title
stringlengths
2
84
link
stringlengths
20
112
poem_text
stringlengths
47
126k
author_name
stringclasses
348 values
Lửa Tình
poem.php?poem=lua_tinh__bao_cuong
Ta đốt hồn ta ngọn lửa yêu Sưởi tim ta lạnh bớt tiêu điều Ta mơ với cuộc đời trong đó Em là ngọn lửa sáng tim khêu
Bảo Cường
Mắt Tím
poem.php?poem=mat_tim__bao_cuong
Mắt em tím để hồn anh mơ mộng Đêm tương tư tha thiết bóng hình ai Hoa tàn phai mùi hương xưa phảng phất Em đi rồi ngàn nỗi nhớ vây quanh Bên cốc rượu tưởng người xưa hiện đến Ngày bơ vơ ngong ngóng bước ai về Chiều cô đơn nghe đàn buồn quạnh quẽ Tiếng hát nào... như em hát ngày xưa Em chợt đến chợt đi trời chuyển hướng Biển xanh kia sao thăm thẳm vô cùng Ta đứng gọi, gọi tên người vô vọng Giữa muôn trùng con sóng vẫn mênh mông Ơi ngày tháng sao cứ dài vô hàn Tưởng quên đi sao nhung nhớ lại về Đôi mắt em suốt một đời đeo đuổi Luôn bên anh như chiếc bóng theo hình Ta sợ lắm một ngày thu hiu hắt Chiếc lá rơi bên sông vắng âm thầm Ta mãi nhớ - mãi thương người độ lượng Người xa rồi màu tím cũ vấn vương
Bảo Cường
Màu Thời Gian
poem.php?poem=mau_thoi_gian__bao_cuong
Em đi xanh áo bên trời Ta về bạc phếch nửa đời khổ đau Tình yêu con nắng đổi màu Đổi thay, thay đổi cũng màu thời gian
Bảo Cường
Mấy Mùa
poem.php?poem=may_mua__bao_cuong
Ta mơ về phố cũ Nơi hẹn hò thuở xưa Tìm em trong giấc ngủ Tình ơi xanh mấy mùa?
Bảo Cường
poem.php?poem=mo__bao_cuong
Tặng Mỵ Cơ Đêm qua mơ thấy bóng em Canh khuya một bóng chong đèn đọc thơ Không gian trầm lắng như tờ Tóc mây sợi nhỏ buông hờ lẻ loi Đêm khuya tiếng vạc xa vời Ôm con lệ đổ khóc đời vọng phu Mịt mờ khuya sớm đèn lu Giật mình thức dậy mấy thu qua rồi 1979
Bảo Cường
Mộng Du
poem.php?poem=mong_du__bao_cuong
Tôi ngồi im lặng trong đêm Đêm im lặng ngó buồn phiền mắt tôi Nến nhô đốm lửa chơi vơi Nhỏ nhoi nhòa nhạt rã rời lạnh tanh Lửa như bọng kín mong manh Tôi như sâu nhộng chưa thành ẩn chui Gió xa rầu rĩ ngậm ngùi Trong đêm im lặng tôi ngồi lặng im Lửa soi - soi sáng buồng tim Hồn tôi như ruộng xiên xiên nắng chiều Cỏ may xơ xác tiêu điều Một cơn lốc nổi cuốn èo ruột gan Óc lầy loang bãi trắng hoang Ùn ùn dĩ vãng mọc tràn thấp cao Hoa cay đắng quả sầu đau Rụng rơi nhức nhối nát màu lửa đêm Lửa hoa - hoa sắc kim tiền Lửa hoa hoe đỏ đầu viên đạn đồng Nến tươi thịt máu tuôn dòng Lao xao gió thổi lùng bùng khóc than Lửa gương mắt biếc hoa vàng Lửa nhe răng ngoác cười khan rụng rời Em thơ chợt tắt tiếng cười Mẹ đang về chợ hết rồi bữa ăn Nến phừng phừng lửa cuốn phăng Này gian nhà mới kết bằng mồ hôi Kìa, sao thương quá chiếc nôi Còn thơm ấm thịt da đời ấu thơ Chiếc giường ai đó vừa mua Chờ ngày hôn lễ bây giờ thành than Nến bung lửa đốm lửa tàn Hồn tôi phụt cháy tuềnh toang gió về Tấm màn ngu xuẩn hôn mê Mộng du nửa kiếp não nề thực hư Hỏa thiêu đốt cháy ngục tù Nến dâng lửa ngọt hiền như mặt trời Long lanh huyết lệ sụt sùi Tôi nhìn nến - nến nhìn tôi khóc mừng Lung linh lửa hiện dáng nàng Ôm tôi thân thiết hào quang của người Mắt tai nẩy lộc đâm chồi Máu nương ngọn sóng về xuôi dạt dào Trong tôi phần phật cờ đào Ầm ầm trống trận xôn xao tiếng cười Rõ ràng tôi lại gặp tôi Một người ngu xuẩn - một đời lang thang Ngoài kia đêm đã dần tàn Nến xòa nở búp Ngọc lan cuối mùa
Bảo Cường
Mong Em Ba Mươi Tết
poem.php?poem=mong_em_ba_muoi_tet__bao_cuong
Ngày ba mươi Tết em không đến Nặng trĩu lòng anh nỗi nhớ thương Đồi vắng chiều nay ta đứng đợi Nhìn làn mây trắng mối tô vương Ngày ba mươi Tết em không đến Anh nhủ lòng thôi gắng đợi chờ Hoa nở vườn ai vui nắng mới Anh buồn lặng ngắm bóng mây xa Ngày ba mươi Tết em không đến Để hỏi đôi lời buổi cuối năm Được ôm em giữa vòng tay ấm Để thấy thời gian rót nhịp đằm Ngày mai đã bước sang năm mới Em có vui không mộng có tròn? Ngày cũng nhiều khi qua rất vội Anh mơ gần mãi chiếc môi son.
Bảo Cường
Mừng Anh Về
poem.php?poem=mung_anh_ve__bao_cuong
Anh về tự bao giờ Trông chẳng khác gì xưa Có trầm tư đôi chút Bao cuộc sống gió mưa Ngỡ ngàng gặp nhau đây Tay xiết chặt vai gầy Tưởng chừng như giấc ngủ Mộng và thực hôm nay Buồn cuộc đời dâu bể Thương nhớ những người đi Ngày tàn cơn binh chiến Có người mãi không về Quê mình giờ xơ xác Buồn quá phải không anh Còn đâu chiều tan học Phượng đỏ thắm ngày xanh Sông Hương còn mãi đó Hoàng thành soi bóng mây Lòng sao như rêu phủ Lan tỏa bức tường dày Chuyện cũ đã qua rồi Còn kỷ niệm mà thôi Biết bao giờ trở lại Những tháng ngày xa xôi Mừng gặp lại nhau đây Bao tháng rộng năm dài Dẫu cuộc đời hư ảo Tình bạn vẫn không phai Ngày mai anh lại đi Về phương trời xứ lạ Nhìn bến cũ đường quê Lòng có còn nhung nhớ? Dù ở phương trời nào Dù lắm cuộc bể dâu Tình anh là sóng nước Vỗ về những nương dâu
Bảo Cường
Ngày Trở Về
poem.php?poem=ngay_tro_ve__bao_cuong
Tàn cuộc chiến tranh anh về thăm phố cũ Cảnh hoang tàn đổ nát mái chùa xưa Anh về đây với ngày tháng ưu tư Bao đổi thay cùng lòng người thay đổi Tàn cuộc chiến anh tàn nhưng không phế Vẫn bừng lên ngọn lửa ấm làng quê Yêu tha thiết những cánh đồng ruộng lúa Hàng dừa, cau, hoa khế ngát sau vườn Yêu bờ đê khói chiều lên êm ả Lũ mục đồng ngồi vắt vẻo lưng trâu Yêu ngôi trường, hình ảnh thầy thương yêu Thời thơ ấu tiếng ê a tập đọc Anh về đây những tháng ngày khó nhọc Thân dập bầm nhưng lòng rắn hoa cương Đem niềm tin xóa tật nguyền số phận Đem sức mình góp công nhỏ quê hương Tàn cuộc chiến bạn anh vừa nằm xuống Nấm mồ xanh Tổ quốc đã ghi công Dẫu mất mát, vì quê hương gìn giữ Cho ngàn sau sông núi đẹp vô cùng
Bảo Cường
Ngày Xưa Mẹ Tiễn Con Đi
poem.php?poem=ngay_xua_me_tien_con_di__bao_cuong
Ngày xưa có mẹ bên con Bây giờ mẹ mất héo hon cuộc đời Ngày con đi trời sang thu vàng úa Lá lìa cành rơi lả tả buồn tênh Đường tương lai - sao mờ mịt vô hình Đôi chân bước nghe thác ghềnh dậy sóng Ngày con đi trời buồn không nắng ấm Mẹ còng lưng gạt lệ tiễn con đi Phương Nam xa xôi vất vả nửa đời Chiều lưu lạc nghe lời ru nhớ mẹ Quãng đường dài biết bao điều gian khổ Bao dốc đèo đường hố thẳm vực sâu Đã ra đi thì trăm sự cũng liều Mặc giông bão cho sóng đời xô đẩy Nơi quê người - chiều nay thương nhớ mẹ Mỗi đông về bên bếp lửa chờ mong Đốm lửa lụi tàn - đời mẹ gian truân Bao cay đắng từ ngày rời xa mẹ. Đã lớn khôn tâm hồn con nhỏ bé Ước ngày xưa con có mẹ yêu thương Chừ xa quê đời vất vả trăm đường Mong khấm khá, mẹ con qua khổ cực Giờ ấm no mẹ cha không còn nữa Nghĩ cuộc đời sao lắm nỗi chua cay? Địa vị công danh, liệu ích gì đây? Không có mẹ cuộc đời sao tẻ lạnh Quặn thắt lòng - nhớ công ơn trời biển Viết bài thơ con tạ lỗi mẹ hiền Đứa con hoang bỏ làng đi biền biệt Biết bao giờ - có lại thuở chưa xa?
Bảo Cường
Người Đàn Bà Quét Đường
poem.php?poem=nguoi_dan_ba_quet_duong__bao_cuong
Một chiếc bóng Lặng lẽ Cô đơn Giữa đêm trường tịch mịch Thành phố ngủ yên Những ngọn đèn vàng, xanh, đỏ Lấp lánh áo dạ quang Người quét đường Dừng chổi, bâng quơ Đêm sẽ qua Một ngày dài tiếp nối Từng đêm, từng đêm Người đàn bà Bên thềm xã hội Khắc khoải đợi chờ Đêm sâu hơn Người ngước nhìn Lấp lánh một góc trời Văng vẳng nhạc vũ trường Một tiếng hát sầu thương Kiếp tằm tơ khổ lụy Cúi đầu im lặng Chạnh lòng đau Xua tan nỗi sầu Quét tan niềm tăm tối Ánh hồng ló rạng Ngày mai Trời xanh hơn Tình người trẩy hội Hoài bão một đời Chổi đến mọi nơi Quét đi bao rác rưởi Cho sáng đẹp cuộc đời
Bảo Cường
Người Thượng Già
poem.php?poem=nguoi_thuong_gia__bao_cuong
(Kính tặng anh Trương Minh Dũng) Sóc nghèo nằm ven phố Người thượng già chơ vơ Lưng trần da sạm nắng Nắng phố rạn đời trơ. Trời đất sao mông quạnh Đời ngọn đèn treo xuông Sắn khoai chợ chiều mót Bếp lửa rừng qua truông. Hương mới mộng ngày mai Ruộng thang dậy núi rừng Phất miệng chóe ngang trời Dựng ngọn cần say khướt Nắng phố rạn đời trơ Nhịp buồn giăng dây điện Đầu gối kề mang tai Chẳng rượu mà tay rung.
Bảo Cường
Nhớ
poem.php?poem=nho__bao_cuong
(Nhân đọc truyện ngắn "Chị Hai ơi" của Trần Thùy Mai) Đã mấy mùa trăng không gặp nàng Từ ngày rong ruổi tận phương Nam Tìm quên một bóng hình xưa cũ Ghi đậm trong tôi thuở rẽ đàn Vết thương ngày ấy còn in dấu Mười mấy năm qua vẫn chưa lành Hạnh phúc tròn đầy sao gãy đổ? Trách người sao tình nghĩa vội tan Lòng vẫn cố quên sao vẫn nhớ? Mơ người trong giấc ngủ buồn tênh Tim tôi đau xót nào ai biết Mãi nhớ mùi hương thuở có em Cuộc tình tan hợp "chuyện Liêu Trai" Tình cờ đọc chuyện Chị Hai ơi! Thương mình... xót nghĩ người trong cuộc Ai khổ? ai cười? ai đắng cay?
Bảo Cường
Nhớ Đà Lạt
poem.php?poem=nho_da_lat__bao_cuong
1981 Tám năm qua thời gian bao thay đổi Vẫn không quên thành phố đẹp sương mù Thung lũng buồn như lá rụng chiều thu Đêm dịu dàng ta cùng nàng dạo phố Sao đầy trời sương vây thành phố nhỏ Trăng lững lờ nghiêng ngã bóng Xuân Hương Chuông giáo đường ngân vang đêm cầu nguyện Anh cùng nàng cầu xin Chúa bên nhau Đẹp làm sao ôi giây phút ban đầu Nàng e lệ nép mình bên song cửa Hồn ngất ngây với tình yêu chớm nở Tim rộn ràng lòng xao xuyến niềm vui Và tình yêu như ngủ mê thức dậy Lửa yêu đương nhen nhúm mộng ban đầu Là cánh chim sinh trong thời ly loạn Tôi xa nàng, xa thành phố thân yêu Lần sau cùng, đêm chia tay bịn rịn Nỗi khổ đau không nói được nên lời Chân bước đi mà lòng thấy chơi vơi Tim đau buốt nỗi nhớ thương đòi đoạn Tám năm qua một cuộc tình dang dở Ta nhớ người... nhớ kỷ niệm ngày xưa Em về đâu một phút nào chợt nhớ Tình đã xa... vẫn nhớ mãi duyên đầu
Bảo Cường
Nhớ Mùa Phượng Cũ
poem.php?poem=nho_mua_phuong_cu__bao_cuong
Ta nhớ mùa hoa phượng Màu hoa đỏ thắm đường Hàng cây buồn lặng sóng Sóng sánh bờ sông Hương Thành quách sao ngủ vùi? Phố cũ nhớ khôn nguôi Người đi mờ năm tháng Một cánh chim cuối trời.
Bảo Cường
Nhớ Người
poem.php?poem=nho_nguoi__bao_cuong
Chiều nay hoa rụng bên đường Hỏi người sương gió dặm trường về đâu? Mảnh trăng soi bóng bên cầu Người đi nắng cũng úa màu nhớ nhung.
Bảo Cường
Nhớ Phước Long
poem.php?poem=nho_phuoc_long__bao_cuong
(Gởi về Phước Long quý mến. Tặng các bạn Thủy, Phúc, Nguyệt, Duyên, Trang, Thu, Phước và tất cả những người thân yêu) Sáng hôm nay nghe lòng rười rượi Nỗi ưu phiền nhớ kỷ niệm ngày xưa Bà Rá Phước Long ngày nào êm ái Xa thật rồi... mà ngỡ mới hôm qua Hăm mấy năm qua Rời xa vùng đất khổ Về miền xuôi rồi rong ruổi bao miền Bù Đốp cũ những ngày tao loạn Đêm Đa Kia, Sông Bé ngủ bên rừng Và Đa Khuýt dòng trong viên đá cuội Cá đói mồi tìm rỉa nhột bàn chân Thương Bù Na Thương chiếc gùi vai nặng Khố không lành mỏi gối vượt đồi cao Người dân Thượng chưa hết lần ngơ ngác Rời sóc buôn ngờ nghệch vẫy tay chào Dù da đen Nhưng tình người trong trắng Lưng trụi trần lòng thanh thản an vui Hớp rượu cần ngọt ngon đời sơn cước Cà sát răng môi héo vẫn luôn cười Cầu Mười Một Nghe Đồng Xoài ca múa Tiếng phèng la ngày cúng lúa linh đình Đất có sụp nhưng đời lên cao vợi Đức Phong chờ hương lúa dịu ngày mai Ghé Phước Bình ăn tô mì Duy Ký Xuống Bù Chia bầy vắt nhỏ ngoai đầu Những đêm buồn trên rừng Bù Gia Mập Mễn lạc bầy vang tiếng tác đêm thâu Hoàng điệp Sơn Giang Mát tình người viễn xứ Hột cà-phê thơm phức cũng sai cành Và ở đó cũng một lần ly loạn Cũng một lần binh lửa ngập rừng xanh Mấy năm dài Gót chân mòn phố chợ Từng đêm buồn trên ghế đá công viên Nghe Thác Mơ cúi mình bên Đức Mẹ Suối đá ơi! Hai dòng sữa tươi hiền Nhớ con đường Bao quanh hồ Long Thủy Lời kinh khuya văng vẳng xóm Cao Đài Cầu Đắc Lung cô đơn bên triền núi Nước đổ về tưới mát những nương khoai Đường lên chợ Từng dốc cao dốc thấp Lũ bạn bè vài đứa cũng lang thang Ly cà-phê bến quán Trang quán Phượng Đêm quán Loan khói thuốc ngón tay vàng Phước Bình thương xa Đức Phong vời vợi Xa quá rồi... nghẹn nghẹn nhớ Đôn Luân Thương Bố Đức nhớ gian hàng cô Phước Nhớ vườn cam, vườn quýt trái trĩu cành Nhớ Nhơn Hòa có Đức Cha thánh thiện Nhớ đàn chiên quỳ lễ hát Thánh ca Quán Hương Duyên làm sao ta quên được Bao nhiêu chiều anh ngồi ngắm nhìn em Tên em đẹp tấm lòng em cao trọng Người bạn hiền ta ngưỡng vọng từ lâu Thủy, Nguyệt ơi! Giờ em ở nơi đâu? Em có nhớ những ngày xưa thân ái Đã bao lần ta lặn lội tìm em Nhớ con đường từng góc phố thân quen Nhớ công viên bên giáo đường tỉnh lỵ Nhớ Tư Hiền núi Bà Rá, Sơn Long Quán Kim Đô mẹ già nuôi độ lượng Nhớ vô cùng da diết quá khôn nguôi Phước Long ơi! Biết bao ngày thống khổ Ta ngồi đây lòng thương nhớ đong đầy Vẫn thủy chung như ngày đầu ta sống Dù bây giờ cách biệt một dòng sông 1981
Bảo Cường
Nhớ Quê
poem.php?poem=nho_que__bao_cuong
(Gởi về Dương Hòa yêu dấu, tặng anh Kháng) Tôi xuôi ngược bao miền, lòng vẫn nhớ Nhớ giòng sông, tre soi bóng bên bờ Những bãi biển, hoa hổ ngươi tím nở Mỗi chiều về, sương nhuộm cuối trời thơ. Tôi xa quê sống lưu lạc giang hồ Lòng ấp ủ, những khe sâu lạnh mát Con sông nhỏ chảy âm thầm xa tắp Những con thuyền nghiêng ngửa biết về đâu...? Bây giờ đây, tôi rời xa nơi ấy Mái nhà tranh, vách đất chẳng nào quên Ruộng Đá Mài, sim móc nở dịu hiền Nơi dấu yêu chở che tôi từ bé Làng tôi nhỏ, chiến tranh dài cày xé Quê tôi nghèo, tình đẹp biết bao nhiêu Bao chàng trai cô gái tuổi biết yêu Đêm trăng sáng vang tiếng hò giã gạo. Quê tôi đó, Dương Hòa từng một dạo Chiến khu xưa, chứng tích của một thời Những chiều về lòng rộng mở muôn nơi Như mở rộng từng trang ngời sử sách.
Bảo Cường
Nhớ Vũ Hữu Định
poem.php?poem=nho_vu_huu_dinh__bao_cuong
Đêm thơ tưởng niệm tác giả Tại Trung tâm văn hóa Phú Nhuận 04-07-1996 Người đi vào cõi vĩnh hằng Thương người tiếc một tài năng muộn màng Một đời trôi nổi lang thang Trang thơ đóng một khung tang lạnh lùng
Bảo Cường
Nỗi Lòng Con Hổ
poem.php?poem=noi_long_con_ho__bao_cuong
Hỡi loài người lắng nghe lời cầu thỉnh Hãy dừng tay thôi tàn sát chúng sinh Vì lợi danh quên đi hạnh phúc mình Bao thú hiếm đã gần ngày tuyệt chủng Chúng săn bắt đặt bẫy mìn tìm diệt Bầy thú hiền chết thảm bởi cung tên Đốt phá rừng mua bán thú khắp miền Muôn loài vật từ đây đang lâm nạn Nơi rừng hoang tiếng ì ầm súng đạn Lũ chúng tôi luôn khiếp đảm hồn kinh Bắt nhốt lồng chờ tiệc nhậu linh đình Của những kẻ tự xưng mình mặt lớn Ở thị thành thường nép mình giấu kín Đợi thời cơ nhảy xổ chụp mồi ngon Chúng khôn ngoan luôn rình rập cửa quan Bọn sâu mọt cốt người lòng dạ thú Rắn, Cọp, Gâu, Beo... bao loài thú hiếm Cá biển Đông giờ chết sạch sành sanh Đều do mìn của những kẻ bạo hành Gây chết chóc bởi đồng tiền tanh máu Ta nói ra để các người tự hiểu Rừng bạt ngàn xanh thẳm chở che ai? Nếu một mai bao cánh rừng hủy diệt Ai là người che chắn bão cuồng giông? Nên nhớ cho hồn sông núi anh hùng Ta là kẻ điều hòa trời mưa nắng Ta phủ che những trưa hè nắng gió Làm dịu đi cơn bão tố kinh người Nơi ngày xưa Lê Lợi ẩn chờ thời Đường kháng chiến diệt quân Minh xâm chiếm Nơi bản doanh Bác Hồ kính mến Vạch con đường cứu nước phải hy sinh Đến hôm nay Đất nước đã thanh bình Rừng đóng góp bao công lao không nhỏ Hôm nay ấm no đừng quên ngày gian khổ Uống nước nhớ nguồn đạo lý đừng quên Chúa tể sơn lâm ngự trị uy quyền Ta bá chủ mọi loài nơi núi thẳm Nhắn đôi lời đừng quên nghĩa vong ân Thôi chém giết - tàn phá rừng vô tội Xin mở rộng lòng từ bi trẫy hội Để tình thương được nẩy lộc đâm chồi Rừng càng xanh muôn ngàn thú mừng vui Hồn sông núi một giang sơn gấm vóc
Bảo Cường
Nỗi Niềm Riêng Với Huế
poem.php?poem=noi_niem_rieng_voi_hue__bao_cuong
Đi chưa trọn nỗi đoạn trường với Huế Ba mươi năm luôn giấu kín trong lòng Hành phương nam thăm thẳm nhớ mùa đông Cái lạnh Huế vẫn âm thầm đeo đẳng. Nỗi nhớ quê gặm mòn đời phiêu lãng Trên quê người hồn gửi tận Cố Đô Biết bao năm rong ruỗi khắp sông hồ Lòng trĩu nặng một hồn sầu xa xứ. Ngược thời gian tìm về ngày xưa cũ Tôi lớn lên núi Ngự chở che mình Dưới mái trường yêu dấu mộng hồn nhiên Mùa phượng đến nhạc ve buồn tấu khúc. Nước Hương Giang vỗ về bao tủi nhục Giòng sữa hiền, mẹ nuôi dưỡng lớn khôn Sông êm đềm... dòng chảy nhẹ buồn tênh Như Huế đó... vẫn muôn đời sâu thẳm. Nhớ Nam Giao đường dốc cao thăm thẳm Chiều Thiên - An con nắng ngã bên đồi Khải - Định u buồn... triều đại xa xôi, Bao hửng phế đã khép vào quá khứ Sông hiền hòa, nước đổ về trăm ngã Mang phù sa vun đắp những vườn khoai Nhớ Huế lạ lùng... thương Huế mọi nơi Nghe đâu đó tiếng gọi mời răng rứa! Bến Văn Lâu bóng Hoàng Thành mưa phủ Dấu rêu mờ thành quách cũng tang thương Gia Hội đêm buồn, người ca kỹ sông Hương Bao đêm trắng ủi an người lỡ bước. Đã qua rồi một thời bao mộng ước Đêm Hương Giang nức nở điệu Nam Bình Dân chài nghèo đời sông nước buồn tênh Người dân khổ đất cày phơi sỏi đá. Nắng lạnh quanh năm, mưa dầm tầm tã Thương o nghèo... gánh nặng chợ chiều đông Đời khó khăn chút tình nghĩa ấm lòng Đêm giá lạnh không tấm mền che ấm Thương quê mình... mảnh đất nghèo khoai sắn Thương mẹ còng lưng tần tảo sớm hôm Người nông dân bên thửa ruộng nhọc nhằn Đời thiếu thốn vẫn triền miên mờ mịt. Tháng giêng hai, giông về nghe bìm bịp Cánh đồng xanh khói tỏa buổi cơm chiều Lúa vàng thơm ngào ngạt ánh trăng treo. Trời ló dạng màu xanh người dân ruộng. Bao cao đắng lòng nhớ quê đòi đoạn Thân bôn ba trôi nổi cánh lục bình Chén cơm ngon nhớ ngày cũ điêu linh Cơn hoạn nạn biết lấy gì chia xẻ Viết bài thơ! Nỗi lòng người con Huế Tạ ơn người dòng sữa mẹ Hương Giang Dẫu xa xôi tình vẫn sáng vẹn toàn Hẹn xuân mới đón vinh quang mở hội.
Bảo Cường
Ơn Dưỡng Dục
poem.php?poem=on_duong_duc__bao_cuong
Bốn phương con nguyện một lời Tạ ơn cha mẹ một đời khổ đau Dù cho nẻ lá, bạc lau Lòng con một dạ ơn sâu đáp đền
Bảo Cường
Phôi Pha
poem.php?poem=phoi_pha__bao_cuong
Phố cũ chiều nay vắng bóng người Thu về thương nhớ lắm em ơi Người đi biền biệt quên ngày tháng Ta vẫn mong chờ bóng dáng ai Em đi hoa gấm một đời em Để lại lòng anh một nỗi niềm Ôm một mối tình sầu vạn cổ Ngàn đời không xóa được trong tim Em đi quên hẳn chuyện ngày qua Lời thề như gió thoảng bay qua Những tưởng tình ta luôn gắn bó Đâu ngờ em nỡ vội lìa xa Chiều nay lặng ngắm nhìn mây nước Thầm trách cao xanh khéo vẽ bày Gặp gỡ chi rồi giờ cách trở Đôi bờ khắc khoải nỗi chua cay Mai sau em sống đời êm ấm Một phút chạnh lòng nhớ cố nhân Thì em cứ nghĩ phương trời lạ Có kẻ chung tình vẫn đợi mong
Bảo Cường
Rong Rêu Kiếp Người
poem.php?poem=rong_reu_kiep_nguoi__bao_cuong
Mùa thu cây cỏ đượm sắc ân tình Chiều mây nước cũng buông lời ân ái Phút yêu thương vút lên cao vời vợi Trong nắng vàng ai buồn nhớ khôn nguôi Lòng mơ hồ như bóng dáng em đi Ngoài kia giọt mưa rơi nhè nhẹ Lối xưa em về... Gió mơn man nắng thu dịu dàng Tình chỉ là một giấc mơ qua Trăng ngày cũ cũng tàn theo năm tháng Cánh chim ngàn trong chiều vàng xoải cánh Mong cho trời đừng bão tố phong ba Để yêu thương dâng nguồn thơ lai láng Hàng liễu xanh rủ bóng buồn thương nhớ Ôi tháng năm mong nhớ đợi chờ Em đi bỏ lại sầu hiu hắt Ngọn đèn vàng ngày tháng hanh hao Biển nhớ mênh mang Những chiều vàng héo úa Thương cho ai kiếp đời âm thầm rong ruổi Cho cỏ lá ngậm ngùi, sỏi đá lệ rơi Lệ buồn chua xót thân phận bẽ bàng Khóc thương nỗi sầu vạn cổ Ấp ủ một mối tình say đắm Ngày mai em đã xa vời Để buồn cho ai không tương lai Cuộc tình mau phôi pha Chắt chiu chút kỷ niệm Ôi ngày tháng rộng dài Trời làm mưa dâng đầy thương nhớ Để ai sầu bơ vơ Một mình ngồi ngắm mưa bay ngoài song cửa Đời lãng du vẫn một thời trôi nổi Ngày mai cuộc tình như nhánh sông Chia lìa trăm ngả... Để đêm về bước chân lê thê buồn trên phố Ngọn đèn vàng héo hắt Lời thề cũng tàn theo ngày tháng Giờ đây trong vườn khuya tình đã xa Người ở lại ôm khối tình vương vấn Tà áo em ngày nọ gió thoảng bay đi Nhìn dĩ vãng khơi chút tình xưa Tưởng rằng sẽ quên đi Ai ngờ con sóng chở tình yêu về chốn cũ Nhìn chiếc lá rơi bên bờ sông vắng Mà ngậm ngùi tiếc nuối xót xa Một chiều trở về chốn xưa Nhìn dòng nước xanh ngắt lững lờ trôi Đưa con nước lăn tăn u buồn Như đôi mắt thẳm sâu Nơi xứ lạ quê người Rong rêu một kiếp đời trôi nổi
Bảo Cường
Sám Hối
poem.php?poem=sam_hoi__bao_cuong
Phật ngồi yên lặng đó Cao ngất một đài sen Mênh mông màu biển Pháp Độ chúng sanh qua đò Xuyên suốt chín cõi trời Nơi nơi mừng Pháp hội Dâng lời kinh sám hối Cầu thế âm cứu người Đón mừng ngày Đản Sanh Đấng Từ Tôn tại thế Chánh pháp luôn sáng ngời Xóa tan bao tội lỗi Đuốc từ soi ngục tối Sáng tỏa khắp mười phương Ba ngàn muôn sắc thái Đức Từ bi rạng ngời
Bảo Cường
Sáo Đã Sang Sông
poem.php?poem=sao_da_sang_song__bao_cuong
Chiều đông gió rét về rồi Đò lười nhác ngủ mưa vùi triền sông Thương em! Em vội lấy chồng Em đành bỏ bến sang sông lỗi thề. Người đi quên nghĩa phu thê Anh về tìm lại trăng thề ngày xưa Rồi mai trong bóng mưa thưa Có người ôm mối duyên hờ vì em. Nhớ ai thao thức từng đêm Canh khuya một bóng ngọn đèn đầy vơi Tình yêu đuổi bắt một thời Anh nghiêng ngã... suốt một đời vì em. Ngoài kia trăng rải bên thềm Đóa tường vi nở chia bên tục trần Chuông chùa vẳng tiếng xa ngân Đời vui chi kiếp trầm luân mấy hồi. Anh chừ sống kiếp bèo trôi Buồn trong con nước ngẫm đời sắc không Yêu chi để mãi đau lòng Thôi đành con sáo sổ lồng bay đi. Sáo bay đi trông chi ngày trở lại Để lồng kia tro bụi bám điêu tàn. Uổng người năm tháng cưu mang Bên sông sáo đã họp đàn bay đi.
Bảo Cường
Tạ Ơn
poem.php?poem=ta_on__bao_cuong
Trăm năm còn đất còn trời Còn người tri kỷ, còn lời tâm tư Kiếp tằm đã trót vương tơ Thì thôi duyên nợ làm thơ tặng người.
Bảo Cường
Tha Hương
poem.php?poem=tha_huong__bao_cuong
(Viết tặng những người sống lưu lạc) Bao năm lưu lạc khắp miền Nỗi đau hứng chịu... tìm đường lập thân Thu qua đông lại Tết gần Một thân cô lữ gian truân quê người. Xuân về cứ ngỡ xa xôi Đời lưu lạc mãi vui cười mấy khi? Công danh mờ ảo sá gì Ngày vui chưa trọn... ra đi phương trời. Bạn bè mỗi đứa một nơi Gian nan theo đuổi một đời áo cơm Chiều quê khói tỏa vấn vương Hàng tre bóng ngả cuối vườn tịch liêu. Mẹ già như bóng xế chiều Trông chờ mắt lệ cạn nhiều vì con Tha hương kiết sống mỏi mòn Cũng đành cam phận héo hon ích gì. Ngày mai trong nắng xuân thì Đàn chim viễn xứ thiên di quay về Vui mừng sum họp làng quê Giếng lành mát gót chân tê mỏi đời. Quê từ cách biệt trùng khơi Thân phiêu bạt, gió bụi đời lênh đênh Mai sau công toại danh thành Lối về quê cũ hoa dành ngát hương.
Bảo Cường
Thì Thôi
poem.php?poem=thi_thoi__bao_cuong
Thì thôi, nắng đã xế rồi Thì thôi, con nước lấp đời biển dâu Mặc cho nhân thế cơ cầu Mặc cho bèo dạt về đâu cũng đành
Bảo Cường
Thuở Ban Đầu
poem.php?poem=thuo_ban_dau__bao_cuong
Người đâu như khói như sương Mỏng manh làn gió thoảng hương ngày mùa Quen người một sáng mùa thu Lòng nghe xao xuyến gió ru thoáng về Người đi ta cũng tái tê Còn chi nữa... mảnh trăng thề xanh xao Nhớ người nghe sóng lao xao Nghe trong vô thức sóng gào biển khơi. Biển xanh xa thẳm chân trời Bao mùa réo gọi chân trời mênh mông Gió đưa con sóng muôn trùng Dã tràng xe cát biển đông lấp bồi. Chiều nay phố cũ mình tôi Lòng buồn nhớ lại khoảng trời ngày xưa Ngày quen em, gió đổi mùa Áo ai trong nắng bay lùa về đâu? Để anh hồn ngẩn ngơ sầu Người đi có nhớ buổi đầu gặp nhau.
Bảo Cường
Tiếng Sáo Bên Trời
poem.php?poem=tieng_sao_ben_troi__bao_cuong
Tiếng sáo bay cao vút tận trời Âm thanh lan tỏa buồn chơi vơi Giọng ngâm ai đó buồn da diết Khơi nỗi u hoài chuyện Liêu trai Sáo ngân, ngân mãi bên đời Tiếng rơi cung oán tiếng vời cung thương Tiếng nào theo gió ngàn phương Gởi người tri kỷ dặm trường mờ xa
Bảo Cường
Tiễn Người Đi Xa
poem.php?poem=tien_nguoi_di_xa__bao_cuong
Rồi mai người đi xa Có nhớ nắng quê nhà Hàng cau buồn Vĩ Dạ Trên phố Huế mưa sa Người rồi qua xứ lạ Nhớ mang theo cội nguồn Một câu hò mái đẩy Nghe ấm lòng quê hương Người rồi qua xứ lạ Có nhớ về sông Hương Những chiều mưa kỷ niệm Đồng Khánh buổi tan trường Người rồi qua xứ lạ Biển trời quá bao la Dù quê nhà sỏi đá Vẫn ngát hương đậm đà Người chừ qua xứ lạ Dù cuộc đời đổi thay Quê hương là giếng ngọt Tình hồ vơi lại đầy
Bảo Cường
Tình Em
poem.php?poem=tinh_em__bao_cuong
Khi đã hiểu thì đời chia đôi ngả Buồn sa cơ anh lỡ vận mất rồi Đường xa đi bao dốc thẳm núi đồi Thân ngã ngựa mặc đời cho số phận.
Bảo Cường
Tóc Em
poem.php?poem=toc_em__bao_cuong
Tóc người xanh quyện bờ vai Chiều nay lặng ngắm sông dài nhớ mong Thuyền xa khoang nặng xuôi dòng Có chuyên chở hết nỗi lòng đầy vơi?
Bảo Cường
Tóc Thề
poem.php?poem=toc_the__bao_cuong
Tóc thề buông xõa ngang lưng Cho người thi sĩ bâng khuâng mối sầu Mai kia em có qua cầu Thì xin giữ lấy tình đầu thuở nao
Bảo Cường
Tưởng Nhớ
poem.php?poem=tuong_nho__bao_cuong
Nấm mồ hiu hắt giữa núi rừng Bốn bề gai mọc bủa vây quanh Một người chiến sĩ đi vì nước Quạnh quẽ bao mùa với gió sương Người đã âm thầm với nỗi đau Những mùa khói lửa cũng qua mau Có ai một phút lòng trắc ẩn? Chạnh nhớ người xưa ở tuyến đầu Chinh chiến qua rồi lòng vẫn nhớ Nhớ ngày gian khổ giữa rừng xanh Đời lính chông gai lòng vẫn sáng Mong ngày mai rực ánh thanh bình Hăm mấy năm qua đời thay đổi Đẹp sao người lính thuở năm xưa Cuộc đời no ấm quên ân nghĩa Ai nhớ ai quên một nấm mồ? Đi dọc Trường Sơn tìm kỷ niệm Một thời vang vọng khúc quân hành Đốt nén nhang lòng bao chiến sĩ Một đời vì Tổ quốc hy sinh
Bảo Cường
Ước Mơ
poem.php?poem=uoc_mo__bao_cuong
Thu đã về đây trời đổ lá Gió nào đưa đẩy đến bên anh Em như hoa nở bên thềm hạ Cánh bướm si tình anh lượn quanh Em loài hoa lạ làm sao giữ Chiêm ngưỡng bao người chẳng riêng anh Anh sợ ngày kia nhiều trắc trở Cách lòng xa mặt mộng trôi nhanh Anh ước làm sao mình hóa phép Tôn em Hoàng hậu ở cung đình Anh ngôi vua với quyền cao trọng Chức tước ban em đủ mọi quyền Triều thần chúc tụng cung nghinh đón Diễm lệ em cùng vua ngự cao Ngai vàng từ đó anh thôi sợ Hoàng hậu bên mình mãi đến sau
Bảo Cường
Vầng Trăng Thơ Ấu
poem.php?poem=vang_trang_tho_au__bao_cuong
Tôi về tìm lại trong tôi Mảnh trăng thơ ấu pha phôi nét vàng Trải bao mưa nắng phũ phàng Vầng trăng thánh thiện nghiêm trang cúi nhìn
Bảo Cường
Vết Đau Tình Ái
poem.php?poem=vet_dau_tinh_ai__bao_cuong
Chiều gió lạnh một mình trong gác vắng Nỗi cô đơn trải rộng đến vô cùng Lời em nói âm vọng giữa mênh mông Cũng tàn phai theo hững hờ năm tháng Em hứa gì! Nói chi em có nhớ? Lời yêu thương mật ngọt rót vào tai Anh si mê nên tin lời ân ái Để bây giờ thân lảo đảo ngửa nghiêng Buổi ban đầu yêu như kẻ cuồng điên Giữa bể tình, ngờ đâu còn vực thẳm Hằng Nga đẹp chỉ là trong ảo tưởng Màu xiêm y che vết rạn bên trong Để hôm nay thấu hiểu đau nhói lòng Anh là kẻ ôm vết bầm tình ái Chúc cho em một ngày mai nắng mới Một bình minh trăm hoa nở trên cành Anh trở về căn gác nhỏ lịm mình Đốt kỷ niệm chôn mối tình đã chết
Bảo Cường
Về Thăm Chùa
poem.php?poem=ve_tham_chua__bao_cuong
Con về thăm chùa Quảng Long Gió từ bi mát cõi lòng an vui Vui sao ánh đạo sáng ngời Lời kinh của Phật đời đời ngát hương Pháp âm vi diệu lạ thường Đưa con qua khỏi đau thương cuộc đời Nắng vàng tỏa sáng muôn nơi Chiếu soi u tối rạng ngời cõi âm An nhiên lòng sáng trăng rằm Đạo vàng giải thoát tối tăm tiêu trừ Cho đời sáng tỏ chân như Khô dòng lệ khổ tâm từ nở hoa
Bảo Cường
Xao Xuyến
poem.php?poem=xao_xuyen__bao_cuong
Ta gặp em một chiều thu nắng nhẹ Thật tình cờ như duyên kiếp từ lâu Ngồi bên em lòng xao xuyến dâng cao Tim rộn rã đóa tình yêu chớm nở Em hiền hòa như mặt hồ êm ả Đẹp ngàn hoa trong trắng nở bên đồi Nụ cười duyên ánh mắt màu biển khơi Ta chao đảo hồn lạc vào tiên cảnh Gặp gỡ em quán bên đường khách vắng Kiếp sông hồ lữ khách biết về đâu? Biết mai sau duyên có đượm xanh màu? Tròn ước nguyện hay mờ theo năm tháng Em yêu ơi! Anh con thuyền không hướng Tìm bến bờ sao xa với tầm tay Cánh bèo trôi sóng dập biết bao ngày Lênh đênh mãi xuôi về nơi vô định Muốn tỏ bày cho ai niềm sâu kín Khi trong lòng chất chứa nỗi niềm riêng Đêm từng đêm ta nhớ người vô hạn Mong một ngày nắng đẹp sưởi hồn hoang Viết cho em một nỗi lòng quý mến Tự đáy lòng ấp ủ đã từ lâu Thương em nhiều nhưng tình biết nông sâu Thôi thì đành mình gặp nhau trong mộng
Bảo Cường
Xuân Không Đến
poem.php?poem=xuan_khong_den__bao_cuong
Thôi thì cứ xem đời là trôi chảy Tiếc làm chi khi tình đã muộn màng Xuân không đến vui gì bầy én liệng Mỏi cánh đời không níu nổi mùa xuân
Bảo Cường
Xuân Về Cứ Ngỡ Xa Xôi
poem.php?poem=xuan_ve_cu_ngo_xa_xoi__bao_cuong
Ngoài kia xuân đã về rồi Một mình gác vắng bồi hồi nhớ quê Chiều ba mươi Tết lê thê Nỗi thân cô lữ! càng tê tái lòng. Đất trời hoa cỏ đơm bông Trong ta sao vẫn một vùng lặng yên Bao năm trôi nổi khắp miền Xuân về chỉ nối ưu phiền dài ra. Chiều nay quặn thắt tình nhà Thương cha nhớ mẹ vào ra bóng thầm Xuân nầy là mấy mùa xuân? Đếm niềm mong nhớ từ thân từng giờ Người đi để lại bơ vơ Có ai biết! ai thẫn thờ vì ai? Để chiều Xuân đến khơi vơi Ta đi mà thấy đất trời ngả nghiêng.
Bảo Cường
Đêm Cuối Năm Viết Cho Má
poem.php?poem=dem_cuoi_nam_viet_cho_ma__nguyen_duong_quang
Đêm nay con ngồi một nơi rất xa má Đếm tuổi con bằng nước mắt má đong Trong đêm thoảng giọng hiền má gọi Con vừa nghe, muốn khóc, rất bâng khuâng Ở làng này không ai đốt pháo Đêm thật buồn như bước đông đi Con còn có ít giờ hưu chiến Biết đâu chừng, thôi, nghĩ làm chi Mấy năm nay con không có Tết … Hình như năm chỉ có ba mùa Con không buồn xuân chê đời lính Buồn xa má như trời mưa Từ xa má con làm con nhiều mẹ Lúc nào cũng vui lúc nào cũng buồn Có kẻ vui luôn, người buồn mãi Mình con của má cười rưng rưng Con nghe những dòng sông kể chuyện Biển xa năm họp mặt một lần Chuyện những xác cầu xác người chìm nổi Chuyện đồng loại như là phù vân Hình như cây súng con lạ lắm Sao nó run lên khi đạn lên nòng Tâm hồn nó như tâm hồn con vậy Một kẻ nằm, kẻ đứng , xót xa không? Trước mặt con: những ngọn đồi cát máu Đêm thì thầm cùng những nấm xương Ôi, trái tim con mãi tôn thờ má Đã dạy con hai tiếng yêu thương Từ má lòng bàn tay dìu dắt Con bơ vơ giữa cuộc phù sinh Dòng nước nào xa nguồn mà không đục Sợ một mai con lạc dấu chân mình Thôi, má ngủ đêm nay ngon giấc Con ngồi đưa chiếc võng rách quê nhà Đạn vòng cầu đừng đi trong đêm tối Lệ sẽ đầy giấc má nhớ con xa
Nguyễn Dương Quang
Khói Bếp
poem.php?poem=khoi_bep__vu_an
Mẹ luộc khoai bằng bếp lửa củi rều Củi chưa khô ngọn lửa ngèo cũng ướt Vung nồi đất xoay mấy vòng không khít Khói tạt về phía mẹ… mắt con cay.
Vũ An
Hồi Ức Chiến Tranh (trích Đoạn Trường Ca)
poem.php?poem=hoi_uc_chien_tranh_trich_doan_truong_ca__y_phuong
Mặt đường mốc đen da trâu Những người lính đi khom Súng báng gập Vượt qua đường Thoắt hiện nơi này Thoắt biến đằng kia Biển ầm ì Trời ầm ì Quảng Trị như trăm nhà xay bột Bom rơi Chốc bom lại rơi Cây đổ Đá văng Đây mới là lần thứ nhất Tôi đứng giữa ngã ba Một – đi vào Hai – trốn ra Ba – thà chết Biển ầm ì Trời ầm ì Tôi bé nhỏ Chẳng có gì che Con dế khô cong như lùm cây xấu hổ Cuộc sống đâu thoát khỏi lên trời Làm gì còn nước Làm gì còn cỏ tươi Bèn nằm xuống thở liếm quanh đụn cát Bỗng Tôi chạm phải Gì…như…người Đã thối rữa, mủn tan như đất Bạn đấy ư? Này Người chết, đây là đâu? Sao ngốc nghếch ngây thơ đến vậy Cứ đi đi rồi sẽ biết là đây là đâu Không! Không thể! Tôi phải sống để về với mẹ Ừ, cứ sống đi Như những loài Không Tổ quốc Tổ quốc là gì khi tôi đã chết Không nói nữa tên hèn nhát Hãy cút đi Và biến khỏi mặt đất này Chỉ thương mẹ – mẹ ơi con thương mẹ. Người chết oằn lên Tôi vụt chạy như điên Vồ lấy súng, quẳng ba lô và gạo Chạy sắp đứt hơi Đâu rồi Đồng đội Đã đến đây đầy đủ cả rồi Người căng võng Người rút dép Người lục ba lô thầm hát Người đi lang thang không mục đích Người thẫn thờ ngắm nghía dáng màu mây Người xách nước, người chặt cây Người nhóm lửa Tì lên đá viết Thưa mẹ… VIII Sóc Tà Tê của người STiêng Đặt trong rừng sâu như ổ trứng Thú và người chung sống Cùng hái lá ăn quả Cùng ngủ rừng le Lim dim nghe đàn Đinh KRiêng Cùng đợi cùng trông bông lúa rẫy lên đòng Cùng nhịp nhàng khoan thái qua trảng cát Cùng cởi trần đốt lửa lên múa hát Người hút thuốc rê cho thú dữ nằm nhìn Con báo hoa mai lông vàng Con báo gấm thân dài và mảnh Mở đôi mắt tròn ướt lạnh Nó gật gù Nhìn lửa loé trên môi Thấy khói bay từ người Nó thán phục Tôn người lên làm chúa Rồi từ đó Đất bụi nở hoa tươi Xin kính chào người Người lừng lững như cây chò ngàn tuổi Chiếc cằm bạnh một thời khinh bạc Một đời vác xà gục trên vai Da thịt người da thịt đất dai Cùng một màu đồng hun gặng lẽ Cái màu đồng hun từ già chí trẻ Nặng nhọc cười Nặng nhọc người đàn bà đeo gùi Nặng nhọc một bầu vú phì nhiêu như đất Nặng nhọc một bầu vú mọng căng như nước Đất nước Sinh ra từ ngực người đàn bà Sau đó sinh ra làng quê xóm mạc Sinh ra tình yêu, sinh ra bi kịch Sinh ra chí trai chân cứng đá mềm Sinh ra Khan – Khắp – Cọi Mãnh liệt và dứt khoát Tiếp theo đất nước Là bàn tay chú bé Vẽ lên trời chữ A Muôn vàn tinh tú mờ đi Còn lại niềm vui long lanh mắt mẹ Đốt lên hồng ngọn lửa Thắp lên sáng ngọn đèn Nhìn lịch sử hiện ra mặt vải Dân tộc từng đi thuyền Hát trường ca “Khảm hải” Búa có vai, cày có lưỡi giúp người Đi cuối đất Đến cùng trời Lại núi rẽ ngón chân Giao chỉ Đất nước Chưa một ngày yên nghỉ Ngủ cũng đi mà ăn cũng đi Biển mãi đằng kia Còn trời thì đau khổ Đất nước dài trong mắt người thiếu phụ IX Tôi Trán dô Mũi thô Môi dày Chân đi dép bốn hai vẫn thừa năm ngón Nhịn đói không kêu Nhịn khát không kêu Thiếu ngủ không kêu Hành quân bốn tháng trời không kêu Nhớ mẹ quá thì ngồi trên đá Có lúc khóc không cho ai biết Trốn ra sông vầy nước Vẽ lên cát hình thù dãy núi quê hương Vẽ lên cát mái trường phố huyện Vẽ lên cát nhà sàn thoáng rộng Vẽ lên cát người con gái cao cao Vẽ lên cát thằng bạn đen đen Vẽ lên cát con nai bú mẹ Chỉ có cát mới hiểu được lời tôi vẽ Cát ấm lên tươi tốt dưới nắng vàng Một con chuồn khớp chớp bay sang Một chú kiến re re chạy tới Một cọng cỏ bình yên mát rượi Ngón tay mềm tôi vuốt tôi thương [...] Những năm ở chiến trường Vẫn bình thường như thế. X Tôi còn nhớ Trận sốt rét đầu tiên Chết một triệu hồng cầu Nhìn cánh rừng vàng như nghệ Trận sốt rét thứ hai Chết tiếp triệu hồng cầu Nhìn lá cây nhọn như dao sắp đâm vào sống lưng Trận sốt rét thứ ba Chết thêm triệu hồng cầu Người khô đen như than Lại uống thuốc Tay cầm ca nước Tai nghe lời nói nhẹ Nước mắt ứa ra Sao mà chân bước nặng như đá Trẻ trai đành chống gậy Chống gậy ra phơi nắng Chống gậy chơi cờ tướng Chống gậy đọc thư tình Chống gậy hái hoa rừng Trốn bác sỹ chống gậy đi thăm bạn Tôi còn nhớ Đêm hôm qua Có người nằm cạnh Sáng nay lay mãi không thưa…
Y Phương
Người Đi Không Mang Áo Bông
poem.php?poem=nguoi_di_khong_mang_ao_bong__y_phuong
Sớm nay Trời rét ngọt Người đi không mang áo bông Đường xa Mưa bay Gió dài hơi thổi Người đi đâu mà vội Người không dừng chân Không quay lại lấy thương chiếc áo Mưa mỗi lúc một dày Người đi đã hai ngày Gió Bắc Kạn Bão Phủ Thông Tuyết đèo Giàng đèo Gió Bao nhiêu nhớ đuổi theo lên đó Người đi đành thế rồi Nhưng trái tim người ơi Cầm làm sao giữ làm sao bây giờ? Trời vẫn gió vẫn mưa Mùa đông vẫn kéo dài Người đi không bận tâm Không ngoái lại làm yên người ở Không ngoái lại để nhìn nỗi nhớ Đang cồn cào ngồi xuống lại đứng lên.
Y Phương
Nói Với Con
poem.php?poem=noi_voi_con__y_phuong
Chân phải bước tới cha Chân trái bước tới mẹ Một bước rụng tiếng nói Hai bước rơi tiếng cười Người đồng mình thương lắm con ơi Xa đo nỗi buồn Cao nuôi chí lớn Dẫu có làm sao thì cha vẫn muốn Sống trên đá (đừng chê đá gập ghềnh) Ở trong thung (không chê thung nghèo đói) Ta như sông như suối Lên thác xuống ghềnh không kêu cực nhọc Người đồng mình thô sơ da thịt Chẳng mấy ai nhỏ bé đâu con Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương Còn quê hương thì làm phong tục Con ơi tuy thô sơ da thịt Lên đường Không bao giờ nhỏ bé được Nghe con
Y Phương
Tên Làng
poem.php?poem=ten_lang__y_phuong
Con là con trai của mẹ Người đàn ông ở làng Hiếu Lễ Ba mươi tuổi từ mặt trận về Vội vàng cưới vợ Ba mốt tuổi tập tành nhà cửa Rào miếng vườn trồng cây rau Hạnh phúc xinh xinh nho nhỏ ban đầu Như mặt trời mới nhô ra khỏi núi Con là con trai của mẹ Người đàn ông ở làng Hiếu Lễ Mang trong người cơn sốt cao nguyên Mang trên mình vết thương Ơn cây cỏ quê nhà Chữa cho con lành lặn Con là con trai của mẹ Người đàn ông ở làng Hiếu Lễ Lần đầu tiên ôm tiếng khóc lên ba Lần đầu tiên sông núi gọi ông bà Lần đầu tiên nhóm lửa trên mặt nước Lần đầu tiên sứ sành rạn nứt Lần đầu tiên ý nghĩ khôn lên Ý nghĩ khôn lên nỗi buồn thấm tháp Bàn chân từng đạp bằng đá sắc Trở về làng bập bẹ tiếng đầu tiên Ơi cái làng của mẹ sinh con Có ngôi nhà xây bằng đá hộc Có con đường trâu bò vàng đen đi kìn kịt Có niềm vui lúa chín tràn trề Có tình yêu tan thành tiếng thác Vang lên trời Vọng xuống đất Cái tên làng Hiếu Lễ của con.
Y Phương
Lỡ Hội
poem.php?poem=lo_hoi__nguyen_quang_hung
Chị Hai, chị Ba thương gối mỏi đêm dày Trầu son để ngỏ lời miệng thế Anh Tư gom men nếp ruộng Dồn xuống đáy nồng Dằn lòng Giêng Hai bỏ không Này kia! Câu hát đun đẩy sóng Bồng bềnh dựa lưng đong đẩy lưng Chị Tư hát đến ngày mạ trổ Chị Năm gánh lúa theo chồng… Người hoá trăng treo bến lạ Nửa đời tìm hội… Chị Hai có về không? Này kia! Giếng liền anh thả bống Luống trôi duyên bạc yếm hồng Sớm nay, cầu cong lắt léo Người tìm hài cườm hay gót son? Sao mãi để chập chờn cánh bèo! Sao cứ ngờ mạ xuân còn non! Cột dọc kèo ngang vênh miệng thế Rêu hoang lẩm nhẩm duyên thề Liền chị có qua đình bén lại Ba quan thuyền nan đi không về? Ba gian gió thốc gối tay nằm mê? Câu ca giăng hai mối mải chờ Rụng với hoa sân rêu ngậm chuông hương khói Rồng hạc về trời, mây mở Sấm rền mầm mạ lúa đòng Ngập ngừng lưng thì Giêng Hai mới Hồi xuân xưa đong đưa à ơi!… 22/1/2001
Nguyễn Quang Hưng
Đợi Anh Về
poem.php?poem=doi_anh_ve__ximonop
Em ơi đợi anh về Đợi anh hoài em nhé Mưa có rơi dầm dề Ngày có dài lê thê Em ơi em cứ đợi.   Dù tuyết rơi gió thổi Dù nắng cháy em ơi Bạn cũ có quên rồi Đợi anh về em nhé!   Tin anh dù vắng vẻ Lòng ai dù tái tê Chẳng mong chi ngày về Thì em ơi cứ đợi!   Em ơi em cứ đợi Dù ai thương nhớ ai Chẳng mong có ngày mai Dù mẹ già con dại Hết mong anh trở lại Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Đợi anh hoài em nhé Mưa có rơi dầm dề Ngày có dài lê thê Em ơi em cứ đợi.   Dù tuyết rơi gió thổi Dù nắng cháy em ơi Bạn cũ có quên rồi Đợi anh về em nhé!   Tin anh dù vắng vẻ Lòng ai dù tái tê Chẳng mong chi ngày về Thì em ơi cứ đợi!   Em ơi em cứ đợi Dù ai thương nhớ ai Chẳng mong có ngày mai Dù mẹ già con dại Hết mong anh trở lại Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Mưa có rơi dầm dề Ngày có dài lê thê Em ơi em cứ đợi.   Dù tuyết rơi gió thổi Dù nắng cháy em ơi Bạn cũ có quên rồi Đợi anh về em nhé!   Tin anh dù vắng vẻ Lòng ai dù tái tê Chẳng mong chi ngày về Thì em ơi cứ đợi!   Em ơi em cứ đợi Dù ai thương nhớ ai Chẳng mong có ngày mai Dù mẹ già con dại Hết mong anh trở lại Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Ngày có dài lê thê Em ơi em cứ đợi.   Dù tuyết rơi gió thổi Dù nắng cháy em ơi Bạn cũ có quên rồi Đợi anh về em nhé!   Tin anh dù vắng vẻ Lòng ai dù tái tê Chẳng mong chi ngày về Thì em ơi cứ đợi!   Em ơi em cứ đợi Dù ai thương nhớ ai Chẳng mong có ngày mai Dù mẹ già con dại Hết mong anh trở lại Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Em ơi em cứ đợi.   Dù tuyết rơi gió thổi Dù nắng cháy em ơi Bạn cũ có quên rồi Đợi anh về em nhé!   Tin anh dù vắng vẻ Lòng ai dù tái tê Chẳng mong chi ngày về Thì em ơi cứ đợi!   Em ơi em cứ đợi Dù ai thương nhớ ai Chẳng mong có ngày mai Dù mẹ già con dại Hết mong anh trở lại Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Dù tuyết rơi gió thổi Dù nắng cháy em ơi Bạn cũ có quên rồi Đợi anh về em nhé!   Tin anh dù vắng vẻ Lòng ai dù tái tê Chẳng mong chi ngày về Thì em ơi cứ đợi!   Em ơi em cứ đợi Dù ai thương nhớ ai Chẳng mong có ngày mai Dù mẹ già con dại Hết mong anh trở lại Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Dù nắng cháy em ơi Bạn cũ có quên rồi Đợi anh về em nhé!   Tin anh dù vắng vẻ Lòng ai dù tái tê Chẳng mong chi ngày về Thì em ơi cứ đợi!   Em ơi em cứ đợi Dù ai thương nhớ ai Chẳng mong có ngày mai Dù mẹ già con dại Hết mong anh trở lại Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Bạn cũ có quên rồi Đợi anh về em nhé!   Tin anh dù vắng vẻ Lòng ai dù tái tê Chẳng mong chi ngày về Thì em ơi cứ đợi!   Em ơi em cứ đợi Dù ai thương nhớ ai Chẳng mong có ngày mai Dù mẹ già con dại Hết mong anh trở lại Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Đợi anh về em nhé!   Tin anh dù vắng vẻ Lòng ai dù tái tê Chẳng mong chi ngày về Thì em ơi cứ đợi!   Em ơi em cứ đợi Dù ai thương nhớ ai Chẳng mong có ngày mai Dù mẹ già con dại Hết mong anh trở lại Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Tin anh dù vắng vẻ Lòng ai dù tái tê Chẳng mong chi ngày về Thì em ơi cứ đợi!   Em ơi em cứ đợi Dù ai thương nhớ ai Chẳng mong có ngày mai Dù mẹ già con dại Hết mong anh trở lại Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Lòng ai dù tái tê Chẳng mong chi ngày về Thì em ơi cứ đợi!   Em ơi em cứ đợi Dù ai thương nhớ ai Chẳng mong có ngày mai Dù mẹ già con dại Hết mong anh trở lại Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Chẳng mong chi ngày về Thì em ơi cứ đợi!   Em ơi em cứ đợi Dù ai thương nhớ ai Chẳng mong có ngày mai Dù mẹ già con dại Hết mong anh trở lại Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Thì em ơi cứ đợi!   Em ơi em cứ đợi Dù ai thương nhớ ai Chẳng mong có ngày mai Dù mẹ già con dại Hết mong anh trở lại Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Em ơi em cứ đợi Dù ai thương nhớ ai Chẳng mong có ngày mai Dù mẹ già con dại Hết mong anh trở lại Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Dù ai thương nhớ ai Chẳng mong có ngày mai Dù mẹ già con dại Hết mong anh trở lại Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Chẳng mong có ngày mai Dù mẹ già con dại Hết mong anh trở lại Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Dù mẹ già con dại Hết mong anh trở lại Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Hết mong anh trở lại Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Trông chết cười ngạo nghễ.   Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Bởi vì em ước vọng Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Bời vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Anh của em lại về.   Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi. Biết như em chờ đợi.
Ximonop
Khúc Mùa Đông
poem.php?poem=khuc_mua_dong__thuy_vu
Những nụ cười ưu tư thiếu nắng Trái tim nhỏ có một ngày trầm lắng Nét bút ta bỗng viết một tên người Và như thể một nỗi nhớ khôn nguôi Cây bàng đỏ nhắc lời hò hẹn Ta đã dặn lòng rằng không đến Lại thấy buồn khi quán vắng người quen Cửa mùa đông giờ đã cài then Ai đứng đợi phía bên ngoài nỗi nhớ Đàn nhà ai phím vừa lên dang dở Khúc mùa đông da diết, lặng thầm…
Thụy Vũ
Bài Thơ Cuộc Đời
poem.php?poem=bai_tho_cuoc_doi__olga_berggoltz
Gửi Boris Kornilov 1. Vâng, em khác hẳn rồi, chẳng giống trước nữa đâu! Cuộc đời ngắn cũng xem chừng sắp hết. Em đã già nhiều, nhưng anh đâu có biết, Hay anh cũng biết rồi? Có thể!… Nói đi anh! Em xin lỗi làm chi, chẳng cần đâu anh nhỉ Thề thốt chăng? Cũng vô ích thôi mà, Nhưng ví thử em tin, anh còn quay trở lại Thì một ngày nào, anh sẽ hiểu ra… Và mọi tổn thương, chúng mình xoá hết Chỉ ở bên nhau, sánh bước trọn đường Chỉ cần được sóng đôi, và chỉ khóc Chỉ khóc thôi, đủ bù đắp tận cùng!… 2. Em lại nhớ chuyện ngày quá khứ Khúc hát ngây thơ một thời thiếu nữ: “Ngôi sao cháy bùng trên sóng Nêva Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà…” Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn Em mới hiểu, bây giờ anh có lý Dù chuyện xong rồi, anh đã xa cách thế! “Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa…” Lũ trẻ lớn lên, giờ lại tiếp theo ta Lại nhắp lại vị ngọt ngào thuở trước Vẫn sông Nêva, bóng chiều, sóng nước… Nhưng nghĩ cho cùng, họ có lỗi đâu anh! Bằng Việt dịch
Olga Berggoltz
Em Mong Được Trở Về
poem.php?poem=em_mong_duoc_tro_ve__olga_berggoltz
Em mong được trở về trong giấc mơ anh Dẫu trong mơ em không còn như ảnh Em một thuở như cuộc đời, như chim, như nắng Như tuổi thanh xuân, như hạnh phúc vô bờ Anh bây giờ đã ở rất xa Khoảng cách bao la xóa nhòa hình dáng Chỉ còn lại trong tim nắm tro tàn ảm đạm Không thể nào cháy lửa nữa đâu anh Chỉ mình em có lỗi – chỉ mình em Vì đã vội lìa xa anh quá sớm Vì vẫn sống trái tim đầy kiêu hãnh Sự khát thèm chẳng thể nào yên Em mong được trở về trong giấc mơ anh Dẫu trong mơ em không còn như ảnh Em một thuở như cuộc đời, như chim, như nắng Như tuổi thanh xuân, như hạnh phúc vô bờ.
Olga Berggoltz
Mùa Lá Rụng
poem.php?poem=mua_la_rung__olga_berggoltz
Mùa thu ở Mátxcơva người ta thường treo những tấm biển trên các đại lộ, với dòng chữ: “Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng” Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả. Matxcơva lại đã thu rồi! Bao khu vườn như lửa chói ngời, Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ Những tấm biển treo dọc trên đại lộ Nhắc ai đi ngang dù đầy đủ lứa đôi Nhắc cả những ai cô độc trong đời: “Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng” Ôi trái tim, trái tim một mình tôi Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ Buổi chiều kéo lang thang mưa giá Khẽ rung lên bên khung cửa sổ sáng đèn Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình? Tôi có thể yêu ai? Ai làm tôi vui sướng? “Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng” - Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi! Nếu không có gì ao ước nữa trong tôi Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất Anh từng ở đây, từng là người thân nhất Sao phút này làm người bạn cũng không? Tôi chẳng hiểu vì sao cứ ngùi ngẫm trong lòng Rằng sẽ phải xa anh vĩnh viễn Anh – con người không vui, con người bất hạnh Con người đi đơn độc quá trong đời Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười? Thôi, hãy biết kiên tâm, mọi điều đều phải đợi Diu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi! Mưa thầm thì rơi mãi lúc chia ly Mưa tối rầm nhưng ấm áp nhường kia Mưa run rẩy trong sáng ngời chớp loá… Anh hãy cố vui lên dù con đường hai ngả Tìm hạnh phúc bình yên trong ấm áp cơn mưa!… Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa Một mình với mình thôi, chẳng cần ai tiễn biệt Tôi không thể nói cùng anh đến hết Và bây giờ còn biết nói gì thêm! Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm Những tấm biển dọc đường càng thấy trống: “Tránh đừng động vào cây, Mùa lá rụng…” (Bằng Việt dịch)
Olga Berggoltz
Nếu Có Bao Giờ Anh Muốn Sống Cùng Em
poem.php?poem=neu_co_bao_gio_anh_muon_song_cung_em__olga_berggoltz
Nếu có bao giờ anh muốn sống cùng em Hẳn ngày đêm em sẽ cười sẽ hát Sẽ dí dỏm đùa vui, anh sẽ thấy sống với em là vui nhất Nào tay em đây, anh hãy cầm đi! Hội bạn em, cả gái cả trai không biết sẽ nói gì Khi em đưa anh đến chơi ra mắt “Đây, tôi đã tìm được người tuyệt nhất Làm bạn cùng các người đấy!” (Ôi, điều này em mong ước từ lâu!) Anh ấy đơn giản thôi, dễ mến nhưng …cứng đầu Hãy quý trọng, mến thương chàng, đừng làm chàng lúng túng Chỉ xin chớ quyến rũ chàng nhé hỡi các cô bạn có nụ cười hào phóng Bởi chính tôi cũng lấy mất chàng từ tay người ta…” Đấy, anh xem, em sẽ nói như vầy với lũ bạn ranh ma Đấy, anh xem, chúng mình sẽ sống vui từ đầu đến cuối Chẳng giận hờn, chẳng buồn đau tiếc nuối Cũng chẳng bao giờ có những màn tiễn biệt ở nhà ga… (Thụy Anh dịch)
Olga Berggoltz
Dạ Khúc
poem.php?poem=da_khuc__thanh_tam_tuyen
Anh sợ những cột đèn đổ xuống Rồi dây điện cuốn lấy chúng ta Bóp chết mọi hi vọng Nên anh dìu em đi xa Ði đi chúng ta đến công viên Nơi anh sẽ hôn em đắm đuối Ôi môi em như mật đắng Như móng sắc thương đau Ði đi anh đưa em vào quán rượu Có một chút Paris Ðể anh được làm thi sĩ Hay nửa đêm Hanoi Anh là thằng điên khùng Ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới Chiếc kèn hát mãi than van Ðiệu nhạc gầy níu nhau tuyệt vọng Sao tuổi trẻ quá buồn Như con mắt giận dữ Sao tuổi trẻ quá buồn Như bàn ghế không bầy Thôi em hãy đứng dậy Người bán hàng đã ngủ sau quầy Anh đưa em đi trốn Những giày vò ngày mai
Thanh Tâm Tuyền
Lệ Đá Xanh
poem.php?poem=le_da_xanh__thanh_tam_tuyen
Tôi biết những người khóc lẻ loi Không nguôi một phút Những người khóc lệ không rơi ngoài tim mình Em biết không Lệ là những viên đá xanh Tim rũ rượi Đôi khi anh muốn tin Ngoài trời chỉ còn trời sao là đáng kể Mà bên những vì sao lấp lánh đôi mắt em Đến ngày cuối Đôi khi anh muốn tin Ngoài đời thơm phức những trái cây của thượng đế Mà bên những trái cây ngọt ngào đôi môi em Nguồn sữa mật khởi đầu Đôi khi anh muốn tin Ngoài đời đầy cỏ hoa tinh khiết Mà bên cỏ hoa quyến rũ cánh tay em Vòng ân ái Đôi khi anh muốn tin Ôi những người khóc lẻ loi một mình Đau đớn lệ là những viên đá xanh Tim rũ rượi
Thanh Tâm Tuyền
Liên Những Bài Thơ Tình Thời Chia Cắt
poem.php?poem=lien_nhung_bai_tho_tinh_thoi_chia_cat__thanh_tam_tuyen
Chợt anh muốn viết tặng em Không thể được Em làm con tin ở một thế giới Mà lòng sầu héo là trọng tội Anh cố gắng viết những lời thơ thật tự nhiên Như câu chuyện buổi còn gặp gỡ Như khoảng trời đơn sơ sau cửa sổ Anh gọi thầm một mình Trong giấc mơ phủ làn tóc biếc Anh biết anh gọi thầm một mình LIÊN II Anh nhớ em cùng một lúc với thành phố Với những con đường anh đi qua một lần Để đến nhà em anh băng ngang một vườn hoa vắng (lần trở về anh ngồi xuống ghế dài Nếu là buổi chiều quạnh hiu mây lá mùa thu) Một phố bình dân có chợ và những quán ăn Giản dị như trang nhật ký của anh Ngày bắt đầu yêu em III Trời trắng cánh tay mặc áo ngắn Những cuốn sách nhỏ chuyền tay Được viết cho những người ngày mai Cuộc đời tối tăm đòi ánh sáng Anh nâng niu cuốn sách nói đến cách mạng Nói đến người tâm hồn trái tim tự do Nói đến anh và em Hoàn toàn cởi mở IV Sự vắng mặt của em và bãi biển mùa đông Thành phố đau từ mỗi cột đèn Mỗi bực thềm cửa đóng Em đi không nón không áo choàng Mừa tầm tã Những cửa sổ đêm muốn hé ra Nổi loạn Và mắt em mặt trời cỏ hoa với môi anh đằm thắm Và rực rỡ nhớ thương V Nét cong môi hồng mắt tình cờ Ngực hoa yếu đuối Những miền không gian được gọi qua Tình yêu không thẹn thùng Đâu phải một thứ mưa ô bay vào thành phố Năm cửa ô hồi sinh trên xác năm cửa tù Mưa nắng cùng rủ nhau xuống Sinh từ ngõ Hội vũ Bao nhiêu đường tình tự ga hàng cỏ Nụ hôn đầu ôm mái tóc lang thang Tà áo bàn tay hương trẻ con Hoàng hôn tỉnh Kim khí khua trong bước trở về nhà cửa Sự vắng mặt không thể lâu hơn nữa Thù nghịch tan vào hơi thở Trong giấc hôn mê thôi khóc tiếng mèo đêm Tình yêu mầu nhiệm hoàn thành Vĩnh viễn VI Anh xin em ngọn tóc cỏ cái hôn tím Mắt chợt xẩm chiều Bởi trôi qua những miền tâm sự viếng thăm Có thể em chết trước khi anh kịp về Mùa lạnh gian phòng cũ Không ai khép cửa sổ Cúi xuống viền mi những bóng tối bên ngoài Có thể rồi anh sẽ yêu người đàn bà thứ hai Anh không chối Nhưng mãi mãi em còn là đất dĩ vãng Mà rễ tình cảm đòi bén gần Và những viên gạch những lối xưa Còn chiêm bao gót em mềm âu yếm Em ơi tình yêu thương đến vào buổi chiều Đúng hơn là buổi sáng rừng tâm hồn ta Vậy sao em lại ngủ Ngủ trong lòng mộ trong nghĩa địa thân thể anh Với áo cỏ may châm da thịt Anh đã đến từ biệt lùa mái tóc vào những ngón tay Những giọt lệ sương lấp lánh Anh hứa trở về không đối diện với thù Giòng sông chỉ còn tiếng sóng vỗ Cười tung lồng ngực chứa chan Thành phố đứng cao làm hiệu Rằng anh còn trở về Rằng anh còn người yêu Nàng công chúa ngủ trong rừng không giận hờn LIÊN
Thanh Tâm Tuyền
Trời Sẫm
poem.php?poem=troi_sam__thanh_tam_tuyen
Như mắt Như ngõ hoang hồn này Hôm nay Nghe lời hát quen quen Người đàn bà ấy mang tên Lời từ biệt Trên một sân ga vắng Tiếng kèn trầm của một chuyến ô-tô-ray Đầy dĩ vãng Nếu đã đi từ Hà Nội xuống Hải Phòng Hay sang Bắc Ninh Nếu đã đi từ Sài Gòn xuống Vĩnh Long Hay lên Thủ Dầu Một Chuyến xe vẫn chỉ thuộc một mình Như kẻ say rót rượu lấy mà uống Cho vui thêm cuộc hành trình (Đúng rồi những người thù ghét thơ tôi ơi) Cuộc hành trình hoàn toàn cô độc.
Thanh Tâm Tuyền
Giờ Này Thiên Đường
poem.php?poem=gio_nay_thien_duong__du_thi_hoan
Đã quên rồi Rộn ràng khúc thiếu nữ Đồ, rê, mi … Đã lâu rồi Rầu rầu son, fa, rê Xốn xang ư? chẳng thể … Từng nốt nhạc em khâm liệm Chôn cất tự ngày xưa ấy Bỗng nẩy mầm dưới chân Làm em luống cuống Đêm nay … Thanh điệu từ đâu vỗ về : “Anh như lầu vắng Em như ánh trăng” (*) Hình như gửi người cõi Bên kia … “Bây giờ tháng mấy rồi, hỡi em? Anh đi tìm loài hoa …” (**) Nhịp đa mang sầu xứ Lại vang vang … Chúa ơi, đừng cất tiếng nữa Âm thanh người bủa vây Rừng rậm thế, làm sao em biết lối về … Bãi ngoài tưng bừng lửa trại Mùi ngô nướng, rượu và hoa nữa Người ấy đê mê hát Chán vạn người vỗ tay Khăn quàng sương Mình em trốn chạy Giờ này, Đêm âm ỉ rơi … (*): Lời ca khúc Dư Âm (Nguyễn Văn Tý) (**): Lời ca khúc Bây giờ tháng mấy (Từ Công Phụng)
Dư Thị Hoàn
Gửi Mùa Hạ
poem.php?poem=gui_mua_ha__du_thi_hoan
Hai chiếc thìa bé xíu gượng gạo, khuấy động hai tách café, mặt hồ Xuân Hương không gợn sóng. Anh thấy không, chúng mình giống nhau cả mùi thơm từ bước lỡ đầu tiên. Em không dám chối, ta giống nhau… Cung điện triều vua cuối trên đỉnh đồi phủ màu biên thiên, rêu lầu vọng nguyệt. Bây giờ tháng mấy rồi mà lầu hoàng hậu vẫn tròn khung trơì để ngỏ, in hình gió, lộng vàng son quá khứ… Khúc quanh đường thông lưu luyến gót hài ai nhỉ? Trịnh Công bay rồi Khánh Ly xa. Giông bão kết tủa từ buổi chiều Cung Tơ ấy, ngự lưng chừng đồi hú gọi. Mã cô nương* ngồi như cung cấm, so dây đàn kiêu căng… Hình như không gian mời gọi, anh đung đưa hát… Lời hát không bay, vì anh không say, vì em không lay. Vì anh đã từng hát rất hay, vào một đêm khai ngộ trên cõi vô minh này… Người hoạ sĩ gom nỗi vô vọng vào kí hoạ. Nét chấm phá vương giả, dưới quầng sáng lờ mờ, anh và em hai cây sầu thắp đêm … Con ngựa quả là loài không tỉnh táo, kéo cỗ xe dụ chúng mình vào thung lũng mờ ảo. Xa xa một đôi trai gái thả cặp chân xuống hồ khua dáng đỏ. Một sát na chiều im vó ngựa, nắng xế hoàng hôn như mũi khoan vào lòng thung lũng – tình yêu. Anh nói: muộn rồi, ta về thôi. Em vâng: muộn rồi… Sương Đà lạt quyến rũ một nhi nữ mắt còn vời vợi… không mau tan. Sài gòn, 6.2006 * Mã Xuân Giang – nữ chủ nhân quán Cung Tơ Chiều ở Đà Lạt
Dư Thị Hoàn
Tan Vỡ
poem.php?poem=tan_vo__du_thi_hoan
Mở ngăn kéo rồi, anh bỏ ngỏ Bút viết xong không đậy nắp bao giờ Ôi anh yêu, lơ đãng đến là Con nai rừng của em… Tất cả rồi dễ qua đi, qua đi Chúng mình sẽ thành chồng vợ Nếu không có một lần Một lần như đêm nay Sau phút giây Êm đềm trên ghế đá Anh không cài lại khuy áo ngực cho em
Dư Thị Hoàn
Trong Bệnh Viện Tâm Thần
poem.php?poem=trong_benh_vien_tam_than__du_thi_hoan
Buổi sáng, bác sĩ lại khám bệnh Buổi tối, ngủ bằng thuốc an thần Mọi người đều rất yên tâm Khi thấy tôi không còn khả năng đập phá Đào tạo một bác sĩ Có giản đơn đâu Còn những vỉ thuốc hiệu nghiệm kia Tính bằng ngoại tệ Tôi bật cười – căn bệnh này tốn phí đến thế Càng ái ngại cho những người chuyên cần Phục dịch vây quanh… Tôi sẽ khỏi bệnh Lại dịu dàng hát bên chiếc khung thêu ngày ấy Không cần bác sĩ Không cần những viên thuốc đắt tiền Chỉ cần đôi bàn tay nào run rẩy mang đến Một nhành hoa dại thôi!
Dư Thị Hoàn
Vi Vu
poem.php?poem=vi_vu__du_thi_hoan
Hà Nội Mùa thu rồi nhỉ Yểu điệu đài các mà làm gì Chẳng hẹn vàng lá vẫn rơi Thả mình đi em Gương soi … Màu tím của ngày hôm qua Màu hồng ngày hôm kia Và màu trắng trong ngày xưa nữa Bội mùa hư không … Khâu lại chiếc ba lô chưa kịp rũ bụi – ừ, em đi Lại một hành trình không chú thích Thân gái dặm trường Mùa nào mà chẳng hư không. 9/2005
Dư Thị Hoàn
Bếp Lửa
poem.php?poem=bep_lua__bang_viet
Một bếp lửa chờn vờn sương sớm, Một bếp lửa ấp iu nồng đượm, Cháu thương bà biết mấy nắng mưa. Lên bốn tuổi cháu đã quen mùi khói, Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi, Bố đi đánh xe khô rạc ngựa gầy. Chỉ nhớ khói hun nhèm mắt cháu, Nghĩ lại đến giờ sống mũi còn cay. Tám năm ròng cháu cùng bà nhóm lửa, Tu hú kêu trên những cánh đồng xa. Khi tu hú kêu bà còn nhớ không bà? Bà hay kể chuyện những ngày ở Huế, Tiếng tu hú sao mà tha thiết thế. Mẹ cùng cha bận công tác không về, Cháu ở cùng bà, bà bảo cháu nghe, Bà dạy cháu làm, bà chăm cháu học, Nhóm bếp lửa nghĩ thương bà khó nhọc. Tu hú ơi chẳng đến ở cùng bà, Kêu chi hoài trên những cánh đồng xa? Năm giặc đốt làng cháy tàn cháy rụi, Hàng xóm bốn bên trở về lầm lụi, Đỡ đần bà dựng lại túp lều tranh. Vẫn vững lòng, bà dặc cháu đinh ninh: “Bố ở chiến khu bố còn việc bố, Mày có viết thư chớ kể này kể nọ, Cứ bảo nhà vẫn được bình yên”. Rồi sớm rồi chiều lại bếp lửa bà nhen Một bếp lửa lòng bà luôn ủ sẵn, Một bếp lửa chứa niềm tin dai dẳng, Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa Mấy chục năm rồi, đến tận bây giờ, Bà vẫn giữ thói quen dậy sớm, Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm, Nhóm niềm yêu thương khoai sắn ngọt bùi, Nhóm nồi xôi gạo mới sẻ chung vui, Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ. Ôi kì lạ và thiêng liêng – bếp lửa! Giờ cháu đã đi xa, có ngọn khói trăm tàu, Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả, Nhưng vẫn chẳng bao giờ quên nhắc nhở: - Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa? (1963)
Bằng Việt
Bê-tô-ven Và Âm Vang Hai Thế Kỷ
poem.php?poem=betoven_va_am_vang_hai_the_ky__bang_viet
1 Nghĩ chi em, bốn tiếng sấm bão bùng Bốn tiếng đập dập vùi số phận Bốn cái tát trong cuộc đời gián gặm Bốn thanh âm dựng đứng tâm hồn lên! Trái tim không bình yên, không một phút bình yên Trái tim lớn mang niềm đau khổ lớn Trái tim trải những vòng sóng gợn Lan truyền đi mãi mãi đến tương lai… Em đừng mong khúc nhạc để vui tai Đây là nhạc của châu Âu gầm thét Tiếng kèn trận, người đi như nước xiết Tiếng thác xô, tung toé bọt căm thù! Ai kêu lên dưới ánh nếu tù mù: “Từ chiến đấu sẽ sinh ra chân lý” Tiếng trống thúc bàng hoàng hai thế kỷ Phải đâu giờ đến lúc đã nên quên? 2 Em ở giữa châu Âu, bao bọc những bình yên Hạnh phúc thả trầm tư trong tiếng nhạc Hay như thói quen, như nụ cười biếng nhác Bê-tô-ven thành một khúc đàn ru! Em ở giữa hồ thu sâu lắng sóng thu Nhạc lay động vầng trăng trong thổn thức Em chưa biết vầng trăng đi cứu nước Chưa biết trăng thành du kích phương nao Nghĩ chi em, những tiếng giận sôi trào Của thế kỷ hai mươi đang chiến đấu Trăng du kích soi dặm đường chảy máu Trăng chẳng vô tình như góc phố nơi em! Ec-mông ư? Hãy dạo khúc đàn lên Em sẽ hiểu tiếng rên trong áp bức Tiếng hát nhân dân ứ dồn uất ức Tiếng gươm đao đòi chặt đứt xiềng gông! Sau giấc mơ xưa, giờ lại có Ec-mông Đứng trước cọc hành hình, hăm bốn tuổi - “Hãy nhớ lấy lời tôi!” – Anh nói, Phút giây đi vĩnh viễn chẳng quay đầu Anh thành người giao ước với mai sau… 3 Nghĩ chi em? Nghĩ chi em? Từng phút Giữa thế kỷ như lò lửa đốt Không cho ai hờ hững bình yên Trận tuyến chia đôi, em đứng giữa Dù chỉ ngồi nghe nhạc Bê-tô-ven! Bốn tiếng đập xót lòng em có phải Những ở khắp mọi miền trên thế giới Hãy còn nguyên bao tiếng đập giày vò Bao vết roi lằn máu tự do Bao họng súng, giày đinh xâm lược Mỹ? “Từ chiến đấu sẽ sinh ra chân lí” Cho vòng yêu thương mở giữa con người Bê-tô-ven đã từng khao khát thế Bê-tô-ven như người đồng chí Bê-tô-ven như người chiến sĩ Gióng hồi chuông Giao hưởng của Niềm vui! Ôi thế kỷ ra hoa trong lửa bỏng Đừng để nguội, em ơi, bầu máu nóng Đừng ngồi yên mong cuộc sống bình yên Khi bốn tiếng vang tàn khốc còn nguyên!
Bằng Việt
Em Đừng Ghen
poem.php?poem=em_dung_ghen__bang_viet
Em đừng ghen với những thoáng say mê Trong giấc mơ hoa niên chỉ bay mà chẳng đứng Cơn gió nhỏ giữa chiều thu lơ lửng Búp lá bên đường cũng thức dậy tình yêu Và mùa hè đầy ắp tiếng ve kêu Hoa sen thắm đưa hương mười tám tuổi Và những cái nhìn rất vội Suốt mùa trăng, mùa trăng, mùa trăng. Em đừng ghen với quá khứ trong anh Những khuôn mặt đi qua, nụ cười và nước mắt Tuổi trẻ rì rầm những đêm không tắt Thuở tình yêu như cánh gió không bờ… Nhưng chỉ tới hôm nay, lắng hơn hết bao giờ Nỗi vui đã chín đằm, mới thành đời sống thật Em ghen chi những điều đã mất Như ánh sáng cầu vồng, bong bóng những cơn mưa. Em từng khêu bấc dầu những năm tháng gay go Không phải để đọc thơ mà để ngồi vá áo Em từng xách ba lô vẹo người trong mưa bão Cho kịp chuyến xe tàu đi công tác nửa đêm. Khi chia tay em chỉ biết lặng nhìn Chân trời đỏ ánh đèn pha dữ dội Đôi mắt thẳm sâu không còn có tuổi Vừa gan góc lạ lùng, vừa yếu đuối ngây thơ. Thiêng liêng sao những phút ấy bây giờ Quá khứ đâu làm bận bịu hai ta Mà chỉ có hôm nay, những ngày đang sống thực Khi ta đúng là ta, sau nhiều phen đánh vật. Cuộc đời càng khó khăn càng phải biết thương đời Quá khứ đã thành xa xỉ lâu rồi Tất cả tâm hồn anh có dừng đâu ở đó Chỉ tụ lại trong anh mọi vui buồn sướng khổ Em đừng ghen với quá khứ của anh
Bằng Việt
Khoảng Cách Giữa Lời
poem.php?poem=khoang_cach_giua_loi__bang_viet
Biết làm sao! Chúng ta quá nhiều lời Ngay ở chỗ lẽ ra cần nói ngắn. Bao lần em lẳng lặng Đủ khiến tôi bàng hòang. Khi phần nói lấn hết được phần sống Lấn hết mọi điều tiềm ẩn giữa câu Thì vạn câu thơ cũng thành rẻ rúng Liệu còn gì vang vọng nữa trong nhau?
Bằng Việt
Mẹ
poem.php?poem=me__bang_viet
Trái chín rụng suốt mùa mưa lộp độp Những dãy bưởi sai, những hàng khế ngọt Nhãn đầu mùa, chim đến bói lao xao… Con xót lòng, mẹ hái trái bưởi đào Con nhạt miệng, có canh tôm nấu khế Khoai nướng, ngô bung ngọt lòng đến thế Mỗi ban mai toả khói ấm trong nhà. Ba con đầu đang chiến đấu nơi xa Tình máu mủ, mẹ dồn con hết cả Con nói mớ những núi rừng xa lạ Tỉnh ra rồi, có mẹ, hoá thành quê Ông mất lâu rồi. Mẹ kể con nghe Những chuyện làm ăn, những phen luân lạc Mắt nhoà đục và mái đầu tóc bạc Cả cuộc đời chèo chống bấy nhiêu năm. Những lúc hiếm hoi mưa tạnh, trời trăng Mẹ hể hả ngắm con hồng sắc mặt Con ra ngõ, núi trập trùng xanh ngắt Lại tần ngần nói với mẹ ngày đi Mẹ cười xoà, nước mắt ứa trên mi - Đi đánh giặc khi nào tau có giữ! Súng đạn đó, ba lô còn treo đó Bộ mi chừ đeo đã vững hay chăng? …Ôi mẹ già trên bản vắng xa xăm Con đã đi rồi, mấy khi trở lại? Dằng dặc Trường Sơn những mùa gió trái Những màn mưa bạc trắng cả cây rừng!… Con qua đâu thấy mái lá, cây vườn Cũng đất nước, phơ phơ đầu tóc mẹ Từng giọt máu trong người con đập khẽ Máu bây giờ đâu có của riêng con?…
Bằng Việt
Ngày Đã Đứng Trưa
poem.php?poem=ngay_da_dung_trua__bang_viet
Yêu đến nỗi trong lòng run rẩy mãi Trưa lan xa, bóng nắng đẫm vui buồn Trưa đang đứng, còn đời mình đang chín Giọt nắng vàng như mật sáng rưng rưng. Đã đứng rồi ư? Sao đời ngắn vậy Nghĩ chưa xong, thời khắc điểm xong rồi Đã chín rồi ư? Sao đời ngắn vậy Quay lại nhìn, bao việc vẫn buông xuôi. Yêu đến nỗi trong lòng run rẩy mãi Phút thiêng liêng thức tỉnh lại bao điều Nhìn thấu suốt nhỏ nhoi và vĩ đại Càng yên lòng rõi tới đích mình theo.
Bằng Việt
Nghĩ Lại Về Paustovsky
poem.php?poem=nghi_lai_ve_paustovsky__bang_viet
1 Đồi trung du phơ phất bóng thông già Trường sơ tán. Hồn trong chiều lặng gió Những trang sách suốt đời đi vẫn nhớ Như đám mây ngũ sắc ngủ trong đầu… “Lẵng quả thông” trong suối nhạc nhiệm màu Hay “Chuyến xe đêm” thầm thì mê đắm, Mùi cỏ dại trên cánh đồng xa thẳm Một bầu trời vĩnh viễn ướp hương hoa. - “Có thể ngày mai ta cũng đi qua Một cánh cửa nao lòng trong truyện “Tuyết”? Có tiếng chuông rung, và con mèo Áckhíp Ánh nến mơ hồ như hạnh phúc từng mong…” Xa xôi sao… Thời thơ ấu sau lưng! 2 Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, cuộc đời không phải thế! Giọt nước soi trên tay không cùng màu sóng bể Bể mặn mòi, sôi sục biết bao nhiêu Khi em đến bên anh, trước biển cả dâng triều. Ta thu hết xa khơi vào trong lồng ngực trẻ Dám thử mọi lo toan để vạch dấu chân trời Dấu xanh thẳm khi bình minh vụt đến Dấu đen rầm khi đáy bóng đêm trôi… Và hạnh phúc vỡ ra như một nốt đàn căng, Nốt cao quá trong đời xao động quá! Hạnh phúc cực hơn mọi điều đã tả Lại ngọt ngào, kỳ lạ, lớn lao hơn. Anh đã đi qua bão lốc từng cơn Cây rung lá trong chiều thanh thản nhất Anh qua cả màu không gian ngây ngất Một tiếng thầm trong nắng mới lao xao… Em đã đến rồi đi, như một giấc chiêm bao! 3 Bây giờ, anh biết nói gì hơn? Có thể, ngày mai thôi… Có thể… “Hoa tóc tiên ơi! Sớm mai và tuổi trẻ”. Lật trang nhật ký nào cũng chỉ xát lòng thêm… Pauxtốpxki là dĩ vãng trong em Thành dĩ vãng hai ta. Bây giờ anh ngoảnh lại: Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, anh hiểu rằng không phải… Như tuổi thơ, vừa đó đã xa vời! Đưa em đi… Tất cả thế xong rồi, Ta đã lớn. Và Pauxtốpxki đã chết! … Anh vẫn khóc khi nghĩ về truyện “Tuyết” Dầu chẳng bao giờ mong đợi nữa đâu em!
Bằng Việt
Những Vỉa Than Ngầm
poem.php?poem=nhung_via_than_ngam__bang_viet
Cỏ lạ lùng khô đắng Cỏ suốt đời lang thang Tôi còn mãi buổi chiều xanh khắc khoải Cỏ may ghim đầy Đi sao không hết lòng mình Không sao tìm ra giới hạn Cỏ bỗng làm tôi rơi nước mắt Những vỉa than ngầm thời trẻ Đã bao giờ cháy hết đâu em?…
Bằng Việt
Tâm Tình Với Olga Bergon
poem.php?poem=tam_tinh_voi_olga_bergon__bang_viet
Và thế là họ xa nhau Chỉ còn dòng Nêva cuồn cuộn chảy Ngôi sao chiều bùng cháy Tiếng chim kêu lạc lõng cuối trời xa… Năm tháng trôi qua, năm tháng cứ trôi qua Cô gái hiểu người yêu mình có lí Khi bụi thời gian nhuộm những sợi tóc đẹp trên mái tóc óng ả Khi ngọt ngào nhiều, cay đắng cũng nhiều hơn Nàng nghĩ gì Onga Becgon[1]? Câu thơ viết như một lời thú tội Ôi cái tuổi ngây thơ chẳng bao giờ có lỗi Khi nhắp vị ngọt ngào cay đắng của Tình yêu Vẫn những bờ đá hoa cương, vẫn những buổi chiều Và lớp trẻ lớn dần theo năm tháng Sẽ hợp tan bao mối tình trong trắng Sao vô tình chảy mãi hỡi Nê va? Đôi lứa nào sẽ vui trong hạnh phúc ngôi nhà Và ai sẽ suốt đời phải mang câu hát tiếc một thời thiếu nữ Ai nhớ hoài vì thuở xưa sẽ khóc than một thời trai trẻ Năm tháng dẫu qua rồi, cái vết thương lòng vẫn chảy máu dọc thời gian Nàng nghĩ gì hỡi Onga Becgon Khi trở lại dòng sông Nê va vẫn sóng chiều dào dạt Khi trở lại nơi ngày xưa câu hát giữa chừng lịm giữa làn môi Chuyện cũ đã qua rồi Nhưng xa đến vô cùng là người yêu thuở ấy Sẽ lạnh lẽo giá băng hay âm thầm lửa cháy Bởi câu hát khác xưa rồi, tiếng khóc cũng khác xưa Chỉ còn những chiều sóng nước Nê va Và lời nhắn nhủ dặn về tuổi trẻ Hãy rộng lượng, hãy là người tha thứ Sẽ chẳng phải đau lòng khi trở về kỉ niệm đầu tiên.
Bằng Việt
Thơ Tình Ngày Biển Động
poem.php?poem=tho_tinh_ngay_bien_dong__bang_viet
Chưa bao giờ anh ước đâu em Một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa… Trời ơi! Buổi sớm quá chừng thơm Anh gặp lại hương sen, năm anh mười tám tuổi, Một ánh vui táo tợn của mùa hè, Khi những vệt ong hôn vào nhuỵ hoa cháy bừng như vệt lửa, Những trận lốc, những cơn mưa trước hồn anh bỏ ngỏ… Và ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa Có thể nào anh ước đâu em?… Rất nhiều chuyện qua rồi. Rất nhiều chuyện giống như quên Sau tuổi hai mươi, ngỡ không cần đến nữa: Chút xôn xao trong hàng cây nắng nhỏ, Giọt nước tròn rung rinh trong lá sen, Cả gợn sóng mơ hồ trong ánh mắt riêng em, Màu trời xám mênh mông ngày động biển, Cánh bướm mai hồng, cơn mưa chiều tím, Một cửa sổ lặng thầm chi chút những sao rơi… Hạnh phúc ta cần, thực cũng giản đơn thôi Như chỉ ở trước ta trên một tầm tay với, Ngỡ rảo bước là sớm chiều đã tới Suốt cuộc đời, sao vẫn giục mình đi? Em có thể là gì sau trang sách Pauxtốpxki[1]? Là một ánh bình minh xanh mờ không thể tắt? Hay hương mát rừng thông cao ẩm ướt? Một bóng mây khắc khoải cả mùa hè? Anh không biết dãy phố ta đi hôm ấy gọi là gì? Không biết lá cây trên đầu sao buổi chiều phát sáng? Giọt nước mắt long lanh giữa tình yêu, tình bạn, Những kỷ niệm nơi này xáo trộn với nơi kia Anh và em (chỉ thế thôi). Và không có Pauxtốpxki “Ta đã lớn. Mà Pauxtốpxki đã chết!” Chỉ còn lại cuối cùng những cảm thông da diết Của tất cả những gì vừa có lại vừa không… Tất cả có thế thôi! Em – Màu trong suốt của trời xanh trên phố thợ, Chỗ mặn nhất của đầu bọt sóng tự khơi xa, Lại cũng là vết thương của anh, tuổi thơ của anh, nơi ẩn kín của hồn anh bão tố, Lá cỏ bồng gió ru trên bãi cát khô cằn, Đốm lửa nhỏ bất ngờ trong một đêm ngủ rừng, hai bàn tay lạnh cóng, Hay màu ngói đỏ đầu tiên, sau cả cuộc chiến tranh dài! Em thao thức trong anh lòng yêu lớn – Con Người! Yêu những thứ bị tàn phá đi, bây giờ cần dựng lại Yêu một cái cây tự lúc phải gây mầm cho đến khi ra trái, Yêu cái đẹp của cuộc đời, để buộc nó sản sinh thêm… Chưa bao giờ anh ước đâu em Một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa!
Bằng Việt
Từ Giã Tuổi Thơ
poem.php?poem=tu_gia_tuoi_tho__bang_viet
Ngỡ như đi suốt tuổi thơ Tới chặng đường này nghỉ lại Có gì bâng khuâng mãi Những cánh hoa bìm gợi nhớ rất xa… Ôi những xe trâu thủng thẳng vào cơn mơ Bắt tuổi nhỏ nóng lòng theo bước một Ôi những nương cao màu trăng lục nhạt Gạo lốc nuôi ta mùa vơi mùa đầy Cách đã ba ngàn ngày Lại trở lại đất này chung thuỷ Đứng rạo rực trước cuộc đời chống Mỹ Còn đeo ba-lô thắng Pháp sau lưng!… Những gì xưa làm nên chiến công Mười năm qua đã quen càng nhớ Những người bạn trong mắt xưa bé nhỏ Mười năm mà vùn vụt lớn lên Cảnh vật in trong tâm tưởng bình yên Mười năm thở nồng nàn xao động Dung mạo còn như giống Tầm cao đã khác rồi! Đã qua bao suy nghĩ nhất thời Qua tất cả những vui buồn bé bỏng Thời gian như ngọn sóng Lòng ta như đất bồi. Bao nhiêu cơn mơ kì lạ trong đời Nay còn lại những cơn mơ hữu ích Bao năm tháng đã qua nhiều thử thách Đôi mắt nhìn càng muốn hồn nhiên!… … Hoa bìm ơi hoa bìm! Vẫn tròn trặn, đơn sơ màu tím thế! Như ước vọng mở lòng ta thủ thỉ Có nét gì vẫn quyến rũ như xưa! Thôi từ giã tuổi thơ! Bước ra từ tám năm kháng hiến Lấy sự tích anh hùng làm chốn vịn Lại bước vào cuộc kháng chiến lần hai. Thôi từ giã tuổi thơ! Xốc hành lí lên vai Ta tính nốt những chặng đường đánh Mỹ (Cái khó nhất chợt lúc này hoá dễ Khi nhìn thấu mình tận đáy xưa, sau…) (1964-1965)
Bằng Việt
Lời Thỉnh Cầu Ở Nghĩa Trang Đồng Lộc
poem.php?poem=loi_thinh_cau_o_nghia_trang_dong_loc__vuong_trong
Mười bát nhang, hương cắm thế đủ rồi Còn hương nữa hãy dành phần cho đất Ngã xuống nơi này đâu chỉ có chúng tôi Bao xương máu mới làm nên Đồng Lộc Lòng tưởng nhớ xin chia đều khắp Như nắng trong thung, như cỏ trên đồi Hoa cỏ may khâu nặng ống quần, kìa! Ơi các em tuổi quàng khăn đỏ Bên bia mộ, xếp hàng nghiêm trang quá Thương các chị lắm phải không? Thì hãy quay về Tìm cây non trồng trên đồi Trọ Voi và bao vùng đất trống Các chị nằm còn khát bóng cây che Hai bảy năm trôi qua, chúng tôi không thêm một tuổi nào Ba lần chuyển chỗ nằm lại trở về Đồng Lộc Thương nhớ chúng tôi, các bạn ơi đừng khóc Về bón chăm cho lúa được mùa hơn Bữa ăn cuối cùng mười chị em không có gạo Nắm mì luộc chia nhau, rồi vác cuốc ra đường. Cần gì ư? Lời ai hỏi trong chiều Chúng tôi chưa có chồng và chưa ngỏ lời yêu Ngày bom vùi tóc tai bết đất Nằm xuống mộ rồi, mái đầu chưa gội được Thỉnh cầu đất cằn cỗi nghĩa trang Cho mọc dậy vài cây bồ kết Hương chia đều trong hư ảo khói nhang… Đồng Lộc 5.7.1995
Vương Trọng
Điều Giản Dị
poem.php?poem=dieu_gian_di__huyen_minh
Sinh ra ở trên đá Lớn lên từ ruột đá Ăn mèn mén bằng muôi gỗ Uống nước đun bằng ấm đồng. Đi trên con đường núi Mọi đỉnh núi Đều thấp hơn đầu gối Lá ngô nõn một màu Thân ngô thắm cả tàu Bàn tay em rất xinh Cần mẫn xe lanh dệt vải Khéo léo luồn kim thêu áo Đời ông bà Nước mắt rụng trên đá Đời chúng ta Nụ cười nở thành hoa Ăn mèn mén bằng muôi gỗ Uống nước đun bằng ấm đồng Thương anh Em giữ lửa suốt mùa đông Thương nhau Ta nối tình ta thắm mùa xuân.
Huyền Minh
Bài Hát Ru Em
poem.php?poem=bai_hat_ru_em__ho_dzenh
Ngủ đi, em bé anh yêu, Phòng em gió sáng dặt dìu tiếng hoa . Thu về, mùa đã nghe xa... Hoàng hôn nhân thế phai nhòa nhớ thương. Riêng em tóc biếc, môi hường Vui say bên nỗi đoạn trường là anh. Chiều đồi: cây tạ hồn xanh, Sương the lảng đảng, hoa cành tả tơi. Em vui, xuân sắc riêng trời, Hồn say giấc bướm, miệng cười vẻ hoa. Em ơi, chiều thế đương nhòa, Môi khô khôn níu, tên đà nhạt tên. Bao nhiêu nguyền cũ đương quên, Bao nhiều tình cũ đương rền rĩ than. Tiếng sầu mất giữa nhân gian, Nàng đi xa lắm và nàng đã vui. Anh về, lòng góa, tim côi, Lửa thiêng đem sấy lại đồi lạnh khô. Gửi em, giấc mộng đầu mùa, Hoa phai ghi dấu những giờ xót thương; Anh run, quỳ gối chân giường: - Em ơi! Cực lạc, thiên đường là em!
Hồ Dzếnh
Bài Thơ Tặng Vợ
poem.php?poem=bai_tho_tang_vo__ho_dzenh
Mình vừa là chị là em Tấm lòng người mẹ, trái tim bạn đời Mai này tới phút chia đôi Hai ta ai sẽ là người tiễn nhau? Xót mình đã lắm thương đau Tôi xin làm kẻ đi sau đỡ mình Cuộc đời đâu phải phù sinh Nước non chan chứa nghĩa tình, mình ơi!
Hồ Dzếnh
Buổi Hẹn
poem.php?poem=buoi_hen__ho_dzenh
Nắng vàng em mới lại Ôi! ngóng trông sao buồn. Tôi đi và đứng mãi, Mắt tìm xa xôi luôn... Tôi mơ chân trên đường, Áo màu trong lá thắm; Đường và cây mát lắm, Riêng lòng tôi đau thương. Tôi không hề yêu đương, Sao sầu tôi vương vương, Sao tình tôi bát ngát, Sao hồn tôi thê lương? Nhẽ nào trên Hà nội, Ngày vàng chia sáng, tối Không thấy nắng bay reo, Em quên gi đến nỗi? Đây, em tôi đây rồi! Màu áo mơ da trời, Mùa xuân bừng môi tươi, Nắng dồn theo gót bước. Đôi mắt long lanh cười - Ôi! đời hôm nay vui, Chim gió đừng mách nhé! Ta xé thơ đi rồi...
Hồ Dzếnh
Cảm Xúc
poem.php?poem=cam_xuc__ho_dzenh
Cô gái Việt Nam ơi! Từ thuở sơ sinh lận đận rồi Tôi biết tình cô u uất lắm Xa nhau đành chỉ nhớ nhau thôi Cô chẳng bao giờ biết bướm hoa Má hồng mỗi tiết mỗi phôi pha Khi cô vui thú là khi đã Bồng bế con thơ đón tuổi già Cô gái Việt Nam ơi! Ngọn gió thời gian đổi hướng rồi Thế hệ huy hoàng không đủ xóa Nghìn năm vằng vặc ánh trắng soi Tôi đến đây tìm lại bóng cô Trở về đường cũ hái mơ xưa Rau sam vẫn mọc chân rào trước Son sắc lòng cô vẫn đợi chờ Dãi lúa cô trồng nay đã tươi Gió xuân ý nhị vít bông cười Ai hay lòng kẻ từng chăm lúa Trong một làng con đã héo rồi Cô gái Việt Nam ơi! Nếu chữ "hy sinh" có ở đời Tôi muốn nạm vàng muôn cực khổ Cho lòng cô gái Việt Nam tươi
Hồ Dzếnh
Chiều
poem.php?poem=chieu__ho_dzenh
Trên đường về nhớ đầy Chiều chậm đưa chân ngày Tiếng buồn vang trong mây Chim rừng quên cất cánh Gió say tình ngây ngây Có phải sầu vạn cổ Chết trong hồn chiều nay? Tôi là người lữ khách Mây chiều khó làm khuây Ngỡ lòng mình là rừng Ngỡ hồn mình là mây Nhớ nhà châm điếu thuốc Khói huyền bay lên cây
Hồ Dzếnh
Chiều Xuân Trung Kỳ
poem.php?poem=chieu_xuan_trung_ky__ho_dzenh
Chiều xuân sang chuyến đò đông Trai tơ khăn lục, gái hồng thắm môi. Da sông mát rãi da trời, Đây mùa xuân bén trên loài cỏ hoa. Hiu hiu ... chiều ngả tà tà... Buồn lên xóm vắng, cây nhòa khói xa. Đời em như một lời tranh Và gần như tiếng bên đình trẻ reo. Nghìn thu hội lại một chiều, Buồn hơn nhớ, nhẹ hơn điều trông mong. Có tơ giăng mối hai lòng, Có muôn quan gió luồn trong một người.
Hồ Dzếnh
Chị Tôi
poem.php?poem=chi_toi__ho_dzenh
Ngày xưa còn nhỏ ngày xưa Tôi đeo khách bạc lên chùa dâng nhang Lòng vui quần áo xêng xang Tay cầm hương nến đình vàng mới mua Chị tôi vào lễ trong chùa Hai chàng trai trẻ khấn đùa hai bên “Lòng thành lễ vật đầu niên Cầu cho tiểu được ngoài Giêng đắc chồng” Chị tôi hai má đỏ hồng Vùng vằng súyt nữa quên bồng cả tôi Tam quan mái ngói chị ngồi Chị nghe đoán quẻ Chị cười luôn luôn Quẻ Thần mắt thánh mà khôn Số này chồng đắt mà con cũng nhiều Chị tôi nay đã xế chiều Chắc còn nhớ mãi những điều chị mơ Hằng năm tôi đi lễ chùa Chuông vàng khánh ngọc ngày xưa vẫn còn Chị ơi thấy vắng trong hồn Ít nhiều hương phấn khi còn thơ ngây Chân đi đếm tiếng chuông chùa Tôi ngờ năm tháng ngày xưa trở về
Hồ Dzếnh
Cỗ Bài Tam Cúc
poem.php?poem=co_bai_tam_cuc__ho_dzenh
Ngày Tết mải chơi tam cúc Không hay anh tới sau lưng Ghé lại gần em mách nước Kết luôn xe pháo mã hồng Ồ ván bài em đỏ quá Đỏ như đôi má ngày xuân Em có ăn trầu đâu nhỉ Mà sao người thấy bâng khuâng? Nắng mới rọi vào song cửa Rung rinh bóng lá cành doi Năm ấy em mười sáu tuổi Trăng tròn – anh chẵn đôi mươi Từ đó mỗi mùa đào nở Pháo xe lại rộn cây bài Có độ anh về, có độ Vắng anh, em nhớ mong hoài Mấy chục mùa xuân thấm thoát Nhớ thương hờn giận chen nhau Một bức tranh thơ bát ngát Quý thay cái thuở ban đầu! Nay tóc đời ta điểm bạc Bể đâu thời thế phôi pha Em ạ, cỗ bài tam cúc Vẫn thơm nguyên vẹn tình ta.
Hồ Dzếnh
Cơn Giận
poem.php?poem=con_gian__ho_dzenh
Có những cơn điên xé được đời, Những cơn quằn quại máu tanh hôi, Mà hồn rít lại rồi căng thẳng, Chờ nuốt không gian xuống khắp người. Ôi! những bàn tay cấu lấy tay, Và vò nát ngực, sóng lung lay Nghìn muôn tia lửa ngầu trong mắt, Rung cả thân mình, chuyển cả mây. Rồi răng, rồi lợi, rồi tim huyết Tất cả xô dồn... tất cả run... Gió cát xông lên, mưa bão rít... Hằng muôn con thác trút căm hờn! Một phút điên cuồng phá thỏa thuê, Cho sông đau khổ bớt tràn trề, Ai hay hơi máu hồn khi tắt Cả một trời thương lẳng lặng về. Hối hận, Cay, Chua đứng sững bên. Giọng cười mai mỉa buốt qua tim: Tôi mê, châm lửa cho nhà cháy, Lửa giận nguôi rồi, than tối đen.
Hồ Dzếnh
Đợi Thơ
poem.php?poem=doi_tho__ho_dzenh
Phút linh cầu mãi không về Phân vân giấy trắng chưa nề mực đen Khói trầm bén giấc mơ tiên Bâng khuâng trăng giãi qua miền quạnh hiu Tô Châu lớp lớp phù kiều Trăng đêm Dương Tử mây chiều Giang Nam Rạc rời vó ngựa quá quan Cờ treo ý cũ mây giàn mộng xưa Biển chiều vang tiếng nhân ngư Non xanh tha thiết trời thu rượi sầu Nhớ thương bạc nửa mái đầu Lòng nương quán khách nghe màu tà huân Buồn Tư Mã nhớ Chiêu Quân Nét hoa thấp thoáng ý thần đê mê Phút linh cầu mãi không về Phân vân giấy trắng chưa nề mực đen
Hồ Dzếnh
Duyên Ý
poem.php?poem=duyen_y__ho_dzenh
Đừng buồn nhưng cũng đừng vui, Êm êm nắng nhẹ qua trời rộn mưa. Hỡi người, tôi nói gì chưa? Tôi đương sắp nói, hay vừa nói ra? Trời đừng cho búp lên hoa, Cho khi gần đến, tôi xa mãi nàng; Cho tôi thoáng cảm mùi nhang, Hình dung xa vắng cung đàn rồi thôi. Chập chờn bướm nửa, hoa đôi Tình nên chỉ mộng khi đời sẽ thơ. Ước gì bạn mãi là cô Để duyên hai đứa bao giờ cũng tươi. Đừng buồn nhưng cũng đừng vui, Êm êm nắng nhẹ qua trời rộn mưa...
Hồ Dzếnh
Giản Dị
poem.php?poem=gian_di__ho_dzenh
Em ăn, em nói, em cười, Kiếp này không có hai người như em. Kinh thành: quần nhiễu, hàng len, Em tôi: aó trắng, quần đen sơ sàị Ai mà để ý vào ai, Quần đen lẫn bóng, áo gai lẫn mầu. Trên đời hai đứa yêu nhau Quần đen hóa đẹp, áo sầu hóa vui. Tình là hạnh phúc chia đôi, Hương lan kẽ đá, trăng soi dậm trường... Đừng mong ước cả Thiên Đường, Hãy xin lấy nửa tấc vườn vắng hoa. Tình người bướm lại, ong qua, Tình tôi con nước, canh gà hắt hiu. Sầu tôi bờ bến bao nhiêu, Nếu đời em để sắc điều gây nên...
Hồ Dzếnh
Giang Tây
poem.php?poem=giang_tay__ho_dzenh
Chị về làm dâu nhà tôi, Từ ngày má chị hồng đôi trứng gà. Nắng trần chưa nhuộm màu da, Chị còn giày nhiễu, quần hoa như ngày, Chị người ở mãi Giang Tây Thi thuyền kết lá, chăng dây đèn cầu. Nhưng từ chị về làm dâu, Da tơ nắng sạm, mái đầu gối giăng. Ôm tôi, chị bảo luôn rằng: "Chấp trăm Hà Nội chưa bằng quê ta!" Giang Tây hồ, đất bao la, Non ngây nước tóc, màu da rợn trời. Quan hà, từ nhấp ly bôi, Lòng đau nhớ nước qua người chị dâu. Năm năm mơ hội đèn cầu!...
Hồ Dzếnh
Giữ Gìn
poem.php?poem=giu_gin__ho_dzenh
Một câu ấy nói lên là lá rụng, Là mây chìm, là gió sẽ thay xanh, Là cây tươi sẽ mở nụ trên cành Và chim chóc sẽ bồi hồi nghe ngóng. Anh thấy gió một chiều thu xao động, Nghe mơ màng vin nặng mái mây cao, Trời trở buồn - ai hiểu nghĩa làm sao? Mây lạc nẻo, tim nghe chừng thất vọng. Một câu ấy nói lên là rợn sóng Cả một màu mây kín bốn phương xa; Trên bao lơn của năm tháng sầu qua, Anh ngậm miệng để chết dần theo Mộng! Một câu ấy nói lên là tuyệt vọng, Cây chính mùa, nhưng lá đã quên xanh Bướm đương vui, nhưng bướm sẽ xa cành, Một câu ấy nói lên là... hết sống !
Hồ Dzếnh
Hận Chinh Phu
poem.php?poem=han_chinh_phu__ho_dzenh
Ai đã sống như ta thời chói lói, Lưỡi gươm vàng đâm suốt bản đồ Âu, Khúc chiến thắng cao lừng trời vòi vọi, Cờ nguyên nhung mừng đóng gió Tây-châu. Thuở ấy, quân Nguyên áo giáp, nhung, Tay hươi hoa kích, đẹp vô cùng, Ngựa phi nuốt chửng ngày trăm dặm, Nắng chảy bồi hôi loáng khắp lưng. Tướng Nguyên mồm thét ra hơi lửa, Tay chỉ thành xa, kiếm rạch trời, Giấc mộng chinh biên hừng máu đỏ, Tâm hồn nung nấu vạc dầu sôi. Sa mạc mênh mông, người thấy đâu, Gió sương lạnh lẽo, giá băng sầu, Muôn hồn chiến sĩ trơ như đá, Đem quẳng ân tình xuống vó câu. Trăng lạ bao lần soi cảnh lạ, Mây vàng quan ải, gió biên cương, Lòng kiêu tham vọng, tràn cao cả Vẫn rõi, huy hoàng mộng bá vương. Vua Nguyên trong chín lầu cung cấm, Đốt nến ngồi xem bức cáo thư, Mơ bước quan quân ngoài vạn dậm Vang lừng ngựa hý gió Ba-tư... "Chiến sĩ một đi không trở lại", Chiến mã một đi không hề về, Giáo chỉ đường xông tên vút lối, Hồ đông máu tím lạnh ngồi tê... Khúc hát chinh phu rộn khắp đường, "Ta say trời lạ, khát trùng dương, Tay ta víu cả vào thiên hạ, Chận dưới ngai rồng một Bắc phương." Nhưng... khúc quân ca bỗng chốc ngừng. Chiến kỳ vấy máu đắp binh nhung, Phải chăng sông Bạch, trời Âu hẹp, Không đủ gươm thần rộng lóe vung?
Hồ Dzếnh
Hoa Mẫu Đơn
poem.php?poem=hoa_mau_don__ho_dzenh
Mẫu đơn nở cạnh nhà thờ Đôi ta trinh tiết đợi chờ lấy nhau. Em ạ, quê ta tháp giáo đường Sáng chiều vẫn vọng những hồi chuông Ai đi xem lễ tôi đi với Gió dạo lời kinh toả vấn vương Con gái nhà Chung xinh đẹp lạ Đẹp hơn cpn gái phố phường bên Ngày ngày hai buổi xưa đi học Mượn lối vườn hoa để gặp em Tôi nhớ từng viên đá lát thềm Từng hàng ngói nhỏ mái nhà êm Cây doi đứng cạnh hòn non bộ Toả mát đường đi gạch lát nem Ôi vật vô tri cũng có hồn Những ngày nắng mới những hoàng hôn Tình yêu sau trước đều như vậy Những thoáng vui xen những nét buồn Chủ Nhật tự nhiên thành buổi hẹn Gió bay tà áo trắng như thơ Mẫu đơn nở giữa hai lời nguyện Phảng phất còn thơm đến bây giờ Đêm Giáng Sinh này em ở đâu Nghe chuông có nhớ thuở ban đầu Ước chi sống lại thời xưa nhỉ Để trẻ ra và để hẹn nhau
Hồ Dzếnh
Hoa Xuân Đất Việt
poem.php?poem=hoa_xuan_dat_viet__ho_dzenh
Ta biết Ngươi là hoa xuân đất Việt! Tuổi xanh thắm nhưng lòng sôi chính huyết, Tóc bừng bừng nhưng ngút chí Non sông, Ngươi thèm say vũ bão, khát xung phong, Mơ chinh chiến vỡ tung lòng tủi cực. Ôi Nam Việt! Ôi hờn Non nước nhục, Tám mươi năm đau xót, tám mươi năm!... Một Giang sơn lầy lụa dấu thương tâm, Cả Thế kỷ vằn đen màu bại liệt! Niên thiếu hỡi, hỡi hồn trai đất Việt, Đứng lên đi, vì Tổ quốc vinh quang, Máu Ngươi bồi lên lớp máu lênh lang, Đời Ngươi họa nhịp đời mãnh liệt. Mùa xuân sáng bừng reo trong khí tiết, Ánh lê minh chói lọi nạm sơn hà, Ngươi đứng lên, làn mắt đắm phương xa, Tim rung động, tay lần trang Sử đẹp!... Ngươi phải chết, Ngươi cần tha thiết chết, Trở về chi, hoa bướm rụng từ lâu. Sau lưng Ngươi, rền rĩ vạn mồ đau, Gót đã trở, đây là giờ Đoạn tuyệt!... Niên thiếu hỡi, hỡi hồn trai đất Việt, Ta cầu mong một buổi sáng tinh sương, Nến chập chờn, hoa lạnh suốt âm dương, Đem cung kính đặt lên mồ Chiến sĩ, Nghe phơi phới khắp năm trời Chính khí Tiếng Sơn hà vang nhịp khúc Quân ca! Vì máu thần, Ngươi tưới đã lên hoa, Mùa Vinh hạnh kết khung đời rực rỡ! Ta đứng lặng, mỉm cười trong lệ nhỏ, Lòng bâng khuâng thầm vọng bóng ai xa... Mắt rung rinh ánh Đẹp của Sơn hà!
Hồ Dzếnh
Lặng Lẽ
poem.php?poem=lang_le__ho_dzenh
Tôi không chọn nắng, cầu mưa, Nhớ người không cứ về trưa hay chiều. Tôi yêu vì nắng cây reo, Bướm bay vô cớ, gió vèo tự nhiên. Đời tình: hoa thắm thêu duyên, Tóc mây vắt mộng, mắt huyền gợi mơ. Em là "người ấy" hay cô Sầu chung duyên kiếp làm thơ, đủ rồi. Tôi tin người để tin tôi, Để tin tưởng mãi rằng đời dễ tin. Tôi vui lòng sống trong im, Hồn nương bóng gió, lời chim đến người. - Yêu là khó nói cho xuôi, Bởi ai hiểu được sao trời lại xanh?
Hồ Dzếnh
Lỡ Đò
poem.php?poem=lo_do__ho_dzenh
Nhà em ở cách hai sông, Muốn qua bên ấy, phải vòng phía non. Lúa xanh sóng lúa reo cồn, Cây xanh dẫn lối, lối mòn cỏ tươi. Chân đi mắt ngoảnh trông trời, Khấn thầm: "Thượng-đế phù tôi kịp đò, Cho tôi mang tấm tình thơ, Gởi người xa mấy lần đò ngắm trông, Sông xuân hẹn chở hết lòng, Đò xuân đem hết chờ mong tới bờ. " Em ơi, anh lỡ chuyến đò, Chuyến đò thứ nhất, chuyến đò đời anh. Sông xuân thao thiết màu xanh, Sông xanh xanh quá, lòng anh lại tàn...
Hồ Dzếnh
Lũy Tre Xanh
poem.php?poem=luy_tre_xanh__ho_dzenh
Làng tôi thắt đáy lưng... tre Sông dài, cỏ mượt đường đê tư mùa. (1) Nhịp đời định sẵn từ xưa: Ươm tơ tháng sáu, lên chùa tháng giêng. Chợ làng mỗi quý mươi phiên, Đong ngô đổi gạo, trang tiền bằng khoai. Trong làng lắm gái, thưa trai, Nên thường có luật, chồng hai vợ liền ! Làng gần đô thị, tuy nhiên Mắt trong vẫn giữ được niềm sắt son Lâu rồi, truyền tử, lưu tôn Mầu duyên ân ái mây còn thoảng bay. Tôi yêu, nhưng chính là say Tình quê Nam Việt, bàn tay dịu dàng. Thơ tôi: đê thắm, bướm vàng, Con sông be bé, cái làng xa xa...
Hồ Dzếnh
Mái Lều Tranh
poem.php?poem=mai_leu_tranh__ho_dzenh
Mẹ tôi sống lặng trong làng nhỏ, Đâu biết thời gian đổi mới rồi; Lòng vẫn đau buồn thiên vạn cổ, Nào hay Non nước đã reo vui. Mồ hôi cứ thấm từng thân áo, Lưng mãi còng trên lớp bụi đời; Mẹ vẫn điềm nhiên trong dáng lão, Vun trồng mấy luống bắp, khoai tươi. Ngoài kia Niên thiếu ca Xuân mới, Trong lũy tre xanh, đời vẫn buồn. Ai biết để lòng yêu một buổi, Bay về thăm viếng mái cô thôn? Bao giờ cho sáng lều tranh nhỏ, Mẹ Việt Nam mừng nước Việt Nam? Hay vẫn đau buồn thiên vạn cổ, Những người không biết ánh Vinh quang?
Hồ Dzếnh
Mầu Cây Trong Khói
poem.php?poem=mau_cay_trong_khoi__ho_dzenh
Trên đường về nhớ đầy... Chiều chậm đưa chân ngày, Tiếng buồn vang trong mây... Chim rừng quên cất cánh, Gió say tình ngây ngây, Có phải sầu vạn cổ Chất trong hồn chiều nay? Tôi là người lữ khách, Mầu chiều khó làm khuây, Ngỡ lòng mình là Rừng, Ngỡ hồn mình là Mây, Nhớ nhà châm điếu thuốc, Khói xanh bay lên cây... (1)
Hồ Dzếnh