title
stringlengths
2
84
link
stringlengths
20
112
poem_text
stringlengths
47
126k
author_name
stringclasses
348 values
Chiều Hương Giang
poem.php?poem=chieu_huong_giang__nguyen_khoa_diem
Sau chiều nay, còn buổi chiều khác nữa Có thể mây cao, có thể nắng vàng Cơn gió thổi những buổi chiều chưa tới Tóc bao người bay rợi cả không gian Nhưng chiều nay con bò gặm cỏ Bên dòng sông như chưa biết chiều tan Tôi với nó lặng im bè bạn Mắt nó nhìn dìu dịu nước Hương Giang Những buổi chiều, những buổi chiều quê hương Tôi đã sống và tôi chưa được sống Nhưng chiều nay vô tình trong nắng muộn Mắt tôi nhìn trong suốt nước Hương Giang
Nguyễn Khoa Điềm
Có Một Ngày
poem.php?poem=co_mot_ngay__nguyen_khoa_diem
Có một ngày em không yêu anh Em đi thật xa Và mặc chiếc áo Anh chưa từng thấy bao giờ Em sẽ có cái cười Bằng ánh sáng của cái hôn khác Có nỗi buồn Bằng màu mưa khác Những buồn vui anh không có bao giờ Có một ngày Em tràn đầy hạnh phúc Ngày em không yêu anh Ngày em rời mái nhà xưa cũ ấy Và chiếc áo sờn vai ấy Anh từng hôn lên nỗi khó nhọc hàng ngày Em xoá mình đi Bằng chiếc khăn màu thơm ngát Cái ngày đó Anh sẽ bắt đầu Với anh Bằng bước chân ngày đón em Anh một chàng trai Với màu tóc khác Riêng năm tháng cuộc đời Thì vẫn như xưa.
Nguyễn Khoa Điềm
Con Chim Thời Gian
poem.php?poem=con_chim_thoi_gian__nguyen_khoa_diem
I Côộc Côộc Côộc Con gõ kiến đại ngàn Gõ nhịp thời gian Từng bước Từng bước chân Dẫm lên lối mòn đồng đội Ôi bàn chân bé tí Chân nao Gạo nặng vai Hơi em ngắn dập dồn chiến dịch Nhịp con tim Nhịp lời chim Thánh thót mồ hôi Giữa ngàn núi xưa cúi đầu lặng lẽ Bóng nhỏ gần bên mặt trời Côộc Côộc Côộc Những người Tà Ôi da màu than rẫy cũ Truốt vào lòng tay sần sùi da gỗ bứa Từng hạt vàng ẩm ướt mồ hôi Từng hạt vàng in sắc máu bàn tay Từng hạt vàng chiến thắng Tiếng con chim Đếm cho ta hạt thóc Đếm lòng ta hạt ngọc Và trái tim không biết rụng rơi Ta chắt chiu nuôi cách mạng nên người Côộc. Tiếng chim vang vọng Thành phố sau màu mây Ôi thương nhớ vẫn hôn lên cùng nắng hồng mỗi sáng Một thành phố cuối con suối này Uống nước đục ngầu mỗi chiều đầy bom đạn Đây, thành phố ta là những sa bàn Những mái đầu hoa râm đăm đăm nếp trán Lần bày tay rẽ lối những binh đoàn Đường phố thân yêu Ta lại học tên em theo hướng những binh đoàn xuất trận Ta vuốt ve ngàn mái ngói mênh mang Tay ta đau với trường thành vỡ rạn Và con cầu như tiếng nấc nằm ngang Cho ta làm một trái mù u Lăn theo chân các anh các chị Những trận xuống đường, những đêm không ngủ Cùng nhạc ngựa cha ông, cho ta đi nữa Về giữa phá Tam Giang. II Cánh rừng này mấy trận B.52? Cây cụt ngọn dựng bia vào trời xanh căm giận Nương sắn xương gầy mục nấm lân tinh Những con suối quay nguồn về huyện bom ngàn tấn Chim vỗ cánh về đây Khắc lên cây cháy bỉng Bằng một nốt rê trầm Ta bỗng nghe Tiếng nhặt khoan nhịp sênh tiền mẹ hát Tiếng âm ấm giọt tranh vừa nặng hạt Tiếng phồng căng con gà đất đầu xuân Tiếng chìm sâu buổi phóng cọc Bạch Đằng Tiếng đục vào đất đêm Tiếng khoan tường xuyên phố Tiếng đất rang lật dưới chân cha vỡ Tiếng bào thai mẹ đạp ngốt hầm sâu Và tiếng em rơi rơi... Như những mảnh lá đêm, mùa chia tay Hà Nội Ôi Tổ quốc ta yêu Người vời vợi Khi Người khổ đau không làm ta sợ hãi Trong căm hờn ta biết đường ta lên Như hôm nay trầm tĩnh tiếng chim Gõ không mỏi vào cửa ngày gian khổ nhất Vững tin. Vững tin Vững tin. III Côộc... Côộc... Côộc... Mũi tên bay thần tốc Những trận đánh chuyển giông trời lập hạ Những trận đánh làm lịch sử vặn mình trong nếp đá Biển tung xao sóng cuộn đằng đông Lũ phăng phăng thốc xuống đồng bằng Xáp thành cột, nhận chìm loài giặc nước Côộc. Côộc. Côộc... Những trống đồng Ngọc Lũ Những cồng trận Đam San Tiếng hô vang anh Trỗi Cùng ba mươi mốt triệu người nổi lên bão tố Côộc. Côộc. Côộc... Nhịp thời gian cấp tập nụ xòe Đã bén lửa, hỡi mùa hè sáu chín!
Nguyễn Khoa Điềm
Con Gà Đất, Cây Kèn Và Khẩu Súng
poem.php?poem=con_ga_dat_cay_ken_va_khau_sung__nguyen_khoa_diem
Nhân nghĩ về người thổi kèn trong "Mũi thép" kịch của Nguyễn Vũ I. Con gà đất bảy màu Sống bằng hơi con trẻ Hùng dũng gọi mùa xuân Mặt trời vàng long lanh trên chợ Gia lạc Ngày vui bay trong tiếng gà giòn giã Buổi sáng, buổi trưa, buỗi chiều, hối hả Ôi tiếng gà đầu năm Hạnh phúc tròn trong hơi sữa Nồng nàn mùi đất sang xuân Những con gà đất không ăn được Nó vỡ trên tay, trong giấc ngủ trẻ thơ Nó vở trên tay, một sự thật, không ngờ Mẹ ít tiền không đủ mua con khác Hẹn con mùa xuân sau. Mùa xuân sau, tuổi thơ đi qua Con gà đất của anh không còn gáy nữa Hạnh phúc chuyền môi một thằng bé bên nhà Cũng tiếng gà, cũng ngày xuân, hối hả... Lời mẹ hẹn thành xót xa. II Thành phố mọc như nấm độc những xnách-ba Mỹ và đĩ Lưỡi dao găm và đồng đô la Xe nhà binh trút vào đây hối hả Một mùa xuân quay cuồng và tan rã Một mùa xuân cố trốn một mùa đông Những con gà ướt trụi trốn mưa giông Anh đến: Hai tay nâng một cây kèn Một con gà sắt tây mẹ chưa hề hứa hẹn Và anh không mong Nhưng phải có tiền để không phải mua con gà mà mua sự sống Phải có tiền để được đứng ngả ba đường Ôi! tiếng kèn giật tròn như một vòng thòng lọng Riết lất cổ anh Treo anh lên giữa tiếng cười nghiêng ngửa Những tiếng kèn Nấc lên giữa bốn bức tường địa ngục Ngoài cửa kia những em giơ tay gầy chầu chực Cuối đường kia rung đất tiếng bom rơi Đất nước đau thương giận cho anh điệu nhạc Chẳng chia buồn, như một kẻ xa xôi Người thổi kèn thấy đời mình xoay trong ống sắt Muốn ngắt hơi Anh bỗng mơ một con gà bảy sắc Nở như hoa trên môi Đó là con gà bốn mùa không vở nát Gáy dưới mặt trời Bằng nhịp thở cuộc đời Vang trong xóm mạc Những con gà giục mùa sinh sôi... III Một mùa xuân tiếng đại bác rầm rầm Bản hành khúc những binh đoàn giải phóng Vút từng không tiếng gió phất cờ sao Ôi ngày hội của những người đứng lên đòi được sống Những âm thanh ngàn sóng đại dương trào... Người thổi kèn nhận phần mình khẩu súng Như nhận một chỗ ngồi dưới tay nhạc trưởng Chợt hiểu rằng, đây khao khát thẳn sâu Mẹ đã hẹn một lần và anh đợi từ lâu Anh đã đi từ Con gà đất cây kèn và khẩu súng Để nhận lấy tình yêu của thuở ban đầu
Nguyễn Khoa Điềm
Đất Ngoại Ô
poem.php?poem=dat_ngoai_o__nguyen_khoa_diem
Khu phố ngoại ô Tầm tã rụng bên dòng sông những người dân nghèo về đây như vỏ hến chiều chiều tấp lên các bến Khu phố ngoại ô Chân đất, đội áo nối vai Le te chợ Hôm, chợ Mai Đầu tắt mặt tối Khu phố ngoại ô nằm nghe mưa nguồn và sóng vỗ Đêm thầm tính những chuyến đò về trong giấc ngủ Trăn trở tôn đi những năm nào vỗ về một ngày lam lũ trong tiếng hát nấc dài cuối ngã ba sâu Tôi lớn lên trên khu phố buồn đau Không còn gặp cụ Trâu và những lâu đài xưa cũng chìm dần trong lá xanh trùm kín cửa Vườn thơ xưa không còn gã áo trắng đi về Ngơ ngẩn đọc thơ buồn trong tiếng guốc cạo râu Chỉ còn người phu xe cũ nghiên cốc rượu chiều nhòe những mái tôn Chỉ có nắng trời làm rát mặt những quán nghèo bám bờ đường nhựa Chỉ còn mẹ tôi ngồi bán hàng suốt mùa mưa Nước mắt thương chồng lạnh như hạt mưa đọng qua cửa thùng gương Ôi những cuộc đời sụt lở dần theo con nước mỗi năm lùa vô Đập Đá Chỉ có tiếng xe đoàn lê dương lăn lạo xạo trên những đốt sống lưng trần Chỉ có tiếng còi tàu há mồm những con giòi rúc vào mạch máu Trước Phu Văn Lâu lá cờ vàng như tài cải úa trước bến Văn Kâu Đau biết mấy lần mẹ hát khúc ca dao Lũ chúng tôi lớn lên Con gái đi học về còn biết ra sông gánh nước Con trai còn biết đọc Lục Vân Riên và thơ mụ Đội cho bà Qua hoàng thành cha ông gọi tên tôi tôi ù ù trong họng súng thần công Hịch Cần vương tưởng còn vang qua chín cửa Sắc đẹp nghìn xưa thấm từng trang lịch sử Đời bà con nghèo đọng giữa đáy truyền đơn Nước mặn lên lúa héo ở bên cồn Mẹ vẫn dặn "đổi nước ngọt" chứ đừng "bán nước" Nắng tháng năm run rẩy những oan hồn Người còn sống nhớ "Ngày thất thủ" Ôi mùa phượng hay lòng tôi cháy đỏ Chúng tôi đi. Từ cửa ngoại ô này Cái vẫy tay cuối cùng của thành phố thân yêu. Mười lăm năm đâu phải một ngày xa Thằng bạn cũ đã thành đồng chí Đêm đêm khơi từng ngọn lửa Kể tôinghe chuyện mụ lý, ông cò... Những tấm lòng bền bỉ Cứng như hòn đất chai Thở bằng hơi nghĩa khí Làm trăm nghề chỉ chừa nghề cho Mỹ Làm trăm thân cũng dân dã cụ Hồ Ơi đất phải ra đi và Đất phải trở về Là gạch ngói đau thương là chiến hào căm giận Là Trường Sơn dựng lên ngàn bệ phóng Là kỳ đài xưa ta khắc một câu thề Giải phóng! Có bao giờ như buổi sáng Xuân nay Chúng ta hay, nhìn độ lửa, ta hay Đất đuổi giặc đất vươn dài bén gót Mang Cá tan hoang, Phú Bài vỡ mặt Ngoại ô mở rồi trăm cửa ta băng băng Trái tim hồng lắp đầu súng chống tăng Ta đã lớn, ơi mẹ, em, đồng chí Dưới mái xưa nhìn theo ta ứa lệ Sức trăm năm nay chuyển xuống lòng đường Cả ngoại ô làm chiến lũy sông Hương Bắn tàu giặc như lá trúc vàng héo rụng Em gái cứu thương, em trai cầm súng Mẹ may cờ, em nhỏ đón văn công Cửa ủy ban rực rỡ lá cờ hồng Người lại, kẻ qua, thợ nề, thự mộc Cả chị tiểu thương năm nào tuyệt thực đều ngồi đây điểm mặt những quân thù... Cảm ơn mẹ sinh con trên thành phố. Ngàn ngày nắng và mưa, mười lăm năm bỡ ngỡ Nay con lại chào Người dưới một vùng đạn lửa Người đẹp vô cùng với khẩu súng trong tay Con lại về thăm ảnh cha xưa người chiến sĩ đánh Tây Mười lăm nắm, mới có mặt trên bàn thờ Bạn con đến thắp nén nhang thơm ngát Mắt cha vui phấp phới bóng trăm cờ... Ngoại ô bừng bừng tiếng hát Ngực căng phồng Người trấn cửa Thuận An. 4-1968 - 4-1969
Nguyễn Khoa Điềm
Đất Nước
poem.php?poem=dat_nuoc__nguyen_khoa_diem
Khi ta lớn Đất Nước đã có rồi Đất Nước có trong những cái "ngày xửa ngày xưa.." mẹ thường hay kể Đất Nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ bà ăn Đất Nước lớn lên khi dân mình biết trồng tre mà đánh giặc. Tóc mẹ thì bới sau đầu Cha mẹ thương nhau bằng gừng cay muối mặn Cái kèo, cái cột thành tên Hạt gạo phải một nắng hai sương xay, giã, giần, sàng Đất Nước có từ ngày đó.. Đất là nơi anh đến trường Nước là nơi em tắm Đất Nước là nơi ta hò hẹn Đất Nước là nơi em đánh rơi chiếc khăn trong nỗi nhớ thầm Đất là nơi "con chim phượng hoàng bay về hòn núi bạc" Nước là nơi "con cá ngư ông móng nước biển khơi" Thời gian đằng đẵng Không gian mênh mông Đất Nước là nơi dân mình đoàn tụ Đất là nơi Chim về Nước là nơi Rồng ở Lạc Long Quân và Âu Cơ Đẻ ra đồng bào ta trong bọc trứng Những ai đã khuất Những ai bây giờ Yêu nhau và sinh con đẻ cái Gánh vác phần người đi trước để lại Dặn dò con cháu chuyện mai sau Hằng năm ăn đâu làm đâu Cũng biết cúi đầu nhớ ngày giỗ Tổ Trong anh và em hôm nay Đều có một phần Đất Nước Khi hai đứa cầm tay Đất Nước trong chúng ta hài hòa nồng thắm Khi chúng ra cầm tay mọi người Đất Nước vẹn tròn, to lớn Mai này con ta lớn lên Con sẽ mang Đất Nước đi xa Đến những tháng ngày mơ mộng Em ơi em Đất Nước là máu xương của mình Phải biết gắn bó và san sẻ Phải biết hóa thân cho dáng hình xứ sở Làm nên Đất Nước muôn đời.. Những người vợ nhớ chồng còn góp cho Đất Nước những núi Vọng Phu Cặp vợ chồng yêu nhau góp nên hòn Trống Mái Gót ngựa của Thánh Gióng đi qua còn trăm ao đầm để lại Chín mươi chín con voi góp mình dựng đất Tổ Hùng Vương Những con rồng nằm im góp dòng sông xanh thẳm Người học trò nghèo góp cho Đất Nước mình núi Bút non Nghiên Con cóc, con gà quê hương cùng góp cho Hạ Long thành thắng cảnh Những người dân nào đã góp tên Ông Đốc, Ông Trang, Bà Đen, Bà Điểm Và ở đâu trên khắp ruộng đồng gò bãi Chẳng mang một dáng hình, một ao ước, một lối sống ông cha Ôi Đất Nước sau 4.000 năm đi đâu ta cũng thấy Những cuộc đời đã hóa núi sông ta Em ơi em Hãy nhìn rất xa Vào 4.000 năm Đất Nước Năm tháng nào cũng người người lớp lớp Con gái, con trai bằng tuổi chúng ta Cần cù làm lụng Khi có giặc người con trai ra trận Người con gái trở về nuôi cái cùng con Ngày giặc đến nhà thì đàn bà cũng đánh Nhiều người đã trở thành anh hùng Nhiều anh hùng cả anh và em đều nhỏ Nhưng em biết không Có biết bao người con gái, con trai Trong 4.000 lớp người giống ta lứa tuổi Họ đã sống và chết Giản dị và bình tâm Không ai nhớ mặt đặt tên Nhưng họ đã làm ra Đất Nước Họ giữ và truyền cho ta hạt lúa ta trồng Họ chuyển lửa qua mỗi nhà, từ hòn than qua con cúi Họ truyền giọng điệu mình cho con tập nói Họ gánh theo tên xã, tên làng trong mỗi chuyến di dân Họ đắp đập be bờ cho người sau trồng cây hái trái Có ngoại xâm thì chống ngoại xâm Có nội thù thì vùng lên đánh bại Để Đất Nước là Đất Nước nhân dân Đất Nước của nhân dân, Đất Nước của ca dao thần thoại Dạy anh biết "yêu em từ thở trong nôi" Biết quý công cầm vàng những ngày lặn lội Biết trồng tre đợi ngày thành gậy Đi trả thù mà không sợ dài lâu Ôi những dòng sông bắt nước từ đâu Mà khi về Đất Nước mình thì bắt lên câu hát Người đến hát khi chèo đò, kéo thuyền vượt thác Gợi trăm màu trên trăm dáng sông xuôi Người dạy ta nghèo ăn cháo ăn rau Biết ăn ớt để đánh lừa cái lưỡi Cái cuốc, con dao, đánh lừa cái tuổi Chén rượu đánh lừa con mỏi, cơn đau Con nộm nag tre đánh lừa cái chết Đánh lừa cái rét là ăn miếng trầu Đánh lừa thằng giặc là chuyện Trạng Quỳnh Nhưng lạ lùng thay, nhân dân thông minh Không hề lừa ta dù cao dao, cổ tích Ta lớn lên bằng niềm tin rất thật Biết bao nhiêu hạnh phúc có trên đời Dẫu phải cay đắng dập vùi Rằng cô Tấm cũng về làm hoàng hậu Cây khế chua có đại bàng đến đậu Chim ăn rồi trả ngon ngọt cho ta Đất đai cỗi cằn thì người sẽ nở hoa Hoa của đất, người trồng cây dựng cửa Khi ta đến gõ lên từng cánh cửa Thì tin yêu ngay thẳng đón ta vào Ta nghẹn ngào, Đất Nước Việt Nam ơí Em nghe không trái thị đã rơi xuống tay người Trai không chỉ rơi vì sức hút đất đai Trái rơi vì tay người ao ước Khi trái chạm tay người và người ấm ủ Thì lừng hương và cô Tấm bước ra Đi trả thù và sống Tự do Không rơi xuống bùn, ôi trái thị quê ta Để bùn lấm và thành bùn vạn kiếp Rơi vào tay người, đó là định luật Của đấu tranh và nhân nghĩa Việt Nam Tuổi trẻ ơi trong sương gió tháng năm Ta đã lớn rồi, chín đầy hy vọng Hãy ngã xuống tay nhân dân, hỡi sắc vàng của nắng Hỡi hương thơm của nồng mặn mồ hôi.. Hãy ngã vào tay nhân dân, đừng vãi đừng rơi Đừng do dự, đừng hoài nghi nữa Hãy yêu nhân dân và nghe người nhắn nhủ Hãy tìm sức mạnh trên cơ thể nhân dân Nhân dân đang đi lên đội ngũ trùng trùng Thế vô tận của nghìn năm giết giặc Lửa đã cháy hồng hào mặt đất Mùa chín tình yêu, mùa chín hận thù Không bao giờ xương máu phải bơ vơ Ôi sông núi uy nghi ngàn dặm đất Có nghe tiếng chúng con: Xin có mặt Nguyện làm người xung kích của quê hương Đấy tiếng hát chúng con: tiếng hát xuống đường!
Nguyễn Khoa Điềm
Đất Nước (trích Đoạn)
poem.php?poem=dat_nuoc_trich_doan__nguyen_khoa_diem
Khi ta lớn lên Đất Nước đã có rồi Đất Nước có trong những cái “ngày xửa ngày xưa…” mẹ thường hay kể Đất Nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ bà ăn Đất Nước lớn lên khi dân mình biết trồng tre mà đánh giặc Tóc mẹ thì bới sau đầu Cha mẹ thương nhau bằng gừng cay muối mặn Cái kèo, cái cột thành tên Hạt gạo phải một nắng hai sương xay, giã, giần, sàng Đất Nước có từ ngày đó… Đất là nơi anh đến trường Nước là nơi em tắm Đất Nước là nơi ta hò hẹn Đất Nước là nơi em đánh rơi chiếc khăn trong nỗi nhớ thầm[1] Khăn thương nhớ ai Khăn rơi xuống đất. Khăn thương nhớ ai Khăn vắt lên vai. Khăn thương nhớ ai Khăn chùi nước mắt. Đèn thương nhớ ai Mà đèn không tắt. Mắt thương nhớ ai Mắt ngủ không yên. Đêm qua em những lo phiền Lo vì một nỗi không yên mọi bề.">[1] Đất là nơi “con chim phượng hoàng bay về hòn núi bạc” Nước là nơi “con cá ngư ông móng nước biển khơi”[2] Thời gian đằng đẵng Không gian mệnh mông Đất Nước là nơi dân mình đoàn tụ Đất là nơi Chim về Nước là nơi Rồng ở Lạc Long Quân và Âu Cơ Đẻ ra đồng bào ta trong bọc trứng Những ai đã khuát Những ai bây giờ Yêu nhau và sinh con đẻ cái Gánh vác phần người đi trước để lại Dặn dò con cháu chuyện mai sau Hàng năm ăn đâu làm đâu Cũng biết cúi đầu nhớ ngày giỗ Tổ Trong anh và em hôm nay Đều có một phần Đất Nước Khi hai đứa cầm tay Đất Nước trong chúng mình hài hòa nồng thắm Khi chúng ta cầm tay mọi người Đất nước vẹn tròn, to lớn Mai này con ta lớn lên Con sẽ mang đất nước đi xa Đến những tháng ngày mơ mộng Em ơi em Đất Nước là máu xương của mình Phải biết gắn bó san sẻ Phải biết hóa thân cho dáng hình xứ sở Làm nên Đất Nước muôn đời… o O o Những người vợ nhớ chồng còn góp cho Đất Nước những núi Vọng Phu[3] Cặp vợ chồng yêu nhau góp nên hòn Trống Mái[4] Gót ngựa của Thánh Gióng đi qua còn trăm ao đầm để lại[5] Chín mươi chín con voi góp mình dựng Đất tổ Hùng Vương[6] Những con rồng nằm im góp dòng sông xanh thẳm[7] Người học trò nghèo giúp cho Đất Nước mình núi Bút non Nghiên.[8] Con cóc, con gà quê hương cùng góp cho Hạ Long thành thắng cảnh[9] Những người dân nào đã góp tên Ông Đốc, Ông Trang, Bà Đen, Bà Điểm[10] Và ở đâu trên khắp ruộng đồng gò bãi Chẳng mang một dáng hình, một ao ước, một lối sống ông cha Ôi Đất Nước sau bốn ngàn năm đi đâu ta cũng thấy Những cuộc đời đã hóa núi sông ta… Em ơi em Hãy nhìn rất xa Vào bốn ngàn năm Đất Nước Năm tháng nào cũng người người lớp lớp Con gái, con trai bằng tuổi chúng ta Cần cù làm lụng Khi có giặc người con trai ra trận Người con gái trở về nuôi cái cùng con Ngày giặc đến nhà thì đàn bà cũng đánh Nhiều người đã trở thành anh hùng Nhiều anh hùng cả anh và em đều nhớ Những em biết không Có biết bao người con gái, con trai Trong bốn ngàn lớp người giống ta lứa tuổi Họ đã sống và chết Giản dị và bình tâm Không ai nhớ mặt đặt tên Nhưng họ đã làm ra Đất Nước Họ giữ và truyền cho ta hạt lúa ta trồng Họ truyền lửa cho mỗi nhà, từ hòn than qua con cúi Họ truyền giọng điệu mình cho con tập nói Họ gánh theo tên xã, tên làng trong mỗi chuyến di dân Họ đắp đập be bờ cho người sau trông cây hái trái Có ngoại xâm thì chống ngoại xâm Có nội thù thì vùng lên đánh bại Để Đất Nước này là Đất Nước Nhân dân Đất Nước của Nhân dân, Đất Nước của ca dao thần thoại Dạy anh biết “yêu em từ thuở trong nôi”[11] Biết quý công cầm vàng những ngày lặn lội[12] Biết trồng tre đợi ngày thành gậy Đi trả thù mà không sợ dài lâu Ôi những dòng sông bắt nước từ đâu Mà khi về Đất Nước mình thì bắt lên câu hát Người đến hát khi chèo đò, kéo thuyền vượt thác Gợi trăm màu trên trăm dáng sông xuôi…
Nguyễn Khoa Điềm
Giặc Mỹ
poem.php?poem=giac_my__nguyen_khoa_diem
Khi tên lính Pháp cuối cùng đi đến trước dòng sông Vươn qua thành cầu soi mặt mình dưới nước Nó bỗng nhổ nước bọt vào nơi nó vừa ngắm được Khuôn mặt chủ nghĩa thực dân cũ tan rồi trên sông nước quê ta Tên lính Pháp quay đi Tên lính Mỹ vào ngay.. Không ở đâu bằng đất nước Việt Nam này Nơi nhân loại thêm một lần nhìn thấy Những tội ác con người đã đi qua bỗng hồi sinh trở lại Như những tầng diệp thạch vỡ làm đôi Và những con bò sát khổng lồ ùa ra múa vuốt liếm môi Rồi những Khan Tác-Ta bỗng bước ra từ bão cát Rồi những cuộc Thập tự chinh với đầu người trên mũi mác Rùng rùng đi tàn phá nước non này Những bọn chúa tự hào lối đánh bánh xe quay? Giờ đã có trực thăng treo người vào không khí Xưa giết người bằng hóa chất, điện tử, prô-tông Xưa quan lại đánh ta bằng đầu gậy bịt đồng Nay chúng quật ta bằng cao su đột sắt Quật chết người vẫn không hề tái mặt Vì giết người máu chẳng dính tay chán Xưa chúng âm u mở tòa án giảo hình Bắt trí tuệ đến đây quỳ gối xuống Nay "Sám hối" vẫn tràn đầy ánh sáng Điện một nghìn oát xoay chiều vào cốt lõi thần kinh Chuồng cọp của lãnh chúa xưa đáng gọi hôi tanh Nay miệng những thằng ác ôn đã thanh ngòm gan với máu Xưa "Luật cọ vế" và vinh hoa sáng tạo Nay thú tính, dâm ô thành lý thuyết tôn thờ Xưa một người chỉ đâm chết một người Nay một cái bấm nút, một cái đạp càn bom Mỹ giết ta hàng chục hàng trăm ngọt xớt Xưa đinh đóng bằng tay, nay đinh đóng bằng bom rốc-két Mặt thằng giặc lái giết người vẫn có dáng ngắm trăng sao Xưa khủng bố dân, chúng đem ta ra giữa chợ chặt đầu Nay hiện đại, vô tuyến truyền hình sẽ đưa vào bữa cơm chiều nhân loại Để loài người vừa ăn vừa xem máu vãi Dần dà quen các chết tựa cơm ăn Quen lối giết người, quen mặt xâm lăng Quen kinh sợ, quen vục đầu trong vật chất! Không ở đâu trí tuệ bị gọi nhầm tên kỳ quặc Bằng những mưu đồ của Giôn Xơn, Ních Xơn Mượn những công trình của máy tính, vi phân Chúng phân tích máu xương ta thành tỷ lệ Uốn công lý quăn quen làm thước kẻ Rồi viết lên những định luật Việt Nam Làm tiền đề cho sự tàn bạo thế gian Chúng công bố: Để phá 5 tấn thóc Việt cộng phải phá 50 tấn thóc của dân chúng Ngược lại: Phải giết 500 dân Mỹ Lai để đừng sót một tên Việt cộng Để khuất phục một dân tộc trong 10 năm "thời kỳ Việt Nam" phải dám đẩy lùi dân tộc ấy về đồ đá ngàn năm Vì một cuộc hành quân phải hủy diệt hàng vạn mẫu tây rừng Vì một đòn pháo kích ở Plây-cu phải trả đũa xuống sông Hồng Hà Nội Vì một thành phố Mỹ Tho cần cứu nguy phải hạ sát ngay thành phố ấy Vì sự tồn vong của học thuyết màu da, phải đầu cơ, hàng vạn xác da vàng Vì một một tên bù nhìn, nửa triệu lính Mỹ phải đem sang Vì lợi ích của 400 ông vua, 200 triệu người Mỹ phải góp tiền, góp máu Vì tinh thần một tên lính Mỹ phải nói có 2.000 Việt cộng bị giết mỗi tuần trên mặt báo (Thiếu chừng nào thì moi cốt, giết vào dân!) Vì quyền giết người Việt Nam phải giết 4 sinh viên Mỹ ở Ken Vì tổng thống, phải xích tay hàng vạn người biểu tình nổi loạn Vì và phải.. cái tương quan độc đoán Cái mệnh đề, cái lô-gích cuồng điên Các tỷ lệ ném ra bất chấp cán cân Chỉ cần sự bảo chứng của đô la và súng máy Cùng cái đầu tối tăm của Giôn xơn, Ních Xơn đặt vào trên đấy! Không ở đâu con người trước con người Thành "chó dại", "Trâu điện" và "Đĩa đói" Điều kinh tởm, chúng vẫn mượn tiếng người để nói (Vẫn phải "nói" với ta vì ta vẫn là người) Thú tính gầm lên trong chữ nghĩa, câu lời: "Tao đánh mày cho tuyệt đường sinh nở!" Tao moi gan mày thử xem to nhỏ!" Tao đập vỡ óc mày xem tư tưởng Việt Cộng ra sao? "Tao phá tiết trinh của mày để mày đừng mơ với mộng! "Tao giết con mày để xem mày thương con hay Việt cộng!" "Tao vặt râu thằng già này vì nó dám bằng tuổi cha tao!" Chúng đánh để ta không tìm được chiều cao Của thân thể, của ước mơ, hạnh phúc Chúng đánh ta bật rễ ngoài mặt đất Hết cầm cày, cầm búa, dắt trẻ, yêu thương Chúng đánh ta tê liệt những phản ứng bình thường Vui cới con người, buồn khi nắng xuống Chúng đánh ta trụy hết những bào thai truyền thống Từng đẻ ra nhân nghĩa, anh hùng, Nguyễn Trãi, Nguyễn Du.. Chúng đánh cho ta khắc nghiệt trước cái hôn Juliet-Romeo Không bén mảng những cánh rừng của Ăng Đéc Xen, những bãi biển Ta Go nhìn đầy non trẻ Chúng đánh cho cả dân tộc ta biến hình thành sứa Trôi bập bềnh theo cuồng lưu của chủ nghĩa thực dân Và trên nền đau của thế kỷ bị xâm lăng Chúng biểu diễn cuộc đời ta thành véc-tơ, đồ thị Bằng chính máu chúng ta nhằm chứng minh hiệu năng vũ khí? Tên Mỹ kia! Mày bị căm ghét đời đời Mày không giết nổi ta, cũng như không giết nổi sự kinh miệt của loài người Không giết nổi sự dày vò sẽ di truyền trong huyết hệ Của chính mày. Vào những năm 60, 70 thế kỷ Mày đến Việt Nam. Và đánh mất ở đây tất cả những giá trị cao quý con người Đánh mất Linh Côn, Giép Phốc Xơn, Hê Minh Uê..trong những bãi B.52 Mất tất cả để trở thành số không khủng khiếp (Cái mày muống giáng cho ta, thì chính mày lãnh hết) Không tự do, không sức mạnh, không hài hòa Không quan vinh, không trí tuệ, không thơ ca Không là không dẫu nhân với triệu lần Ních Xơn toan tính Để chỉ là hư vô tiếng chuông, mịt mùng số lính Cứ ngày đêm đồng vọng giữa Oa Sinh Tơn Trong khi các người trả món nợ oán hờn Ngã gục chết trên mũi giày tội ác Ngã gục chết trong cô đơn đậm đặc Với vết giày răng chó gặm vào tim..
Nguyễn Khoa Điềm
Gửi Anh Tường
poem.php?poem=gui_anh_tuong__nguyen_khoa_diem
Về những gì tôi muối nói cùng anh Là buổi cách xa mà mùa xuân đẹp quá Hoa riềng trắng bên hiên nhà yên ả Và lũ ve rừng kêu khi trăng lên Bom vẫn rền xé nát cả trời đêm Truyền đơn giặc bên đường như xác lá Nhưng tất cả không thể nào đe dọa Một giọt nắng lành chầm chậm chuyển trên vai Cùng những điều tôi muốn nói chiều nay ... Trong chiến tranh này ai nói dùm ta Những kỳ diệu như một mùa nước lớn Mà trí tuệ riêng quá chừng bé bỏng Trong cuộc đấu tranh xoáy sóng bốn bề Ôi những điều cần phải hát say mê Là bài hát vô cùng Tổ quốc Những năm tháng trường chinh đánh giặc Không phút nghỉ ngơi, không thoáng chần chừ Lối đường làng ta chọc chú ve xưa Nay là lối em ta đào hầm đặt bẫy Những trận giả trẻ con ta từng chơi, buổi ấy Em ta nay là máu, lửa căm thù Không kịp nghe Thạch Sanh và tròn tiếng mẹ ru Đứa xuống hầm nôi đưa lòng đất Giấc ngủ nào cũng mơ mặt trời lên Trang sử nhà trường chỗ ta nhớ ta quên Bỗng sáng rực trong đầu giừ xuất trận Và trong sáng như bầu trời chiến thắng Bốn ngàn năm dựng nước chúng ta thề Theo tiếng Bác Hồ trên Đất tổ của trăm quê... Thành phố tuổi thơ tôi chưa từng đi hết Anh biết chăng tôi lại học tên Người Trên những hướng các binh đoàn xuất trận Trên những hướng đi về phía mặt trời Và Ưu Điềm nơi mẹ đẻ ra tôi Chao thương nhớ là tiếng bìm bịp nước Ngày ba bữa nghẹn khoai và rau luộc Hai mươi năm vẫn thắc thỏm một ngày về Sống lại những gì làm nên thịt da se Tôi lại gặp đồng chí bí thư chỉ còn bàn tay mặt (Anh vấn thuốc như ta cầm búp ngọc lan thơm mát) Chỉ một bàn tay nắm chặt mấy vùng thôn Tự đậy hầm và bắn lũ ác ôn Ngày đen tối giữ tròn tình đồng chí Ôi có cách nào tôi trao cho anh bàn tay tôi nhỏ bé Anh dễ dàng giữ mãi đất lòng tôi... Và thế đó những gì ta nhận được Trên giác quan mở rộng đến nghìn ngày Từ một buông làng khuất dưới bóng Chư Lây Hay một sóc Bom Bo bỗng ngân thành tiếng hát Đều cho nhớ cho thương, cho nước mắt Tưởng như ta từ nơi ấy sinh ra Đã ngắt ngọn rau rừng và vung nhịp chày ba... Ôi Hà Nội có bao giò thương nhớ thế Một đóa hoa rừng đủ nhó một công viên Một quãng dốc nhớ thang lầu đại học Đêm Hà Nội bắn rớt máy bay thù, bỗng vang giọng Bích Liên Tưởng như chính "Ta đi trên đường Hà Nội..." Tưởng kiêu hãnh như sắc hồng lửa chói Tưởng ngoại ô nhường chỗ chuyến tàu chen Đêm cuối tuần ai cũng thấy thân quen Nhưng không phải nhớ nhung chính nơi này tôi lại thấy Tất cả ai cũng đi từ Hà Nội Từ một nụ cười sắc áo dáng đi Từ một chiến công hay nét chữ phong bì Trong kỷ niệm và trong nhiều mơ mộng Hà Nội đó bắt đầu sự sống Mỗi đời riêng và đất nước hôm nay... Chúng ta đi, ngày tháng đường dài Lòng ấm áo muôn vàn tình cảm lớn Biết xếp gọn những gì còn lướng vướng Biết nhìn ra nước mắt bạn bè Biết quý trọng quãng đường ta đã từng đi Ta đi tiếp để trở về cùng có mặt Tận buổi cờ hoa tung vẫy chúng ta về... Anh nhớ đêm nào nghe nhạc Bét Tô Ven Mưa thấm qua hầm dĩ nhờn trên mặt Bom tọa độ vung xòe năm ngón sắc Muốn bới tung chỗ kiêu hãnh chúng ta nằm Trong chương cuối cùng bản giáo hưởng thứ năm Đó là lúc trái đất vừa tỏa nắng Ta reo lên cho nhạc sĩ nghe cùng: - Thiên tài ơi, trận đánh. Anh cũng tấn công! Anh nghĩ gì hỡi bạn mến thương ơi Khi tiếng gà rừng vui như đường phố sớm mai Khi sao hôm xanh như ngọn đèn trước ngõ Lạc đêm rừng nhớ trăm bạn bè một thuở Chở võng giữa mùa đông võng bạn cũng lay cùng Lội trăm suối rừng xuôi nhớ một dòng sông Có phải ta bỗng yêu đời ta kỳ lạ Yêu mặt trời thêm một ngày hối hả Yêu Việt Nam ta yêu Huế của lòng ta Yêu Bác Hồ mặc chiếc áo vải đà Để tất cả choàng trăm hoa chiến thắng Yêu hạt muối đã giàu thêm vị mặn Của mồ hôi xương máu đường dài Yêu nụ cười và từng cái bắt tay Ngày bè bạn đi vào vùng hậu địch... Anh Tường ơi sao những gì muốn nói Là buổi chiều rạo rực những hàng cây Đứng giăng hàng cành với là chen xây. Mà nỗi nhớ như trời xanh bất chợt Bỗng sáng hiện trong cành sâu kín nhất Là nỗi lòng người bạn đã đi xa Sau cuộc hành quân, ngồi lại hát thầm thì... 4-1970
Nguyễn Khoa Điềm
Hình Dung Về Chê Ghêvara
poem.php?poem=hinh_dung_ve_che_ghevara__nguyen_khoa_diem
Tôi hình dung Chê đi trong rừng Với khẩu A.K Những viên đạn cài trong băng Như hàm răng nghiến chặt Tôi hình dung Chê đi trông đêm Đầu hơi cúi để nhận hướng từ mặt đất Những đống lửa rừng và ngôi sao không tên Đều cháy lên từ tình yêu Tổ quốc Tôi hình dung Chê cuộn mình trong cơn sốt rừng Thèm một bàn tay vuốt lên vầng trán Ôi khi bàn tay người yêu ta bị mười cái đinh nhọn cắm Kẻ thù! Nhăn buốt trán Chê vùng đi! Tôi hình dung mắt Chê lấp lánh điều chi Chê rủ đất sau trận bom rải thảm Ôi đôi mắt có tận cùng ánh sáng Của tình yêu và trang sách Mác xanh tươi Tôi hình dung Chê đứng trước cuộc đời Mười họng súng kẻ thù gương tận ngực Tỳ tay lên cái chết làm diễn đàn "Hãy nhớ lấy lời tôi"-Chê kêu gọi "Nhân loại cần nhiều ViệtNam cho nhân loại!" Tôi đi hoài với những hình dung Về Chê Ghêvara, người nghĩa quân Như mang một chiếc Tây-ban-cầm trước ngực... Từ mặt đất và trong lòng đất Nơi in sâu những dấu chân du kích Quê hương tôi, Việt Nam Tôi bỗng nhận ra trong những dấu chân Trọn vẹn trang nhật ký đời Chê Đã được viết lên Trên mỗi thước đất của loài người đi tới... 11-12-1972
Nguyễn Khoa Điềm
Hồi Kết Cuộc
poem.php?poem=hoi_ket_cuoc__nguyen_khoa_diem
Chúng nó đã đi rồi Những tên đã đến 100 năm Những tên vừa đến 20 năm Chúng nó đã lội ra biển Đông Chúng nó đã bay về trời Tây Lũ cá sấu và ó diều Những tên xâm lược! Vào một ngày mai Xin mời bạn đến đây (Cả những kẻ hôm nay mới cúi đầu rời bước) Các bạn sẽ được bình an trên mặt đất Không biết dưới chân mình là một hố bom Nhưng ngày ấy chúng tôi không cần nói ra điều đó nữa. Không nói đến những cái hố Mà đáy của nó Lại nằm trong đáy mắt mẹ tôi Những hố đen xa vời Mẹ từng nhìn trong trăm năm đời mẹ. Và có thể con cái chúng tôi Sẽ rủ bạn đến một hố bom đã thành ao cá Cháu sẽ ném vào đấy một sợi chỉ câu Một sợi chỉ không gây nên sóng nước Và cháu sẽ giật ra từ màu xanh yên tĩnh Những con cá bạc Những con cá mà lũ cá sấu và ó diều không thể tha đi 1973
Nguyễn Khoa Điềm
Khoảng Trời Yêu Dấu
poem.php?poem=khoang_troi_yeu_dau__nguyen_khoa_diem
Khi nhà em ở phía đông Mỗi ban mai, mặt trời hồng chỗ em Tưởng như em đó, bên thềm Hồng hào chải mái tóc mềm xuống vai Lòng anh bát ngát ngày dài Mênh mông hoa lá mang hoài nắng em Hỡi người con gái dịu hiền Hóa thân làm mặt trời bên cuộc đời Yêu em, yêu cả khoảng trời Sương giăng buổi sớm, nắng dời chiều hôm Tháng tư giông chuyển bồn chồn Hạt mưa vây ấm, nỗi buồn cách xa... Phía em, phía của quê nhà Trắng là tóc mẹ, xanh là áo em Anh đi kháng chiến trăm miền Hướng dương thương nhớ vẫn nghiên phía này. 6-1970
Nguyễn Khoa Điềm
Khúc Hát Ru Những Em Bé Lớn Trên Lưng Mẹ
poem.php?poem=khuc_hat_ru_nhung_em_be_lon_tren_lung_me__nguyen_khoa_diem
Em cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ Mẹ giã gạo mẹ nuôi bộ đội Nhịp chày nghiêng giấc ngủ em nghiêng Mồ hôi mẹ rơi má em nóng hổi Vai mẹ gầy nhấp nhô làm gối Lưng đưa nôi và tim hát thành lời: Ngủ ngoan a Kay ơi, ngủ ngoai a Kay hỡi Mẹ thương a Kay, mẹ thương bộ đội Con mơ cho mẹ hạt gạo trắng ngần Mai sau con lớn vung chày lún sân... Em cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ Mẹ đang tỉa bắp trên núi Ka Lưi Em ngủ ngoan em đừng làm mẹ mỏi Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi Mặt trời của mẹ, em nằm trên lưng Ngủ ngoan a Kay ơi, ngủ ngoan a Kay hỡi Mẹ thương a Kay, mẹ thương làng đói Con mơ cho mẹ hạt bắp lên đều Mai sau con lớn phát mười Ka Lưi... Em cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ Mẹ đang chuyển lán, mẹ đi đạp rừng Thằng Mỹ đuổi ta phải rời con suối Anh trai cầm súng, chị gái cầm chông Mẹ địu em đi để đánh trận cuối Từ trên lưng mẹ, em đến chiến trường Từ trong đói khổ em vào Trường Sơn Ngủ ngoan a Kay ơi, ngủ ngoan a Kay hỡi Mẹ thương a Kay mẹ thương đất nước Con mơ cho mẹ được thấy Bác Hồ Mai sau con lớn làm người Tự do...
Nguyễn Khoa Điềm
Lau
poem.php?poem=lau__nguyen_khoa_diem
Xe đi trong rừng lau Lau làm mây, lau làm bàn tay Vuốt nhẹ vào buồng lái Buồng lái ta có giàn tre làm mái Thêm lau che đường, buồng lái hóa nhà ta Kỷ niệm tuổi thơ phơ phất bóng lau qua Lớp trẻ đi những triền đồi bãi sóng Trên vai bạn cờ lau tập trận Lịch sử ngàn xưa là ước mơ nay Xe đi trong rừng lau gió lay.. Những hòm đạn ba-mươi-cân nén chặt thùng xe Những tải gạo năm-mươi-cân căng tròn nóng hực Truyền thuyết xưa và thần thoại nay Lấp lánh khung trời cánh hoa lau bay Thung lũng A Xo một bầu cộng hưởng Bê-năm-hai và pháo địch rú gào Nhưng năm năm trời xe ta đi là thế Dìu dắt cửa ngoàn vẫn tiếng lau xao Yêu những đồi lau ra trận đêm nao Lau thắp sáng hai bờ vực thẳm Qua trọng điểm gạt mồ hôi thấp nhám Những bông lau vướng vít tự bao giờ Một màu hoa sáng loáng cả mùa khô Màu tốc độ trên tuến đường vận chuyển. 15.3.1971
Nguyễn Khoa Điềm
Lời Chào
poem.php?poem=loi_chao__nguyen_khoa_diem
Ta đi qua những năm tháng không ngờ Vô tư quá để bây giờ xao xuyến Bỡo lục bình mênh mang màu lục tím Nét chữ thiếu thời trôi nhanh như dòng sông Ta lớn lên bối rối một sắc hồng Phượng cứ nở hoài hoài như đến tuổi Nhưng chiều nay, một buổi chiều dữ dội Ta nhận ra mình đang lớn khôn. Biết ơn những cánh sẻ nâu đã bay đến cánh đồng Rút những cọng rơm vàng về kết tổ Đã dạy ta với cánh diều thơ nhỏ Biết kéo về cả một sắc trời xanh Biết ơn mẹ vẫn tính cho con thêm một tuổi sinh thành "Tuổi của mụ" con nằm tròn bụng mẹ Để con quý yêu tháng ngày tuổi trẻ Buổi mở mắt chào đời, phút nhắm mắt ra đi Biết ơn trò chơi tuổi nhỏ mê ly "chuyền chuyền một.." miệng, tay buông bắt Ngôn ngữ lung linh, quả chuyền thoặn thoắt Nên một đời tiếng Việt mãi ngân nga.. Biết ơn dấu chân bấm mặt đường xa Những dấu chân trần, bùn nặng vết Ta đi học quen dẫm vào, không biết Dáng cuộc đời in mãi dáng ta đi Biết ơn dòng sông dựng dáng kiếm uy nghi Trong tâm trí một nhà thơ khởi nghĩa Cao Bá Quát ngã mình trên chiến địa Trăm năm rồi sông vẫn sáng màu gươm Trăm năm rồi ra đến trước sông Hương Vẫn soi thấy niềm đau và nỗi giận Khuôn mặt trẻ bỗng già trên lớp sóng Ngẩng đầu lên, ta thấy mặt quân thù!
Nguyễn Khoa Điềm
Màu Xanh Lên Đường
poem.php?poem=mau_xanh_len_duong__nguyen_khoa_diem
Trong trẻo suốt một đời Những hàng mưa dưới lá Rừng gọi tên tôi thế đó Những hạt mưa rừng trong trẻo rơi.. Những hạt mưa rừng ơi Rung vang trên mặt lá Những hạt mưa rừng ơi Treo sáng quanh vành mũ Mưa không trôi màu xanh mặt lá Mưa không trôi màu xanh bầu trời Tôi đi qua mùa mưa Thấy áo xanh màu khói lá Thấy ngón tay bồi hồi như mỗi chồi non Chào cả mùa xuân đến sớm Sáng nay tôi lên đường Đi cùng ta lá nhé Những ngọn măng rừng thân thiết nuôi nhau Những bông tàu bay sáng bừng ngọn gió Che cho nhau rừng lim, rừng dẻ Sưởi ấm nhau rừng gội, rừng chè Ai nhớ không U Rằng, A Rí Phong lan thơm suốt một triền cao Đi cùng ta lá nhé Những năm lớp lớp chiến hào Lá che ngàn ngày đánh giặc Dộu khi héo vì chất độc Lá lại xanh vào đời ta.. Ta đi bao năm gian khổ Vỗ tay hát dưới cội rừng Ngước lên nước mắt rưng rưng Nghe thấy từ trên ngọn biếc Tâm hồn trong sáng yêu thương.. Lá ơi Cùng ta đi nhé Màu xanh cuộc đời ta mang hai vai Tội ác quân thù ta ghi trên lá ở đây còn máu đổ ở đây còn đường dài Ta còn đi mãi Ta đi giải phóng quê hương Ta đi từ bài hát cũ "Lá còn xanh như anh đang còn trẻ" Ta đi với súng với người Đây những ngày đi đông đủ Lao xao tiếng chân bạn bè Bỗng nhớ khoảng rừng em ngủ Mùa về thiêng liêng đất nâu Thương em lòng ta thắm đỏ Ôi màu áo người bạn cũ Xuân này thấp thoáng triền cao... Giờ ta đi lên đỉnh núi Bẻ nhành lá sáng quê hương Vẫy chào một ngày chiến đấu Mùa xuân-xanh trời tiền phương... 12-1978
Nguyễn Khoa Điềm
Mẹ Và Quả
poem.php?poem=me_va_qua__nguyen_khoa_diem
Những mùa quả mẹ tôi hái được Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng Những mùa quả mọc rồi lại lặn Như mặt trời khi như mặt trăng Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên Còn những bí và bầu thì lớn xuống Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi Và chúng tôi, một thứ quả trên đời Bảy mươi tuổi mẹ vẫn chờ được hái Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi Mình vẫn còn là một thứ quả non xanh.
Nguyễn Khoa Điềm
Miền Quê
poem.php?poem=mien_que__nguyen_khoa_diem
Lại về mảnh trăng đầu tháng Mông lung mặt đồng bóng chiều Tiếng ếch vùi trong cỏ ấm Lúa mềm như vai thân yêu Mùa xuân, là mùa xuân đấy Thả chim, cỏ nội, hương đồng Đàn trâu bụng tròn qua ngõ Gõ sừng lên mảnh trăng cong Có gì xôn xao đằm thắm Bao nhiêu trông đợi chóng chầy Đàn em tóc dài mười tám Thương người ra lính hôm mai Để rồi bao nhiêu gió thổi Bên giếng làng, ngoài bến sông Có tiếng hát như con gái Cao cao như vầng trăng trong…
Nguyễn Khoa Điềm
Mùa Xuân Ở A Đời
poem.php?poem=mua_xuan_o_a_doi__nguyen_khoa_diem
Em lại về A Đời Mùa xuân theo em đó Những cánh rừng hoa lau mênh mông... Ơi A Đời thôn nhỏ Chưa từng qua mà sao nhớ mong Bạn anh vẫn bảo ở đó có sao Hôm Gần ta hơn bất cứ nơi nào mặt đất Gần ta như ngọn lửa cơm nhiều của mẹ Ngày ta đi xa về... Bạn anh vẫn bảo ở đó có dòng sông Nuôi những con thằn lằn trong hốc đá Và những mái nhà đẹp như ngày xưa... Nhưng đồng bào còn đói Người già còn đau Rựa chưa lên rẫy Trẻ chưa học bài Em còn về đó Gùi gạo trên lưng Xắc thuốc bên vai Anh thấy dáng em mảnh khảnh Qua dốc Ngàn Tám, chiều nay Giữa hai lần đi Em để lại cho anh Ngày kết nạp Đảng và nụ cười cô nữ sinh thành phố thương yêu... Có bao giờ như chiều nay Đàn ve rừng gọi rối cả lòng anh Mong em ở lại Kể cho anh nghe Một vì sao Hôm Đẹp như mắt nhỏ Chảy một dòng sông Đá ghềnh ấp ủ Và những bản làng xôn xao tiếng trẻ xanh rờn mái rẫy Đẹp như ngày xưa Đẹp hơn ngày xưa Đạp ngày em xa... 3-1970
Nguyễn Khoa Điềm
Ngày Vui
poem.php?poem=ngay_vui__nguyen_khoa_diem
Tôi qua dòng sông yên tĩnh Con cầu như tiếng ngân vui Tiếng ve ấm bừng trí nhớ Sen lên thơm bốn mặt thành Ngày vui của đời ta đó Gió thổi đường dài bâng khuâng Đất nước ba mươi năm Trên vai sắt thép Đi suốt cuộc trường chinh Đi qua tuổi trẻ Đi qua những cuộc tiễn đưa lặng lẽ, không hoa Và bây giờ đất nước nở hoa Gần trong hai mươi mốt phát đại bác rung trời Chào chiến thắng! Đất nước của tôi Tôi muốn quỳ trước chân Người Đặt môi mình trên cát mặn Im mặt mình lên trên nguồn thẳm Tung tăng hoài dưới mỗi gốc lúa làng quê Hát khúc đồng dao về độc lập, tự do, Mẹ ơi, con trở lại nhà Sau lưng con cánh cửa chiều khép nhẹ Mẹ lại ngồi trước bếp lửa chiều lặng lẽ Nấu cơm cho chúng con ăn Ôi những hạt gạo nổi chìm ba mươi năm Đời mẹ tảo tần cay đắng Từng nuôi chúng con làm nên chiến thắng Bây giờ chưa đủ chúng con no Nhưng căn nhà mình lộng gió tự do Lộng ánh sáng trước ngày sắp đến Mẹ thân yêu, với tấm lòng trọn vẹn Mẹ vẫn khơi bếp lửa hồng như cổ tích ca dao Và những gì nồng thắm của mai sau... 1975
Nguyễn Khoa Điềm
Nghĩ Về Một Nhãn Hiệu
poem.php?poem=nghi_ve_mot_nhan_hieu__nguyen_khoa_diem
Đinh không phải là để đóng cầu Để đóng ghế, treo tranh, để gắn liền sự vật Đinh để đóng vào thịt, vào xương, vào mạch đập Để cắt rời cỏ cây khỏi sông núi xanh tươi Để nhựa chảy thành dòng, máu rơi xuống đất Để tượng Giê su một lần đinh nhọn hoắt Cối đinh... rốc két đinh... đinh, đinh... những mũi nhọn giết người Những cái đinh của thế kỷ hai mươi Đóng xuống Việt Nam Làm tại Mỹ Bi không phải để lăn tròn trên mặt đất Trong tay trẻ con hay thí nghiệm Galilê Bi không quay bánh xe, không chuyền cỗ máy Để mồ hôi con người bớt chảy Để chạm nhau cho tiếng trẻ con cười Bo để khoét tế bào, đốt hồng cầu khét cháy Giết trẻ con hàng loạt giữa sân chơi. Bom bi, pháo bi, lựu đạn bi tung ra hình miệng Rót máu người vào tòa Nhà trắng tanh hôi Làm tại Mỹ Màu da cam không phải của mùa cam Làm nên sắc xanh trời thu, dịu dàng giọng nói Màu da cam thành màu phản bội Thiêu cháy trăm tầng là biếc quê hương Cướp vỏ quế mẹ già, chùm mơ em gái Thui chột những mầm thai chín tháng mười ngày mong đợi. Đốt những lâu đài trong triệu thớ gỗ mát Trường Sơn Hóa học Mỹ, màu da cam chúng đấy Mười năm trời rải ở Việt Nam Làm tại Mỹ Làm tại Mỹ Những côca - côla những Plây Bôi Những "quốc gia" và những giống lai Những nguyên thủ làm hề, những nông dân mất đất Tên chửi Truyện kiều và thằng ăn gan uống mật Làm tại Mỹ Những quốc kỳ vằn vện, những chiến phục rằn ri Những AR.15, những Thần tượng, những Uyt-xky Những yêng hùng của Công Bơ Ring, Mỹ Lai, Thụy Dân, Quỳnh Lập Làm tại Mỹ Những khu dồn dân, những rào chiến lược Cả công thức thay màu da xác chết Và những siêu hình, Thực dụng, Cơ cấu... cũng từ nước Mỹ ra đi Làm tại Mỹ Những siêu âm và phản lực Những chữ "khổng lồ" những chữ "tối tân" Chúng bay có thể nặn thêm trái đất Để quay tròn trong quỹ đạo kiêu căng của Lỗu Ngũ Giáo Nhưng không bao giờ Không thể có bao giờ Bay có thể khuất phục một Việt Nam Làm ra một Việt Nam Rồi đóng lên một nhãn hiệu trơ mòn: Làm tại Mỹ Một đất nước Từ buổi đầu tiên Mang dấu hiệu cặp cánh tự do của bầy chim Lạc Qua suốt bốn ngàn năm Đến đôi dép Bác Hồ Đạp lên đầu ba tên đế quốc Là đất nước không bao giờ chịu nhục Chịu gói mình thành món hàng của chủ nghĩa tư bản cuồng điên Là đất nước dám cầm vũ khí, dụng cụ, tài năng sức lực Xây dựng trên mặt đất này những giá trị to lớn, quang vinh 13.3.1971 - Viết sau ngày diệt một trung đoàn ngụy ở 723 đường 9, trước ngày Toàn quốc chống Mỹ
Nguyễn Khoa Điềm
Người Con Gái Chằm Nón Bài Thơ
poem.php?poem=nguoi_con_gai_cham_non_bai_tho__nguyen_khoa_diem
Tặng O Thanh Tôi chưa về con sông quê em Ngắm em chằm nón buổi đầu tiên Bàn tay xây lá, tay xuyên chỉ Mười sáu vàng, mười sáu trăng lên Ôi cả đôi tay rất đẹp lành Làm nên êm mát những trưa hanh Bài thơ nho nhỏ in màu nắng Dọi xuống hồn ai những khoảng xanh Ôi nón bài thơ của xứ nhà Có bàn tay nhỏ nở như hoa Có thành phố cổ giàu mưa nắng Bóng nón đi về thêm thiết tha Nhưng giặc kia, đạp gẫy vành Nón in màu máu nhữn dân lành Em đi... Cùng với bao bè bạn Bảo vệ quê nhà với chú, anh Có những đêm dài em vót chông Như ngày từng chuốt những vành cong Trên quê hương đó - giờ tan nát Mà mạnh đường dao, cháy bỏng lòng! Có những tháng ròng dưới đất sâu Thèm từng giọt nắng chuyển trên đầu Chập chờn bóng giặc qua ô nhỏ Súng nổ? - Trang ơi mi chết sao? Trang gọi em lên! Thù quyết trẻ! Nửa đêm, xác giặc đổ chất chồng Lót lòng chuối chát ăn vài quả Lại nối đường dây, lại vượt đồng Cứ thế giặc chà xát mấy mươi Hàng cây sém lửa vẫn xanh tươi Cũng như em vậy, thêm từng trải Đất bụi bò lên: miệng lại cười... Chống giặc dồn dân, đuổi giặc càn Từng đêm, Đảng ủy họp vừa tan Một mình một súng, đi từng ngõ Gọi chú, dì đi tính chuyện làng O phó bí thư mười bảy tuổi "Ăn chưa no, lo chưa tới" mẹ ơi Mà nay hạt gạo trên sáng đó Tay xếp, tay đan những chuyện đời Chiếc nón ngày nào che nắng mưa Quê hương xanh mát... Đến bây giờ Vẫn đi đón cả ngày giông bão Dựng dậy phong trào, soi ước mơ Như buổi mai nào, mẹ đến thăm (Từ trong rào ấp giặc giam cầm) Mẹ thương con gái đầu sương ướt: - "biết đến bao lâu nónlại chằm?" Em vẫn cười vui: "Mẹ cứ lo Con đi đánh giặc, rồi con vô Bao giờ hết giặc, trên khuôn mứi Vành vạch trăng tròn, xây nón xưa..." Cảm ơn người con gái quê ta Cho tôi yêu quý nón bài thơ Và trong cả những ngày gian khổ Cả cuộc đời em, điệp tiếng thơ. Đầu Xuân 1970
Nguyễn Khoa Điềm
Nơi Bác Từng Qua
poem.php?poem=noi_bac_tung_qua__nguyen_khoa_diem
Nơi mẹ sinh ra con, nơi Bác từng qua Năm tháng ấy bây giờ con chưa rõ Tóc mẹ bạc rồi, những năm đói khổ Kinh đô đau buồn - nơi Bác từng qua Lớp học nào Người đã đến ngồi đây Những mùa thu im lìm lá đổ Như vùi sâu cả bầu trời xứ sở Xuống lòng sông nức nở khúc Nam ai? Góc chợ Xép, nơi nào Người đến ở Hàng phượng nào còn nhớ một mùa hoa Từng trải đỏ tâm hồn Người buổi đó Một sắc cờ vẫy gọi buổi Người xa? Ôi trái mù u động dưới chân Người Còn muốn theo người ra cản giặc Người cu ly nào hai càng xe khóa chặt Sẽ cầm cờ đi trong tương lai? Kinh đô mất, nhưng lòng Người không rắt Từ đau thương, chân lý đến nơi này Tổ quốc lớn lao là Tổ quốc Người chân đất Hát dân ca và cầm búa cầm cày Từ buổi ấy... Người đi không trở lại Những thành phố vẫn đi trên những bước chân Người Thành phố vẫn khoác hai màu trời thu nhớ mãi Năm Bốn mươi lăm ngày Bác mất, Bác Hồ ơi! Thành phố Bác qua đã thành nơi đòi giải phóng Đuổi Nhật, Tây và hất đổ ngai vàng Giặc Mỹ kéo vào. Mỗi tiếng Người vang động "Vì độc lập tự do..." - Thành phố lại lên đường Thành phố ấp ủ những dấu chân hy vọng Người trồng cây đến hái trái cây về Nên, hôm nay trước trận cuối cùng đánh thắng Bước Người về cả thành phố lắng nghe... Con lớn lên Mùa Thu thành kỷ niệm Của đời riêng trong sắc biếc Người cho Khi thành phố còn một giờ giặc chiếm Con xót xa nơi Bác từng qua Ôi nơi mẹ sinh con là nơi Bác từng qua Vệt ánh sáng rải đường con chiến đấu Con xin nguyện, dù trăm lần đổ máu Chọn đất này - nơi Bác từng qua? 4-1970
Nguyễn Khoa Điềm
Nỗi Nhớ
poem.php?poem=noi_nho__nguyen_khoa_diem
- Con là đứa hay quên Con lớn qua bao nhiêu lần áo Con nằm biết mấy ngày đau Con quên... - Con chỉ nhó dài thầy dạy Con nhớ lối đi học về Tiếng con hát dòn ngõ vắng Đọng vào tháng năm... - Con là đứa hay quên Mà mẹ thì hay nhớ Cái áo là từ con gà mái quạ Đẻ trứng liền hai năm Mùa con đau là mùa chạy giặc Em gái con mờ hai mắt Chữa hai con là thuốc dấu, thuốc thầm... - Mẹ ơi, mẹ thì hay nhớ Chuyện này nối qua chuyện kia Nỗi nhớ nhân thành nỗi nhớ Buồn đau bạn với buồn đau Nên mẹ nhớ nguồn nhớ cội Riêng nỗi nhớ ba con Có bao giờ mẹ nói Mà tay con sâu vợi Chạm vào trên sợi tóc hoa... Con là đứa hay quân Mười lăm năm xa mẹ Sáu năm nằm chiến trường Chỉ vì con hiểu mẹ Chỉ vì con nhớ mẹ Nên bây giờ ít quên?
Nguyễn Khoa Điềm
Tháng Chạp Ở Hồng Trường
poem.php?poem=thang_chap_o_hong_truong__nguyen_khoa_diem
Những viên đá đứng theo chiều nhân loại Và tuyết bay như năm tháng bay qua Tháng chạp, ở Hồng Trường, tôi trở lại Nghe ngân chuông trên tháp Xpat-xkai-a... Chào ngọn tháp mới lần đầu gặp mặt Mà tiếng chuống đã vang biết bao lần Trong tâm tư, những ngày trăn trở nhất ở miền Nam bùn máu dưới bàn chân "Vùng lên hỡi các nô lệ ở thế gian" Lời chuông nhắc-lời Lênin kêu gọi Ôi có phải khi miền Nam thắng lợi Chinh chúng ta đang đi suốt bài ca Ba phần tư thế kỷ sắp đi qua Những bão táp và ngọn trào cách mạng Chiếc đồng hồ vàng như vành hào quang tỏa sáng Cho những ai biết sống ngẩng cao đầu Mắt rưng rưng tôi nhớ hết từng câu Tôi đã hát trong buổi mình kết nạp Tôi nhớ bạn bè phút giây sống chết Nhớ quê hương cuộc sống mới bắt đầu Nghe chuông ngân trên tháp Xpat-xkai-a Tháng chạp, ở Hồng Trường, tôi trở lại Những viên đá đứng theo chiều nhân loại Và tuyết bay như năm tháng bay qua... Maxcơca, 12-1975
Nguyễn Khoa Điềm
Thưa Mẹ Con Đi
poem.php?poem=thua_me_con_di__nguyen_khoa_diem
I. Giữa mùa chiến đấu Chúng con lên đường Con gái con trai đều đội mũ tai bèo Con gái con trai đầu đi dép lốp Quân phục xanh là tổ quốc may Tiếng cười là đồng đội dạy Chúng con gọi phía sau là kỷ niệm Quyển nhật ký trắng ngần - Nhật kỳ hành quân Chúng con dành cho phía trước - Thưa mẹ, con đi... Nghẹn ngào muốn mẹ nói: - Ừ thì con đi đi... Cuối nẻo đường muôn ngàn tay mẹ vẫy Chúng con đi trong gió những bàn tay... II. Đất nước thân yêu thành cao điểm diệt thù Chúng con lớn nới từng quai súng mới Bỗng chiều nào bâng khuâng con hỏi: - Mẹ ơi sao mẹ nói "ừ, thì con đi đi..."? - Có phải là, thưa mẹ Cho con buổi lên đường Giao con làm chiến sĩ Mẹ chỉ giữ chữ "thì" Nối căn phòng mẹ ở Với chân trời con đi? Con đi xa thương mãi Một chữ "thì" chia ly... III. ... Mười bảy năm Con nhớ mùa hè ấy Hoàng hôn vào thành phố Theo con tàu đón con Mắt mẹ hay sao hôm Mà long lanh ngấn lệ Con cúi đầu nói khẽ: - Thưa mẹ, con lên đường Mẹ thầm thì: con đi đi Như cha con ngày đó... Và nước mắt lặng lẽ Mẹ đón vào áo dài Không một hạt bùi ngùi Thấm chân con bước tới... IV. Những năm xa... Con đi bên đồng chí Quen khẩu lệnh của ngày diệt Mỹ Giục giã tâm hồn con - "Tất cả xung phong!" Con nhảy lên, với anh em, xông về phía giặc Mặt đất quê hương làm tấm gương sáng rực Soi bóng chúng con trong sông núi tự hào Con biết phía sau, mẹ nhìn thấy từ lâu Mẹ lại tiễn con bằng cái nhìn ao ước. - ừ, thì con đi đi Mẽ sẽ chờ con từ phía trước! - Con nhớ thằng lính ngụy Quát: "Hầm đâu khai ra!" Con nhìn hai mắt nó Với họng súng là ba Rồi con nhìn rất rõ dáng của mẹ hôm nào Vuốt tóc con mẹ bảo: "- Rằng cho kịp anh em" Vâng, con sẽ lặng im Để nhìn vào tiếng nổ ở cuối đường con đi V. Nhưng con không chết đâu Không thể nào chết được trong tiếng mẹ thầm thì Giục con đi tới trước Khi đường về hẹn ước Mẹ lát dưới chân con Khi ngàn đêm cămhờn Mẹ tiễn con ra trận Khi tình yêu bất tận Mẹ nối một chữ "thì" Ngày đất nước gian nguy Lại sẵn sàng tất cả! Mẹ ơi lòng con đó Bao năm vẫn trở về Để "Thưa mẹ, con đi" Trước chặng đường mới mẻ Bởi vì con hiểu mẹ Lại sẵn sàng tiễn con Bởi vì con hiểu hơn Con là con hiếu thảo Không quay đầu phản bội Con đường mẹ tiễn đi... Theo kháng chiến thần kỳ Con bay lên bằng cánh Của bàn tay thô nặng Mẹ vẫy vẫy chào con Trao con với nước non Đưa con vào đội ngũ? 4-4-1971
Nguyễn Khoa Điềm
Tiễn Bạn Cuối Mùa Đông
poem.php?poem=tien_ban_cuoi_mua_dong__nguyen_khoa_diem
Gửi theo T.V.Th.X Tiễn bạn về vùng sâu Mùa xuân vừa kịp đến Rừng sâu hoa đẹp hiếm Xin vui trong tiếng chào Cầm tay nhau bịn rịn Gió xuân lùa trước sau... Hẳn người còn thương nhớ Một chóp núi biên thùy Nhiều mưa và ít nắng Bom rung tàn lửa khuya Những trang đời, trang viết Nặng nghĩa đời sau, xưa Hẳn người đang nhìn thấy Qua ngàn núi ngàn mây Quê hương mình lớn dậy Mùa xuân nở thêm ngày Ôi quê hương ta đấy Gọi ta về sáng nay Ôi thành phố yêu thương Ta xa người thế nớ Những đêm dài trăn trở Ai gọi ta lên đường? Vết bùn tràn dặm cỏ Ai đang ra chiến trường? Không được đi một lần Tôi xin cùng non nước Những suối nào theo chân Qua A nhâm, A Đợt Cho lòng tôi đến trước Làm bông hoa trắng ngần Là mùa xuân ở đó Là tình yêu văn chương Là lộ tiêu chiến đấu Là dấu về quê hương... Tiễn bạn ngày cuối đông Tôi về trong nắng chói Trên vai ngàn đồng đội Mang mùa xuân đi cùng Mang ngày về thắng lợi Hóa trời xanh mênh mông... Cuối đông Kỷ Dậu
Nguyễn Khoa Điềm
Tình Ca
poem.php?poem=tinh_ca__nguyen_khoa_diem
Đừng yêu ai, em nhé Chỉ yêu mình anh thôi Dẫu tất cả con trai Bên em đều tốt đẹp Đừng thương ai, em nhé Chỉ thương về anh thôi Dộu anh không còn trẻ Không có chỉ hơn người Đừng nhớ ai, em nghe Ngoài anh, người bạn cũ Dộu ngàn ngày quyến rũ Là ngàn ngày chưa qua Chỉ một lần thiết tha Chỉ một điều mơ mộng Như chỉ một bài ca Hãy vì anh đồng vọng Yêu anh từ nước mắt Rơi trong ngày biết yêu Yêu anh từ tiếng hát Khi sao xanh những chiều Yêu anh không lỗi hẹn Một bông hoa đợi chờ Nở trong lòng thầm kín Mặc tháng ngày vụt qua Yêu anh từ rất xa Chiến trường anh gối ngủ Tóc em cùng suối đổ Trong giấc mơ nhớ thương Yêu hơn mọi yêu thương Mà cuộc đời đã có Nhớ trước mọi nẻo đường Đã thổi từng trận gió Từ tháng ngày chiến đấu Ta chọn tình yêu ta Em ơi em-đồng chí Ngọn cờ và tình ca Những gì ta đã có Là em hay cánh đồng Là mây trên thành phố Hay trăng treo cuối rừng Đều cũng là lửa máu Của đồng đội, đồng bào Những gì ta phải đổi Đến tận cùng gian lao.. Nên vì sao em ơi Môi anh đau điếng gọi Anh muốn nói một lời Yêu anh luôn em ơi Vì không ai có được Như anh, một tầm lòng Càng đi vào mặt trận Càng sáng bừng thủy chung Càng lao lên lửa bỏng Càng yêu em tận lòng Trên ngọn nguồn sông núi Biết yêu thành mênh mông... 1973
Nguyễn Khoa Điềm
Tôi Lại Đi Đường Này
poem.php?poem=toi_lai_di_duong_nay__nguyen_khoa_diem
Tôi lại đi đường này Để đi cho đến cuối Khi cái điều mong đợi Đang vang ở chân trời... Tôi lại đi đường này Dù lần đầu mới gặp Đường cha tôi đánh giặc Đường bạn tôi giao liên Đường em tôi chạy giặc Bà tôi ra bưng biền Đường đỏ cờ độc lập Mẹ tôi mơ ngày đêm. Con đường rừng mới cắt Sên, muỗi nhiều như gai Con đường qua đồn địch Mũi súng đi trước người Con đường sông Hai Nhánh Vừa chạy gằn vừa bơi Con đường qua núi Chuối Chân cọp trộn chân người Con đường qua A Lưới Dép tám quai còn hai Và con đường hậu địch Bụng làm chân, không lùi! Nhà của tôi trên đường Cái ba lô tôi đó Có khe là có ở Treo võng rồi che tăng Nắng chiều thường hối hả Nhật kỳ ghi vài dòng Nờu cơm vừa hong áo Hỏi đường mai hành quân Thư quê nhà thường vắng Được thư qua miệng người Địa chỉ chồng địa chỉ Đến tay thường bì rơi Không hề gì bạn ơi Ta vào ngày đánh Mỹ Chung cái buồn miền vui Đọc thư mà nhớ hết Cả con đường thư đi Tôi lại đi đường này Con đường đi cứu nước Hôm qua men một lối Hôm nay nhiều ngã tư Hôm qua phải xóa dấu hôm nay gỗ nát nền Hôm qua súng trường Mát Hôm nay dàn đại liên Hôm qua là mũ vải Hôm nay sáng mũ đồng Binh chủng chào binh chủng Cười reo ran mặt đường Tôi lại đi đường này Không bao giờ sợ lạc bạn bè cho nhành cây là con đường sáng rực Tâm hồn theo chân tay Tôi yêu người đi trước Tôi yêu người đi sau Làm hướng ta rộng mở Làm đường ta phẳng phiu Trường Sơn đường trăm cửa Tự do tung cánh chào... Nếu tôi phải ngã xuống Xin đặt tôi bên đường Cho tôi vành sao nhỏ Gác đường Hồ Chí Minh Người qua đây sẽ nhớ Hãy dồn nhanh bước chân Nối mạch đường tôi ở Với tinh cầu hành quân... 18.3.1971
Nguyễn Khoa Điềm
Trên Núi Sông
poem.php?poem=tren_nui_song__nguyen_khoa_diem
Anh hái cho em một đóa hoa trên cánh rừng này Rồi anh gửi lại hoa vào một cánh rừng khác Anh nhặt cho em một vỏ hàu giữa truông cát vùng sâu Rồi anh đặt hàu trên bờ sông thượng nguồn xanh thẳm Anh không lơ đãng đâu em, ngày anh đi kháng chiến Anh gửi trên núi sông cả mối tình anh thầm kín Có bao nhiêu mặt đất với độ cao khác nhau anh đã từng nằm Có bây nhiêu nỗi nhớ của anh trải xuống rất đằm Chắc những đứa con của Âu Cơ từng lên rừng và xuống bể Cũng không nhớ thương nhau nhiều như ta nhỉ? Anh nhớ em làm mỗi ngọn lửa cũng nhớ em Lửa cháy trong Trường Sơn bao đêm Nhưng anh biết chúng ra rồi ra hạnh phúc Bởi chúng ra yêu nhau trong mỗi ngày đất nước Ôi mỗi sợi tóc mai trên mai trên má em cũng thương anh hoài như rứa sao Những năm anh lấy tuổi trẻ mình dâng cho xứ sở dài lâu Cám ơn em và cám ơn cuộc đời Cho anh một trái tim nhạy cảm đường chân trời... 23.6.1973
Nguyễn Khoa Điềm
Từ Những Gì Các Anh Trao?
poem.php?poem=tu_nhung_gi_cac_anh_trao__nguyen_khoa_diem
Buổi sáng ấy ra tù Tôi xin vào bộ đội Tôi không thấy ai chú ý đến tôi nhiều Tất cả nhìn về hướng đánh Và tôi, độc cái quần lót ngắn Tôi cũng không chú ý đến tôi... Anh em đưa tôi một khẩu A.K Báng gỗ xước vì mảnh đạn Cũng mảnh ấy làm đồng chí mình ngã xuống Khi đưa súng tì vai Tôi thấy má mình tì má người đã khuất... Sau một trận đánh phản kích Trước chùa Bảo Quốc Tôi nhận về một đôi dép lốp cao su Quai xém thuốc bom, gót đọng máu thù Anh ấy ngã trên lòng đường xuất kích. Đôi dép ngắn hơn chân tôi một ít Tôi bỗng thấy mình đi bằng chân anh... Buổi chiều sau về hậu cứ tiểu đoàn Tôi được nhận bộ tô châu Có mùi hôi đồng chí nào không trở lại Đêm ấy tôi nằm trăn trở vải Nhớ anh tận làn da... Cứ như thế Hai mươi năm ngày làm chủ Người lính mới trong tôi Đã là người lính cũ Mang hình đội ngũ Từ những gì các anh trao Cả những dân thành phố gặp tôi chào - Đồng chí quân giải phóng!
Nguyễn Khoa Điềm
Tuổi Trẻ Không Yên
poem.php?poem=tuoi_tre_khong_yen__nguyen_khoa_diem
Chúng ta lớn lên những năm không bình yên Dẫu em vẫn màu áo trắng yêu tin Đi trên đường "Mười Tám tuổi" Dẫu anh đi quen Con đường kẽm gai quằn quại Dẫu thành phố hoàng hôn Chuông thu không hai mươi ngôi chùa thong thả Dẫu bầu trời ta ở Nóc nhà thờ Cứu thế như một lời xin Lòng ta không bình yên Lòng ta vẫn đầy khắc khỏi Bố ta nuôi dạy khung trời ngang trái Mẹ đưa ta vào đời Thành phố đã đầy bóng giặc Thành phố đầy dáng người ngửa tay Ôi những con cò "tỵ nạn" khô gầy Đêm đêm lại về hàng cây thành phố. Lao xao tìm chốn ngủ Những bờ bãi nào không dành cho cò nữa Những lũy tre nào bom đã khai hoang? Ôi những hàng cây từng in bóng huy hoàng Trên đại lộ những năm đời mới lớn Giờ đổi lá trầm ngâm màu tóc trắng Của bụi đường và khói hơi cay.. Thành phố bên sông bè bạn rất đầy Chợt trở lại, hoang vu bày quán xá Khói thuốc lá của những người xa lạ Vẽ những ngày không ai gọi tên.. Bao nỗi buồn đã được gọi lên Trong sổ điểm danh, giọng thầy giáo cũ Người vắng mặt: những dấu không như miệng hố Người còn đây: những chấm không bình yên Xe bắt lính ngoài đường Rào kẽm gại ngoài đường Mẹ cha chạy gạo ngoài đường Xe Mỹ chẹt người ngoài đường Hồi trống trường không khép ta vào yên tĩnh nữa Nhìn màu bảng đen nhớ màu mặt đường Thầy giáo đến rồi. Chúng con đứng lên Chúng con chào thầy như hối lỗi Thầy đừng trách chúng con là "bầy khói nói" Chúng con là "loài cúp lang thang". Có gì đây chúng con nhìn lên bản đồ Việt Nam Sao Tổ quốc mà chỉ còn nửa nước Dẫu địa lý chúng con thường ít thuộc Nhưng nỗi đau này chúng con nhớ hơn Có gì đâu, chúng con muốn yêu thương Sao thầy giảng chỉ những lời cay đắng Máu thì đỏ mà phấn thầy thì trắng Có vẽ nổi tâm hồn con không? Thầy đừng buồn cái giấy gọi Quang Trung Còn đồng nghĩa với mười năm đi học Chúng con đến đây cho những thằng CIA điểm mặt Thầy có gì đuổi chúng giúp con không? Phượng vẫn rơi từng cánh tươi hồng Đau như máu những tâm hồn son trẻ Sao con học để làm bầy nô lệ Súng Mỹ hôm nay thành giáo cụ học đường? Sông Hương ơi sông Hương Người còn nguồn với bể Để đi và để đến Còn ta 25 tuổi Trôi cạn trên mặt đường Ta lớn như mùa lũ Ào ào thành phố tuổi thơ Rồi ngày mai mỗi kiệt phố chơ vơ Những vết bùn chúng ta để lại.. 25 năm qua chưa một đời trai trẻ? Ta soi gương, tái mặt Này tóc, này râu, nấu cơm, bồng trẻ Để mẹ làm thuê tối mặt tối mày Để em đi trường cho Mỹ vuốt má Để cha đi làm, ho trong hai tay Chúng ra chưa qua một đời trai trẻ Ra đường bị bắt lính ngay Nên phải ở những nơi dán ở Nên đeo gương cho cận thị suốt đời Nên ngốn đi-a-mốc cho một đêm khô hai lít nước Nên nhịn đói, thức đêm đốt cháy con người Nên ăn tỏi cho tim rung, hút thuốc nhiều cho phổi nám Uống nhị thiên đường cho thắt ruột té xe Hủy hoại hết từng đường gân thớ thiệt Từ màu mắt trong đến nụ cười hồng Hủy hoại hết những gì mẹ cha trao xương gửi thịt Để vật vờ như cỏ lác đầu sông Đất nước mai sau có tha thứ ta không? Chúng ta không thể cầm bay, nâng búa nữa Ôi ta đã đốt cháy hôm nay để không cầm vũ khí Có ngờ đâu ta thiêu cháy cả tương lai. Có ngờ đâu không muốn cầm súng giết người Ta lại giết chính ta Ta để trôi sông những ngà những ngọc Trước quân giặc ta không vươn vai dài vóc Lại hãm mình thành đứa trẻ lên ba Ta đã đau thương, phủ phục, mù lòa Nhận bị trị khi lằn roi vừa giáng xuống Ta căm giận ngàn đời chúng mày, giặc Mỹ! Ta đau buồn, đất nước hiểu ta không?
Nguyễn Khoa Điềm
Vỗ Hờn
poem.php?poem=vo_hon__nguyen_khoa_diem
Vỗ nói làng xưa bên sông A Mong Ngày võ xa, còn lũ bò rừng Gương sừng đi trong rừng lau sắc Những hố bom in đầy dấu chân Lên rẫy cao vỗ gieo hạt bắtp Lên núi cao, nghe Đảng mà đi Vỗ nói nhiều đêm mắt không nhắm được Nghe A Mong dưới ấy rầm rì Rồi con cái đi, người già ở lại Chông phải vót đêm, lúa phải trĩa ngày Quen với lửa bàn tay thành sắt Quen nắng mưa bàn tay thành cây Vỗ sống những năm trọn ngày gió nắng Vỗ sống những mùa trọn mình đất đai Vỗ trĩa vào hố bom nồng thuốc súng Mồ hôi mình với lúa và khoai Vỗ ngả từng cây đại thụ ngút ngàn Lại chăm chỉ truốt từng hạt lúa Nuôi cách mạng với bàn tay đó Vỗ trao ta cả sức Trường Sơn Thương lắm đàn con những chiều ghé bản Vỗ cười cười cái tẩu đất rung rung Cái mẫu đất A Mong trên miệng vỗ Nở khói xanh như màu dòng sông Vỗ nói mong ngày địch thua ta thắng Vỗ lại về A Mong quê ta Rồi nhả khói, vỗ ngồi im lặng Tự bao giờ như một trường ca... 1973
Nguyễn Khoa Điềm
Xanh Xanh Bóng Núi
poem.php?poem=xanh_xanh_bong_nui__nguyen_khoa_diem
Rồi ngày em hiểu anh hơn Những câu thơ với nỗi buồn của anh Yêu em, chưa được ngọn ngành Nói em hết nỗi yêu mình đã yêu Mai sau công việc bận nhiều Chắc anh chẳng nói những điều hôm nay Những ngày đi, nối những ngày Thủy chung với nước, vơi đầy với em Chỉ còn sâu thẳm êm đềm Rừng xưa vây kín nỗi niềm đôi ta Những chiều em ngước mắt xa Xanh xanh bóng núi, đó là lòng anh... 1974
Nguyễn Khoa Điềm
Xuống Đường
poem.php?poem=xuong_duong__nguyen_khoa_diem
Hãy xuống đường để nhìn thấy khuôn mặt anh chị em ta Ôi khuôn mặt được đúc bằng chân lý Từ Việt Nam từ con đường đánh Mỹ Hôm nay rạng rỡ tự hào! Hãy xuống đường để nhìn thấy khuôn mặt anh chị em ta! Những ánh mắt sau đêm dài, nhìn thấy Kẻ thù kia và đây đồng đội Tàn bạo kia, đánh chính nghĩa là mình Cái đích một đời, cái nghĩa hy sinh Lẽ sống lớn lao, tình yêu cháy bỏng Phút này đây chúng ta đều tiếp cận Phút này đây đồng nghĩa cuộc đời mình Ta vụt lớn lên trong nhịp bước tuần hành Ngực trải rộng chứa cả tầm biểu ngữ Trường thành cổ, ta làm trường thành trẻ Sông lặng im, ta đổ sóng mặt đường Ta không còn là ta của đau thương Ta là quê hương, ta là sức mạnh áo ta trắng và hồn ta đầy ánh sas1ng Ta vững vàng thế trước mặt sau lưng Thành phố hồi sinh trên khắp mặt đường Người xô cửa nhập với người, tiến bước Những người thợ một đời cầm gang sắt Những mẹ nghèo buôn thúng bán bưng Những nông dân bị cướp ruộng, mất làng Những trí thức đau một thời chữ nghĩa Em bé đánh giày, bậc tu hành cứu khổ Để xuống đường chung một mạch tâm tư Cỏ cây ơi, cây cao lớn bất ngờ Vươn cành lá đón từng băng biểu ngữ Và đá nữa, cậy lên từ mặt nhựa Đi với người, đá sẽ nặng hờn căm. Đả đảo Bân Cơ, bè lũ Thiệu Hương! Tên cướp nước và bầy bán nước Đả đảo chiến tranh thực dân chém giết! Đập tan ngay trò quân sự hóa học đường! Ta quỳ xuống mặt đường Ta vỗ xuống quê hương Nào anh chị em, ta hát: "Không bao giờ nô lệ một ngày Không bao giờ nô lệ một giờ Không bao giờ nô lệ một giây..." Ôi ta hát chào phố phường đứng dậy Đời màu xanh trả lại cho rừng Đòi nụ cười cho những lứa yêu thương Đòi cơm ăn trả về em nhỏ Đòi chủ quyền trả về xứ sở Đòi đời ta rả về quê hương Đả đảo sưu cao, thuế nặng, tham nhũng, gian thương! Tẩy chay văn hóa ngu dân, văn chương xác thịt! Đánh đổ cường quyền hành hung phát xít Trả bạn bè ta, phải trả ngay! Ta quỳ xuống đất đai Ta hát với đất dày Nào anh chị em ơi, ta hát Ta là bồ câu trắng Ta là đóa hướng dương Ta là vừng mây ấm Ta là người biết chết quê hương Lựu đạn cay không xóa được sắc màu Màu ta đỏ con đường ta trước mắt Dùi cui bay không làm ta cúi gục Mắt hận thù quen mở giữa thương đau Nào thép gai, ta xé thép gia! Nào xe Mỹ, ta đốt bùng xe Mỹ! Hồ sơ quân sự bọc học đường thì ta quăng vào lửa! ảnh Thiệu, Ních Xơn ta vạch mặt, bôi vôi! Anh em cảnh binh hãy đứng về phía chúng tôi Không đứng lẫn bọn ác ôn thú dữ Chúng muốn lửa, chúng ta có lửa Bom xăng ta ném cháy mặt từng thằng! Bắt tên Mỹ giết người phải quỳ trước nhân dân! Ai dạy cho mày đến đây làm ác Mày xem mạng người Việt Nam như cỏ rác Máu oan khiên còn dính chặt bàn chân! Ta xông lên chiếm hết mặt đường Ta chiếm bục công an. Cả đô thành mở hướng Người người đi.. Đi lên như nước cuốn Trật tự này trật tự của nhân dân Ôi những bước tự do chuyển động phố phường Đại lộ nghiên đi làm thác đổ Đội ngũ tiến lên! Tiến lên là đội ngũ! Mặt đường là mặt người, mặt đường là thanh niên.. Chúng sợ rồi, dây thép cũng run lên! Thằng ty trưởng công an ôm máu đầu chạy trốn Những thằng Mỹ rúc đầu như chuột cống Hết một thời ra ngõ ngông nghênh! Trên mái nhà trực thăng rít cuồng điên Như bầy quạ đen gào mất tổ Phi tiễn, lựu đạn cay và tiếng nổ Lòng phố thành chiến hào sạm đen Máu đổ rồi! Máu học sinh sinh viên Máu đỏ rực trên nền áo trắng Máu càng thắm, Tự do càng chói sáng Máu Việt Nam, máu yêu nước tươi hồng! Máu thấm sâu xuống mỗi mặt đường Trần Hưng Đạo, Phan Bội Châu, Lê Lợi Trên trăm lối những anh hùng để lại Máu cháu con hòa với máu cha ông Hãy nâng máu ta lên làm ngọn cờ hồng Trên cao điểm gian truân mùa giữa nước! Ôi tuổi trẻ có gì cao quí nhất Bằng hôm nay ta hiến máu xương mình! Bằng hôm nay cho Tổ quốc quyết sinh Ta cảm tử và xông lên quyết chiến Những đường phố theo ta vào kháng chiến Dòng sông xưa gươm sáng mặt kinh thành Bạn ở đâu giữa thành phố xuống đường Phút hân hoan tôi gọi thầm tên bạn Ôi thành phố nửa phần là gió nắng Mà nửa phần là khuôn mặt yêu thương Cho tôi hôn tay bạn trăm lần Những tay súng và tay cầm biểu ngữ Cho tôi chào tiếng cao sang này: - Đồng chí! Cho tôi chào "đồng chí" ơi em! Tôi mê đi trong tiếng bước chân Tôi, giọt máu và tôi là giọt lệ Tôi xin gửi vào cuộc tuần hoàn này sức trẻ Cuộc đời tôi, ôi Tổ quốc mến thân! Xin trút một đời vào sức nặng bàn chân Góp với đô thành, đô thành nổi dậy Nếu trái đất là trái tim vĩ đại Tim sẽ đập vì bước chân Việt Nam Bạn thấy không cả nước đã lên đường Tôi yêu quá những ngã đường gặp gỡ Những đội ngũ. Những đường lên cửa mở Những giá trị định hình trong sức gió ta đi "Mở đường mà tiến, đánh địch mà đi!" Mở sông núi những bước dài vạn dặm Mở thế trận với muôn trùng thế trận Khép vòng vây, dội lửa xuống đô thành! Đạp lên đầu thù! Hành quân, hành quân... Sông núi cài lá ngụy trang xanh Bán đảo uốn mình thành trận lốc Ta lên cao điểm, tràn cao ốc Ta gọi tên bằng hiệu lệnh tiến công Ta chào nhau bằng tiếng súng hiệp đồng Ta đan lửa những vùng trời cao rộng Ta đan dấu những mặt đường cháy nóng! Đất Nước muôn năm1 Những ngựa đá lại xuống đường Những rồng đá phải bay lên mà đuổi giặc Những bà mẹ đo chân vào thần tích Để hoài thai triệu triệu những anh hùng Những anh hùng Việt Nam chống Mỹ Đang xuống đường như nắng xuống quê hương... Tháng 12-1971
Nguyễn Khoa Điềm
Thư Cho Bé Sơ Sinh
poem.php?poem=thu_cho_be_so_sinh__do_hong_ngoc
Nói là để ngừa đau mắt Ngay lúc đó em đã không nhìn đời qua mắt thực Nhớ đừng hỏi vì sao đời tối đen. Khi anh cắt rún cho em Anh đã xin lỗi chân thành rồi đó nhé Vì từ nay em đã phải cô đơn Em đã phải xa địa đàng lòng mẹ. Em là gái là trai anh chẳng quan tâm Nhưng khi em biết thẹn thùng Sẽ biết thế nào là nước mắt trong đêm Khi tình yêu tìm đến! Anh đã không quên buộc étiquette vào tay em Em được dán nhãn hiệu từ giây phút ấy Nhớ đừng tự hỏi tôi là ai khi lớn khôn Cũng đừng ngạc nhiên sao đời nhiều nhãn hiệu! Khi em mở mắt ngỡ ngàng nhìn anh Anh cũng ngỡ ngàng nhìn qua khung kính cửa Một ngày đã thức giấc với vội vàng với hoang mang Với những danh từ đao to búa lớn Để bịp lừa để đổ máu đó em… Thôi trân trọng chào em Mời em nhập cuộc Chúng mình cùng chung Số phận… Con người…
Đỗ Hồng Ngọc
Dang Dở
poem.php?poem=dang_do__tham_tam
Khi biết lòng anh như đã chết, Mây thôi hồng mà lá cũng thôi xanh. Màu hoa tươi cũng héo ở trên cành. Và vũ trụ thãy một màu đen tối Anh cố giữ lòng anh không bối rối, Để mơ màng tưởng nhớ phút giây xưạ Em cùng anh sánh gót dưới bóng dừa, Một đêm trăng sáng trên đường đá đỏ. Em nói những gì? Anh còn nhớ rõ, Nhưng làm sao? Ai hiểu tại làm sao? Chim muốn bay, cũng giữ chẳng được nào, Tình đã chết, có mong gì sống lại! Anh không trách chi em điều ngang trái, Anh không buồn số kiếp quá mong manh! Có gì đâu bướm muốn xa cành, Anh cứ tiếc cái gì xưa đã chết. Nhưng anh biết cái gì xưa đã chết, Anh càng buồn càng muốn kết thành thơ, Mộng đang xanh, mộng hóa bơ phờ, Đây bài thơ chót kính dâng tặng bạn. Và thành chúc đời em luôn tươi sáng, Như mộng Kiều đầm ấm tuổi xuân xanh, Như hương trinh bát ngát ý dịu lành, Hòa nhạc mới chiều dâng tơ hạnh phúc. Cuộc ly biệt ngờ đâu vừa đúng lúc, Lòng bâng khuâng, bối rối trước khúc quanh, Đi không đành, mà ở cũng không đành, Muôn chim Việt hãy về thành Nam cũ. Chiều nay lạnh, có nhiều sương rơi quá, Nhưng lòng anh đã bình thản lại rồi Hết đau buồn và cảm thấy sục sôi Niềm uất hận của một thời lạc lối. Lấy nghệ thuật làm trò hề múa rối, Đem tài hoa cung phụng sóng mắt huyền. Để khẩn cầu xin một nụ cười duyên; Nàng Kiều nữ chốn lầu hoa thầm kín. Trong khi đó, thanh niên không bịn rịn. Giã gia đình, trường học để ra đi Họa xâm lăng đe dọa ở biên thùy, Kêu gọi lính giục lòng trai cứu quốc. Thôi em nhé! Từ đây anh cất bước, Em yên lòng vui hưởng cuộc đời vuị Đừng buồn thương, nhớ, tiếc, hoặc ngậm ngùi, Muôn việc thảy đều do nơi số kiếp.
Thâm Tâm
Tống Biệt Hành
poem.php?poem=tong_biet_hanh__tham_tam
Đưa người ta không đưa qua sông Sao nghe tiếng sóng ở trong lòng? Bóng chiều không thẫm không vàng vọt Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong? Đưa người ta chỉ đưa người ấy Môt giã gia đình, môt dửng dưng. Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ Chí lớn không về, bàn tay không Thì không bao giờ nói trở lại Ba năm mẹ già cũng đừng mong. Ta biết người buồn chiều hôm trước Bây giờ muà hạ sen nở nốt Môt chị, hai chị cũng như sen Khuyên nốt em trai giòng lệ sót Ta biết người buồn sáng hôm nay Trời chưa vào thu tươi lắm thay Em nhỏ thơ ngây đôi mắt ướt Gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay.. Người đi? Ừ nhỉ, người đi thât Mẹ! thà coi như chiếc lá bay Chị! thà coi như là hạt bụi Em! ừ xem như hơi rượu cay
Thâm Tâm
Bên Bờ Sông Xanh
poem.php?poem=ben_bo_song_xanh__bach_loan
Tôi về nhìn nước sông buồn Trôi theo mây trắng mấy cồn đìu hiu Dòng sông hoang phế tiêu đìều Đò ngang tách bến, mây chiều ngẩn ngơ Tôi về tìm lại ước mơ Và bao kỷ niệm bên bờ sông xanh Còn đâu một giấc mộng lành Còn đâu hai mái đầu xanh dại khờ Còn đâu đợi, còn đâu chờ Còn đâu hờn dỗi ngu ngơ thuở nào Tôi về trong giấc chiêm bao Giựt mình thức giấc mà đau đớn lòng Thẫn thờ mở cửa ra trông Tuyết rơi trắng cả một dòng sông xa!
Bạch Loan
Bến Cỏ
poem.php?poem=ben_co__bach_loan
Chiều qua bến cỏ Dòng sông tuổi thơ Đường xưa lối cũ Một thời mộng mơ Lâu rồi một thuở Đi học sang đò Lục bình nở rộ Tím dòng sông mơ Chiều qua bến cỏ Nhớ mấy cho vừa Em, tôi còn nhỏ Đội nắng dầm mưa Dòng sông còn đó Vắng bóng đò xưa Thiếu làn tóc xỏa Người về ngẩn ngơ Chiều qua bến cỏ Sóng nhấp nhô bờ Nắng mang nổi nhớ Mây chiều bơ vơ Lục bình vẫn nở Tím cả đôi bờ Xa xa dáng nhỏ Ngỡ người năm xưa!
Bạch Loan
Bến Xưa
poem.php?poem=ben_xua__bach_loan
Em về ghé bến sông xưa Bờ hoang bãi quạnh gió mưa bời bời Mùa thu xỏa tóc bên trời Con thuyền năm cũ ra khơi chẵng về Cồn hoang mây nước hẹn thề Cây mơ bóng biếc nảo nề giọt thu Trường giang khói sóng mịt mù Thuyền anh lơ đãng phiêu du bến nào? Em về góp gió, nhặt sao Giữ làm kỷ vật thuở nào yêu anh!
Bạch Loan
Biệt Ly
poem.php?poem=biet_ly__bach_loan
Thảng thốt mắt nai chiều tiễn biệt Con thuyền ly xứ lạc trùng khơi Bến xa bờ lạ buồn da diết Người đợi chân mây kẻ cuối trời Ngàn lau xao xác thuyền xa khuất Biển động trùng trùng khói sóng bay Nước biếc mênh mông, sầu chất ngất Hương tình ngày cũ tan như mây Cánh mỏi đường xa chim lẻ bạn Nhớ cành liễu cũ, nhánh sông xưa Bốn phương lồng lộng, mây phiêu lãng Cố quận, trời ơi, khói buị mờ!
Bạch Loan
Bóng Chiều Sa
poem.php?poem=bong_chieu_sa__bach_loan
Chiều nay sầu rụng mãi trong tôi Tuyết trắng thôi giăng, nắng ngập đồi Gió lặng trời yên, chim một bóng Chân mây ngàn dặm cố hương ơi! Hiu hắt hoàng hôn ánh nhật tà Thẫn thờ lặng lẽ bóng chiều sa Ngày qua vội quá, tôi ngồi lặng Ngắm áng mây trời bay thật xa...
Bạch Loan
Bóng Đêm
poem.php?poem=bong_dem__bach_loan
Bóng Đêm Đêm xuống chập chờn chiếc bóng lay Hiên khuya lặng lẽ dáng ai gầy Bên thềm lốm đốm hoa trăng rụng Trước ngõ thì thào ngọn gió bay Sáo trúc não nùng trên sóng nước Nguyệt cầm réo rắt giữa ngàn cây Vẳng xa tiếng hát nghe buồn lạ Ấp ủ hồn côi nhung nhớ đầy
Bạch Loan
Buồn
poem.php?poem=buon__bach_loan
Chợt thấy đời qua như tuyết rơi Người đi ngày ấy đã lâu rồi Buồn tôi bỗng nhớ mùa hạ cũ Mây trắng đi hoang lạc cuối trời Chợt thấy buồn xưa trong tiết đông Tuyết về nhè nhẹ trắng bên sông Buồn tôi bỗng nhớ mùa thu trước Chiếc lá vàng trôi lạc mấy dòng? Chợt thấy sa mù trên núi cao Ngờ như áo trắng của năm nào Buồn tôi bỗng nhớ mùa đông ấy Lối cũ đi về không có nhau! Chợt thấy người đi bước thẩn thơ Bên kia phố nhỏ có ai chờ? Buồn tôi bỗng nhớ muà xuân đó Kỷ niệm phai tàn với tuổi thơ!
Bạch Loan
Buồn Chiều
poem.php?poem=buon_chieu__bach_loan
Thẩn thơ dạo bước buổi chiều tà Cây cỏ bơ phờ biếng trổ hoa Khói trắng lang thang vờn vách núi Chiều lam bàng bạc tỏa sân nhà Ngậm ngùi nhung nhớ trời cô quận Khắc khoải sầu thương vận quốc gia Thản thốt chim kêu bên xóm vắng Buồn chiều thơ thẩn một mình ta
Bạch Loan
Buồn Như Lệ
poem.php?poem=buon_nhu_le__bach_loan
Lâu lắm tình tôi đã ngủ say Em đến trao chi giấc mộng này? Tình bỗng bâng khuâng ngày hạ cũ Của thời áo trắng, tóc mây bay Em đến tình cờ tựa giấc mơ Lời em nửa thật nửa trăng thơ Êm như gió mới về trong nắng Trên lối đi xưa thuở học trò Ta đã hẹn nhau tự thuở nào? Đôi lòng phơi phới lúc bên nhau Nụ xuân vừa chớm trên cành biếc Ta dìu nhau đến cõi chiêm bao! Mỗi tối em về trong ý thơ Tôi ngồi ngơ ngẩn giữa đêm khuya Bài thơ dang dở buồn như lệ Tôi sợ tình kia sớm nhạt nhoà
Bạch Loan
Chia Ly
poem.php?poem=chia_ly__bach_loan
Mắt ướt tay buông lặng lẽ Nẻo về nhịp bước chân hoang Hững hờ cây nghiêng bóng ngả Chiều rơi phố cổ hoang tàn Võ vàng lối xưa một bóng Đêm về vỗ giấc cô miên Song thưa trăng gầy gió lộng Chiếu chăn lạnh lẽo muộn phiền Trở trăn đếm hờ kỷ niệm Ngày xanh héo úa vội vàng Vói tay nâng cành hoa muộn Sắc hương thoáng đã phai tàn Ai đi nghìn trùng vạn lý Ai ngồi mơ bóng xuân phai Hoa cau rơi đầy lối nhớ Ráng chiều rực đỏ chân mây
Bạch Loan
Chiều
poem.php?poem=chieu__bach_loan
Sương khói chiều lên phủ núi đồi Hoàng hôn lặng lẽ áng mây trôi Song thưa gió thoảng, lòng ray rứt Hiên vắng vàng rơi , dạ rối bời Nợ nước bạc đầu còn mãi nặng Tình nhà mỏi gối vẫn chưa phôi Tha phương chạnh nhớ trời quê mẹ Ngơ ngẩn nhìn theo chiếc lá rơi!
Bạch Loan
Chiều Tím Bên Sông
poem.php?poem=chieu_tim_ben_song__bach_loan
Sáo trúc êm đềm dệt tiếng tơ Sông xanh dào dạt nhấp nhô bờ Đò trôi lờ lững, đò không hẹn Khách dạo lang thang, khách chẳng chờ Tâm sự lao xao vờn sóng nước Hương tình bát ngát đượm vần thơ Chiều lên quạnh quẽ lòng hiu hắt Tim tím hoàng hôn, tím mộng mơ
Bạch Loan
Chỉ Một Mình Em
poem.php?poem=chi_mot_minh_em__bach_loan
Em chợt đến như cuộc tình mười sáu Mắt thu buồn tóc ngắn nhớ thương ai Mối ưu tư còn đọng nét mi dài Nỗi hoài vọng bơ vơ trên vầng trán Em đến đây như nắng chiều bảng lảng Mang thơ buồn trải khắp lối ta đi Những đêm khuya lặng lẽ bước chân về Cùng sánh bước phiêu du vùng tuổi mộng Em về đây cho trùng khơi dậy sóng Nửa đời buồn ta ngỡ tuổi mười lăm Những chiều về mắt dõi bóng xa xăm Cánh nhạn lẻ chập chờn bên núi biếc Em về đây gọi cuộc tình tha thiết Em lặng nhìn cho vỡ ngọc lưu ly Em bước đi, ôi vóc liễu kiêu kỳ! Em cất tiếng cho thơ buồn vọng lại! Em mỉm cười cho lòng ta mê dại Em thẫn thờ trăng gió ngẩn ngơ đi Em bâng khuâng cho hạ thắm quay về Em mơ mộng cho hoa lòng rực nở Em từ đâu? Hỡi người tình muôn thuở Khung trời xưa hay dĩ vãng nào buồn? Sao tóc em hờn giận buổi hoàng hôn, Để vọng lại những lời kinh sám hối! Em xa xôi... xa cả tầm tay với Em về đây nhưng cách trở muôn trùng! Cuộc tình buồn như ảo ảnh mông lung Mà hiện thực vẫn còn đây rất đẹp Em với ta lạc loài trong số kiếp Nên gặp nhau trăng gió ngẩn ngơ sầu Xin thời gian đừng vội vã qua mau Để ta thấy xuân tình trong mắt biếc Nếu nghìn sau còn gặp trong số kiếp Sẽ dặn lòng thương chỉ một mình em!
Bạch Loan
Chốn Xưa
poem.php?poem=chon_xua__bach_loan
Tôi đã về đây với cảnh xưa Đường quen phảng phất vị hương thừa Vườn đào lặng lẻ hương ngang ngát Rặng liễu thì thào nhánh đong đưa Vẫn tường đường khuya người đứng đợi Đâu ngờ lối vắng gió sang đùa Ngỡ ngàng trở gót lòng se thắt Tự hỏi lòng nầy đã thấu chưa!
Bạch Loan
Cõi Thương Đau
poem.php?poem=coi_thuong_dau__bach_loan
Ta trở lại quê hương chiều gió cát Vùng điạ linh nhân kiệt một thuở nào Ta dõi mắt tìm đồng xanh núi biếc Chỉ thấy đời ôm hận đứng xanh xao! Ta đứng lặng với nổi sầu tuyệt diệt Đời nhìn nhau qua ánh mắt nghẹn ngào Trên lối cũ sâu vết hằn oan nghiệt Đời nhọc nhằn trong cõi sống thương đau! Trong tiếng gió giọng ai buồn da diết Lời uất hờn từ phế phủ tiêu hao Ta cúi xuống xót thương đời khánh kiệt Người hỡi người, hờn tủi đã dâng cao!
Bạch Loan
Công Viên Ngày Tháng Cũ
poem.php?poem=cong_vien_ngay_thang_cu__bach_loan
Anh trở lại công viên ngày tháng cũ. Tượng đá gầy còn đó đứng ngẩn ngơ; Cội thông già nay vắng bóng ai chờ. Bờ liễu rũ tương tư buồn cúi mặt; Khung trời thẳm, mây bay về giăng mắc. Con phố buồn, ái ngại bóng hoàng hôn. Em đi rồi, con phố thấy buồn hơn! Sỏi đá lạnh xót xa đời vô định! Dòng sông trắng, con đò xưa bịn rịn Chở ân tình xa bến buổi chiều mưa. Nơi bến cũ âm thầm bước chân thưa, Con chim sẻ lạc bầy chao cánh mỏng. Em ở đâu? Hỡi người yêu bé bỏng! Chốn xa kia có nhớ mảnh trăng thề? Trăng hao gầy từ dạo đó em đi, Mây thôi chở ái ân về bản phố. Chiều công viên giờ mây giăng lá đổ. Xác thu vàng hoài vọng tiết xuân xưa: Gió ân cần ru khóm liễu đong đưa, Làn tóc xõa, thơ bay ngàn sắc bướm. Ôi đẹp thay, buổi ân tình mới chớm! Bước em đi xao động cả mây trời. Hoa ân tình rực nở ở bờ môi, Trong đáy mắt, long lanh ngàn tinh tú. Tay đam mê, anh ôm tròn vũ trụ, Nghe thơ reo hoan khúc tạ ơn đời. Khối tình nồng muôn kiếp nguyện không phai; Lời thệ ước vang truyền bên tượng đá. Rồi một hôm, em đi không từ giã! Thương tượng gầy từ đó đứng ngẩn ngơ. Thơ anh buồn chất ngất đỉnh bơ vơ. Bờ liễu đứng tủi hờn buông tóc rũ; Những cột đèn trắng đêm dài không ngủ, Đợi người về thao thức suốt canh thâu. Em về đâu? Em hỡi! đã về đâu? Có hoài vọng công viên ngày tháng cũ? Hàng me buồn choàng vai nhau lá rũ. Vắng em rồi, vũ trụ cũng tiêu hao! Ôi còn đâu! Ngày tháng cũ còn đâu!
Bạch Loan
Đêm Đã Khuya
poem.php?poem=dem_da_khuya__bach_loan
Nửa đoạn đường trần tôi gặp em Trời đang mưa chớp bỗng êm đềm Đời nghe rạo rực ngàn xao động Vũ trụ tưng bừng hoa nở đêm Em đến từ đâu những cảnh xưa? Tâm tình sâu thẳm suốt trang thơ Mùa thu em gởi vào trang chử Tôi bỗng lạc loài trong cõi mơ Dòng chữ long lanh ánh nguyệt buồn Lời thơ dào dạt nỗi niềm thương Em đi tóc ngắn tôi ngồi lặng Dĩ vãng hiện về cõi viễn phương Buổi tối thẫn thờ với gió, trăng Tên em tôi gọi rất âm thầm Nụ cười che kín đôi dòng lệ Em hỡi, đêm về lạnh gối chăn. Nửa đời sương điểm mái đầu xanh Dâu bể vùi sâu giấc mộng lành Em đến êm như làn nắng mới Xuân tình chớm nụ rất mong manh Rồi đây trong những giấc hoa niên Ta dẫn nhau đi bỏ xứ phiền Trang điểm ân tình hồng cõi mộng Đôi lòng phơi phới giấc mơ tiên Năm ngón bàn tay toả dạ hương Gặp em một tối thật hoang đường Dìu nhau trên nẻo đường năm cũ Tuổi mộng quay về. Em cũng thương! Ánh mắt lặng buồn nét ca dao Trăng tàn u uẩn giữa nghìn sao Em đi nếp áo gầy như liễu Tôi đứng vời trông, bỗng nghẹn ngào Tôi sẽ đi về với cảnh xưa Buồn như tuổi dại thuở hoang sơ Phương xa tóc ngắn sầu cô quạnh Em nhớ gì không? -- Đêm đã khuya!
Bạch Loan
Đêm Sầu
poem.php?poem=dem_sau__bach_loan
Lồng lộng đêm sa, trăng rụng trắng Hiên khuya lốm đốm mảnh trăng tan Bóng ai phơ phất gầy như liễu Mắt ướt tay nâng chén nguyệt tàn Hồ ðêm lóng lánh ngàn sao rụng Sáo trúc thuyền trăng thánh thót vang Ngàn lau xao xác triền hoang lạnh Gió ðộng ngàn dâu, sầu chứa chan!
Bạch Loan
Điêu Tàn
poem.php?poem=dieu_tan__bach_loan
Em tóc xõa bay bay chiều gió cát Buổi tàn xuân bấn loạn bước chân hoang Đời vạn nẻo, đường em xa hun hút Một lần đi để lại cả hoang tàn Rồi biền biệt tháng năm dài phố lạ Nẻo đi, về lối quạnh bước lang thang Làn tóc cũ vẫn bay chiều gió lộng Nghe trong hồn rơi rụng hạt sương tan Buồn quay quắt tôi miệt mài phố cũ Dạo con đường thuở ấy những chiều mưa Rồi thao thức với cơn sầu thiên cổ Nghe đêm về ray rứt giọt mưa thưa! Bóng em khuất chân trời xa viễn xứ Trên con đường phố lạ trắng mù sương Ôi là nhớ những huy hoàng năm cũ Đã điêu tàn trên ngọn sóng trùng dương!
Bạch Loan
Đông Buồn
poem.php?poem=dong_buon__bach_loan
Lả chả dòng châu, nghẹn cả lời Trời Ðông lạnh lẽo lắm Ðông ơi Một lần giã biệt không về nữa Mấy nẻo phiêu lưu đã lạc rồi Sáng sớm tuyết rơi sầu chẳng dứt Chiều tà gió lộng buốt không thôi Bâng khuâng dõi mắt trời quê mẹ Thương nhớ dâng đầy, lệ khó vơi
Bạch Loan
Dòng Thư Cho Bạn
poem.php?poem=dong_thu_cho_ban__bach_loan
Bấy lâu ta dạo vườn thơ bạn Dập dìu, nhộn nhịp bóng thi nhân Hồn nghe ngây ngất ngàn hương thắm Ngỡ rằng tri ngộ phút vô ngần Kỷ niệm chia nhau thời tuổi dại Nào hay âm hưởng đã chia phân Ai mơ một khoảng trời sao đỏ Ta còn yêu lắm mảnh trăng vàng Nghiêng ngã lạc vào giữa trận thơ Ta yêu trăng lắm để ai ngờ Hận còn đậm nét dòng thơ lạc Như chừng sôi sục đến thiên thu! Thương ai mơ bến bờ không tưởng Quên hẳn màu trời cũ tang thương Ngơ ngác trong đêm vô định hướng Hay đã say mèm mộng đế vương? Ta về ôn lại dòng kinh sử Mài kiếm đêm trăng quyết đợi chờ Đêm nay ta đốt dòng thơ đỏ Ơi hỡi, hồn thiêng chứng giám cho!
Bạch Loan
Dưới Hiên Mưa Chiều
poem.php?poem=duoi_hien_mua_chieu__bach_loan
Từ anh áo ướt mưa chiều Đường trần đôi ngã hắt hiu lối sầu Tha hương đã mấy mùa Ngâu Đời như con nước chân cầu lặng trôi Chiều nay mưa ướt áo tôi Chợt nghe nhớ quá một thời bình yên Lâu rồi cứ mãi đi tìm Tình tôi để lại dưới hiên mưa chiều
Bạch Loan
Đường Thu
poem.php?poem=duong_thu__bach_loan
Đường chiều quạnh quẻ nắng vàng hanh Gió thổi hiu hiu, lá bỏ cành Lất phất vàng rơi, cây héo hắt La đà liễu rũ, cảnh buồn tanh Bên thôn nhấp nhánh dòng sông biếc Cuối nẻo chập chùng dãy núi xanh Mắt ngắm xa xăm trời cố lý Lam chiều lặng lẽ tỏa mong manh
Bạch Loan
Em Về
poem.php?poem=em_ve__bach_loan
Em về xa xôi cố xứ Chiều thu trời biếc mênh mông Mỏi mòn chân hoang lữ thứ Bóng xưa xa tắp dặm hồng Em về dậu hoa biếng nở Hững hờ sóng nước trường giang Bơ vơ nỗi lòng quan ải Dừng chân tỉnh giấc mộng vàng Em về cây nghiêng lá đổ Nắng vàng thổn thức hiên xưa Ngỡ ngàng lần theo lối nhớ Đàn ai phím lạc âm thừa Em về từ miền viễn xứ Cố quận gió cát mịt mù Lối xưa liễu gầy tư lự Âm thầm dõi bóng thiên thu!
Bạch Loan
Giọt Lệ Cay
poem.php?poem=giot_le_cay__bach_loan
Ngôi nhà cũ chiều nay con trở lại Lối ra vào vẫn hàng gạch Cha xây Tổ chim sẻ còn nguyên trên mái ngói Cứ tưởng chừng Cha vẫn ở đâu đây! Vườn ruộng cũ bao năm còn ngăn nắp Hàng dừa kia một thuở Cha vung bồi Bờ ruộng đó, rặng trâm bầu thẳng tắp Những trưa nào Cha ướt đẵm mồ hôi Kìa ruộng lúa còn đâu mùi rạ mới Khói đốt đồng bảng lảng cuối nương dưa Thửa ruộng đó Cha một đời vung xới Nhưng bây giờ vắng chủ phải hoang sơ! Dòng sông trắng con vui thời tuổi dại Dề lục bình hoa tím thẫn thờ trôi Chòm rau mát ven bờ cho ta hỏi Tàn chiến chinh Cha được mấy ngày vui? Chiều hôm nay con về, ôi đã muộn! Nơi Cha nằm lau sậy mọc hoang vu Giọt lệ cay gởi về Cha chút ấm Ngày con về và mãi mãi ngàn thu!
Bạch Loan
Gót Buồn
poem.php?poem=got_buon__bach_loan
Thức giấc sao khuya một đóa Trăng vàng thơ thẩn song thưa Gió thoảng hoa rơi trắng ngỏ Quê hương nhớ mấy cho vừa! Chiều nao mắt nhìn thảng thốt Lệ tràn tay vẫy thuyền trôi Bóng gầy vai rung lặng lẽ Thuyền đi lạc mấy trùng khơi Hiên khuya ngắm vầng trăng tỏ Quê nhà xa mấy sơn khê Hương xưa còn chăng lối nhỏ, Hoa cau có trắng đường về? Giọt buồn chợt rơi vỡ nát Tóc nhầu ướt mảnh sương tan Đường trăng gót buồn ngơ ngác Quê xa mấy độ hoang tàn!
Bạch Loan
Hiện Thực
poem.php?poem=hien_thuc__bach_loan
Nửa thế kỷ, một cuộc đời phiêu bạt Ta quay đầu nhìn lịch sử xôn xao Người ở lại mang đầy sầu trong mắt Và hận thù chồng chất cả non cao! Đi lững thững nhìn cảnh đời dị diệt Ta lang thang như nước chảy chân cầu Em phương đó đợi ai đi biền biệt Hiện thực buồn như mây trắng trên cao Buồn đến thế, những đêm dài mưa chớp! Đất vô tri mà người cũng vô nhân Em hãy cố quên đi đời nhơ nhớp Bạo tàn nào có mãi đất dung thân?! Rồi một sáng ta quay về bản cảnh Tạ ơn trời người đã bớt xanh xao Em lau mắt quên đi đời bất hạnh Đón tình người trên nếp sống ca dao.
Bạch Loan
Hoài Hương
poem.php?poem=hoai_huong__bach_loan
Viễn xứ đông về trắng tuyết bay Ngóng về quê cũ dạ ai hoài Thương đồng lúa biếc mơn man gió Nhớ góc trời xanh bảng lảng mây Mẹ bước lom khom bên lũy trúc Em về thấp thoáng dưới nương cây Còn đâu nắng ấm trời quê mẹ Nhớ quá đi thôi, lệ chảy dài!
Bạch Loan
Khắc Khoải
poem.php?poem=khac_khoai__bach_loan
Thơ thẩn đường chiều chạnh nhớ ai Đời tôi: Bèo dạt bãi sông dài Tha phương vạn dặm mù sương phủ Cố lý nghìn trùng khói sóng bay Nợ nước mang mang còn phải trả Duyên tình lãng đãng chẳng nên vay Người ơi, đất khách hoàng hôn lạnh Khắc khoải canh trường ai có hay?!
Bạch Loan
Kỷ Niệm
poem.php?poem=ky_niem__bach_loan
Thương và nhớ, bỗng giật mình thức dậy! Một hôm nào em đứng đợi chờ anh Đôi mắt biếc vương chút hờn dỗi ấy Anh lạc loài trong giấc mộng ngày xanh! Em đứng đó dáng hiền như nắng mới Và hồn anh ngây ngất giữa hương xuân Chiều hôm ấy bên cầu em đứng đợi Bóng hình em in mãi trái tim anh. Anh bước đến với tình yêu của thác Và yêu em như chẳng có bao giờ Con đường đó êm đềm ta sánh bước Nụ hôn đầu say đắm dưới trăng khuya. Hoa chợt héo theo buổi tàn xuân đó Tháng Tư về sụp đổ cả trời thơ Anh luân lạc lang thang ngoài cõi gió Đợi chờ em từng giấc ngủ bơ vơ Tháng Tư đến dỗi hờn thôi đã muộn! Anh nhìn quanh, sỏi đá cũng lặng buồn Em phương đó khi hoàng hôn buông xuống Có mơ về vùng kỷ niệm thân thương? Thương và nhớ, bỗng giật mình thức dậy! Chợt bên hiên, trăng soi bóng âm thầm Khung trời thẳm vẫn màu xanh thuở ấy Mây trôi về, ôi áo trắng ngàn năm!
Bạch Loan
Lang Thang Phố Lạ
poem.php?poem=lang_thang_pho_la__bach_loan
Chiều lang thang phố lạ Chợt nhớ về thành đô Một thuở nào vụng dại Những buổi chiều thẩn thơ Chiều lang thang phố lạ Chợt nhớ con đường xưa Hàng me dài lá biếc Đón đưa người trong mưa Chiều lang thang phố lạ Nhớ quán nhỏ bên đường Điệu nhạc nào thân ái Lòng còn mãi vấn vương Chiều lang thang phố lạ Chợt nghe đời bơ vơ Nhớ những chiều muà ha. Bên góc phố ai chờ Chiều lang thang phố lạ Chuông giáo đường ngân vang Ru nỗi đời luân lạc Lời kinh cầu bâng khuâng Chiều lang thang phố lạ Nhớ ngày nào đôi mươi Ngưởng cửa đời bở ngở Giờ mấy lần đôi mươi!? Chiều lang thang phố lạ Chợt cay mắt nhớ nhà Đường đời chia trăm ngã Quê nhà xa thật xa!
Bạch Loan
Làng Tôi
poem.php?poem=lang_toi__bach_loan
Làng tôi nho nhỏ đơn sơ lắm, Trăm dặm đường xa cách thị thành. Chỉ có vườn cây quằn trái ngọt Và những cánh đồng mượt lúa xanh. Ven làng lóng lánh con sông trắng, Sóng nước mơ buồn tiếng sáo trưa. Tôi hay ra ngắm dòng nước cuốn Bèo giạt mây trôi, lả bóng dừa. Và mênh mông nước cửa sông Kiên, Buồm trắng thuyền ai lướt sóng nghiêng. Bên vàm, ông lái đò đợi khách Một bóng âm thầm với nỗi riêng. Tôi xa làng lúc mới lên mười. Trọ học trường xa, nhớ khôn nguôi. Đến dạo quê hương bùng lửa đỏ, Tôi đành phiêu lãng cả đời tôi. Mỗi lúc trưa về trên xứ xa, Tìm về dĩ vãng, nhớ quê nhà. Nhớ đồng lúa mượt, con sông trắng, Lòng ngẩn ngơ buồn, dạ xót xa! Tôi đi trong những chiều tà, Ngẩng nhìn mây trắng sầu xa cuối trời. Chạnh lòng ngày tháng buông trôi, Tim tôi trĩu nặng một trời quê hương!
Bạch Loan
Một Dòng Sông
poem.php?poem=mot_dong_song__bach_loan
Ðời viễn khách quê nhà chưa trở lại Ngẩng nhìn lên trời rộng vẫn mênh mông Từng áng mây xa nhà chưa trở lại Em đâu rồi, có nhớ một dòng sông? Dòng sông bạc một lần ta lỡ hẹn Nên ngậm ngùi con nước mãi lang thang Chòm mây trắng bên trời trôi bẽn lẽn Và phố xưa hoang phế đến điêu tàn! Này em hỡi có khi nào nhớ lại Một chiều xưa bên dòng nước xôn xao Ðôi mắt ấy âm thầm vương ngấn lệ Tàu đi rồi chưa kịp nói gì nhau Lời hẹn ước đã đi vào dĩ vãng Ðể cơn sầu thiên cổ mãi vương mang Thời tuổi mộng dần đi vào quên lảng Dòng sông xưa bến cũ đã hoang tàn
Bạch Loan
Mưa Tháng Tư
poem.php?poem=mua_thang_tu__bach_loan
Lại thấy Xuân về trên viễn xứ Lòng ta chao động nửa đây em Ba mươi năm vẫn còn lử thứ Nghe gió mưa, đời rét mướt thêm Kỷ niệm âm thầm như lá đổ Ngày nao lửa loạn cháy thành đô Quê hương thương qúa mà ly biệt Vạn dặm ngàn khơi cõi mịt mờ Nhớ cuối tháng Tư buồn phố cũ Gió lùa hiu hắt buổi chiều mưa Bàn tay nào ấm bên hiên lạnh Ta mãi thương thầm giọt mưa thưa Không biết chiều nay mưa có đổ Người về còn ghé mái hiên xưa? Áo bay, gió thoảng bờ vai lạnh Có nhặt dùm ta những hạt mưa? Sao ta cứ mãi là ly khách Để gió mưa về vọng cố hương Mà không là hạt mưa phương đó Rớt xuống lòng em buổi đọan trường? Mưa lạnh tháng Tư về nửa đây Lòng ta xao xác nhớ thương đầy Mai về ghé lại hiên xưa đó Ngắm hạt mưa chiều theo gió bay!
Bạch Loan
Mùa Xuân Đến
poem.php?poem=mua_xuan_den__bach_loan
Mùa xuân đến trải nắng vàng lá biếc Chim bay về ríu rít đón xuân sang Ngơ ngẩn nhớ khung trời buồn ly biệt Đợi ngày về uống cạn chén quan san Hồn lãng đãng theo mây trời viễn xứ Ngọn gió đùa trên những giọt sương tan Bước hờ hững, ôi nỗi đời lữ thứ Nhớ làm sao cố quận buổi trăng tàn Mùa xuân đến em lạc loài viễn phố Nhớ con đường in bóng dáng anh thương Giờ xa vắng nghe cơn sầu thế hệ Bóng anh mờ trong khói sóng trùng dương Đành trở bước theo nỗi đời biền biệt Đợi anh về trong giấc ngủ bâng khuâng Ôi đau xót cảnh đời nào dị diệt Tóc em buồn che ngấn lệ rưng rưng!
Bạch Loan
Nẻo Về
poem.php?poem=neo_ve__bach_loan
Vó ngựa chân mây một nẻo Xuân về: Viễn xứ Đông sang Ngoảnh mặt trông vời cố xứ Trường giang sóng nước mơ màng Vẳng nghe tiếng hờn trong gió Ngậm ngùi mắt lệ đêm đêm Xuân về chăn đơn gối chiếc Xanh xao liễu rũ bên thềm Trăng gầy nẻo xưa hắt bóng Hoa cau rơi trắng hiên xưa Nhà ai con thơ khóc thét Tiếng gà xao xác canh khuya Bước chân xa dần lối nhớ Người đi mấy nẻo phong trần Tóc buông vai gầy chinh phụ Thẩn thờ đã mấy chừng xuân? Giao thừa cô lâu bóng lẻ Ngoảnh nhìn: Gió cát trùng vây Đông phương lập lòe đóm lửa Nẻo về sao rụng chân mây
Bạch Loan
Ta Sẽ Về
poem.php?poem=ta_se_ve__bach_loan
Lượn sóng biển đưa đời ta phiêu lãng Một phần tư thê’ kỷ vẫn lang thang Tìm cố quận trong mây trời bãng lãng Vệt mây buồn như đất mẹ tan thương! Theo năm tháng ta trải đời viễn xứ Thương quê hương và nhớ khói lam chiều Thân phiêu bạt xá chi đời lữ thứ Chim xa ngàn, rừng núi bỗng cô liêu Rồi một dạo ta sẽ về cố quận Tìm quê hương trong hoang phế điêu tàn Người cố đợi ta về thăm một bận Mang thâm tình đi khắp nẻo giang san Ta sẽ sống trong tình yêu tuổi dại Dắt nhau về vùng dĩ vãng yêu thương Và phương đó nghe trùng dương trổi dậy Khúc âu ca tình tự của quê hương!
Bạch Loan
Bồng Bềnh Cho Tới Mai Sau
poem.php?poem=bong_benh_cho_toi_mai_sau__hoang_phu_ngoc_tuong
Có con thuyền trong sương trắng Bồng bềnh như một cánh chim Có em chèo thuyền áo trắng Xôn xao như trốn, như tìm Có vầng mặt trời rực sáng Bồi hồi như một trái tim Em chèo thuyền về phía hướng đông Hứng chút phấn mặt trời trên má Bụi mặt trời vương đầy gót chân In những dấu hoa hài trên sóng Anh mãi nghe từ đáy màu sương mỏng Bài hát tình yêu dậy một phương hồng Từ thuở nào vũ trụ đã sinh ra Mà sao mặt trời mỗi ngày vẫn trẻ Mà sao anh như đã từ vạn kỷ Bên sông này đứng hát mặt trời lên Vẫn đi hoài trong cõi vô biên Mặt trăng là mảnh gương riêng soi trái đất Trái đất trôi như một cánh bèo dâu Mặt trời nhiều khi phập phồng hơi thở Mê man nhớ những tinh cầu Những hành tinh ngẫm rồi thấy lạ Bềnh bồng mà vẫn theo nhau Anh với em, ừ thì cũng lạ Bềnh bồng cho tới mai sau
Hoàng Phủ Ngọc Tường
Cỏ Chim Sẻ Và Châu Chấu
poem.php?poem=co_chim_se_va_chau_chau__hoang_phu_ngoc_tuong
1. Có nhiều khi tôi quá buồn Tôi ước mong về ngồi dưới cội cây xưa Em có nhắn điều gì theo lá rụng Ký ức nào khẽ động vai tôi Dáng ai như tôi đi qua cánh đồng Thu nhặt lại mình trên ngọn gió Giống như con chim sẻ nọ Thu về từng cọng vàng khô 2. Có nhiều khi tôi quá buồn Tôi ước mong chung quanh chỗ tôi ngồi Mọc lên thật nhiều cây cỏ Cây xấu hổ đau gì mà rủ lá Tôi gập người trên bóng tôi Không nghe tiếng ai nói cười Tôi còn ngồi chi đây một mình Cắn móng tay từng ký ức mong manh Giống như con châu chấu nọ Gặm hoài lá cỏ xanh.
Hoàng Phủ Ngọc Tường
Dạ Khúc
poem.php?poem=da_khuc__hoang_phu_ngoc_tuong
Có một buổi chiều nào như chiều xưa Anh về trên cát nóng Đường dài vành môi khát bỏng Em đến dịu dàng như một cơn mưa Có buổi chiều nào như chiều qua Lòng tràn đầy thương mến Mang cả xuân thì em đến Thắm nồng như một bông hoa Có buổi chiều nào người bỏ vui chơi Cho tôi chiếc hôn nồng cháy Nỗi đau bắt đầu từ đấy Ngọt ngào như trái nho tươi. Có buổi chiều nào mộng mị vây quanh Nửa vành mi cong hờn dỗi Em xõa muộn sầu trên gối Rối bời như mớ tơ xanh Có buổi chiều nào hình như chưa nguôi Vầng trăng sáng màu vĩnh viễn Em có lời thề dâng hiến Cho anh trọn một đời người Có buổi nào như chiều nay Căn phòng anh bóng tối dâng đầy Anh lặng thầm như là cái bóng Hoa tàn một mình mà em không hay
Hoàng Phủ Ngọc Tường
Địa Chỉ Buồn
poem.php?poem=dia_chi_buon__hoang_phu_ngoc_tuong
Nhà tôi ở phố Đạm Tiên Dưới dòng nước chảy bên trên có cầu Có mùi hương cỏ đêm sâu Có loài hoa biết nuôi sầu tháng năm Tôi về ngủ dưới vầng trăng Có em từ chỗ vĩnh hằng nhìn tôi Tình xa, xa mãi trong đời Tóc xanh tiên nữ rối bời trên tay Tôi còn ngọn nến hao gầy Chảy như nước mắt từ ngày sơ sinh Tôi xin em chút lòng thành Cài lên một phiến u tình làm hoa Những chiều Bến Ngự giăng mưa Chừng như ai đó mơ hồ gọi tôi Tôi ra mở cửa đón người Chỉ nghe tiếng gió thổi ngoài hành lang Nhà tôi ở phố Đạm Tiên Dưới dòng nước chảy bên trên có cầu Cây sầu đông, cây sầu đau Thương tôi cây cũng nở màu hoa râm.
Hoàng Phủ Ngọc Tường
Dù Năm Dù Tháng
poem.php?poem=du_nam_du_thang__hoang_phu_ngoc_tuong
Anh hái cành phù dung trắng Cho em niềm vui cầm tay Màu hoa như màu ánh nắng Buổi chiều chợt tím không hay Nhìn hoa bâng khuâng anh nói Mới thôi mà đã một ngày Ruộng cấy người trông cơn mưa Ruộng gặt người trông cơn nắng Chăm lo cánh đồng tình yêu Anh đếm từng vầng trăng sáng Thiết tha anh nói cùng trăng Mới thôi đã tròn một tháng Mùa xuân lên đồi cỏ thơm Mùa hạ nhìn trời mây khói Thu tím chân cầu tím núi Đông xa ngày trắng mưa dầm Nhìn trời ngẩn ngơ anh nói Mới thôi mà đã một năm Rồi sẽ một ngày trắng tóc Nhưng lòng anh vẫn không nguôi Thời gian sao mà xuẩn ngốc Mới thôi đã một đời người Dù năm dù tháng em ơi Tim anh chỉ đập một đời Nhưng trái tim mang vĩnh cửu Trong từng hạt máu đỏ tươi.
Hoàng Phủ Ngọc Tường
Nhớ Một Người
poem.php?poem=nho_mot_nguoi__hoang_phu_ngoc_tuong
Có đôi khi tôi ghé thăm vườn cũ Hỏi người đi dạo ấy có quay về? Cỏ bảo rằng: - Nàng về thăm một độ Đốt khói trầm nghi ngút, lại bay đi Tôi bồi hồi hỏi sang cây cổ thụ: - Đường xưa còn vàng nắng áo mơ phai? Nắng bảo rằng: - Nàng nhớ mùa thu cũ Tận bên trời vẫn ngóng gió heo may. Có một lần qua sông tôi hỏi gió: Rằng tháng năm như nước chảy qua cầu Gió mách rằng: - Nàng chờ người bạn cũ Dẫu thời gian theo nước chảy về đâu. Có nhiều ngày tôi nhớ em tha thiết Nhớ bừng bừng như ngọn lửa trong tim Đời lãng tử có một lần li biệt Để buông nhau. Để quay quắt đi tìm Có nhiều đêm tôi trở về gặp tôi - Người là ai? Là đóm lửa ven đời Ôi đóm lửa vẩn từng đêm hiu hắt Nhớ một người. Và mãi mãi khôn nguôi.
Hoàng Phủ Ngọc Tường
Về Chơi Với Cỏ
poem.php?poem=ve_choi_voi_co__hoang_phu_ngoc_tuong
Thưa rằng người đã quên tôi Tôi về chơi với ngọn đồi cỏ may Một đường hang một dấu giày Một người ngồi một tháng ngày bóng nghiêng Cảm ơn người trái đào tiên Tôi về lãng đãng nơi miền cỏ gai Cỏ gai hoa thắm mặt người Trinh nữ ơi trinh nữ ơi - tôi buồn Thôi người ở lại soi gương Tôi đi về phía con đường cỏ lau Nợ người một khối u sầu Tìm người tôi trả ngày sau luân hồi Mai kia rồi cũng xa người Tôi về ngủ dưới khung trời cỏ hoa Có nàng xõa tóc tiên nga Quỳ hôn cát bụi, khóc òa trong mưa.
Hoàng Phủ Ngọc Tường
Anh Thợ Gốm
poem.php?poem=anh_tho_gom__huy_can
Tặng Nguyễn Văn Y, chuyên gia gốm Nắng lên hồng ban mai Anh thợ gốm ngồi xoay Đất mịn nhào với nắng Hình đẹp nở trong tay. Gió xuân man mác thổi Cỏ non rờn ngoài đê Mùa xuân đang tạo lại Cây lá trên đồng quê. Anh ngồi xoay ung dung Ánh sáng rọi theo cùng Ngực anh màu nắng đượm Đẹp hồng như đất nung. Bình đẹp nghìn xưa cũ Tay ông cha giao về Đang sống lại tươi tắn Trong bàn tay vuốt ve.... Bình cao dáng trẻ thon Lọ nhớn thân đẫy tròn Đẹp phúc đầy của mẹ Đẹp duyên hiền của con. Xoay xoay bàn gỗ ơi, Nước mát nhào đất tơi Anh làm thêm cái đẹp Chưa có ở trong đời.... 1962
Huy Cận
Anh Viết Bài Thơ
poem.php?poem=anh_viet_bai_tho__huy_can
Anh viết bài thơ giữa ánh khuya Cỏ cây yên ngủ. Gió xa về Anh nhìn em ngủ hồn hiu nhẹ Như bóng vườn trưa xanh tiếng ve Biển lặng em nằm trong gió êm Anh là bóng thức của hồn em Ngoài kia sao cũng từng đôi sáng Từng cặp nhân vàng trong trái đêm Bát ngát lòng anh giữa trái đời Hai ta đôi hạt giữa nghìn đôi Gió khuya nào biết xuân hè nữa? Em mộng điều chi, miệng thoả cười
Huy Cận
Anh Xa Em Một Nửa
poem.php?poem=anh_xa_em_mot_nua__huy_can
Em ở đâu? Anh xa em một nửa. Một nửa hồn anh lẩn quất theo em, Vào giấc ngủ nửa hồn anh bợ ngợ Gió khuya hay em bước động bên thềm ? Tình đôi ta là trăm nghìn ràng rịt Của tâm hồn, của cả máu xương Ai dám bảo hồn không là da thịt Sắc hoa hồng không tách biệt làn hương. Anh ở nơi em cùng trời cuối đất Em ở nơi anh cõi thực cõi mơ Em ở đâu mà hồn anh lẩn quất Nhớ thương em lòng ngẩn tự bao giờ.
Huy Cận
Áo Trắng
poem.php?poem=ao_trang__huy_can
Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong, Hôm xưa em đến, mắt như lòng. Nở bừng ánh sáng. Em đi đến, Gót ngọc dồn hương, bước tỏa hồng. Em đẹp bàn tay ngón ngón thon, Em duyên đôi má nắng hoe tròn. Em lùa gió biếc vào trong tóc Thổi lại phòng anh cả núi non. Em nói, anh nghe tiếng lẫn lời, Hồn em anh thở ở trong hơi. Nắng thơ dệt sáng trên tà áo, Lá nhỏ mừng vui phất cửa ngoài. Đôi lứa thần tiên suốt cả ngày, Em ban hạnh phúc chứa đầy tay. Dịu dàng áo trắng trong như suối Tỏa phất đôi hồn cánh mộng bay.
Huy Cận
Áo Xuân
poem.php?poem=ao_xuan__huy_can
Sớm nay khoác áo màu vô định Ra gặp mùa xuân đến giữa đàng Lá biếc đưa thoi xuyên vĩnh viễn Gió là sợi thắm của thời gian. Ta vận tấm xuân đi hớn hở Tâm tư ngào ngạt hiến dâng đời Thân cũng hát lừng cao nhịp lửa Hoa thiên thu hẹn nở cùng môi. Lòng chim gieo sáng vệt vân sa Trên bước đường xuân trở lại nhà. Mở sách chép rằng: Vui một sáng Nghìn năm còn mãi tấm lòng ta.
Huy Cận
Buổi Sáng Hôm Nay
poem.php?poem=buoi_sang_hom_nay__huy_can
Anh tặng em buổi sáng hôm nay Có hoa sen nở hồ Tây trắng hồng Tặng em trời mát như sông Trong veo chảy giữa hai dòng cây xanh Anh tặng em buổi sáng lòng anh Có mây có nước có cành có hoa Có mình và lại có ta Trong hương sen ngát nở xoà lòng sen Anh tặng em cả những ưu phiền Trong câu hát cũ nghe bên chợ cầu Còn hằn trong chữ trong câu Nỗi đau ngày trước cày sâu mặt người Anh tặng em buổi sáng mai đời Bước chân quen thuộc, tiếng người lại qua Mây phồng buồm bạc xa xa Ngày lên gió mới, lòng ta tặng mình.
Huy Cận
Buồn Đêm Mưa
poem.php?poem=buon_dem_mua__huy_can
Tặng Khái Hưng Đêm mưa làm nhớ không gian, Lòng run thêm lạnh nỗi hàn bao la... Tai nương nước giọt mái nhà Nghe trời nặng nặng, nghe ta buồn buồn. Nghe đi rời rạc trong hồn Những chân xa vắng dặm mòn lẻ loi... Rơi rơi... dìu dịu rơi rơi... Trăm muôn giọt nhẹ nối lời vu vơ.. Tương tư hướng lạc, phương mờ... Trở nghiêng gối mộng, hững hờ nằm nghe. Gió về, lòng rộng không che, Hơi may hiu hắt bốn bề tâm tư...
Huy Cận
Buồn
poem.php?poem=buon__huy_can
Đã chảy về đâu những suối xưa? Đâu cơn yêu mến đến không chờ? Tháng ngày vùn vụt phai màu áo Của những nàng tiên mộng trẻ thơ. Rụng những chùm tên mấy độ bông; Phai hàng nhật ký chép song song; Chàng trai gối mộng trên trang sách Tỉnh thức, mùa xuân rụng hết hồng. Đời mất về đâu, hỡi tháng, năm? Xuân không mọc nữa với trăng rằm! Chẳng bao lâu ngủ sầu trong đất, Vĩnh viễn mùa đông lạnh chỗ nằm. Nay hẵng còn đây ấm mặt trời, Mà sao lòng lạnh tuyết băng rơi? - U sầu chắc hẳn đang nhanh bước, Lưng khọm nghìn năm đến cửa tôi.
Huy Cận
Các Vị La Hán Chùa Tây Phương
poem.php?poem=cac_vi_la_han_chua_tay_phuong__huy_can
Các vị La Hán chùa Tây Phương Tôi đến thăm về lòng vấn vương. Há chẳng phải đây là xứ Phật, Mà sao ai nấy mặt đau thương? Đây vị xương trần chân với tay Có chi thiêu đốt tấm thân gầy Trầm ngâm đau khổ sâu vòm mắt Tự bấy ngồi y cho đến nay. Có vị mắt giương, mày nhíu xệch Trán như nổi sóng biển luân hồi Môi cong chua chát, tâm hồn héo Gân vặn bàn tay mạch máu sôi. Có vị chân tay co xếp lại Tròn xoe từa thể chiếc thai non Nhưng đôi tai rộng dài ngang gối Cả cuộc đời nghe đủ chuyện buồn…. Các vị ngồi đây trong lặng yên Mà nghe giông bão nổ trăm miền Như từ vực thẳm đời nhân loại Bóng tối đùn ra trận gió đen. Mỗi người một vẻ, mặt con người Cuồn cuộn đau thương cháy dưới trời Cuộc họp lạ lùng trăm vật vã Tượng không khóc cũng đổ mồ hôi. Mặt cúi nghiêng, mặt ngoảnh sau Quay theo tám hướng hỏi trời sâu Một câu hỏi lớn. Không lời đáp Cho đến bây giờ mặt vẫn chau. Có thực trên đường tu đến Phật Trần gian tìm cởi áo trầm luân Bấy nhiêu quằn quại run lần chót Các vị đau theo lòng chúng nhân? Nào đâu, bác thợ cả xưa đâu? Sống lại cho tôi hỏi một câu: Bác tạc bấy nhiêu hình khô hạnh Thật chăng chuyện Phật kể cho nhau? Hay bấy nhiêu hồn trong gió bão Bấy nhiêu tâm sự, bấy nhiêu đời Là cha ông đó bằng xương máu Đã khổ, không yên cả đứng ngồi. Cha ông năm tháng đè lưng nặng Những bạn đương thời của Nguyễn Du Nung nấu tâm can vò võ trán Đau đời có cứu được đời đâu. Đứt ruột cha ông trong cái thuở Cuộc sống giậm chân hoài một chỗ Bao nhiêu hi vọng thúc bên sườn Héo tựa mầm non thiếu ánh dương. Hoàng hôn thế kỷ phủ bao la Sờ soạng, cha ông tìm lối ra Có phải thế mà trên mặt tượng Nửa như khói ám, nửa sương tà. Các vị La Hán chùa Tây Phương! Hôm nay xã hội đã lên đường Tôi nhìn mặt tượng dường tươi lại Xua bóng hoàng hôn, tản khói sương. Cha ông yêu mến thời xưa cũ Trần trụi đau thương bỗng hoá gần! Những bước mất đi trong thớ gỗ Về đây, tươi vạn dặm đường xuân. 27-12-1960
Huy Cận
Chiều Xưa
poem.php?poem=chieu_xua__huy_can
Buồn gieo theo gió veo hồ, Đèo cao quán chật, bến đò lau thưa. Đồn xa quằn quại bóng cờ, Phất phơ buồn tự thuở xưa thổi về. Ngàn năm sực tỉnh lê thê Trên thành son nhạt - Chiều tê cuối đầu... Bờ tre rung động trống chầu, Tưởng chừng còn vọng trên lầu ải quan, Đêm mơ lay ánh trăng tàn, Hồn xưa gởi tiếng thời gian, trống dồn.
Huy Cận
Đàn Tơ-rưng
poem.php?poem=dan_torung__huy_can
Nứa anh đem phơi nắng Chính ửng mặt trời hồng Nứa anh đem hong bếp óng ánh màu mật ong. Anh bắc qua năm tháng Chiếc cầu phao âm thanh Đời hai đầu mưa nắng Đàn mắc võng tâm tình Mỗi câu em đậm đà Mỗi tiếng lòng anh dội Câu trầm bổng thiết tha Võng ru lời rừng suối Em cùng anh ta nối Qua trăm núi nghìn đèo Tiếng quê hương vời vợi Như dậy rừng nứa reo Tiếng đá lồng tiếng nứa(*) Cung bậc hồn cha ông Bậc cao như đỉnh núi Bậc trầm hơn đáy sông Đàn nói lòng Đam San Đàn nói tình Xinh Nhã Nói ân tình đôi ta Tựa lửa bền trong đá. 14-10-1974 (*) Tiếng đá lồng tiếng nứa Chiếc đàn đá của Tây Nguyên, tiền thân của đàn tơ-rưng, đã có cách đây mấy nghìn năm, là một trong những nhạc cụ cổ nhất của nhân loại.
Huy Cận
Đảo
poem.php?poem=dao__huy_can
Những đảo mù khơi ai viếng thăm! Chim con mòn mỏi cánh giam cầm Rêu vàng nở gượng đôi hoa gió, Không hạt phương xa đến gởi mầm Chỉ có nghìn năm triều sóng động Mai chiều trải lại nếp vô biên Mây phiêu lưu cũng không ngừng bóng, Cát nổi đòi cơn trận tủi phiền. Tôi nhớ bân quơ những chiếc hồn Muôn trùng biển rộng, đảo con con. Thuyền không giao nối đây qua đó, Vạn thuở chờ mong một cánh buồm. 1940
Huy Cận
Đêm Trăng Mưa
poem.php?poem=dem_trang_mua__huy_can
I Có trăng mà lại có mưa Như trên lụa bạch thêu thùa kim sa. Hoàng lan trước ngõ la đà Cành đưa nét đậm, lá nhòa mực phai. Những e phí đẹp của trời Ta nằm không ngủ trông vời mưa trăng. II Có mưa mà lại có trăng Thời gian rất nhẹ đan bằng sợi trong. Có trăng mưa khỏi lạnh lùng Có mưa trăng thấm tận cùng cỏ cây Thiên nhiên ngàn vạn đổi thay Vẫn nguyên ý đẹp giãi bày cùng ta. Đêm 5-7-1972
Huy Cận
Đến Tây Hồ Nhớ Bạch Cư Dị
poem.php?poem=den_tay_ho_nho_bach_cu_di__huy_can
Nay cuối thu rồi tôi đến đây, Se se dáng liễu, nước hồ đầy... Tầm Dương không phải khuya đưa khách Mà tương tì bà gió chạm dây... Tôi đi trên đường Bạch Cư Dị, Người đã khuất mười hai thế kỉ Nhưng phải chăng người còn bước đâu đây, Trán còn gợn sóng Tây Hồ suy nghĩ. Nhớ những khi đất trích người bị đuổi Thổi véo von tâm sự bến Tầm Dương. Tôi đọc lại những câu thơ nghìn tuổi Trẻ như xưa. Cúc lại đón bên đường. Những người bình dị người hay tả Đã khổ nghìn năm trong thiên hạ, Nghìn năm đói rách chỉ may còn An ủi trong thơ người êm ả. Ngày nay sự thế đã thay rồi Những bạn khổ nghèo xưa của người Đã từng vùng lên nắm vận mệnh, Cơm no áo ấm với hoa cười. Hàng Châu thêm đẹp, hồ thêm đẹp, Đường thủa người đi bóng liễu che, Có phải bóng người còn lẩn giữa Nhân dân hôm sớm lúc đi về. Tây Hồ (Hàng Châu), 24-11-1957
Huy Cận
Đẹp Xưa
poem.php?poem=dep_xua__huy_can
Tặng Tô Ngọc Vân Ngập ngừng mép núi quanh co Lưng đèo quán dựng, mưa lò mái ngang... Vi vu gió hút nẻo vàng. Một trời thu rộng mấy hàng mây nao. Dừng cương nghỉ ngựa non cao Dặm xa lữ thứ kẻ nào héo hon... Đi rồi, khuất ngựa sau non; Nhỏ thưa tràng đạc, tiếng còn tịch liêu... Trơ vơ buồn lọt quán chiều Mái nghiêng nghiêng gửi buồn theo hút người Chú giải: "Trơ vơ" là dạng chính tả ít dùng, cùng nghĩ với "chơ vơ", được giữ nguyên văn theo tác giả.
Huy Cận
Đi Giữa Đường Thơm
poem.php?poem=di_giua_duong_thom__huy_can
Tặng Thạch Lam Đường trong làng: hoa dại với mùi rơm... Người cùng tôi đi dạo giữa đường thơm, Lòng giắt sẵn ít hương hoa tưởng tượng. Đất thêu nắng, bóng tre rồi bóng phượng Lần lượt buông màn nhẹ vướng chân lâu: Lên bề cao hay đi xuống bề sâu? Không biết nữa - Có chút gì làm ngợp Trong không khí... hương với màu hoà hợp... Một buổi trưa không biết ở thời nào, Như buổi trưa nhè nhẹ trong ca dao, Có cu gáy, có bướm vàng nữa chứ, Mà đôi lứa đứng bên vườn tình tự. Buổi trưa này xưa kia ta đã đi, Phải cùng chăng? Lòng nhớ rõ làm chi! Chân bên chân, hồn bên hồn, yên lặng, Người cùng tôi đi giữa đường rải nắng, Trí vô tư cho da thở hương tình, Người khẽ nắm tay, tôi khẽ nghiêng mình Như sắp nói, nhưng mà không; - khóm trúc Vừa động lá, ta nhận vào một lúc Cả không gian hồn hậu rất thơm tho; Gió hương đưa mùi, dìu dịu phất phơ... Trong cảnh lặng, vẫn đưa mùi gió thoảng... Trí bâng quơ nghĩ thoáng nhưng buồn nhiều: "Chân hết đường thì lòng cũng hết yêu". Chân đang bước bỗng e dè đứng lại - Ở giữa đường làng, mùi rơm, hoa dại...
Huy Cận
Đời Hỏi Gì Ta
poem.php?poem=doi_hoi_gi_ta__huy_can
Đời hỏi gì ta trên đảo vắng? Mắt xanh hiu hắt gió thời gian Đời hỏi gì ta trên biển nắng? Hồn xanh cuồn cuộn suối khơi ngàn. Đời hỏi gì ta? Hồn ta đây! Nhìn đêm mắt rụng hay sao bay? Ta đến đây đất trời hưng thịnh Đời hỏi gì ta trong ánh ngày? Ánh sáng thầm vang, ta lắng nghe Âm binh rên khóc giữa trưa hè Quay tròn giọt lệ ba nghìn hướng Đời hỏi gì ta sau bánh xe? Đời hỏi gì ta trong gió mạnh? Đời hỏi gì ta trên biển đầy? Mắt Đời nhìn hỏi nhiều khi lạnh Thế cuộc vang lừng hạt máu say. Hè 1941
Huy Cận
Em Bé Và Mặt Trăng
poem.php?poem=em_be_va_mat_trang__huy_can
Mẹ ơi, cho con mặt trăng! Bé nhìn mặt mẹ , tay dang hái trời Hoa trăng nở sáng ngời ngời Trăng theo bóng mẹ , trăng ngồi bên con. Mẹ là trăng, con bá cổ hôn, Con là trăng nở, mẹ ôm vào lòng. Mẹ đùa con dưới trăng trong Trăng cao con với , mẹ bồng lên cao Bé đà hái được trăng nào Mà nghe lòng mẹ rào rào cánh trăng
Huy Cận