho mỉm cười. \"Kaito là người may mắn nhất trên thế giới khi có cậu bên cạnh.\"\n\"Tớ biết.\" Aoko cười nhẹ. \"và tớ là cô gái may mắn nhất khi có cậu ấy là bạn thân nhất của mình.\"\nChapter 18: \"D.O.O.M\" \n\"Đây rồi.\" Richard nói và chỉ vào phòng đọc sách.\n\"Còn đợi gì nữa, đi thôi!\" Heiji nôn nóng, cậu sắp sửa chạy vào trong phòng thì Hakuba kéo áo cậu lại.\n\"Khoan đã! Chúng ta không biết được rằng có còn bẫy nữa hay không, hãy cảnh giác!\"\n\"Được rôi được rồi! Tớ sẽ thận trọng!\" Heiji cằn nhằn. \"Giờ thì vào được chưa?\"\n\nBốn chàng trai từ từ bước vào căn phòng tối. Tối đen như mực, họ thậm chí còn không nhìn thấy tay của chính mình phía trước.\n\"Giờ thì tôi đã hiểu vì sao bố tôi gọi đây là căn phòng tối.\" Richard lẩm bẩm.\n\"Er....cái này có vẻ hơi ngu ngốc, nhưng chính xác thì chúng ta đang tìm cái gì vậy?” Shinichi hỏi, sau khi đã rọi đèn pin hết căn phòng và không thấy có gì đặc biệt.\n\nCác chàng trai nhìn nhau, (hay cố nhìn thấy mặt nhau trong bóng tối.) rồi Heiji lấy ra tờ giấy. \"Tớ không biết, để xem lại đã....\"\n\nL.M1.M2.E1\nM1 *6**7*\nL *2* *4-F---*\nM2 *1* *5*\nE1\n---Wife\n\n\"Hiện giờ, chúng ta đã giải quyết xong 2 dòng đầu.... dòng thứ 3 là: L *2* *4-F---*\" Heiji nói, chĩa đèn pin vào mảnh giấy.\n“Trong câu L, từ thứ 2 là ....“time” (thời gian).\" Shinichi nói. \"Vậy thì chúng ta phải tìm cái gì đó liên quan đến thời gian....hmmmmm....này, Richard, trong phòng có đồng hồ không?\"\n\"Có, một cái đồng hồ quả lắc lớn. Nó ở.... đây.\" Richard trả lời, chiếu đèn pin vào góc phải căn phòng.\n\nỞ đó, đứng yên lặng trong một góc phòng, là một chiếc đồng hồ quả lắc khá lớn. Kim đồng hồ không chuyển động. Nó trông đã cũ kĩ và bụi bặm.\n\"Hình như nó chết rồi.\" Heiji nói thẳng.\n\"Theo như những gì tôi còn nhớ, kim đồng hồ chưa bao giờ chuyển động. Tôi không hiểu tại sao bố tôi không vứt nó đi. Có lẽ nó bị hỏng.\" Richard nói.\n\n\"Uhm, tôi nghĩ chúng ta sắp tìm ra rồi.\" Hakuba nói, bước chầm chậm về phía cái đồng hồ, vì phòng rất tối. Mọi người theo sau anh. Họ vừa cảm thấy không yên tâm vừa thấy thích thú. (đặc biệt là các chàng thám tử, họ luôn thích khám phá các bí mật mà!)\n\nShinichi và Hakuba đứng ngay bên cạnh và xem xét cái đồng hồ, trong khi Richard nhìn xung quanh với vẻ lo sợ. \"Hi vọng cô Alice và chú John không quan sát chúng ta lúc này.\"\n\"Tôi e rằng vậy.\" Heiji lầm bầm. \"Này, các cậu xem đủ chưa?”\n“Nó được xây liền với tường, chúng ta không thể dịch chuyển nó được.\" Hakuba nói. \"Đến giờ, tôi không thấy cái gì khác biệt so với những cái đồng hồ cổ khác....lạ thật....mật mã tiếp theo là gì vậy?\"\n\"*4-F---*\" Heiji nói.\n\"Cậu vừa nói gì?\"\n\"*4-F---*! Mật mã đấy!\"\n\"Rồi rồi, đùa thôi mà....\"\n\"Lúc này mà cậu còn đùa được à!\"\n\n\"Được rồi! Bình tĩnh lại nào!\" Shinichi quát lên \"Chúng ta PHẢI giải ra mật mã này!\"\n\".....\" Mọi người im lặng và quyết định nghe theo Shinichi trước khi cậu ta nổ tung vì tức giận.\n\n\"Từ thứ 4 trong câu đó là... “Your”(của bạn).\" Richard nhìn vào tờ giấy.\n\"Your? Cái đó chẳng liên quan gì cả.\"\n\"F---, chỗ này phải có một nghĩa nào đó.\" Heiji nói.\n\"Nhìn này, có 3 dấu chấm sau chữ F, nên nếu chúng ta thay chữ Y trong từ “Your” bằng F, 3 chữ o.u.r sẽ khớp với 3 dấu chấm nếu mỗi dấu chấm là một chữ cái\"\n\"Vậy thì chúng ta sẽ được từ “Four”(bốn)!\" Richard reo lên. \"Wow, các cậu giỏi thật đấy!\"\n\n\"Tất nhiên rồi.\" Heiji gật đầu. \"Ah, ý tôi là Hakuba và tôi.\"\nHeiji muốn làm cho Shinichi tức lên, và nó đã có tác dụng. Shinichi lườm Heiji giận dữ, nhưng Hakuba đã kịp bước vào giữa hai người.\n\"“Four”(bốn), có lẽ nó nghĩa là bốn giờ?\" Hakuba nói nhanh. \"Vậy tôi sẽ dịch mấy cây kim để nó chỉ 4 giờ.\"\n\nHakuba bước lên để di chuyển kim của chiếc đồng hồ nhưng rồi anh nhận ra rằng có một tấm kính đậy kín mặt đồng hồ để bảo vệ kim đồng hồ. Bên cạnh tấm cửa kính ấy là một cái khoá nhỏ.\n\"Chán thật. Richard, chìa khoá mở cánh cửa này ở đâu?\" Hakuba hỏi một cách thất vọng.\n“Tôi thậm chí còn không biết có một tấm cửa kính!\" Richard đáp. \"Tôi không biết chìa khoá của nó ở đâu nữa.\"\n\n\"Nếu vậy, hi vọng cậu không phiền nếu....\" Hakuba nói.\nAnh đột ngột đấm vào khung cửa kính, nó vỡ thành nhiều mảnh rơi loảng xoảng xuống nền nhà.\nCác chàng trai vẫn đứng yên, lông mày hơi nhướng lên.\n\n\"....Hakuba! Cậu có biết cái đồng hồ đó trị giá bao nhiêu không mà dám làm vỡ kính vậy?\" Richard há hốc miệng.\n\"Không, và tôi cũng không quan tâm.\" Hakuba đáp, anh bước lại gần và bắt đầu dịch chuyển kim đồng hồ.\n\".....Huhm....Chị Anne sẽ giết tôi mất!\" Richard nghĩ thầm.\n\nĐột nhiên, chiếc đồng hồ như sống dậy. Các bánh răng trong đồng hồ bắt đầu chuyển động và xoay tròn, rồi nó đổ chuông. Tiếng chuông lớn, nặng nề phát ra từ chiếc đồng hồ.\nCả lâu đài đang tĩnh lặng bỗng vang lên tiếng chuông đồng hồ, nó vang vọng khắp các hành lang tối om và dội vào những bức tường cổ trăm năm tuổi.\nChiếc đồng hồ đổ bốn hồi chuông rồi im bặt.\n\nCác chàng trai nhìn lẫn nhau, không ai chuyển động khi đồng hồ đổ chuông.\n\"Uhm...vậy là nó không bị hỏng, Richard, nó vẫn hoạt động được.\" Heiji kết luận.\n\n\"Nhìn kìa!\" Kudo chĩa đèn pin vào mặt đồng hồ.\nNhững con số chỉ giờ trên đồng hồ lặn vào trong, và các chữ cái hiện lên bên cạnh những số đó. Chúng cùng màu với mặt đồng hồ, và rõ ràng là chúng đã từng cao đúng bằng bề mặt trước đó nên không thể nhìn thấy được nếu những chữ cái này không nhô lên một chút.\n\n\"Cái gì vậy?\" Richard hỏi.\n\"Chữ cái. A, O, F, G, O, K, L, R, D, H, M, và H\" Hakuba đáp, anh nghiêng sát vào mặt đồng hồ.\n\"Tôi không hiểu....mật mã tiếp theo là gì?\"\n\"M2 *1**5* và câu “Awaits your most horrid doom” (Là sự đợi chờ cái chết kinh tởm nhất đến với bạn)\" Heiji nói.\n\"Vậy thì từ đầu tiên là “Awaits” (đợi chờ). Hum, chúng ta đã chờ rồi phải không? Lúc đồng hồ kêu ấy?\" Shinichi nói. \"Từ tiếp theo là “doom”(cái chết). Có vẻ như không khó lắm.\"\n\"Thử quay kim đồng hồ theo các chữ D, O, O, M đi.\" Heiji gợi ý.\nHakuba dịch mấy chiếc kim sao cho chúng chỉ vào chữ D, rồi hai lần vào chữ O, rồi đến chữ M.\nKhông có gì xảy ra.\n\n\"Thử quay ngược chiều kim đồng hồ xem nào\" Shinichi gợi ý.\nHakuba làm theo.\nLại không có gì xảy ra.\n\"Thêm 1 lần theo chiều kim đồng hồ đi!\" Heiji nói.\nĐồng hồ vẫn đứng yên. Không có gì xảy ra cả.\n\nCác chàng thám tử nhìn nhau. \"Chúng ta đã quên mất thứ gì sao?\" Heiji hỏi.\n\"Không biết, nhưng có cái gì chúng ta chưa thử không?\" Hakuba nói với vẻ thất vọng.\n\n\"Hay thử ấn vào các chữ cái xem?\" Richard bất ngờ lên tiếng.\nHakuba chớp mắt. \"....được rồi.\"\nCác chàng thám tử nghĩ thầm “Sao mình lại không nghĩ ra nhỉ!”\n\nHakuba chậm rãi ấn vào từng chữ cái pressed the risen letters down slowly.\n\"D....O....O....M.”\nCả nhóm nín thở.\n\nMột tiếng động lớn vang lên từ phía trong tường, nghe như tiếng đổ vỡ.\n“ẦM! ẦM...!” Bức tường rung lên, chiếc đồng hồ lại đổ những hồi chuông dài, trông nó như một vật thể sống vậy!\nHakuba nhảy lùi lại khi chiếc đồng hồ bắt đầu rung nhẹ, thật kinh ngạc, mặt trước của đồng hồ bắt đầu chuyển động.\nY như một cánh cửa, nó bật mở ra và để lộ một đường hầm.\nBụi và những cơn gió lạnh từ đường hầm phả ra ngoài.\nRồi mọi thứ lại trở nên im ắng. Chiếc đồng hồ đứng yên. Chỉ còn nghe thấy tiếng gió gào thét bên ngoài và tiếng mưa đập vào cửa sổ.\nCái đường hầm tối và ghê rơn đang ở ngay trước mặt họ.\nHọ đã giải xong mật mã.\n\n\"....Tôi nghĩ có lẽ cậu cũng nên làm thám tử đi, Richard.\"\nHeiji kết luận.\n\n\"Cậu có nghe thấy gì không?\" Aoko hỏi Shiho đang ngồi kế bên cô và nhìn chằm chằm vào cánh cửa khoá chặt.\nShiho chậm rãi gật đầu. \"Ưhm....tiếng động đến từ phía phòng đọc sách, có lẽ bọn họ đang đi đúng hướng.\"\n\"Vậy thì...họ sẽ quay trở lại ngay thôi, phải không?\" Aoko lại hỏi.\n\"Hi vọng là vậy.\" Shiho đáp. \"Họ cần phải tìm ra kim cương Pandora để cứu Ran và Kazuha.\"\n\nAoko thở dài và nắm chặt tay Kaito hơn. Rõ ràng là cô đang lo lắng.\n\"Kaito thật ngốc khi để lỡ chuyện này. Cậu ấy rất thích tìm kiếm những vật quý giá.\"\n\"....Cậu ấy sao rồi?\"\n\"Không tốt lắm...tớ...tớ không biết mình phải làm gì nữa...Shiho...tớ....\"\nĐôi mắt xanh của Aoko bắt đầu đẫm nước mắt, Shiho đưa tay vòng qua vai Aoko.\n\"Cậu đã làm tất cả những gì có thể làm rồi, Aoko.\"\n\nMột tiếng động đột ngột xuất hiện phía sau hai cô gái, nó vang lên từ trong tường phía sau mấy cái kệ. Nghe như có cái gì đó ở đằng sau đang đẩy và cào vào bức tường. Càng lúc càng to.\n\nAoko và Shiho đứng bật dậy, Aoko đứng ngay trước Kaito. Cô nuốt nước bọt.\nShiho chầm chậm lùi lại phía cánh cửa và lấy ra chiếc chìa khoá.\n\"Aoko...cậu biết chúng ta phải làm gì rồi chứ?\"\nAoko sợ hãi. \"Không! Tớ không bỏ Kaito lại đâu!\"\nShiho không nói gì. Cô biết Aoko sẽ không rời Kaito một bước, nên cô quyết định nếu có tình huống phát sinh ngoài dự kiến, cô sẽ làm tất cả để cứu Aoko khỏi nguy hiểm. Kể cả phải để lại Kaito ở đây.\n\nCàng lúc càng to hơn, tiếng lách cách từ bức tường lúc này dường như là tiếng động đáng sợ nhất với Shiho và Aoko.\nAoko thở dốc, tim cô đập loạn nhịp, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.\n\"Giá như Kaito không sao! Cậu ấy sẽ biết phải làm gì!\" Aoko nghĩ thầm.\n\nMột tiếng nổ lớn vang lên phía sau mấy cái kệ.\nAoko và Shiho mở to mắt đầy sợ hãi.\nCái kệ bắt đầu dịch chuyển sang bên phải, mang theo một phần của bức tường, nó từ từ để lộ ra một đường hầm phía sau tường.\nĐó là một lối đi bí mật.\n\nLuồng gió lạnh từ đường hầm tràn ngập căn phòng.\nHai cô gái cứng đơ người, nhìn trân trân vào cái đường hầm đen ngòm và sẵn sàng đối mặt với bất cứ thứ gì sắp đi ra từ đó.\nShiho ước gì ngay lúc này mình có một câáyúng hay bất kì một thứ vũ khí nào đó.\n\nSau đó là vài giây im lặng.\nTiếng bước chân.\nTiếng động đó từ trong đường hầm càng lúc càng gần hơn.\nMột bóng đen chầm chậm xuất hiện, có vẻ cảnh giác và thận trọng.\n\nShiho chiếu đèn pin vào cái bóng đen đó.\n\n\".....!\"\n\nMột cô bé đang đứng đó, một tay che mắt để tránh ánh sáng bất ngờ từ chiếc đèn.\nĐôi mắt xanh lục dường như rất ngạc nhiên khi thấy Shiho và Aoko.\n\n\"Chị...là ai?\" cô bé hỏi.\nShiho và Aoko ngỡ ngàng đến mức không nói được gì.\n\nNhững tiếng bước chân khác vang lên phía sau cô bé.\nMột bóng người nữa xuất hiện. Và một người nữa.\n\n\"Shiho!\" Ran kêu lên.\n\"Aoko!\" Kazuha cũng kêu to.\n\n\"KAITO!\" họ cùng kêu lên khi nhìn thấy Kaito nằm trên sàn với chiếc áo đẫm máu.\nAoko và Shiho chỉ kịp há hốc miệng. Họ kinh ngạc đến nỗi vẫn chưa nói được gì.\n\"Chuyện gì vậy?\" Ran hỏi, \"Các cậu có sao không?\"\n\n\"RAN! KAZUHA!\" Aoko cuối cùng cũng nói được.\nCô chạy ùa vào họ và bật khóc.\nShiho cũng chạy đến và bốn cô gái ôm nhau thật chặt.\n\nHọ đã an toàn và đang ở bên nhau.\nCho đến bây giờ.\nChapter 19: \"Đang yêu?\" \n\"Cái....ai...sao...cậu...!?\" Aoko không thể quyết định được nên hỏi câu nào trước.\n\"Shinichi đâu rồi? Kaito bị sao vậy?\" Ran hỏi.\n“Họ...họ nghĩ rằng các cậu bị chú John và cô Alice bắt cóc, vậy nên họ phải tìm kim cương Pandora để cứu các cậu, còn Kaito bị cô Alice đâm, chúng tớ nghĩ rằng....cô bé này là ai vậy?\" Shiho nhìn cô bé tóc vàng và hỏi.\n\nRosey đứng im lặng trong một góc phòng, bối rối và sợ hãi, cô nhìn Kaito với đôi mắt khiếp sợ. Cô bé chưa bao giờ nhìn thấy máu....\n\"Em ấy là...là con gái của phu nhân Norferk và Ngài Norferk.\" Ran đáp, cô cúi xuống và nhẹ nhàng ôm lấy Rosey.\n\"Vậy cô bé này là....Không, cô bé là con của chú John.\" Aoko nói.\n\"Cái gì?\"\n\"Bọn tớ sẽ giải thích sau, làm sao các cậu thoát ra được vậy?\" Shiho hỏi Kazuha.\n\"Rosey đưa chúng tớ ra ngoài, cô bé đã ẩn nấp trong lâu đài 7 năm rồi. Có rất nhiều đường hầm và phòng bí mật trong lâu đài này!\"\n\"Chúng ta nên làm gì bây giờ?\" Ran hỏi.\n“Thoát ra khỏi đây ngay.\" Shiho nói.\n\"Cứu chữa cho Kaito!\" Aoko nói.\n\"Đưa Hattori, Shinichi và Hakuba ra ngoài!\" Kazuha nói.\n\nCác cô gái nhìn nhau, có quá nhiều việc phải làm lúc này.\nTất cả bọn họ cùng im lặng và cố gắng bình tĩnh lại.\n\n\"Được rồi, đây là những việc chúng ta sẽ làm.\" Shiho lên tiếng.\n\"Chúng ta cần cho Hakuba biết rằng hai cậu đã an toàn với bọn tớ. Sau đó phải tìm cách chữa cho Kaito. Chúng ta cũng cần phải liên lạc với cảnh sát.\"\n\"Chúng ta phải tách ra.\" Ran nói.\n\"Gì chứ?!?\" Aoko và Kazuha cùng kêu lên. \"Chúng ta vừa mới gặp lại nhau mà!\"\n\"Tớ biết, nhưng đây là lựa chọn duy nhất....nếu không chúng ta chỉ có thể ngồi đây và đợi họ quay về.\" Shiho nói.\n\nIm lặng.\n\n\"KHÔNG THỂ ĐƯỢC.\" Ran kết luận. \"Chúng ta sẽ không ngồi đây và đợi bọn con trai đến cứu....chính chúng ta mới là người sẽ giải cứu họ. Chúng ta phải tách ra thôi.\"\n\"Tớ sẽ ở lại với Kaito.\" Aoko nói. \"Tớ sẽ cố đưa cậu ấy ra khỏi khách sạn.\"\n\"Vậy tớ sẽ đi tìm Shinichi và những người khác. Ai muốn đi với tớ?\" Ran nói.\n\"Tớ đi\" Kazuha đáp. \"Họ đi đâu rồi?\"\n\"Đến phòng đọc sách....hãy cẩn thận, tớ có linh cảm không tốt với chuyện này.\" Shiho nói. \"Nhưng, phải nói lại là nơi này đã gây cho tớ linh cảm xấu ngay từ đầu.\"\n\"Rosey thì sao?\" Kazuha hỏi. “Cô bé sẽ đi với chúng ta chứ?\"\nRan gật đầu. \"Cô bé biết những lối tắt nên sẽ giúp chúng ta thoát ra khỏi đây. Đi nào Rosey, chúng ta đi tìm các chàng trai nào.”\n\"Con trai ư?” Rosey chớp mắt.\n\n\"Vậy tớ sẽ ở lại với Aoko.\" Shiho nói. \"Bão đang tan dần, tớ sẽ cố liên lạc với cảnh sát bằng điện thoại di động.\"\n\"Đúng đấy....vậy chúng ta đi thôi.\" Ran tuyên bố.\nRan và Kazuha mở cửa và biến mất vào bóng đêm để tìm kiếm các chàng trai. Họ không hề biết điều gì đang đợi họ ở phía trước....\n\n ************************\n\nDưới nền của tòa lâu đài cổ, các chàng trai đang đi trong những đường hầm dài và ghê rợn. Không khí ẩm ướt và khá lạnh, chưa kể đến bóng tối đang bao trùm xung quanh họ.\n\"Nơi này y như mê cung vậy.\" Hakuba nói. \"Chúng ta đã rẽ phải bao nhiêu lần rồi?\"\n\"Chắc là...15?\" Heiji đáp. \"Dù sao thì tất cả những gì chúng ta đã làm chỉ là rẽ phải nên chúng ta sẽ không dễ bị lạc đâu.\"\n\n\"Chính vì thế nên từ nãy đến giờ chúng ta chỉ đi lòng vòng thôi!\" Shinichi bất ngờ hét lên đầy khó chịu.\nCậu chiếu đèn pin vào tường, có một vết đánh dấu hình chữ thập trên bức tường ẩm ướt vấy bùn.\n\"Tôi đã đánh dấu chỗ đó 10 phút trước....không hay rồi.\"\n\"Vậy...chúng ta làm gì bây giờ?\" Richard hỏi.\n\"Chắc phải có một gợi ý nào đó trong bài hát và tờ mật mã này....chữ tiếp theo là E1....vậy thì là câu....\" Heiji lẩm bẩm, cậu lấy tờ giấy ra và xem lại.\nGiọng của Heiji chợt nhỏ dần rồi im hẳn.\n\n\"Gì vậy?\" Hakuba hỏi.\nHeiji thở dài và đáp lại với vẻ hơi khó chịu “Sẽ không có lối thoát.\"\n\"Tin cậu thì chúng ta chết từ lâu rồi, Heiji.\" Shinichi nhếch mép.\n\"Đồ ngốc, tờ giấy ghi như vậy!\"\n\"Không có lối thoát ư?\" Richard hỏi e sợ.\n\"Nó chỉ doạ chúng ta thôi, có lẽ chúng ta bỏ sót cái gì đó....nghĩ kĩ lại xem nào....\"\nBốn chàng trai cau mày suy nghĩ và đặt tay lên cằm, theo cái kiểu thường thấy của thám tử “Tôi đang tập trung suy nghĩ, đừng có làm phiền.\"\n\nHọ nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, chảy dài xuống bức tường lạnh ngắt, tiếng thở nhẹ của họ và cả sự trống trải đáng sợ bao trùm xung quanh.\n\"....có ai nghe thấy gì không?\" Richard bất ngờ lên tiếng, cậu nhìn xuống cái đường hầm dài hun hút và đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.\nTiếng bước chân vọng vào giữa những vách tường, càng lúc càng gần họ hơn.\n\"....ai đó đang đến!\" Hakuba thì thầm. \"mau tắt đèn pin đi!\"\n\nHọ nhanh chóng tắt hết đèn và đứng dựa sát vào tường. Đường hầm rộng khoảng 4 mét, nên nếu họ may mắn bám sát được vào tường hết mức có thể thì đó là ai đi nữa thì cũng sẽ đi vượt qua họ.\nCác chàng trai nín thở, và lắng nghe, chờ đợi.\n\nGần hơn, một vài bóng đen xuất hiện cuối đường hầm.\nCác chàng trai nín thở và quan sát. Họ sẵn sàng tấn công những người này nếu cần thiết. Từng dây thần kinh trong người họ căng lên, tưởng chừng như có thể đứt phựt bất cứ lúc nào.\n\nĐột nhiên, những cái bóng đó chợt dừng lại khi chỉ còn cách họ vài mét.\n\"Er....em có biết chính xác chúng ta đang đi đâu không?\" một giọng nói cất lên.\n\"Có chứ ạ. Hồi nhỏ em đã bị lạc bao nhiêu lần, bác Norferk đã phải đi tìm và đưa em về phòng!\" một giọng nói khác nhưng có âm điệu của trẻ con.\n\"Tớ không thích chỗ này! Sao chúng ta không gọi họ?\" người thứ ba lên tiếng.\n\"Không được! Shiho nói John và Alice có thể ở ngay gần đây, nếu chúng ta gọi thì bọn họ sẽ tấn công!\"\n“Ôi trời....vậy chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm họ sao?....Heiji là một tên ngốc! Tớ mà bắt được cậu ta thì.....\"\n\"Thì cậu sẽ nói rằng cậu nhớ cậu ấy lắm đúng không?\" người kia cười khúc khích.\n\"Yeah!...Ah, ý tớ là, KHÔNG!\"\n\nCác chàng trai nhìn nhau (mặc dù không thể nhìn thấy mặt nhau trong bóng tối như thế này), và đến giây thứ 30, Heiji và Shinichi đều nhảy bổ ra và chạy về phía những cái bóng đó. Trước khi họ kịp mở miệng gọi thì một tiếng thét đinh tai nhức óc vang lên từ các cô gái.\n\"AAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!”\n\nShinichi chưa kịp làm gì, cậu đã lĩnh trọn một cú đá vào bụng và ngã ngửa ra mặt đất.\nHeiji thì bị ai đó túm lấy tay và chưa kịp nói gì đã bị quật ngay xuống đất.\n\"Owww....\" các chàng trai rên rỉ vì đau đớn.\nRan vừa định đá thêm cho Shinichi thì Rosey chĩa đèn pin vào anh chàng tội nghiệp đang nằm trên mặt đất.\n\"Cái....ngươi....Shinichi!\" Ran reo lên, sau khi nhận ra người vừa đột ngột nhảy ra và “chuẩn bị” tấn công cô.\n\"Heiji! Cậu làm gì ở đây?!....Trời ơi, cậu có sao không?\" Kazuha mừng rỡ, cô vẫn còn ngỡ ngàng, nhưng cũng nhẹ cả người khi thấy Heiji ở đây.\n\nHakuba và Richard nhanh chóng bước ra từ phía sau, sau khi chắc rằng họ sẽ không bị đánh nữa.\n\"Các cậu có sao không?\" Hakuba hỏi Ran và Kazuha. (trong lúc đang cố không phì cười)\n\n\"Tin tôi đi, họ đang khoẻ hơn bao giờ hết.\" Heiji than thở, trong khi Kazuha đỡ cậu đứng lên.\n\"Bất kì ai đánh được đòn như vậy thì đều khoẻ cả\"\n\"Tớ xin lỗi...nhưng lẽ ra cậu không nên nhảy ra giữa đường như vậy!\" Kazuha nói\n\"Tớ không...cái gì?\" Heiji gào lên\n\n\"Shinichi....Tớ xin lỗi! Cậu có sao không? Tớ....\" Ran hỏi với vẻ lo lắng.\nShinichi chỉ nhìn cô. \"Tớ lo cho cậu đến phát điên, vậy mà việc đầu tiên cậu làm là đá vào bụng tớ?\"\n\"Tớ....\"\n\"Tớ rất mừng là cậu không bị thương.\" Shinichi mỉm cười, cậu nắm tay Ran và nhìn cô trìu mến. Nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất khi Shinichi nhìn thấy trán của Ran.\n\"Cậu bị chảy máu trên trán....chuyện gì đã xảy ra?! Bọn chúng đã làm gì cậu?\" Shinichi hỏi, với vẻ lo lắng và bực bội.\n\"Tớ ổn mà, thật đấy. Shinichi, chúng ta hãy ra khỏi đây ngay....\"\n\"Làm sao chúng dám...\"\n\"Shinichi!”\n\"Thôi được rồi!” Shinichi lầm bầm “Tớ mà bắt được chúng thì...”\n\n\"Chúng ta phải ra khỏi đây ngay....cô bé này là ai vậy?\" Heiji hỏi, cuối cùng cậu cũng chú ý đến cô bé tóc vàng.\nRichard bước lên trước và nhìn với một vẻ mặt “không thể tin được”.\n\"Richard.... đây là Rosey. Em gái cùng mẹ khác cha của cậu.\" Kazuha nói, \"Rosey, đây là Richard, anh trai của em.\"\n\"Anh trai...của em?\" Rosey hỏi khẽ. Cô bé lùi lại vài bước, cô không thích cái nhìn của Richard.\n\nRichard không biết phải nói gì. Mọi loại cảm xúc lẫn lộn trong cậu. Giận dữ, căm ghét, đau đớn, buồn bã....tràn ngập tâm trí cậu.\n\"Richard.... đó không phải lỗi của cô bé.\" Hakuba nhắc khẽ.\nTất cả mọi người đều lo lắng và nghĩ rằng Richard sẽ quát mắng cô bé thậm tệ.\n\nCuối cùng, Richard hít một hơi thật sâu, mắt cậu đẫm lệ.\nCậu nhìn Rosey và bước lên trước với vẻ mặt vừa giận dữ vừa đau lòng.\nRichard cúi xuống và nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé của Rosey.\nRosey nhìn lên Richard, cô bé hơi e sợ, nhưng cô vẫn đứng yên đó.\nTiếp sau đó là vài giây im lặng.\n\"....em trông giống hệt mẹ của chúng ta, Rosey.\" Richard nói một cách dịu dàng, cậu nghẹn ngào, hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt.\n\"Đừng lo, anh sẽ chăm sóc cho em... ôi trời....tôi đã có một đứa em gái!\" Richard ôm Rosey vào lòng.\n\nRosey bật khóc, cô bé chưa bao giờ cảm thấy được che chở và an toàn như thế này. Lúc này, cô bé biết rằng mình sẽ không còn cô đơn nữa.\nHakuba mỉm cười nhẹ nhõm, Ran và Kazuha khóc vì vui mừng. Shinichi và Heiji đều mỉm cười, mặc dù họ đang có hàng nghìn câu muốn hỏi các cô gái.\n\n ***************************\n\n\"Rosey sẽ đưa chúng ta ra ngoài, hãy đi theo cô bé. Cô bé biết rất rõ nơi này.\" Ran nói, cô nhìn Richard đang nắm tay Rosey.\n\"Đi nào Heiji, Shiho và Aoko vẫn đang đợi.\" Kazuha giục cậu bạn thân nhất của mình.\n\"Heiji?\" cô hỏi lần nữa, rồi chợt bắt gặp cái nhìn của Heiji.\nKhông chỉ có cậu, Shinichi và Hakuba đều như vậy.\n\n\"....chuyện gì vậy?\" Kazuha hỏi, mặc dù trong lòng cô biết rõ đó là cái gì.\n\"....Tớ sẽ không rời khỏi chỗ này, tớ muốn đi tìm viên kim cương.\" Heiji trả lời rõ ràng.\n\"Tớ cũng sẽ ở lại, sau khi tìm ra Pandora, bọn tớ sẽ quay ra ngay.\" Hakuba thêm vào.\n\"....tớ...\" trước khi Shinichi kịp nói gì đó, Ran đã nắm lấy cổ tay cậu.\n\"Đừng nói nữa Shinichi, chúng ta đi thôi, tớ không quan tâm đến cái viên kim cương ngu ngốc đó! Chúng ta sẽ ra ngoài, Heiji, Hakuba, đừng cố phản đối nữa, trừ phi các cậu muốn nếm thử vài đòn karate của tớ!\" Ran ra lệnh.\n\nKazuha mỉm cười, cô cũng thấy cái nhìn của bọn con trai, nhưng giống như Ran, cô hiểu rằng họ cũng không quan tâm đến viên kim cương đó.\n\"....không phải vì viên kim cương, bọn tớ không cần nó. Nó thuộc về gia đình Richard.\" Hakuba giải thích\n\"Bọn tớ sẽ không bỏ dở vụ điều tra này đâu...uhm, ít ra thì là tớ. Hai cậu có thể đi cũng được.\" anh nhìn Heiji và Kudo.\n\"Tớ không đi đâu, Ran, kể cả khi cậu dùng karate với tớ.\" Heiji nói. Rồi cậu bước lùi lại như thể Ran sắp sửa đá bay đầu cậu ra khỏi cổ.\nRan vẫn đứng yên với vẻ mặt đầy thất vọng.\n“Còn Kaito thì sao? Chúng ta phải giúp cậu ấy! Bọn tớ không thể ra khỏi đây mà không có các cậu được! Shinichi...!\"\n\"Heiji! Cậu điên à? Làm sao cậu ra khỏi đây được?” Kazuha hỏi.\n\nShinichi lưỡng lự, thật lòng cậu cũng muốn ra khỏi đây. Không giống như Heiji và Hakuba, lí do duy nhất khiến họ muốn ở lại là vì họ là thám tử, và họ không thể cưỡng lại sự tò mò của mình.\nNhưng cậu đã hứa với Ran. Cậu không thể cứ đi xung quanh chỗ này và đưa chính mình hoặc Ran vào chỗ nguy hiểm.\n(không giống trước đây chút nào)\n\nNhưng.... kim cương Pandora. Nếu đó là một viên kim cương nào khác, cậu có thể bảo họ từ bỏ nó. Pandora....viên kim cương mà KID đã liều mạng tìm kiếm. Hoặc, KAITO đã liều mạng tìm kiếm.\nGiờ thì Kaito đã bị thương, và đây có thể là cơ hội duy nhất để tìm được viên kim cương, để tìm hiểu vì sao cha của Kaito bị giết... để ngăn KID không đi ăn trộm nữa... và cậu là người duy nhất có thể làm việc này cho Kaito, dù sao thì KID đã cứu mạng cậu....\n\n\"Ran.... đi đi, đừng lo, bọn tớ sẽ ổn thôi.\" cuối cùng Shinichi nói.\nRan há hốc miệng, nhưng cô hiểu cái nhìn trong đôi mắt xanh của Shinichi. Cương quyết, và vẻ mặt “Tớ xin lỗi, nhưng lầm này tớ sẽ không đi, vì bất kì lí do gì.”\n\"....tớ ghét cậu.\" Ran nói khẽ. \"Nhớ quay ra ngay đấy.\"\n\n\"Các anh tìm cái gì vậy?\" Rosey đột nhiên hỏi, mọi người nhìn cô bé.\n\"Một viên kim cương....hay một cánh cửa bí mật nào đó. Này, em có biết một cái cửa hay một căn phòng nào đó trong đường hầm này không?\" Hakuba hỏi đầy hi vọng.\n\"....yeah, có cả đống phòng!\" Rosey đáp “Khoảng 50 hoặc hơn.\"\n\"....50?...Haizzz... \"\n\"Ehm....thế có cái phòng nào khác biệt so với những cái khác không? Như kiểu, có hình dạng kì lạ hoặc có cửa hay...những dòng chữ trên tường?\" Hakuba vẫn chưa đầu hàng.\n\nRosey suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên một tia sáng loé lên trong mắt em.\n\"....có một căn phòng nhỏ, với những chữ viết rất lạ trên tường, bác Norferk đã nói với em là: “Khi cháu lớn lên, bác sẽ cho cháu biết sẽ phải làm gì với những dòng chữ này. Bây giờ chưa phải lúc.””\n\n\"Căn phòng đó ở đâu?!\" các chàng trai hỏi cùng một lúc với vẻ hào hứng hiện rõ.\n\"Đi hết đường này, rẽ phải hai lần và trái một lần.\" Rosey đáp.\n\"Em thật thông minh!\" Richard nói, cậu rất ấn tượng với vẻ lanh lợi của Rosey.\nRosey nhoẻn cười.\n\n\"Vậy thì chúng ta còn đợi gì nữa, đi thôi.\" Heiji nói, cậu rất nóng lòng muốn xuất phát ngay. Heiji đi thẳng qua Shinichi. Cậu vẫn còn giận cậu ta, mặc dù các cô gái đã trở về an toàn. Shinichi lườm Heiji.\n\n\"....Heiji!\" Kazuha đột ngột lên tiếng, cô bước lại gần cậu và hỏi.\n\"Cậu có mang theo bùa hộ mệnh không đấy?\"\n\"Yeah, có đây rồi. Cậu hãy ra ngoài và tự chăm sóc cho mình nhé.\"\n\".....\" Kazuha muốn nói thêm gì đó, nhưng cô không biết phải nói gì. Kazuha nhìn xuống sàn nhà một lúc, và quyết định.\nLấy hết dũng khí, cô kiễng chân lên và hôn nhẹ vào má Heiji.\n\nHeiji vẫn đứng đó (gần như đánh rơi cái đèn pin trên tay), và mặc dù chỉ có một chút ánh sáng, mọi người đều nhìn thấy mặt cậu ta đỏ như thế nào.\n\"Xin lỗi đã đánh ngã cậu...tớ...tớ sẽ đợi cậu ở ngoài.\" Kazuha thì thầm, và nhanh chóng quay đi, va cả vào Shinichi và Hakuba với khuôn mặt đỏ bừng.\n\"....er.... được rồi\" Heiji đáp, mắt mở to và miệng há hốc.\n\nRan cười khúc khích và nói gì đó với Kazuha làm cho mặt cô càng đỏ hơn.\n\"Richard, bây giờ cậu có trách nhiệm phải chăm sóc cho các cô gái này, và ra khỏi lâu đài nếu có. Hãy cẩn thận với Alice và John, được chứ? Giờ chúng ta vẫn không biết họ đang ở đâu.\" Hakuba nói với cậu bạn thân.\nRichard gật đầu, cậu nhìn Hakuba đầy cảm kích.\n\"Saguru...cám ơn cậu....vì tất cả mọi thứ...Xin lỗi vì tớ đã....\"\nHakuba xua tay và mỉm cười. \"Đừng nhắc đến nữa, chúng ta sẽ nói chuyện sau khi kết thúc vụ này.\"\nRichard gật đầu và nói với Rosey: \"Nào, chúng ta đi thôi.\"\n\nRan hôn tạm biệt Shinichi lên má, và bảo Hakuba hãy chăm sóc cho Heiji và Kudo.\nKazuha vẫy tay tạm biệt Heiji, cả hai người họ mỉm cười với nhau.\nCác cô gái bắt đầu chuyến đi quay trở lại lâu đài, với Richard và Rosey dẫn đường.\n\n\"Nào, chúng ta cũng đi thôi, các chàng trai đang yêu.\" Hakuba nói, đợi cho đến khi các cô gái biến mất khỏi tầm nhìn của họ.\nAnh cười toe toét với hai cậu bạn của mình.\n\"Cậu vừa nói gì?!\" Kudo và Heiji cùng hét lên.\nHakuba chỉ cười và bắt đầu chạy xuống cái đường hầm dài.\n\"Chúng ta không có thời gian đâu! Nhanh lên!\" anh gọi to.\nHeiji và Shinichi chỉ còn cách chạy theo Hakuba nhanh nhất có thể.\n\"Đang yêu?\" Heiji nghĩ thầm trong khi chạy \".....Kazuha và mình? Huhm....\"\nCậu mỉm cười.\n\n\n\n\n\n\nmỗi lần post 1 chap xem ko đã post mấy chap 1 lúc xem hay hơn\nmấy bạn thanks khích lệ tinh thần nha", "nhox_tam ơi mình thấy 1 lần bạn post cỡ 2 chap là đc ùi nếu post nhìu quá thì fic sẽ ko còn hấp dẫn nữa, bạn nhé (cái nỳ ko phải là mình cấm ko cho bạn post nhìu xin đừng hỉu lầm nhe chỉ là mình mún mọi người coi sẽ thấy hồi hộp hơn là có bao nhiu đọc bấy nhiu như thế nó sẽ bớt ly kì hơn trước)bạn hứa nhe", "uh nhưng bạn mỗi lần post có 1 chap làm mình đọc bức rức ko chịu nổi nên đành phải post 2 chap đọc cho đỡ ghiền đó mà \nthui chap 20 nè\nChapter 20: \"Có đi vào không?\" \n\"Cái gì vậy?\" Aoko hỏi, mắt mở to, chăm chú lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần với nhà kho.\n\"Shhhhh....\" Shiho đứng dậy và dựa sát tai vào cánh cửa, cố lắng nghe.\nHọ đã ngồi trong căn nhà kho tối được hơn 20 phút, và mọi tiếng động dù là nhỏ nhất đều làm cho họ sợ hãi.\nAoko không thể ngừng việc cứ nhìn chằm chằm vào cái đường hầm đen ngòm ở cuối phòng. Cô cảm thấy như thể sắp có một con quỷ sẽ bất ngờ nhảy bổ ra và nuốt sống cô.\nAoko nắm chặt tay Kaito hơn.\n\nTiếng bước chân chợt dừng lại, và mọi thứ trở nên im ắng.\n\"....Shiho? Tớ đây, Ran đây.\" Một giọng nói vang lên từ phía ngoài cửa. \"Richard và Kazuha đang đi với tớ, mở cửa ra đi.\"\nShiho thở phào nhẹ nhõm, cô mở cửa ra với hi vọng sẽ nhìn thấy Hakuba và các chàng trai còn lại.\nNhưng thay vào đó, chỉ có Ran, Kazuha, Richard và Rosey.\n\"Đi nào, chúng ta sẽ ra khỏi đây với Kaito.\" Ran nói.\n\"....Hakuba đâu rồi?\" Shiho hỏi, lông mày hơi nhướng lên.\n\"....họ không đi, họ muốn tìm kim cương Pandora.\" Kazuha đáp. \"Shinichi và Heiji nài nỉ ghê quá, bọn tớ không ngăn được.\"\nShiho nhìn xuống, cố gắng kìm lại cơn tức giận sắp sửa phun trào.\n*Sao bọn họ đều ngu ngốc như vậy?* cô không thể hiểu cái viên kim cương đó có cái gì hấp dẫn.\n*Hakuba thực sự tin rằng viên kim cương đó quan trọng hơn mạng sống của chúng ta sao?*\n\n“Mấy tên ngốc!\" Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt nhưng tức tối vang lên, tất cả mọi người quay lại kinh ngạc.\nAoko nhìn Kaito, miệng há hốc.\nKaito vẫn nằm trên sàn nhà, nhưng đã mở mắt, và trông tươi tỉnh hơn.\n\n\"Kaito! Cậu đã dậy rồi!\" Aoko reo lên mừng rỡ, cô không thể kìm được và cúi xuống hôn nhẹ lên gương mặt xanh xao của Kaito.\n\"Yeah, một nhát dao làm sao giết tớ được.\" Kaito đáp với giọng yếu ớt, rồi cậu cắn môi vì vết thương ở bụng lại nhói đau.\n\"Chuyện gì đã xảy ra? Ai đó kể cho tớ với.\" Cậu hỏi.\n\"Chuyện dài lắm, bọn tớ sẽ kể sau. Chúng ta phải ra khỏi đây ngay, để tớ giúp cậu.\" Richard nói, cậu và Aoko đỡ Kaito đứng dậy, mỗi người quàng một tay của Kaito qua vai mình.\nKaito lầm bầm điều gì đó \"Tớ muốn đi tìm Pandora, Kudo dám hớt tay trên của tớ....hãy để tớ đi tìm nó!\"\n\nAoko gần như nổ tung vì tức giận, cô không thể hiểu được cái viên kim cương quái quỷ đó có gì hay ho đến vậy! Sao Kaito lại muốn nó đến vậy? Cậu ta đúng là vô phương cứu chữa!\n\n\"....đứng nói nữa, giữ sức đi. Vết thương có đau hơn không? Cậu có muốn gì không?\" Aoko hỏi, cô lo Kaito lại ngất đi lần nữa.\nKaito nhìn cô với vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. Cậu chưa bao giờ thấy Aoko cư xử dịu dàng như vậy, thật nhẹ nhàng và chu đáo....\n\"Yeah, tớ chỉ muốn một nụ hôn, tớ biết cậu cũng yêu tớ mà.\" Kaito cười toe toét và nháy mắt với Aoko.\n\"....không bao giờ!\" Aoko lúng túng. \"Và hãy im mồm lại ngay Kaito Kuroba!\"\n\n *****************************\n\n\"Đây rồi.\" Hakuba nói, anh bước vào một căn phòng nhỏ theo chỉ dẫn của Rosey.\nCăn phòng có chiều rộng không quá 4 mét, và Rosey nói đúng, có những dòng chữ ở bên phải bức tường.\n\"Không phải những chữ kì lạ như Rosey nói, đây là tiếng Anh.\" Shinichi nói, cậu nhìn vào bức tường, và dùng đèn pin chiếu bao quát cả căn phòng.\nCó những chữ cái từ A đến Z, và số từ 0 đến 9.\n\"Có lẽ Rosey không biết đọc, vì thế nên cô bé gọi đây là những chữ viết kì lạ....\" Shinichi nghĩ.\n\"Tớ nghĩ chúng ta cần giải thêm mật mã.\" Hakuba nói, anh đặt tay lên tường và nhận thấy những chữ này được làm bằng kim loại.\nChúng giống như những nút ấn kim loại trên bức tường đá.\n\n“Mật mã cuối cùng là: ---Wife\" Heiji nói, nhìn xuống tờ giấy trên tay.\n\"Tớ không hiểu, từ “Wife”(vợ) nghĩa là gì?\"\n\"Thật ngạc nhiên!\" Hakuba thốt lên thích thú, không chú ý đến Heiji.\n\"Làm sao người ta có thể làm cho kim loại khít vào đá như thế này nhỉ? Chúng hoàn toàn khớp với nhau.\"\n\n\"Bằng kĩ thuật hiện đại\" Kudo đáp. Cậu cũng bắt đầu thấy chuyện này khá thú vị.\n\"Điều đó có nghĩa là bức tường này mới được xây gần đây, chắc khoảng 20 năm trước.\"\nHakuba gật dầu. \"Cần có đủ loại máy móc hiện đại để cắt xuyên qua đá và đặt kim loại vào trong....không biết ai đã làm việc này?\"\nHeiji nhún vai \"Còn ai vào đây nữa? Người đã cố gắng hết sức để che giấu viên kim cương, và theo những gì tớ biết, chắc hẳn đó là Ngài Norferk.\"\n\n“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?\" Hakuba hỏi, suy nghĩ về dòng mật mã.\n\"---Wife. Vậy nếu chúng ta giải mật mã này theo cách trước đây, chắc chắn phải có 3 chữ cái đứng trước từ “wife”.\"\n\"....cái đó chẳng liên quan gì cả.\" Heiji làu bàu.\n“Này, nếu Ngài Norferk đã xây bức tường này, thì ông chắc hẳn phải nhắc đến vợ mình ở đây, đúng không?\" Shinichi gợi ý.\n\"....yeah, vậy thì phải tìm cái gì đó liên quan đến vợ ông ấy.\" Heiji đồng tình (lần đầu tiên cậu đồng ý với Shinichi sau trận đánh nhau của họ)\n\"Phu nhân Norferk....---Wife....\" Heiji gãi đầu, \"Này....có ai biết tên thật của bà không? Trước giờ chúng ta chỉ gọi bà ấy là Norferk.\"\n\nNhững gì Heiji vừa nói đã gợi nhắc cho Hakuba về điều gì đó, cậu nhìn trân trân vào bức tường, cố lục lọi lại trong trí óc của mình.\n\"Richard đã nói với tớ trước đây....khi bọn tớ còn nhỏ....\"\n\n\"DORA!\" Hakuba bất ngờ kêu lên. Cậu nhìn Heiji và cười to.\n\"Tất nhiên rồi! Sao tớ không nghĩ ra nhỉ? Heiji, thỉnh thoảng cậu cũng thông minh ra trò!\"\n\n\"Eh?\" Kudo và Heiji chỉ nhìn Hakuba chằm chằm.\nHakuba dường như vui sướng quá mức, mắt anh ánh lên những tia nhìn thích thú. Hakuba bước ngay đến chỗ bức tường và bắt đầu nhấn những cái nút kim loại.\n\"C...cậu vừa nói gì?\" Kudo hỏi.\n\"Dora, đó là tên thật của phu nhân Norferk! Nghĩ thử xem, nếu chúng ta đặt tên thật của phu nhân Norferk vào mật mã thay cho từ “wife”, và nếu 3 dấu chấm phía trước là chữ Pan, thì sẽ được Pandora! Tên của viên kim cương!\"\nHakuba giải thích với nụ cười nở rộng trên khuôn mặt, trong khi đang ấn những chữ cái cuối cùng.\n\n\"Tuyệt vời! Sao cậu không nói sớm hơn?\" Kudo nói, cậu rất vui vì cuối cùng họ đã giải xong mật mã, nhưng hơi bực bội một chút vì thực tế là cậu không giải ra mật mã cuối cùng.\n\"Cậu có ý gì khi nói tớ *thỉnh thoảng* cũng thông minh!?\" Heiji lầm bầm.\n\nTrước khi Hakuba kịp trả lời câu hỏi của Heiji, họ nghe thấy một tiếng động lớn rung chuyển cả người.\nBANG!\nNhững bánh xe kim loại bắt đầu chuyển động bên trong bức tường, những tiếng lách cách, ầm ầm, cọt kẹt khiến cho bức tường rung lên dữ dội. Các chàng trai nhìn xung quanh lo lắng, không nhận ra chính mình đang bước lùi lại.\n\"Tớ không thích nhìn chuyện này.\" Kudo lẩm lẩm.\n\nNhững tiếng động lớn ầm ầm xung quanh họ, tưởng chừng như cả đường hầm sắp sụp đổ!\nGiống như một trận động đất đang diễn ra với họ ngay dưới lòng đất, và đó KHÔNG phải là một ý nghĩ hay khi biết rằng mình có thể sắp bị chôn sống.\n\"Chết tiệt!\" Heiji nguyền rủa. \"Chắc cậu đã giải sai mật mã rồi Hakuba!\"\n\"Không thể nào!\" Hakuba hét lại, anh nhìn khắp căn phòng, nghĩ rằng chắc chắn mình đã giải đúng mật mã. *Làm sao ra khỏi đây bây giờ?*\nRồi mắt anh bắt gặp vật gì đó chuyển động trong bóng tối.\n\n\"Nhìn kìa!\" Hakuba chiếu đèn pin vào tường, và thật ngạc nhiên, cả bức tường đang dần chuyển động về phía sau, như một cánh cửa vậy. Phần xây bằng đá tạo nên một tiếng động ken két lớn kinh khủng đến nỗi suýt làm thủng màng nhĩ của các chàng trai.\n\n\"Whao! Y như truyện Alibaba vậy! Lẽ ra chúng ta nên nói ‘Vừng ơi mở ra’ trước.\" Heiji cau mày.\n“Thật kinh ngạc.\" Hakuba nhận xét. Anh quan sát khi bức tường nặng nề ngừng chuyển động và để lộ ra một lỗ hổng trên tường, đủ lớn cho một người đi qua.\n\n\"Có đi vào không?\" Shinichi hỏi. Cậu có cảm giác rất tồi tệ với chuyện này, mặc dù cậu đã biết trước câu trả lời.\n\"Đương nhiên là có.\" Heiji nói, \"Ta phải nhanh lên thôi, nơi này sắp sửa sụp đổ rồi.\"\n\n *****************************\n\n\"Cái gì vậy?\" Kazuha hỏi khi sàn nhà rung lên dưới chân cô, cả nhóm nhìn quanh lâu đài với vẻ lo lắng.\n\"Hình như nó đến từ dưới mặt đất....có chuyện gì ở dưới đó vậy?\" Shiho nói. “Ầm ầm và cọt kẹt....tôi không thích những tiếng động này.\" Richard lẩm bẩm.\n\n‘Trời ơi, Shinichi định làm gì đây?\" mặt Ran tái xanh, cô phải cắn chặt môi để ngăn cái ý nghĩ quay trở lại tìm Kudo.\nHọ vừa ra khỏi nhà kho và bắt đầu ra ngoài bằng lối cửa sau.\nNghe có vẻ mạo hiểm, nhưng họ phải ra khỏi đây ngay khi còn có cơ hội.\nMột tiếng động lớn nữa làm rung chuyển tất cả mọi người, nghe như một phần nào đó của lâu đài sắp sửa sụp đổ hoặc nổ tung.\nRosey gần như oà lên khóc, nhưng Richard đã nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, và Rosey biết rằng cô luôn được chở che và bảo vệ.\n\"Đi tiếp thôi.\" Richard nói. \"CHÚNG TA phải ra khỏi đây.\"\n\n\"..........\" Kaito vẫn im lặng, cậu biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng hiện giờ cậu không còn đủ sức lực để nói hay làm bất cứ điều gì. Richard và Aoko đang đỡ cậu bước chầm chậm ra khỏi lâu đài.\n\nĐôi mắt xanh của cậu ánh lên một tia sáng lạ khi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.\nCơn bão đã qua đi.\nBình minh đang dần hé rạng.\nKhuôn mặt của Kaito vẫn tái nhợt, nhưng trên môi cậu nở một nụ cười yếu ớt.\n\n*Vậy là họ đã giải xong mật mã, rồi họ sẽ sớm lấy được viên kim cương. Nếu như họ có thể vượt qua thử thách cuối cùng.*\n\nGương.\n\nRất rất nhiều gương, ở tất cả mọi nơi, trên mọi bức tường.\nHành lang, được tạo nên với những bức tường gương, dài, tối, và sâu hút.\nNhưng không phải là những tấm gương sáng bóng, lấp lánh, mà chúng cũ kĩ và bụi bặm, vì không có ai lau chùi. Không một ai trong vài trăm năm năm gần đây.\nChúng đã đợi. Đợi đến ngày những nạn nhân mắc bẫy.\nGiờ thì chúng đứng lặng yên và không cần phải chờ đợi nữa.\n\nHakuba, Kudo và Heiji bước vào một mê cung toàn bằng gương.\nHọ đi qua cái đường hầm dài hẹp từ phía bức tường, và giờ không ai nói được lời nào.\n\nÁnh sáng duy nhất là từ những chiếc đèn pin của họ, nhưng giờ chúng đang yếu dần đi vì pin sắp cạn kiệt.\nÁnh sáng từ đèn pin phản chiếu giữa những tấm gương, tạo nên hàng nghìn tia sáng lung linh trên những bức tường gương. Chúng làm bừng sáng mê cung, nhưng cũng tạo nên bầu không khí u ám và nặng nề. Thật lạnh lẽo và ghê sợ.\n\nHàng trăm hàng nghìn bóng của các chàng trai phản chiếu ĐỀU hiện lên xung quanh họ.\nHọ có thể nhìn thấy chính mình từ mọi góc độ khác nhau.\nNhững hình phản chiếu dường như kéo dài bất tận, và như có hàng nghìn nghìn đôi mắt đang quan sát họ.\nHay là đang nhìn họ chằm chằm.\n\nNơi này tạo nên một cảm giác đặc biệt ghê sợ và trống trải. Nó đầy bụi bặm, và thỉnh thoảng, một luồng gió lạnh lướt qua khiến cho các chàng trai rùng mình.\n\nMột mê cung rộng lớn, và bóng tối bao trùm xung quanh họ.\nNhững tấm gương tạo nên ảo giác về hàng nghìn đường hầm đen kịt kéo dài vô tận không bao giờ thoát ra được.\nKudo nhìn lên, nhưng không thể thấy được trần nhà.\nGiống như họ đang bị mắc kẹt dưới lòng đất, bên trong một không gian quanh co và khúc khuỷu.\n\nSau một lúc chỉ nhìn chăm chú vào hàng trăm hình phản chiếu và cảm nhận được mình đang gặp rắc rối cực kì lớn, các chàng trai bắt đầu đi từng bước thận trọng trong mê cung.\n\"Tớ ghét cái chỗ này.\" Heiji làu bàu.\n“Này, cậu là người duy nhất muốn vào đấy nhé.\" Kudo đáp.\n\"Shhhhhh....nghe đi.\" Hakuba nói.\nTất cả mọi thứ đều im lặng.\n\"Tiếng động đã dừng rồi. Vậy là tớ đã giải đúng mật mã!\" anh cười toe toét.\n\n\"Đây là nơi kinh khủng nhất mà tớ từng đến.\" Shinichi nói. \"Thật khác thường, quá khác thường.\"\n\"Có lẽ đó là một ý kiến hay, còn gì đáng sợ hơn là bị mắc kẹt trong bóng tối hoàn toàn im lặng, nhìn vào hàng trăm hàng nghìn hình phản chiếu của chính mình và những đôi mắt chằm chằm xung quanh, và nguồn sáng duy nhất là một ánh đèn pin nhỏ xíu?\" Heiji nhận xét.\n\"Tớ không biết, nhưng tớ phải thừa nhận là thật đáng sợ khi phải nhìn hàng trăm Heiji cùng một lúc. Nhưng có lẽ với Kazuha thì không sao.\" Hakuba cười lớn.\n\nShinichi không thể không tham gia, tiếng cười của họ vang vọng khắp các tấm gương.\n“Thôi được, các cậu đã im đi chưa? Nhìn hàng nghìn hình phản chiếu hai cậu đang cười ngặt nghẽo sẽ làm cho tớ bị ác mộng mất!\" Heiji gắt.\n\n\"Chúng ta phải luôn đi cùng nhau, nếu tách ra sẽ không có cách nào để tìm lại nhau nữa.\" Hakuba báo trước.\n\"Giờ chúng ta phải tìm lối thoát ra khỏi đây....có lẽ viên kim cương ở cuối cái mê cung này.\" Kudo nói nhưng không hướng đến ai.\n\"Quả là ngạc nhiên....Không biết họ xây nơi này trong bao lâu?\" Hakuba nói.\n\"Tớ không nghĩ đó là điều quan trọng nhất lúc này\" Heiji nói. \"Đúng là đáng kinh ngạc, nhưng, tớ vẫn GHÉT nơi này.\"\n\nSau khi đi lòng vòng được 10 phút và rẽ 2 lần, các chàng trai giờ đang ở trung tâm của mê cung.\nHọ rẽ trái một lần nữa và Shinichi đi đầu. Cậu chiếu đèn pin xuống hành lang tối đen dài *bất tận* khi rẽ trái.\n\nMột đôi mắt đen và khuôn mặt tái nhợt đang nhìn chằm chằm vào cậu.\n\nMột khuôn mặt méo mó như quỷ dữ. Qua ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn pin, Shinichi nhìn thấy sự điên cuồng trong đó.\n\n\"CHẾT TIỆT!\" Kudo kêu lên, cậu bất thình lình nhảy mạnh về phía sau, xô vào Hakuba và Heiji.\n\"Cậu bị cái gì vậy?\" Heiji gắt, đưa tay ôm mũi.\nĐầu của Kudo húc vào cậu khi cậu ta nhảy lùi lại.\n\"Cậu nhìn thấy ma hay sao hả đồ ngốc?\"\n\nShinichi chớp mắt vài lần trước khi cậu bước lên phía trước ở chỗ rẽ trái, cẩn thận nhìn xuống cái hành lang tối đen.\nĐôi mắt đã không còn ở đó nữa.\n\nKudo quay lại nhìn Heiji. Mặt cậu tái nhợt và cậu phải hít vài hơi thật sâu để làm chậm lại nhịp tim đang đập thình thịch của mình.\nĐó là một trong số những thứ khủng khiếp nhất cậu từng thấy.\nKudo nuốt nước bọt và cuối cùng, cậu đáp lại Heiji.\n\n\"Không. Còn tệ hơn. Đó là Alice.\"\n\nHakuba và Heiji sững sờ.\n\n\"Họ đang ở đây. Trong mê cung này. Họ đang theo dõi chúng ta.\"\nChapter 21: \"Cậu ấy là KID\" \nRan từ từ mở cánh cửa chính, cẩn thận nhất có thể.\nCánh cửa kêu rất to khi mở ra.\nTừng dây thần kinh của cô căng lên, miệng khô khốc, Ran tập trung hết sức, lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất hay bất cứ thứ gì khác thường.\nCô đẩy cửa ra và lùi lại phía sau, như thể một con quái vật sẽ nhảy vào trong tấn công cô.\nKazuha bước đến chỗ Ran, nắm chặt tay cô và kéo cô ra xa hơn.\n\nTất cả những việc đó đều xảy ra quá nhanh, họ hầu như không kịp nói với nhau câu nào. Sau khi đứng cách xa cánh cửa và thấy có vẻ an toàn, họ nhìn vào cánh cửa đang mở.\n\nTrời vẫn tối, và phía trước họ là khu vườn sau của lâu đài.\nCây đổ, lá rơi, những khóm hoa giập nát và hàng rào, cả những ngọn đồi xa xa.\nCơn bão đã cuốn phăng tất cả những sinh vật nó có thể phá huỷ, một vài cây không trụ vững được, bật gốc nằm lăn lóc trên nền đất ẩm ướt.\nThảm cỏ vẫn còn đọng lại những giọt nước mưa và bình minh đang dần hé rạng.\n\nBầu trời tối âm u, những ngôi sao lấp lánh giữa những đám mây xám xịt.\nVầng trăng bạc nép mình sau những đám mây, toả ra thứ ánh sáng yếu ớt đủ cho mọi người nhìn rõ nhau.\n\nKhông có gì bất thường, không có gì rơi xuống từ trên trời hay ra khỏi lâu đài.\n\n\"....không có bẫy sao?\" Ran nói với vẻ nghĩ ngợi. Cô cau mày.\n“Hay là chúng ta ta chạy nhanh ra?\" Aoko hỏi.\n\"Không được. Phải thật cẩn thận kiểm tra từng thứ một.\" Shiho nói.\n\"Tại sao vậy ạ?\" Rosey hỏi.\nKhông ai đáp, lại một sự im lặng nặng nề.\n\"....bởi vì có thể có bẫy ở quanh đây khiến ta bị thương, nên phải cẩn thận trước, Rosey à.\" Kazuha nói, cô không muốn kể lại việc đã xảy ra với Tracey.\n\n\"Uhm....không có dây hay thứ gì lạ quanh đây...vậy thì tớ sẽ ra ngoài trước.\" Shiho đột ngột lên tiếng.\n\"Hả....từ từ đã...Shiho...\" Ran há hốc miệng, không biết nói gì.\n\"Đừng lo...phải có ai thử trước chứ!\" Shiho mỉm cười.\nCô đẩy Ran ra xa và nở nụ cười quả quyết với cô, nhưng Ran đã nắm lấy cổ tay cô.\n\"Shiho....\"\n\"Cậu thấy đấy, Ran, cậu đã mở cửa rồi, giờ thì ai đó phải đi ra ngoài chứ.\" Shiho nói, cô bắt đầu bước đến lối ra.\nCả nhóm im lặng khi Shiho tiến gần đến cánh cửa.\n\n\"Không...tớ sẽ đi!\" một giọng nói vang lên.\n\n\"...Kaito!\" lần này, Aoko há hốc miệng.\n\"Huh, tớ không thể để một cô gái làm việc nguy hiểm như vậy được, để tớ đi cho.\" Kaito giải thích, cậu đứng dựa vào tường, một tay ôm chặt lấy bụng. Kể cả khi đang nói, vẫn có một nụ cười bông đùa trên gương mặt tái xanh của Kaito. Cậu ta vẫn phong độ như vậy.\n\"Đừng ngu ngốc như vậy, cậu còn không cả đứng vững được!\" Aoko cãi lại. \"Có biết cậu đã mất bao nhiêu máu không?...Nếu cậu đi, tớ sẽ đi với cậu.\"\n\"Cái gì?! KHÔNG...\"\n\"Tớ sẽ đi!\" Kazuha nói. \"Để tớ làm cho!\"\n\"Không, để tớ, phản xạ của tớ nhanh hơn!\" Ran nói.\n\"Chẳng phải tớ đã nói là tớ sẽ đi rồi sao?\" Shiho thêm vào.\nRồi tất cả mọi người đều tranh cãi cùng một lúc.\n\n\"Vậy để tớ đi, để các cậu khỏi phải cãi nhau.\" cuối cùng Richard nói, cố to lên để họ nghe thấy. Cậu giơ tay lên như một cử chỉ phổ biến \"Cãi nhau không có ích lợi gì đâu, vậy thì hãy yên lặng và để cho tớ đi\"\nTất cả mọi người trở nên im lặng và không tranh cãi nữa.\n\nRichard nhìn Rosey một lúc, và cậu mỉm cười với cô bé.\n\"Đừng lo, chúng ta sẽ nhanh chóng thoát ra khỏi chỗ này thôi.\"\n\nHít một hơi thật sâu, Richard bắt đầu bước đến cánh cửa.\nCác cô gái đứng sát vào nhau, lo lắng và sợ hãi. Họ không muốn thấy thêm một thảm kịch nữa hay bất cứ thứ gì đột ngột rơi xuống và máu chảy ra.\nKaito đứng yên lặng, cậu cũng lo sợ như họ.\n\nRichard dừng lại ngay trước cánh cửa mở sẵn, cậu nhìn xung quanh một cách thận trịng và hồi hộp.\n\"Ai đã từng nghĩ là đi qua một cánh cửa lại đáng sợ thế này?\" cậu tự lẩm bẩm.\n\nKhung cửa không có vẻ gì bất thường.\nKhông có dây buộc. Cũng không có gì ở phía trên có thể rơi xuống.\n\"Được rồi....không có gì cả.\" Richard nói, cậu bước từng bước chầm chậm ra khỏi toà nhà, và quan sát xung quanh bồn chồn, đợi một thứ gì đó hay một điều gì đó xảy ra.\nVà...không có gì cả.\nMọi thứ vẫn im ắng.\n“An toàn rồi!\" Richard kêu lên sung sướng. \"Không có bẫy! Ra ngoài nhanh lên nào, mọi người!\"\n\nRan, Kazuha và Shiho cùng thở phào nhẹ nhõm.\n\"Yeah!\" Aoko vui mừng, cô nắm lấy tay Kaito. \"Ra khỏi đây thôi!\"\nKaito gật đầu, nhưng cậu có vẻ không vui. Có gì đó mách bảo cậu rằng chuyện này vẫn chưa kết thúc.\n\nRan nắm tay Rosey, cô bước qua cửa một cách thận trọng giống như Richard, và ngay khi Rosey ra đến ngoài, cô bé chạy đến chỗ Richard và ôm chặt lấy anh mình.\nRan mỉm cười, vậy là cuối cùng họ đều đã thoát ra khỏi lâu đài, và cô có thể tìm người đến giúp Shinichi.\n\nRan quay lại và vẫy tay với Shiho và Kazuha. “Nhanh lên nào! Chúng ta còn phải gọi cứu trợ!”\nNgay khi Shiho và Kazuha vừa định đi, Kaito đột nhiên giơ tay lên. Đôi mắt xanh của cậu bỗng như cảm thấy có nguy hiểm đang đến gần, rất mãnh liệt, và một linh cảm xấu chợt ập đến.\n\n\"Tiếng động gì thế?\" cậu nói, gần như thì thầm.\n\"Cái gì cơ?\" Aoko hỏi.\n\"Tiếng lách cách ấy.\"\n\"Tớ chẳng nghe thấy gì cả.\" Aoko nhíu mày. \"Kaito... đừng doạ tớ thế chứ.\"\n\"Không...nghe đi!\" Kaito vẫn khăng khăng, cậu nhìn xung quanh lo sợ.\nKĩ năng của một siêu đạo chích đã giúp cậu có thính giác tinh tường hơn mức bình thường.\n\nĐôi mắt cậu bắt gặp cái hiên ngay trước bậc tam cấp. Ran đang đứng đó, ngay trên nền nhà đã ướt đẫm, cô rõ ràng cũng nghe thấy âm thanh đó, vì khuôn mặt đã bắt đầu tái nhợt đi.\nTiếng động rất nhỏ, gần như không rõ, nhưng nghe có vẻ như ai đó đang cố bật một cái bật lửa, hay đánh một que diêm.\n\nHọ đứng im một lúc, quan sát xung quanh, cố tìm xem tiếng đó đến từ đâu. Không khỏi sợ hãi điều sắp sửa xảy ra.\n\nVầng trăng lại hé ra sau những đám mây, và toả thứ ánh sáng yếu ớt của mình để soi sáng bóng đêm và cả toà lâu đài u ám.\nMọi vật đều bị ướt sau cơn bão, nhưng có gì đó không ổn, Kaito nhìn trân trân vào cái hiên nhà nơi Ran đang đứng.\nNền nhà bị ướt, đúng như vậy, nhưng ánh trăng chiếu vào khiến nó hiện lên một thứ ánh sáng rất lạ.\nRất nhiều màu sắc, như cầu vồng vậy, ánh lên nhè nhẹ phía dưới chân cô.\n\nRồi nó biến mất.\nMặt trăng lại ẩn vào sau mây.\n\n\"Âm thanh đó!\" Ran đột ngột lên tiếng, cô chỉ vào cánh cửa.\n\"Nó đến từ bên trong lâu đài! Cái gì vậy?\"\n\nKaito kinh hoàng nhận ra.\n\n“CHẠY ĐI!\" cậu gào lên, và với tất cả sức lực của mình, cậu đẩy Aoko và Kazuha. “NHANH LÊN!\"\n\n“Cái gì...\" Aoko vừa định hỏi, nhưng Shiho đã nắm lấy tay cô.\nCô nhận ra ngay khi Kaito hét lên. Cô cũng nhìn thấy ánh sáng lạ trên hiên nhà.\nCô chợt nhận ra tiếng động đó.\n\"RAN! Ra ngoài đi! ĐÓ LÀ XĂNG ĐẤY!\" Shiho hét lên hết mức có thể.\n\nRan giật mình lùi lại, cô không hiểu Shiho vừa nói gì, ngay lúc đó, một tiếng động lớn nổ vang trước mắt cô.\nBANG!\nRan chưa kịp định thần, một ngọn lửa lớn bùng lên và hơi nóng rát phả vào mặt cô.\nTheo phản xạ, cô lập tức lùi lại tránh xa khỏi chiếc cửa gỗ đang dần bắt lửa. Cô có thê cảm thấy mùi tóc mình cháy khét lẹt khi những tia lửa bắn ra từ vụ nổ.\n\nHọ hãi hùng nhìn cả cánh cửa lớn bùng cháy dữ dội như một bức tường lửa, nền nhà ngập trong biển lửa. Lửa lan nhanh tới những cánh cửa sổ gần đó và tấm thảm đỏ trên sàn.\n\nAlice và John đã tạo ra một thiết bị nhỏ bên trong cánh cửa planted, một khi để cửa mở quá 10 giây, nó sẽ tự động bắt lửa và bốc cháy, gây ra một vụ nổ nhỏ.\nNhưng họ cũng đổ đầy xăng lên cửa và sàn nhà gần đó để toà nhà bắt lửa nhanh chóng và dễ dàng hơn.\n\n\"AOKO! CHẠY MAU ĐI!\" Kaito hét lên. Cậu đẩy Aoko ra, và ngay lúc đó, vết đâm trên bụng cậu lại nhói đau.\n\"Khốn....\" Kaito rên rỉ, cậu quỳ xuống giữ chặt bụng. Cậu nhìn xuống tay.\nMáu. Ướt đẫm.\n\nAoko chưa kịp phản ứng vì mọi việc diễn ra quá nhanh, nhưng Kazuha đã nắm lấy tay cô và kéo mạnh.\n“Ta phải ra ngoài trước khi cánh cửa bắt lửa! Đi nào, Aoko!\"\n\"KHÔNG!\" Aoko gào lên, cô vùng ra khỏi Kazuha và quay lại chỗ Kaito.\n\"Kaito, dậy đi nào! KAITO!\"\n\nNhưng Kaito không thể dậy được. Máu từ vết thương của cậu lại tuôn ra, ướt đẫm sàn nhà.\nAoko chỉ khóc, Kazuha cố sức kéo cô dậy, Shiho bước đến gần Kaito, cô nhìn cậu, rồi nhìn cánh cửa. Ngọn lửa mỗi lúc một nhanh và dữ dội hơn, nó sắp thiêu rụi cả cánh cửa gỗ lớn. Những tấm rèm gần đó cũng bắt đầu bắt lửa, khói đen kịt bốc lên.\n\nNếu không thoát ra ngoài trong vài phút nữa, họ sẽ bị thiêu sống bởi bức tường lửa bao quanh đang ngày một cháy dữ dội.\n\nShiho cắn môi nắm lấy một tay của Kaito và cùng với Aoko cố gắng vực cậu đứng dậy.\nNhưng chính vào giây phút ấy, Shiho bỗng nghe thấy giọng nói yếu ớt của Kaito đang thì thầm vào tai cô.\n\n\"Đưa Aoko ra ngoài đi, tớ van cậu. Shiho, đừng để cô ấy chết với tớ.\"\n\nShiho sững người.\n\n\"Cố lên nào, Kaito, sắp ra được rồi!\" Aoko nói, cô nhìn cánh cửa đang cháy, qua ngọn lửa đỏ rực, cô nghe thấy tiếng gọi của Ran, Richard và Rosey.\nCô không nghe thấy Kaito nói gì với Shiho, trong đầu cô lúc này chỉ là mong muốn được thoát ra ngoài, cùng với Kaito.\nKazuha ho sặc sụa, cô ngước nhìn lên. Shiho vừa đứng dậy và khẽ bước đến cạnh Aoko. Cô gật đầu với Kazuha.\nKazuha há hốc miệng. Không được, mình không thể làm được. Cô đã nghĩ vậy. Nhưng, cô cũng biết rằng mình không còn sự lựa chọn nào khác. Mình phải cứu Aoko. Cô cảm thấy toàn thân như tê liệt vì sợ hãi.\n\nKaito không thể đứng lên được, cậu không còn đủ sức. Aoko quỳ xuống và nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm của cậu.\n\"Kaito...cố lên, cậu làm được mà!\"\nKaito khẽ lắc đầu, cậu đưa bàn tay vẫn còn dính máu lên khuôn mặt của Aoko. Cậu nhẹ nhàng nâng cằm cô và nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đẫm lệ của Aoko.\n\n“Đi đi, Aoko, mặc kệ tớ.\"\nNước mắt vẫn chảy dài trên gương mặt Aoko. \"KHÔNG!\"\nKaito mỉm cười buồn bã. \"Cậu lúc nào cũng bướng như vậy.”\nRồi, cậu ghé sát vào khuôn mặt Aoko và đặt một nụ hôn lên đôi môi của cô. Thật nhanh, thật ấm áp và bất ngờ.\nThời gian như ngừng trôi, Aoko nhắm mắt lại và tận hưởng giây phút này. Một nụ hôn thật dịu dàng và êm ái.\n\nSau đó Kaito để trán mình dựa sát vào trán Aoko. Cậu nhắm chặt mắt vài giây vì vết thương ở bụng lại hành hạ, và cả nỗi đau đớn tận sâu trong tim. Kaito thở một cách nặng nề.\nCậu quyết định sẽ nói tất cả. Trước khi quá muộn.\n\n\"Tớ xin lỗi....về tất cả....về KID....về con người thật của tớ...\"\nNét mặt Aoko ánh lên sự ngạc nhiên và khó hiểu.\nCô nhìn Kaito nhưng không hiểu cậu định nói về điều gì.\n\"Tớ sẽ không để cậu chết đâu.\" Kaito thì thầm. \"Bởi vì tớ...\"\n\nBANG!!!!!!\nLại thêm một tiếng nổ nữa, khói đen đã bao phủ khắp trần nhà, chuẩn bị biến nơi đây thành biển lửa.\n\"KAZUHA! SHIHO! AOKO! KAITO!\" tiếng hét của Ran. Cô vùng chạy trở vào lâu đài, nhưng Richard đã kịp giữ cô lại trước khi có thêm một xác người chết thiêu nữa.\n\nAoko cảm thấy choáng váng và rối bời, cô sẽ KHÔNG BAO GIỜ để mặc Kaito ở lại, nếu cậu ấy có mệnh hệ gì, cô sẽ luôn bên cạnh Kaito.\n\nNhưng mọi việc không được như mong muốn của Aoko, hay nó đã có thể trở thành sự thật, nếu như không có những người bạn của cô.\nShiho và Kazuha đột ngột túm tay cô và kéo ra xa khỏi Kaito.\nDồn hết tất cả sức lực còn lại, họ lao ra phía cửa.\nVà cố lờ đi tiếng la hét và vùng vẫy của Aoko.\n\"KHÔNG! KHÔNG, KAITO! THẢ TỚ RA!\"\" Aoko gào khóc, nhưng Kazuha và Shiho không buông tay cô.\nNước mắt chảy dài trên khuôn mặt Kazuha.\nShiho quay lại nhìn Kaito. Lần cuối cùng.\n\nKaito ngồi trên sàn nhà, đôi mắt xanh buồn bã của cậu bắt gặp ánh mắt Shiho. Dường như Kaito cố nói điều gì đó với cô.\n*Cảm ơn cậu*\nShiho lặng đi. Trái tim cô bỗng đau thắt lại, tưởng chừng như có bàn tay ai đó đang bóp nghẹt lấy nó.\nRồi bức tường lửa ngăn cách giữa ba cô gái và Kaito chợt bùng lên dữ dội, nhả khói mù mịt như muốn nuốt chửng toà nhà.\nBóng dáng Kaito dần chìm khuất giữa những ngọn lửa bất chợt bùng lên rồi phụt tắt.\nAoko cảm giác như cả thế giới sụp đổ dưới chân.\n\nVới tất cả sức lực và dũng khí, Shiho và Kazuha nhảy mạnh băng qua cánh cửa đang cháy hừng hực.\nLiền ngay sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên.\nSức ép khủng khiếp hất họ ra ngoài, rơi xuống nền cỏ ẩm ướt.\nRan, Richard và Rosey chạy đến và kéo họ ra xa hơn khỏi cánh cửa.\n\nShiho ngồi dậy và quay lại.\nCả phần sau của lâu đài chìm trong biển lửa, khói đen bốc lên ngùn ngụt giữa bầu trời xám xịt.\nKazuha ngồi yên lặng, đờ đẫn nhìn vào lâu đài, nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt đen đúa vì ám khói.\nCô cảm giác như tất cả sức lực trong người mình bị rút cạn.\nRosey nắm chặt tay Richard.\n\nRan bước đến chỗ Aoko. Cô ngồi trên mặt đất, cả người ngây dại, hụt hẫng và đau đớn như vừa trải qua một cú sốc khủng khiếp.\nToàn thân cô chẳng còn cảm giác gì nữa. Đầu óc trống rỗng, Aoko lảo đảo đứng dậy.\nCô bước chầm chậm, mắt hướng về tòa lâu đài.\n\"Kaito...KAITO!\" Aoko bất chợt gào lên và lao về phía tòa nhà đang chìm trong biển lửa.\n\nAoko chạy lên trước, cô vấp ngã, rồi lại loạng choạng đứng dậy. Toàn thân đã xây xước sau vụ nổ giờ lại thêm những vết bầm tím rướm máu.\nRan liền ôm chặt vai Aoko và cố gắng kìm cô lại.\n“Thả tớ ra! Tớ phải vào đó cứu Kaito!\" cô gào lên, gần như tuyệt vọng.\nRan cũng khóc, nhưng cô không buông.\n\"Aoko...Aoko! Kaito đã đi rồi!\" Ran nói khẽ. \"Cậu ấy đi rồi...xin cậu đấy, đừng làm thế, Aoko...\"\n\nAoko ho sặc sụa, nấc lên từng hồi, không hiểu do khói hay những giọt nước mắt khiến cho cô bị ngạt.\nCô cảm thấy khó thở, chuyện vừa xảy ra thật quá sức chịu đựng của cô.\nAoko thôi không vùng vẫy nữa, hai chân cô khuỵu xuống, tay buông thõng. Cô ngồi bệt xuống đất, cảm giác như trái tim vừa tan vỡ thành hàng triệu mảnh vụn.\nRan ôm lấy Aoko nức nở.\n\n\"Cậu ấy là KID...tớ biết mà...tại sao cậu ấy...\" Aoko khóc nấc, nước mắt tuôn ra từ khoé mắt cô. Tất cả những mảnh ghép đã hiện ra và khớp lại với nhau. Kaito vẫn luôn giữ kín bí mật này, cho đến khi cô biết được sự thật. Nhưng Kaito đã chẳng còn bên cô nữa, cô cũng sẽ không còn cơ hội để tra hỏi và giận dữ với cậu.\n\"Cậu ấy là KID...\"\n\nKazuha và Shiho chầm chậm bước đến chỗ Aoko, bốn cô gái ôm chặt nhau và đứng lặng đi hồi lâu....\n\n", "Chapter 22: \"Bà ta ở đằng sau!\" \n\"Tính sao bây giờ?\" Heiji hỏi. “Họ đang theo dõi chúng ta.\"\nHakuba và Shinichi mím chặt môi, lộ rõ vẻ thất vọng. \"Phải tiếp tục thôi, nếu không lấy được viên kim cương thì tính mạng của Ran và những người khác sẽ bị đe doạ...\" Shinichi nói lớn. Giọng nói rõ ràng của cậu vọng vào trong bầu không khí lạnh lẽo.\nHakuba và Heiji chợt hiểu ra hành động của Shinichi, cậu muốn Alice và John cũng nghe thấy.\n\"Yeah, vậy thì đi tìm cái viên kim cương chết tiệt đó và nhanh nhanh thoát ra khỏi chỗ này thôi.\" Heiji đồng ý ‘rõ to’.\n\n\"Nhưng vì họ đang ở đây, vậy nên...\" Hakuba ghé sát lại và thì thầm vào tai Kudou và Heiji.\n\"Rõ ràng họ không biết gì về mê cung này nên mới đi theo chúng ta, do đó ngay khi lấy được viên kim cương phải chạy ngay ra khỏi đây trong lúc họ chưa kịp trở tay. Có lẽ họ cũng chưa biết Ran và Kazuha đã trốn thoát và vẫn nghĩ rằng hai cô ấy đang bị bắt giữ.\"\nHeiji gật đầu, \"và cũng có thể là họ biết điều đó, nhưng không quan tâm vì chỉ muốn có viên kim cương?\"\nShinichi thở dài \"Nói cách khác, giờ ta không còn lối thoát nữa, nhất định phải tìm được viên đá đó. Sau đó Alice và John sẽ đến để lấy nó, hoặc là...\"\n\n\"Hoặc là giết chết chúng ta.\" Hattori nói khẽ.\nCác chàng trai nhìn lẫn nhau. \"Nếu có tình huống đó thì...\" Kudou siết chặt nắm tay hơn.\n*ít ra thì ta cũng giữ chân họ đủ lâu để Ran và mọi người thoát ra ngoài*\nCậu không hề hay biết chuyện đang xảy ra với toà lâu đài.\n\nLửa lan càng lúc càng nhanh.\nNhững lưỡi lửa đỏ rực liếm lên từng bức tường, dần thiêu rụi chúng.\n\n\"Đi thôi.\" Kudou nói, ba người tiếp tục cuộc hành trình trong mê cung rộng lớn và tăm tối.\nTất cả đều im lặng, giữa những hình bóng phản chiếu trên gương và ánh sáng lấp loáng từ chiếc đèn pin vang lên tiếng bước chân khô khốc vọng vào bầu không gian ảm đạm và nặng nề.\n\nKhông phải của họ, của một người khác. Không rõ rệt nhưng rất nhanh, và khi ba người dừng lại, nó cũng ngừng ngay lập tức.\nTrong không gian tối tăm và yên lặng đến đáng sợ này, họ chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp và những tiếng bước chân vội vã.\nHọ đang bị theo dõi và không thể làm được gì lúc này. Cảm giác rất khó chịu và ghê rợn, nhất là khi họ lại đang bị cô lập với thế giới bên ngoài.\n\n\"Ê...cái gì thế kia?\" Heiji thì thầm sau một hồi đi loanh quanh. Cậu chỉ về phía bên trái đường hầm, một tia sáng xanh mờ nhạt chiếu qua khe giữa hai chiếc gương. Nó rất yếu ớt và khó thấy, nhưng không thoát khỏi đôi mắt của Heiji.\n\"Ánh sáng...nắng ư?\" Shinichi nhíu mày.\nHakuba lấy ra chiếc đồng hồ bỏ túi, nó chỉ 5:46 sáng. Bình mình đang dần hé rạng. Anh không hề cảm nhận được thời gian trôi qua khi đang ở trong này, dường như họ vừa mới ở đây vài phút.\n\"Nếu đó là ánh nắng tức là cơn bão cuối cùng đã qua đi.\" Anh nghĩ. *Cũng có nghĩa là Shiho có thể dùng điện thoại di động để gợi cứu trợ *\n\nVậy là ba chàng trai tập trung lại quanh tia sáng đó và thấy có một khe hở nhỏ giữa hai tấm gương. Rộng khoảng 1 cm. Shinichi gõ nhẹ vào những chiếc gương dọc theo hành lang và chăm chú lắng nghe tiếng động phát ra.\nRồi cậu gõ vào tấm gương bên cạnh tia sáng. Tiếng nghe vang và trống rỗng.\n“Được rồi, ở đây. Có lẽ có một cánh cửa bí mật hay gì đó...\"\nBa người liền tìm thêm những khe hở khác giữa các tấm gương, cảm nhận hơi lạnh phả ra từ bề mặt thuỷ tinh của gương.\nSau vài phút tìm kiếm và cố lờ đi cái cảm giác bị theo dõi, Heiji kêu lên đầy thất vọng.\n\"Chẳng có cái nút bấm bí mật nào cả, sao không đập vỡ cái này đi cho rồi?!\"\n\n\"Đúng thế, nhưng chính xác thì cậu định lấy cái gì mà đập đây? Nó là thuỷ tinh mà.\" Shinichi nhún vai.\n\"Như Ran vẫn hay làm với cậu ấy, đá thật mạnh vào.\" Heiji cười mỉa.\nKudou vừa định nói gì để đáp trả Heiji, nhưng Hakuba đã nhanh chân bước vào giữa hai người.\n\"Không có thời gian để cãi nhau, cứ làm theo cách của Heiji đi, đá thật mạnh, OK? Nói trước, kính vỡ có khả năng sát thương nên ta phải cẩn thận...\"\nShinichi và Heiji chỉ nhìn nhau trừng trừng, không để ý đến Hakuba.\n\"Mà chắc hai cậu cũng chẳng quan tâm nếu chúng ta bị cắt thành trăm mảnh...\" Hakuba thở dài.\n\n\"Thôi được rồi... đếm đến ba nhé\" Hakuba nói.\nBa chàng trai đứng trước hai tấm gương, và trong cái bộ dạng ‘chuẩn bị đá’, trông khá là buồn cười.\n\"Một...hai...BA!!!\" Hakuba hét to.\nBa cái chân đá mạnh hết sức vào mấy tấm gương.\n\nCHOANG!!!!!!\nGương vỡ tan thành trăm mảnh nhỏ, tiếng loảng xoảng của mảnh vỡ rơi xuống nền đất cứng lớn đến nỗi tưởng như làm rung chuyển tất cả những chiếc gương còn lại.\n\nDòng ánh sáng tuôn ra như thác, tràn vào mê cung tăm tối và để lộ một căn phòng lớn phía sau bức tường gương.\nShinichi, Hakuba và Heiji đứng yên, tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh, vì họ biết họ đã tìm thấy nó.\nKim cương Pandora.\n\nCăn phòng khá lớn, mỗi chiều khoảng 15 mét.\nTrần nhà được thiết kế mở để nhìn thấy một khoảng trời rộng lớn.\nÁnh nắng bình minh rọi qua trần nhà và chiếu xuống mọi vật trong căn phòng.\nBầu không khí thật yên bình, cứ như cả nơi này vừa thức tỉnh sau một giấc ngủ dài hàng trăm năm.\nXa bên góc phải căn phòng, có một cầu thang hình xoắn ốc bằng kim loại dẫn lên trần nhà để mở.\nĐó chính là lối thoát duy nhất để ra khỏi đây.\n\nGiữa căn phòng là một bức tượng bằng bạc.\nNhững tấm gương vỡ cuốn lên từng đám bụi mù mịt. Khi lớp bụi đã dần lắng xuống, ba chàng trai nhìn thấy một bức tượng hình phụ nữ phía dưới ánh sáng buổi rạng đông.\n\nNgười phụ nữ mặc một chiếc váy đầm suôn dài phủ khắp cơ thể, để lộ thân hình thon thả.\nĐôi mắt nhắm khẽ, mái tóc dài buông thõng qua bờ vai mảnh dẻ. Trông bà như một nữ thần.\nTrên đầu người phụ nữ cài một bông hồng vàng, bên trong bông hoa là một viên ngọc nhỏ màu xanh.\nNhưng không chỉ vậy, người phụ nữ đó đang đưa hai tay chụm lại lên sát ngực, như nâng niu vật gì đó.\nỞ giữa lòng bàn tay bằng bạc là một viên đá quý màu đỏ.\nNgười phụ nữ nhìn xuống đó, trên mặt nở nụ cười trìu mến.\n\nCác chàng trai bước vào căn phòng và từ từ tiến đến chỗ bức tượng.\nHọ đứng đó một lúc và ngắm nhìn người phụ nữ một cách thán phục và ngưỡng mộ.\n\"...Phu nhân Norferk...chắc hẳn Ngài Norferk đã cho xây bức tượng này...tớ vẫn còn nhớ bà ấy...thật sang trọng và quý phái...\" Hakuba thì thào.\n\"Làm sao một người phụ nữ thế này lại...\" giọng anh bỗng nhỏ dần, anh không muốn nghĩ đến chuyện giữa phu nhân và chú John. Đến lúc này anh vẫn chưa tin được đó là sự thật.\n\nHeiji bước lại gần và nhìn viên đá quý trong tay bà. Cậu huýt sáo và nói \"Wow...viên đá này lớn thật đấy, thảo nào Ngài Norferk giấu nó kĩ vậy...\"\nCậu quay lại nhìn Hakuba. \"Này, Hakuba, nhường vinh dự này cho cậu đấy.\" Hattori nói, rồi lùi lại để Hakuba lại gần viên đá đỏ.\n\nKudo dạo quanh bức tượng và trầm trồ trước vẻ sinh động của nó. Cậu rời mắt khỏi gương mặt xinh đẹp của bức tượng và chợt bắt gặp viên ngọc nhỏ màu xanh dương bên trong bông hồng cài trên đầu người phụ nữ.\nTò mò, cậu với lên trên và lấy viên đá ra, nó chỉ nhỏ bằng một quả bóng bàn.\nShinichi đặt viên đá trong lòng bàn tay, nó ánh lên những tia sáng lấp lánh màu xanh biển nhạt. Bỗng nhiên, cậu chợt hiểu ra lí do viên đá được đặt bên trong bông hồng.\n\"Liệu có phải là...?\"\n\nHakuba hít một hơi thật sâu, và nói khẽ với bức tượng “Xin thứ lỗi, thưa phu nhân.\"\nAnh cẩn trọng nâng viên đá màu đỏ ra khỏi lòng bàn tay bằng bạc của bức tượng. Nó khá lớn và nặng.\nMàu đỏ tươi của nó trông như màu máu.\n\nHakuba mỉm cười. \"Chính là nó, Pandora...cuối cùng chúng ta cũng tìm thấy nó!\"\n\"Cậu nghĩ nó đáng giá bao nhiêu?\" Heiji hỏi khẽ.\n\"Tớ không biết...một viên đá quý hiếm thế này rất khó để định giá...Richard sẽ rất mừng nếu như tớ đưa lại nó cho cậu.\" Hakuba đáp. \"Nó thuộc về gia đình cậu ấy.\"\n\n*Trừ phi KID lấy được nó trước* Kudou nghĩ thầm.\nShinichi ngắm nhìn viên kim cương trên tay, không biết nên làm thế nào. Cậu sẽ đưa lại viên kim cương cho KID trong khi Hakuba không để ý? Hay cứ mặc kệ và để cho Richard giữ nó?\nLí do chính cậu tham gia tìm kiếm viên kim cương là vì muốn giúp KID, cậu muốn Kaito bỏ nghề đạo chích và chấm dứt cuộc sống hai mặt của mình. Hơn nữa, KID đã từng cứu mạng cậu.\nNhưng...\n\n\"Nói đúng lắm.\"\nMột giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau ba người.\nRồi họ nghe thấy tiếng ‘click’. Một tiếng động quá quen thuộc đối với những chàng thám tử.\nTiếng súng lên nòng.\n\n\"Chết tiệt!\" Heiji rủa thầm.\nHakuba nhắm mắt lại, anh nhận ra giọng nói này.\nShinichi chầm chậm giơ hai tay lên, Heiji và Hakuba cũng làm theo, và ba người họ quay lại, đối mặt với John và Alice.\n\n\"Chà, cám ơn các cậu bé, đã tìm ra viên kim cương cho tôi.\" Alice cười nhếch mép. Bà ta đang giữ khẩu súng, và John đứng bên cạnh.\nTrời vẫn tối, và cái bóng của bà ta như hoà quyện với màn đêm đang vây quanh họ, tựa như một sát thủ của bóng tối.\nBa chàng trai không thể nhìn rõ mặt bà ta, nhưng họ nhận thấy đôi mắt hằn lên những tia nhìn đầy căm thù và chết chóc.\nHọ quyết định im lặng.\nHakuba nhìn Alice và John trừng trừng giận dữ, anh cố kiềm chế bản thân để không lao lên mà cho họ vài cú đấm vào mặt.\n\n\"Các cậu quả thật rất thông minh, ta có lời khen ngợi. Hakuba yêu quý, đừng tức tối như vậy! Chính cháu đã nói mà, viên kim cương thuộc về gia đình của Richard, tức là thuộc về ta, đúng không?\" Alice cười vang.\n\n\"Bà im đi được không? Tôi ớn lạnh với mấy lời giả dối của bà rồi đấy, thật kim tởm.\" Heiji nói thẳng đuột, khỏi cần giấu diếm.\n\"Hai người đúng là đồ biến thái bệnh hoạn.\"\n\nAlice mỉm cười, như thể những gì Hattori vừa nói là lời khen ngợi hay nhất với bà ta. Nhưng cạnh đó, John chỉ đứng im lặng, trông cực kì mệt mỏi và buồn phiền.\nÔng ngước nhìn bức tượng.\n\n\"Giờ thì, ĐƯA PANDORA CHO TA!\" Alice gào lên, bà ta chĩa súng về phía Hakuba.\n\"Đừng cố làm gì ngu ngốc, nếu không muốn ta tặng cho vài viên kẹo đồng. Việc đó dễ như trở bàn tay thôi.\"\n\"%$^\"&*£\" Heiji lại nguyền rủa lần nữa.\n\nHakuba siết chặt nắm tay hơn, anh biết giờ thương lượng cũng chẳng ích gì, Alice đang điên cuồng lên vì viên kim cương, và John thì dường như chỉ đóng vai bù nhìn và răm rắp làm theo mệmh lệnh của bà ta.\nAnh cảm thấy bất lực, chẳng lẽ sau tất cả những gì họ đã cố gắng để rồi lại chẳng được gì sao?\nHoặc là viên kim cương, hoặc là mạng sống của ba người họ.\n\n\"Không còn lựa chọn nữa, Hakuba...\" Shinichi thì thầm. \"Richard sẽ không trách cậu đâu.\"\nCảm giác như vừa thất bại trong trận đánh quan trọng nhất đời mình, Hakuba cắn chặt môi, và cuối cùng, anh bước lên phía trước.\n\n\"Nhớ đấy, đừng có giở trò!\" Alice cảnh cáo.\nTừng bước một, Hakuba tiến về phía Alice và chậm rãi đặt Pandora vào bàn tay gầy nhẳng đang run lên của bà ta.\nSuốt lúc đó nòng súng luôn hướng vào đầu của Hakuba.\nHakuba trông như một quả bóng xịt hơi, anh bước lùi lại khỏi Alice và đến đứng yên lặng cạnh Kudou và Heiji.\n\nAlice nín thở và cố không hét lên vì sung sướng.\nMắt bà ta sáng lên đầy hào hứng và khuôn mặt tái nhợt chuyển sang hồng hào.\nBà ta nhìn trân trân viên đá một lúc, như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp...và cả giá trị của nó.\n\nRồi Alice chợt nhớ ra trong phòng còn có ba chàng thám tử đang nhìn bà vô cùng giận dữ.\nBà ta cười, tiếng cười đầy thoả mãn và ngạo mạn.\n\"Giờ ta phải đi rồi các chàng trai trẻ. Cảm ơn lần nữa về viên kim cương nhé!\" bà ta nói và ra hiệu cho ba người họ tránh ra khỏi bức tượng.\n\n\n\n\"Nào...đi ra kia... đúng rồi.\" Với khẩu súng trong tay, Alice bắt Shinichi, Heiji và Hakuba đứng ra phía cửa, chỗ mà họ đá vỡ mấy tấm gương.\nBức tượng ở phía sau bà ta, và John đứng ngay cạnh đó, mắt không rời khỏi khuôn mặt của người phụ nữ.\n\n\"Còn về mấy cô bạn gái của các cậu...chà...nói thế nào nhỉ, họ đã cố gắng thoát ra, nhưng ta e rằng tất cả những nỗ lực đó sẽ trở thành tro bụi mà thôi, nếu như chúng còn ở trong khách sạn...\" Alice nói, kèm theo nụ cười lạnh lùng nơi khoé miệng.\n“Tro bụi...? Thế tức là sao?!\" Hakuba hét lớn. \"Bà đã làm gì họ?\"\n\"Làm gì ư? Ta chẳng làm gì cả cháu yêu quý ạ. Chính bọn chúng đã mở cánh cửa đó mà...Giờ thì ta phải đi đây...\"\nAlice bắt đầu bước lùi lại về phía chiếc cầu thang ở góc căn phòng, thế rồi lưng bà ta đụng phải một vật cứng.\nBà từ từ quay mặt lại và bắt gặp gương mặt bằng bạc của bức tượng.\nNó nhìn thẳng vào bà ta, như biểu lộ sự giận dữ và không thể tha thứ.\n\nTrong chốc lát, Alice đã tưởng rằng phu nhân Norferk vừa hồi sinh, một nỗi sợ hãi khủng khiếp chợt ập đến, bà ta gầm lên đầy tức tối và căm hận rồi dùng hết sức đập vào bức tượng với khẩu súng trên tay, như thể đang đánh nhau với nó.\n\"ĐỒ KHỐN!\" bà ta gào khóc. “TA GHÉT NGƯƠI!\"\n\nẦM!!!!!\nBức tượng đổ xuống khiến bụi tung mù mịt khắp nơi.\nAlice vần gào thét với bức tượng đã nằm yên trên mặt đất.\n\"Ta phải GIẾT ngươi! Ta sẽ giết hết TẤT CẢ những đứa con của ngươi, nghe rõ chưa Dora? GIẾT HẾT!\"\nBa chàng trai ngạc nhiên nhìn người phụ nữ đang điên cuồng lên với một bức tượng, như một kẻ mất trí.\n\"Hừ, bà ta điên quá rồi!\" Heiji nói.\n\"Cậu chỉ nghĩ được vậy thôi à?\" Shinichi nhún vai.\n\n\"Cô đang làm gì thế Alice?\" John hét lớn, mặt đỏ gay. \"Cô đã có được viên kim cương rồi đúng không? Cô đã hứa nếu lấy được nó sẽ không làm hại ai nữa, vậy mà vừa rồi cô nói cái gì?\"\nBa chàng trai nhìn nhau. Tình huống này quả là ngoài dự kiến, họ nghĩ rằng chú John cũng muốn có viên kim cương nên mới giúp Alice sát hại mọi người.\n\"Chú không giết ai phải không, chú John?\" Hakuba nghiêm giọng.\n\nJohn nhìn Hakuba, đôi mắt buồn bã của ông ánh lên sự hối hận. Ông chầm chậm lắc đầu.\n\"Không...tôi không bao giờ giết người...tôi không biết...nếu tôi không giúp Alice, cô ta sẽ giết các cậu và cả Rosey nữa...tôi không thể để cô ta làm thế!\" John gần như khóc nức lên.\n\"Tôi xin lỗi...về tất cả mọi thứ...\"\n\n\"Lúc này đã hơi muộn rồi.\" Hakuba đáp lạnh lùng.\n\nBất chợt, Alice chĩa súng vào Hakuba. Bà ta bị lòng thù hận chi phối, cứ như thể bức tượng mới là mục đích cuối cùng của bà ta. Nhưng khi nghe tiếng hét của John, Alice dừng lại và nhận ra điều mà Hakuba vừa hỏi.\n\"Phiền phức vừa thôi, con trai ạ!\" rồi bà ta nhìn John với vẻ mặt vô cảm.\n\"Đến lúc đi rồi, MAU!\"\nJohn nhìn Alice ngạc nhiên. \"Mấy đứa trẻ thì sao?\"\nAlice nhún vai. \"Hừ, đằng nào chúng cũng chết ở đây mà, phải không?\"\n\"Cái gì?\" John há hốc miệng. \"Cô không thể để chúng lại đây được, ngọn lửa sẽ thiêu rụi tất cả!\"\n\n\"Lửa ư?\" Heiji nói khẽ.\n\"Tôi nói đi là đi! Không thì anh cứ ở lại đây mà chết với chúng!\" Alice gầm. Bà ta bắt đầu bước lên từng bậc cầu thang.\nJohn đứng đó với vẻ miễn cưỡng, do dự không biết nên thế nào.\n\n\"Phải ngăn Alice lại trước khi bà ta biến mất cùng với Pandora!\" Heiji thầm thì. \"Nhưng mụ ta đang giữ súng...\"\n\nBất thình lình, (ngoài dự đoán của Heiji và Hakuba) Shinichi lớn tiếng gọi Alice.\n\"Ê, Alice, vậy nếu bà không cần thì tôi lấy nó nhé?\"\nCậu giơ ra viên đá quý màu xanh dương trong tay về phía Alice.\n\"ĐÂY mới là viên Pandora THẬT. Alice. Nó trị giá gấp 10 lần viên kim cương mà bà đang cầm.\" Shinichi mỉm cười.\n\n\"Hả?\" Heiji và Hakuba tròn mắt.\n\nPhản ứng tiếp theo trên gương mặt của Alice thật không thể tả được. Một sự hỗn độn cảm xúc, hoài nghi, do dự, kinh ngạc và sốc.\n\"Cái gì...không thể...ngươi nói dối...làm sao ngươi dám chắc viên nào mới là Pandora thật?\" Alice cười vang, nhưng giọng cười của bà ta đầy tức tối và ngờ vực.\n\"À...chúng tôi là thám tử mà, phải không?\" Shinichi mỉm cười với giọng điệu châm chọc. Cậu vẫy vẫy viên đá xanh trong tay như muốn trêu tức Alice.\n\"Này, Kudou...tớ không nghĩ làm cho người đàn bà điên này phát cuồng lên là giải pháp hay...\"\nNhưng Hakuba chưa kịp nói dứt câu thì Alice đã gào lên rồi chĩa súng vào Shinichi.\n\"ĐƯA NÓ CHO TA!\"\n\n\"CHẠY ĐI!\" Kudou hét lớn. Tiếng súng nổ.\nShinichi, Heiji và Hakuba lập tức cúi xuống thật nhanh và chạy vội ra khỏi phòng, và Alice đuổi theo sau. Mắt bà ta rực lửa căm thù.\n\n\"GIỎI LẮM, Kudou!\" Hakuba cười trong khi cả nhóm đang chạy bán sống bán chết.\n\"Yeah, ít nhất cũng ngăn bà ta biến mất khỏi đây cùng với viên kim cương đỏ đó,\" Kudou đáp, nhét viên đá vào túi áo.\n\"...và giờ thì chắc chắn sẽ chết nếu mà bà ta bắt được.\" Heiji làu bàu.\n\"Thế cậu có ý nào hay hơn không?\"\n\nCác chàng trai vẫn chạy, ánh đèn pin lấp loáng chao đảo y như tình cảnh hỗn loạn của họ hiện giờ.\nHọ chạy xuyên qua màn đêm tối tăm với hàng trăm ngàn tấm gương bao quanh như rung lên sau mỗi bước chân.\nNhững hình bóng phản chiếu trong gương với tâm trạng hoang mang sợ hãi, mồ hôi rịn ra từng giọt trên trán, tiếng thở hổn hển nặng nề, mắt liên tục tìm kiếm lối thoát, tai căng lên dõi theo từng vang động trong mê cung.\nKhông khí càng lúc càng trở nên bụi bặm và nóng nực. Heiji cảm thấy khó thở, cậu ho sặc sụa.\n\n\"Cái quái...!?\" Heiji nhìn xuống chân mình và nhận ra từng làn khói đen đang len lỏi trên mặt đất. \"Lửa!\" cậu hét. \"Lũ điên đó đã châm lửa thiêu rụi nơi này!\"\n\"Chết tiệt!\" Kudou nói trong cơn ho liên tiếp. \"Lửa đến từ hướng nào vậy? Mau tránh lối đó ra!\"\n\"Họ đã phóng hoả cả chỗ này.\" Hakuba thở gấp, \"Chúng ta phải quay lại căn phòng, đó là lối thoát duy nhất.\"\n\"...Hi vọng Ran và mọi người đã kịp thoát ra...\" Shinichi thở khò khè một cách khó khăn. Cậu không thể tưởng tượng được nếu như Ran không kịp chạy thoát...nếu như lửa lan quá nhanh mà cô ấy lại đang mắc kẹt...nếu như...\nCậu lắc đầu, tự bảo mình gạt bỏ cái suy nghĩ ấy, và cảm thấy mồ hôi đầm đìa trên mặt. Tim đập mạnh như muốn vỡ tung.\n\nBANG!!!!!!\nTiếng động lớn đột ngột và những tấm gương vỡ tung khiến cho các chàng trai giật nảy mình.\nHọ nhìn bóng của mình trong gương vỡ tan thành trăm mảnh, Hakuba cảm thấy những mảnh kính vỡ bắn ra và sượt qua da mặt. Đau nhói. Ba người vội giơ tay lên che mặt như phản xạ tự nhiên để bảo vệ chính mình.\n\nHakuba ngước nhìn lên, cố gắng trong vô vọng để tìm xem tiếng súng phát ra từ đâu. Trong lúc ấy, anh nhìn thấy Kudou và Heiji đang đứng ngay bên cạnh.\nMáu bắt đầu rỉ ra trên mặt Shinichi và Heiji. Những mảnh gương vỡ sắc nhọn rơi xuống và nhanh chóng xuyên qua d.a thịt họ.\nChúng để lại những vết xước đỏ ướt máu trên mặt, và cả trên quần áo, toàn thân họ đầy những vệt máu tươi.\n\nTrong khi đó, anh biết mình cũng đang bị y như vậy.\nMọi việc xảy ra quá nhanh, nhưng cảnh tượng này đã khắc sâu vào trong tâm trí của Hakuba.\nÁnh sáng chớp nháy liên tục giữa những mảnh gương lấp lánh.\nGiống như một cơn mưa thuỷ tinh.\n\nTiếng súng lại vang lên, lần nữa, lần nữa. Những tấm gương xung quanh ba chàng trai cứ lần lượt vỡ tan, tiếng loảng xoảng liên tiếp khiến cho họ hết sức choáng váng và rối bời.\n\"Bà ta ở đằng sau!\" Hakuba hét lớn. \"CHẠY ĐI!\"\n\"Quay lại căn phòng ư?\" Heiji hỏi trong tiếng thở hổn hển và bước chân gấp gáp, cậu đưa hai tay lên ôm đầu và cảm thấy đau buốt mỗi khi kính vỡ đâm xuyên qua tay cậu. Máu.\n\"Đúng vậy, đó là lối thoát duy nhất!\" Hakuba lại hét, và họ chạy. Nhanh hết sức có thể, để giữ lấy tính mạng mình.\n\n\nChapter 23: \"Tớ biết rồi!\" \nTôi đang chạy.\nTôi dám thề rằng mình chưa bao giờ chạy nhiều đến thế trong đời. Chân tôi đau nhức, tim đập nhanh đến mức tôi đã nghĩ rằng nó chuẩn bị nhảy ra khỏi miệng và cái chết sẽ đột ngột ập đến.\nToàn thân tôi đầy máu và mồ hôi. Cái mùi này khó chịu thật. Tôi chắc chắn rằng Kazuha không thích nhìn thấy tôi như thế này...nhưng đó chỉ là nếu như tôi thoát ra khỏi đây và còn sống.\n\nKudou đang chạy trước tôi, và Hakuba ở phía sau. Họ cũng đang cố gắng giữ lấy mạng sống của mình. Tôi đoán rằng họ cũng mệt mỏi y như tôi lúc này. Nhưng máu cứ tuôn xối xả trong huyết quản, và họ lại chạy.\nTôi chẳng hề biết rằng con người lại chứa đựng nhiều năng lượng như vậy khi họ tuyệt vọng.\nChúng tôi bị kẹt trong cái mê cung đầy gương kì quái này, cùng với một người phụ nữ điên cuồng đang rượt theo sau. Không cần nhắc lại rằng bà ta có súng và nã vài viên vào chúng tôi thì chẳng phải là vấn đề gì to tát lắm.\nTôi bắt đầu ngừi thấy mùi khói. Khét lẹt. Người đàn bà điên đó đã châm lửa đốt cả lâu đài.\n\nTôi cũng biết rằng mê cung nằm ở dưới lòng đất, nhưng sớm hay muộn, lửa cũng sẽ lan tới đây và nếu đến lúc đó mà chúng tôi còn ở trong này, tất cả sẽ kết thúc.\n\nSuy nghĩ đó thật sự khiến cho tôi hoảng loạn. Tôi chạy nhanh hơn nữa, vượt cả Shinichi. Thôi được, không chỉ là vượt qua, tôi đã đẩy cậu ta.\n\"Chú ý vào chứ!\" cậu ta gầm lên.\n\"Im đi Kudou, cậu có biết mình đang đi đâu không?!\" Tôi gào lại, nhưng giọng khản đặc và cổ họng khô khốc. Mỗi lần cất tiếng tôi lại thấy đau buốt.\nHakuba tiến lại chỗ chúng tôi, ho sặc. “rẽ trái.\" Cậu ấy chỉ vào dãy hành lang dài. \"Chúng ta sắp đến căn phòng rồi.\" Cậu cúi gập người xuống, cố gắng kiểm soát hơi thở của mình.\n“Sao cậu biết?\" Kudou và tôi cùng hỏi, không muốn phải nghe lời ai lúc này.\n\"CỨ RẼ TRÁI ĐI, ĐỪNG HỎI NHIỀU!\" Hakuba gầm lên. Đầu cậu ta như nổ tung ra.\nKudou và tôi quyết định tốt nhất là không nên tranh luận với Hakuba khi hắn đang tức giận, vậy là chúng tôi tiếp tục đi, ngay khi ba chúng tôi vừa định rẽ trái, tiếng súng lại nổ. Chúng tôi lập tức cúi xuống theo phản xạ, cứ như nhanh đến mức có thể tránh được viên đạn.\n\"Làm sao bà ta làm được vậy?\" Tôi nói. \"Ta không thể cắt đuôi bà ta sao?\"\n\"Bà ấy biết vì cậu cứ liên tục kêu ca đấy!\" Kudou gắt.\nTôi đã định cãi lại, nhưng rồi thôi vì có khi cậu ta nói đúng thật.\n\nKudou và tôi vẫn còn giận nhau, mặc dù tôi cũng chẳng biết vì lí do gì nữa.\nKazuha và Ran đã được an toàn, hi vọng là thế. Vậy thì lẽ ra tôi không nên giận cậu ta nữa mới đúng. Tôi biết, cả hai chúng tôi đều đã cư xử rất tệ và không muốn xin lỗi. Nhưng tại sao tôi lại phải xin lỗi trước cơ chứ?\nCậu ta gọi tôi là một kẻ thất bại, một tên ngốc và thậm chí đấm vào mặt tôi. Thôi được, tôi đấm cậu ta trước, tôi biết chứ. Nhưng cậu ta cũng không nên mắng tôi là đồ thất bại trước mặt mọi người.\n\nSau khi Toyama và Ran thoát được, Kudou và tôi vẫn hầm hè nhau, vẫn lườm nhau bực bội và Hakuba cứ phải liên tục đứng ra hoà giải.\nCó lẽ vì quan điểm của tôi và cậu ta. Không, là tính cách của chúng tôi. Chúng tôi là hai người rất khác nhau. Kudou dường như là người luôn tự tin và hãnh diện. Cậu ta lịch sự, chu đáo (thỉnh thoảng thôi), và tôi phải công nhận rằng cậu ta cực kì thông minh.\nCậu ấy cũng rất phong độ nữa. Đặc biệt là trước mặt Ran.\n\nCòn tôi á? Tôi là những gì mình thích, nói những gì mình muốn và làm mọi việc theo cách của chính tôi. Nếu tôi không thích ai đó, tôi sẽ nói thẳng ra với họ.\nTuy nhiên, có một điều chắc chắn rằng, hai chúng tôi đều không muốn thừa nhận rằng mình đã sai. Nhất là khi chúng tôi cùng nghĩ rằmg người kia cũng mắc lỗi y như mình.\n\nTôi hiểu cậu ta quá mà. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện. Chúng tôi giúp đỡ nhau biết bao lần, thậm chí cứu mạng lẫn nhau...nhưng tôi nhất định sẽ không nói xin lỗi trước. Có lẽ là do lòng tự trọng của một đứa con trai.\n\nKhoan đã...hình như tôi nhìn thấy thứ gì đó...\n\"Đây này!\" Tôi hét toáng lên. Ánh sáng, không, ánh nắng chiếu sáng cả mặt đất. Hàng trăm nghìn mảnh gương vỡ.\nThế rồi nền nhà rung chuyển. Theo nghĩa đen.\nChúng tôi nghiêng ngả, vấp vào nhau, xung quanh chỉ có âm thanh ầm ầm dữ dội.\nCát, đá, và những chiếc gương cứ thế đổ xuống, khói và bụi tung mù mịt trước mắt chúng tôi. Một luồng khí nóng thổi qua. Khó thở quá.\n\n\"Chỗ này sắp sập rồi!\" Kudou hét.\nCậu ấy nói đúng, cả mê cung đang dần sụp đổ. Tôi không biết tại sao và như thế nào, nhưng chắc chắn có liên quan tới việc chúng tôi đã nhập mật mã vào. Trong mê cung có cả một hệ thống cửa bí mật, bẫy và đủ thứ máy móc.\nChỗ này đã được thiết kế để tự huỷ, cùng với bất kì ai lấy được Pandora.\n\nKhông kịp nghĩ đến lần thứ hai, chúng tôi chạy vào phòng và tiến đến chỗ cầu thang xoắn ốc. Bề ngang của nó hẹp đến mức chúng tôi phải đi từng người một. Nỗ lực hết sức, cuối cùng chúng tôi cũng leo lên được từng bậc thang. Tôi nhìn lên.\nCầu thang khá dài, và các bậc của nó không vững chắc cho lắm, chúng lung lay mỗi khi một bức tượng đổ xuống trong mê cung.\n\"Trần nhà!\" Hakuba thốt lên. Cậu ấy đi trước tôi và Kudou.\nTôi ngước nhìn cái trần nhà một cách khó khăn. Nó tối đen và đầy bụi bặm. Nhưng có thứ gì đó đang chuyển động, và tôi chợt nhận ra có một người đang nhìn tôi chằm chằm.\nĐó là tôi.\nTrần nhà cũng được thiết kế như một tấm gương khổng lồ!\n\"Ông Norferk coi bộ bị ám ảnh bởi mấy cái gương chết tiệt này\" Tôi lầm bầm.\nTôi cũng nhận thấy rằng trông mình thật kinh khủng - cả người đầy vết thương và cả vết bẩn. Máu dính lên một nửa khuôn mặt, cùng với bụi và mồ hôi. Quần áo bẩn thỉu, rách tứ tung. Những vết xước, xây sát chi chít khắp người.\n*Ôi trời...chắc mình sẽ chẳng thể đi đâu trong vòng 2 tuần sau vụ này!* Tôi nghĩ thầm.\nCạnh đó, Kudou và Hakuba cũng y như vậy, mệt mỏi và đầy thương tích.\n\nKhi chúng tôi đã đi được nửa cầu thang, tôi chợt đưa ra câu hỏi mà chắc hẳn đang ở trong đầu tất cả mọi người.\n\"Alice thì sao?\"\nHakuba dừng lại và quay nhìn tôi. \"...nếu bà ta không thoát ra được, thì cảnh sát sẽ có thể lấy lại Pandora khi chuyện này kết thúc.\"\nChúng tôi im lặng.\nNếu bà ta chết, cảnh sát có thể đào xác bà ta lên và tìm viên Pandora. Nếu Alice thoát ra được thì Pandora sẽ mãi mãi biến mất.\nCó vẻ không được hợp lí lắm. Nhưng chúng tôi còn làm được gì nữa?\nHakuba thực sự trông rất buồn bã, và dường như tất cả chúng tôi đều vậy. Chúng tôi thấy có lỗi. Lẽ ra không nên làm vậy, nhưng xét cho cùng, người phụ nữ này dã giết quá nhiều người. Gia đình của bà ta.\nNhưng...\nChúng tôi tiếp tục đi.\n\nÁnh nắng chiếu thẳng vào mắt tôi. Tôi nheo mắt, cố gắng điều chỉnh để quen với ánh sáng.\nSau vài tiếng đồng hồ mò mẫm trong bóng tối, tôi cảm thấy ánh sáng chói loá đến mức không thể mở hẳn mắt được.\nChúng tôi đã đến đỉnh cầu thang, Hakuba dùng hết sức đập vỡ một khoảng kính và chui qua chiếc lỗ lớn đó, lối thoát duy nhất. Cậu vịn lấy mép của phần kính hai bên, càu nhàu điều gì đó và nhấc người lên.\nTôi lại gần và đẩy chân Hakuba.\nCậu ấy đã thoát được.\nVài giây sau, cái đầu của cậu ta thò xuống và đưa một tay ra. Tôi nắm lấy tay Hakuba và dùng hết sức lực còn lại nhấc người lên.\nHakuba kéo thật mạnh, và khi cảm thấy chân mình vùng vẫy trong không khí, tôi biết mình đã ra khỏi căn phòng.\nKudou không hề giúp tôi.\n\nThực sự lúc này tôi chỉ muốn nằm xuống và đánh một giấc thật dài, toàn thân tôi đã mỏi rã rời đến mức không thể làm được gì nữa.\n\nTôi đang ở trên nóc toà nhà.\nVà ở bên ngoài.\nMái nhà rất RỘNG, với vài cái ống khói lớn ở giữa. Khói đen đang bốc lên từ đó.\nLối ra chỉ cách ống khói vài mét, nhưng không đơn giản như vậy, đó là một khoảng không lớn.\nBao quanh lâu đài là những bức tường được xây khá thấp, chỉ khoảng hơn một mét và bất cứ ai cũng có thể nhảy qua dễ dàng.\n\nTôi nhìn thấy mặt biển tối đen, mặt trời màu da cam và bầu trời xanh tím nhạt. Cả những ngọn đồi xa xa và khu rừng xanh thẫm bao quanh lâu đài.\n\n\nTôi cũng nhận thấy rằng đám cháy đã dần bao trùm hết cả khách sạn.\nLửa lan rất nhanh. Từng đám khói đen phủ lên bầu trời.\nTôi ho sặc sụa và chửi rủa. Chậm vài phút thôi, chúng tôi sẽ bị cái lưỡi lửa đỏ rực đó nuốt chửng.\nBước chầm chậm đến bên mép mái nhà, tôi nhìn xuống.\nKhói bốc lên từ những chiếc cửa sổ phía dưới và phả vào mặt tôi, khiến mắt tôi cay xè. Tôi vội đưa tay lên che mặt và cố quan sát qua khe hở giữa các ngón tay.\nPhía dưới là bãi cỏ xanh ẩm ướt, nhưng cách khá xa.\nThảm cỏ khá dày và êm ái, nhưng tôi chắc rằng nó sẽ không thể cứu được chúng tôi khi nhảy xuống từ nóc toà nhà.\nTôi nhảy lùi lại và quay ra nhìn hai người bạn với đôi mắt đỏ hoe đẫm nước.\n\nHakuba đang giúp Kudou leo lên, cậu cố kéo mạnh, và cuối cùng, Kudou đã thoát ra.\nTôi cũng không giúp cậu ta.\nHai người họ thở hổn hển, ngồi bệt xuống và trông như kiệt sức.\n\"Cám ơn đã giúp đỡ, Heiji!\" Shinichi nói chua chát, nhìn tôi chằm chằm.\n\"Không có gì.\" Tôi đáp. Rồi tôi nhìn họ. \"Vậy, gìờ chúng ta chỉ cần nhảy xuống thôi.\"\n\n\"Nhảy á?\" Kudou trợn tròn mắt. \"Chúng ta cố tìm cách thoát ra khỏi mê cũng vì muốn tiếp tục sống. Giờ thì cậu muốn chúng ta tự tử tập thể à?\"\n\"Thế thì còn biết làm gì nữa!?\" Tôi cãi.\n\"Gì cũng được trừ việc đó!\"\n\"Cậu là đồ...\"\n\n\"Khoan đã! Hai cậu im đi được không?...Tớ nhớ là...\" Hakuba lẩm bẩm, cậu đứng dậy, nhìn xung quanh. Có vẻ như đang cố gắng nhớ xem chúng tôi đang ở đâu với một vẻ mặt khổ sở.\nKudou và tôi chỉ nhìn cậu chằm chằm.\nSau đó Hakuba bước về phía tây toà lâu đài. Cậu cúi xuống để nhìn, ho từng đợt vì khói, và vài giây sau, cậu ta reo lên.\n\"TỚ BIẾT RỒI!\"\nHakuba lập tức quay lại và vẫy tay với chúng tôi, chỉ xuống thứ gì đó. \"Nhìn kìa!\"\nKudou và tôi tiến lại gần để nhìn.\nCó một cái hồ ở phía dưới, khá lớn và dường như rất sâu.\nNước ngập đầy sau trận bão tối qua.\n\"Tớ chú ý đến cái hồ này khi đang xem xét cả toà nhà. Lúc đó tớ đã thắc mắc tại sao cái hồ lại được đặt sát sạt lâu đài. Giờ thì hiểu rồi! Nó được thiết kế đặt ngay cạnh toà lâu đài như một lối thoát để nhảy xuống trước khi cả toà nhà sụp đổ!\"\nKudou và tôi tròn mắt nhìn Hakuba.\n\"Ý cậu là chúng ta phải nhảy từ độ cao 30 mét này xuống nước?\"\n\"Đúng vậy.\"\n\"Cậu điên à Hakuba?! Tớ không phải vận động viên Olympic đâu!\"\n\"Vậy thì còn cách nào khác để thoát ra khỏi đây không?\" cậu ta hỏi lại. Không thể phủ nhận rằng điều đó đúng.\n\nBa chúng tôi đứng đó và ngẫm nghĩ. Tôi cảm thấy từng đợt gió nóng lạnh lẫn lộn thốc vào mặt. Ngọn lửa sẽ lan tới đỉnh lâu đài trong vài phút nữa thôi.\nTôi ngước lên bầu trời, xuyên qua khe hở của những làn khói đen dày đặc, tôi nhìn thấy mặt trời. Nó đã lên đến lưng chừng trời, chúng tôi đã ở đây bao lâu rồi? Rõ ràng không thể chỉ mới vài phút.\nTôi thấy chóng mặt và mệt mỏi. Thực sự mệt mỏi...\nTôi nghĩ đến Kazuha.\nGiờ này cô ấy đang làm gì? Cô ấy đã thoát ra khỏi toà lâu đài chưa? Lỡ như cô ấy vẫn còn ở trong, lỡ như cô không kịp thoát ra thì sao?\nTôi còn có thể gặp lại cô ấy lần nữa không?\nCó thứ gì đó nghẹn ngào trong cổ họng tôi, và khoé mắt tôi lại đẫm nước. Tại khói chăng?...Tôi không biết...\n\nTôi phải nhảy, tôi muốn gặp lại Kazuha.\nTôi sẽ không bỏ mạng tại nơi này.\n\nTôi quay sang và nhìn Kudou với Hakuba. Mắt họ cũng nhoè lệ. Lại là do khói ư?\n\n\"ĐƯA NÓ CHO TA!\"\n\nTiếng thét bất thình lình vang lên sau chúng tôi.\nKhông cần quay lại tôi cũng biết đó là Alice.\n*Bà ta vẫn còn sống sao?* Tôi ngạc nhiên tự nhủ với chính mình.\n\nBà ta chĩa súng vào chúng tôi, tay run run. Trông mệt mỏi và bẩn thỉu, nhưng không có nhiều vết thương như chúng tôi.\nBa chúng tôi đã sát đến mép của mái nhà. Còn bà ta đứng cạnh lối thoát, cách chúng tôi khoảng 8, 9 mét. Giá như tôi có thể...\n\"Đừng nghĩ đến chuyện đó! Tránh xa cái rìa mau, bằng không tao sẽ giết hết chúng mày!\" bà ta ra lệnh.\nHakuba và tôi miễn cưỡng lùi lại. Không thể nhảy khỏi tào nhà được nữa.\nShinichi không chuyển động.\n\nRồi Alice nhìn trừng trừng Shinichi. Sự giận dữ và căm thù như phun trào trong đáy mắt bà ta.\n\"Ngươi! Đưa nó cho ta, mau lên!\" bà ta gầm lên.\nShinichi cắn môi. Tôi có thể đoán cậu ta không nghĩ ra được cách nào nữa. Nhưng Shinichi là một kẻ ngoan cố và lì lợm, cậu ta sẽ không đầu hàng đâu.\n\nSau vài giây yên lặng, Shinichi bắt đầu cất tiếng bằng giọng khô khốc.\n\"Tôi không còn giữ viên kim cương nữa.\" Cậu ta bình tĩnh nói. “Nó mất rồi.\"\nAlice nhìn Shinichi nghi hoặc. Hakuba và tôi cũng thế. Thế rồi Alice phì cười.\n\"Ngươi nghĩ ta sẽ tin điều đó ư?\"\n\nShinichi đặt tay vào túi áo, và tôi nhận ra nó trống rỗng. Rõ ràng tôi thấy cậu ta cho viên đá màu xanh vào túi áo khi ở trpng mê cung! Cậu ta làm mất nó thật! Đồ ngốc!\nHakuba và tôi há hốc miệng kinh ngạc. Alice nhìn thấy phản xạ của chúng tôi, và bà ta hiểu rằng đó không phải là diễn kịch.\n\"AAAAHH!\" Alice gào lên tuyệt vọng, thở hồng hộc, mặt tái nhợt. Bà ta ôm lấy đầu như thể nó sắp sửa nổ tung.\nChúng tôi vẫn ở yên đó, quan sát bà ta, không chuyển động. Đợi xem bà ta định làm gì. Với chúng tôi.\nThêm vài giây yên lặng nữa, Alice chầm chậm ngẩng đầu lên she. mắt nhìn chúng tôi đầy căm thù.\n\nNụ cười lạnh lùng loé lên từ khoé miệng bà ta.\n\"Ta sẽ GIẾT ngươi, nhưng ta sẽ không để ngươi chết một cách dễ dàng chỉ với một viên đạn đâu, Kudou.\" bà ta nhếch mép.\n\"Ngươi sẽ phải chịu đau đớn trước khi chết...Quay trở lại mê cung ngay!\"\n\n\"Cái gì?\" Tôi hét to.\n\"QUAY LẠI ĐÓ MAU!\" Alice rống lên. \"Nếu không ta sẽ giết các bạn ngươi!\"\n\"Đằng nào bà cũng giết hết chúng tôi thôi!\" tôi nói, và nhìn Kudou. \"Đừng nghe theo bà ta!\"\nMặt Shinichi tái xanh, nhưng cậu không cử động. *Thà để bà ta bắn mình còn hơn quay trở lại cái mê cung đó.*\nTôi chắc rằng cậu ta đang nghĩ như vậy.\n\"Đừng làm thế, Kudou.\" Hakuba nói.\n\nKhông một ai chuyển động, chúng tôi cứ đứng yên đó và chờ đợi. Tôi quan sát ngọn lửa đang dần bao trùm lên xung quanh, rất nhanh.\nNóng quá. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng gió gào thét và âm thanh của lửa đang thiêu rụi mọi thứ.\nĐó là khoảng khắc yên lặng dai dẳng và khó khăn nhất cuộc đời tôi cho đến lúc này.\nTôi nín thở.\n\nAlice bật cười. \"Không đi ư? Vậy thì ngươi hãy xem đây!\"\nBà ta chĩa súng hướng về Hakuba, và bóp cò.\n\nTôi kinh hoàng nhìn Hakuba gục xuống đất." ] }
kenhsinhvien
_doc
8cc70f04a7f8e014723b470e30f5f2ef
1
null
{ "item_id": "8cc70f04a7f8e014723b470e30f5f2ef", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/find-ss501.13538/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "2/1/2011", "title": "Find ss501", "post": "\n\n\n\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
f2b9719f0e7e9ef5272af66c3d4df8b0
1
null
{ "item_id": "f2b9719f0e7e9ef5272af66c3d4df8b0", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/12-gio.13541/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "2/1/2011", "title": "12 giờ", "post": "Trình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe.", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
be1ad94f9d98e3d70d6732e765b988d4
1
null
{ "item_id": "be1ad94f9d98e3d70d6732e765b988d4", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-gi-vay.13507/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Rạp phim", "datetime": "1/1/2011", "title": "Trò gì vậy", "post": "\n\n\n\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
059f662d743ec4f24e15f8532b0ec604
1
null
{ "item_id": "059f662d743ec4f24e15f8532b0ec604", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/forever-love.13539/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "2/1/2011", "title": "Forever love", "post": "\n\n\n\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
b08c45c21e871dc8e80a2ba6c92c207e
1
null
{ "item_id": "b08c45c21e871dc8e80a2ba6c92c207e", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/stand-by-me.13540/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "2/1/2011", "title": "Stand by me", "post": "\n\n\n\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
f8ef096282b46a37b5ba9140b3fe2ded
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "f8ef096282b46a37b5ba9140b3fe2ded", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-hoi-that-noi-that.13007/page-18", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "25/12/2010", "title": "Trò chơi hỏi thật nói thật ...", "post": "", "replies": [ "Càng học thì càng chắc kiến thức mà \nnên nếu học lại mà chết được thì là ko yêu việc học rùi ", "Trả lời thế thì tức là người ta k pồ kết pạn roy. Bây h người ta k thix nhưng chưa chắc là sau này cũng zậy. K có j là k thể mà. Pạn đừng vội pỏ cuộc thế chứ ", "Sau những lần vấp ngã, kinh nghiệm tình trường dày dặn, \ntheo mình con gái thiển cận và khó hiểu, bạn đừng vì câu ấy mà nản lòng ", "\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\nNếu bạn là người đàn ông mạnh mẽ thì đừng vì từ không đó mà từ bỏ. Chiến đấu đến cùng với sự chân thành. Nhưng nếu người đó vẫn cương quyết thì lúc đó hãy dừng lại.\n\nClick để xem tiếp...\n\nNói sao được nhỡ Bạn có lời khuyên cho mình , để mình thử hỏi người đó xem có cương quyết hay không THANK\n\n\n\nCherry Luu nói:\n\n\n\nTrả lời thế thì tức là người ta k pồ kết pạn roy. Bây h người ta k thix nhưng chưa chắc là sau này cũng zậy. K có j là k thể mà. Pạn đừng vội pỏ cuộc thế chứ \n\nClick để xem tiếp...\n\nkhông bỏ cuộc ah . mình xin nhận lời khuyên này ", "Một kinh nghiệm nữa là:\ncon trai phải biết độ lượng, ko được hỏi như là ép con gái,\nnhư thế chỉ là phá vỡ mọi chuyện thôi, cứ từ từ rồi bạn ấy sẽ nhận ra,\nko bao giờ thể hiện là mình nôn nóng (đây là sai lầm của mình đây )", "\n\ndumbo nói:\n\n\n\nKhông có nghĩa là ng ta không chỉ iu cậu mà còn mún làm vợ cậu nữa có khớ khớ\n\nClick để xem tiếp...\n\nCậu này không nói thật ", "Thế cậu đã thử kết 999 bông hồng thành tái tim...cắm nến xung quanh rùi tở tình nàng chưa??????làm đi nếu mà thất bại ít nhất cũng được lên báo đó......đây gọi là không thành công cũng thành nhân khớ khớ khớ", "\n\nko có nói:\n\n\n\nMột kinh nghiệm nữa là:\ncon trai phải biết độ lượng, ko được hỏi như là ép con gái,\nnhư thế chỉ là phá vỡ mọi chuyện thôi, cứ từ từ rồi bạn ấy sẽ nhận ra,\nko bao giờ thể hiện là mình nôn nóng (đây là sai lầm của mình đây )\n\nClick để xem tiếp...\n\nKinh nghiệm của người đi trước nhưng thất bại ah ? mình và cậu bằng tuổi nhau sao cậu yêu sớm thế ", "@@ dumbo...sến!! ", "dumbo là họ nhà cáo rồi. xấu quá. Tình cảm xuất phát từ trái tim mình, cầm mấy bông hoa thì cũng chưa chứng tỏ được hết", "\n\ndumbo nói:\n\n\n\nThế cậu đã thử kết 999 bông hồng thành tái tim...cắm nến xung quanh rùi tở tình nàng chưa??????làm đi nếu mà thất bại ít nhất cũng được lên báo đó......đây gọi là không thành công cũng thành nhân khớ khớ khớ\n\nClick để xem tiếp...\n\nNhư thế này thì nàng bỏ mình luôn , gom tiền mua hoa và nến , rồi cuối tháng ăn mì ,người thành xác ướp ,không còn được đẹp trai như trươc , hy vọng còn 0% ", "\n\nhoangtuan_cntt nói:\n\n\n\nKinh nghiệm của người đi trước nhưng thất bại ah ? mình và cậu bằng tuổi nhau sao cậu yêu sớm thế \n\nClick để xem tiếp...\n\ncũng chưa hẳn là thất bại. chắc chỉ sớm hơn c 1 chút thôi,\nvà sau những khoảng lặng để nhận ra được 1 điều là:\nyêu người trước tiên phải yêu mình,\nkhi yêu đừng quay đầu lại,\nlàm hết khả năng,", "cái gì cũng phải có thời gian hoangtuan à. không nên vội vàng quá. Cứ từ từ rồi mọi chyện sẽ tốt đẹp. Thanh niên trai tráng lo gì.", "\n\nCherry Luu nói:\n\n\n\n@@ dumbo...sến!! \n\nClick để xem tiếp...\n\nkhông phải sên mà đó là lãng mạn......lại có cơ hội được toả sáng nữa chứ kekeke", "mà ko có cũng là người Hải Dương nhỉ?", "\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\ndumbo là họ nhà cáo rồi. xấu quá. Tình cảm xuất phát từ trái tim mình, cầm mấy bông hoa thì cũng chưa chứng tỏ được hết\n\nClick để xem tiếp...\n\n Chuẩn nhưng cần chỉnh sửa dumbo họ nhà cáo mà có thân hình voi (avatar) ", "Quê mình ở trên kia kìa,\ncùng quê hatthoc30 ", "\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\ncái gì cũng phải có thời gian hoangtuan à. không nên vội vàng quá. Cứ từ từ rồi mọi chyện sẽ tốt đẹp. Thanh niên trai tráng lo gì.\n\nClick để xem tiếp...\n\n2 năm nữa ra trường, rồi đi làm , bố mẹ bảo phải có vợ nhanh ", "chẹp chẹp, mấy a chị này ko tập trung vào chuyên môn j cả, sao cứ tám thế hử >\"< \nai hỏi j thì hỏi đi ", "\n\nko có nói:\n\n\n\ncũng chưa hẳn là thất bại. chắc chỉ sớm hơn c 1 chút thôi,\nvà sau những khoảng lặng để nhận ra được 1 điều là:\nyêu người trước tiên phải yêu mình,\nkhi yêu đừng quay đầu lại,\nlàm hết khả năng,\n\nClick để xem tiếp...\n\nTìm người yêu mình ( tớ có rồi ) tìm người mình yêu (khó quá) " ] }
kenhsinhvien
_doc
aa1c71d3a8c4e10b6989243a1a84c5a9
1
null
{ "item_id": "aa1c71d3a8c4e10b6989243a1a84c5a9", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/do-vui-3-chu.12602/page-47", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "18/12/2010", "title": "Đố vui 3 chữ..!!!", "post": "", "replies": [ "Không Quyết Tâm!!!\nDQA???\n​", "để quy án \n\nTNG", "TNG là Tốn Nhiều Giờ\n\ntiếp: YYY", "Tâm Nghĩ Gì????\nBNQ\n​", "YYY : ý yêu yến \n\n\nBNQ : bánh ngô quí \n\n\nYLA", "Yêu lầm anh bbb", "BBB là Bà Bế Bé \n\ntiếp: KHC", "Khánh hẹn chuyên. \nKTM", "Khang Thích My!!!\nQBL???\n​", "QBL là Quân Bơi Lội \ntiếp: HND", "Hãy Nói Đi!!!\nBNQ???\n​", "Bạn như quỷ.\nTDO", "Tự do OK KHH", "TDO là Trú Dưới Ô..\n\nDUP là gì thế??", "KHH : Ko hoàn hảo \n\nDUP : dị ứng phê \n\nDBC", "Cqd là gì vậy ?\n\nđóng bao công\nKSQ LÀ GÌ", "Không!!! Sẽ Quên!!!\nKNG???\n​", "Kim siêu quần hahgaahahaaha\nkhông ngán game\nrcd là gì", "rót cho dữ \nqsh?", "Rất chán đời\nvậy đây là gì sss ?" ] }
kenhsinhvien
_doc
b2f9414b6a186cb0c8a2f1a582f3869f
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "b2f9414b6a186cb0c8a2f1a582f3869f", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/yeu-mot-nguoi-la-khi.13573/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Suy ngẫm", "datetime": "2/1/2011", "title": "Yêu một người là khi...", "post": "...là khi bạn nhìn thấy được một điều đặc biệt từ người ấy mà có khi ngay cả người ấy cũng không nhận ra, và dù có suốt cả cuộc đời, bạn cũng không thể tìm ra được người thứ hai khiến tim mình rung động như thế nữa..\n\n...là khi bạn - một con nhóc vô tư, hiếu động như con trai, chưa hề biết đến chữ buồn - lại ngồi tỉ mỉ viết từng dòng nhật ký,nhìn ngắm những cơn mưa và lâu lâu lại thở dài vì những nỗi niềm không thể gọi tên...\n\n...là khi bạn chạy lăng xăng khắp mọi nơi, hô hào cho mọi người biết rằng mình có tình yêu, mà không biết mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng: tình yêu không phải là chuyện của thế giới, nó chỉ là chuyện của hai người.\n\n...là khi bạn bị té xe mà lại không hề thấy đau gì cả vì đã có người ấy ở bên mình. Và điên hơn nữa, mỗi khi ngồi nhìn cái thẹo to đùng xấu xí kia, bạn lại vuốt ve và nói \"Ôi, sao mày đáng yêu đến thế!\".\n\n...là khi bạn ngồi lăn lê ở trường cả ngày, hết cầu thang này tới hành lang nọ, vận dụng hết tất cả công lực lẫn tài năng ít ỏi để hoàn thành tấm chân dung của người ấy, chỉ để nhìn thấy một nụ cười...\n\n...là khi bạn ngồi say mê nghe người ấy kể chuyện, nhìn ngắm từng nét trên gương mặt người ấy, rồi khi về đến nhà bạn mới nhận ra rằng: hai chân bạn nãy giờ là bữa tiệc thịnh soạn cho không biết bao nhiêu... con muỗi...\n\n...là khi bạn bắt đầu lò dò tìm đọc một cuốn sách hay một bài thơ với hy vọng tìm thấy hoàn cảnh của mình trong đó...\n\n...là khi bạn thấy được vẻ đẹp của một bãi cỏ bình thường, cái ngọt ngào của một dĩa trái cây cũng bình thường, và quên mất những giọt mồ hôi đang nhễ nhại vì phải cuốc bộ trong cái nắng chói chang, với nguy cơ đen da đang rình rập...\n\n...là khi dù người ấy không tặng cho bạn tấm thiệp thì bạn cũng không hề hờn giận mà cố tự an ủi mình rằng người ấy... hết tiền.\n\n...là khi bạn thấy đau khi nhận ra rằng người ấy không còn nhìn thấy bạn dẫu bạn đang ở trước mắt người ta, và dẫu người ấy đang ở rất gần thì tay bạn cũng không bao giờ chạm tới được trái tim người ấy, vì nó đã thuộc về nơi khác...\n\n...là khi bạn cảm thấy nhớ người đó ngay cả khi người ấy ngồi bên cạnh mình vì người ấy mãi mãi không phải là của bạn...\n\n...là khi bạn có thể cười và cũng có thể khóc vì người ấy...\n\n...là khi bạn cảm thấy mình không toàn vẹn nếu không có người ấy trong đời...\n\nVà yêu một người là khi...bạn nhận ra mình yêu người ấy\nST\n\n", "replies": [ "\"....Và yêu một người là khi...bạn nhận ra mình yêu người ấy\" hì rất chuẩn men thanks D so much ! ", "Mình cũng thích nhất câu cuối ", "Vì nó là câu kết mà. bao giờ cũng bao hàm tất cả ý nghĩa. . . hì hì thanks cậu so much ", "Thank so much...hi`", "\" ..là khi bạn chạy lăng xăng khắp mọi nơi, hô hào cho mọi người biết rằng mình có tình yêu, mà không biết mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng: tình yêu không phải là chuyện của thế giới, nó chỉ là chuyện của hai người. \"\nCâu này mình đã trải qua, cô ấy - mối tình đầu bao giờ cũng đẹp - ngay cả khi nó dang dở " ] }
kenhsinhvien
_doc
0d82b7af61e8f8cee02d8a960fe21c8c
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "0d82b7af61e8f8cee02d8a960fe21c8c", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tuyen-tap-nhung-chuyen-cuoi-hay.13579/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Hài hước", "datetime": "3/1/2011", "title": "Tuyển tập những chuyện cười hay!!", "post": "Động cơ nào\n\n{\n\n\n\n\n\nTuấn tâm sự với bạn:\n\n- Từ nay tớ không đem “phao” đi để quay khi kiểm tra nữa cậu ạ!\n\n- Ôi! Cậu nghĩ được như vậy là tốt rồi! Nhưng động cơ nào đã làm cậu thay đổi?\n\n- À, vì cô vừa chuyển tớ lên ngồi bàn đầu! Vì thế từ bây giờ khi kiểm tra, chủ yếu là tớ nhìn mấy đứa bên cạnh thôi!\n\n- !!!\n\n***\n\nDựa vào đâu\n\nThấy em ngồi ôn bài, cứ hỏi hết điều nọ đến điều kia, anh tỏ ý không hài lòng:\n\n- Thế em có biết, để làm tốt bài kiểm tra, người ta cần phải dựa vào đâu không?\n\nMẹo: Có chứ ạ! Ngoài sách, còn phải dựa vào những người ngồi xung quanh nữa!\n\nAnh: !!!\n\n***\n\nThích\n\nChú hàng xóm sang chơi, hỏi Tý:\n\n- Trong các môn học, cháu thích nhất những môn nào?\n\n- Dạ, cháu thích nhất hai môn toán và văn ạ!\n\n- Giỏi! Đi học mà thích cả hai môn ấy, là được lắm! Nhưng vì sao cháu thích, có năng khiếu à?\n\n- Không ạ! Cháu thích vì so với các môn khác, đây là hai môn có rất nhiều sách văn mẫu, và hướng dẫn giải các bài tập!\n\n- !!!\n\nHạnh kiểm của cha con\n\n\nMột cậu con trai than thở với bạn học:\n- Tuần trước bà cô tao đưa giấy mời họp phụ huynh để khiển trách hạnh kiểm của tao.\nBạn học:\n- Thế ba mày có đi không?\n- Có!\n- Đã đi rồi sao hôm nay mày còn cầm tờ giấy mời họp nữa?\nCậu con trai nhăn mặt:\n- Đây là tờ giấy bà cô tao mời má tao!\nBạn học ngạc nhiên:\n- Chi vậy?\nCậu con trai:\n- À , ừ... thì giấy mời họp để bà cô tao than phiền về hạnh kiểm của... ba tao!\n\nNghề độc\n\n\n\nTuyển nhân viên:\n1. Lương 10.000$ / tháng làm việc ở Quốc Tử Giám: sáng trực tiếp bê rùa đá ra phơi nắng, tối bê vào cất.\n\n2. Lương 20,000$ / tháng: làm việc ở bảo tàng: sáng trực tiếp đẩy xe tăng ra cho khách tham quan, tối đẩy vào cất.\n\n3. Lương tháng 50.000$ / tháng: cho công việc đi làm ở công ty bia… Yêu cầu: Nam hoặc nữ, không quan trọng bằng... cấp… đi làm ngay… Mô tả công việc: đứng làm bia cho bộ đội tập bắn súng...\n\n4. Lương 100.000 $/tháng: bảo hiểm y tế, xã hội, thất nghiệp đầy đủ... Yêu cầu: không quan trọng giới tính, độ tuổi, bằng cấp... đi làm ngay... Mô tả công việc: hàng sáng trèo vào chuồng cọp đánh răng cho cọp. ..... \n\n5. Hệ thống đại lý Bưu điện Toàn cầu cần tuyển 1.000 nhân viên. Không cần bằng cấp, sức khỏe tốt, có lưỡi dài. Lương 3.000 USD một tháng. Yêu cầu: hằng ngày ngồi ở bưu điện, lè lưỡi ra cho khách dán tem thư.\n\n6. Viện Hải dương học cần tuyển gấp 02 công nhân phổ thông.\nYêu cầu: Trình độ 9/12; Tuổi từ18 đến 40. Nam, nữ đều được miễn là bơi lặn giỏi.\nMức lương: 1.000 USD/tháng.\nHồ sơ: chỉ cần mang theo CMND và địa chỉ để báo tin cho người nhà, đến thử việc, được vào làm luôn.\nCông việc cụ thể: rất đơn giản, sáng 7h lặn xuống, mở cửa chuồng lùa đàn cá mập trắng ra biển; tối 20h lặn xuống bật đèn tín hiệu gọi cá về và đóng cửa chuồng lại.\n\nĐang bận lắm, để khi khác!\n\n\n\n \nĐang bận lắm, để khi khác!\n\nSally là bác sĩ tâm lý ở một trường tiểu học. Một hôm, Sally thấy một bé trai đứng một mình ở rìa sân chăm chú theo dõi đám trẻ con đang đá bóng vui vẻ ở nửa sân bên kia. Khá lâu sau, vẫn thấy cậu bé đứng một mình ở chỗ cũ, Sally bèn đến gần:\n\n- Em bé, chị làm bạn của em được không?\n\n- Chị để khi khác nhé!\n\n- Sao em không nhập cuộc với các bạn ở nửa sân kia?\n\nVẫn dõi theo trái bóng, chú ta gắt:\n\n- Đã bảo để khi khác! Lên nốt thì ai trông gôn!???\n\nTưởng Bở\n\n\n\n\n\nTrên đường đi học về. Thấy Hoàng yên lặng khác thường. Dũng ngạc nhiên:\n- Sao bồ có vẻ thất thần vậy?\n- Hôm nay tớ có kiểm tra, nhưng tớ phải nộp lên tờ giấy trắng !\n- Chắc là không học bài nên phải nộp giấy trắng chớ gì.\n- Đâu có đâu, hôm kia tớ mơ là nghe thầy nói ai cóp sẽ bị zerô, còn ai bắt quả tang bạn mình quay cóp sẽ được thưởng điểm 10. Cho nên hôm qua tớ không thèm học bài, để ngày này ngồi canh xem có ai quay không cho khoẻ, nào ngờ...\n\nViệc tốt của Vova\n\n\n\nVova chạy về nhà khoe với mẹ.\n- Hôm nay con đã làm được 1 việc tốt.\n- Việc gì thế con?\n- Con đã đưa 1 bà cụ già qua đường.\n- oh thật là 1 việc tốt, này mai con hãy phát huy nhé.\nNgày hôm sau\n- Hôm nay con và các bạn cùng lớp đã làm được 35 việc tôt\n- Việc gì thế con?\n- Con và các bạn đã đưa 1 bà cụ già qua đường.\n- Hôm nay sao con gặp nhiều cụ già thế?\n- Không vẫn 1 bà cụ hôm qua thôi. Bà cụ ấy già rồi mà khoẻ lắm.\n\nCũng Một Môn\n\n\n\n\nÔng kia có ba người con rể. Người rể lớn làm thợ bạc, người giữa làm thợ may còn thằng rể út không biết làm chi hết, tối ngày ăn chơi.\nÔng bố vợ trách rể út:\n- Người ta làm thợ bạc, muốn ăn bớt mấy phân, có mấy phân, làm thợ may muốn có mấy thước thì có mấy thước, chứ đâu có như mày chỉ được cái tài du hí, ăn nhậu mà thôi.\nRể út trả lời:\n- Bố yên tâm! Để con rèn một cái mác rồi đến nhà mấy thằng thợ bạc, thợ may cướp về bạc trăm bạc ngàn chứ thèm thứ một phân hai phân, một thước hai thước như mấy ảnh.\nBố vợ giận tím mặt:\n- Nếu như vậy là mày ăn trộm ăn cướp của người ta rồi chứ gì?\nRể út cũng không chịu thua, nói:\n- Vậy chớ hai ảnh bớt của người ta, hai ảnh là cái giống gì vậy?\n\nThế mới là sinh viên Luật\n\n\n\n\n\nThế mới là sinh viên Luật\n\nVị giáo sư luật học yêu cầu một sinh viên xuất sắc trả lời câu hỏi tình huống: \"Nếu anh phải trao cho ai đó một trái cam, anh sẽ nói thế nào?\".\nNgười sinh viên đáp:\n- Em sẽ nói: \"Mời ngài dùng trái cam này!\"\nGiáo sư giận dữ:\n- Không thể như vậy được! Hãy nghĩ như một luật sư xem nào.\nSinh viên hắng giọng:\n- Vậy thì, em sẽ nói với người đó: \"Tôi, sau đây, trao và chuyển quyền sở hữu toàn bộ và duy nhất của tôi với tất cả các tài sản, quyền lợi, quyền hạn, nghĩa vụ, lợi ích của mình trong trái cam này cho ngài, cùng với toàn bộ cuống, vỏ, nước, cùi và hạt của nó, với tất cả các quyền hợp pháp cắn, cắt, ướp lạnh hoặc ăn nó, quyền được trao nó cho người khác với tất cả cuống vỏ, nước, cùi và hạt của nó. Tất cả những gì được đề cập trước và sau đây hoặc bất kỳ hành vi, hoặc những hành vi, phương tiện thuộc bất kỳ bản chất hoặc loại nào không tương hợp với tuyên bố này, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, đều không có giá trị pháp lý...\".\n\nDụng Cụ\n\n\n\n\nCó một bà đỡ khá lành nghề nhưng hay mất bình tĩnh. Người ta gọi bà đến đỡ một ca đẻ con so, tới với hòm dụng cụ trong tay, bà nói với người chồng:\n\n- Mời anh ra ngoài, cần gì tôi sẽ gọi.\n\nSản phụ đã bắt đầu la hét. Khoảng 10 phút sau, bà thò đầu ra cửa và nói:\n\n- Anh có kìm không?\n\n- Hả?! Anh chồng tròn mắt hỏi.\n\n- Vâng, kìm, nhanh lên! Không hả hở gì hết, tôi biết việc tôi phải làm.\n\nCó kìm rồi, khoảng 5 phút sau, bà lại xuất hiện ở cửa:\n\n- Anh có cái cờ lê to không?\n\n- Cờ lê à? Lạy chúa, điều gì đã xảy ra với vợtôi?\n\n- À... không sao, nhưng tôi cần một cái cờlê.\n\nNgười chồng bâng khuâng ngắm cái cờ lê rồi miễn cưỡng đưa nó cho bà ta. Cửa khép lại, tiếng kim loại va chạm nhau xủng xoảng, két... két. Anh chồng ở ngoài nghiến chặt răng, mặt tái dại, chân tay run bần bật. Được một lát, thở hổn hển, mặt nhễ nhại mồ hôi, bà thò đầu ra cửa quát:\n\n- Hãy nghe đây, tìm ngay một cái búa tạ, nếu chậmthì không kịp mất!\n\nĐến nước này, anh chồng không chịu nổi nữa, xô cửa xông vào, trước mắt anh là nền nhà ngổn ngang kìm, búa... và hòm dụng cụ chưa mở được.\n\nCái Chết Bất Ngờ\n\n\nBa xác chết có bộ mặt mỉm cười được đặt tại Trungtâm điều tra hình sự ở Arkansas (Mỹ). Ông quản lý đang trả lời thámtử về nguyên nhân của những cái chết.\n\n- Đây là Celtus. Ông ta chết ngay sau khi biếttin mình trúng xổ số 20 triệu USD.\n\nÔng ta bước đến xác thứ hai:\n\n- Đây là Bo. Ông ta chết khi nghe tin toà án choly dị vợ mà không phải chia gia sản.\n\nĐến cái xác thứ ba:\n\n- Đây là Tom. Ông ta chết vì bị sét đánh.\n\n- Hai người trước thì có thể hiểu được nụ cười,còn ông này cười gì? - Thám tử hỏi.\n\n- Ồ, ông ta cứ ngỡ mình đang được chụp hình!\n\nNỗi Khổ Thứ 99\n\n\n\nCó 2 người bạn cùng sống với nhau trong một căn hộ tầng thứ 99 ở một toà nhà chọc trời. Nhân một buổi chiều vui vẻ, hai người rủ nhau xuống quầy bar ở tầng hầm làm vài ly whisky.\n\nThật không may, khi hai người muốn trở lên trên nhà thì lại bị cúp điện. Thang máy không sử dụng được, hai người đành phải cuốc bộ cầu thang. Trên đường đi , một người nảy ra sáng kiến là kể những nỗi cực nhọc đau khổ nhất trên thế gian, để làm cho cả hai có cảm giác là quãng đường ngắn bớt đi .\n\nLên tới tầng thứ 98 , một người chợt nói :\n\n- Tôi sẽ kể cho anh nghe một chuyện đau khổ nhất trần gian, còn đau khổ hơn nhiều so với những gì nãy giờ chúng ta đã kể cho nhau nghe .\n\n- ???\n\n- Tôi đã để quên chìa khóa nhà ở dưới quầy bar!!\n\nThầy Đồ Dạy Học\n\n\nCó một thầy đồ rất lười biếng, thường kiếm cớ để không phải dạy dỗ gì cả. Một hôm ông vào lớp hỏi học trò :\n- Tụi bây biết hôm nay học cái gì không ?\nCả lớp trả lời :\n- Thưa thầy không !\nThầy đồ tỏ vẻ giận dữ :\n- Không biết ? Vậy tụi mày tới trường để làm cái gì ? Cút về hết đi !\nĐám học trò khúm núm kéo về hết và bàn với nhau là lần sau thầy có hỏi thì sẽ trả lời biết xem thầy tính sao.\nHôm sau, thầy giáo lại hỏi :\n- Hôm nay tụi bây biết sẽ học cái gì không ?\nCả lớp đồng thanh trả lời :\n- Dạ biết !\n- Đã biết hết rồi thì tụi bây còn ở đây làm cái gì vậy? Về hết đi !\nTụi học trò tức lắm, cho nên bàn rằng kì sau thầy có hỏi thì nửa lớp sẽ trả lời có và nửa lớp sẽ trả lời không coi thầy tính sao.\nNgày kế tiếp thầy hỏi :\n- Bây biết hôm nay học cái gì không ?\nNửa lớp trả lời :\n- Thưa biết !\nNửa lớp trả lời :\n- Thưa không !\n- Vậy thì đứa nào biết ở lại dạy mấy đứa không biết, còn tao về !\n\nMarketing hiệu quả\n\n\n\nCó 3 anh sinh viên học marketing mới ra trường đến một công ty nọ xin việc. Một anh người Pháp, một anh người Bờ Biển Ngà và một anh người Vietnam. Giám đốc công ty trực tiếp phỏng vấn:\n\n-Hiện nay sản phẩm của chúng tôi là máy giặt đang tung ra bán trên thị trường, các cậu thử đề xuất một chương trình quảng cáo truyền hình cho sản phẩm đó. Ai thông minh nhất sẽ dc nhận.\nAnh người Pháp trả lời ngay:\n-Cho một chiếc áo bẩn vào trong máy giặt, vài phút sau lấy ra chiếc áo trắng sạch tinh.\n-Như thế thì thường quá, ai chẳng làm được-Ông GĐ trả lời.\nAnh người Bờ Biển Ngà sau 5 phút suy nghĩ:\n-Cho một chiếc áo hoa vào máy, vài phút sau lấy ra chiếc áo trắng tinh.\n-Có sáng tạo, nhưng ai con dám cho áo hoa vào giặt, không dc.\nAnh người Vietnam lúc đấy mới mỉm cười:\n-Ban đầu cho vào máy một thằng Bờ Biển Ngà đen đúa, vài phút sau mở máy, bước ra một ku Pháp, trắng phau.\n-Great answer-Ông GĐ kêu lên-Anh được nhận vào làm ở Cty\n\nSưu tầm", "replies": [ "Sự học khó khăn\n\n\n\nThầy giáo gọi Nam lên bảng:\n- Em hãy cho tôi biết tính chất của nước?\n- Dạ! Thưa thầy tính chất của nước là: rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh.\n- Hả!?! (xỉu)\n\n*****\n\nMột phụ huynh học sinh hỏi cô giáo đang dạy con trai mình:\n- Cô vui lòng cho biết con tôi học môn lịch sử ra sao? Khi còn đi học, tôi không thích môn này... và đã bị thi lại môn này đấy.\n- Thưa ông lịch sử đang lặp lại - cô giáo tế nhị trả lời\n\n*****\n\nCô giáo hỏi một học sinh:\n- Ngoài câu: \"Cốm vòng - gạo tám Mễ Trì. Tương bần - húng láng còn gì ngon hơn\", em còn biết món ăn đặc sản nào được đi vào ca dao không?\n- Thưa cô đó là... tiếng chuông Thiên Mụ canh gà Thọ Xương.\n\nCử Nhân​\n\nMột thanh niên đã được phòng tổ chức của một siêu thị tuyển dụng đến trình diện tại một cửa hàng. Vị cửa hàng trưởng tiếp đón anh ta bằng cái bắt tay thân mật và một nụ cười rồi trao cho anh ta cái chổi và bảo:\n\n- Công việc đầu tiên của cậu là quét dọn cửa hàng!\n\n- Nhưng mà - Chàng thanh niên nói - Tôi là một sinh viên tốt nghiệp đại học rồi cơ mà!\n\nVị cửa hàng trưởng bảo:\n\n- Tôi lấy làm tiếc. Tôi đã không được biết điều đó. Vậy hãy trao lại cây chổi cho tôi rồi tôi sẽ chỉ chỗ cậu cách quét!" ] }
kenhsinhvien
_doc
b85bedf6770a15aecf9734dc27a2611d
1
null
{ "item_id": "b85bedf6770a15aecf9734dc27a2611d", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/clip-hai-xua-di-cang-thang-met-moi-chan-nan-hic.13584/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Rạp phim", "datetime": "3/1/2011", "title": "Clip hài xua đi căng thẳng mệt mỏi chán nản híc", "post": "\n\n\n\n", "replies": [ "Mình cũng đang ăn hạt mít đây. clip hay qua! thanks Tuấn thối", "\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\nMình cũng đang ăn hạt mít đây. clip hay qua! thanks Tuấn thối\n\nClick để xem tiếp...\n\n\n ùm mình thấy bùn quá !", "Mất vệ sinh wa' >\"<", "Sao lại buồn vậy Tuấn?" ] }
kenhsinhvien
_doc
5343da1ad03f5af3a64d7d4b917af513
1
null
{ "item_id": "5343da1ad03f5af3a64d7d4b917af513", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/nhin-lai-nhung-clip-hai-cu.13586/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Rạp phim", "datetime": "3/1/2011", "title": "Nhìn lại những clip hài cũ !!", "post": "Anh hùng thời loạn\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n", "replies": [ "mấy cái này có từ sinh nhật \"Gặp nhau cuối tuần 2004\" rùi. nhưng xem lại vẫn vui. Thanks" ] }
kenhsinhvien
_doc
e5bfc8a5f4aa5a6812f022680655b613
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "e5bfc8a5f4aa5a6812f022680655b613", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/10-dieu-uoc-ve-bong-da-vn-trong-nam-2011-chet-vi-cuoi.13582/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Tin tức", "datetime": "3/1/2011", "title": "10 điều ước về bóng đá VN trong năm 2011 - chết vì cười...", "post": "Tầm này năm ngoái, tui ước bóng đá Việt Nam sẽ gầm vang như hổ trong năm con cọp với hy vọng bảo vệ thành công chức vô địch AFF Cúp. Có lẽ vì ước mơ bé nhỏ quá nên không thấu tai ông trời, làm cho Việt Nam dù chưa đến năm con mèo cũng đá như mèo ướt và bị loại từ bán kết. Rút kinh nghiệm, năm nay tui ước hoành tráng hơn 1 tý để coi có khá hơn không. Đã mắc công ước, phải ước cho oách. Sau đây là danh sách những điều ước của tui trong năm con mèo.\n\n\n 1. Ngôi sao số 1 của chúng ta – Lê Công Vinh – thoát khỏi nỗi ám ảnh chấn thương đã hành hạ anh suốt năm 2010 để giúp T&T Hà Nội bảo vệ thành công chức vô địch V-League. Với việc giành thêm Cúp C1 châu Á và Cúp quốc gia, T&T hoàn thành cú ăn 3 lịch sử không thua gì Inter Milan và Barcelona bên trời tây.\n\n2. Vì một lý do nào đó, CHDCND Triều Tiên xin rút không tham gia Asian Cup, Việt Nam được đôn lên thay và chúng ta đi một lèo đến chức vô địch với cú đúp của Công Vinh trong trận chung kết với Nhật Bản. Đồng thời anh cũng đồng sở hữu danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất giải cùng với tiền vệ Shinji Kagawa của Nhật. Hãng thông tấn AFP giật tít: “Việt Nam tái lập hành trình kỳ diệu của Đan Mạch tại Euro 1992”.\n\n3. Sau chiến tích này, CV9 cũng đoạt giải cầu thủ châu Á hay nhất năm nhờ quy chế bầu chọn của AFC không tính những cầu thủ đang thi đấu ở phạm vi ngoài châu Á. Tim Cahill của Australia bình luận: đã đến lúc thay đổi cách thức bầu chọn. Cùng với Kagawa và Jong Ta Sea của Triều Tiên, Vinh được mời đóng tập tiếp theo của bộ phim Goal ăn khách bên Hollywood, nhưng anh từ chối vì đã nhận lời đóng “Cú sút ma thuật”, bộ phim do một đạo diễn Việt Kiều làm dựa trên một cuốn sách best-seller của Việt Nam\n\n\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n \nĐT Việt Nam tại AFF Suzuki Cup 2010 - Ảnh: D.A \n4. Cũng cần phải nói thêm, Việt Nam vô địch Asian Cup là nhờ VFF đã thay đổi cách nhìn về chuyện nhập tịch. Đội hình dự giải của ta gồm 50% là cầu thủ nhập tịch, thể hiện sự hòa hợp tuyệt vời giữa các cầu thủ trong và ngoài nước. VFF nằm trong danh sách đề cử Nobel hòa bình. Tờ Bild bán rất chạy tại Đức đã gọi HLV Henrique Calisto là “Joachim Loew của Việt Nam”.\n\n5. Trang web cvcv.cv (cỗ vũ công vinh.cho vui) vươn lên hàng thứ 3 những trang web có lượng truy cập nhiều nhất trong năm 2011 sau Google và Wikileaks. Đây cũng là diễn đàn cho các bạn trẻ mê bóng đá và… không mê bóng đá do facebook bị dân VN tẩy chay vì khó vào quá.\n\n6. HLV Jose Mourinho thỏa nguyện được làm HLV Việt Nam theo bản hợp đồng trao đổi HLV. Ông sang cầm Việt Nam và Calisto sang dẫn dắt Real Madrid. Trận giao hữu Việt Nam – Real vào ngày 11-11-2011 thu hút 500 phóng viên báo đài, vé bán hết veo trong 1 ngày. Số tiền thu được từ bán vé, quảng cáo, bản quyền truyền hình bằng 1/10 tổng số tiền cho Đại lễ ngàn năm và được quyên hết cho từ thiện.\n\n7. Trong cuộc thi thiết kế quả bóng chính thức cho World Cup 2014 tại Brazil, FIFA lần đầu tiên quay lưng với nhà tài trợ quen thuộc Adidas để chọn bóng Động lực. Trong buổi dùng thử, Iker Casillas nhận định đây là quả bóng số 1, ăn đứt Jabulani và rất thân thiện với các thủ môn. Cristiano Ronaldo thì bảo anh sẽ sút phạt chính xác 90% với cú sút này vì nó rất hợp với các tiền đạo. Các trang báo và diễn đàn bùng nổ cuộc tranh cãi xem ai đúng ai sai vì thủ môn và tiền đạo đều thích thì rõ ràng là mâu thuẫn. Cô bồ Sara Carbonero của Casillas công khai chửi Ronaldo xảo ngôn trên truyền hình. Kết thúc của việc này là Ronaldo bị bán tống sang Barcelona.\n\n8. Cuộc tranh cãi liên quan đến tương lai của Cesc Fabregas cũng đi đến hồi kết với một kết cục bất ngờ: anh không sang Real Madrid hay Barcelona mà về T&T để tạo nên một đội hình Dream Team.\n\n9. FIFA và UEFA tranh cãi bất tận về chuyện áp dụng công nghệ vào bóng đá để xác định xem bóng đã qua vạch vôi hay chưa. Kết quả, không kỹ thuật cao, không chip cũng không cần thêm trọng tài vì Việt Nam đã cống hiến 1 ý tưởng thuộc hàng đáng nhớ nhất trong lịch sử bóng đá thế giới: rải keo dính chuột của công nghệ hóa màu phía sau vạch vôi, quả bóng mà vào tự nhiên sẽ dính lại. Con chuột còn dính, nói chi quả bóng nhẹ hều.", "replies": [ "Chết cười mất thôi,bài viết rất là hài hước", "VN gầm vang như cọp cầu để vô địch AFF cup ko thấu tai ông trời \nvậy năm con mèo Việt nam sẽ vô địch Sea game hả", "\n\nhohahai nói:\n\n\n\nTầm này năm ngoái, tui ước bóng đá Việt Nam sẽ gầm vang như hổ trong năm con cọp với hy vọng bảo vệ thành công chức vô địch AFF Cúp. Có lẽ vì ước mơ bé nhỏ quá nên không thấu tai ông trời, làm cho Việt Nam dù chưa đến năm con mèo cũng đá như mèo ướt và bị loại từ bán kết. Rút kinh nghiệm, năm nay tui ước hoành tráng hơn 1 tý để coi có khá hơn không. Đã mắc công ước, phải ước cho oách. Sau đây là danh sách những điều ước của tui trong năm con mèo.\n\n\n1. Ngôi sao số 1 của chúng ta – Lê Công Vinh – thoát khỏi nỗi ám ảnh chấn thương đã hành hạ anh suốt năm 2010 để giúp T&T Hà Nội bảo vệ thành công chức vô địch V-League. Với việc giành thêm Cúp C1 châu Á và Cúp quốc gia, T&T hoàn thành cú ăn 3 lịch sử không thua gì Inter Milan và Barcelona bên trời tây.\n\n2. Vì một lý do nào đó, CHDCND Triều Tiên xin rút không tham gia Asian Cup, Việt Nam được đôn lên thay và chúng ta đi một lèo đến chức vô địch với cú đúp của Công Vinh trong trận chung kết với Nhật Bản. Đồng thời anh cũng đồng sở hữu danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất giải cùng với tiền vệ Shinji Kagawa của Nhật. Hãng thông tấn AFP giật tít: “Việt Nam tái lập hành trình kỳ diệu của Đan Mạch tại Euro 1992”.\n\n3. Sau chiến tích này, CV9 cũng đoạt giải cầu thủ châu Á hay nhất năm nhờ quy chế bầu chọn của AFC không tính những cầu thủ đang thi đấu ở phạm vi ngoài châu Á. Tim Cahill của Australia bình luận: đã đến lúc thay đổi cách thức bầu chọn. Cùng với Kagawa và Jong Ta Sea của Triều Tiên, Vinh được mời đóng tập tiếp theo của bộ phim Goal ăn khách bên Hollywood, nhưng anh từ chối vì đã nhận lời đóng “Cú sút ma thuật”, bộ phim do một đạo diễn Việt Kiều làm dựa trên một cuốn sách best-seller của Việt Nam\n\n\n\n \nĐT Việt Nam tại AFF Suzuki Cup 2010 - Ảnh: D.A \n4. Cũng cần phải nói thêm, Việt Nam vô địch Asian Cup là nhờ VFF đã thay đổi cách nhìn về chuyện nhập tịch. Đội hình dự giải của ta gồm 50% là cầu thủ nhập tịch, thể hiện sự hòa hợp tuyệt vời giữa các cầu thủ trong và ngoài nước. VFF nằm trong danh sách đề cử Nobel hòa bình. Tờ Bild bán rất chạy tại Đức đã gọi HLV Henrique Calisto là “Joachim Loew của Việt Nam”.\n\n5. Trang web cvcv.cv (cỗ vũ công vinh.cho vui) vươn lên hàng thứ 3 những trang web có lượng truy cập nhiều nhất trong năm 2011 sau Google và Wikileaks. Đây cũng là diễn đàn cho các bạn trẻ mê bóng đá và… không mê bóng đá do facebook bị dân VN tẩy chay vì khó vào quá.\n\n6. HLV Jose Mourinho thỏa nguyện được làm HLV Việt Nam theo bản hợp đồng trao đổi HLV. Ông sang cầm Việt Nam và Calisto sang dẫn dắt Real Madrid. Trận giao hữu Việt Nam – Real vào ngày 11-11-2011 thu hút 500 phóng viên báo đài, vé bán hết veo trong 1 ngày. Số tiền thu được từ bán vé, quảng cáo, bản quyền truyền hình bằng 1/10 tổng số tiền cho Đại lễ ngàn năm và được quyên hết cho từ thiện.\n\n7. Trong cuộc thi thiết kế quả bóng chính thức cho World Cup 2014 tại Brazil, FIFA lần đầu tiên quay lưng với nhà tài trợ quen thuộc Adidas để chọn bóng Động lực. Trong buổi dùng thử, Iker Casillas nhận định đây là quả bóng số 1, ăn đứt Jabulani và rất thân thiện với các thủ môn. Cristiano Ronaldo thì bảo anh sẽ sút phạt chính xác 90% với cú sút này vì nó rất hợp với các tiền đạo. Các trang báo và diễn đàn bùng nổ cuộc tranh cãi xem ai đúng ai sai vì thủ môn và tiền đạo đều thích thì rõ ràng là mâu thuẫn. Cô bồ Sara Carbonero của Casillas công khai chửi Ronaldo xảo ngôn trên truyền hình. Kết thúc của việc này là Ronaldo bị bán tống sang Barcelona.\n\n8. Cuộc tranh cãi liên quan đến tương lai của Cesc Fabregas cũng đi đến hồi kết với một kết cục bất ngờ: anh không sang Real Madrid hay Barcelona mà về T&T để tạo nên một đội hình Dream Team.\n\n9. FIFA và UEFA tranh cãi bất tận về chuyện áp dụng công nghệ vào bóng đá để xác định xem bóng đã qua vạch vôi hay chưa. Kết quả, không kỹ thuật cao, không chip cũng không cần thêm trọng tài vì Việt Nam đã cống hiến 1 ý tưởng thuộc hàng đáng nhớ nhất trong lịch sử bóng đá thế giới: rải keo dính chuột của công nghệ hóa màu phía sau vạch vôi, quả bóng mà vào tự nhiên sẽ dính lại. Con chuột còn dính, nói chi quả bóng nhẹ hều.\n\nClick để xem tiếp...\n\nFabregas mà thèm qua 1 CLB nhược tiểu như HN T&T à? lương 1 năm 1 của Fabregas ko biết có trả nổi ko chứ đừng nói là mời sang việt nam thi đấu\nviệt nam có cái chức vô địch AFF cup cũng giữ ko xong mà đòi tham dự Asian cup.vô tham dự Asian cup chỉ làm ngân hàng điểm cho nhật bản hay hàn quốc chứ vô địch được là chuyện viển vông với thực lực hiện tại của VN\ncòn động lực là công ty sản xuất dụng cụ thể thao nhỏ bé mà đòi sánh với Adidas hay nike hả? chờ thêm 20 năm nữa chưa biết sánh ngang với công ty cùng lĩnh vực ở nước bạn hay ko mà so sánh với adidas hay nike\nReal madrid đâu có điên mà bán ronaldo cho Barca.mối thù truyền kiếp giữa barca và Real kéo dài hơn trăm năm việt nam bị đế quốc Mỹ và thực dân Pháp nữa là.\n1 HN T&T vô địch cúp C1 châu Á? nằm mơ giữa ban đêm hay ban ngày vậy? hay là lên chơi để lót đường cho Gamba Osaka hay các CLB khác.chờ đến hết cuộc đời của công vinh cũng chưa biết vô địch dc hay chưa.\nbạn có biết Real madrid là CLB bóng đá lớn nhất thế giới ko hả? tiền bán vé và bản quyền truyền hình phải nhìu hơn đại lễ 1000 năm thăng long hà nội rồi chứ ko có chuyện mà bản quyền truyền hình đại lễ nhìu hơn bản quyền trận đấu của Real madrid\ndẹp mấy cái mơ ước viễn vông này dùm cái đi \ncó mong chờ đến mãn kiếp cũng chẳng có đâu nhìn vào thực tế dùm cái", "đọc kĩ hướng dẫn trước khi sử dụng,đã bảo là mơ mà chứ có nói là thiệt bao giờ mà bạn bức xức quá vậy", "\n\nyuechan nói:\n\n\n\nđọc kĩ hướng dẫn trước khi sử dụng,đã bảo là mơ mà chứ có nói là thiệt bao giờ mà bạn bức xức quá vậy\n\nClick để xem tiếp...\n\nmình bức xúc là phải toàn là mơ ước viễn vông có mơ cũng phải cũng phải mơ vừa tầm chứ", "Mơ có tốn tiền đâu,lỡ mơ ùj thỳ mơ tới pến lun,còn nó có thành hiện thực hay ko là chiện của xời", "\n\nnhox_tam nói:\n\n\n\nmình bức xúc là phải toàn là mơ ước viễn vông có mơ cũng phải cũng phải mơ vừa tầm chứ\n\nClick để xem tiếp...\n\nHaha, bức xúc quá rồi.\nBạn đọc và suy nghĩ kĩ thấy người viết bài báo châm biếm, trào phúng đó. Cảm giác như Vũ Trọng Phụng ấy ", "Bó tay bó tay ", "chêt vì cười cười đau ruột vì những mơ ước hão huyền. tại sao mọi người ko ước SLNA thắng AFC cup phải gần hơn ko", "Bài hay thật, tưởng tượng thật phong phú, đọc xong thấy buồn cười đến chết mất.", "ÔI VN đúng là cái gì cũng vô đối " ] }
kenhsinhvien
_doc
cd7b8e53e96622b3ddbecdd29821fa78
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "cd7b8e53e96622b3ddbecdd29821fa78", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/phan-tiep-theo-cua-ep-cuoi-dc.13559/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "2/1/2011", "title": "Phần tiếp theo của ep cuối DC", "post": "Cái này mình lấy bên conankun nếu thấy hay nhớ thank nha\n\nTóm tắt bối cảnh:\nĐây là phần tiếp theo của ep cuối DC.Băng đảng Áo đen bị diệt sạch.Shinichi,sau 2 năm đau khổ về cái chết của Ran,hẹn hò với Haibara và tiếp tục sống.Quan hệ của Kaitou,Shinichi và Hakuba chuyển từ đối thủ sang bạn bè…(thế thôi nha,còn lại thì phải tự khám phá)\n-------------------------------------------------------------------------------------------------------\nChap 1\n7 năm sau ngày tổ chức Áo đen tiêu tùng…\nHaibara đang dở tay với việc thể hiện tài nữ công gia chánh bằng cách…dọn dẹp tủ đồ nhà Shinichi.Thế mà cũng được 5 năm kể từ ngày cô và anh quen nhau.”5 năm”_Cô gái xinh đẹp nghĩ thầm_’’Nhóc con nhà anh Takagi(đã lên hàng thiếu úy)với cô sếp của mình,cả hai đứa sinh đôi nhà cô giáo và thanh tra Shiratori nữa,tụi nó đang rục rịch chuẩn bị vào lớp 1.Ngần ấy năm”_Cô thở dài_”Đã đủ lâu để tình yêu dành cho cô ta phai mờ trong anh chưa nhỉ?Đã đủ lâu để anh quên cô ta chưa?Hay chừng đó thời gian vẫn còn là quá ngắn?”_Miên man với những mạch suy nghĩ,cô bỗng giật mình vì một tiếng “Bộp”vang lên trên sàn nhà.\nThứ phát ra tiếng động là một cái hộp bọc nhung màu xanh da trời nhỏ xíu,hình trái tim,chỉ có thể đựng dược 1 thứ: nhẫn.Bên trong hộp là một chiếc nhẫn giản dị,mon manh và tinh tế.Viên kim cương nhỏ bé tỏa sáng lấp lánh.Những tia cầu vồng li ti hắt lên mặt khiến Haibara phải nheo mắt lại.Một chiếc nhẫn đính hôn.”Đẹp quá”_Cô mỉm cười,mân mê chiếc nhẫn giữa hai ngón tay thon dài, thích thú với những viễn tưởng hạnh phúc.\n* *\n*\nHaibara diễn bộ mặt như chưa hề trông thấy chiếc nhẫn tài tình đến nỗi Shin không mảy may nghi ngờ gì.Nhưng khi cô bắt đầu đề cập đến vấn đề hôn nhân nhiều hơn những đề tài khoa học và trí tuệ,anh bắt đầu lờ mờ hiểu ra ý cô.Và quả như những gì người ta nói về linh cảm của của phụ nữ,ba tháng sau,Shin ngỏ lời cầu hôn cô.Tuy cố gắng giữ vẻ mặt lạnh băng thường trực khi nói câu “Em đồng ý”,ai chả biết là tâm hồn cô nàng đang phơi phới như mở hội!Nhưng vẫn có gì đó không đúng.Chiếc nhẫn hào nhoáng mà Shin trao cho cô nó…hoàn toàn không phải là chiếc nhẫn mà cô đã thấy trong tủ đồ nhà Shin lúc trước.\n\nChap 2 \nCửa hàng đá quý Opal, khu thương mại Beika…\nHaibara đang cắm cúi chọn ra một cặp thích hợp giữa mấy chục cặp nhẫn cưới đang bày ra trước mắt.Shinichi bên cạnh cô,nhưng anh đứng ngáp chứ không tham gia,vì như người ta vẫn nói,h\nạng thám tử như anh thì mải lo cho mấy vụ giết người cướp của hơn là cho chuyện đại sự cả đời mình.Bỗng nhiên…\n-Ê Kudo!(ai zậy ta)\n-K…Kaitou!_Shin ngạc nhiên kêu lên_Cậu làm gì ở đây?\n-À, tớ đưa Aoko đi khám thai,tháng thứ 8 rồi đó,mà con đạp dữ quá,không biết có chuyện gì 0?_Cười(tưởng tượng đến đây Kaitou dễ thương khủng khiếp)\n-Đi khám thai_Shin hỏi lại bạn với thái độ nghi ngờ_ở khu thương mại á?\n-Không.Khám xong rồi,mọi thứ đều ổn.Bọn tớ vào đây là để mua chổi lau nhà.Không hiểu sao nhà trữ tới hai chục cây chổi mà được có một tuần là hư hết trơn(liếc xéo Aoko).Mà này,xin gửi tới cậu lời chia buồn sâu sắc nhé.Thời kì trai tân kết thúc,lo mà chuẩn bị đi.\n-Vụ tiệc nam giới á?_Shin hỏi lại.\n-Việc đó tính sau_Kaitou hạ giọng thầm thì_Còn đây là…bí mật quân sự.Tuyệt đối không thể để hai bà chằn kia nghe được.Ui da đau!\n-“Bí mật” gì mà “quân sự”thế hả anh yêu?Mà “bà chằn”anh nhắc tới là ai vậy hả?_Aoko đang thản nhiên véo má,làm xấu đi khuôn mặt đẹp trai của “đức ông chồng” tội nghiệp.\n-Kh…Không có gì đâu em.Anh chỉ đang tâm sự với Kudo mấy chuyện đàn ông ấy mà.Em không cần phải nghe đâu.Thôi em ra kia giúp Ai-chan lựa nhẫn đi.Cô ấy như sắp lòi con ngươi ra rồi kìa.Anh với Kudo ra đằng này nói chuyện một lát.\n-Vâng_Aoko nguýt dài_Tôi biết tôi là người thừa không biết gì trong mấy cái”chuyện đàn ông” của mấy anh.Thôi thì thể theo nguyện vọng,tôi cho anh 5 phút.Muốn lôi Kudo-kun đi đâu thì đi,nói gì thì nói.Sau 5 phút không trở lại đây thì đừng có trách tôi.\n-Ít quá Aoko à.10 phút được không?\n-7 phút.Không thì thôi.\n-Thôi được rồi_Kaitou lếch thếch kéo Shinichi chạy một mạch ra khỏi tiệm nữ trang để đến với nơi duy nhất trên thế giới không có con gái:nhà WC nam .\n-Cậu tính kết hôn thật đấy à?_Kaitou hỏi.\n-Chứ không thì biết làm sao.Tớ không muốn có ngưới con gái thứ hai phải đau khổ vì một thằng dở hơi như tớ_Shin trả lời\n-Cậu vẫn còn yêu cô ấy đúng không?\n-Hơn bất cứ thứ gì trên thế giới_Shin cười buồn,tâm trí dội về mọi hình ảnh của người con gái mà anh yêu,từ mái tóc,mùi hương,nụ cười,đôi mắt,và cả những cú Karate vô địch.Tất cả,dội ào ào về từng đợt cuồng phong dữ dội quặn thắt lấy lòng anh.\nRan Mouri.\nPhải rồi.Có đánh đổi tất cả những thứ quý giá nhất trên thế giới lấy sinh mạng của người con gái ấy,anh cũng không chịu đâu.Anh thà chịu mất tất cả mọi thứ,còn hơn là phải mất cô.Nhưng…một phát sung nghiệt ngã từ Gin đã cướp đi người con gái mà anh yêu thương nhất.Tình thế hoàn toàn không như mong đợi của Shin.Cô ra đi,còn anh giữ tất cả mọi thứ.\n-Kaitou à,lắm khi tớ cứ ước mình vẫn là nhóc Conan,có khi như thế lại tốt hơn nhỉ.\n-Ờ.Tớ cũng muốn thế lắm.Vẫn khó mà tin được là lại có người giống tớ đến mức đáng sợ như vậy mà lại chẳng có máu mủ gì.Mà tớ thật nhé:nếu cô ấy vẫn còn sống thì cậu sẽ làm gì?\n-Tớ?Mà làm gì là sao?\n-Khó mà tin cậu là thám tử lừng danh nhất Nhật Bản đấy Kudo.Cậu bị lãng tai hả?Điều tớ muốn hỏi là :Cậu sẽ làm gì,nếu Mouri-san còn sống?\n-Đương nhiên là sẽ giữ cô ấy lại,và không bao giờ để cô ấy đi nữa,tớ còn phải nói những lời cần nói…\n-Vậy sao?Cậu thề à?\n-Ừ.\n-Nhất định sao?Cậu không để ý đến Ai-chan sao?\nMột giây yên lặng qua đi.Nhưng rồi,Shin tiếp tục:\n-Việc đó…\n-CỨU VỚI!CÓ NGƯỜI CHẾT TRONG WC!_Ai đó hét lên", "replies": [ "tu doc phan tiep ma buon qua .Tai sao khong phai Ai bi thuong cho uyen uong lay nhau?\n\num!minh cung muon biet cam xuc cua nguoi khac khi doc tap cuoi", "Sao kudo đi tới đâu là có ng chết ở đó thế nhỉ", "Chap típ nè\n\nChap 3\n-Nạn nhân là Midori Misawa,22 tuổi,sinh viên khoa Văn của trường Đại học Tokyo_thanh tra Shiratori nói(do ông Megure về hưu)_chết do bị đâm nhiều nhát.Nhân chứng khai rằng do thấy cô Midori ở trong toilet quá lâu,cửa bị khóa bên trong ,gõ cửa lại không nghe trả lời nên mới lo lắng ngó vào.Thời gian tử nạn cách đây khoảng từ 3-4 tiếng.Trước đó,một người bạn của cô ta là Mina Saki,sinh viên ngành Y,chờ cô ta ở quán cà phê trog khu thương mại.Ngoài ra,còn có bà Shizu Rusawa,vào WC trước nạn nhân 10 phút,và cô Ann Johnson,khách du lịch Mỹ,cô này khai có kẻ khả nghi mặc áo xanh đi vào WC nữ cách đây 3 tiếng…\nKhẽ huých Shin một cái,chàng “cựu siêu trộm”thầm thì:\n-Có vụ mới kìa Kudo.Thể hiện tài năng đi chứ.\n-OK_Nụ cười nửa miệng hút hồn quen thuộc của chàng thám tử tài hoa xuất hiện trên khóe môi.\nTrong vòng 20 phút Shinichi đi vòng quanh để thẩm vấn các nhân chứng của vụ án cùng nghi phạm.Anh cảm thấy nghi ngờ bà Shizu Rusawa và thái độ bình tĩnh đến bất ngờ của bà ta trước các câu hỏi mang tính truy xét.Chưa hết,khi so lời khai của cô Ann Johnson,anh tìm thấy vài điểm bất hợp lí.Ngoài chuyện cảnh sát không tìm được hung khí,không một ai ở WC nhìn tấy một người như cô Ann miêu tả. 10 phút sau đó,anh đi loanh quanh trong hiện trường tìm bằng chứng.Cái gì đây?Một vài sợi tơ màu nhạt,trông giống như sợi vải áo sơ mi,nằm lẫn trong vũng máu,cùng một vệt máu nhỏ bị kéo từ buồng bên cạnh.”Ra rồi!”_anh nghĩ thầm,và nụ cười nửa miệng xuất hiện lần nữa.\n------------------------------------------------------------------------------------------------------------ \n-Cháu đã tìm ra thủ phạm rồi sao?_thanh tra Shiratori mừng rỡ reo lên. \n-Vâng ạ_Shinichi nói_Thời gian tử nạn là 3-4 giờ,đúng không ạ?\n-Phải.\n-Cô Saki ngồi trong quán cà phê suốt khoảng thời gian đó sao?\n-Ừ nhỉ,chi tiết này không có trong kịch bản_quay sang Mina_có phải cô ngồi trong quán suốt từng ấy giờ không?\nCô ta ấp úng: \n-Ơ…thì…Không thấy Midori quay lạ,nên tôi chạy đi tìm.Mà như thế thì sao?\nShin lại hỏi:\n-Cô đi tìm bạn,hay vào nhà WC để hạ sát bạn?\nKhuôn mặt của Mina Saki thoáng biến sắc.Cô ta kêu lên:\n-Hồ đồ!Làm sao tôi giết cô ấy được?\nShin điềm tĩnh giải thích: \n-Cô giả vờ làm công nhân VS,mục đích là để hạ sát cô Midori mà không có ai chứng kiến.Bằng cách sử dụng hai buồng WC,kế hoạch của cô đã diễn ra trót lọt.Kaitou,cậu biết cách đó là gì không?\n-Quá đơn giản_từ đâu xuất hiện_Với một bậc thầy về mánh khóe như tớ đây thì chiêu này quá tầm trẻ con.Đầu tiên,chui vào một buồng,khóa trái cửa lại.Dưới mỗi buồng đều có khoảng trống,rộng đến mức tớ còn chui lọt,huống hồ gì với hai cô nàng nhỏ bé như thế kia thì càng dễ.Hẳn cô ta đã dùng lối đó để sang buồng bên đâm nạn nhân,rồi lại chui về,kéo cái xác sang chỗ mình để đặt cho ngay ngắn,cuối cùng bò sang bên kia để dọn dẹp hiện trường,mở cửa bước ra,và ‘Xong’.\n-Thế…thế còn bằng chứng thì sao?Bằng chứng chứng minh tôi có tội ấy?\nShin:Chắc là cô đã quăng chúng xuống lòng kênh dưới kia rồi,chiếc áo vấy máu,bao tay và hung khí ấy. thời gian là quá đủ để cô lái xe ra đó,phi tang chúng rồi quay trở lại đây.Nhưng tôi có bằng chứng khác.Chỉ cần hỏi bác bảo vệ rằng ai đã gửi xe tới hai lần gần đây nhất là sẽ ra thôi.\nMina Saki buộc phải tròng tay vào còng.Lí do dẫn đến hành động tội lỗi này là:Midori đã vay của Mina một số tiền khá lớn,ngoài thì nói là cần để đóng học phí,nhưng lại nướng hết vào Casino.Chưa hết,cô ta còn ngang nhiên ủy lại món nợ cho Mina,khiến cô bị đầu gấu chặn đánh mấy lần.Quá thất vọng trước sự tráo trở của người bạn thân,nên cô đã ra tay…\n[GROW]mình post luôn chap 4 nha[/GROW]\n\nChap 4\n-Bà Shizu Rusawa!_Shin gọi khi người phụ nữ mập mạp đang từ từ rời khỏi hiện trường_Tôi thực sự phục bà đấy!Sử dụng cá tính thật của mình trong cuộc thẩm vấn là hơi bị liều đấy?Khó có ai mà tin được một người phụ nữ trông có vẻ chất phác thật thà như quý bà đây lại đối đáp một cach sắc sảo thế chứ?\n-Nhóc à!_Đôi khi người ta không nên tin vào những gì mình chứng kiến.Có khi những ảo tưởng và niềm tin lúc đó lại chắc chắn hơn.\n-Ý bà là sao?\n-No…no…Ta đã nói quá nhiều rồi,không thể thêm bất cứ chi tiết nào nữa.Cậu hiểu rõ ta mà,Coolguy.A secret…makes a woman woman.\n-Phải rồi.Làm sao mà quên được chứ.Nhưng giờ thì không cần nữa đâu,bà Shizu…à không,nữ diễn viên ngôi sao Chris Vineyard,Vermouth mới đúng chứ!\nVermouth đưa bàn tay kéo rách tấm mặt nạ,khuôn mặt mập tròn của Shizu Rusawa biến mất,thay vào đó là vẻ quyến rũ bí ẩn vốn có của Vermouth.Bà nói:\n-Chúc may mắn vào tuần sau nhé,Coolguy.Tạm biệt_rồi châm ngói cho 1 điếu thuốc.\n-Bà cũng thế.Chào!_Shin quay bước dời gót khỏi WC nữ.\nMột làn khói trắng bốc lên khi Vermouth thở ra.Nhìn đám khói tan đi một cách bâng quơ,bà lẩm bẩm:\n-Angel cũng yêu cậu! \n* * \n* \n-Kaitou!Anh đây rồi!Em đã nói 7 phút là 7 phút,sao lại bỏ đi tới cả tiếng thế này?_Aoko\nHaibara:Thật là…Shinichi!Sau này mà anh đối xử với em kiểu như thế,thì em không chắc là anh sẽ đỡ khổ hơn Kuroba đâu đấy!\n-Biết rồi,khổ lắm,nói mãi!À mà em mua cái gì đấy?\n-Bí mật.Để sau.\n-Kaitou!Mình quay lại quầy thực phẩm đi!Hôm nay em muốn ăn cá_Tiếng Aoko vang lên như tiếng bà…trời.\n-CÁI GÌ?????!!!!!!!!!!!!!!_Kaitou phát hoảng,anh nhìn vội về phía thằng bạn thân cầu cứu nhưng không nhận được lời phúc đáp vì…\nMột cảm giác quen thuộc trỗi dậy trong Shin.Mơ hồ,nhưng đúng là nó.Ai đó đang nhìn anh.Không phải là đằng đằng sát khí,cũng chẳng phải lạnh lẽo,vô hồn.Ánh mắt ấy đem đến cho anh cảm giác ấm áp xen lẫn hồi hộp cùng hạnh phúc.Người khiến anh trở nên như thế,chỉ có một. Nhưng có chút gì đó là lạ trong cảm giác mà kẻ đó mang đến cho anh.Trách móc.Đau đớn.Nước mắt. “Ai đó?Chẳng lẽ…” Đôi mắt Shin sục sạo một cách tuyệt vọng giữa hàng người nườm nượp trong khu phố Beika. “Có… phải là em không?”", "Fic này mình đọc rồi. hì, hay lắm! bạn kogane cứ ( chịu khó ) post tiếp cho mọi người xem đi nhé.", "Típ nè\nChap 5\nLớp Karate thiếu nhi- Trung tâm văn hóa Tokyo…\nMột cô gái xinh đẹp, mỉm cười trước đám trẻ con đang ngơ ngác đổ dồn mắt về phía mình.Bắt đầu bằng lời giới thiệu hóm hỉnh,cô nói:\n-Chào các em!Cô là Hyori.Từ nay cô sẽ là “sư phụ” của các em!\nNhững tiếng “Ồ!À” nổi lên vì kinh ngạc trước sự xuất hiện của cô.Rồi như một cơn gió,đám trẻ mới 6,7 tuổi nhào tới,quây quần bên cô giáo mới.Chúng nhao lên bình phẩm những câu vô cùng ngây ngô như:\n-Oa,cô giáo đẹp quá!\n-Ừ!trông cô cứ như thiên thần vậy.\n-Cô cười trông dễ thương quá đi! \nPhản ứng ngây thơ của lũ trẻ khiến Hyori bật cười.Cô thầm ước sao mình cũng có thể vô tư được như chúng,cứ dễ nhớ dễ quên,không bị ràng buộc bởi những vết thương từ quá khứ.Cô cất giọng nghiêm chỉnh:\n-Cả lớp tập trung!Ta bắt đầu với những động tác cơ bản.\n-Dạ!\nLũ trẻ ngoan ngoãn tập trung hàng ngũ,sẵn sàng đợi hiệu lệnh của cô giáo.\n-Một...hai...ba...!\n-Phù_Hyori rời khỏi Trung tâm,bước đi trên con phố đông đúc của thành Tokyo phồn hoa khi vừa giờ tan tầm.Vừa làm giáo viên lớp 1A trường tiểu học Teitan buổi sáng,đến chiều lại hộc tốc chạy tới đây dạy Karate,có mà là thánh mới không mệt.Nhưng cô lại không cảm thấy bất mãn với công việc,ngược lại còn lộ vẻ thỏa mãn thấy rõ.Có thể vì cô yêu trẻ con,hoặc công việc lúc này là niềm vui lớn thứ nhì đối với cô.Cũng có thể là niềm vui duy nhất.\nLớp 1A…\nCô cũng từng học với một người mà cô vô cùng yêu thương ở chính cái lớp đó.Không hiểu bây giờ,người ấy đang làm gì,có hạnh phúc không?Những câu hỏi vu vơ cứ thoáng qua suy nghĩ của Hyori như những cơn gió dịu dàng trong trời xuân ấm áp.Phải rồi,đang là mùa xuân mà.Mùa của hoa anh đào.Không biết ở nơi nào trong thành phố ngột ngạt này thì mình mới được ngắm hoa anh đào thỏa thuê nhỉ?Phải rồi,công viên.\nNghĩ sao làm vậy,Hyori tìm tới một công viên gần đó,tìm cho mình một chỗ ngồi.Lặng lẽ bên chiếc ghế đá,cô suy nghĩ miên man về những việc cô đã làm,đang làm và sẽ làm.Đột nhiên cô cảm thấy có lỗi với bọn trẻ.Chúng không biết là trong tâm hồn cô, còn một con người khác đang lặng lẽ tồn tại.Một người giống Hyori,nhưng không phải là Hyori.Và bây giờ,khi không có ai để ý tới một cô gái ngồi yên lặng ngắm hoa anh đào,con người thứ hai của cô mới được dịp ra mặt.\nBầu trời ửng hồng bởi như cánh hoa,như hai gò má của cô.Ngẩn ngơ trước cảnh đẹp,cô gái thầm nghĩ: “7 năm về trước,cũng có hoa rơi như thế này…Thịch.Cô giật mình sờ tay lên ngực.Một viên đạn đang thô bạo đục lỗ trái tim cô.Cũng là 7 năm về trước,hai phát súng đã lần lượt cướp đi mạng sống hai đấng sinh thành của cô,đúng lúc mối quan hệ của họ được phục hồi.\nVà một phát súng khác,đã suýt giết chết cô khi cô lao ra đỡ đạn cho một cô gái khác.Cô vẫn còn sống,nhưng hình như…một số người lại không tin như vậy khi họ trực tiếp nhìn thấy cô ngã xuống.Người mà cô quan tâm hơn ai hết và yêu thương hơn ai hết,tiếc thay lại nằm trong số đó. \n-Này này,có nghe thấy gì không.Tính thần mặt ra đó tới bao giờ?\n-Hở…A…a!_Cô ngạc nhiên đến không thốt nên lời trước kẻ đứng đối diện.Một cô gái nhỏ nhắn với khuôn mặt nhí nhảnh,tinh ranh.Mái tóc nâu nhạt của cô được uốn theo kiểu gợn sóng,ốp sát vào khuôn mặt,làm cho vẻ nghịch ngợm,trẻ con của cô trở nên dịu dàng,trưởng thành hơn.Lời nói của cô thoạt nghe thì có vẻ như đag trách móc,nhưng nếu để ý kĩ một chút thì sẽ thấy trong đó là sự vui mừng khôn xiết:\n-“Ô ô,a a”cái giề.Bạn bè cái kiểu kì cục.Cả năm trời không thèm gọi cho nhau một tiếng.Còn bày đặt đổi tên nữa chứ.Có biết tớ tìm cậu nhọc công lắm không hả?\n-Ơ…ơ…ơ…\n\nChap 6 đeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee........................\n----------------------------------------------------------------------------------------------------------\nChap 6\n-S…S…Sonoko!\n-Còn ai vào đây nữa,cô nương.Hóa ra xưa nay cậu vẫn đón bạn từ nước ngoài về bằng cách này đó hả?\n-Đâu có!Tớ chỉ ngạc nhiên là sao cậu lại đột ngột bay từ Mỹ về đây mà không cho tớ hay tin gì hết thôi..\n-Tớ lo cho cho cậu,không được sao?Với lại,ở Beverly Hills suốt ngày mà lại sổ xố trúng một ông chồng “phải gió”,cổ hủ như vậy thì ai mà sống cho nổi.Về Nhật là cách hay nhất!\n-Vậy là cậu đi một mình à?\n-Chứ không thì mấy mình?Hỏi gì lạ lùng.Thôi mình đi kiếm gì ăn đi.Đói quá đi mất!Người Mỹ cần cập nhật thêm nhiều món ăn Nhật hơn mới được.Đi đâu cũng chỉ thấy mỗi sushi,ăn nữa chắc ngấy đến chết.Mà quên,bây giờ tớ phải gọi cậu là gì nhỉ?\n-Tớ nghĩ là nên gọi bằng Hyori_Cô gái nhẹ nhàng đáp lại.\n-Được rồi.Quan trọng chi cái tên.Ran hay Hyori,cũng đều là bạn thân nhất của tớ!\n* * \n* \nQuán Poirot...\nCó hai cô gái đang ngồi bàn tán sôi nổi bên chiếc bàn nhìn ra đường của quán.Cả hai đều còn trẻ và rất xinh đẹp,khiến người ngoài không hiểu nổi khách trong quán nhìn về phía họ là vì sự ồn ào hay vẻ ngoài yêu kiều.Một cô tóc nâu,dáng vẻ đượm chất kiêu sa của quý tộc tiểu thư,nhưng vẫn đầy vẻ hoang dã,tinh nghịch trong kiểu tóc ngắn và làn da rám nắng.Cô kia ngược lại,sự thuần khiết như một thiên sứ nơi cô biểu lộ ở đôi mắt trong veo và mái tóc dày đen huyền,lại phảng phất một sức mạnh tiềm tàng trong thân hình cao ráo gọn gàng chỉ thấy trên bìa tạp chí người mẫu hay thể thao.\n-Oa!Chị Azusa lấy chồng rồi vẫn làm ở đây sao?_Sonoko\n-Làm chứ sao không_Azusa lém lỉnh đáp lại_Phải làm thì mới có cái ăn chứ.Hơn nữa,chị lên làm quản lí cũng khá lâu rồi,việc phục vụ hai em coi như là nâng ly vụ Sonoko về nước.Thế nhé,cần gì cứ gọi chị_rồi bỏ đi với chiếc khay trống trên tay.Nhưng vừa tới quầy,chị quay đầu lại nhìn về phía chiếc bàn và cô gái tóc dài đang cười. “Sao…lại giống đến thế chứ?”\n-Trời ạ,vợ chồng gì mà ngày cãi nhau tới 3 trận?Mà bao giờ cũng là về quần áo cả sao?_Ran thét lên kinh hoàng.\n-Cậu đừng nhắc tới Kyogoku nữa,tớ mệt mỏi lắm_Sonoko chán nản thở dài_ Mà mục đích của việc chuyển nhà sang Mỹ,lại còn là Beverly Hills,thực ra là vì hắn chứ tớ có được lợi lộc gì đâu.Xí,mình muốn cải thiện gu thời trang cho mà hắn cứ chối đây đẩy,có khổ không cơ chứ!Người gì đâu mà khô khan quá thể.Hãy đợi đấy Kyogoku,lần này có năn nỉ cách mấy cũng đừng hòng lôi được tôi về_dứ dứ nắm tay.\n-Sao cậu không chịu nhượng bộ?Cũng cố chấp quá đấy!\n-Gì chứ?Tớ như thế này mà cậu nói phải nhượng bộ hắn à?Không bao giờ.Hắn còn đòi phải sinh 4 đứa,thay vì 2 như tớ đã định mà!\n-Hả,còn cả chuyện đó nữa sao?\n-Ừ.Khổ một nỗi là giờ tớ cũng “có”được hơn 2 tuần rồi,không biết là bao nhiêu đây.\n-Cái gì?Hai tuần rồi mà còn rỗi hơi chạy sang đây.Cậu có điên không thế?\n-Không hề.Đây cũng là một trong những lí do tớ sang đây mà.Cậu cho tớ ở nhờ nhé?\n-Hả??????????\n-Thôi lát nữa trả lời tớ cũng được.Bây giờ nói sang chuện của cậu đi.Đã kiếm được anh nào mới chưa?\n-Ưm…Tớ chưa sẵn sàng cho chuyện tình cảm đâu,Sonoko…_Ran bỗng hạ giọng lí nhí,khiến Sonoko nổi khùng:\n-Cái gì mà chưa sẵn sàng?Cậu đã hơn 24 tuổi đầu rồi đấy,biết chưa hả?7 năm rồi,phải bắt đầu hẹn hò đi chứ.Không lẽ cậu vẫn dài cổ mong mỏi tên mắc dịch đó hay sao?\nBỗng nhiên cô khực lại,đưa tay lêm bụm miệng,mặt mày tái mét.\n-Sonoko à,cẩn thận,coi chừng em bé…_Ran vội vã vuốt lưng cho Sonoko khi bạn cô bắt đầu biểu hiện trạng thái không tốt.\n-Ngốc_dường như vẫn chưa hả giận,Sonoko vừa thở vừa nói_hắn sắp sửa kết hôn đấy biết chưa.Kết hôn!Với đứa con gái cậu đã đỡ đạn cho 7 năm về trước ấy.Cậu vẫn muốn tự chuốc lấy bất hạnh sao?\n-Chuyện đó…tớ biết chứ…_Ran chậm chạp giãi bày,giọng nói vỡ òa_Mấy hôm trước, tớ thấy họ trong cửa hàng đá quý ở khu Beika.Trông cô ấy…rất hạnh phúc…_cô vừa đưa hai tay lên che lồng ngực thốn đau,khi cảm nhận được viên đạn đang đâm thủng một lỗ to hơn,vừa tìm cách ngăn chặn không cho hai giọt nước mắt đang thấm ướt hàng mi xinh đẹp được phép chảy_Chắc...là Shin…Shin…ichi cũng thế.Tớ không buồn đâu.Thật đấy.Tớ còn tính là mình sẽ tới đó và chúc mừng hai người bọn họ cơ mà.\nRan nở một nụ cười gượng gạo.Càng giận mình tại sao lại phải nói dối Sonoko,cô ấy là bạn thân của cô cơ mà,nếu cô nói dối cô ấy sẽ biết ngay.Càng tự trách mình tại sao lại không đủ dũng khí để thực hiện những điều mà mình vừa nói.Ngay cả cái cách cô phát âm tên của anh,cũng thật là khó khăn.Trái tim của cô bị viên đạn bay qua bay lại đục thủng chỗ này,giập úng chỗ kia,trông nham nhở tới mức cô không tài nào hình dung nổi có còn bất kì chỗ trống hay ngõ khuất nào để cho thêm một người khác nữa vào không.Ai cũng nghĩ rằng Ran Mouri đã chết,chỉ có hai người biết về sự tồn tại của cô đằng sau vỏ bọc của Hyori(À,nói cho chính xác thì không hẳn là vỏ bọc,chỉ đơn giản là cái tên thứ hai thôi)là Sonoko và cô Vermouth,người đã nghe được tiếng mạch đập yếu ớt của cô trong nhà xác,đã cứu sống cô,đã cưu mang cô suốt 7 năm ròng để rồi trở thành người thân duy nhất của cô,người tốt nhất trên thế giới trong mắt cô dù cô biết cuộc đời bà đen tối cỡ nào.Bà luôn gọi Ran là Angel,thiên thần hộ mệnh của bà,luôn luôn bảo vệ cho bà và mang hạnh phúc tới cho bà.Từ đó,cô biết mình có một sứ mệnh:che chở và bảo vệ người phụ nữ lạ lùng và bí ẩn mang tên một loại rượu kia(dù với cô,bà không có gì là huyền bí hay kì quặc cả). “Cô ơi,có thật cô nghĩ con là Angel của cô không?Vậy tại sao con lại nói dối?Angel có được phép nói dối trong những chuyện như thế này không hả cô?” \n-Thôi được rồi.Cậu không cần thì tớ cũng chả ép_Sonoko lên tiếng,phá tan sự tĩnh lặng đến nghẹt thở giữa hai người.Cố làm bộ mặt thản nhiên,nhưng kì thực là cô cũng muốn được cùng khóc với bạn lắm.Lôi từ trong túi xách ra một tập hồ sơ dầy cộp,cô đưa chúng cho Ran_Nhưng về nhà nhớ phải nghiên cứu đấy nhá!Nếu không_đặt một mảnh giấy lên bàn_thì đến thăm “anh bác sĩ điển trai”cùng “tên số đỏ”năm xưa đi.Tớ vẫn chờ câu trả lời của vụ cho ở nhờ hay không đấy!Trong thời gian đó,tớ sẽ ở khách sạn Michiwa.\n-Này…\n-Đừng có lo cho tớ,tớ có phải đứa trẻ đâu.Còn nếu có lo thì cứ việc đến đưa tớ về.Chào!\n-Sonoko!_Ran gọi với theo nhưng Sonoko giả bộ không thèm nghe,cứ thế cắp sách đi thẳng_Haiz thiệt tình,làm chi vậy không biết...Ui da!\nMải đi mà không chịu nhìn đường,Ran không biết rằng mình vừa tông phải một tên con trai.Còn hắn thì ngã lăn quay,vừa xoa chỗ trán bị va phải lúc nãy,vừa nghển cổ lên nhận diện “thủ phạm”.\n-Ớ.\nMột cô gái quen thuộc đang nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên y như hắn lúc này ...\n\ncác bạn đoán xem hắn là ai\n", "\n\ntran phuong mai nói:\n\n\n\ntu doc phan tiep ma buon qua .Tai sao khong phai Ai bi thuong cho uyen uong lay nhau?\n\num!minh cung muon biet cam xuc cua nguoi khac khi doc tap cuoi\n\nClick để xem tiếp...\n\nchào mọi người \nmình mới tham gia trang web này nên cũng không rõ về trang web lắm\nbạn nào đó có thâm niên lâu trên trang web này thì chỉ cho mình với\nmà mình đang tìm phim TÌNH CỜ có tên tiếng anh là TOMATO\nbạn nào biết nguồn download phim này thì chỉ mình với\nmình cảm ơn nhiều nhiều\n\nChào mọi người\nlâu lắm rồi mới lại có thời gian vào KSV để đọc conan\nhay thật đấy\nmình gửi lời cảm ơn chân thành đến mọi người\nmọi người đã sáng lập ra trang web này để bọn mình được giải trí thoải mái\ncảm ơn mọi người nhiều nhiều\nnhất là những ai đã cất công upload truyện conan", "Bạn truc44 nên viết có dấu nhé. đừng viết thế, phải tôn trọng TV chứ.", "post tiếp đi bạn mình mún xem wá", "Post tiếp đi bạn ơi. Đang hay quá mà", "Bây giờ mình mới có thời gian post típ cho mọi người thông cảm nha\nChap 7\n-Eisuke Hondo?\n-M…ma hiện hồn về giữa ban ngày!_Eisuke vẫn còn ngồi dưới đất,miệng lắp bắp,toàn thân run như cầy sấy.\n-Bậy nào.Ma ở đâu chứ!Tớ đây mà.\n-Mouri-san!?\n-Ừ,cậu nói thế cũng được.\nNhư bừng tỉnh khỏi cơn mê,Eisuke vùng ngay dậy,ôm lấy hai vai Ran lắc lia lịa.Cậu…cậu còn sống_rồi như không tin vào nhận định của mình,hắn lặp lại_Còn sống.\n-Còn cậu độ này thế nào rồi,đã khắc phục được cái tật hậu đậu của mình chưa?_Ran cười,một nụ cười hoàn toàn tự nhiên,cô luôn nghĩ rằng nụ cười và bạn bè là liều thuốc tốt nhất để xóa tan những đau buồn.Đó là châm ngôn sống của cô.\n-Cậu cứ nói quá,tớ cũng đâu có muốn vậy đâu?Chỉ tại cái số tớ xui xẻo.\n-Oa,xui xẻo mà vẫn làm thám tử được sao.Hay là trong cú ngã lại tìm ra được đầu mối?Hondo Eisuke,thám tử lừng danh dễ bầm tím nhất nước Mỹ,không phải sao?\n-Hơ hơ,cậu cũng biết vụ đó à?Chỉ tội cho tớ,mỗi lần phá án là hiện trường lại cứ lung tung beng hết cả lên.Thế,cậu đã có…người nào chưa?\n-Cái gì?\n-Vậy…là chưa hả?\n-Này,có phải là thám tử các cậu đều suy nghĩ kiểu như vậy không đấy.Lẽ ra cậu phải hiểu ý của tớ khi tớ nói “Cái gì”ngay chứ.\n-Ờ thì…thực ra,tớ đến đây là để nói với Mouri-san một chuyện khác…\n…\n* *\n*\nỞ một nơi khác trên đường…\nHaibara đang vắt óc xem mình cần phải mua áo cưới ở đâu thì mới tìm được bộ váy cưới ưng ý.Cô là một người con gái trí thức,cần phải chọn một chiếc váy cưới vừa lộng lẫy vừa đàng hoàng.Thực ra không phải chỉ là chiếc váy không thôi,cả phát minh mới nhất của mình cũng góp phần làm cô chóng mặt.Bất chợt,một chiếc micro cùng máy quay từ đâu dí sát vào mặt cô:\n-Xin cô hãy cho chúng tôi biết cảm nghĩ về việc là Tiến sĩ Y học trẻ nhất nước Nhật,đồng phát minh hệ miễn dịch nhân tạo cho người bệnh HIV/AIDS!\n-Ơ ơ…\n-Ha ha,ngạc nhiên chưa!Là tớ đây,bà Kudo tương lai ạ.Hakuba Sugaru.Cậu sao thế,tổ chức Áo đen bị tiêu diệt lâu rồi mà,hay việc ấp a ấp úng trước truyền hình là bản năng của cậu thế?\nNhanh chóng lấy lại bình tĩnh,Habara hỏi:\n-Cậu đang làm gì ở đây đây?\n-Tới thăm các cậu,không được sao?Bạn bè gì mà không về thăm nhau được một lần.Một cách suy luận logic của cậu đấy à?Ông xã đâu rồi?\n-Đi phá án cho người ta rồi.Chán thật,thế là phải đi thuê váy cưới một mình_Cô thở dài.\n-Nhưng tớ thấy đâu sao,lại còn là điều tốt nữa ấy chứ.Thử nghĩ xem chú rể sẽ ngạc nhiên cỡ nào khi thấy cô dâu xinh đẹp?\n-Cậu khéo ăn nói thật đấy nhỉ.Chắc nhiều cô mê lắm phải không?\n-Cảm ơn tiểu thư đã có lời khen,nhưng thực chất tại hạ chưa có ai đâu ạ.\n-Khó tin quá.\n-Không,thật đấy.Và cậu sẽ thành một cô dâu tuyệt đẹp,Ai-chan ạ.Nhất định là như thế_Giọng Hakuba bỗng nhiên trầm hẳn xuống,gương mặt anh thoáng đỏ lên,ánh mắt hơi tối lại.\n-Cậu mới nói gì thế?\n-Không có gì đâu Ai-chan.Đừng để ý.Mà mình tìm chỗ nào tiện nói chuyện hơn đi.Mỏi quá đi mất.\n-Sao?Chẳng lẽ chỗ này chưa đủ thoải mái với cậu hả?\n-Cậu thật là…hết biết.Quả đúng như Kudo nói,bắt bẻ người ta từng tí một.\n- Tóm lại là giờ cậu muốn đi đâu?\n-Ra quán café nào đó ngồi đi.Tớ khát khô cả cổ rồi.Với lại cũng cần phỏng vấn cậu một chút.\nCafé De’Lamour…\n-Vậy là…cậu đang cần tìm trợ lí cho phát minh mới sao?_Hakuba\n-Ờ.Nói cho chính xác là tớ cần ai đó tình nguyện làm “chuột bạch”.Phát minh trước do tớ dùng thí nghiệm trên chuột và và khỉ nên trợ lí cũ mới đồng ý góp sức,nhưng mà lần này thì…\n-Lần này thì sao?\n-Dự án hiện tại của tớ là một thiết bị cho phép phân tích số liệu não trong giấc mơ,rất cần cho ngành tâm lí học,qua đó bác sĩ có thể thấy được giấc mơ của bệnh nhân,rõ ràng như khi ta xem một cuốn video vậy.Thường thì 47%tác nhân gây ra các chứng bệnh về thần kinh tới từ những giấc mơ mà!\n-Tớ hiểu rồi.Động vật không mơ được nên cậu mới cần người thay thế,đúng không?Trợ lí của cậu không chịu hợp tác là do cô ta sợ việc nghiên cứu thật bại,có thể gây ra biến chứng,ảnh hưởng tới não bộ,có phải như vậy không? \n-Ôi chao,đúng là thám tử.\n-Còn là phóng viên nữa.Tớ hơi tò mò một chút:Cậu đã nói với Kudo vụ này chưa?\n-Chưa.Tớ định khi nào thành công mới nói cho anh ấy biết.Để gây bất ngờ ý mà.\n-Vậy,việc lúc nãy cậu nói,cho tớ tự ứng cử được không?\n-Cậu điên à?Không sợ biến chứng não như trợ lí của tớ sao?\n-Có chứ,hơi hơi.Nhưng có 3 lí do để tớ tham gia.Thứ nhất:Cái gì càng bí ẩn thì càng phải khám phá.Thứ hai:Làm thám tử đòi hỏi phải có loại thần kinh thép để bảo vệ cho não,tuyệt đối không có thứ gì có thể làm cản trở được…_Hakuba vừa cười vừa giải thích thì bỗng nhiên “tắt đài”.\n-Ơ hay,sao lại cười?Lí do thứ ba là gì?\n-Đợi đấy,sau này tớ sẽ nói với cậu.\n-Hừ!\n-Này cười lên đi,đừng xụ mặt xuống như thế,trông xấu lắm.\n-Sao?Bộ dạng tớ trông khó coi lắm hả?\n-Chứ còn gì nữa?Con người ta khi cười là đẹp nhất,đặc biệt là con gái,nhăn nhó nhiều sẽ chóng già đấy. \n-Ê này,dám nói chuyện tuổi tác với phụ nữ.Có biết như thế là bất lịch sự lắm không hả?_Haibara nhả ra câu đùa đáp lại cậu bạn.\n-Xin lỗi nha,nhưng dù bất lịch sự thì tớ vẫn cứ phải nói.Nhiệm vụ của một thám tử là luôn nói ra sự thật.Mà “sự thật thì mất lòng”,như những gì người ta vẫn nói.\nTới đây thì không thể chịu được nữa,Haibara phì ra cười,nụ cười đẹp nhất ngày.Cô cười thật là to,giòn giã,như thể chưa bao giờ được cười vậy,không hề có chút gượng ép nào.Thấy cô thoải mái,Hakuba cũng vui lây,anh thì thầm: “Như vậy tốt hơn.”rồi yên lặng ngồi ngắm gương mặt thông minh xinh đẹp của cô cho đến khi tiếng cười tạm dứt.\nKhông biết Haibara đã cười bao nhiêu lần sau đó khi Hakuba đề nghị được đưa cô về nhà.\n\nChap 7\n-Eisuke Hondo?\n-M…ma hiện hồn về giữa ban ngày!_Eisuke vẫn còn ngồi dưới đất,miệng lắp bắp,toàn thân run như cầy sấy.\n-Bậy nào.Ma ở đâu chứ!Tớ đây mà.\n-Mouri-san!?\n-Ừ,cậu nói thế cũng được.\nNhư bừng tỉnh khỏi cơn mê,Eisuke vùng ngay dậy,ôm lấy hai vai Ran lắc lia lịa.Cậu…cậu còn sống_rồi như không tin vào nhận định của mình,hắn lặp lại_Còn sống.\n-Còn cậu độ này thế nào rồi,đã khắc phục được cái tật hậu đậu của mình chưa?_Ran cười,một nụ cười hoàn toàn tự nhiên,cô luôn nghĩ rằng nụ cười và bạn bè là liều thuốc tốt nhất để xóa tan những đau buồn.Đó là châm ngôn sống của cô.\n-Cậu cứ nói quá,tớ cũng đâu có muốn vậy đâu?Chỉ tại cái số tớ xui xẻo.\n-Oa,xui xẻo mà vẫn làm thám tử được sao.Hay là trong cú ngã lại tìm ra được đầu mối?Hondo Eisuke,thám tử lừng danh dễ bầm tím nhất nước Mỹ,không phải sao?\n-Hơ hơ,cậu cũng biết vụ đó à?Chỉ tội cho tớ,mỗi lần phá án là hiện trường lại cứ lung tung beng hết cả lên.Thế,cậu đã có…người nào chưa?\n-Cái gì?\n-Vậy…là chưa hả?\n-Này,có phải là thám tử các cậu đều suy nghĩ kiểu như vậy không đấy.Lẽ ra cậu phải hiểu ý của tớ khi tớ nói “Cái gì”ngay chứ.\n-Ờ thì…thực ra,tớ đến đây là để nói với Mouri-san một chuyện khác…\n…\n* *\n*\nỞ một nơi khác trên đường…\nHaibara đang vắt óc xem mình cần phải mua áo cưới ở đâu thì mới tìm được bộ váy cưới ưng ý.Cô là một người con gái trí thức,cần phải chọn một chiếc váy cưới vừa lộng lẫy vừa đàng hoàng.Thực ra không phải chỉ là chiếc váy không thôi,cả phát minh mới nhất của mình cũng góp phần làm cô chóng mặt.Bất chợt,một chiếc micro cùng máy quay từ đâu dí sát vào mặt cô:\n-Xin cô hãy cho chúng tôi biết cảm nghĩ về việc là Tiến sĩ Y học trẻ nhất nước Nhật,đồng phát minh hệ miễn dịch nhân tạo cho người bệnh HIV/AIDS!\n-Ơ ơ…\n-Ha ha,ngạc nhiên chưa!Là tớ đây,bà Kudo tương lai ạ.Hakuba Sugaru.Cậu sao thế,tổ chức Áo đen bị tiêu diệt lâu rồi mà,hay việc ấp a ấp úng trước truyền hình là bản năng của cậu thế?\nNhanh chóng lấy lại bình tĩnh,Habara hỏi:\n-Cậu đang làm gì ở đây đây?\n-Tới thăm các cậu,không được sao?Bạn bè gì mà không về thăm nhau được một lần.Một cách suy luận logic của cậu đấy à?Ông xã đâu rồi?\n-Đi phá án cho người ta rồi.Chán thật,thế là phải đi thuê váy cưới một mình_Cô thở dài.\n-Nhưng tớ thấy đâu sao,lại còn là điều tốt nữa ấy chứ.Thử nghĩ xem chú rể sẽ ngạc nhiên cỡ nào khi thấy cô dâu xinh đẹp?\n-Cậu khéo ăn nói thật đấy nhỉ.Chắc nhiều cô mê lắm phải không?\n-Cảm ơn tiểu thư đã có lời khen,nhưng thực chất tại hạ chưa có ai đâu ạ.\n-Khó tin quá.\n-Không,thật đấy.Và cậu sẽ thành một cô dâu tuyệt đẹp,Ai-chan ạ.Nhất định là như thế_Giọng Hakuba bỗng nhiên trầm hẳn xuống,gương mặt anh thoáng đỏ lên,ánh mắt hơi tối lại.\n-Cậu mới nói gì thế?\n-Không có gì đâu Ai-chan.Đừng để ý.Mà mình tìm chỗ nào tiện nói chuyện hơn đi.Mỏi quá đi mất.\n-Sao?Chẳng lẽ chỗ này chưa đủ thoải mái với cậu hả?\n-Cậu thật là…hết biết.Quả đúng như Kudo nói,bắt bẻ người ta từng tí một.\n- Tóm lại là giờ cậu muốn đi đâu?\n-Ra quán café nào đó ngồi đi.Tớ khát khô cả cổ rồi.Với lại cũng cần phỏng vấn cậu một chút.\nCafé De’Lamour…\n-Vậy là…cậu đang cần tìm trợ lí cho phát minh mới sao?_Hakuba\n-Ờ.Nói cho chính xác là tớ cần ai đó tình nguyện làm “chuột bạch”.Phát minh trước do tớ dùng thí nghiệm trên chuột và và khỉ nên trợ lí cũ mới đồng ý góp sức,nhưng mà lần này thì…\n-Lần này thì sao?\n-Dự án hiện tại của tớ là một thiết bị cho phép phân tích số liệu não trong giấc mơ,rất cần cho ngành tâm lí học,qua đó bác sĩ có thể thấy được giấc mơ của bệnh nhân,rõ ràng như khi ta xem một cuốn video vậy.Thường thì 47%tác nhân gây ra các chứng bệnh về thần kinh tới từ những giấc mơ mà!\n-Tớ hiểu rồi.Động vật không mơ được nên cậu mới cần người thay thế,đúng không?Trợ lí của cậu không chịu hợp tác là do cô ta sợ việc nghiên cứu thật bại,có thể gây ra biến chứng,ảnh hưởng tới não bộ,có phải như vậy không? \n-Ôi chao,đúng là thám tử.\n-Còn là phóng viên nữa.Tớ hơi tò mò một chút:Cậu đã nói với Kudo vụ này chưa?\n-Chưa.Tớ định khi nào thành công mới nói cho anh ấy biết.Để gây bất ngờ ý mà.\n-Vậy,việc lúc nãy cậu nói,cho tớ tự ứng cử được không?\n-Cậu điên à?Không sợ biến chứng não như trợ lí của tớ sao?\n-Có chứ,hơi hơi.Nhưng có 3 lí do để tớ tham gia.Thứ nhất:Cái gì càng bí ẩn thì càng phải khám phá.Thứ hai:Làm thám tử đòi hỏi phải có loại thần kinh thép để bảo vệ cho não,tuyệt đối không có thứ gì có thể làm cản trở được…_Hakuba vừa cười vừa giải thích thì bỗng nhiên “tắt đài”.\n-Ơ hay,sao lại cười?Lí do thứ ba là gì?\n-Đợi đấy,sau này tớ sẽ nói với cậu.\n-Hừ!\n-Này cười lên đi,đừng xụ mặt xuống như thế,trông xấu lắm.\n-Sao?Bộ dạng tớ trông khó coi lắm hả?\n-Chứ còn gì nữa?Con người ta khi cười là đẹp nhất,đặc biệt là con gái,nhăn nhó nhiều sẽ chóng già đấy. \n-Ê này,dám nói chuyện tuổi tác với phụ nữ.Có biết như thế là bất lịch sự lắm không hả?_Haibara nhả ra câu đùa đáp lại cậu bạn.\n-Xin lỗi nha,nhưng dù bất lịch sự thì tớ vẫn cứ phải nói.Nhiệm vụ của một thám tử là luôn nói ra sự thật.Mà “sự thật thì mất lòng”,như những gì người ta vẫn nói.\nTới đây thì không thể chịu được nữa,Haibara phì ra cười,nụ cười đẹp nhất ngày.Cô cười thật là to,giòn giã,như thể chưa bao giờ được cười vậy,không hề có chút gượng ép nào.Thấy cô thoải mái,Hakuba cũng vui lây,anh thì thầm: “Như vậy tốt hơn.”rồi yên lặng ngồi ngắm gương mặt thông minh xinh đẹp của cô cho đến khi tiếng cười tạm dứt.\nKhông biết Haibara đã cười bao nhiêu lần sau đó khi Hakuba đề nghị được đưa cô về nhà.", "Sao chap 7 bạn post tới 2 lần vậy", "Xin lỗi nha mình post nhầm \nChap 8\nSiêu thị Hamae...\n-Chú Shiratori đưa cả con tới hiện trường à?_Shinichi\n-À,hôm nay không phải trực,mà Kobayashi lại có buổi họp tổ,nên các nhóc theo chú tới đây.Ai ngờ lại xảy ra sự không hay…_Ông thanh tra ngừng lời nhìn lại hiện trường là văn phòng siêu thị,nơi nạn nhân Takeshi Hamae,nằm bất động trên sàn với bao thuốc độc trong tay_rõ ràng đây là một vụ tự sát.\n-Cháu không nghĩ vậy đâu chú ạ.Thường thì theo phản ứng tâm lí,khi bi trúng độc người ta sẽ cảm thấy đau đớn vô cùng,nắm được vật nào thì sẽ giữ mãi vật ấy cho tới khi lìa đời.Hồi làm Conan,mấy lần uống thuốc giải tạm thời rồi nên cảm giác thế nào cháu nhớ rõ lắm.Đằng này,bao thuốc độc trong tay nạn nhân lại được cầm khá lỏng lẻo,chứng tỏ nó đã được đặt vào đó sau khi nạn nhân chết không lâu.Tóm lại,đây là một vụ ám sát được sắp đặt từ trước.\n-Cũng đúng.Nhất là khi biểu hiện của nạn nhân là ngửa hai tay lên trời,hung thủ hoàn toàn đủ thời gian để bỏ bao thuốc độc vào tay nạn nhân rồi đóng lại.\n-Chính xác.Và như chú thấy đấy,sao chỉ bàn tay nắm thuốc độc thì nạn nhân mới đóng lại,còn tay kia thì hoàn toàn để mở?Nhất định là có gì đó không bình thường.\n-Vậy thì hung thủ là ai trong số những người này?Cô Tatami,vợ nạn nhân,anh Hajime Suru,người đã hẹn làm giao dịch với nạn nhân lúc 4 h và anh Kotama Hamae,anh họ của nạn nhân?\n-Không rõ ràng lắm sao,chú thanh tra?Thời gian tử vong là mấy giờ nhỉ?\n-3 h 15’.\n-Ta phát hiện ra cái xác lúc 3 h 55’.Như vậy người duy nhất có khả năng có khả năng làm được chuyện này là Hajime Suru,người đã hẹn giao dịch với nạn nhân trước đó.\n-Khoan đã.Chẳng phải anh ta hẹn lúc 4 h sao?\n-Đúng.Nhưng thực ra hắn đã đến từ trước đó khoảng 60’,rồi lén bỏ thuốc độc vào li nước của nạn nhân.Sau khi nạn nhân chết,hắn bỏ bao thuốc độc vào tay của nạn nhân rồi đóng tay anh ta lại.Cuối cùng,để trốn thoát,hắn dùng một sợi dây được buộc vào một thanh gỗ dài,đu từ trên ban công xuống đằng sau siêu thị.Siêu thị Hamae không phải là cao ốc,hệ thống an ninh lại nghèo nàn nên trong 10 phút ít ỏi đó,việc gì cũng trở nên dễ dàng.Xong xuôi,hắn vòng lại đằng trước,đó là lí do vì sao 4 h mới thấy hắn lò dò bước tới.\n-Này thằng kia!Ăn nói cho cẩn thận_Hajime quát_Có bằng chứng không hả?\n-Có chứ!Nạn nhân Takeshi vốn là người rất cẩn thận,làm gì cũng phải ghi chú lại,nên lúc anh đến,anh ta đã ghi lại những dòng sau: “Hajime Suru hẹn 4 h nhưng đến sớm 30’”.Ái chà,ngoài anh ra thì nạn nhân còn đồng nghiệp giao dịch nào khác tên đó nữa không nhỉ?\n…\n-Các em là Miki và Hiroshi đúng không?_Shinichi tìm cách bắt chuyện với hai đứa con của thanh tra Shiratori khi chúng đang chơi đùa trong khu vui chơi ngoài siêu thị.\n-A!_Hai đứa trẻ nói như reo_Anh là Shinichi Kudo,lúc nãy được papa của tụi em gọi điện đúng không?_rồi ngơ ngác nhìn quanh_Thế sao papa không đến đón tụi em?\n-À,ông ấy bận công chuyện ở đằng kia nên nhờ anh tới trông các em một lúc.\n-Vậy thì được rồi.Anh ở đây chơi với tụi em nhé,Shinichi-senpai_ Hiroshi,đứa anh nói với Shinichi,xem chừng như rất tin rưởng cha của chúng.\n-Đồng ý.Thế các em ở trường thế nào?Có vui không? \n-Vui lắm anh ạ.Ở trường tụi em có nhiều bạn lắm,với cả ai cũng thích cô giáo chủ nhiệm cả_Miki,đứa em gái trả lời anh với khuôn mặt sáng bừng.\n-Ai cũng thích?Tại sao vậy?_Shinichi tò mò hỏi lại hai đứa trẻ.\n-Bởi vì Hyori không phải là người bình thường,cô hiệu trưởng nói với chúng em như thế.Cô giáo vừa dạy giỏi,vừa nấu ăn ngon,lại còn trẻ, tốt bụng và xinh đẹp nữa.Trông cô chắc cũng chỉ bằng tuổi anh thôi.Mấy lần liên hoan ở lớp,cô tự tay làm bánh cho tụi em rồi mang tới lớp.Ai cũng bảo,cô nhất định phải là tiên nữ giáng trần!\n-Miki-chan kể thiếu rồi,cô giáo còn đánh võ rất cừ nữa cơ.Lại còn nói sai nữa,cô hiệu trưởng đâu có bảo cô Hyori là tiên nữ.Cô là thiên thần cơ mà!_đứa anh bật lại.\n-Đánh võ rất cừ?_Shinichi nhướng một bên mày lên,lấy làm thắc mắc.\n-Anh không biết à?Cô giáo của chúng em đã từng là đương kim vô địch Karatedo toàn thành phố đấy.Thầy Shinbe còn bảo: “Trình độ võ nghệ của Hyori đạt tới tứ đẳng\"mà!\nTừng lời nói của hai đứa nhóc làm Shin đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.Anh ngồi bệt xuống sàn,tiếp tục lắng nghe câu chuyện của chúng.\n-Hình như cô giáo có em sinh đôi đúng không?_Hiroshi quay sang hỏi Miki.\n-Không phải đâu,làm gì có.Nếu đúng là chị ấy thì cô giáo phải nói rồi chứ nhỉ.\n-Em sinh đôi?Chị ấy?_Câu hỏi khác từ phía Shinichi.\n-Vâng!Mấy hôm trước tụi em giúp papa dọn mấy tập hồ sơ trong phòng,anh Hiroshi có làm rơi ra một tấm hình ghê cực.Hình của một chị nào đó được chụp cách đây 7 năm,máu trào ra từ ngực,giống bị ai cầm súng bắn ấy,y chang trên phim,như vầy nè_Vừa nói,hai đứa trẻ vừa lấy hai tay minh họa như sợ người đang nói chuyện với chúng không hiểu được những gì chúng nói.\n-Thế,cô ấy bị bắn vào đây à?_Shin lấy ngón tay trỏ chỉ vào trái tim.\n-Không phải,ở đây cơ_Miki chỉ vào một chỗ lệch hơn tim một tí_papa nói chị ấy chết là do đứng ra bảo vệ cho một người khác_tuyến lệ của cô bé con 7 tuổi đa cảm bắt đầu hoạt động_tội nghiệp chị ấy quá,người tốt như thế mà…cứ y như cô giáo vậy…\n-Ê!_Hiroshi lại reo lên như phát hiện được chuyện gì mới_Hay có khi cái chị đó đúng là cô giáo?Trông chị ấy giống cô giáo như đúc luôn mà? \n-Anh này vô duyên,người chết rồi làm sao sống lại được cơ chứ?\n-Ơ thế em quên à?Cô giáo đâu phải là người bình thường,cô là thiên thần cơ mà!Thiên thần thì phải có cách tự chữa thương cho mình chứ!\n-Ừ nhỉ,thế mà em quên mất!Đúng rồi,cô là thiên thần,làm sao mà chết được!\nTới đây thì tai Shinichi ù đặc cả đi,anh không còn nghe được bất kì từ nào mà hai đứa trẻ đang tranh cãi với nhau nữa.Gương mặt anh thẫn thờ,nhưng đôi mắt màu ngọc thạch bỗng nhiên sáng bừng lên.Ngọn lửa hi vọng trong anh,bấy lâu nay tưởng chừng đã tắt ngấm đột ngột bùng cháy rực rỡ hơn bao giờ hết.Quên hết tất cả,anh chạy phăm phăm vào siêu thị để hỏi bác sĩ pháp y về thông tin quý giá mà hai đứa sinh đôi cung cấp và nhận được câu trả lời như mong muốn:\n-Đây là trường hợp hiếm,nhưng cũng không phải là không có.Thông thường phải 30 bệnh nhân thì mới có được 1 người như vậy.Mà kể cả những ca sống sót hiếm hoi như vậy cũng khó phát hiện ra cho nổi,vì mạch đập sẽ rất yếu,máy đo có khi còn sai cơ mà.Nếu cứu không kịp thì cũng chẳng khác gì những ca thường gặp.Còn về chuyện kia thì đúng,cách đây 6,7 năm gì đấy đúng là có một xác chết nữ biến mất khỏi nhà xác,hình như là con gái cố thám tử Mouri thì phải… \n* *\n*\nRan vẫn suy nghĩ mãi về câu nói của Eisuke: “Tớ yêu cậu,Mouri-san.Hãy sang Mĩ cùng tớ.Tớ sẽ chăm sóc cho cậu!”Nó làm cô trăn trở mãi, một vì không ngờ là cậu bạn nhút nhát ngày nào lại có đủ dũng khí để nói một lời như thế,hai là cảm thấy áy náy vì không thể đáp lại tình cảm của cậu bạn,vì chấp nhận thì có khác gì lợi dụng cậu ấy?Cô chỉ coi Eisuke là bạn,một người bạn thân,chứ không bao giờ nghĩ tới chuyện đó cùng với cậu.Tính Ran không thích lợi dụng,dù vô tình hay cố ý,nhất là với những người cô yêu thương.Thà từ chối còn hơn là lừa dối họ,như thế không những bản thân mình không được hạnh phúc,mà điều đó cũng không công bằng với chính những người mà mình lợi dụng.Vậy nên,điều này cũng làm cô cảm thấy thanh thản,ở một góc độ nào đó.Khẽ buông một tiếng thở dài,cô vén một lọn tóc đang mơn man trên làn da trắng mịn ra đằng sau vành tai,hướng gương mặt xinh đẹp lên bầu trời xanh,đôi mắt trong khép lại rồi hít thật sâu,cảm nhận hương vị của một ngày đầy gió.\nNhưng cảm giác trong hai việc nhắm mắt và mở mắt lại khác hẳn nhau.Yên bình bao nhiêu khi cô nhắm mắt lại,thì kinh hoàng bấy nhiêu khi cô mở mắt ra.Một người đàn ông đang đi ngược hướng về phía cô,ánh mắt dáo dác xung quanh như tìm kiếm điều gì giữa hàng người nườm nượp.Cô hoảng hốt cúi mặt xuống,lùi lại mấy bước.Người mà cô không mong muốn gặp nhất,cũng đồng thời là người mà cô khát khao gặp nhất.\nNgười đã chiếm vị trí quan trọng nhất trong trái tim cô,trước giờ vẫn luôn là vậy.Dù trái tim cô có bị thủng thêm bao nhiêu lỗ đi chăng nữa,cô vẫn có thể nhận ra diều đó. \nTóm lại,đó là người mà cô yêu.Shinichi.\n“Anh ấy đang tiến về phía này!Phải làm gì đó đi thôi!”_tiếng của Hyori thúc giục,trong khi đang cố gắng bịt mồm bản thể Ran lại,không cho nó gào tên người kia trong hai hàng nước mắt chảy dài. “Nhanh lên!”_tiếng của Hyori như giục giã cô.Cô cảm nhận như nó đang tìm cách tống Ran vào một cái hòm,khóa lại,ngồi lên,rồi thương lượng sau,bất chấp nguy cơ cái thùng bị phá tung và cô sẽ không kìm lại được.\nKéo chiếc mũ len sụp xuống đầu để che đi nửa khuôn mặt,Ran cắm cúi bước tiếp.Tim cô đang phục hồi rất nhanh,những vết thương đã bắt đầu khép miệng kể từ giây phút cô nhìn lại gương mặt của anh.Cô bắt đầu không cảm thấy những đau đớn cũ nữa.\nNhưng đồng thời,viên đạn lại làm thủng một lỗ mới,xuyên qua chính giữa trái tim cô.Cô vội vàng đưa bàn tay lên ôm lấy ngực,cố nén một cơn đau.\nMột cơn gió mạnh thổi tới,cuốn chiếc mũ ra khỏi đầu Ran.Cô thấy mình đứng đó,đối diện anh với cặp mắt mở tròn,y như anh lúc này.Cả hai người,không ai nói với ai tiếng nào,chỉ đứng đó yên lặng nhìn nhau dù trong lòng người nào người nấy cũng đầy ắp những câu hỏi.Ai đó đã khóa bờ môi của họ lại chăng?Hay bản thân họ không biết là nên bắt đầu bằng cái gì?\nThời gian như ngừng trôi,mọi thứ chậm lại,tưởng chừng như có một khoảng không mênh mông bao quanh lấy họ.", "thanks bạn nhìu", "Hay quá. Hi vọng có chap tiếp theo sớm", "Chap típ theo nè \n\nchap 9\n“Ran!”_Một tiếng nói rất lớn vọng lên từ đáy lòng Shinichi.Tiếng nói ấy vang lên trong tần số của sự sung sướng,ngạc nhiên và hơn hết là hạnh phúc nhưng lại chẳng đủ to để vọng lên trên vành môi luôn luôn đi kèm nụ cười nửa miệng hút hồn,không đủ mạnh để đẩy anh lao về phía người con gái đã từng đau khổ vì chờ anh cho dù anh vẫn ở bên cô,luôn luôn ở bên cô trong hình hài của một chú nhóc cận thị.Người đã khóc vì anh,nhưng vẫn kiên nhẫn với niềm hy vọng là sẽ gặp lại anh.Người mà anh không thể xác định được là đang nghĩ cái gì ,từ trước đó và tới giờ vẫn vậy.Người quan trọng,mà anh không thể để chết nhất trên thế giới này.Người mà anh những tưởng là đã xa anh vĩnh viễn sau cái ngày định mệnh diễn ra 7 năm về trước.Người con gái ấy đang ở đây,yên lặng nhìn lại anh cũng với đôi mắt duy nhất có khả năng làm phân tán bản lĩnh của một thằng đàn ông trong anh,khiến cho anh chỉ biết đứng đờ ra đó,tròn mắt nhìn lại,khuôn mặt không khác gì kẻ ngốc.\nVào thời khắc đó,chỉ có duy nhất một suy nghĩ mà anh cảm thấy rõ ràng.Suy nghĩ ấy đang vang lên như những quả chuông to lớn trong nhà thờ,rung rinh theo từng hồi dồn dập của nhịp đập trái tim anh: “TÌM ĐƯỢC EM RỒI!”\n2 phút và 35 giây trôi qua và chưa có ai lên tiếng trước.Một số người đi đường bắt đầu nhìn họ bằng cặp mắt khó hiểu,thậm chí là dò xét.Có thể họ thắc mắc không hiểu từ đâu chui ra một thằng con trai và một đứa con gái,cứ đứng nhìn nhau chòng chọc như hai kẻ ngốc,hoặc họ để ý thấy vẻ mặt bần thần của một trong hai người,và nghĩ rằng anh/cô đánh mất thứ gì mà không nhớ ra cũng nên.Không loại trừ khả năng họ nhận ra thám tử lừng danh nhất Nhật Bản,chồng chưa cưới của Tiến sĩ Y học nhỏ tuổi nhất xứ Phù Tang,đang dán mắt vào một cô gái khác. \nShin lên tiếng trước tiên khi anh khá chắc rằng mình đã hết bị kích động(không lẽ cứ đứng đó mãi à):\n-Ran,chào cậu.\n-Eh?À chào cậu,Shinichi.Nghe này,giờ tớ có việc phải đi,lúc khác nói chuyện,được không?_Ran cố nói thật nhanh và tìm cách lỉnh đi thật nhanh,trước khi kẻ đứng đối diện cô có thể nhìn thấy hai gò má ửng đỏ nghe được tiếng đập bum bum của con tim “phản chủ”.\nChả lẽ cuộc gặp mặt đầu tiên sau 7 năm lại diễn ra một cách ngu ngốc như vậy sao trời? “Mình làm sao thế này?Không cử động nổi.Trời ơi! ‘Ran,chào cậu.’Sau 7 năm mình đau khổ vì cô ấy,và giờ câu duy nhất mà mình có thể nói được là ‘Ran,chào cậu’ sao.Shinichi Kudo,sao tự nhiên mày dốt thế,thường ngày mày ăn nói trôi chảy lắm mà?Không được,phải giữ cô ấy lại mau,mày chịu mất cô ấy lần nữa sao?”_Nghĩ sao làm vậy,Shin đưa tay ra đằng sau,giữ lấy tay áo cô,trước khi cô kịp hòa mình vào dòng người hối hả trên đường,như lần ở trước khu thương mại Beika.\n-Shinichi,thực sự là lúc này tớ rất bận,có gì để sau đi!_Ran lắp bắp giải thích,và đó không phải là một lời nói dối.Sự thật đúng là cô phải đi đón Sonoko về nhà mình,vì cô lo sợ cái tính đồng bóng thất thường của cô bạn thân sẽ gây ra cơn đại họa cho cả cô ấy và đứa bé,nhưng không chỉ vậy.Cái cô muốn làm nhất bây giờ là ra khỏi nơi này,ra khỏi tầm nhìn của người mà cô không mong muốn gặp nhất.Hay là muốn gặp nhất nhỉ?7 năm rồi mà.Ôi Chúa ơi,anh ấy chả khác đi bao nhiêu sau 7 năm!\n-Bao giờ cậu rảnh?_Shin hỏi.\n-Tớ á,bao giờ á?Nhưng mà để làm gì?\n-Ngốc thế,nếu bây giờ cậu bận,thì tớ phải biết lúc nào cậu rảnh để tiện nói chuyện chứ.Mà thôi,đưa tớ số điện thoại của cậu thì tốt hơn.\n-Ơ…số của tớ là…(thông tin này được giữ kín để bảo đảm an toàn cho nhân vật.t/g)\n-Cảm ơn cậu.Chào nhé_Đóng điện thoại lại,anh thả tay Ran ra để cô tự do.\n-Chào.\nKhông bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng,Ran chạy biến đi,lẫn vào đám đông,không biết rằng kẻ đằng sau đang mang cùng một tâm trạng với cô,nghĩa là mặt đỏ như gấc,rồi tự rủa thầm trong đầu: “Mình đúng là đồ ngốc!”\nEnd chap 9", "Bạn ơi câu chuyện này có bao nhiêu Chap tất cả vậy?", "Trời ơi , hay wá àh .", "Bạn ơi câu chuyện này có bao nhiêu Chap tất cả vậy?\n\ncái này mình cũng không bít chỉ bít hiện giờ tác giả mới viết đến chap 15 \nchap 10 nè\n\nChap 10\nRan Mouri\nNhà tôi hiện tại…\nMệt quá đi mất!Tôi phải mất cả tiếng đồng hồ mới tìm ra Sonoko đang lang thang trong khu phố mua sắm với 2 tay là 10 túi đồ nặng chình chịch.\nNgôi nhà thân yêu hiện tại của tôi là một căn biệt thự lộng lẫy kiểu Tây ở ngoại ô, biệt lập với nơi thành phố náo nhiệt và ồn ào.Nhà lớn như vậy mà quanh quẩn chỉ có hai cô cháu,thậm chí cô Vermouth còn chẳng hay có nhà(cô ấy là diễn viên Chris Vinyard nổi tiếng Hollywood mà lại),nên nói là chỉ có mình tôi “đóng đô”ở đây cũng được.\nNhưng hay đi xa không có nghĩa là cô ấy không quan tâm tới tôi.Nếu không quan tâm thì đã chẳng đồng ý cho Sonoko ở đây vì sợ tôi cô đơn,lại còn ưu ái dành cho cậu ấy một phòng ngủ to đùng y chang phòng tôi,nghĩa là với với đầy đủ tiện nghi và một chiếc gi.ường độn lông chim khổng lồ màu lông chuột.Sonoko tỏ ra cực kì thoải mái với căn phòng mới,mỗi việc là cậu ấy nghĩ nên đổi ga trải gi.ường sang màu đào.Vậy là được rồi.\nQuăng 5 túi giấy lên chiếc salon trong phòng mà chẳng thèm ngó tới một giây,tôi buông phịch người xuống gi.ường.gi.ường của tôi cùng loại với cái bên phòng Sonoko và phòng cô,nhưng có màu xanh dương nhạt với những họa tiết sọc tim tím hồng hồng. Thoải mái quá!Đã 7 năm rồi tôi nằm ở đây,vậy mà lúc nào cảm giác lúc nào cũng êm ái dễ chịu như lần đầu tiên,nhất là khi hai tay tôi đang rệu rã như thế này.5 cái túi đấy là do Sonoko chọn rồi ép tôi phải mua,lúc tôi tìm ra cậu ấy trong khu phố mua sắm,cậu ấy đã bắt tôi phải đi theo “phục dịch” cậu ấy thêm vài vòng nữa,mặc kệ tôi 5 lần 7 lượt kêu ca rằng tôi không có tâm trạng cho mấy thứ kiểu này.Haiz…nhưng mà thôi,khi cậu ấy đã muốn làm gì thì có trời mới cản nổi.Cái gi.ường này thích thật đấy.\nNằm chán chê không có gì làm,vả lại tôi cũng không buồn ngủ vào lúc này,xui rủi thế nào mà tôi lại nghĩ ngay tới anh.\nAnh đúng thật là chả thay đổi gì cả.Vẫn nụ cười nửa miệng khi phá được án,vẫn thái độ kiểu cách thì chẳng ai bì kịp nhưng lúc gặp vấn đề khó khăn,hay đơn giản là nói về Sherlock Holmes hoặc Conan Doyle đi,đến đứa trẻ lớp Một cũng khó mà bằng lắm.Từng thói quen,sở thích của anh tôi đều thuộc làu.Tất cả những gì tôi nhớ hoặc biết về anh đều như 7 năm về trước,cứ như là giữa chúng tôi chưa hề có khoảng thời gian xa nhau dài dằng dặc vậy.Phải chăng là do tôi đã hiểu anh quá rõ?\nÀ,nghĩ lại thì đúng là có một điều đã thay đổi ở anh(trừ ngoại hình vì cái này ai lớn lên cũng phải thế thôi).Cái kết giữa anh và tôi,7 năm về trước tôi chưa từng nghĩ là sẽ như thế này.Điều đó làm tim tôi nhói lên.Ui da,sao mỗi lần tôi nghĩ tới anh là lại như thế này nhỉ?\nNhưng mà không hề gì đâu.Anh có lấy ai ngoài tôi ra thì tôi cũng không thể chết được.Chẳng phải tôi vẫn ổn với quả tim thủng lỗ chỗ của mình trong suốt 4 năm Đại học,5 tháng tìm việc làm và 2 năm 7 tháng làm giáo viên Tiểu học đó sao. \nNhư thế nào cũng được,miễn là anh hạnh phúc.Dù tim tôi có đau một chút cũng không sao.Anh hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc,cũng có thể mỉm cười mà tiếp tục sống được.Không biết tôi có thể làm được điều này không nhỉ?\nNghĩ tới đây,tôi lại nhớ về lời hẹn của anh lúc sáng.Anh nói là sẽ gọi điện cho tôi,không biết là lúc nào nhỉ?Tôi lườm cái túi xách màu trắng như muốn đốt cháy nó cùng chiếc DĐ đang nằm yên vị bên trong,miệng lẩm bẩm như người mất trí: “Gọi cho tớ.Không,đừng gọi.Thôi,gọi cho tớ nhé.Đừng…Gọi đi…Không…có…”Tôi đang làm cái gì thế này?Tất nhiên là nếu anh có gọi hay không thì cũng không phải là việc của tôi.Tôi lấy quyền gì mà thắc mắc hay thắc thỏm chứ?\nÀ,có lẽ là quyền làm bạn của anh,ít ra là nếu anh vẫn coi tôi là bạn.Mà không áy náy rằng Haibara sẽ nghĩ về việc ấy ra sao.Có lẽ là không đâu,người thông minh như cô ấy làm sao mà hẹp hòi vậy được.Mà tại sao mỗi khi tôi nghĩ về anh là lại thấy đau nhỉ?\nÔi không,DĐ của tôi đổ chuông.Số lạ quá.Lạy trời đừng là…", "hay wá bạn ơi" ] }
kenhsinhvien
_doc
131b657e0b62d91fc5688d0d0262cd75
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "131b657e0b62d91fc5688d0d0262cd75", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/10-dia-danh-ma-am-noi-tieng-nhat-the-gioi.13565/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "2/1/2011", "title": "10 địa danh ma ám nổi tiếng nhất thế giới", "post": "\nLâu đài Edinburgh nổi tiếng là một trong những nơi nhiều ma nhất ở Scotland. Ngay chính thành phố Edinburgh cũng được gọi là thành phố ma trên toàn châu Âu.\n\n1. Lâu đài Edinburgh - thành phố Edinburgh, Scotland\n\nTrong rất nhiều dịp, khách thăm quan lâu đài cho biết họ nhìn thấy một bóng ma thổi sáo không đầu - linh hồn của các tù nhân Pháp trong Chiến tranh 7 năm và của các tù nhân thuộc địa trong Chiến tranh Cách mạng Mỹ ở thế kỷ 18. Thậm chí, hồn ma của một con chó đi lảng vảng quanh nghĩa địa của chó.\n\n\n{\n\n\n\n\n2. Ngôi nhà Whaley House - bang California, Mỹ\n\nNgụ tại thành phố San Diego (bang California), Whaley House được người ta biết đến là “ngôi nhà ma ám nổi tiếng nhất nước Mỹ”. Thomas Whaley xây dựng nó vào năm 1857 trên khu đất trước kia từng là nghĩa trang, kể từ đó Whaley House trở thành nơi các hồn ma quây quần.\n\nNhà văn deTraci Regula gợi nhớ lại về những sự việc kỳ lạ mà bà đã chứng kiến: “Rất nhiều lần, trong khi đang ăn tối ở quán cà fê Old Town Mexican đối diện bên kia đường, tôi thường để ý thấy những chiếc cửa chớp trên tầng 2 của ngôi nhà đôi lúc mở tung ra, sau khi Whaley House đã được đóng cửa rất lâu. Trong một lần thăm mới đây, tôi có thể cảm thấy năng lượng ở vài nơi trong nhà, tôi ngửi thấy mùi xì gà nhè nhẹ, đặc biệt là ở trong phòng xử án. Qua hành lang, tôi ngửi thấy mùi nước hoa, mới đầu tôi tưởng đó là của một nữ giảng viên đi cùng nhưng sau này tôi được biết Whaley House hoàn toàn chẳng có mùi gì cả”.\n\n\n\n\n3. Ngôi nhà Borley - làng Borley, Anh\n\nNgôi nhà Borley được Đức cha Henry Dawson Ellis Bull xây dựng gần nhà thờ Borley vào năm 1862 và ông đã chuyển đến sống tại đây sau 1 năm được bổ nhiệm làm mục sư của xứ đạo.\n\nNhững người săn ma thích trích dẫn câu chuyện về một tu viện theo dòng thánh Benedict cho rằng ngôi nhà được xây dựng vào năm 1362. Theo đó, một vị sư của tu viện này đã quan hệ lén lút với một nữ tu sĩ ở tu viện khác gần đó. Sau khi cuộc tình bị bại lộ, vị thầy tu bị xử tử còn nữ tu sĩ bị đóng sống vào bức tường gạch của tu viện.\n\n\n\n\n4. Trang trại Bell - bang Tennessee, Mỹ\n\nTrang trại Bell được nhắc đến trong rất nhiều các cuốn sách, bộ phim và các chương trình truyền hình. Câu chuyện đằng sau trang trại ma Bell rất nổi tiếng bởi nó là câu chuyện duy nhất được ghi chép lại giữa những lời đồn thổi về ma quỷ, kể về một con ma đã gây ra cái chết của một người đang sống.\n\nGiữa năm 1817-1821, gia đình Bell bị khủng hoảng bởi một người phụ nữ ma có tên “phù thủy Bell” hay “Kate”. Họ tin rằng Kate đã rày vò và tra tấn John Bell (người cha của gia đình mắc bệnh rối loạn thần kinh), cuối cùng khiến ông bị chết.\n\nJohn không thể ngủ hay khỏi bệnh. Người ta đã tìm thấy một chiếc lọ có chất lỏng màu đen kỳ lạ trên gi.ường John sau khi ông chết. Để kiểm tra chất lỏng, người nhà John đã nhỏ một giọt vào lưỡi con mèo của gia đình, ngay lập tức con mèo lăn quay ra chết. Trong 3 năm trở lại đây, cộng đồng sống quanh trang trại Bell vẫn bị ám ảnh bởi người phụ nữ đó và họ tin rằng Kate đang làm điều gì đó rất xấu.\n\n\n\n\n5. Tòa nhà Raynham - hạt Norfolk, Anh\n\nTòa nhà Raynham nổi tiếng nhờ hồn ma của “bà Brown” được 2 nhiếp ảnh gia chụp năm 1936. Nó là một trong những bức ảnh ma thật nhất từ trước đến nay.\n\nNgười ta nói rằng bóng ma “bà Brown” ám toàn bộ cầu thang của ngôi nhà Raynham. Đầu những năm 1800, Vua George IV, sống trong ngôi nhà này đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ quần áo màu nâu đứng bên cạnh gi.ường của ông với khuôn mặt tái nhợt và đầu tóc rối bời.\n\nĐến năm 1836, Đại tá Loftus đến thăm ngôi nhà này nhân ngày lễ Noel, đã tình cờ nhìn thấy bóng ma. Một tuần sau đó, ông này lại nhìn thấy bóng ma mặc bộ quần áo xatanh màu nâu với 2 hốc mắt trống rỗng. Một vài năm sau đó, sĩ quan Frederick Marryat và 2 người bạn nhìn thấy “bà Brown” đi lên xuống cầu thang với chiếc đèn lồng cầm trên tay. Ông Marryat dùng súng bắn vào con ma nhưng viên đạn xuyên qua người của bóng ma này.\n\n\n\n\n6. Tàu Queen Mary - bang California, Mỹ\n\nTheo những người đã từng thăm và làm việc trên Queen Mary, phòng máy móc chính là khu vực ma ám của con tàu, bởi tại đây một thủy thủ 17 tuổi đã bị đè chết sau khi cố gắng trốn thoát một trận hỏa hoạn. Rất nhiều người đã kể lại rằng họ nghe thấy những tiếng gõ và đập cửa trên các ống dẫn nước quanh cửa. Ở khu vực phía bàn tiếp tân của khách sạn, khách thăm quan thường nhìn thấy bóng ma của một người phụ nữ mặc áo trắng.\n\nThêm nữa, có rất nhiều bóng ma trẻ em ám ảnh hồ bơi của Queen Mary. Người ta thường nghe thấy tiếng một bé gái gọi tìm mẹ và búp bê của mình - bé gái bị ngã gãy cổ trong một tai nạn ở bể bơi. Còn đồ đạc trong phòng thay đồ thì tự dịch chuyển, khách du lịch có thể cảm thấy những bàn tay chạm vào người, sự xuất hiện của những linh hồn và tiếng kêu rên đau đớn của một bóng ma ở giữa thân tàu - một thủy thủ đã chết tại đây khi Queen Mary va chạm với một con tàu nhỏ hơn.\n\n\n\n\n7. Nhà Trắng - thủ đô Washington, Mỹ\n\nNằm ở số 1600 trên đại lộ Pennsylvania, thủ đô Washington, nhà Trắng không chỉ là nơi ở của các tổng thống Mỹ đương thời mà còn là “điểm hẹn” của một vài cố tổng thống. Có người đã từng nghe thấy tiếng tổng thống Harrison lục lọi trên tầng mặt thượng, tổng thống Andrew Jackson thì không chịu rời bỏ phòng ngủ của mình, còn bóng ma đệ nhất phu nhân Abigail Adams bay lượn trong hành lang.\n\nBóng ma thường được nhìn thấy nhiều nhất là của tổng thống Abraham Lincoln. Một nữ thư ký trẻ dưới thời chính quyền Roosevelt nói rằng cô đã nhìn thấy bóng ngài Lincoln ngồi trên gi.ường và đang cởi ủng ra. Một dịp khác, nữ hoàng Hà Lan Wilhelmina đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa nhưng khi bà trả lời thì nhận được cái nhìn chằm chằm của Lincoln từ hành lang.\n\n\n\n\n8. Tháp London - thủ đô London, Anh\n\nLà một trong những di tích lịch sử được bảo tồn nguyên vẹn nổi tiếng nhất trên thế giới, nhưng Tháp London cũng nằm trong những địa danh ma ám nổi danh nhất. Chẳng có gì phải bàn cãi bởi đây là nơi diễn ra hàng trăm vụ xử tử, giết người và tra tấn dã man trong hơn 1.000 năm qua. Hàng chục vụ “chạm trán” với ma bên ngoài và bên trong tòa tháp đã được ghi lại.\n\nVào một ngày đông lạnh giá năm 1957, lúc 3 giờ sáng, một lính gác bị đánh thức bởi tiếng đập trên chòi canh. Khi anh bước ra ngoài để tìm hiểu thì nhìn thấy một bóng người trắng toát ở trên đỉnh tháp. Sau đó, anh lính mới biết rằng cũng vào chính ngày này cách đây 500 năm trước, bà Jane Grey đã bị chặt đầu ở đây (12/2/1554).\n\nTuy nhiên, có lẽ bóng ma nổi tiếng nhất ngụ tại tòa tháp này là linh hồn của bà Ann Boleyn - một trong số những người vợ của vua Henry VIII, người cũng bị chặt đầu vào năm 1536. Bóng ma được nhìn thấy rất nhiều lần, đôi lúc ôm chiếc đầu của bà đi lang thang ở tháp Xanh và tháp Nhà Nguyện.\n\nMột trong những câu chuyện ma đáng sợ nhất gắn liền với tháp London là câu chuyện kể về cái chết của nữ bá tước Salisbury, người bị kết án tử hình sau khi bị buộc tội dính líu tới các hành động tội ác vào năm 1541(mặc dù người dân tin rằng bà vô tội). Khi đang vùng vẫy ở trên đoạn đầu đài, bà chạy thoát và bị tay đao phủ rượt đuổi theo vung dao chém rơi đầu. Màn xử tử kinh hoàng này thường được các linh hồn ở tháp Xanh diễn lại.\n\n\n\n\n9. Lâu đài Ballygally - vịnh Ballygally, Ireland\n\nNgụ tại ngôi làng cùng tên, thuộc hạt Antrim (bắc Ireland), lâu đài Ballygally quay ra biển phía trước vịnh Ballygally. Nó là tòa nhà duy nhất được xây dựng từ thế kỷ 17 vẫn đang được sử dụng làm nơi ở và là một trong những nơi nhiều ma nhất trong vùng.\n\nMột bóng ma thường được nhắc đến là bóng ma bà Isobel Shaw - người chủ cũ của lâu đài. Dân tình đồn rằng người sống trong nhà đôi khi nghe thấy những tiếng gõ cửa nhưng sau đó lập tức biến mất. Khi còn sống Isobel đã bị chồng khóa vào trong phòng và không cho ăn, bà chết do nhảy từ cửa sổ xuống. Một bóng ma khác thường đi lại quanh lâu đài trong bộ váy lụa là bà Nixon, người đã sống ở đây vào thế kỷ 19.\n\n\n\n\n10. Lâu đài Rose Hall - vịnh Montego, Jamaica\n\nRose Hall là lâu đài bằng đá nổi tiếng nhất được xây dựng vào những năm 1770 ở Jamaica. Với một tầng trên được trát vữa, Rose Hall nằm cheo leo trên sườn đồi đem đến cho khách tham quan một phong cảnh tuyệt đẹp nhìn ra biển.\n\nRose Hall được biến đến với câu chuyện về người phụ nữ tên Annie Palmer tới đây vào năm 1820 và những truyền thuyết không có thật về những đường hầm dưới lòng đất, những vết máu và những câu chuyện ma. Annie Palmer là một phù thủy, người ta tin rằng ả đã giết 3 người chồng (bằng đầu độc, đâm, treo cổ sau đó đổ dầu đun sôi vào tai họ) và rất nhiều tình nhân trong đó có các nô lệ với lý do đơn giản là ả đã chán họ. Mới đây, khách du lịch đã chụp được những bức ảnh xuất hiện các khuôn mặt ma quái.\n\n\n(ST)", "replies": [ "hay thiệt! hổng bít có thật hong nữa? giá mà mình được đến những nơi đó 1 lần. hì", "\n\nnhocquay nói:\n\n\n\nhay thiệt! hổng bít có thật hong nữa? giá mà mình được đến những nơi đó 1 lần. hì\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nlên đó rồi lại bị ma ám cậu ko sợ sao?", "\n\nPeace Loving nói:\n\n\n\nlên đó rồi lại bị ma ám cậu ko sợ sao?\n\nClick để xem tiếp...\n\n sợ chứ nhưng mà được một lần đến đấy tớ sẽ dủ thêm bạn đi chịu hong", "ko, mình ko đi đâu.", "Hình như ở Đà Lạt cũng có 1 ngôi nhà phải không nhỉ?", "\n\nanh7thong nói:\n\n\n\nko, mình ko đi đâu.\n\nClick để xem tiếp...\n\nđi đi mà. nhưng tớ dủ thêm cả peace loving nữa. ok? mà chắc chừng nào mình là... như thế thì mới tới được đó. hehe", "Vui đó, ước gì được đến thử nhỉ", "nhocquay thích khám phá về ma nhỉ", "được gặp ma 1 lần cũng thích ", "Sợ qué có cho tiền mk cũng ko đi đâu", "Mk nửa tin nửa ngờ vào sự tồn tại của na quỷ. Nhưng gặp ma 1 lần cũng thật đáng nhớ. Giá như sau này mk có thể đến những địa điểm đó..." ] }
kenhsinhvien
_doc
460a8cc231d6a81fcc47280bc4f0d3a9
1
null
{ "item_id": "460a8cc231d6a81fcc47280bc4f0d3a9", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/di-tim-tinh-yeu.13587/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "3/1/2011", "title": "Đi tìm tình yêu", "post": "", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
d05171eec7010a37a82456200717f833
1
null
{ "item_id": "d05171eec7010a37a82456200717f833", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/gap-nhau-cuoi-nam-2011.13585/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Rạp phim", "datetime": "3/1/2011", "title": "Gặp nhau cuối năm 2011", "post": "Part 1\n\n\n\n\n\n\n\npart 2\n\n\n\n\n\n\n\npart 3\n\n\n\n\n\n\n\nhíc", "replies": [ "ghê nhỉ, như chưởng bộ Hồng Kông" ] }
kenhsinhvien
_doc
681e31157626f615316b5724c5c8a86d
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "681e31157626f615316b5724c5c8a86d", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/6-ky-tich-cua-teen-viet-nam-2010.13589/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Tin tức", "datetime": "3/1/2011", "title": "6 kỳ tích của teen Việt năm 2010", "post": "Năm 2010 ngoài những câu chuyện đau lòng về giới trẻ như bạo lực học đường, lối sống không lành mạnh... còn có những gương mặt đã làm nên điều kỳ diệu khiến không chỉ thế hệ 9X tự hào mà ngay cả người lớn cũng nghiêng mình khâm phục. Để làm được n hững điều đó, ngoài tài năng, trí thông minh vượt trội, các bạn trẻ đã phải nỗ lực hàng ngày, hàng giờ, đổ bao mồ hôi, nước mắt và đôi lúc là sự cay đắng. Và cuối cùng, trong một thời khác nào đó, họ đã làm nên những điều tốt đẹp nhất, vinh quang nhất cho cộng đồng.Dưới đây là những gương mặt tiêu biểu, \"xứng danh\" là thần tượng của các em nhỏ Việt Nam:\nKỳ tích có tên gọi Lê Quang Liêm\nKhi nhiều bạn trẻ vẫn đang mải mê với dư âm của Tết thì vào ngày 17/2 vừa qua, kỳ thủ 18 tuổi Lê Quang Liêm của Việt Nam đã đoạt chức vô địch giải cờ vua Aeroflot mở rộng tại Nga - giải cờ vua được đánh giá là khó nhất thế giới.\n\n{\n\n\n\nLê Quang Liêm (áo kẻ trắng đen) tại giải đấu cờ vua Aeroflot mở rộng.Vào cuối tháng 7, tại giải Dortmund (Đức), Quang Liêm đã làm ngỡ ngàng các cao thủ bằng một màn trình diễn ấn tượng, nhất là khi hòa hai ván đấu với cựu vô địch thế giới Kramnik, cũng như tạo ra “cơn địa chấn” với chiến thắng cựu á quân thế giới Peter Leko. Trong ván đấu cuối cùng của giải, Quang Liêm thủ hòa với Ruslan Ponomariov- nhà vô địch của giải để giành HCB với 5,5 điểm sau 10 ván đấu (2 thắng, 7 hòa và 1 thua).\nLê Quang Liêm sinh năm 1991, hiện chàng trai này là vận động viên cờ vua số 1 của Việt Nam và nằm trong top 10 kỳ thủ trẻ của thế giới.\nPhan Minh Đức – vô địch Đường lên đỉnh Olympia 2010\nNgày 13/6, sau một trận đấu gay go và quyết liệt, Phan Minh Đức, cậu học sinh lớp 12 chuyên Hóa trường THPT Hà Nội – Ams đã trở thành nhà vô địch leo núi Olympia lần thứ 10 với 295 điểm.\nTuy nhiên, đằng sau kết quả này là một câu chuyện buồn, mà có lẽ chàng trai vừa trèo lên đỉnh vinh quang xong là người buồn nhất. Rất đông đảo dư luận đã phản hồi rằng đó là một kết quả không công bằng, khi phần trả lời câu hỏi của Minh Đức là đánh vần không đúng, và sự thiệt thòi được hướng đến Đức Hiếu- người sẽ bằng điểm với Đức nếu kết quả câu trả lời này bị hủy.\n\n\nPhan Minh Đức - vô địch Đường lên đỉnh Olympia 2010.Trước sức ép của dư luận, đích thân ông Lại Văn Sâm - cố vấn chương trình đã lên tiếng khẳng định giữ nguyên kết quả và sẽ đảm bảo không có thí sinh nào thiệt thòi. Tuy vậy, nhiều ngày sau đó, dư luận vẫn tỏ ra không phục với kết quả này.\nTrong khi đó, nhiều người cho rằng, dù có thể là có vấn đề ở tổ chức, nhưng Phan Minh Đức, với sự thông minh và hiểu biết của mình, hoàn toàn xứng đáng để đeo vòng nguyệt quế.\nTăng Văn Bình – thủ khoa ĐH duy nhất đạt điểm tuyệt đối\nTháng 8, sau một mùa hè nắng nóng kỷ lục và mùa thi căng thẳng, dư luận trong cả nước chờ đợi một mùa bội thu thủ khoa đại học như các kỳ tuyển sinh trước. Tuy nhiên, năm nay, chỉ duy nhất một thí sinh đạt trọn vẹn 3 điểm 10 (quá ít so với con số hàng trăm của kỳ tuyển sinh năm ngoái). Đó là cậu học sinh đến từ lớp chuyên Toán trường THPT chuyên Phan Bội Châu (TP Vinh, Nghệ An) – Tăng Văn Bình.\n\n\nTăng Văn Bình trong cuộc giao lưu với sinh viên Hà Nội.\nNhững ngày mới nhập học tại trường ĐH Ngoại thương, Tăng Văn Bình đã cùng các thủ khoa đồng thời là bạn cùng lớp cấp 3 đến tham gia ngày hội hiến máu tại gò Đống Đa. Tại đây, hàng trăm bạn trẻ đã rất thích thú khi được giao lưu với Bình, những chia sẻ về kinh nghiệm học của chàng trai sinh năm 1992 này sẽ là bài học có giá trị cho các teen sắp sửa bước vào ngưỡng cửa đại học.\nTăng Văn Bình là một hình ảnh của thế hệ 9X nghèo học giỏi, trước khi đỗ thủ khoa vào trường ĐH Ngoại thương, Bình đã đạt giải nhất môn Toán của tỉnh và giải nhì môn Toán kì thi học sinh giỏi quốc gia. Tân thủ khoa của sinh viên Ngoại thương cho biết ước mơ của em là muốn có một kết quả học tập thật tốt và sau này ra trường tìm được công việc ổn định.\nNguyễn Tố Linh – xôn xao cộng đồng hiphop\n13 tuổi, làn da nâu bóng, gương mặt lạnh, mái tóc được tết thành nhiều bím rất cầu kỳ và cá tính, cô bé bước lên sân khấu, chỉ mới tạo dáng thôi cũng đã tỏa sáng. Đó là một nhân tài Nguyễn Tố Linh – lớp 5 trường tiểu học Tô Hiệu (thành phố Hải Phòng).\n\n\n\n\nNguyễn Tố Linh cá tính trên sân khấu.\nTại vòng chung kết Bước nhảy xì tin - một cuộc thi quy mô về hiphop, Tố Linh đã vô địch giải cá nhân khu vực miền Bắc.\nĐến thời điểm này, Tố Linh mới chỉ biết đến hiphop chưa được một năm. Nhưng gia đình cho biết em rất có năng khiếu bắt chước và chuyển tải hồn các điệu nhảy. Chỉ cần xem trên truyền hình, internet, em đã có thể nhảy giống hệt, thậm chí là đẹp hơn thế. Trong tương lai, cái tên Nguyễn Tố Linh chắc chắn sẽ còn xuất hiện nhiều ở lĩnh vực văn hóa hiphop của giới trẻ.\nHiếu Hiền - giải nhất viết thư UPU\nVượt qua gần 1,2 triệu bức thư của các học sinh trên toàn quốc, cô bé Hồ Thị Hiếu Hiền đã giành giải nhất trong cuộc thi viết thư UPU năm 2010. Hiếu Hiền là học sinh lớp 7/9 trường THCS Tây Sơn, Đà Nẵng, hiện em sống với mẹ trong một căn nhà thuê tại quận Hải Châu.\n\n\nCô bé Hồ Thị Hiếu Hiền với ước mơ trở thành một đạo diễn nổi tiếng.Trong bức thư gửi đến đạo diễn Trương Nghệ Mưu, về chủ đề ADIS, Hiếu Hiền viết: \"...Đột nhiên, một ý nghĩ vụt lóe lên trong cháu: ước gì cháu cũng có tài làm phim như ông nhỉ? Cháu sẽ xây dựng ngay những tác phẩm điện ảnh thật hay về đề tài HIV/AIDS để thức tỉnh loài người. Ông ạ, bộ phim đầu tay của cháu sẽ là câu chuyện đầy cảm động về một mối tình lãng mạn và bi ai: chàng và nàng yêu nhau tha thiết song cuối cùng vẫn không lấy được nhau chỉ vì một trong hai người có H. Tiếp đến là bộ phim có tên “Phải chết” cũng sẽ nổi tiếng không kém gì bộ phim “Phải sống” của ông...\".\nMột tháng sau, Hiếu Hiền lại trở thành một gương mặt hiếm có của teen Việt khi cô bé giành giải nhất cuộc thi Làm phim toàn quốc dành cho học sinh Việt Nam - kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long-Hà Nội.\nLần này, tác phẩm của Hiếu Hiền có tên Buổi học của Thúy, ngắn 3 phút, lời thoại bằng tiếng Nhật, phản ánh buổi học tại nhà của cô bé học trò tên Thúy luôn bị gián đoạn vì ba mẹ gọi sai vặt và các em trêu chọc.\nBích Phương - Huy chương vàng duy nhất của VN tại Asiad 16\nNgày 25/11 năm 2010, tại Đại hội thể thao châu Á lần thứ 16 diễn ra ở Trung Quốc, cô gái sinh năm 1992, Lê Bích Phương đã mang về tấm huy chương vàng duy nhất cho đoàn thể thao Việt Nam.\n\n\nNiềm vui chiến thắng của Bích Phương.\nLà một trong những võ sĩ trẻ nhất của đội Karate Việt Nam, cô thiếu nữ Hà Nội đã bất ngờ dành chiến thắng trước võ sĩ Kobayashi Miki để giành tấm huy chương vàng môn karatedo. Miki Kobayashi là một võ sĩ người Nhật Bản, từng giành danh hiệu vô địch thế giới, có kỹ thuật hoàn chỉnh và kinh nghiệm quốc tế dày dạn, cho nên chiến thắng của cô gái 9X này càng thêm phần tự hào.\nTước khi tham dự Asiad 16, năm 2005, Bích Phương mới bắt đầu làm quen với karatedo và năm 2008 được gọi lên tuyển. Ngoài võ thuật, Phương còn có sở thích như bao cô gái khác: thích shopping và ăn nầm bò.\nVới tấm huy chương này này, Bích Phương đã ghi tên mình vào thế hệ những 9X đầy tài năng, đam mê và có thể đạt được điều kỳ diệu.\nNguồn Zing.vn", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
e5c5d637f81f4ae2758df78a9f493a71
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "e5c5d637f81f4ae2758df78a9f493a71", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/nao-minh-cung-cuoi.13569/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Hài hước", "datetime": "2/1/2011", "title": "Nào mình cùng… cười", "post": "\n{\n\n\n\n\n\nTrong đám tang một giáo sư chuyên khoa tim, sinh viên ghi ơn ông bằng cách ghép ảnh của ông vào một panô vẽ một trái tim thật to.\n\nBỗng có vị thầy giáo già khóc lớn rồi cười ha hả… “Thưa giáo sư, vì sao thầy vừa khóc lại vừa cười ạ” Một sinh viên kinh ngạc hỏi.\n\n“Tôi khóc vì cảm động trước tấm chân tình của các anh với vị giáo sư quá cố, còn tôi cười là cười cho thân phận của mình, nếu mai này tôi chết đi các anh sẽ ghép hình tôi vào cái gì đây..?\n\n“Dạ thầy dạy môn gì ạ ?”\n\n“Tôi dạy sản phụ khoa”\n\n*\n* *​\nGiáo sư nói với các học viên:\n\n- Trong lĩnh vực đạo đức, chúng ta hãy bàn tới khái niệm dối trá. Ai trong số các anh chị ở đây đã đọc cuốn sách tôi viết về vấn đề này?\nTất cả lần lượt giơ tay. Giáo sư nhìn khắp lượt rồi nói:\n- Tuyệt lắm. Thật là một sự khởi đầu hoàn hảo. Thực ra tôi đâu có viết cuốn sách nào nói về vấn đề như vậy.\n\n*\n* *​\nTèo là một tân sinh viên chưa kịp nhập học, mắc bệnh hiểm nghèo rồi qua đời. Xuống âm phủ, đến ngày luận công - tội. Diêm Vương phán: \n\n- Ta biết ngươi chăm chỉ, học giỏi nhưng số ngươi không may chết sớm. Ta cho ngươi một thỉnh cầu. Ngươi muốn nói gì?\n- Dạ! Con vừa đậu đại học mà chưa biết “mùi” sinh viên là gì. Xin ngài cho con hưởng “mùi” sinh viên!\nDiêm Vương gật đầu:\n- Được! Bay đâu, bưng ra đây một tô... mì tôm!\n- Hả?!\nsưu tầm​\nSinh viên đi cua gái​\n\nCuối tháng, một anh sinh viên công nghệ thông tin đang thơ thẩn ở sân trường. Mắt lờ đờ sau một ngày không có gì vào bụng, chàng buồn bã bước đi thì chợt nhìn thấy một sinh viên nữ đang ngồi ở đầu một ghế đá. Máu \"nghề nghiệp\" nổi lên, anh quyết định \"triển khai\". Tiến lại ngồi ở đầu ghế bên kia, và với bản chất nói ít hành động nhiều, anh từ từ xích lại dần dần cô gái.\nCô gái bực mình :\n- Anh kia, hãy dừng lại đi, anh đã đi quá xa rồi đấy.\nRất thản nhiên và nhanh chí cậu sinh viên đáp:\nÔ hay, anh đang tiến lại gần em đấy chứ!\n- ?!\n\n*\n* *​Một anh sinh viên sư phạm cả buổi tối ngồi mọc rễ trước phòng người đẹp mà nàng vẫn không nói gì. Một tiếng qua đi, bỗng nhiên nàng nhỏ nhẹ với anh sinh viên:\n- Anh có muốn đi chơi không?\nĐược lời như cởi tấm lòng, chàng mừng rỡ mắt sáng như sao trời:\n- Ôi! anh muốn lắm chứ!\nNàng mệt mỏi:\n- Vậy thì anh đi đi, em không dám giữ!\n- Hả?!\n\nHọc trò nhiễm ca nhạc\n\n\n\n\n- Em hãy cho thầy biết triệu chứng nguy hiểm và rõ ràng nhất của bệnh tim là gì!\n- Dạ thưa thầy, đó là trái tim không ngủ yên ạ.\n- Em có nghe thầy hỏi gì không?\n- Nếu em nói em vẫn chưa nghe thì thật ra em đang dối thầy…\n\n*\n* *​\nGiơ liền\n\nCô giáo nói với cả lớp:\n- Em nào cảm thấy mình còn chưa hiểu bài thì giơ tay lên...\nMột phút yên lặng trôi qua nhưng không thấy em nào giơ tay, cô bèn động viên:\n- Chỉ có những người thông minh mới biết mình hãy còn dốt.\nCả lớp nhất loạt giơ tay.\n\n*\n* *​\nNghĩ…\n\nThầy giáo đang giảng bài, bỗng phát hiện một nữ sinh đang ngồi mơ màng nhìn ra cửa sổ. Thầy liền gọi người ngồi bên cạnh cô nàng đứng dậy và hỏi:\n- Bạn ấy đang làm gì vậy?\n- Thưa thầy, chắc là bạn ấy đang nghĩ về quê hương đấy ạ.\n- Sao em biết?\n- Vì trong ngăn bàn bạn ấy vẫn còn một quả khế ạ!\n\n*\n* *​\nCòn tùy\n\nGiờ văn, học bài miêu tả sinh vật, cô giáo hỏi một học sinh:\n- Theo em, con chó được chia thành mấy phần?\n- Dạ, cái đó còn tùy thuộc vào số người trên bàn nhậu ạ.\n\nCười cùng học trò​\n\n\nGiờ văn, thầy giáo gọi một học sinh:\n- Em hãy giải thích ý nghĩa của câu “Con sâu làm rầu nồi canh”.\n- Thưa thầy, xin thầy miễn cho em giải thích câu này vì nó đã quá lỗi thời.\n- Cái gì?\n- Bây giờ con sâu là bằng chứng đáng tin cậy nhất cho sản phẩm rau an toàn đấy ạ.\n- ???\n\n*\n* *​\n- Em hãy cho cô một ví dụ về phản xạ có điều kiện?\n- Thưa cô, ví dụ như khi đang chạy xe trên đường mà thoáng thấy bóng cảnh sát giao thông là bố em dừng ngay xe lại và thay mũ lưỡi trai bằng mũ bảo hiểm ạ.\n\n*\n* *​\nHai bà bạn lâu ngày mới gặp nhau ngồi trò chuyện:\n- Thằng con tôi mới được trình độ 9/12. Thế con chị học đến đâu rồi?\n- Hic, nó mới được đến 7/2 chị ạ.\n- Lạ thế? 7/12 mới đúng chứ?\n- Không. Thằng con tôi thuộc diện “ngồi nhầm lớp”, nên bây giờ buổi sáng thì học lớp 7, buổi chiều lại về lớp 2 để học.\n\nSưu tầm .​", "replies": [ "Hôn súc vật \ntRong giờ học môn sinh vật, cô giáo giảng cho học sinh:\n\n- Các em không được hôn súc vật, vì như vậy có thể bị lây nhiễm những bệnh nguy hiểm. Em nào có thể lấy cho cô một ví dụ?\n- Một học sinh xung phong: Thưa cô, dì em hay hôn con cún con của dì...\n- Và chuyện gì đã xảy ra?\n- Con cún đã lăn đùng ra chết.\n\n*****\n\nCáo phó\n\nTý vừa khóc mếu máo vừa chạy về nhà, mách với bố:\n\n- Thầy giáo trù đập con quá, bố ạ. Hôm nào thầy cũng gọi con lên trả bài. Thầy cố tình chọn những câu thật khó để con không trả lời được thì thầy phạt. Hôm nay con lại bị phạt cầm tai đứng ở cuối lớp.\n\nBố Tý tức lắm. Hôm sau ông ta dẫn Tý, hầm hầm vào gặp thầy:\n\n- Tôi nghe cháu nó nói thầy trù đập nó ghê lắm. Tại sao thầy lại đối xử với con tôi như vậy?\n\n- Tôi trù đập con ông hồi nào đâu, nhưng ông xem, hôm nào tôi bảo nó lên bảng trả bài, nó cũng không trả lời được, kể cả câu hỏi dễ nhất.\n\n- Tôi lại nghe cháu nó nói thầy toàn chọn câu khó thôi. Đâu, thầy cho tôi một ví dụ xem nào.\n\n- Này nhé, hôm qua tôi hỏi nó tướng Trần Hưng Đạo chết hồi nào mà nó có trả lời được đâu.\n\nBố Tý ngẫm nghĩ một lúc, rồi đáp:\n\n- Thôi, thầy cũng thông cảm cho cháu. Gia đình tôi là gia đình làm ăn buôn bán, lâu lâu coi báo thì xem tin tức chứ ai đi đọc cáo phó làm gì.\n\nVăn của học sinh\n\n\nChuyện kể về một anh sinh viên người Hung sang Việt Nam làm nghiên cưú sinh môn tiếng Việt.\n\nCuối đợt nghiên cứu trường ÐHQG Hà Nội tổ chức một kì thi gọi là kiểm tra trình độ của từng nghiên cứu sinh. Ðề văn ra như sau:\n\n\"Anh (chị) hãy giải thích câu ca dao:\nGió đưa cành trúc la đà\nTiếng chuông Thiên Mụ, canh gà Thọ Xương.\"\n\nÐọc xong đề, anh chàng sinh viên khoái trí lắm vì nghĩ rằng không có gì là khó, nhất là khi anh có mang theo cả từ điển. Sau một hồi tra cứu chảy nước mắt, xem ra anh ta đã tường tận nhiều điều:\n\n\"Gió đưa (được) cành trúc\" thì ắt hẳn phải là gió to, ý hẳn là có bão.\nVới từ \"la\" anh phân vân giữa hai cách hiểu:\n+ \"la\" là sự kết hợp giữ lừa và ngựa.\n+ \"la\" anh đoán rằng đề đã in sai, phải là lao mới đúng. Và anh đã chọn cách hiểu này.\n\"Ðà\" là thanh tà vẹt để tàu có thể chuyển động trên đó.\n\"Thiên mụ\" : đàn bà trời - ý hẳn là vợ trời.|\n\" Thọ\" : nhiều lần (lâu)\nVà cuối cùng anh ta đã cho ra đời một sản phẩm bất hủ:\n\n“Trời nổi cơn bão lớn\nLao xuống tà vẹt đường\nVợ trời đánh một tiếng chuông\nCanh gà húp vội, hóc xương mấy lần”\n\n*****\n\nÐề bài: Em hãy phân tích nghệ thuật tả người của Nguyễn Du trong tác phẩm Truyện Kiều:\n\nBài làm của một học sinh lớp 9 ở tỉnh Bình Dương có đoạn viết như sau: \"...Nguyễn Du có thể nói là sư phụ trong việc sử dụng nghệ thuật biến hoá (?). Ông tả Từ Hải thiệt \"ngầu\": \"vai năm tấc\", \" thân mười thước\"- y như ông Thần Ðèn (chứ ngoài đời làm sao có thiệt). ông tả chỗ này còn độc đáo hơn: \"Râu hùm, hàm én, mày ngài\". Trên một nhân vật có tới ba đại diện loài vật: hổ-chim-bướm. Thật tài quá xá! \"\n\nLời phê của giáo viên: Dùng từ ngữ cẩu thả; phân tích bậy bạ; tưởng tượng loạn xạ; thiệt cũng \"tài quá xá\"! 1 điểm.\n\nTí học làm văn\n\n\n\nHồi còn đi học tiểu học, Tí rất thích làm văn. Một hôm, Tí được cô giáo ra bài tập về nhà: Hãy tả con vật mà em nuôi.\n\nTí về bắt một con... rận nghiên cứu và tả con rận rất chi tiết, tất nhiên là cô giáo không hài lòng, cô bắt Tí làm lại bài văn là hãy tả con chó nhà em.\n\nTí bèn làm lại một bài văn như sau: \"Nhà em có một con chó, con chó có nhiều lông, đã nhiều lông thì phải có rận, sau đây em xin tả con rận: ....\" và Tí bắt đầu tả con rận\n\nCô giáo đọc bài văn, rất bực mình, liền bắt Tí làm lại lần nữa, lần này là tả con cá\n\nTí làm bài văn khác y như sau: \"Nhà em có một con cá, con cá sống dưới nước nên nó có nhiều vảy. Nếu nó sống trên cạn chắc hẳn nó sẽ có nhiều lông, đã nhiều lông thì phải có rận, sau đây em xin tả con rận: ....\"\n\nRồi một hôm, Tí lại được cô giáo cho ra bài tập về nhà làm: Hãy tả cô bé dễ thương mà em ngồi cạnh.\n\nTí bèn làm một bài văn như sau: \"Em được may mắn ngồi cạnh một cô bé dễ thương và vô cùng láu lỉnh, Tóc cô bé dài mượt nên không có rận, Nhưng sau đây em xin được tiếp tục tả con rận: ....\" và Tí lại bắt đầu tả con rận.\n\nLần khác, cô giáo ra một đầu đầu bài tập làm văn miệng tại lớp: \"Hãy tả cảnh buổi sáng sớm\".\n\nCả lớp yên lặng nghĩ bài. Sau 30 phút, Tí đã nhanh nhẩu xung phong đứng lên:\n\n- Thưa cô! Em xin phát biểu.\n\n- Nào! Mời em Tí!\n\n- Thưa cô! Buổi sáng sớm mai, bố bắt em ra ngoài sân tập thể dục. Em nhìn thấy ông mặt trời hiện ra. Em thấy một con gà trống đuổi theo một con gà mái.\n\n- Thế rồi thì sao? - cô giáo hỏi\n\n-Thế rồi thì con gà trống bắt con gà mái cõng nó đi chơi!\n\n- Thôi ngay!\n\n- Em cũng bảo thôi nhưng nó vẫn không thôi.\n\n- Im ngay!\n\n- Nó không im ngay mà con trống lại còn gáy: ò ó o o o... con mái thì cúc cù cu cu...\n\nSưu tầm", "Thế mới là phụ nữ\n\n\nChuẩn bị đi dự hội hóa trang, vợ nói với chồng: - Anh bảo nên chọn loại mặt nạ nào để đi dự hội mà không ai nhận ra em?\n\n- Dễ thôi, em đừng đội tóc giả, không son phấn, không vẽ mắt, không đeo lông mi giả, như vậy thì đến anh cũng chẳng biết vợ mình là ai nữa là.\n\n*****\n\nSau khi giảng bài về sinh đẻ có kế hoạch, cán bộ hỏi một nữ sinh:\n\n- Nếu đi khám, phát hiện có thai thì việc trước tiên em làm gì?\n\nCô gái nhanh nhảu trả lời:\n\n- Bắt anh ta tổ chức đám cưới ngay.\n\n*****\n\nĐổi vợ\n\nCô vợ đọc báo xong xúc động nói: Trên báo viết rằng tại Phương Đông người ta đổi vợ để lấy một con ngựa. Anh thì không bao giờ làm chuyện đó phải không nào anh yêu?\n\n- Dĩ nhiên rồi - anh chồng đáp - ít ra thì cũng phải lấy một chiếc xe hơi.\n\n*****\n\n- Anh yêu, anh có thể rửa bát giúp em được không ạ?\n\n- Hôm nay công việc bù đầu, bây giờ mệt bã cả người ra.\n\n- Em chỉ muốn thử anh yêu thôi, chứ bát em đã rửa xong từ lâu rồi.\n\n- Em yêu, anh cũng chỉ đùa đấy mà!\n\nSưu tầm\n\nThầy Cũng chịu\n\n\n\nTrong giờ toán:\n\nThầy: Em hãy cho thầy biết các thí dụ về đơn thức, nhị thức và đa thức.\nTrò: Thưa thầy, tối qua nhà em ai cũng thức xem đá banh, đó là đa thức. Khi sắp hết hiệp một thì chỉ còn lại em và ba em xem, đó là nhị thức. Đến cuối trận chỉ còn mình em xem, đó là đơn thức.\n\n********\n\nTrong giờ sinh vật, thầy gọi:\n- An, hãy cho thầy biết con người có bao nhiêu cái xương sườn?\n- Thưa thầy, em không thể đếm hết được.\n- Sao vậy?\n- Tại đụng vào là em nhột." ] }
kenhsinhvien
_doc
4315449de417b23abac62d90615485bb
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "4315449de417b23abac62d90615485bb", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/bi-mat-cua-kiep-luan-hoi.13566/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "2/1/2011", "title": "Bí mật của kiếp luân hồi", "post": "Cho đến nay, khoa học hiện đại vẫn chưa thể chứng minh được việc có kiếp sau hay kiếp trước của con người hay không? Tất cả vẫn chìm trong sự kỳ bí với những việc con người không thể giải thích nổi. \n\nLuân hồi\n\nTheo quan điểm của nhiều người, cuộc sống chưa kết thúc khi con người qua đời, mà linh hồn sau khi thể xác chết đã đầu thai trở lại một kiếp sống khác theo bánh xe luân hồi, cứ mãi như thế cho đến khi nó đi được đến cõi Niết Bàn. Cuộc sống của con người trên trần thế thực ra chỉ là một \"kiếp\", thân xác chỉ là nơi cư trú của linh hồn mà thôi.\n\nĐiểm chú ý là không phải chỉ có đạo Phật mới có thuyết luân hồi và ý niệm về sự đầu thai, trong nhiều tôn giáo khác cũng tồn tại điều này tuy ở những dạng khác nhau. Ý niệm về sự luân hồi xuất hiện trong đạo Hồi, trong quan điểm của người Hi Lạp cổ đại, hay một số vùng miền trên thế giới.\n\nTại các quốc gia phương Tây, các nhà nghiên cứu đã bỏ nhiều thời gian và công sức nhằm tìm ra lời giải đáp cho hiện tượng này, nhưng vẫn chưa thể đưa ra lời giải thích cuối cùng.\n\n\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\nKiếp trước bạn là ai?​\nCó thể thấy tiêu biểu nhất cho sự đầu thai và kiếp luân hồi chính là việc chọn Đại la Lạt Ma hay Ban thiên Lạt Ma. Người ta thường chọn người kế nhiệm vị trí này thông qua việc tìm kiếm đứa trẻ nào sinh ra đúng vào thời điểm những nhân vật này chết đi, và bằng những dấu hiệu và kiến thức đặc biệt để xác định xem đứa trẻ đó có phải do chính người đã mất đầu thai vào không.\n\nNgười ta cũng tin rằng có một sợi dây vô hình như gắn chặt giữa hai số kiếp đó lại với nhau.\n\nKhó có thể giải thích nổi tại sao những người ở \"kiếp sau\" lại có cách cư xử thói quen, và biết cả những bí mật của những người ở \"kiếp trước\". Mặc dù một số người cho là một số sự kiện nhớ lại kiếp sống trước đã được ghi chép lại và thử nghiệm một cách khoa học, khoa học chưa chính thức chấp nhận đầu thai như là một hiện tượng chứng minh được.\n\nBí ẩn chưa có lời giải\n\nNgày 29/4/2005, vợ chồng anh Chaudhary sống tại Ahmedabad (Ấn Độ) đã vô cùng đau xót khi đứa con trai 13 tuổi tên là Rakesh bị tai nạn xe máy và mất 5 ngày sau đó. Vài giờ trước khi Rakesh qua đời, vợ anh Chaudhary là cô Minaben bắt đầu có ảo giác, cô nói với chồng là Rakesh về nhà và muốn tạm biệt mẹ và hứa sẽ quay lại.\n\nMột năm sau đó, vào ngày 22/4/2006, cô Minaben sinh hạ một bé trai và đặt tên con là Rakesh. Rakesh và người anh đã mất giống nhau như đúc, và có cách cư xử giống hệt nhau. Điểm đặc biệt hơn là cậu biết tất cả những chỗ anh trai mình để đồ chơi, nhận ra những người họ hàng chưa bao giờ gặp.\n\nKhông chỉ có vậy, khi được đưa về quê của anh Chuadhary ở Palanpur, cậu bé cũng biết luôn tên của người chị họ Anila mới gặp lần đầu, cô bé này vốn ngày xưa là bạn thân của người anh trai đã mất của cậu. Rakesh cũng rủ cô bé chạy ra cái cây nơi 2 người thường chơi với nhau ngày xưa.\n\nTrường hợp của Rakesh không phải là trường hợp duy nhất, cô bé Samlini Permac sinh năm 1962 ở Colombo, Sri Lanka vô cùng sợ nước và ô tô. Mỗi lần phải tắm cô đều la khóc dữ dội. Cô bé sau đó kể lại quãng đời \"kiếp trước\" của mình, khi đi mua bánh mì vào thời điểm phố xá ngập lụt, bỗng có một chiếc xe buýt đi sát bên cạnh đã hất em xuống nước.\n\nEm chỉ kịp giơ tay lên cầu cứu và hét lên \"Mẹ ơi\" rồi chìm hẳn vào giấc ngủ. Gia đình của cô bé rất bất ngờ và họ bắt đầu tìm hiểu thêm về những vụ việc tương tự như thế đã từng xảy ra ở đâu, và sau một thời gian hai người biết được câu chuyện một cô bé 11 tuổi từng chết đuối trong hoàn cảnh như thế, tất nhiên là từ khi Samlini chưa ra đời.\n\n\n\n\nBí ẩn trí nhớ về kiếp trước​\nMột sự việc nữa cũng khiến khoa học đau đầu, đó là sự việc diễn ra tại làng Nathul, phía Bắc Miến Điện. Cô gái M Tin Aung Myo sinh ngày 26 tháng 12 năm 1953 trong một gia đình có 3 chị em gái. Ngay từ nhỏ, cô bé luôn tỏ ra mình là con trai, và luôn miệng nói rằng mình là người lính Nhật đã bị quân đồng minh bắn chết cách ngôi nhà của cha mẹ cô bé gần 100m.\n\nCô bé rất sợ máy bay, nhất định không chịu mặc đồ con gái, nói tiếng Miến Điện rất khó khăn, thích ăn và nấu các món ăn theo khẩu vị của Nhật, và cô luôn tỏ ra buồn bã vì nhớ quê hương Nhật Bản của mình. Ma Tin Aung Myo cho biết gia đình \"kiếp trước\" của cô ở miền Bắc nước Nhật, trước khi nhập ngũ, \"cô\" là chủ một cửa hiệu nhỏ nhưng khi vào lính thì làm đầu bếp.\n\nNhưng cô bé không nhớ một tên tuổi hay địa danh nào cả và cũng không chịu kết hôn, bởi theo cô, cô là một người đàn ông và chỉ kết hôn với phụ nữ mà thôi.\n\nChaokun Radzh-sutadzharn, sinh ngày 12/10/1908 ở miền Trung Thái Lan. Cha của cậu là Nai Pae, mẹ là Nang Rieng, tên thường gọi là Choti. Ngay từ khi biết nói, cậu bé đã cho mọi người biết mình là Nai Leng, người bác ruột đã mất khi cậu bé ra đời.\n\nĐáng chú ý là cậu có cách gõ bàn hệt như ông bác, có thể nói và đọc được các thứ tiếng mà ông bác lúc sinh thời từng học, và ngoài ra biết chính xác từng chi tiết một trong cuộc đời ông bác ruột của mình. Sau này Choti đi tu ở một ngôi chùa ở Băng Cốc và sau đó xuất bản cuốn sách về sự luân hồi này.\n\n(ST)", "replies": [ "úi trời!", "Nghe có vẻ sock đấy.. mềnh nhìn cái hìnhđã sợ rùi ", "hic.k biết kiếp trc mình là ai.@@", "\n\nMonster nói:\n\n\n\nhic.k biết kiếp trc mình là ai.@@\n\nClick để xem tiếp...\n\n chắc bạn là... monster... nhát gan. hehe", "nè. kiếp trc mình làm lính, sống đời nhà Hạ, bị treo cổ chết. hihi.\nlàm sao biết dc nhỉ? đã uống canh tì bà ùi mà.", "mình làm nhà sư bị sét đánh chết\ntrời cho thần sấm rước về đó mà", "Còn có nhiều câu chuyện cũng kì bí , nó nằm trong cuốn \"Những khả năng kì diệu trong tâm linh con người\" . mọi người tìm đọc đi, hay lắm ^ ^", "Kiếp trước mình là gì nhỉ???????????????????????????????", "kiếp trước mình là nho sĩ, sống đời nhà Lý" ] }
kenhsinhvien
_doc
654a2549e05700029973d207b50bce48
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "654a2549e05700029973d207b50bce48", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/vuot-qua-ngan-nam-yeu-chang.13328/page-5", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "28/12/2010", "title": "Vượt qua ngàn năm yêu chàng", "post": "", "replies": [ "Chương 44\n\n\n\nLưu phi đều bước đi tới, mang dáng vẻ như một người chị lớn, hướng Hoàng thượng thi lễ, mỉm cười với Mộ Dung Tuyết, mở miệng nói – “Hoàng thượng tâm tình hẳn tốt lắm, thiếp thân chật vật mãi mới tìm tới được đây, Hoàng thượng cũng quá bất công rồi, vừa có muội muội thiên thần này đã muốn quên tỷ tỷ người cũ rồi.” – Nói xong bèn tiến lại thân thiết nắm lấy tay Mộ Dung Tuyết, giọng nói có chút bi ai – “Muội muội, nghe nói mấy hôm trước ở nhà có chuyện, làm cho muội muội đau lòng th.ân thể có phần không khỏe, mấy ngày nay thế nào rồi?”\n\n\nMộ Dung Tuyết ngượng ngùng cười, dù sao cũng có chút không quen, trước mặt người vốn là trưởng bối của nàng, nay bị người ta gọi là muội muội, nghe vậy vẫn luôn khiến nàng ngại ngần không thoải mái, hơn nữa Lưu phi trông có vẻ không đáng sợ như đại tỷ nói, nàng chỉ khẽ mỉm cười, nói – “Cám ơn, đã khá hơn nhiều.”\n\n\nLưu phi trong lòng lạnh lùng cười, rõ ràng vẫn chỉ là đứa trẻ ranh, nói tới nói lui chẳng thoát nổi cái tính trẻ con miệng còn hôi sữa, đúng là bị Mộ Dung Thanh Lương làm hư mất rồi, đến thế mà cũng không biết xấu hổ, gả cho cha chồng của chính các tỷ tỷ mình. Nhưng trên mặt, Lưu phi vẫn mỉm cười dịu dàng như cũ, kéo lấy tay Mộ Dung Tuyết, cứ như thật sự là tỷ muội tốt của nhau, ngay cả Mộ Dung Phong đang nấp sau bồn hoa cũng cảm thấy hoài nghi, Lưu phi này, rốt cuộc là người như thế nào? Vì sao Tư Mã Nhuệ nói với nàng người này đến sẽ chẳng có chuyện gì hay ho?\n\n\n“Ôi, thế sự vô thường, muội muội cũng không cần bận tâm đâu, tỷ tỷ chỉ tới đây thăm muội một cái, thấy muội khí sắc không tệ, trong lòng thật sự yên tâm.” – Lưu phi nhìn nhìn Hoàng thượng, nửa hờn giận nửa nũng nịu nói – “Hoàng thượng, ngài cũng quá bất cẩn rồi, ngài có biết hay không, Nhã Lệ công chúa của Ô Mông Quốc biến đâu mất rồi, ngài cứ yên tâm để muội muội một mình ở trong Noãn Ngọc Các, vạn nhất cái cô công chúa kia làm chuyện gì khác người, chỉ sợ lại tổn thương đến muội muội.”\n\n\n“Thật sao?” – Hoàng thượng sửng sốt – “Chẳng nghe Cường nhi nói gì cả.”\n\n\n“Đó là Cường nhi sợ Hoàng thượng lo lắng.” – Lưu phi nhìn nhìn lại Mộ Dung Tuyết, nói với Hoàng thượng – “Cường nhi nói, công chúa Nhã Lệ kia từ nhỏ đã bị quốc vương Ô Mông Quốc nuông chiều sinh hư, tập tục cũng chẳng như Đại Hưng vương triều chúng ta, chỉ lo sẽ làm tổn hại tới Tuyết phi, cho nên mới có y bảo thần thiếp mang theo một thị vệ võ công cao cường tới đây để bảo vệ Tuyết phi nương nương. \n\nThị vệ này vốn là tay chân thân tín của Cường nhi, năm ngoái Cường nhi phái tới để bảo vệ an nguy cho thần thiếp, nay, nghĩ tới Nhã Lệ công chúa kia tùy hứng hành sự, đối với Hoàng hậu tỷ tỷ, Ngô muội muội, cùng thần thiếp là uy hiếp không lớn, dù sao chúng thần thiếp cũng đều hơn tuổi, hơn nữa bên người đều có thị vệ võ nghệ cao cường, chỉ có Tuyết phi muội muội tuổi còn nhỏ, lại xinh đẹp như thần tiên, chỉ sợ Nhã Lệ công chúa làm điều gì bất lợi với Tuyết phi muội muội, có vị thị vệ này bên cạnh, thần thiếp cũng yên tâm.” – Nói xong, không lớn tiếng mà uy nghi nói với một nam tử trẻ tuổi cường tráng đứng phía sau – “Triệu Cương, tới ra mắt Hoàng thượng và Tuyết phi nương nương.”\n\n\nTriệu Cương tuổi không quá lớn, cao lớn uy mãnh, mạnh mẽ tựa ánh mặt trời, làn da ngăm đen, mày rậm mắt to, anh khi bức người, nhìn Hoàng thượng cùng Tuyết phi, quỳ xuống thi lễ – “Thị vệ Triệu Cương ra mắt Hoàng thượng cùng Tuyết phi nương nương.”\n\n\nHoàng thượng nhìn – “Thì ra là Triệu thị vệ, ngươi nhất định là thị vệ đắc lực nhất bên cạnh Lưu phi rồi, Lưu phi, nàng làm sao có thể nhường thị vệ tốt nhất này để trông coi Tuyết nhi được?”\n\n\nLưu phi hé miệng, có chút ủy khuất nói – “Thiếp thân chỉ biết Hoàng thượng cứ ngờ vực thiếp thân vô căn cứ, chẳng lẽ không đem thị vệ tốt nhất tặng cho Tuyết phi muội muội mà lấy người kém nhất ra sao, thiếp thân làm sao ác độc được như thế?”\n\n\nHoàng thượng cười – “Nàng thật khéo miệng quá, chẳng nói lại được với nàng, được rồi, cứ cho là trẫm hiểu lầm nàng, Triệu thị vệ, nếu Lưu phi để ngươi lại đây, ngươi cứ ở đây đi, nhớ phải bảo vệ Tuyết nhi cẩn thận, nếu Tuyết nhi có chút sơ sẩy gì, trẫm nhất định không tha cho ngươi!”", "Lưu phi ở bên chu miệng một chút, không chịu buông tha – “Nếu Hoàng thượng ngài lo lắng, thiếp thân đành bảo Triệu Cương trở về, miễn cho người ta ngờ vực vô căn cứ, lại không yên tâm!”\n\n\nHoàng thượng vỗ vỗ khuôn mặt Lưu phi, nói – “Được rồi, tối nay trẫm phải tới Hòa Dương cung của ngươi, cảm ơn ngươi chiếu cố Tuyết nhi của trẫm như thế.” (Juu: h.ãm =.=” bắt đầu chán em Tuyết rồi đây)\n\n\nLưu phi kiều mỵ cười, nũng nịu nói – “Hoàng thượng, ngài thật xấu.”\n\n\nBên kia trong mắt Mộ Dung Tuyết hiện lên một tia ghen tuông, đúng vậy, nhiều ngày nay, Hoàng thượng chưa từng rời khỏi Noãn Ngọc Các, nhưng đêm nay Hoàng thượng lại muốn tới Hòa Dương cung của Lưu phi, ngày mai có thể nào lại đi Chính Dương cung của Hoàng hậu hay Bình Dương cung của Ngô phi? Chỉ là, Lưu phi có ý tốt nghĩ cho nàng, làm sao nàng có thể ghen trước mặt Hoàng thượng được đây?(Juu: “ý tốt” mới sợ chứ, em này là ngu hay ngây thơ nhở)\n\n\nTư Mã Nhuệ hơi hơi cười lạnh một chút – “Lưu phi này, làm sao tốt bụng đến vậy! Chỉ sợ Mộ Dung Tuyết từ giờ về sau khó mà an ổn.”\n\n\nMộ Dung Phong nói nhỏ – “Ta cũng thấy được có gì đó kỳ quái, Lưu phi thực sẽ chẳng thích Mộ Dung Tuyết, sao có thể bỏ được thị vệ tốt nhất bên mình đem lại đây tặng cho Mộ Dung Tuyết được? Lại còn là thị vệ trẻ tuổi anh tuấn như thế, bà ta chẳng lẽ không sợ, Mộ Dung Tuyết sau này sẽ sinh chuyện sao?”\n\n\n“E là dụng ý của Lưu phi đấy.” – Tư Mã Nhuệ lạnh lùng nói – “Lưu phi này, rất giỏi dùng tâm kế, chỉ với Mộ Dung Tuyết đơn độc vô tri, tuyệt đối chỉ có kết cục mắc mưu chịu thiệt thôi.”\n\n\nMộ Dung Phong nhìn Tư Mã Nhuệ – “Ngươi có thành kiến sâu đậm với bà ta ghê.”\n\n\nTư Mã Nhuệ thở dài – “Nàng mới vào cung chưa đầy một tháng, mới biết trong cung hiểm ác. Đại Hưng vương triều tuy là ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng trong hoàng cung khó tránh khỏi thị phi khúc mắc, Lưu phi này, nếu sau này nàng tiếp xúc nhiều, sẽ thấy bà ta lắm mưu nhiều kế ra sao. Nàng biết Hồng Ngọc kia là người phương nào không? Chính là Nhị thái tử phi bây giờ ấy.”\n\n\nMộ Dung Phong lắc lắc đầu, thầm nghĩ: ta làm sao biết được, ngay cả chuyện của Mộ Dung Phong cũng là do Xuân Liễu nói, làm sao biết được chuyện trong cung này.\n\n\n“Nàng nếu không biết, cũng là bình thường thôi, nhớ trước đây nghe nàng nói qua, thưở nhỏ nàng sống cùng bà ngoại, chừng mười bốn tuổi mới trở về Mộ Dung vương phủ, nếu không có Hồng Ngọc, đã chẳng có Tư Mã Cường ngày nay.” – Tư Mã Nhuệ khẽ thở dài, nhìn Mộ Dung Phong, lẳng lặng nói – “Nàng cũng nghe tổ mẫu nói, Hồng Ngọc cùng Vân Tuệ biểu tỷ quan hệ rất tốt, thực ra, các nàng là tỷ muội cùng cha khác mẹ, mẫu thân của Vân Tuệ biểu tỷ là muội muội của mẫu hậu (Juu: thế thì phải gọi là biểu muội chứ nhở, ta chịu, nguyên tác bảo thế x_x), mà mẫu thân của Hồng Ngọc là một vị tiểu thiếp của dượng, tính cách ôn hòa, quan hệ với dì cũng không tệ, dì dối xử với Hồng Ngọc cũng như con mình sinh ra, trước kia, hai nữ hài tử thường vào cung chơi, mà Hồng Ngọc cùng đại ca quan hệ rất tốt, hai người thường cùng nhau chơi đùa. \n\nSau này Vân Tuệ biểu tỷ cùng Hồng Ngọc đều được phong là quận chúa, thời điểm ấy, Lưu phi mẫu thân của Tư Mã Cường cũng không được sủng ái, cũng chỉ là một Mỹ nhân thôi, Tư Mã Cường cũng không được phong là thái tử…trong cung này không phải chỉ có mỗi bốn thái tử chúng ta, thực ra vẫn còn những huynh đệ khác, chỉ là đạt được tư cách thái tử chỉ có bốn người chúng ta (Juu: ta nghi ngờ cái “tư cách thái tử” của Nhuệ ca =.=”, chắc nhờ mẫu thân là Hoàng hậu =.=”)…hắn còn phải đi theo một vị sư phó học nghệ, không thường xuyên tới, tất nhiên cũng chẳng thân quen với Hồng Ngọc, thậm chí còn chẳng hề gặp mặt.\n\nNhưng mà, ngay khi Hồng Ngọc sắp xuất giá, một lần ra ngoài chơi gặp mấy tên vô lại, thời khắc quan trọng, “may mắn” gặp được Tư Mã Cường, thế là thành anh hùng cứu mỹ nhân, có lẽ ở chung với đại ca quá ôn hòa, không có đam mê, so với sự kiện này rồi trở nên kích thích, thường xuyên qua lại, hai người còn sống như vợ chồng, việc này dĩ nhiên không nên công khai, nể mặt mẫu hậu, phụ hoàng chỉ công nhận quan hệ của Tư Mã Cường với Hồng Ngọc, cũng tứ phong cho Tư Mã Cường thân phận Nhị thái tử, vì tránh cho đại ca khỏi đau lòng, liền đẩy Tư Mã Cường đi trấn thủ biên quan. Tư Mã Cường là đệ tử tâm đắc của tổ phụ Ngô Mông, tất nhiên cũng không phải là hư danh, ở biên quan đánh đâu thắng đó, cũng bởi vậy, mẫu bằng tử quý, Lưu phi liền dần dần khiến cho Hoàng thượng chú ý, cũng đứng hàng Tam cung được ở Hòa Dương cung, cho đến tận bây giờ.”", "Chương 45\n\n\n\n“Hồng Ngọc gả cho Tư Mã Cường cũng không lâu lắm, nói vậy Lưu phi nương nương cũng chỉ được sủng ái thời gian không lâu.” Mộ Dung Phong nhẹ giọng hỏi.\n\n“Cũng có mười năm.” Tư Mã Nhuệ thản nhiên nói, “Huynh đệ bọn ta bốn người, Tư Mã Triết lớn tuổi nhất nên làm Đại ca, khi cùng Hồng Ngọc mến nhau y vẫn còn là một thiếu niên ngây ngô. Tư Mã Cường cùng tuổi với Đại ca, nhưng nhỏ hơn một tháng. Lúc đó Lưu phi vẫn còn là một nữ tử hai mươi, dung mạo quyến rũ, tuy là mỹ nhân nhưng có Tư Mã Cường là do một lần Hoàng thượng ngẫu nhiên qua đêm. Nếu không có tâm kế thì làm sao một bước bước đến địa vị như hôm nay.”\n\nMộ Dung Phong suy nghĩ một hồi, rồi nói, “Ta thật nhìn không ra Tư Mã Cường lại là người lãng mạn, trong suy nghĩ của ta những gì Nhã Lệ công chúa miêu tả y thật không sai, là một kẻ đầu gỗ, nhưng thật không ngờ y cũng có lúc như thế khi còn trẻ. (E: ạch, Tư Mã Cường cũng đâu lớn hơn Nhuệ ca là bao đâu ~.~) Nghĩ đến cũng thấy thú vị, nhưng cũng không thể đổ hết cho Tư Mã Cường và Lưu phi, ai bảo lúc đó Đại ca của ngài không có mặt.”\n\n“Nếu không phải lúc đó Tư Mã Cường làm quá mức ngoan độc thì ta sẽ không cáu giận cho đến tận bây giờ.” Có thể nghe được chút khinh thường trong giọng nói của Tư Mã Nhuệ, “Lúc trở về Hồng Ngọc có nói về tình hình khi đó. Nàng ta đang đi thì có mấy tên côn đồ đi đến tìm cách dây dưa, trong lời nói cố tình gây xích mích, đúng lúc Hồng Ngọc sợ hãi thì có người xông lên cứu, làm nàng ta cảm kích không thôi. Đến đây cũng không có gì nói, nhưng vấn đề là mấy tên côn đồ đó đều bị đánh chết, Tư Mã Cường cho dù thật là anh hùng thì cũng chỉ cần trừng phạt bọn chúng một chút, vậy mới có thể gọi là hoàn mỹ ‘anh hùng cứu mỹ nhân’, đâu đến mức phải đánh chết tất cả, không chừa một tên nào?”\n\nMộ Dung Phong không nói gì, trong lòng suy nghĩ một chút về những gì Tư Mã Nhuệ vừa nói, trong đầu nhớ lại những cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân trong thời cổ đại đã từng xem. Mỹ nhân bị người xấu vây lấy, sau đó đột nhiên xuất hiện một người võ nghệ cao cường, thuần thục, đánh đám người xấu một trận nghiêng ngả, rồi mỹ nhân nhìn ánh mắt sùng kính nhìn anh hùng, hận không thể lập tức lấy thân báo đáp. Hơn phân nửa kết quả sau đó đều là mỹ nhân gả cho anh hùng, nên nếu Tư Mã Cường cứu Hồng Ngọc, bất luận ở tình huống nào thì việc Hồng Ngọc cảm kích, dẫn đến tâm sinh ra sự kính yêu cũng là tự nhiên. “Đừng nói là ngài nghi ngờ chuyện ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ giữa hai người họ là có người cố tình sắp đặt?”\n\nTư Mã Nhuệ gật đầu, “Ta vẫn luôn hoài nghi như vậy nên luôn thấy khinh thường Tư Mã Cường. Nếu hắn thật sự thích Hồng Ngọc thì hãy cùng Đại ca cạnh tranh, Hồng Ngọc có quyền tự do chọn một trong hai người bọn họ, nhưng hắn lại dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy thật khó khiến người khác có thể chấp nhận.”\n\n“Tư Mã Cường cũng cạnh tranh, chẳng qua là dùng thủ đoạn không hợp để đạt được thứ mình muốn thôi. Với lại cũng một phần lỗi là do Đại ca của ngài quá chủ quan, cứ nghĩ mối tình thanh mai trúc mã của y và Hồng Ngọc sẽ không thể thay đổi nên mới xảy ra sơ sót.”\n\n“Nhưng Tư Mã Triết lấy Mộ Dung Thiên cũng không có tổn thất gì a, Mộ Dung Thiên so với Hồng Ngọc cũng không kém, ai, không có được Hồng Ngọc cũng là điều tốt. Cũng may Đại ca của ngài cũng không đến nỗi bạc đãi thê tử, nếu không Mộ Dung Thiên, hay cũng là Đại tỷ cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời chiếu rọi đến hôm nay.” Mộ Dung Phong nói đùa.\n\n“Trong hoàng cung này tình yêu là thứ yếu ớt nhất, hai người họ có thể tương kính như tân đến hôm nay cũng là chuyện không dễ dàng.” Tư Mã Nhuệ thở dài, “Trong chuyện này Mộ Dung Thiên là người vô tội nhất. Trong lòng Đại ca không thể bỏ được Hồng Ngọc, nhưng vì không để tiền đồ bị hủy và cũng để duy trì cục diện, đành phải thành thân với người mình không thương. Tóm lại khổ nhất chính là Đại tỷ của nàng.”\n\nMộ Dung Phong ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.\n\nTư Mã Nhuệ cười, nói, “Bọn họ đi rồi, chúng ta đi dạo đi.”", "Trong mắt Mộ Dung Phong hiện lên một tia hoang mang, nàng nhìn Tư Mã Nhuệ, chậm rãi bước theo y, “Ngài thật sự nhìn một người như vậy sao? Mỗi người đều sống vì tiền đồ, vì kế hoạch của mình. Tư Mã Triết lấy Mộ Dung Thiên không phải đơn thuần vì giải mối sầu bị Hồng Ngọc vứt bỏ khiến y trở thành một kẻ suốt ngày ảo não. Dù sao Mộ Dung Thanh Lương cũng là Tể tướng đương triều, trong tay nắm giữ chính sự. Nhưng còn muội muội của Mộ Dung Thiên tại sao lại gả cho Ngô Mông? Không sai, Tư Mã Cường đúng là thái tử trấn giữ biên quan, nhưng binh sĩ lại thật sự nghe theo lời của Ngô Mông đại tướng quân hơn. Lấy Đại tiểu thư của Mộ Dung vương phủ Mộ Dung Thiên tuyệt đối không hề kém so với việc lấy Hồng Ngọc, Hồng Ngọc dù sao cũng không phải là con của chính thất nên đối với người kế vị tương lai của vương triều Đại Hưng như Tư Mã Triết thì cũng không mang lại lợi ích gì nhiều.\n\nTư Mã Cường lấy Hồng Ngọc cũng vì để đạt được thân phận thái tử, và cũng vì địa vị của mẫu thân trong cung. Lưu phi cho dù có kiều mị động lòng người ra sao, nhưng nếu không có một đứa con thì làm sao có thể tồn tại đến ngày nay? Chẳng phải người xưa cũng có câu ‘mẫu bằng tử quý’ sao? Về phần Tam thái tử thì ta không biết, chỉ nghe nói là do Ngô phi sinh, học vấn uyên bác, là người khiêm tốn. Còn Tứ thái tử cô đơn ngài thanh danh bừa bãi, hơn nữa lại gây chuyện sinh sự, thật sự là kỳ quái. Ngài đừng nói tất cả đều do ngài cố ý? Người muốn học điều tốt thật khó khăn, nhưng học cái xấu thì thật dễ dàng. Tuy không phải là điều tốt nhưng dù sao để học cũng vất vả không ít, ít nhất đó là những gì ta cảm nhận. Hỏi thật ngài có cảm thấy mệt không?”\n\n“Ha ha.” Tư Mã Nhuệ cười sảng khoái, nhìn Mộ Dung Phong, một hồi lâu mới ngừng lại. Y vui vẻ nói, “Có mệt hay không ta không rõ lắm, vấn đề là nàng đừng nói ta đối với nàng cũng là chuyện không tốt a?”\n\n“Ngài quả là khiêm tốn.” Mộ Dung Phong trừng mắt liếc y một cái, “Ta nói chuyện đứng đắn, ngài làm sao lại cười như thế chứ. Nếu vậy mà còn không tính là chuyện không tốt, vậy theo ý ngài thế nào mới là không tốt ?”\n\nTư Mả Nhuệ mỉm cười hỏi, “Vậy theo nàng nói, rốt cuộc ta không tốt ở điểm nào?”\n\nMộ Dung Phong suy nghĩ nửa ngày, trước mắt nàng là những bông hoa cúc đang nở rộ, hương thơm bay nồng nặc trong không khí, làm nàng hơi choáng váng, “Ngài không làm việc đàng hoàng! Phong lưu thành tánh! Bất cần đời! Khinh người quá đáng! Ân, còn có – còn có cái gì, ngài còn muốn thêm cái gì, chỉ nhiêu đó cũng đủ ghê người rồi.”\n\nTư Mã Nhuệ tươi cười, không nề hà nói, “Ta là thái tử, nhưng không nhất định phải làm hoàng đế, với lại ta không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, quá mệt mỏi, cho nên ta chỉ làm thái tử, không cần để ý đến quốc sự trong thiên hạ, ưu quốc ưu dân, nghĩ đến đây ta không biết nên làm việc đàng hoàng gì. Ta cũng không phải là Tư Mã Triết, nhật lí vạn ky, cần chính liên dân.\n\nTa thích chơi bời giang hồ, cũng quen biết không ít nữ nhi, cũng có quan hệ th.ân thể, nhưng tất cả đều là ngươi tình ta nguyện, nên chỉ có thể xem là ta phong lưu thành tính. Ta cũng không phải là hái hoa đạo tặc, cũng không ép buộc ai, nên không thể tính là tội không thể tha thứ, thích chính là thích, ta cũng không thích cất giấu người ta thích, làm vậy sẽ bị quy tội không nhận thân thích.\n\nVề phần bất cần đời, ha ha, ta cũng không phải muốn làm nhân tài quốc gia, chỉ muốn tuỳ ý, tất cả dựa theo tính tình của ta, không phiền người khác sinh sống, điều này hẳn là không thể cung thuyết đi. Cuối cùng theo lời nàng nói là ta khinh người quá đáng, ta tuy là thái tử, nhưng nàng cũng thấy là ta không khi dễ ai, đối đãi với hạ nhân cũng hiền lành, như thế không phải là ta quá công bằng sao? Còn phần sau khi nào nàng nhớ hãy nói cho biết để ta tiếp tục giải thích.”\n\nMộ Dung Phong nhìn Tư Mã Nhuệ, “Ngài làm sao mà có thể nguỵ biện nhiều như vậy?”\n\n“Không phải ta nguỵ biện mà căn bản là nàng không muốn công chính đối xử ta, kỳ thật ta cảm thấy bản thân là người sạch sẽ nhất trong hoàng cung này.” Tư Mã Nhuệ sắc mặt không đổi, tâm không khiêu nói.\n\nMộ Dung Phong nhịn không được nở nụ cười, “Ta không biết ngài có phải là người sạch sẽ nhát trong cung này hay không, nhưng bất quá ta tin tưởng trong cung này ngài là người có da mặt dày nhất.”\n\nTư Mã Nhuệ nửa thật nửa đùa cười nói, “Ta là người không biết xấu hổ như vậy sao?”\n\nMộ Dung Phong nhịn không được, cười thiếu chút nữa ho khan, “Tư Mã Nhuệ, ta có thể hiểu được một điều, trong cung này ngài tuyệt đối là người thú vị nhất!”\n\nTư Mã Nhuệ ôn nhu nhìn Mộ Dung Phong, trong lòng trằn trọc một câu nói: ‘Mộ Dung Phong, nàng không biết nàng đối với ta quan trọng thế nào, vì nàng có thể sống hạnh phúc, vô luận làm gì ta cũng sẽ làm.’ Nhưng lời đó chưa bao giờ nói, vì y biết Mộ Dung Phong không thương y, chính nàng đã từng nói qua với y.\n\nChỉ cần có thể duy trì cục diện tốt đẹp trước mắt, y cũng đã thấy đủ rồi.", "Chương 46\n\n\n\nTrời quả thật lạnh, nhưng bên trong Noãn Ngọc Các vẫn ấm áp như tiết trời mùa xuân, chỉ là có chút im lặng, cảnh đêm ngoài cửa sổ càng khiến bầu không khí trở nên lạnh lẽo. Cảnh vật càng khiến lòng Mộ Dung Tuyết cũng ngày càng nặng trĩu, đến nỗi nàng chỉ muốn khóc.\n\nNàng có chút hoang mang, không biết vì cái gì, nhưng tại sao ngày từ đầu trong đầu nàng không hề nghĩ đến điều này. Nàng thích Hoàng Thượng, thích sự chín chắn, ôn nhu và từng trải của Hoàng Thượng, thích đến nỗi nàng cũng không rõ bản thân đang làm gì, nàng chỉ biết ngày đó nhìn thấy Hoàng Thượng cười với nàng, nghe thấy giọng nói ôn nhu của người khi trò chuyện cùng nàng, nàng chỉ cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào.\n\nTrong lòng nàng, Hoàng Thượng là duy nhất, nhưng nàng không phải là người duy nhất trong lòng Hoàng Thượng.\n\nLúc này có lẽ Hoàng Thượng đang cùng Lưu phi mây mưa tìm hoan, nghĩ đến đây trong lòng Mộ Dung Tuyết đau như bị dao cắt.\n\n“Nương nương, người nên đi nghỉ.” Thụy Hỉ nhẹ nhàng lên tiếng, nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của tiểu thư, Thụy Hỉ cảm thấy cảm thấy có chút bất lực. Hoàng Thượng chỉ mới một buổi tối không đến Noãn Ngọc Các, tiểu thư liền trở nên thương tâm như vậy, nếu sau này Hoàng Thượng sủng hạnh nữ nhân khác, không biết tiểu thư có thể đón nhận chuyện đó một cách dễ dàng giống Hoàng Hậu, Ngô phi, Lưu phi không?\n\n“Ta ngủ không được.” Mộ Dung Tuyết nói, nhìn bộ dạng của nàng lúc này có chút đáng thương.\n\n“Ngươi nha! Thật sự không thú vị chút nào, chỉ vì chuyện này mà khóc, thật không đáng.” Bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói, khiến cho Mộ Dung Tuyết cùng Thụy Hỉ hách nhất đại khiêu, Triệu Cương ở bên ngoài một chút động tĩnh cũng không có.\n\nTrong phòng đột nhiên xuất hiện một nữ tử kỳ lạ, nữ tử này lại đang mặc trang phục của Mộ Dung Tuyết, thoạt nhìn có vẻ không hợp lắm, nhưng cũng không tệ, đặc biệt là đôi mắt linh hoạt của nàng, thập phần thu hút sự chú ý của người khác.\n\n“Không muốn hắn qua đêm ở chỗ nữ nhân khác thì chỉ cần kêu hắn trở về, dù sao hắn vẫn còn yêu thích sự mới mẻ của ngươi, một tiếng kêu hắn trở về hoàn toàn đơn giản.”\n\n“Ngươi, ngươi, ngươi –” Thanh âm của Mộ Dung Tuyết run run, nói không ra lời.\n\n“Ngươi cái gì, ta là Nhã Lệ công chúa, là lễ vật của Ô Mông quốc hiến tặng cho Hoàng Thượng.” Nhã Lệ không quan tâm đến Mộ Dung Tuyết, nhàn nhã ngồi xuống ghế, cầm chén trà lên uống hết một hơi, rồi tươi cười nói, “Ta trốn đến từ chỗ của Tư Mã Cường, chạy và trốn ở đây, vì Hoàng Thượng hay đến đây, nên nếu ta trốn ở đây thì khả năng câu dẫn hắn cũng sẽ cao hơn.”\n\nMộ Dung Tuyết mở to mắt, trong lòng thầm hỏi nữ nhân này vừa nói cái gì.\n\n“Ngươi nhìn ta kỳ quái như vậy làm gì?” Nhã Lệ nói. “Kỳ thật ngươi đúng là không sánh được với Mộ Dung Phong. Ngươi xinh đẹp thì xinh đẹp đó, nhưng luận về khẩu vị, ngươi quả thật kém xa so với tỷ tỷ của ngươi. Ta cũng không biết ánh mắt hoàng đế bị gì, hắn chưa từng thấy qua dị tộc mỹ nữ như ta cho nên khi mỹ nhân như ta xuất hiện, hắn không biết thưởng thức là điều dễ hiểu, nhưng ta không hiểu là tại sao hắn lại bỏ qua một nữ tử đáng yêu như Mộ Dung Phong để chọn ngươi. À phải, ta quên, ngươi vẫn chưa gả cho ai, còn Mộ Dung Phong thì đã là phi tử của Tư Mã Nhuệ, nên dù có muốn thì chỉ có thể nhìn thôi.” (E: khúc cuối ta phóng _._)\n\nMộ Dung Tuyết và Thủy Hị đứng ngây ngốc sững sờ tại chỗ, không hiểu chuyện này là chuyện gì. Triệu Cương ngoài cửa tại sao lại không có chút động tĩnh gì chứ, không phải hắn là người võ nghệ cao cường, là thị vệ đắc lực nhất bên người Lưu phi sao? Chẳng lẽ hắn không biết có người đột nhập vào phòng sao?\n\n“Không cần hướng ánh mắt cầu cứu về phía cửa. Thị vệ ngoài kia võ nghệ không tồi, nhưng không biết cách dùng dược, nên ta chỉ cần dùng một chút mê dược cũng đủ làm hắn mê man bất tỉnh.” Nhã Lệ cười hì hì nói, “Mà chủ tớ hai ngươi khẩn trương làm gì, ta không giết các ngươi mà. À phải, ngươi có muốn Hoàng Thượng quay lại Noãn Ngọc Các không?”", "Mộ Dung Tuyết không biết nói gì, chỉ đứng ngây ngốc nhìn Nhã Lệ.\n\n“Ngươi gọi là Thụy Hỉ phải không.” Nhã Lệ nhìn Thụy Hỉ cũng đang đứng ngây ngốc bên cạnh Mộ Dung Tuyết, lên tiếng nói, “Ngươi đó, bây giờ ngươi phải đi đến Hòa Dương Cung, nói với Hoàng Thượng, Tuyết phi đang bị một nữ tử dị tộc bắt cóc, hắn sẽ lập tức trở về thôi. Đi mau đi –”\n\nNhìn Thụy Hỉ khó khăn đi ra ngoài rồi Nhã Lệ mới quay lại nhìn Mộ Dung Tuyết, tò mò hỏi, “Hoàng Thượng có gì tốt đến nỗi làm ngươi mê muội như vậy? Đến nỗi mẫu thân của ngươi tự sát cũng không làm ngươi hối hận, không phải chỉ vì hắn bộ dạng không tệ, mà lại còn ôn nhu chăm sóc ngươi, thêm nữa địa vị lại là Hoàng Thượng có quyền có thế nên người không hối hận sao? Ngươi thật sự yêu hắn sao?”\n\n“Ngươi, ngươi không phải cũng có ý nghĩ câu dẫn Hoàng Thượng sao?” Mộ Dung Tuyết thấp giọng lên tiếng, nàng từng nghe nói đến nữ nhân này. Lúc ngắm hoa cúc tại Long Thúy Uyển nàng từng nghe Tư Mã Cường đề cập đến nữ nhân này, không phải lúc đó Hoàng Thượng đã đem nàng ta ban cho Tư Mã Cường rồi sao, bây giờ tại sao lại đột nhiên xuất hiện tại Noãn Ngọc Các?\n\nNhã Lệ bĩu môi, “Thật sự thì ta không thích hắn, ta yêu tên thái tử gọi là Tư Mã Nhuệ kia hơn, hắn bộ dạng xinh đẹp, khí chất cũng tốt, càng nhìn càng khiến tâm của ta xao xuyến, ta không thích Tư Mã Cường, ngoài mặt là một kẻ bộ dạng công chính, nhưng con người thật sự của hắn thì thật tối tăm, nhìn thấy hắn là ta ăn không no rồi.\n\nVấn đề là Tư Mã Nhuệ đã có Mộ Dung Phong rồi, bản thân ta tự hỏi ta không thể tranh với tỷ tỷ của ngươi. Cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể lợi dụng vào Hoàng Thượng, nếu không phải vì nghĩ cho lợi ích của Ô Mông quốc thì ta cũng mặc kệ Hoàng Thượng của các ngươi, hắn rất già, thậm chí còn muốn lớn hơn phụ vương của ta.”\nMộ Dung Tuyết nhất thời chỉ biết ngây ngốc đứng đó nhìn Nhã Lệ, nàng ta rất có tài ăn nói, chuyện có lý cũng có thể nói thành không làm Mộ Dung Tuyết chỉ có thể im miệng không nói gì.\n\nNgoài cửa vang lên tiếng bước đi vội vàng, Hoàng Thượng mang theo vài thị vệ vội vã xông vào. Vừa tiến vào đã nhìn thấy Mộ Dung Tuyết đang bị một nữ tử bắt làm con tin, mà nữ tử kia đúng là Nhã Lệ công chúa trốn ra từ phủ của Tư Mã Cường. Nhã Lệ cũng thật to gan lớn mật, y phục trên người của Mộ Dung Tuyết sớm đã bị nàng ta cởi ra, bây giờ Mộ Dung Tuyết chỉ có một chiếc áo ngắn bó sát người, để lộ ra vòng eo mảnh khảnh, trên eo đeo một cái đai lưng cổ quái, còn bên dưới nàng chỉ mặc một cái quần bằng lụa mỏng manh, chân không mang hài, lộ ra đôi chân thanh tú đáng yêu, móng tay sơn đỏ, chỉ một cử động nhỏ cũng vang lên những âm thanh dễ nghe.\n\n“Hoàng Thượng, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Nhã Lệ cười hì hì nói.\n\n“Thả Tuyết Nhi của trẫm ra.” Hoàng Thượng lo lắng nói.\n\n“Ra lệnh cho những người này tất cả đều ra ngoài, sau đó mới cùng ta nói điều kiện.” Nhã Lệ không nghe những gì Hoàng Thượng nói.\n\nHoàng Thượng lập tức ra lệnh cho tất cả mọi người lui ra ngoài, tức giận nhìn Nhã Lệ công chúa nói, “Ngươi không cần chọc giận trẫm, bằng không đừng trách trẫm không khách khí.”\n\nNhã Lệ nhẹ nhàng cười, rồi nói, “Lại đây, ta có vài điều muốn nói với ngươi. Ngươi phải ngoan ngoãn nghe theo, nếu ngươi chọc giận ta, ta sẽ lập tức biến Tuyết phi của ngươi thành một kẻ xấu xí. Chỉ cần chủy thủ vẫn còn trong tay ta, thì gương mặt xinh đẹp này của Tuyết phi sẽ không còn tồn tại nữa.”\n\n“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Hoàng Thượng nhìn Mộ Dung Tuyết lúc này đã sợ đến mức gương mặt trở nên trắng bệch, đau lòng nói, “Đừng làm Tuyết Nhi bị thương.”\n\n“Ngươi chỉ cần tâm bình khí hòa nghe ta nói thì ta sẽ không làm nàng bị thương.” Nhã Lệ bình tĩnh nói, gương mặt đã dần chuyển nên nghiêm túc. “Phụ vương đem ta dâng cho ngươi, ngươi phải nhận, đừng đem ta làm lễ vật muốn ban cho ai thì ban, ngươi phải sủng hạnh ta, phong ta làm Lệ phi, ta cũng muốn trụ tại Noãn Ngọc Các này. Sau đó ngươi phải ra lệnh cho Tư Mã Cường, đứa con thứ hai đáng giận kia của ngươi thả con tin của Ô Mông quốc ta ra, hắn bắt ca ca của ta cùng một vài người khác, ra lệnh cho hắn lập tức thả họ ra.\n\nChỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta thì ta sẽ thả Tuyết Nhi của ngươi ra. Đồng thời ta cũng muốn nói cho ngươi biết là đừng nên đùa với ta, Ô Mông quốc ta thừa thãi dược liệu, nếu ta có thể thả Mộ Dung Tuyết thì cũng có thể dễ dàng bắt nàng ta lại một lần nữa.”", "Chương 47\n\n\n\nHoàng thượng sửng sốt, liên tục gật đầu – “Được, ta chấp nhận điều kiện của ngươi, thả Tuyết nhi ra trước đi, ngươi dọa nàng sợ rồi.” – Phất tay ra hiệu cho những thị vệ theo vào trong phòng lui ra ngoài.\n\n\nNhã Lệ cười, buông lỏng tay, Mộ Dung Tuyết mềm oặt ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.\n\n\n“Ngươi…!” – Hoàng thượng tức tối, oán hận nhìn Nhã Lệ.\n\n\nNhã Lệ cũng chẳng quan tâm nói – “Không phải lo, ta chỉ dùng một chút mê dược, ngài không định sủng hạnh ta trước mặt nàng ta chứ, nếu ngài muốn thế, ta cũng không ngại, chỉ cần hất chén nước là nàng ta tỉnh lại.”\n\n\nHoàng thượng nhíu mày một chút, hắn thật sự chưa từng gặp qua nữ tử nào khó đối phó như Nhã Lệ công chúa, hoàn toàn không biết xấu hổ là gì, chỉ là, điều này cũng khiến hắn thêm hiếu kỳ với Nhã Lệ, nữ tử như thế, đưa đến tận miệng, thu lại thế nào được, dù sao con trai mình cũng chẳng thích nàng ta. (Juu: ông lại bao biện này, ghét >”<)\n\n\nMắt thấy Nhã Lệ mỉm cười đi đến trước mặt hắn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, xinh đẹp như hoa nhào vào trong lòng hắn, nhẹ phất tay, ánh nến lụi tắt, cả phòng tràn ngập suyễn thanh kiều mỵ. (Juu: truyện được cái trong sáng thế này đây =.=”)\n\nSáng sớm, hai vợ chồng Tư Mã Cường và Hồng Ngọc còn chưa tỉnh lại, nô tỳ đã quỳ trước cửa phòng nhẹ giọng nói – “Nhị thái tử gia, nhị thái tử phi, Lệ phi nương nương truyền chỉ gọi hai người tới gặp nàng, cũng nhắc hai người tới càng sớm càng tốt.”\n\n\n“Lệ phi nương nương?!” – Tư Mã Cường sửng sốt một chút, hắn không nhớ rõ trong số phi tử của phụ thân có Lệ phi, hơn nữa cái người kêu Lệ phi này mới sáng sớm đã gọi vợ chồng hắn qua làm cái gì.\n\n\n“Đúng vậy.” – Nô tỳ ở bên ngoài nói nhỏ – “Ở Noãn Ngọc Các – Lệ Uyển, sáng này Hoàng thượng đã chia Noãn Ngọc Các ra làm hai uyển, Đông là Tuyết Uyển, Tuyết phi nương nương ở; Tây là Lệ Uyển, Lệ phi nương nương ở.”\n\n\nTư Mã Cường hừ một tiếng, chẳng lẽ là Nhã Lệ công chúa? Nếu thật sự là nàng, hành động của hàng quả thật là nhanh, chỉ sau một đêm công phu, từ Nhã Lệ công chúa đã biến thành Lệ phi! Trong lòng có chút do dự, lấy tính cách của Nhã Lệ công chúa, lần này gọi hai vợ chồng họ qua, nhất định không phải chuyện gì tốt. Nhưng, bây giờ nàng là phi tử của Hoàng thượng, theo đạo lý nàng có quyền này.\n\n\nKhi hai vợ chồng họ tới nơi, Đại thái tử Tư Mã Triết cùng đại thái tử phi Mộ Dung Thiên, Tam thái tử Tư Mã Thanh cùng tam thái tử phi Tiết Uyển Liên, Tứ thái tử Tư Mã Nhuệ cùng tứ thái tử phi Mộ Dung Phong, cũng đã ở đó. Tư Mã Nhuệ thích thú nhìn Nhã Lệ công chúa ngồi ở trên, bây giờ đã là Lệ phi nương nương, biểu tình có phần khoái trá.\n\n\n“Giang sơn đại hữu nhân tài xích, Các lĩnh phong tao số bách niên.” (tạm dịch: “giang sơn rộng lớn lắm nhân tài, đi trước thời đại hàng trăm năm” =.=” k biết có đúng k nữa.) – Mộ Dung Phong nhẹ nhàng than thở một câu, sau đó lắc lắc đầu, Nhã Lệ công chúa này thật hợp để sống ở thời đại kia của Bạch Mẫn, tuyệt đối có thể đạt cấp bậc ‘Bạch cốt tinh’, thêm chút tri thức nữa là thành tiêu chuẩn.\n\n\nTư Mã Nhuệ nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Phong, nhỏ giọng nói đùa – “Nhã Lệ công chúa này, hay còn gọi là Lệ phi nương nương, chắc chắn sẽ có tranh đấu cùng phi tần trong cung.”\n\n\nNhã Lệ công chúa, bây giờ là Lệ phi nương nương, liếc nhìn Tư Mã Nhuệ trước tiên, cười nói – “Tứ thái tử, ta cũng không quá mạnh miệng nhỉ, mới vài ngày thế này mà ta đã có thể vào ở Noãn Ngọc Các rồi, có điều, nể mặt mũi phi tử Mộ Dung Phong của ngươi, ta sẽ không đuổi Mộ Dung Tuyết ra ngoài, mọi người công bằng một chút, nàng một nửa, ta một nửa, thế là được rồi.”\n\n\nTư Mã Nhuệ quả thực là dở khóc dở cười, Nhã Lệ này, thực sự quá đáng, lá gan cũng quá lớn, thích làm loạn thì cứ làm loạn đi, hoàng cung này thật ra rất nhàm chán, có người khuấy động lên một chút cũng tốt.\n\n\nMộ Dung Phong bên cạnh mỉm cười, Nhã Lệ công chúa này cùng Tư Mã Nhuệ đúng là độc nhất với nhau, nếu Tư Mã Nhuệ thích, nói ra thì hai người họ qura thực là một đôi oan gia thú vị. Đáng tiếc, thiếp có ý mà chàng lại vô tình, bây giờ thì hay rồi, trở thành trưởng bối của hắn rồi.", "Quay đầu nhìn về phía Tư Mã Cường, vẻ tươi cười của Nhã Lệ công chúa trở nên có phần dữ tợn – “Nhị thái tử, ngươi không thi lễ với ta sao, ta bây giờ là nương nương phi tử của phụ hoàng ngươi, theo lý mà nói, vợ chồng các ngươi thấy ta là phải hành lễ.” – Nói xong, nàng chậm rãi từ ghế đứng lên, đi tới bên Tư Mã Cường, ghé sát vào tai hắn, lạnh lùng nhỏ giọng thì thầm – “Tư Mã Cường, ta là loại nữ tử lòng dạ hẹp hòi, ngươi gây thương tổn tới người dân Ô Mông quốc chúng ta, còn giam cầm ca ca ta, ta làm sau nuốt trôi được cái hận này, ân oán của chúng ta cứ từ từ mà tính đi.” – Nói xong ngẩng đầu lên, vẫn là khuôn mặt quyến rũ tươi cười như cũ nhìn mọi người.\n\n\nTư Mã Cường cắn răng thi lễ, cùng hắn là mấy người thái tử với thái tử phi nữa, ngoại trừ Tư Mã Nhuệ và Mộ Dung Phong, tất cả đều xoay người thi lễ, đây cũng không hẳn là đại lễ, nhưng có thể làm cho thái tử cùng thái tử phi hành lễ như thế, mặt mũi Lệ phi cũng đủ lớn lắm rồi. Luật pháp Đại Hưng vương triều quy định, chỉ có phi tử sinh con, mà đứa trẻ này sau được sắc phong thái tử, thì mới có quyền nhận quỳ lạy của các thái tử.\n\n\n“Hoàng cung này thế mà càng ngày càng náo nhiệt.” – Tư Mã Nhuệ hừ nhẹ một tiếng – “Nhưng mà thực sự chẳng thú vị, ngươi giận ta ghét, chỉ thêm phiền thôi.”\n\n\nMộ Dung Phong sửng sốt, chẳng lẽ đây là lý do Tư Mã Nhuệ không muốn qua đêm trong cung? Là vì cảm thấy hoàng cung này nhiều người ti bỉ xấu xa và lắm chuyện? Chẳng bằng ngoài cung kia giản đơn mà sạch sẽ?\n\n\nĐang nghĩ ngợi, Lệ phi chậm rãi tiêu sái đi tới trước mặt Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong chưa kịp phản ứng gì, Tư Mã Nhuệ đã sớm đứng trước mặt nàng, lấy thân mình chắn lấy nàng, cười hì hì nói – “Lệ phi, người đừng có trêu chọc người của Tư Mã Nhuệ ta, nếu như người thương tổn nàng một chút, ta lập tức có thể tiễn người một đoạn. Người tuy là Lệ phi của Hoàng thượng, nhưng Phong nhi trong tay có thánh tổ kim bài, nàng có thể cùng ngồi ăn một bàn với người, không cần hành lễ, còn ta, xin thứ lỗi, ta vốn là kẻ chẳng cần biết cấp bậc lễ nghĩa.” (Juu: em yêu Nhuệ ca )\n\n\nLệ phi hừ một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Dung Phong một cái.\n\n\nMộ Dung Phong mỉm cười, biểu tình bình tĩnh tựa như ý thu ngoài cửa sổ, lặng lẽ mà lạnh lùng.\n\n\nMộ Dung Thiên nhẹ nhàng thi lễ, giọng nói trầm tĩnh không mang một chút cảm tình nào bên trong, chỉ là lễ phép cùng miễn cưỡng – “Mộ Dung Thiên tham kiến Tuyết phi nương nương.”\n\n\nVẻ mặt Mộ Dung Tuyết khóc đến thảm, chuyện tối hôm qua nàng chẳng hay biết gì cả, chỉ biết mình nằm ngủ trên gi.ường, Thụy Hỉ bi ai nhìn nàng, nói cho nàng hay, tối hôm qua Nhã Lệ công chúa đã trở thành Lệ phi nương nương của Hoàng thượng, Noãn Ngọc Các này chia làm đôi, Đông là Tuyết Uyển, Mộ Dung Tuyết nàng ở; Tây là Lệ Uyển, Lệ phi nương nương ở. Tối hôm qua, Hoàng thượng đã ở trên cái gi.ường kia của nàng, Hoàng thượng cùng với Nhã Lệ công chúa, suốt một đêm, bọn họ triền miên hoan ái, mà nàng cứ ngủ say li bì.\n\n\nMộ Dung Tuyết quả thật khóc không ra nước mắt, nghe Thụy Hỉ nói, các tỷ tỷ đang phải ở Lệ Uyển tham kiến tân phong Lệ phi nương nương, liền dặn Thụy Hỉ đi chờ đón đường Mộ Dung Thiên và Mộ Dung Phong, mời hai nàng ấy lại đây, giúp nàng bày mưu tính kế.\n\n\nMộ Dung Thiên cùng Mộ Dung Phong theo Thụy Hỉ vào Tuyết Uyển, Mộ Dung Thiên cũng chẳng muốn tới đây, nhưng mà, Mộ Dung Tuyết nay đã là Tuyết phi nương nương, theo quy củ, nàng không thể từ chối lệnh triệu kiến của Tuyết phi nương nương.\n\n\nMộ Dung Phong lẳng lặng không nói gì, trong lòng có vài phần đồng tình, Hoàng đế làm sao có khả năng yêu duy nhất một nữ nhân đâu, nếu lựa chọn ở bên Hoàng thượng, chẳng khác nào chấp nhận chung chồng với những người đàn bà khác của hắn, giống như thời đại của Bạch Mẫn, làm tình nhân, chỉ có thể chờ đợi người đàn ông rời khỏi lão bà của hắn mà đến bên mình trong chốc lát, rồi phần lớn thời gian là một mình trong phòng, cô đơn bất lực chờ đợi.\n\n\nNàng cũng không phải tham kiến Mộ Dung Tuyết, nên đứng không nhúc nhích, cũng không thèm mở miệng.", "Chương 48\n\n\n“Tỷ tỷ, Tiểu Tuyết phải làm thế nào mới được?” – Mộ Dung Tuyết run giọng hỏi, ánh mắt bất lực nhìn hai vị tỷ tỷ mặt vẫn bình thản.\n\n\nMộ Dung Thiên nhẹ nhàng cười lạnh một chút – “Không cách nào, còn phiền Tuyết phi nương nương cứ thoải mái được rồi. Đây là hoàng cung, ngài hầu hạ đương kim hoàng thượng, bên cạnh hoàng thượng mỹ nữ vô số, ngài hơn mỗi là có tỷ muội làm bạn mà thôi. Còn nữa…phiền Tuyết phi nương nương từ sau đừng kêu Mộ Dung Thiên là tỷ tỷ, ngài giờ la Tuyết phi của hoàng thượng, mà hoàng thượng là cha chồng của Mộ Dung Thiên, đừng làm rối loạn thân phận mà khiến người ta chê cười. Nếu Tuyết phi không còn gì để nói nữa, Mộ Dung Thiên xin cáo từ.”\n\n\n“Tỷ tỷ!…” – Mộ Dung Tuyết ai oán hét lên.\n\n\nMộ Dung Thiên cũng không quay đầu lại, trong lòng tuy cũng rất đau đớn, nhưng nghĩ đến mẫu thân vì Mộ Dung Tuyết mà treo cổ tự sát, nghĩ đến tam muội vì Mộ Dung Tuyết mà không thể không gả cho Tư Mã Nhuệ, còn phụ thân sầu đến bạc đầu sau một đêm, đau đớn trong lòng liến biến thành hận, đây là nàng tự chuốc lấy, lúc ấy khuyên nàng bao nhiêu, nàng cũng không nghe, bây giờ gặp phải cơ sự này, nghĩ đến tỷ tỷ, còn có thể làm gì? Hoàng thượng chính là Hoàng thượng, hắn không có khả năng chuyên tình cho một mình Mộ Dung Tuyết, có mới nới cũ, rất thường tình.\n\n\n“Tam tỷ.” – Mộ Dung Tuyết chuyển hướng tới Mộ Dung Phong vẫn đứng không nói năng, rơi lệ không ngừng.\n\n\nMộ Dung Phong thở dài, nhẹ giọng nói – “Tuyết phi, việc đã đến nước này, cũng chẳng có cách nào, cũng chỉ biết nhìn xem số phận ngươi thế nào. Trước mắt ngươi cũng chỉ có thể cố chịu cô đơn, chờ cho Hoàng thượng lại muốn tới chỗ ngươi. Ngươi cùng Lệ phi tuổi xấp xỉ, tính cách lại hoàn toàn khác nhau, như thể mẫu đơn với mân côi, mỗi người một vẻ, Hoàng thượng không thể nào chỉ sủng một người, tâm trạng ngươi thế này, e là Hoàng hậu, Ngô phi, Lưu phi cũng từng trải qua rồi, cũng chỉ biết vậy thôi.”\n\n\nMộ Dung Tuyết choáng váng đứng, chẳng lẽ những lời Hoàng thượng nói với nàng đều là dối trá?!(Juu: chả thế thì là gì =.=”) Không phải đã nói sẽ giữ lấy nàng đời đời kiếp kiếp sao? Chỉ qua mấy ngày, đã thành như vậy…\n\n\n“Nếu đã chọn lấy con đường này, thì phải chấp nhận.” – Mộ Dung Thiên cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói theo – “Nơi này là hoàng cung, không phải Mộ Dung vương phủ, ngươi phải cẩn thận từng ly, chỉ sợ lỡ mà sơ sẩy, cho dù có chết cũng chẳng biết vì sao mà chết.”\n\n\n“Tuyết phi, hoàng cung này tập trung sắc hương của thiên hạ, ở trong Hoàng cung ai nấy không xinh đẹp động lòng người thì cũng thông minh tuyệt đỉnh, không chỉ có mình Mộ Dung Tuyết ngươi xinh đẹp tuyệt vời hay trẻ trung nhất.” – Mộ Dung Phong nói có phần bất đắc dĩ.\n\n\n“Tam muội, chúng ta đi thôi.” –Mộ Dung Thiên hờ hững nói – “Mộ Dung Tuyết, chẳng ai có thể giúp được ngươi, muốn sinh tồn, người khác ác, ngươi càng phải độc hơn, ngươi phải học lại cách làm người lần nữa.”\n\n\nMộ Dung Tuyết không nghe ra gì cả, chỉ biết đứng ngây ra nhìn bóng dáng các tỷ tỷ rời đi, nhưng trong lòng nàng cũng mơ hồ hiểu được một chút, hoàng cung này không phải nhà của mình, nàng muốn sống, không thể dựa vào ai hác, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.\n\n\n“Thụy Hỉ, đừng khóc.” – Mộ Dung Tuyết yếu ớt nói – “Lệ phi có thể quyến rũ Hoàng thượng, tại sao ta không thể, ta không biết ta kém gì so với Lệ phi kia. Hoàng thượng từng nói về sau trong lòng ngài chỉ có ta, không có ai khác, ta nhất định sẽ làm cho trong lòng hắn chỉ có mình ta, không có bất kỳ ai khác.”\n\n\nThụy Hỉ nhìn Mộ Dung Tuyết, trong lòng có cảm giác ớn lạnh. Mộ Dung Tuyết vốn là cô bé vô cùng đơn thuần, từng đơn thuần như thế thích Đại thái tử, nói về sau lập gia đình phải lấy người như Đại thái tử ấy, giờ đây, thế mà cũng sẽ tranh giành tình cảm? Khó trách hôm nay khi mời đại tiểu thư và tam tiểu thư tới, đại tiểu thư còn cười lạnh một cái, nói ‘Nàng nghĩ đây là Mộ Dung vương phủ sao, đây là hoàng cung!.’ Hoàng cung đúng là một nơi đáng sợ như thế!", "Bãi triều, Hoàng thượng đi tới Noãn Ngọc Các, đứng ở cửa, do dự nửa ngày, không biết nên tới chỗ Tuyết phi thì hơn? Hay là tới chỗ Lệ phi thì hơn? Lệ phi, thật là một cô nương nóng bỏng, cái gì cũng dám làm, khiến Hoàng thượng cả đêm thần hồn điên đảo (Juu: hạ lưu =.=”), nhưng mà Tuyết nhi lại thật sự xinh đẹp động lòng người, thế mà lại còn thuận theo hắn, người nào mới tốt đây? (Juu: quá sức hạ lưu =.=”)\n\n\n“Hoàng thượng, suy nghĩ đâu đâu vậy?” – Mộ Dung Tuyết sớm đã thấy Hoàng thượng, thấy hắn đứng ngẩn ở ngoài, trong lòng thật sự chua xót, hắn nhất định còn đang cân nhắc xem qua bên này hay Lệ phi bên kia, tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt lại gắng gượng mỉm cười – “Ngài không nhớ Tuyết nhi sao? Tuyết nhi thì luôn nhớ tới ngài, sao ngài có thể đối xử với Tuyết nhi như vậy cơ chứ?”\n\n\nHoàng thượng nhìn Mộ Dung Tuyết, mặc mộ bộ váy màu vàng nhạt, tựa như đóa hoa mới nở đón xuân, yếu đuối, cảm xúc trong đáy mắt ẩn chứa chút nước mắt, nhìn Hoàng thượng, mảnh mai, bất lực như thế. Hoàng thượng thấy trong lòng nhói lên vài phần thương tiếc, toan nhấc chân đi về phía Mộ Dung Tuyết.\n\n\n“Hoàng thượng!” – Giọng Lệ phi đột nhiên vang lên, nha đầu kia, lá gán cũng thật là lớn, ban ngày ban mặt mà cũng chỉ mặc mỗi một cái quần lụa (Juu: 0_o). Bó chặt thân hình, đường cong cuốn hút khiến người ta mơ màng – “Hoàng thượng thật là bất công quá đi, ở bên Tuyết phi tỷ tỷ bao lâu như vậy (Juu: em Tuyết được lên làm chị này =]]), thế mà thấy Tuyết phi tỷ tỷ vẫn ngây người bất động, Nhã Lệ không chịu đâu, nàng là phi tử của ngài, ta cũng là phi tử của ngài, ngài phải xem xét lại đi. Hôm qua Hoàng thượng cũng thật quá nhiệt tình, hôm nay ta cố ý chuẩn bị tiết mục mới, thật sự là uổng phí tâm tư của ta!” – Cái miệng nhỏ nhắn khăng khăng không chịu buông tha.\n\n\nHoàng thượng có chút khó xử, đứng một chỗ, suy nghĩ nửa ngày mới nói – “Tuyết nhi, xem ra khí sắc nàng không được tốt, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, đợi trẫm tới thăm sau.”\n\n\nMộ Dung Tuyết thiếu chút nữa hộc máu, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói từng chữ – “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, Tuyết nhi sẽ không quấy rầy Hoàng thượng cùng Lệ phi!” – Nói xong quay người rời đi, đem nước mắt cứng cỏi nuốt vào trong lòng, đây là Hoàng thượng, đây là Hoàng thượng hàng đêm hoan tình, đây là Hoàng thượng đã khiến nàng không hối hận đã làm cho mẫu thân treo cổ tự sát, đây là Hoàng thượng đã khiến nàng tin có thể dựa vào cả đời. (Juu: buồn đấy, nhưng mà gieo nhân nào thì gặt quả ấy =.=”)\n\n\nNàng thậm chí đã định quyến rũ Hoàng thượng, nhưng mà Hoàng thượng căn bản chẳng để tâm, Lệ phi kia vừa xuất hiện, Hoàng thượng lập tức đã ba hồn lạc mất hai!\n\n\nMộ Dung Phong rời khỏi Noãn Ngọc Các, Tư Mã Nhuệ đã chờ sẵn ở ngoài, thấy Mộ Dung Phong đi ra, cười nói – “Lại đây, ta dẫn nàng đi gặp một người. Là hoàng thúc, đệ đệ duy nhất của phụ hoàng, cũng là người nổi tiếng nho nhã ở Đại Hưng vương triều chúng ta, hôm nay tiến cung vấn an phụ hoàng, thúc ấy thật là người vui tính hay chữ, nàng gặp chắc chắn sẽ thích.” (Juu: Nhuệ ca ngố =.=” đây là hành vi gì chứ =.=” “nối giáo cho giặc” à =.=”)\n\n\n“Ta không có hứng thú với người ngươi thích.” –Mộ Dung Phong chẳng thèm để tâm nói.\n\n\n“Nàng phải gặp mới biết được.” –Tư Mã Nhuệ cười nói – “Dù sao nhàn rỗi cũng nhàm chán, chi bằng gặp thử xem, huống hồ thúc ấy từ xa tới, biết đâu lại có chuyện thú vị để nghe.”\n\n\nMộ Dung Phong thật sự không có hứng thú với đề nghị của Tư Mã Nhuệ, hoàng cung cũng như mấy thứ này, lúc đầu mới mẻ, lúc sau chẳng có ý vị gì, nàng thà nằm trên gi.ường xem sách, hơn nữa Tư Mã Nhuệ luôn bám theo nàng, nàng đi tới đâu hắn theo tới đó, thật là đáng ghét, nhưng mà, thật chẳng thể nào lay chuyển được Tư Mã Nhuệ, đành thuận theo hắn.\n\n\nNhưng mà, thời điểm nàng nhìn thấy Tư Mã Minh Lãng (Juu: tên hay quá :”>), lại cảm thấy đề nghị của Tư Mã Nhuệ thật đúng đắn, Tư Mã Minh Lãng, cũng mới ba mươi bảy, cũng khá lớn tuổi, khí chất tiêu sái mà tao nhã, một người vô cùng sạch sẽ gọn gàng. Nhất là đôi mắt, khi nhìn người ta luôn luôn ôn hòa mà chăm chú, khiến cho người ta không tự chủ được mà muốn gần gũi hắn.\n\n\nMộ Dung Phong cảm thấy tim mình phấp phỏng, nếu đặt ở thời đại của Bạch Mẫn, nàng nhất định sẽ thích con người này, ôn hòa, thành thục, ổn trọng như thế, làm cho người ta cảm thấy an toàn, vững tâm.\n\n\nNhưng mà, nàng bây giờ là cháu dâu của Tư Mã Minh Lãng, thời điểm hắn gặp nàng, ánh mắt là của bậc trưởng bối, ấm áp nhưng không gần gũi.", "“Ta nào dám năn nỉ hoàng thúc đâu, thúc ấy là người chẳng nghe ai bao giờ, cả phụ hoàng ta cũng phải công nhận, hoàng thúc rất cố chấp.” – Tư Mã Nhuệ vui vẻ nói, vẫn đứng bên cạnh Mộ Dung Phong nhưng hắn chẳng để ý tới ánh mắt tán thưởng của hoàng thúc cả sự ngượng ngùng trong mắt Mộ Dung Phong. (Juu: lần thứ n >”< Nhuệ ca ngố)\n\n\n“Nhuệ nhi, nó dường như rất thích con.” – Tư Mã Minh Lãng mỉm cười, giọng nói giấu đi vài phần ý tứ, nhìn Mộ Dung Phong, lẳng lặng nói – “Trông nó từ nhỏ tới lớn, thật là một đứa nhỏ không tồi, con đừng nhìn nó theo ánh mặt của người ngoài, cho nó là thứ gỗ mục chẳng dùng được, nhưng mà, nó thực sự là người thật lòng đấy.”\n\n\nMộ Dung Phong không phải không hiểu, trong lòng mình cũng có niềm vui giữa chốn xa lạ gặp người quen, nhưng người ta là hoàng thúc, lại còn có thê thiếp cả rồi, mà mình lại là phi tử của Tư Mã Nhuệ, cũng là người có vị hôn phu, nếu có thì cũng chỉ là phần nào thưởng thức lẫn nhau.\n\n\nTư Mã Nhuệ cười haha, vòng tay ôm lấy vai Mộ Dung Phong, vui vẻ nói – “Nếu nói trước kia Tư Mã Nhuệ chơi bời lêu lổng, ta tuyệt đối không phủ nhận, nhưng từ khi gặp được Phong nhi, ta thủ thân như ngọc, có phải không nhỉ, Phong nhi.”\nMộ Dung Phong cười – “Lạ nhỉ, ta nhớ rõ đêm đầu tiên Phong nhi tiến cung, có người còn ở trước mặt Phong nhi bỡn cợt với nha hoàn của Phong nhi, lại còn, ta cũng nhớ rõ nơi ta cùng người nào đó lần đầu gặp mặt là ở…”\n\n\n“Được rồi, được rồi, Phong nhi, nàng tha cho ta đi.” – Tư Mã Nhuệ mặt ửng hồng(Juu: dễ thương quá *^.^*), vội vàng xin tha, điều Mộ Dung Phong nói là sự thực, lúc ban đầu quả thực hắn đã như vậy, nhưng mà, căn bản lúc ấy hắn không có nghĩ Mộ Dung Phong lại là một nữ tử thanh linh đáng yêu như vậy, có lẽ khi ấy nàng luôn im lặng, cho nên mọi người xem nhẹ, chỉ chú ý tới Mộ Dung Tuyết xinh đẹp.\n\n\nTư Mã Minh Lãng mỉm cười, nụ cười có ý bao dung, cũng có một chút mất mát, thản nhiên, ngay cả chính hắn cũng chưa từng phát hiện, hắn lại thích nữ tử trước mắt này, nhưng mà, hắn cảm thấy mình thích càng bởi vì đây là phi tử của Nhuệ nhi, mà Nhuệ nhi, vốn là thế chất (Juu: cháu ý =.=”) mà hắn yêu quý nhất, nhìn nó, tựa như nhìn thấy mình khi còn trẻ(Juu: 37 vẫn còn xuân chán mà anh =.=”), lông bông phóng túng hết sức.\n\n\nHoàng Thượng từ ngoài đi vào, cất tiếng sang sảng, nghe ra có phần rất cao hứng – “Hoàng đệ, ở đây cả à? Nghe nói gần đây đường công danh của ngươi rộng mở lắm, thật khiến vi huynh ngưỡng mộ.” (Juu: thối x_x ông là hoàng đế, có ai công danh sánh bằng ông #.#)\n\n\n“Haha, vẫn thế thôi, vừa nghe Nhuệ nhi nói, phụ hoàng hắn hình như còn mới nạp phi tử kia, lúc nào hoàng huynh cũng đắm chìm trong nhuyễn ngọc ôn hương.” – Tư Mã Minh Lãng trêu chọc lại, từ nhỏ, hắn với vị hoàng huynh này đã rất thân thiết.\n\n\nHoàng thượng cười – “Cũng thực là hai người rất tuyệt, chi bằng thế này, Nhuệ nhi, con kêu Ngự Thiện Phòng chuẩn bị một bàn ăn ngon, ta muốn cho hoàng thúc của con tẩy trần,con cung với Phong nhi cùng đi luôn, kêu cả Cao công công mang Lệ phi và Tuyết phi đến chia vui, cũng để cho hoàng thúc của con làm quen.”\n\n\nTư Mã Nhuệ gật gật đầu.\n\n\n“Mở yến tiệc ở Quan Nguyệt Lâu đi, tạm thời không cần mời mẫu hậu của con tới, hoàng thúc của con đây, cũng chỉ kính sợ mỗi mẫu hậu con, nếu mẫu hậu của con tới đây, e là hoàng thúc lại phải cẩn thận dấu giếm bản chất ‘háo sắc’ của hắn.” – Hoàng thượng cười haha, trêu chọc. (Juu: còn biết đi nói người ta háo sắc nữa, không tự biết soi gương xem lại mình)\n\n\n“Hoàng huynh cứ đùa.” – Tư Mã Minh Lãng mỉm cười – “Từ sáng sớm đã đi tham kiến đại tẩu rồi, Minh Lãng cũng không phải là e sợ đại tẩu, mà chính là kính trọng, đại tẩu là một người ổn trọng hiền thục, người khiến Minh Lãng thập phần kính trọng. Chỉ e là hoàng huynh, phải ôm trái ấp, có mặt đại tẩu lại không được thoải mái.” (Juu: điểm 10 cho chất lượng\\:m/)\nHoàng thượng cười haha, gặp Tư Mã Minh Lãng, hắn thật sự rất vui vẻ.", "Chương 50\n\n\nQuan Nguyệt Lâu, đêm mới buông, ý thu lành lạnh, trăng sáng treo trên cao, yến hội vừa lúc giữa thu, đây cũng là nguyên nhân Tư Mã Minh Lãng trở về, hàng năm y đều trở về vào dịp này để vấn an mẫu thân của mình, cũng là Thái hậu ở cung Tường Phúc.\n\n\nMộ Dung Tuyết và Nhã Lệ công chúa một trước một sau cũng đã tới.\n\n\nMộ Dung Tuyết mặc một bộ quần lụa giản đơn màu hồng nhạt, nhìn rất đáng yêu, mà Nhã Lệ mặc một thân váy đỏ thẫm bó chặt, hoàn toàn không có ý che dấu th.ân thể nồng nhiệt tình yêu của mình, thậm chí trước mắt mọi người, nàng cũng không keo kiệt mà khoe ra. Nhìn thấy nàng như thế, Hoàng thượng có chút không vừa lòng, dù sao cũng có hoàng đệ ở bên, nàng lại không để ý hành động cử chỉ như thế, là trái với môn phong của hoàng gia.\n\n\n“Lệ phi, đi thay quần áo lại đi, đừng khiến hoàng đệ chê cười.” – Hoàng thượng không hài lòng nói, Mộ Dung Tuyết vẫn ngoan ngoãn hơn, đúng là một nữ tử xuất chúng, hơn hẳn một nữ tử phiên bang, biết cấp bậc lễ nghĩa, liếc mắt nhìn Tư Mã Minh Lãng, Tư Mã Minh Lãng mỉm cười không nói gì.\n\n\nLệ phi không chịu, cái miệng nhỏ nhắn mím mím lại, uốn éo nói – “Người ta muốn lát nữa khiêu vũ cho hoàng đệ xem? Thay quần áo rồi thì nhảy múa thế nào được nữa.”\n\n\nHoàng thượng chau mày – “Hai chữ hoàng đệ mà ngươi có thể gọi sao, hắn là đệ đệ của trẫm, ngươi chỉ có thể gọi hắn là Thụy Thân Vương. Nếu để khiêu vũ mà ăn mặc bất nhã như thế, thì đành để tạm vậy, sau khi khiêu vũ xong thì đi đổi lại ngay, thật là không đứng đắn!”\n\n\nLệ phi cười, đặt mông ngồi xuống cạnh Hoàng thượng, cười nói – “Được rồi, Thụy Thân Vương thì Thụy Thân Vương, ngài thích thế nào cũng được.”\n\n\n“Thụy Thân Vương, xin chào!” – Mộ Dung Tuyết cung kính thi lễ, do dự một chút rồi lặng lẽ ngồi xuống chỗ đối diện Hoàng thượng, đó là chỗ duy nhất còn lại.\n\n\nTư Mã Minh Lãng gật đầu, mỉm cười – “Nàng chính là đệ nhất mỹ nữ danh chấn thiên hạ Mộ Dung Tuyết sao? Quả nhiên xinh đẹp như hoa, hoàng huynh thật có phúc khí, chỉ là hơi bị lớn mật, dám ở sau lưng hoàng tẩu nạp phi xinh đẹp trẻ trung, haha, mẫu thân không trách mắng huynh sao?”\n\n\n“Không trách làm sao được.” – Hoàng thượng trừng mắt nhìn Nhã Lệ – “Ngồi yên đi, ngọ nguậy cái gì, trước mặt hoàng đệ, mặt mũi trẫm để đâu!….Mẫu hậu đến giờ vẫn không thèm để ý đến ta này.”\n\n\nMộ Dung Phong lẳng lặng nhìn Mộ Dung Tuyết, mới một thời gian ngắn ngủi, u sầu trên mặt thế nào mà chưa tiêu tan, khi ở Tuyết Uyển Noãn Ngọc Các, cũng chỉ thấy nàng buồn bã, đâu đến nỗi tinh thần sa sút như thế này, chẳng lẽ sau khi nàng và Mộ Dung Thiên đi rồi, đã xảy ra chuyện gì đó?\n\n\nTrong hương rượu, Lệ phi nhân đó mà nhảy múa, mà Mộ Dung Tuyết vẫn trầm mặc, thực ra, Mộ Dung Phong biết Mộ Dung Tuyết tinh thông cầm kỳ thi họa, chỉ là không giỏi hoạt náo, dù sang nàng cơ bản không cần hoạt náo vẫn nổi bật giữa đám đông, làm sao chịu được cự đối xử lạnh nhạt như thế, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, hóa ra mới chỉ thấy qua sự cô đơn buồn tủi nơi vườn ngự uyển, nay nhìn thấy ví dụ rõ ràng này, thật sự đáng sợ.\n\n\nHoàng thượng nhìn Mộ Dung Tuyết có vẻ không chịu được lạnh, mày chau lại, có phần không vui, trong lòng trào lên một niềm thương tiếc, nhất là dưới ánh trăng ngắm nhìn mỹ nhân lại càng thêm đẹp thêm xinh, bèn nói – “Tuyết nhi, trẫm trông nàng dường như không chịu được lạnh, lại đây ngồi bên cạnh trẫm.”\n\n\nLệ phi đang nhảy múa nhìn thấy, lập tức khó chịu, nhìn Mộ Dung Tuyết đi qua nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ nàng vừa ngồi, tuy rằng vẫn tiếp tục múa, nhưng trong mắt đã có tia ác ý, nhất là khi thấy Hoàng thượng ôm lấy Tuyết phi giúp nàng sưởi ấm, lại càng căm tức hơn.", "Tư Mã Minh Lãng ở bên nhìn thấy, nhẹ lắc đầu, cô gái này quá hoang dã, nếu không dạy dỗ, sợ là sớm muộn cũng nguy hiểm tính mạng, lại còn Mộ Dung Tuyết này nữa, dù gả cho bố chồng của các chị mình, cũng biết điều mà không gây chuyện, coi như không quá đáng.\n\n\nLệ phi nhảy múa, uyển chuyển, tới gần Mộ Dung Tuyết, nàng cứ ở trước đài mà múa qua múa lại, chẳng ai nghĩ nàng sẽ làm gì tiếp đó, ngay lúc mọi người không để ý, Mộ Dung Tuyết bỗng lớn tiếng kêu lên, quay lại nhìn, thấy trên mặt Mộ Dung Tuyết có vệt máu mỏng manh, Nhã Lệ xoa thắt lưng cười, miệng nói – “Tiểu hồ ly tinh, dám quyến rũ hoàng thượng trước mặt ta, ngươi quá coi thường Lệ phi nương nương ta rồi.”\n\n\nThụy Hỉ bên cạnh giật mình một cái, vội vàng tiến lên xem, Hoàng thượng mới đầu hoảng hốt, rồi tức giận nói – “Lệ phi, ngươi muốn làm gì?”\n\n\n“Không có gì, chẳng qua khi múa không cẩn thận để móng tay sượt qua một chút, có gì lạ đâu.” – Lệ phi cười cười, thân dán vào người hoàng thượng, đôi tay không thành thật chuyển động, ánh mắt không ngừng đong đưa.\n\n\nHoàng thượng muốn phát hỏa, nhưng lại phát không được, đành cười ngượng ngùng, nói với Tư Mã Minh Lãng – “Nha đầu kia, trời sinh tính đã như thế, thật chẳng có cách nào.”\n\n\nTư Mã Minh Lãng mỉm cười, vẫn không nói gì như trước.\n\n\nLệ phi lấy thân mình đẩy Mộ Dung Tuyết ra, miệng nói – “Tránh ra, tiểu hồ ly tinh, Lệ phi nương nương ta khiêu vũ mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một chút. Hoàng thượng, ngài không khen ngợi Lệ phi sao, thiếp khiêu vũ vất vả cho ngài xem như thế cơ mà. Này, còn chưa tránh ra sao!”\n\n\nMộ Dung Tuyết né tránh không kịp, một chén rượu trên bàn đổ vào người, thân mình gần như ngã nhoài trên mặt đất, trên mặt toàn là vẻ khổ sở và chịu đựng, nàng cũng không biết phải làm sao mới được.\n\n\nLệ phi đắc ý đặt mông ngồi xuống, đẩy Mộ Dung Tuyết, lớn tiếng – “Xú nha đầu, tránh ra mau, mau…ai da…! Ngươi, ngươi muốn làm gì!”\n\n\nMộ Dung Phong nâng tay tát một cái lên mặt Lệ phi, âm thanh thanh thúy vang lên, mọi người trong sân đầu ngây ngẩn cả người. Mộ Dung Phong vẫn luôn cho người ta cảm giác hiền hòa dễ gần, sao lại có thể ra tay đánh người? Tuy nhiên, Lệ phi này cũng quá tùy tiện.\n\n\nMộ Dung Phong bực bội trong lòng, thực ra nàng lớn bằng này, cũng chưa bao giờ đánh ai, khi là Bạch Mẫn cũng thế mà khi tới vương triều Đại Hưng này cũng thế, nhưng mà, Lệ phi cũng khinh người quá đáng, cho dù Mộ Dung Tuyết không phải em ruột của Bạch Mẫn, cũng là em ruột của Mộ Dung Phong, làm sao có thể để người ta tùy tiện sỉ nhục được, đều là phi tử của Hoàng thượng, sao chỉ có Một Dung Tuyết bị bắt nạt, thật tức vô cùng.\n\n\n“Ngươi bảo ta làm gì đây. Ta đang dạy dỗ ngươi không biết cấp bậc lễ nghĩa.”\n\n\n“Ngươi, ngươi to gan lắm.” – Lệ phi không ngờ Mộ Dung Phong vốn hiền hòa bình thản lại tức giận, còn tát nàng một cái, liền không chịu bỏ qua quay ra bảo Hoàng thượng – “Hoàng thượng, ngài phải thay Lệ phi làm chủ, Mộ Dung Phong này dám ra tay đánh thiếp, một thái tử phi nho nhỏ mà dám đánh Lệ phi của Hoàng thượng, phải dạy dỗ cho tử tế!”\n\n\n“Mộ Dung Phong để cho ngươi gọi sao?” – Sắc mặt Tư Mã Nhuệ tối sầm lại.\n\n\nMộ Dung Phong bên cạnh lạnh lùng cười – “Lệ phi nương nương, ta đánh ngươi, không liên quan tới chuyện ngươi là Lệ phi của hoàng thượng, dù hoàng thượng có sủng ái ngươi đến mấy, cũng không thể để ngươi làm càn như thế. Ta đánh ngươi, cũng không phải bởi ta là tứ thái tử phi mà có thể làm càn, mà bởi vì ta là tỷ tỷ của Mộ Dung Tuyết, ngươi bắt nạt muội muội ta, ta là tỷ tỷ làm sao có thể để yên cho ngươi như thế. Ngươi mắng nàng là hồ ly tinh, chẳng lẽ ngươi cho hoàng thượng không xứng là minh quân? Một cái Ô Mông Quốc nhỏ bé, đã phải thần phục vương triều Đại Hưng, vì dân chúng nước mình đáng lẽ ra ngươi nên biết an phận, thế mà còn làm càn như vậy, ta hỏi lại ngươi phải làm sao bây giờ?”\n\n\nNhã Lệ sửng sốt, mà Mộ Dung Phong không hề kích động, câu chữ vẫn rõ ràng, ý tứ vẫn mạch lạc, nhấn mạnh từng tiếng, có tình có lý, dứt lời mà cả sân vẫn không ai nói gì.", "Chương 51\n\n\n\n\n“Nhã Lệ công chúa, Mộ Dung Phong ta một lần nữa cảnh cáo ngươi, cả hai ngươi đều là ái phi của Hoàng Thượng, nên đối xử với nhau thân thiết như tỷ muội, không cần phải khiến cho Hoàng Thượng và Hoàng Hậu phải bận tâm. Nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, nếu là Tiểu Tuyết không biết cấp bậc lễ nghĩa thì những người làm tỷ tỷ bọn ta sẽ giáo huấn nàng, không đến phiên ngươi làm. Nhưng nếu kẻ không biết nông sâu là người thì bất luận đó là ta, hay là Mộ Dung Thiên, Mộ Dung Du, hay hai vị ca ca của Mộ Dung Tuyết, bất luận là ai trong số bọn ta biết được cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Về Hoàng Thượng, người phải lo trăm công ngàn việc, làm sao có thể thường xuyên quan tâm đến các ngươi, nếu ngươi không phục có thể đi tìm Hoàng Hậu tiếp tục tranh luận việc này.”\n\n\nMộ Dung Phong bình tĩnh nói, từ đầu đến cuối nàng vẫn bình tĩnh như không có gì, nhưng những lời nàng nói đều toát ra sự mạnh mẽ, cứng rắn, nên cho dù lá gan có lớn đến đâu, Nhã Lệ lúc này cũng chưa nói được tiếng nào.\n\n\nThật ra trong lòng Mộ Dung Phong không có chút tức giận nào với chuyện vừa xảy ra, nhưng dù sao thì Mộ Dung Tuyết cũng là muội muội của thân xác này, nhưng linh hồn nàng là linh hồn của Bạch Mẫn nên bản thân nàng có quyền lựa chọn có nên tức giận hay không. Kết quả ngày hôm nay là do Mộ Dung Tuyết tự chọn, nên bản thân Mộ Dung Tuyết phải tự gánh lấy trách nhiệm. Còn Nhã Lệ cũng chỉ lợi ích của bản thân và của quốc gia, chỉ có thể nói Mộ Dung Tuyết quá yếu đuối, cũng không thể trách sự ngông cuồng của Nhã Lệ công chúa. Tuy nhiên nàng bây giờ đang là tỷ tỷ của Mộ Dung Tuyết, làm sao có thể nhìn muội muội bị người ta khi dễ mà không để ý được chứ? Cho nên nàng để ý, nhưng là để ý trong sự bình tĩnh.\n\n\nTư Mã Minh Lãng lẳng lặng nhìn Mộ Dung Phong, trong lòng có chút tò mò, nhưng cũng có chút quái lạ. Nhìn Mộ Dung Phong, y cảm giác dường như có chút gì đó bất đồng, nhưng y không thể nói được bất đồng chỗ nào, y chỉ có chút ấn tượng mơ hồ về nàng vì trước đây khi nàng còn nhỏ y từng gặp nàng tại nhà bà ngoại của nàng. Khi đó Mộ Dung Phong còn nhỏ, là một đứa bé ngoan ngoãn, nhưng nàng không thích nói chuyện nhiều như những đứa trẻ khác, chỉ thích sự yên lặng, khi đó y có cảm tình với một vị biểu tỷ của nàng, nhưng vị biểu tỷ đó đã sớm được hứa cho ngưởi khác nên cuối cùng chuyện cũng không đi đến đâu. Đến hôm nay gặp lại, y cảm thấy thật đúng với câu nữ đại thập bát biến (“nữ đại thập bát biến” có hai ý, ý thứ nhất nói đến sự thay đổi nhanh chóng của một cô gái trong giai đoạn trưởng thành; ý thứ hai ngụ ý nói là không thể nói trước một cô gái sẽ thay đổi như thế nào khi trưởng thành), bất luận là dung mạo, khí chất, hay nội hàm, tất cả đều tỏa sáng trước người đối diện.\n\n\nTư Mã Nhuệ mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Phong Nhi, đây là lần đầu ta thấy nàng phát hỏa như vậy, đúng là lợi hại nha.”\nMộ Dung Phong mỉm cười, thì thầm nói với ý, “Vậy thì tốt nhất ngài không nên chọc giận ta.”\n\n\n“Ta cũng không phải ngốc, chọc nàng để gặp phiền toái.” Tư Mã Nhuệ cười hì hì. “Ta tìm cách lấy lòng nàng còn không kịp, làm sao lại ngốc đến nỗi chọc nàng tức giận chứ.”", "Phía bên kia, Lệ phi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, Mộ Dung Tuyết cúi đầu, trong lòng vô cùng cảm kích tỷ tỷ. Tam tỷ của nàng bây giờ so với trước đây thật bất đồng, ngay cả nàng cũng có chút hoài nghi, không biết có phải trí nhớ của nàng có vấn đề hay không, nếu không tại sao Tam tỷ bây giờ lại có thể khiến người khác kính phục như vậy! Có lẽ bản thân nàng thật sự cần phải học cách trưởng thành, nàng luôn khiến cho các tỷ tỷ phải quan tâm, lo lắng, nhưng bây giờ ngay cả Tam tỷ trước kia trầm mặc như thế cũng có thể trở nên tự nhiên, thoải mái như bây giờ, phải chăng nàng cũng phải trở nên kiên cường một chút?\n\nNghĩ đến mẫu thân, nước mắt của Mộ Dung Tuyết đột nhiên chảy không ngừng, nàng chỉ biết cúi đầu, im lặng không dám mở miệng, đột nhiên nàng lại nhớ đến mẫu thân, mẫu thân luôn thương yêu nàng …\n\nBên kia Nhã Lệ công chúa đột nhiên oa một tiếng rồi khóc rống lên, tiếng khóc đột ngột của nàng khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc. Kinh ngạc vì không nghĩ Lệ phi ngang ngược vừa nãy lại đột nhiên khóc, đến cả Mộ Dung Tuyết cũng hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu lên. Gương mặt Nhã Lệ nước mắt nước mũi tèm lem, nàng vừa khóc vừa nói, “Tại sao ngươi lại không phải là tỷ tỷ của ta!”\n\nLời nàng nói làm Mộ Dung Phong hơi sửng sốt, trong lòng cảm thấy có chút thương cảm, đúng vậy, dù sao nàng cũng chỉ là một nữ hài tử mới mười mấy tuổi, nhưng lại một thân một mình đi đến vương triều Đại Hưng, vì quốc gia, nàng phải hy sinh bản thân, đến đây trở thành phi tử của Hoàng Thượng bất chấp khoảng cách tuổi tác, nên chuyện nhớ cố hương, nhớ người thân của nàng là chuyện không thể nào tránh khỏi, đã vậy bây giờ lại thấy Mộ Dung Phong nàng đứng ra bảo hộ cho muội muội của mình, đương nhiên sẽ khó tránh khỏi cảm thấy thương tâm. Trong lòng nàng cảm thấy có chút xin lỗi, nhưng lại không biết nói thế nào, nên chỉ còn biết mỉm cười.\n\nHoàng Thượng trong lòng có chút kinh sợ, y đã quên mất điều này, y chỉ lo sủng hạnh Mộ Dung Tuyết mà quên mất lực lượng người nhà hùng hậu phía sau. Đúng vậy, nếu Mộ Dung Tuyết có chuyện gì thì chắc chắn người nhà Mộ Dung sẽ không dễ dàng bỏ qua. Không nói đến những người, chỉ riêng một mình Mộ Dung Phong đã khó đối phó rồi, lại còn một đứa Tứ thái tử bất hảo nữa, lại càng không thể quên thánh tổ kim bài trong tay nàng, không ai có thể đụng đến nàng. Y đưa mắt nhìn Mộ Dung Tuyết, rồi lại nhìn sang Mộ Dung Phong, trong lòng âm thầm cười khổ.\n\nTư Mã Minh Lãng ngồi một bên mỉm cười, có một số việc chỉ cần xem ở trong mắt mà không cần nói ra, Mộ Dung Phong này tuyệt đối là một người xuất sắc, chỉ sợ tìm khắp hoàng cung này cũng không tìm được ai thông ai, đáng yêu bằng nàng, khó trách tại sao Tư Mã Nhuệ lại say mê nàng như vậy. Tiểu tử này đúng là có phúc.\n\n“Hoàng thúc, thúc cười gì vậy?” Tư Mã Nhuệ tò mò hỏi.\n\nTư Mã Minh Lãng mỉm cười, nhìn Tư Mã Nhuệ, trêu chọc nói, “Ta cười con, vận khí của một tên tiểu tử như con quả không tệ, có thể lấy được một nữ nhân đáng yêu như vậy.”\n\n“Đúng vậy,” Tư Mã Nhuệ cũng mỉm cười, “Nhưng mà bất quá con lại đắc tội với nàng, lúc mới rước nàng qua cửa, vì khi đó người còn muốn lấy là Mộ Dung Tuyết, thêm vào đó trong ấn tượng của con Mộ Dung Phong là một nữ tử bình đạm vô kì(ý nói Mộ Dung Phong là người nhàm chán, không có gì nổi bật) nên ngôn từ hành động đều có chút mạo phạm nàng, ha ha, hiện tại con đang cố gắng sửa chữa sai lầm ngày trước.”\n\n“Mộ Dung Tuyết?” Tư Mã Minh Lãng hơi nhíu mày, “Ánh mắt của con cũng không tệ, có điều là phụ hoàng của con lại nhanh chân hơn, nhưng thúc thấy Mộ Dung Phong so với Mộ Dung Tuyết không hề thua kém, nếu luận tướng mạo thì không phân được cao thấp, nhưng luận những điểm khác thì chỉ có hơn chứ không có kém.”\n\n“Cho nên con muốn cám ơn phụ hoàng.” Tư Mã Nhuệ vui vẻ nói, “May mắn người mà phụ hoàng nhìn trúng là Mộ Dung Tuyết chứ không phải Mộ Dung Phong, nếu không con làm sao có được phúc khí này.”\n\nTư Mã Minh Lãng nhìn thoáng quá Mộ Dung Phong, lúc này đang cầm chén trà lên uống một ngụm, rồi ngẩng đầu nhìn trăng rằm, tác phong vô cùng ưu nhã trầm tĩnh. Nhưng trong lòng y lại chứa đựng một cảm giác buồn bã.\n\nYến tiệc kết thúc, Tư Mã Nhuệ đưa Mộ Dung Phong trở về, không dùng kiệu, cả hai chậm rãi tiêu sái sánh bước. Buổi tối trong hoàng cung thật im ắng, ngoại trừ những binh lính tuần tra ban đêm cùng những thái giám, cung nữ ngẫu nhiên chạy đi làm việc, thì hầu như không thấy người, trên đường đi có thể nghe thấy tiếng bước chân trên mặt đường làm bằng đá, âm thanh này nghe vừa thiết thực, lại vừa có gì đó yên ổn.\n\nTư Mã Nhuệ đột nhiên vui vẻ nói, “Phong Nhi, có thể sánh bước cùng nàng cũng là một điều hạnh phúc đối với ta, hy vọng hai ta có thể vĩnh viễn như vậy.”\n\nMộ Dung Phong mỉm cười, trong lòng hiện lên khuôn mặt của một người, nhưng chỉ là chợt lướt qua, trong lòng nàng hơi gợn sóng, nhưng cơn sóng đó cũng nhanh chóng biến mất.\n\nĐêm đã khuya, trong yến tiệc Mộ Dung Phong có uống chút rượu nên đầu có chút choáng váng, nàng ngủ một giấc đến nửa đêm tỉnh lại, nàng nằm ngây ngốc trên gi.ường một hồi rồi quyết định rời gi.ường.\n\nNàng và Tư Mã Nhuệ vẫn phân phòng ở, Tư Mã Nhuệ vẫn một mình ngủ trong thư phòng.\n\nTư Mã Nhuệ hứa với nàng, nếu nàng không muốn, y tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng nàng, y tin tưởng đến một ngày nào đó, nàng sẽ thuộc về y, dù bây giờ nàng là phi tử của y, nhưng y muốn cả thể xác và tâm của nàng, chứ không phải chỉ có thể xác.\n\nBên ngoài cửa sổ bóng đêm bao trùm tất cả, mọi thứ thật tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng kêu thanh thúy của côn trùng, Mộ Dung Phong mặc trang phục vào, khoác thêm một chiếc áo choàng dày màu trắng, bước ra khỏi phòng, Xuân Liễu đã ngủ, cộng thêm động tác của nàng rất nhẹ nên cũng không làm Xuân Liễu tỉnh giấc. Sau giấc ngủ vừa rồi nàng không ngủ tiếp được, nên muốn đi dạo trong sân một lát, thêm nữa trong lòng có tâm sự, nên dù có cố nàng cũng ngủ không được.\n\nPhảng phất có tiếng sáo truyền đến, nghe rất du dương, êm tai, ngoài nàng, còn có ai tỉnh giấc giữa đêm, lại còn có nhã hứng thổi sáo?!\n\nNàng lần theo âm thanh tiếng sáo bước đi, trong hoàng cung có thể nói là an toàn, tuy hiện giờ là buổi tối, nhưng những chuyện ám sát hoàng đế chỉ có các nhà văn mới nghĩ ra, bọn họ thật sự nghĩ các thị vệ trong cung đều ăn không ngồi rồi sao, Mộ Dung Phong thấy những nhà văn nên đến cổ đại xong rồi tự quyết định, thị vệ trong cung ai cũng là nhất đẳng cao thủ, tất cả đều được tuyển chọn cẩn thận trong số các tinh anh trong khắp cả nước, cho nên sẽ không có việc gì.", "Chương 52\n\n\n\nTiếng sáo mơ hồ dẫn dắt Mộ Dung Phong đến một đình viên, đình viên này tuy nhỏ nhưng được xây dựng tương đối khéo léo, đẹp đẽ, tiếng sáo phát ra từ đình lý giữa đình viên, nơi đó một bóng người đang đứng lẳng lặng thổi sáo, bóng dáng người đó có chút cô đơn, tịch mịch.\n\nMộ Dung Phong lẳng lặng đứng yên, nàng không nghĩ sẽ quấy rầy người đang thổi sáo kia, bóng dáng người đó nàng nhìn cũng thấy không quen, nhưng người đó lại mang đến cho nàng một cảm giác quen thuộc, tiếng sáo của người đó mang theo một loại cảm giác cô đơn và tiếc nuối mà nàng không giải thích được. Giai điệu của tiếng sáo trầm buồn, nhưng đôi khi lại trở nên cao vút trong suốt. (E: nói thật là ta sợ nhất những phần tả cảnh như vầy( ̄ー ̄))\n\n“Đã trễ vậy rồi sao còn không ngủ?” Tiếng sáo đột nhiên dừng lại, người đó chậm rãi quay lại nhìn Mộ Dung Phong, giống như chuyện nàng xuất hiện ở đây đối với người đó không phải là chuyện ngoài ý muốn. “Đêm khuya trời lạnh, mau vào đình lý này ngồi tránh gió.”\n\n“Hoàng thúc.” Mộ Dung Phong hơi cúi người thi lễ.\n\nTư Mã Minh Lãng cười nhẹ, “Nơi này không có người, không cần phải câu nệ lễ tiết. Con có thể gọi tên của ta.” Y ngồi trong đình, trên chiếc bàn đá trong đình có một bầu rượu, một chun rượu, y cầm chun rượu lên, một hơi uống cạn, tuy chỉ là một động tác bình thường, nhưng khi Tư Mã Minh Lãng thực hiện, động tác đó lại trở nên rất thanh tao, trầm ổn.\n\nMộ Dung Phong mỉm cười, nàng cũng không khách sáo đi vào đình lý ngồi xuống. Nơi này quả nhiên có thể tránh được gió, hơn nữa trong im lặng lại có thể ngửi được hương hoa thơm ngát, nhưng nàng lại không nhìn bông hoa nào. “Hoàng thúc, đây là hoa gì mà Phong Nhi có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa, nhưng lại không nhìn thấy hoa?” Nàng tò mò nhìn xung quanh một cái, rồi hỏi y.\n\nTư Mã Minh Lãng mỉm cười, “Là hoa quế. Đây là nơi ở trước đây của ta, hoa quế là do ta trồng, lúc trước chỉ có một ít, nhưng bây giờ đã đầy khắp nơi đây rồi. Mỗi lần hồi cung ta đều trụ ở đây, nơi đây đem lại cho ta cảm giác vừa ấm áp, vừa thân thiết.”\n\nMộ Dung Phong gật gật đầu, “Khó trách lại có thể ngửi thấy hương hoa thơm ngát dịu ngọt, thấm tận tâm can người khác. Nếu lấy một ít phơi khô dưới ánh mặt trời rồi để vào trong gối, ban đêm nhất định có thể ngửi được hương hoa khi ngủ.”\n\nTư Mã Minh Lãng vẫn ôn hòa mỉm cười, “Nhuệ Nhi đâu rồi?”\n\nMộ Dung Phong nghịch ngợm cười, nói, “Có lẽ đang cùng Chu công ước hội trong thư phòng, còn Phong Nhi tự lẻn ra ngoài này. Có lẽ do yến tiệc tối qua có uống chút rượu, nên khi về liền ngủ một giấc đến nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, Phong Nhi thấy không thể ngủ lại được nên định ra ngoài đình viên đi dạo một chút, lại nghe thấy tiếng sáo, cảm thấy tò mò không biết là ai cũng không ngủ được nên theo tiếng sáo đi đến đây, đi vào bên trong phủ của hoàng thúc, đến quấy nhiễu tình thú của người.”\n\nTư Mã Minh Lãng hơi nhíu mày, “Thư phòng?”\n\n“Đúng vậy.” Mộ Dung Phong mỉm cười, “Y và Phong Nhi đều không phải cam tâm tình nguyện lấy nhau, nên y hứa với Phong Nhi nếu Phong Nhi không đồng ý, y vẫn sẽ ngủ ở thư phòng. Y tự nhận bản thân là quân tử, nên đến giờ vẫn giữ lời hứa.”\n\nTư Mã Minh Lãng nhẹ nhàng cười cười, “Ta nghĩ là chỉ có con mới có thể trị được Nhuệ Nhi, từ trước tới giờ trong hoàng cung này Nhuệ Nhi luôn khiến người khác đau đầu, bởi vì không ai biết được tiếp theo nó sẽ làm gì, những việc nó làm luôn nằm ngoài dự đoán của người khác.\n\nHơn nữa ta còn nghĩ rằng Nhuệ Nhi suốt đời này sẽ không thành thân, bởi vì đứa cháu này của ta không thích nữ nhân. Nguyên nhân cũng do chuyện của Triết Nhi và Hồng Ngọc đã gây cho Nhuệ Nhi đả kích quá lớn. Ta nghĩ có lẽ con cũng không biết chuyện của Triết Nhi và Hồng Ngọc.”\n\n“Phong Nhi từng nghe Tư Mã Nhuệ nói qua, hình như thời điểm lúc Hồng Ngọc và Tư mã Triết sắp thành thân, Hồng Ngọc lại chọn Tư Mã Cường, chính vì vậy nên y mới cảm thấy không thể tin tưởng nữ nhân.” Mộ Dung Phong ngửi thấy mùi hoa quế thoang thoảng trong không khí, nàng lẳng lặng nói.\n\nTư Mã Minh Lãng gật đầu, “Con đã gặp qua Hồng Ngọc?”\n\n“Đã từng gặp qua ở Lệ Uyển. Là một nữ tử đoan trang, dung nhan cũng xinh đẹp, nhưng nhìn cũng giống một người rất có tâm tư, luôn lo lắng, có nhiều tâm sự, suy nghĩ trong lòng.”", "ư Mã Minh Lãng nhìn đình viên trong đêm, trầm tư một hồi mới lên tiếng, ngữ khí của y vẫn nhẹ nhàng, chậm rãi như trước, “Kỳ thật bên trong chuyện đó có rất nhiều ẩn tình, nói ra khiến nhiều người cảm thấy có chút thương tâm. Bây giờ Hồng Ngọc đã lấy Tư Mã Cường, ta nghĩ con cũng biết chuyện cả hai đến giờ vẫn chưa có nhất nam bán nữ.”\n\nMộ Dung Phong gật đầu, “Chuyện này Tư Mã Nhuệ cũng có nói với Phong Nhi, nhưng nhìn qua phu thê họ vẫn rất ân ân ái ái, lúc nào cũng không rời nhau, chỉ tiếc là cho đến giờ vẫn chưa có con, mà Tư Mã Cường cũng không lấy thêm thiếp, thậm chí Hoàng Thượng từng ban thưởng Nhã Lệ công chúa cho y nhưng y cũng không chịu nhận.”\n\nTư Mã Minh lãng thở dài, “Thật ra trước khi thành thân với Tư Mã Cường, Hồng Ngọc và Triết Nhi đã có d.a thịt chi thân (E: “d.a thịt chi thân” ý nói cả hai đã có xxoo | Juu: haizz, em Hồng Ngọc này cũng thật đoan chính ghê gớm =.=”), cả hai vốn là thanh mai trúc mã, ở bên nhau từ lúc còn là những hài tử vô tư cho đến khi trưởng thành, nên động tình cũng là chuyện khó tránh, hơn nữa lúc đó Hồng Ngọc đã có mang một tháng. Nhưng sau khi quen biết Tư Mã Cường, sau lần anh hùng cứu mỹ nhân, cả hai bắt đầu nảy sinh luyến ái. Hồng Ngọc vì người mình yêu, và cũng vì bản thân nên đã lặng lẽ xóa bỏ cốt nhục của Tư Mã Triết.(Juu: đoạn này giáo dục các bạn trẻ k nên ăn chơi trúng thưởng lại còn đi dọn dẹp giải quyết, kẻo như em Hồng Ngọc lúc này vô sinh :]]) Vào bữa gia yến vào ngày mười lăm tháng tám, có lẽ đã uống quá chén, Hồng Ngọc và Tư Mã Cường nảy sinh quan hệ vợ chồng trong hoa viên, bị mẫu hậu cùng Tư Mã Triết lúc đó đang ở cùng mẫu hậu bắt gặp. Vì không muốn chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài nên mẫu hậu làm chủ, tức tốc đem Hồng Ngọc gả cho Tư Mã Cường.\n\nLúc đó Tư Mã Triết tinh thần sa sút một thời gian dài, ngày ngày bầu bạn với rượu, chỉ biết lưu luyến nơi yên hoa. Quan hệ giữa Nhuệ Nhi và Tư Mã Triết vốn rất tốt, cả hai lại là đồng mẫu huynh đệ, cùng nhau lớn lên nên tình cảm của cả hai sâu đậm cũng là chuyện bình thường. Nhìn thấy Đại ca của mình trong lòng đau khổ nên Nhuệ Nhi ngày ngày luôn ở bên cạnh Tư Mã Triết, hơn nữa còn ỷ vào chuyện bản thân thanh danh không tốt từ nhỏ nên thay Tư Mã Triết gánh nhiều chuyện thị phi, bao gồm cả chuyện Nguyệt Kiều và Nguyệt Kiều Các.”\n\n“Nguyệt Kiều?” Mộ Dung Phong sửng sốt.\n\n“Đúng vậy. Con cũng biết Nguyệt Kiều?” Tư Mã Minh Lãng có chút ngoài ý muốn.\n\nMộ Dung Phong gật đầu, “Phong Nhi từng thấy nàng khiêu vũ. Nàng khiêu vũ rất đẹp, dung mạo cũng xuất sắc, đáng tiếc là lại rơi vào chốn phong trần, thật sự đáng tiếc.”\n\n“Có lẽ con không để ý điều này, hình dáng của Nguyệt Kiều và Hồng Ngọc có chút giống nhau.” Tư Mã Minh Lãng nhìn Mộ Dung Phong, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, không hiểu làm sao nàng lại từng thấy Nguyệt Kiều khiêu vũ.\n\nMộ Dung Phong hơi nhíu mày, nàng quả thật không chú ý tới điều này, lại nhíu mày thêm chút nữa, Nguyệt Kiều và Hồng Ngọc có điểm giống nhau sao?\n\n“Ta nghĩ con không có chú ý điểm này, và cũng không có nhìn kỹ hai người họ.” Tư Mã Minh Lãng mỉm cười, “Thật ra Nguyệt Kiều Các là do Tư Mã Triết xây, chứ không phải Nhuệ Nhi xây. Nguyệt Kiều vốn là một tiểu nha đầu trong Túy Hoa Lâu tên là Tiểu Huệ, bình thường làm mọi chuyện trong Túy Hoa Lâu, nàng rất thích khiêu vũ. Một lần vô tình gặp Tư Mã Triết, vì nàng và Hồng Ngọc có nét giống nhau nên Tư Mã Triết liền thỉnh lão sư về dạy nàng khiêu vũ, lấy nghệ danh là Nguyệt Kiều, vì nàng xây Nguyệt Kiều Các.\n\nNhưng Tư Mã Triết là Đại thái tử, là một trong bốn thái tử cho ngôi vị hoàng đế tương lai, làm sao có thể lưu lại chốn yên hoa, cộng thêm mẫu thân của Tư Mã Cường là một người khôn khéo hiếm thấy trong cung, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Con trai của Lưu phi là Nhị thái tử, nếu Đại thái tử gặp rắc rối thì tất nhiên ngôi vị hoàng đế sẽ về tay con của nàng, nên Lưu phi cố tình nói ra chuyện của Tư Mã Triết trước mặt Hoàng Thượng. Tin này đến tai của mẫu hậu và Nhuệ Nhi, Nhuệ Nhi liền lập tức đứng ra thừa nhận mọi chuyện, nói chuyện Nguyệt Kiều Các không liên quan gì đến Tư Mã Triết. Mẫu hậu cũng đem Mộ Dung Thiên gả cho Tư Mã Triết, chấm dứt mọi chuyện thị phi. Chính bởi những chuyện này mà mọi người đều thấy Nhuệ Nhi thật trơ trẽn.\n\n\nBây giờ Nhuệ Nhi lui tới Nguyệt Kiều Các, không phải vì quan hệ của nó và Nguyệt Kiều giống như những gì người khác nghĩ mà vì Nhuệ Nhi nhận được lời nhờ vả chiếu cố Nguyệt Kiều của Tư Mã Triết.”\n\nMộ Dung Phong thất thần trong chốc lát, nàng thật sự không nghĩ đến chuyện này lại có nhiều nguyên nhân như vậy. Bây giờ biết được chân tướng, thật khó trách lúc đó y đem Mộ Dung Tuyết kim ốc tàng kiều trong Nguyệt Kiều Các mà không hề lo lắng Mộ Dung Tuyết sẽ gặp chuyện gì, khó trách hôm đó y mang theo Thái y trong phủ ở lại Nguyệt Kiều Các suốt đêm chẩn trị cho Nguyệt Kiều. Thì ra, tất cả những gì làm chỉ là thay Tư Mã Triết che giấu sự thật.", "Chương 53\n\n\n\n“Ta biết ban đầu khi lấy con, Nhuệ Nhi rất khó chịu.” Tư Mã Minh Lãng mỉm cười, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng, thoải mái một chút, “Ban đầu người Nhuệ Nhi muốn lấy vốn là Mộ Dung Tuyết, nhưng Mộ Dung Thiên lại nhờ Tư Mã Triết đứng giữa giúp đỡ, đem Mộ Dung Tuyết thay bằng Phong Nhi con. Tư Mã Triết đồng ý giúp đỡ, nhưng nguyên nhân vì sao thì đến giờ ta cũng không rõ. Ta chỉ biết do có Tư Mã Triết nhúng tay vào, nên Hoàng Thượng hạ chiếu ban hôn, đem con gả cho Nhuệ Nhi, chuyện đó quả thật khiến cho Nhuệ Nhi vô cùng buồn bực, nhưng một thời gian sau khi viết thư cho ta, thái độ của đứa cháu này đột nhiên thay đổi, trong thư toàn khen Phong Nhi là một người tốt thế nào, thật khiến cho ta đại khai nhãn giới, vì Nhuệ Nhi rất hiếm khi khen ngợi một nữ tử.”\n\n“Phong Nhi thật sự không nhìn ra Tư Mã Nhuệ và Nguyệt Kiều không phải là một uyên ương,” Mộ Dung Phong suy nghĩ một chút, rồi nói, “Hai người họ nhìn rất giống một đôi uyên ương.”\n\n“Đó là vì trong lòng con vốn đã có ấn tượng ban đầu, nên mới cảm thấy như vậy.” Tư Mã Minh Lãng nhẹ nhàng nói, “Nếu không có Tứ thái tử đứng ra kim ốc tàng kiều, chỉ sợ Nguyệt Kiều không thể chỉ bán nghệ không bán thân, thanh lâu vốn là nơi hổ khẩu lang huyệt (E: “hổ khẩu lang huyệt” ý nói là nơi nguy hiểm), cho dù không muốn nhưng chuyện muốn giữ tấm thân trong sạch là điều không thể. Hơn nữa Nguyệt Kiều là nữ nhân của Tư Mã Triết, làm sao có thể để nàng bị người khác nhúng chàm. Cung đình vốn không thể dung nạp nàng, nếu sự thật nàng là nữ nhân của Tư Mã Triết bị lộ, chỉ sợ ngay cả tính mạng của nàng cũng không thể giữ được. Nhuệ Nhi vốn mềm lòng, không đành lòng nhìn một nữ tử vô tội gặp chuyện bất hạnh.” (E: gặp phải Tư Mã Triết là bất hạnh lớn nhất của Nguyệt Kiều rồi >_<)\n\nMộ Dung Phong im lặng không nói gì, đêm nay nàng biết quá nhiều chuyện khiến nàng ngạc nhiên, nàng thật sự nghĩ không ra Tư Mã Nhuệ lại là một quân tử như vậy. Có thể là do nàng có định kiến với y, nhưng nhìn thế nào Tư Mã Nhuệ cũng giống một lãng tử hơn một quân tử.\n\n“Để ta khổi một khúc cho con nghe.” Tư Mã Minh Lãng mỉm cười, cầm sáo trong tay, âm thanh du dương bắt đầu vang lên, tựa như cơn gió mát lạnh của trời thu, nghe thật âm tai, thật khiến người khác cảm thấy thoải mái.\n\nMộ Dung Phong cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi nghe.\n\nMùi hương của hoa quế thật khiến cho tâm tình người khác trở nên bình lặng, đây quả là một nơi tốt.\n\nTrong lòng Tư Mã Minh Lãng hơi gợn sóng, nhưng y biết chỉ cần như vậy là tốt nhất! Thích một người, có khi không cần nói ra, chỉ cần có thể cùng nhau nói chuyện, cùng nhau tâm sự, chỉ cần như câu quân tử chi giao đạm như thủy (E:“quân tử chi giao đạm như thủy” ý nói là mối quan hệ bằng hữu đơn giản và thuần khiết như nước) là tốt rồi.\n\nSáng sớm hôm sau khi cơn mưa thu đang rơi tí tách, phủ lên bầu không khí một chút lạnh lẽo thì Tư Mã Nhuệ đã thức giấc. Sau khi rửa mặt chải đầu xong, y liền chạy đến bên ngoài phòng của Mộ Dung Phong, vừa lúc Xuân Liễu từ bên trong đi ra, nhìn thấy y liền lập tức hành lễ, nhẹ nhàng nói, “Hồi Tứ thái tử, xin ngài chờ một lát, tiểu thư vẫn còn ngủ, hôm nay tiểu thư có lẽ mệt mỏi hơn thường ngày nên bây giờ vẫn còn đang ngủ.”\n\n“Được, để cho nàng ngủ thêm một chút, có lẽ tối qua uống rượu nên nàng có chút không quen, đáng lẽ tối qua ta không nên để nàng uống.” Tư Mã Nhuệ nghĩ một hồi, rồi nói, “Ta cũng không có chuyện gì, các ngươi nói chuyện nhỏ một chút, đừng quấy rầy nàng.”\n\nYên Ngọc lúc này từ bên ngoài đi vào, cầm theo một giỏ hoa tinh xảo, đẹp đẽ, từ đằng xa đã ngửi thấy hương hoa thơm ngát, nhìn thấy Tư Mã Nhuệ, nàng mỉm cười và nói, “Thụy thân vương thật có lòng, mới sáng sớm đã sai người mang tới một giỏ hoa quế, nói là tặng cho chủ tử, nói là hoa quế trong phủ cũ của Thụy thân vương đã nở, hương hoa so với trước kia cũng thơm hơn một chút nên cố tình hái những bông hoa này tặng chủ tử, hy vọng Tứ thái tử phi cũng sẽ thích.”\n\nTư Mã Nhuệ cười lớn, “Không ngờ lần này hoàng thúc lại tặng hoa cho ta, trước kia hoàng thúc chưa bao giờ cho ai đụng vào hoa trong phủ, ngay cả khi Tổ mẫu ngửi thấy hương hoa, muốn hái một nhánh thúc ấy cũng không chịu, bây giờ không ngờ lại đem một giỏ hoa lớn đến đây, xem ra Tứ thái tử phi của các ngươi đúng là tốt số. Đem hoa đặt trong phòng của nàng đi, đến khi chủ tử của các ngươi tỉnh dậy nhìn thấy nó chắc sẽ rất vui.”\n\nYên Ngọc gật đầu, rồi đem giỏ hoa vào phòng.\n\nTư Mã Nhuệ ở bên ngoài, nhẹ giọng dặn lần nữa, “Các ngươi nhỏ tiếng một chút, đừng làm nàng thức giấc.”\n\nXuân Liễu thầm cười trộm, tuy hiện giờ Tứ thái tử và tiểu thư vẫn ngủ riêng, nhưng ai cũng thấy Tứ thái tử thật sự đối với tiểu thư rất tốt, chỉ mong mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra như vậy, đến một ngày nào đó Tứ thái tử và tiểu thư sẽ có kết quả tốt, vậy cũng có thể khiến cho phu nhân tại nơi cửu tuyền được yên lòng.", "Đến khi mặt trời gần lên đến đỉnh đầu Mộ Dung Phong mới tỉnh dậy. Tối hôm qua khi nàng trở lại phủ cũng đã rất khuya, sau khi nghe Tư Mã Minh Lãng hàn huyên nhiều chuyện có liên quan đến Tư Mã Nhuệ, so sánh giữa Tư Mã Nhuệ trong câu chuyện và Tư Mã Nhuệ mà nàng biết, quả thật hai người này có điểm bất đồng, thật khiến cho nàng trong nhất thời khó mà thích ứng được. Vừa mở mắt, một mùi hương quen thuộc đã xộc vào mũi, nhìn thấy giỏ hoa trên bàn, trái tim nàng cảm thấy có chút ấm áp, nàng không nghĩ Tư Mã Minh Lãng lại có lòng như vậy, những gì nàng nói đêm qua chỉ là một phút ngẫu hứng, không ngờ khi tỉnh dậy lại thấy hoa quế trong phòng.\n\nSau khi rửa mặt chải đầu xong Mộ Dung Phong đi ra khỏi phòng, nàng nhìn thấy Tư Mã Nhuệ đang ngồi đọc sách trong đình lý ngoài đình viên. Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, y ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn nàng nói, “Nàng đã dậy rồi, có thấy đói bụng không? Ta đã sai người chuẩn bị sẵn thức ăn để nàng có thể ăn ngay khi tỉnh dậy.”\n\nMộ Dung Phong mỉm cười nhìn y, “Ta chưa thấy đói, chỉ là thấy ngài ngoan ngoãn ngồi đây đọc sách, ta thấy có chút không quen. Không biết hôm nay tại sao Tứ thái tử lại có nhã hứng ngồi đây đọc sách?”\n\nTư Mã Nhuệ cầm quyển sách trong tay lên, “Chỉ là một quyển kỳ thư, hôm nay rãnh rỗi nên ta lấy xem.”\n\nVừa lúc đó Yên Ngọc đi vào, nhẹ giọng nói, “Chủ tử, Đại thái tử phi đến, hiện đang chờ người ngoài phòng khách, người có muốn gặp Đại thái tử phi không?”\n\n“Mời Đại thái tử phi vào đây.” Mộ Dung Phong nở nụ cười nhìn Tư Mã Nhuệ, nàng nói, “Ngài có lẽ nên tránh đi một chút, Mộ Dung Thiên đến đây có lẽ là cùng ta nói về một chút chuyện của Mộ Dung gia.”\n\nTư Mã Nhuệ đứng lên, nhưng cũng không quên dặn dò, “Đừng nói chuyện lâu quá, đã gần giữa trưa rồi, nàng lại ngủ suốt từ tối qua đến giờ chưa ăn gì, mau chóng nói chuyện rồi chúng ta cùng ăn cơm.”\n\nMộ Dung Phong gật đầu.\n\nMột lát sau bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ai đó đang đến gần, rồi dừng lại sau lưng nàng, thanh âm của ngươi đó có chút mệt mỏi, “Tam muội.”\n\nKhí sắc của Mộ Dung Thiên nhìn không tốt lắm, sắc mặt lại tái nhợt giống như người có bệnh.\n\n“Đại tỷ, sao tỷ lại trở nên như vậy?” Nhìn thấy Mộ Dung Thiên, trong lòng Mộ Dung Phong vừa sửng sốt lại có vừa bất an, vừa nhìn nàng đã biết khí sắc của Mộ Dung Thiên tệ như vậy không phải là do th.ân thể không khỏe, mà là do tâm bệnh, và tuyệt vọng gây ra. Có lẽ vì bây giờ nàng đã biết được không ít chuyện của Tư Mã Triết nên dễ lo lắng, suy nghĩ không biết Mộ Dung Thiên đã biết được chuyện gì.\n\nMộ Dung Thiên cố gắng cười một chút, rồi nói, “Tỷ nghe nói tối qua muội đánh Lệ phi?”\n\n“Đúng vậy.” Mộ Dung Phong gật đầu, nếu Mộ Dung Thiên không muốn nói thì nàng cũng không muốn hỏi, “Có lẽ là tỷ nghe Thụy Hỉ nói lại. Tuy nói những chuyện Mộ Dung Tuyết làm là bất hiếu, nhưng bản thân là tỷ tỷ, sao có thể đành lòng nhìn muội muội của mình bị người khác coi thường nên muội mới ra tay đánh Lệ phi. Nhưng Lệ phi dù sao cũng chỉ là một nữ hài tử mới lớn phải sống xa gia đình, nếu ngẫm lại thì cũng thấy là nàng đáng thương hơn đáng trách.”\n\n“Trong hoàng cung này vốn không có gì gọi là đáng thương, hoặc có gì đáng để được người khác thương hại.” Mộ Dung Thiên nói trong đau xót, “Có đôi khi tất cả mọi thứ nơi đây cũng giống như quy luật của những dã thú rừng rậm, mạnh được yếu thua, đó là quy luật muôn đời. Nếu chúng ta yếu, chúng ta sẽ bị khinh thường, hay thậm chí là biến mất không ai biết. Mộ Dung Tuyết nếu muốn sinh tồn trong cung thì phải học được cách sử dụng tâm kế để có được Hoàng thượng. Tại nơi ăn thịt người không xương này, Hoàng thượng là người duy nhất nàng ta có thể dựa vào, nếu không được Hoàng thượng sủng hạnh, tỷ e là nàng ta sẽ phải chôn thây nơi đây, hay nếu may mắn hơn thì cũng sẽ bị đưa vào lãnh cung, sống ở đó cho đến ngày trút hơi thở cuối cùng.”\n\nNhững lời cảm khái của Mộ Dung Thiên khiến Mộ Dung Phong cảm thấy bi ai, nữ nhân trong cung, cho dù thân phận thế nào, cũng có được mấy ai có thể giữ nguyên vẻ đẹp chân thật ban đầu. Trong hoàng cung xa hoa lộng lẫy, bên ngoài của ai cũng như hoa như ngọc, nhưng bên trong thật ra là những u nhọt thối rữa.\n\nCả đình viên rơi vào tĩnh lặng, nàng và Mộ Dung Thiên cũng lặng lẽ đứng đó.", "Chương 54\n\n\n“Phụ thân thu nhận Xuân Đào rồi.” – Mộ Dung Thiên bất chợt lãnh đạm mở miệng, trong lời nói không hề có cảm tình nên có – “Hôm nay lão nô trong phủ đến đây, đưa tới một phong thư của phụ thân, nói rằng phụ thân đã thu nhận Xuân Đào.”\nMộ Dung Phong cũng sửng sốt, Mộ Dung phu nhân vừa mới mất, theo đạo lý mà nói, Mộ Dung Thanh Lương vẫn chìm trong đau khổ, sao lúc này lại còn thu nhận Xuân Đào?! Xuân Đào kia đầy đặn, kiều mỵ mà giản đơn? Có thể nào? Vì cái gì cơ chứ?\n\n\n“Phụ thân nói trong thư, sau đám tang của vợ, tâm tình đau khổ, thờ ơ với cuộc đời, may có Xuân Đào ngày ngày bầu bạn, nhẹ nhàng khuyên giải an ủi, săn sóc chiếu cố, cho nên thu nhận làm thiếp.” – Mộ Dung Thiên cười khổ một chút, nhìn Mộ Dung Phong – “Tam muội, muội nói ta hay, trên đời này còn chuyện nào quá đáng hơn? Mẫu thân vừa mới qua đời. Thê tử kết tóc xương cốt còn chưa lạnh, phụ thân đã nạp thiếp mới, mà còn là một nha hoàn hèn mọn trong phủ. Sao có thể khiến cho mẫu thân dưới cửu tuyền an nghỉ đây?”\n\n\nMộ Dung Phong trong lòng cũng nghĩ không ra, vì sao, Mộ Dung Thanh Lương phải quyết định như vậy.\n\n\n“Nha đầu Xuân Đào kia, ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng!” – Mộ Dung Thiên cắn chặt hai môi – “Cũng dám nhân lúc này dụ dỗ chủ tử của mình, ngay vừa lúc phu nhân của chủ tử mình vừa mới tạ thế liền mò lên gi.ường của chủ tử, lại còn làm thiếp. Thật là nhục nhã gia phong, phụ thân ngần ấy tuổi rồi, làm ra chuyện như thế, thật khiến người ta thất vọng đau khổ. Trong nhà cũng không phải không có thiếp, có mà, sao còn cố tình nhân lúc này mà làm? Sao lại có đạo lý như vậy chứ!” (Juu: từ lúc ẻm Tuyết làm lolita thì nhà Mộ Dung này đã chả còn mặt mũi gì rồi, so đo làm gì nữa :]])\n\n\nMộ Dung Phong đột nhiên nhớ tới một câu: “Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ” (Juu: “屋漏偏逢连夜雨”- đang lúc không may còn gặp chuyện thêm dầu vào lửa, như kiểu “họa vô đơn chí”, bonus tiếng Tây “when it rains, it pours” :]])\n\n\nMộ Dung Thiên đột nhiên rơi lệ, nước mắt cứ thế thi nhau, từng giọt từng giọt rơi xuống không chịu ngừng, nhìn Mộ Dung Phong, biểu tình của nàng cứ thế bất lực.\n\n\n“Tam muội, ta cảm thấy mệt mỏi quá. Tiểu muội như thế, phụ thân như thế, hoàng cung này không phải là nơi một người có thể ở lại được, những người liên quan tới hoàng cung này đều không có được kết cục tốt. Tỷ tỷ ngày đó thực không nên nghe lời phụ thân cho muội gả vào hoàng cung, chỉ mình ta, đã đủ rồi, thế mà cả nhà đều không thoát khỏi liên lụy.”\n\n\nMộ Dung Phong mỉm cười, an ủi Mộ Dung Thiên – “Tỷ tỷ, nghĩ thoáng chút đi, mỗi người đều có số phận riêng, chúng ta cứ lo cho cuộc đời riêng của mình đi. Về phần phụ thân, người tuy là phụ thân của chúng ta, nhưng người cũng là một người độc lập, người muốn thế nào, chúng ta không cách nào ngăn được, giờ chỉ mong Xuân Đào kia đối xử tốt với phụ thân là được, coi như là có người thay ta ở bên chăm sóc phụ thân đi. Chuyện Mộ Dung Tuyết, đã như vậy rồi, cứ mặc nàng đi thôi, hoàng cung như thế, sợ là nàng không ngóc đầu lên được, nghĩ đến Hoàng thượng cũng còn phải để ý đến thế lực của Mộ Dung gia, chắc sẽ không đối xử quá đáng với Mộ Dung Tuyết. Lệ phi là nữ tử cá tính mạnh mẽ, nhiệt tình như lửa, đến từ dị quốc, phong tục tập quán không giống với chúng ta, có lẽ nàng chỉ sống đúng với bản tính của mình, nói vậy cũng sẽ không đối đầu với Tiểu Tuyết. Tỷ tỷ cứ yên tâm, dù sao còn có ta ở đây, sẽ cùng giúp.”\n\n\nMộ Dung Thiên thở dài, tâm tình có vẻ vẫn không được tốt lắm như cũ.\n\n\nXuân Liễu từ đâu vội vàng chạy lại, nói nhỏ với Mộ Dung Phong – “Tiểu thư, Tứ thái tử đột nhiên có việc gấp ra ngoài, nói ngài có chuyện phải xử lý, bảo người nhớ ăn cơm.” (Juu: yêu quá :-x)\n\n\nMộ Dung Phong sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi – “Cũng không nói rõ đi đâu sao?”\n\n\nXuân Liễu lắc đầu – “Tứ thái tử đi vô cùng vội vã, nhưng Yên Ngọc tỷ tỷ lại nhận ra người đến tìm ngài ấy là người của Túy Hoa Lâu, Yên Ngọc tỷ tỷ đoán, có lẽ Nguyệt Kiều kia lại xảy ra chuyện gì rồi, cho nên Tứ thái tử mở vội vội vàng vàng ra đi.”" ] }
kenhsinhvien
_doc
141761b3ddc6739a243c04432f62ef25
1
null
{ "item_id": "141761b3ddc6739a243c04432f62ef25", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/hold-my-hand-michael-jackson.13578/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "3/1/2011", "title": "Hold my hand - Michael Jackson", "post": "\n\n\n\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
2f3680cc67198a39e41fcef67aa01e00
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "2f3680cc67198a39e41fcef67aa01e00", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/kho-nhat-la-sinh-vien.13570/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Hài hước", "datetime": "2/1/2011", "title": "Khổ nhất là sinh viên", "post": "​\n\n\nMột sinh viên phàn nàn với bạn rằng khổ nhất là sinh viên. Cậu bạn hỏi vì sao, anh chàng nói: \"Nếu một giáo sư nói chuyện trên tivi, nếu mọi người không hiểu, thì người ta bảo vị giáo sư đó kém. Còn nếu giáo sư đó giảng bài mà chúng ta chẳng hiểu gì, thì mọi người lại bảo chúng ta dốt!\"\n\n*\n* *​\nThầy cũng...\n\nThầy giáo trả bài kiểm tra. Nhiều học sinh đọc mãi không ra chữ thầy phê vào bài làm của mình, bèn lên hỏi thầy. Không ngờ, chính thầy đọc lại chữ mình cũng thật khó. Mãi mới luận ra:\n- Tôi viết “Chữ viết khó đọc, lần sau phải viết rõ ràng hơn”!\n- !!?\n\n*\n* *​\nChẳng lẽ lại có món đó?\n\nMột giáo viên mới ra trường kể chuyện với bạn:\n- Ở trường mình, hầu hết các môn đều có đồ dùng học tập, còn duy nhất một môn lâu nay toàn phải học chay.\n- Đó là những môn gì vậy?\n- Môn... giáo dục giới tính.\n- !!?\n(st)\n\nĐộng cơ nào​\n\nTuấn tâm sự với bạn:\n\n- Từ nay tớ không đem “phao” đi để quay khi kiểm tra nữa cậu ạ!\n\n- Ôi! Cậu nghĩ được như vậy là tốt rồi! Nhưng động cơ nào đã làm cậu thay đổi?\n\n- À, vì cô vừa chuyển tớ lên ngồi bàn đầu! Vì thế từ bây giờ khi kiểm tra, chủ yếu là tớ nhìn mấy đứa bên cạnh thôi!\n\n- !!!\n\n***\n\nDựa vào đâu\n\nThấy em ngồi ôn bài, cứ hỏi hết điều nọ đến điều kia, anh tỏ ý không hài lòng:\n\n- Thế em có biết, để làm tốt bài kiểm tra, người ta cần phải dựa vào đâu không?\n\nMẹo: Có chứ ạ! Ngoài sách, còn phải dựa vào những người ngồi xung quanh nữa!\n\nAnh: !!!\n\n***\n\nThích\n\nChú hàng xóm sang chơi, hỏi Tý:\n\n- Trong các môn học, cháu thích nhất những môn nào?\n\n- Dạ, cháu thích nhất hai môn toán và văn ạ!\n\n- Giỏi! Đi học mà thích cả hai môn ấy, là được lắm! Nhưng vì sao cháu thích, có năng khiếu à?\n\n- Không ạ! Cháu thích vì so với các môn khác, đây là hai môn có rất nhiều sách văn mẫu, và hướng dẫn giải các bài tập!\n\n- !!!\n\nSưu tầm", "replies": [ "hay đấy.bos nhiu vao nhe cung'" ] }
kenhsinhvien
_doc
d17e0dacd27f30ad409ecff079195e6c
1
null
{ "item_id": "d17e0dacd27f30ad409ecff079195e6c", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/nho-anh.13557/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "2/1/2011", "title": "Nhớ anh", "post": "Trình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe.", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
76ce035ae0c853c092c03548eed65541
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "76ce035ae0c853c092c03548eed65541", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/neu-ban-la-con-nguoi.13561/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Suy ngẫm", "datetime": "2/1/2011", "title": "Nếu bạn là con người", "post": "Bài này viết trên FB lâu rồi. Nay muốn chia sẻ với mọi người để cùng suy nghĩ. Âu cũng chỉ khía cạnh và góc nhìn của riêng tôi, nếu ai cùng quan điểm hay chia sẻ sự đối nghịch, có thể react lại nếu bạn muốn. \nBài viết này chưa được bất kỳ ai có “chuyên môn” kiểm duyệt, bạn đọc vì thế có cảm giác xạo l*n 80%. Nhưng xin hãy đọc hết, để xem bạn nghĩ gì?\n\n\nCon người – Chúng ta. Chúng ta tự set, tự define cho giống loài mình là thượng đẳng. Chúng ta có thứ quý giá duy nhất - bộ não. Bộ não để thích nghi, để học hỏi để quan sát, đối phó với những chướng ngại trong quá trình sinh tồn. Và cũng chính vì sự tiến hoá đấy, ảo giác và quan niệm được hình thành. \n\n\nQuan niệm về một cuộc sống, nơi đứng trên tất cả; ảo giác về những thứ bao bọc xung quanh. Chúng ta tự tách mình riêng ra trong một nhóm người mà chúng ta nghĩ nhóm người đấy là một phần xã hội của chúng ta. Nhìn vào một tập thể những người mê âm nhạc – HipHop, ta thấy tất cả bọn họ như một; nhưng không, mỗi người trong số đấy luôn tỏ ra khác biệt với phần còn lại. Hiểu sâu sa hơn, họ - (không đơn thuần trong chỉ trong HipHop, có thể là nhóm bạn ngoài đời, nhóm những nhà kinh doanh, hay ngắn gọn theo old school nước Mỹ là “crew”) set cái Tôi của riêng họ khác biệt với tất cả thành viên trong crew của mình. Vì sao? Vì những điều mà họ nghĩ “Cái Tôi” của riêng họ – Tôi muốn như thế này, Tôi muốn như thế kia chính là cái Tôi của một ai đấy trên Trái đất này. Họ học được từ những thong tin trên mass media, và họ claim một góc khuất không ai biết mà họ học – copy được, chính là cái Tôi của riêng họ. \n\n\nLấy ví dụ, một ai đấy hỏi “Tại sao bạn thích dung BlackBerry”, câu trả lời thành thật sẽ là “Vì tôi thích, tôi cảm nhận được cái đẹp từ chiếc điện thoại này, tôi đam mê thật sự với nó, nó là tình yêu của tôi”. Nhưng think out of the box, bạn thích nó vì đơn giản não của bạn một phần đã bị tẩy, đã bị brainwash bởi thông tin bạn tiếp nhận từ mass media. Và thong tin kia lấy từ người sang chế ra BB, họ muốn người dung nghĩ theo cách của họ. Và vì vậy, bạn có tự nghĩ bạn thông minh? Bạn đam mê theo đuổi cái riêng của bạn, chuẩn mực của bạn? Hay đơn thuần bạn vô tình được học từ ai đấy, và bạn nghĩ điều đấy tuyệt vời, bạn đặc biệt, bạn là bạn?\n\n\nChúng ta tạo ra chuẩn mực, tạo ra cách nghĩ, và chúng ta ngu nghê theo đuổi điều đấy. Chúng ta tạo ra những cơn mưa lãng mạn trong tình yêu, để rồi chúng ta tầm thường hoá tình cảm giữa loài và loài với nhau. Chúng ta sẽ tiếp tục sống trong Ma Trận này chỉ và cho đến khi, giống loài chúng ta – con người, đứng trước nguy cơ diệt vong. Chỉ cho đến khi lúc đấy, chúng ta mới xác định được, chúng ta chỉ là một loài tồn tại nhờ vào vũ trụ, và nhiệm vụ của chúng ta là sinh tồn và duy trì giống nòi. Chúng ta nghĩ chúng ta ham hiểu biết, chúng ta dựa vào cách nghĩ “loài thong minh” của chúng ta, để rồi gửi đi thong điệp hoà bình vào vũ trụ. Chúng ta thậm chí còn chả biết vũ trụ là gì. Stehen Hawking đã nhận rõ ra điều đấy. Chúng ta không khác một loài vật, chúng ta không nhận thức được chúng ta là loài yếu đuối so với vũ trụ, chúng ta nghĩ Hoà bình must be good, sinh vật lạ sẽ làm bạn với chúng ta. Có hay không, những điều chúng ta gủi gắm vào vũ trụ đơn thuần là một tín hiệu “Eat me up for your hunger”. Nếu điều đấy xảy ra, một loài xâm lược giống loài chúng ta, bạn có còn nghĩ hôm nay mặc gì? Anh/ chị kia nhiều tiền quá, nên hay không nên làm quen? Hay bạn mới trở lại chính là bạn, loài ký sinh trên hành tinh – ta gọi là Trái đất, chạy trốn và giữ mạng sống.\nẢo giác và quan niệm của chúng ta – cái gọi là “loài người” – là do chính chúng ta tạo nên, để duy trì cái gọi là “niềm tin” để sống sót. Theo thời gian, khi mà chúng ta nghĩ chúng ta đã thong minh đủ, chúng ta lại đem Ảo giác và quan niệm chúng ta tự tạo nên để so sánh lẫn nhau, để chà đạp nhau. “Tôi làm giám đốc, anh làm công nhân, Xin lỗi loài của tôi không được phép cấu kết với loài của anh”; “Nhóm bạn chúng ta là đẳng cấp nhất, là vui nhất so với các hội khác, chị em mình khác với bọn nó, toàn bọn điên, đừng chơi với bọn nó, mất chất lắm”.\n\n\nChúng ta sống bầy đàn với nhau, bầy đàn về suy nghĩ, về cảm thông, để chúng ta không cảm giác một mình so với thế giới rộng lớn. Xin hãy nhìn lại, chúng ta chưa bị loài nào ăn thịt. Chúng ta sợ “một mình” vì chúng ta sợ “Ảo giác và quan niệm” của chúng ta bị cô lập so với các crew khác. Chỉ là suy nghĩ về thần kinh do chính chúng ta tạo ra, để rồi ta đòi hỏi sự gia nhập cộng đồng, để “Ảo giác và quan niệm” của chúng ta không bao giờ chết. Loài “động vật” khác sống bầy đàn như voi, ngựa.. sống bầy đàn để tránh sự tàn sát, diệt vong của hổ báo. Nhưng hãy hoan hô một điều, loài người đã phát minh ra ma trận “Ảo giác và quan niệm”, để rồi nghĩ mình sẽ bị diệt vong trong đấy. Chúng ta tạo ra kinh tế với suy nghĩ, bằng kinh tế loài người mới tự phát huy mục đích để sinh tồn. Nhưng có phải hang triệu người vì thế mà quẫn ức, tự tử vì bị giết trong thế giới ảo “Kinh tế” đấy không?\n\n\n\nHình dung lại phim Ma trận 1, khi được hỏi tại sao không muốn thoát khỏi cuộc sống ảo giác, nhân vật phản diện, phản trắc đã thừa nhận Ảo giác đấy quá tốt, và nếu tỉnh ra, quay lại cuộc sống hiện tại thì được cái gì. Phải! chắc chắn ảo giác tốt hơn, nó tạo cho chúng ta niềm tự hào, phấn khích, những cảm giác mà chúng ta claim là senses không thể thiếu của con người. Nhưng nếu tỉnh ra thì sao à? Thì bạn là bạn, bạn sẽ quay trở lại là một con vật trong vũ trụ. Some say bạn nhàm chán, bạn *** có có vị gì. Thế bạn còn muốn thế không. Tôi thì tôi đang nhàm chán và *** có vị gì đây. \nViết thế đây là đủ, phần 2 sẽ được cập nhập một ngày nào đấy.", "replies": [ "HAIZZZZZZ! Chỉ có thể nói được 1 câu!:\n\" Tớ thật hối hận khi vào đọc bài này!\"\ncó lẽ bài được viết trong tâm trạng \"bất cần đời\" nhỉ?...\nmong bạn dùng từ ngữ thích hợp hơn!.....\n\nhttp://kenhsinhvien.vn/topic/11323", "\n\nvesau nói:\n\n\n\nHAIZZZZZZ! Chỉ có thể nói được 1 câu!:\n\" Tớ thật hối hận khi vào đọc bài này!\"\ncó lẽ bài được viết trong tâm trạng \"bất cần đời\" nhỉ?...\nmong bạn dùng từ ngữ thích hợp hơn!.....\n\nhttp://kenhsinhvien.vn/topic/11323\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nvậy tớ sẽ ko đọc nữa.. ", "Hoàn toàn đồng ý với ý kiến trong bài viết. Good job.", "@vesau: Thực ra tôi vẫn yêu đời và không tiêu cực như bạn nghĩ. Ngôn ngữ không phù hợp? Vũ Trọng Phụng dùng ngôn ngữ như thế nào hả bạn? Sách vẫn in đầy và đôi khi bạn vui vẻ chấp nhận nó. Vậy tại sao không được ở đây? Bạn có thể cười khi một số nhân vật trong phim nước ngoài nói \"cứt\" \"đái\" rồi \"fuck\". Vậy tại sao không chấp nhận sử dụng ngôn ngữ tiếng việt như nó vẫn tồn tại. Tôi thích dùng từ như thế, đơn giản, chân thành. Tôi không phải là người viết văn giỏi, tôi là người sử dụng ngôn ngữ Việt Nam giỏi, bạn à! Thân mến.", "ồ! xin lỗi \"người sử dụng ngôn ngữ Việt Nam giỏi\" nha!\nTôi đâu dám phê bình bạn! tôi chỉ nói chút ý kiến theo đúng tinh thần bạn bè trên KSV!\nvà bạn cũng có nói :\n\n\nedisonic nói:\n\n\n\nBài này viết trên FB lâu rồi. Nay muốn chia sẻ với mọi người để cùng suy nghĩ. Âu cũng chỉ khía cạnh và góc nhìn của riêng tôi, nếu ai cùng quan điểm hay chia sẻ sự đối nghịch, có thể react lại nếu bạn muốn. \nNhưng xin hãy đọc hết, để xem bạn nghĩ gì?\n\nClick để xem tiếp...\n\n tôi chỉ nói lên cãm xúc của mình là Thật hối hận khi đọc bài này!^^ - vậy thôi à!\ncòn việc sử dụng từ ngữ,cứ cho là bạn đúng đi nhé!- tôi sai!-vì tôi quen với 1 KSV khác,...là tại suy nghĩ bảo thủ của tôi thôi! \nXin lỗi bạn vậy!bỏ qua giùm nha!chúc vui vẻ nhé!", "Spam chút xíu!....\nCó lẽ dạo này tâm trạng ve sầu không được tốt,nên có khi phát ngôn gây mất lòng bạn bè !\nTớ thật lòng không muốn như thế !và bản thân chẳng thấy vui vẻ gì!\nNên sau bài comment này ,ve sầu tuyên bố...tự banned nick của mình 1 tuần để suy nghĩ lại chính mình!\ntuần sau tớ sẽ quay lại KSV với tinh thần đoàn kết vui vẻ!\nChúc cả nhà Ngày 9/1 nhiều niềm vui và ý nghĩa nhá!(phải chúc trước!^^)\nTớ sẽ nhớ KSV nhiều lắm!", "Mình thấy tuy ngôn ngữ khá táo bạo và không thuần việt nhưng theo mình bạn edisonic đã có 1 nhìn nhận tinh tế với những dẫn chứng thú vị và mình thích cách triết lý của bạn !\n" ] }
kenhsinhvien
_doc
cf24d9c174b5be56382366dab4272588
1
null
{ "item_id": "cf24d9c174b5be56382366dab4272588", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/em-trong-mat-toi.13542/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "2/1/2011", "title": "Em trong mắt tôi", "post": "\n\n\n\n", "replies": [ "\n\n\n\n" ] }
kenhsinhvien
_doc
3072acaab978a158c66e89f5ad84ad41
1
null
{ "item_id": "3072acaab978a158c66e89f5ad84ad41", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/do-vui-3-chu.12602/page-49", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "18/12/2010", "title": "Đố vui 3 chữ..!!!", "post": "", "replies": [ "Có Lẻ Nào ....cô giáo hum nay ko có hứng thú vào trò chơi văn học?\nHVĐ\n\nKKN là Ka Ka nè huh?\nHVĐ", "Hài vô đối \n@jiji: chưa phải cô giáo mà.\nTYC", "Tôi yêu cún ^^\nMKT", "Mình Không Thể.\nhihihi. tương lai Trang sẽ là cô giáo, tương lai là hiện tại, hiện tại là quá khứ, nhân - quả tuần hoàn mà.", "\n\njiji nói:\n\n\n\nMình Không Thể.\nhihihi. tương lai Trang sẽ là cô giáo, tương lai là hiện tại, hiện tại là quá khứ, nhân - quả tuần hoàn mà.\n\nClick để xem tiếp...\n\n \nĐưa ra câu hỏi tiếp đi chớ, ngồi đó mà chém gió ", "để mình hỏi cho!\nOVX", "Ói vợ xấu\nHHH", "Hỏi hoa hậu ! chuẩn chưa .\nDYC", "dừng yêu cô! ............hà.............BIO", "Lan iu ông\nBBD", "\n\nntdtact nói:\n\n\n\nLan iu ông\nBBD\n\nClick để xem tiếp...\n\n ??????????????????????????????gì vậy bạn!", "TMH\nmình dịch nhé?\nThích Mình Hả?", "mời ra vế tiếp theo?", "Không thấy ai ra câu hỏi nên mình mạn phép ra .\nBCD ...", "Bỏ Công Danh\nKTL", "Không thi lại .", "HDR LÀ GÌ ?", "HDR: Hải điên rồi!\nIUE", "IUE là Iu Uyên Ế \n\ntiếp: MIN", "Mình Iu nó .\nTo be continue: YHG." ] }
kenhsinhvien
_doc
6a069f2b592d0ebf83bd177887db992d
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "6a069f2b592d0ebf83bd177887db992d", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/longfic-khach-san-anh-trang-moonlight-hotel.13438/page-2", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "30/12/2010", "title": "[Longfic] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)", "post": "", "replies": [ "mấy chap này công nhận dài thiệt bên kia fic cũng chưa kết thúc nữa làm mình chờ mỏi cả mắt mong anh shin và anh kid ko bị gì", "chap 24 này quá dài nên dịch giả chia làm 2 part hum nay mình post chap 1 trước và xin bổ sung thêm cho chap trước trong mấy chap này sẽ là lời của nhân vật đọc chap trước ùi chắc các bạn cũng bik đc là lời của ai phải hem\n\nChapter 24: \"Buông tớ ra\"\n\nPart 1\n\nTôi bàng hoàng.\n\nHakuba khuỵu gối trên mặt đất, nắm chặt lấy tay trái, máu trào ra ướt đẫm bàn tay phải của cậu ấy.\nTôi nhận thấy Alice không muốn giết Hakuba. Đó chỉ là một lời cảnh cáo.\n\"Không muốn bạn mình phải chịu thêm vài viên đạn nữa chứ? Biết điều thì quay trở lại mê cung đi!\" Alice nói.\n\"Chết tiệt!\" Hakuba nguyền rủa. \"Điên rồ!! %£$^*&!\"\n\n\"...Tớ không thể để bà ta làm vậy với hai cậu được.\" Tôi nói khẽ.\n\"Chỉ là vài viên kẹo đồng nhỏ xíu thôi mà!\" Heiji nói. \"Đằng nào bà ấy cũng giết hết chúng ta, Kudo, cậu không có lí do gì phải nhượng bộ cả.\" Nhưng tôi thấy được ánh nhìn trên khuôn mặt Hakuba. Chắc hẳn cậu ấy rất đau đớn.\n\"Đừng xuống đó, Kudo.\" Hakuba nghiến răng.\n\nTôi chỉ cười. \"Xin lỗi, nhưng lần này tớ không thể nghe theo hai cậu được.\"\nTôi đã quyết định.\nTôi bước lên vài bước và tiến dần về phía lối ra của mê cung. Đến chỗ Alice.\nSuốt lúc đó, Alice vẫn chĩa súng vào Hakuba, nhìn tôi chằm chằm với một nụ cười đắc thắng trên gương mặt.\n\nTôi nhìn thẳng vào mắt bà ta. Đôi mắt lạnh lùng, vô cảm và tàn nhẫn. Tôi không sợ bà ta, không sợ cả khẩu súng đen ngòm có thể nổ bất cứ lúc nào. Nhưng tôi sợ bạn bè tôi phải chịu điều đó thay cho tôi.\nCuối cùng tôi quyết định đầu hàng, coi như lần này bà ta đã thắng.\nGần đến lối ra hơn, tôi nuốt nước bọt và cảm thấy áp lực cùng sự sợ hãi đè nặng lên mình.\nTôi đột ngột dừng lại, nhìn xuống lối thoát, không tin vào mắt mình.\n\"Cầu thang đã gãy!\" Tôi thì thào.\nChiếc cầu thang xoắn ốc lúc nãy giờ chỉ còn một nửa, với phần trên gắn với trần nhà. Nó đung đưa, rung lắc dữ dội. Từ cầu thang đến sàn nhà cách nhau khoảng vài mét.\nBiển lửa đỏ rực đã tràn ngập căn phòng và đang lan toả rất nhanh.\nTôi nhìn bức tượng phu nhân Norferk nằm trên sàn, lửa vây lấy bà. Đôi mắt mở to nhìn tôi trừng trừng.\nTrần nhà bằng gương đang vỡ dần, những mảnh kính vương vãi văng khắp nơi, rơi trên bậc cầu thang hoặc chìm vào lửa với tiếng loảng xoảng vô hồn.\n\n\"Khỉ thật\" là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi khi nhìn xuống.\n\"Ngươi còn đợi gì nữa? NHẢY ĐI!\" Alice hét lớn, chĩa súng vào Hakuba hăm doạ.\nTôi hít một hơi thật sâu. Nhìn Heiji và Hakuba lần cuối. Ánh mắt của họ lúc đó, tôi sẽ không bao giờ quên. Thời gian giờ cũng chẳng còn nhiều để mà nhớ nữa.\nTôi nhấc chân phải lên. Chết tiệt! Nó nặng quá. Tâm trí và cơ thể tôi đang gào thét, rằng tôi KHÔNG được làm thế, nhưng trái tim tôi lại vượt lên trên tất cả. Tôi phải làm vậy. Vì bạn bè của tôi.\nTôi nghĩ đến Ran.\n\"Tạm biệt, Ran.\" Tôi thì thầm, họng nghẹn lại.\nBiển lửa trước mắt đang chờ tôi.\n\nBỗng tôi nghe thấy một tiếng hét.\n\"AHHHH!\"\n\nTôi quay lại và nhìn thấy một bóng người chạy đến xô vào Alice.\nĐó là John!\nÔng nhảy ra khỏi chỗ núp sau ống khói và lao về phía Alice. Ông ta trốn ở đó bao lâu rồi vậy? Lẽ ra John phải thoát ra trước chúng tôi rồi chứ!\n\nAlice rõ ràng quá sốc đến mức không kịp phản ứng, nhưng John cũng rất nhanh, ông lao đến chỗ Alice và nắm lấy tay bà ta.\n\"Đưa súng đây Alice! Tôi sẽ không để cô giết thêm người nào nữa!\" ông gào lên.\n\"Buông tôi ra! Bằng không anh sẽ chết!\" Alice hét lại.\nHọ giành giật kịch liệt, Alice vùng vẫy, tay quơ liên tục trong không khí, súng chĩa khắp nơi. John cố giữ lấy tay bà ta để đánh rơi khẩu súng.\nHeiji và Hakuba đang chạy đến.\n\nTôi nhảy về phía trước, cố ngăn người đàn bà điên cuồng này.\nTôi với tới tay bà ta rồi nhận ra khẩu súng đang hướng về mình. Alice đẩy John sang một bên, mắt bà ta bắt gặp tôi.\nBà ta gào lên, ngón tay siết cò súng.\nĐOÀÀÀÀNNNGGGG!!!!!!!!!!!\n\nViên đạn xé gió sượt qua vai phải của tôi, đau nhói.\nTôi đưa tay ôm lấy vai, mất thăng bằng và loạng choạng lùi lại. Ngay lúc ấy dưới chân tôi chẳng còn gì ngoài không khí.\n\nTôi ngã và rơi xuống mê cung, trên chiếc cầu thang.\nNó rung lên dữ dội, khiến tôi không kịp đứng dậy.\nTrong vài giây, tôi chỉ còn cảm nhận được cơ thể mình đang lăn xuống theo những bậc cầu thang. Không thể dừng lại.\n\n*******************************\n\nCùng lúc đó, Hakuba và Heiji bàng hoàng nhìn Shinichi rơi xuống cái mê cung đầy khói lửa.\nAlice và John vẫn đang giành giật nhau, Alice phát ra một tràng cười thoả mãn khi thấy Shinichi biến mất vào trong lối thoát của mê cung.\n\"Chết đi!\" bà ta thét.\nJohn đã nắm được khẩu súng, nhưng không thể làm cho Alice buông tay ra.\nKhẩu súng ở giữa hai người, 4 bàn tay liên tục tranh đấu nhằm đoạt lấy nó. Alice cào mạnh, máu bắt đầu rỉ ra trên tay của John.\n\n\"BUÔNG RA ĐI ALICE!\" John gào. Alice không hề dừng lại.\n\nĐOÀÀÀÀÀÀNGGGG!!!!!\n\nTiếng động đột ngột làm Hakuba giật mình. Anh dừng lại và quan sát.\nCả John và Alice đều mở to mắt.\nAlice nhìn trân trân vào mắt John, kinh ngạc và sửng sốt.\nJohn há hốc miệng, nhưng không thốt được tiếng nào.\n\nÔng nhìn Alice, vợ mình, dần dần gục xuống trong tay.\nĐôi mắt bà ta trở nên vô hồn, cơ thể cứng đờ.\nJohn nhìn xuống tay mình. Máu.\n\nTrong lúc hỗn loạn giằng co, John đã vô tình kéo cò và nổ súng. Viên đạn nhằm thẳng vào tim Alice.\n\"Alice...?\" John thì thào, giọng khản đặc.\nNhưng Alice không đáp lại.\n\nJohn ôm bà trong tay, mặt tái nhợt, môi run run. Nước mắt bắt đầu trào ra từ khoé mi.\nVẻ điên dại trên khuôn mặt Alice đã biến mất, đôi nắt đờ đẫn nhìn lên bầu trời. Giờ thì bà ta chỉ còn là một cơ thể không còn sự sống.\nHakuba quan sát trong im lặng.\n*Việc gì đến rồi cuối cùng cũng phải đến.* Hakuba nghĩ.\n\nCuối cũng, Alice có thể dừng việc giết chóc của bà ta lại. Đó là kết cục của một người đàn bà đã rơi vào con đường tội lỗi điên cuồng chỉ vì ghen tuông và hận thù.\nBà ta không thể tha thứ cho chồng mình, hay phu nhân Norferk. Bởi vậy, bà ta huỷ hoại cuộc sống của những người khác. Và của chính mình.\n\n*Thật ra bà ta đâu có quan tâm đến Pandora.* Hakuba nghĩ thầm. *Alice không biết mình muốn gì, tất cả những gì bà ta có thể làm để giải toả sự giận dữ của mình là giết chóc. Nếu như Alice có thể chấp nhận quá khứ và vị tha đối với lỗi lầm của người khác, tất cả những chuyện này đã không xảy ra.*\n\n\"Tôi đã làm gì thế này?\" John bật khóc.\nÔng chầm chậm đặt thi thể của Alice xuống đất, và ôm mặt bằng đôi bàn tay dính đầy máu.\nĐột nhiên, John đứng bật dậy và quay lại, nhìn xung quanh. Hakuba nhận ra cái nhìn trong đôi mắt của ông.\nHét lên tuyệt vọng, John chạy đến chỗ mép của mái nhà.\n\n\"JOHN!\" Hakuba gào to, đuổi theo John và giữ ông lại. Họ đã đến sát rìa mái, John liên tục chống cự và tìm cách nhảy xuống.\n\"Chú không được tự sát! Đó chỉ là sự cố thôi!\" Hakuba nói lớn, cố ngăn John.\n\"Buông ra! Tôi xứng đáng bị như thế!\"\n\"Đừng có điên nữa chú John! Bình tĩnh lại đi!\"\n\"Để ta chết Hakuba! Ta đã giết vợ mình rồi!\"\n\"CHÚ CÓ CÒN NGHĨ ĐẾN ROSEY KHÔNG?!\" Hakuba hét.\n\nLửa càng lúc càng nhanh và dữ dội hơn. Trong khi hai người họ giằng co, bên cạnh đó, có một người muốn kết thúc cuộc sống của mình, và một người thì muốn giữ lấy mạng sống đó.\nMột tình bạn đẹp đứng giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết...\n\n**********************************\n\nTôi cảm thấy những mảnh kính vỡ đâm vào d.a thịt mình trong khi lăn xuống, đau nhói và rỉ máu.\nLúc đó tôi đã biết rằng, mình sẽ nhanh chóng lăn xuống chân cầu thang và rơi vào biển lửa rừng rực ở dưới. Đó sẽ là kết thúc của cuộc đời tôi. Tay tôi chới với, cố bám lấy cái gì đó để giữ cơ thể mình lại.\nNhưng trong lòng bàn tay tôi chỉ có không khí.\nCảm giác duy nhất lúc này trong tôi là choáng váng và rối bời, sự sống của tôi còn kéo dài được bao nhiêu giây nữa? Khi nào thì tôi sẽ ngừng rơi? Cái cầu thang này dài đến chừng nào? Quá nhiều câu hỏi cứ vùn vụt qua đầu tôi. Không, tôi không thể nghĩ được nữa...mệt mỏi quá...không thể...\n\nĐột nhiên, mọi thứ ngừng lại. \nKhông còn gì đỡ tôi cả, người tôi lơ lửng trong không khí.\nNó đến rồi.\nTôi mở to mắt, tay cố hết sức với lên, nhưng chẳng được gì. Miệng há hốc nhưng cổ họng lại nghẹn đắng không thốt lên được tiếng nào.\n\nTôi đang rơi xuống.\n\nChỉ trong phút chốc.\n\nCó thứ gì đó giữ cổ tay tôi lại. Trọng lực vẫn đẩy tôi xuống, sự dừng lại đột ngột khiến cổ tay tôi đau nhói.\n\"AAAAAHHHHHH!!!” Tôi hét to. Đó là một trong những khoảnh khắc đáng sợ nhất cuộc đời tôi! \nNhìn xuống dưới, ngọn lửa vẫn đang cháy rừng rực. Mình không rơi xuống sao?...Mình không rơi xuống...\n\nTôi nhìn lên, đầu óc quay cuồng, mắt mờ đục, không thể nhìn rõ được.\nĐó là một gương mặt quen thuộc. Đôi mắt xanh mở to đầy tập trung. Mồ hôi rịn ra trên khuôn mặt dính máu của người đó.\n\n\"HEIJI!\" Tôi sửng sốt.\n\nCậu ấy đang dựa vào mép cầu thang, tay trái nắm lấy lan can, và tay phải giữ chặt cổ tay tôi.\nHeiji dường như quá mệt đến mức không thể đứng lên được. Cậu ấy nhấc đầu gối lên chống xuống cầu thang một cách nặng nề.\nChắc hẳn là đau lắm, khuôn mặt của Heiji đã nói lên điều đó.\n\nNhững mảnh kính vỡ trên bậc cầu thang đâm vào đầu gối cậu ấy.\nSức nặng của cả người cậu ấy và người tôi tưởng như muốn nhấn chìm chúng, tôi nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ răng rắc bên dưới Heiji, hai cái đầu gối trầy xước và đẫm máu, càng lúc càng đâm sâu vào những mảnh kính.\n\"AHHHH!\" cuối cùng, nỗi đau đớn quá giới hạn khiến Heiji phải kêu lên.\nTôi chỉ có thể nhìn trong kinh ngạc.\nCậu ấy đã không buông tôi ra. Không buông...\n\n\"Chết tiệt, Shinichi!\" Heiji nghiến răng.\n\"Giờ tớ đang rất GHÉT cậu, nhưng tớ không thể để cậu chết được!\"\n\"Buông ra đi!\" tôi hét. \"Cậu có thể sẽ bị rơi xuống, ngọn lửa sẽ giết cả hai ta...hãy thả tớ ra rồi nhảy xuống khỏi toà nhà đi!\"\n\n\"Im đi, tớ không thể để cậu chết, Ran sẽ giết tớ mất!\" Heiji gắt. Nhưng bàn tay cậu ấy đang dần lỏng ra.\nHeiji vội bám chặt hơn vào cổ tay tôi, sẵn sàng xé rách da tôi để níu giữ mạng sống này.\nLuồng khí nóng bốc lên hừng hực, rất mạnh làm tôi không thở được. Tôi nghe thấy tiếng lửa cháy ùng ục và tiếng tường đổ ầm ầm bên dưới, cả xung quanh nữa.\nHeiji không còn đủ sức để kéo tôi lên nữa, tôi biết, và cậu ấy cũng vậy.\n\n\"Thả ra đi\" tôi nói.\n\"KHÔNG!\"\n\"Cậu KHÔNG THỂ chết chung với tớ được!\"\n\"Cậu có quyền quyết định sao?!\"\n\nTên ngốc này! Thật không thể tin được cậu ta đang làm cái gì. Không thể để cậu ta chết ở đây...nhất định KHÔNG ĐƯỢC...Tôi phải bắt Heiji buông tay, nếu không ngọn lửa sẽ thiêu rụi cả hai chúng tôi.\nMáu nhỏ xuống từ đầu gối cậu ấy, Heiji vẫn giữ chặt cổ tay tôi. Chân tôi lơ lửng trong không khí.\nTôi nhìn xuống, mình chỉ còn cách mặt đất khoảng 5 mét nữa. Nếu rơi xuống có lẽ không sao, nhưng một khi đã xuống đó, tôi sẽ không thể lên được nữa.\n\n\"Hattori...nghe tớ nói đây.\" tôi từ tốn cất lời, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.\n\"Tớ xin lỗi...lẽ ra tớ phải nói sớm hơn...nhưng cậu không thể chết ở đây được, còn Kazuha nữa, cô ấy cần cậu. Cậu không thể để cô ấy lại một mình được. Cậu không thể chết với tớ...không, ít ra là không phải với tớ!\"\nNhìn đôi mắt Heiji tôi có thể cảm giác được những lời tôi vừa nói như một cái búa tạ đập vào đầu cậu ấy.\n\n\"Cậu cần phải sống, Hattori. Hãy nói lại với Ran tớ luôn nghĩ đến cô ấy, làm hộ tớ nhé, Hattori.\"\n\"Kudou...\" Heiji thì thào, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu như cậu ấy sắp khóc, bởi vì mắt tôi cũng đã nhoà lệ. (vâng, còn dịch giả thì đã nấc lên rồi đây )\nHeiji nới lỏng tay.\nCậu ấy cắn môi mạnh đến mức tôi nhìn thấy một dòng máu nhỏ rỉ xuống từ khoé môi.\nSự đau đớn về thể xác đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cậu ấy.\n\n\"BUÔNG TỚ RAAAAAAAAA!\" tôi gào lên.\nHeiji do dự và gần như buông xuôi.\n\n*Được rồi* tôi nghĩ. *Cậu ấy sẽ thả tay thôi!*\nChúng tôi nhìn nhau không rời, tôi nín thở, chờ đợi.\nTôi nhìn thấy sự đau khổ trong đôi mắt cậu ấy.\nCơ thể tôi đang trượt dần xuống, mồ hôi và máu khiến cho Heiji không thể giữ tôi lâu hơn được nữa.\n*Một vài giây nữa thôi...một vài giây...*\n\nMắt tôi rời khỏi khuôn mặt của Heiji và hướng ra sau cậu ấy.\nMột cái đầu khác xuất hiện đằng sau Heiji.\nHai bàn tay ôm chặt lấy người Heiji và kéo cậu ấy. Cánh tay trái của người đó bị thương.\nHeiji quay lại nhìn xem đó là ai.\n\"HAKUBA!\"\n\n\"Tớ mặc kệ John rồi, ông ấy muốn làm gì thì làm.\" Hakuba nói. \"Muốn chết hả? Cứ tự nhiên! Hai cậu mới là bạn tớ cơ mà.\" Cậu ta toe toét.\nHeiji buông tay ra khỏi lan can, và dùng cả hai tay nắm lấy tay tôi. Lần này đã chặt hơn, và tôi không trượt xuống nữa.\n\"Được rồi, đếm đến 3 nhé\" Hakuba nói. “Một, hai, ba, KÉO!\"\n\nDần dần, Hakuba và Heiji bắt đầu kéo tôi lên.\n\"Alice sao rồi?\" Tôi hỏi.\n\"John giết bà ta rồi.\"\n\"Oh.\"\nLúc đó, hi vọng bắt đầu nhen nhóm trong tôi. Có lẽ chúng tôi sẽ thoát được, ra khỏi đây, cùng nhau.\n\nNhưng tôi đã nhầm.\n\nTôi dùng tay trái giữ lấy mép cầu thang để tự đẩy mình lên.\nĐột nhiên, cả toà nhà rung chuyển dữ dội, những bức tường đổ sụp xuống, bụi, lửa, khí nóng, khói đen bốc lên và bao vây chúng tôi. Khung cảnh lúc đó trông như địa ngục vậy.\nCái cầu thang đung đưa mạnh, tôi bị quăng từ bên này sang bên khác, đó là lúc Heiji bị trượt tay và ngã xuống cầu thang.\n\n\"AHHHH!\"\nHakuba vẫn ôm chặt người Heiji, cậu ấy mất thăng bằng và phải dùng tay phải để nắm lấy lan can.\nTay trái vẫn trên người Heiji, Hakuba nghiêng người sát xuống mặt cầu thang, gần như cúi gập xuống. Nhưng như vậy cũng không thể giữ được lâu.\nGiờ Heiji và tôi đều đang treo trong không khí. Một mình Hakuba không thể giữ được cả hai chúng tôi.\nMọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột.\nBản năng nói cho tôi biết tôi cần phải làm gì.\n\nTôi nắm lấy cổ tay Heiji bằng cánh tay còn lại, và kéo cổ tay mình ra khỏi tay cậu ấy.\n\nVà rơi xuống.\n\n\"KUDOU!!!!!\" Heiji gào lên. Cậu ấy với tay xuống, nhưng quá muộn.\nTôi nhìn thấy gương mặt thất thần của cậu ấy, đôi mắt mở to của Hakuba. Tôi nhìn thấy nét bàng hoàng của họ và từng ngọn lửa đỏ rực đang dần bao vây lấy tôi.\nTôi ngã mạnh xuống sàn nhà, đầu đập xuống đất.\n\nThế rồi trước mắt tôi chỉ còn là một màu đen kịt...\n\nTo be continued...", "còn đây là chap 24 part 2:\n\nChapter 24: Part 2\n\n\"KUDOU!\" Heiji gào to. \"KHÔÔÔÔÔÔNG!\"\n\"SHINICHI!\" Hakuba hét lớn. Hai người đứng trên cầu thang, nhìn xuống dưới.\nKudo đang nằm trên sàn nhà, mặt ngửa lên, mắt nhắm lại. Máu bắt đầu chảy ra từ vết thương trên trán.\nLửa dần bao vây cậu.\nHeiji tưởng như không thở được, Hakuba cảm thấy .\nHọ vẫn nhìn. Một cảm giác bàng hoàng và sợ hãi khó tả xâm chiếm đầu óc, khiến toàn thân họ tê liệt.\n\nHai bàn tay bỗng túm lấy áo của họ từ phía sau và giật mạnh.\n\"Thoát ra khỏi đây mau, hai người!\" John hét.\nNhưng Heiji và Hakuba cứ đứng yên đó, nhìn xuống Shinichi. Đôi mắt của họ đờ đẫn và trống rỗng.\n\"ĐI MAU!\" John gào to. \"Ta đã mạo hiểm tính mạng vì hai đứa, chúng ta phải thoát ra NGAY! Lửa sắp lan đến đây rồi!\"\nNhưng Hakuba và Heiji dường như chẳng nghe thấy gì, hoàn toàn không để ý đến tiếng hét của John.\n\nHeiji không thể rời mắt khỏi người Shinichi, cậu chẳng nghĩ được gì nữa. Không thể tin được chuyện vừa xảy ra. Hoàn toàn trống rỗng.\nLửa lan rất nhanh và khói đen bao quanh họ càng lúc càng nhiều hơn, John ho sặc sụa và bắt đầu nguyền rủa.\n\"TỐT THÔI! HAI ĐỨA CỨ ĐỨNG ĐÓ ĐI!\" ông hét lên.\n\n*Tớ cần cậu phải sống, Hattori.*\nMột giọng nói vang lên trong đầu Heiji.\n*Kazuha cần cậu*\n\nHeiji nuốt nước bọt. Cậu không nhận ra mắt mình đã nhoà lệ.\nCố hết sức, Heiji quay đi khỏi Kudou, và nhìn sang Hakuba. Anh vẫn đang nhìn xuống.\n\"Ta phải đi thôi.\" Heiji nói.\nHakuba nhìn cậu. Anh mở miệng, nhưng không thốt lên được tiếng nào.\n\"MAUUUUUUUUUU!\" Heiji gào lên.\n\nHakuba gật đầu, cắn chặt môi.\n\"Không thể để Kudou hi sinh vô ích được.\" Heiji nói.\n\nHọ bò lên những bậc cầu thang trong tiếng ho sặc sụa và thở khò khè.\nChỉ vào lúc đó Hakuba và Heiji mới nhận ra những giọt nước mắt đang lăn trên mặt mình.\n*Có lẽ là do khói* hai chàng trai nghĩ thầm. Nhưng họ biết, không phải tại khói.\n\nJohn trèo lên mái nhà, kéo Hakuba và Heiji cùng ra ngoài.\nLửa bao quanh họ mỗi lúc một cháy to hơn, hơi nóng và khói đen càng nhiều.\nHakuba đứng dậy và nhìn xung quanh, cố tìm vị trí của cái hồ.\n\"Bên đó!\" Hakuba hét. Anh chạy về bên trái, Heiji và John theo sau.\n\nHọ đột ngột dừng lại ngay sát mép mái nhà và nhìn xuống.\nTừ đây xuống hò là một khoảng cách LỚN.\nHọ nhìn lẫn nhau.\n\n\"Tôi không thể nhảy xuống!\" John rên rỉ. \"Cao quá!\"\nHakuba và Heiji liếc nhìn nhau thật nhanh.\n\n\"Đếm đến ba,\" Hakuba nói. \"Một, hai, BA!!!\"\n\nRồi hai người họ bất thình lình đẩy John từ phía sau.\n\"AHHHHHHHHHH~~~~~~~~~~~~!\"\nBị xô đột ngột, John không còn biết làm gì khác ngoài gào to hết cỡ và chân tay khua loạn xạ, như cố bay thêm một vài giây nữa rồi rơi ùm xuống hồ như một tảng đá lớn.\n\nTiếng hét của ông bị nhấn chìm trong bọt nước...\nÙMMMMMMMM!\n\nHeiji và Hakuba nhìn xuống, cố tìm một dáng người trồi lên khỏi mặt nước.\nBong bóng sủi lên mặt hồ, Heiji và Hakuba nóng lòng chờ đợi.\nMột giây...hai giây...ba giây...bốn giây...\n\n\"AHHH~~~~~*khụ**khụ*\" Cuối cùng John cũng ngoi lên khỏi mặt nước.\nÔng vùng vẫy một lúc rồi bắt đầu bơi vào bờ.\n\n\"Tớ nghĩ ta CÓ THỂ sống sót sau cú nhảy đó.\" Heiji nói cộc lốc.\n\"Ừm...Tớ đếm nhé?\" Hakuba hỏi, nhìn xuống dưới, có vẻ chưa tin lắm.\n\"Ừ.\"\n\"...Sẵn sàng chưa? Được rồi, nhảy nhé\" Hakuba nói. Anh cũng lo lắng chẳng kém gì Heiji.\n\"Một. Hai. BA!!!\"\n\n\"AHHHHH~~~~~~~~!\" hai người hét lên rồi cùng nhảy xuống khỏi toà lâu đài đang chìm trong biển lửa.\nHọ lao mình vào không khí, cảm thấy tiếng gió ù ù qua tai và những lọn tóc dựng đứng lên.\nChân hướng xuống dưới, toàn thân duỗi dài hết có thể để giảm lực va chạm của nước, mắt nhắm chặt và nín thở, họ rơi xuống.\n\nRơi...rơi...và...ÙMMMMMM!\nHakuba cảm thấy đau nhói khi vào nước, lạnh buốt nhưng thật sảng khoái.\nAnh chìm xuống, chân chạm đến đáy hồ. Anh mở mắt và nhìn thấy làn nước trong xanh, những sinh vật phù du trôi nổi, một vài con các nhỏ và hàng triệu triệu bong bóng đang bao quanh mình.\nAnh cảm giác được nước đang tràn vào tai mình.\nHakuba nhìn lên, thấy ánh sáng lờ mờ lung linh của mặt trời.\nAnh đạp mạnh chân, tay khoát ra hai bên, bơi lên mặt hồ.\n\n\"Puwah~~~*hộc hộc*~~Heiji?\"\nHakuba hét lớn, đưa tay quệt nước trên mắt, vuốt lại mái tóc nâu vàng ướt đẫm, nhìn xung quanh lo lắng.\nMột dáng người trồi lên ngay bên cạnh anh, bất ngờ tạt nước vào Hakuba.\n\"Cũng không tệ lắm nhỉ? \" Heiji nói, phun hết nước trong miệng ra.\n\nHakuba thở phào. \"Ừ, cậu lặn cũng không tồi.\"\nHọ cùng nhau bơi vào bờ.\nNước lạnh làm dịu đi cái đầu nóng của hai người, nước cũng rửa trôi hết máu và những vết bẩn trên gương mặt do khói.\nTrời đã sáng. Bầu trời xanh và ánh nắng vàng lấp lánh chiếu xuống hai người. Ngoại trừ toà lâu đài đang cháy, mọi thứ còn lại đều yên ắng và thanh bình.\nMùi cỏ ướt và đất thoang thoảng trong không khí. Mùi hương đặc trưng của nước Anh.\n\nHeiji đạp mạnh, đầu gối của cậu nhức nhối kinh khủng, nhưng cậu không nhận ra một vệt máu dài loang lại trong làn nước phía sau. Hakuba cũng cố lờ đi cánh tay trái bị thương đau dữ dội.\nAnh biết máu đang chảy ra nhiều đến mức nào.\nHọ với tay nắm lấy đám cỏ mọc dài trồi ra bên mép hồ.\nHai người thở hổn hển, nước lạnh đã làm tê cóng những ngón tay của họ.\nNước rịn ra từ đầu, nhỏ xuống mắt.\n\nHeiji vô cùng mệt mỏi, cậu chỉ muốn nằm ngay lên bãi cỏ và ngủ một giấc...mãi mãi.\nCậu nhắm mắt và bắt đầu nghĩ xem làm cách nào để tự đẩy mình lên khỏi mặt nước.\n\nMột bàn tay đưa ra và nắm lấy cổ tay cậu.\nCậu nhìn lên.\n\n\"Kazuha?\"\n\nĐó là Kazuha.\nCô quỳ xuống, tay giữ lấy bàn tay của Heiji. Đôi mắt cô đỏ hoe và nước mắt đã chực trào ra trên mặt.\n\"Nào, Hattori, để tớ kéo cậu lên.\" Cô nói.\n\nShiho đang giúp Hakuba ra khỏi hồ, Richard và Rose đứng cạnh John, ông ngồi bần thần trên bãi cỏ, nhìn lên toà nhà đang cháy rực.\nRan và Aoko cũng ở đó.\nHọ nghe thấy tiếng súng nổ trong lúc đang đợi những người khác, rồi tiếng hét của Hakuba và John.\nLo lắng và sợ hãi, họ tiến lại gần lâu đài để xem chuyện gì đã xảy ra.\nMột lúc sau, họ nghe thấy tiếng hét của John khi rơi xuống khỏi toà nhà, và theo đó tìm thấy Heiji và Hakuba đang ở dưới hồ.\n\nCuối cùng, Heiji và Hakuba cũng lên được mặt đất.\nHọ ngồi trên thảm cỏ ẩm ướt, nhìn trân trân mấy cô bạn gái.\n\"Heiji, đầu gối của cậu!\" Kazuha sửng sốt, cô đặt tay lên đó đầy lo lắng.\n\"Cậu làm gì nó thế? Đừng cử động! Tớ sẽ cố cầm máu...\"\nHeiji chỉ nhìn cô và không kịp nghĩ, cậu bất chợt ôm chầm lấy Kazuha, chặt hơn bao giờ hết.\n\n\"Tớ nhớ cậu lắm, Toyama...\" Heiji thì thào.\nKazuha chớp mắt, đỏ mặt. Cô cũng ôm chặt lấy Heiji (mặc dù cậu ta ướt sũng).\n\n\"Tay của anh...để yên tôi xem nào, Saguru.\" Shiho nói khi nhìn thấy cánh tay bị thương của Hakuba. Cô quỳ xuống bên cạnh và nhận ra sự mệt mỏi trên gương mặt anh.\nCô nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay và xem xét thật cẩn thận. Hakuba chỉ nhìn cô.\nĐôi mắt họ gặp nhau, và Shiho cố kìm lại dòng nước mắt sắp sửa trào ra khỏi khoé mi.\nHakuba mỉm cười, anh đưa tay ôm choàng lấy cô.\n\"Tôi đã rất lo lắng, Saguru...\" Shiho thì thầm. “Anh thật quá đáng...” Ôm chặt lấy Hakuba.\n\"Tôi biết.\" Hakuba đáp. \"Tôi biết mà.\"\n\n\"Heiji...\" Ran nói, môi run run. Cô đứng sau Kazuha, chờ đợi.\nCô nhìn cái hồ, rồi toà lâu đài, rồi chuyển sang nhìn Heiji với đôi mắt dò hỏi.\nNỗi sợ hãi đã ngập đầy trong đôi mắt cô.\nHeiji buông Kazuha ra, cậu chầm chậm đứng dậy, đối mặt với Ran. Cậu không nói gì, nhưng đôi mắt đã nói lên tất cả.\nRan nhìn Heiji vài giây, và bật khóc.\n\"Shinichi...cậu ấy không...\"\n\"Ran...tớ đã cố hết sức...Kudo...cậu ấy...\"\n\n\"ĐỪNG NÓI NỮA!\" Ran gào lên. \"CẬU ẤY NÓI SẼ QUAY VỀ MÀ!\" giọng cô khản đặc\n\"Shinichi...cậu ấy...cậu ấy không thể chết được! Tớ không tin đâu!\" Ran nức nở.\nHeiji đứng yên, không biết phải nói gì. Cậu chỉ có thể nhìn Ran khóc trong đau khổ.\nAoko bước đến chỗ Ran và ôm chặt cô. Đó là điều duy nhất cô có thể làm lúc này.\n\nKazuha bỗng dưng cũng bật khóc.\nJohn, Richard và Rosey im lặng. Richard nhìn xuống chân mình. Sự giận dữ và đau buồn xâm chiếm trái tim cậu.\n\nHakuba nhìn xung quanh, tìm kiếm ai đó, và quay sang Shiho.\n\n\"Kaito đâu rồi?\"\nShiho nhìn xuống dưới. Cô không đáp lại.\nHakuba nhận ra cái nhìn trên gương mặt Aoko. Đôi mắt đỏ hoe sưng mọng của cô nói lên tất cả.\n\n\"Không phải chứ...Kaito...cậu ấy...?\" Hakuba nói khẽ.\n\"Kaito không thoát được khỏi biển lửa. Và Kudo cũng thế phải không?\" Shiho hỏi yếu ớt.\nHakuba không đáp, anh chỉ nhìn Heiji.\nHai người họ chưa bao giờ cảm thấy trống rỗng và đau đớn như vậy trong suốt cuộc đời.\nHọ thả người xuống bãi cỏ. Mệt mỏi. Kiệt sức.\n\nHeiji thu chân sát vào người, vùi đầu vào hai cánh tay khoanh lại. Cậu không muốn ai nhìn thấy sự đau khổ cùng cực của mình.\nHakuba chỉ ngồi đó, đờ đẫn nhìn xuống hồ.\nShiho ôm chặt lấy anh và nấc lên từng hồi.\n\nTo be continued...\nLời của Dịch giả: \" ko có gì để bình luận về chap này cũng như số phận của 2 hot boy. Nhưng mọi người cứ yên tâm là họ ko chết đâu, chết thì Dịch giả đã chẳng dịch cái fic này\nMuốn biết hả? Đón đọc chap sau!!! \"", "Cái fic nay tuy tình tiết có chút dã man và lắm ng chết, nhưng mà phải nói người viết quả thật rất ấn tượng.\nTớ cũng đang mong chap tip đây,", "truyện bạn viết cũng hay vậy àh mà nó nghiêng về kiếm hiệp và tình cảm chứ ko nhìu người chết như ở fic này công nhận đáng sợ thậtmình cũng đang mong chap sau dữ dội nhưng mà bên kia người ta chưa ra", "hay quá chap mới nóng hổi đây\nchap này cũng dài y hệt như chap 24 vậy vì thế nên dịch giả cũng chia làm 2 part để post\n\nChapter 25: \"Này, tin tớ đi!\"\n\nPart 1\n\nTôi nhìn quanh mình, lửa đã gần lắm rồi. Hơi nóng, khói bụi càng lúc càng không thể chịu nổi.\nNhững bức tranh dần rơi ra khỏi tường, trần nhà phủ đen, màu vẽ chảy xuống từng giọt. Hàng ngàn món đồ cổ giá trị đang bị thiêu rụi ngay trước mắt tôi.\nNếu như tôi còn đủ khả năng để cứu chúng, nhất định tôi sẽ làm.\nNghe tiếng lửa cháy ùng ục, tiếng ầm ầm phát ra từ dưới nền nhà, tôi cảm thấy vô cùng cô đơn và lạc lõng.\nTôi nhìn theo đến khi họ thoát ra khỏi lâu đài, và lê người đến ngồi ở một góc căn phòng, không thể cử động.\nChầm chậm nằm xuống, tôi nhìn chăm chăm thẳng lên trần, sàn nhà đang nóng dần lên. So với nó, cơ thể của tôi lại lạnh cóng và yếu ớt.\n\nTôi rên rỉ, sự đau đớn không cho phép tôi ngủ.\nTôi chỉ muốn nằm tại đây, chìm vào giấc ngủ và không bao giờ tỉnh dậy nữa.\nĐúng vậy. Tôi muốn kết thúc cuộc đời mình.\n\nTôi nhắm mắt, những việc xảy ra xung quanh tôi quá khủng khiếp. Không muốn nhìn nữa...\nTôi bắt đầu suy nghĩ, gần đây tôi đã suy nghĩ rất rất nhiều, và một trong số đó là về cô ấy.\n\nĐôi mắt đó...dòng nước mắt...cô ấy đang khóc, cô ấy muốn chết cùng tôi, nhưng tôi sẽ không để cho cô ấy làm vậy.\nVậy là tôi hôn cô ấy.\nChết tiệt, nàng sẽ giết tôi nếu như chúng tôi gặp lại nhau...nhưng khoan đã, mình đang nghĩ cái gì thế? Tôi sẽ không được gặp lại cô ấy nữa...Tôi sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy đôi mắt xanh biếc và mái tóc đen dài ấy nữa...\nTôi đã thú nhận con người thật của mình, và tôi biết cô ấy đã biết. Tôi có thể đoán được từ đôi mắt đó. Cô ấy bị sốc, nhưng lúc đó tất cả mọi thứ dường như đã rõ ràng với cô ấy.\nTại sao mình lại quyết định nói ra chứ? Huhm...tôi cũng chẳng biết nữa. Có lẽ là tôi muốn thành thật với cô ấy trước khi quá muộn. Tôi chưa bao giờ nhận ra cô ấy lại quan trọng đến vậy, cho đến khi đó.\nTôi mỉm cười. Đó là một nụ hôn tuyệt vời.\n\nTôi quyết định tốt nhất là không nghĩ đến ch.uyện ấy nữa, thả lỏng đầu óc, không suy nghĩ và chờ đợi ngọn lửa ập đến nuốt chửng lấy mình.\nNhưng tôi không thể.\nQuá nhiều cảm xúc đang tràn đến, chúng không ngừng phủ lấy tâm trí tôi.\n\nTôi nghĩ đến một người khác, có ý nghĩa vô cùng to lớn với tôi.\nBố tôi.\nTôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của bố ở trong đầu, nụ cười ấm áp, giọng nói trầm trầm...tất cả mọi thứ, cho dù bao nhiêu năm đã trôi qua, tôi vẫn lưu giữ trong trái tim hình ảnh của ông, và những trò ảo thuật bố dạy cho tôi ngày ấy.\n\nÔng nhìn rất buồn.\n\"Bố, con xin lỗi...con không thể tìm ra thủ phạm sát hại bố...con không thể...\" Tôi thì thào, cảm giác như có thứ gì đó nghẹn lại ở cổ.\nBố tôi chỉ cười, một nụ cười thật buồn.\nĐôi mắt ông như muốn nói điều gì đó với tôi.\nTôi đưa tay lên mặt, cảm nhận từng giọt mồ hôi đang rịn xuống, hơi thở gấp gáp, nặng nề.\n\n*Mình đang làm gì thế này?*\n\n*Thật không giống mày chút nào, Kaito Kuroba!*\n*Chỉ biết nằm đây chờ chết, đó không phải là phong cách của Siêu Đạo chích Bóng đêm KID! Đứng dậy đi tên ngốc!*\nTên ngốc ư? Khoan, cái này nghe quen quen...\nTôi nghe thấy giọng nói của Aoko. \"Kaito, đồ ngốc! Cậu đang làm gì vậy hả?\"\n\nTôi ho, mở mắt ra. Khung cảnh xung quanh bừng sáng, lửa và sức nóng khiến mắt tôi nhoè nước.\nĐầu óc và tâm trí tôi bỗng thông suốt như một chiếc hồ trong xanh. Một nguồn năng lượng dâng trào trong tôi.\n\"Không được phép từ bỏ\" Tôi nói với chính mình.\n\"Mọi chuyện chưa kết thúc cho đến khi chúng hoàn toàn kết thúc, vậy thì hãy di chuyển đi và thoát ra khỏi cái chỗ chết tiệt này!\"\n\nTôi cố sức đứng dậy, bò trên sàn nhà, thở hổn hển, và hít một hơi thật sâu, tôi cắn răng đứng lên, tay ôm chặt bụng để máu không trào ra.\nVết thương càng đau nhức hơn, nhưng tôi nhất định phải ra khỏi đây.\n\nTôi nhìn xung quanh, giữa những luồng lửa rực đỏ và đám khói đen kịt, tôi nhìn thấy cầu thang dẫn lên tầng 2.\nLên tầng trên. Đó là con đường duy nhất. Tôi chẳng biết làm thế nào để thoát được nếu lên đó, nhưng...\n\nA, đợi đã. Một ý nghĩ loé lên trong đầu tôi.\nHay là sử dụng cái đó...?\nTôi mỉm cười.\n\nĐúng vậy, Siêu đạo chích KID đã trở lại.\n\nTôi không thể chờ được nghe giọng nói của cô ấy gọi tôi là tên ngốc khi chúng tôi gặp lại.\nVà nói thật ra thì điều đó nghe rất ngốc nghếch.\n\nTôi bước lên trước và bắt đầu đi lên cầu thang. Về phía phòng của tôi.\n\n******************************\n\nCậu mở mắt. Cố tập trung. Đầu óc choáng váng và nặng như chì.\nCậu từ từ ngồi dậy và nhìn lên cái trần nhà bằng gương.\nQua khẽ hở của lửa và khói, Shinichi nhìn thấy 3 bóng người biến mất khỏi lối thoát.\n\n\"Họ làm được rồi!\" Shinichi nói với chính mình. Một cảm giác vui sướng trào dâng trong lòng.\nRồi cậu bỗng cảm thấy đau nhói như có một lưỡi dao vừa xuyên qua đầu mình.\n\"OW!\"\nCậu ôm đầu và sờ thấy máu.\nShinichi nhận ra cậu đang gặp rắc rối trầm trọng.\n\"Sao mình vẫn chưa chết vậy?\" Kudou lẩm bẩm.\n*thường thì người ta không hay than phiền về điều này.* Shinichi nghĩ.\n\n\"Ít ra thì họ cũng đã ra ngoài, giờ chỉ cần nhảy xuống cái hồ đó thôi...Chắc họ sẽ ổn cả.\" Shinichi nghĩ thầm.\n\"Nhưng mình thì KHÔNG.\"\n\nCậu đứng dậy. Ngọn lửa không đốt cháy căn phòng vì nó được làm từ đá và thuỷ tinh, lửa cũng không thiêu đốt được gì nhiều, nhưng lượng không khí tràn ngập ở đây đang lôi kéo từng luồng lửa và những đám khói đen len lỏi vào trong.\nCầu thang giờ đã quá tầm với của Shinichi, nó vẫn liên tục đung đưa.\nShinichi nhìn quanh, nhận ra mình đang mắc kẹt trong phòng\nNhưng không chỉ có cậu, còn có lửa, khói và bức tượng của phu nhân Norferk nằm trên sàn.\n\n\"Chết tiệt!\" cậu nghĩ. \"Không còn lối nào để thoát ra khỏi đây...Mình sẽ bị thiêu sống trong căn phòng này!\"\nTrừ phi có phép màu xảy ra, Shinichi biết mình sẽ chẳng thể toàn mạng mà bước ra khỏi toà lâu đài này.\nCậu lại ngồi xuống, thu hai chân sát vào người và nhìn vào khoảng không vô định. Đôi mắt hoàn toàn không chút hi vọng.\n\n\"Đến lúc rồi\" Shinichi nghĩ. \"Mình sẽ chết ở đây...không phải một cách hay ho lắm để kết thúc một sự sống, nhưng mình cũng chẳng thể làm được gì hơn.\"\nCậu nghĩ đến Ran.\n\"Ran... cô ấy sẽ thế nào nếu không có mình? Heiji có nói với cô ấy chuyện đã xảy ra không?\" Chỉ nghĩ đến việc Ran sẽ lại một mình như trước cậu đã cảm thấy thật đau đớn.\nQuá nhiều câu hỏi ập đến trong tâm trí cậu. *Cô ấy có biết mình yêu cô ấy nhiều đến nhường nào không?*\n\"Chỉ một lần thôi... xin hãy để tôi nhìn thấy cô ấy một lần nữa thôi...\" Shinichi thì thào, cậu không biết mình đang nói điều này với ai, nhưng cậu cũng không thể ngăn được trái tim mình như đang vỡ tan thành trăm mảnh. Cậu cảm thấy giận dữ.\nTại sao chuyện này lại phải xảy ra cơ chứ? Cậu đã đính hôn với người con gái duy nhất mình yêu thương, và giờ thậm chí họ còn chưa làm đám cưới?\nCậu rất muốn được ở cạnh cô ấy...\nCậu cảm thấy mệt mỏi, quá nhiều khí cacbonic khiến cậu mơ màng, đầu óc như bị phủ bởi một làn sương mờ đục...\nNhưng suốt lúc đó, hình ảnh của Ran vẫn hiện diện trong tâm trí cậu.\n\nKudou ho từng hồi, cậu hướng ánh nhìn vô hồn vào khoảng không trước mắt. Bức tượng đang nằm đó.\nPhía dưới chân của người phụ nữ, dường như nền nhà đang sáng lấp lánh.\nShinichi chớp mắt, không biết đây có phải là một ảo ảnh do đôi mắt đã mờ đục của cậu gây nên hay không?\n\"Cái gì thế...?\" cậu bò lại gần đó để nhìn rõ hơn.\n\nTrên nền nhà bằng đá, có một vết lõm hình tròn khắc sâu vào mặt đá. Nó rất lạ, cỡ khoảng bằng một bàn tay. Trên đó có những hình khắc khác biệt và toàn bộ được làm bằng vàng.\nShinichi quan sát, cậu dùng tay ấn vào cái hố tròn, và nó càng chìm sâu vào nền đá hơn. Giống như một cái bát đặt trên chỗ nhún.\n\nShinichi nhanh chóng rút tay ra, vì cậu không hề mong chờ một cái lỗ liên tục *chìm xuống*.\nCái lỗ lại từ từ trồi lên.\n\"Đây LÀ cái gì vậy...?\"\nShinichi cau mày.\n\"Nếu bức tượng không bị Alice xô đổ, mình sẽ chẳng bao giờ tìm thấy cái này. Chắc chắn nó phải có một ý nghĩa nào đó, không thì nó đã không được làm bằng vàng...nhưng chính xác thì đây là cái gì?\"\nMột loại thiết bị? Một nút bấm? Một công tắc bí mật?\n\"Một con đường để thoát ra!\" Shinichi nghĩ. \"Giờ mình phải tìm hiểu xem nó hoạt động thế nào...\"\n\nLửa đã ở ngay trên đầu cậu, hơi nóng làm cản trở sự tập trung và khói khiến cho cậu khó thở hơn.\nShinichi ho và thở khò khè, biết rằng mình sẽ nhanh chóng ngất đi và chết do ngộp thở bởi những luồng khói nóng chết chóc liên tục thoát ra từ đám lửa.\nCậu cảm nhận được sức nóng ở phía sau mình, mồ hôi chảy đầm đìa trên lưng, cậu vuốt lại tóc, cố tập trung suy nghĩ. Áp lực và sự lo sợ như một cơn sóng thần cuồn cuộn đổ ập lên cậu.\nCậu phải bình tĩnh, bằng không, mọi nỗ lực sẽ mất hết.\n\"*Khụ khụ* Chết tiệt... nghĩ đi, Kudou! Nghĩ mau đi! Mày đã nhìn thấy cái này trước đây rồi mà, nhưng ở đâu...hình dáng này...bằng vàng...\"\nShinichi thở hổn hển một cách khó khăn, nhìn trân trân vào cái lỗ, cảm thấy thời gian cứ vùn vụt trôi qua nhanh hơn bao giờ hết, mỗi giây giờ đây đều rất quan trọng, cậu không được phép bỏ lỡ một giây nào, vì chúng quyết định hoặc là sự sống, hoặc là cái chết.\n\n\"Bằng vàng...nhỏ...hình tròn...\"\nMột ý nghĩ xuyên qua đầu Shinichi như một viên đạn.\n\"BÔNG HỒNG VÀNG!\"\n\nKudou thậm chí không cần đứng dậy tử tế, cậu bò lồm cồm trên bốn chân, đến chỗ cái đầu của bức tượng, và nhìn kĩ bông hồng, nó đã rời ra khi bức tượng bị xô đổ.\nCậu với tay và dễ dàng lấy được đoá hoa.\n\"Đây rồi, hi vọng nó sẽ hiệu quả.\"\n\nShinichi quay trở lại cái lỗ, và thật cẩn thận, cậu đặt bông hồng vào trong đó. Nó không hoàn toàn khớp, nên cậu phải xoay vài vòng, cho đến khi bông hoa hồng vừa khít với cái lỗ.\nCái lỗ từ từ lặn xuống, sâu dần, và dừng lại.\n\nKhông có gì xảy ra.\n\nShinichi cắn môi, cảm thấy hoàn toàn thất vọng và sợ hãi.\nVẫn còn thiếu một thứ nữa. Đó là gì?\nCậu không thể tập trung suy nghĩ, chỉ mở mắt thôi cũng đã là một việc khó khăn.\nNhưng cậu sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.\n\n\"Có lẽ cần phải có đủ khối lượng, cái lỗ chỉ hoạt động khi có đủ trọng lượng đặt lên nó... có thể là cái gì được chứ? Nghĩ đi nào... chết tiệt, giờ mình thậm chí còn không nhìn rõ...\" Shinichi nghĩ thầm, cố gắng xua đi đám mây đang che phủ cái đầu nặng trịch của cậu.\nNóng quá... mệt quá...\n\"Một thứ gì đó nằm bên trong bông hồng\"\nTất nhiên, cái vật đó đã quá rõ ràng, nhưng thật khó để mà phát hiện ra ngay khi mà một người đã phải chạy từ nơi này đến nơi khác cả ngày, không ngủ tí nào trong 24 tiếng, trải qua biết bao cơn đau về cả thể xác và tinh thần và đang ở trong nguy cơ bị thiêu sống bởi ngọn lửa hừng hực cận kề.\n\nLửa đằng sau lưng Shinichi bỗng nhiên bùng lên, bén sang lưng áo khiến cho cậu nhảy dựng lên.\n\n\"AHHH!\" Shinichi nhảy về phía trước, quay phắt lại nhìn ngọn lửa giờ đã lùi xa vài mét.\nMồ hôi rịn ra trên gương mặt cậu, lạnh toát. Lưng cậu đau quá, chắc là đã bị bỏng.\nCơn đau bất chợt khiến cho đầu cậu phản ứng nhanh hơn bình thường.\n\n\"VIÊN ĐÁ XANH!\" Shinichi hét lên, cho tay vào túi và lấy ra viên đá quý màu xanh.\n\"Hakuba và Heiji thực sự nghĩ là mình đã đánh mất nó sao? Huhm, kể cả nếu như không tin điều đó, họ cũng đã diễn rất tốt!\" Shinichi nghĩ thầm. Tất nhiên, đó là một mưu kế của cậu.\n\nCậu biết rằng nếu Alice bắt kịp họ, chắc chắn bà ta sẽ giết hết cả bọn, dù có làm gì đi nữa. Vậy là cậu giả vờ đặt viên đá vào túi áo, đề phòng trường hợp Alice hỏi đến (chính xác thì bà ta đã làm thế), Shinichi có thể ‘diễn’ như thể cậu đã làm mất viên đá quý, như thế, và ta sẽ không bao giờ lấy được nó.\nVà có thể sau khi mọi chuyện đã kết thúc, gia đình Richard có thể lấy lại viên kin cương gia... nhưng cậu sẽ không thể làm được thế nếu như Alice không tin rằng cậu đã làm mất nó. Đó là kế hoạch của cậu.\nVậy nên, phản ứng của Heiji và Hakuba cũng rất quan trọng.\nNếu không có vẻ kinh ngạc của họ, Alice có thể dễ dàng đoán ra rằng Kudo đang nói dối, và vẫn lấy đi viên đá quý từ cậu.\n\n\"Giờ thì...đặt viên đá vào...làm ơn hoạt động đi!\" Shinichi cầu nguyện, khi cậu cẩn trọng đặt viên đá vào bên trong bông hồng vàng.\n\nCái hố chìm xuống sau hơn, và sâu hơn... rồi dừng lại.\n\nMột tiếng ầm lớn vang lên sau Shinichi, cậu quay lại, nhìn thấy bức tường đang đổ xuống, lối thoát của căn phòng cũng đang biến mất cùng ngọn lửa.\n\"Chết tiệt! Không còn thời gian nữa rồi!\" Shinichi nguyền rủa, cậu lùi lại xa khỏi đám lửa, ho không ngừng, tiến đến góc xa nhất của căn phòng, cái cầu thang gãy đang đung đưa ngay phía trên cậu.\n\nShinichi dựa sát vào tường, nhìn chăm chăm váo đám cháy. Cái chết, không còn xa nữa.\nMột tiếng động lạ bất chợt làm Shinichi giật mình, và cậu đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đang chuyển động rời khỏi lưng mình.\nCậu quay lại và nhìn thấy một phần của bức tường đá phía sau cậu đang chầm chậm thụt vào trong, sâu dần.\nPhần đang chuyển động đó cao khoảng 2 mét với bề ngang độ 1 mét.\nCậu nghe thấy tiếng náy cót két bên trong tường, tiếng bánh xe quay, tiếng lanh canh và rầm rầm khiến cậu muốn thủng màng nhĩ.\nShinichi lặng yên quan sát, chờ đợi.\n\nBức tường thụt vào khoảng 1 mét và để lộ một cầu thang dài, hẹp dẫn lên trên.\nMột luồng khí lạnh sảng khoái phả vào mặt Shinichi, cậu chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.\nShinichi cố kìm nén để không gào lên vì sung sướng.\nCậu quay lại, nhìn bức tượng phu nhân Norferk.\nNgọn lửa đã bao quanh đầu bà, nhảy nhót quanh người bà, những tia sáng vàng lóng lánh ánh lên trên gương mặt xinh đẹp.\nGiờ thì bà là một bức tượng với màu sắc của vàng và bạc, những màu sắc sang trọng nhất hoà quyện tuyệt vời trên cơ thể ánh bạc.\nĐôi mắt của bà đang nhìn cậu. Gương mặt của bà đang mỉm cười.\n\nShinichi mỉm cười, rồi cậu nhìn thấy cái vật sáng lấp lánh gần chân bức tượng.\nNgọn lửa đang nhanh chóng bao phủ nó.\nCậu lao đến chỗ bức tượng, cúi xuống và nhặt lấy viên đá quý màu xanh từ cái lỗ, trước khi lửa làm bỏng bàn tay cậu.\n“Cám ơn, phu nhân Norferk.\" Shinichi thì thầm.\nRồi cậu chạy vào lối thoát bí mật và biến mất, để lại đằng sau lửa, khói, những tấm gương vỡ, bông hồng vàng và cuối cùng, bức tượng của phu nhân Norferk.\n\nVài giây sau đó, một tiếng ẦMMM! Cả toà nhà như rung chuyển.\nCăn phòng sập xuống và phá huỷ phần kí ức cuối cùng về chiếc mê cung bằng gương.\n\nTo be continued...", "Mong Kaito và Kudo ko sao\nmong chap tiếp we'", "Post cho các bạn nhé , thấy lâu qá nên post lun , sr\n\nChapter 25\n\nPart 2\n\nTôi thở hổn hển.\nQuá nhiều bậc thang, không thể tin được là tôi có thể leo hết từng ấy.\nMỗi lần nhấc chân lên, vết đâm lại đau thấu cả cơ thể, và rất nhiều lần, tôi nghĩ tôi sẽ ngất đi và không bao giờ, không bao giờ tỉnh lại nữa.\nNhưng tôi vẫn sống.\nTôi cố sức lên đến tầng 2, lê chân trên sàn như một ông già gần trăm tuổi với căn bệnh thấp khớp hành hạ.\n\nTôi vấp ngã, đầu gối đập xuống đất.\nTôi cắn chặt môi để nỗi đau không bật ra thành tiếng.\nLửa dần dần bắt kịp tôi, nó lan rất nhanh và gần như đã thiêu rụi toàn bộ sàn nhà của toà lâu đài, khói giờ đây dày đặc đến mức không thể nhìn được. Và thở được.\nTôi giữ cho mặt mình sát với sàn, nơi vẫn còn chút không khí để thở.\nNhắm hờ mắt, tôi cố nghĩ xem mình đang ở hướng nào.\n\nHừ, mất đi vài lít máu dễ khiến người ta lạc hướng. Hay ít nhất thì cũng khoảng chừng đó.\nMất một lúc mới biết được chỗ của mình, tôi quyết định rẽ trái, trở lại phòng mình.\nHành lang dài và tối, tôi biết mình đang ở trong một căn phòng lớn, nhưng giờ cả chỗ này giống như một lâu đài vậy.\nRồi tôi nhìn thấy một tia sáng mảnh xuyên qua cửa sổ, len giữa từng cụm khói đen dày đặc.\nAh... chắc trời đã sáng rồi.\n\nTôi cảm nhận được sức nóng sau lưng mình, ngọn lửa gần lắm rồi. Nó đã đốt cháy nửa chiếc cầu thang trải thảm đỏ.\n\"Tại sao người Anh lại thích mấy cái tấm thảm chết tiệt dày, nặng, ngu ngốc và CỰC KÌ DỄ CHÁY này thế?!\"\nTôi nghĩ. \"Sàn nhà bằng đá sẽ an toàn hơn chứ...\"\nLúc như thế này mà nghĩ đến mấy chuyện đấy thì thật là ngớ ngẩn.\n\nTôi gắng hết sức tiến về trước, bò trên cả bốn chân để kiếm chút không khí, song vẫn không ngừng ho sặc sụa.\nTôi nhìn thấy những cánh cửa...nhiều quá...cái nào mới được chứ?\nKhông thể nghĩ được...đầu óc choáng váng...buồn ngủ quá...không, tỉnh táo lại đi! \nTôi đến cánh cửa phía bên trái, mở nó ra.\n\nĐó là phòng kho. Cảnh tượng trước mắt quả khiến tôi tỉnh hơn hẳn.\nXác của cô Louis nằm đó, lạnh lẽo và vô hồn.\nTôi cắn răng, quay mặt đi.\nTôi chẳng thể làm gì cho cô ấy hay chú Mike. Lòng tôi trào lên sự giận dữ và buồn bã, tôi cảm thấy tiếc cho cả hai người họ. Nhưng thực sự tôi không thể làm được gì. Cơ thể họ sẽ nhanh chóng biến mất trong biển lửa...\nTôi đóng cửa lại và quyết định đi tiếp.\n\nCái phòng nào mới là của mình chứ? Khỉ thật, tôi thậm chí còn không thể nhìn rõ, nhiều khói quá.\nTôi bò lên phía trước và mở thêm 3 phòng nữa, phòng tắm này, toilet này, và một phòng kho nữa.\nXa thêm chút nữa bên phải, một căn phòng lớn có 2 cánh cửa.\nĐó là phòng đọc sách. Cửa đóng chặt, và tôi cũng chẳng buồn mở nó ra. Phải tiết kiệm sức lực chứ.\nVậy thì phòng tôi sẽ ở... nghĩ đã nào... xa hơn phía bên trái... cánh cửa thứ hai?\n\nTôi ho và bước qua phòng đọc, vừa lúc đó tôi nghe thấy một tiếng cót két vang lên sau lưng.\nTôi dừng và chầm chậm quay đầu lại.\nChẳng lẽ tai mình cũng có vấn đề sao? Hay thực sự là có tiếng động đó?\n\nCánh cửa sau tôi từ từ mở ra.\nTôi lặng nhìn, không biết thứ đang xâm chiếm cơ thể mình là nỗi kinh hoàng hay sự ngạc nhiên. Có lẽ là cả hai?\n\nMột bàn tay xuất hiện, dính đầy máu. Nó nắm lấy cánh cửa một vài giây, và bỏ ra.\nThế rồi một vài tiếng ho. Thôi được, vậy tức là có một người vẫn ở lại trong lâu đài.\nAlice? John?\n\nMột bóng người chầm chậm xuất hiện sau cánh cửa, nó sẩy chân và suýt nữa ngã ra đất.\nNó dừng lại và nhìn xung quanh.\nNó nhìn thấy tôi.\n\nSự kinh ngạc và sửng sốt xuyên qua đầu tôi lúc đó là cảm giác mà tôi sẽ không bao giờ quên.\n\n\"...Kudou?\" Tôi thì thào.\n\n\"...Kaito?\" Cậu ta hỏi, chớp mắt.\n\n\"CẬU LÀM GÌ Ở ĐÂY THẾ?\" hai chúng tôi gào lên cùng một lúc, và rồi cùng cắn răng ngay sau đó vì những vết thương lại nhức nhối khi hét quá to.\n\"Cái quái... mọi người đâu cả rồi?\" Kudou lầm bầm, cậu ta nhìn tôi trân trân như thể vừa nhìn thấy một hồn ma vậy, thế rồi cái bộ não thám tử của hắn chợt nhận ra rằng tôi đang bị thương nặng.\nShinichi nhanh chóng bước đến và quàng tay tôi qua vai, giúp tôi đứng dậy.\n\n\"Tớ hỏi câu đó mới đúng... Hi...Heiji và, gã...gã đó... đâu rồi?\"\nTôi cố gắng nói, trong hơi thở hổn hển và ngắt quãng.\nKudou nhìn tôi một hai giây gì đấy, và cậu ta phát hiện ra vết thương ở bụng của tôi vẫn còn ướt máu.\n\"Shhh... đừng nói nhiều quá, họ thoát rồi, nhưng tớ bị kẹt lại đây.\"\nTôi vừa mở miệng định nói, nhưng Kudou đã nhanh chóng kết thúc câu nói.\n\"Họ không còn lựa chọn nào khác, tớ sẽ giải thích với cậu sau khi chúng ta thoát ra khỏi đây, đó KHÔNG phải lỗi của họ.\"\n\nShinichi bắt đầu đi, tôi nhìn cậu ta, có vài vết xước trên mặt, cả đống vết cắt trên quần áo... và cậu ta cũng ‘ám khói’ như tôi, những vết ố do khói bám đầy trên người.\nÁo của Kudo bị cháy lớn phía sau, để lộ cái lưng đỏ bừng vì bỏng.\n\nChết tiệt, cái gì đã xảy ra với cậu ấy vậy?\n\n\"Tới phòng của tớ... của chúng ta... nhanh lên...\" Tôi nói.\n\"Làm gì?\"\n\"Hay là cậu... có ý nào hay hơn... để... chúng ta thoát khỏi chỗ này?\" Tôi đáp. Hơi bực mình vì trước đó cậu ta đã ra lệnh cho tôi không được nói, và giờ lại còn hỏi để bắt tôi trả lời?\n\"...Không. Lối thoát duy nhất ở tầng trệt, và lửa lớn đến mức chúng ta thậm chí còn không thể quay lại... tớ không biết làm thế nào để lên đỉnh toà nhà, nếu được thì ta có thể nhảy xuống cái hồ... còn rất ít thời gian... vậy, kế hoạch của cậu là gì?\" cuối cùng cậu ta nói, sau khi cân nhắc tất cả những con đường có thể.\nTôi phải thừa nhận rằng đôi lúc, cái thái độ ra vẻ ‘thám tử’ của hắn làm tôi cực kì bực mình.\n\nTôi cười.\n\"Cứ đến phòng của chúng ta đi... rồi tớ sẽ chỉ cho.\"\n\"...sao tớ có cảm giác là mình không hề thích cái tớ sắp được nhìn thấy?\" Cậu ta làu bàu.\n\nCuối cùng chúng tôi cũng đến được bên ngoài căn phòng.\nShinichi đạp cánh cửa, và hai đứa lê bước vào trong.\nTôi lao người về phía gi.ường mình trong khi Shinichi đóng cửa lại. Rồi cậu ta lấy hết mấy tấm ra trải gi.ường nhét vào khe hở dưới cửa, để ngăn không cho khói len vào.\n\nTôi ngồi trên sàn nhà, cạnh gi.ường, và cho tay vào gầm gi.ường để lôi ra cái vali của mình.\nShinichi mở hết cửa sổ, hắn quay lại và nhìn thấy tôi đang mở hành lí.\nTôi lấy ra bộ đồ yêu thích nhất và giơ lên cho Shinichi.\n\nGương mặt Kudou lúc đó như đông cứng lại. Một nửa khó hiểu, một nửa giận dữ.\nChưa kể đến vẻ kinh ngạc và ‘không thể tin nổi’.\nTôi bật cười, mặc dù vết thương biểu tình dữ dội.\n\n\"KUROBA?\" cậu ta gầm lên. \"Cậu kéo cả 2 đứa vào đây để cậu có thể chết trong bộ dạng của KID sao?\"\nTôi vẫn cười.\n\"KUROBA CẬU... ĐỒ NGỐC! Cậu là đứa ngu ngốc nhất tớ từng biết!\" Kudou đang gầm gào to hết cỡ. \"Đồ thất bại, đồ quái dị!\"\n\"Bình tĩnh lại... Kudou!\" Tôi cười toe toét, nhìn mặt hắn đổi liên tục từ đỏ sang xanh.\n\"Tớ cần sự giúp đỡ của cậu, như thế cả hai chúng ta sẽ thoát được, và cũng tránh cho tớ khỏi rắc rối.\" Tôi nháy mắt với cậu ta.\n\nShinichi không đáp, nhưng tôi có thể đoán được từ vẻ mặt đó rằng hắn đang CỰC KÌ muốn nện cho tôi một trận.\n\n\"Này, tin tớ đi, tớ là KID mà!\"\nTôi cười tinh quái.\n\"Đến lúc trình diễn phép thuật rồi!\"\n\nTo be continued...", "chap mới nóng hổi đây mọi người ơi\n\n\n\n\nChapter 26: \"Hắn ta làm gì ở đây?\"\n\nĐội cứu hoả ập tới trước cửa lâu đài.\nCùng với xe cứu thương và một chiếc trực thăng đen.\nHọ vây quanh toà nhà cháy, 5 người lính cứu hoả nhảy ra, cầm vòi nước cố dập tắt ngọn lửa, nhưng họ cũng biết rằng, lượng nước ít ỏi mình đang có sẽ chẳng tác động được nhiều trước đám cháy lớn thế này.\n\nMáy bay trực thăng hạ cánh xuống ngọn đồi cách khách sạn không xa.\nMột người đàn ông mập mạp nhảy xuống và chạy về phía toà nhà.\nNỗi lo lắng hiện rõ trên gương mặt ông.\n\nTừ một chiếc xe cảnh sát khác, Anne và Henry cũng lao ra.\nAnne đưa tay che miệng, mắt cô mở to đầy kinh hãi khi nhìn cảnh tượng trước mắt.\nNước mắt cứ thế tuôn rơi trên gương mặt cô.\nHenry đứng đó, mặt trắng bệch.\nHọ không thể tin được ngôi nhà yêu dấu của mình đang chìm trong biển lửa, dần bị phá huỷ.\n\"Richard... Louise... Mike... Alice và John... và tất cả những vị khách nữa... họ đâu rồi?\" Henry đột ngột hét lên.\n\"Ai đó đi tìm họ đi! Không lẽ vẫn ở trong lâu đài sao? Mau cứu họ ra!\" anh gào như điên, nỗi hoang mang xâm chiếm cả đầu óc, anh túm lấy người lính gần đó nhất và lay anh ta dữ dội. \"Cứu họ đi! Làm ơn...!\"\nNgười lính cứu hoả chỉ có thể nhìn anh với vẻ bất lực.\n\n\"Henry! Anne!\" một giọng nói từ xa vọng đến phía sau.\nAnne nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, và bật ra tiếng khóc. Cô lao người về phía cậu em trai của mình.\nHenry cũng buông anh lính chữa cháy ra và chạy đến nhanh hết sức có thể.\n\nRichard, John và Rosey chầm chậm bước về phía họ, cả ba người đều có vẻ kiệt sức và suy sụp.\nRan, Aoko, Shiho, Kazuha, Heiji và Hakuba đang đi cùng nhau.\nToàn thân họ đầy thương tích và những vết bầm tím.\n\nNhững bác sĩ nhanh chóng nhìn thấy và chạy vội đến. Xe cứu thương cũng đỗ ngay tại chỗ đó.\nCả nhóm dừng lại và im lặng. Không một ai muốn nói gì lúc này. Tâm trí họ đã phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau buồn.\nAnne và Henry khóc oà, Anne lao đến ôm chầm lấy Richard thật chặt.\nHenry cũng ôm lấy John, nhưng anh nhận ra vẻ khác lạ trên gương mặt chú mình.\n\"... Cô Alice và cô Louis đâu rồi? Chú Mike nữa?\" Henry hỏi, nhìn Richard đầy hi vọng.\nRichard cắn môi và nhìn xuống chân mình. Mãi rồi cậu cũng mở miệng một cách khó khăn và kể lại toàn bộ chuyện xảy ra với cô chú họ. Rose ôm chặt lấy Richard suốt lúc đó.\nVài phút sau, chỉ còn lại tiếng than khóc não nề của Anne và sự im lặng sững sờ của Henry.\nCảnh sát ập đến, bao quanh 5 người họ.\n\nBên cạnh những chiếc xe cảnh sát, nhóm bạn của chúng ta đang được các bác sĩ chăm sóc.\nNhân viên cứu thương tập trung vào Heiji và Hakuba vì cả đống thương tích trên người họ.\nHọ ngồi trên thảm cỏ ẩm ướt, lắng nghe những câu chất vấn liên tục của bác sĩ, nhưng không ai trong hai người trả lời một câu nào.\nHọ chỉ ngồi đó, im lặng để cho bác sĩ băng vết thương.\nMắt cả hai không rời khỏi toà lâu đài đang cháy dữ dội trước mặt.\n\nNhững cô gái đứng yên lặng một chỗ, nhìn toà lâu đài cháy và từng dòng nước đang tuôn xối xả vào đó.\nÁnh lửa đỏ vàng bập bùng phản chiếu trên gương mặt họ. Họ cũng cảm nhận được hơi nóng của lửa phả lên mặt mình.\nRan và Aoko vẫn đang khóc, nhưng chỉ có nước mắt trào ra, không một tiếng kêu than.\nHọ đã chẳng còn chút sức lực nào để gào khóc nữa.\n\n\"Saguru!\" người đàn ông mập mạp hét lớn.\nHakuba rời mắt khỏi toà nhà và nhìn người đó lao đến chỗ anh và dừng lại trước mặt Hakuba.\n\"Con không sao chứ?\" ông hỏi, dang rộng tay và ôm con trai mình thật chặt.\nHakuba bật tiếng rên vì đau.\n\"Ôi... ta xin lỗi... con có đau không?\" cha anh nói.\n\"...Con ổn...\" Hakuba đáp khẽ. Anh nhìn cha.\n\n\"...Ta rất tiếc, Saguru.\" Người đàn ông nói, ông nhận ra nỗi giận dữ và buồn bã trong mắt con trai.\n\"Chúng ta không đến kịp vì cơn bão. Ta đã cố liên lạc với con nhưng mọi điện thoại trong lâu đài đều không thể kết nối được. Điện thoại di động thì mất tín hiệu... Ta đã cử cảnh sát đến ngay khi cơn bão vừa qua. Chúng ta cũng nhận được thông báo từ người dân quanh đây rằng họ nhìn thấy khói đen bốc lên từ lâu đài 1 giờ trước, nhưng đội cứu hoả và xe cứu thương không thể đến kịp vì những cái cây đổ trong trận bão làm tắc nghẽn giao thông... Chuyện gì đã xảy ra thế, Saguru?\"\n\nHakuba chỉ quay đầu đi. Anh không trả lời.\nCha anh thở dài và nhìn con trai lo lắng, tự hỏi không biết chính xác thì chuyện gì đã xảy ra mà lại tồi tệ đến mức đó. Ông chưa bao giờ thấy con trai đau khổ như vậy.\nThành thật mà nói, ông cũng không biết phải làm gì trong tình huống này.\n\nShiho bước đến chỗ Hakuba và ngồi cạnh anh, cô nắm tay anh, và nhìn thẳng vào Hakuba.\nHọ chỉ nhìn nhau một lúc và rồi cùng hướng về phía lâu đài.\nCha của Hakuba cũng chợt nhận ra hai người họ đã thân thiết đến mức nào. Ông chạy đi, mỉm cười, gọi điện cho vợ để thông báo con trai vẫn khoẻ. Và nó có một cô bạn gái rất tuyệt.\n\nHeiji rên rỉ khi bác sĩ rửa vết thương trên đầu gối cậu, nó liên tục nhức nhối.\nCậu ngồi trên mặt đất, chân duỗi thẳng, hai tay chống xuống đỡ cả cơ thể.\nNgười bác sĩ đang lau vết thương chợt nhìn thấy lá bùa nhỏ đặt giữa ngực cậu. Cô cầm lấy nó định gỡ ra để băng bó dễ dàng hơn, nhưng Heiji đã ngăn lại.\n\"Không... cứ để đấy... tôi muốn đeo nó.\" Cậu nói.\nNgười nhân viên cứu thương nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu.\n\n\"Có phải vì tớ bảo cậu đeo không?\" Kazuha bước đễn chỗ cậu và mỉm cười yếu ớt. Một nụ cười gượng, Heiji nhìn thấy đôi mắt đẫm nước của cô. Cô ngồi xuống cạnh Heiji, nhìn cậu.\n\"Toyama...\"\n\"Tớ rất mừng vì cậu còn sống... Hattori... tớ thực sự...\" giọng cô hạ dần.\n\"Nhưng tớ phải bỏ lại Kaito... thật khủng khiếp... tội nghiệp Aoko quá...\" Kazuha nức nở. “Cậu... cậu ấy bảo rằng...\"\n\"Nghe này, Toyama... Tớ cũng phải bỏ lại Shinichi, lẽ ra tớ có thể cứu được cậu ấy...\"\nKazuha gật đầu, đưa tay lau nước mắt.\n\"Giờ chúng ta phải giúp Ran và Aoko, họ đã chịu đựng quá nhiều đau khổ, Hattori... chúng ta phải giúp họ.\"\nHeiji thì thầm \"Tớ biết...\"\nThế rồi cậu với tay ra và nhẹ nhàng để cho đầu Kazuha tựa vào vai mình (mặc cho vẻ khó chịu của người bác sĩ).\nKazuha lại đỏ mặt. Nếu đây là một dịp bất kì khác, cô sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc và sung sướng, nhưng giờ, tất cả những gì cô nghĩ đến là Ran và Aoko.\n\nHọ nhìn Ran và Aoko đứng sát cạnh nhau, đăm đăm hướng về toà lâu đài cháy.\nHai người không hề dịch chuyển, cứ như hai pho tượng vậy.\nTừ đằng sau, trông họ thật cô đơn và ảm đạm, toát lên vẻ thê lương.\nHai cô gái đang nghĩ gì trong đầu vậy?\n\nKazuha và Shiho quyết định bắt họ phải ngồi xuống, chắc hẳn ai cũng kiệt sức cả rồi. Hai người bước đến chỗ Ran và Aoko với mấy ly nước, và nhẹ nhàng vỗ vai họ.\nRan và Aoko ngập ngừng, cả hai trông như còn đang choáng váng, bàng hoàng sau khi vừa trải qua một cơn ác mộng.\nKazuha và Shiho ôm họ thật chặt, rồi cả bốn người cùng ngồi xuống, dựa vào nhau và chăm chăm nhìn về toà lâu đài.\n\nSau khoảng thời gian dài tưởng chừng cả thế kỉ, ngọn lửa dường như không có ý định dừng lại, nó tiếp tục nuốt ngấu nghiến toà nhà với những luồng khói dày đặc, đen kịt chầm chậm bốc lên bầu trời xanh.\nDòng nước nhỏ bé ít ỏi của đội cứu hoả chỉ làm cho hơi nước bay lên càng nhiều, khung cảnh bây giờ rất lạ: những làn hơi nước được mặt trời toả sáng tạo thành nhiều chiếc cầu vồng nhỏ bao quanh lâu đài.\n\nHọ quan sát, và chờ đợi... mặc dù không biết mình đang chờ đợi cái gì.\n\nĐột nhiên, một tia sáng trắng nhấp nháy phóng ra từ một cửa sổ của toà nhà, chiếu thẳng lên trời và phát nổ. Tiếng nổ vang vọng trong không khí.\nRan và Aoko giật mình. Mắt mở to, họ nhìn trân trân vào chiếc cửa sổ đó, mặc cho vẻ mặt khó hiểu của Kazuha và Shiho. Heiji và Hakuba nhíu mày. Lính cứu hoả sao? Họ nhìn lẫn nhau.\n\"Cái gì thế?\"\n\n\"...Shinichi...\" Ran bỗng thì thào, cô đứng bật dậy và bắt đầu thở dồn dập. Mặt cô đỏ ửng lên.\n\"Kuroba...!\" Aoko hét lớn, trông cũng rất phấn khích.\n\"Ran...?\" Kazuha nói, cô nhìn bạn mình và tự hỏi không biết Ran đang nói chuyện gì.\nBỗng nhiên, Ran và Aoko lao người về trước và chạy đến chỗ khách sạn, để lại Kazuha và Shiho đang sửng sốt và lúng túng không biết làm thế nào. Tuy nhiên, họ vẫn chạy theo Ran và Aoko.\n\nHeiji và Hakuba cùng cố hết sức đứng dậy đi theo mấy cô gái. Không để ý đến các nhân viên cứu thương đang hét gọi phía sau.\n\nChạy càng lúc càng nhanh hơn, Ran và Aoko suýt nữa vấp ngã mấy lần, nhưng bản năng nói rằng họ không được phép dừng lại, nhất định phải đến được lâu đài!\nHọ thở hổn hển, mái tóc đen, dài bay phấp phới trong gió, mắt chăm chú nhìn, hi vọng và chờ đợi.\n\nCuối cùng Ran và Aoko cũng đến nơi, cách toà nhà khoảng vài trăm mét. Kazuha và Shiho đuổi kịp và chụp lấy hai người họ.\n\"Chuyện gì xảy ra thế? Hai cậu điên à? Đến gần lâu đài nguy hiểm lắm đấy!\" Kazuha hét.\n\"Không... là họ đấy! Tớ biết mà!\" Ran nói, nhìn Kazuha.\n\"Ran... Shinichi và Kaito đã chết rồi, cậu...\" Shiho cất tiếng.\n\nNhưng cô không kịp kết thúc câu nói của mình.\nNhư thể có ma thuật, ánh mắt của Ran và Aoko dán chặt vào khung cửa sổ mà ánh sáng trắng phát ra từ đó.\n\nMột bóng áo trắng xuất hiện từ cửa sổ, giữa những luồng lửa và khói, áo choàng tung bay trong gió. Giống như một bóng ma.\nHeiji và Hakuba cũng vừa bắt kịp mấy cô gái. Miệng há hốc khi nhìn thấy cảnh tượng đó.\n\n\"Hắn ta làm cái quái gì ở đây vậy?\" Hakuba kinh ngạc.\n\"Không biết, nhưng tình hình này thì dường như hắn chuẩn bị đóng vai anh hùng một lần nữa...\" Heiji nhún vai.\n\"Làm sao hắn vào được đó...? Hắn ta ở trong đó bao lâu rồi?\"\n\"Chắc hắn đến cũng vì Pandora thôi.\" Hakuba lầm bầm. \"Tiếc là lần này hắn không có được nó đâu...\"\n\n\"...KID!\" Aoko hét lên vui mừng. \"ĐÓ LÀ KID!\" cô nắm lấy tay Ran và cố kiềm chế bản thân để không nhảy dựng lên vì sung sướng.\nRồi cô chợt nhận ra rằng có lẽ mình không nên gọi cậu là KID nữa. Mặt cô bỗng tối sầm lại.\n\n\"...hay mình nên gọi là Kuroba?\" Cô khẽ nói với chính mình.\n\nTo be continued...\nLời dịch giả: Còn 2 chap nữa thôi mọi người ơi", "Nhà ảo thuật đi đâu cũng mang đồ nghề nhỉ! Sau vụ này Aoko sẽ làm gì cậu chàng đây, hò hò!", "@cnnkty02: chắc là thấy là lại bay ngay đến ôm chầm lấy anh chàng chứ gì chị ơi mà lúc đó cũng đang vui vì gặp lại đc nhau nên chắc Aoko cũng quên vụ Kid thui àh mà ko bik là sau vụ này ảnh có chịu \"rửa tay gác kiếm\" ko hén\n@tinhlaao14: bạn ơi bạn phải thông cảm cho mình chứ mình cũng đang mong chờ mỏi mòn cái chap 27 đây nè nhưng vẫn cứ như vậy thui vì dịch giả chưa ra chap mới", "hay quá có chap mới rồi có chap mới rồi\n\nChapter 27: Tình yêu\n\n\"Cậu vừa nói gì?\" Hakuba hỏi, nhìn Aoko chằm chằm.\n\"Tớ... ý cậu là sao?\" Aoko đáp lại với vẻ bối rối.\n\"Cậu vừa nói KID là Kaito, đúng không?\"\n\"Không! Không, tớ có nói đâu, ý tớ là, tớ chỉ nghĩ...\"\n\n\"Vậy là đúng rồi!\" Hakuba reo lên, vừa phấn khởi vừa bực bội. \"Tớ biết mà, lẽ ra mình phải đoán được rồi chứ, tên ngốc đó!\" thế rồi anh nhìn vào cái bóng áo trắng đó lần nữa, và bật ra một tràng cười. \"Khỉ thật, mình lại vui mừng khi hắn còn sống chứ!\"\n\nAoko cắn môi. Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô. *Giờ thì Hakuba đã biết KID chính là Kaito, mình sẽ không thể nào ngăn họ gây chiến với nhau nữa!*\n\nKID trèo ra khỏi cửa sổ, và từ khoảng cách đó, cả nhóm có thể nhìn thấy cậu ta đang dìu một người khác trong tay.\n\n\"SHINICHI!\" Ran bật khóc mừng rỡ.\nHeiji mỉm cười, \"KID à? Mình càng lúc càng thích tên này đấy.\"\n\nKID mở đôi cánh lượn, với một cử động nhẹ nhàng, cậu nhảy xuống, và bay. Cùng lúc đó, một luồng lửa bùng ra từ chiếc cửa sổ như cố nuốt chửng họ.\nCả nhóm hò reo và nhảy dựng lên vui sướng, họ nhìn KID và Shinichi bay gần hơn đến chỗ mình.\n\nKID chầm chậm hạ cánh, cuối cùng, chân cậu cũng đặt xuống nền cỏ ẩm ướt. Cậu quỳ xuống và cẩn trọng đỡ người trên tay mình. Chàng trai bị thương rất nặng, dường như không thể di chuyển nổi.\n\nAoko và Ran cùng lao đến chỗ họ, thật ngạc nhiên là hai người vẫn còn sức để chạy sau mọi tổn thương mà họ phải chịu.\n\nCàng lúc càng gần hơn, thở hổn hển, Aoko đúng là đã chạy xô vào KID, người đang đứng đợi họ.\n\nThế rồi cô chợt dừng lại, chết lặng, sự thay đổi chuyển động đột ngột khiến cô mất thăng bằng và ngã xuống đất, ngay trước mặt KID.\nNhưng cô không nhìn KID, ánh mắt cô hướng về người đang nằm trên mặt đất.\n\n\"KUROBA!\" Aoko hét lớn.\n\nNơi đó, trên thảm cỏ ẩm ướt, với đủ mọi vết thương, bầm tím và vết ám khói, là Kaito. Mắt cậu nhắm nghiền, và dường như sự sống trong người cậu đang dần cạn kiệt. Nhưng cậu vẫn thở, và vẫn sống.\n\nAoko với đến chỗ cậu, tay run run, trong cô lúc này là cảm giác đau đớn cùng vui mừng lẫn lộn. Đau đớn vì Kaito đang bị thương nặng, vui mừng vì cậu ấy chưa chết, cậu ấy còn sống.\n\n\"Ôi Kuroba...\" Aoko khóc nấc, cô nhẹ nhàng nâng đầu Kaito lên đặt vào lòng mình, ghé sát vào mặt cậu và để cho nước mắt cứ thế rơi xuống khuôn mặt đẹp trai của Kaito.\n\n\"Tớ đang tự hỏi không biết cậu sẽ ôm tớ hay cho tớ một cái bạt tai khi chúng ta gặp lại.\" Một giọng nói yếu ớt thì thầm vào tai Aoko.\n\nKaito mở mắt và mỉm cười, nhẹ thôi, nhưng thật ấm áp.\n\nAoko nhìn cậu trân trân, \"Ngốc...\"\nĐó là tất cả những gì cô có thể nói. \"...đồ ngốc\" một nụ cười nở trên gương mặt cô.\n\"Tớ sẽ đập cậu sau khi cậu đã khoẻ hơn. Giờ thì tớ vẫn chưa muốn cậu chết đâu.\"\n\nRan nhìn KID chăm chăm, người vẫn đang đứng đó, cậu có vẻ xúc động và cũng hướng ánh mắt về phía cô.\n\n\"...Cậu ấy đâu rồi? Anh có thấy cậu ấy không? Anh có thấy Shinichi không?\" Ran hỏi, mắt đầy hi vọng, mặc dù môi run run.\nKID nhìn cô, và bước lên một bước, với tay ra như thể muốn ôm lấy Ran.\n\"Kudou... cậu ấy...\"\nRan để ý thấy những vết máu khắp người anh ta, đang rỉ ra ướt đỏ bộ quần áo trắng tinh.\nĐó là máu của anh ta hay của Kaito?\n\n\"KID...\" Kaito mở miệng, trong giọng nói của cậu có cái gì đó lạ lùng, nghe như lời cảnh báo.\n\nKID dừng lại ngay lúc đó, cậu bước lùi lại.\n\n\"Kudou vẫn còn sống, tôi có thể bảo đảm. Không giống như anh chàng này, cậu ấy có thể chăm sóc bản thân mình tốt hơn.\" KID mỉm cười, hất đầu về phía Kaito.\n\nCâu nói châm chọc đó tất nhiên dẫn đến cái lườm sắc lẹm của Kaito.\n\nRan cảm thấy nhẹ cả người, giống như cả tảng đá to nặng vừa được trút khỏi vai cô, và nỗi đau giằng xé trái tim cô cũng đã dừng lại.\nBỗng chân Ran khuỵu xuống và cô gục ngã. Nhưng KID đã nhanh tay đỡ lấy và nhẹ nhàng đặt cô xuống bãi cỏ.\nCậu ghé sát Ran, thì thầm vào tai cô: \"Cậu ấy còn sống, và cậu ấy sẽ quay về, đúng như lời hứa.\"\n\nRan chớp mắt, cô nhìn KID hoài nghi.\n\"Làm sao anh...\"\n\"Tôi đã gặp cậu ấy, tất nhiên, cậu ấy dặn tôi nói lại với cô.\" KID đáp nhanh. Mắt cậu nhìn về phía sau Ran.\n\nHeiji, Hakuba, Shiho và Kazuha đang ở đằng sau, họ bước chầm chậm về phía KID, không giống như Aoko và Ran phi thẳng về phía cậu ta.\nHakuba tỏ ra ngạc nhiên, anh nhìn Kaito nằm trên cỏ, trong vòng tay của Aoko.\nMột nét khó hiểu hiện lên trên gương mặt, \"Aoko, tớ tưởng cậu nói là...\" Hakuba cất tiếng hỏi, nhưng anh đã bị cắt ngang.\n\n\"Cậu làm gì ở đây?\" Heiji nói, giọng ra lệnh.\nKID mỉm cười, \"Pandora, còn gì nữa chứ?\"\nTất cả mọi người chỉ nhìn cậu chằm chằm.\n\nKID bật cười.\n\"À, vì không tìm thấy Pandora, nên tôi nghĩ mình chỉ tạt qua một lát và cứu một mạng người thôi, vậy cũng sai sao?\"\n\"Oh... không sai, nhưng tôi có vài chuyện cần hỏi cậu.\" Hakuba nói.\n\"Xin lỗi, không phải lúc này.\" KID đáp, cậu lùi lại 3 bước và lấy ra hai quả bóng tròn nhỏ trên tay.\n\n\"Rất vinh hạnh được gặp các quý cô đây, xin hãy bảo trọng.\"\nVà cậu quay mặt về phía Ran, với một giọng nói từ tốn và lịch thiệp:\n\"Hãy mau đi tìm, cậu ấy rất mong được gặp cô.\"\n\nThế rồi KID ném mấy quả bom xuống đất, một tiếng nổ kèm theo đám mây khói dày đặc xuất hiện.\n\"CHẾT TIỆT!\" Hakuba tức tối. \"Tại sao lúc nào hắn ta cũng như thế vậy?\"\n\nCả nhóm ho sặc sụa, Kaito lẩm bẩm cái gì mà cậu chưa bao giờ nghĩ cái trò khỉ đó lại khó chịu thế này.\nKhi khói tan hết, KID đã biến mất. Tất nhiên.\n\nRan đứng dậy, nhìn xung quanh.\nTất cả những gì cô thấy chỉ là toà lâu đài cháy, mặt trời, giờ đã lên đến đỉnh đầu. Đội cứu hoả, những người lính chữa cháy, cảnh sát, phóng viên, gia đình Norferk cách đó khá xa, xe cứu thương... nhưng cậu ấy đang ở đâu chứ?\n\n\"Tớ sẽ đi tìm Shinichi, các cậu đến bệnh viện trước đi.\" Ran nói với những người còn lại, rồi cô bắt đầu đi ra phần phía sau của khách sạn.\n\n\"Đợi đã, Ran... Tớ đi với cậu!\" Shiho gọi theo, nhưng Hakuba đã ngăn lại.\n\"Cứ để cô ấy đi một mình.\"\n\"Nhưng... chúng ta nên đi cùng cô ấy chứ?\" Kazuha hỏi.\n\"Đừng lo, cô ấy sẽ tìm được hắn thôi.\" Heiji nói, \"Chúng ta cũng đâu muốn trở thành mấy kẻ nhiều chuyện phá đám cuộc đoàn tụ lãng mạn và cảm động của họ phải không?\" cậu cười tinh quái. \"Mặc dù tớ cực thích như thế.\"\n\n***************************************************\n\nTôi đang đi về phía sau của toà lâu đài, không hiểu tại sao tôi lại quyết định đi theo hướng này, nhưng có thứ gì đó mách bảo tôi rằng cậu ấy đang ở đây.\n\nTất cả mọi người đều bình an, kể cả Kaito, khi mà chính mắt tôi đã nhìn thấy ngọn lửa nuốt chửng cậu ấy, nhưng Kaito vẫn sống sót. KID đã cứu cậu ấy, và Kaito là một người mạnh mẽ. Tôi biết Shinichi cũng mạnh mẽ như cậu ấy.\n\nCỏ đang khô dần dưới ánh nắng mặt trời, không còn tạo ra những âm thanh loạt xoạt ướt át khi tôi bước lên chúng. Gió thổi ngược chiều, vậy nên khói không phả vào mặt tôi nữa.\n\nMùi lửa cháy bao trùm cả không khí, hoà với hương thơm của những bông hoa trong vườn.\n\nTôi có thể nghe thấy tiếng rạn vỡ và tiếng nổ lép bép phát ra từ lâu đài. Nó vẫn đang cháy, ngọn lửa còn định thiêu nó đến bao giờ nữa?\n\nKhi KID nói rằng Shinichi vẫn còn sống, tôi đã vui mừng đến ngất xỉu. Không biết bao nhiêu lần rồi tôi lo lắng cho Shinichi, tưởng rằng cậu ấy đã chết, cậu ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa?\n\nNhưng cậu ấy luôn trở về, luôn là như vậy...\n\n\"Chúng ta còn phải có đám cưới, cậu ấy không thể bỏ mình như thế được!\"\n\nTôi tự nói với chính mình.\n\nCái hồ, nơi mà Heiji và Hakuba nhảy xuống. Nó nằm ở khu vườn sau của toà lâu đài, và bao quanh bởi nhiều khóm hoa dại như thể đó là một cái hồ tự nhiên. Hàng trăm bụi hoa hồng Anh được trồng khắp khu vườn.\n\nVới mọi màu sắc, đỏ, vàng, hồng phấn, tím nhạt, và có cả vài bông hồng màu đen.\n\nMột khu rừng nằm ở phía xa cuối vườn, trải dài khoảng vài dặm. Nếu như không có đám cháy, tôi sẽ không nhạc nhiên khi thấy một con hươu hay mấy chú thỏ chạy vào khu rừng. Ngọn lửa bất thường làm chúng sợ hãi.\n\n\"Shinichi?\" Tôi cất tiếng hỏi. Đi giữa những bụi cây rậm, lo lắng, sợ sệt. Hương hoa hồng tràn ngập, nhưng tôi cũng ngửi thấy mùi hoa oải hương... Mình còn phải lang thang trong này bao lâu nữa?\n\nNếu Shinichi không có ở đây thì sao? Nếu như cậu ấy bị thương quá nặng không thể di chuyển được? Nếu như...\n\nMột tiếng sột soạt phía sau.\n\nTôi quay lại.\n\nShinichi.\n\nCậu ấy đứng trước những bụi hoa hồng, bị thương khắp người, một tay ôm lấy vai. Máu rỉ ra qua các ngón tay.\n\nShinichi nhìn tôi, vẫn đôi mắt xanh sáng trong như pha lê ấy.\n\nTôi chạy.\n\nCàng lúc càng gần hơn, tôi lao vào vòng tay cậu ấy.\n\n\"SHINICHI!\"\n\nShinichi vẫn còn yếu, cậu ấy ngã ra phía sau và nằm lên thảm cỏ.\n\nTôi ở trên người cậu ấy, ôm thật chặt, không buông chút nào. Ít ra thì trong một lúc, tôi không hề nới lỏng tay.\n\nCánh hoa hồng bay lơ lửng trong không khí và đáp xuống quanh chỗ chúng tôi, không ai nói một câu gì, chúng tôi chỉ nhìn lẫn nhau, như thể hai người không nhìn thấy nhau suốt cả thế kỉ.\n\nVà quả thực thì cảm giác đúng là như thế.\n\nChúng tôi mỉm cười, nước mắt lại trào ra từ khoé mi tôi, nhưng tôi không còn cảm thấy sợ hãi và cô đơn nữa, vì đã có cậu ấy ở đây. Người tôi yêu thương nhất trên thế giới.\n\nCuối cùng, tôi mở miệng, nhưng chưa kịp nói thì Shinichi đã đặt lên môi tôi một nụ hôn. Nhẹ nhàng và ấm áp.\n\nTôi lại ôm chầm lấy cậu ấy.\n“Cám ơn cậu vì đã quay lại, Shinichi...”\n\nTo be continued...\nCòn 1 chap, còn 1 chap...", "Thật là lãng mạn!!!Chưa bao giờ thấy các chàng trai lại biểu lộ tình cảm như thế này.Ôi, câu chuyện hay nhất mà mình được đọc từ bé đến giờ.Các bạn mau post chap cuối đi nha!", "ôi mình cũng mong chờ lém chứ bộ nhưng mà tiếc là dịch giả bận KT giữa kì ùidịch giả nói là chờ khoảng 2, 3 tuần nữa cỡ đầu tháng 3 sẽ có ngay chap cuối cùng liền ráng chờ đy các bạn dù mún cách mấy thì cũng phải chờ thui các you ơi ráng đợi cho đến lúc dịch giả KT giữa kì xong yk rùi sẽ đc đọc típ hén", "Chap cuối\n\n\nChapter 28: Chúng ta đã sẵn sàng chưa?\n\nĐó là một ngày nắng đẹp, mặt trời toả ánh sáng xuống từng ngọn cỏ và làm bừng sáng cả vùng đất xanh mát bằng những tia nắng ấm áp của nó.\nChim và ong bay lượn giữa những bụi hoa và cây dại, mùi hương tươi tắn của mùa xuân tràn ngập quanh khu nghĩa trang. Những ngôi mộ bằng đá đứng lặng lẽ và trang nghiêm, có những ngôi đã hàng trăm tuổi, không thể nhìn thấy chữ khắc trên đó nữa, chỉ biết rằng có một con người đang nằm tại đó, họ cũng từng có gia đình của mình, nhưng giờ thì không ai biết họ là ai nữa. Lớp rêu phong của thời gian phủ lên ngôi mộ đá đã che khuất những hàng chữ khắc, tạo nên một khung cảnh cổ kính mà đẹp lạ lùng.\n\nNghĩa địa ở Anh thường được biết đến với hai từ cổ và lạc hậu, vì chúng đã tồn tại hàng trăm năm, nơi này đem đến một cảm giác thật sự yên bình. Đó là nơi mà con người và thiên nhiên hoà quyện vào nhau. Các sinh vật thường sinh sôi nảy nở ở những nơi như vậy, và khiến cho khu nghĩa địa trông giống như một khu vườn đầy sức sống. Tuy nhiên, cảnh đẹp đầy hứng khởi ấy lại trái ngược hoàn toàn với tâm trạng của những con người tại nghĩa trang Perkwood hôm nay.\nĐám tang của gia đình Norferk đang diễn ra tại đây.\nỞ đó, dựng trên thảm cỏ xanh là bốn ngôi mộ đá. Những cái tên Tracey, Mike, Louise và Alice được khắc ngay ngắn trên từng ngôi mộ.\nMột số người đứng vòng quanh đó, gương mặt trang nghiêm và thành kính.\n\nRichard đứng yên lặng, nắm tay Rosey và cúi đầu xuống.\nWilliam đang ngồi trên xe lăn, với Anne và Henry đứng ngay cạnh. KHuôn mặt họ tái nhợt và mắt đẫm nước khi vị linh mục bắt đầu bài diễn văn.\n\nShinichi, Kaito, Hakuba và Heiji đều ngồi trên xe lăn, với những cô bạn gái đứng kế bên. Sau mọi biến cố khủng khiếp mà họ đã trải qua, và mấy người bác sĩ đã ngạc nhiên vì Kudo vẫn còn sống sau thử thách đó.\n\nĐó là một đám tang kín đáo, không có ai khác ngoài gia đình và bạn bè thân thiết. Không ai trong số họ muốn sự thật không mấy đẹp đẽ này bị phơi bày ra ngoài.\n\nCuối cùng, vị linh mục cũng cầu nguyện xong và các cô gái đặt hoa lên phía trước mộ.\nCả gia đình Norferk lại khóc trong đau buồn tột độ.\n\n\"Vậy, chuyện gì xảy ra tiếp sau đó?\" Hakuba hỏi.\nRichard nhìn Hakuba. \"Tớ không biết, anh bạn.\" cậu thở dài.\nHọ đang ngồi trong một quán cà phê. Đã 2 tuần trôi qua kể từ đám tang đó.\n\n\"Ừm, ngôi nhà mới rất đẹp, nằm ở trung tâm tại Bournemouth. Nó rất khác so với lâu đài. Không lớn lắm và có một khu vườn nhỏ, nhưng cả nhà đều thích.\"\nMột nụ cười nở trên gương mặt cậu. \"Tuyệt lắm, Rose rất thích trường học và cô bé lúc nào cũng vui vẻ khi ở đó, bọn tớ đều yêu quý cô em gái nhỏ của mình!\"\nHakuba cười. \"Đó là một cô bé thông mnh và can đảm.\"\n\"Ừ, và kim cương của bố tớ... viên màu xanh và đỏ ấy, mỗi viên trị giá khoảng vài triệu bảng, nên bọn tớ cũng không phải lo về tiền nữa.\" Richard nói. \"Cuộc sống đã ổn định rồi, mặc dù ai cũng rất nhớ Tracey, cô Louise và chú Mike.\"\nRichard bỗng nhìn Hakuba chăm chú. \n\"Tớ vẫn còn vài câu muốn hỏi; có một số chỗ tớ không thể hiểu được.\"\nHakuba gật đầu. \"Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà, cậu nói đi.\" \n\"Uhm, về vụ bức chân dung nhỏ máu, cậu đã có câu trả lời nào chưa?\"\n\nHakuba mỉm cười. \"Rồi, Heiji đã giải quyết vụ đó. Là do Anne. Heiji nói chuyện với chú Mike và phát hiện ra là cô ấy rất giỏi bắn súng. Một khẩu súng nước nhỏ và máu giả là có thể biến nó thành một bức hoạ đẫm máu. Ngày mà chúng ta nhìn thấy bức tranh, Anne cũng ở đó, nhớ chứ? Chúng ta đang quay lưng lại, đó là lúc cô ấy bắn và hét lên. Nếu không vì tiếng hét đó thì có lẽ bọn tớ đã nhận ra ngay rồi. Một diễn viên xuất sắc đấy.\" \n\"Nhưng tại sao bà chị tớ lại muốn làm thế?\"\n\"Um, có thể vì cô ấy muốn tự mình đi tìm Pandora, tất cả mọi người trong gia đình đều biết về nó, nhưng không ai có thể tìm được. Tớ nghĩ cô ấy chỉ muốn doạ cho người khác chạy xa thôi...\"\n\"Và về vụ trộm gây hoang mang trong lâu đài vài tháng trước,\" Hakuba nói, nhấp trà trong tách \"đó là Louise và Mike. Họ cũng tìm kiếm Pandora, nhưng không muốn đánh động mọi người hay làm quá lộ liễu... tớ phải nói, đúng là không khôn ngoan cho lắm khi mặc đồ đen mà lén lút đi lại trong bóng tối.\"\nRichard gật đầu.\n\"Đúng vậy... trong lâu đài lúc nào cũng có có người hầu, quản gia và khách trọ, vậy nên không thuận tiện cho lắm khi lục soát vào ban ngày...\"\n\n\"Vậy... cậu có biết chuyện gì xảy ra với chú John không?\" Richard hỏi người bạn mình.\n\"Cảnh sát đã thẩm vấn chú ấy và có lẽ sẽ phải chịu vài năm tù giam, nếu không, tuỳ vào quan toà, có thể phải lãnh án chung thân.\"\nRichard thở dài. “Đúng là chú ấy có giúp cô Alice thực hiện các vụ giết người, mặc dù không chính thức giết một ai cả. Nhưng chú John cũng góp phần đặt bẫy trong lâu đài và nó đã giết Tracey...\"\nRichard nghiến răng và mặt cậu tối sầm lại vì giận dữ.\n\"Điều đó không thể tha thứ được.\"\n\nHakuba không nói gì. Anh nhìn xuống tách trà của mình. (Nếu không có John, Kudo, Heiji và mình có thể đã chết và Alice sẽ cao chạy xa bay...) Hakuba ngước nhìn cậu bạn mình \"Tớ chỉ mong rằng, sau này, cậu có thể tha thứ cho sự yếu đuối nhất thời của ông ấy, Richard. Ông đã cứu mạng bọn tớ, nhưng điều đó không thể xoá nhoà đi sự thật rằng ông ấy đã góp phần vào việc giết người vô tội.\"\nRichard gật đầu. \"Tớ hiểu. Nhưng tớ cũng hứa với chú ấy một điều.\"\n\"Huh?\"\n\"Chú ấy nhờ tớ chăm sóc Rose, đứa con gái độc nhất của mình. Tớ đã hứa, và cả các anh chị khác nữa.\"\nHakuba mỉm cười. \"Tuyệt lắm. Mẹ cậu chắc hẳn sẽ rất tự hào!\" \n\"Ngày mai cậu phải đi rồi sao?\" Richard hỏi buồn bã. \"Tớ rất mong các cậu có thể ở lại lâu hơn...\"\nHakuba nhún vai. \"Tớ chịu, còn tuỳ xem Kudo và những người khác có ự định thế nào đã...\"\nVừa lúc đó, một tiếng động lớn phát ra từ cửa vào quán cà phê, khiến cho mấy người khách suýt nhảy sựng lên vì giật mình.\nHakuba đảo mắt như thể anh đang mong đợi điều này.\n\n\"HAAAAKUUUBAAA!\"\nAoko hét lớn.\n\"Nhanh lên, chúng ta phải khẩn trương...!\" ngay trước khi cô kịp nói hết câu thì Kaito đã thò đầu ra từ đằng sau.\n\"Nhấc cái cơ thể đó ra khỏi ghế đi anh bạn, bọn mình sắp lỡ tàu rồi!\"\n\nHakuba thở dài \"Các cậu đến muộn 30 phút, và gì lại bảo tớ phải khẩn trương?\"\nHakuba chầm chậm đứng dậy và đặt tiền trà lên bàn.\n\"Thế nhé, hẹn gặp lại cậu Richard, 2 tuần nữa!\"\nRichard mỉm cười. \"Thượng lộ bình an nhé Hakuba!\" rồi cậu quay lại vẫy tay với Kaito và Aoko.\n\"Chúc các cậu một kì nghỉ vui vẻ!\"\nKaito cười toe. \"Tất nhiên là thế rồi, vì có người đã nhận trả hết tiền cho chuyến đi này mà!\"\nRichard gật đầu. \"Đó là việc mà chúng tôi có thể làm để cảm ơn các cậu.\"\n\n\"TẠM BIỆT!\" Aoko nói, và hai người họ lôi Hakuba ra khỏi quán cà phê, hướng về phía ga xe lửa.\n\nNhóm bạn của chúng ta đã đứng ở ga tàu Bournemouth, nóng lòng chờ đợi Aoko, Kaito và Hakuba.\nHeiji đứng trên sân ga, nhai ngấu nghiến đống snack, cãi nhau chí choé với Kazuha về mấy chuyện nhỏ nhặt, càng khiến cho họ giống một cặp hơn bao giờ hết.\n\nShinichi và Ran đứng cạnh nhau, nắm tay và trao nhau những cái nhìn đầy yêu thương. Tất nhiên, Heiji và Kaito đã gây bao nhiêu khổ sở khi luôn miệng gọi hai người là đôi bồ câu và phải cưới luôn đi càng nhanh càng tốt.\n\nShiho ngồi trên ghế đợi và đọc báo, không chút hứng thú gì gì với những việc đang xảy ra xung quanh. (cool, eh?)\n\n\"Xin lỗi vì bắt các cậu phải đợi!\" Aoko nói khi đến cùng với Hakuba và Kaito.\n\"Chúng ta đã sẵn sàng chưa?\"\n\n\"RỒI!\" Ran đáp, hân hoan và hứng khởi. \"Tớ không thể ngừng nghĩ đến London được! Có rất nhiều nơi để thăm quan và ngắm cảnh!\"\n\"Đặc biệt là phố Baker!\" Shinichi nhiệt tình, mắt sáng lấp lánh. \"Tớ sẽ được tìm hiểu thêm về Sir Arthur Conan Doyle và đương nhiên, vị thám tử vĩ đại nhất trên thế giới...!\"\n\"Rồi rồi, Sherlock Holmes, BỌN TỚ BIẾT RỒI!\" Ran đáp, hơi bực. \"Cậu lải nhải câu đó cả trăm lần rồi.\"\n\n\"Sao cũng được, xem nào. ta đi tìm chỗ ngồi và tận hưởng chuyến đi thôi chứ?\" Kaito nói, \"Trời đất, trông giống như mình đang đi dã ngoại với một đám trẻ con!\"\n\nThế rồi cậu quay lại và thấy Aoko đang ngồi tại chỗ của cô. Cô ngước lên nhìn Kaito và mỉm cười.\n\"...Aoko?\"\n\"Ừ?\"\n\"...Cậu đang ngồi cạnh cửa sổ đấy! Nhưng tớ cũng muốn ngồi!\"\n\"Dẹp đi! Tớ lấy chỗ này trước rồi!\"\n\"Thật KHÔNG công bằng! Tớ muốn ngắm cảnh bên ngoài! Tớ đang là người bệnh mà, phải không?\"\n\"Cái gì?! Cậu đang khoẻ như trâu đấy! Tớ nhìn thấy cậu chạy vòng quanh như một con gà bị cháy đuôi khi Heiji mang về con cá mà cậu ấy và Richard bắt được ở sông!\"\n\"VẤN ĐỀ KHÔNG PHẢI CHỖ ĐÓ...!!!\"\n\nHakuba cười \"Đúng là trẻ con.\"\nAnh ngồi cạnh Shiho, vươn vai một cách ‘tình cờ’, trong lúc đó dang rộng tay và từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng vòng qua vai Shiho, cũng một cách ‘tình cờ’.\n\"Lộ liễu quá.\" Shiho nói, lườm anh và rồi bật cười khi thấy Hakuba giở khuôn mặt ngây thơ vô số tội ra.\nShiho thở hắt ra, mỉm cười và ngả đầu lên vai Hakuba.\n\"Chàng ngốc.\" cô thì thầm, với một giọng nói dễ thương.\n\"Đúng là vậy mà.\" Hakuba cười.\n\nĐoàn tàu đi đến ga Victoria ở London. Khi cả nhóm xuống tàu, Shinichi kéo Kaito ra một góc và thì thầm \"Nghe này, tớ vẫn chưa cám ơn cậu vì đã cứu cả hai chúng ta ra khỏi toà lâu đài cháy đó... kế hoạch rất thông minh, mặc dù tớ buộc phải ăn mặc kiểu KID, thế nên lần này tớ TẠM THA CHO CẬU!\"\n\"Oh yeah, cái đó, ha ha, cám ơn nhiều nhé anh bạn.\"\n\"Cậu có biết tớ sẽ gặp rắc rối thế nào không nếu như Ran, Aoko và Hakuba phát hiện ra?\"\n\"À, cả cậu và tớ ấy chứ Kudou, cả hai chúng ta.\"\n\"Huh? Thế còn Pandora? Cậu định từ bỏ việc tìm kiếm nó à?\"\n\"Ừm, đó không phải viên Pandora thật, tớ sẽ không phí thời gian và năng lượng vào đó đâu.\"\n\"Làm sao cậu biết?\"\nKaito nhún vai. \"Bằng phương pháp riêng của tớ.\"\n\"...cậu có cần phải lúc nào cũng tỏ ra bí hiểm vậy không?\"\n\"Có.\"\n\"Hừ...\"\n\"He he... Nhưng này, nói thật nhé, tớ nợ cậu một món... Cám ơn vì đã bao che cho tớ, Kudo.\"\nKudo mỉm cười. \"Được rồi, chỉ là đừng baog giờ bắt tớ phải háo trang thành một tên ngốc trong bộ đồ trắng đó nữa.\"\n\"...Này!\"\n\n\"Nhanh lên Shinichi! Chúng ta phải bắt tàu điện ngầm!\" Ran nói lớn, chạy đễn chỗ Shinichi và nắm tay cậu. \"Các cậu đang nói chuyện gì thế?\"\n\"Không có gì, chuyện vặt của mấy đứa con trai ấy mà.\"\n\"Vậy à...\" Ran mỉm cười, và vào lúc đó, Shinichi bắt gặp ánh mắt của Ran.\n\nĐôi mắt xanh của cô lấp lánh niềm vui, cặp má ửng hồng và hơi mệt vì chạy quá nhiều.\nMái tóc dài mượt tung lên trong làn gió buổi sáng và cô phải đưa tay gỡ lại từng lọn một. Ran chợt nhận ra Shinichi đang nhìn mình và mỉm cười với cậu thật ngọt ngào. Tim Shinichi bỗng đập nhanh hơn, cậu nhận ra tình cảm của mình dành cho người con gái này nhiều đến nhường nào, không phải vì cô xinh đẹp hay có những phẩm chất tuyệt vời, chỉ vì... đó là tình yêu. Yêu một người nào đó không cần có lí do, phải không?\nHọ cứ đứng đó, nắm chặt tay và trao nhau cái nhìn tràn đầy yêu thương.\n\n\"NÀY ĐÔI CHIM UYÊN ƯƠNG KIA!\" mấy người bạn của họ hét lên, tất cả đều đã đứng trên khoang tàu và cười nắc nẻ. \"Bọn tớ để các cậu lại đây nhé?!\"\n\n\"Đợi tớ vớiiiiiiiiiiiiiiiii!\" Shinichi gào toáng, nắm tay Ran chạy về phía các bạn.\n\nBọn họ lại cùng nhau thực hiện một chuyến phiêu lưu mới, và lần này, đó không phải là nơi nào khác ngoài London, quê hương của vị thám tử vĩ đại nhất thế giới. Một điều chúng ta có thể chắc rằng, dù bất kì chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa, tất cả họ sẽ cùng nhau vượt qua, và tình bạn giữa họ là thứ sẽ không bao giờ phai mờ!\n\n~END~​", "hix bị giành mất chap cuối rùi cũng tại bận thi học kì huhuhu ko chịu đâu cứ tưởng mình sẽ post đc chap cuối nhưng cuối cùng cũng phải cảm ơn người khác bạn ác quá đinhưng chap cuối thật sự rất hay và rất hạnh phúc. Cảm ơn tác giả đã sáng tác ra câu chuyện hay như vậycả dịch giả anita nữa xảm ơn mọi người nhìu lém", "Cho mình hỏi lại về bức chân dung vấy máu\nnếu Anne dùng sún nước bắn thì tại sao mọi người ko thấy có tia máu giả bắn ra?\nrõ ràng Anne đứng từ khỏang cách xa ma`???", "bạn ơi chẳng phải Heiji đã nói với 1 người bắn súng giỏi như Anne thì làm sao mà có tia máu giả bắn ra đc cũng giống như anh Shin nhìu lần lừa tên hung thủ vào tròng vậy đó nếu để người ta biết thì làm sao gọi là \"siêu thám tử\" hay \"siêu bắn súng\" nữa (mình nghĩ sao nói vậy thui àh chứ cũng ko chắc cho lắm)mà kệ đy quan tâm mấy cái đó làm gì cho mệt bạn ơi chỉ cần biết truyện rất hay là đc ùi" ] }
kenhsinhvien
_doc
12790a445f7535a196f43192cb1e4679
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "12790a445f7535a196f43192cb1e4679", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/huong-dan-cac-cach-vao-facebook-update-30-12.13564/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Kỹ Năng", "category_name": "Thủ thuật công nghệ", "datetime": "2/1/2011", "title": "Hướng dẫn các cách vào Facebook (update 30/12)", "post": "\n{\n\n\n\nGiờ đây có thể nói chơi Face đã trở thành một thói quen của không ít bạn trẻ. Về sự cố không truy cập được Facebook trong mấy ngày qua đã làm không ít bạn bối rối, CLB CNTT của Trường Xưa sẽ giúp bạn gỡ rối vấn đề này.\n\nCách 1:\n* Bước 1: Các bạn nhấn vào nút START --> All Programs --> Accessories --> nhìn thấy NOTEPAD thì nhấn chuột phải (chú ý là chuột phải nha) rồi chọn Run As Administrator --> Yes đồng ý. Sau đó sẽ hiện ra bảng Notepad mới trống trơn. \n\n* Bước 2: Từ File Notepad mới đó, nhìn lên góc trái, chọn FILE --> OPEN --> phần File name thì copy dòng này vào: \n\nC:\\WINDOWS\\system32\\drivers\\etc\\hosts \n\n* Bước 3: Sau khi copy sẽ hiện ra 1 file notepad có nhiều chữ, bạn chỉ việc copy các dòng dưới đây paste xuống dưới cuối cùng là xong. Sau khi copy xong nhớ SAVE. \n\n\n153.16.15.71 www.facebook.com\n\n153.16.15.71 www.logins.facebook.com\n\n153.16.15.71 facebook.com\n\n153.16.15.71 logins.facebook.com\n\n153.16.15.71 apps.facebook.com\n\n153.16.15.71 upload.facebook.com\n\nCách 2:\n\nNếu dùng FireFox: Tools -> Options -> Advanced -> Network -> Settings, chọn Manual Proxy Configuration. Ở ô HTTP Proxy điền: 204.96.142.5, ở phần Port điền 8080. Chọn \"Use this pro...xy server for all protocol\". \n\nNếu dùng Internet Explorer: Control Panel -> Internet Options -> Connections -> LAN Settings, chọn \"Use a proxy server for your LAN\" rồi điền như trên. Đánh dấu thêm cái \"Bypass proxy server for local addresses\". \n\nChúc các bạn có những giờ phút vui vẻ.", "replies": [ "Cách hay nhất là vào faceviệt nam www.facebook.com.vn\nhoặc sử dụng proxy/sock(dùng một ip của nước ngoài),vẫn vào đc nhưng rất chậm vì thông qua một máy chủ ở nước ngoài", "\n\nhieuepu90 nói:\n\n\n\nCách hay nhất là vào faceviệt nam www.facebook.com.vn\nhoặc sử dụng proxy/sock(dùng một ip của nước ngoài),vẫn vào đc nhưng rất chậm vì thông qua một máy chủ ở nước ngoài\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nface vn có vào dc đâu cậu", "Mình dùng mạng của Viettell mà vẫn vào FB được bình thường...ngộ ngộ", "\n\ngracefulkitten nói:\n\n\n\nMình dùng mạng của Viettell mà vẫn vào FB được bình thường...ngộ ngộ\n\nClick để xem tiếp...\n\n\n vậy ạk vì vừa hum nọ nó chặn rồi mà !!", "hiiiiiiiii cả nhà mình là sinh viên năm nhất nên có rất nhiều điều muốn chia sẻ.", "Cách này đã không còn tác dụng với ai dùng mạng VNPT,chỉ những bạn xài Viettel hoặc FPT thì còn vào được,và sắp tới nghe đâu giới chức trách sẽ có biện pháp để hoàn toàn xóa sổ Facebook tại Việt Nam để tránh chỗ cho các mạng xã hội Việt Nam,người Việt dùng hàng Việt mà ​", "\n\nVăn nói:\n\n\n\nCách này đã không còn tác dụng với ai dùng mạng VNPT,chỉ những bạn xài Viettel hoặc FPT thì còn vào được,và sắp tới nghe đâu giới chức trách sẽ có biện pháp để hoàn toàn xóa sổ Facebook tại Việt Nam để tránh chỗ cho các mạng xã hội Việt Nam,người Việt dùng hàng Việt mà ​\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nừm . tớ nghĩ là mình nên xài đồ viêt thật ,, chứ cứ người chặn người tìm sơ hở đển thâm nhập cứ vậy mệt lắm . hì ", "Nếu bạn muốn vào Facebook và các website bị chặn khác ở VN thì HotspotShield là giải pháp tối ưu nhất. Đó là một chương trình mạng riêng ảo VPN client miễn phí giúp địa chỉ IP của bạn ẩn dưới 1 IP khác của Mỹ để kết nối vào mạng và hoàn toàn bảo mật. Chúng ta có thể vào các website bị chặn một cách dễ dàng với tốc độ không hề thay đổi như khi không dùng Hotspot Shield. \n\nCài đặt HotspotShield rất đơn giản. Bạn chỉ cần download HotspotShield miễn phí tại địa chỉ http://hsselite.com/products.php (click on download ở cuối trang). Hoặc gửi email tới địa chỉ [email protected] để nhận phiên bản mới nhất. \n\nKhi cài đặt xong và chạy chương trình, nếu icon HotspotShield ở thanh taskbar chuyển sang màu xanh thì máy tính của bạn đã được tham gia VPN và có thể truy cập vào facebook và các trang web bị chặn. Nếu icon HotspotShield ở thanh taskbar là màu đỏ thì hãy turn on Hotspot Shield bằng cách right click vào icon HotspotShield chọn Connect/On. \n\nFacebook của Hostpot Shield http://www.facebook.com/AnchorFree", "Cám ơn các bạn chia sẻ ", "Eccccccccc\nv\\co vao dc mo may og pa` cu chem, a", "Cho mình hỏi sao mình upload hình lên facebook không được nhỉ", "Cảm ơn bài viết của bạn nhé!" ] }
kenhsinhvien
_doc
ee8d8cfe6a2812c2f82763b4f9896301
1
null
{ "item_id": "ee8d8cfe6a2812c2f82763b4f9896301", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/mot-so-anh-vui-va-y-nghia.13575/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Hài hước", "datetime": "3/1/2011", "title": "Một số ảnh vui và ý nghĩa . .. !", "post": "\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n(st)", "replies": [ "ặc..." ] }
kenhsinhvien
_doc
b334dad1bd7d9b51a20488eea90e5cfe
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "b334dad1bd7d9b51a20488eea90e5cfe", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/viec-lam-ban-thoi-gian-cho-hoc-sinh-sinh-vien.13580/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Cộng Đồng", "category_name": "Tuyển dụng", "datetime": "3/1/2011", "title": "Việc Làm Bán Thời Gian Cho Học Sinh Sinh Viên", "post": "Cần tuyển: nhân viên đánh máy, nhập dữ liệu\nSố lượng: không giới hạn\nYêu cầu: \n\n1. Biết sử dụng internet, có máy tính riêng nối mạng, tốt nhất là mạng trọn gói \n2. Biết xài Teamviewer\n3. Có khả năng đánh máy nhanh\n4. Kiên trì\n5. Có tài khoản ngân hàng, thẻ ATM tốt nhất là Vietcombank\n6. Có mong muốn làm việc thật sự ^^\n \nCông viêc:\n\nĐây là lĩnh vực data entry (nhập dữ liệu) là 1 nhánh của Công nghệ OCR (tự động nhận dạng những ký tự dạng hình ảnh rồi tự động ghi ra file .txt) Việt Nam chưa thông dụng loại hình này nhưng ở các nước khác thì họ đã phổ biến từ lâu. \n\nMục Đích \n\n- Tạo MAIL để làm quảng cáo (Marketting) \nKhi lập Mail bạn sẽ thấy 1 đoạn mã : gồm các ký tự ngoằn nghèo (đó là ô dữ liệu ta cần phải nhập lại chính xác)\n- Làm tăng lượng người đăng ký truy cập vào 1 web nào đó >>> giá trị WEB tăng lên >>> Bán sẽ cao giá hơn. Cũng vẫn là nhập dữ liệu nhưng mục tiêu là tạo ra các tài khoản đăng nhập vào website hay diễn đàn nào đó, khi đó, lượng người truy cập vào website sẽ được tăng lên (tăng theo số ảo). Giá trị sẽ được tăng lên rất nhiều lần khi web của họ có nhiều người quan tâm vào xem. Admin sẽ bán lại website này cho người cần mua với giá cao hơn.\n\nLàm việc: \n\nMỗi người khi làm việc sẽ được cấp 1 account riêng, dựa vào số lượng account nào làm được bao nhiêu thì sẽ quản lý được và thanh toán bấy nhiêu. \n\n\nĐặc tính công việc: \n\nTrong 1h 1 người đánh máy với tốc độ từ 35Wpm - 90Wpm có thể nhập đuợc từ 400 ô - 1600 ô Dữ liệu / 1h. \n1000 ô dữ liệu = 12.000 VND ~ 16.000 VND (Tùy theo dự án mà giá cao hơn hoặc thấp hơn). Một người làm việc nghiêm túc có thể kiếm từ 500 – 3 triệu vnd /1 tháng.\nNhưng lúc mới vào làm thì ai cũng phải mất ít nhất 1 tuần để quen với dạng dữ liệu và cách làm việc.\nĐa số những người thiếu tính kiên trì đều bỏ cuộc trước khi đạt tốc độ xử lý 1000 ô dữ liệu / h.\nHY VỌNG BẠN SẼ KHÔNG NẰM TRONG SỐ ĐÓ !!\n\nThu nhập: \n\n- Member: Xử lý dữ liệu \n+ 1h = (600~1000) hình ảnh \n+ 4h = (2400~ 4000) hình ảnh \n+ 8h = (4800~8000) hình ảnh\nThanh toán: 1000 hình ảnh =12000 VND ~ 16000 VND.\nTừ đó bạn có thể tính được thu nhập của bạn mỗi ngày và hàng tháng.\n\nMỗi tuần tổng kết 1 lần, pay theo tuần vào thẻ ATM và trả trực tiếp với những bạn ở Việt Trì - Phú Thọ. \nCam kết uy tín.\n\nMọi người ai có thể làm thì liên hệ trực tiếp Hoàng Quân để biết thêm về công việc và nhận link Demo công việc nhé \nYM: badboy_vtvn\nMail: [email protected]\nTel: 01666 115 135", "replies": [ "Hết tiền ... tiếp tục làm việc nào ", "ừ, chào Hoàng Quân, rất zui được biết bạn." ] }
kenhsinhvien
_doc
705a0f2b088b5c62336e1ef8ed36c0e2
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "705a0f2b088b5c62336e1ef8ed36c0e2", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/thu-hai-cua-ban-3-1-2011.13562/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Bói vui", "datetime": "2/1/2011", "title": "Thứ Hai của bạn (3/1/2011)", "post": "\n{\n\n\n\n \nSong Ngư có những bước tiến dài trong công việc, một vài thay đổi đang tác động tích cực đến suy nghĩ và hành động trong ngày.\nBạch Dương (21/3 - 19/4)\nMột vài ý kiến chỉ trích đang nhằm vào Bạch Dương, nhưng đừng buồn mà hãy xem đó là lời góp ý chân thành dành cho bạn, chỉ là cách dùng từ của họ hơi khó nghe thôi. Ngoài ra, khả năng tài chính được củng cố mạnh mẽ khi có sự hỗ trợ từ gia đình. Tuy nhiên, không phải lúc nào mọi việc cũng được kiểm soát tốt. Thời gian cuối ngày, hãy dành sự quan tâm cho mọi người trong gia đình nữa nhé.\nKim Ngưu (20/4 - 20/5)\nKim Ngưu có thể nhận được khá nhiều bất ngờ thú vị trong ngày thứ Hai này, mọi thứ đang diễn ra cực kỳ thuận lợi. Vào đầu ngày, một vài lời đề nghị hấp dẫn có thể được đưa ra, nhưng hãy nên cân nhắc thật kỹ trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào quan trọng nhé. Thời gian cuối ngày, hãy ở nhà sinh hoạt gia đình.\nSong Tử (21/5 - 21/6)\nNhững khởi đầu thuận lợi mang đến sự tự tin trong công việc. Song Tử nên mạnh dạn đề ra nhiều mục tiêu phấn đấu hơn nữa cho bản thân. Gia đình và bạn bè luôn ủng hộ hết mình, hãy yên tâm tập trung thời gian và công sức cho nhiệm vụ hiện tại đi nhé. Vào thời gian cuối ngày, tình cảm thăng hoa mang đến những xúc cảm mãnh liệt.\nCự Giải (22/6 - 22/7)\nBạn có thể vượt qua được khó khăn và gặt hái thành công trong ngày thứ Hai này nếu biết cách nắm bắt cơ hội. Những mối quan hệ trong công việc là cực kỳ hữu ích trong hoàn cảnh hiện tại. Tuy nhiên, khả năng tài chính eo hẹp không cho phép Cự Giải đầu tư một cách dàn trải, tốt hơn là hãy nên có sự chuẩn bị tốt ngay từ đầu.\nSư Tử (23/7 - 22/8)\nMột vài dấu hiện tích cực vào đầu ngày báo hiệu cho một ngày thành công, Sư Tử sẽ có những khởi đầu cực kỳ hưng phấn, và điều này khiến mọi người rất ngạc nhiên. Đã đến lúc bạn thể hiện khả năng của bản thân mình rồi đó. Mặc dù vậy, đừng nên mạo hiểm với những nhiệm vụ vượt quá khả năng của mình, rất dễ gặp phải thất bại.\nXử Nữ (23/8 - 22/9)\nMọi việc đang rất suôn sẻ, bạn dễ dàng đạt được kết quả tốt trong học tập, điều này làm cho gia đình vô cùng tự hào. Ba mẹ chắc chắn sẽ có phần thưởng xứng đáng cho Xử Nữ vào cuối ngày. Nhưng có khả năng là mối quan hệ bạn bè đang xuất hiện một vài xích mích khó hòa giải. Hoàn toàn có thể hóa giải mọi việc nếu như chủ động và khéo léo hơn trong giao tiếp.\nThiên Bình (23/9 - 22/10)\nNhiều tin vui sẽ đến trong gia đình vào ngày thứ Hai này, Thiên Bình đang rất thỏa mãn với những thành quả đạt được trong công việc. Hãy chia sẻ với mọi người, họ sẽ luôn ủng hộ hết mình. Ngoài ra, tình cảm giữa bạn và người ấy đang có những chuyển biến tích cực, Thiên Bình nên dành thời gian buổi tối cho những hoạt động cá nhân thôi nhé.\nHổ Cáp (23/10 - 21/11)\nHổ Cáp nên cẩn thận khi phát ngôn, bạn có thể làm cho người khác hiểu lầm một cách nghiêm trọng đó. Thời gian buổi sáng, tin vui trong học tập sẽ đến, mang lại không khí hưng phấn và nhiệt huyết tràn trề. Tuy vậy, một vài thay đổi có thể làm cho một số nhiệm vụ trở nên khó kiểm soát hơn, hãy mạnh dạn thử nghiệm những phương pháp làm việc mới nha.\nNhân Mã (22/11 - 21/12)\nKhả năng chuyên môn của Nhân Mã được đánh giá khá cao, nhưng mức độ cạnh tranh trong công việc là cực kỳ lớn. Bạn nên cố gắng tập trung hết mình cho công việc trong ngày, bảo đảm là mọi thứ sẽ đạt kết quả như mong muốn. Một điều khác bạn cần lưu ý là không phải lúc nào ý kiến của mình cũng đúng đâu nhé, nên lắng nghe một cách nghiêm túc ý kiến từ bạn bè.\nMa Kết (22/12 - 19/1)\nMa Kết có nhiều thời gian cho những hoạt động cá nhân, mối quan hệ bạn bè mới có thể là tâm điểm trong ngày. Nhưng một số kế hoạch có thể không được như mong muốn, bạn nên có sự điều chỉnh hợp lý, đặc biệt là sự ổn định về mặt tinh thần. Vào cuối ngày, người ấy có thể đáp lại một cách tích cực những thông điệp yêu thương từ Ma Kết đó.\nBảo Bình (20/1 - 18/2)\nĐã đến lúc tạo ra nhiều thay đổi rõ rệt, Bảo Bình đang cực kỳ hạnh phúc với những thành quả đạt được trong công việc. Tuy nhiên, một vài dự định cá nhân có thể không được như mong muốn, thay vì tỏ thái độ tiêu cực thì hãy nên tìm hiểu rõ nguyên nhân và tự chủ động giải quyết đi nhé. \nSong Ngư (19/2 - 20/3)\nSong Ngư có những bước tiến dài trong công việc, một vài thay đổi đang tác động tích cực đến suy nghĩ và hành động trong ngày. Mọi việc đang đi đúng hướng với sự hỗ trợ nhiệt tình từ bạn bè và gia đình. Tình cảm giữa bạn và người ấy đang có những chuyển biến tích cực vào thời gian cuối ngày.", "replies": [ "Sư Tử (23/7 - 22/8)\nMột vài dấu hiện tích cực vào đầu ngày báo hiệu cho một ngày thành công, Sư Tử sẽ có những khởi đầu cực kỳ hưng phấn, và điều này khiến mọi người rất ngạc nhiên. Đã đến lúc bạn thể hiện khả năng của bản thân mình rồi đó. Mặc dù vậy, đừng nên mạo hiểm với những nhiệm vụ vượt quá khả năng của mình, rất dễ gặp phải thất bại.\nhi vọng vậy \n", "Xử Nữ (23/8 - 22/9)\nMọi việc đang rất suôn sẻ, bạn dễ dàng đạt được kết quả tốt trong học tập, điều này làm cho gia đình vô cùng tự hào. Ba mẹ chắc chắn sẽ có phần thưởng xứng đáng cho Xử Nữ vào cuối ngày. Nhưng có khả năng là mối quan hệ bạn bè đang xuất hiện một vài xích mích khó hòa giải. Hoàn toàn có thể hóa giải mọi việc nếu như chủ động và khéo léo hơn trong giao tiếp.\n\nTớ không nhận thấy bố mẹ tự hào . mà còn ngược lại cơ", "Sư Tử (23/7 - 22/8)\nMột vài dấu hiện tích cực vào đầu ngày báo hiệu cho một ngày thành công, Sư Tử sẽ có những khởi đầu cực kỳ hưng phấn, và điều này khiến mọi người rất ngạc nhiên. Đã đến lúc bạn thể hiện khả năng của bản thân mình rồi đó. Mặc dù vậy, đừng nên mạo hiểm với những nhiệm vụ vượt quá khả năng của mình, rất dễ gặp phải thất bại.", "Thiên Bình (23/9 - 22/10)\n\"Nhiều tin vui sẽ đến trong gia đình vào ngày thứ Hai này\": gia đình thì không biết vui không mà mình thì sao gặp xui hoài \n\"Tình cảm giữa bạn và người ấy đang có những chuyển biến tích cực\": \"người ấy\" là ai vậy ta \n \"Thiên Bình nên dành thời gian buổi tối cho những hoạt động cá nhân thôi nhé\": được cái này đúng vì mai thi rùi " ] }
kenhsinhvien
_doc
819721d2d904918b51b4451818aabeae
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "819721d2d904918b51b4451818aabeae", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-hoi-that-noi-that.13007/page-21", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "25/12/2010", "title": "Trò chơi hỏi thật nói thật ...", "post": "", "replies": [ "Thoc cứ chui mọi người là họ nhà chư mà cứ nói đén vấn đè ăn uông là nhanh lám\n\nNhưng mình mun hỏi có ai ăn vụng mà bị băt chưa\n?\n\nKim anh ở tây ning mà dcj an cudo rồi à,\n\nNgười yêu của love đau sao khjoong thấy nhỉ komkom ơi em ở đâu\n\nPeace loving đau rồi,bạn cươp ngươi yêu của mình đúng không", "love thích kimanh hả? khai mau\n trở thành bà mối cũng nên hehe", "\n\nlove_forever15 nói:\n\n\n\nThoc cứ chui mọi người là họ nhà chư mà cứ nói đén vấn đè ăn uông là nhanh lám\n\nNhưng mình mun hỏi có ai ăn vụng mà bị băt chưa\n?\n\nKim anh ở tây ning mà dcj an cudo rồi à,\n\nNgười yêu của love đau sao khjoong thấy nhỉ komkom ơi em ở đâu\n\nPeace loving đau rồi,bạn cươp ngươi yêu của mình đúng không\n\nClick để xem tiếp...\n\nMình thích nhất là ăn vụn đó hehe, bị bắt là thường xuyên luôn\nuh tại bạn ka mag vô cho ăn đó\n\n\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\nlove thích kimanh hả? khai mau\n trở thành bà mối cũng nên hehe\n\nClick để xem tiếp...\n\nOh kim anh cũng có người để ý hả??thiệt k đó", "thiệt mà, thiệt mà. Kimanh ơi, love để ý đó. Mình là con gái nên biết liền.\n\nhơn nữa kimanh dễ thương vậy mà", "\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\nthiệt mà, thiệt mà. Kimanh ơi, love để ý đó. Mình là con gái nên biết liền.\n\nhơn nữa kimanh dễ thương vậy mà\n\nClick để xem tiếp...\n\nTin nổi không ta????nghi ngờ quá hén", "Thóc sai rồi,vì love thấy kimanh đang có vẻ bùn nên quan tâm,thoc chú y sẻ thấy điều đó mà,mình nghíao thì làm vậy\n\nThoc là cô bé áo đỏ trong hình a", "úi thóc ăn dưa bở rùi nha", "Nhưng kim anh củng dể thương thật", "Cảm ơn love nha. nhìn hình vậy chứ ở ngoài k vậy đâu ah", "Khiêm tốn quá đẹp người còn đẹp nết nữa,mỗi tội là hay ăn vụng", "Ack: con gái ai mà chẳng dễ thương...hihi\nthoc la be áo đỏ?? chắc thế....", "Trời chịu nổi không?? love kì ghê ah, vừa khen vừa chê ah. ăn vụng cũng coù nghệ thuật đó nha", "Hic ,xin lỗi nha mình thật thà quá,khen lại nha,kim anh ăn vung chăc......... rât có duyên\n\nTrai 1702 nói đúng đó nhưng nói cho bạn bit thoc ăn kinh lắm đó,chăc là em của chư", "\n\nlove_forever15 nói:\n\n\n\nHic ,xin lỗi nha mình thật thà quá,khen lại nha,kim anh ăn vung chăc......... rât có duyên\n\nTrai 1702 nói đúng đó nhưng nói cho bạn bit thoc ăn kinh lắm đó,chăc là em của chư\n\nClick để xem tiếp...\n\nTrời love càng khen càng lôi tật xấu ka ra k ah, khổ ghê.\nchắc thoc là cháu đời thứ 18 của chư đó?/", "Thôi tạm biêt cac bạn", "Có ai thich đội MU không?", "MU cũng hay đấy tớ thích phing cánh của MU\nnhưng tớ là fan của Barsa", "chelsea thì sao? \nmình hỏi nhé! bạn nào đã từng \"nổ bom\" khi ngồi cạnh bạn gái chưa?", "Chưa bao giờ\nHỏi: Bạn đánh con gái bao giờ chưa ?", "có thật là chưa nổ bom không? không được dối đâu đấy. Mình là con gái thì không đánh con gái. Nếu có thì chỉ đấnh em gái thôi. Tiếp nha: Bạn đã bao giờ bị mẹ đánh chưa? Trừ hồi nhỏ không tính." ] }
kenhsinhvien
_doc
0fbf122066739f7c10b3347207d2f03b
1
null
{ "item_id": "0fbf122066739f7c10b3347207d2f03b", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/ngay-tet-que-em.13555/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "2/1/2011", "title": "Ngày tết quê em", "post": "\n\n\n\n \n\n\n\n\n\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
2f8fec79bff943c3417c7971b2d85930
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "2f8fec79bff943c3417c7971b2d85930", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/lo-hong-thoi-gian-va-nhung-vu-dich-chuyen-ky-la.13558/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "2/1/2011", "title": "Lỗ hổng thời gian và những vụ dịch chuyển kỳ lạ", "post": "Những năm gần đây, giới học giả chuyên nghiên cứu bí ẩn siêu nhiên ở châu Âu và Mỹ xôn xao bàn tán về các hiện tượng có liên quan đến “lỗ hổng thời gian” và sự mất tích - tái hiện một cách thần bí. Người ta cố gắng vận dụng mọi kiến thức để giải thích được những hiện tượng này.\n\n\n\nNgày 14/4/1912, con tàu thủy siêu cấp Titanic trong chuyến đi đầu tiên đã gặp nạn do va phải băng, khiến 1.500 người mất tích. Vậy mà vào giữa năm 1990 và 1991, tại khu vực gần núi băng Bắc Đại Tây Dương, người ta đã phát hiện và cứu sống hai nhân vật đã biến mất cùng con tàu Titanic gần 80 năm về trước.\n\nSự trở về của Wenni Kate\nNgày 24/9/1990, con tàu Foshogen đang đi trên vùng biển bắc Đại Tây Dương. Thuyền trưởng Karl đột nhiên phát hiện một bóng người từ vách núi. Qua kính viễn vọng, ông nhìn rõ một phụ nữ đang dùng tay ra hiệu cấp cứu. Người phụ nữ này mặc trang phục quý tộc Anh thời kỳ đầu thế kỷ 20, toàn thân ướt sũng và rét run cầm cập. Khi được cứu lên tàu, trả lời câu hỏi của thủy thủ, cô nói: “Tôi tên là Wenni Kate, 29 tuổi, một hành khách trên con tàu Titanic. Khi tàu đắm, một con sóng lớn đánh giạt tôi lên núi băng này, thật may mắn là các ngài đã kịp cứu giúp”. Nghe câu trả lời đó, mọi người đều cảm thấy hết sức kỳ lạ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra và họ nghĩ rằng có lẽ do sốt cao, cô gái này đã nói nhảm.\n\nKate được đưa đến bệnh viện để kiểm tra. Sức khỏe của cô không có gì đáng ngại ngoài việc cô quá sợ hãi do bị lạc nhiều ngày, thần kinh cũng không có dấu hiệu rối loạn.\n\nCác xét nghiệm về máu, tóc, cho thấy cô khoảng chừng 30 tuổi. Vậy là nảy sinh một vấn đề khó tin đến kinh người: chẳng lẽ Kate từ năm 1912 đến nay, trải qua gần 80 năm mà không hề già đi chút nào? Thẩm tra, đối chiếu với bản danh sách hành khách trên tàu Titanic, người ta nhận thấy mọi nội dung đều trùng khớp với những gì Kate đang nói. Trong khi mọi người đang tranh luận thì sự việc thứ hai xảy ra.\n\nSự trở về của thuyền trưởng Smith\nNgày 9/8/1991, một tổ khảo sát khoa học hải dương trong khi khảo sát tại khu vực phía tây nam cách một núi băng Bắc Đại Tây Dương chừng 387 km, đã phát hiện và cứu sống một người đàn ông 60 tuổi. Lúc đó người đàn ông này đang ngồi bình thản bên rìa nước. Ông ta mặc bộ quần áo màu trắng, khá gọn gàng, rít sâu điếu thuốc và rút điếu thứ hai, mắt nhìn về phía biển khơi, mặt lộ vẻ dạn dày sương gió. Không ai có thể nghĩ rằng đó chính là thuyền trưởng danh tiếng Smith của con tàu Titanic.\n\nNhà hải dương học nổi tiếng, tiến sĩ Marwen Iderlan, sau khi cứu được Smith đã phát biểu trước báo chí rằng không thể có sự việc nào đáng kinh ngạc hơn. Người đàn ông này không thể là tên lừa đảo, ông ta đích thực là thuyền trưởng của con tàu Titanic, người cuối cùng cùng với con tàu chìm xuống biển. Khó tin hơn nữa là Smith đến nay đã 140 tuổi nhưng trên thực tế mới chỉ là một ông già 60. Khi được cứu, ông một mực khẳng định rằng hôm đó là ngày 15/9/1912.\n\nSau khi được cứu, ông được đưa đến Viện tâm thần Oslo (Nauy) để chữa trị. Nhà tâm lý học Jale Halant đã tiến hành hàng loạt thử nghiệm và kết quả là Smith hoàn toàn bình thường. Ngày 18/9/1991, trong một đoạn tin vắn, Halant khẳng định người được cứu đích xác là thuyền trưởng Smith vì ngay việc đối chiếu vân tay cũng đã cho thấy điều đó.\n\nSự việc cần được giải thích rõ ràng. Một số cơ quan hải dương Âu - Mỹ cho rằng thuyền trưởng Smith và hành khách Kate đã bị rơi vào \"hiện tượng mất tích - tái hiện xuyên thời gian”. Theo đó, một số chuyên gia phán đoán có khả năng trên biển vẫn còn một số hành khách Titanic sống sót đang chờ được cứu giúp, vì trong lịch sử cũng đã có không ít trường hợp mất tích - tái hiện một cách thần bí.\nSự mất tích của 25 lính hải quân Mỹ\n\nTheo hồ sơ của Bộ Hải quân Mỹ, trong chiến dịch Thái Bình Dương thời kỳ chiến tranh thế giới thứ 2, chiến hạm Indiana Bolis của Mỹ bị tàu ngầm của Nhật đánh chìm. Lúc đó, hải quân Mỹ đã thu được tín hiệu cấp cứu của 25 binh lính và sĩ quan rời khỏi chiến hạm bằng thuyền cứu hộ. Nhưng sau nhiều lần tìm kiếm, 25 quân nhân kia vẫn bặt vô âm tín. Cuối cùng, nhà chức trách đành phải tuyên bố họ đã mất tích. Nhưng một ngày tháng 7/1991, một đội thuyền đánh cá của Philippines trên hải phận Sibis, phía nam quần đảo Philippines, đột nhiên phát hiện một chiếc thuyền cứu sinh, trên thuyền có 25 binh lính đang trong tâm trạng hoảng loạn, dù cơ thể vẫn còn cường tráng.\n\nPhát hiện này làm cho các nhà chức trách Mỹ vô cùng kinh ngạc. Điều khó hiểu hơn cả là chiến hạm Indiana Bolis bị đánh chìm từ năm 1945, và mãi 46 năm sau đó, người ta mới thấy họ, nhưng họ không hề thay đổi so với trước kia, thậm chí cả râu, tóc… cũng không dài thêm chút nào. 25 người một mực khẳng định họ chỉ lênh đênh trên biển một ngày đêm. 46 năm tương đương với một ngày, điều gì đã xảy ra? Nhà thiên văn học, tiến sĩ Semesijians cho rằng, có khả năng họ đã bị rơi vào “lỗ hổng của thời gian”, mấy chục năm sau mới xuất hiện trở lại và hoàn toàn không biết mình đang ở thời điểm nào.\n\nQuan điểm của các học giả\nMột số người cho rằng “lỗ hổng thời gian” thực chất là “thế giới phản vật chất” đang tồn tại trong vũ trụ. Họ dựa vào công thức tổng năng lượng vật chất của Einstein, theo đó tổng năng lượng vật chất có hai trị là chính và phụ. Vậy khi trị phụ xuất hiện, chúng ta cần phải làm thế nào? Nhận thức nó ra sao? Một số học giả liền đưa nó vào mối liên hệ với “thế giới phản vật chất”. Trước mắt, chúng ta mới hiểu biết được chưa đầy một nửa vũ trụ chúng ta đang sống, là phạm vi thế giới vật chất, còn nửa kia là một hệ thống tạo thành từ phản vật chất.\n\nHai bộ phận này tiếp cận với nhau dưới tác động qua lại của lực hấp dẫn. Khi tiếp cận đến một mức độ nhất định, tác dụng “đổ vỡ” do thế giới vật chất và phản vật chất sinh ra sẽ tạo ra một nguồn năng lượng vô cùng lớn, tạo thành một áp lực tách đôi hai hệ thống. Theo đó, có thể thấy rằng mất tích chính là hiện tượng phát sinh khi hai hệ thống vật chất và phản vật chất tiếp cận ở mức độ cao nhất, sinh ra năng lượng tạo nên áp lực phân tách. Khi hiện tượng “đổ vỡ” kết thúc, trường lực hấp dẫn trở lại trạng thái ban đầu, hiện tượng tái hiện xảy ra.\n\nTrong cuộc tranh cãi giữa các nhà khoa học, nhiều giả thuyết khác cũng được đưa ra. Một trong số đó là thuyết Thời gian đứng lại. Thế giới vật chất sau khi tiến vào “lỗ hổng thời gian” đồng nghĩa với việc mất tích, và từ đó đi ra cũng có nghĩa là được tái hiện. Như vậy, “lỗ hổng thời gian” và trái đất không cùng một hệ thống, và thời gian trong \"lỗ hổng\" là tương đối tĩnh. Do đó dù có mất tích 3-5 hay vài chục năm đi nữa, người ta sẽ không có gì thay đổi so với lúc ban đầu.\n\nGiả thuyết thứ hai được đưa ra là thuyết Thời gian ngược, cho rằng thời gian trong \"lỗ hổng thời gian\" là quay ngược so với bình thường. Người mất tích sau khi rơi vào đó có khả năng sẽ quay ngược về quá khứ. Tuy nhiên, khi thời gian quay ngược một lần nữa, người này lại được đưa trở về thời điểm họ bị mất tích, kết quả là xảy ra hiện tượng tái hiện thần bí.\n\nTrong thuyết thứ ba Đóng cửa thời gian, “lỗ hổng thời gian” là hiện tượng tồn tại khách quan trong thế giới vật chất, không nhìn thấy và cũng không thể sờ thấy. Đối với thế giới vật chất mà con người đang tồn tại, nó vừa đóng lại vừa mở. Thỉnh thoảng khi nó mở ra một lần, kết quả là xuất hiện hiện tượng mất tích. Mở thêm một lần nữa, người mất tích tái hiện.\n\nTrước mắt, quanh vấn đề “lỗ hổng thời gian” vẫn còn nhiều ý kiến khác nhau, chưa có một học thuyết nào có sức thuyết phục vì chưa đưa ra được những chứng cứ xác thực. Hiện tượng “mất tích - tái hiện” vẫn còn là bí ẩn đang chờ con người khám phá.\n\n(ST)", "replies": [ "Tin được ko trời.!", "Cũng rất có thể xảy ra. Hay lắm .", "vụ quân hoàng gia anh thì bít lâu rùi, còn vụ titanic mới à nha", "thật k đây?\n\nhỏi thử mí ng` bị mất tích xem họ làm j` trong thời gian bị mất tích ", "cái này đúng là khó tin thật", "chắc là máy bay MH370 cũng rơi vào lỗ hổng không- thời này nhỉ" ] }
kenhsinhvien
_doc
1674fd97e456f02d36cda0cea1b862ec
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "1674fd97e456f02d36cda0cea1b862ec", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tai-sao-con-nguoi-lai-het-len-khi-gian-du.13546/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Suy ngẫm", "datetime": "2/1/2011", "title": "Tại sao con người lại hét lên khi giận dữ?", "post": "Có Vị Thánh đang đi du ngoạn trên dòng sông thì thấy một gia đình trên bờ sông la hét với nhau đầy giận dữ. Ông liền quay lại những người học trò của mình, khẽ mỉm cười hỏi: “Tại sao con người khi giận dữ lại hét lên với nhau?”.\n\nNhững người học trò ngẫm nghĩ một lát rồi một trong số họ lên tiếng: “Bởi vì chúng ta mất bình tĩnh nên phải hét lên với nhau”.\n\nVị Thánh lại tiếp tục: “Nhưng tại sao lại phải hét lên với người bên cạnh trong khi bạn có thể nói những suy nghĩ của mình một cách mềm mỏng hơn?”.\n\nNhững người học trò khác cũng đưa ra một vài lời giải thích nhưng không ai có câu trả lời làm hài lòng Vị Thánh cả. Cuối cùng Vị Thánh bèn giải thích: “Khi hai người giận dữ với nhau thì trái tim họ có một khoảng cách rất lớn. Vì khoảng cách đó, họ phải hét lên để có thể nghe thấy nhau nói. Và khi họ càng giận dữ, khoảng cách lại càng lớn nên càng phải hét thật to. Vậy điều gì xảy ra khi hai người đang yêu nhau? Họ không hề kêu la với nhau mà ngược lại, nói chuyện nhỏ nhẹ và tình cảm. Bởi vì trái tim của họ đang rất gần nhau. Khoảng cách giữa hai người là không tồn tại hoặc rất nhỏ...”.\n\nVị Thánh tiếp tục mỉm cười: “Và khi họ yêu thương nhau nhiều hơn nữa, tình cảm rất sâu đậm thì chuyện gì sẽ xảy ra? Họ không nói, chỉ thì thầm, họ thậm chí còn gần sát nhau trong tình yêu như một sự hòa quyện và là một khối thống nhất. Cuối cùng họ thậm chí không cần phải thì thầm, chỉ nhìn nhau và đó là tất cả”.\n\nKhi bạn tranh luận với ai, đừng làm trái tim mình hình thành khoảng cách. Cũng đừng làm tổn thương trái tim người đối diện, bởi sẽ có một ngày khoảng giữa hai người trở lên rất lớn, tới mức không thể quay về được với nhau. \n\n (St)​", "replies": [ "đừng tạo khoảng cách cho mọi người khi chúng ta đang giận giữ! \nNói thì dễ, thực hiện nhớ lời thì lại cần... cố gắng!\n", "Con người hét lên là để bài tiết \"cơn giận\" ra khỏi cơ thể mình ", "Nhẫn nại ôn hòa khi tức giận,\nBình tĩnh sáng suốt lúc gian nan,\n\"NHẪN\"", "Nhìn nhau như kiểu thần giao cách cảm ạ?", " \" Khi bạn tranh luận với ai, đừng làm trái tim mình hình thành khoảng cách. Cũng đừng làm tổn thương trái tim người đối diện, bởi sẽ có một ngày khoảng giữa hai người trở lên rất lớn, tới mức không thể quay về được với nhau. \"\nrất hay và ý nghĩa. Cảm ơn bạn đã gửi bài này, hay lắm" ] }
kenhsinhvien
_doc
e2e408e29f7fe51851390a38317096bc
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "e2e408e29f7fe51851390a38317096bc", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/conan-chap-760-tieng-viet.13523/page-4", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "1/1/2011", "title": "CONAN chap 760 [Tiếng Việt]", "post": "", "replies": [ "huhu. đợi hoài mà hổng có tập mới. chờ mún... ngắn cổ lại quá. hihi. cảm ơn bạn nha. vất vả quá. hehe", "Thanks ban nhieu ", "Thanks nha. Tập này có vẻ hấp dẫn đây, hì hì ", "ái chà, chị Ai đỏ mặt khi Ayumi nói chị giống Conan kìa \nyêu chị Ai quá ", "Thank bạn nhiều", "Thank! Bạn thật tuyệt!", "đợi dài cả cổ...Thanks rocketeam nhiều nhiều! Mong tiến độ dịch của nhóm nhanh hơn nữa", "[Chúc Mừng Năm Mới] [Chúc Mừng Năm Mới] [Chúc Mừng Năm Mới]", "\n\nchenanna0210 nói:\n\n\n\nHay lắm, cảm ơn các bạn. một món quà năm mới tuyệt vời \n\nClick để xem tiếp...\n\ncảm ơn các bạn đã dịch truyện cho tụi mình xem nha \n", "Cảm giác được bóc tem là thế nào nhỉ ^^!", "hay ghê hấp dẫn và hồi hộp quá thank mí bạn nhiều nha", "Hì hì, chap này hay quá", "thật may mắn khi mình tìm dc 4rum này, mình là fan ruột conan, thank các bạn rất nhiều, cố gắng nha", "Haibara giởi nha ...mình thì chẳng hiểu cái gì! \nThanks!", "Cái post đầu tiên của mình ^^~ Hwaiting ^^~ tiếp tục cố gắng nhé các bạn ^^~ mình ủng hộ hết mình ^^~", "Don't like it very much", "Ủa, sao nhìu người chào Quách vậy, mà Q chưa có bít. Ở đây mọi người thik Shin wa hén? Còn Q, Q chỉ thik Heiji Hattory thoai. Nói về a ấy chút điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii...\n\n\n\n{\n\n\n\n​", "Thank các canh chị", "niềm vui cho you nè", "Rất là hấp dẫn, luôn luôn là thế" ] }
kenhsinhvien
_doc
93d7a7354f6ee71372b0663d2e0e695d
1
null
{ "item_id": "93d7a7354f6ee71372b0663d2e0e695d", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/donal-duck.13809/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Rạp phim", "datetime": "7/1/2011", "title": "Donal duck", "post": "Cái này để giải stress rất tốt\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n", "replies": [ "bạn ơi sửa lại bài đi", "đã dc anh newsun sửa rồi mời các mem ksv thưởng thức\ndùng idm dowload các film này về\ndùng formatfactory để convert và copy vào dtdd để xem mọi lúc mọi nơi\nhave fun:d\nformatfactory tải ở: www.pcfreetime.com" ] }
kenhsinhvien
_doc
8b7568d9d16249c23e69c0891ff4f1f6
1
null
{ "item_id": "8b7568d9d16249c23e69c0891ff4f1f6", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/nguoi-dan-ong-dep-nhat-the-gioi-peter-menky.13724/page-3", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "6/1/2011", "title": "Người đàn ông đẹp nhất thế giới Peter Menky", "post": "", "replies": [ "nhìn các anh chàng này mê quá hiiiiiiiiiiiiiiiiiii\n\n\n\n\nwrite:vịt quay hà thành", "nhìn anh ấy mà thèm rớt nước miếng lạy chúa cho ban cho con 1 anh như thế", "Đẹp thật! Em chỉ thấy mấy anh trong ksv chị đẹp...cái miệng thôi ạ ", "chỉ có tấm hình áo tím đẹp thôi\nmấy hình kia cũng bình thường\nđã đẹp phải đẹp mọi góc độ chứ\nhic.......nhưng mừ tấm đó rất chi là...........MANLY!!!!!!!!!!!!!", "ui anh ý đẹp nhỉ còn a kia chờ mãi chẳng thấy đâu nhỉ ", "Umk nhìn thì đẹp thật nhưng mà nhất thế giới thì....", "chuan", "đẹp nhất... \n.\n.\n.\n.\n.\n.\n.\nKid Sama " ] }
kenhsinhvien
_doc
bd6dd8393f657c610da077056b96c58c
1
null
{ "item_id": "bd6dd8393f657c610da077056b96c58c", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/nhac-phim-cho-mot-tinh-yeu.13808/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "7/1/2011", "title": "Nhạc phim Cho một tình yêu", "post": "Trình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe.", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
9fde19daab85c4b583b57dc2fb536538
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "9fde19daab85c4b583b57dc2fb536538", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-hoi-that-noi-that.13007/page-31", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "25/12/2010", "title": "Trò chơi hỏi thật nói thật ...", "post": "", "replies": [ "\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\nsao lại nói vậy chứ. Thế này nha! thóc quý 2 bạn bằng nhau được chưa nào? Cười tươi lên thóc xem\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nPhải thế chứ ! ", "đi đâu mà giờ mới thấy. Cười như vậy có phải tốt không!", "Nhà t vừa bị mất mạng.hic.cười là nghề của t mà ! ", "ừ, mà mai Dũng có phải học không? Mà không phải mình tỏ tình với ai đâu. Nói đùa bên đó cho vui thôi", "Có,m học sáng mà.Mình cũng đùa thôi,những chuyện riêng tư như thế làm sao lại đem ra bàn luận công khai được ! ", "ừư, vậy Dũng nên ngủ sớm đi. Không thì mệt lắm đó! Chúc ngủ thật ngon và dồi dào sức khỏe nhé!", "Chán wá mún wen 1 nguoi ko bit pai lam cach nao de wen ? ko bit pai ngo loi ntn co ai bit chi dùm nghen !", "\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\nừư, vậy Dũng nên ngủ sớm đi. Không thì mệt lắm đó! Chúc ngủ thật ngon và dồi dào sức khỏe nhé!\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nThanks thóc.mà chẳng hiểu sao mấy hôm nay tớ khó ngủ lắm.nằm mãi mà chẳng ngủ được ! ", "giống mình rồi, mình cũng không ngủ được. Nhưng mai phải học thì cố mà ngủ đi nha!", "Nói chuyện 1 cách bình thường với cô ấy! Nên biết dc là cô bạn đó hoc ngành j nói vế chuyện đó, rồi tu tu tìm hiểu sở thích của người đó! Nên nhớ những cái ko cần nhớ. Ví dụ như ngày thi của người đó ngày nào hay người đó sẽ đi đâu nhưng những chuyện đó cô ấy chỉ nói 1 lần thôi nhá nói nhiều thì nhớ cũng vậy ! \nNói chuyện chán rồi thì mời đi uống nước lựa quán nào đẹp 1 chút ko cần lãng mạng vì đã yêu đâu. Điều quan trọng là biết cách quan tâm người ta! Nhưng quan tâm là cả 1 nghệ thuật đừng nên làm wá hay làm cho có lệ! Biết dừng đúng lúc sẽ có hệu quả cao ! Sau vài ngày im lặng ko quan tâm cô ấy mà được cô ấy quan tâm ngược lại thì coi như thành công 40% rùi! Còn lai bạn tự tin vào bản thân nhá ! nói thế thôi có gì sai sót mong tha thứ ", "Thóc học sáng hay chiều ?", "Mình cũng đã thử mọi cách rùi mà vẫn ko thành công", "thế bạn đã thử thế nào? \nMai mình được nghỉ, ngày kia thi rồi nghỉ Tết luôn. Mà Dũng ngủ đi, không mệt sao?", "\n\nthenguyen176 nói:\n\n\n\nMình cũng đã thử mọi cách rùi mà vẫn ko thành công\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nThử = trái tim có lẽ sẽ được đó bạn. Mình chân thành thì cứ từ từ cũng đc, ko việc gì phải gấp. . Chúc may mắn !", "Thóc được nghỉ Tết sớm nhỉ.m cũng học hết thứ 6 là được nghỉ.thôi phải cố ngủ vậy.thóc cũng ngủ sớm đi nhé.G9 ! ", "ừ, thóc cũng ngủ đây.", "Mọi người ai còn thức ko nhỉ ?", "Câu thức muôn vây? đang thi ah? Thức muôn,ko tốt lắm đâu!\n\n", "Bùn ngủ lám nhưng ko ngủ duọc vi nho nang wa y", "Mình thi xong rồi, gần về nhà rồi nên cứ nao nao ko ngủ đc. Háo hức. Hihi !" ] }
kenhsinhvien
_doc
19af92792b75779b5cc780c31a0edff0
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "19af92792b75779b5cc780c31a0edff0", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/giup-nua-nha.13787/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "6/1/2011", "title": ":) Giúp nữa nha !", "post": "Nghe được trên itv, nhưng mà hok bjt tựa. Nghe hoài à, mà hok lúc nào thấy dc tựa hết. Bài này có ng nam và ng nữ hát. Người nam hát mở đầu, tiếp đó nữ đọc rap hay lắm. Ng nữ mang mắt kính cận thị và để tóc ngắn. Điệp khúc còn nghe ng nam hát loving you, loving you................", "replies": [ "▶️\n\nbài bạn hỏi đây đúng ko? đây là bài I LOVE YOU AND I LOVE YOU\nbài này nghe hay mà lời cũng ý nghĩa" ] }
kenhsinhvien
_doc
9a154f342cb4114e891db787331bce88
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "9a154f342cb4114e891db787331bce88", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/ban-dam-thu-nhu-the-nay-ko.13811/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Kỹ Năng", "category_name": "Thủ thuật công nghệ", "datetime": "7/1/2011", "title": "Bạn dám thử như thế này ko?", "post": "Có bạn nào dám làm với con 5800 của mình theo các hình dưới đây kg? \n{\n\n\n\n\n\nCho xe cán:\n\n\n\n\n\nNhúng vào bia và rửa điện thoại bằng....nước \n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nCho vào máy hút bụi luôn b-)\n\n\n\n\n\nCuối cùng là thử sức chịu lạnh của em nó \n\n\n\n\n\n\n\nTrên đây là thử nghiệm của 1 nhóm người nhiều tiền, các bạn kô nên làm theo nhé \n\n (Không chịu trách nhiệm đâu \n\n )", "replies": [ "ai cho ý kiến với sao ko ai comment hết zậy?", "Có lẽ đây là sở thích quái dị", "nhìn thấy mà.....................tiếc........", "Bọn thừa hơi chưng diện một cách thái quá vớ vẩn...cái này cũng giống như mấy em bên trung quốc lấy tiền châm thuốc hút đây mà..nhìu tiền quá không bik làm gì thì đi làm từ thiện đi...làm thế được cái gì đâu trời...người ta lại chửi cho", "các bạn ko nên thử nha hư máy mình ko chịu trách nhiệm\nmà cũng phải công nhận là 5800 trâu chứ nhỉ", "Vô cảm, ko nên đối xử như vậy ", "điện thoại này có chống thấm chống nước đâu mà thử nhỉ" ] }
kenhsinhvien
_doc
1e162e6f48bbd38e022e222588c503ee
1
null
{ "item_id": "1e162e6f48bbd38e022e222588c503ee", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-tra-loi-cau-hoi-bang-ten-bai-hat.12972/page-30", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "24/12/2010", "title": "Trò chơi: Trả lời câu hỏi bằng tên bài hát!", "post": "", "replies": [ "\n\npeheotitan nói:\n\n\n\nBay lên nụ cười nhé\nKhi bạn gặp một chú cún xinh\n\nClick để xem tiếp...\n\nCún yêu\nKhi bn đang tức giận", "đập tan bao giấc mơ\n\nkhi bạn ko ngủ được?", "Bao đêm em khóc.\n\nKhi bạn nhớ một người?", "Em nhớ anh\nKhj bạn cần một bờ vai?", "Tựa vào vai anh.\nKhi bạn không còn cảm xúc?", "tình tuyệt vọng\n\nkhi bạn gặp một người quen", "Chào ngày mới.\nKhi bạn cô đơn? ", "cười và buồn\n\nkhi bạn tìm thấy tiền bị mất ", "Khóc lần nữa. \nKhi bạn muốn đi vào nơi nguy hiểm?", "chỉ vì anh quá yêu em\n\nkhi bạn bị mẹ mắng", "khóc thêm lần nữa\n\nkhi bạn ko zui?", "con yêu mẹ\nkhi bạn muốn du lịch", "Du lịch cùng tôi.\nKHi bạn muốn xả stress?", "nhạc cho anh cho tôi\n\nkhi bạn bị đánh?", "Đau. \nKhi bạn muốn iu lại một lần nữa?", "hãy để anh yêu em lần nữa\n\nkhi bạn thất tình?", "Khóc.\nKhi người yêu bạn đi mất?", "Khi em ra đi/ The day u went away \nKhi bạn chóng mặt?", "ngủ ngoan em nhé\n\nkhi thế giới wanh bạn sụp đổ?", "Hết\nKhi bạn mất niềm tin" ] }
kenhsinhvien
_doc
5e0b509a4eaa9051b0da7611b7cdaf33
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "5e0b509a4eaa9051b0da7611b7cdaf33", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-hoi-that-noi-that.13007/page-20", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "25/12/2010", "title": "Trò chơi hỏi thật nói thật ...", "post": "", "replies": [ "\n\nsam_alone nói:\n\n\n\nKhông phải con gái nào cũng thích đc ôm đâu.\n\nClick để xem tiếp...\n\nỜ . Nhưng khi yêu thi người ta thick thân mật , ôm nhau là một cách thể hiện ", "ừ, có những người không thích ôm mà thích cõng cơ.", "Thui vào chủ đề chính nè........bạn có bao giờ ăn vụng chưa????????????", "ui, thường xuyên.nhiều lúc mình nghĩ sao mình khong họ nhà mèo nhỉ, mà lại họ dê", "\n\ndumbo nói:\n\n\n\nTớ chả nhớ là tè dầm bao nhiu lần nữa...chắc tại nhìu quá hoặc nhỏ nên quên......................hì hì\n\nhỏi tiếp nè...........đến khi nào thì các cậu không bị ăn đòn nữa(hình phạt của bố mẹ nha)\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nhì hì hèm bít nữa vj ai nói trước đc là mình sẽ hok mắc lỗi nữa ", "Cũng có roy. Lúc nhỏ - đói wa' - ăn vụng Còn pạn? pộ đã từng ăn vụng nhìu nhắm hả? ", "Hix hix ngàu nhoe ăn vụng nhìu cực hihihih", "ăn vụng hơi xấu nhưng mình thấy rất ngon. bạn có thấy thế không?", "đúng thật ăn vụng ngon nhứt..nhứt là vừa đi học về kakaka", "bạn đã khi nào mặc quần đùi đi xe thồ chưa?", "Hihi:\nMột người con gái lý tưởng :là người biết vẹn toàn công việc và gia đình....\nNgười biết yêu thương và nhận yêu thương...\nNgười biết đâu là điểm dừng đúng lúc.,\nVa\"vẻ đẹp tâm hồn là vẻ đẹp vĩnh cửu mà,\"người mà biết làm cho mình nổi bật ngay cả khi họ không có ngoại hình đẹp...\n\n\nNgười đàn ông tốt:...........................tớ chưa biết nữa,\n\n1: con người ai cũng có mặt tốt và mặt xấu mà(tớ xin ko bình khoảng này)\n2:tiền: nó là phương tiện để ta sống,để ta sử dụng.....\"tiền không phải là tấc cả, nhưng không có nó ta không làm được gì cả\"hihi\nnên ta kiếm tiền để nó phục vụ cho những nhu cầu của ta......hết\n3:số phận:mình là người không mê tín,nhưng đôi lúc mình không thể không tin....\"ông trời cho ta một số phận,nhưng chính chúng ta biến nó thành sự thật\"hihi\n\nHihi\nrồi\ncảm giác cũng bình thường ..tuy có hơi trống trải một chút.....\n\nbạn có bao giờ mắc quần bơi vào phòng một cô gái là hoắc chưa?????????????", "Chưa bao giờ, cái này nghe lạ lắm chứ chưa nói là làm \nbạn bị ntn vậy ???????/hihi.", "Bạn í nói cái gì thế........", "À chả là thằng bạn mình nó đã làm như thế.......(mặt dù bị chửi, bị đuổi, bị đánh.....)thế mà được người yêu.....\nthế nên tớ mới hỏi thử ý mà................hihi:d", "ãem ra đó là duyên của bạn đó. Nhưng tình huống đó cũng rất ít thôi. Món ăn bạn thích nhất là gì?", "Mình á....kể ra không hết được luôn á...nem chua..đồ hải sản nói chung tó là ng có tâm hồn ăn uống mà", "đúng là họ nhà chư. Mình nghĩ dumbo phải mập = mấy con lợn cộng lại đó! Mà chữ ký của dumbo ngộ nhỉ?", "Hì hì...hàng độc mà...ngày trước thì có mập nhưng nay ăn mì sút nên nó ...............", "gầy quá thì lại xấu trai đó. Con trai không béo phì là được. Còn hơi béo tí thì cũng không sao. Đừng hành hạ bản thân quá! Mà hôm nay thi thế nào?", "Cũng tốt thế hạt thóc thi tốt khong nhỉ...khong đâu mà là........................................nhìn avata đi hehehehhe nc là không có bngj là ok rùi" ] }
kenhsinhvien
_doc
a28284adbc3a7f74e599b45a9db4c96f
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "a28284adbc3a7f74e599b45a9db4c96f", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/sinh-vien-viet-dau-quan-cho-microsoft.13571/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Tin tức", "datetime": "2/1/2011", "title": "Sinh viên Việt \"đầu quân\" cho Microsoft", "post": "Vượt qua hàng ngàn sinh viên ưu tú thuộc tổ chức SIFE Việt Nam, chàng trai 21 tuổi Trương Minh Giang đến từ trường ĐH Hà Nội (Hanu) đã trở thành sinh viên người Việt đầu tiên trúng tuyển chương trình thực tập viên kéo dài 3 tháng tại tập đoàn phần mềm số 1 thế giới Microsoft.\n\n{\n\n\n\n\nTừ “mọt sách” trở thành “thủ lĩnh” SIFE Hanu\n\nSinh ra trong một gia đình có bố và mẹ đều làm công chức, Trương Minh Giang may mắn vì được tạo mọi điều kiện để học hỏi và trau dồi kiến thức nền tảng thuộc nhiều lĩnh vực. Ngày bé, giống như nhiều trẻ em khác, Giang cũng thích nghịch và thường nằng nặc đòi mua đồ chơi, nhưng rất ít khi được bố mẹ chiều chuộng. Tuy nhiên, chưa bao giờ bố mẹ Giang từ chối khi cậu con trai muốn mua một cuốn sách hoặc tờ báo nào đó. Chẳng thế mà khi tận mắt “chiêm ngưỡng” tủ sách nhà Giang, tôi không khỏi choáng ngợp bởi giá sách hàng trăm cuốn. Nói không ngoa, bạn có thể tìm thấy đủ mọi loại sách từ thiên nhiên môi trường, động - thực vật, tín ngưỡng - tôn giáo, triết học, lịch sử tới sách du lịch, khám phá, kỷ lục Guinness hay nghệ thuật gấp giấy orgami… Với Giang, sách không chỉ là nguồn tri thức mà còn là người bạn thân thiết.\n\n“Bố mẹ luôn khuyến khích tôi đọc sách, bất cứ thể loại gì, không nhất thiết phải liên quan tới nội dung học trên trường lớp. Thú vui đọc sách có lẽ là một trong những điều quý giá nhất mà bố mẹ đã trang bị cho tôi”, Minh Giang chia sẻ.\n\nKhông chỉ thường xuyên góp mặt trong nhóm 10% sinh viên xuất sắc nhất khoa, Giang còn rất tích cực tham gia các hoạt động tình nguyện. Cậu là một trong số ít những thành viên từng tham gia cả hai chương trình từ thiện của tổ chức Operation Smile tại Việt Nam nhằm giúp đỡ các em nhỏ không may bị sứt môi và hở hàm ếch có cơ hội được phẫu thuật. Giang là một trong 10 sinh viên thuộc chương trình trao đổi Global Discovery giữa trường ĐH Hà Nội và ĐH Công nghệ Nanyang (Singapore) và chương trình liên kết đào tạo học kỳ mùa Thu với trường ĐH California Berkeley (Mỹ).\n\nTrương Minh Giang hiện là Chủ tịch SIFE Hanu - một tổ chức phi lợi nhuận với mục đích tạo dựng mạng lưới liên kết những lãnh đạo sinh viên tương lai, nhằm tổ chức thực hiện những dự án phát triển cộng đồng bền vững. SIFE thu hút sự quan tâm của rất nhiều doanh nghiệp tên tuổi như Dell, HSBC, KPMG, Pepsico, Walmart… Vừa qua, với sự dẫn dắt của “cánh chim đầu đàn” Trương Minh Giang, SIFE Hanu đã vượt qua gần 20 trường khác để giành giải ba cuộc thi SIFE Việt Nam.\n\nĐường tới Microsoft\n\nHằng năm, tập đoàn Microsoft đều đăng tải thông tin tuyển dụng sinh viên tập sự trên toàn thế giới thông qua website http://careers.microsoft.com/. Tuy nhiên, để có được một suất thực tập tại tập đoàn khổng lồ này thì chưa bao giờ là chuyện dễ dàng. Trương Minh Giang là một trong số ít sinh viên được đề cử trực tiếp bởi SIFE Việt Nam và cũng là sinh viên duy nhất được Microsoft lựa chọn.\n\nNội dung thi tuyển của Microsoft thay đổi liên tục qua các năm nhưng chú trọng khá nhiều vào tiềm năng lãnh đạo (thay vì khả năng chuyên môn và kỹ năng mềm), trình độ ngoại ngữ và đặc biệt là… tính trung thực của các ứng cử viên.\n\n\n“Hãy trung thực với những giá trị của bản thân trong bất cứ vòng thi nào. Đừng cố gắng giấu giếm hoặc tạo ra những giá trị tốt đẹp không thuộc về mình. Những nhà tuyển dụng của Microsoft cực kỳ tinh ý và họ sẽ dễ dàng “đọc vị” bạn”, Trương Minh Giang nói. \n\n“Hãy học như một em bé!” là lời khuyên về bí quyết học tiếng Anh của Trương Minh Giang - người đã đạt 7.0 IELTS khi mới 19 tuổi.\n\nTrương Minh Giang sẽ bắt đầu kỳ thực tập tại Microsoft vào mùa Hè năm 2011. Nếu có kết quả khả quan, việc được nhận vào làm việc tại tập đoàn phần mềm số 1 thế giới này sẽ không phải là ước mơ quá xa vời với chàng thanh niên 21 tuổi.\n\nTheo: SVVN​", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
fec93b68ff3072ef21db18ff681e8c19
1
null
{ "item_id": "fec93b68ff3072ef21db18ff681e8c19", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/conan-chap-760-tieng-viet.13523/page-5", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "1/1/2011", "title": "CONAN chap 760 [Tiếng Việt]", "post": "", "replies": [ "thnks!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!", "tuyệt!", "tập này hay wá", "khả năng tạo mật mã của 1 đứa nhóc :/", "thanks" ] }
kenhsinhvien
_doc
4306502624c9e699e5c02934f2cecc17
1
null
{ "item_id": "4306502624c9e699e5c02934f2cecc17", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/em-ve-dau.13553/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "2/1/2011", "title": "Em về đâu", "post": "Trình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe.", "replies": [] }