title
stringlengths
2
84
link
stringlengths
20
112
poem_text
stringlengths
47
126k
author_name
stringclasses
348 values
Chúc Tết Thanh Niên
poem.php?poem=chuc_tet_thanh_nien__phan_boi_chau
Dậy! Dậy! Dậy! Bên án một tiếng gà vừa gáy Chim trên cây liền ngỏ ý chào mừng Xuân ơi xuân, xuân có biết cho chăng? Thẹn cùng sông, buồn cùng núi, tủi cùng trăng Hai mươi lẻ đã từng bao chua với xót Trời đất may còn thân sống sót Tháng ngày khuây khỏa lũ đầu xanh Thưa các cô, các cậu lại các anh Trời đã mới, người càng nên đổi mới Mở mắt thấy rõ ràng tân vận hội Ghé tay vào xốc vác cựu giang san Ði cho êm, đứng cho vững, trụ cho gan Dây đoàn thể quyết phen thành nghiệp lại Ái hữu chí từ nay xin gắng gỏi Gởi lốt xưa mà tu dưỡng lấy tinh thần Chẳng thèm chơi, chẳng thèm mặc, chẳng thèm ăn Ðúc gan sắt để dời non lấp bể Xôi máu nóng để rửa vết dơ nô lệ Mới thế này mới là mới hỡi chư quân Chữ rằng: nhật nhật tân, hựu nhật tân.
Phan Bội Châu
Gửi Phường Hậu Tử
poem.php?poem=gui_phuong_hau_tu__phan_boi_chau
Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ Thiên hạ thùy nhân bất thức quân Bảy mươi tư tuổi trải phong trần Nay được bạn mới tinh thần hoạt hiện Những ước anh em đầy bốn biển Ai ngờ trăng gió nhốt ba gian Sống xác thừa mà chết cũng xương tan Câu tâm sự gởi chim ngàn cá biển Mừng được đọc bài văn ‘sinh vãn’ Chữ đá vàng in mầy đoạn tâm can Tiếc mình nay sức mỏng trí thêm khan Lấy gì đáp khúc đàn tri kỷ Dương dương hồ chí tại lưu thủy Nga nga hồ chí tại cao sơn Ðàn Bá Nha mấy kẻ thưởng âm Chung Kỳ chết, ném cầm không gẩy nữa Nay đang lúc tử thấn chờ trước cửa Có vài lời ghi nhớ về sau Chúc phường hậu tử tiến mau.
Phan Bội Châu
Ru Em
poem.php?poem=ru_em__phan_boi_chau
Ru hời, ru hỡi, ru hời Nín di em hỡi chị ngồi chị ru Nước ta từ dựng cơ đồ Bốn ngàn năm lẻ địa đồ còn kia Rừng vàng bể bạc thiếu gì Non sông đất nước cũng thì người ta Mà thử ngẫm: Xiêm La, Nhật Bản Một vót lên cùng bạn liệt cường Nước mình thua kém trăm đường Sống hay chết dở mơ màng điếc câm Nghĩ lắm lúc âm thầm chị giận Không chủ quyền nên mất tự do Cơ đồ tiên tổ để cho Chỉ vì con cháu không lo giữ gìn Nay đến nỗi không quyền tự trị Tám mươi năm sỉ nhục lắm ai ơi Ru hời, ru hỡi, ru hời Mong em khôn lớn lên người Ơn nhà nợ nước em thời lo toan Lo toan đem lại giang san Ðừng tham sống cái nhân tuần như ai.
Phan Bội Châu
Lòng Ta Là Những Hàng Thành Quách Cũ
poem.php?poem=long_ta_la_nhung_hang_thanh_quach_cu__vu_dinh_lien
Dậy đi thôi con thuyền nằm dưới bến, Vì đêm nay ta lại căng buồm đi. Mái chèo Mơ để bâng khuâng trôi đến Một phương trời mây lọc ánh trăng khuya. Gió không thổi, nước sông trôi giá lạnh, Thuyền đi trong bóng tối lũy thành xưa. Trên chòi cao, tự ngàn năm sực tỉnh Trong trăng khuya bỗng vắng tiếng loa mơ. Tự ngàn năm cả hồn xưa sực tỉnh, Tiếng loa vang giây lát động trăng khuya, Nhưng giây lát lại rơi im, hiu quạnh, Cả hồn xưa yên lạng trong trăng khuya. Trôi đi thuyền! Cứ trôi đi xa nữa! Vỗ trăng khuya bơi mãi! cánh chèo Mơ! Lòng ta là những hàng thành quách cũ, Tự ngàn năm bỗng vắng tiến loa xưa.
Vũ Đình Liên
Ông Đồ
poem.php?poem=ong_do__vu_dinh_lien
Mỗi năm hoa đào nở Lại thấy ông đồ già Bày mực tàu, giấy đỏ Bên phố đông người qua. Bao nhiêu người thuê viết Tấm tắc ngợi khen tài Hoa tay thảo những nét Như phượng múa, rồng bay. Nhưng mỗi năm, mỗi vắng Người thuê viết nay đâủ Giấy đỏ buồn không thắm Mực đọng trong nghiên sầu. Ông đồ vẫn ngồi đấy Qua đường không ai hay Lá vàng rơi trên giấy Ngoài trời mưa bụi bay. Năm nay đào lại nở Không thấy ông đồ xưa Những người muôn năm cũ Hồn ở đâu bây giờ?
Vũ Đình Liên
Điếu Hưng Đạo Đại Vương
poem.php?poem=dieu_hung_dao_dai_vuong__pham_ngu_lao
Trường lạc chung thanh hưởng nhất trùy Thu phong tiêu tán bất thăng bi Cửu trùng minh giám kim dĩ hĩ Vạn lý trường thành thục hoại chi Vũ ám trường giang không lệ huyết Vân dê phức đạo tỏa sầu mi Ngưỡng quan khuê tảo tứ phi dật Ngư thủy tình thâm kiến vịnh thi Dịch nghĩa: Trên cung Trường lạc tiếng chuông đổ (báo hiệu vương đã qua đời) Theo ngọn gió thu tản mát bay đi, người nghe buồn khôn xiết Gương trong đối với vua đã mất rồi (cửu trùng = tiếng chỉ vua). Tường thành ngàn dậm đã đổ rồi. Mưa phủ sông dài, như lệ máu Mây phủ thấp đường đi, như sầu não mà nhíu mày Khi (ta) ngẩng lên trông những lời văn chương như sao khuê Ta cảm thấy trong những lời thơ đó, mối tình cá nước giữa ngài với ta. Dịch thơ: Trên cung Trường lạc tiếng chuông hồi Hiu hắt mây thu luống ngậm ngùi! Gương sáng soi vua đà mất hẳn Thành dài muôn dậm bỗng đổ rồi! Lê sa mưa máu sông xuôi chảy, Mày nhíu mây sầu lối đứng coi! Thơ ngự rành rành ghi chuyện thật Tình sâu cá nước đúng như lời. (Bản dịch của Thi Nham)
Phạm Ngũ Lão
Thuật Hoài
poem.php?poem=thuat_hoai__pham_ngu_lao
Giới thiệu về tác giả: Phạm Ngũ Lão (1255-1320). Phạm Ngũ Lão là vị tướng tài đời Trần, người làng Phù Ủng, huyện Ðường Hào (nay thuộc tỉnh Hải Dương). Trần Quốc Tuấn biết ông là thanh niên có chí làm việc lớn nên đã thu nạp, gả con gái nuôi và tiến cử lên vua Trần. Trong kháng chiến chống giặc Nguyên- Mông, Phạm Ngũ Lão đã lập nhiều công lớn, nổi tiếng đánh đâu thắng đấy. Ông vừa chăm võ nghệ vừa thích đọc sách ngâm thơ. Khi ông mất, vua Trần Minh Tông nghỉ chầu năm ngày để tỏ lòng thương tiếc. 述 懷 橫 槊 江 山 恰 幾 秋 三 軍 貔 虎 氣 吞 牛 男 兒 未 了 功 名 債 羞 聽 人 間 說 武 侯 Thuật hoài Hoành sóc giang san cáp kỉ thu Tam quân tì hổ khí thôn Ngưu Nam nhi vị liễu công danh trái Tu thính nhân gian thuyết Vũ Hầu. Dịch thơ: Tỏ lòng Múa giáo non sông trải mấy thu, Ba quân hùng khí át sao Ngưu. Công danh nam tử còn vương nợ, Luống thẹn tai nghe chuyện Vũ Hầu. (Bản dịch của Trần Trọng Kim trong Việt Nam Sử Lược) Hai bản dịch khác khuyết danh: 1. Vung giáo non sông trải mấy thu Ba quân khí mạnh át sao Ngưu Công danh trai trẻ còn vương nợ Luống thẹn khi nghe chuyện Vũ Hầu 2. Ngọn giáo non sông trải mấy thâu, Ba quân hùng hổ khí thôn Ngưu. Công danh nếu để còn vương nợ, Luống thẹn tai nghe truyện Vũ Hầu.
Phạm Ngũ Lão
Buổi Chiều Ở Nhà Mời Bạn Đánh Chén Nửa Chừng Hết Rượu
poem.php?poem=buoi_chieu_o_nha_moi_ban_danh_chen_nua_chung_het_ruou__ha_thuc_sinh
Dằn ly xuống chiếu cười gượng cười Ta biết rằng chưa ấm bụng ngươi Bực thay bạn đến từ muôn dặm Mà rượu hề không đủ say chơi Con ta chợt ré lên sau bếp Buổi chiều đổ lửa xuống nhà tôn Hà Thúc phu nhân coi buồn lắm Sữa thiếu làm sao tiếp rượu chồng Bạn ta người của mùa chinh chiến Đời quen rộng rãi thú tiêu pha Kéo ta ra quán hề ra quán Ngó trời ngó đất mà thương ta Trăng kia sao chẳng vào dinh thự Mà chỉ nằm chơi một ngọn cây Bạn ta nào hiểu niềm sung sướng Đời ta hề chưa bẩn đôi tay
Hà Thúc Sinh
Nghinh Địch Hành
poem.php?poem=nghinh_dich_hanh__ha_thuc_sinh
Giao thừa đâu mà vội Hãy khoan đã chú mày Cứ đóng xa vài dặm Mà ăn uống cho say Ta cũng người như chú Cũng nhỏ bé trong đời Có núi sông trong bụng Mà bất lực hôm nay Chiến chinh trời cũng sợ Chỉ còn lại hai bên Vội vàng chi cho cực Cứ thong thả nghỉ đêm Vì nói thật cùng chú Trăm năm có là bao Binh đao sao biết được Sinh tử ở nơi nào Nếu chú có cha mẹ Ta chẳng những người thân Còn mang thêm lắm nợ Với rượu và gió trăng Chú cứ ăn cho đủ Mai chết sẽ chết no Ta cũng cần đêm cuối Từ giã gió trăng xưa
Hà Thúc Sinh
Thơ Viết Trên Tường Nhà Dưỡng Lão
poem.php?poem=tho_viet_tren_tuong_nha_duong_lao__thuy_khoi
Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời Con hãy cho mẹ chút thời gian, xin con chờ mẹ chút Cho mẹ suy nghĩ thêm Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì Mẹ cũng quên… Con ơi! Con quên là mẹ con ta đã tập luyện hàng trăm lần Con mới thuộc khúc đồng dao đầu đời? Con nhớ không mỗi ngày mẹ đáp Những câu ngây ngô, hàng trăm câu con hỏi từ  đâu Nên nếu mẹ lỡ kể lể nhiều lần những câu chuyện móm răng Ngâm nga những khúc ru con thời con bé Xin con tha thứ cho mẹ Xin con cho mẹ chìm trong những hồi ức ấy nhé! Xin con đáp lời mẹ kể những chuyện vụn vặt trong nhà! Con ơi! Giờ mẹ thường quên cài nút áo, xỏ dây giày, Ăn cơm vãi đầy vạt áo Chải đầu tay bần bật run Đừng giục giã mẹ Xin con nhẫn nại chút và dịu dàng thêm Mẹ chỉ cần có con ở bên Mẹ đủ ấm. Con ơi! Bây giờ mẹ đi chân không vững, nhấc không nổi bước Mẹ xin con nắm tay mẹ Dìu mẹ, chậm thôi Như năm đó Mẹ dìu con đi những bước đầu đời[1]. Trang Hạ dịch
Thủy Khởi
Chuyện Dân Gian
poem.php?poem=chuyen_dan_gian__vu_cao
Giữa trưa trời đổ mưa rào Không quen cũng gặp cùng vào trú mưa Bập bùng gió đập phên thưa Mái nghiêng lại dột không chừa áo em Nhẹ nhàng tôi nép sang bên Nhường nơi khuất gió cuối thềm cho nhau Em cười: mưa vậy mà lâu Anh xem: lại một chuyến tàu nữa qua! Nhưng rồi mây tản đi xa Và mưa bỗng tạnh, nắng nhòa bóng cây Tôi chìa tay để bắt tay Hỏi thăm nơi ở mai này lại chơi Thế rồi... người ấy yêu tôi Tôi yêu người ấy - thành đôi vợ chồng Cái duyên nghĩ cũng lạ lùng Trú mưa một lát, cảm thông một đời... Đến nay người ấy vẫn cười "Giá như buổi đó ông trời đừng mưa!"
Vũ Cao
Núi Đôi
poem.php?poem=nui_doi__vu_cao
Bảy năm về trước em mười bảy Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng Xuân Dục, Ðoài Ðông hai cánh lúa Bữa thì em tới bữa anh sang. Lối ta đi giữa hai sườn núi Ðôi ngọn nên làng gọi Núi Ðôi Em vẫn đùa anh: Sao khéo thế Núi chồng, núi vợ đứng song đôi. Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau Mới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹn Ðâu ngờ từ đó mất tin nhau. Anh vào bộ đội lên Ðông Bắc Chiến đấu quên mình năm lại năm Mỗi bận dân công về lại hỏi Ai người Xuân Dục Núi Ðôi chăng? Anh nghĩ quê ta giặc chiếm rồi Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi Mỗi tin súng nổ vùng đai địch Sương trắng người đi lại nhớ người. Ðồng đội có nhau thường nhắc nhở Trung du làng nước vẫn chờ trông Núi Ðôi bốt dựng kề ba xóm Em vẫn đi về những bến sông? Náo nức bao nhiêu ngày trở lại Lệnh trên ngừng bắn, anh về xuôi Hành quân qua tắt đường sang huyện Anh ghé thăm nhà thăm Núi Ðôi Mới đến đầu ao tin sét đánh Giặc giết em rồi, dưới gốc thông Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa Em sống trung thành, chết thuỷ chung Anh ngước nhìn lên hai dốc núi Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói Núi vẫn đôi mà anh mất em! Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo Em còn trẻ lắm, nhất làng trong Mấy năm cô ấy làm du kích Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng Từ núi qua thôn đường nghẽn lối Xuân Dục Ðoài Ðông cỏ ngút đầy Sân biến thành ao nhà đổ chái Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay Cha mẹ dìu nhau về nhận đất Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau Nứa gianh nửa mái lều che tạm Sương nắng khuấy dần chuyện xót đau. Anh nghe có tiếng người qua chợ Ta gắng mùa sau lúa sẽ nhiều Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu! Nhưng núi còn kia anh vẫn nhớ Oán thù còn đó anh còn đây Ở đâu cô gái làng Xuân Dục Ðã chết vì dân giữa đất này? Ai viết tên em thành liệt sĩ Bên những hàng bia trắng giữa đồng Nhớ nhau anh gọi: em, đồng chí Một tấm lòng trong vạn tấm lòng. Anh đi bộ đội, sao trên mũ Mãi mãi là sao sáng dẫn đường Em sẽ là hoa trên đỉnh núi Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Vũ Cao
Anh
poem.php?poem=anh__duong_hai_yen
Khép cửa lại đi anh ngoài kia đêm Em chỉ muốn vẽ cho mình một bức tranh hạnh phúc Với ngôi nhà trong đêm ấm lửa Nếu ngọn lửa của em đã làm anh sợ Thì sao không thử đến gần? Khép cửa lại đi anh những tháng ngày rộng dài Thành phố ngoài kia không lò sưởi Rồi sẽ qua những mùa đông đang tới Trên mọi con đường mưa Em là ai trong nửa thế giới đàn bà ngoài kia? Kẻ đan áo ngoài sân, người nấu ăn trong căn bếp nhỏ Mà mắt mà môi chưa từng thôi thương nhớ Những nồng nàn đã qua Dừng lại đi anh Dẫu nắng rất nhiều ở ngoài kia thì cũng có lúc trở về nhà Em không đan áo ngoài sân, thỉnh thoảng mới nấu ăn trong căn bếp nhỏ Nhưng em biết yêu anh hơn cả trăm ngàn nỗi sợ Dự cảm không lành cũng chỉ giữ cho em! Đóng cửa lại đi anh rồi nắng mưa sẽ chỉ dừng lại bên thềm…
Đường Hải Yến
Bình Yên
poem.php?poem=binh_yen__duong_hai_yen
Và mọi con thuyền đều đến buổi buông neo Xin gấp lại cánh buồm nhờ bóng đêm che chở Gỡ tấm áo choàng thi ca khỏi nỗi buồn nhỏ bé Trái tim em đậu xuống cát hết ưu phiền Thì có khác gì đâu giữa tất cả và em Định mệnh như một kẻ tinh ranh gỡ dần từng múi chỉ Để những tín điều thiêm thiếp ngủ quên trên tấm ga trải giường sạch sẽ Có thể nào đó chẳng phải bình yên? Bờ bãi đã qua rồi em sẽ quên Em bình thản buông neo như tiếng thở dài trong đêm vừa phóng thích Nhớ thương không được quyền đỏng đảnh Đêm xun xoe luận tội những yên lành Anh đừng lo, Nếu chẳng ngủ yên, Cánh buồm em cũng chỉ thức dậy trong lặng im. 1998
Đường Hải Yến
Chẳng Cần Gì Cho Buổi Chiều Thành Không Tên
poem.php?poem=chang_can_gi_cho_buoi_chieu_thanh_khong_ten__duong_hai_yen
Không có chỗ để đi Cũng chẳng biết làm gì Mặc nắng Chủ nhật rực rỡ ngoài kia Chủ nhật làm tay thừa thãi Tay dắt mình đến trước gương Gương đòi xõa tóc Tóc đòi áo sống không chằng buộc Tự ngắm mình Bằng nỗi niềm không vui không buồn Chỉ ước cái bóng trong gương là thật Mình có thêm một mình nữa để yêu anh Để không phạm sai lầm Để tung tăng nắng Như mỗi ngày đều chủ nhật Nhưng không Một tuần trôi lăng lắc Nỗi buồn ôi Sự đơn điệu của nỗi buồn Mặc nắng Ngoài kia Chủ nhật rực rỡ…
Đường Hải Yến
Chạy
poem.php?poem=chay__duong_hai_yen
Em chuyển đến nơi thời gian nhanh hơn Hà Nội một giờ Để anh buồn hay vui đều chậm hơn em cả tiếng Khi anh chỉ bắt đầu bữa ăn thì em đã gọi cho mình đồ tráng miệng Ngày mặt trời anh cũng nắng sau em Mắt dài miệng xinh con gái Bắc Kinh Hè thì váy hoa, đông thì boot thêu công thêu phượng Tay khép nép cầm ô, da khư khư không đồng tình với nắng Em con bọ dừa nhiệt đới khiến Trung Quốc ngại ngần Em chuyển đến nơi thời gian trôi nửa ngày phía sau anh Để anh buồn hay vui đều kết thúc sớm hơn em mười hai tiếng Khi anh dùng hết một ngày thì em và buổi sáng mới bắt đầu hò hẹn Chiều mưa nhiều anh bão nổi trước em Con gái Havana mắt rộng dáng mềm Xuân hạ thu đông đều váy trần vai hở Sải những bước chân dài mặc kệ đàn ông xung quanh trầm trồ nhìn ngó Em con cánh cam thẹn thùng nên Cuba phân vân Em chuyển về nơi gần, thật gần Anh heo may thì em cũng sẽ vàng lá đổ Để chiều nay giữa ngã ba Hồ Xuân Hương ngập gió Em rưng rức Thuyền Quang Đã ngỡ khoảng cách xa sẽ thấy mình thật gần Mà Cổ Ngư bỗng như vời vợi Con gái Hà Thành bóng đổ mắt môi. 7.2005
Đường Hải Yến
Chung Thủy
poem.php?poem=chung_thuy__duong_hai_yen
Cũng có thể Hình dung về nỗi buồn sẽ làm mình buồn hơn cả hình dung Và một dòng sông Bao lâu rồi dịu dàng chở sóng Tự trôi qua phù sa Cũng có thể Bước chân ấm chiều nào đã ra đi Và con chim vàng anh trên giàn thiên lý Hót như để phủ định tất cả Mà những lời mong manh Cũng có thể Mọc giữa mùa ngọn gió độc hành Thổi run run nơi ngực áo Triệu triệu trái tim phiên bản Bám vào mặt trời mà đập những lời yêu Cũng có thể Sẽ có một buổi chiều Những niềm vui mơ hồ đã giữ cho mình chung thủy.
Đường Hải Yến
Chuyện Giữa Từng Giấc Ngủ (i)
poem.php?poem=chuyen_giua_tung_giac_ngu_i__duong_hai_yen
Ngơ ngác cả một mùa thu dài Lá rụng vào giấc ngủ Đêm vừa qua em mơ thấy heo may gõ cửa Gương mặt anh rất gần Ngọt đến làm em đau
Đường Hải Yến
Chuyện Giữa Từng Giấc Ngủ (ii)
poem.php?poem=chuyen_giua_tung_giac_ngu_ii__duong_hai_yen
“Nhảy với em bản nhạc này” Tiếng thì thầm nâng em lên qua tầng chăn đệm Tay mở cánh Ngón tỏa hương “Này khuya rồi có tắt nhạc đi không?” “Tôi có làm gì đây, rõ là tôi cũng ngủ” Vòng ôm cánh vỗ Cơ thể mềm… “Này, chúng tôi cần yên tĩnh” “Thì chính các vị đang tự làm phiền” “Chúng tôi sẽ gọi cảnh sát” “Cảnh sát à? Hãy để họ yên Chắc giờ này họ ngủ, Như những chú bồ câu lơ ngơ ngoài kia dưới những mái hiên.” Tiếng anh như chim gù “Bay lên nào, Bay lên…” Sáng thấy đĩa nhạc cũ vẫn bật Tuyết đựng đầy nơi khung cửa Từng chú chim tỉnh giấc bay đi để lại những dấu chân Em môi gầy một mình
Đường Hải Yến
Chuyện Giữa Từng Giấc Ngủ (iii)
poem.php?poem=chuyen_giua_tung_giac_ngu_iii__duong_hai_yen
Em sợ nỗi buồn thức dậy muộn Sớm mai Vậy là qua nửa ngày hoang phí Những giấc mơ không nhớ Những giấc mơ hình thành để bị lãng quên Tình yêu qua chưa qua hết muộn phiền Thói quen em đã tìm người thay thế Tha thứ hết cho bao lần tha thứ Như chưa mơ giấc đổ vỡ trong nhau Nhưng em sợ nỗi buồn không ngủ suốt đêm thâu Sáng mai ra còn nguyên cả một ngày vô nghĩa Anh đâu đây không một lời mà cũ Vật vã người Em bám vào như lá vàng Như chút mùa thu bám vào cành trơ trụi Biết rồi mình sẽ rơi…
Đường Hải Yến
Hoa Cúc
poem.php?poem=hoa_cuc__duong_hai_yen
Lại bắt đầu mùa thu Không lẽ gió cũng thở dài như thế Hoa cúc nở vào say mê cũ Những chấm lặng rực rỡ dở dang Đâu chỉ có mùa thu mới nhắc mình buồn Anh vẫn đâu đây trên thế gian nhưng không còn thuộc về em nữa Như heo may dẫu nồng nàn đến thế Mà biết đâu cúc vẫn nở trái mùa Những cánh vàng đơn độc đến âu lo Vẽ vào em bao mặt trời thao thức Nghe trái tim đập dồn trong lồng ngực Những gam buồn của thưở chớm mỗi thu 1996
Đường Hải Yến
Mùa Da Diết
poem.php?poem=mua_da_diet__duong_hai_yen
Mùa thu lặng lẽ về Mỗi gương mặt đàn ông đi qua mùa thu của em là một bảng màu Không sắc Thèm chút nhạt phai! Mùa thu lặng lẽ về Gió lên, Gió lên Thắp giùm em chút lửa Thổi bùng lên cho em ngọn lửa Đốt cháy đi bao mảng màu! Mùa thu lặng lẽ về Đừng gọi tên em, Người đã quay lưng rồi. Người đã quên hai bàn tay da diết Đừng để em ngậm ngùi tên anh. Nghe trái tim, Gõ. 2002
Đường Hải Yến
Mưa Muộn
poem.php?poem=mua_muon__duong_hai_yen
Tháng sáu sinh nhật những vòng tay Mỗi vòng tay ôm một vòng thất bại Đành rằng đau thì mặc cho đau Vẫn sợ phải hoài nghi cả những gì còn lại Tháng sáu sinh nhật những sắc màu Từng cơn mưa ủ ê nhắc em phải viết được một câu hờ hững Quên lâu rồi mà vẫn không quen Huống hồ anh chỉ còn trong tưởng tượng Tháng sáu Nơi ngã năm phố như bàn tay buồn hiu của một người đứng chờ mưa muộn Em đã một mình Có ai đi qua Có ai kêu to Ơi này, Này ơi, Đừng khóc!
Đường Hải Yến
Phá Cách
poem.php?poem=pha_cach__duong_hai_yen
Ở đâu mà suốt tuổi thơ em buồn không có anh Những cơn mơ trắng muốt một màu Chẳng biết đã về đâu Không hiểu sao dưới tình yêu Những câu thơ lại ngân lên lời chẳng yên bình Không khi nào mình còn bình yên Có lẽ cho đến khi mình chết Cái chết đi qua để rồi lãng quên Nhìn những phố dài loang chỉ thèm khóc Mà vì đâu Có lẽ chẳng vì đâu Trở nên yếu đuối trước những điều nhỏ nhặt Ta bỏ qua tình yêu Thản nhiên hôn người Xem trong nụ hôn có bao nhiêu hạnh phúc Và khi đó lũ trẻ con đứng nhìn ta trang trọng hát Hát hết bài nọ sang bài kia Tình yêu này lặng lẽ hơn xưa…
Đường Hải Yến
Thơ Cho Ngày Của Em
poem.php?poem=tho_cho_ngay_cua_em__duong_hai_yen
Chiều lật sấp mặt trời xuống phố Dắt nắng qua đường hờ hững đôi bàn tay Trong lòng mình có con chim nho nhỏ Hót liên miên trong nếp gấp của ngày Thành phố rộng những vòng xe mệt mỏi Đường một chiều chỉ nhìn thấy sau nhau Đêm thức trắng gió về chung một lối Để bình minh tách bạch mọi tiếng chào Ở đâu hỡi những vòng tay đầy gió Mà cứ làm quen với xa lạ nhớ nhung Em chẳng khác, em chỉ là phụ nữ Gọi tên anh cho yên ổn bản thân mình. 1992
Đường Hải Yến
Tóc
poem.php?poem=toc__duong_hai_yen
Em cũng chỉ vô tình ở đó Cơ thể chôn sức nặng của những giấc ngủ Tưởng mới mà đã cũ đến nhường kìa! Mỗi ngày thấy tóc cứ vô tình mà dài Tóc càng dài càng mỏng Mắt môi bỗng một chiều lên cơn thèm khóc Không thể tìm lại từng người từng quen Chẳng thà em tự yêu lấy em Rồi chỉ vô tình mà anh ở đó Ai cũng đi đến hạnh phúc bằng rất nhiều buồn khổ Sao tóc em dài như dày vò Em cắt ngắn tóc mình sau mỗi cuộc chia xa Tưởng sẽ ngắn đi những nỗi buồn đang cũ Cái thời mình được lựa chọn đã qua Sao còn hư hao đi bởi vẫn biết mong chờ Mỗi ngày lại thấy tóc như vô tình mà dài Mỗi ngày lại thấy mình đang vội vàng bám vào từng cơ hội để được yêu…
Đường Hải Yến
Bà Lang Khóc Chồng
poem.php?poem=ba_lang_khoc_chong
Văng vẳng tai nghe tiếng khóc gì? Thương chồng nên khóc tỉ tì ti. Ngọt bùi, thiếp nhớ mùi cam thảo, Cay đắng, chàng ơi, vị quế chi. Thạch nhũ, trần bì, sao để lại, Quy thân, liên nhục, tẩm mang đi. Dao cầu, thiếp biết trao ai nhỉ? Sinh kỳ, chàng ơi, tử tắc quy.
Hồ Xuân Hương
Bánh Trôi Nước
poem.php?poem=banh_troi_nuoc
Thân em vừa trắng, lại vừa tròn, Bảy nổi ba chìm với nước non. Lớn nhỏ mặc dù tay kẻ nặn, Mà em vẫn giữ tấm lòng son.
Hồ Xuân Hương
Bọn Đồ Dốt
poem.php?poem=bon_do_dot
Dắt díu nhau lên đến cửa chiền, Cũng đòi học nói, nói không nên. Ai về nhắn bảo phường lòi tói, Muốn sống, đem vôi quét trả đền
Hồ Xuân Hương
Cái Quạt Giấy - Bài 1
poem.php?poem=cai_quat_giay_bai_1
Một lỗ sâu sâu mấy cũng vừa, Duyên em dính dáng tự ngàn xưa. Vành ra ba góc da còn thiếu, Khép lại đôi bên thịt vẫn thừa. Mát mặt anh hùng khi tắt gió, Che đầu quân tử lúc sa mưa. Nâng niu ướm hỏi người trong trướng, Phì phạch trong lòng đã sướng chưa?
Hồ Xuân Hương
Cái Quạt Giấy - Bài 2
poem.php?poem=cai_quat_giay_bai_2
Mười bảy hay là mười tám đây? Cho ta yêu dấu chẳng rời tay. Mỏng dầy chừng ấy chành ba góc, Rộng hẹp dường nào cắm một cây. Càng nóng bao nhiêu càng muốn mát, Yêu đêm chưa phỉ lại yêu ngày. Hồng hồng má phấn duyên vì cậy, Chúa dấu vua yêu một cái này.
Hồ Xuân Hương
Cảnh Làm Lẽ
poem.php?poem=canh_lam_le
Kẻ đắp chăn bông, kẻ lạnh lùng, Chém cha cái kiếp lấy chồng chung! Năm thì mười họa, nên chăng chớ, Một tháng đôi lần, có cũng không... Cố đấm ăn xôi, xôi lại hỏng, Cầm bằng làm mướn, mướn không công. Thân này ví biết dường này nhỉ, Thà trước thôi đành ở vậy xong.
Hồ Xuân Hương
Cảnh Thu
poem.php?poem=canh_thu
Thánh thót tầu tiêu mấy hạt mưa, Khen ai khéo vẽ cảnh tiêu sơ, Xanh ôm cổ thụ tròn xoe tán, Trắng xóa tràng giang phẳng lặng tờ. Bầu dốc giang sơn say chấp rượu. Túi lưng phong nguyệt nặng vì thơ. Ơ hay, cánh cương ưa người nhỉ, Ai thấy, ai mà chẳng ngẩn ngơ.
Hồ Xuân Hương
Chơi Đền Khán Xuân
poem.php?poem=choi_den_khan_xuan
Êm ái chiều xuân tới khán đài, Lâng lâng chẳng bợn chút trần ai! Bà hồi triêu mộ chuông gầm sóng, Một vương tang thương nước lộn trời. Bể ái nghìn trùng khôn tát cạn, Nguồn ân muôn trượng dễ khơi vơi. Nào nào cực lạc là đâu tá, Cực lạc là đây chín rõ mười.
Hồ Xuân Hương
Chợ Trời
poem.php?poem=cho_troi
Khen thay con Tạo khéo trêu ngươi. Bày đặt ra nên cảnh chợ Trời! Buổi sớm gió đưa, trưa nắng đứng, Ban chiều mây họp, tối trăng chơi. Bầy hàng hoa quả tư mùa sẵn, Mở phố giang sơn bốn mặt ngồi. Bán lợi, buôn danh nào nhương kẻ, Chẳng nên mặc cả một đôi lời.
Hồ Xuân Hương
Chửa Hoang
poem.php?poem=chua_hoang
Cả nể cho nên hóa dở dang, Nỗi niềm có thấy hỡi chăng chàng? Duyên thiên chưa thấy nhô đầu dọc, Phận liễu sao đành nẩy nét ngang Cái nghĩa trăm năm chàng nhớ chửa? Mảnh tình một khối thiếp xin mang. Quản bao miệng thế lời chênh lệch, Không có nhưng mà có mới ngoan.
Hồ Xuân Hương
Chùa Hương
poem.php?poem=chua_huong
Bầy đặt kìa ai khéo khéo phòm, Nứt ra một lỗ hỏm hòm hom. Người quen cõi Phật chen chân xọc, Kẻ lạ bầu tiên mỏi mắt dòm. Giọt nước hữu tình rơi thánh thót, Con thuyền vô trạo cúi lom khom. Lâm tuyền quyến cả phồn hoa lại, Rõ khéo trời già đến dở dom.
Hồ Xuân Hương
Chùa Quán Sứ
poem.php?poem=chua_quan_su
Quán sứ sao mà cảnh vắng teo, Hỏi thăm sư cụ đáo nơi neo? Chày kình tiểu để suông không đấm, Tràng hạt vãi lần đếm lại đeo. Sáng banh không kẻ khua tang mít, Trưa trật nào người móc kẽ rêu. Cha kiếp đường tu sao lắt léo, Cảnh buồn thêm ngán nợ tình đeo.
Hồ Xuân Hương
Chùa Xưa
poem.php?poem=chua_xua
Thầy tớ thung dung dạo cảnh chùa, Thơ thì lưng túi, rượu lưng hồ. Cá khe lắng kệ, mang nghi ngóp, Chim núi nghe kinh, cổ gật gù. Then cửa từ bi chen chật cánh, Nén hương tế độ cắm đầy lô. Nam mô khẽ hỏi nhà sư tí, Phúc đức như ông được mấy bồ? Quán Nước Bên Đường Đứng tréo trông theo cảnh hắt heo, Đường đi thiên thẹo, quán cheo leo. Lợp lều, mái cỏ tranh xơ xác, Xỏ kẽ, kèo tre đốt khẳng kheo. Ba trạc cây xanh hình uốn éo, Một dòng nước biếc, cỏ leo teo. Thú vui quên cả niềm lo cũ, Kìa cái diều ai thả lộn lèo.
Hồ Xuân Hương
Đánh Cờ
poem.php?poem=danh_co
Chàng với thiếp đêm khuya trằn trọc, Đốt đèn lên đánh cuộc cờ người. Hẹn rằng đấu trí mà chơi, Cấm ngoại thuỷ không ai được biết. Nào tướng sĩ dàn ra cho hết, Để đôi ta quyết liệt một phen. Quân thiếp trắng, quân chàng đen, Hai quân ấy chơi nhau đà đã lửa. Thọat mới vào chàng liền nhảy ngựa, Thiếp vội vàng vén phứa tịnh lên. Hai xe hà, chàng gác hai bên, Thiếp thấy bí, thiếp liền ghểnh sĩ. Chàng lừa thiếp đương khi bất ý, Đem tốt đầu dú dí vô cung, Thiếp đang mắc nước xe lồng, Nước pháo đã nổ đùng ra chiếu. Chàng bảo chịu, thiếp rằng chẳng chịu Thua thì thua quyết níu lấy con. Khi vui nước nước non non, Khi buồn lại giở bàn son quân ngà
Hồ Xuân Hương
Đánh Đu
poem.php?poem=danh_du
Tám cột khen ai khéo khéo trồng, Người thì lên đánh, kẻ ngồi trông. Trai đu gối hạc khom khom cật, Gái uốn lưng ong ngửa ngửa lòng. Bốn mảnh quần hồng bay phất phới. Hai hàng chân ngọc duỗi song song. Chơi xuân ai biết xuân chăng tái! Cột nhổ đi rồi, lõ bỏ không.
Hồ Xuân Hương
Đền Thái Thú
poem.php?poem=den_thai_thu
Ghé mắt trông ngang thấy bảng treo, Kìa đền Thái Thú đứng cheo leo. Ví đây đổi phận làm trai được, Sự nghiệp anh hùng há bấy nhiêu.
Hồ Xuân Hương
Đền Trấn Quốc
poem.php?poem=den_tran_quoc
Ngoài cửa hành cung cỏ dãi dầu, Chạnh niềm cố quốc nghĩ mà đau! Một tòa sen lạt hơi hương ngự, Năm thức mây phong điểm áo chầu. Sóng lớp phế hưng coi vẫn rộn. Chuông hồi kim cổ lắng càng mau. Người xưa, cảnh cũ đâu đâu tá? Khéo ngẩn ngơ thay lũ trọc đầu.
Hồ Xuân Hương
Đèo Ba Dội
poem.php?poem=deo_ba_doi
Một đèo, một đèo, lại một đèo, Khen ai khéo tạc cảnh cheo leo. Cửa con đỏ loét tùm hum nóc, Hòn đá xanh rì lún phún rêu. Lắt lẻo cành thông cơn gió thốc, Đầm đìa lá liễu giọt sương gieo. Hiền nhân quân tử ai là chẳng Mỏi gối chồn chân vẫn muốn trèo.
Hồ Xuân Hương
Dệt Vải
poem.php?poem=det_vai
Thắp ngọn đèn lên thấy trắng phau, Con cò mấp máy suốt đêm thâu. Hai chân đạp xuống năng năng nhắc, Một suốt đâm ngang thích thích mau. Rộng, hẹp, nhỏ, to, vừa vặn cả. Ngắn, dài, khuôn khổ cũng như nhau. Cô nào muốn tốt ngâm cho kỹ, Chờ đến ba thu mới dãi mầu.
Hồ Xuân Hương
Dỗ Bạn Khóc Chồng
poem.php?poem=do_ban_khoc_chong
Văng vẳng tai nghe tiếng khóc chồng. Nín đi kẻo thẹn với non sông. Ai về nhắn nhủ đàn em nhé. Xấu máu thì khem miếng đỉnh chung.
Hồ Xuân Hương
Động Hương Tích
poem.php?poem=dong_huong_tich
Bày đặt đá ai khéo khéo phòm, Nứt ra một lõ hỏm hòm hom, Người quen cõi Phật chen chân xọc, Kẻ lạ bầu tiên mỏi mắt dòm Giọt nước hươu tình rơi thánh thót, Con thuyền vô trạo cúi lom khọm Lam tuyền quyết cả phồn hoa lại, Rõ khéo trời già để dở dom
Hồ Xuân Hương
Đồng Tiền Hoẻn
poem.php?poem=dong_tien_hoen
Cũng lò cũng bể, cũng cùng than, Mở mặt vuông tròn với thế gian. Kém cạnh cho nên mang tiếng hoẻn, Đủ đồng ắt cũng đóng nên quan.
Hồ Xuân Hương
Duyên Kỳ Ngộ
poem.php?poem=duyen_ky_ngo
Nghìn dặm có duyên sự cũng thành, Xin đừng lo lắng hết xuân xanh. Tấc gang tay họa thơ không dứt, Gần gụi cung dương lá vẫn lành. Tên sẵn bút đề dường chĩnh chện, Trống mang dùi cắp đã phanh phanh. Tuy không thả lá trôi dòng ngự, Chim tới vườn đào thế mới xinh.
Hồ Xuân Hương
Già Kén Kẹn Hom
poem.php?poem=gia_ken_ken_hom
Bụng làm dạ chịu trách chi ai, Già kén kẹn hom ví chẳng sai. Tiếc đĩa hồng ngâm cho chuột vọc, Thừa mâm bánh ngọt để ngâu vầy. Miệng khôn trôn dại đừng than phận, Bụng ỏng lưng eo chớ trách trời! Đừng đứng núi này trông núi nọ, Đói lòng nên mới phải ăn khoai.
Hồ Xuân Hương
Giếng Nước
poem.php?poem=gieng_nuoc
Ngõ sâu thăm thẳm tới nhà ông, Giếng ấy thanh tân, giếng lạ lùng. Cầu trắng phau phau đôi ván ghép, Nuớc trong leo lẻo một dòng thông! Cỏ gà lún phún leo quanh mép, Cá giếc le te lách giữa dòng. Giếng ấy thanh tân ai đã biết? Đố ai dám thả nạ rồng rồng
Hồ Xuân Hương
Giễu Quan Hậu
poem.php?poem=gieu_quan_hau
Tình cảnh ấy, nước non này, Dẫu không Bồng Đảo cũng tiên đây. Hoành Sơn mực điểm đôi hàng nhạn, Thúy lĩnh đen trùm một thức mây. Lấp ló đầu non vừng nguyệt chếch, Phất phơ sườn núi lá thu bay. Hỡi người quân tử đi đâu đó? Đến cảnh sao mà đứng lượm tay.
Hồ Xuân Hương
Hang Cắc Cớ
poem.php?poem=hang_cac_co
Trời đất sinh ra đá một chòm, Nứt làm hai mảnh hỏm hòm hom. Kẽ hầm rêu mốc trơ toen hoẻn, Luồng gió thông reo vỗ phập phòm. Giọt nước hữu tình rơi lõm bõm, Con đường vô ngạn tối om om. Khen ai đẽo đá, tài xuyên tạc, Khéo hớ hênh ra lắm kẻ dòm.
Hồ Xuân Hương
Hang Thanh Hóa
poem.php?poem=hang_thanh_hoa
Khen thay con tạo khéo khôn phàm, Một đố dương ra biết mấy ngoàm. Lườn đá cỏ leo, rờ rậm rạp. Lách khe nước rỉ, mó lam nham. Một sư đầu trọc ngồi khua mõ, Hai tiể lưng tròn đứng giữ am. Đến mới biết rằng hang Thanh Hóa, Chồn nhân, mỏi gối, hãy còn ham.
Hồ Xuân Hương
Hỏi Cô Hàng Sách
poem.php?poem=hoi_co_hang_sach
Cô hàng lấy sách cắp ra đây! Xem thử truyện nào thú lại say. Nữ tú có bao xin xếp cả, Phương hoa phỏng liệu có còn hay...? Tuyển phu mặc ý tìm cho kỹ, Chinh phụ thế nào bán lấy may. Kỳ ngộ bích câu xin tiện hỏi, Gía tiền cả đó tính sao vay.
Hồ Xuân Hương
Hỏi Trăng
poem.php?poem=hoi_trang
Trải mấy thu nay vẫn hãy còn, Cớ sao khi khuyết lại khi tròn. Hỏi con bạch thố đà bao tuổi, Hở chị Hằng Nga đã mấy con? Đêm tối cớ chi soi gác tía? Ngày xanh còn thẹn với vừng son. Năm canh lơ lửng chờ ai đó? Hay có tình riêng với nước non?
Hồ Xuân Hương
Kiếp Tu Hành
poem.php?poem=kiep_tu_hanh
Cái kiếp tu hành nặng đá đeo, Ṿây mà chút tẻo tèo teo Thuyền cừ cương muốn về Tây Trúc Trái gió cho nên phải lộn leo.
Hồ Xuân Hương
Mời Ăn Trầu
poem.php?poem=moi_an_trau
Quả cau, nho nhỏ, miếng trầu ôi, Này của Xuân Hương đã quệt rồi. Có phải duyên nhau thì thắm lại Đừng xanh như lá, bạc như vôi.
Hồ Xuân Hương
Nhà Sư
poem.php?poem=nha_su
Chẳng phải là Ngô, chẳng phải ta, Đầu thì trọc lốc, áo không tà. Oản dâng trước mặt, năm ba phẩm, Vãi mọp sau lưng, bảy tám bà. Khi cảnh, khi tiu, khi chũm choẹ, Giọng hì, giọng hí, giọng hi ha. Tu lâu có lẽ lên sư cụ, Ngất nghểu tòa sen nọ đó mà!
Hồ Xuân Hương
Ốc Nhồi
poem.php?poem=oc_nhoi
Bác mẹ sinh ra phận ốc nhồi, Đêm ngày lăn lóc đám cỏ hôi. Quân tử có thương thì bóc yếm, Xin đừng ngó ngoáy lỗ trôn tôi.
Hồ Xuân Hương
Qua Kẽm Trống
poem.php?poem=qua_kem_trong
Hai bên thì núi, giữa thì sông, Có phải đây là kẽm Trống không? Gió đập cành cây khua lắc cắc, Sóng dồn mặt nước vỗ long bong. Trong hang đá hơi còn hẹp, Ra khỏi đầu non đã rộng thùng. Qua cửa mình ơi, nên ngắm lại, Nào ai có biết nỗi bưng bồng.
Hồ Xuân Hương
Quả Mít
poem.php?poem=qua_mit
Thân em như quả mít trên cây Da nó xù xì, múi nó dầy Quân tử có thương thì đóng cọc, Xin đừng mân mó, nhựa ra taỵ
Hồ Xuân Hương
Quan Thị
poem.php?poem=quan_thi
Mười hai bà mụ ghét chi nhau? Đem cái xuân tình vứt bỏ đâu? Rúc rích thây cha con chuột lắt, Vo ve mặc kệ cái ong bầu. Đố ai biết được vông hay chóc, Còn kẻ nào hay cuống với đầu. Thôi thế thì thôi, thôi cũng được, Nghìn năm khỏi bị tiếng nương dâu.
Hồ Xuân Hương
Sư Bị Làng Đuổi
poem.php?poem=su_bi_lang_duoi
Cái kiếp tu hành nặng đá đeo, Vị gì một chút tẻo tèo teo. Thuyền từ cũng muốn về Tây Trúc, Trái gió cho nên phải lộn lèo.
Hồ Xuân Hương
Sư Bị Ong Châm
poem.php?poem=su_bi_ong_cham
Nào nón tu lờ, nào mũ thâm, Đi đâu chẳng đội để ong châm. Đầu sư há phải gì bà cốt, Bá ngọ con ong bé cái lầm.
Hồ Xuân Hương
Sư Hổ Mang
poem.php?poem=su_ho_mang
Chẳng phải Ngô, chẳng phải ta Đầu thì trọc lốc, áo không tà. Oản dân trước mặt dăm ba phẩm, Vãi núp sau lưng sáu bảy bà. Khi cành, khi tiu, khi chũm chọe, Giọng hí giọng hỷ, giọng hi ha. Tu lâu có lẽ lên sư cụ Ngất nghểu tòa sen nọ đó mà
Hồ Xuân Hương
Tát Nước
poem.php?poem=tat_nuoc
Đang cơn nắng cực chửa mưa tè, Rủ chị em ra tát nước khe. Lẽo đẽo chiếc gầu ba góc chụm, Lênh đênh một ruộng bốn bờ be. Xì xòm đáy nước mình nghiêng ngửa, Nhấp nhỏm bên bờ đít vắt ve. Mải miết làm ăn quên cả mệt, Dang bang một lúc đã đầy phe.
Hồ Xuân Hương
Thiếu Nữ Ngủ Ngày
poem.php?poem=thieu_nu_ngu_ngay
Mùa hè hây hẩy gió nồm đông, Thiếu nữ nằm chơi quá giấc nồng. Lược trúc chải cài trên mái tóc, Yếm đào trễ xuống dưới nương long. Đôi gò Bồng đảo sương còn ngậm, Một lạch Đào nguyên nước chửa thông. Quân tử dùng dằng đi chẳng dứt, Đi thì cũng dở, ở không xong.
Hồ Xuân Hương
Thương
poem.php?poem=thuong
Há dám thương đâu kẻ có chồng, Thương vì một nỗi hãy còn không. Thương con cuốc rũ kêu mùa Hạ, Thương cái bèo non giạt bể Đông. Thương cha mẹ nhện vương tơ lưới, Thương vợ chồng Ngâu cách mặt sông. Ấy thương quân tử thương là thế, Há dám thương đâu kẻ có chồng.
Hồ Xuân Hương
Tranh Hai Tố Nữ
poem.php?poem=tranh_hai_to_nu
Hỏi bao nhiêu tuổi hỡi cô mình? Chị cũng xinh mà em cũng xinh. Đôi lứa như in tờ giấy trắng, Nghìn năm còn mãi cái xuân xanh. Phiếu mai chi dám tình trăng gió, Bồ liễu thôi đành phận mỏng manh. Còn thú vui kia sao chẳng thấy, Trách ông thợ vẽ khéo vô tình!
Hồ Xuân Hương
Tức Cảnh Tề Sở
poem.php?poem=tuc_canh_te_so
Đằng quốc tôi nay vốn nhỏ nhen, Hai bên Tề Sở giươa mà len, Ngảnh mặt lại Tề e Sở giận, Quay đầu về Sở sợ Tề ghen.
Hồ Xuân Hương
Tự Tình 1
poem.php?poem=tu_tinh_1
Canh khuya văng vẳng trống canh dồn. Trơ cái hồng nhan với nước non. Chén rượu hương đưa, say lại tỉnh, Vừng trăng bóng xế, khuyết chưa tròn. Xuyên ngang mặt đất, rêu từng đám, Đâm toạc chân mây, đá mấy hòn. Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại, Mảnh tình san sẻ tí con con.
Hồ Xuân Hương
Tự Tình - Bài 2
poem.php?poem=tu_tinh_-_bai_2
Tiếng gà văng vẳng gáy trên bom, Oán hận trông ra khắp mọi chòm. Mõ thảm không thua mà cũng cốc, Chuông sầu chẳng đánh cớ sao om? Trước nghe những tiếng thêm rầu rĩ, Sau giận vì duyên để mõm mòm. Tài tử , văn nhân ai đó tá? Thân này đâu đã chịu già tom.
Hồ Xuân Hương
Tự Tình - Bài 3
poem.php?poem=tu_tinh_-_bai_3
Chiếc bánh buồn vì phận nổi nênh, Giữa dòng ngao ngán nỗi lêng đênh. Lưng khoang tình nghĩa dường lai láng, Nửa mạn phong ba luống bập bềnh. Cầm lái mặc ai lăm đỗ bến, Giong lèo thây kẻ rắp xuôi ghềnh. Ấy ai thăm ván cam lòng vậy, Ngán nỗi ôm đàn những tấp tênh.
Hồ Xuân Hương
Vịnh Cái Quạt
poem.php?poem=vinh_cai_quat
Mười bảy hay là mười tám đây Cho ta yêu dấu chẳng dời tay. Mỏng dày từng ấy, chành ba góc Rộng hẹp dường nào, cẵm một cay. Càng nóng bao nhiêu thời càng mát. Yêu đêm chưa phi lại yêu ngày. Hồng hồng má phấn duyên vì cậy. Chúa dấu vua yêu một cái này. Một lỗ xâu xâu mấy cũng vừa, Duyên em dính dán tự bao giờ, Chành ra ba góc da còn thiếu, Khép lại đôi bên thịt vẫn thừa. Mát mặt anh hùng khi tắt gió, Che đầu quân tử lúc sa mưa. Nâng niu ướm hỏi người trong trướng, Phì phạch trong lòng đã sướng chưa?
Hồ Xuân Hương
Tôi Yêu Em
poem.php?poem=toi_yeu_em__puskin
Tôi yêu em: đến nay, chừng có thể, Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai; Nhưng không để em bận lòng thêm nữa; Hay hồn em phải gợn bóng u hoài. Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng, Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen; Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm, Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.
Pushkin
Vô Tình
poem.php?poem=vo_tinh__puskin
Vô tình anh gặp em Rồi vô tình thương nhớ Đời vô tình nghiệt ngã Nên chúng mình yêu nhau Vô tình nói một câu Thế là em hờn dỗi Vô tình anh không nói Nên đôi mình xa nhau Chẳng ai hiểu vì đâu Đường đời chia hai ngả Chẳng ai có lỗi cả Chỉ vô tình mà thôi Vô tình suốt cuộc đời Anh buồn đau mải miết Vô tình em không biết Hay vô tình quên đi
Pushkin
Nhà Tôi
poem.php?poem=nha_toi__yen_thao
Tôi đứng bên này sông Bên kia vùng địch đóng Làng tôi đấy xạm đen màu tuyết đọng Tre cau buồn tóc rũ ướt mưa sương Màu trắng vôi lờm lợp mấy khung tường Nếp đình xưa người hỡi đau gì không? Tôi là anh lính chiến Rời quê hương từ dạo máu khơi dòng Buông tay gầu vui lại thuở bình Mông Ghì nấc súng, nhớ ơi ngày đắc thắng Chân chưa vẹt trên nẻo đường vạn dặm Áo nào không phai nhạt chút màu xưa Ðêm hôm nay tôi trở về lành lạnh Sông sâu buồn lấp lánh sao lưa thưa Tôi có người vợ trẻ đẹp như thơ Tuổi chớm đôi mươi cười buổi dâng cờ Má trắng mịn thơm thơm mùi lúa chín Ai đi qua mà chẳng từng bịn rịn Rời đau thương nào đã mấy ai vui? Em lặng buồn nhìn với lúc chia phôi Tôi mạnh bước mà nghe hồn nhỏ lệ Tôi còn người mẹ Tóc đã ngả màu bông Tuổi già non thế kỷ Lưng gầy uốn nặng kiếp long đong Nắng mưa từ buổi tang chồng Tơ tằm rút mãi cho lòng héo hon Thôi xa rồi! Mẹ tôi Lệ nhòa mi mắt trông con phương trời Có từng chợt tỉnh đêm vơi Nghe ròn tiếng súng nhắc lời chia ly! Mẹ ơi! Con mẹ tìm đi Bao giờ hết giặc con về mẹ vui Ðêm nay lành lạnh Sông sâu buồn lấp lánh sao lưa thưa Ống quần nâu đã vá mụn giang hồ Chắp tay súng tôi mơ về Nguyễn Huệ Làng tôi đấy bên trại thù quạnh quẽ Nằm im lìm như một nắm mồ ma Có còn không! Em hỡi một mẹ già? Những người thân yêu khóc buổi tôi xa Tôi là anh lính chiến Theo quân về giải phóng quê hương Mái đầu quân bụi viễn phương Bước chân đạp đất xiêu đồn lũy Này anh chiến sĩ Người bạn pháo binh Ðã đến giờ chưa nhỉ? Mà tôi nghe như trại giặc tan tành Anh rót cho khéo nhé! Không lại nhầm nhà tôi Nhà tôi ở cuối thôn Ðoài Có giàn thiên lý Có người tôi yêu
Yên Thao
Áo Trắng Ngày Xưa
poem.php?poem=ao_trang_ngay_xua__bao_cuong
Ngày xưa áo lụa tung bay Tóc em theo gió vờn mây cuối trời Trường Tiền áo trắng tinh khôi Em nghiêng nón... giấu nụ cười làm duyên
Bảo Cường
Bến Cô Liêu
poem.php?poem=ben_co_lieu__bao_cuong
Chiều nắng úa gió về trên bến vắng Bước sông hồ dừng lại bến cô liêu Thuyền trôi xa văng vẳng tiếng chuông chiều Nghe âm vọng một vương triều đã khuất...
Bảo Cường
Biển Gọi
poem.php?poem=bien_goi__bao_cuong
Một mình nơi xứ biển Lòng chợt thấy nhớ ai Ước gì em ở lại Để tình xây hải đài Biển muôn đời réo gọi Sao người vẫn mãi xa? Đến bao giờ mới gặp? Để tình lên trăng ngà
Bảo Cường
Ca Dao Mẹ
poem.php?poem=ca_dao_me__bao_cuong
À ơi! giọng Huế ngọt ngào Ca dao của mẹ thấm vào quê hương Hoa cau thơm ngát sau vườn Xa quê vẫn nhớ mùi hương theo hoài Chiều nay đất khách quê người Lần tay bấm đốt nhớ thời ấu thơ Ngày mai biết nắng hay mưa? Đời dâu bể, ngọn gió lùa về đâu? Thương quê nắng dãi, mưa dầu Câu ca ví dặm xanh màu tình quê Bát canh khế buổi chiều về Bữa cơm thanh đạm dân quê mát lòng Đời lam lũ kiếp nhà nông Thức khuya dậy sớm ruộng đồng làm vui Giêng hai mưa bụi sụt sùi Cái tơi che tạm mảnh đời trống không Chừ xa quê nhớ quặn lòng Tuổi thơ gắn với cánh đồng diều bay Cuộc đời như áng mây bay Tụ tan, tan tụ đổi thay lẽ đời Mong cho biển lặng sóng vơi Tình quê êm ả vẳng lời ca dao Lời ru của mẹ thuở nào Đưa con qua khỏi sóng đào biển dâu
Bảo Cường
Cát Bụi (2)
poem.php?poem=cat_bui_2__bao_cuong
(Mến tặng các bạn Cao Quảng Văn, Trần Thương Bá, Trần Xuân An, Khải Hoàn, Nguyễn Lương Hiệu, Song Nguyên, Trần Thanh Quang, Hà Nguyên Dũng, Mai Kim Quang, Nguyễn Hải Thảo.) Ta một mình giữa dòng đời xuôi ngược Kiếm tìm em... em mất hút cuối trời Đường em đi - bao hoa lạ đón mời Ta lận đận suốt một đời tay trắng Dẫu có em vẫn thấy đời trống vắng Tương lai mờ - hạnh phúc cuối tầm tay Đời cát bụi biết đâu là nguồn cội Ta gã khờ hát dạo tuổi chiều phai
Bảo Cường
Cát Bụi
poem.php?poem=cat_bui__bao_cuong
Đời như phiên chợ họp rồi tan Ngày đến rồi đi đêm cũng tàn Mà vết thời gian còn ghi dấu Trăng cũ vười xưa cũng úa vàng Đất lạ quê người con sóng bạc Đêm nghe còi rúc phía trời xa Giật mình tỉnh giấc... ngày xa lắc Ngó mình tóc đã điểm sương pha
Bảo Cường
Chiếc Cầu
poem.php?poem=chiec_cau__bao_cuong
Chiếc cầu bắc nhịp đôi bờ Người đi để lại cầu trơ một mình Sông Hương nước vẫn còn xanh Người đi biệt! để ngày xanh úa tàn.
Bảo Cường
Chiều Về
poem.php?poem=chieu_ve__bao_cuong
Chiều về nắng tắt bên sông Xa nghe bìm bịp não nùng khóc than Sương giăng lãng đãng cuối làng Trời xa con nhạn lẻ đàn bơ vơ
Bảo Cường
Chiều Xa
poem.php?poem=chieu_xa__bao_cuong
Nắng thu qua nghe chiều xa vời vợi Đông lại về gợi nhớ dáng mơ buồn Nửa đời người ngược xuôi không bến đỗ Còn lại gì... chút nắng quái chiều hôm
Bảo Cường
Chút Tình Xưa
poem.php?poem=chut_tinh_xua__bao_cuong
Mai sau ta về thăm chốn cũ Đi tìm kỷ niệm cuộc tình qua Em có quên thề ta vẫn nhớ Lòng nầy luôn giữ chút hương xưa
Bảo Cường
Đêm Thác Mơ Nhớ Huế
poem.php?poem=dem_thac_mo_nho_hue__bao_cuong
Rừng Phước Long nằm im bên bờ suối Bỗng xôn xao đoàn tiên nữ giáng trần Thác Mơ chảy hiền như dòng sữa Mẹ Thủy điện về khơi sáng những lều tranh Chiều lung linh những nàng tiên xứ Huế Áo vờn bay trong nắng ngã bên đồi Thăm Thác Mơ đem lời thơ tiếng hát Bao tình thương xoa dịu nỗi nhọc nhằn Cám ơn người đã chia sẻ tình thâm Đêm rừng núi nghe thiên thần ca múa Một đêm vui dẫu mai sau xa cách Cũng ấm lòng ở lại tiễn người đi Tình vô biên... im lặng... khắc ghi Trong vực thẳm lòng triều dâng dậy sóng Nghe âm vang khúc tình ca đứt đoạn Tiếng hát buồn như phận bạc Huyền Trân Điệu Nam Ai nghe buồn thương mái đẩy Lý tang tình sao nhớ lắm người ơi Áo trắng tinh khôi e ấp nón nghiêng trời Bay lượn giữa chiều núi rừng tịch mịch Đêm thủy chung... đêm vẹn tình ca Huế Nắng ân tình sưởi ấm lại niềm vui Rừng Thác Mơ nước xuôi về trăm ngả Lưới điện hòa chung nhịp thở Nam Trung Dù mai đây sông núi cách muôn trùng Rừng muôn thuở vẫn nhớ về biển cả Cầu chúc đoàn ngày đi đường êm ả Hẹn một ngày ghé thăm lại Thác Mơ Vẫn biết đời tan hợp giấc mơ Sao chua xót cho người đi kẻ ở Chút ân tình dù mai sau cách trở Trọn tấm lòng dành cho Huế bài thơ
Bảo Cường
Đời Vắng Em
poem.php?poem=doi_vang_em__bao_cuong
Thuyển nhỏ sóng xô bờ Thuyền trôi về vô định Ta ngắm trời bịn rịn Mơ trời xanh Huế thơ Áo em tím một thời Làm lòng ta chơi vơi Sầu dâng lên tiếng sáo Ta lang bạt nửa đời Đêm sóng vỗ mạn thuyền Hòa khúc nhạc thần tiên Thương Huyền Trân phận bạc Ai chia sớt nỗi niềm? Em chừ xa xôi lắm Biết tìm em nơi đâu? Mắt em rưng lệ ngọc Nhỏ xuống dòng Hương sầu Biển muôn đời vẫn xanh Sóng ngàn năm vẫn vỗ Đời thiếu em, bão tố Tóc xanh, sớm bạc đầu
Bảo Cường
Dòng Sông Tuổi Thơ
poem.php?poem=dong_song_tuoi_tho__bao_cuong
Mẹ sinh ra con bên dòng sông Sông hiền hòa xuôi về trăm ngả Hàng cau già nở hoa trắng xóa Chiều nhẹ rơi thoang thoảng mùi hương Con lớn lên theo lời ru của mẹ Giọng hò đưa nâng từng bước con lên Lời ru buồn, buồn như thân mẹ Cha một đời... theo vận nước lênh đênh Mẹ sinh ra con bên dòng sông Có cánh đồng lúa vàng trĩu hạt Cánh cò trắng khói chiều bảng lảng Đôi gánh đi về tóc mẹ bay bay Mẹ sinh ra con bên dòng sông Câu ca dao nuôi con khôn lớn Những dòng sông vẫn xuôi về biển Con nửa đời nổi trôi theo sông
Bảo Cường
Dòng Thời Gian
poem.php?poem=dong_thoi_gian__bao_cuong
Dòng đời trôi chảy buồn con nước Người về lỡ chuyện bước sang ngang Ta đứng ngậm ngùi trông cố quận Gẫm đời chi khác một dòng sông
Bảo Cường
Giao Mùa
poem.php?poem=giao_mua__bao_cuong
Rừng cao su đang nép mình thay lá Gió xuân về vang khúc nhạc tình yêu Cây cảm hứng tấm lưng trần óng ả Cánh tay ngày vươn gọi nắng trên cao Nhìn thật chậm cây mở đời niên thiếu Áo ai qua đường thon thon dáng liễu Bởi chưa quen lòng mới vẩn vơ buồn Rừng chợt xôn xao nắng xuống thắm hồn Nắng thơm ấm như làn da trinh nữ Cây vờn nắng khỏa thân đùa hớn hở Những chồi non hé nụ nhú xinh thương Người công nhân bắt gặp làn hương Rất quen thuộc nhưng vô cùng khác lạ Vẫn đất vẫn cây vẫn mùa đổi lá Đất cây này nay thuộc hẳn về ta Sao thương cây như thương cửa thương nhà Cây tiếp nhựa cho ta bừng sức sống Ta đứng thẳng với cây chào hy vọng Cây với ta cùng tô điểm nước non Nào chim chồng, chim vợ, nọ chim con Bay tới hót râm ran trường mẫu giáo Người công nhân mỉm cười thương lũ cháu Bố mới về sau xuôi ngược bao năm Nhẹ bước chân cho con ngủ giấc đằm Tiếng lá vỡ... ông quên giờ xem lễ Đến với rừng hồn lâng lâng gió bể Trải thảm lá vàng cây đón hân hoan
Bảo Cường
Gởi Người Con Gái Huế Xa Quê
poem.php?poem=goi_nguoi_con_gai_hue_xa_que__bao_cuong
Những người con gái sông Hương Xa quê khốn khó dặm trường gian truân Ngày qua tháng lại Tết gần Nghe đau xót một tấm thân quê người
Bảo Cường
Hư Ảo
poem.php?poem=hu_ao__bao_cuong
Gặp nhau trong phút này Lại mừng vui hôm nay Đời ngày mai hư ảo Trời mưa nắng ai hay
Bảo Cường
Ký Ức Lời Ru
poem.php?poem=ky_uc_loi_ru__bao_cuong
Điệu ru từ thuở chào đời Đưa ta về lại một thời bình yên Lời ca của mẹ ngọt hiền Ủ đời ta giữa trăm miền khổ đau
Bảo Cường
Lối Cũ
poem.php?poem=loi_cu__bao_cuong
Lối cũ rêu phong mờ kỷ niệm Ngõ về sương khói nhạt thời gian Người đi biền biệt phai năm tháng Vắng người sương khói cũng mênh mang
Bảo Cường
Lối Rẽ
poem.php?poem=loi_re__bao_cuong
Từ thuở đất trời biến thiên thay đổi Tôi ở lại lỡ làng một chứng nhân Đất Sài Gòn từng cơn mưa giận dỗi Cho lá công viên vàng úa dần dần Không tiễn em đi ngại lắm tủi hờn Bởi nước mắt đã tràn trên bến nước Để đường về đành cúi đầu chậm bước Cuộc chia ly nào kịp nghĩ thiệt hơn Mưa Sài Gòn như tỏ lời oan ức Cho đầy cô đơn lạnh ngắt lòng người Trời chưa quang không gian còn vực thẳm Người tình ơi đâu rồi nét tươi vui? Gói hành trang không bằng bàn tay nắm Cho đủ bao năm rừng rú dạn dầy Tôi phải ra đi khi trời chưa sáng Ôi kinh hoàng khi bóng tối bao vây Rừng Phước Long chưa thấy vết chân người Bên cái rựa đầm đìa mồ hôi đổ Đem lương tâm người bắt người thi thố Cho thiêng liêng cay đắng tiếng đầy vơi Ngày lại ngày những sắn khoai qua bữa Cuốc chống tay cho đứng vững giữa đồng Máu đã loãng vì hòa cùng nắng gió Tiếng than thở từ lâu lắm hư không Lê chân bước đến tận cùng hư ảo Qua gian lao ngày tháng nối nhau tàn Trên đồi cao ngần ngừ hỏi gió Có bay đi rửa sạch những hàm oan? Tôi ngồi đây tháng ngày dài tiếc nuối Tìm lãng quên trong rừng suối câm lỳ Bên sóc nghèo mong gặp người đóng khố Moi móc tìm chút tình nghĩa lương tri Dù nụ cười trên môi nhiều cay đắng Vẫn thấy vui trên từng bước lãng du Mấy năm dài đã đủ chưa trời hỡi? Sớm mai về xóa hết những âm u Vì thời cuộc bỗng dưng thành xa lạ Dõi thiên thu tìm lại dấu chân chim Tôi gởi về em người tình xưa cũ Chút ân tình còn sót lại trong tim Tôi cũng thế, mấy năm quên lãng Xin hứa rằng lòng còn mãi bao dung Xin hứa rằng đốt mấy năm quá khứ Tưởng anh linh trong ánh lửa bập bùng Người hỡi người xin một lời tha thứ Cho tình thương xoa dịu nỗi hờn căm Tôi sẽ đứng ngẩng cao đầu khí thế Ngắm quê hương sông núi rộng muôn tầm Dòng thác người ào ào theo thế hệ Việt Nam ơi xin mãi mãi yên bình
Bảo Cường
Lỡ Làng
poem.php?poem=lo_lang__bao_cuong
Thời gian lặng lẽ trôi Nỗi nhớ thương cũng dần dà phai lạt Biển vẫn xanh sóng thì thầm khúc hát Lời hát buồn bên bờ đá quạnh hiu Em vội qua sông không đợi người về Để cho ai lỡ chuyến đò mộng ước Em thơ ngây, ngày xưa, giờ thiếu nữ Vòng tay nào che trọn tuổi thanh xuân Áo trắng trinh nguyên ố bụi đường Tóc xanh đượm lẫn chen màu sương sớm Em con thơ tủi buồn đời thiếu phụ Lỡ nửa đời - vầng trăng vỡ làm đôi Chiều mồ côi nghe lòng đau chua xót Lời kinh khuya như tiễn một linh hồn Em khổ nhọc một đời em khổ nhọc Tuổi xuân buồn giờ thiếu phụ qua sông
Bảo Cường
Long Đong
poem.php?poem=long_dong__bao_cuong
Chiều quạnh vắng con nhớ về quê mẹ Viễn xứ hoang chân mỏi gối chùng Thân lưu lạc đường xa xôi nắng gió Ngã vấp hoài nên đời mãi long đong.
Bảo Cường